Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 270: Chương 270



"Bây giờ đi gặp à? Có sớm quá không?"

"Thế nào mà sớm? Em đã gặp cả nhà anh rồi, sao anh không muốn cha mẹ em gặp anh?"

Vệ Quang Minh ấp úng:

"Anh không có sự chuẩn bị, cứ thế đến nhà người ta thì không hay lắm."

"Không sao cả, lúc em đến nhà anh, em còn không kịp chuẩn bị gì. Em đã nói với cha mẹ rồi, cứ đi thôi."

May

Dưới sự thúc ép của Đào Tình Tình, Vệ Quang Minh đành đồng ý.

Kỳ nghỉ vừa bắt đầu, hai người mua vé đi Tân Thị, qua nhiều chặng đường, cuối cùng đến nhà họ Đào.

Cha Đào và mẹ Đào biết trước nên đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. Sáng sớm, mẹ Đào ra chợ mua đủ loại thực phẩm tươi, cả hải sản.

Về đến nhà, bà ấy lập tức vào bếp chuẩn bị.

Cha Đào thấy mẹ Đào đã cắt thịt xong, ướp kỹ càng rồi lại cất hết vào tủ, chỉ để lại một chút rau xanh cùng một cục bột nhào sẵn, liền thắc mắc:

“Bà làm cái gì thế? Thịt đã cắt, đã ướp, vậy mà lại cất vào tủ? Không phải là tự làm khổ mình à?”

Mẹ Đào thì có lý lẽ riêng:

“Chẳng phải là tùy người mà đãi món sao? Nếu Tình Tình dẫn về người mà tôi thấy hài lòng, thì sẽ đãi anh ta một bữa thịnh soạn, đầy cá thịt. Nhưng nếu không ưng ý, không đuổi thẳng ra ngoài đã là nể mặt rồi, còn đòi ăn ngon? Một bát mì rau xanh là xong chuyện!”

Cha Đào cười nhạt, châm chọc:

“Bà mà làm thế thật thì cẩn thận con gái về làm ầm lên đấy. Tình Tình tính kiên định, đã quyết điều gì thì hai chúng ta hợp sức cũng không kéo lại nổi. Bà coi chừng mất cả con rể lẫn con gái!”

Mẹ Đào nghe vậy, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng miễn cưỡng mở tủ lấy ra một đĩa thịt đã cắt sẵn, vừa đưa cho cha Đào vừa dặn dò:

“Thế thì xào tạm một món trước đi, cứ coi như giữ thể diện. Nếu thấy vừa ý thì đem hết mấy món thịt ra, còn không thì một đĩa này đủ rồi. Thời buổi này nhà nào chẳng chật vật lo toan, làm được một đĩa thịt là đã tốt lắm rồi: “

Đến khi Vệ Quang Minh bước vào, thân hình cao một mét tám ba đứng sừng sững giữa căn nhà, như khiến trần nhà thấp hẳn đi. Mẹ Đào đưa ánh mắt sắc như tia X quét từ đầu đến chân anh ấy, hai tay chắp sau lưng, rồi ra hiệu cho cha Đào bằng một dấu ‘bảy’– ý rằng, ngoại hình và dáng vóc của Vệ Quang Minh trong mắt bà được bảy điểm.

Cha Đào giật mình, khẽ nhíu mày, kéo mẹ Đào sang một bên nhắc nhở:

“Bà có khó tính quá không đấy? Người ta dáng vẻ như thế mà bà chỉ chấm bảy điểm?”

“Dáng vóc thì tốt đấy, nhưng nhìn có vẻ hơi gầy, tôi không yên tâm lắm: “ Mẹ Đào lẩm bẩm.

Bà ấy vừa dứt lời thì Vệ Quang Minh cởi chiếc áo khoác dày, treo lên giá, để lộ thân hình rắn chắc, săn chắc nhờ những tháng ngày tập luyện chuẩn bị cho các buổi biểu diễn. Dù vẫn mặc áo len cổ lọ, nhưng những đường nét mạnh mẽ khó mà giấu được, tạo nên ấn tượng mạnh mẽ đến mức mẹ Đào lập tức đổi ý.

Cha Đào cười tủm tỉm hỏi:

“Bây giờ bà chấm bao nhiêu điểm?”

Mẹ Đào đ.ấ.m nhẹ vào vai cha Đào một cái, không cần nói, ông ấy cũng hiểu – tròn mười điểm.

Trong thời gian tiếp theo, hai vợ chồng vừa trò chuyện, vừa khéo léo dò hỏi về hoàn cảnh gia đình Vệ Quang Minh. Sau khi xác nhận lời Tình Tình nói không sai lệch, cuối cùng mẹ Đào không kìm được tò mò, hỏi thẳng:

“Quang Minh này, mọi mặt của cháu đều rất tốt, cô chú đều hài lòng. Nhưng cô có một thắc mắc, cháu có thể nói thật với cô, vì sao cháu lại chọn Tình Tình? Với điều kiện của cháu, hoàn toàn có thể tìm một cô gái tốt hơn con bé: “

Vệ Quang Minh nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Cô ạ, thích một người đâu giống như mua đồ, làm sao có chuyện phân ai tốt hơn ai? Cháu thích Tình Tình, vì trong mắt cháu, cô ấy là người tốt nhất, chẳng ai có thể sánh bằng: “

“Thêm nữa, cháu nghĩ yêu đương là mối quan hệ bình đẳng, không có chuyện ai chọn ai. Nếu có, thì đó là hai người chọn lấy nhau. Tính cách, cách làm việc, ngoại hình của Tình Tình… tất cả đều hợp với cháu. Cháu thích cô ấy, chẳng phải là điều tự nhiên nhất sao?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 271: Chương 271



Tình Tình đứng một bên, lòng mềm nhũn, cảm xúc dâng trào.

Còn mẹ Đào và cha Đào, dù hài lòng, nhưng cũng bị những lời này của Vệ Quang Minh làm cho nổi hết da gà.

Vệ Quang Minh nhờ vào những lời nói khéo léo đầy cuốn hút đã thành công chinh phục cha mẹ vợ tương lai. Mẹ Đào càng nhìn Vệ Quang Minh càng thấy hài lòng. Không chỉ nấu hết các nguyên liệu đã mua về, bà ấy còn sai cha Đào chạy thêm một chuyến để làm thêm hai món mặn chiêu đãi.

Chiều hôm đó, Vệ Quang Minh quay lại thủ đô. Đào Tình Tình ở lại nhà, dự định đến kỳ nghỉ Quốc khánh mới về. Cô ấy vốn nghĩ rằng với khả năng tự lập của mình, việc tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy chắc chắn sẽ khiến cha mẹ phải nhìn mình bằng con mắt khác. Ít nhất trong kỳ nghỉ Quốc khánh này, cô ấy sẽ được tận hưởng những ngày yên bình. Nhưng những gì xảy ra sau đó chứng minh cô ấy đã nghĩ quá đơn giản.

Trước đây, mẹ Đào hầu như không quan tâm đến giờ giấc sinh hoạt của Đào Tình Tình. Nhưng từ khi gặp Vệ Quang Minh, bà ấy như biến thành một con người khác.

Thấy Đào Tình Tình ôm quyển tiểu thuyết đọc khuya, bà ấy liền không nhịn được mà cằn nhằn: “Tình Tình, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Đừng thức khuya. Con đọc những thứ gì thế? Suốt ngày toàn là chuyện yêu đương nhảm nhí. Quyển tiểu thuyết đó mẹ rảnh rỗi có lật qua vài trang, toàn những ý tưởng độc hại!”

“Trong đó có một nhân vật hỏi bạn mình rằng: "Cậu chỉ mất một chân, còn cô ấy mất đi tình yêu." Lúc đọc đến đây, mẹ bị sốc! Tình yêu quan trọng hay cái chân quan trọng? Không có tình yêu thì đời sau vẫn sống được, nhưng không có chân thì sống sao cũng không thuận lợi. Con đọc cái gì mà kỳ cục vậy? Tuổi trẻ thì nên đọc những thứ tích cực, phù hợp với tinh thần xã hội chủ nghĩa của chúng ta, hiểu chưa?”

Mẹ Đào ngồi bên giường cầm tay Đào Tình Tình, khuyên nhủ suốt hơn một tiếng đồng hồ. h*m m**n đọc sách của Đào Tình Tình đã bị dập tắt không còn chút dấu vết. Cô ấy ngáp liên tục rồi hỏi: “Mẹ, mẹ khát nước không? Nếu khát thì ra bếp uống nước rồi đi ngủ đi, cũng khuya lắm rồi: “

Mẹ Đào cười nhẹ, đáp: “Mới nói được có bao lâu, sao mà khát được? Mẹ giảng bài cả buổi sáng không cần uống nước đấy. Thanh niên các con đúng là yếu ớt. Mà này, đừng thức khuya nữa. Con gái thức khuya nhanh già lắm. Nhìn Quang Minh mà xem, mặt mũi trắng trẻo, trông tinh thần biết bao. Còn con thì lúc nào cũng quầng thâm mắt to như hai bà cô lớn tuổi. Nếu mẹ là cha mẹ của Quang Minh, mẹ đã không đồng ý nhận con rồi. Quang Minh xứng đáng với người tốt hơn: “

May

Đào Tình Tình bị mẹ nói đến mức không còn lời nào để cãi. Cô mệt mỏi đáp: “Mẹ, hay là mẹ về ngủ trước đi, con buồn ngủ lắm rồi. Nếu mẹ nói thêm nữa, sáng mai con dậy chắc chắn sẽ có hai cái quầng thâm mắt to đùng.”

Nhìn đồng hồ, mẹ Đào thấy đã đến giờ đi ngủ. Bà ấy chậm rãi tắt đèn phòng Đào Tình Tình rồi quay về phòng mình.

Đào Tình Tình tưởng như vậy là xong, nhưng thực tế không phải.

Sáng sớm hôm sau, khi cô ấy còn đang mơ mộng cùng Vệ Quang Minh, cửa phòng đã bị đẩy mạnh, mẹ Đào xông vào với cái chổi trên tay. Bà ấy kéo rèm, ánh nắng chói lóa tràn vào phòng, rồi bắt đầu một vòng cằn nhằn mới.

“Tình Tình, con hơn hai mươi tuổi rồi, không thể lười biếng thế này mãi được! Sớm ngủ sớm dậy mới tốt cho sức khỏe. Tối không chịu ngủ, sáng không chịu dậy, thể chất làm sao mà khá được? Nhìn Quang Minh đi, gọn gàng, nhanh nhẹn. Nhìn lại con, vừa lười vừa ham ăn. Nếu không phải vì con là con gái mẹ, mẹ thấy tiếc cho Quang Minh.”

"Dậy ngay đi! Con thử hỏi Quang Minh xem mấy giờ cậu ấy dậy? Bây giờ con ngủ đến chín giờ, sau này cưới nhau rồi, Quang Minh chịu nổi con sao? Nhanh dậy đi, tập thói quen sớm ngủ sớm dậy, không thì cưới chồng sẽ làm cha mẹ mất mặt!"

Đào Tình Tình trùm kín chăn, lầm bầm: “Quang Minh phải dậy sớm luyện giọng, năm giờ đã dậy. Con không cần luyện, nên phải ngủ đủ giấc.”

Mẹ Đào khựng lại: “Năm giờ đã dậy rồi?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 272: Chương 272



Nghe mẹ mình lặp lại câu đó, Đào Tình Tình cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng quát tháo vang lên: “Quang Minh năm giờ đã dậy, con ngủ đến chín giờ còn chưa dậy? Đào Tình Tình! Lập tức dậy ngay! Không thì mẹ lật chăn đấy!”

Đào Tình Tình uể oải mở mắt, liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi oán trách: “Mẹ, bây giờ mới bảy giờ thôi! Mẹ đừng hù con nữa được không? Hôm qua nếu mẹ không nói mãi, con đã ngủ sớm rồi. Ngủ sớm dậy sớm là lỗi của mẹ chứ ai!"

Mẹ Đào tức giận ném chổi, lật chăn của Đào Tình Tình. Gió lạnh ùa vào, cô ấy run bắn, hét ầm lên.

Cha Đào đang đánh răng ở xô nước bẩn, nghe tiếng hét của Đào Tình Tình liền nói với mẹ Đào: “Bà để con bé ngủ thêm đi. Giờ còn ngủ được thì cứ để nó ngủ. Sau này lấy chồng rồi, thế nào cũng bị mẹ chồng chỉnh đốn. Bây giờ bà nói, nó không hiểu lòng tốt của mẹ đâu. Sau này bị mẹ chồng mắng đến mức chẳng khác gì hầu gái, nó sẽ hiểu."

Mẹ Đào được an ủi, còn thêm: “Bà nội Quang Minh là người giỏi giang. Từ trà dược đến xà phòng, bà ấy giúp không biết bao nhiêu người. Cha mẹ Quang Minh cũng tài năng, còn mở xưởng xà phòng "Quân Trung Lục Hoa" nổi tiếng. Anh chị em nhà Quang Minh ai cũng học cao hiểu rộng. Tình Tình nhà mình lấy chồng vào đó chỉ có đứng chót!"

Đào Tình Tình chẳng để tâm lời cha mẹ, còn phản bác: “Không phải, mẹ Quang Minh và bà nội thích con lắm, suốt ngày cho con đồ ăn ngon, chẳng bắt làm gì cả."

Cha Đào súc miệng, nhìn Đào Tình Tình bằng ánh mắt thương hại: “Đó là vì chưa cưới. Họ sợ nghiêm khắc quá dọa con bỏ chạy."

"Sau này cưới rồi, hừ… Bà nhìn quanh xem, nhà nào mẹ chồng với con dâu hòa thuận? Nói thẳng ra, mẹ chồng và con dâu là thiên địch. Không cãi là tốt lắm rồi, còn đòi yêu thương hòa thuận? Con đang nằm mơ giữa ban ngày đấy!"

Đào Tình Tình nghĩ lại, nhà họ Vệ nhìn ngoài thì hòa thuận, nhưng thật ra mọi việc trong gia đình đều do bà nội Vệ sắp xếp. Chỉ riêng việc Vệ Quang Minh hơn hai mươi tuổi vẫn bị đánh đã đủ thấy điều đó.

Cấu trúc gia đình nhà họ Vệ dần hiện rõ trong đầu Đào Tình Tình. Đó là một hệ thống do một gia trưởng chuyên chế đứng đầu, chỉ huy một đám ‘lính lác’. Nếu cô ấy gả vào đó, chắc chắn sẽ rơi vào tầng lớp bị trị thấp nhất. Đợi đến ba bốn chục năm sau, khi tóc đã bạc trắng, may ra cô ấy mới có cơ hội ‘lật ngược tình thế’.

May

Muốn tránh khỏi kiểu cấu trúc gia đình như vậy, cách duy nhất là chia tay với Vệ Quang Minh. Nhưng nghĩ đến đây, cô ấy lại cảm thấy không nỡ. Vậy phải làm sao bây giờ?

Do dự mãi, Đào Tình Tình đành cam chịu số phận. Với vẻ u uất, cô ấy đứng dậy và bắt đầu chủ động tìm việc để làm, xem như rèn luyện bản thân.

Mẹ Đào thì vui vẻ nhàn nhã. Lúc thì chỉ đạo Tình Tình lau nhà, lúc lại bảo cô ấy lau cửa kính. Thấy cô ấy vừa ngơi tay, bà ấy liền tiện thể giao thêm việc tưới cây.

Mỗi lần Tình Tình kêu ca, mẹ Đào lại cầm cốc nước, vẻ mặt dịu dàng bảo:

“Tình Tình, mẹ làm thế này đều vì muốn tốt cho con. Con nghĩ mẹ cố tình hành hạ con chắc? Con không nghĩ xem khi con không có nhà, những việc này ngày nào mẹ chẳng làm? Đây là kỹ năng cơ bản của một người phụ nữ biết quản lý gia đình, tiếc là con chưa rèn được. Mẹ không phải đang giúp con ôn luyện cấp tốc sao?”

“Mà con cũng nói rồi đấy, nhà họ Vệ ở biệt thự, không như nhà mình chỉ là cái nhà nhỏ bé thế này. Sau này gả qua đó, con chắc chắn phải dọn dẹp vệ sinh. Cái biệt thự to như thế, với sức lực của con bây giờ, cha mẹ chồng bên đó chắc chắn sẽ không hài lòng. Thôi đừng kêu ca nữa, mau tưới cây đi rồi ra ngoài mua thêm chai xì dầu về đây.”

Đào Tình Tình: “…”

Cô ấy đếm từng ngày mong kỳ nghỉ kết thúc, sau đó giả bộ lưu luyến chia tay cha Đào mẹ Đào, quay lưng lại thì nhảy chân sáo lên tàu về thủ đô. Cô ấy còn quyết định, đến kỳ nghỉ đông nhất định sẽ về muộn vài ngày, cô ấy không muốn chịu thêm sự ‘tra tấn’ của mẹ ruột nữa.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 273: Chương 273



Tin tức ở thủ đô bao giờ cũng lan nhanh. Dù các văn bản chính sách mở cửa thị trường từ cấp lãnh đạo còn chưa ban hành, tin đồn nhỏ lẻ đã truyền đi khắp nơi.

Vệ Đông Chinh ở thủ đô có mối quan hệ rộng, bạn bè nhiều, vừa nghe được tin tức đã lập tức chạy đến khoa Toán tìm Vệ Thiêm Hỉ. Nghe người khác bảo cô tan học liền mất hút, anh ấy đành đạp xe về tứ hợp viện. Nhưng Thiêm Hỉ vẫn không có nhà.

Vệ Đông Chinh ở tứ hợp viện chờ mãi không thấy, lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này, Thiêm Hỉ đạp xe về, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng đỏ rực đến chói mắt.

“Em gái, em đi đâu vậy?” Đông Chinh hỏi.

Thiêm Hỉ dựng xe cạnh tường, tháo khăn quàng ra:

“Em đến viện nghiên cứu nộp tài liệu. Mấy bản thảo nộp sau lễ Lao động cuối cùng cũng có hồi âm, vài bài được nhận, mấy bài cần chỉnh sửa. Em mang đến viện nghiên cứu trao đổi với thầy Hạ. Thầy nói sẽ mời em ăn cơm, thế là bọn em cùng ăn một bữa, còn dạo quanh hồ ngắm cảnh thu. Anh tìm em có chuyện gì?”

Đông Chinh định hỏi xem chính sách từ trên có thay đổi không, nhưng bị lời của Thiêm Hỉ làm phân tâm:

“Em ăn cơm với cái ông thầy Hạ đó rồi còn dạo quanh hồ ngắm cảnh thu? Em gái, thầy Hạ là nam hay nữ, trẻ hay già? Nhìn thế nào?”

Thiêm Hỉ thấy kỳ lạ khi anh trai hỏi như vậy, nhưng vẫn thật thà đáp:

“Nam, khá trẻ, chắc tầm tuổi anh, nhìn cũng rất đẹp trai: “

Vệ Đông Chinh: ”…” Tiêu rồi, tiêu rồi. Chắc em gái mình sắp bị người ta dụ mất thôi!

Vệ Thiêm Hỉ làm sao biết được rằng việc cô chỉ đơn thuần cùng một người thầy mà mình ngưỡng mộ dùng bữa, sau đó trao đổi một chút về học thuật bên hồ, lại khiến anh trai cô tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản trong đầu.

Nếu biết được những suy nghĩ ấy, chắc chắn cô sẽ khuyên Vệ Đông Chinh: “Anh à, anh đừng học ngành thương mại nữa, chuyển sang Học viện Điện ảnh Hí kịch mà anh Quang Minh đang học đi. Tâm trí phong phú thế này, không làm biên kịch thì phí quá!”

Nhưng Vệ Đông Chinh hoàn toàn không hay biết rằng cô em gái đã gắn cho anh ấy cái mác ‘kẻ thích diễn kịch’ trong lòng. Anh ấy vẫn nhiệt tình khuyên nhủ:

“Em gái à, anh biết chuyện Quang Minh và Tây Chinh yêu đương khiến em áp lực, nhưng em phải thoải mái hơn. Em còn trẻ, không cần vội. Anh đây còn đang độc thân mà, chờ đến khi anh có người yêu, lúc đó em hãy tính chuyện yêu đương, được không?”

Vệ Thiêm Hỉ liếc mắt, xách túi đi vào nhà:

“Nói như vậy, chẳng phải anh cũng nên khuyên anh Tây Chinh và anh Quang Minh chia tay đi, đợi khi nào anh có người yêu rồi họ mới tái hợp à?”

Vệ Đông Chinh cứng họng: ”…” Xong rồi, xong rồi, cô em này có phải đang ngầm thừa nhận mình đang yêu không? Không được, mình phải gọi điện báo ngay cho bà nội.

May

“Anh không đi học mà đến tìm em làm gì? Có chuyện gì thì nói, không thì ra ngoài mua giúp em ít rau đi. Trưa nay em nấu mì, ăn xong em còn phải sang Viện Toán làm chút việc.”

Vệ Đông Chinh với vẻ mặt phức tạp đi mua rau cho em gái.

Kỹ năng nấu nướng của Vệ Thiêm Hỉ rất ổn. Sau bữa trưa, khi đang ngồi ăn cùng em gái, anh ấy tranh thủ hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất:

“Em gái, trước đây em nói với anh rồi đúng không? Cuối năm nay chính sách sẽ được nới lỏng. Giờ em nói rõ hơn được không? Cụ thể là khi nào, đến mức độ nào, anh nên làm gì để bắt kịp cơ hội?”

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ rồi trả lời:

“Đã là tháng 11 rồi, chậm nhất đến Tết, chính sách chắc chắn sẽ nới lỏng. Nội dung cụ thể là mở cửa ra bên ngoài, cải cách bên trong. Tóm lại, buôn bán sẽ không còn bị xem là phạm pháp. Lãnh đạo đã thừa nhận vai trò của thương mại, đây là thời kỳ hoàng kim của giới kinh doanh. Nắm bắt cơ hội này, anh muốn bay cao bao nhiêu thì bay.”

Nói xong, Vệ Thiêm Hỉ lấy từ phòng mình ra một quyển sổ đưa cho Vệ Đông Chinh:

“Hồi trước chẳng phải em đã nói với anh và cô rằng em sẽ lập kế hoạch mở cửa hàng lớn sao? Kế hoạch này em đã hoàn thành rồi, anh cầm xem thử. Nếu thấy được thì làm theo, nếu không thì cứ theo ý anh.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 274: Chương 274



Vệ Đông Chinh lập tức bỏ bữa, nhanh chóng lật giở quyển sổ em gái đưa. Đọc xong một lượt, anh ấy quay lại đọc kỹ những phần chưa hiểu rõ. Cuối cùng, anh ấy quyết định ngay:

“Làm theo kế hoạch này!”

Vệ Thiêm Hỉ đã đem khái niệm siêu thị mà mình quen thuộc nhất từ kiếp trước giới thiệu cho Vệ Đông Chinh, mở mang tầm mắt anh ấy. Khi Vệ Đông Chinh đọc xong, cô nhắc thêm:

“Anh nhớ kỹ, dù làm nghề gì cũng phải có lương tâm, không được bán hàng giả để lừa khách. Chỉ có vậy mới giữ được khách quay lại, cũng như xây dựng danh tiếng lâu dài cho giấc mơ của anh.”

“Còn một điều nữa, em có yêu cầu. Uống nước nhớ nguồn, yêu nước, yêu Đảng. Sau khi kiếm được tiền, không cần phải góp một nửa cho nghiên cứu khoa học, giáo dục hay cơ sở hạ tầng, nhưng dành hai phần cũng đủ.”

“Chúng ta không có chỗ dựa, vậy hãy lấy quốc gia làm chỗ dựa. Không cầu được bao che khi phạm lỗi, chỉ cần được đối xử công bằng, không bị ức h**p. Anh hiểu ý em chứ?”

Vệ Đông Chinh nghe mà rợn cả người. Ban đầu anh ấy còn thấy trích hai phần lợi nhuận là thiệt, nhưng nghĩ lại, bỏ ra chút lợi ích để đổi lấy môi trường kinh doanh công bằng, ổn định, chẳng những không thiệt mà còn lãi to.

“Được, anh nghe em! Sổ này cứ để em giữ. Chiều nay anh sẽ gọi điện cho cô, bảo cô đến thủ đô sớm nhất có thể. Nắm bắt cơ hội thì phải nhanh chân.”

Anh ấy quay sang nhìn em gái với vẻ khẩn cầu:

“Em còn nhớ anh nói gì không? Anh không có nhiều vốn. Em giúp anh được không? Để mở cửa hàng tạp hóa như em nói, ít nhất phải có tiền nhập hàng, vận chuyển, mua giá kệ, thuê mặt bằng... Tất cả đều cần tiền!”

Vệ Đông Chinh nhìn em gái đầy hy vọng, sợ cô từ chối.

Vệ Thiêm Hỉ đồng ý rất thoải mái. Với các khoản trợ cấp từ viện nghiên cứu, cổ tức từ xưởng thuốc Xuyên Trung, và lợi nhuận từ nhà máy xà phòng, việc hỗ trợ anh trai mở cửa hàng là điều nằm trong khả năng.

Vệ Đông Chinh, sau một năm như cá nằm trên cạn, cuối cùng cũng tìm được đại dương để thỏa sức vùng vẫy. Ăn cơm xong, anh ấy vui vẻ gọi ngay cho bà nội:

“Nội ơi, bảo cô đến thủ đô đi!”

Bà cụ Vệ đang ngủ trưa thì bị Vệ Đông Chinh đánh thức. Bị làm phiền, bà cụ không giấu nổi bực bội:

“Làm gì? Bảo cô cháu lên thủ đô làm gì? Cháu không biết dạo này cô cháu bận đến mức nào à? Cô cháu ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm xưởng xà phòng phát triển gấp mấy lần. Đơn hàng càng ngày càng nhiều, xưởng còn phải tuyển thêm người, cả thanh niên từ Dung Thành cũng đến xin việc. Bận như vậy, đừng làm phiền cô cháu.”

Lý do thực sự là bà cụ không muốn Vệ Đại Nha đến thủ đô. Bà cụ sợ rằng với sự xuất hiện của Bạch Dương, con gái mình sẽ lại đau lòng.

Miệng thì hứa sẽ nhắn với Vệ Đại Nha, nhưng bà cụ quay lại phòng ngủ mà chẳng định nói gì.

Vệ Đông Chinh hiểu quá rõ tính cách bà nội. Anh ấy đoán bà cụ sẽ không nhắn lại, nên quyết định gọi thẳng đến nhà máy xà phòng.

Lúc đó, Vệ Đại Nha đang bận rộn xử lý công việc. Nghe giọng Vệ Đông Chinh trong điện thoại, chị ấy thoáng ngẩn người, rồi theo bản năng liếc nhìn cuốn lịch trên bàn. Ánh mắt chị ấy bỗng sáng lên.

Cuối năm rồi, ngày này chắc hẳn đã đến.

Chị ấy chuyển điện thoại sang tay trái, rút chìa khóa mở một ngăn kéo vốn luôn khóa kín. Từ trong đó, chị ấy lấy ra một cuốn sổ bìa đen đã mòn theo thời gian. Tay nhẹ nhàng v**t v* cuốn sổ, chị ấy cố gắng kiềm chế sự xúc động trong giọng nói:

“Đông Chinh, có việc gì vậy?”

Vệ Đại Nha đã vượt qua nỗi đau quá khứ, hoàn thành một bước chuyển mình lớn. Dù chưa đạt đến đỉnh cao, chị ấy giờ đây đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều so với nửa năm trước.

May

Điện thoại bên kia, Vệ Đông Chinh không nói nhiều, chỉ buông ra bốn chữ: “Gió đông nổi rồi.”

“Được, cô hiểu rồi. Cô sẽ xử lý mọi việc ở nhà máy trong vòng một tuần, sau đó lên thủ đô tìm cháu. Những việc cụ thể chờ gặp rồi bàn.” Giọng Vệ Đại Nha điềm tĩnh, không chút d.a.o động.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 275: Chương 275



Vệ Đông Chinh vốn muốn nghe giọng vui mừng khôn xiết của người cô ruột, nhưng từ lúc chị ấy nhấc máy cho đến khi đưa ra câu trả lời rõ ràng, giọng điệu vẫn bình thản như thường, chẳng khác gì đang nghe một chuyện không quan trọng.

Vệ Đông Chinh bỗng thấy lạ, chẳng lẽ hơn nửa năm qua, cô mình đã thay đổi? Không còn muốn cùng mình khởi nghiệp kinh doanh cá thể nữa?

Nào ngờ, khi gác máy, Vệ Đại Nha ôm mặt cười rạng rỡ. Ngày này, cuối cùng cũng đến rồi!

“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên.

Vệ Đại Nha lập tức thu lại nụ cười, trở lại dáng vẻ nghiêm túc như thường. Chị ấy nhìn trợ lý vừa bước vào, nói: “Chuẩn bị tinh thần thăng chức đi!”

Trợ lý ngơ ngác: “Hả???”

“Hôm nay tôi sẽ gửi đơn lên tổ chức, xin từ chức Bí thư Nhà máy Xà phòng, đồng thời hoàn tất việc bàn giao trong vòng một tuần. Cậu là người tôi đích thân đào tạo, năng lực xuất sắc, là ứng viên thích hợp nhất thay thế vị trí của tôi. Vì vậy, đừng khách sáo với tôi nữa. Ở vị trí này, hãy làm việc thật tốt. Cậu có thể tiếp tục theo phong cách của tôi, hoặc mở ra một hướng đi mới, đều được. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một: để "Quân Trung Lục Hoa" nở rộ khắp đất nước, nếu có thể vươn ra toàn thế giới thì càng tốt. Đường dài gian nan, Tiểu Nhậm, cậu phải cố gắng nhiều. Với năng lực của cậu, tôi sẽ đề xuất với tổ chức. Công đoàn do chị dâu hai của tôi phụ trách, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu: “

May

Trợ lý họ Nhậm bị Vệ Đại Nha sắp xếp đâu ra đấy, không kịp phản ứng.

Trong vòng một tuần, Vệ Đại Nha bận rộn tối tăm mặt mũi, tỉ mỉ bàn giao mọi công việc cho ‘Bí thư Nhậm’ sắp nhậm chức.

Nhìn vào những kế hoạch chi tiết, phân chia rõ ràng của chị ấy, Bí thư Nhậm mới nhận ra, hóa ra từ lâu Vệ Đại Nha đã chuẩn bị sẵn sàng, chậm nhất là cuối năm nay, chị ấy sẽ rời đi.

Ban lãnh đạo nhà máy xà phòng, để cảm ơn những đóng góp to lớn của Vệ Đại Nha trong việc dẫn dắt nhà máy liên tục đạt lợi nhuận cao, đã bí mật tổ chức một buổi tiệc chia tay. Đến lúc này, Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, Vệ Tứ Trụ và vợ con của họ mới biết tin chị ấy sắp từ chức.

Hóa ra Vệ Đại Nha cố tình giấu anh em và chị dâu mình chuyện này.

Em gái sắp từ chức?

Không chỉ Vệ Nhị Trụ và các anh em không thể chấp nhận nổi tin này, mà Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha, và Diêu Thúy Phân cũng kinh ngạc không kém. Một bữa tiệc khá thịnh soạn, nhưng ai nấy ăn mà như nhai sáp. Sau đó, họ vội vã báo tin này cho bà cụ Vệ.

Lúc ấy, bà cụ Vệ đang dùng sợi len tốt do Tạ Ngọc Thư mua về để đan áo cho Vệ Thiêm Hỉ. Đôi mắt bà cụ đã mờ, nên Vệ Nhị Nha đã đưa bà cụ đi đo và đặt làm một cặp kính lão loại tốt. Kính đặt trên sống mũi, khiến dáng vẻ bà cụ ngày xưa vốn dữ dằn giờ đây lại trông hiền từ lạ thường.

Trước mặt bà cụ còn đặt hai đứa cháu nội, Vệ Triều và Vệ Dương, đang say sưa đọc truyện tranh. Cảnh tượng ấy làm bà cụ như toát lên khí chất của người từng trải với chút hơi hướng văn nhã.

Nhưng chỉ một giây sau, bầu không khí ấy tan biến. Bà cụ ngẩng đầu, không thèm để ý đến cặp kính trễ xuống sống mũi, nhướng mày nhìn Vệ Đại Nha hỏi:

“Có phải thằng nhãi Đông Chinh lại thổi gió ma quỷ gì vào tai con không?”

Vệ Đông Chinh bất ngờ hắt xì liên tục mấy cái, cứ ngỡ rằng mình bị cảm lạnh vì vừa gội đầu xong đã vội vàng ra ngoài. Anh ấy tự kiểm điểm sâu sắc về thói quen không biết giữ gìn sức khỏe của mình, hoàn toàn không nhận ra rằng bà cụ Vệ ở Dung Thành đang nhắc đến anh ấy.

Nghe câu hỏi của bà cụ Vệ, Vệ Đại Nha có chút chột dạ: “Con với Đông Chinh đã bàn bạc từ Tết năm ngoái rồi mà? Giờ sắp đến Tết năm nay, thời cơ chín muồi thì phải thực hiện thôi. Kế hoạch đã ấp ủ cả năm, không làm không được."

Bà cụ Vệ nghiêm giọng hỏi lại: “Vậy còn hai đứa Vệ Triều và Vệ Dương thì sao? Nếu con lên thủ đô, hai đứa nhỏ này để lại cho ai trông nom? Mẹ tuổi cũng lớn rồi, nấu cơm cho chúng thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn mẹ quản lý và dạy dỗ chúng thì mẹ không còn sức nữa."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 276: Chương 276



Vệ Nhị Nha vừa được triệu về nhà không hiểu ý tứ của mẹ mình, hồn nhiên đ.â.m đầu vào mũi nhọn: “Mẹ, chuyện bọn trẻ mẹ đừng lo. Con đã nuôi được Nhược Hoài, thêm hai đứa Triều và Dương thì có gì khác đâu. Hai đứa nhỏ giờ cũng đi học tiểu học rồi, mẹ chỉ cần nấu cơm thôi, còn chuyện học hành của bọn trẻ, con với Cốc Thạc lo được. Ba đứa cùng dạy cũng chẳng tốn công lắm."

Bà cụ Vệ trừng mắt nhìn con gái: “Chuyện của con thì đừng nói! Lo dạy dỗ con của mình cho tử tế trước đã. Hai vợ chồng con đều thông minh, học giỏi, sao đẻ ra con cái lại chẳng ra gì? Mẹ không biết chữ, vậy mà nuôi dạy được mười đứa con cháu học đại học. Hai vợ chồng con đều là dân trí thức mà dạy con lại chẳng qua nổi điểm trung bình! Khi nào con dạy được Nhược Hoài đạt hai trăm điểm tròn, rồi hãy nói với mẹ!"

Vệ Nhị Nha lập tức im lặng, ngồi bên cạnh, Cốc Thạc cũng lúng túng không biết phải nói gì.

Rõ ràng hai vợ chồng đều thuộc dạng học giỏi, nhưng không hiểu sao con cái lại không chịu học hành. Điều này khiến Vệ Nhị Nha, vốn dĩ tính cách điềm đạm, suýt chút nữa phải cầm chổi xử lý. Nếu không phải mẹ chồng ngăn cản, chắc chắn Nhược Hoài mỗi tuần đều được mẹ ‘thăm hỏi’ bằng vài trận roi.

Vệ Đại Nha từng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này và sớm tìm ra đáp án. Chị nói với bà cụ Vệ: “Hay để con đưa bọn trẻ lên Bắc Kinh. Chuyện hộ khẩu không cần vội, cứ để ở nhà mình đã. Đợi khi nào mọi thứ ổn định rồi tính tiếp. Trước mắt, con sẽ tìm một trường cho các cháu học tạm.”

Bà cụ Vệ vẫn không yên tâm, sắc mặt nặng nề nhìn con gái: “Thật sự phải đi sao?”

“Phải đi, không thể không đi.” Giọng Vệ Đại Nha rất kiên định.

Bà cụ Vệ đứng dậy, phủi tay: “Vậy thì không còn gì để nói nữa. Con muốn đi thì mẹ sẽ theo con. Con còn trẻ, muốn làm nên chuyện, mẹ là mẹ thì phải giúp con. Những việc khác mẹ không giúp được, nhưng nấu cơm cho bọn trẻ thì mẹ vẫn làm được. Dù gì thì nhóc Hỉ không ở bên mẹ, lòng mẹ lúc nào cũng trống trải. Lên thủ đô sống gần nó, mẹ mới thấy yên tâm. Quốc Kiện và Đông Chinh cũng ở đó, thỉnh thoảng nhớ cơm mẹ nấu thì có thể ghé ăn một bữa.”

Mấy anh em Vệ Nhị Trụ cuống lên: “Mẹ, nếu mẹ đi thủ đô, chúng con phải làm sao?”

May

“Chuyện đó cần phải hỏi à? Đi làm ở xưởng xà phòng chứ còn gì nữa!” Bà cụ Vệ nhìn các con trai với vẻ không hài lòng: “Mấy đứa cũng bốn mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không có mẹ thì không sống được? Cuộc sống vất vả bao năm nay mới khá hơn, thì cứ sống yên ổn cho mẹ. Các anh em đều ở gần, nhà cửa không thiếu, có việc gì thì gọi cho mẹ. Nhưng tốt nhất đừng có làm phiền mẹ. Có chuyện gì thì bốn anh em tự bàn bạc mà giải quyết. Nếu Nhị Nha gặp khó khăn, mấy đứa phải giúp đỡ. Còn đâu, muốn thăm mẹ thì đi tàu lên thủ đô, nhà mình ở đó có cả một cái sân lớn, tất cả dọn lên ở cũng vừa. Nhưng xưởng xà phòng thì không thể bỏ bê, phải làm cho tròn trách nhiệm. Hiểu chưa?”

Thế là bà cụ Vệ cùng Vệ Đại Nha đưa hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương lên thủ đô.

Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh xem bản kế hoạch của Vệ Thiêm Hỉ mà gật gù hài lòng, rồi nhanh chóng thống nhất. Vệ Đông Chinh chạy khắp nơi tìm mặt bằng mở cửa hàng, nhờ Vệ Thiêm Hỉ giúp anh ấy chọn vài mảnh đất tiềm năng có giá trị tăng cao trong tương lai. Vệ Đại Nha thì lo liên hệ nguồn hàng.

Ban ngày, Vệ Thiêm Hỉ bận rộn với việc học ở Đại học Kinh Hoa hoặc làm việc tại viện nghiên cứu vật lý hạt nhân, gần như chẳng có mặt ở nhà. Hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương được Vệ Đông Chinh sắp xếp vào học tại trường tiểu học trực thuộc Đại học Kinh Hoa. Bà cụ Vệ ở thủ đô rảnh rỗi hẳn.

Nhàn rỗi vài ngày thì không sao, nhưng lâu dần, bà cụ bắt đầu cảm thấy buồn tay buồn chân. Không chịu được, bà cụ liền phát huy sở trường nông dân của mình, trồng rau và cây ăn quả khắp nơi trong sân. Những chậu lan của Vệ Thiêm Hỉ trồng dưới chân tường vì không được chăm sóc cẩn thận mà héo úa, bà cụ nhìn không thuận mắt liền nhổ hết, thay vào đó là kim châm và hành lá.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 277: Chương 277



Vệ Thiêm Hỉ sợ rằng bà cụ sẽ nhổ cả những chậu cây cảnh khác để trồng tỏi hay ớt, nên vội vàng nhờ Vệ Đông Chinh mua cho bà cụ một chiếc đài radio. Cuối cùng, bà cụ cũng tìm được niềm vui mới.

Thời buổi này, văn hóa dần phục hồi, các chương trình bình luận, kể chuyện, và kịch truyền thanh liên tục phát sóng.

Bà cụ Vệ đặc biệt thích nghe kịch truyền thanh, giọng bà cụ vốn vang nên mỗi khi quét dọn sân, bà cụ không nhịn được mà cất tiếng hát theo. Nhờ có chút năng khiếu âm nhạc, những bài hát do bà cụ trình bày nghe rất có hồn.

Không ai ngờ được rằng chính nhờ ‘giọng ca thiên phú’ ấy, bà cụ Vệ tìm được tri kỷ - Miêu Nhị Mai, người từng giảng dạy thanh nhạc và múa tại Học viện Điện ảnh Hí kịch.

May

Khi vừa mới giải phóng, ai nấy đều nghĩ rằng thời đại mới đã đến, những ngày tháng tốt đẹp đang chờ phía trước. Vì vậy, mọi người tràn đầy hy vọng, làm việc hăng hái, khẩu hiệu hô vang hơn ai hết. Nhưng sau nạn đói, sau mười năm gian khổ, m.á.u nóng nào rồi cũng nguội lạnh, ý chí mạnh mẽ nào cũng bị mài mòn. Nhiều người dần hiểu ra thực tại, rằng khát khao một cuộc sống tươi đẹp chỉ là điều trẻ con chưa trải đời mới dám mơ tưởng.

Nhưng rồi, khi thấy bà cụ Vệ xách giỏ rau, vừa đi vừa ngân nga một bài hát, bước chân thoăn thoắt trên đường về nhà, Miêu Nhị Mai mới nhận ra rằng hóa ra vẫn còn có những người lớn biết mơ về một cuộc sống tốt đẹp!

Nhị Mai quên cả việc mua rau, vội vàng chạy đuổi theo bà cụ Vệ. Bà ấy thẳng thắn bày tỏ ý định của mình, sau đó tự giới thiệu bản thân, rồi hỏi:

“Chị ơi, vừa nãy tôi nghe chị hát mà thấy đầy khí thế. Chị có thể hát rõ ràng hơn cho tôi nghe được không? Trường chúng tôi đang chuẩn bị một buổi diễn văn nghệ mừng xuân, trong đó có mấy tiết mục hát bài dân ca. Nhưng mà dạy mãi, mấy em học sinh chẳng học nổi, hát không ra được cái thần thái trong bài. Tôi cũng không làm sao hát nổi, nhưng vừa rồi nghe chị hát, đúng là tôi cảm nhận được, nên muốn học hỏi từ chị!”

Bà cụ Vệ nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Cô bảo trường Điện ảnh Hí kịch… có phải là nơi dựng vở Tần Hương Liên không?”

Nhị Mai vốn còn lo bà cụ Vệ không tin vào thân phận của mình, ai ngờ bà cụ lại nhắc đến Tần Hương Liên, khiến bà ấy liền mở toang lời:

“Đúng rồi, Tần Hương Liên chính là do chúng tôi dựng, rất thành công! Đặc biệt là người đóng vai Tần Hương Liên ấy, thật sự có năng khiếu. Cậu ấy mới năm nhất mà đã được xưởng phim ở thủ đô chọn rồi, tương lai chắc chắn vô cùng xán lạn!”

Bà cụ Vệ sững sờ, một lúc sau mới khó khăn hỏi lại:

“Cô nói Vệ Quang Minh có năng khiếu?”

Nhị Mai càng thêm vui mừng:

“Chị còn biết cả tên cậu ấy sao? Đúng vậy, là Vệ Quang Minh. Cậu ấy thông minh, lại ham học, tính tình tốt nữa. Có những thứ người khác phải giảng bảy, tám lần mới hiểu, cậu ấy chỉ cần nghe một lần là đã biết cách suy ra cái khác!”

“Cậu ấy sinh ra để làm nghề này. Mà gia đình cậu ấy cũng không dễ dàng gì, trong khi cậu ấy thi được điểm cao như thế mà vẫn đồng ý để cậu ấy theo học diễn xuất. Nhưng từ cậu ấy, có thể thấy rõ gia đình đó rất cởi mở, tư tưởng cũng tiến bộ: “

Nhị Mai không hề biết bà cụ Vệ chính là bà nội của Vệ Quang Minh, nhưng qua lời khen chân thành ấy, có thể thấy bà ấy thực sự rất quý mến Quang Minh.

Một lời khen vô tình lại trúng ngay tâm ý, làm bà cụ Vệ vui sướng đến nỗi nụ cười gần như nở rộ trên khuôn mặt.

“Đúng là thằng bé thông minh, từ nhỏ đã mê hát. Hồi trước, khi tình hình căng thẳng, chúng tôi không cho nó hát vì sợ gây họa. Nhưng nó vẫn tự trốn đi hát, cứ ngồi ở chân tường gần doanh trại, hát đúng giờ hơn cả kèn báo thức của bộ đội. Dù đông hay hè, ngày nào năm giờ sáng nó cũng dậy, không sai một ngày nào. Có năng khiếu là một chuyện, mà nó còn chịu khó nữa!”

Nhị Mai nghe càng lúc càng thấy có điều bất thường. Nhìn kỹ bà cụ Vệ, bà ấy phát hiện đôi mắt của Vệ Quang Minh và bà cụ rất giống nhau, đều là kiểu mắt cười, mỗi lần cười cong như vầng trăng lưỡi liềm, khiến người ta nhìn là thấy mến ngay.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 278: Chương 278



Bà ấy bèn hỏi:

“Chị ơi, chị có quan hệ họ hàng gì với Vệ Quang Minh không?”

Bà cụ Vệ đầy vẻ tự hào:

“Vệ Quang Minh là cháu nội tôi, con trai nhà Tứ Trụ đấy.”

“Ồ, hóa ra chị là bà nội của Vệ Quang Minh! Thảo nào tôi nghe chị hát hay như thế. Vệ Quang Minh chắc chắn thừa hưởng năng khiếu của chị rồi! Chị ơi, chị có thể hát lại bài đó cho tôi nghe được không? Tôi muốn bắt lấy cái thần trong giọng hát của chị.”

Muôn lời nịnh nọt, không gì bằng lời chân thành.

Nghe lời khen đầy nhiệt tình của Nhị Mai, bà cụ Vệ sảng khoái vô cùng, lập tức gật đầu:

“Được chứ! Cô muốn nghe bài nào, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ hát hết cho cô nghe. Nhưng giờ thì không được, tôi phải về nhà uống chút nước. Hồi nãy đi chợ trả giá hơi lâu, làm cổ họng hơi khô rồi…”

So với những người khác, bà cụ Vệ quả thực là may mắn.

Từ khi Vệ Thiêm Hỉ chào đời, cuộc sống của nhà họ Vệ ngày một khấm khá hơn. Trước đó, họ cũng từng trải qua hai năm đói kém, nhưng khi ấy mọi người đều đói, đâu phải chỉ riêng nhà bà cụ. Vì vậy, bà cụ Vệ giữ tâm thái rất bình thản.

Trong mười năm đen tối khiến bao người đau khổ khôn nguôi, gia đình bà cụ Vệ lại sống trong căn biệt thự nhỏ sang trọng, không thiếu ăn, không thiếu mặc. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều rất giỏi giang, bà cụ nào có thấy bóng tối ở đâu?

Khi người khác lo lắng không biết sống ra sao, bà cụ Vệ còn bận giúp đỡ người khác, coi mấy anh lính trẻ trong quân đội như con cái trong nhà mà yêu thương.

Miêu Nhị Mai được bà cụ Vệ dẫn về tứ hợp viện. Sau khi uống một bát nước trắng nguội, bà cụ Vệ lấy chiếc đài cát xét yêu quý của mình ra. Vốn định bật bài hát yêu thích, nhưng lại nghe trong đài phát ra mấy câu tiếng nước ngoài lạ hoắc. Bà cụ bĩu môi, rút băng ra, chỉnh sang kênh phát bài hát yêu thích của mình. Đúng lúc ấy, bài ‘Chúng ta đi trên con đường lớn’ vang lên.

May

Bà cụ Vệ khẽ ho một tiếng rồi cất giọng hát: “Chúng ta đi trên con đường lớn, ý chí phấn chấn, tinh thần hăng hái.”

Giọng của bà cụ vốn được rèn luyện từ những năm làm việc ở đội sản xuất, vô cùng vang dội. Vừa cất giọng, Miêu Nhị Mai đã bị bất ngờ.

Dù bà cụ đôi chỗ hát không rõ lời, nhưng tinh thần của bài hát thì lại được truyền tải trọn vẹn. Không giống người khác, hát từng nốt, từng chữ đều đúng, nhưng lại thiếu đi sự hùng hồn, phấn chấn cần có.

Bài hát của bà cụ khiến Miêu Nhị Mai cảm giác như m.á.u trong cơ thể đang sôi sục.

Là tinh thần hăng hái, ý chí phấn chấn!

Bà cụ Vệ tiếp tục hát: “Hướng về thắng lợi, ba lá cờ đỏ tung bay trước gió. Sáu trăm triệu người hăng say làm việc, xây dựng đất nước gấm vóc. Thề biến Tổ quốc thành thiên đường!”

Bà cụ khí thế ngút trời, coi tứ hợp viện như sân khấu biểu diễn. Tay cầm chổi, bà quét sân theo nhịp điệu, bụi bay mù mịt, tiếng hát vang khắp sân.

“Hướng về thắng lợi, bạn bè của ta khắp thế giới. Tiếng ca của ta vang vọng bốn phương, bão táp cách mạng cuốn sạch địa cầu, bọn yêu ma quỷ quái kinh hãi một phen!”

“Hướng về thắng lợi, con đường của ta rộng thênh thang. Tương lai của ta rực rỡ huy hoàng!”

“Chúng ta hiến thân cho sự nghiệp vĩ đại này, hạnh phúc vô biên, vinh quang tột cùng!”

Giọng hát thực sự hay, đến mức Miêu Nhị Mai không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng. Nhưng bà ấy vẫn không khỏi thắc mắc, liền hỏi bà cụ Vệ:

“Chị à, chị hát thì cứ hát, sao còn phải vung chổi làm gì? Có bí quyết gì ở đây sao?”

Nghe vậy, bà cụ Vệ mặt đỏ ửng, rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của Miêu Nhị Mai, bà cụ đành thú nhận:

“Hồi xưa tôi học bài hát này ở đội sản xuất. Khi ấy vừa nghe vừa hát, nhưng tay vẫn phải làm việc đồng áng. Tôi còn nhớ rõ lúc đó đang cầm cuốc cuốc đất. Không hiểu sao, từ đó trở đi, cứ hát là tôi phải cầm thứ gì đó vung tay vung chân, nếu không thì cảm giác như mình hát không tới nơi. Sau khi chuyển lên thủ đô, làm gì còn cuốc mà cầm? Thế là tôi dùng tạm chổi, hiệu quả cũng không tệ.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 279: Chương 279



Miêu Nhị Mai bán tín bán nghi, liền thử hỏi:

“Chị à, chị có thể hát một lần mà không cầm chổi được không? Tôi nghĩ mình có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề rồi.”

Dù hơi ngại ngùng, bà cụ Vệ vẫn đồng ý. Nhưng Miêu Nhị Mai nhận ra, lần này bà cụ hát kém lần trước nhiều.

Khi bà cụ lại cầm chổi lên hát, Miêu Nhị Mai cũng lấy một cây gậy gỗ, bắt chước động tác của bà cụ. Quả nhiên, khi tay vừa vung, giọng hát của bà ấy liền trở nên mạnh mẽ hơn.

Ban đầu, mỗi khi lên nốt cao, bà ấy thường bị hụt hơi. Nhưng lần này, vừa cầm gậy gỗ vừa làm động tác cuốc đất, nốt cao bỗng dưng lên dễ dàng hơn.

Không chỉ vậy, khi cầm gậy chỉ tay về phía xa, Miêu Nhị Mai cảm nhận rõ hình ảnh cánh đồng lúa vàng rực rỡ trước mắt, tràn ngập hy vọng. Tinh thần bà ấy lập tức phấn chấn, giọng hát hăng say hơn hẳn.

Nghe Miêu Nhị Mai hát xong, bà cụ Vệ giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:

“Cô em, đúng là dân chuyên nghiệp, học xong mẹo của tôi mà hát hay thế này! Thực ra mẹo này đơn giản lắm. Hát mấy nốt nhẹ thì ngẩng đầu, nhìn mây trời, tưởng tượng mình là đám mây trôi bồng bềnh. Hát nốt cao thì nghĩ như lúc rặn. Hát nốt trầm, nặng thì tưởng tượng mình đang cãi nhau tay đôi. Dễ mà!”

Nghe lời giải thích chẳng khác gì tay ngang của bà cụ, Miêu Nhị Mai lại cảm thấy rất hợp lý. Bà ấy liền hỏi tiếp:

“Vậy nếu là bài có nhiều đoạn chuyển tông, chị xử lý thế nào?”

“Chuyển tông? Là gì? Cô hát thử tôi nghe xem: “

Miêu Nhị Mai cất tiếng hát một đoạn chuyển tông phức tạp để minh họa, đồng thời khoe chút kỹ thuật thanh nhạc.

Bà cụ Vệ nghe xong, bừng tỉnh. Bà cụ đứng yên, giơ tay lên, động tác như đang vẽ trong không khí:

“Thế này à? Cô thử nghĩ đến mấy bà ngoài phố vừa cãi nhau vừa động tay động chân. Hát kiểu này, miệng hát, tay múa, tự nhiên nó khớp. Để tôi làm mẫu cho cô xem…” Nói rồi, bà cụ biểu diễn một phiên bản vừa hát vừa”múa", động tác vừa mãnh liệt vừa dứt khoát.

Dù biểu cảm có hơi dữ tợn, động tác có chút dọa người, nhưng giọng hát hoàn hảo đến bất ngờ, chẳng thua gì Miêu Nhị Mai.

“Chị à, chị làm chậm lại được không? Tôi muốn ghi nhớ từng động tác.” Miêu Nhị Mai đề nghị.

Bà cụ Vệ vui vẻ đồng ý.

Học xong, Miêu Nhị Mai hát thử. Khi bài hát kết thúc, ánh mắt bà ấy sáng rực.

“Chị à, cách của chị thực sự tuyệt vời. Trước kia, hát xong tôi thấy như bị nghẹn cổ, giờ thì giống như vừa ngâm mình trong nước ấm, thoải mái vô cùng: “

Bà cụ Vệ rất thích được khen, chỉ khiêm tốn đôi chút rồi nhận hết lời tán dương.

Miêu Nhị Mai hỏi bà cụ Vệ:

May

"Chị cả, trường em sắp tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ chào Xuân. Trong đó có mấy tiết mục ca hát, mặc dù các em sinh viên hát không tệ, nhưng cảm xúc vẫn chưa thật sự đạt. Em muốn nhờ chị đến giúp sửa cho các em một chút, chị thấy thế nào?"

"À???" Bà cụ Vệ ngẩn người ra. Bà cụ tự biết khả năng của mình đến đâu, liên tục xua tay:

"Thế này thì không được đâu! Bảo một bà già chẳng biết gì như tôi đi sửa cho sinh viên đại học, chẳng phải là làm trò cười sao? Không đi, không đi, tôi tuyệt đối không thể làm chuyện hại người như thế."

"Chị cả, đâu phải bảo chị giảng văn hóa đâu, chỉ cần giảng về nghệ thuật thôi mà. Mấy thứ chị vừa dạy em, chị đem truyền đạt lại cho các em ấy là được. Em là giáo viên thanh nhạc của bọn chúng, chị còn dạy được em, chẳng lẽ không dạy nổi đám nhóc thỏ con đó sao?”Miêu Nhị Mai cố gắng thuyết phục.

Bà cụ Vệ ngẫm nghĩ một hồi. Ở nhà suốt ngày cũng nhàn rỗi, cuối cùng bà cụ miễn cưỡng đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ, nếu bà cụ còn ở trong quân đội hoặc ở thôn Đầu Đạo Câu, thì chuyện này đủ để bà cụ khoe khoang tận hai tháng. Ai dám xem thường bà cụ? Bà đây chính là người dạy dỗ sinh viên đại học đấy!

Thế là, sáng thứ Hai tuần sau, bà cụ Vệ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho anh em Vệ Triều và Vệ Dương, dặn chúng tự ăn rồi đi học. Bà cụ dành nửa tiếng để chỉnh trang, tóc chải gọn gàng, mặt thoa chút ‘Tam Bạch Sương’ mà Vệ Thiêm Hỉ pha chế. Bà cụ thay bộ áo len và quần mới mà Vệ Thiêm Hỉ đã đưa bà cụ đi mua ở thủ đô, đi đôi giày da bò mới tinh. Cảm thấy cổ và cổ tay hơi trống, bà cụ liền đeo chuỗi vòng ngọc trai và vòng ngọc bích mà Vệ Đông Chinh tặng. Cuối cùng, bà cụ xách chiếc túi vải hoa tự may, hiên ngang tự tin lên đường đến Học viện Điện ảnh Hí kịch. Nhìn khí thế của bà cụ, không biết còn tưởng bà đi dự hội nghị ở Đại lễ đường Nhân dân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back