Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 500: Tứ Hôn (3)



"Tỷ tỷ, người sống trên đời sẽ bị người ta nói." Trần Bảo Âm

nắm lấy tay nàng ấy, nghiêm túc nói: "Hiện tại người khác nói

ngươi sau lưng, đều là đáng thương ngươi, chê cười ngươi.

Nhưng nếu tỷ tỷ gả cho Trương Cẩn Nhược, người khác có nói

ngươi, đều là ghen ghét ngươi, hâm mộ ngươi. Đồng dạng là bị

người ta nói, tỷ tỷ muốn cái nào?"

Ầm ầm một tiếng, như tảng đã va chạm tâm hồn, Cố Thư

Dung lập tức dao động.

"Ngươi, ngươi sẽ không xem thường ta?" Nàng ấy gần như

muốn rơi lệ.

"Tỷ tỷ nói cái gì vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói: "Ngươi là tỷ

tỷ, chúng ta chỉ có ngóng trông ngươi tốt, sao có thể xem thường

ngươi? Ngươi đừng miên man suy nghĩ nữa, chúng ta chỉ mong

ngươi vô cùng vui vẻ, thoải mái tự do."

Dừng một chút: "Nếu ngươi thật sự không muốn, cũng không

có gì, ta từ chối là được. Còn không phải là một Trương Cẩn

Nhược sao? Ta ở nhà cũng có ăn có uống, chẳng thiếu gì."

Cố Thư Dung cúi đầu, rốt cuộc nước mắt rơi xuống.

Nàng ấy sợ người ta nói nàng ấy, đặc biệt sợ trong lòng người

thân xem thường nàng ấy. Trong lòng nàng ấy, kỳ thật không

chán ghét Trương Cẩn Nhược. Bảo Âm có thể nói như vậy, nàng

ấy rất vui mừng.

Qua mấy ngày, trương bà mối lại tới nữa.

"Phu nhân, việc hôn sự tốt như vậy, qua thôn này không cửa

này đâu!" Bà ta nhịn không được nóng vội.

Nhưng Trần Bảo Âm vẫn không nhả ra.

Khiến Trương bà mối vô cùng gấp gáp. Nhà này, sao lại bình

tĩnh như vậy?

Cố gia đương nhiên bình tĩnh rồi, Đừng nói Cố Thư Dung

không vội xuất giá, dù là nàng nhả ra, Trần Bảo Âm cũng phải

làm căng —— miễn cho ngày sau khiến người tranh cãi, cười

nhạo tỷ tỷ sầu gả, hận gả.

Trương Cẩn Nhược thành tâm cầu thú, vậy chờ thêm một chút.

Vừa lúc, nhìn thành ý của hắn một cái.

Việc này dần truyền ra, ngay cả Hoàng Thượng đều có điều

nghe thấy.

"Hồi Hoàng Thượng, Cố tỷ tỷ đã cứu mạng của thần." Bị gọi

vào trong cung, Trương Cẩn Nhược giải thích ngọn nguồn với

Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghe xong, lại thật sự vui mừng: "Trẫm tứ hôn

cho ngươi, như thế nào?" Nữ tử thiện lương lận đận, nhi lang có

tình có nghĩa, hắn thích một đôi này.

Trương Cẩn Nhược lập tức quỳ xuống đất, hô to: "Thần khấu

tạ Hoàng Thượng!"

A tỷ từ chối hắn mấy lần, đều là nói "Không xứng đôi", mà

không phải không thích hắn.

Hiện tại Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ, nàng nên cảm thấy

bọn họ xứng đôi!

Trương bà mối tới cửa lần thứ ba, Trần Bảo Âm lỏng miệng.

Tỷ tỷ chưa từng nói không thích Trương Cẩn Nhược. Người

một nhà ở chung lâu như vậy, nàng vẫn nhìn ra được. Nếu đáy

lòng Cố Thư Dung không thích, nàng sẽ nói ra.

Lúc trước có một cọc hôn sự các phương diện đều không tồi,

Cố Thư Dung chọn không ra tật xấu, nói: "Ta không gả chồng!

Nếu các ngươi ép ta, ta sẽ đi tìm chết!"

Khi nàng ấy đối mặt với Trương bà mối cầu hôn, cũng không

có những biểu hiện này, trong lòng Trần Bảo Âm biết nàng ấy chỉ

là tự ti, đều không phải là không động tâm.

Vì thế, khi thánh chỉ tứ hôn truyền đến, Trần Bảo Âm miễn bàn

vui mừng cỡ nào!

Mặt Cố Thư Dung đầy kinh ngạc, quả thật khó có thể tin.

"Tỷ tỷ, tạ ơn." Trần Bảo Âm nhắc nhở.

Cố Thư Dung cuống quít dập đầu: "Dân nữ khấu tạ hoàng ân."

Khi tiếp nhận thánh chỉ, cả đầu óc nàng đều là mở hồ: "Cố thị

nữ, dịu dàng hiền thục, mỹ lệ trinh tĩnh, thiện lương khoan nhân,

tài tình nhạy bén..." Chờ nói xong, vẫn quanh quẩn ở bên tai

khiến nàng ấy muốn rơi lệ.

Sao Trương Cẩn Nhược cầu Hoàng Thượng tứ hôn? Vì chút

việc nhỏ như vậy, không mất mặt sao? Nàng, một người như

nàng, sao đảm đương nổi?

Ít ngày nữa, Trương Cẩn Nhược mang lễ tới cửa.

Thanh niên xuân phong đắc ý, trên mặt tuấn mỹ đầy ý cười,

Cố Thư Dung nhìn thấy hắn, muốn quở trách hắn lập tức nói

không nên lời. Nàng ấy ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn như

thiên thần cao lớn vĩ ngạn.

Nhưng nàng biết, hắn không phải là thiên thần, hắn chỉ là một

đại anh hùng. Là đại anh hùng bảo vệ quốc gia, cũng là một đại

anh hùng của nàng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 501: Đại Hôn (1)



"Sao ngươi lại xin thánh chỉ tứ hôn?" Cố Thư Dung né tránh

ánh mắt, nhẹ giọng hỏi.

Trương Cẩn Nhược nhếch môi, nói: "A tỷ, không phải ta xin, là

Hoàng Thượng nghe nói chuyện của chúng ta, chủ động tứ hôn."

Cố Thư Dung không tin, Hoàng Thượng sẽ nhàn rỗi như vậy

sao? Quốc gia đại sự không xử lý, nhọc lòng hôn sự của con dân?

Nhưng nàng lại nghĩ, Trương Cẩn Nhược là tướng quân lập

công lớn ở Bắc Cương, Hoàng Thượng muốn gặp hắn, sẽ quản

hôn sự của hắn, cũng không hiếm lạ lắm.

"Ừ." Nàng cúi đầu nói.

Trương Cẩn Nhược nhìn bộ dáng nàng cúi đầu yên tĩnh uyển

chuyển, trong lòng rất thích, nhắc nhở nói: "A tỷ, hiện giờ ngay

cả Hoàng Thượng đều nói chúng ta xứng đôi."

Nàng cũng không nên nói cái gì không xứng đôi nữa.

Chính là không nói cái này, vậy nói cái gì? Trên mặt Cố Thư

Dung nóng lên, càng vùi đầu xuống thấp.

Bọn họ rất xứng đôi? Nàng nói không nên lời.

"Ngươi không nên thú ta." Nàng nói.

Trong hoa viên hồng tím xinh đẹp, ganh đua khoe sắc, Cố Thư

Dung rũ mắt nhìn hoa nở rối rít, nhiệt độ trên mặt dần giảm

xuống, ngón tay nắm khăn: "Ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối

hận."

Nếu không có Hoàng Thượng tứ hôn, về sau hắn phiền, có thể

hưu thê lại cưới. Nhưng hiện giờ Hoàng Thượng tứ hôn, đời này

hắn không có khả năng thú nữ tử khác.

Ánh mắt Trương Cẩn Nhược trầm xuống, bước đi đến phía

trước nàng, nắm lấy tay nàng, nắm chặt lấy: "A tỷ, cuộc đời này

ta không hối hận!"

Đột nhiên bị nắm tay, Cố Thư Dung hoảng sợ vội trở rút về.

Nhưng mà Trương Cẩn Nhược nắm rất chặt, kéo nàng đến

trước người, trầm giọng nói: "Cuộc đời này Trương Cẩn Nhược

quyết không phụ a tỷ, nếu không sẽ khiến ta mắt mù chân què,

bệnh tật quấn thân, khốn cùng thất vọng, chúng bạn xa lánh, thê

thảm cả đời!"

Cố Thư Dung nghe rất khẩn trương, muốn che miệng hắn lại,

nói gì vậy?

Nhưng hắn nắm chặt tay nàng, lại rút không ra, nàng không

thể không nghe hắn phát xong lời thề, tức giận dậm chân: "Ngươi

làm gì vậy!"

Nào có người nguyền rủa mình như thế! Đây quả thật còn

ngoan độc hơn "Trời đánh ngũ lôi".

"A tỷ không tin ta." Trương Cẩn Nhược cúi đầu nhìn nàng: "Ta

muốn khiến a tỷ tin ta."

Cố Thư Dung cúi đầu: "Ta tin ngươi hay không, lại như thế

nào?"

Trương Cẩn Nhược nghe xong lời này, đáy mắt đau xót, giọng

nói có vài phần thương tâm: "A tỷ, ta thật tình thật lòng thích

ngươi, ngươi không tin ta, ta lòng đau quá."

Cố Thư Dung cúi đầu không nói.

Nàng là người như vậy, có cái gì tốt? Hắn nói thích nàng, nàng

tin như thế nào?

Gió nhẹ thổi qua đầu đóa hoa kiều diễm, phát ra tiếng sàn sạt

nhẹ nhàng.

Một hồi lâu, Trương Cẩn Nhược mới nói: "Nếu không cưới đến

a tỷ, ta sẽ không đòi chết đòi sống, mạng của ta là a tỷ cứu, ta

muốn chết, chỉ có thể chết ở trên chiến trường, thể diện mà chết

đi, không vứt bỏ người như a tỷ."

"Lại nói cái này làm cái gì?" Cố Thư Dung nhíu mày lại, cả

ngày treo chết ở bên miệng, không phải khiến người đau long

sao?

"Nếu ta chết ở trên chiến trường cũng tốt, cũng tốt hơn là lẻ

loi một mình, già ở trên giường, động cũng không thể động, nói

chuyện cũng không ai nói cùng." Trương Cẩn Nhược lại nói, giọng

nói cô đơn: "Nói chung kiếp trước ta đã tạo nghiệt, đời này không

ai thương."

Rốt cuộc Cố Thư Dung không nghe nổi nữa, hốc mắt đầy nước

mắt, dậm chân nói: "Ta tin ngươi, còn không được sao?"

Hắn sẽ nói lời như vậy.

"Vậy ngươi không thể thay lòng đổi dạ." Nàng dùng sức rút

một tay ra, lau nước mắt, dừng một chút, lạnh lùng nói: "Bằng

không thầm giết ngươi."

Đương nhiên sẽ không như thế.

Nếu hắn thay lòng đổi dạ, nàng tự xin hưu thư là được, Bảo

Âm nói qua, trở về nàng ấy nuôi nàng.

Trương Cẩn Nhược nhoẻn miệng cười, trên mặt trẻ tuổi tuấn

mỹ tỏa ra ánh rực rỡ, cánh tay dài dùng sức, ôm nàng vào trong

lòng.

Vô cùng vui mừng: "A tỷ!"

Cố Thư Dung vô cùng xấu hổ, lập tức giãy giụa: "Buông ta ra!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 502: Đại Hôn (2)



Tuy trong phủ không có hạ nhân gì, nơi này cũng không ai

nhìn chằm chằm, nhưng... Rõ như ban ngày, rất xấu hổ!

"Không bỏ." Trương Cẩn Nhược nói, cúi người ôm chặt nàng,

rũ mí mắt xuống, khóe miệng lại cong lên cao: "Ta không biết xấu

hổ, nếu người khác lại nói tiếp, đương nhiên không liên quan đến

a tỷ."

Cố Thư Dung vừa tức giận, vừa buồn cười.

Từ khi sau ngày này, Trương Cẩn Nhược tới Cố gia cần mẫn rất

nhiều.

"Sao ngươi lại tới nữa?" Cố Thư Dung rất không có biện pháp

với hắn, hiện tại đã hai người đã có hôn ước, vẫn phải chú ý một

chút, hắn chạy thường xuyên như vậy, khiến người chê cười.

Trương Cẩn Nhược oan ức nói: "Nhà ta không có trưởng bối,

hôn sự đều là chính ta xử lý, ta vội đến đều không có thời gian

nấu cơm, chỉ là tới ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ là a tỷ ghét bỏ

ta?"

Cố Thư Dung cứng họng.

Nói thật giống như hắn sẽ nấu cơm vậy.

Nhưng nếu hắn nói bậy, thí dụ như nhớ nàng, nàng còn có thể

dạy dỗ lại. Nhưng hắn lại bán đáng thương, khiến Cố Thư Dung á

khẩu không trả lời được.

"Ta đây giao tiền cơm cho đệ đệ đệ muội, được không?"

Trương Cẩn Nhược lại nói.

Cố Thư Dung lườm hắn một cái: "Giao cái gì giao, bớt mất mặt

đi." Thiếu hắn một miếng ăn không được sao?

Cứ như vậy, Trương Cẩn Nhược càng thêm quang minh chính

đại tới ăn cơm, lúc quá mức nhất một ngày ăn ba bữa.

Chọc đến người hầu trong phủ chậc chậc bảo lạ: "Cô gia tương

lai của chúng ta, là một người có ý tứ."

Cố Thư Dung rất xấu hổ, đơn giản không gặp hắn, tùy hắn

đến, chính là không để ý tới hắn.

Hôn kỳ định ở ba tháng sau, nàng phải gấp gáp chế tạo giá y,

cũng không có nhiều thời gian để ý đến hắn.

Nhưng Trương Cẩn Nhược vẫn tới, đối tượng hắn lấy lòng biến

thành Lan Lan và bảo đản nhi.

Thường xuyên mang cho hai tỷ muội tượng đất, trúc mã, con

quay, đồ chơi làm bằng đường. Không đáng giá bao nhiêu tiền,

nhưng hình thức luôn là khó gặp trên thị trường, mới mẻ lại đẹp,

dỗ đến hai tỷ muội đều rất thích hắn.

Chỉ chớp mắt, hôn kỳ đã tới.

Ngày này, thời tiết khó được trong xanh, một làn gió cũng đều

không có, khiến cho không khí trời đông giá rét lạnh thấu xương

đều rút đi vài phần.

Cố Thư Dung ngồi ở trước bàn trang điểm, do thái thái toàn

phúc chải đầu cho nàng.

Mời chính là một vị lão thái thái nhà bên, tóc đã trắng hết,

nhưng thân thể khỏe mạnh, ánh mắt cũng tốt.

Bà ấy chải tóc cho Cố Thư Dung, trong miệng vui sướng hát:

"Một chải đầu đến cuối, phú quý không cần buồn

Hai chải đầu đến cuối, không bệnh lại không lo

Ba chải đầu đến cuối cùng, nhiều con lại sống lâu..."

Cố Thư Dung rũ mắt, nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ, tư

vị trong lòng đủ loại kích động, hốc mắt ẩm lại ướt.

Hôm nay là ngày thành thân của nàng, hàng xóm đều tới hỗ

trợ.

Phía trên Cố gia không có trưởng bối, nên đều mời người Trần

gia đến tọa trấn, coi như người nương gia. Giờ phút này, Đỗ Kim

Hoa ở bên ngoài nói chuyện với người ta, giọng rất lớn:

"Đúng vậy, đại tỷ nàng chính là người có phúc khí, nếu không

sao có thể gả đến tốt như vậy? Ông trời phù hộ người tốt!"

"Ngài nói đúng, làm người mà, tâm phải tốt. Đại tỷ nàng khác

không nói, tâm địa là tốt nhất!"

"Lúc trước Trần gia thôn ở chúng ta, ai mà không nói nàng là

cô nương tốt? Vừa cần mẫn, lại có khả năng, còn khéo tay, đều

thích ngồi chung nói chuyện với nàng."

"Nàng lo cho đệ đệ thành người, đệ đệ cảm nhớ ân tình của

nàng, của hồi môn ứng phó thật dày, ai cũng đừng nhìn nàng

không làm nổi."

Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương tự nhiên cũng tới, giúp đỡ

chiêu đãi khách nhân.

Người trong nhà đều tới, không chỉ đại bá, đại bá nương đều

tới, dù sao không thiếu chỗ ở, trong nhà rất lớn đấy.

"Tiểu Dung chính là một nữ nhân tốt, hương thân trong thôn

ta biết nàng muốn gả cho người ta, đều thật sự cao hứng, mỗi

người đều thêm tiền mừng, để chúng ta mang cho nàng."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 503: Đại Hôn (3)



"Lúc trước nàng dạy nhóm nữ oa thêu thùa, mấy cô nương

đều gả cho người, còn cố ý trở về, lấy giày vớ khăn làm ra, bảo

chúng ta mang tới, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đều là

tâm ý."

"Vì sao chúng ta chạy thật xa tới? Ca tẩu Bảo Âm nàng mở cửa

hàng ở trấn trên, nói đóng cửa là đóng cửa, vì sao? Còn không

phải tới chống lưng cho nàng ấy. Khiến người đều biết, Tiểu Dung

không phải không ai nhớ thương, chúng ta đều là thân nhân của

nàng, Đại tướng quân cũng đừng nghĩ khinh thường nàng ấy."

Cố Thư Dung ngồi ở trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng lớn giọng

đan chéo vào tiếng xướng phúc phía sau, khiến nàng không cầm

lòng được mà rơi lệ.

"Cô nương, lúc này ngươi khóc không quan trọng, chờ lát nữa

trang điểm, có thể không dễ rớt nước mắt đâu."

Cố Thư Dung mím môi, nức nở nói: "Vâng."

Chải đầu, vấn tóc, trang điểm.

Trời dần sáng, tiếng khua chiêng gõ trống dần truyền đến,

càng ngày càng gần.

Tiểu hài tử cười đùa ầm ĩ, ra ra vào vào, tăng thêm không khí

sung sướng lại hồn nhiên cho tòa nhà này.

Trương Cẩn Nhược cưỡi ngựa tới đón thân.

Hắn là tướng quân, vào cửa tự nhiên phải kiểm tra võ nghệ

của hắn. Bọn nhỏ ở quê, Ngưu Đản, Thạch Đầu, đúng là tiểu tử

choai choai, bọn nhỏ hàng xóm giống nghé con phân cao thấp với

hắn. Bốn năm hài tử đều treo trên người hắn, cũng không nề hà

hắn nửa phần, tức khắc bội phục không thôi.

Lại vào cửa, chính là Cố Đình Viễn và nhóm đồng liêu quan hệ

tốt của hắn kiểm tra tài văn chương của Trương Cẩn Nhược.

Trương Cẩn Nhược xuất thân không tồi, nhưng hắn chưa từng

dụng công, bị nạn không làm được, liên tục ôm tay xin khoan

dung. Lại phát chút lời thề, nhận lời đối xử tốt với thê tử, mới để

hắn đi vào.

"Bảo Âm." Nghe tiếng hoan hô bên ngoài càng ngày càng gần,

Cố Thư Dung bỗng nhiên nắm chặt tay bên cạnh: "Ta, ta không

muốn gả đi."

Có lẽ Trương Cẩn Nhược thật sự rất tốt, nhưng nàng ở Cố gia,

cũng trôi qua rất tốt. Vì sao thế nào cũng phải gả chồng? Nàng

không muốn gả đi, không muốn rời khỏi đệ đệ, Bảo Âm, bảo đản

nhi.

Trần Bảo Âm nắm lấy tay nàng ấy, hiểu ra nàng ấy bỗng nhiên

thay đổi, bởi vì lúc ấy nàng cũng như thế. Cúi người nói ở bên tai

nàng ấy: "Tỷ tỷ, trước khi gả đi, trải qua cuộc sống xuất giá mấy

ngày, mới mẻ đủ rồi thì trở về."

"Phía trên tỷ không có công bà, chỉ có một mình Trương Cẩn

Nhược, hắn lại nghe tỷ, tỷ muốn trở về khi nào, ở bao lâu, còn

không phải là tỷ định đoạt?"

Nàng nói những lời này, nếu để người có tuổi nghe thấy, một

hai sẽ mắng nàng không ra hồn. Nhưng khéo, lúc này trước mặt

hai người cũng không có người, ngay cả Đỗ Kim Hoa đều ở bên

ngoài chiêu đãi khách nhân, cũng không ai quản nàng.

Cố Thư Dung nghe xong lời này, lại được trấn an vài phần,

không khẩn trương nữa, tuy còn hơi run, nhưng rốt cuộc không

nói không muốn xuất giá nữa.

Nàng ấy bị Cố Đình Viễn cõng ra cửa.

Cảm nhận được bước chân vững vàng của đệ đệ, nghe giọng

nói trầm thấp hữu lực của hắn: "Tỷ tỷ, ta sẽ dụng công đi lên,

làm quan lớn, khiến đời này Trương Cẩn Nhược không dám bắt

nạt tỷ."

Cố Thư Dung nghe xong, nháy mắt nước mắt rơi xuống, nàng

ôm lấy cổ hắn nói: "A Viễn, làm quan lớn hay không không quan

trọng, đệ phải bình an an, sống tốt với Bảo Âm."

Nàng nuôi nấng đệ đệ lớn lên, không nghĩ hắn có nhiều tiền

đồ. Theo Cố Thư Dung nghĩ, đệ đệ đọc sách có thể làm quan,

cũng đã rất tốt. Làm quan lớn? Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đủ loại tư vị chìm nổi cuồn cuộn ở trong ngực, Cố Thư Dung

buồn bã, thương cảm, bàng hoàng, chờ mong, rốt cuộc ngồi trên

kiệu hoa, ở trong sáo diễn tấu và trống, vào cửa Trương gia.

Vì thu lễ, Trương Cẩn Nhược an bài hôn lễ ở Uy Viễn tướng

quân phủ.

Đã trải qua cả ngày bận rộn và chờ đợi, các tân khách lục tục

tan đi, thời khắc thuộc về tân lang quan và tân nương tử đã đến.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 504: Kế Tiếp (1)



"A tỷ, ta chỉ cảm thấy giống như nằm mơ." Trương Cẩn Nhược

đẩy khăn voan đỏ rực ra, nhìn thê tử ngồi ở mép giường, giá y đỏ

thẫm khuôn mặt thẹn thùng, trong ngực tràn ngập cảm xúc nồng

nhiệt, khiến hắn không thở hơi lớn, nín thở nói.

Cố Thư Dung chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trượng phu cao lớn

anh tuấn trước người, không nhịn được lẩm bẩm: "Ta cũng cảm

thấy, giống như nằm mơ."

Trước đó nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, có thể gả cho

trượng phu như vậy. Trẻ tuổi, có tay có chân, lớn lên đẹp, lòng

duyệt nàng, lại là một Đại tướng quân.

Hắn dù là một tiểu tử đầu đường, dung mạo xấu một chút, Cố

Thư Dung cũng không dám nghĩ.

"Ta mơ chính là mộng đẹp." Trương Cẩn Nhược ngồi xuống ở

bên người nàng, thuận thế ôm nàng, nghiêng đầu hỏi nàng:

"Không biết a tỷ mơ chính là mộng gì?"

Cố Thư Dung đỏ mặt, cúi đầu nói: "Tiên mộng." Chỉ có mộng

nhập tiên cảnh, mới dám nghĩ đẹp đẽ như thế.

Trương Cẩn Nhược nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy nhiệt ý

trong lòng kích động, không khắc chế được cảm động, lại thương

tiếc: "A tỷ."

Cố Thư Dung nhẹ nhàng cắn môi: "Ừ."

"Chúng ta cùng nhau nằm mơ đi." Trương Cẩn Nhược nói.

Mặt Cố Thư Dung nóng lên, trong lòng không tự giác được

hoảng loạn. Nghĩ đến cái gì đó, nàng khẽ tránh ra, lại bị khóa vào

một lồng ngực kiên cố lửa nóng.

Ánh nến lay động, trong phòng ái tình hòa hợp.

Cố gia, giờ phút này ngọn đèn dầu sáng lên.

Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa, đại tẩu, nhị tẩu còn có đại bá

nương không cùng chi, ngồi nói chuyện với nhau.

Vừa nói chuyện, vừa sửa sang lại tiền mừng.

Có các hương thân Trần gia thôn mang cho Cố Thư Dung, số

lượng không nhiều lắm, nhưng là một phần tâm ý, Trần Bảo Âm

nghiêm túc ghi vào trên sổ sách.

Còn có phụ mẫu nuôi Cố Thư Dung, bọn họ không tới, nhưng

cũng nhớ đến, sợ Cố Thư Dung không thoải mái trong lòng, cũng

sợ tân lang quan thấy bọn họ không vui mà giáng tội, vì thế nhờ

người Trần gia mang tiền mừng đến.

Nhóm đồng liêu của Cố Đình Viễn quan hệ không tồi đều tặng

tiền mừng.

Còn có các bằng hữu của Trần Bảo Âm, trong đó tiền mừng

của Giang Diệu Vân là dày nhất. Ai bảo nàng có tiền lại hào

phóng nhất chứ?

Nàng nhớ kỹ từng khoản một.

Đỗ Kim Hoa ngồi ở trên băng ghế dọn dẹp bánh hỉ hạt dưa các

loại chưa ăn xong, nói: "Tiểu Dung xem như khổ tận cam lai, lần

này xuất giá, lại thành phu nhân tướng quân, bao nhiêu người

nhìn thấy nàng đều phải quỳ xuống đấy."

Đại bá nương giúp đỡ cùng nhau dọn, nói: "Phải không? Phu

nhân Tướng quân, ta nghe nói là có phẩm cấp đấy! Giống Bảo

Âm nhà ta, đều còn chưa có phẩm cấp, đại cô tỷ nàng lại lên

trước, ai có thể nói mệnh nàng xấu?"

"Rất không xấu." Đỗ Kim Hoa trả lời: "Những ngày tháng khổ

sở khó khăn trước đó đều đi qua, sau này là ngày lành không

hết."

Tin tức Cố Thư Dung gả cho tướng quân, theo thư của nhà

Trần Bảo Âm truyền lại Trần gia thôn, khiến cho oanh động một

trận!

Ông trời, gả cho Đại tướng quân? Là đại tỷ Cố gia? Nàng đã

bao nhiêu tuổi rồi? Không gả cho lão nhân thì thôi, gả cho Đại

tướng quân vẫn còn trẻ tuổi? Đều cảm thấy chấn động, nói

thẳng: "Nương nó!"

Nhớ trước đây hôn sự của Cố Thư Dung khiến nhiều người

phát sầu? Cao không thành thấp không phải, Đỗ Kim Hoa luôn bị

nhóm bà ba hoa nói: "Để Bảo Âm để bụng đại tỷ nàng chút,

nhanh tìm nhà tốt, kéo dài từng năm, giống cái gì?"

Đỗ Kim Hoa lập tức nó lại: "Gì mà giống gì? Sao kỳ vậy? Là

khuê nữ ta không để bụng sao? Con mắt nào của ngươi thấy

khuê nữ ta không để bụng? Lúc khuê nữ ta nhọc lòng ngươi

không biết đang nhàn rỗi đánh rắm ở đâu!"

"Đại cô tỷ kia của Bảo Âm còn chưa xuất giá đâu?" Cũng có

người thổn thức: "Để Bảo Âm nói với nàng, nếu Bảo Âm không

tiện mở miệng, ngươi đi nói xem, ngươi là trưởng bối, Cố gia

không còn trưởng bối thân thiết hơn, ngươi nói nàng khẳng định

nghe, đừng chọn nữa, chọn nữa sẽ thành lão thái bà."

Đỗ Kim Hoa không thích nghe những việc này, mỗi lần đều

đen mặt.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 505: Kế Tiếp (2)



Cũng không phải bà không quan tâm Cố Thư Dung, mà là phụ

nhân tìm nàng nói những lời này, không có ai là tốt bụng, chỉ nói

ba bốn lời mà thôi. Thật sự muốn nói quan tâm Bảo Âm và Cố

Thư Dung cỡ nào, đó là không có, còn không bằng các nàng để

bụng cắm thẳng tắp một cây rau dại ở bờ ruộng.

"Xem lúc này ai còn nói nàng một câu." Đỗ Kim Hoa mắng nói.

Cố Thư Dung gả vào nhà tốt, bà rất vui mừng! Đều là hài tử

ngoan, trôi qua cũng khổ, bà nhìn ở trong mắt không dễ chịu.

Hơn nữa, thầm nói, Cố Thư Dung gả cho người, không phải trên

đầu Bảo Nha Nhi không có ai sao? Ngược lại có thân thích là

tướng quân phủ, đây cũng rất thật tốt!

"Phải nói là có phúc hay không, nhìn ra như thế nào được?"

Tôn Ngũ Nương ở một bên đùa với bảo đản nhi, cảm khái nói.

Trước kia nàng cũng cảm thấy mệnh Cố Thư Dung không tốt.

Nhưng hiện tại, nàng không cảm thấy vậy. Nhìn Trương Cẩn

Nhược anh tuấn như vậy, ngay cả Trần Nhị Lang đều kém hơn!

Thường lui tới ở trong mắt nàng, Trần Nhị Lang là anh tuấn

nhất, nhưng mấy năm nay nàng dần phát giác, cũng không phải

Trần Nhị Lang anh tuấn, là nàng chưa hiểu việc đời.

Nhưng trong lòng nàng không cảm thấy gì, người có mệnh

các, nàng xứng với Trần Nhị Lang, nàng không thiệt thòi! Vui rạo

rực, lột hạt dưa đút cho bảo đản nhi: "A, bảo đản nhi ngoan

ngoãn, ăn hạt dưa."

Nàng chỉ có hai nhi tử, từ trước cũng không cảm thấy khuê nữ

tốt, cho đến khi thấy bảo đản nhi, a, gương mặt tiểu nha đầu

trắng nón, thật sự mềm mại, đôi mắt giống quả nho, dù sao nhìn

cũng khiến người hiếm lạ.

"A ô." Bảo đản nhi dựa vào đầu gối nàng, ngửa đầu ngoan

ngoãn bị bón ăn.

Ai thích nàng, nàng sẽ thích người đó, tiểu gia hỏa rất cơ linh

đấy.

Tiền Bích Hà sửa sang lại các loại vụn vặt, thỉnh thoảng nang

mắt nhìn khuê nữ. Chỉ thấy Lan Lan đứng ở phía sau Trần Bảo

Âm, trong tay cầm túi tiền, kiểm kê ngân lượng và đồng tiền.

Ngẫu nhiên lên tiếng, giọng không lớn không nhỏ, nhưng cực kỳ

dễ nghe, cực có vận luật, cực kỳ giống thiên kim khuê tú, chính là

bộ dáng trong mộng của Tiền Bích Hà.

Ngày tháng nàng trải qua không tốt, không biến thành bộ

dáng đó, nhưng Lan Lan đều có. Trong lòng Tiền Bích Hà nóng

hầm hập, hốc mắt cũng nóng lên.

Nhìn vóc người nữ nhi hơi trưởng thành, trong lòng dần dâng

lên chờ mong. Lan Lan cũng đến tuổi tác làm mai, cô cô nàng là

quan thái thái, Dung thẩm nàng gọi mấy năm làm phu nhân

tướng quân, hôn sự của nàng sẽ không kém đi?

Tiền Bích Hà càng thêm cảm thấy thẹn với nữ nhi. Từ trước

nàng một lòng muốn sinh nhi tử, bỏ qua nữ nhi, ngẫu nhiên

không thuận ý còn sẽ lấy nữ nhi xả hơi. Lan Lan nho nhỏ nhân

nhi, trước nay cũng không cách lòng với nàng, cái này làm cho

mỗi khi Tiền Bích Hà nhớ tới, đều nhịn không được mắng chính

mình. Nàng sống uổng phí nhiều năm như vậy, còn muốn một

tiểu hài tử nhường nhịn.

Sau đó sinh nhi tử, nhưng Lan Lan đã không ở bên người, mấy

năm nay giữa mẫu nữ không bằng mấy năm trước, ít nhất ngày

ngày trước gặp, trời lạnh cho hài tử thêm bộ y phục, đói bụng

cho hài tử ăn.

Chỉ là, Tiền Bích Hà phiền muộn nghĩ, hiện giờ ước chừng Lan

Lan cũng không cần nàng nhớ thương. Cô cô nàng là người tốt,

sẽ không bạc đãi nàng, mà chính nàng cũng lớn, sẽ tự chăm sóc

mình.

Càng nghĩ như thế, Tiền Bích Hà càng cảm thấy bạc đãi khuê

nữ. Khi khuê nữ ở bên người, không đối xử với nàng cho tốt.

Muốn đối xử tốt với nàng, người đã không ở bên cạnh.

"Bảo Nha Nhi, lúc trước muội đáp ứng chuyện của ta, còn giữ

lời không?" Nhà ở bên kia, Trần Nhị Lang đứng lên từ bên cạnh

bàn, đi về phía Trần Bảo Âm.

Tiền Bích Hà ngẩng đầu nhìn qua.

Tôn Ngũ Nương cũng nhìn qua, hỏi: "Chàng tìm Bảo Nha Nhi

muốn lời nói gì?"

Sao nàng không biết chứ?

Trần Bảo Âm cũng không nhớ rõ mình đồng ý hắn cái gì, hỏi:

"Nhị ca nói chuyện nào?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 506: Kế Tiếp (3)



"Là chuyện kia." Trần Nhị Lang nói, đẩy Lan Lan ra, dọn băng

ghế nhoe ngồi xuống ở bên người nàng: "Tòa nhà muội không ở

kia, cho ta thuê được không?"

Hiện tại tòa nhà này của Cố gia là Hoàng Thượng thưởng,

trước khi dọn vào, bọn họ đã mua một tòa nhà.

"Giữ cho huynh đó." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Vẫn luôn không

cho người ta thuê đâu."

Nhà không người ở, thời gian lâu rồi dễ dàng hỏng. Bởi vậy tuy

chưa thuê, lại thường xuyên gọi người hầu qua quét tước.

"Thật sáo?" Trần Nhị Lang nghe xong, lập tức cảm động hỏng

rồi: "Bảo Nha Nhi, muội thật tốt với nhị ca."

Việc này vẫn là hơn hai năm trước, Trần Nhị Lang đưa Đỗ Kim

Hoa tới thăm Bảo Nha Nhi, đã nhắc qua với Bảo Nha Nhi. Không

nghĩ tới, muội muội vẫn luôn giữ cho hắn.

"Sao? Tới kinh thành?" Tôn Ngũ Nương lấy hạt dưa ném vào

sau gáy của hắn: "không phải chàng nói với ta rồi sao, Trần Nhị

Lang, chàng đánh chủ ý gì?"

Trần Nhị Lang quay đầu, cười hắc hắc: "Kinh thành không tốt

sao? Nàng không muốn tới sao?"

Tôn Ngũ Nương nào có không muốn tới? Đại tẩu đã tới kinh

thành, cả nhà đều đã tới kinh thành, chỉ có nàng chưa đến thôi.

Lúc trước Bảo Nha Nhi sinh hài tử, nàng cũng muốn đến, nhưng

đại tẩu và hài tử muốn người chăm sóc, nàng cũng chưa tới.

Nàng cũng chính là người tâm rộng, không so đo. Đổi tức phụ

khác đã sớm chửi đổng. Tôn Ngũ Nương nghĩ thầm, hừ một

tiếng: "Chúng ta tới kinh thành, Kim Lai Ngân Lai thì sao?"

Trần Nhị Lang nói: "Ở nhà đọc sách! Đi theo nương ta, nương

ta cũng sẽ không phóng túng bọn họ."

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Bà sớm nhìn ra tâm tư của tiểu nhi tử. Vốn đã sớm muốn đến

kinh thành, nhưng tức phụ lão đại sinh con, tinh lực vô dụng, làm

ăn trấn trên phải có người giúp đỡ.

Hiện giờ là làm ăn trấn trên vững chắc, cửa hàng cũng đã mở,

gọi lão nhân đi dọn chén rửa chén là được. Về phần tính sổ gì,

Tiền Bích Hà tự mình là có thể làm.

Trần Nhị Lang không muốn làm mãi với ca tẩu, phối liệu đều là

đại tẩu làm ra, tính ra là đại phòng mua bán, tuy đại ca không

ngại, nhưng Trần Nhị Lang không vui như vậy.

Hắn muốn tự mình mua bán, mà hiện tại hắn cũng nhìn ra

chút cách thức, cho nên muốn tới kinh thành thử xem. Vốn khó

nhất chính là trời xa đất lạ, nhưng ai bảo hắn mệnh tốt, có muội

muội ở kinh thành, còn có tòa nhà trống chứ?

"Kim Lai Ngân Lai có thể ở kinh thành bái tiên sinh." Lúc này,

Cố Đình Viễn lên tiếng, hắn nâng đôi mắt lên nhìn qua, vẻ mặt ôn

nhuận: "Hiện tại nhà ta bắt đầu nhờ tiên sinh."

Kim Lai mười tuổi, Ngân Lai tám tuổi, nếu cơ sở vững chắc, ở

kinh thành có thể bái tiên sinh không tồi.

Trần Bảo Âm không nhắc đến, nhưng ban đầu nói hắn tới dạy

hai đứa nhỏ.

Hiện tại hắn ở Hàn Lâm Viện, thật sự bận rộn, làm tiên sinh

cho hai đứa nhỏ tạm thời còn được, thầy trò thật sự thì khó khăn.

Cho dù mỗi ngày hắn cố gắng về nhà sớm chút, nhưng còn bảo

đản nhi thì sao, Trần Bảo Âm càng muốn hắn làm bạn với bảo

đản nhi, mà không phải dạy hai chất tử.

Đỗ Kim Hoa nói đúng, nàng có hài tử của mình, hai chất nhi sẽ

xếp phía sau.

"Vậy ta đều chuyển đến kinh thành?" Tôn Ngũ Nương ngây

ngẩn cả người, nhìn Đỗ Kim Hoa, lại nhìn Tiền Bích Hà: "Phụ mẫu

ta làm sao bây giờ?"

Đại ca đại tẩu là không thể tới, bọn họ ở trấn trên có cửa

hàng, phụ mẫu thì sao?

"Ngươi quản lão nương?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên nhìn

nàng một cái: "Ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Trước

tiên nói đã, nếu ngươi ở tòa nhà của Bảo Nha Nhi, không thể ở

không."

Tôn Ngũ Nương oan ức nói: "Nương, nương nghĩ con thành

người nào vậy?"

Trần Bảo Âm cười nói: "Không tính ở không, tòa nhà trống kia

cũng là trống không, lâu không có người ở ngược lại sẽ hỏng. Có

ca tẩu ở thêm nhân khí, ngược lại rất tốt."

Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái: "Tùy các ngươi."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 507: Kế Tiếp (4)



Đêm dần dần tốt, bọn nhỏ đều bắt đầu ngáp, mí mắt bảo đản

nhi đã không mở ra được, xoắn cơ thể tìm nương ôm. Đại bá

nương đấm đấm eo, đứng dậy nói: "Không được, không chịu

được nữa, ta đi nghỉ, ngày mai nói tiếp."

"Được, nghỉ đi." Đỗ Kim Hoa cũng đứng dậy nói.

Trần Bảo Âm ôm bảo đản nhi không lên, chỉ gọi người hầu tới:

"Giường đệm đều thu thập xong chưa?"

Người hầu đáp: "Đã sớm thu thập xong, nước ấm cũng rót

xong, chỉ chờ nhóm lão thái gia, lão thái thái nghỉ tạm."

Nghe được lão thái gia và lão thái thái, eo Trần Hữu Phúc

trong nháy mắt thẳng thắn, Đỗ Kim Hoa lại run run cánh tay, răng

cũng lên men.

Trần Bảo Âm mỉm cười, ôn hóa nói: "Được, hầu hạ lão thái gia,

lão thái thái đi thôi."

Lần này, lập tức có quan gia phô trương thân thích, mọi người

vui vẻ câu thúc đều đi nghỉ tạm.

Nói là ngày mai nói tiếp, nhưng mọi người không tính ở kinh

thành lâu lắm.

Phồn hoa mê mắt người, cũng loạn nhân tâm. Nếu ở tiếp mấy

ngày, sẽ không muốn trở lại nơi nghèo khổ như Trần gia thôn.

Trần Bảo Âm dẫn theo các thân nhân di chuyển ở trên đường

náo nhiệt nhất kinh thành, mua cho mỗi người bộ trang sức, chọn

vải vóc, lại ở đại tửu lâu ăn bữa cơm.

Đời này đại bá nương xem như lần đầu ăn uống ở kinh thành,

bà ấy nắm tay Trần Bảo Âm, cảm khái nói: "Bảo Nha Nhi, ngươi

khiến đại bá nương mở rộng tầm mắt."

"Ngài đó, có rảnh thường tới." Trần Bảo Âm cười nói.

Đại bá nương nhìn Đỗ Kim Hoa, nói: "Nương ngươi đều không

thể thường tới, đừng nói chúng ta."

Trần Bảo Âm thầm nghĩ, sau khi nàng có bảo đản nhi, cũng

không nhớ Đỗ Kim Hoa như vậy. Nhưng vẫn muốn ở cùng một

chỗ, bảo đản nhi có nương, nàng Bảo Nha Nhi cũng muốn có

nương!

Chỉ là ở chung một chỗ, khó tránh khỏi Đỗ Kim Hoa nhắc mãi.

Thí dụ như, phải cho bảo đản nhi thêm một đệ đệ, sớm khai chi

tán diệp cho Cố gia.

Ở gần thì ngại, ở xa thì nhớ. Nếu không để nương và nhị ca

nhị tẩu ở chung với nhau? Vậy không được, nàng nhanh âm thầm

lắc đầu, phụ mẫu không bỏ được đại ca đại tẩu.

Vậy qua mấy năm nữa, đại ca đại tẩu cũng tới kinh thành

buôn bán? Người một nhà đều dọn đến kinh thành? Cũng không

thỏa đáng, phụ thân không bỏ được những đồng ruộng đó.

Hơn nữa, trừ phi chính bọn họ có bản lĩnh mua nhà cửa, bằng

không toàn gia đều ở nhà cửa của nữ nhi nữ tế, bọn họ không có

mặt mũ.

Ai vui vẻ khi ở trong nhà của người khác? Chỉ có thể chờ một

chút, chờ Kim Lai Ngân Lai có tiền đồ, đặt mua đại trạch viện,

người một nhà không phân gia, ở chung một chỗ.

"Bảo Nha Nhi, đại tẩu xin muội một chuyện." Buổi tối, Tiền

Bích Hà tìm Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm hỏi nàng: "Đại tẩu có chuyện nói là được, nói cái

gì xin hay không, khách khí."

"Haiz." Tiền Bích Hà thở dài: "Ngươi luôn nói như thế, nhưng

mặc dù là người một nhà, cũng đều có tới có lui. Chỉ là hiện giờ

ngươi đi được càng thêm xa, chúng ta muốn giúp ngươi, trả lại ân

tình cho ngươi, cũng không biết trả lại như thế nào."

Nghe xong lời này của nàng ấy, Trần Bảo Âm lại cười: "Có thể

thấy được đại tẩu là thật tình nghĩ cho ta. Dứt lời, chuyện gì khiến

ngươi lo lắng như vậy?"

"Vậy ta nói." Tiền Bích Hà hơi xấu hổ, khẽ dời tầm mắt đi, nắm

tay áo: "Là Lan Lan, hiện giờ nó đã lớn, cũng mau tới tuổi tác làm

mai. Bảo Nha Nhi, ta... từ trước ta không tốt với Lan Lan, lòng ta

thiên vị nàng. Ta tưởng tìm cho nàng một nhà tốt, nhưng ta..."

Trần Bảo Âm hiểu rõ.

"Mấy năm nay Lan Lan vẫn luôn ở bên người ta, giúp ta rất

nhiều việc, nếu đại tẩu không nhắc đến, vốn dĩ ta cũng tính tìm

cơ hội nói một câu." Nàng nói với đại tẩu: "Lan Lan là hài tử

ngoan, tâm tính tốt, lại thông tuệ, ta muốn thu xếp hôn sự cho

nàng, lại lo lắng đại tẩu chê bàn tay ta dài. Hiện giờ đại tẩu nói

như vậy, khiến ta thở phào nhẹ nhõm."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 508: Kế Tiếp (5) Hoàn



Tiền Bích Hà nghe xong, vội nói: "Sao lại chê ngươi? Bảo Nha

Nhi, trong lòng đại tẩu chỉ có cảm kích."

Nàng vừa áy náy lại cảm kích, cúi đầu ch** n**c mắt xuống:

"Bảo Nha Nhi, ngươi không biết đại tẩu cảm kích ngươi nhiều thế

nào đâu."

Ban đầu nàng trôi qua ngày tháng gì? Nản lòng thoái chí, Là

Bảo Nha Nhi nói, thà rằng bán ngọc, cũng phải chữa bệnh cho

nàng. Hiện tại, nàng sinh nhi tử, Bảo Nha Nhi còn thu xếp hôn sự

của nữ nhi cho nàng.

"Ta là người một nhà." Trần Bảo Âm cầm khăn đưa qua, ôn

nhu nói.

Nàng không quên được trước khi trở lại Trần gia đã mơ giấc

mộng kia. Rất nhiều cảnh tượng đã mơ hồ, tỷ như nàng làm trời

làm đất, người ghét quỷ ghét như thế nào. Nhưng nàng nhớ rõ,

nàng điên rồi bị đưa về nhà, là đại tẩu khô gầy trầm mặc mà

chăm sóc cho nàng, không nửa câu oán hận.

"Đại tẩu không có gì khác, mấy năm nay tích cóp chút tiền..."

Tiền Bích Hà lấy ra một túi tiền từ trong tay áo: "Bảo Nha Nhi,

chuyện của Lan Lan làm phiền ngươi để bụng nhiều hơn."

"Đại tẩu làm gì vậy? Không phải ta là cô cô của Lan Lan sao?"

Trần Bảo Âm không chịu nhận.

Nhưng Tiền Bích Hà kiên trì đưa, nàng cúi đầu đỏ mặt nói:

"Ngươi không thu, có phải chê ít hay không? Nhưng đại tẩu chỉ có

thế này."

Trần Bảo Âm cạn lời đành phải nhận, âm thầm nghĩ, đến lúc

đó thêm của hồi môn cho Lan Lan là được.

Hai người đang nói chuyện, Tôn Ngũ Nương lại tới tìm Trần

Bảo Âm nói chuyện.

Nàng không có việc gì, Kim Lai Ngân Lai có thể đọc sách thì

đọc, đọc không ra cũng không sao, không thể thiếu nàng bữa

cơm ăn. Làm ăn ở kinh thành có thể làm thì làm, không thể làm

thì về nhà, không thể thiếu nàng bữa thịt ăn.

Lôi kéo Trần Bảo Âm nói chút nhàn thoại. Nói ngày thường

trong nhà làm cái gì, nương lải nhải nàng, bà ba hoa nào nói gì bị

nàng mắng, lại nói mình thấy già rồi, khóe mắt có nếp nhăn vân

vân.

Trần Bảo Âm chỉ cười, lặng lẽ tặng nàng hai hộp dưỡng da.

Hai người trao đổi kinh nghiệm ngự phu. Cuối cùng, Tôn Ngũ

Nương do dự vẫn dạy nàng vài câu "kinh nghiệm sinh nhi tử".

Trần Bảo Âm nghe mặt đều đỏ lên. Nghĩ thầm, chờ tiễn các thân

nhân đi, rất nhiều chuyện bận rộn xong, dưới nhàn rỗi, cũng có

thể thử với Cố Đình Viễn.

Sáng sớm ngày thứ ba, tiễn đám người Đỗ Kim Hoa đi.

Nghỉ tạm, Cố Thư Dung tới, hôm nay là nàng hồi môn.

Trần Bảo Âm nhìn, mặt nàng ấy đầy sắc hồng, ánh mắt sáng

rọi, tinh thần rất tốt, vô cùng yên tâm.

"Tỷ tỷ." Nàng tiến lên nắm lấy tay Cố Thư Dung.

Cố Thư Dung mỉm cười, nghe thấy câu đầu tiên của nàng

chính là: "Ta rất tốt."

Trương Cẩn Nhược săn sóc ngoài dự đoán, không chỉ có săn

sóc, còn nghe lời.

Buổi sáng nàng làm cơm, bảo hắn ăn cái gì hắn sẽ ăn cái đó.

Cho hắn bao nhiêu hắn sẽ ăn bấy nhiêu. Chỉ chén đĩa lát gừng,

hoa tiêu, đều ăn vào bụng, vô cùng ngốc.

Trần Bảo Âm cười: "Vậy là tốt rồi."

Cố Thư Dung lại nói một chuyện với nàng: "Hôm qua, ta và

Trương Cẩn Nhược đã dọn ra Uy Viễn tướng quân phủ."

Trương Cẩn Nhược ngại phủ đệ kia vừa lớn lại không tiện, trừ

đẹp không đúng tí nào. Cố Thư Dung cũng không thích lớn, nàng

càng thích tòa tiểu viện bên ngoài kia, tinh xảo lả lướt, ở khiến

người an tâm.

"Ta vốn nghĩ tới mấy ngày dọn ra, hắn lại nói, làm cái gì phải

qua mấy ngày, dọn luôn."

Sau đó, dọn đi rồi.

"Ta hỏi hắn, vạn nhất có người tới bái phỏng, làm sao bây

giờ?" Cố Thư Dung lại nói: "Hắn nói, nếu ai muốn bái phỏng, đưa

thiếp mời là được. Thiệp đưa đến nhà đệ đệ, một kiểu hai phần."

Một tư thế "Muốn thân cận với lão tử, không thể quên bà con

nghèo của lão tử". Cố Thư Dung tức giận, nói: "Nhà ta là bà con

nghèo sao? Khiến hắn ngông cuồng."

Trần Bảo Âm ngửa đầu cười to.

Trương Cẩn Nhược này, thật thú vị.

"Hắn chính là sợ người bắt nạt tỷ, bảo ta chăm sóc tỷ đấy."

Ngừng cười, nàng lấy khăn lau nước mắt nói.

Cố Thư Dung mím môi, gương mặt ửng hồng.

"Làm khó hắn để mắt ta." Trần Bảo Âm nắm khăn, lông mày

nhướng cao: "Yên tâm, sẽ không khiến hắn thất vọng là được."

Cố Thư Dung không khỏi nắm chặt tay nàng, cúi đầu nhẹ

giọng: "Ta mới là tỷ tỷ, lại bảo ngươi chăm sóc ta."

Nàng ấy là nữ tử xuất thân bình dân, để nàng và một đám

quan thái thái lui tới, nàng ấy phát khiếp ở đáy lòng. Bảo Âm

nguyện ý dẫn theo nàng ấy, nàng ấy thở phào một hơi.

"Ai chăm sóc tỷ? Ta trèo cao tướng quân phủ, không hầu hạ

được phu nhân tướng quân?" Trần Bảo Âm cười nói.

Cố Thư Dung bực mình, duỗi tay nhéo nàng: "Ngươi bỡn cợt!"

Trần Bảo Âm cười chạy đi: "Phu nhân Tướng quân bắt nạt

người!"

Từ khi Cố Thư Dung và Trương Cẩn Nhược thành hôn, cuộc

sống trôi qua đến thích ý thanh thản.

Trương Cẩn Nhược là võ tướng, lúc không đánh giặc, hắn

không có chuyện gì, đều có rất nhiều thời gian dỗ lão bà.

Hắn thường thường dẫn theo Cố Thư Dung đi cưỡi ngựa, đi

săn, câu cá, làm như biết nàng không am hiểu ở chung với các

quý nhân, hắn sẽ dẫn nàng đi chỗ phong cảnh tự nhiên chơi,

không giao tiếp với người, chỉ lên núi, du ngoạn hồ.

Không bao lâu, Cố Thư Dung bị hắn nuôi ra hai phần đẫy đà,

da thịt trong trắng lộ hồng, cả người tinh thần toả sáng, thoạt

nhìn thật tốt.

"Lúc trước là chúng ta bạc đãi tỷ." Gặp lại, Trần Bảo Âm nhìn

bộ dáng của tỷ tỷ, không khỏi thở dài.

Cố Thư Dung vội nói: "Đây là nói cái gì? Các ngươi bạc đãi ta

bao giờ?"

"Trước khi tỷ xuất giá, cũng không có tinh khí thần như vậy."

Trần Bảo Âm nói.

Trên mặt Cố Thư Dung ửng đỏ, thấp giọng nói: "Không trách

các ngươi, là ta, ta tự mình luẩn quẩn trong lòng."

Lúc trước nàng có tâm sự, đâu giống hiện tại?

"Mặc kệ thế nào, thấy tỷ như vậy, chúng ta đều yên tâm." Trần

Bảo Âm nắm tay nàng ấy nói.

Nàng ấy có ân với Cố Đình Viễn, người lại rất tốt, có thể trôi

qua như ý, thật khiến người vui mừng từ đáy lòng.

Cố Thư Dung mím môi, xấu hổ cúi đầu: "Ừ."

Đảo mắt tới cuối năm.

Ngày này, Trần Bảo Âm đang ngồi xuất thần ở bên cửa sổ, đã

nghe được hạ nhân tới báo: "Thái thái, có thư."

"A? Lấy lại đây."

Nhận thư từ trong tay người hầu, nhìn thấy chữ trên phong

thư, tinh thần lập tức chấn động, vội mở ra.

Thư là Bắc Cương gửi tới, Tào Huyễn nói đã chăm sóc cho

người. Tất nhiên là không có khả năng cẩm y ngọc thực, dù sao

nàng ấy cũng là tội phụ. Nhưng sống có nước ấm uống, cơm

nóng ăn, vẫn là có thể chăm sóc được.

Trần Bảo Âm cầm thư xem nhìn mấy lần, mới lau khóe mắt,

quý trọng mà thu lại.

Chờ Cố Đình Viễn trở về, nàng cho hắn xem thư.

Cố Đình Viễn nói: "Tiểu công gia trượng nghĩa, chúng ta chuẩn

bị lễ năm mới để người đưa đi, cảm ơn hắn."

"Được." Trần Bảo Âm ôm lấy eo hắn, chôn mặt ở hõm vai hắn.

HẾT.
 
Back
Top Bottom