Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 290: Tặng Đèn (1)



Cố Đình Viễn cười ấm áp, đưa đèn lồng thỏ ngọc trong tay ra:

"Tặng cho nàng."

Trần Bảo Âm nhìn chiếc đèn lồng được đưa tới, nhìn người

thanh niên đang thản nhiên cười, không khỏi phồng má. Nhận lấy

đèn thỏ ngọc, quay lưng bỏ đi.

Người này rất biết giả vờ thành thật, giả bộ đứng đắn.

Vừa đi, nàng không khỏi nhếch khóe miệng, không hiểu sao

đột nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

Người đông nghịt, Cố Đình Viễn cẩn thận theo sát nàng, sợ

nàng bị người khác đụng phải, cũng khéo léo không để bị đám

người tách ra.

Trần Bảo Âm quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn xách một

chiếc không?"

Người xách theo đèn lồng trên đường, đa số là nữ tử và tiểu

hài tử, nam tử cũng có.

Cố Đình Viễn nói câu gì đó, giọng quá nhỏ, Trần Bảo Âm

không nghe thấy, liền dừng bước, chờ hắn đi tới mới nói: "Ngươi

nói cái gì?"

"Ngươi tặng cho ta?"Giọng nói trầm thấp dịu dàng của nam tử

vang lên bên tai.

Hơi thở ấm áp nhàn nhạt tràn tới khiến Trần Bảo Âm không

khỏi xoa lỗ tai, ngẩng đầu trừng hắn.

Thấy trong mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc, dáng vẻ ngây thơ giống

như rất vô tội. Trần Bảo Âm tức giận, dùng sức đẩy ngực hắn:

"Tránh ra!"

Tên háo sắc! Đồ đáng ghét!

Nàng không nên đi ngắm đèn lồng với hắn!

"Vậy ta tự mua." Mới đi vài bước đã nghe phía sau vang lên

giọng nói thành thật của nam tử.

Trần Bảo Âm dừng chân, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta tặng

ngươi!"

Hắn đã tặng nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại keo kiệt đến vậy ư?

Vừa dứt lời, trên khuôn mặt trong trẻo kia hiện lên một nụ

cười dễ thấy: "Đa tạ tiểu thư."

Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của hắn, dù ở trong đám người

cũng chắp tay thi lễ, Trần Bảo Âm không nhịn được cười ra tiếng.

Người này thật sự là...

"Ngươi muốn kiểu nào?" Nàng đợi hắn đứng dậy, hai người

cùng nhau đi về phía trước.

Cố Đình Viễn đáp: "Đẹp."

"Vớ vẩn." Trần Bảo Âm không khỏi nói: "Ai mà không muốn

một chiếc đèn đẹp?"

Cố Đình Viễn đáp ngay: "Vớ vẩn cái gì? Đó là sự thật."

"Cũng là vớ vẩn."

"Nó vẫn là sự thật."

Hai người vừa nói chuyện nhảm nhí vừa chui qua chui lại giữa

đám đông, dừng lại trước một gian hàng, cuối cùng chọn ra một

chiếc đèn lồng mà họ thích.

Đó là một chiếc đèn hồ ly nhỏ rất hiếm thấy, không hiểu sao

không có ai mua, Trần Bảo Âm liếc qua đã nhìn trúng và quyết

định mua nó.

"Bốn mươi sáu văn, cảm ơn đã ủng hộ." Người bán hàng nhiệt

tình nói.

Cố Đình Viễn muốn cởi túi tiền, Trần Bảo Âm đè tay hắn lại:

"Để ta." Đã nói tặng hắn thì nàng sẽ tự trả.

Ngón tay nàng chạm vào mu bàn tay là rời đi ngay, chỉ để lại

cảm giác hơi lạnh, Cố Đình Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, khép

tay vào tay áo, miệng cười tủm tỉm.

Trần Bảo Âm mua đèn hồ ly, nhét vào tay Cố Đình Viễn: "Cho

ngươi."

"Đa tạ tiểu thư." Cố Đình Viễn nhận lấy.

Một người xách đèn thỏ ngọc, một người xách đèn hồ ly,

nương theo đám đông di chuyển trên đường phố náo nhiệt.

Trần Bảo Âm hơi thơ thẩn, không kiềm được nhìn đèn tiểu hồ

ly trong tay hắn. Nàng thích cái này hơn cái đèn ngọc thỏ đang

cầm trong tay. Thế nhưng, đã nói là tặng hắn rồi.

Cố Đình Viễn như thể không chú ý tới tầm mắt của nàng, nói:

"Thoại bản lúc trước giao kèo với tiểu thư, tại hạ đã viết xong một

nửa."

Ai thèm quan tâm thoại bản của hắn chứ?

Chẳng qua chỉ là một quyển "Tam Tự Kinh" thiếu nội dung mà

thôi, trong tay nàng có bản đầy đủ của "Tam Tự Kinh" đây này.

"Ta cũng đang viết thoại bản." Nàng hắng giọng, nói.

Cố Đình Viễn kinh ngạc: "Ồ? Không biết tiểu thư cũng có nhã

hứng như vậy."

"Chẳng lẽ chỉ mỗi mình ngươi được viết à." Trần Bảo Âm nói.

Cố Đình Viễn hỏi: "Tiểu thư viết chuyện gì?"

Lời này nói trúng tâm ý của Trần Bảo Âm, mặt mũi sáng bừng,

giọng điệu nhẹ tâng: "Chuyện về một con thỏ yêu!"

Hắn viết chuyện về hồ yêu, nàng đâu thể viết trùng nên chọn

thỏ yêu.

Nói đến nhân vật chính thỏ yêu, Trần Bảo Âm bỗng nhiên cảm

thấy đèn thỏ ngọc trong tay dần trở nên đáng yêu, đáng yêu hơn

đèn tiểu hồ ly nhỏ nhiều, hào hứng kể nội dung câu chuyện của

mình: "Mở đầu hơi tương tự chuyện của ngươi, nhưng sau đó thì

hoàn toàn khác..."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 291: Tặng Đèn (2)



Một tiểu thỏ yêu xuống núi, gặp được một thư sinh tướng mạo

tuấn mỹ, nó muốn hút máu của hắn, trú dung dưỡng nhan.

Vì thế, nó nhào tới, đẩy thư sinh ngã vào bụi cỏ.

Một kích tất trúng!

"Khác ngươi phải không?" Nói tới đây, nàng đắc ý liếc hắn một

cái.

Nhìn thoại bản của hắn, lề mề muốn chết.

Tiểu hồ yêu đáng yêu như vậy thế mà vẫn không hút được

máu của Thư Sinh, người đọc gấp muốn chết! Nàng thì khác,

truyện do nàng viết chính nàng cũng thấy hay quá trời quá đất,

vừa mới mẻ vừa k*ch th*ch!

Cố Đình Viễn trầm mặc, sau đó dịu dàng cười: "Sau đó thì

sao?"

"Sau đó tiểu thỏ yêu chạy rồi!" Trần Bảo Âm tiếp tục kể.

Yêu tinh đánh người, đương nhiên là vi phạm lệnh cấm. Tiểu

thỏ yêu đâu có ngốc, nó vừa hút máu thư sinh xong là bỏ chạy

ngay.

Thư sinh không bị đe dọa đến tính mạng nhưng bị hoảng sợ,

về đến nhà rồi lăn ra ốm. Chuyện này bị một thợ săn yêu quái

biết, sau khi dò hỏi manh mối, hắn ta lập tức đi bắt thỏ yêu.

Tiểu thỏ yêu mới xuống núi không lâu, kinh nghiệm còn non

nớt, nhanh chóng bị thợ săn yêu quái phát hiện hành tung.

Ba lần bảy lượt suýt bị bắt khiến nó bị dọa đến độ tái mặt,

dung nhan mỹ miều nhờ hút máu thư sinh cũng trở nên mờ nhạt.

Nó sợ tới mức hoa dung thất sắc, bởi vì hút máu thư sinh mà

dung nhan mỹ mạo phai nhạt cả rồi, nó hận muốn bắt yêu nhân

thợ săn yêu quái muốn chết.

Một biến cố bất ngờ xảy ra, lúc thợ săn yêu trú mưa dưới tàng

cây, hắn ta bị sét đánh, tính mạng rất đáng lo ngại. Tiểu thỏ yêu

đắc ý cười to, lại thấy khuôn mặt oai hùng nam tính của hắn ta bị

đánh tái mét thì cảm thấy hơi đáng thương. Nàng cho hắn ta vài

giọt máu rồi cõng hắn vào sơn động, cứu tính mạng của hắn.

Nhưng vì không cam lòng nên nó cũng cắn thợ săn yêu quái.

Cắn xong nó lại trốn. Lần này nó khá kén cá chọn canh nên rất

lâu sau đó cũng không ra tay với người nào nữa.

Thợ săn yêu quái tỉnh dậy rồi tự kiểm tra tình trạng cơ thể,

thầm nói: "Ngươi đã cứu ta một mạng, còn cắn ta một cái. Ân

oán trả xong, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hắn ta tiếp tục đuổi

bắt tiểu thỏ yêu.

Bấy giờ tiểu thỏ yêu gặp gỡ một công tử thế gia, nhan sắc

thịnh thế nhưng sức khỏe yếu ớt, ngâm mình trong ấm thuốc mà

lớn. Nàng muốn cắn hắn, nhưng lại sợ cắn chết nên giả làm tỳ nữ

trà trộn ở bên người hắn.

"Hầy." Nói đến đây, Trần Bảo Âm thở dài.

Cố Đình Viễn đang có hứng nghe, thấy thế thì hỏi: "Làm sao

vậy?"

Trần Bảo Âm buồn rầu nói: "Ta không biết nên kết thúc thế

nào."

Thợ săn yêu quái đang tìm tiểu thỏ yêu, công tử thế gia kia

cũng muốn giữ tiểu thỏ yêu ở bên cạnh, nhưng tiểu thỏ yêu vẫn

muốn cắn thêm nhiều người nữa. Trời đất bao la, công tử tuấn tú

nhiều lắm, cắn không xuể, nàng phải viết chừng nào mới xong?

Phải làm sao bây giờ? Trần Bảo Âm buồn rầu không thôi.

Nụ cười của Cố Đình Viễn biến mất một thoáng, rồi nhanh

chóng trở lại.

Ôi, tưởng tượng thật là bay bổng! Thật đáng yêu, trong lòng

nàng mọc một đôi cánh, tự do và vui vẻ, hắn nên mừng vì điều

đó.

Hắn không ghen, cũng không tự ti vì nàng quả thật thích một

nam tử có diện mạo oai hùng tuấn lãng.

Hắn không ghen.

Nắm chặt nắm đấm, Cố Đình Viễn nở một nụ cười dịu dàng,

hỏi: "Nàng muốn đọc "Thỏ yêu lịch hiểm ký" à?"

Trần Bảo Âm nghe vậy thì hơi sửng sốt, chậm rãi lắc đầu:

"Không phải."

Nàng thực sự không nghĩ nhiều như vậy.

Ban đầu, nàng chỉ bị k*ch th*ch bởi cuốn thoại bản mà hắn tự

viết, bản thân cũng muốn viết một câu chuyện, không phải để

phản bác nội dung của hắn.

Khi tình tiết xuất hiện lắc nhắc trong đầu, nàng không nghĩ

nhiều, chỉ viết theo ý tưởng.

Nếu suy nghĩ kỹ, đúng là có hơi giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký",

nhưng không giống hoàn toàn.

"Nàng nghĩ ra kết cục cho câu chuyện chưa?" Cố Đình Viễn lại

hỏi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 292: Thời Gian (1)



Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chưa."

Nàng chỉ lo làm tiểu thỏ yêu tự do tự tại, tạm chưa có phương

án kết thúc cụ thể nào.

"So với viết sách thì việc nghĩ ra kết cục sẽ đơn giản hơn

nhiều." Cố Đình Viễn nói.

Hắn cố gắng đứng ở góc độ của một tác giả và một người đọc

để mở lối tư duy và dẫn đường cho nàng.

Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, thư sinh đứng giữa biển đèn,

ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt hắn, những lời hắn nói

như gió xuân ấm áp. Dần dần, nàng không thể rời mắt khỏi hắn,

chỉ biết nhìn hắn mà thôi.

Chớp mắt đã tới khai giảng.

Trần Bảo Âm phải đi dạy đám trẻ, không còn nhiều thời gian

để suy nghĩ về thoại bản nữa.

Ngân Lai nhập học, bàn trống cuối lớp giờ đây cũng có người

lấp đầy. Vài khuôn mặt quen thuộc biến mất và thêm vào đó là

bảy tám gương mặt mới.

Lí do là gia đình của những đứa trẻ biết chữ đã gọi chúng về

nhà, thay bằng những đứa không biết chữ. Họ đã bỏ ra cả năm

tiền học, đổi người học thì cũng đâu có sai?

Trần Bảo Âm không nói gì, vẫn tiếp tục giảng dạy. Nàng giảng

"Tam Tự Kinh" cho học trò cũ và "Thiên Tự Văn" cho học trò mới,

tiện thể để chúng ôn tập kiến thức cũ mà nắm được kiến thức

mới.

Ngày hôm ấy, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa đến thăm nhà.

Sắc mặt của bà rất xấu, đầy vẻ chán nản như đã chịu nhiều

thiệt thòi, cả người ấm ức không kể được với ai, banh mặt đi vào

phòng.

Vừa vào cửa, bà đột nhiên phá lên cười rất to, vui đến độ

không thấy trời trăng ở đâu: "Văn Khúc nhà ta cải tà quy chính

rồi!"

Niềm vui này, bà không có ai để chia sẻ, người Triệu gia càng

không thể nói, không được để Triệu Văn Khúc biết bà tính kế hắn,

nếu không thì uổng công vô ích.

Chỉ có Trần gia mới có thể chia sẻ niềm vui này với bà: "Ta đã

nói rồi, nó là một đứa trẻ ngoan!"

Thấy cố chủ vui đến vậy, Trần Bảo Âm cũng phụ họa vài câu:

"Sao người trấn an được hắn hay thế?"

"Ta nói như thế này..." Nàng vừa cho bậc thang, Triệu lão thái

thái như được bật công tắt mà nói luyên thuyên không ngừng.

Ngày đó, Triệu Văn Khúc vừa về nhà đã chất vấn lão thái thái.

Lão thái thái kiên quyết muốn cho nghĩa nữ một trăm mẫu đất

xem như lễ gặp mặt. Triệu Văn Khúc bật lại ngay: "Người điên rồi!

Không có chuyện đó đâu!"

Triệu lão thái thái làm theo lời Trần Bảo Âm, nói: "Đó là tài sản

của ta! Ta muốn tặng cho ai thì ta tặng! Ngươi không có quyền

can thiệp!"

Triệu Văn Khúc nói: "Đây là tài sản do cha để lại, có phần của

người, cũng có phần của ta!"

Tính ra hắn vẫn chưa tồi đến cùng cực, nói ra mấy câu đại loại

"Cái gì của ngươi cũng là của ta."

Triệu lão thái thái nói: "Phần của ngươi đã bị ngươi tiêu sạch!

Số còn lại đều là của ta! Ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta!"

Triệu Văn Khúc vẫn không đồng ý, hắn cho rằng phần còn lại

cũng là của mình, mấy năm hưởng thụ cuộc sống tiêu pha không

suy nghĩ, hắn sao có thể chịu được cảnh thắt lưng buộc bụng sau

này.

Triệu lão thái thái nói: "Cho ngươi thì ngươi cũng chỉ biết phá

thôi!"

Triệu Văn Khúc muốn chứng minh mình không phải là thằng

con biết phá của thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Nhưng hắn

không muốn tiến lên, hắn muốn trở thành một người tồi tệ, tệ

hơn nước cống mới tốt. Lão già đã chết kia không xứng có một

đứa con có ý chí, có quyết tâm.

Nhưng nếu hắn không tiến bộ thì sanh mẫu cứng đầu của hắn

sẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn chỉ có thể thắt lưng buộc

bụng mà sống qua ngày thôi.

"Nó đã đi kiểm tra ruộng rẫy từ sớm rồi." Triệu lão thái thái vui

quên cả đường về.

Bà vui lắm! Thật sự rất vui! Còn rất bội phục, nói với Trần Bảo

Âm rằng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi đó, Bảo Nha Nhi."

Nhờ có nàng, không cần dao kiếm, không đánh không mắng,

Triệu Văn Khúc mới hối cải để làm người mới, bằng lòng tiến lên.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 293: Thời Gian (2)



Nếu Triệu Văn Khúc có thể tiến bộ, ngay cả khi hắn vẫn đánh

bạc thì Triệu lão thái thái cũng sẽ không quá lo lắng. Điều bà lo

sợ nhất là con trai chỉ biết tiêu xài, rồi sau này khi bà qua đời, con

trai sẽ rơi vào kết cục bi thảm. Nhưng hiện tại, nó đã có khả năng

tự lập rồi, bà không còn lo lắng nữa.

"Đứa bé ngoan." Bà nhìn Trần Bảo Âm với ánh mắt yêu thương

và hài lòng: "Văn Khúc của chúng ta là một đứa trẻ tốt. Ngươi

không biết đâu, hồi đó..."

Triệu Văn Khúc của ngày xưa ngoan lắm! Bây giờ hắn hối cải

để bắt đầu một cuộc sống mới, người ta nói lãng tử quay đầu quý

hơn vàng, Triệu lão thái thái cảm thấy đây là một mối hôn sự rất

đúng thời điểm.

"Hồi đó cái gì!" Đỗ Kim Hoa cắt ngang lời bà: "Ngươi nói xong

chưa? Nói xong thì đi ngay!"

Bà không muốn nghe mấy chuyện xưa lắc xưa lơ đó nữa đâu.

Hồi đó thì sao? Tệ là tệ, giảo biện làm gì? Bà không thích

nghe. Đừng dạy hư Bảo Nha Nhi của bà.

Triệu lão thái thái chưa nói xong đã bị Đỗ Kim Hoa đuổi ra khỏi

nhà. Bà ta gấp đến độ kêu to: "Bà thông gia..."

"Ai là thông gia của ngươi?!" Đỗ Kim Hoa trợn mắt: "À! Ngươi

vậy mà dám nung nấu có ý đồ đó ư? Bà già lòng dạ hiểm độc

này, ngươi cút cho ta!"

Vớ lấy cái chổi, Đỗ Kim Hoa đuổi Triệu lão thái thái ra khỏi

nhà.

Rồi quay đầu nói với Trần Bảo Âm: "Cái bà già này đúng là

thâm độc, mấy lời như vậy cũng dám nói ra miệng, ta nhổ vào!"

Thanh danh của Triệu Văn Khúc đã thối hơn nước cống, cho

dù năm đó hắn có chịu ấm ức thì sao nào? Một loạt chuyện bất

lương mà mấy năm nay hắn đã làm cũng chẳng ai oan uổng hắn.

Cô nương nào gả cho hắn sẽ bị người ta chế nhạo suốt đời.

Trần Bảo Âm cúi đầu uống nước: "Ừ, ừ."

Chỉ có Triệu lão thái thái, giả vờ không vui mà đến, thật sự

không vui mà về.

Ngồi trên xe ngựa lắc lư, bà nhớ về chuyện năm đó rồi thở dài

một cách chua xót.

Đông qua xuân đến.

Mùa đông lạnh lẽo nhoắng cái đã trôi sạch, mùa xuân ôn hòa

và ấm áp tới rồi, người ta cũng không nhớ nổi cái lạnh của mùa

đông.

Các thôn dân cởi áo bông, thay vào áo mỏng, bắt đầu một

năm lao động mới.

Trần Bảo Âm mặc váy áo mới, tay cầm nhành liễu mềm, mang

theo tâm trạng vui vẻ đến trường.

Chạy được nửa đường, nàng gặp Cố Đình Viễn: "Trần tiểu

thư."

Trần Bảo Âm dừng bước và đáp lễ: "Cố tiên sinh."

"Trần tiểu thư đến trường ư?" Cố Đình Viễn thẳng lưng hỏi.

"Đúng vậy." Trần Bảo Âm trả lời.

Cố Đình Viễn theo nàng đến trường, hỏi: "Không biết Trần tiểu

thư viết truyện đến đâu rồi?"

"À, không viết nữa." Trần Bảo Âm thuận miệng trả lời.

Cố Đình Viễn bất ngờ nói: "Vì sao?"

Trần Bảo Âm đáp: "Không muốn viết."

Nàng nghĩ đến cảnh tượng sau đó tiểu thỏ yêu sẽ gặp được

báo yêu, đại Yêu Vương, vương tôn công tử, hoàng tử tiền triều,

tiểu tử nhà nghèo, ... chợt cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Nhiều quá.

Không muốn viết nữa.

Cố Đình Viễn ngẩn ra, sau đó lộ vẻ tiếc hận: "Câu chuyện kinh

diễm thế tục như vậy bây giờ ngưng viết thì tiếc quá."

Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không nói gì.

Người này quá biết cách dụ người ta, chuyên nói trúng tim đen

người khác, không được tùy tiện phản ứng hắn.

"Tiểu thư, liệu rằng có thể viết một câu chuyện chỉ về hai nhân

vật là tiểu thỏ yêu và thư sinh không?" Cố Đình Viễn dò hỏi:

"Tuyến nhân vật đơn giản hơn thì câu chuyện cũng dễ viết hơn

nhiều."

Trần Bảo Âm nghĩ một lát, chỉ có tiểu thỏ yêu và thư sinh thì

câu chuyện có lẽ sẽ thế này.

Tiểu thỏ yêu xuống núi, gặp thư sinh rồi cắn hắn. Thư sinh bị

dọa sợ, tiểu thỏ yêu cảm thấy hắn yếu đuối nên không hứng thú,

bèn bỏ đi.

"Không được." Nàng lắc đầu.

Nhưng Cố Đình Viễn nói tiếp: "Tại sao thư sinh lại bị dọa? Hắn

đọc sách thánh hiền, lá gan chưa chắc đã yếu ớt như bề ngoài."

Trần Bảo Âm nhìn hắn rồi hỏi: "Vậy, ý của ngươi là?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 294: Xin Con Trai (1)



Cố Đình Viễn nói: "Hay là, thư sinh thấy tiểu thỏ yêu xinh đẹp

đáng yêu nên tự nguyện để nàng cắn?"

Hắn nói nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng Trần Bảo Âm

không nhận ra điều đó. Mắt nàng sáng lên, suy nghĩ rộng mở:

"Hắn thay lòng đổi dạ!"

Cố Đình Viễn sửng sốt, thay lòng đổi dạ?

Chỉ nghe Trần Bảo Âm nói một cách hưng phấn với tốc độ cực

nhanh: "Xuất hiện thêm một con mèo yêu! Nàng ta đẹp hơn tiểu

thỏ yêu, khi thư sinh gặp gỡ nàng ta, hắn lập tức thay lòng đổi

dạ!"

"Tiểu thỏ yêu tức không chịu được, cắn hắn một cái rồi chạy

trốn." Kể đến phần sau, giọng nói của nàng hơi uể oải.

Nhàm chán thật.

Cố Đình Viễn mím môi, kiên nhẫn nói: "Cách viết của nàng

không hợp tình hợp lý."

Trần Bảo Âm nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"

"Nàng viết thư sinh như một tên ngốc không có đầu óc, gặp cô

nào yêu cô đấy, không suy xét hậu quả." Cố Đình Viễn nói.

Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát thì thấy có lý, vì vậy nàng sửa

lại: "Sau khi thay lòng đổi dạ, thư sinh lo sợ tiểu thỏ yêu sẽ trả

thù nên liên hợp với mèo yêu g**t ch*t tiểu thỏ yêu."

Cố Đình Viễn: "..."

"Mèo yêu còn đào nội đan của tiểu thỏ yêu ra, ăn sạch."

"Không được." Trước khi Cố Đình Viễn kịp nói gì, nàng đã lắc

đầu: "Tiểu thỏ yêu là nữ chính, nàng không được chết."

"Sau khi bị giết, hồn của tiểu thỏ yêu bay về núi yêu, được

Yêu Vương cứu và tái tạo thân thể. Tiểu Thỏ Yêu nợ hắn một

mạng, bị bắt làm áp trại phu nhân..."

"Không được!" Cố Đình Viễn ngắt lời.

Trần Bảo Âm dừng lại, nhìn hắn: "Tại sao?"

"Không được." Cố Đình Viễn nghĩ rất nhanh: "Yêu Vương

không nhất thiết phải là nam nhân, lỡ là nữ tử thì sao?"

"Nhưng độc giả thích Yêu Vương là nam tử." Trần Bảo Âm

phản bác. Trong quá trình sáng tác, nàng vô thức mặc định Yêu

Vương là nam tử, ngoại hình tuấn tú, khí chất bí ẩn.

"Nhưng ngươi nói cũng có lý." Trần Bảo Âm vẫn rất sẵn lòng

nghe ý kiến của hắn: "Vậy thì, đó là một nữ Yêu Vương, Yêu

Vương có một người em trai, vì sức khỏe yếu ớt nên dù có gương

mặt tuấn tú, lâu nay cũng chẳng tiểu yêu nào bằng lòng gả cho

hắn. Yêu Vương nói, ta đã cứu mạng ngươi, hãy làm vợ của em

trai ta."

Cố Đình Viễn: "..."

"Ngươi nói rất có lý." Hắn nói một cách khó khăn: "Một nam

Yêu Vương sẽ hợp hơn."

"Đúng không?" Trần Bảo Âm nhướng mày, rất đắc ý: "Tiểu thỏ

yêu nói, nếu ngươi giúp ta báo thù thì ta sẽ làm áp trại phu nhân

của ngươi."

"Nhưng vẫn không ổn." Cố Đình Viễn nói tiếp: "Thường thì Yêu

Vương có thực lực thâm hậu như vậy, tu hành biết bao lâu, sống

qua hàng trăm hoặc hàng ngàn năm, tâm kế sâu không lường

được, đại đa số trường hợp đều là vai ác."

"Ngươi nói đúng!" Trần Bảo Âm hào hứng trở lại, tốc độ nói

nhanh hơn: "Sau khi Yêu Vương giúp nàng báo thù, thỏ yêu vốn

tính gả cho hắn, nhưng ngay tại hôn lễ lại phát hiện mình chỉ là

vật tế lễ, Yêu Vương muốn giết nàng để đặt dấu chấm hết cho

mưu đồ của mình!"

"Tiểu thỏ yêu liều chết phản kháng, phá hủy tế đàn, cơ thể tuy

vong, nhưng hồn phách thoát được. Bấy giờ nàng đột nhiên bám

vào người một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh một công tử thế

gia..."

Cố Đình Viễn: "..."

Hết Yêu Vương rồi tới công tử thế gia. Ban đầu đã cam kết là

chuyện giữa tiểu thỏ yêu và thư sinh mà?

"Thế có khác gì "Thỏ yêu lịch hiểm ký" đâu?" Hắn cẩn thận

hỏi.

Trần Bảo Âm cũng phát hiện. Nàng nhàm chán vẫy vẫy cành

liễu, ánh sáng trong mắt dần tối đi: "Thôi vậy."

Quá dài, chỉ cần nghĩ đến việc phải viết dài như vậy thì nàng

chẳng còn tí hứng thú nào nữa.

Cố Đình Viễn không biết nên thở phào hay thế nào, đành

thành thật nói: "Giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", đều là câu chuyện

rất thú vị. Lối viết của Trần tiểu thư thực sự khiến tại hạ khâm

phục."

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, lấy cành liễu quất

nhẹ hắn rồi nói: "Ta lên lớp đây."

Mãi đến khi nàng đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn, chỗ bị quất

vẫn còn ấm áp, thoải mái đến không độ hắn không muốn di

chuyển.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 295: Xin Con Trai (2)



Sau một lúc, hắn cười rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hôm này cũng được nói chuyện với nàng!

Viết truyện không quan trọng, nàng muốn viết thì viết, không

muốn viết thì thôi. Nhưng nếu nàng viết thì họ sẽ có cơ hội trò

chuyện nhiều hơn!

Khóe mắt hắn quét qua mặt sông, đã đến giờ nhưng không có

đứa trẻ nào rơi xuống nước. Trên lớp Bảo Âm đã giảng, quân tử

không đứng dưới tình cảnh nguy hiểm*, lũ trẻ biết bờ sông rất

nguy hiểm, ai lảng vảng ở chỗ này người đó không phải là quân

tử. Những đứa trẻ khác trong thôn cũng học tập theo nên không

tới đây chơi nữa.

(*) 君子不立于危墙之下: Quân tử bất lập vu nguy tường chi

hạ. Đây là một câu nói xuất phát từ Mạnh Tử, nói về đạo lý làm

người. Nghĩa đen là người sáng suốt nên biết tránh xa nguy

hiểm."Tránh xa nguy hiểm" ở đây có hai chiều hướng, một là

nhận ra nguy hiểm trước khi nó xảy ra, đề phòng và nghĩ ra được

cách ứng phó với nó. Hai là, nhanh chóng rời đi khi nhận ra mình

đang ở trong tình huống nguy hiểm.

Mọi thứ đã thay đổi. Hắn sẽ không ép nàng phải gả cho hắn,

nhưng nàng có thiện cảm với hắn. Một cảm giác hạnh phúc

khổng lồ tràn ngập trong lòng hắn.

Cây cỏ từ màu xanh non dần chuyển sang màu xanh biếc, mùa

xuân thoảng qua, mùa hè đã đến.

Tiết trời nóng lên, trong nhà không bán món chín nữa. Không

bán hết sẽ dễ hỏng, để nhà mình ăn cũng tiếc lắm nên dứt khoát

không bán luôn.

Mì nước nóng được thay bằng mì lạnh, ăn kèm với dưa góp,

tươi mát và ngon miệng, bán rất chạy.

Ngày hôm đó, Tiền Bích Hà đang kho thịt trong bếp. Khách

hàng cũ thèm giò do nàng làm nên đưa trước tiền cọc để nhờ

nàng làm một phần.

"Á!" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đỗ Kim Hoa đang nhóm lửa, ngước mắt nhìn lên thì thấy tay

con dâu cả đầm đìa máu tươi, bà hốt hoảng đứng lên: "Sao vậy?

Cắt vào tay à?"

Tiền Bích Hà đau đến mức nói không ra hơi, nước mắt giàn

dụa.

Đỗ Kim Hoa vội vàng múc một gáo nước tưới lên tay nàng. Mới

nhìn thấy vết thương, máu lại bắt đầu tuôn ra, bà cũng sợ tái

mặt: "Sao mà cắt sâu thế này?!"

Ngón trỏ tay trái của Tiền Bích Hà bị cắt một dao, chỗ sâu còn

lộ cả xương. Đỗ Kim Hoa đành đắp phân tro lên cho nàng rồi vội

vàng lấy vải quấn lại, sau đó sang làng bên mời đại phu.

Lúc ngang qua cửa thôn, bà bảo Trần Bảo Âm về nhà chăm

sóc chị dâu của nàng. Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức xin

nghỉ, để sắp nhỏ tự học rồi quầy quạng về nhà.

Vết thương trên tay Tiền Bích Hà rất sâu, gây tổn thương đến

xương, đại phu nói từ rày về sau, ngón tay này khó mà cử động

linh hoạt được.

"Sao mà sơ ý thế? Ngươi đâu phải mới lần đầu nấu ăn, sao lại

cắt vào tay được?" Đỗ Kim Hoa vừa nôn nóng vừa đau lòng.

Tiền Bích Hà ngơ ngác, khuôn mặt trắng bệch giàn giụa nước

mắt, không nói được câu nào.

Đến tối, Tôn Ngũ Nương vào phòng Trần Bảo Âm nói chuyện:

"Đại tẩu có tâm sự."

"Ngươi cũng biết à?" Trần Bảo Âm hỏi.

Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ, dán vào tai nàng,

thầm thì nói gì đó.

Trần Bảo Âm nghe mà sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại mới đoán

được chuyện gì: "Vì chuyện này nên khi cắt rau nàng mới thất

thần, sơ ý cắt trúng tay?"

Tôn Ngũ Nương gật đầu, tiếp tục cắn hạt dưa: "Gần như là

thế."

Làm chị em dâu, Tôn Ngũ Nương rất dễ phát hiện Tiền Bích Hà

đang có nguyệt sự.

Năm sau nàng ngưng thuốc. Mấy tháng trôi qua mà vẫn chưa

có thai nên nàng rất nóng vội.

Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày.

Tay Tiền Bích Hà không dùng được nữa, việc bán mì nước giao

cho Trần Đại Lang. Hắn khỏe mạnh và thông minh, Tiền Bí Hòa

dạy hắn nhào bột, rắc bột, cắt mì và trang trí món ăn, hắn đều

làm rất tốt.

Nhưng sắc mặt của Tiền Bích Hà ngày càng trở nên tiều tụy.

Trần Đại Lang là người bên gối nàng, biết tâm bệnh của nàng là

gì. Đêm đó hắn trầm ngâm nói: "Chúng ta đến kinh thành tìm

danh y đi."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 296: Thẩm Vấn (1)



Bây giờ không giống như lúc trước, họ có một ít tiền trong tay,

đủ lộ phí lên kinh, đủ để chi trả cho việc khám và bốc thuốc.

"Chúng ta thử thêm một lần nữa." Trần Đại Lang nói: "Nếu đại

phu mà chúng ta gặp lần này chữa được thì đó là số mệnh của

ta. Nếu... nếu vẫn không được, thì đó cũng là số mệnh của ta."

Hắn không muốn thê tử bị việc này ám ảnh thêm nữa. Lần này

chỉ là vô ý cắt vào tay, lần sau thì thế nào?

Họ đã có Lan Lan, sau khi Lan Lan xuất giá, còn có hai đưa

cháu trai Kim Lai và Ngân Lai. Nếu thực sự không được, họ có thể

nhận nuôi một đứa, ít nhất là khi già cả rồi vẫn có người chăm

sóc.

Mấy năm nay, vì chuyện này mà ngày qua ngày bí bách quá,

Trần Đại Lang không muốn sống như vậy nữa.

Tiền Bích Hà không nói gì, nàng vùi mặt vào gối.

Ở ngoài mành, Lan Lan ngồi trên một cái giường khác, ôm lấy

Đậu Nành đã lớn rồi, nhắm mắt thầm cầu nguyện: "Đậu Nành,

ngươi phải phù hộ cho nương của ta mau chóng có đệ đệ."

Từ Trần gia thôn đến kinh thành, đường xá không tính là quá

xa xôi, ngồi xe ngựa thì chỉ mất hai ngày.

Nhưng trong nhà ngoại trừ Trần Bảo Âm, chưa có ai từng ra

khỏi cửa xa như vậy, nơi xa nhất đã từng đến là Lê Hoa trấn.

Mặc dù Trần Đại Lang sinh ra đã cao lớn, nhưng nghĩ đến việc

phải xa nhà, trong lòng vẫn thấy bối rối.

Đỗ Kim Hoa nghe đại nhi tử nói xong, da mặt run lên vài cái,

ngước mắt nói: "Cho nên vợ ngươi lúc trước cắt vào tay là vì nhớ

nhi tử đến mức ngây người sao?"

Lời này không dễ trả lời lắm, mặc dù đó là thật nhưng Trần Đại

Lang chỉ nói: "Nương, chúng ta sẽ chăm sóc Bảo Nha Nhi thật

tốt."

Bảo Nha Nhi có bản lĩnh, lại từng sống ở kinh thành, có nàng ở

bên cạnh, cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều cảm thấy yên

tâm hơn rất nhiều, vì thế họ bèn nói với Đỗ Kim Hoa muốn cho

nàng cùng đi.

"Ngươi có từng nghĩ tới việc Bảo Nha Nhi sẽ thấy đau lòng hay

không?" Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nhi tử: "Kinh thành

là nơi nào, ngươi có nghĩ tới không?"

Trần Đại Lang sửng sốt, sau đó im lặng một lúc, hắn nói: "Nếu

Bảo Nha Nhi không muốn đi thì bỏ đi."

Cái gì gọi là "không muốn đi thì thôi"? Lửa giận của Đỗ Kim

Hoa lại bùng lên, bà cố gắng không mất bình tĩnh, nói: "Các

ngươi tự đi hỏi nàng đi."

Chuyện giữa bọn nhỏ, Đỗ Kim Hoa sẽ không nhúng tay quá

nhiều.

Bây giờ đã khác trước, Bảo Nha Nhi trở về đã lâu như vậy, sớm

đã thân mật khăng khít với người trong nhà, bà sẽ không cố ý

thiên vị ai. Nếu như Bảo Nha Nhi quyết định muốn đi, bà không

ngăn cản.

"Vâng, nương." Trần Đại Lang nói.

Số lần Trần Đại Lang nói chuyện riêng với Trần Bảo Âm không

nhiều, còn xa mới quen thuộc với nàng như Trần Nhị Lang.

Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca ruột, tìm một cơ hội gọi nàng lại

nói: "Bảo Nha Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội."

"Có chuyện gì vậy?" Trần Bảo Âm hỏi.

Trần Đại Lang nói: "Ca ca và tẩu tẩu của muội muốn đến kinh

thành để cầu thầy trị bệnh." Hắn nói không nhanh: "Chúng ta

không quen thuộc kinh thành, cũng không biết ở kinh thành có y

quán nào tốt, muội có thể đi cùng chúng ta không?"

Nói xong, thấy Trần Bảo Âm cau mày, hắn nhớ tới lời nói của

mẫu thân, lập tức bổ sung: "Nếu không muốn đi thì bỏ đi."

Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ: "Ca ca cần muội, sao muội có

thể từ chối được?" Không phải là kinh thành sao? Nàng còn

không dám trở về gì chứ? Nàng nói một cách sảng khoái rằng:

"Muội đi với ca ca."

Trần Đại Lang rất vui: "Bảo Nha Nhi, cảm ơn muội!"

"Huynh muội nhà mình, không cần nói hai lời." Trần Bảo Âm

cười.

Đỗ Kim Hoa biết được nàng đồng ý, cũng không cảm thấy kinh

ngạc, khuê nữ chính là người hay suy nghĩ đơn giản, người trong

đến trước mặt nàng thỉnh cầu, nàng chưa từng từ chối.

"Ta cũng đi!"

"Cái gì?" Trần Nhị Lang ngạc nhiên hỏi: "Nương, người đi theo

làm gì?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 297: Thẩm Vấn (2)



Đỗ Kim Hoa lườm hắn một cái: "Làm gì? Lão nương ra khỏi

cửa, cản trở ngươi à?"

Trần Nhị Lang đau lòng nói: "Nương, con nói vậy khi nào?"

Tôn Vô Nương chuẩn bị động thủ: "Nương, người và đại tẩu,

Bảo Nha Nhi đều đi cả, con cũng muốn đi."

Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn nàng: "Ta đi để làm chỗ dựa cho

Bảo Nha Nhi, ngươi đi làm gì?" Kinh chính là nơi ăn thịt người, lỡ

như có người bắt nạt Bảo Nha Nhi thì sao? Đặc biệt là đám bằng

hữu cũ của nàng.

Tôn Ngũ Nương nói: "Ta cũng làm chỗ dựa cho Bảo Nha Nhi!"

Trần Nhị Lang thấy vậy, hùa theo: "Nương, chúng ta cùng đi!"

Cũng không phải bộ dạng nghèo khó như trước đây, tất cả cùng

đi kinh thành mở mang kiến thức vậy!

Đỗ Kim Hoa cầm lấy cành mận gai mảnh quất qua: "Đi, đi đi!

Đi hết rồi thì ai trông đứa nhỏ trong nhà? Ai nấu cơm? Ai cho gà

ăn? Tham gia náo nhiệt làm cái gì! Ta thấy các ngươi mà ngứa

mắt! Ở nhà cả đi!"

Cả Trần Nhị Lang và Tôn Ngũ Nương ai cũng thấy thất vọng.

Nhưng họ có thất vọng cũng vô ích, cuối cùng, vợ chồng Trần

Đại Lang, Đỗ Kim Hoa và Trần Bảo Âm lên kinh.

Trần Đại Lang đánh xe, vừa đi vừa hỏi đường, người một nhà

mất hai ngày mới đến kinh thành.

"Chúng ta bố trí ổn thoả trước." Trần Bảo Âm nói: "Tìm một

quán trọ để ở, rửa mặt một phen rồi đến y quán xếp hàng."

Trần Đại Lang kêu "Ai" một tiếng.

Trong lòng hắn tràn đầy khẩn trương, tìm khách đ**m, bố trí

đoàn người, Tiền Bích Hà cắn môi ngây người, trong khi Đỗ Kim

Hoa lo lắng nhìn nữ nhi của mình. Bảo Nha Nhi không mặc bộ đồ

mà nàng đã mặc khi bị đuổi về nhà, bây giờ chính là cách ăn mặc

của cô nương bình thường, nếu bằng hữu cũ của nàng nhận ra

nàng thì nàng có mất mặt hay không đây?

Nếu để cho Trần Bảo Âm biết được sự lo lắng của bà, nàng

nhất định sẽ nói: "Nương, người suy nghĩ quá nhiều rồi!" Bằng

hữu cũ của nàng đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nào có

chuyện trùng hợp như vậy, ngồi xe trên đường phố, còn tình cờ

nhìn thấy nàng?

Lại nói, hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, cuộc sống

bây giờ của nàng cũng không tồi chút nào, nàng không nhớ được

quá khứ thì có mặt mũi gì để mất chứ.

"Nương nương! Người nhìn thấy sao?" Vạn Phúc Lâu là tửu lâu

ngon nhất kinh thành, chờ chuyện của ca ca tẩu tẩu xong xuôi,

chúng ta đến đó ăn cơm đi! Ta mời!"

Hoài Âm Hầu phu nhân ra khỏi thành dâng hương và cầu phúc

cho hôn sự của nữ nhi Từ Lâm Lang. Trên đường trở về, bà ngồi

trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ chuyện trong phủ.

Đột nhiên, bà nghe thấy một giọng nói vô cùng lanh lảnh:

"Nương, nương!"

Như chim vàng anh ra khỏi thung lũng, chim non nhảy vào

rừng, tiếng trẻ con văng vẳng bên tai khiến tim bà đập loạn nhịp,

bà không khỏi mở to hai mắt nhìn. Là Bảo Âm?

Lập tức, bà mím môi, đè nén sự chua xót trong lòng. Sao có

thể là đứa trẻ đó chứ, nàng đã về nhà rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, cánh tay lại như có ý thức của mình,

vén rèm xe lên.

Bên đường, thiếu nữ ôm cánh tay phụ nhân, mặt mày linh

động, liên tục làm nũng. Nàng rất xinh đẹp, ngay cả y phục thô

sơ cũng không thể che giấu vẻ đẹp của nàng.

Phụ nhân bị nàng ôm vào lòng có mặt mũi thô ráp, tràn đầy vẻ

nghèo khó do cuộc sống mài giũa, vươn ngón tay nhéo lỗ tai

nàng: "Con có bao nhiêu tiền chứ? Hả? Đốt đến mức khắp người

khó chịu sao? Con đãi khách nữa à? Con thử nói lại xem?"

Thiếu nữ cười ranh mãnh nói: "Nói cái gì? Người muốn đánh

con ở trên đường cái sao?"

Phụ nhân làm như không còn cách nào khác với nữ nhi được

chiều chuộng này, giả vờ tức giận buông ra lỗ tai của nàng: "Trần

Bảo Âm, con chờ cho ta!"

Bảo Âm, là nàng.

Nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ trùng với khuôn mặt tươi cười

trong trí nhớ. Nàng cũng từng gọi bà vừa nũng nịu vừa không

muốn rời xa. Hoài Âm Hầu phu nhân nhìn một cách kinh ngạc,

trước khi nước chua tràn lên, rút tay, buông rèm xe xuống.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 298: Thẩm Vấn (3)



Nàng sống vui vẻ là tốt rồi. Hoài Âm Hầu phu nhân nắm chặt

khăn tay, khuôn mặt ung dung tôn quý xinh đẹp như chạm ngọc,

không lộ ra chút cảm xúc nào.

Trần Bảo Âm không biết cố nhân đi qua, nàng với mẫu thân,

ca ca và tẩu tẩu vào ở quán trọ.

Với tính tiết kiệm của Đỗ Kim Hoa, bà vốn chỉ muốn thuê một

căn phòng, ba nữ nhân chen chúc một chút, để cho Trần Đại

Lang ngủ dưới đất nhưng bị Trần Bảo Âm từ chối, nàng nói:

"Nương, con không ngủ được."

Gọi hai căn phòng trọ, một cho Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà,

một cho Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa.

Nghỉ ngơi một lúc xong xuôi, bọn họ đi đến Nhân Tâm đường.

"Đừng lo lắng." Bên ngoài y quán, Trần Bảo Âm ôm cánh tay

của Đỗ Kim Hoa và an ủi bà.

Đỗ Kim Hoa mấp máy môi nói: "Ta lo lắng cái gì chứ? Ta chỉ lo

bọn họ lãng phí tiền thôi!"

Sinh con, còn phải chạy đến kinh thành cầu thầy trị bệnh! Thế

nào, bộ dạng của bọn họ không giống với người ta, đại phu trên

trấn không đủ bản lĩnh, phải đại phu kinh thành mới khám ra

được sao?

Đỗ Kim Hoa không tán thành chuyện đại nhi tử và con dâu lăn

qua lăn lại như vậy, nhưng lần này bọn họ tiêu tiền bạc trong tay

mình, không cần trong nhà bỏ ra một xu nào nên Đỗ Kim Hoa

cũng không quản lý. Quản trời quản đất, bà quản người ta tiêu

tiền như thế nào sao được?

"Nương, người thật là cứng đầu." Trần Bảo Âm cười nói.

Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng: "Chỉ ngươi biết nhiều thôi!"

Hai người ở bên ngoài chờ đợi, trong lòng hy vọng sẽ có kết

quả tốt.

Bởi vậy, khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi ra, nhìn vẻ mặt

trên mặt bọn họ, trong lòng Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa đồng

thời chùng xuống.

"Làm sao vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi trước.

Trần Đại Lang nhìn thoáng qua thê tử bước đi không vững,

mím môi nói: "Đại phu nói không có bệnh."

"Không có bệnh? Tại sao lại như vậy?" Đỗ Kim Hoa chỉ vào con

dâu cả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không tin.

Tiền Bích Hà hình như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, đôi

mắt bà từ từ tập trung lại, lộ ra vẻ mặt cay đắng: "Nương."

"Chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.

Tiền Bích Hà mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức gần

như không thể nghe thấy, Trần Đại Lang trả lời: "Đại phu nói, cả

hai chúng ta đều không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn con không thể

mang thai là do cơ hội chưa đến."

Nói đến đây, trên mặt hắn cũng có chút chua xót.

Đại phu thậm chí không kê thuốc cho họ, nói rằng họ rất khỏe

mạnh và bảo họ về nhà và thư giãn, đứa trẻ sẽ đến.

Đã bao nhiêu năm đứa trẻ không đến, chẳng lẽ là hắn không

thư giãn sao? Trần Đại Lang không tin.

Tiền Bích Hà cũng không tin. Chỉ cảm thấy rằng nhất định là

có bệnh gì đó, đại phu không nhìn ra.

Không sợ đại phu chẩn đoán ra có bệnh, chỉ sợ đại phu không

nhìn ra cái gì. Bọn họ từ xa tới, chẳng lẽ đi một chuyến vô ích rồi

sao?

Đỗ Kim Hoa nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào hai người bọn

họ mắng: "Không có bệnh còn không tốt à? Các ngươi muốn có

bệnh sao? Ta thấy đầu óc các ngươi có bệnh rồi đấy! Không tốn

tiền trong lòng khó chịu phải không?"

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà cúi đầu không nói gì.

Sau khi trở lại quán trọ, Tiền Bích Hà nói câu gì đó, Trần Đại

Lang kiên trì đi tới trước mặt Đỗ Kim Hoa và nói: "Nương, chúng

ta muốn đổi sang một y quán khác khác."

Đỗ Kim Hoa rất tức giận: "Đổi, đổi!"

Hai cái đầu heo này, tuổi còn trẻ, không sinh được nhi tử thì

sốt ruột cái gì? Đầu óc trục trặc khiến người ta không biết nói cái

gì mới được!

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đến một y quán khác. Điều

khiến người ta vừa mừng rỡ vừa tuyệt vọng chính là đại phu của

y quán đó cũng nói gần giống như vậy.

Tuy nhiên, đại phu của y quán này kê đơn thuốc để điều trị

thân thể, tốn ba lượng bạc, khiến Trần Đại Lang vô cùng đau

lòng, còn Tiền Bích Hà cũng đau lòng đến không hoảng hốt, ôm

túi thuốc, chỉ cảm thấy như đang ôm cục vàng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 299: Thẩm Vấn (4)



"Bây giờ hai người các ngươi vừa ý rồi chứ!" Đỗ Kim Hoa nhìn

chằm chằm túi thuốc nói: "Đi thôi, về nhà đi!"

Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà không dám nói gì, chỉ dám trả

lời vâng, nhưng Trần Bảo Âm nói: "Không vội, chúng ta đợi hai

ngày rồi mới đi." Nói xong, bọn họ lắc lư tay Đỗ Kim Hoa:

"Nương, không phải bọn con buôn bán đồ ăn sao, nhìn xem kinh

thành có gì nổi tiếng rồi chúng ta học hỏi rồi về trấn trên làm."

Đỗ Kim Hoa nghe thấy điều này, lời nói đến miệng rồi mà cứ

chần chừ mãi.

Trần Bảo Âm lôi kéo mẫu thân, ca ca và tẩu tẩu, đi dạo hai

ngày trên đường phố kinh thành, thăm phường vải, vào cửa hàng

bạc, vui chơi giải trí ở các quán ăn nhỏ và gian hàng.

"Tẩu tẩu, canh ô mai của nhà hàng này có mùi vị không tệ,

sau khi chúng ta trở về có thể nấu một nồi để bán."

"Tẩu tẩu, loại bột lạnh này ăn ngon hơn mì lạnh, hay là về thử

xem?"

Có rất nhiều món ăn ngon ở kinh thành, nhưng cân nhắc đến

vấn đề chi phí, bọn họ dự định chọn hai ba món để thử xem.

Đi dạo hai ngày như thế, Đỗ Kim Hoa đau lòng tiền phòng và

chi tiêu: "Đi thôi! Về nhà đi!" Trần Bảo Âm nói gì nữa, nàng cũng

không chịu ở lại. Chuyện quan trọng nhất đã hoàn thành, còn ở

lại làm gì?

Trả phòng, đánh xe trở về.

Đến gần Trần gia thôn, Tiền Bích Hà trở nên không thể ngồi

yên, mặt cũng sắp chôn vào ngực, ngồi ở trên xe không chịu

ngẩng đầu lên. Trần Bảo Âm suy nghĩ một chút, tìm cơ hội thuyết

phục nàng: "Tẩu tẩu, tẩu sợ người khác hỏi tẩu phải không?"

Tiền Bích Hà cắn môi, xấu hổ gật đầu. Nàng và Trần Đại Lang

đến kinh thành khám bệnh, vất vả như vậy mà vẫn không sinh

được nhi tử, nhất định sẽ bị đám nữ nhân lưỡi dài trong thôn cười

chết!

"Tẩu tẩu, tẩu phải tin tưởng vào bản thân và đại ca, tâm

nguyện của tẩu nhất định sẽ thành hiện thực!" Trần Bảo Âm nắm

tay tẩu tẩu, nói một cách khẩn thiết.

Trong lòng Tiền Bích Hà giống như rót vào một dòng nước ấm,

nắm tay nàng và nói: "Lỡ như không được thì sao?"

Trái tim nàng là một lỗ thủng sâu không thấy đáy, bao nhiêu

dòng nước ấm tiến vào cũng không ở lại được, thầm nghĩ, lỡ như

không sinh được thì sao? Nếu sau khi uống thuốc thấy đỡ đau

nhưng vẫn chưa sinh được thì sao?

Đó là định mệnh rồi, Trần Bảo Âm nghĩ.

"Tẩu tẩu, lúc chúng ta ở kinh thành không có nhi tử ở bên

cạnh, làm lỡ việc tẩu ăn mì lạnh, uống canh ô mai, thử quần áo,

đeo khuyên tai sao?" Lần này nàng không động viên tinh thần

Tiền Bích Hạ.

Tiền Bích Hà đã sửng sốt.

"Khi chúng ta ở nhà, không có nhi tử, chỉ có Lan Lan, làm lỡ

tẩu và đại ca làm ăn buôn bán, kiếm tiền về nhà, để cho người

khác hâm mộ đến đỏ cả mắt sao?" Trần Bảo Âm lại hỏi.

Tiền Bích Hà nghĩ, cũng không làm lỡ. Tuy nhiên, nàng cũng

hâm mộ người khác có con trai! Trong lòng khó chịu, khẽ nói:

"Tẩu tẩu có lỗi với đại ca của muội."

Trần Bảo Âm nói: "Tẩu tẩu có lỗi với đại ca cái gì? Đó là bởi vì

đại ca không có cái duyên đó. Nếu đại ca có duyên nhi tử thì đã

sớm sinh ra rồi."

Trong lòng Tiền Bích Hà co rúm lại, trong đầu chỉ có bốn chữ

"Không có duyên đó", tâm trí nàng ấy như bị sét đánh, dần dần

có cảm giác thanh thản khám phá vận mệnh.

"Các ngươi về rồi!" Một lát sau, xe la đến cửa nhà, Tôn Ngũ

Nương nghe được tiếng động, đi ra từ trong phòng: "Thế nào, thế

nào?"

Đang nói thì bị Đỗ Kim Hoa trừng mắt, nàng vội vàng lớn tiếng

nói: "Thân thể bà cô của chúng ta thế nào? Khỏe hơn chưa?"

"Khi chúng ta trở về đã đỡ hơn rồi." Đỗ Kim Hoa lớn tiếng nói:

"Lớn tuổi rồi, chúng ta có nhiều bệnh vặt khiến người ta lo

lắng..."

Người một nhà vào kinh khám bệnh, đương nhiên không thể

nói thật, chỉ nói là đi thăm người thân.
 
Back
Top Bottom