Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 300: Thanh Toán (1)



Nói chuyện, hàng xóm láng giềng thò đầu ra, thân thiết nói:

"Phúc gia, các ngươi đi vắng mấy ngày nay, giờ về rồi sao?"

Đỗ Kim Hoa nói: "Ừ, ta đã trở về, trong nhà có chuyện gì

không?"

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà dọn đồ xuống dưới, họ từ kinh

thành trở về nên có mua rất nhiều đồ ăn và quà cho lũ trẻ.

Trần Bảo Âm lấy ra bao quần áo nhỏ của mình, đi vào trong

phòng. Một lúc sau, nàng thay y phục, lấy khăn tay bọc gì đó ra

ngoài.

"Nương, con ra ngoài một lát." Nàng nói.

Nàng đi xa nhà, khóa học của bọn nhỏ do Cố Đình Viễn giảng

thay. Trước khi nàng ra ngoài, nàng đã nhờ Cố Đình Viễn giúp đỡ,

hắn rất vui vẻ đồng ý.

Trần Bảo Âm không muốn hắn giúp đỡ không công nên định

mang quà cảm ơn cho hắn.

"Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm đứng ngoài phòng học vẫy tay.

Cố Đình Viễn vừa mới nói xong một đoạn, hắn đang muốn sắp

xếp cho các học sinh đọc thì nghe thấy tiếng kêu của nàng. Hắn

kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen

thuộc.

Sau khi đi ra ngoài, hắn cười nói: "Nàng đã trở về rồi."

"Ừ." Trần Bảo Âm gật đầu, đưa đồ trong tay ra nói cảm ơn:

"Trong khoảng thời gian này làm phiền Cố tiên sinh rồi."

Trên mặt Cố Đình Viễn chỉ còn lại nụ cười, dịu dàng nói:

"Không cần quá đa lễ."

Thứ mà Trần Bảo Âm đưa cho hắn là một bộ chặn giấy, tay

của Cố Đình Viễn vừa cầm lấy đã đoán được, trong lòng hắn tràn

đầy vui sướng, cho dù nàng không tặng quà cho hắn thì hắn cũng

cam tâm tình nguyện dạy thay cho nàng.

"Chuyến đi này suôn sẻ chứ?" Hắn cầm lấy chặn giấy rồi hỏi.

Trần Bảo Âm nhớ lại chuyến đi này, nàng cụp mi, mũi chân

nhẹ nhàng đá một cái: "Không sao."

Không thể nói là suôn sẻ, phiền phức của đại ca và đại tẩu vẫn

chưa được giải quyết. Nhưng cũng không thể nói là không tốt, bởi

vì đại phu nói sức khỏe bọn họ không có vấn đề gì, đều khỏe

mạnh cả.

Chuyện này không tiện nói với Cố Đình Viễn, hắn không phải

người của Trần gia, nàng ngẩng đầu nói: "Cảm ơn ngươi đã quan

tâm."

Cố Đình Viễn rất giỏi nhìn người, hắn biết mặc dù có chuyện gì

đó nhưng nàng cũng không lo lắng lắm, chắc không phải chuyện

gì lớn. Hắn rất biếu điều không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói: "Mấy

ngày nay, bọn nhỏ rất hiếu học..." Hắn kể chi tiết cho Trần Bảo

Âm về tiến độ bài giảng và biểu hiện của bọn trẻ.

Ba mươi học sinh, bắt hắn nhớ hết cũng khó cho hắn quá, hắn

cứ vậy kể cho nàng nghe từng người một.

Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhìn thư sinh, ánh sáng chiếu xuyên

qua tán cây liễu rậm rạp, chiếu rọi xuống những đốm nhỏ, tôn lên

vẻ dịu dàng của hắn. Nhìn thấy thế, nàng không khỏi nhếch khóe

môi.

Nếu nàng vẫn là Từ Tứ tiểu thư, chưa chắc có thể nhận ra

hắn.

Lần này đi kinh thành, đường phố phồn hoa, người qua lại tấp

nập gợi lên ký ức mười lăm năm trước của nàng. Cuộc sống trước

kia không có gì không tốt, nhưng nàng không hối hận.

Nàng rất yêu gia đình của mình. Còn chàng trai trước mặt này

lại khiến cho nàng nảy sinh ra hy vọng một lần nữa.

Hắn rất kiên nhẫn, dịu dàng và chu đáo. Nàng cũng không

phải công chúa mất nước mang theo kho báu, không đáng để

người khác hao tâm tổn trí lấy lòng nàng. Đã không có lãi, vậy thì

con người của hắn thật sự không tệ.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Cố Đình Viễn dần dần hạ

thấp giọng nói. Hắn vẫn luôn nói những lời này, liệu nàng có thấy

không thích nghe, thấy hắn nhàm chán hay không?

"Ta mua thoại bản rồi." Hắn chuyển đề tài: "Ta không biết hôm

nay nàng về nên không mang theo bên mình. Lúc rảnh nàng có

thể ghé nhà ta để lấy."

Đến nhà hắn?

"Không đi." Trần Bảo Âm từ chối: "Ngươi đưa tới cho ta đi."

Cố Định Viễn luôn luôn đồng ý mọi yêu cầu của nàng, nhưng

lần này hắn nhìn gương mặt hơi say của nàng rồi nói: "Ta không

đi, nàng đến lấy đi."

Một câu nói khiến sắc mặt Trần Bảo Âm đỏ bừng lên, nàng

dùng đôi mắt ngấn nước trừng hắn một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 301: Thanh Toán (2)



Nhìn bóng lưng nàng chạy xa, nhẹ nhàng hoạt bát như vậy, nụ

cười trên mặt Cố Đình Viễn càng tươi hơn.

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi xa nhà, nói là đi thăm thân

thích nhưng cũng không giấu diếm được một ít người có ánh mắt

độc ác, dần dần có một số tin đồn lan ra.

Tiền Bích Hà không thích ra ngoài, nhưng cũng có thân thiết

với vài phụ nhân, người ta đặc biệt đến nhà nói với nàng rằng:

"Gần đây ngươi đừng ra bờ sông giặt quần áo, biết chưa?"

Sao lại không đi chứ? Bởi vì khi gặp được người, người ta sẽ

hỏi nàng vài câu khiến nàng đau lòng xấu hổ vô cùng.

"Được." Tiền Bích Hà gật đầu, khẽ đáp lại.

Mặc dù không đi nghe nhưng nàng cũng biết người ta sẽ hỏi

nàng cái gì, biết lời đồn đãi lan truyền ra như nào rồi. Làm việc

nhẹ nhàng sẽ khiến nàng còn sức nghĩ lung tung mà thôi.

Nàng bắt đầu nghĩ rằng chắc có lẽ đó là duyên số rồi. Nếu

nàng không thể sinh thì đó chính là số phận của nàng, số phận

của nàng và Trần Đại Lang. Con người phải chấp nhận số phận

của mình mà thôi.

Triệu gia thôn.

"Sao lại thiếu một trăm mẫu khế đất?" Hôm đó, Triệu Văn

Khúc bước vào phòng của lão thái thái hỏi.

Sau tết Nguyên Tiêu, hắn tỏ vẻ muốn tiến bộ hơn nên Triệu

lão thái thái đã tin hắn, quan sát rất kỹ từng lời nói và hành động

của hắn. Thấy hắn thật sự tiến bộ hơn rồi, có tiền đồ, bắt đầu

biết quan tâm chuyện trong nhà, bà cũng chậm rãi buông tay,

giao đại quyền cho hắn.

Đang lúc tá điền giao tiền thuê, Triệu Văn Khúc phát hiện số

lượng khế đất không đúng mới tới chỗ lão thái thái hỏi nguyên

nhân.

"Cái này..." Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe lên, bà ấp úng.

Một trăm mẫu khế đất bị thiếu kia nằm trong tay của thôn

trưởng của Trần gia thôn. Chỉ cần hai ba tháng nữa, nếu như

Triệu Văn Khúc vẫn không vào sòng bạc như trước thì cuối cùng

một trăm mẫu khế đất kia sẽ không lấy về được, phải cho nha

đầu của Trần gia kia.

Nhưng sao bà có thể nói chuyện này cho Triệu Văn Khúc biết

được? Nhất định không thể nói. Triệu lão thái thái cố gắng che

giấu, nhưng Triệu Văn Khúc không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn

đang ở tuổi tráng niên, đầu óc minh mẫn và rất có năng lực.

Không đến mấy ngày đã biết tung tích của một trăm mẫu khế đất

kia, cùng với toàn bộ chuyện đã xảy ra.

"Người, người tính kế ta!" Biết được chân tướng, Triệu Văn

Khúc vừa xấu hổ vừa tức giận, trong mắt hiện lên vẻ oán hận,

hắn không thể tin được rằng mình lại bị người ta đùa giỡn ở trong

lòng bàn tay, hơn nữa đó còn là do mẫu thân ruột thịt với người

ngoài cùng làm!

Triệu lão thái thái sốt ruột nói: "Sao lại tính kế ngươi chứ?

Ngươi đang nói cái gì thế? Nếu ngươi làm tốt thì ta cần phải tốn

thời gian vậy sao? Ngươi cho rằng đưa một trăm mẫu khế đất ra

ngoài thì ta không đau lòng à?"

Triệu Văn Khúc không nghe vào. Hắn chỉ muốn mình quay đầu

lại, muốn quên đi quá khứ, quý trọng thời gian, quý trọng đời

người, hiếu thảo với mẫu thân, làm người tốt. Thế nhưng sự thật

đằng sau lại phũ phàng đến vậy.

"Văn Khúc, ngươi đi đâu vậy?!" Triệu lão thái thái kêu lên.

Triệu Văn Khúc đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.

Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận mà không phát tiết ra

ngoài, cả người như muốn nổ tung.

"Ngươi bày cách cho mẹ ta sao?" Triệu Văn Khúc đi tới Trần

gia thôn, gọi Trần Bảo Âm đang ở trong từ đường ra để nói

chuyện.

Sắc mặt hắn u ám, không có một nụ cười nào, vô cùng đáng

sợ. Trần Bảo Âm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thế nào, muốn quỵt nợ

à?"

Lão thái thái thế mà lại lộ tẩy rồi, Trần Bảo Âm ngạc nhiên

nhưng lại không quá bất ngờ. Dù thế nào đi chăng nữa, nàng

cũng không định buông tay một trăm mẫu đất kia.

Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh của thiếu nữ trước mặt, Triệu Văn

Khúc không khỏi nghĩ đến sự "vô tội " và "không biết chuyện" mà

nàng biểu hiện ra ngoài trong mấy lần gặp mặt trước.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 302: Thanh Toán (3)



"Thật không ngờ, ta nhìn nhầm rồi." Triệu Văn Khúc nhìn chằm

chằm vào nàng, nói.

Trần Bảo Âm nhẹ nhàng v**t v* thước, nói: "Ta được lệnh

đường thuê, không phải ý định ban đầu của ta, kính xin Triệu

công tử thứ lỗi."

Triệu Văn Khúc mím môi.

Đương nhiên hắn biết chứ, hết thảy những chuyện này không

trách nàng được vì mẫu thân hắn là người thuê nàng. Cũng chính

mẫu thân hắn muốn hắn cải tà quy chính. Bà muốn giữ hắn lại,

không cho phép hắn làm điều này, không cho phép hắn làm điều

kia.

Hắn không thể trách nàng được, sách thánh hiền nói cho hắn

biết rằng không nên giận chó đánh mèo với nàng, nàng chỉ là

nghĩ ra một cách mà thôi.

"Đùng..."

Chẳng biết mây đen đã giăng đầy trời từ lúc nào, tiếng sấm

ầm vang, nhìn như thể sắp trút cơn mưa lớn xuống.

Triệu Văn Khúc nhìn nàng, nói: "Ngươi cảm thấy ta nên buông

tha cho ngươi à?"

"Triệu công tử." Trần Bảo Âm lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ngươi có

thể không buông tha ta, nhưng ta cũng sẽ không đứng ở đây tùy

ý để ngươi bắt nạt, ai cũng phải tự dựa vào khả năng của mình

thôi."

Tí tách.

Giọt nước mưa đầu tiên nhanh chóng rơi xuống, làm ướt mặt

Triệu Văn Khúc. Hắn đi tới dưới tàng cây, chắp tay sau lưng, nhìn

về phương xa: "Ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện ta lại đánh cược

nát bét lần nữa, một trăm mẫu ruộng tốt của ngươi sẽ không

cánh mà bay."

"Nghĩ tới rồi." Trần Bảo Âm cũng đi tới dưới tàng cây: "Lệnh

đường sẽ không cho phép đâu."

Triệu lão thái thái rất đau lòng vì nhi tử, trước kia là do bà

không nỡ quản giáo thế nhưng khi hứa sẽ đưa một trăm mẫu

ruộng kia ra ngoài, bà lại nỡ bỏ được.

Hơn nữa, Triệu lão thái thái không hồ đồ, bà hiểu rất rõ rằng

cơ hội quản giáo Triệu Văn Khúc không nhiều lắm. Bà đã già đi

dần, gia sản của Triệu gia cũng không dồi dào như trước, quản

giáo Triệu Văn Khúc là việc lửa sém lông mày. Nếu không thì bà

cũng sẽ không tìm đến Trần Bảo Âm.

Chỉ cần Triệu lão thái thái quyết tâm thì Triệu Văn Khúc sẽ

không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của nàng, đây là sự tự tin

của Trần Bảo Âm.

"Ha." Triệu Văn Khúc cười nhạo chính mình.

Chính hắn cũng không biết, thì ra mình còn có thể cải tà quy

chính.

Rào rào rào, mưa càng lúc càng lớn.

"Đứng dưới gốc cây rất dễ bị sét đánh." Trần Bảo Âm vội vàng

nói: "Nếu Triệu tiên sinh không có việc gì làm, xin thứ lỗi cho ta

rời đi trước."

Câu nói "Ngươi có muốn nghe chuyện xưa của ta không?" của

Triệu Văn Khúc, cứ như vậy ngậm ở trong miệng.

"Không có." Hắn quay đầu nhìn màn mưa.

Trần Bảo Âm thấy hắn nổi giận đùng đùng lao tới nhưng lại chỉ

nói vài câu tàn nhẫn, nàng khuyên một câu rằng: "Triệu công tử,

đừng đứng dưới gốc cây nữa, ngươi có thể đến từ đường trú

mưa."

Triệu Văn Khúc không trả lời nàng.

Trần Bảo Âm đợi một lát nhưng không đợi được câu trả lời,

nàng đội mưa to chạy về từ đường. Triệu Văn Khúc bị bỏ lại đứng

dưới gốc cây, y phục của hắn dần dần ướt đẫm vì mưa dột.

Hắn không nhúc nhích, nhìn thế giới bị mưa làm cho ướt nhòe,

hắn nhớ tới chuyện của rất nhiều năm trước.

Đó cũng là một ngày mưa, hắn đang rất vui mừng về đến nhà

thì lại bị phụ thân gọi vào thư phòng, nói: "Đó là kẻ lừa đảo đấy!"

Cô nương mà hắn thích không phải nữ tử đàng hoàng, mà là

một tên lừa đảo. Hắn không phải là người đầu tiên bị nàng lừa,

trước hắn còn có rất nhiều người bị lừa nữa.

Hắn thấy cực kỳ mất mát, trong lòng rất khổ sở nên không ra

ngoài nữa mà chỉ nhốt mình trong phòng. Sau hơn mười ngày,

cuối cùng hắn mới tỉnh lại và bước ra khỏi phòng một lần nữa.

Nhưng thế giới đã thay đổi. Vừa ra ngoài, hắn đã nghe được

tin dữ, cô nương lừa đảo kia đã chết, do bị đồng bọn của nàng ta

giết người đoạt tiền. Hắn kinh hoàng không thôi, vừa phẫn nộ

vừa đau lòng, muốn đòi lại công bằng cho nàng ta.

Phụ thân hắn bảo hắn không cần quan tâm nhưng hắn không

nghe, nhất định phải điều tra chuyện này
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 303: Thanh Toán (4)



Nhưng từ chỗ tôi tớ hắn biết được rằng chính phụ thân là

người khiến cho đồng bọn kia sinh ra ác ý.

"Tại sao?" Hắn không hiểu, vội vàng chạy tới hỏi phụ thân.

Nhiều năm trôi qua, Triệu Văn Khúc vẫn nhớ cha ngồi trong

thư phòng tối tăm với vẻ mặt lạnh lùng: "Bởi vì ngươi."

Triệu Văn Khúc bị đả kích lớn, hắn chỉ bị lừa một chút, không

bị tổn thất gì, chỉ là một chút đau lòng và tiền bạc mà thôi. Hắn

vốn không hận nữ tử kia, nhưng phụ thân lại hại chết nàng ta.

Hắn bắt đầu gặp ác mộng, lúc nào cũng nhìn thấy dáng vẻ

máu chảy đầm đìa của cô nương đó, bảo hắn phải đền mạng.

Phụ thân hắn răn dạy hắn, trách cứ hắn chẳng nên thân, lòng dạ

nữ nhân, nhát gan như chuột.

"Đó là mạng người đấy!" Triệu Văn Khúc phát hiện phụ thân

thật đáng sợ, đến mức thậm chí hắn không gọi phụ thân nữa,

cũng không muốn nói chuyện với ông.

Sách cũng không đọc, không đọc nổi, hắn không biết mình

phải đọc ra sao. Trong sách dạy người ta phải hiếu thuận, cũng

dạy người ta phải chính trực, vô tư, vì đại nghĩa không quản

người thân. Hắn oán hận phụ thân ác độc nhưng lại chẳng thể

nào tố cáo ông, trong lúc thấy đau khổ hắn đã học uống rượu.

Phụ thân rất tức giận, không cho hắn uống rượu, suốt ngày chỉ

trích mắng hắn. Mắng hắn chẳng nên thân, đáng đời bị nữ nhân

lừa gạt. Hắn nổi lên lòng phản nghịch, không chỉ có uống rượu

mà còn bắt đầu đánh bạc, đi dạo thanh lâu, làm mấy chuyện

chẳng giống ai.

Chẳng phải ông muốn có một nhi tử có tiền đồ sao? Không

tiếc hại một mạng người cơ mà. Hắn không muốn ông toại

nguyện đấy! Ông là một tên khốn nạn, cả đời này của ông chỉ có

thể có một đứa con khốn nạn mà thôi!

Mẫu thân khuyên hắn, tôi tớ cũng khuyên hắn, nhưng Triệu

Văn Khúc không nghe lọt tai. Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã tàn,

đôi bàn tay trong sạch của hắn đã bị ép phải nhuốm máu mạng

người, còn đi học thế nào nữa, tiến bộ thế nào nữa? Hắn cũng

đang thấy rất đau đớn mà.

Phụ thân rất thất vọng về hắn nên ông đã lôi hắn về nhà, nhốt

lại rồi đánh đập hắn. Vô ích, ông lại gọi nữ tử thanh lâu hắn đã

từng gặp đến nhà, đứng ở ngoài cửa nói xấu hắn, nói các nàng

chỉ coi trọng tiền của hắn, hắn thực ra chẳng là cái thá gì cả.

Chờ hắn bị nhục nhã xong, phụ thân mới đứng ở ngoài cửa,

nói: "Những nữ nhân kia đều không xứng đáng gì đâu, ngươi

mau tỉnh táo lại đi, phụ thân sẽ cưới cho ngươi một thê tử tốt..."

Ha ha. Hắn ở trong phòng, im lặng cười nhẹ.

Chấn hưng Triệu gia? Ngày nào còn có hắn ở đây thì Triệu gia

sẽ không chấn hưng nổi. Hắn muốn lão đầu kia tận mắt nhìn thấy

hắn hạ bệ Triệu gia như thế nào!

Đáng tiếc, sinh mệnh của lão già ngắn ngủi, năm đó ngã trên

bờ ruộng, ngã xuống rồi không đứng dậy được nữa.

Triệu Văn Khúc đốt giấy cho ông mỗi năm, nói cho ông biết

mình lại làm chuyện vô liêm sỉ gì, hỏi ông có vui mừng hay

không?

"Triệu công tử, trú mưa đi." Một giọng nói lanh lảnh xuyên qua

màn mưa, Triệu Văn Khúc hoàn hồn, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy thiếu nữ giơ một cái ô chạy về phía hắn.

Giày giẫm vào trong nước bùn, phát ra âm thanh lép nhép lép

nhép.

Hắn nhận lấy, nói: "Khế đất thì không thể cho ngươi, hôm khác

ta sẽ cho người đưa ngân lượng tới."

Hắn mở ô rồi đi vào màn mưa.

Hắn hận mẫu thân vì bà đã khoanh tay đứng nhìn, nối giáo

cho giặc, nhưng hận vậy mấy năm nay cũng đủ rồi.

Không quá hai ngày, Triệu Văn Khúc cho người đưa tới tám

trăm lượng bạc.

Một trăm mẫu đất khế đất bị hắn thu về và thay thế bằng 800

lạng bạc.

Đó là một mảnh đồng ruộng phì nhiêu lớn, một mảnh đồng

ruộng phì nhiêu có tiền cũng không mua được, bây giờ hắn không

còn sống một cách vô tri vô giác, không thể chà đạp đất đai nữa.

Tám trăm lượng bạc cũng không mua được mảnh đồng ruộng

phì nhiêu rộng lớn như vậy mà chỉ có thể mua được một thửa

ruộng hạng hai có cùng diện tích thôi. Hắn vừa khôn khéo lại vừa

gian trá nhưng Trần Bảo Âm không cò kè mặc cả với hắn, nàng

nhận lấy
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 304: Chuẩn Bị (1)



"Nương, ngân phiếu này." Khi chỉ còn lại Đỗ Kim Hoa, nàng

đưa cho bà xem một xấp tiền giấy: "Tám trăm lượng đấy!"

Bây giờ chuyện này đã xong, đương nhiên phải nói cho Đỗ Kim

Hoa một tiếng rồi. Trần Bảo Âm đếm từng tờ ngân phiếu một,

cười khúc khích và hỏi Đỗ Kim Hoa rằng: "Nhiều bạc như vậy, con

nên tiêu như thế nào đây?"

Đỗ Kim Hoa ôm ngực, không thể nói nên lời. Hai mắt nhìn

chằm chằm xấp ngân phiếu kia, bà chỉ cảm thấy trước mắt

choáng váng cả lên.

Ông trời ơi, bao nhiêu, bao nhiêu đây?

"Còn không đến một năm." Khóe môi Đỗ Kim Hoa run rẩy:

"Triệu gia dễ dàng thừa nhận như vậy sao?"

Sao lại thừa nhận chứ? Đỗ Kim Hoa thậm chí còn chẳng dám

nghĩ rằng Triệu gia sẽ thành thật thừa nhận điều đó. Cho dù là

trăm mẫu ruộng hay là tám trăm lượng bạc, đây đều là tài phú

mà người ta thậm chí không dám mơ tưởng đến! Đỗ Kim Hoa cho

rằng bọn họ sẽ quỵt nợ, tìm mọi cách để không trả. Ai mà ngờ

rằng họ không những không quỵt nợ mà còn trả trước nữa chứ?

"Cho còn không tốt sao?" Trần Bảo Âm cười nói.

Thủ tục qua nha môn rồi, hắn muốn không thừa nhận là có

thể không thừa nhận? Hơn nữa, trước đó nàng đã nói với Triệu

Văn Khúc rằng hắn cứ việc dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ không

để hắn chơi xấu đâu.

"Tám trăm lượng, tám trăm lượng ..." Đỗ Kim Hoa vươn tay,

muốn chạm vào xấp ngân phiếu nhưng lại không dám. Bà sợ rằng

đây là một giấc mơ, chạm vào một cái là tỉnh ngay. Cũng như bà

lo rằng một xấp ngân phiếu kia quý giá dễ hỏng, chạm vào một

cái là hỏng rồi.

Bà run rẩy rút tay lại, nói: "Con cất đi, Bảo Nha Nhi, con cất

đi."

Đây là số tiền mà Bảo Nha Nhi kiếm được, nàng cứ tự giữ lấy,

đừng cho trong nhà nữa.

"Không được nói cho bất kì ai biết cả!" Đỗ Kim Hoa nghiêm túc

nói: "Con nghe thấy chưa? Không được nói cho cha con, không

được nói cho ca ca và tẩu tử của con. Chỉ có hai chúng ta biết

thôi, rõ chưa?"

Chuyện giao hẹn với Triệu gia, ban đầu nàng cũng không nói

cho người khác, lúc ấy vì giữ bí mật nên từ đầu đến cuối chỉ có

Trần Bảo Âm, Đỗ Kim Hoa và trưởng thôn biết mà thôi. Trưởng

thôn sẽ không lắm miệng, còn Đỗ Kim Hoa thì càng không nói với

người khác.

Trong lòng bà nghĩ, tám trăm lượng bạc có thể làm của hồi

môn cho khuê nữ, cầm trong tay, coi như tiền riêng, sau này gả

cho ai đi nữa cũng sẽ không phải chịu tủi nhục.

"Cái này không được." Trần Bảo Âm chồng ngân phiếu lên, bọc

chúng trong một chiếc khăn tay và nói: "Con phải tiêu chúng."

Đỗ Kim Hoa tức đến mức mở to hai mắt, giơ tay lên muốn

đánh nàng: "Ngươi, ngươi tiêu cái gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếu

đồ uống? Trên tay không cầm tiền là không được à! Cái thứ phá

của nhà ngươi, đúng là tức chết ta rồi mà!"

Nhưng tay bà không có sức lực, run đến nỗi không tiếp tục

được, chỉ có thể dùng sức trừng mắt khuê nữ.

Trần Bảo Âm mỉm cười, dựa vào người bà, nói: "Nương, tiền

hay thu hút sự chú ý của mọi người mà, nhà chúng ta bây giờ còn

không giữ được đấy thôi."

"Tại sao chúng ta không giữ được? Ai biết nhà chúng ta có tiền

chứ? Người trong thôn sẽ không nói đâu!" Đỗ Kim Hoa nói:

"Người xấu làm việc thiện, hại đến âm đức!"

Trần Bảo Âm nói: "Nhà chúng ta sẽ có tiền thôi. Nhị ca nói

muốn thuê một cửa hàng ở trên trấn, mở rộng việc buôn bán đồ

ăn, sau này mọi người sẽ biết nhà chúng ta có tiền."

"Một anh hùng có ba người giúp đỡ, chúng ta không thể sống

mà không có sự giúp đỡ được, tương lai về sau còn dài mà." Trần

Bảo Âm lại nói: "Sau này mọi người trong thôn sẽ giúp chúng ta,

nương nói xem đúng không?"

Đỗ Kim Hoa thấy không đúng lắm, bà nhíu mày nói: "Ngươi

định làm gì?"

Trần Bảo Âm cười và nói: "Tiêu tiền!"

Nàng vừa nói ra kế hoạch của mình, Đỗ Kim Hoa lập tức ôm

ngực, trợn mắt ngã xuống.

"Nương, nương." Trần Bảo Âm cười nói: "Vậy con đi ra ngoài

đây."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 305: Chuẩn Bị (2)



Đỗ Kim Hoa nắm lấy tay nàng, tức giận nói: "Không được đi,

không được đi."

Trần Bảo Âm cúi người, hôn lên má bà, phát ra tiếng "chụt" rồi

nhanh chóng đi ra ngoài.

"Cố Đình Viễn!" Nàng đi tới trước ngôi nhà tranh ở đầu phía

bắc của thôn, hô to một tiếng.

Lần này nàng không gọi hắn là Cố tiên sinh nữa.

Không lâu sau, Cố Đình Viễn ra khỏi nhà, trên mặt nở nụ cười

đầy ấm áp: "Bảo Âm."

"Ai cho phép ngươi gọi tên của ta?" Trần Bảo Âm nhẹ nhàng

dậm chân.

Cố Đình Viễn mỉm cười: "Vậy nàng định đánh ta à?"

Không cho phép ai gọi thì hắn lại càng muốn gọi. Nếu nàng

thấy không thoải mái thì hắn cũng không ngại việc bị nàng đánh

một trận đâu?

"Hừ!" Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt: "Tên lưu manh!"

Có cái từ gọi là "tán tỉnh v* v*n", hắn bảo nàng đánh hắn

chẳng khác gì muốn chiếm tiện nghi của nàng đây mà!

Nhưng tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt nên không để

ý lắm. Hơn nữa, nàng là người gọi tên hắn trước mà. Trần Bảo

Âm lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta muốn mời ngươi đến nhà của

trưởng thôn với ta đi một chuyến."

"Được." Cố Đình Viễn gật đầu, sau đó nói: "Vì chuyện gì thế?"

Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Bảo Âm giải thích ngắn gọn vấn

đề: "... Ta muốn đặt mua đất tổ cho thôn để sau này đám trẻ có

gia cảnh bần hàn có thể đi học."

Đại gia tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái, có một khu đất

tổ được phân chia đặc biệt, ở đó họ sẽ cấp dưỡng cho những đứa

trẻ không đủ khả năng đi học. Trần gia thôn không phải đại gia

tộc gì nên không có đất tổ, trước khi Trần Bảo Âm trở về, hầu

như không có ai hỗ trợ giúp đỡ những đứa trẻ kia đi học cả.

Trần Bảo Âm họ Trần, mặc dù nàng không lớn lên ở Trần gia

thôn nhưng phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu, chất tử và chất nữ của nàng

đều lớn lên ở Trần gia thôn, đây là cội nguồn của nàng.

"Trưởng thôn sẽ vui vì nàng đi chuyến này lắm." Cố Đình Viễn

nghe xong rồi nói.

Trần Bảo Âm muốn lấy ra hai trăm lượng bạc để mua đất tổ

cho thôn, nuôi con cháu trong làng lâu dài, đây là một việc rất có

công đức, trưởng thôn sẽ không từ chối đâu.

Quả nhiên, khi nghe được mục đích khi đến đó của bọn họ,

trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, vui vẻ cười nói: "Tốt, tốt lắm! Bảo

Nha Nhi, ngươi có lòng dạ rộng lớn, có tầm nhìn xa trông rộng lại

có phong thái của bậc quân tử nữa! Trần gia tự hào về ngươi!

Con cháu Trần gia vĩnh viễn sẽ không quên cống hiến của ngươi

đâu!"

Ông ấy muốn ghi Trần Bảo Âm vào gia phả để các thế hệ sau

đều biết bọn họ từng có một vị tổ tiên cống hiến đến vậy.

"Tứ thúc công quá lời rồi." Trần Bảo Âm khiêm tốn nói.

Nàng bảo Cố Đình Viễn đi cùng, một là để hắn làm nhân

chứng, hai là thảo luận về việc mời tiên sinh.

Học vấn của nàng không đủ để dạy Tứ Thư Ngũ Kinh cho bọn

trẻ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ mời một vị tiên sinh đàng hoàng

về thôn. Chi phí mời tiên sinh sẽ lấy ra từ đất tổ. Về việc mời vị

tiên sinh nào, Trần Bảo Âm không muốn động đến nhân tình bên

phía kinh thành, nếu Cố Đình Viễn có thể giải quyết thì tốt rồi.

Cố Đình Viễn là một người có học thức, hắn còn là tú tài nữa.

Tiên sinh của hắn và bạn học của hắn ai cũng tài giỏi hết. Hắn sẽ

mời được một vị tiên sinh có tài năng và học vấn, tốt bụng thôi,

chỉ cần người đó yêu quý vùng nông thôn là được.

Thôn trưởng đang bàn bạc việc này với Cố Đình Viễn, Trần Bảo

Âm ở một bên lắng nghe. Trong lúc đó, cháu dâu của trưởng thôn

đến rót trà, lúc nhìn thấy Trần Bảo Âm ngồi ngang hàng với bọn

họ, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự kinh ngạc.

Nói chuyện hơn một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết mọi

chuyện xong xuôi. Trần Bảo Âm đồng ý gửi ngân lượng tới sau khi

xem đất xong, Cố Đình Viễn cũng đồng ý tìm một vị tiên sinh cho

thôn.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 306: Chuẩn Bị (3)



"Được, được." Trưởng thôn cười tiễn bọn họ đi ra ngoài: "Làm

phiền Cố tiên sinh rồi."

"Ta sẽ cố gắng hết sức mình." Cố Đình Viễn chắp tay.

Nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt trưởng thôn ngày càng

tươi rói hơn, ông ấy ngâm nga một điệu rồi quay trở lại sân.

Trần Bảo Âm ơi Trần Bảo Âm. Ông ấy sớm đã đoán được rằng

với phong cách hành xử ấy của tiểu nha đầu này, sớm muộn gì

nàng cũng tạo phúc cho thôn thôi. Bây giờ thì sao? Sắp có đất tổ

rồi. Có đất tổ rồi thì con cháu của Trần gia sẽ có tương lai hơn.

Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn đi bộ trở về.

"Hôm nay cảm ơn Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm nói.

Hắn bằng lòng đứng ra làm nhân chứng cũng như đồng ý sẽ

tìm một vị tiên sinh cho Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nợ hắn một

ân tình.

Sau đó, Cố Đình Viễn nói: "Trần tiểu thư định cảm ơn tại hạ

như thế nào đây?"

Chuyện này...

Trần Bảo Âm cũng chưa nói sẽ không cảm ơn hắn mà, nàng

còn định nói nếu trong nhà có đồ ăn ngon sẽ đưa cho hắn một ít.

Hắn nói như vậy khiến nàng trông có vẻ keo kiệt và bủn xỉn quá,

như thể nàng chỉ định cảm ơn hắn bằng miệng thôi vậy.

"Ngươi muốn cảm ơn cái gì?" Nàng hỏi.

Cố Đình Viễn hỏi: "Muốn cái gì cũng được?"

"Đương nhiên không phải!" Trần Bảo Âm tức giận nói.

Cố Đình Viễn bắt đầu cười, giọng nói dịu dàng. Khi hắn nở nụ

cười nhẹ, trông như có cơn gió mát thổi qua sông vậy, lúc thì

giống gió xuân ấm áp.

Trần Bảo Âm dần dần cắn môi khi lắng nghe. Nàng có tính lúc

thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, bây giờ

nghe thấy giọng nói của hắn hay như vậy, chắc là do trong lòng

nàng rất thích hắn nhỉ?

Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trần Bảo Âm hiểu rất rõ

rằng nàng rất dễ dàng bị yêu ghét che mắt, nếu nàng thích ai đó

thì nàng sẽ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng tốt cả.

"Khi không có ai, ta có thể gọi nàng là Bảo Âm được không?"

Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của thư sinh vang lên.

Trần Bảo Âm sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắn

tràn đầy ý cười nhưng không tùy tiện chút nào. Ánh mắt ấy mang

theo sự mong đợi và vui sướng lấp lánh sáng ngời. Rốt cuộc hắn

thật sự thích nàng như thế, hay là do nàng nhìn lầm rồi?

Nàng dậm chân một cái, không trả lời hắn mà quay đầu chạy.

Trông nàng cứ như đang chạy trối chết vậy.

Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hắn đưa tay che

miệng, che lại nụ cười của mình. Chẳng mấy chốc, hắn thầm

nghĩ, hai tháng nữa thôi hắn sẽ đến cầu hôn nàng được rồi. Khi

đó, hắn sẽ quang minh chính đại gọi tên nàng.

Trưởng thôn làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu sau ông

ấy đã nhìn trúng một mảnh đất màu mỡ, cũng bàn bạc xong với

người ta rồi. Trần Bảo Âm mang hai trăm lượng ngân phiếu đi tới,

hỏi: "Tứ thúc công, có thể để ý một chút hộ ta hay không?"

Nàng cũng muốn mua một mảnh đất màu mỡ, không vì cái gì

khác, chỉ coi như của hồi môn thôi.

Mất đi hai trăm lượng, trong tay nàng còn có hơn sáu trăm hai

mươi lượng. Số tiền này, nàng không định chia cho người trong

nhà. Ai kiếm được thì tính là của người kiếm được.

Nếu ca ca và tẩu tẩu muốn mở tiệm cơm cần tiền để xoay sở

thì nàng sẽ cho họ vay. Bọn họ cũng phải viết giấy nợ để trả tiền

cho nàng.

"Người cũng biết trong tay ta có bao nhiêu bạc mà." Trần Bảo

Âm thẳng thắn nói: "Càng nhiều càng tốt."

Trưởng thôn gật đầu: "Ta biết rồi."

Tiền Bích Hà chế ra một loại nước ô mai rất được hoan

nghênh, gần đây ở trấn trên b*n n**c ô mai, buôn bán còn tốt

hơn trước kia nữa. Không chỉ là một quầy hàng, đại ca, đại tẩu

trông một cái quầy, nhị ca nhị tẩu ở một con phố khác cũng mở

thêm quầy nữa.

Sau một mùa hè, bọn họ đã kiếm được chút tiền. Khi thời tiết

trở lạnh, nước ô mai không bán chạy nữa, Tôn Ngũ Nương cũng

được chia tiền nên thấy vô cùng vui sướng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 307: Chuẩn Bị (4)



"Về sau Bảo Nha Nhi gả cho người ta thì ai chia tiền chúng ta

đây?" Cất tiền của mình xong, Tôn Ngũ Nương thuận miệng nói

một câu.

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không thiếu tiền của

ngươi đâu."

"Lam Lam vẫn còn quá nhỏ." Tôn Ngũ Nương nhìn về phía

phòng phía đông, sau đó nhìn về phía phòng phía tây, thở dài nói:

"Đúng vậy, nếu không thì bọn họ thay thế cũng được."

Bọn trẻ còn nhỏ, cho dù có thể tính toán rõ ràng các khoản

nhưng đây là thu nhập từ việc mua bán của gia đình, một đứa trẻ

nhỏ như vậy không thích hợp để tính toán số tiền tiết kiệm của

gia đình.

"Nhị tẩu, ngươi học không?" Trần Bảo Âm nhìn về phía nàng

ấy, nói: "Nếu muốn học thì muội sẽ dạy cho tẩu."

Tôn Ngũ Nương sửng sốt: "Tẩu sao?"

"Nhà chúng ta phải có người ghi sổ sách chứ." Trần Bảo Âm

nói: "Nương quản lý tiền, tẩu tẩu ghi sổ sách, như thế nào?"

Tôn Ngũ Nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ phút này

trong lòng nàng ấy như có đất rung núi chuyển, vừa kinh ngạc

vừa dao động đáp: "Tẩu, tẩu có thể làm được sao?"

"Tẩu tẩu sợ học không được à?" Trần Bảo Âm cười nói.

Tôn Ngũ Nương khẽ cắn môi, nói: "Làm sao có thể chứ? Có

thể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Kim Lai thì ta cũng không

thể là kẻ ngốc được! Ta học! Ngày mai ta sẽ học!"

Trần Bảo Âm cười nói: "Được, sau bữa tối ngày mai, muội sẽ

dạy cho tẩu tẩu."

"Bảo Nha Nhi của chúng ta thật rộng lượng." Tôn Ngũ Nương

không khỏi cảm khái thở dài. Những cô nương nhà người ta, nhắc

tới đến gả chồng là xấu hổ né tránh, không đáp lời lại. Bảo Nha

Nhi thì không, nàng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn đề nghị

dạy nàng ấy tính toán sổ sách nữa.

Đỗ Kim Hoa liếc nàng ấy một cái, nói: "Cái miệng này của

ngươi, người khác không rộng lượng chút thì sớm đã bị tức chết

rồi."

Tôn Ngũ Nương không biết cách ăn nói, thậm chí còn thường

xuyên bốc đồng, ví dụ như, nàng ấy không nên nói câu vừa rồi.

Trần Bảo Âm phải gả cho người ta, nàng ấy lo lắng không ai ghi

sổ sách thì nói riêng với Đỗ Kim Hoa là được, tại sao lại phải nói

trước mặt Trần Bảo Âm chứ?

Sau khi bị mẹ chồng dạy cho một bài học, Tôn Ngũ Nương nói:

"Ta sai rồi, nương." Nàng ấy lại nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo

Nha Nhi, đừng trách nhị tẩu, nhị tẩu không cố ý."

Những lời này khiến người ta muốn tức giận cũng không được,

cười cũng không được. Trần Bảo Âm nói: "Con sao có thể tức giận

với nhị tẩu được chứ?"

Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn nàng nữa, bà vẫy tay nói: "Đi,

đi ngủ đi."

Tôn Ngũ Nương cười nịnh nọt, sau đó túm Trần Nhị Lang rời

đi.

Trần Đại Lang cùng Tiền Bích Hà cũng đi rồi, theo sau là Trần

Bảo Âm.

Sau khi mọi người giải tán, Đỗ Kim Hoa đóng cửa đi ngủ.

Sau khi nằm xuống, mãi một hồi lâu rồi mà bà cũng chẳng ngủ

được. Sắp đến tháng tám rồi, Cố Đình Viễn phải đi tham gia kỳ thi

cử nhân. Hắn có thể vượt qua thi đậu không? Sau khi thi đậu,

hắn có thay lòng đổi dạ không? Bây giờ không đổi nhưng tương

lai thì sao đây?

Hắn làm đại quan rồi, nếu bắt nạt Bảo Nha Nhi thì người trong

nhà có thể chống lưng cho nàng không?

Nghĩ đến đây, bà không ngủ được.

Lúc này, Cố Thư Dung cũng bị mất ngủ.

Mấy ngày nay nàng ấy giúp Cố Đình Viễn thu dọn đồ đạc, hắn

muốn đi phủ thành trước để chuẩn bị thi hương.

Đệ đệ có thể thi đậu sao? Cố Thư Dung ngóng trông mong

hắn có thể thi đậu, không có ai trông mong hơn nàng ấy lúc này

cả vì đây chính là đệ đệ cho nàng ấy một tay nuôi lớn mà.

Nhưng cũng bởi vậy mà nàng ấy thấy phiền não.

Trước kia khi mới chuyển đến, nàng ấy không chịu phiền quấy

được nên đã nói rằng đợi khi đệ đệ thi đỗ xong mới gả cho một

nhà tốt. Nàng ấy thấy lo rằng nếu đệ đệ không thi đậu được thì

mình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cũng thấy lo vì nếu đệ đệ thi đỗ thì

nàng ấy phải tìm một nhà chồng mất.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 308: Thi Đỗ (1)



Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, Tôn Ngũ Nương ngồi bên bàn,

trong miệng lẩm nhẩm thành tiếng, ngón tay bấm bàn tính.

Trần Bảo Âm ngồi chống cằm ở một bên, ánh mắt nhìn chằm

chằm vào tim đèn của Đậu Đạt, đôi mắt sững sờ.

Cố Đình Viễn đã lên đường ba ngày trước. Trước khi đi, hắn

đặc biệt đến gặp và chào tạm biệt nàng. Tên yêu râu xanh đó,

mặt dày, khăng khăng đòi nàng phải cho hắn một món quà may

mắn.

Trần Bảo Âm không có kim và chỉ để tặng cho hắn, ngoài ra

cũng không biết tặng gì cho hắn, thế là nàng đã hái một chiếc lá

tặng hắn. Người đó thực sự đã trân trọng nhận nó và chân thành

cho vào túi của mình, như thể một chiếc lá đơn thuần lại là một

thứ gì đó rất quý giá.

"Chờ ta trở về." Hắn nói.

Chờ hắn trở về, nếu thi đỗ, hắn sẽ đến cầu hôn.

Nàng có hy vọng hắn thi đỗ hay không?

Khi về đến Trần Gia, Trần Bảo Âm một lòng đã định làm một

bà cô già. Ví như chu cấp cho hai đứa cháu trai ăn học, đề xuất ý

tưởng kinh doanh cho ca ca và tẩu tẩu, giúp cả nhà càng ngày

càng tốt hơn.

Ai có thể ngờ được từ trên trời ban xuống một Cố Đình Viễn,

mọi thứ đều thay đổi.

Âm thanh lách cách của bàn tính cứ văng vẳng bên tai, Trần

Bảo Âm đổi tay chống cằm, tiếp tục chìm trong suy nghĩ.

Nếu lần này hắn thi đỗ, chờ đến sang năm, hắn sẽ được tham

gia kỳ thi mùa xuân. Nếu lại thi đỗ, sẽ được phong làm quan. Có

thể là quan chức Bắc Kinh, có thể là quan chức địa phương, tóm

lại là họ sẽ không sống ở thôn Trần Gia nữa. Còn nàng thì sao?

Đỗ Kim Hoa sẽ không để nàng ở đây đợi hắn. Bà nhất định sẽ gả

nàng cho hắn và đi theo hắn nhậm chức.

Hôn sự của nàng đang gần ngay trước mắt.

Liếc mắt một cái, nàng phát hiện bàn tính của Tôn Ngũ Nương

gẩy sai một hạt, nàng đưa tay sửa lại, sau đó tiếp tục chìm trong

suy nghĩ. Nàng không ghét việc gả cho hắn, nhưng... nàng không

nỡ rời xa Đỗ Kim Hoa.

"Bảo Nha Nhi, vẫn là đầu óc muội sáng suốt." Tôn Ngũ Nương

gẩy bàn tính, gẩy đến nổi choáng váng đầu óc, dứt khoát đẩy bàn

tính ra xa, nghỉ ngơi một lát: "Bảo Nha Nhi, khi nào muội thêu áo

cưới?"

Cố huynh đệ là một nam nhân tốt, dịu dàng và chu đáo, chờ

hắn thi xong trở về, cho dù thi đỗ hay không, mẹ chồng đều sẽ

gả Bảo Nha Nhi cho hắn. Tính đâu ra đấy, không còn bao nhiêu

thời gian nữa rồi.

Của hồi môn đã được cha mẹ chồng chuẩn bị gần hết rồi,

nhưng thông thường áo cưới không được giao cho người khác

làm, nhưng Bảo Nha Nhi tại sao vẫn còn chưa đụng đến kim nhỉ?

Lông mi của Trần Bảo Âm rung lên, nói: "Không vội."

Áo cưới, nàng đợi sau khi đính hôn, biết mình sẽ gả cho ai rồi

mới bắt tay vào may.

Tôn Ngũ Nương biết nàng luôn có ý tưởng nên không hỏi gì

thêm, chỉ nói rằng: "Cố huynh đệ sẽ thi đỗ. Bảo Nha Nhi, lòng dạ

của muội tốt như vậy, nhất định có nhiều may mắn, đến lúc gả

cho quan cử nhân, sau này trở thành thái thái của quan, sẽ

hưởng vinh hoa phú quý cả đời!

Trần Bảo Âm nhìn nàng ấy, dịu dàng lên tiếng: "Cám ơn nhị

tẩu."

Cố Đình Viễn một lần nữa lại ngồi trong trường thi.

Đề thi không có gì khác biệt với trí nhớ của hắn, hắn nhìn từ

đầu đến cuối, tất cả đều là những đề mục trong trí nhớ của hắn.

Trong một khoảnh khắc, hắn có chút hốt hoảng. Các thứ ở

kiếp trước thật sự tồn tại ư? Phải chăng là hắn đang trong giấc

mơ?

Mơ cũng được, kiếp trước cũng thôi đi, kiếp này hắn sẽ dốc

hết sức lực tiến về phía trước. Gạt bỏ những ý nghĩ đen tối, cầm

bút chấm mực, bắt đầu trả lời các câu hỏi.

Kiếp trước hắn là người đứng đầu, những câu hỏi này không

làm khó được hắn. Nét bút đẹp đẽ rơi trên giấy, lần này hắn sẽ

nộp một bài thi hoàn hảo hơn.

Trong nháy mắt, ba kỳ thi đã kết thúc.

Ra khỏi trường thi, Cố Đình Viễn nhìn xa xa con đường nhộn

nhịp phía trước, hít thở một bầu không khí trong lành, thở một

hơi thật dài.

Cuối cùng đã thi xong rồi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 309: Thi Đỗ (2)



Chờ đến khi niêm yết danh sách, tên của hắn xuất hiện trên

bảng, hắn có thể cầu hôn nàng rồi. Nghĩ đến điều này, khóe

miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Không giống như hắn, một bóng người khác sau khi bước ra

khỏi trường thi với dáng vẻ phờ phạc và thất thần.

"Cố huynh." Nhìn thấy bóng dáng của Cố Đình Viễn, Lý Chu đi

tới, không giấu được thất vọng: "Ngươi trả lời thế nào?"

"Lý huynh." Cố Đình Viễn chắp tay đáp lễ, hắn không trả lời

hắn ta mà quan tâm nói: "Ta cảm thấy sắc mặt của ngươi không

tốt, có phải là..."

Lý Chu cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: "Nếu

không ngoài dự tính, ta rớt rồi."

Hắn ta đã trả lời không tốt. Một năm qua, đã xảy ra quá nhiều

chuyện, hắn ta quá mệt mỏi để ứng phó nên không thể tĩnh tâm

học tập.

"Lý huynh, ngươi không nên bi quan như vậy, kết quả chưa

chắc đã như thế." Cố Đình Viễn khuyên nhủ.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mang theo sự niềm nở của hắn, Lý Chu

đoán rằng hắn trả lời rất tốt. Không nói được là ngưỡng mộ hay

đố kỵ, miễn cưỡng chấp tay: "Chúc mừng Cố huynh trước nhé."

Nói xong, hắn ta quay người đi.

Cố Đình Viễn nhìn hắn ta rời đi.

Tinh thần phấn chấn từ kiếp trước của hắn ta hiện ra trước

mắt.

Số phận của con người, thì ra có thể dễ dàng thay đổi, hắn

thầm nghĩ. Vương tiểu thư đã gả cho người khác, Lý Chu rất có

khả năng thi rớt. Còn hắn, tỷ tỷ từ hôn với Vương Tấn Nhã, đang

sống vui vẻ thoải mái, Bảo Âm cũng không bị hắn làm cho mệt

mỏi, ngược lại còn vui vẻ gả cho hắn. Không, nàng vẫn chưa gả

cho hắn, hắn không thể sơ suất. Số phận có thể sẽ dễ dàng thay

đổi, hắn không thể khiến nàng thất vọng.

Mọi người ở thôn Trần gia cũng rất quan tâm đến kết quả.

"Cố tiên sinh thi đỗ chưa?"

"Cố tiên sinh là một người tốt, ông trời chắc chắn phù hộ cho

hắn thi đỗ!"

"Nếu như thi đỗ, thôn Trần gia bọn ta sẽ có một quan cử

nhân!"

"Chắc là thi xong rồi nhỉ?"

"Lúc nào thì Cố tiên sinh trở về?"

Dưới gốc cây liễu lớn ở cổng thôn, mọi người từ già đến trẻ tụ

tập về đây, nói về chuyện quan cử nhân.

"Nếu Cố tiên sinh thi đỗ thì Hữu Phúc gia nên gật đầu rồi."

"Chà, Hữu Phúc gia lời to rồi, có nữ tế là quan cử nhân."

"Còn chưa biết liệu Cố cử nhân có cầu hôn lần nữa không

đây."

"Tại sao lại không? Trước đây, khi Hoa thẩm muốn cắt đứt, Cố

Tiên Sinh đã tự nói rằng, trừ phi Trần Bảo Nha không chịu gả."

"Này, đây là chuyện đã xảy ra bao lâu rồi? Không biết chừng

Cố tiên sinh trở thành cử nhân thì đã quên mất rồi?"

Những việc gì họ cũng nói.

Tất nhiên, những lời này cũng truyền đến tai người nhà Trần

Bảo Âm. Tuy mọi người đều rất bận, bận rang hạt dưa, bận mua

bán, bận dạy học, nhưng trong nhà không thể ngăn cản mọi

người ngồi lê đôi mách, vẫn phải nghe được những lời này từ họ.

"Hừ." Đỗ Kim Hoa nghiêm mặt nói: "Thi đỗ hay không vẫn còn

chưa biết được! Nói những điều đó làm gì vậy?"

Hắn thi đỗ, cả nhà họ đêu chúc mừng hắn!

Nếu hắn vẫn đến cầu hôn, điều đó có nghĩa hắn là người tốt,

bà sẽ vui vẻ gả khuê nữ cho hắn. Nếu hắn không đến, vậy thì hắn

chính là người không tốt, bà càng vui vẻ hơn, không đẩy khuê nữ

vào biển lửa!

Tất cả những người trong thôn Trần gia, từ già trẻ trai gái, đều

quan tâm đến thành tích của Cố Đình Viễn, quan tâm đến hôn sự

của hắn với Trần Bảo Âm. Sau khi cuộc thi mùa thu kết thúc, mối

quan tâm đó càng ngày càng mãnh liệt.

"Trở về rồi! Trở về rồi!"

Một ngày nọ, tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên

ở cổng thôn.

"Cố tiên sinh đã trở về rồi!"

"Cố tiên sinh! Ngươi về rồi à? Ngươi thi đỗ không?"

Trần Bảo Âm đang giảng bài trong lớp thì nghe thấy những

tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào. Đột nhiên, dừng lại một lúc,

nhìn ra ngoài theo bản năng.

Đầu óc như vỡ ra trong giây lát, nhìn chàng thư sinh áo xanh

trở về từ phương xa, bước vào thôn, bị mọi người vây quanh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back