Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân

Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 10



Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm, ta nhìn hắn đứng trước cửa phòng ta hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa.

...

Khi hắn đã yên vị trên xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:

“Thái tử điện hạ ngồi vững nhé, chuẩn bị xuất phát rồi.”

Tần Miên kéo mạnh rèm kiệu lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”

Ta mặc một bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp: “Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An đối với ta không phải là việc khó.”

Tần Miên chăm chú nhìn ta.

Bị hắn nhìn chăm chú, ta cảm thấy mặt nóng bừng liền nói thêm: “Nhưng phải trả tiền đó.”

Tần Miên cười: “Được.”

Chuyến đi đến thành Sầm An lần này chúng ta khá may mắn.

Lũ lụt đã rút gần hết.

Trong thành Sầm An bách tính lưu lạc đầy đường, từ khi xe ngựa vào thành đã có rất nhiều người đi theo sau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Có những đứa trẻ gầy gò chạy theo: “Xin các vị quý nhân cho chúng ta thức ăn, xin các vị quý nhân...”

Nhìn bọn họ, ta bỗng nhớ đến hình ảnh ngày xưa lúc theo phụ thân chạy trốn kẻ thù.

Chậc, chắc cũng không khá hơn bọn họ là bao.

Trong lòng ta vô cùng đồng cảm, thương xót họ, ta đưa tay chạm vào túi lương thực đeo ở thắt lưng, còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Tần Miên ngăn lại.

“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa cho họ.”

Ta nhìn hắn sau vài giây mới chợt hiểu: “Là ta sơ suất.”

Lúc này nếu lấy lương thực ra bách tính sẽ vây quanh chặn hết lối đi.

Xe ngựa dừng lại trước thủ phủ, theo thói quen nghề nghiệp, ta liền nhảy xuống trước, sau đó đưa tay vào trong xe.

Ta tự dưng cũng ngạc nhiên với hành động của mình.

Khi đang chuẩn bị rút tay lại, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.

Tần Miên nắm lấy tay ta bước ra khỏi xe ngựa, miệng nở nụ cười: “Đa tạ Thái tử phi.”

...

Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta ở lại đây suốt hai tháng.

Tần Miên mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ánh nến trong đêm thường cháy sáng suốt cả đêm.

Hắn thực sự đang làm việc vì lê dân bách tính.

Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể làm vài việc nhỏ nhặt.

Ví dụ như pha cho hắn một chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ trên bàn làm việc của hắn. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Dù ở tại Sầm An xa xôi nhưng Tần Miên vẫn có thể xử lý việc triều chính.

Dù sao thì hiện tại phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.

Nhị Hoàng tử nóng vội lập công nên liên tục phạm sai lầm. Hoàng thượng không hài lòng nên đã ra lệnh cấm túc nhị Hoàng tử để hắn suy nghĩ thêm về hành vi của mình.

Khi nghe tin này trong lòng ta có chút vui mừng, cảm thấy dường như mình thực sự đã giúp được Tần Miên.

...

Hai tháng sau, tình hình thiên tai ở Sầm An đã được kiểm soát, chúng ta lên xe ngựa chuẩn bị trở về hoàng cung.

Lần này đến lượt Thái tử điện hạ cưỡi xe ngựa cho ta.

Ta vén rèm lên nhìn hắn: “Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới giúp ta thúc ngựa không?”

Tần Miên ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Nàng nói thế nào thì là thế đó.”

Đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa dại.

Tần Miên cúi người hái một bông hoa rồi cẩn thận cài lên tóc ta.

Ta nhìn cử chỉ bối rối của hắn mà giở trọng trêu chọc: “Ngài như thế là có ý gì?”

Tần Miên nhìn ta: “Cài lên trông đẹp mà.”

Ta cười: “Ta không cài hoa cũng đẹp mà.”

Ta thực sự không quen với việc cài hoa trên đầu, đang định đưa tay lên gỡ xuống thì nghe Tần Miên lại nói.

Hắn nói: “Là một cô nương thì cài hoa mới đẹp.”
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 11



Câu này nghe quen quá.

Ta ngẩn ra một lúc, tay đang định lấy bông hoa cũng chậm rãi buông xuống.

Từ khi Thái tử Tần Miên từ Sầm An trở về kinh, hắn rất được Hoàng thượng trọng dụng. Nghe nói đã được lệnh thay Hoàng thượng phê duyệt tấu chương.

Lê dân bá tánh cũng không ngớt lời khen ngợi vị điện hạ này.

Nghe những lời khen đó, ta bắt đầu cảm thấy khó xử.

Tần Miên như vậy có được xem là vững vàng trong triều chưa?

Nếu vậy thì ta có phải nên đi rồi không?

Chậc, có chút không muốn đi.

Nhưng ta và hắn đã ký với nhau thỏa thuận rồi.

Ta chống cằm, suy nghĩ đăm chiêu cả buổi.

Hay là, hủy thỏa thuận?

Không được, quá lộ liễu.

Ta đột nhiên nghĩ ra một điều, lập tức đứng dậy.

Ta không thể hủy thỏa thuận của mình, nhưng ta có thể hủy thỏa thuận của Tần Miên mà!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đến lúc đó ta còn có thể đóng vai người đi bắt kẻ trộm.

Hahaha, thật là một ý tưởng tuyệt vời.

Ta phủi phủi y phục, rồi quay người đi về phía hậu viện của Tần Miên.

Theo lý thì lúc này hắn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương.

Ta đi thẳng vào hậu viện để đến thư phòng tìm hắn.

Đột nhiên ta dừng lại, vẻ mặt hoảng hốt áp sát vào cổng vòm.

Sao lại có người!?

Lại còn có hai người!

Người kia ta có chút ấn tượng, hình như là mưu sĩ của Tần Miên, Trương Khoa.

Tiếng nói chuyện của họ vọng ra từ bên trong.

Thấy hắn đang bận nên ta định lén lút rời đi, nhưng khi nghe rõ một câu của Trương Khoa thì bước chân ta bỗng khựng lại.

Hắn nói: “Điện hạ, chuyện Hoàng hậu nương nương đề xuất về việc chọn trắc phi, thần mong ngài hãy suy nghĩ kỹ.”

“Tiểu thư nhà Hộ bộ thị lang và ái nữ của Bùi Tướng quân đều là những lựa chọn không tồi, hiểu lễ nghĩa, phong thái nho nhã.”

“Quan trọng nhất là sẽ rất có lợi cho ngài sau này.”

...

Ta sững sờ một lúc lâu, rồi vội vàng rời đi.

Suýt chút nữa giẫm lên váy của mình.

Thật là chật vật.

Trong lòng dấy lên một sự thất vọng, ta còn ở lại đây làm gì nữa!

Người ta sắp lấy trắc phi rồi, ta ở đây để vỗ tay chúc mừng à, chứng kiến hạnh phúc của họ sao?

Không cần, không cần.

Ta quyết định quay về phòng tìm bản thỏa thuận và thu dọn hành lý.

Về đến phòng ta lục lọi trong phòng cả một lúc lâu.

Gần như lật tung cả phòng lên.

Thật là kỳ lạ.

Bản thỏa thuận của ta đâu rồi?

Ta gọi một nha hoàn đang đi ngang qua: “Hôm nay có ai vào phòng ta không?”

Nha hoàn đáp: “Bẩm Thái tử phi, hôm nay ngoài Thái tử điện hạ thì không có ai khác đến thăm phòng của Thái tử phi ạ.”

Ta ngẩn người: “Ngài ấy đến khi nào?”

Khuôn mặt nha hoàn lúng túng, ánh mắt lảng tránh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn sau lưng ta.

Ta nhanh chóng quay đầu lại.

Chỉ thấy ở góc hành lang có bóng chân của ai thoáng qua rồi vụt chạy mất.

Ta: “...”

Ta vẫy tay bảo nha hoàn rời đi.

Sau đó, ta nhẹ nhàng phi thân lên mái nhà, men theo mái nhà đến hành lang bên kia.

Ta cúi xuống nhìn Tần Miên đang dựa sát vào tường, chìm vào suy nghĩ.

Hắn chậm rãi thò đầu ra nhìn vào trong viện, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta nhảy xuống, đáp ngay trước mặt hắn.

Tần Miên mở to mắt nhìn ta, biểu cảm thật sự ấn tượng đấy.

Ta đẩy hắn vào tường.

Rồi thò tay vào áo hắn lấy ra bản thỏa thuận.

Ta nhíu mày nhìn hắn: “Thái tử điện hạ, giải thích xem nào.”

Tần Miên khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như ngày thường, chậm rãi nói: “Không thể giải thích, vì ta không muốn nàng rời đi nên ta mới dùng thủ đoạn này.”

“Chuyện này, ta...”

Hắn thẳng thắn như vậy, khiến ta nhất thời cạn lời.
 
Cô Nương Ta Yêu Thích Lại Là Một Nam Nhân
Chương 12: Hoàn



Ta cười lạnh nhạt: “Ta rời đi không phải tốt sao? Nhường chỗ cho ngài lấy trắc phi.”

Tần Miên nhíu mày: “Ai nói ta muốn lấy trắc phi?”

Hắn nhanh chóng phản ứng lại: “Nàng vừa đến chỗ của ta?”

Ta nhìn hắn, không nói gì.

Tần Miên thở dài: “Nàng đến sao không ở lại nghe ta nói hết lời?”

Ta ngẩn người: “Ngài muốn nói gì nữa?”

Tần Miên: “Hạ Anh, ta sẽ không lấy trắc phi.”

“Tần Miên ta chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng nữ nhân để làm bất cứ điều gì.”

“Ngày đó ta muốn lấy nàng, lý do không phải như ta đã nói ban đầu.”

“Trước khi về kinh, phe Thanh Lưu đã đứng về phía ta rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn không thể tin nổi: “Vậy ngài ...”

Tần Miên nhìn ta chăm chú: “Ta lấy nàng, chỉ vì tận sâu trong lòng ta luôn muốn lấy nàng làm thê tử thôi.”

Hắn nói hắn đã gặp ta từ rất lâu rồi.

Còn sớm hơn ta biết rất nhiều.

Năm đó, ta bảy tuổi, kinh thành đang bạo loạn, Hạ lão thái phó vì muốn tranh thủ thời gian cho tiểu hoàng tử và cháu gái mình chạy trốn nên đã bị quân phản loạn bao vây trước cổng cung.

Thề ch/3t không khuất phục nên Hạ lão thái phó đã tự vẫn trước cổng cung.

“Khi đó, nàng và ta cùng trốn trong một ngõ hẻm.”

“Nàng bình tĩnh hơn ta rất nhiều, bịt chặt miệng ta không cho ta phát ra tiếng, ta quá sợ hãi, quay đầu cắn vào vai nàng.”

Tần Miên chỉ vào lưng ta: “Trên lưng nàng có rất nhiều vết sẹo, có một vết là do ta để lại.”

Đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.

Những gì hắn nói... ta đều không nhớ chút nào.

Thời gian qua ta cho người nghe ngóng tin tức, đi khắp nơi để tìm nàng: “Hôm nàng nhờ ta bôi thuốc vào vết thương ta đã nhận ra nàng, ta lập tức về xin thánh thượng ban hôn để lấy nàng làm thê tử. Đó là ước muốn ta ấp ủ trong lòng suốt hàng chục năm qua.”

Nghe những lời Tần Miên nói làm ta vừa vui, vừa bối rối, trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung.

Ba năm sau ta ngồi trên ngựa với khuôn mặt đầy lo âu.

Tiểu sư đệ chạy đến bên ta: “Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?”

“Ngài bảo trong cung buồn chán, Thái tử điện hạ đã cho ngài ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với tiêu cục rồi mà.”

Ta nhìn tiểu sư đệ với khuôn mặt không biểu cảm, sau đó chuyển ánh nhìn sang đám thị vệ.

“Bảo vệ ta còn nhiều hơn bảo vệ hàng của tiêu cục chúng ta.”

“Với đội hình thế này ai mà dám đến cướp tiêu?”

“Chẳng thú vị gì cả, thật là chán.”

...

Khi trở về kinh thành, phủ Thái tử vừa khéo có khách đến.

Nghe các nha hoàn trong phủ nói đó là sứ thần nước lân bang đến thăm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta định về phòng thay y phục, nhưng khi đi ngang qua ngự hoa viên lại nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.

Những mỹ nữ trong trang phục lạ mắt đang nhảy múa tưng bừng.

Bọn sứ thần lân bang cười nghiêng ngã: “Thái tử điện hạ ngài có thích không?”

Biểu cảm của Tần Miên ta không nhìn rõ.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Dù sao biểu cảm của ta cũng không dễ chịu gì.

Ta nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tần Miên, chậm rãi lên tiếng: “Thái tử điện hạ chàng có thích không?”

Sứ thần nước lân bang giật mình, cau mày quay đầu nhìn ta.

Hắn nhìn ta với vẻ mặt khinh miệt: “Người hầu trong phủ của Thái tử điện hạ thật quá vô lễ.”

Tần Miên liếc nhìn hắn một cái, nâng chén nước lên uống: “Đây là Thái tử phi của ta.”

Nhìn cây thương trong tay ta, sứ thần dẫn đám mỹ nữ vội vàng cáo lui.

Sau khi họ rời đi, ta mỉm cười nhìn Tần Miên: “Đẹp không?”

Tần Miên không biểu cảm: “Không đẹp.”

“Chàng nhìn eo của nàng ta.”

“Ta không có.”

“Chàng còn cười.”

“Ta không có mà.”

“Chàng đã cười với họ rồi.”

“Ta thật sự không có!”

Tần Miên cúi người bế ta lên.

Ta hỏi hắn: “Chàng làm gì vậy?”

Tần Miên: “Bế Thái tử phi về phòng.”

Đi được vài bước, hắn đột nhiên rẽ hướng.

Ta lại hỏi: “Chàng lại làm gì vậy?”

Tần Miên: “Trước tiên phải cho Thái tử phi đi tắm đã.”

“Chàng chê ta sao?”

“Không có.”

...

Sứ thần lân bang quay lại ngự hoa viên bỗng đứng như trời trồng, quay đầu hỏi nha hoàn đứng cạnh cửa: “Họ đang làm gì vậy?”

Nha hoàn bình thản đáp: “Chỉ là chút chuyện riêng tư thôi mà.”

Hết
 
Back
Top Bottom