Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 280: Phóng Thoại (1)



Nàng ấy mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. A

Viễn đã làm cái gì vậy?!

"Nàng tới rồi." Cố Đình Viễn đi ra, thấy Trần Bảo Âm, gương

mặt vốn lạnh nhạt nay lại nở nụ cười.

Còn cười! Cười cái gì mà cười? Biết nàng sẽ đến tìm hắn nên

hắn cố ý phải không?

Trong đầu Trần Bảo Âm bị sự tức giận bao trùm lấy, nàng

không thèm nhìn Cố Thư Dung mà túm lấy Cố Đình Viễn đi ra sau

nhà.

Sau nhà không có người, vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.

Nàng mạnh mẽ áp sát hắn vào bức tường: "Ngươi..."

Hai mắt nàng như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:

"Giải thích đi!"

Nếu giải thích không làm nàng hài lòng thì việc này chưa xong

đâu!

Cố Đình Viễn bị đè trên vách tường, vẻ mặt không hề bối rối

chút nào, cũng không hề xấu hổ. Trong mắt hắn lóe sáng, dường

như hắn đang thấy rất vui vẻ.

"Là lỗi của ta." Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng.

Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là lỗi của

ngươi!" Nếu không thì sao? Hắn còn cảm thấy mình rất vô tội hả?

Nàng căm tức nhìn hắn, quát: "Vì sao lại trêu đùa ta?"

Cố Đình Viễn không dám nói, đây không phải là trêu đùa, tuy

rằng ý định ban đầu của hắn không phải như thế nhưng thật sự

cứ để nàng làm thế này thì không ra dáng lắm, nên hắn bèn

xuống nước trước: "Tại hạ muốn trực tiếp chân thành xin lỗi Trần

tiểu thư."

Xin lỗi trực tiếp? Phải rồi, để nàng tức giận đến tìm hắn, chính

là mục đích của hắn.

"Ta mới đi bao lâu..." Trần Bảo Âm vẫn trừng mắt nhìn hắn:

"Mà ngươi đã viết ra được một quyển sách?"

Đó là điều bất khả thi. Hắn hẳn đã viết cuốn sách này từ lâu

lắm rồi, nhiều nhất là vài trang sau khi nàng đi.

Nhưng những trang sau là gì chứ? Là phần còn lại của "Tam

Tự Kinh"!

Hắn vốn muốn dùng "thoại bản" như vậy để trêu chọc nàng!

Bị nàng hung tợn trừng mắt, Cố Đình Viễn không nhịn được

nhếch môi. Nàng đang nhìn chăm chú hắn, trong mắt chỉ có một

mình hắn.

"Không đúng." Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là lỗi của ta."

Trước cửa phòng, vẻ mặt Cố Thư Dung tràn ngập lo lắng, nắm

chặt hai tay đi tới đi lui.

Chỉ nghe tiếng "thùm thụp" trầm đục phát ra từ phía sau nhà,

nghe như là tiếng đấm.

Đánh người à?!

Nàng ấy cả kinh trừng to mắt, là ai đánh ai vậy?

Chắc A Viễn sẽ không đánh người đâu, nếu Bảo Âm bị đánh thì

cũng sẽ không im lặng như vậy, vậy thì Bảo Âm đang đánh A Viễn

sao?

Nàng ấy đứng bất động, cẩn thận nghe lại, âm thanh "thùm

thụp" như tiếng trống, nặng nề dồn dập, nghe thấy vậy trong

lòng nàng ấy cũng sốt ruột theo.

"A Viễn!" Cố Thư Dung nhịn không được sốt ruột lên tiếng:

"Đệ đừng chọc giận Trần tiểu thư!"

Bảo Âm là một cô nương tốt, tiếp xúc lâu như vậy Cố Thư

Dung biết rất rõ tính tình của nàng. Nếu để nàng tức giận đến

mức đánh người thì nhất định là A Viễn đã làm gì đó.

Nàng ấy gấp gáp đến mức không chịu được, A Viễn cũng thật

là, chọc cho người ta nổi giận đùng đùng, còn không dỗ dành cho

tốt mà đang muốn làm cái gì đây?

Nàng ấy vừa dứt lời không lâu, tiếng đấm đã dừng lại.

Hai người trước sau đi ra.

Mặt Trần Bảo Âm đỏ lên, mặt đệ đệ nàng ấy cũng đỏ bừng.

Cố Thư Dung cả kinh ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại

một ý nghĩ, cơ thể nàng ấy lảo đảo, không khỏi che ngực mình

lại.

"Bảo Âm..." Nàng ấy gọi nàng.

Trần Bảo Âm dừng bước, nhìn về phía nàng ấy chào: "Cố tỷ

tỷ." Rồi nàng mím môi, xoay người rời đi.

Cố Thư Dung lo lắng nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi nàng lại

nhưng lại không biết nên nói gì. Đợi đến khi người ta đi xa, mới

quay đầu đánh vào người Cố Đình Viễn: "Tên khốn kiếp!"

Cố Đình Viễn không dám động đậy, chỉ kêu lên: "Tỷ tỷ."

Cố Thư Dung giơ tay, còn muốn đánh hắn nhưng lại nhìn xung

quanh một lượt, túm lấy y phục hắn kéo vào trong phòng.

Vào phòng, nàng ấy mới hạ giọng nói: "Đệ bắt nạt cô nương

nhà người ta?!"

Cố Đình Viễn sửng sốt: "Cái gì?"

"Không, không có." Ngay sau đó hắn xua tay
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 281: Phóng Thoại (2)



Chỉ là để nàng đánh hắn một trận, cũng không, không tính là

bắt nạt chứ?

"Vậy đệ đỏ mặt cái gì?" Cố Thư Dung trừng hắn: "Mặt Bảo Âm

cũng đỏ!"

Chắc không phải là đánh hắn nên mệt chứ? A, cũng chưa chắc

không có khả năng. Cố Thư Dung lại hỏi: "Sao đệ lại chọc giận

người ta?"

Ánh mắt Cố Đình Viễn nhẹ lại: "Đệ..."

Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh lúc nàng đánh hắn, ánh mắt

nàng sáng quắc tỏa sáng, cực kỳ hăng hái, giống như một đám

lửa vậy.

"Bốp, bốp!" Cố Thư Dung lại đánh hắn hai cái, nói: "Đệ, đệ để

ta nói tốt về đệ một chút thì chết sao!"

Vốn tưởng rằng đệ đệ của mình ít ra vẫn là một người thành

thật, nàng ấy luôn luôn rất kiêu ngạo, nói đệ đệ nàng ấy vừa có

tài vừa có sức. Không ngờ, không ngờ... Tức chết nàng ấy mất!

"Lần này đệ muốn đền bù cho người ta như thế nào?" Cố Thư

Dung không nghĩ ra cách nào khác, bèn ngồi bên cạnh bàn rồi vỗ

xuống bàn.

Cố Đình Viễn đã lấy lại tinh thần, biết tỷ tỷ hiểu lầm, hắn thấy

có chút áy náy, vội giải thích rằng: "Cuốn sách lần trước của đệ,

nàng ấy không thích nên đệ viết thêm một quyển cho nàng ấy."

Vậy sao? Chỉ vì vậy mà Bảo Âm tức giận xông tới đánh người?

Cố Thư Dung nửa tin nửa ngờ, đành phải nói: "Vậy đệ viết cho

tốt, đừng chọc giận người ta nữa."

"Vâng." Cố Đình Viễn gật đầu.

Trần Bảo Âm về đến nhà.

"Đã về rồi đó hả?" Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng: "Có

chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc quay về gió tấp vào mặt giúp Trần Bảo Âm tỉnh táo lại, lắc

đầu: "Không có gì."

"Con lừa ai thế?" Đỗ Kim Hoa còn lâu mới tin: "Con nổi giận

đùng đùng chạy ra ngoài như vậy, không có gì mới lạ! Con cứ từ

từ nói cho nương biết."

Trần Bảo Âm giậm chân nói: "Hắn chọc con tức giận! Con đi

đánh hắn một trận! Được chưa?"

Nhất định phải hỏi cho ra mới chịu!

"Con còn đánh người à?" Đỗ Kim Hoa nhướng mày, ngạc nhiên

quan sát nàng: "Không để người khác nhìn thấy chứ?"

Phản ứng kiểu gì đây? Trần Bảo Âm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ

không ai nhìn thấy thì không sao à? Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:

"Không có." Sao nàng lại để người ta nhìn thấy mình đánh người

chứ?

"Coi như con còn biết suy nghĩ." Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói vậy,

bà không hỏi nữa, xoay người đi ra ngoài.

Khuê nữ không chịu thiệt là được, cái khác thì không sao. Về

phần khác, chuyện của người trẻ tuổi, bà cũng không cần hỏi rõ

ràng như vậy.

Bảo Nha Nhi không giống với những hài tử khác. Trong lòng

nàng có tính toán, nhưng vẫn không được l* m*ng.

Ra khỏi phòng khuê nữ, bà đi thẳng vào phòng đứa con trai

thứ hai: "Thứ tức!"

"Có chuyện gì vậy, nương?" Tôn Ngũ Nương đang nằm trên

giường ăn táo, nhìn sang hỏi.

Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Ngươi sang nhà Hoa thẩm mắng một

trận, buổi tối nương hấp canh trứng cho ngươi ăn!"

Tôn Ngũ Nương "vụt" một tiếng bay từ trên giường xuống,

nói: "Nương, sao người không nói sớm? Con đã sớm muốn đi

mắng con mụ lòng dạ hiểm độc kia rồi, dám bắt nạt Bảo Nha Nhi

của chúng ta, coi chúng ta không ra gì sao? Nương đợi ở đây, để

con đi!"

Nói xong rồi nàng ấy hấp tấp đi ra ngoài.

Cũng không phải nàng ấy vì chén canh trứng kia mà đi, tình

cảm của Bảo Nha Nhi và nàng ấy sao có thể thua một chén canh

trứng chứ? Đây không phải là do trước kia Đỗ Kim Hoa không lên

tiếng nên Tôn Ngũ Nương mới không dám ra ngoài gây chuyện

sao.

Lúc này Đỗ Kim Hoa lên tiếng rồi, nàng ấy cầm một túi hạt

dưa, đi về phía nhà Hoa thẩm. Đứng ở trước cửa nhà Hoa thẩm,

vừa hé miệng đã hô lớn: "Có vài người, đẻ ra đã có tám tầng da

mặt, đắp lên thêm mấy tấm da mặt nữa vẫn vô tư!"

Không biết xấu hổ! Dám cướp hôn sự của Bảo Nha Nhi!

Tôn Ngũ Nương nổi danh là người vô lại, trong thôn cũng

không có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng ấy, cũng là bởi

vì nàng ấy nói chuyện không quá bận tâm, cũng không để ý đến

tâm trạng của người khác.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 282: Phóng Thoại (3)



Lần này nàng ấy nghe lời nương đến bới móc Hoa thẩm, phải

gọi là nàng thẳng tính hào hùng, ăn hạt dưa, đứng ở cửa nhà

Hoa thẩm mắng cả buổi chiều.

Khát rồi thì sang nhà bên cạnh xin người ta một chén nước

uống, uống xong tiếp tục đi ra mắng. Cứ nói nàng ấy gả tới đây

mấy năm nay đã thấy không biết bao nhiêu hành động hèn hạ

của Hoa thầm.

Làm gì có chỗ nào cấm nói chuyện chứ? Chỗ nào cũng nói

được.

Ban đầu Hoa thẩm cũng ra mắng chửi lại nàng ấy, nhưng sau

đó sức lực có hạn chống đỡ hết nổi, bèn đóng cửa làm ngơ.

Tôn Ngũ Nương mắng đến chạng vạng tối, đến giờ ăn cơm

mới ngẩng đầu ưỡn ngực rút lui.

"Bảo Nha Nhi, Nhị tẩu trút giận cho ngươi rồi!" Vào cửa, nàng

ấy cao giọng nói.

Trần Bảo Âm đang ở trong phòng viết gì đó.

Được Cố Đình Viễn gợi ý, nàng cảm thấy mình cũng có thể viết

thoại bản. Nói không chừng có thể kiếm tiền ấy chứ?

Nghe thấy Tôn Ngũ Nương nói vậy, ngòi bút nàng dừng lại,

nhớ tới chuyện kia, chuyện không vui đã quên lại tự dưng chiếu

lại trong đầu.

Vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, sao có thể không có

cảm giác gì chứ?

"Đa tạ Nhị tẩu." Nàng đặt bút xuống, đi ra cửa, nói cảm ơn

Tôn Ngũ Nương.

Tôn Ngũ Nương xua tay nói: "Ngươi khách sáo gì chứ? Bọn

đều đã sớm coi ngươi như muội muội của mình. Ai bắt nạt ngươi

thì chính là đang bắt nạt ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua

cho người đó!"

Hoa thẩm bị mắng đến mức xám xịt không dám lộ mặt ra

ngoài. Hơn nữa sau khi biết được Cố Đình Viễn cố ý đến nhà Trần

Bảo Âm xin lỗi, lại vừa thẹn vừa tức.

Thanh Thanh tức đến phát khóc, cũng không có mặt mũi ra

ngoài nữa, Hoa thẩm còn mắng nàng ấy: "Đồ nha đầu nhu

nhược! Ngươi xấu hổ cái gì? Trần Bảo Âm cũng không xấu hổ,

ngươi xấu hổ cái gì?"

Bà ta nuốt không trôi lời nói này của người ta, Cố Đình Viễn

chướng mắt khuê nữ của bà ta, là Cố Đình Viễn không có mắt

nhìn, bà ta ra cửa nói cùng người nói: "Thanh Thanh nhà ta mới

là cô nương tốt! Dịu dàng, hiền lành, biết cương biết nhu! Vậy

Trần Bảo Âm đâu? Biết chữ thì sao chứ? Biết khâu vá bồi bổ

chồng sao? Biết giặt quần áo nấu cơm sao? Nàng ta thì biết cái

quái gì?"

"Lại còn có tính tình mạnh mẽ, các ngươi đều coi nàng ta là

người dịu dàng lễ độ, đó là do không thấy lúc nàng ta khóc lóc

om sòm thôi! Nàng ta ở trước mặt của ta miệng phun ra một câu

vô lễ rồi hai câu vô lễ, răng nanh sắc bén, chống đối trưởng bối,

tú tài nếu cưới nàng ta về chỉ tổ mất mặt!"

Mọi người chưa từng thấy Trần Bảo Âm mạnh mẽ, chỉ thấy bản

lĩnh của nàng. Huống chi, mạnh mẽ thì sao chứ? Người dám nói

nàng thế này thế kia không nhiều lắm, không thấy Triệu tài chủ

nhận nàng làm nghĩa muội sao? Thể diện của nàng cao quý bao

nhiêu chứ!

Lời này lọt vào tai Đỗ Kim Hoa, làm sao bà còn ngồi yên được?

Lập tức đi tìm Hoa thẩm tính sổ.

"Khuê nữ nhà ta đụng chạm gì đến ngươi sao? Ngươi lại còn

nói nàng thế này thế nọ?" Đỗ Kim Hoa không nói hai lời, lập tức

bắt đầu: "Lão nương không giữ mặt mũi cho ngươi nữa! Dám bắt

nạt khuê nữ của ta!"

Hoa thẩm cũng không phải dạng vừa, hai lão thái thái cãi

nhau, thật sự khó phân thắng bại.

Hàng xóm xung quanh tốt bụng khuyên can.

Cố Đình Viễn cũng nghe nói vậy, vội vàng chạy tới: "Trần cô

nương là cô nương tốt nhất trên đời!"

Đỗ Kim Hoa và Hoa thẩm đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắn

hỏi: "Trần cô nương nào?"

Cô nương trong thôn này, có rất nhiều cô nương đều là Trần

cô nương!

Cố Đình Viễn nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, rồi thu hồi tầm mắt,

mím môi, thẹn thùng nói: "Bảo Âm, Trần Bảo Âm."

Dứt lời, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi!"

Hoa thẩm như là bị tát mạnh vào mặt, vẻ mặt thất bại, chỉ vào

hắn, tay run rẩy, nói: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi đọc sách nhiều,

đọc đến mức hỏng đầu óc rồi! Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 283: Đồng Ý (1)



Nha đầu mạnh mẽ vô lễ như vậy, một chút nữ đức cũng không

có, hắn coi trọng nàng là vì cái gì chứ?!

"Ánh mắt ngươi mới không tốt!" Đỗ Kim Hoa mắng lại một

câu, kéo Cố Đình Viễn rời đi.

Có những lời này của hắn, là đủ rồi. Sau này, xem ai còn

không có mắt nhìn!

Bởi vì Cố Đình Viễn xuất hiện đúng lúc, nói chuyện cũng thống

khoái, Đỗ Kim Hoa đối với hắn cũng hoà hoãn hơn một chút.

"Ngươi là người làm Bảo Nha Nhi tức giận thành như vậy?"

Trên đường trở về, Đỗ Kim Hoa hỏi.

Cố Đình Viễn cúi đầu nói: "Đều là lỗi của vãn bối."

Còn là giả sao? Nếu không chẳng lẽ là lỗi của Bảo Nha Nhi? Đỗ

Kim Hoa cảm thấy hắn nói thật nhảm.

Lại hỏi: "Bảo Nha Nhi đánh ngươi sao? Đánh có đau không?"

Cố Đình Viễn kinh ngạc nói: "Đại nương nghe ai nói?" Lắc đầu:

"Chưa từng có việc này xảy ra."

Vẻ mặt của hắn kinh ngạc như thể vốn không có chuyện gì xảy

ra vậy. Đỗ Kim Hoa suy nghĩ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, là

hắn giả bộ quá giỏi hay là Bảo Nha Nhi gạt người đây?

Nhưng không ai có thể tự nói rằng mình đánh người cả. Đỗ

Kim Hoa bĩu môi, nhìn không ra hắn lại không biết xấu hổ như

vậy.

"Ừ." Đỗ Kim Hoa không nói nữa.

Đi đến cửa nhà, bà hỏi: "Khát không? Uống nước không?"

Cố Đình Viễn ngại ngùng nói: "Uống ạ."

"Chờ bên ngoài chút." Đỗ Kim Hoa nói xong, đi vào trong sân.

Nụ cười trên gương mặt Cố Đình Viễn cứng đờ cả lại. Nhạc

mẫu thật thẳng tính, luôn khiến người ta bất ngờ không kịp đề

phòng.

"Ngươi theo ta vào làm gì?" Nghe tiếng bước chân, Đỗ Kim

Hoa quay đầu, nhíu mày nói.

Cố Đình Viễn tỏ vẻ thành thật nói: "Bên ngoài lạnh."

Hai mắt đánh giá hắn, rốt cuộc Đỗ Kim Hoa cũng không bảo

hắn chờ ở bên ngoài nữa.

Tiểu Cố không phải kẻ thù, cần gì phải đề phòng hắn?

"Vậy ngươi vào đi." Bà nói.

Đầu tiên vào nhà trước đã.

"Vâng." Cố Đình Viễn đi theo phía sau, cùng vào nhà chính.

Nhưng Trần Bảo Âm không ở trong nhà chính, nàng ở trong

phòng của mình, vội vàng viết thoại bản.

Viết thoại bản rất vui vẻ!

Không viết không biết, nàng vừa viết đã giật mình, ngòi bút

của nàng như có hồn vậy, vừa đặt bút viết lên phải nói là cực kỳ

nhẹ nhàng vui vẻ, khoái ý cực kỳ!

Nàng chưa bao giờ biết mình có thiên phú như vậy. Mũi bút

chấm mực, chữ viết tú lệ hiện lên trên giấy, lưu loát thành hàng.

Câu chuyện đã tiến vào nửa sau, Trần Bảo Âm dự định viết

xong sẽ đi tìm nhà sách tự tiến cử phát hành thoại bản của mình.

Thoại bản nàng viết thú vị như vậy sẽ rất được hoan nghênh phải

không? Nghĩ tới đây, trên mặt nàng tràn đầy sự vui vẻ.

Trong nhà chính kế bên, cho đến khi uống xong một chén

nước, Cố Đình Viễn cũng không thấy người mình muốn gặp, đành

chậm rãi đặt chén xuống: "Đa tạ đại nương."

Đỗ Kim Hoa hừ cười một tiếng, mở rèm cỏ ra, nói: "Không

tiễn."

Cố Đình Viễn chắp tay: "Vãn bối cáo từ."

Quay đầu lại đi năm bước, đợi đến khi ra khỏi hàng rào tiểu

viện.

Đến cuối cùng vẫn không thấy mặt người trong lòng, tiếc nuối

thở dài một hơi, hắn lại nhếch khóe môi, bước chân nhẹ nhàng về

nhà. Lại phải uống nước ở nhà Bảo Âm nhiều lần nữa rồi!

Qua mùng sáu, phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang vội vàng

đẩy xe ra tiếp tục bán thức ăn, bận rộn hẳn lên.

Trần Bảo Âm vội vàng viết thoại bản và chờ đến lúc khai giảng.

Ngược lại Triệu Văn Khúc trước Tết Nguyên Tiêu đưa tới ba

mươi quyển "Tam Tự Kinh" viết tay, nói với Trần Bảo Âm: "Mẹ ta

thật lòng muốn nhận ngươi làm con nuôi, kính xin Trần tiểu thư

nghiêm túc suy nghĩ."

Trần Bảo Âm nhìn quyển "Tam Tự Kinh" trên bàn, không suy

nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu: "Được."

Triệu Văn Khúc sửng sốt, quả thực không thể tin vào tai mình

được, hỏi: "Ngươi, ngươi đồng ý?" Sao hắn có thể tin chứ?

"Ừ." Trần Bảo Âm gật đầu, nhìn hắn nói: "Chúng ta chuẩn bị

hành thức đi."

Triệu Văn Khúc nghe nàng trả lời, quả thực mừng rỡ, thấy

nàng đúng là đang nghiêm túc, không phải đang đùa giỡn hắn,

không khỏi vui mừng nói: "Tốt, tốt, Trần tiểu thư có yêu cầu gì

không?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 284: Đồng Ý (2)



Trần Bảo Âm lắc đầu: "Lão thái thái đã rất có thành ý rồi."

Triệu Văn Khúc được nàng trả lời như thế, cực kỳ cao hứng:

"A" một tiếng rồi cáo từ, về nhà nói cho Triệu lão thái thái tin tức

tốt này.

"Cái gì?!" Sau khi nghe được tin, Triệu lão thái thái cũng thấy

ngạc nhiên hơn là vui mừng: "Nàng nói nàng đồng ý sao?!"

Sao nàng có thể đồng ý chứ? Nàng có ý gì đây? Trước đó rõ

ràng không đồng ý mà? Sao bây giờ lại đồng ý rồi? Thật sự muốn

bà ta nhận nàng làm con gái nuôi sao?

Trời biết đất biết, bà ta biết Trần Bảo Âm biết đây không phải

là sự thật, chỉ đang diễn một vở tuồng mà thôi.

Triệu Văn Khúc cười nói: "Vâng. Nương, người vui mừng đến

mức choáng váng rồi sao?"

Nhìn xem, vẻ mặt không thể tin được này, làm cho Triệu Văn

Khúc cũng không khỏi vì bà ta mà chua xót. Bà ta đã chờ đợi bao

nhiêu chứ? Đến khi thành công lại còn không dám tin.

Triệu lão thái thái vỗ ngực, nửa thật nửa giả nói: "Ừ, nương

vui mừng đến mức choáng váng."

"Dạ." Triệu Văn Khúc thoải mái nói: "Lúc này thành công rồi,

tâm nguyện của người đã được đền đáp, chắc người đang thấy

rất vui vẻ nhỉ. Còn nghi thức nhận con thì làm sao bây giờ?"

Đầu óc Triệu lão thái thái vẫn còn tê dại, theo bản năng nói:

"Con nói xem nên làm sao bây giờ?"

Triệu Văn Khúc không chút nghĩ ngợi liền nói: "Nương nhận

nuôi con gái phí sức như vậy, bây giờ cuối cùng cũng thành công,

vẫn nên làm lễ lớn một chút thì hơn phải không?"

Triệu lão thái thái nghe vậy cảm thấy rất đau lòng, đây đều là

bạc của bà ta đó!

"Vậy, vậy con đi hỏi thăm một chút xem có thể đặt cỗ bàn ở

Xuân Phong Lâu hay không." Môi Triệu lão thái thái run rẩy, bàn

tay dùng sức nắm lấy cây trượng, cố gắng làm như mình không

có gì bất thường.

Triệu Văn Khúc đáp một tiếng: "Dạ, con đi đây!" Hắn đứng

dậy, bước chân nhẹ nhàng: "Người cứ chờ xem, con nhất định sẽ

khiến người và con gái nuôi bảo bối của người nở mày nở mặt,

nàng ấy phải rất vui mừng khi nhận người làm dưỡng nương!"

Chờ nương nhận con nuôi rồi thì hắn lập tức sẽ tự do! Nghĩ tới

đây, khỏi nói hắn vui vẻ như thế nào, chỉ hận không thể sử dụng

tất cả vốn liếng lập tức hoàn thành chuyện này.

Còn vui vẻ chào đám nô bộc rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng

tựa như hắn là một đứa con cực kỳ hiếu thảo vậy.

Triệu lão thái thái nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhìn

không chớp mắt, mãi đến khi hắn ra khỏi cửa viện, cuối cùng da

mặt mới run rẩy, nước mắt rơi xuống.

Đứa con hiếu thảo, bà ta có một đứa con hiếu thảo rồi!

Từ khi bà ta đến chỗ Trần Bảo Âm ngỏ ý nhận con đã qua ba

tháng, số lần Triệu Văn Khúc đến sòng bạc có thể đếm được trên

đầu ngón tay, nhất là trong khoảng thời gian lễ mừng năm mới

này, hắn căn bản không hề đi ra ngoài quậy phá, chỉ ở nhà hỗ

trợ, lo liệu công việc lễ mừng năm mới, giống như hắn đã sửa

đổi.

Nhưng chỉ là thoạt nhìn thì thấy vậy, trên thực tế dường như

vẫn không thay đổi! Có một ngày, Triệu lão thái thái thử lòng hắn,

hỏi hắn năm sau cưới vợ không? Vừa hỏi đã biết hỏng rồi.

Sắc mặt Triệu Văn Khúc lúc đó không tốt lắm, cũng không như

thường ngày nói mấy câu ngu xuẩn, nhưng cũng chỉ là không nói

gì mà thôi, quay đầu rời đi ngay, đến sòng bạc chơi bời hai ngày

liền.

Khiến Triệu lão thái thái sợ hãi, mãi đến hai ngày sau hắn về

nhà không thua quá nhiều bạc, mới thoáng yên lòng.

"Chuẩn bị xe!" Bà ta khàn giọng nói.

Bà ta phải đi hỏi Trần Bảo Âm, kế tiếp phải làm sao bây giờ?!

"Vâng, lão thái thái." Nô bộc đáp.

Một lát sau, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa chạy đến thôn

Trần gia ở, đi tới cửa nhà Trần Bảo Âm.

"Trần Bảo Âm!" Bà ta chống cây trượng xuống đất, xuống xe

ngựa, hô lớn.

Trần Bảo Âm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bóng dáng Triệu

lão thái thái, nhướng mày, làm tư thế mời: "Vào nhà rồi nói

chuyện."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 285: Đồng Ý (3)



Nước trà cũng không có, Đỗ Kim Hoa chán ghét bà ta, ngay cả

cuống trà cũng không muốn cho bà ta uống.

Triệu lão thái thái cũng không muốn uống nước đun vòi mấy

cọng trà nên cũng không thèm để ý, ngồi ở bên cạnh bàn, khuôn

mặt căng thẳng nhìn Trần Bảo Âm hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Người hỏi chuyện sao ta lại đồng ý làm con gái nuôi của

người sao?"Trần Bảo Âm nói.

Triệu lão thái thái nói: "Phải, ngươi muốn làm gì? Không có

chuyện ta nhận ngươi làm con gái nuôi đâu, nói thẳng đi!"

Cũng không phải bà ta ghét bỏ Trần Bảo Âm hay gì, mà là

trong lòng bà ta còn có một tia hy vọng, cuối cùng có thể để

Triệu Văn Khúc lấy nàng làm vợ. Nếu nhận nàng làm con gái nuôi

thì một chút hy vọng cũng không có!

"Được." Trần Bảo Âm gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không có bộ

dáng tức giận chút nào: "Đã như vậy thì người trở về nói với Triệu

công tử để hắn chuẩn bị cho ta một trăm mẫu đất làm quà gặp

mặt."

Cái gì?!

"Sao lại tận một trăm mẫu đất?!" Triệu lão thái thái cả kinh

nói.

Hai mắt bà ta trợn tròn, mãnh liệt vỗ bàn: "Trần Bảo Âm!

Ngươi đi ăn cướp hả!"

Đỗ Kim Hoa ở một bên thấy vậy nhất thời cả giận nói: "Triệu

bà tử, bà nói chuyện cho đàng hoàng! Còn không thì cút ra ngoài

đi!"

Thật là, không thể nghe Bảo Nha Nhi nàng nói hết lời sao?

Chưa gì đã vội vàng gào khóc, chẳng ra cái dạng gì!

Triệu lão thái thái vẫn để ý xưng hô "Triệu bà tử", nghe vậy

nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn bà.

Trần Bảo Âm kéo lực chú ý của bà ta trở lại: "Người nghe ta

nói đã."

"Người không chịu cho ta một trăm mẫu đất, Triệu công tử tất

nhiên cũng không chịu, có đúng không?" Nàng nói, giọng nói đều

đều mà có lực: "Hắn không chịu, nhưng nếu người kiên trì, hắn

có phải rất nhanh sẽ bị thuyết phục không?"

Triệu lão thái thái sững sờ, nghe nàng nói xong thì hỏi: "Sau

đó thì sao?"

"Sau đó hắn muốn soán quyền đó." Trần Bảo Âm đột nhiên

cười nói: "Hắn muốn tiếp quản gia nghiệp, nắm quyền lực trong

tay mình. Nghĩ theo chiều xấu, hắn lập tức sẽ bị tán gia bại sản.

Nghĩ theo chiều tốt, hắn sẽ không muốn bị thua sạch mà còn

muốn chơi thêm nhiều năm nữa, vậy hắn sẽ tiến bộ."

Triệu lão thái thái giống như đã nghe hiểu, lại giống như

không nghe hiểu, ngửa đầu không chớp mắt nhìn nàng.

"Hắn tiến bộ có phải là chuyện tốt hay không?" Trần Bảo Âm

hỏi: "Chẳng lẽ người không trông mong hắn tiến bộ sao?"

Môi Triệu lão thái thái run rẩy: "Tất nhiên là có, tất nhiên là có

rồi..." Tất nhiên là mong đợi hắn nha vậy! Nhưng bà ta dám nghĩ

đến sao? Thật sự không dám nghĩ tới!

Nhiều năm như vậy, điều Triệu lão thái thái duy nhất dám

mong tưởng chính là hắn nghe lời, ít đánh bạc hơn một chút,

đừng có mãi lăn lộn với đám nữ nhân không ra gì đó nữa.

"Vậy nếu hắn thua sạch thì sao?" Bà ta nhìn chằm chằm Trần

Bảo Âm hỏi.

Trần Bảo Âm cười: "Hắn bị ngu rồi sao? Chỉ một chút mà thua

sạch thì mấy chục năm sau sống thế nào đây?"

"Hơn nữa, người sẽ không ở bên cạnh khuyên can hắn sao?

Bằng không, cứ nhận ta làm con nuôi đi, tóm lại Triệu công tử

vẫn hiếu thuận, sẽ không hoàn toàn không nghe lời người đâu."

Đầu óc Triệu lão thái thái chậm rãi tính toán lại, hiểu ngay từ

đầu Trần Bảo Âm có mục đích gì.

"Ngươi có lý này, sao không chịu nói sớm?" Trên mặt bà ta lộ

ra chút bất mãn.

Sớm nói thì hắn đã sớm thay đổi rồi, đâu cần lăn qua lăn lại

lâu la như vậy? Nếu như ngay từ đầu Trần Bảo Âm gợi cho bà ta

ý này, nói không chừng bà ta đã mua lại mười mẫu đất, chắc

chắn sẽ không vượt quá hai mươi mẫu đất rồi!

Trần Bảo Âm thản nhiên nói: "Nói sớm? Chẳng lẽ từ lúc người

mới gặp ta một lần đã cực kỳ thích ta, muốn tặng ta một trăm

mẫu đất sao? E là Triệu công tử sẽ cho rằng người bị điên rồi tìm

người trừ tà cho người."

Triệu lão thái thái mím môi, không nói gì.

Cũng vậy thôi. Đi lòng vòng dù lãng phí thời gian nhưng vẫn

cần thiết.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 286: Đồng Ý (4)



"Sao hắn lại nghe lời ngươi như vậy?" Triệu lão thái thái tò mò:

"Ngươi nói cái gì là hắn sẽ làm cái đó. Ngươi có thể suy đoán

trước hả?"

Lúc này Đỗ Kim Hoa chen vào nói: "Là khuê nữ nhà ta thông

minh! Sao vậy?"

Triệu lão thái thái liếc bà một cái, chua xót nói: "Con trai ta

năm đó cũng thông minh. Nếu như không phải... Nó đã sớm thi

đỗ tú tài rồi!"

Đỗ Kim Hoa bĩu môi, nói: "Hắn hả? Bị một vũ nữ không biết từ

đâu đi tới quyến rũ, không có tâm tư không có đầu óc học hành

mà còn đòi thi tú tài?"

Nhìn Tiểu Cố xem, người ta mới là tú tài. Thoạt nhìn, hắn

trông có vẻ yếu đuối, mềm mại. Nhưng khi gặp chuyện, hắn

không lùi nửa bước, lúc cần nói sẽ nói dứt khoát thẳng thắn.

"Bà nói cái gì?!" Lời Đỗ Kim Hoa nói như đang chửi người

không ngại vạch trần khuyết điểm, làm cho Triệu lão thái thái

thiếu chút nữa phát hoả nhảy dựng lên.

Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Sao? Có ai không được nói chuyện

này hả? Ai mà không biết Triệu Văn Khúc mười sáu tuổi năm ấy bị

một vũ nữ quyến rũ, mê mệt nàng ta như vậy, Triệu lão gia không

cho hắn cưới người ta, hắn lập tức vò đầu bứt tai, ngày nào cũng

chạy đến kỹ viện, vừa uống rượu vừa đánh bạc, làm được chuyện

tốt gì chứ?"

"Các ngươi nói bậy! Toàn là nói bậy cả!" Triệu lão thái thái lần

này thật sự nhảy dựng lên, giống như bị kim đâm, giọng nói xéo

xắt cực kỳ bén nhọn: "Tất cả toàn nói xấu con ta! Toàn là nói

xấu!"

"Đi, đi về đi!" Đỗ Kim Hoa không kiên nhẫn nói: "Ai mà rảnh

để nói xấu con trai nhà các ngươi. Nói xong chưa? Nói xong thì đi

đi, không tiễn!"

Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà, tức giận đến

mức ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng mím môi hừ một tiếng,

quay đầu rời đi.

Đỗ Kim Hoa bĩu môi, cầm lấy khăn lau, lau chỗ bà ta vừa ngồi

bảy tám lần.

"Nương, đến mức đó luôn sao?" Trần Bảo Âm buồn cười nói.

Đỗ Kim Hoa vừa nghe, động tác dừng một chút, nhìn chằm

chằm cái ghế gỗ như đang suy nghĩ: "Nếu không thì để cho cha

con lại nhặt thêm cái cọc gỗ nữa làm cái ghế mới?"

Trần Bảo Âm bật cười.

Sau khi Triệu lão thái thái về đến nhà, gọi lão nô bộc lấy sổ

sách ra, cẩn thận kiểm kê khế đất, ngân lượng, lương thực trong

nhà một lần, hốc mắt dần ươn ướt.

Cái này so với lúc lão gia còn sống, đâu chỉ ít hơn phân nửa

chứ!

Bà ta v**t v* khế đất, ngân phiếu, trong lòng dần dần đưa ra

quyết định.

Triệu Văn Khúc vừa về đến nhà đã nghe được một tin khó bề

tưởng tượng.

"Cái gì?!"

Cho Trần Bảo Âm một trăm mẫu đất? Triệu Văn Khúc cảm thấy

nương điên rồi.

Một người ngoài! Nghĩa nữ mà thôi! Cho nàng vài mẫu đất là

được, một trăm mẫu đất? Nghĩ gì vậy!

"Không! Phải cho nàng!" Triệu lão thái thái giữ vững quan

điểm: "Đất của ta, ta có quyền quyết định!"

Đúng vậy, gia nghiệp là của bà, từ khi lão gia tử qua đời, một

tay bà gồng gánh mọi việc, Triệu Văn Khúc chưa từng hỏi han dù

chỉ một câu. Bà muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy.

Triệu Văn Khúc nhìn bà, không nói nên lời: "Ngươi mất trí rồi!"

Hắn quay người ra ngoài.

"Lão thái thái có gặp ai không?" Hắn túm lấy một người hầu

hỏi.

Nếu như không có người khác thúc đẩy, Triệu Văn Khúc không

tin lão thái thái sẽ nói chuyện kiểu này, hoàn toàn khác với thái

độ làm người của bà!

"Bẩm đại gia, lão thái thái ngồi xe ngựa ra ngoài." Người hầu

đáp.

Triệu gia chỉ là phú gia ở nông thôn, không phải danh gia vọng

tộc, gia nhân không kín miệng, hỏi bừa là ra.

Lão thái thái từng đến Trần gia thôn.

"À!" Triệu Văn Khúc lập tức cười khinh.

Hắn hỏi Trần Bảo Âm, có yêu cầu gì không? Lúc ấy nàng ta trả

lời như thế nào? Nàng ta nói không có!

Quay lưng đã gạ gẫm lão thái thái cho nàng một trăm mẫu

ruộng!

Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Khúc hùng hổ đến Trần gia

thôn.

"Trần Bảo Âm!" Hắn đứng ngoài khoảng sân có hàng rào hô

lên.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 287: Ngắm Đèn (1)



Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đi ra: "Ngươi ồn ào cái gì?" Bà

quan sát Triệu Văn Khúc từ trên xuống dưới rồi nói: "Bảo Nha Nhi

không có ở nhà, nàng lên trấn trên rồi."

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Trần Bảo Âm đi theo ca tẩu lên

trấn chơi. Trước khi đi có nói Triệu Văn Khúc có thể sẽ tới nhà, bà

chỉ cần nói nàng không có ở nhà.

Quả nhiên, khi Triệu Văn Khúc nghe nói nàng không có ở đây

thì quay đầu đi thẳng.

Ủ một bụng tức, Triệu Văn Khúc hạ quyết tâm phải tìm được

nàng nên dẫn theo người hầu lên trấn trên. Lê Hoa trấn không

lớn, Triệu Văn Khúc nhanh chóng tìm được Trần Bảo Âm, nàng và

Trần Nhị Lang đang uống trà trong quán.

"Triệu công tử." Thấy Triệu Văn Khúc mặt hằm hằm dẫn theo

người hầu đi tới, Trần Bảo Âm chào hỏi trước.

Triệu Văn Khúc đi tới, ngồi đối diện hai người, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi nói gì với nương của ta?"

"Rất nhiều." Trần Bảo Âm thong dong cắn hạt dưa: "Triệu công

tử muốn hỏi câu nào?"

Triệu Văn Khúc nói: "Một trăm mẫu đất!"

Ồ. Trần Bảo Âm lộ vẻ hiểu ra.

Không phải về cuộc giao dịch một trăm mẫu ban đầu, mà về lễ

gặp mặt được nhắc tới ngày hôm qua.

Nàng cười nói: "Ngươi nói cái này? Ta đang muốn nói với

ngươi, về khuyên lão thái thái là ta không cần một trăm mẫu đất

đó."

Triệu Văn Khúc nhíu mày, không tin: "Ngươi không cần?"

Không phải nàng gạ gẫm lão thái thái sao?

"Một mẫu, hai mẫu thì ta sẽ nhận. Còn một trăm mẫu..." Nàng

lắc đầu, khẽ cười một tiếng: "Ta không dám."

Điều này càng khiến Triệu Văn Khúc nghi ngờ hơn. Sao lại thế

này? Chẳng lẽ lão thái thái khăng khăng muốn cho nàng?

Quá khó tin, Triệu Văn Khúc nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng thì

dần trở nên không biết phải làm sao.

Sau khi ngồi một lúc, hắn đứng dậy rời đi.

Nếu không phải do nàng yêu cầu, vậy thì hắn phải về hỏi lão

thái thái cho rõ ràng. Rốt cuộc bà đang nghĩ gì trong đầu vậy?

"Có chuyện gì thế?" Đám người vừa đi, Trần Nhị Lang không

kiềm được hỏi.

Trần Bảo Âm cắn hạt dưa, nói một cách hời hợt: "Nương hắn

không phải muốn nhận muội làm nghĩa nữ ư? Muội đồng ý. Lão

thái thái muốn cho muội một trăm mẫu đất làm lễ gặp mặt."

"Sh..." Trần Nhị Lang hít vào một hơi, lập tức lớn tiếng nói:

"Sao muội lại từ chối?!"

Một trăm mẫu đất! Trời ạ, là một trăm mẫu đất đó!

Trần Bảo Âm liếc mắt nhìn hắn: "Lòng ca có yên ổn nổi không?

Dám nhận à?"

Đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống, thứ mang đến

chưa chắc đã là phú quý vinh quang. Gần như là họa lớn hơn

phúc.

Trần Bảo Âm không cần đồng tiền phi nghĩa, nàng chỉ muốn

sống yên ổn thôi.

Trần Nhị Lang gãi đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào khiến

hắn không thể bình tĩnh nổi, nhưng hắn vẫn nói: "Không dám."

Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa thành thật cả đời, Trần Nhị

Lang là con trai của họ, chuyện gian xảo nhất mà đời này từng

làm là giấu một hai văn tiền, lén trốn vợ con mua cho mình một

cái bánh ngọt ăn.

"Chúng ta tự kiếm!" Trần Nhị Lang nắm chặt tay, mạnh mẽ

nói.

Không dám tham một trăm mẫu đất, Trần Nhị Lang cảm thấy

mình rất không có tiền đồ, cũng hơi coi thường mình. Sao? Nghĩ

cũng không dám nghĩ à?

Hắn dám nghĩ!

"Ừ!"Trần Bảo Âm nhìn hắn đầy khích lệ.

Trần Nhị Lang nghiêm túc, hắn muốn sống trong nhà ngói

gạch xanh, muốn mua nhà trên trấn, còn kém giấc mộng một

trăm mẫu đất ư?

"Nếu thuê được một cửa hàng thì tốt biết mấy." Hắn khao khát

nói: "Vậy thì chúng ta không cần phải dậy sớm, tốn thời gian đi

đường, hơn nữa còn bán được nhiều hơn, không chỉ có mì nước

và đồ ăn chín, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì khách yêu cầu."

"Lúc đó gọi thêm Nhị tẩu của muội đến, người một nhà chúng

ta cùng nhau cố gắng!" Hắn xoa tay hầm hè, trông rất nóng vội.

Sao không được chứ? Nếu muốn thịt, họ có, nhà mẹ đẻ của

Ngũ Nương mở hàng thịt, họ có thể lấy được phần thịt ngon nhất

mà không phải sợ bị lừa.

Nếu muốn tay nghề, họ cũng có, tay nghề của tẩu tử rất tốt!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 288: Ngắm Đèn (2)



Nếu muốn sức lao động, cũng có nốt, hắn và đại ca khỏe như

voi, không sợ khổ không sợ mệt!

Trần Bảo Âm dừng cắn hạt dưa, chống má suy tư: "Thuê cửa

hàng không dễ."

"Ca biết chứ." Nói đến đây, Trần Nhị Lang không khỏi đấm một

phát: "Ca đã tìm rất lâu rồi nhưng không có cửa hàng nào thích

hợp."

Lê Hoa trấn là một trấn nhỏ, hầu hết cửa hàng trong thị trấn

đều là cửa hàng lâu đời có danh tiếng và được dùng để truyền lại

cho đời sau, rất ít người bán hoặc cho thuê.

"Cứ xem trước đi." Trần Bảo Âm nói: "Đợi có cửa hàng phù

hợp cho thuê thì chúng ta thuê ngay."

Trần Nhị Lang vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Bảo Nha Nhi,

muội đồng ý à?" Nếu Bảo Nha Nhi đồng ý, vậy cha mẹ gần như

cũng đồng ý, nương rất nghe lời Bảo Nha Nhi, hắn cũng biết.

"Tại sao không đồng ý chứ?" Trần Bảo Âm tiếp tục cắn hạt

dưa: "Đây là chuyện tốt, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng phải lên

trấn."

Trần Nhị Lang chợt nghĩ đến điều gì đó, gãi đầu rồi cười hì hì:

"Phải, Kim Lai sớm muộn gì cũng phải lên trấn đọc sách."

Bảo Nha Nhi chỉ có thể dạy vỡ lòng cho Kim Lai, muốn học Tứ

thư Ngũ kinh một cách đàng hoàng vẫn phải nhờ tiên sinh.

Mắt Trần Bảo Âm chợt lóe, không nói gì.

Cố Đình Viễn từng nói, hắn sẵn lòng thu nhận con cháu Trần

thị nhập môn. Kim Lai Ngân Lai, nhất định phải bái hắn, với điều

kiện nàng phải... đính hôn với hắn.

"Ừm." Nàng ậm ừ.

Nếu nàng không có duyên với Cố Đình Viễn thì Kim Lai Ngân

Lai phải lên trấn trên bái tiên sinh đọc sách.

Dù sao thì cả nhà cũng sắp lên trấn sống, nguyên nhân là gì

ngược lại không quá quan trọng. Nàng không nhiều lời, chỉ nói:

"Tích cóp bạc đi, tiền thuê cửa hàng trên trấn không rẻ đâu."

"Còn phải nói ư?" Trần Nhị Lang vừa hâm mộ vừa đau lòng:

"Ca hỏi thăm rồi. Chỗ rẻ rẻ cũng phải ba mươi lượng bạc một

năm. Chỗ tốt hơn một tí có khi lên đến năm mươi lượng."

Nếu hắn sở hữu vài cửa hàng và cho thuê chúng, tiền thuê

hàng năm đố mà tiêu hết! Nghĩ đến đây quả thật muốn ngã

xuống đất lăn lộn quá. Ước! Ước!

"Chú ý kỹ vào." Trần Bảo Âm nói.

Nàng là một cô nương, lại phải dạy học nên không có thời gian

lang thang mãi trên trấn. Nhưng Trần Nhị Lang thì khác, hắn bán

đồ ăn cùng và đại ca đại tẩu, ngày nào cũng vào thành, tiện thể

nghe ngóng thông tin.

"Muốn đón Lan Lan và Kim Lai Ngân Lai vào thành không?"

Nàng hỏi Trần Nhị Lang: "Đêm nay có hoa đăng, đẹp lắm."

Trần Nhị Lang cũng muốn vào thành chơi, còn bọn nhỏ...

"Để ca hỏi đại ca đại tẩu xem."

Trần Đại Lang ngược lại cũng muốn dẫn Lan Lan vào thành

ngắm hoa đăng, năm ngoái nhà kiếm được tiền, có dư dả nên

bằng lòng tiêu cho bọn nhỏ.

"Vậy được rồi." Trần Nhị Lang cũng nói. Hắn không muốn

mang hai thằng oắt vào thành, chỉ hắn và Tôn Ngũ Nương thì

khỏe hơn. Hai đứa kia quậy như quỷ, còn phải phân tâm chăm

sóc chúng, phiền muốn chết.

Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa không đến, họ không tò mò

cũng không thích chạy lung tung, cho dù Trần Bảo Âm ra tay kì

kèo, Đỗ Kim Hoa cũng không nể tình, trực tiếp đẩy nàng ra ngoài:

"Đi, đi, tự chơi đi."

Chạng vạng tối, tám người đánh xe ra vào thành.

Trần Bảo Âm và hai tẩu tử ở trong xe, bọn nhỏ lúc thì chạy, lúc

thì ngồi xe, hai nam nhân trưởng thành đi bộ theo.

Đi được nửa đường thì gặp tỷ đệ Cố Thư Dung và Cố Đình

Viễn.

"Ơ, Cố huynh đệ!" Trần Nhị Lang tinh mắt, nhìn thấy trước và

cất tiếng chào hỏi.

Cố Đình Viễn quay đầu lại, lộ ra nụ cười vui mừng: "Trần nhị

ca!"

Lại nhìn về phía Trần Đại Lang: "Trần đại ca."

"Đại tẩu, Nhị tẩu."

"Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai."

Cuối cùng, tầm mắt của hắn mới rơi vào trên người Trần Bảo

Âm, mang theo một chút ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Bảo Âm."

"Bốp!" Trần Nhị Lang đập vào lưng hắn: "Gọi kiểu gì đấy?"

Cố Đình Viễn liếc hắn một cái, không nói gì.

Cố Thư Dung ở bên cạnh nén cười, tụt lại sau hai bước, chờ xe

la đuổi tới rồi chào hỏi Tiền Bích Hà, Tôn Ngũ Nương và Trần Bảo

Âm.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 289: Ngắm Đèn (3)



"Cố tỷ tỷ, lên xe đi." Trần Bảo Âm gọi.

"Ừ." Cố Thư Dung không khách sáo.

Có Cố Thư Dung và Cố Đình Viễn gia nhập, đoàn người càng

thêm náo nhiệt.

"Lúc trước các ngươi sống trên trấn, biết chỗ nào chơi vui

không?" Trần Nhị Lang hỏi.

Cố Đình Viễn lập tức nói: "Ta và tỷ tỷ đặt bàn ở Xuân Phong

lâu, ở lầu hai có thể ngắm đèn. Đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nếu

không chê, chúng ta cùng nhau ngắm đèn nhé?"

Hắn mời họ ư? Ai nấy đều hiểu, rõ ràng hắn chỉ muốn mời

Trần Bảo Âm.

"Xuân Phong Lâu? Ngươi đặt bàn rồi, chắc là không rẻ đâu

nhỉ?" Trần Nhị Lang líu lưỡi.

Cố Đình Viễn cười cười, chỉ nói: "Nếu nơi này có thể thoải mái

ngắm đèn thì nó đáng mà."

"Nào." Cố Thư Dung nắm tay Trần Bảo Âm và lắc nhẹ, liếc nhìn

em trai mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì ta đuổi nó đi."

Mấy nam nhân không nghe rõ nhưng Trần Bảo Âm và hai

người chị dâu đều nghe thấy, mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên, hai

chị dâu lại cười rộ lên.

Cuối cùng, không từ chối được lời mời chân thành của Cố Đình

Viễn, đoàn người đến Xuân Phong Lâu.

Bảy người lớn và ba đứa trẻ ngồi xuống.

Cố Đình Viễn gọi đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa nhìn ánh đèn

ngoài cửa sổ từ từng đóm từng đóm nhỏ biến thành một dãy

sáng lung linh, rực rỡ và chói mắt.

Bọn trẻ đã sớm ngồi không yên, muốn ra ngoài xem đèn.

"Đi thôi." Trần Đại Lang ôm Lan Lan đứng lên trước.

Ngay sau đó Trần Nhị Lang ôm lấy Kim Lai và Ngân Lai, mỗi

tay một đứa, nhẹ nhàng bế lên.

Hắn liếc Cố Đình Viễn một cái, cười ha ha: "Cố huynh đệ,

muốn thử không?"

Cố Đình Viễn mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay với hắn.

"Ha ha ha!" Trần Nhị Lang cười ha hả, cười đủ rồi mới an ủi:

"Sau này ngươi có con thì ngươi sẽ ôm được thôi."

Cố Đình Viễn cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Tôn Ngũ Nương không khách sáo, trực tiếp đập lên vai hắn

một cái: "Dong dài cái gì! Đi thôi!"

Cả nhà Trần Đại Lang đã xuống lầu.

Trần Nhị Lang ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ xuống lầu.

Cố Thư Dung nói: "Ta thấy Vương lão thái thái ở phòng bên, ta

đi chào hỏi một lát."

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cố Đình Viễn và Trần Bảo

Âm.

"Trần cô nương." Cố Đình Viễn ngẩng đầu, mặt hây hây đỏ,

ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: "Không biết tại hạ có vinh hạnh này

hay không, mời Trần cô nương cùng nhau ngắm đèn?"

Trần Bảo Âm xuống lầu trước.

Cố Đình Viễn theo sau. Hai người lần lượt ra khỏi Xuân Phong

Lâu.

Trên đường phố, ánh đèn nhấp nháy, nối thành từng dãy, tụ

thành đại dương mênh mông, đẹp vô cùng.

Người đi đường chen chúc, có nam có nữ, có già có trẻ, rộn

ràng huyên náo. Bầu không khí náo nhiệt của lễ hội nhanh chóng

lây cho Trần Bảo Âm, khóe miệng cong lên, hòa vào đám đông.

Nhiều tiểu thương đang tổ chức hoạt động đoán đố đèn, ai

đoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn lồng tương ứng, thu hút

nhiều người dừng chân.

Cố Đình Viễn hơi cúi đầu, âm lượng vừa đủ truyền vào tai

nàng: "Có đèn mà nàng thích không?" Nếu có, hắn sẽ lấy cho

nàng.

Ai ngờ, Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức rời mắt khỏi đám

đông rồi bước đi: "Đi thôi!"

Không cần hắn đoán đố đèn cho nàng đâu.

Cố Đình Viễn ngoan ngoãn đi theo.

Kiếp trước, nàng cũng không thích hắn đoán đố đèn.

Hắn còn tưởng nàng sẽ thích, đèn lồng chắc vừa đẹp vừa

không cần mất tiền, nhưng khi ấy nàng lại nhéo tai hắn nói:

"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Muốn nổi bần bật để các cô nương

nhìn ngươi phải không?"

Lần này nàng vẫn từ chối, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấy

bất ngờ. Vừa theo sát nàng, vừa nhanh tay nhanh mắt mua một

chiếc đèn thỏ ngọc ở quầy hàng ven đường.

Vội vàng trả tiền, hắn xách trong tay, nhanh chân đuổi theo.

"Bảo Âm."

Đám đông chật chội, giữa đại dương náo nhiệt, tiếng gọi của

hắn giống như một đóa bọt sóng không bắt mắt, lập tức bị nhấn

chìm.

Nhưng Trần Bảo Âm vẫn nghe thấy tên của mình. Quay đầu

lại, quả nhiên thấy người thư sinh đứng sau lưng nàng, không

khỏi trừng hắn: "Ngươi gọi ta làm gì!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back