Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 310: Thi Đỗ (3)



Mím môi, suy nghĩ trở lại, nàng thu hồi ánh mắt lúc nãy của

mình tiếp tục giảng bài. Vừa giảng một câu, thì nhìn thấy những

đứa trẻ thất thần, hồn bay phách lạc, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn

ra ngoài.

"Rất quan tâm đến Cố tiên sinh?" Nàng hỏi.

Bọn trẻ lần lượt gật đầu: "Tiên sinh, Cố tiên sinh thi đỗ không

ạ?"

"Chúng ta sẽ có một tiên sinh cử nhân chứ ạ?"

Cố Đình Viễn từng dạy chúng, chính là tiên sinh của chúng.

Nếu hắn thi đỗ cử nhân, bọn trẻ cũng được vinh dự lây.

Trần Bảo Âm không khỏi bật cười: "Muốn biết ư? Các ngươi đi

hỏi hắn đi."

Sau một lúc im lặng, bọn trẻ đứng dậy và chạy ra ngoài với

một tiếng "ào", trong nháy mắt lớp học đã trống rỗng.

Ở bên ngoài, Cố Đình Viễn hoàn toàn không thể vào thôn, mới

đi tới vị trí cây liễu lớn, thì đã bị đám người già trẻ vây quanh.

Bọn trẻ chạy đến, lại vây thêm hai vòng, làm cho hắn càng khó di

chuyển hơn.

Cố Đình Viễn không hề cảm thấy khó chịu chút nào, trên mặt

nở một nụ cười ấm áp: "Đa tạ mọi người đã quan tâm. Cố mỗ đã

không phụ lòng mong đợi của mọi người, có tên trong danh

sách."

Bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì to tát, nhưng dân

chúng trong thôn và bọn trẻ đều cảm thấy hắn thật tuyệt vời,

phấn khích đến mức mặt đỏ bừng lên, lần lượt chúc mừng hắn,

còn kéo hắn đến nhà mình ăn cơm.

Cố Đình Viễn không thể lay chuyển được, áo mũ đều trở nên

xộc xệch, vẫn cười nói rằng: "Sao ta lại để người mời được? Để

ngày khác Cố Mỗ mở tiệc, mời mọi người đến chung vui." Vừa

nói, hắn vừa nhìn ra ngoài đám đông.

Cô nương trong lòng hắn đang đứng cách đó không xa, nhìn

về phía hắn với đôi mắt sáng ngời. Trong chớp mắt, Cố Đình Viễn

cảm thấy mình như đang say mất rồi.

Hắn đã thi đỗ, cô nương mà hắn thích đang đợi hắn, còn điều

gì tuyệt vời hơn thế này không?

"A Viễn!" Cố Thư Dung cuối cùng cũng nhận được tin tức, vừa

vui mừng vừa ngạc nhiên chạy tới: "Đệ đã trở về rồi!"

Cố Đình Viễn tách khỏi những thôn dân nhiệt tình, đi ra ngoài,

đến trước mặt tỷ tỷ và cúi đầu thật thấp: "Tỷ tỷ, đệ đã thi đỗ rồi."

Không có tỷ tỷ, sẽ không có hắn. Hắn đã thi đỗ rồi, sắp thực

hiện được lời hứa của mình rồi.

"Tốt lắm, tốt lắm." Cố Thư Dung cổ họng nghẹn ngào, không

nói nên lời, nàng ấy chỉ biết đỡ hắn lên, không khỏi nghẹn ngào.

Cố Đình Viễn nhìn nàng từ xa, mỉm cười một cái, sau đó nhìn

đi chỗ khác, nhẹ nhàng lên tiếng: "Bảo Âm."

Trần Bảo Âm mím môi, không sửa xưng hô của hắn, nói "Chúc

mừng."

"Cùng vui." Cố Đình Viễn nói.

Cùng vui? Cùng vui cái gì chứ! Trần Bảo Âm không nhịn được,

lườm hắn một cái rồi quay người bỏ chạy.

Cố Đình Viễn về nhà trước người báo tin vui. Khi người báo tin

vui đến, mọi người mới biết rằng hắn không chỉ thi đỗ mà còn

giành được vị trí thủ khoa, mọi người lại náo nhiệt thêm lần nữa,

còn vui hơn tết.

Tận dụng cơ hội này, Cố Thư Dung lại mời bà mối đến, tiến

hành hỏi cưới Bảo Âm lần nữa.

Lần này, Đỗ Kim Hoa không từ chối.

Sau khi đỗ cử nhân, Cố Đình Viễn vẫn muốn hỏi cưới khuê nữ

bà, vậy thì thực sự rất thật lòng với khuê nữ bà. Cô gia hiếm thấy

như vậy, khiến Đỗ Kim Hoa chấm dứt nỗi lo lắng trong lòng. Đoạn

đường đời sau này của khuê nữ được định rồi, bà không thể nào

vui hơn được nữa!

Cố Đình Viễn đỗ cử nhân rồi thì trở nên bận rộn hẳn ra, thăm

hỏi chính quyền thôn, bái kiến tiên sinh trên trấn, thăm hỏi

Vương viên ngoại, trao đổi tin tức với các đồng môn. Cố Thư

Dung thì lo liệu mọi việc hôn sự, hai nhà Trần, Cố bắt đầu đi lễ.

Người đến thăm nhà trở nên đông đúc hơn, có một số người

Cố Thư Dung không nhận ra, tất cả đều là do Cố Đình Viễn thi đỗ

cử nhân mới đến kết giao. Thậm chí có người còn đưa một cô gái

xinh đẹp đến làm a hoàn cho Cố Đình Viễn, nhưng Cố Đình Viễn

sợ hãi đến mức ngay lập tức từ chối.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 311: Thi Đỗ (4)



Còn có người muốn kết thân với Cố Đình Viễn, khi biết Cố Đình

Viễn đã tính chuyện kết hôn, họ lại muốn gả khuê nữ của mình

làm thiếp cho hắn. Cố Đình Viễn đương nhiên không dám nhận,

nhưng trong thôn lại bàn luận rất nhiều về việc này.

"Sao lại không nhận? Tam thê tứ thiếp, ôm trái ôm phải, há

chẳng phải tuyệt lắm sao?"

"Nhận cái gì mà nhận? Hắn dám nhận, người của Hữu Phúc

gia dám đánh gãy chân hắn đấy!"

"Cho là nàng ghê gớm đi! Nàng dám đánh quan cử nhân à?

Quan phủ bắt nàng lại, tống vào ngục!"

Hoa thẩm đã nói với khuê nữ Thanh Thanh của mình về cuộc

hôn nhân, lúc này trở nên tự mãn: "Hừm, ta đã nói ngay từ đầu

rằng đây không phải là một cuộc hôn nhân tốt lành, kìm cương

ngựa bên bờ vực thẳm, không đẩy Thanh Thanh nhà ta vào hố

lửa. Ta thà nghèo còn hơn làm thiếp của một người giàu. Một

nam nhân thăng quan tiến chức sẽ trở nên xấu xa, ta chắc chắn

không nỡ để Thanh Thanh nhà ta chịu thiệt thòi."

Mọi người trong thôn đều biết chuyện lúc đó là như thế nào,

cười mỉa mai nói: "Phải rồi, phải rồi, ngươi là thông minh nhất."

Nhưng ở chỗ riêng tư, Hoa thẩm lại đổi sắc mặt dạy dỗ khuê

nữ: "Con xem xem! Lúc đầu bảo con tranh giành một chút, con

thì sợ mất mặt không dám tranh! Bây giờ họ Cố đã thi đỗ cử

nhân, có lợi cho Trần Bảo Nha rồi!"

Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: "Nương, Trang ca là người thật

thà, hắn ta sẽ không bắt nạt con."

Hoa thẩm "hừ" một tiếng, nói: "Hắn ta cũng phải có bản lĩnh

bắt nạt con!" bà ta nói huyên thuyên, hối hận vì lúc trước đã

không kiên trì giành lấy Cố Đình Viễn.

Cái gì mà thiếp của người nghèo với người giàu, có thể sống

những ngày sung sướng, có thêm một vài nữ nhân thì đã làm

sao! Nếu Cố Đình Viễn dám nhận, bây giờ bà ta có thể cho Thanh

Thanh về làm thiếp của hắn!

Những lời này truyền đến tai Đỗ Kim Hoa.

Dựa theo tính khí của Đỗ Kim Hoa trước đây, ai dám nói xấu

khuê nữ của bà, bà sẽ xé miệng người đó!

Nhưng lần này, bà chỉ nhổ nước bọt: "Tiểu nhân! Nhảy nhót

làm trò! Ta đây mới không thèm chấp nhất với bà ta!" Bà là ai?

Nhạc mẫu tương lai của quan cử nhân! Người có địa vị! Bà không

chấp nhặt với những người nhiều chuyện đó, thật may mắn cho

bà ta mà!

Hoa thẩm lúc đầu rất đắc ý, cảm thấy Đỗ Kim Hoa không dám

nói chuyện với mình, mãi đến khi có người nhìn chướng mắt, nói

cho bà ta nghe những lời của Đỗ Kim Hoa nói.

"Cái gì?!" Hoa thẩm giẫm chân: "Ai là tiểu nhân? Bà đang nói

ai vậy?"

"Ai nên nói thì nói người đó!" Tôn Ngũ Nương tình cờ gặp bà

ta, không khách khí nhổ nước bọt nói rằng: "Đừng xuyên tạc Bảo

Nha Nhi nhà ta! Để ta nghe thêm lần nữa, sẽ không khách sáo

với bà đâu!"

Hoa thẩm vẫn còn hơi sợ Tôn Ngũ Nương, trước đó đã bị Tôn

Ngũ Nương chặn cửa mắng một lần, nhưng không xuống mặt

được, cứng miệng nói: "Gì mà không khách sáo? Bà muốn không

khách sáo cái gì?" "Lão nương đây không đi làm nữa! Kể hàng

trăm lần những chuyện tào lao xấu xa nhiều như hạt mè và hạt

kê của bà thôi!" Tôn Ngũ Nương hai tay chống nạnh nói.

Nếu Hoa thẩm không muốn trở thành trò cười của làng Thập

Lý Bát tốt nhất bà ta nên biết điều một chút!

Sau khi nghe những lời của nàng ấy, Hoa thẩm quả nhiên bị

làm cho sợ. Trước đó bà ta kiêu ngạo, là bởi vì không sợ Đỗ Kim

Hoa, muốn nhân cơ hội bày tỏ sự nhẹ nhõm vì sự thua cuộc lần

trước. Ai biết được rằng, Đỗ Kim Hoa không đối đầu với bà ta, mà

lại là Tôn Ngũ Nương ra mặt.

"Đồ đanh đá! Ta lười nói nói với ngươi!" Bà ta mạnh miệng nói,

nói xong liền đi về nhà.

Tôn Ngũ Nương hứ một tiếng, nói rằng: "Đồ nhát gan! Đồ vô

dụng!"

Nàng ấy thắng một cách nhẹ nhàng, ngẩng cao đầu về nhà.

Hừm, bà già vô duyên. Bảo Nha Nhi đang cầu thân, là việc đại

hỷ, bà ta thật đáng ghét!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 312: Quất Đánh (1)



Không biết Bảo Nha Nhi là muội muội ruột của nàng ấy à? Bắt

nạt Bảo Nha Nhi chính là bắt nạt nàng ấy!

Suy cho cùng chỉ có một số ít người nói lời chua ngoa, phần

lớn mọi người đều không dám xúc phạm quan cử nhân, cũng

không muốn trở thành người không biết nhìn sắc mặt, không thể

nhìn rõ điểm tốt của người khác.

Từ khi chính thức bàn về việc cầu thân, Trần gia luôn có người

lui tới không ngớt, ngày nào cũng đều náo nhiệt vô cùng.

Trần Bảo Âm cũng không muốn nghỉ ngơi ở nhà, thực sự quá

ồn ào, nàng không muốn phải ứng phó, nên đành trốn ra ngoài.

Bình thường, mỗi khi buồn chán có thể đến Cố gia, tìm Cố tỷ tỷ

nói chuyện. Nhưng bây giờ thì thật sự không tiện nữa rồi, hơn

nữa, người nhà họ Cố cũng không hề ít người hơn nhà họ Trần,

nên nàng cứ thế đi dọc bờ sông.

Đến một nơi vắng vẻ, giẫm lên cỏ khô, trải khăn tay lên trên,

ngồi xuống, cắn hạt dưa, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.

Cho đến khi một tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến: "Bảo Âm."

Trần Bảo Âm ngừng cắn hạt dưa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy

một thư sinh mặc áo xanh đang men theo con đê đi xuống."Sao

chàng lại ở đây?" nàng hỏi.

Cố Đình Viễn từ xa đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống cách hai

bước, đưa cho nàng một túi giấy: "Ta đi tìm nàng, nhưng nghe

Đại Nương nói nàng không có ở nhà."

"Là gì vậy?" Trần Bảo Âm nhận lấy và hỏi.

Cố Đình Viễn nói: "Ta đi thăm hỏi tiền bối, tiền bối tặng ta lúc

từ biệt."

Trần Bảo Âm đã mở túi giấy ra, bên trong có sáu miếng bánh

khoai mỡ táo tàu. Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, nàng không khách

sáo cầm một miếng lên ăn.

Mùi vị thật tuyệt.

Ăn xong một miếng, nàng quay đầu nhìn sang một bên, hắn

dịu dàng nhìn nàng đầy tình cảm. Trần Bảo Âm có chút xấu hổ,

đưa túi giấy ra: "Chàng cũng ăn đi."

Cố Đình Viễn "ừm" một tiếng, rồi duỗi những ngón tay thon

dài trắng nõn ra.

Tay của hắn vừa nhìn trông giống như tay của một văn nhân,

hình dạng bàn tay rất đẹp, Trần Bảo Âm thầm nghĩ.

Cố Đình Viễn ăn bánh ngọt, nụ cười trên mặt càng lúc càng

lớn, lớn đến mức người khác không thể nào không chú ý, Trần

Bảo Âm hỏi: "Chàng cười gì vậy?"

"Trong lòng vui vẻ." Cố Đình Viễn trả lời.

Vui vẻ cái gì? Trần Bảo Âm không hỏi nữa, quay đầu đi, nhìn

về phía dòng sông, khóe miệng cong lên.

"Ngày mai ta không lên trên trấn nữa." Chỉ nghe thấy một

giọng nói ấm áp truyền đến bên tai: "Đóng cửa đọc sách, chuẩn

bị đón kỳ thi mùa xuân."

Hắn đã thi đỗ cử nhân, xã giao không ít. Nhưng mà, việc trước

mắt, quan trọng nhất vẫn là kỳ thi mùa xuân sang năm.

Cố Đình Viễn biết rằng, đề bài không khác chút gì so với kiếp

trước, nhưng những người khác không biết. Hắn dễ dàng đạt

được quá sẽ để lại ấn tượng quá dễ dàng và không đáng được tin

cậy.

"Ừ." Trần Bảo Âm gật, gật đầu. Đúng vậy, không có gì quan

trọng hơn kỳ thi mùa xuân năm sau.

Ăn xong một miếng bánh ngọt, Cố Đình Viễn lại mở lời: "Việc

thu nhận đệ tử, nàng có thể chọn được người rồi à?"

"Có rồi." Trần Bảo Âm nói: "Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai."

Cố Đình Viễn nghe vậy, có phần kinh ngạc: "Tại sao lại có Lan

Lan?" Lan Lan là nữ nhân, không thể tham gia khoa cử, chẳng

phải là lãng phí một thí sinh sao?

Cố Đình Viễn ban đầu nghĩ rằng nàng sẽ chọn một trong số

những đứa trẻ trong học đường, ví dụ như Trần Tùng Đình rất

tốt, thông minh kiên trì, đầu óc lại không cứng nhắc.

Trần Bảo Âm cúi đầu, mím môi: "Nàng cũng là cháu gái của

ta."

Ban đầu, quả thực nàng muốn Kim Lai, Ngân Lai và Trần Tùng

Đình bái Cố Đình Viễn làm thầy. Nhưng sau đó, đại ca đại tẩu đều

vì chuyện sinh con trai mà lo lắng, phiền não, không biết lúc nào

mới có thể sinh được con trai, nên nàng đã thay đổi chủ ý.

Lỡ như, lỡ như đại ca đại tẩu không sinh được con trai, vậy thì

Lan Lan chính là trưởng nữ của họ, thậm chí là chỉ có một đứa

con.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 313: Quất Đánh (2)



Trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ mở một cửa tiệm để bắt đầu

kinh doanh đồ ăn, phương thuốc do tẩu tẩu cung cấp, cửa tiệm

này do đại phòng làm chủ. Nếu như Lan Lan có hứa hẹn, sẽ

truyền lại cho Lan Lan, đến khi đại ca và đại tẩu già đi thì có thể

dựa vào Lan Lan.

Cố Đình Viễn là một cử nhân, chưa biết chừng sau này được

làm quan, Lan Lan có thể học hỏi được rất nhiều điều khi học với

hắn. Cơ hội hiếm có như vậy thì phải biết nắm bắt.

"Được." Nghe được câu trả lời của nàng, Cố Đình Viễn không

khuyên thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà đồng ý

ngay: "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày để để bọn họ học với ta

một giờ."

Trần Bảo Âm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chờ đến

khi chàng kết thúc kỳ thi mùa xuân rồi hãy nói."

Hắn vì để xoa dịu nỗi bất an của nàng nên mới đưa ra lời hứa

như thế. Nàng đương nhiên không thể nào không để ý đến tình

hình của hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này nàng sẽ

không quấy rầy hắn.

"Chỉ một giờ thôi, không trở ngại gì đâu." Cố Đình Nguyên nói.

Trần Bảo Âm bĩu môi và nói: "Nương ta sẽ đánh ta." Đỗ Kim

Hoa là một lão thái thái bướng bỉnh, từ trước đến nay không bao

giờ lợi dụng người khác, để quan cử nhân không đọc sách mà đi

dạy cho ba đứa bé, trong mắt bà đây là việc hết sức vô lý, Trần

Bảo Âm chắc chắn sẽ bị bà đánh.

Nghe vậy, Cố Đình Viễn không khỏi bật cười.

Trần Bảo Âm lườm hắn một cái: "Cười cái gì!"

"Đại Nương đánh nàng, nàng có thể đánh ta." Cố Đình Viễn

khẽ cười nói.

Trần Bảo Âm gói lại túi giấy, đặt nó sang một bên, lập tức rút

ra một cọng cỏ, quất lên người hắn: "Không cần chờ nương ta

đánh ta! Ta có thể đánh chàng ngay bây giờ!"

Tên yêu râu xanh mặt dày! Chỉ biết chọc ghẹo nàng thôi!

Nàng quất Cố Đình Viễn một lúc, rồi mới nhặt túi giấy lên và

chạy thẳng ra ngoài.

Cố Đình Viễn không đuổi theo nàng. Nhìn chiếc khăn tay còn

sót lại trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười, nhặt chiếc khăn tay lên,

gấp cẩn thận rồi đặt vào trong lòng.

Ngày cưới nhanh chóng được định, vào ngày mồng sáu tháng

hai năm sau.

Đó là một ngày tốt lành. Sở dĩ chốt ngày hôm đó, một phần là

muốn giữ nàng ở nhà thêm vài ngày, một phần là để nàng cùng

Cố Đình Viễn vào Kinh dự thi với thân phận thê tử.

Đỗ Kim Hoa nghe nói có trường hợp bắt rể theo danh sách, để

tránh cho nữ tế được sủng ái của mình bị bắt, bà nhất định phải

để khuê nữ đi cùng, chăm nom nữ tế.

"Này, muội đã thêu xong áo cưới chưa?" Một hôm Tôn Ngũ

Nương đến phòng tiểu cô, đang định học hỏi nàng tính toán thì

nhìn thấy tiểu cô ngồi khoanh chân, cúi đầu thêu chiếc áo cưới

màu đỏ, không nhịn được cất tiếng cười.

Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt, ngước mắt lên và nói: "Vâng."

Tôn Ngũ Nương nhìn ra được nàng đang xấu hổ, nếu đổi là

người khác, nàng chắc chắn sẽ trêu đùa một lúc, nhất định phải

chọc cho đối phương ngượng đến đỏ mặt mới thôi. Nhưng đây là

Bảo Nha Nhi, là muội muội ruột của nàng ấy, Tôm Ngũ Nương

mềm lòng: "Thêu đi, thêu đi".

Trình độ nữ công của Trần Bảo Âm rất bình thường, làm những

thứ nhỏ như khăn tay và khăn lau trán thì không sao, nhưng

những thứ lớn hơn thì không được rồi.

Những món đồ như váy cưới, nàng thêu rất khó khăn, nhưng

cho dù như thế, nàng vẫn miệt mài thêu từng mũi kim sợi chỉ.

Đây là áo cưới của nàng, nàng muốn mặc nó để gả cho người mà

nàng tin tưởng, ý nghĩa không giống, sao lại có thể để cho người

khác làm được?

Trong phòng bên cạnh, Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà đang ngồi

đó khâu tấm chăn long phụng. Luồng chiếc chăn bông dày, nặng

trịch, lòng Đỗ Kim Hoa cũng trĩu nặng.

Khuê nữ được gả vào nhà tử tế, trong lòng bà tràn ngập niềm

vui không kể xiết, nhưng nghĩ đến sau này khó có thể gặp được,

bà lại thấy buồn không thể tả và thực sự không nỡ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 314: Hiểu Lầm (1)



Bảo Nha Nhi ấy, khuê nữ của bà, mới trở về bên cạnh bà

không lâu? Thì sắp gả đi rồi, Đỗ Kim Hoa vừa vui mừng nhưng lại

vừa muốn khóc.

"Bảo Nha Nhi của của chúng ta có phúc khí." Tiền Bích Hà vừa

đi kim vừa cúi đầu nói: "Tiểu Cố chắc chắn có thể thi đỗ tiến sĩ."

Nếu thi đỗ tiến sĩ, thì có thể làm quan rồi. Trần Bảo Âm gả cho

hắn, thì sẽ là thái thái của quan rồi.

Đây là phúc khí lớn biết bao chứ?

Đỗ Kim Hoa nghe xong, trong mắt hiện lên nét vui mừng, bà

nghĩ tới điều gì đó nói rằng: "Ta phải giục Tiểu Cố, đừng quá lơ

là, phải tranh thủ thời gian đọc sách, sao lại có thể ngày nào cũng

chạy ra ngoài?"

Trước đó là mỗi ngày đều lên trấn, sau đó không đi nữa thì

thường ra ngoài đi dạo, chuyên chọn thời gian mà Trần Bảo Âm

lên lớp và tan lớp.

"Ta phải nói cho thôn trưởng, đừng để hắn dạy bọn trẻ, hắn

làm gì có thời gian?" Đỗ Kim Hoa chau mày nói.

Tiền Bích Hà thì có cách nghĩ khác, nhẹ nhàng nói: "Nương, Cố

huynh đệ tự có tính toán của riêng mình."

Cố Đình Viễn trước đây cũng như vậy, hắn không phải cũng đã

thi đỗ rồi sao? Hắn không phải là người không biết phân biệt

nặng nhẹ, Tiền Bích Hà nghĩ thầm.

Đỗ Kim Hoa cũng nhớ ra, lẩm bẩm rằng: "Đây là Cố Đình

Viễn."

Hắn nhìn vào là một người thật thà, nhưng thật ra hắn lại rất

không chính trực, ngày nào cũng chạy đi nhìn trộm khuê nữ của

bà?

Bà lại nhớ đến việc có người tặng a hoàn, tiểu thiếp cho Cố

Đình Viễn. Trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không

lo lắng nhiều. Cố Đình Viễn nếu thật sự có tâm địa gian xảo, bà

sẽ không tha cho hắn!

Khuê nữ của bà cũng không phải kém cạnh gì!

"Trong khoảng thời gian này, Tiểu Dung phải vất vả rồi." Chỉ

nghe Tiền Bích Hà nói.

Cố Thư Dung phải tiếp đãi khách khứa đến thăm, còn phải lo

lắng về hôn sự của Cố Đình Viễn, bận rộn đến mức có thể hình

dung là một người chân không chạm đất.

"Cô nương này, thật không dễ dàng gì." Đỗ Kim Hoa thở dài.

Nuôi nấng đệ đệ từ nhỏ đến lớn, khổ cực biết bao. Bây giờ đệ

đệ thành tài, nàng ấy cũng đã lớn tuổi, cả đời không có nơi nào

để gửi gắm.

"Ta nghe người ta nói, càng ngày càng có nhiều người tới cầu

thân." Tiền Bích Hà nói: "Nhiều hơn so với trước đây, không còn

là những người què người điếc nữa."

Đỗ Kim Hoa cũng có nghe nói qua, đều là nghe được từ những

hàng xóm tới thăm buôn chuyện, bà nói: "Cô nương này chịu

thiệt chính là chịu thiệt vì tuổi lớn rồi thôi."

Cố Thư Dung đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu nàng ấy trẻ hơn

mười tuổi, làm muội muội của Cố Đình Viễn thì thật tuyệt. Với tiền

đồ của Cố Đình Viễn, nàng ấy có thể được coi là đối tượng tốt.

Nhưng bây giờ, thật khó để tìm được một đối tượng trẻ tuổi,

khỏe mạnh lại có hoàn cảnh khá giả.

Cố Thư Dung cũng đang lo lắng.

Nhưng, điều nàng ấy lo lắng lại là một chuyện khác.

"Cố tỷ tỷ." Bên ngoài học đường, Trần Bảo Âm bưng bát canh

lê trần bì lên, có chút ngượng ngùng nói: "Tỷ bận như vậy, không

cần phải đến thăm muội đâu."

Cố Thư Dung nét mặt dịu dàng, nói rằng: "Mùa thu khô ráo,

muội lại phải giảng bài cho bọn nhỏ, uống chút canh lê cho mát

cổ họng. Về phần ta, mấy ngày nay gần đây là hết bận rộn rồi."

Cố Thư Dung không phải là người ngoài, nàng ấy là tỷ tỷ của

vị hôn phu của nàng, người thường mang đồ ăn thức uống đến

cho nàng, Trần Bảo Âm vừa cảm động, vừa cảm thấy xấu hổ.

"Cố tỷ tỷ dạo này gầy đi rất nhiều." Nàng tha thiết nói rằng:

"Tỷ tỷ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Cố Thư Dung cất tiếng cười: "Vâng, tỷ biết rồi."

Trần Bảo Âm ăn hết canh lê trần bì, trả lại chiếc bát rỗng, chỉ

nghe Cố Thư Dung thản nhiên nói rằng: "Ta ấy à, ta không có

nguyện vọng gì, chỉ muốn chăm sóc cho bọn muội thật tốt, để A

Viễn không phải bận tâm lo lắng điều gì, làm cho muội cũng vui

vẻ hạnh phúc."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 315: Hiểu Lầm (2)



Nghe những lời này, Trần Bảo Âm cảm thấy có gì đó không ổn,

nhưng mà nàng nhất thời không nghĩ đến được bất cứ điều gì, chỉ

có thể cúi đầu ngượng ngùng.

"Muội thích uống cái gì, ngày mai ta làm cho muội." Cố Thư

Dung lại nói: "Đừng khách sáo với ta, ta thích làm những thứ này,

còn muốn làm đồ ăn thức uống cho bọn muội lâu dài."

Lâu dài?

Trần Bảo Âm dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng có chút

mơ hồ, thế là nói: "Cố tỷ tỷ, có phải tỷ muốn nói gì với muội

không?"

Cố Thư Dung là một người thẳng thắn, Trần Bảo Âm với nàng

ấy quen biết không phải là ngày một ngày hai, nên nàng biết rất

rõ phong cách nói chuyện của nàng ấy. Nhớ lại gần đây Cố Thư

Dung luôn nói những lời rất kỳ lạ, không giống với nàng ấy cho

lắm.

"Không có, không có việc gì." Cố Thư Dung lắc đầu phủ nhận,

cất cái bát rỗng đi: "Muội làm việc đi, ta về nhé."

"Cố tỷ tỷ!" Trần Bảo Âm gọi lại.

Cố Thư Dung không ngoảnh lại mà vội vàng bước đi. Nhìn

bóng lưng của nàng ấy, Trần Bảo Âm từ từ cau mày.

Cố Thư Dung xách giỏ, mải miết đi về phía trước, nhưng lại

không về nhà, mà tìm một nơi vắng vẻ bên bờ sông, chậm rãi

ngồi xuống. Đặt chiếc giỏ sang một bên, ôm gối, mông lung nhìn

vào mặt sông.

Nàng ấy không dám nói ra. Nàng ấy sợ Bảo Âm không đồng ý,

từ đấy hủy bỏ hôn ước này, đến lúc đó A Viễn sẽ đau lòng biết

bao.

Lẽ nào thật sự muốn gả đi? Vì hạnh phúc của A Viễn, phải

chăng nàng nên gả đi thì tốt hơn? Càng nghĩ càng đau lòng, hốc

mắt đỏ dần lên.

Trần Bảo Âm cảm thấy rằng Cố Thư Dung đang có tâm sự gì

đó, nàng định tìm cơ hội để nói chuyện với Cố Đình Viễn. Nhưng

khi Cố Thư Dung trở lại vào ngày hôm sau, nàng ấy đã không có

gì bất thường nữa, thẳng thắn, lanh lợi như thường ngày, Trần

Bảo Âm suy đi nghĩ lại, không nhắc đến nữa.

Hôm nay, có khách đến chơi nhà.

Một gã thanh niên trông điềm tĩnh, đứng đắn cưỡi ngựa đến

cửa Trần gia và hỏi: "Đây có phải là nhà của Trần Hữu Phúc

không?"

Đỗ Kim Hoa đi ra cửa, bà nhìn thấy một con ngựa đen với bộ

lông óng ả, trong lòng bất chợt run lên, .

Bây giờ bà rất sợ những người cưỡi ngựa.

"Ngươi là ai?" bà hỏi.

Gã thanh niên xuống ngựa, cười nói: "Ta là quản sự của Hoài

Âm Hầu phủ, phu nhân phái ta tới báo tin vui."

Quả nhiên, là người trong kinh.

"Báo tin vui?" Bà ngơ ngác hỏi.

Gã thanh niên cầm một cái gói trong tay, bước vào sân và nói:

"Tiểu thư Lâm Lang đã kết hôn, phu nhân cử ta đến đưa kẹo

cưới."

Lâm Lang? Đã gả đi rồi?

Đỗ Kim Hoa nhất thời không kịp phản ứng.

"Lão gia tử, lão thái thái, hai vị khỏe không?" Gã thanh niên

chắp tay hỏi thăm: "Tiểu thư Bảo Âm khỏe chứ ạ?"

Đỗ Kim Hoa không biết nên có biểu cảm gì, thản nhiên nói:

"Khỏe, tất cả đều khỏe."

Trên mặt gã thiếu niên lộ rõ nụ cười chân thành: "Phu nhân

của bọn ta rất nhớ tiểu thư Bảo Âm, lão thái thái có thể nói thêm

đôi điều để sau khi ta trở về có thể nói lại với phu nhân bọn ta

được không?"

Nhớ? Họ nhớ Bảo Âm? Đỗ Kim Hoa tức giận vô cớ trong lòng.

Nói chuyện hay ho quá nhỉ, nhớ như thế, sao một năm qua chưa

từng phái người đến đây?

"Ăn được, uống được, ngủ được." Đỗ Kim Hoa vẫn vẻ mặt

thản nhiên: "Các người còn muốn biết điều gì?"

Gã thanh niên cười ha ha, nói rằng: "Không biết tiểu thư Bảo

Âm có phải bàn chuyện thành thân rồi không?"

"Làm gì vậy?" Đỗ Kim Hoa lập tức cảnh giác.

Gã thanh niên nói: "Lão thái thái đừng hiểu lầm, vừa rồi là tiểu

tử tuân lệnh phu nhân hỏi thăm Bảo Âm tiểu thư một chút."

Thấy Đỗ Kim Hoa không hợp tác, hắn ta nhanh chóng cáo từ.

Đỗ Kim Hoa nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, mím chặt môi, run

rẩy. Tại sao? Tại sao lại cho người đến? Mạnh ai người nấy sống

không tốt hay sao? Bảo Nha Nhi của bà đã quên, bọn họ lại tới

trêu chọc nàng, thật đáng ghét!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 316: Từ Chối (1)



Cái gói trong tay bà rất nặng, bà không biết đó là gì, Đỗ Kim

Hoa ôm nó như ôm một cục than hồng, bỏng đến nỗi khiến cánh

tay bà đau nhức.

Nhưng gã thanh niên vẫn chưa rời khỏi thôn. Hắn ta đến cổng

thôn, nắm lấy một nắm mứt hoa quả, gọi một vài đứa trẻ đến

bên cạnh và hỏi: "Có biết Trần Bảo Âm không?"

Không đứa trẻ nào trong thôn nào mà không biết Trần Bảo

Âm, đó là tiên sinh trong thôn, dịu dàng xinh đẹp, hình tượng rất

cao quý.

Người thanh niên lại hỏi: "Nàng đã đính hôn rồi phải không?"

Tiên sinh Trần và cử nhân Cố đã đính hôn, trong thôn không

người nào không biết, đến cả đứa bé ba tuổi cũng biết chuyện

này.

Gã thanh niên lấy được tin tức rồi, lập tức trở về kinh.

Khi Hầu phu nhân biết được một thư sinh nghèo hèn muốn

cưới Bảo Âm, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của bà sa sầm lại,

bà nắm chặt chiếc khăn tay: "Đồ ngốc!"

Đứa trẻ ngốc, không có mắt nhìn người đó, đã bất cẩn đó đã

rơi vào bẫy của người ta rồi!

Hoài Âm Hầu phủ sai người đưa tới một gói hạt dưa đậu

phộng và bánh kẹo cưới.

"Hừ." Tôn Ngũ Nương kéo gói đồ: "Sao lần này không gửi bạc

tới?"

Đối với những người ở xa sẽ tặng một gói này, tuy nhìn có vẻ

đắt tiền, là loại mà Tôn Ngũ Nương chưa từng thấy, nhưng dù sao

cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.

Hầu phủ của họ thực sự có thể đưa gửi qua cho được.

Đỗ Kim Hoa nhìn qua nói: "Bạc, bạc! Ngươi chỉ biết có bạc!"

Bị sặc nguyên câu này nên Tôn Ngũ Nương bĩu môi không nói

nữa.

Đỗ Kim Hoa đang có tâm trạng không tốt, mọi người trong nhà

đều biết điều đó. Đó là đứa khuê nữ bà nuôi như tâm can bảo

bối, đã bị người ta đón đi, cũng không quay về thăm bà, bây giờ

gả cho người ta rồi, bà chỉ biết đối phương là ai, có xứng với con

bà hay không.

Trần Bảo Âm cúi đầu uống trà, không nói nữa.

Nàng nhớ trong giấc mơ của mình, nàng và Từ Lâm Lang cũng

tranh giành một nam nhân.

Đã lâu lắm rồi, nàng đã sớm không nhớ giấc mơ đó nữa, cũng

không nhớ rõ tướng mạo của nam nhân đó, chỉ nhớ lờ mờ rằng

người nọ không cũng không tệ, cao to lực lưỡng, thông thạo cả

văn lẫn võ.

Từ Lâm Lang vẫn gả cho người đó sao? Trần Bảo Âm không

biết, cũng không tò mò. Nàng nghĩ về mình và Cố Đình Viễn.

Cố Đình Viễn không tuấn tú uy vũ, cũng không cao đo lực

lưỡng, hắn trông gầy tong teo yếu ớt, khi hai người lần đầu tiên

gặp mặt, mọi người còn nghi ngờ hắn có thể ngã xuống nếu gió

thổi qua.

Nhưng hắn ân cần chân thành, thỉnh thoảng cho nàng ăn khi

nàng cảm thấy đói và khó nói thành lời, hướng dẫn nàng khi nàng

gặp khó khăn trong việc viết lời, luôn mỉm cười với nàng, như thể

nàng là một người rất tốt, mỗi khi hắn nhìn nàng ánh mắt đều

tỏa sáng lấp lánh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên. Người nọ

không đứng đắn, da mặt dày, có nhiều tâm tư. Nàng cố gắng kìm

nén khóe miệng, không thể khen hắn, nàng mới không thèm

khen hắn.

Tuy nhiên, dù hắn không tốt như thế nào thì hắn vẫn tốt hơn

các quý công tư anh vũ bất phàm ở kinh thành này. Khóe miệng

vốn bị kìm nén lại không tự chủ được nhếch lên, thứ nàng thích

nhất chính là thứ tốt nhất.

Sóng gió từ những người đến từ kinh thành đã lắng xuống

trong vài ngày.

Người trong nhà không thích nhắc tới, rất nhàm chán. Từ Lâm

Lang đã cách bọn họ rất xa, không chỉ vì khoảng cách, mà ở

trong lòng cũng xa. Xa đến mức nếu một ngày gặp xe ngựa của

nàng ở ngoài đường họ cũng không gọi nàng lại để chào hỏi.

Có lẽ Từ Lâm Lang cũng vậy. Nếu không, khi nàng thành thân

cũng không nói tiếng nào và cũng không hề trở lại.

"Lòng của Từ Lâm Lang thật là cứng rắn." Thấy Đỗ Kim Hoa

không có ở trong phòng bếp, Tôn Ngũ Nương nói chuyện phiếm

với Tiền Bích Hà: "Nương muội dù sao cũng nuôi nàng những

mười lăm năm, một năm nàng đi xa cũng không một lần trở về,

khi thành thân cũng không nói một lời. Thật sự cảm thấy lòng

nương ta làm bằng đá sao, sẽ không đau lòng sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 317: Từ Chối (2)



Nói Từ Lâm Lang hoàn toàn không nhớ đến Trần gia thì có

chút oan uổng cho nàng, nàng đã từng sai người đem năm mươi

lượng bạc về. Năm mươi lượng, đủ nuôi hai nàng. Tuy nhiên, bạc

lạnh như băng không thể sưởi ấm trái tim của mọi người.

"Trước mặt nương tuyệt đối không được nhắc tới." Tiền Bích

Hà nói.

Tôn Ngũ Nương bĩu môi nói: "Muội không ngốc, sao có thể

nhắc tới nàng?" Trừ phi nàng muốn bị lão bà bà mắng.

Bây giờ trong gia đình này, ngay cả Bảo Nha Nhi cũng sẽ bị

mắng, không ai có thể khiến lão bà bà dịu dàng quan tâm mình.

Nàng cũng không bướng bỉnh, nàng cố gắng nói nhanh một chút,

đó cũng là chuyện quá khứ rồi.

"Muội trước đây không biết nàng là người như vậy." Tôn Ngũ

Nương lẩm bẩm nói: "Nương chúng ta đối với nàng thật tốt!"

Sau khi thành thân, Tôn Ngũ Nương bị bà bà trách mắng rất

nhiều vì không ra gặp mặt với Lâm Lang. Bà bà rất yêu Lâm

Lang, nhưng Lâm Lang...

"Nàng cũng có chuyện khó xử." Tiền Bích Hà nói. Nàng ở cùng

với Lâm Lang lâu hơn, lúc nàng được gả vào đây, Lâm Lang vẫn

là một tiểu nha đầu sún răng, bao nhiêu năm trôi qua, nàng là

một đứa trẻ thông minh có trái tim trong sáng, không phải người

vô tâm.

Tôn Ngũ Nương bĩu môi, không đồng ý nói: "Còn có thể có

chuyện khó xử gì chứ? Nếu là muội, cho dù là nữ nhi của hoàng

đế, muội cũng sẽ đưa bạc cho nương, đưa tin cho nương. Không

được, muội sẽ bảo phụ thân đưa nương tới kinh thành, muội còn

phải thường xuyên đến thăm nương!"

Tiền Bích Hà mỉm cười và nói: "Tỷ chỉ hy vọng Bảo Nha Nhi sẽ

khỏe lại."

"Đúng vậy." Tôn Ngũ Nương lập tức bị dời sự chú ý: "Cố huynh

đệ không chịu thua kém, thi đậu tiến sĩ làm chức quan to! Nàng

coi thường chúng ta, nhưng chúng ta cũng chưa chắc đã kém

hơn nàng!"

Từ Lâm Lang chưa chắc đã coi thường Trần gia, nhưng Tiền

Bích Hà không tiếp tục nói nữa, nói chuyện này để làm gì? Một

người mà cả đời sẽ không bao giờ gặp lại.

Không ngờ mấy ngày sau, lại có người đến từ kinh thành.

Lần này là một chiếc xe ngựa, từ bên trong xe ngựa đi xuống

là một người quần áo gấm vóc, đầu đội ngọc lục bảo, là một phụ

nhân nhìn vô cùng mỹ lệ.

Trang phục của bà ấy có phần giống với Vương ma ma khi đó,

Nhưng lại không giống nhau, muốn nói khác nhau ở chỗ nào, có

lẽ là người này khi nhìn qua khiến cho người ta e ngại hơn.

"Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?" Đỗ Kim Hoa lo lắng hỏi.

Phụ nhân đó nở nụ cười: "Ta là Lý ma ma ở bên người Hầu

phu nhân, ta phụng mệnh phu nhân đến thăm Bảo Âm tiểu thư."

Đến xem Bảo Âm? Lòng Đỗ Kim Hoa căng thẳng, định làm gì?

Muốn cướp khuê nữ của bà? Bà đã bị cướp đi một khuê nữ rồi,

chẳng lẽ lại muốn cướp luôn Bảo Nha của bà nữa?

"Bảo Nha Nhi không có ở nhà." Bà mím chặt môi.

Sắc mặt phụ nhân bình tĩnh, vẫn cười nói: "Vậy ta chờ nàng

trở về."

Trần Bảo Âm đang dạy học.

Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đích thân đến gọi nàng.

"Có chuyện gì vậy nương?" Trần Bảo Âm đi ra rồi hỏi.

Đỗ Kim Hoa nắm chặt tay nàng, môi có chút run rẩy: "Trong

kinh có người đến đây, là, là dưỡng mẫu bên người ma ma đến

thăm con."

Là lý ma ma, người mà khiến Đỗ Kim Hoa sợ hãi, bà không sợ

nữ nhân đanh đá, không sợ cùng người ta gây gổ, nhưng lại sợ

kiểu người cười cười bình tĩnh như vậy, vì vậy bà mời Lý ma ma

vào trong phòng ngồi trước, còn mình thì đi ra kêu người.

"Ồ." Trần Bảo Âm gật đầu. Trước mặt nàng hiện ra một khuôn

mặt khôn khéo lợi hại, là người mà dưỡng mẫu rất tin tưởng, bà

ấy tới làm gì?

Đỗ Kim Hoa không khỏi cằn nhằn: "Bọn họ thật phiền phức,

nhà chúng ta có núi vàng núi bạc hay sao, khiến họ cứ người đến

người đi."

Nhớ gì chứ? Nếu thật sự là nhớ thì thường tới thăm đi, xem

chỗ ăn ở sinh sống. Nếu không, cũng đừng nhớ nữa, đừng có đến

thăm một lần nào. Cứ như bây giờ không có việc gì làm cũng tới,

mang vài thỏi bạc rồi một gói đường thật khiến người ta khó chịu.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 318: Từ Chối (3)



Trần Bảo Âm cười nói: "Không phải nhà chúng ta có núi vàng

sao? Nương, con không phải là núi vàng của nương sao?"

Đỗ Kim Hoa giơ tay, muốn vỗ vỗ lưng nàng một cái, rồi bà lại

không nỡ. Ôm cánh tay của nàng, nói: "Đúng đúng, núi vàng núi

bạc của nương. Ai muốn cướp ngươi đi, nương nhất định phải liều

mạng với người đó!"

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa viện.

"Chào ma ma." Sau khi vào gian nhà chính, nhìn thấy người

đang ngồi ở cạnh bàn, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng cúi chào người

đó.

Nàng không còn là thiên kim của Hầu Phủ nữa, nhưng Lý ma

ma là thân tín bên người Hầu phu nhân, tôn trọng bà ấy như tôn

trọng Hầu phu nhân, người ta đã chăm sóc nàng một thời gian

dài, chút tôn trọng ngày nàng vẫn phải có.

"Bảo Âm tiểu thư". Lý ma ma khẽ gật đầu với nàng.

Trần Bảo Âm đỡ Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi

xuống bên cạnh Đỗ Kim Hoa, hỏi: "Không biết ma ma tới đây có

chuyện gì?"

Lý ma ma liếc nhìn về phía Đỗ Kim Hoa.

"Chuyện gì mà ta không thể nghe?" Đỗ Kim Hoa lập tức nói.

Lý ma ma nói: "Vẫn xin Trần lão thái thái bình tĩnh."

Đỗ Kim Hoa kìm nén đến sợ hãi, bà liếc mắt nhìn khuê nữ,

thấy nàng nở nụ cười an ủi: "Nương, con muốn ăn đậu rán,

nương làm cho con một bát được không?"

Khuê nữ muốn ăn, bà còn có thể thế nào nữa? Đỗ Kim Hoa

liếc nhìn Lý ma ma, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài.

"Có lợi gì thì ma ma có thể nói." Sau khi Đỗ Kim Hoa đi ra

ngoài, nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm nhạt đi.

Thăm nom? Trần Bảo Âm không tin điều đó.

"Phu nhân nhớ tiểu thư." Lý ma ma nói: "Phái ta tới xem một

chút tiểu thư thế nào?"

Hầu phu nhân nhớ nàng. Khi biết mình bị lừa nên lo lắng có

phải hay không.

Điều này không có gì kỳ quái. Một cô nương nuôi mười mấy

năm sao có thể không có chút cảm tình chứ? Trước đó đuổi nàng

ra ngoài là vì tức giận. Hiện tại không còn tức giận nữa liền không

nhịn được nhớ nhung.

Chỉ là người đã bị đuổi đi rồi, không thể đón trở lại được nữa.

Tất cả những gì Hầu phu nhân có thể làm là quan tâm đến nàng

một chút.

"Ta không sao." Trần Bảo Âm trả lời: "Cảm ơn phu nhân đã

quan tâm."

Hầu phu nhân vẫn còn nhớ tới nàng, trong lòng nàng liền dâng

lên chút ấm áp, nhìn Lý ma ma, chân thành nói: "Không biết phu

nhân có khỏe không?"

Nàng cũng nhớ Hầu phu nhân, nhưng không dám nói hay hỏi

gì? Hỏi như thế nào? Ngưỡng cửa của Hầu phủ cao như vậy, nàng

bước vào không được, càng không muốn người ta cảm thấy nàng

đang cố bám víu vào.

"Vẫn như trước vậy." Lý ma ma đáp: "Tiểu thư cũng biết trong

phủ chúng ta có rất nhiều chuyện, phu nhân thường xuyên mệt

mỏi, vừa rồi còn ngã bệnh một trận."

Trần Bảo Âm im lặng.

Sức khỏe của Hầu phu nhân không được tốt lắm. Trong lòng

bà chứa nhiều chuyện, làm nhiều việc, lo lắng nhiều như, thân

thể sao có thể tốt được?

Nhưng bà phải mạnh mẽ, bà không bao giờ nói bất cứ điều gì

ra, khi bà khó chịu cũng sẽ thoa trang điểm che phủ đi để duy trì

sự uy nghiêm của mình. Trần Bảo Âm luôn muốn giúp đỡ nhưng

Hầu phu nhân không tin tưởng nàng, bà luôn chỉ dạy nàng cách

làm như thế nào, dạy cho người hầu làm, chứ chưa bao giờ đem

chuyện giao cho năng làm

"Phu nhân thật cực khổ" Nàng nói.

Trước đây nàng không thể giúp đỡ, bây giờ thì lại càng không

thể.

"Thì có thể như thế nào chứ?" Lý ma ma thở dài nói: "Đây là

số mệnh cả."

Gả vào Hoài Âm Hầu phủ, trở thành Hoài Âm Hầu phu nhân,

chuyện của một đại gia tộc đều đè nặng lên vai bà, bà không

muốn gánh nhưng cũng phải gánh lấy.

Cũng không thể giống như một ít phu nhân có số tốt, sau khi

thành thân là có thể hưởng phúc, chỉ có thể nói đó là số mạng

của Hầu phu nhân.

Môi của Trần Bảo Âm mấp máy, không biết nên nói gì. Trong

lòng có chút khó chịu, nếu Hầu phu nhân vận mệnh không tốt,

vậy Đỗ Kim Hoa thì được coi là gì?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 319: Từ Chối (4)



Vất vả cả một đời, người chưa nhàn rỗi được một ngày nào,

vậy đó gọi là số mệnh gì?

"Nghe nói tiểu thư định hôn với một thư sinh xuất thân nghèo

khó." Lý ma ma lại nói: "Thư sinh này rất có tài, đã thi đậu cử

nhân rồi?"

"Vâng." Khi nhắc đến Cố Đình Viễn, Trần Bảo Âm có chút vui

vẻ, giọng nói trở nên mềm mại hơn, nàng hơi cúi đầu xuống.

Dưỡng mẫu biết chuyện rồi? Vậy là tới chúc mừng nàng sao?

Phái Lý ma ma tới là muốn dặn dò nàng điều gì?

Đang nghĩ như vậy, nàng bèn nghe thấy Lý ma ma nói: "Bảo

Âm tiểu thư, ngươi còn trẻ, lại sống trong một hoàn cảnh đơn

thuần, có rất nhiều chuyện ngươi không biết."

Trần Bảo Âm giật mình, nàng ngẩng đầu lên.

"Có người nhìn bề ngoài rất tốt, nhưng trong bụng lại đầy vẻ

tính toán." Lý ma ma kể cho nàng nghe một câu chuyện.

Đó là một câu chuyện có thật, có một cô nương xuất thân từ

gia cảnh rất tốt, bị nuôi thành một người có tâm tính ngây thơ, lại

bị một người nam nhân ngang ngược và tham vọng dụ dỗ, nàng

ấy nhất quyết lấy hắn ta, cuối cùng có kết cục bi thảm.

"Trước đây ngươi ở trong phủ thì có phu nhân xem cho, ngây

thơ thì ngây thơ cũng được, cũng không gấp." Lý ma ma thở dài.

Ai có thể nghĩ tới nàng không phải Hầu Phủ tiểu thư, lại bị Hầu

phủ đuổi ra ngoài?

Lại có ai ngờ nàng đã rời đi Hầu gia, còn có thư sinh ánh mắt

ác độc, nhìn thấy trên người nàng có thể có cơ hội thu được lợi

ích rồi sẽ lập mưu hại nàng chứ?

Trần Bảo Âm cảm thấy như trái tim mình bị ném vào chốn

băng tuyết, nàng lạnh đến phát run, đôi môi run rẩy. Vừa rồi, vì

dưỡng mẫu nhớ nàng mà trong lòng ấm áp nay đã bị gió lạnh

tràn vào bên trong.

Họ có phải là cảm thấy nàng không có ưu điểm gì, căn bản

không đáng giá khiến người ta thích? Nếu như có người thích

nàng, nhất định là bởi vì nàng từng là thiên kim của Hoài Âm Hầu

Phủ sao?

"Đa tạ phu nhân đã quan tâm." Trần Bảo Âm siết chặt lòng

bàn tay, ngừng run rẩy, rũ lông mi xuống: "Ta vừa đổi thành họ

Trần, chỉ là một nữ nhân nông dân Trần Bảo Âm, sẽ không gây

phiền toái cho Hầu Phủ."

Người nàng sẻ gả, dù tốt hay xấu, được thế cũng sẽ không

đến cầu vinh hoa, khi mất thế cũng không đến cửa cầu cạnh.

Bọn họ cũng không cần để ý xem nàng gả cho ai!

"Bảo Âm tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Lý ma ma sửng sốt,

sau đó nổi giận: "Phu nhân lo lắng cho ngươi đến mức ngủ không

ngon giấc, ngươi lại đạp đổ tâm ý của người ấy như vậy?"

Bà ấy vốn đang rất hài lòng vì nàng đang nhu thuận tôn kính

như vậy, ai ngờ nàng lại không biết phải trái, lại phụ một mảnh

chân tình của phu nhân.

Trần Bảo Âm mím môi, miệng đắng chát.

Quá lo lắng rồi ngủ không ngon giấc? Lo lắng cho nàng như

vậy? Nếu như nhớ nàng, không quên được nàng, vậy tại sao lại

không để người đến thăm nàng?

Một năm qua, bà có thể sai người mang cơm ngon, áo đẹp,

son phấn hữu dụng đến cho nàng. Nàng thích cái gì, không thích

cái gì từ trước tới giờ đều nói thẳng ra, huống chi là Hầu phủ,

toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích cái gì, nàng thích cái gì

không có ai mà không biết cả.

Nếu ngại nàng xa hoa lãng phí, không mang theo gì cũng

chẳng sao. Bà có thể tới gặp nàng mà, kinh thành cách nơi đây

không xa, bà chỉ cần đích thân tới gặp nàng, nhìn nàng một cái,

nói với nàng vài ba câu, như vậy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, có thể

cái gì cũng không muốn.

Nhưng mà, không có gì cả.

"Ta không cần bà ấy quan tâm." Trần Bảo Âm cúi đầu nghẹn

ngào, giọng vô tình.

Bà ấy không nên chỉ có một chút, một ít quan tâm như vậy!

Nếu như trong lòng bà giả vờ có nhiều người, nhiều chuyện

như vậy, vậy thì không cần chia ra một phần tình cảm cho nàng.

"Bảo Âm!" Lý ma ma trầm giọng quát: "Đừng có làm càn!"
 
Back
Top Bottom