Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 270: Gặp Mặt (2)



Trong lòng nàng ấy suy nghĩ, Trần Bảo Âm cũng đang nói:

"Ngày mai chúng ta đến nhà ông bà ngoại nên cũng không ở

nhà."

Cố Thư Dung lập tức hỏi: "Đỗ gia ở đâu? Xung quanh chúng ta

dường như không có thôn xóm họ Đỗ."

Trần Bảo Âm trả lời: "Có chút xa, cách bảy tám thôn."

"Đúng là hơi xa." Cố Thư Dung nói: "Tuy nhiên mọi người có

xe la nên cũng không sao."

Trần Bảo Âm nói: "Vâng, nữ quyến như muội thì ngồi xe, phụ

thân và ca ca muội sẽ đi bộ."

Nói được một lát thì bên ngoài vang lên âm thanh cáo từ của

Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Hôm

khác đến chỗ tỷ ngồi một chút, tỷ muội chúng ta nói chuyện một

lát."

Trần Bảo Âm đáp: "Vâng."

Cố Thư Dung cũng không buông nàng ra, kéo tay nàng lên rồi

đi ra ngoài cửa. Trần Bảo Âm nhẹ nhàng giãy một chút nhưng

không tránh được, lập tức đi theo ra ngoài.

Đứng ở cửa, chỉ thấy Cố Đình Viễn đứng trong sân, nhìn về

phía nàng, trong mắt tràn đầy sắc mặt vui mừng. Trong lòng

nàng xấu hổ, mím chặt môi, hung hăng trừng qua. Ai ngờ, trong

mắt Cố Đình Viễn càng thêm sáng, nhìn như còn muốn đi tới.

Cố Đình Viễn rốt cuộc không dám đi tới, chỉ là trong mắt ẩn

giấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Sau đó, đi theo Cố Thư

Dung cáo từ rời đi.

Nam nhân này. Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng hơi xấu hổ,

lại có chút vui vẻ.

Dần dần, nàng cũng hơi hơi thích hắn. Hắn giống như một gốc

hoa lan trên núi, thanh nhã u lệ, không giống với những người

khác. Nàng nghĩ, nếu sau khi hắn trúng cử nhân, vẫn đến cầu

hôn, hơn nữa vẫn giữ lời hứa lúc trước thu nhận ba người con

cháu của Trần thị vào cửa thì nàng... sẽ đồng ý hắn!

"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi?" Tôn Ngũ Nương đi tới, kéo

nàng: "Gọi muội mấy tiếng rồi. Đang nghĩ gì đây?"

Đỗ Kim Hoa cũng đi tới, tét một cái vào vai nàng, hạ thấp âm

thanh nói: "Người đã đi không thấy bóng dáng đâu rồi vẫn đứng

nhìn! Còn không biết xấu hổ sao?"

Trần Bảo Âm bị vạch trần, trên mặt không nhịn được nhưng lại

không chịu thua, miệng cứng rắn nói: "Con cứ nhìn! Sao vậy?

Nhìn hắn còn muốn đòi tiền sao?"

"Con nói linh tinh gì vậy!" Đỗ Kim Hoa tức giận đến mức đánh

nàng.

Bốp bốp, tất cả đều là tiếng vỗ tay vào áo bông, Trần Bảo Âm

không đau không ngứa nói: "Mẫu thân, con mặc quần áo mới,

bên trên không có bụi, không cần vỗ nữa."

Được rồi, lần này lại còn châm lửa, thấy vẻ mặt của mẹ chồng

không ổn, Tiền Bích Hà lập tức đi ngang qua nàng: "Mẫu thân,

bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào phòng nói chuyện."

Thật sự kéo người vào phòng, cuối cùng liếc Trần Bảo Âm một

cái, bảo nàng đừng kiêu ngạo như vậy.

"Nhị Lang không làm ta tức giận thì lại tới người này!" Đỗ Kim

Hoa tức giận không chịu nổi: "Kiếp trước lão nương làm chuyện

tốt gì mà lại mang tới một người đòi nợ như vậy!"

Năm mới, cho dù bà tức giận nhưng lời "gây nghiệt" cũng

không dám nói.

Tiền Bích Hà lập tức nói: "Bảo Nha Nhi của chúng ta rất hiếu

thuận, lão thái thái cả thôn có ai có bao lì xì dày như của người

chứ?"

Đúng vậy. Đỗ Kim Hoa nghĩ đến 666 đồng tiền mà khuê nữ

niêm phong cho bà, không nhịn được nở nụ cười: "Nó sợ ta đánh

nó!"

"Nào có chứ, đó là Bảo Nha Nhi hiếu thuận." Tiền Bích Hà nói.

Nhưng không? Nhiều như vậy Đỗ Kim Hoa không nhận còn

muốn tức giận. 666 văn tiền, hiện tại đối với Trần gia thì không

tính là số tiền quá lớn nhưng lại là may mắn lấy lòng, Đỗ Kim Hoa

vô cùng hài lòng.

Bà không đề cập đến những gì nàng vừa nói, tất cả mọi thứ đã

biến mất, nói: "Bảo nó vào đi, bên ngoài lạnh."

"Này!" Tiền Bích Hà nói.

Mùng 2 Tết, Đỗ Kim Hoa dẫn cả nhà về Đỗ gia chúc Tết.

Năm trước đều là Lâm Lang, bây giờ đổi thành Bảo Âm, không

thể thiếu giải thích một chút. Nhưng Đỗ Kim Hoa không muốn

nhắc nhiều, năm mới bà không muốn làm cho mình không thoải

mái, cũng không muốn làm cho Bảo Nha Nhi khó chịu, vì thế đơn

giản nói một câu "ôm nhầm với người khác" rồi không nói gì nữa.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 271: Gặp Mặt (3)



Mùng 3 Tết, Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương về nhà mẫu

thân. Lần này, người trong nhà ít đi, chỉ có ba người Trần Hữu

Phúc, Đỗ Kim Hoa và Trần Bảo Âm.

Đồ ăn đều có sẵn, màn thầu hấp từ năm trước, bánh bao, thịt

viên chiên, có thể ăn đến mùng sáu. Trần Bảo Âm xuống bếp,

đảo chút mỡ lợn, dùng miến, cải trắng và thịt viên làm một nồi

canh.

"Bảo Nha Nhi, con còn có tay nghề này sao?" Đỗ Kim Hoa

choáng váng. Quả thực bà không tin đây là khuê nữ làm!

Bà vẫn cho rằng Bảo Nha Nhi sẽ không làm được gì! Dù sao,

ngay cả giặt quần áo nàng cũng không biết! Nếu không phải tận

mắt nhìn thấy thì bà cũng không thể tin!

Trần Bảo Âm cười giảo hoạt: "Con biết."

Thêu thùa nàng không biết. Nhưng trù nghệ thì nàng biết một

chút, dù sao nàng cũng tham ăn! Từ nhỏ đã được ngon nên cũng

rất tò mò đồ ăn ngon như vậy làm ra như thế nào, càng muốn tự

tay làm để hiếu kính Hầu phu nhân, vì thế đã luyện ra kỹ năng trù

nghệ này.

"Lúc trước không có chỗ để con khoe khoang." Trần Bảo Âm

nói: "Không phải con không muốn hiếu kính người. Đỗ lão thái

thái, năm mới, chúng ta không nên hiểu lầm."

Đỗ Kim Hoa tức giận nhìn nàng một cái: "Ai hiểu lầm con."

Vô cùng vui mừng rồi ăn cơm.

Khuê nữ biết nấu cơm, bà vui mừng khôn xiết, ăn xong miệng

nói: "Sau này không được làm nữa."

"Tại sao?" Trần Bảo Âm nhìn về phía bà.

Đỗ Kim Hoa hận sắt không thành thép nói: "Con mà làm thì

đều muốn con làm! Con có hiểu không? Nhìn nhị tẩu của con

xem, trời sinh là ngươi có may mắn, học hỏi một chút!"

Là mẹ chồng, Đỗ Kim Hoa không ưa con dâu thứ hai. Nhưng

làm mẫu thân ruột, Đỗ Kim Hoa phải nói, bà cũng muốn khuê nữ

như vậy. Sau này gả cho Cố Đình Viễn, cũng không làm gì cả, để

cho Cố Đình Viễn làm. Không phải hắn rất có năng lực sao? Có

thể nấu ăn, sẽ máy vá, để cho hắn làm!

Nếu hắn bận rộn vậy thì thuê người hầu, dù sao cũng đừng để

Bảo Nha Nhi dính tay. Không cần giặt ủi và nấu ăn, không quan

tâm đến bất cứ điều gì, là người có phúc!

Trần Bảo Âm cười cười, không tranh luận với mẫu thân, sảng

khoái gật đầu: "Con đều nghe mẫu thân!"

Những người không làm việc thì phải lo lắng, hoặc làm việc mà

vẫn phải lo lắng, nếu không thì quyền lực ở đâu? Không làm gì

cả, đó là phế vật, không có quyền lực.

"Đừng để cho người khác biết Bảo Nha Nhi biết nấu cơm, nghe

không?" Đỗ Kim Hoa quay đầu dặn dò lão nhân.

Thật ra Trần Hữu Phúc rất không đồng ý, là nữ nhân của gia

đình không phải là muốn giúp trượng phu dạy con sao? Bảo Nha

Nhi biết làm, vậy để cho nàng làm! Nhưng lão thê như vậy, ông

sợ bị đánh, vì vậy ông kéo mí mắt của mình xuống, trả lời: "Nghe

rồi."

Nhưng lúc Đỗ Kim Hoa đi rửa chén, ông vẫn lặng lẽ nói với

khuê nữ: "Đừng nghe mẹ con, con mà không chịu làm gì thì sẽ bị

nhà trượng phu ghét bỏ."

Thật ra Trần Bảo Âm và Trần Hữu Phúc không quá thân, người

phụ thân này rất nhàm chán, không thích nói chuyện, cũng không

thích nói giỡn, người trong nhà nhiều chuyện cũng nhiều nên

nàng cũng không thân thiết với ông. Nhưng dù sao cũng là phụ

thân ruột, lúc nàng mới tới, đệm cỏ trải vẫn là ông tự tay cắt rồi

lại tự tay làm.

"Sao vậy?" Nàng cười nói: "Phụ thân sợ con bị hưu* về sao?"

*Ly hôn.

Trần Hữu Phúc trừng mắt: "Ai dám hưu con? Lão tử không để

hắn yên đâu!"

Nhà có nhi nữ bị hưu, danh tiếng đó còn có thể nghe được

sao?

Ngay sau đó ông nói: "Vì vậy, con nên làm việc chăm chỉ,

đừng để người ta có chuyện nói."

Trần Bảo Âm không nói gì với Trần Hữu Phúc nữa, nàng cười

nói: "Được, con nhớ kỹ."

Tiếng bánh xe lộc cọc dần dần đến gần, một vị khách bất ngờ

đến: "Trần thúc, năm mới vui vẻ!"

Chỉ thấy xe lừa dừng ở bên ngoài hàng rào, một nam nhân

mặc áo gấm đỏ, ăn mặc sáng sủa nhảy xuống xe, không phải

Triệu Văn Khúc thì là ai?

"Trần thúc, chúc mừng năm mới."

"Trần cô nương, chúc mừng năm mới."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 272: Nói Chuyện Phiếm (1)



Triệu Văn Khúc đi vào sân, trên mặt vui mừng, liên tục chắp

tay nói.

Trần Hữu Phúc rất kinh ngạc, nhìn hắn nói: "Sao ngươi tới

đây?"

Nghe thấy động tĩnh, Đỗ Kim Hoa cũng từ trong bếp đi ra,

đứng bên cạnh lão nhân và khuê nữ, cẩn thận nhìn qua.

Trên mặt Triệu Văn Khúc tràn đầy ý cười, nói: "Ta đến chúc tết

mọi người." Dừng một chút, nhìn về phía Trần Bảo Âm, vẻ mặt

chân thành: "Trần cô nương, chúc mừng năm mới. Mẫu thân ta

bảo ta đến và tặng quà năm mới cho ngươi."

Câu cuối cùng này lại là nói dối.

Triệu Văn Khúc cũng cảm thấy kỳ lạ, mỗi ngày mẫu thân hắn

đều nhắc tới nhận khuê nữ, nhưng thật sự đến tết sao lại quên

mất khuê nữ chứ? Vẫn là hắn nhắc nhở một câu, lúc này mới

mang theo một xe quà tết, đến tận cửa.

"Mang đồ đạc vào." Hắn xoay người phân phó với gia phó.

Gia phó lập tức mang đồ đạc trên xe vào trong sân.

Một nửa con lợn, hai con gà, hai vịt, hai con cá và một số hộp

quà tặng được bọc rất đẹp, không biết là gì.

Trần Hữu Phúc run rẩy, giơ tay lên nói: "Dừng lại! Dừng lại!

Không thể!"

Bọn họ có quan hệ gì chứ? Mang theo nhiều đồ như vậy đến

tận nhà? Trong lòng Trần Hữu Phúc rất hoảng hốt.

Triệu Văn Khúc cười nói: "Trần thúc, người đừng khách sáo."

Nói xong, hắn nhìn Trần Bảo Âm một cái, cười nói: "Mẫu thân ta

vẫn rất thích Trần cô nương, muốn nhận ngươi làm nhi nữ nuôi.

Bà ấy thường nói, có thể nhận một cô nương tốt như Trần cô

nương làm nữ nhi nuôi là may mắn mấy đời tu luyện được. Đây

là, chúng ta biểu lộ thành ý?"

Cái gì vậy? Trần Hữu Phúc rũ mí mắt xuống, không lên tiếng.

Ông không thể nói chuyện mà để cho nương tử lên tiếng.

"Không cần!" Đỗ Kim Hoa vung tay lên nói: "Ngươi mang về

đi!"

Triệu Văn Khúc cười nói: "Cái này ta cũng không mang về

được. Người xem xe chúng ta đã đi rồi, người bảo ta làm sao

mang về được chứ?"

Theo hắn nói chuyện gia phó vội vàng trở lại xe rồi đánh xe bỏ

chạy.

Đỗ Kim Hoa: "..."

Triệu Văn Khúc còn cười tủm tỉm, nhìn về phía Trần Bảo Âm

nói: "Trần cô nương nhận lấy đi, đây là một chút tâm ý của mẫu

thân ta. Năm mới, không tiện làm cho bà ấy đau lòng có phải

không?"

Nói đến phần này, Trần Bảo Âm lập tức gật đầu: "Được, vậy ta

sẽ nhận."

Quay đầu nói: "Phụ thân, người cầm đao đến cắt thịt chia làm

từng phần, chúng ta mang tới nhà Lục nãi nãi và tứ gia gia."

Trần Hữu Phúc sửng sốt, không nhúc nhích, quay đầu nhìn về

phía Đỗ Kim Hoa.

Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn ông một cái: "Nhìn ta làm gì? Lấy

dao đi!"

Lúc này Trần Hữu Phúc mới vào bếp.

"Ta thay thôn cảm ơn Triệu lão thái thái và Triệu công tử." Trần

Bảo Âm vái chào nói.

Trong làng nào không có mấy hộ gia đình neo đơn chứ? Năm

trước, thôn trưởng đã sai người đến thăm hỏi, động viên chúc

mừng năm mới. Nhưng không chê nhiều đồ, không phải sao?

Nghe được nàng sắp xếp như vậy, Triệu Văn Khúc giật mình, ý

cười trên mặt không chen ra được, trong lòng dường như bị cái gì

đó xông lên một chút.

"Không cần cảm ơn." Hắn rũ mắt, chắp tay: "Cáo từ."

Xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

"Không tiễn." Trần Bảo Âm nói.

Xe lừa không biết đã quay lại từ khi nào chở Triệu Văn Khúc

về, lọc cọc chạy xa.

"Bảo Nha Nhi thật sự là người tốt!" Hàng xóm láng giềng

truyền đến tiếng tán thưởng.

"Đúng vậy, khó trách họ Triệu kia muốn nhận ngươi làm nhi nữ

nuôi."

"Nhà bọn họ gây nghiệt, muốn nhận một đứa nhỏ trong sạch

gia môn tốt."

"Bảo Nha Nhi không thể đồng ý, không thể để cho bọn họ chà

đạp thanh danh tốt."

Trần Bảo Âm không nói gì, cười cười, gật đầu rồi đi vào phòng.

Đỗ Kim Hoa ở bên ngoài, nói chuyện với hàng xóm: "Bảo Nha

Nhi không thèm đồng ý. Lão thái bà kia không xứng để khuê nữ

của ta gọi bà ta là một tiếng mẫu thân."

"Rất đúng, rất đúng."

"Tuy nhiên, Triệu lão thái thái còn rất hào phóng. Vừa tặng bút

mực giấy viết, còn đưa bếp lò, bây giờ còn tặng một xe này."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 273: Nói Chuyện Phiếm (2)



Đỗ Kim Hoa cúi mặt xuống: "Vậy cũng không được!"

Đúng là không ít đồ, nếu là trước kia thì sẽ làm cả nhà khiếp

sợ. Nhưng mà, cho dù khiếp sợ thì bọn họ cũng sẽ không để Bảo

Nha Nhi nhận một bà tử lòng dạ hiểm độc làm dưỡng mẫu, một

tên côn đồ làm nghĩa huynh.

Huống chi, hiện tại đối với Trần gia thì tuy rằng mấy thứ này

nhiều, nhưng vốn sẽ làm người một nhà họ khiếp sợ. Họ Triệu

muốn kéo khuê nữ của bà, cửa cũng không có!

Phía bên kia.

Triệu Văn Khúc vui vẻ đến, sắc mặt lạnh lùng rời đi.

Gia phó thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức khuyên nhủ: "Đại

gia đừng buồn lòng. Cho dù như thế nào thì Trần gia đã nhận lễ

của chúng ta. Nhận, chính là chuyện tốt."

So với không nhận còn tốt hơn, không nhận mới là một chút

hy vọng cũng nhìn không thấy.

Triệu Văn Khúc không nói gì, trên mặt càng mệt mỏi.

Gió lạnh thổi vào mặt, giống như đao cắt, nghĩ đến cách làm

của Trần Bảo Âm, trong lòng hắn thủy triều phập phồng, khó có

thể bình tĩnh.

Bút mực giấy mực lúc trước, sau đó là bếp lò, đến lễ tết hôm

nay, cho dù là như thế nào nàng cũng không có tự giữ lại mà là

tạo phúc cho thôn.

Nàng còn nhỏ tuổi, so với hắn năm đó còn nhỏ hơn, lại cao

thượng hào phóng như thế. So với hắn, quả thực là vô dụng.

Nhớ tới hành động mấy năm nay, trong lòng Triệu Văn Khúc

xấu hổ. Sống uổng thời gian, hoang phí cuộc đời, tám chữ này

xuất hiện trong đầu hắn. Chép sách nhiều, hắn âm thầm cười

khổ.

Qua một lúc Triệu Văn Khúc rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Năm mới ở khắp mọi nơi đều có một bầu không khí vui vẻ và

sống động. Bọn trẻ gọi bằng hữu, chạy tới chạy lui, tùy ý nghịch

ngợm cũng sẽ không bị đánh.

Khắp nơi đều là vui mừng, dường như khoảng cách giữa mỗi

người đều phai nhạt. Trước kia gặp mặt đều muốn xem thường

chửi nhau, lúc này cũng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, bình an

vô sự đi qua.

Trong túi mỗi người đều đựng một nắm hạt dưa, qua lại. Trần

Bảo Âm cũng được Cố Thư Dung mời đi nói chuyện, ngồi trong

căn nhà tranh ấm áp, nhìn Cố Thư Dung dạy Lan Lan thêu.

Một năm sau, nàng 16 tuổi, là một cô nương lớn. Đỗ Kim Hoa

không cho nàng đến Cố gia một mình, để Lan Lan đi theo nàng.

Lan Lan năm nay tám tuổi, mặc áo khoác mà Tiền Bích Hà mới

làm cho nàng, trên đầu có hoa nhung, mặt đỏ bừng, ánh mắt

trong suốt, nhìn qua rất có dáng vẻ tiểu thiếu nữ.

Trong thôn đều biết Cố Thư Dung là một người có kỹ năng

thêu thùa giỏi, nếu có thể để cho Lan Lan học được một chút thì

thật sự là không thể tốt hơn. Mà Cố Thư Dung không phải là

người keo kiệt, nàng ấy cực kỳ hào phóng, cho dù là ai đến học

hỏi nàng kỹ năng thêu thùa thì nàng đều sẽ chỉ dạy.

Có Lan Lan ở đây, đương nhiên Cố Thư Dung không dễ nhắc

đến đệ đệ, chỉ nói chuyện phiếm: "Tỷ và A Viễn đến trấn chúc

tết, biết được cuối cùng tiểu thư của Vương viên ngoại đã đính

hôn, cũng là người đọc sách, văn chương không tốt như Lý Chu,

nghe ý của Vương lão thái thái thì cũng không tuấn tú nho nhã

như Lý Chu. Tuy nhiên là người tốt, không thể thành thật hơn..."

Trải qua chuyện của Lý Chu, Vương viên ngoại đối với việc

chọn con rể rất cẩn thận, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, cuối cùng bảo

đảm đối phương là người thành thật thì mới định cho khuê nữ.

Trần Bảo Âm nói: "Trên quan trường người thành thật thường

sẽ có chút khó khăn."

Động tác thêu hoa của Cố Thư Dung dừng một chút, đáy mắt

xẹt qua một tia thở dài, nhẹ giọng nói: "Có cây mía nào có hai

đầu ngọt đâu?"

Vương viên ngoại vừa muốn người đọc sách làm con rể, vừa

muốn đối phương là người tốt, còn muốn con đường làm qua của

đối phương hanh thông. Vậy phải nhìn phần mộ tổ tiên, có phải

bốc khói xanh hay không?

Nhưng ngay sau đó nàng ấy lại nghĩ, cũng không phải không

có người tốt, A Viễn nhà nàng ấy chính là người thành thật, học

vấn cũng không tệ. Nhưng ai bảo ngay từ đầu Vương viên ngoại

chỉ nhìn Lý Chu, không để ý đến A Viễn chứ?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 274: Tranh Chấp (1)



Nghĩ đến đệ đệ nhà mình, Cố Thư Dung không khỏi thở dài

một tiếng, nói: "A Viễn nhà ta, cũng là một con lừa ngoan cố. Tỷ

trông mong hắn trúng cử làm quan, vừa lo lắng tính tình bướng

bỉnh của đệ ấy sẽ bộc phát, đến lúc đó đắc tội với người khác, bị

kẻ xấu để ý."

Cố Đình Viễn rất bướng bỉnh, người ngoài không biết thì chỉ

cảm thấy hắn ôn hòa, tính cách tốt. Nhưng Cố Thư Dung nuôi

nấng hắn lớn lên, hiểu rõ trong lòng hắn bướng bỉnh thế nào,

quyết định chuyện gì cũng chưa bao giờ nghe người khác khuyên.

Nói xong, nàng ấy lại hối hận, Bảo Âm có thể ghét bỏ điểm

này của A Viễn không?

"Hắn thật sự rất cố chấp sao?" Trần Bảo Âm nghe đến đây,

không khỏi tò mò, liếc mắt nhìn Lan Lan cúi đầu, nàng tiến lại

gần nhỏ giọng hỏi: "Cố chấp như thế nào?"

Thật tò mò. Nam nhân đó, không đứng đắn, da mặt dày, vậy

mà lại bướng bỉnh sao? Tò mò đè nén sự xấu hổ, nàng nhịn hai

má nóng lên, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thư Dung.

Cố Thư Dung bị nàng hỏi, nhất thời ấp úng, nhưng đề tài là do

nàng ấy mở ra, dù sao cũng phải nói một câu, bởi vậy nói: "Khi

đệ ấy còn nhỏ, năm đó 13 -14 tuổi, có người phá làm hỏng sách

của đệ ấy. Đệ ấy rất tức giận, cơm cũng không ăn, ngủ cũng

không ngủ, nhất định phải sửa sách."

"Ồ." Ánh mắt Trần Bảo Âm lóe lên, dường như nhìn thấy Cố

Đình Viễn lúc thiếu niên."Vậy về sau thì thế nào? Còn người đã

phá hỏng sách của hắn thì sao?"

Cố Thư Dung cười nói: "A Viễn không chịu qua lại với hắn nữa.

Người nọ làm thế nào xin tha thứ cũng không được, vẫn là sau đó

giận dỗi nói một câu "không bao giờ ta chạm vào sách của ngươi

nữa còn không được sao", A Viễn mới chịu nói chuyện với hắn,

nói "ngươi không chỉ không thể chạm vào sách của ta, bất luận là

sách của ai ngươi đều phải tôn kính". Người kia đồng ý, đệ ấy

mới chơi lại với hắn."

"Oa." Trần Bảo Âm nghe được thú vị, kéo Cố Thư Dung nói:

"Còn nữa không? Cố tỷ tỷ, tỷ lại nói một chuyện nữa."

Cố Thư Dung vắt hết óc, nhớ lại chuyện đệ đệ vừa bướng bỉnh

vừa không khiến người ta chán ghét, chậm rãi lại nói: "Còn có

một lần, tỷ dẫn đệ ấy đến nhà người khác làm khách, trong nhà

kia có người thích nói giỡn nên đã trêu chọc đệ ấy, bảo đệ ấy là

đi ăn trực. Đệ ấy tức giận, một miếng cơm cũng không chịu ăn,

một ngụm nước cũng không chịu uống, ngay cả... ngay cả nhà xí

cũng không chịu đi ở nhà người ta, đứng ở bên ngoài sân, mãi

cho đến khi đi."

Nghĩ đến chuyện này, Cố Thư Dung vừa buồn cười vừa đau

lòng. Đó không phải là nhà người khác, là dưỡng phụ và dưỡng

mẫu của nàng, lúc đó vẫn là nhà trượng phu tương lai của nàng,

gọi tỷ đệ bọn họ đến ăn cơm. Trêu Cố Đình Viễn là thân thích của

dưỡng mẫu, ngày đó dưỡng phụ không ngừng gọi bọn họ vào ăn

cơm.

"Sau đó người nọ xin lỗi đệ ấy, nói là nói đùa bảo đệ ấy đi vào

ăn nhưng đệ ấy cũng không chịu." Cố Thư Dung thở dài nói: "Sau

này chúng ta lại đến đó ăn cơm, đệ ấy nhất định phải mang theo

phần lương khô của mình."

Trần Bảo Âm nghe được kinh ngạc, không khỏi bóp chặt lòng

bàn tay. Không biết vì sao, nàng thế mà lại rất hiểu Cố Đình Viễn

khi đó. Bởi vì nếu đổi lại là nàng, sợ cũng sẽ làm ra chuyện tương

tự.

"Bây giờ đệ ấy đã hiểu chuyện, rất ít khi phạm phải." Cố Thư

Dung sợ nàng không thích, vội vàng nói.

Trần Bảo Âm mím môi, lắc đầu.

Bướng bỉnh như thế thì sao chứ? Nàng cũng cố chấp nên

không cảm thấy có gì không tốt.

Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, qua tết Nguyên Tiêu mới khai

giảng, cách hai ngày Trần Bảo Âm lại đến Cố gia ngồi một chút.

Cố gia chỉ có hai gian nhà tranh sát nhau, nàng đi ra đi vào

khó tránh khỏi sẽ gặp cố Đình Viễn. Hoặc là nói Cố Đình Viễn

không thành thật, nhất định phải đi ra gặp nàng.

Cũng may hắn coi như quy củ, mỗi lần chỉ là chắp tay thi lễ,

nhiều nhất nhìn nàng cười một tiếng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 275: Tranh Chấp (2)



"Ai da! Khách sáo cái gì đây!" Tiếng nói chuyện khoa trương

của phụ nhân từ trong nhà tranh truyền đến, Trần Bảo Âm nhíu

mày một chút, đi đến ngoài cửa phòng, hô: "Cố tỷ tỷ."

Chỉ chốc lát sau, Cố Thư Dung đi ra, nhìn vẻ mặt có chút chật

vật: "Bảo Âm, Lan Lan, hai người tới rồi."

Ngay sau đó, một đại thẩm đi ra từ bên trong, phía sau là một

cô nương trắng trẻo xinh đẹp.

Nhìn thấy Trần Bảo Âm, đại thẩm cười nhiệt tình: "Ai da, Bảo

Nha Nhi cũng tới sao?"

"Thẩm." Trần Bảo Âm cười kêu lên.

Phía sau bà ta, cô nương trắng trẻo xinh đẹp trên mặt hơi ửng

hồng, kéo bà ta, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân."

Đại thẩm hất tay nàng ta ra, đi tới giữ chặt tay Trần Bảo Âm,

nói: "Bảo Nha Nhi tới tìm Tiểu Dung nói chuyện sao? Vừa hay,

Thanh Thanh nhà ta cũng ở đây, các người cùng nhau nói

chuyện."

Cô nương tên Thanh Thanh mặt càng đỏ lên, lại kéo bà ta:

"Mẫu thân!"

"Bảo Nha Nhi biết chữ, dạy dỗ Thanh Thanh chúng ta." Đại

thẩm lần nữa vỗ tay khuê nữ ra, cười nói với Trần Bảo Âm: "Tuy

rằng dung mạo của Thanh Thanh nhà ta đẹp mắt, tâm tính cũng

tốt, chỉ là không biết chữ, cũng không hiểu quy củ thiên kim tiểu

thư là gì, Bảo Nha Nhi hãy dạy bảo nàng nha."

Trên mặt Trần Bảo Âm vẫn còn mỉm cười nhưng Cố Thư Dung

đã xấu hổ không biết phải làm sao.

"Ta dạy người, không dạy không công." Trần Bảo Âm mỉm cười

nói.

Đại thẩm sửng sốt một chút,"hả" một tiếng, nói: "Hầu phủ đi

ra đúng là không giống nhau. Giống như Thanh Thanh của chúng

ta, cùng là người dân trong thôn cũng chưa bao giờ há mồm

ngậm miệng đều là tiền."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của bà ta nhìn về phía căn phòng cố

Đình Viễn ở xa.

Lại nhìn dáng vẻ Thanh Thanh đỏ mặt, Trần Bảo Âm đã biết

chuyện gì xảy ra.

"Thanh Thanh là cô nương tốt." Nàng cười.

Trên mặt Thanh Thanh xấu hổ không chịu nổi, cũng không

dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi càng tốt hơn."

"Gì vậy, lại tăng uy phong của người khác diệt chí khí của

chính mình sao?" Đại thẩm quay đầu lại mắng nàng ta: "Con có

chỗ nào không bằng người ta chứ? Là diện mạo không bằng

người, hay là phụ mẫu ruột không bằng người khác? Con có khả

năng, nấu cơm giặt ủi việc trong nhà ngoài nhà đều tự mình lo

liệu. Trong thôn cô nương nào có khả năng so với con? Chỉ là con

chịu thiệt thòi vì không biết chữ."

"Nhưng không biết chữ thì sao? Vậy đứa trẻ biết chữ còn chưa

có khả năng như con đâu!" Đại thẩm nói xong, xoay người nhìn

về phía Trần Bảo Âm, cười nói: "Đúng không, Bảo Nha Nhi? Ta

nghe nói quần áo của ngươi luôn được tẩu tẩu ngươi giặt. Ngươi

không thể giặt quần áo, phải không?"

Đây là giẫm lên nàng để đề cao khuê nữ của bà ta.

Đổi lại là trước kia, nếu có người cười nhạo nàng cái này

không làm cái kia không biết, Trần Bảo Âm chỉ một trào phúng rồi

đi qua, làm đối phương tức giận đến sắc mặt tái xanh, quay đầu

đi không được.

Nhưng sau khi trở lại Trần gia thôn, có lẽ cuộc sống quá thoải

mái, nàng lười biếng hơn rất nhiều, không thích cãi nhau với

người khác. Vì vậy, nàng chỉ mỉm cười và nói: "Thẩm cái gì cũng

biết."

Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, đó là một phần xuất sắc

độc nhất trong thôn, cũng không ai dám nói sinh ra tốt hơn so với

Trần Bảo Nha. Nàng khẽ mỉm cười, dáng vẻ không vội không

nóng nảy càng có vẻ người khác cố tình gây sự.

Môi đại thẩm giật giật, nói: "Rốt cuộc cũng là từ Hầu phủ đi ra,

đúng là tính tình tốt. Thanh Thanh nhà ta thì khác, rất thẳng tính,

ánh mắt cũng thành thật, có cái gì nói cái đó làm cho người ta an

tâm nhất."

Lúc này Trần Bảo Âm không cười, sắc mặt trầm xuống.

Trước kia nàng ghét nhất là người khác nói nàng không có tâm

nhãn, hiện tại càng chán ghét người khác nói tâm nhãn của nàng

nhiều!

Năm mới, nàng không muốn cãi nhau với người khác, còn cố ý

trở nên trầm lắng?

"Ta cũng thẳng tính. Thẩm thích người thẳng tính sao? Vậy ta

có chuyện muốn nói thẳng, cả thôn đều biết Cố gia và nhà ta đã

nghị thân, người như vậy là muốn làm gì đây?" Nàng không

khách sáo nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 276: Tranh Chấp (3)



Đại thẩm "ai da" một tiếng, nói: "Bảo Nha Nhi, cũng không

phải là thẩm nói ngươi. Lời này mà một cô nương như ngươi cũng

nói được sao?"

Cố Thư Dung đã nóng đến không chịu nổi, há mồm muốn nói

cái gì, Trần Bảo Âm giữ nàng ấy lại, đón trước tầm mắt đại thẩm

nói: "Ai bảo ta không có một mẫu thân dẫn theo khuê nữ đi cắt

đứt hôn sự của người khác chứ? Nên có việc không phải ta tự

mình làm sao?"

Đỗ Kim Hoa có hung dữ đến đâu nhưng bà muốn mặt mũi, sẽ

không chặn chuyện hôn nhân của người khác, còn làm trò trước

mặt người ta!

"Sao vậy? Sao vậy?" Đại thẩm không để ý khuê nữ lôi kéo, cao

giọng: "Các ngươi lại không đồng ý! Cố gia cầu hôn mấy lần rồi?

Ta nghĩ ngươi không muốn! Các ngươi đã không muốn rồi còn

không cho phép người khác – –"

Bà ta còn chưa dứt lời, Thanh Thanh đã xấu hổ đến mức

không nghe nổi, che mặt bỏ chạy.

"Con chạy cái gì!" Đại thẩm tức giận nói, trong việc đuổi theo

khuê nữ và ở lại, bà ta chọn ở lại, trừng mắt nhìn Trần Bảo Âm

nói: "Thẩm không bắt nạt người. Hôm nay hỏi ngươi một câu,

ngươi có đồng ý cửa thân này của Cố gia không? Nếu ngươi đồng

ý thì sau này thẩm sẽ không đến nữa. Còn nếu ngươi không đồng

ý vậy thì không quản lý được người khác!"

Khi nói chuyện đôi mắt của bà ta lấp lánh. Cho dù Trần Bảo

Nha Nhi có lanh lợi thì cũng chỉ là một tiểu cô nương 15-16 tuổi,

da mặt mỏng! Nàng dám nói đồng ý sao? Cũng không cần đến

này mai, hôm nay sẽ lập tức nói chuyện da mặt dày của nàng

truyền khắp thôn, khiến nàng không thể làm người!

Nếu nàng không đồng ý? Ha, Cố tú tài chính là con rể của bà

ta! Nghĩ tới đây, đại thẩm cực kỳ đắc ý.

Hôn sự tốt như vậy, đương nhiên phải cướp a!

Cơ hội đều là do con người tranh thủ, trên trời sẽ không rơi

vàng xuống. Hơn nữa, cho dù có rơi xuống, vậy cũng phải có

người khom lưng đi nhặt không phải sao?

Cố Đình Viễn chuyển đến thôn, chính là con rể tốt từ trên trời

rơi xuống, đại thẩm mới không quan tâm mất mặt hay đạo đức

gì, đoạt được trong tay mới là lợi ích, khuê nữ của bà ta sẽ gả

cho Cố tú tài!

Chút mánh khóe này, Trần Bảo Âm liếc mắt một cái đã nhìn

thấu. Nàng không để ý tới, quay đầu bỏ đi.

"Trần Bảo Nha, ngươi đừng đi!" Đại thẩm đuổi theo kéo nàng.

Lan Lan tức giận không chịu nổi, nàng tám tuổi, rất nhiều

chuyện nghe có thể hiểu, bình thường chỉ là giả vờ không hiểu

mà thôi, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn đại thẩm, dùng sức

đẩy bà ta một cái: "Đừng bắt nạt cô cô ta! Khi về nhà ta sẽ nói

với nãi nãi ta!"

Tuy rằng nàng gầy nhưng sức lực vẫn có, đẩy đại thẩm ngăn

cản, Trần Bảo Âm đã đi ra một đoạn. Nàng trừng mắt nhìn đại

thẩm một cái, bước chân đuổi theo cô cô.

"Thẩm, người làm gì vậy?" Bà ta vừa quay người lại đã nhìn

thấy khuôn mặt tràn ngập tức giận của Cố Thư Dung.

Đại thẩm còn cười nói: "Tiểu Dung, ngươi đừng tức giận. Ta

nói cho ngươi biết, Trần Bảo Nha không thích hợp với tú tài công

nhà các ngươi. Thanh Thanh nhà ta, ngoan ngoãn, hiền lành..."

Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Cố Thư Dung lập tức xoay

người trở về nhà: "Không tiễn!"

Đóng cửa lại.

"Tiểu Dung – –" Đại thẩm gọi hai tiếng, không thấy cửa mở ra,

nhất thời kéo mặt xuống,"xùy" một tiếng, nói thầm: "Bày trò gì

chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ gả đến đây."

Nói xong, bà ta lại nhìn phòng của Cố Đình Viễn một chút, chỉ

thấy hắn vẫn một mực không đi ra, ngược lại rất hài lòng. Nam

nhân là phải như vậy, không được xen vào chuyện của nữ nhân.

Bà ta tự giác đại thắng một trận, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Trong phòng, Cố Thư Dung phát hiện bên ngoài không có

tiếng động gì, lặng lẽ từ khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy

không có người, mới dậm chân: "Người gì không biết!"

Thật là muốn tức chết!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 277: Tranh Chấp (4)



Vốn bọn họ đến nhà là lấy danh nghĩa xin học kỹ năng thêu

thùa, đương nhiên Cố Thư Dung không thể đuổi người ta. Cho dù

trong lời nói của thẩm khen Thanh Thanh, nhưng bởi vì không

chọc phá nên nàng ấy cũng không thể nói gì, đành phải khen

Thanh Thanh rất tốt, lại đề cập Bảo Âm cũng rất tốt. Nhưng mỗi

lần đều bị đại thẩm cắt đứt, tiếp tục khen Thanh Thanh.

Thanh Thanh là một cô nương tốt, nhưng điều này không

quan trọng, Cố Thư Dung hoảng hốt mở cửa, ra ngoài tìm đệ đệ.

Bảo Âm tức giận bỏ đi! Điều này không ổn, rất không ổn!

Cố Thư Dung ở bên ngoài tìm một vòng cuối cùng cũng tìm

được đệ đệ đang bắt cháu chấu trong một bãi cỏ hoang ven

sông: "A Viễn, không hay rồi!"

Cố Đình Viễn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Thư Dung kể lại mọi chuyện cho hắn, gấp gáp đến độ dậm

chân: "Thẩm nói chuyện quá khó nghe. Ngay từ đầu Bảo Nha Nhi

đã không muốn so đo với bà ấy, bây giờ thì tốt rồi!"

Đổi lại ai có thể không tức giận chứ? Nếu là Cố Thư Dung,

nàng ấy cũng tức giận, sẽ không cần cửa hôn sự này nữa! Thực

sự ghê gớm lắm sao? Ai thích cướp thì cướp đi! Nàng ấy không

cần nữa còn không được sao?

Cố Đình Viễn nhíu mày, cũng không bối rối, còn trấn an tỷ tỷ:

"Không cần gấp, Bảo Âm là cô nương nói đạo lý, đệ nói với nàng

một chút, nàng sẽ không tức giận."

"Tỷ biết muội ấy là cô nương biết nói đạo lý." Cố Thư Dung

vẫn rất tức giận: "Đây không phải là làm người ta chịu thiệt thòi

sao?"

Cố Đình Viễn liền nói: "Đệ đi đền tội với nàng."

"Vậy đệ đi thế nào?" Cố Thư Dung lập tức hỏi, chỉ chỉ con châu

chấu trong tay hắn: "Chỉ có cái này sao? Đừng làm người ta khó

coi!"

Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đệ còn có một cách."

Nói xong, hai tỷ đệ vội vàng về nhà.

Đến trong phòng, Cố Đình Viễn rót nước ấm làm tan nghiên

mực, cầm bút chấm mực.

Ba mươi phút sau, hắn bỏ một cuốn sách vào trong ngực rồi

vội vã nói,"Tỷ tỷ, đệ đi ra ngoài."

"Mau đi đi!" Cố Thư Dung đã sớm chê hắn lằng nhằng, vội

vàng nói.

Cố Đình Viễn vội vàng đi về phía Trần gia.

Rời khỏi tầm nhìn của Cố Thư Dung, trên gương mặt trong

sạch của hắn cuối cùng cũng phủ đầy vẻ không vui. Hắn đã trốn

ra ngoài mà vẫn có thể để người ta làm nàng tức giận. Thật sự là

tai bay vạ gió.

"Tại hạ tới bồi tội với Trần tiểu thư." Đi tới bên ngoài viện của

Trần gia, hắn chắp tay vái chào.

Một lúc lâu cũng không ai để ý đến hắn.

Cái miệng nhỏ lanh lợi của Lan Lan đã kể lại hết mọi chuyện

cho Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa vô cùng tức giận, nghe được âm

thanh của hắn, cũng không chịu đi ra gặp.

Thứ gì chứ! Người ta bắt nạt Bảo Nha Nhi ở trước mặt hắn,

vậy mà hắn lại thờ ơ! Danh tiếng của người đọc sách của hắn

quan trọng như vậy sao? A phi! Đúng là nhìn nhầm hắn!

"Vừa rồi tại hạ không có ở trong nhà, nếu không tất sẽ không

để cho người ta bắt nạt Trần tiểu thư như thế." Đợi một lát,

không thấy người đi ra, Cố Đình Viễn lập tức đứng bên ngoài giải

thích: "Trong lòng tại hạ chỉ có một m*nh tr*n tiểu thư, tuyệt đối

không dám có tâm tư khác, kính xin Trần tiểu thư cho tại hạ cơ

hội bồi tội."

Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa đi ra, nói: "Trần tiểu thư, Trần tiểu thư.

Trong thôn này khắp nơi đều là Trần tiểu thư. Ngươi có người nào

trong lòng?"

Không đợi Cố Đình Viễn trả lời, bà lập tức nhíu mày xua tay:

"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe!"

"Đều là lỗi của tại hạ." Cố Đình Viễn lần nữa cúi bái.

Đỗ Kim Hoa nhìn hắn thì lập tức phiền, hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi

không có ở nhà sao? Ngươi đã làm gì?"

Cố Đình Viễn giải thích: "Có khách nữ đến nhà, tại hạ không

tiện, vì thế đã trốn ra ngoài."

Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Ngươi trốn ra ngoài?"

"Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Lần trước, Bảo Âm bởi vậy mà

hiểu lầm, trong lòng tại hạ sợ hãi lo lắng, e sợ Bảo Âm lại hiểu

lầm nên mỗi khi nữ quyến đến nhà, đều sẽ trốn ra ngoài."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 278: Tranh Chấp (5)



Bảo Âm Bảo Âm, hắn gọi ai đây chứ? Đỗ Kim Hoa không tức

giận, nhưng một bụng tức giận cũng tản đi không ít, đánh giá

hắn nói: "Thật sao?"

"Không dám lừa gạt người." Cố Đình Viễn đáp.

Đoán là hắn cũng không dám, Đỗ Kim Hoa nghĩ thầm. Tuy

nhiên bà vẫn rất tức giận, vô duyên vô cớ, để cho khuê nữ của bà

chịu phần tức giận này.

"Ai da, ta nói nhà có phúc, tú tài công đã đến bồi tội, ngươi

đừng tức giận."

"Đúng vậy, chuyện cũng không liên quan đến hắn!"

"Ta nghe Tam Ngưu gia nói, Hoa tẩu chân trước vừa đi, chân

sau Tiểu Dung lập tức ra cửa tìm người. Thật sự thật sự không ở

nhà."

Tuy rằng Cố gia ở đầu phía bắc thôn, nhưng cũng không phải

trước sau không có nhà, thím Hoa cao giọng như vậy, ai nghe

không thấy chứ? Sớm khiến người ta duỗi cổ nhìn. Không bao lâu

đã truyền ra một nửa thôn.

Hàng xóm láng giềng nói như vậy, Đỗ Kim Hoa không dễ tức

giận nữa, nói: "Biết rồi, ngươi trở về đi."

"Tại hạ bồi tội cho Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn lấy ra một

quyển sách từ trong ngực, đưa qua.

Đỗ Kim Hoa không biết chữ, chỉ biết sách rất quý giá, lập tức

trong lòng rùng mình, lau tay lên quần áo, mới nhận lấy: "Đây là

sách gì?"

"Hy vọng Trần tiểu thư sẽ thích." Cố Đình Viễn không trả lời,

chắp tay rồi sau đó cáo từ.

Đỗ Kim Hoa đành phải cầm sách, đi vào phòng khuê nữ.

Trần Bảo Âm vẫn luôn nghe ở cửa phòng, thấy người đi rồi, tò

mò đi tới: "Mẫu thân, hắn cho cái gì?"

Thấy đó là một cuốn sách nàng còn bị kinh ngạc. Tại sao lại

đưa cho nàng một cuốn sách? Nàng không thích đọc sách. Còn

không bằng chiên hai con chim sẻ, chim sẻ chiên lần trước của

hắn rất ngon.

"Không biết, ta lại không biết chữ." Đỗ Kim Hoa đưa cuốn sách

cho nàng, còn nói: "Con xem, trên đó viết cái gì?"

Trần Bảo Âm nhận lấy, ánh mắt rơi xuống tờ bìa, giống như

một trận tuyết rơi vào cổ, cả người sửng sốt suýt chút nữa nhảy

dựng lên!

"Sao?" Thấy dáng vẻ khuê nữ trợn tròn mắt, Đỗ Kim Hoa bị

dọa cho nhảy dựng: "Sách gì?"

"Sách hay!" Trần Bảo Âm nói rồi cất quyển sách viết《 Hồ tiên

ký 》 vào trong ngực: "Rất khó mua, sách quý! Con đi đọc đây!"

Nàng quay đầu chạy vào trong nhà.

Thoại bản! Là thoại bản! Trần Bảo Âm ngồi bên cạnh bàn kích

động mở nắp hộp ra, vui sướng trong lòng khó có thể diễn tả

bằng lời.

Đúng, nàng không thích đọc sách, nhưng nàng thích nghe kể

chuyện xưa! Ở đây có đủ các câu chuyện nàng thích nhất! Lúc

trước ở Hầu phủ, lúc nào nàng cũng dính lấy hai vị dưỡng huynh

của nàng năn nỉ bọn họ dẫn nàng đến quán trà hoặc rạp hát.

Tất nhiên nàng chỉ lặng lẽ mua thoại bản để đọc. Thoại bản

nào lưu hành trong kinh thành nàng cũng mua hết cả rồi. Chỉ là

nàng không dám giấu đi, sau khi đọc xong sẽ bảo nha hoàn mang

đi xử lý.

Bây giờ lại có thoại bản để đọc nữa, nàng cực kỳ vui vẻ, chỉ

cảm thấy Cố Đình Viễn tốt thật, là người tốt nhất chỉ sau nương

và tẩu tẩu thôi!

Cho đến khi nàng mở bìa thoại bản ra nhìn thấy nội dung bên

trong, vẻ mặt bỗng chốc cứng đờ cả lại. Cái này, chữ viết này,

không phải là của Cố Đình Viễn sao?

Bởi vì Trần Bảo Âm đã từng bắt chước chữ viết của Cố Đình

Viễn nên nàng rất quen thuộc với nét chữ của hắn, liếc mắt một

cái là lập tức nhận ra ngay. Giờ phút này nàng cầm quyển sách

ấy, lông mày dần dần nhíu lại. Người này định trêu chọc nàng à?

Nửa tin nửa ngờ, nàng đọc lời mở đầu ở trang đầu thoại bản,

lông mày dần dần dãn ra.

Đây quả nhiên chỉ là một thoại bản thôi. Chắc là Cố Đình Viễn

âm thầm kiếm cho nàng, hoặc là Cố Đình Viễn tự mình viết cho

nàng, nhưng có là gì cũng không quan trọng, trông đẹp là được!

Nàng đọc tiếp, phát hiện đây là một câu chuyện về một tiểu

hồ ly và một thư sinh.

Một tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu, tỉnh tỉnh mê mê đi ra từ

trong núi, vừa xuống núi thì gặp được một thư sinh trẻ tuổi tuấn

tú.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 279: Tính Sổ



Tiểu hồ ly ngửi được mùi thơm trên người thư sinh, muốn cắn

rách da hắn, muốn hút máu hắn, vì thế cứ bám theo hắn không

rời.

Thư sinh một lòng đọc sách học văn, không có tâm tư nào

khác, cho dù tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu đi nữa hắn vẫn khuyên

nàng rời đi.

Cứ như vậy một người cứ đi, một người cứ giữ lại. Hết lần này

tới lần khác tiểu hồ ly không thể tùy ý cắn người, phải được đối

phương cho phép nàng mới có thể cắn hắn, vả lại tối đa chỉ có

thể hút ba giọt máu.

Tiểu hồ ly vắt hết óc muốn hút máu thư sinh, thư sinh thấy

nàng đáng thương, bèn nói: "Ngươi đi theo ta đọc sách đi, nếu

đọc thuộc thì ta sẽ cho ngươi hút máu một lần."

Biết thư sinh đã mềm lòng, tiểu hồ ly cực kỳ vui vẻ, vội vàng

gật đầu: "Được, được, ta nhất định sẽ nghiêm túc đọc."

Thư sinh cho rằng tiểu hồ ly muốn hút máu người là bản năng

vốn có, chỉ có cơ thể nàng hóa thành người, còn hồn phách vẫn

là yêu hồ, cần có ai đó giáo dục mới thành người. Vì thế hắn dạy

nàng đọc "Tam Tự Kinh".

Tiểu hồ ly cái gì cũng giỏi, rất thông minh lanh lợi, nhưng vừa

đọc sách một chút đã đau đầu. Đừng nói là đọc thuộc lòng toàn

bộ, hai câu nàng cũng không thuộc lòng được.

"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập... Tập..."

"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.

Cẩu bất giáo..."

"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.

Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên. Giáo... Giáo... Giáo cái gì cơ chứ?"

Trần Bảo Âm ào ào lật thoại bản, phát hiện phía sau tất cả đều

là dạng này, căn bản không có nội dung thoại bản gì, tất cả đều

là cảnh tiểu hồ ly đang đọc thuộc lòng một cách vất vả.

Đọc thuộc lòng.

Đây đâu phải là "Hồ Tiên Ký" chứ?

Đây rõ ràng là "Tam Tự Kinh" mà!

Nàng lật đến trang cuối cùng, cuối cùng tiểu hồ ly cũng đọc

thuộc lòng được hai câu:

"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.

Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên. Giáo chi đạo, Quý dĩ chuyên.

Tích Mạnh mẫu, Trạch lân xứ. Tử bất học, Đoạn cơ trữ.

Đậu Yên sơn, Hữu nghĩa phương. Giáo ngũ tử, Danh cụ

dương."

Thư sinh thấy nàng bị hành hạ đến mức tiều tụy, trong lòng

thương tiếc nói: "Ta đồng ý với ngươi."

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu: "Diễn

biến tiếp theo như thế nào, xin đón chờ phần sau."

Hả? Trần Bảo Âm không hiểu ra sao.

Thật lâu sau, nàng mới xác định cốt truyện thoại bản chính là

như vậy, nàng không nhìn lầm.

"Cố Đình Viễn!!" Nàng ném cuốn thoại bản đi, rít gào.

Hắn lại dám trêu chọc nàng!

"Sao? Sao thế?" Nghe được tiếng hét của nàng, Đỗ Kim Hoa

vội vàng hoảng hốt từ phòng bên cạnh chạy vào: "Bảo Nha Nhi,

sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Gương mặt chưa hết vặn vẹo của Trần Bảo Âm rơi vào trong

mắt Đỗ Kim Hoa lại chi rằng nàng đang hoảng sợ, vội tiến lên nói:

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tên họ Cố kia bắt nạt con sao? Hay là

tại cuốn sách này?"

Cố Đình Viễn nhờ bà đưa cuốn "Hồ Tiên Ký" này cho nàng, giờ

phút này bị khuê nữ hung hăng ném lên bàn, không hề có ý quý

trọng. Đỗ Kim Hoa có ngốc cũng hiểu, cuốn sách này có vấn đề.

"Hắn..."

Không đợi Đỗ Kim Hoa nói gì nữa, Trần Bảo Âm đẩy bà ra,

cầm lấy cuốn sách lao ra ngoài như gió.

"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi." Đỗ Kim Hoa đuổi theo phía sau.

Trần Bảo Âm đã chạy ra khỏi sân, bỏ lại một câu: "Lát nữa con

sẽ trở lại!"

Chết tiệt! Cố Đình Viễn! Dám dùng loại sách này trêu chọc

nàng!

Trong mắt nàng đã nhìn không thấy gì khác, chỉ có hai căn nhà

tranh phía Bắc thôn. Cuối cùng khi căn nhà tranh lọt vào tầm

mắt, nàng nhanh chóng chạy tới gần, đứng ở trước cửa hô lớn:

"Cố Đình Viễn!"

Người đi ra là Cố Thư Dung, nàng ấy vui mừng đứng ở cửa

nói: "Bảo Âm, muội không..."

Nàng ấy vừa định nói "Muội không tức giận sao?" thì thấy vẻ

mặt cực kỳ tức giận của thiếu nữ, nhất thời cả kinh nuốt ngược

vế sau vào lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back