Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 260: Chương 260



Cùng với thông báo kỷ luật, thư cảm ơn và quyết định tuyển dụng từ Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân cũng được dán trên bảng thông báo.

“Trân trọng cảm ơn bạn học Vệ Thiêm Hỉ của khoa Toán, Đại học Kinh Hoa vì những đóng góp to lớn cho dự án nghiên cứu của viện chúng tôi. Được sự phê chuẩn của Viện Khoa học, sau khi tham khảo ý kiến của bạn học Vệ Thiêm Hỉ, viện chúng tôi quyết định tuyển dụng bạn làm nghiên cứu viên chính thức tại Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân.”

Mọi người khi nhìn thấy thông báo đều ngẩn người. Làm sao mà tất cả đều là sinh viên mới nhập học chưa đến một học kỳ, nhưng Vệ Thiêm Hỉ lại xuất sắc đến vậy? Chẳng lẽ trong mười năm qua cô ấy đã âm thầm bổ sung kiến thức?

Đại học Kinh Hoa không có chuyên ngành Vật lý Hạt nhân, Đại học Thủy Mộc ở bên cạnh cũng không, nhưng Đại học Hàng không và Không gian lại có!

Trong lĩnh vực nghiên cứu hạt nhân, Đại học Hàng không và Không gian ở thủ đô, Đại học Lâm Cát ở Đông Bắc và Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân Tây Nam nổi danh là “tam cường hạt nhân,” tạo nên thế chân vạc. Vậy mà Vệ Thiêm Hỉ, một người học toán, lại được nhận vào Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, thật khiến người khác không thể tin nổi!

Chắc chắn là có ô dù!

Nhất định là có người chống lưng!

So với quyết định tuyển dụng của Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, thông báo kỷ luật dán bên cạnh chẳng gây được chút chú ý nào. Chỉ có một số ít người để ý rằng ba cái tên trong thông báo kỷ luật bên trái và cái tên trong quyết định tuyển dụng bên phải đều ở chung một ký túc xá.

Cùng sống trong một phòng ký túc xá, sao mà khác biệt lớn đến vậy?

________________________________________

Trước giờ học, Vệ Thiêm Hỉ được chủ nhiệm khoa Toán gọi lên văn phòng. Tại đó, cô nhận được quyết định tuyển dụng và giấy bổ nhiệm từ Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, lại còn được chủ nhiệm khoa ân cần hỏi han rất lâu. Cuối cùng, thầy chủ nhiệm khéo léo đề nghị một đặc quyền.

“Bạn học Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Ngưu đã từng nói với chúng tôi rằng bạn có năng khiếu trong lĩnh vực toán học. Bây giờ, việc bạn được Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân tuyển dụng càng chứng minh tài năng toán học của bạn. Nếu việc nghiên cứu khiến bạn bị xung đột thời gian với lịch học, mặc dù khoa chúng ta rất mong bạn có thể tham gia đầy đủ các buổi học, nhưng nghiên cứu là quan trọng hơn. Khoa sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho bạn.”

“Bên cạnh đó, trường Đại học Kinh Hoa luôn chú trọng phương châm ‘Học không có thứ bậc, đạt được là thầy.’ Chúng tôi sẽ không ép bạn phải tuân theo quy trình học tập thông thường. Bạn có thể bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp ngay từ bây giờ. Nếu hoàn thành và vượt qua vòng xét duyệt cũng như bảo vệ trước hội đồng chuyên gia, chúng tôi sẽ phá lệ cho bạn tốt nghiệp sớm. Nếu bạn muốn ở lại trường giảng dạy, chúng tôi rất hoan nghênh. Nếu bạn muốn toàn tâm làm việc tại Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, chúng tôi cũng hoàn toàn ủng hộ.”

Vệ Thiêm Hỉ nhẹ nhàng bày tỏ lòng biết ơn và hứa rằng sẽ nhanh chóng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, đồng thời sẵn sàng tham gia kỳ thi đánh giá của nhà trường.

Thầy chủ nhiệm nhìn Vệ Thiêm Hỉ, quyết định nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt.

Thầy lấy từ ngăn kéo ra một cuốn sổ bọc giấy nâu, một cây bút và một tờ giấy trắng, rồi đưa cho cô: “Trong đây có danh sách các tạp chí toán học uy tín, tôi ghi lại khi đến thăm Viện Toán học của Viện Khoa học lần trước, nghĩ rằng em có thể cần dùng. Em tự chép lại nhé! Nhớ đối chiếu lĩnh vực nghiên cứu của em với các tạp chí này. Nếu không đúng chuyên ngành, dù luận văn em có xuất sắc đến đâu thì tạp chí cũng không nhận đâu.”

Vốn dĩ, Vệ Thiêm Hỉ còn đang đau đầu vì không biết gửi những bài luận văn của mình đến tạp chí nào. Chẳng lẽ tất cả đều nộp cho “Tạp chí Toán học” của Viện Toán học trong nước? Hành động của thầy chủ nhiệm chẳng khác nào đưa gối cho người đang muốn ngủ.

May

________________________________________

Quay lại lớp học, đám bạn học vốn đang xôn xao lập tức ùa đến chỗ Vệ Thiêm Hỉ, vây kín lấy cô, hỏi han đủ kiểu. Chỉ cần không phải những câu hỏi quá nhạy cảm hay khó trả lời, Vệ Thiêm Hỉ đều cố gắng đáp lại. Đến khi chuông báo vào lớp vang lên, mọi người mới chịu tản ra.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 261: Chương 261



Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ mới thả lỏng được đôi chút. Cô ngồi xuống, lấy bài luận văn chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đối chiếu với các lĩnh vực nghiên cứu để chọn tạp chí phù hợp. Cô đã dự định sẽ đi mua phong bì lớn để gửi bài ngay sau khi ăn trưa. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra rằng các bài luận văn của mình đều viết bằng tiếng Trung, trong khi các tạp chí đó yêu cầu bài viết hoàn toàn bằng tiếng Anh.

Cô đành mượn một cuốn từ điển Anh-Việt từ bạn cùng bàn, rồi bắt đầu chăm chú tra từng trang một.

Trước đó, khi học ngôn ngữ phổ thông của hành tinh Lobita, Vệ Thiêm Hỉ từng tiêm một liều thuốc tăng cường khả năng ngôn ngữ. Giờ đây, tác dụng của loại thuốc ấy lại phát huy. Đôi mắt cô lướt nhanh qua từng dòng chữ trong cuốn từ điển, ý nghĩa từ vựng, ví dụ minh họa, cách sử dụng… tất cả nhanh chóng được khắc sâu vào trí nhớ.

Chỉ có điều cuốn từ điển quá dày, việc lật từng trang khá mất thời gian. Đến khi hết tiết học, cô mới tra được chưa đầy một phần mười cuốn sách. Vệ Thiêm Hỉ ước tính thời gian cần để hoàn thành toàn bộ từ điển, nghĩ rằng ngồi trong thư viện có lẽ sẽ nhanh hơn, nên lặng lẽ thu dọn đồ rồi chuồn đi.

Trên bục giảng, vị giáo sư già nhìn thấy cảnh ấy mà đau lòng: Một học sinh giỏi như vậy, sao lại bỏ học giữa chừng?

Chẳng lẽ vì bài giảng của ông ấy quá nhàm chán, không thể thu hút được cô?

Suốt phần còn lại của tiết học, ông ấy cứ chìm trong hoài nghi bản thân, không thể tập trung nổi.

Ở một phía khác, sau khi nhận được quy trình luận chứng từ Vệ Thiêm Hỉ, viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân lập tức mời một nhóm chuyên gia hàng đầu từ viện Nghiên cứu Toán học đến để thẩm định. Cả nhóm tiến hành kiểm tra cả theo chiều thuận lẫn chiều nghịch, tìm kiếm lỗi từng chi tiết, thậm chí đến mức "moi xương trong quả trứng", nhưng tuyệt nhiên không phát hiện bất kỳ sai sót nào. Quy trình luận chứng chặt chẽ đến mức khiến người ta phải rùng mình. Sau hàng chục ngày miệt mài làm việc suốt đêm, đội ngũ thẩm định do ông Trần Nhuận Chi dẫn đầu đã cắn răng ký vào báo cáo xác nhận:

"Xác nhận rằng quy trình luận chứng hoàn toàn chính xác."

May

"Xác nhận rằng kết luận luận chứng mang tính ứng dụng rộng rãi."

"Xác nhận rằng kết luận này đủ sức hỗ trợ mạnh mẽ cho dự án nghiên cứu."

Vấn đề đã làm đau đầu viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân suốt nhiều năm cuối cùng đã được giải quyết. Nhóm nghiên cứu viên được điều chuyển từ viện Tây Nam về thủ đô, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui, còn rạng rỡ hơn cả ngày Tết. Đây cũng là trận đầu tiên sau khi viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân sáp nhập vào Học viện Khoa học, và họ đã thắng vang dội

Là trưởng bộ môn của viện, Hạ Viễn đương nhiên được coi là người lập công đầu. Tuy nhiên, vì từ trên xuống dưới đều khuyến khích tinh thần làm việc giản dị, viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân không muốn trở thành "chim đầu đàn" dễ bị nhắm đến, nên quyết định không tổ chức tiệc mừng riêng cho thành công lý thuyết này. Thay vào đó, họ dự định đợi đến khi toàn bộ dự án hoàn thành mới tổ chức ăn mừng. Lần này, mỗi nhà nghiên cứu tham gia dự án chỉ nhận được một bông hoa đỏ to bằng khuôn mặt người.

Vệ Thiêm Hỉ, với tư cách công thần chủ chốt, nhận được hẳn ba bông hoa đỏ lớn và một bằng khen bìa đỏ chói mà bản thân cô còn không hay biết. Tất cả được trưng bày tại văn phòng mà viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân sắp xếp riêng cho cô.

Mặc dù không phải đệ tử chính tông của Trần Nhuận Chi, Hạ Viễn từng học toán với ông ấy một thời gian, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Khi tò mò về người đã giải được bài toán hóc búa này, Trần Nhuận Chi hỏi riêng Hạ Viễn.

"Tiểu Hạ, thầy thấy tên đầu tiên trong báo cáo luận chứng là Vệ Thiêm Hỉ. Nghe cái tên này quen lắm, người tài này cậu kiếm ở đâu vậy."

Hạ Viễn đầy tự hào đáp: "Thầy, chắc chắn thầy đã nghe qua rồi. Cô ấy chính là cô bé đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học năm nay, đăng ký vào khoa Toán của đại học Kinh Hoa. Năng khiếu toán học của cô ấy xuất sắc đến mức chỉ cần tên cô ấy đứng một mình trên báo cáo là đủ, mấy cái tên phía sau chẳng qua chỉ để thêm vào cho đủ danh sách."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 262: Chương 262



Hạ Viễn hào hứng kể tiếp: "Từ lúc đưa cho cô ấy mô hình toán học trừu tượng cần chứng minh cho đến khi nhận được lời giải, em không hề giúp đỡ gì, à không, có giúp một chút, đó là cho cô ấy mượn thẻ thư viện của em để vào đại học Thủy Mộc, đại học Công nghệ, và đại học Hàng không mà mượn sách. Chỉ có thế thôi."

Hạ Viễn vừa nói vừa khoe khoang về quá trình phát hiện tài năng của mình, cuối cùng còn hỏi: "Thầy thấy con mắt chọn người của em thế nào? Năm xưa thầy chọn được em trong số rất nhiều học trò, giờ em lại phát hiện ra Vệ Thiêm Hỉ. Em đọc bài luận cô ấy viết, ban đầu còn non nớt, nhưng sau khi cô ấy tự sửa vài lần, bài viết không còn chút dấu vết của một người mới."

Hạ Viễn kết luận chắc nịch: "Thầy cứ chờ xem, cô ấy thường mang theo Tạp chí Toán học do viện Nghiên cứu Toán học phát hành. Em cá là không lâu nữa cô ấy sẽ gửi bài luận của mình cho họ."

Nghe vậy, Trần Nhuận Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nhớ ra mình đã nghe tên Vệ Thiêm Hỉ ở đâu. Một người bạn đồng nghiệp tại viện Toán, thường gọi là “Lão Ngưu”, từng được đại học Kinh Hoa mời đến giảng dạy, đã nói về cô trong kỳ nghỉ Lao động. Khi ấy, Lão Ngưu nhắc rằng khoa của ông ấy xuất hiện một thiên tài toán học và khuyên Trần Nhuận Chi nên tranh thủ chiêu mộ ngay.

Lúc đó, Trần Nhuận Chi còn khuyên nhủ bạn: "Đừng vội, đây mới là năm đầu khôi phục kỳ thi đại học. Sau này, khi giáo dục quốc gia đi vào quỹ đạo, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều nhân tài hơn. Viện Hàn lâm từ trước tới giờ đều chọn người theo tiêu chí "thà thiếu còn hơn sai", cô bé này có năng khiếu, nhưng vẫn cần quan sát thêm. Ai mà biết được liệu có ai phù hợp hơn không? Hơn nữa, cô ấy học ở thủ đô, ít nhất cũng phải học bốn năm, chẳng lẽ lại bay mất."

Khi ấy, Lão Ngưu chỉ đáp lại bằng một tiếng “hừ” đầy chế giễu: "Đợi ông quan sát xong, rau cũng đã héo rồi."

May

Giờ thì Trần Nhuận Chi hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, vì đứa học trò nhỏ của ông ấy đã nhanh tay hơn, chiêu mộ được người tài.

"Tiểu Hạ à…" Giọng Trần Nhuận Chi thân thiết khiến Hạ Viễn nổi da gà. Anh ta cảnh giác hỏi: "Thầy định kéo Vệ Thiêm Hỉ về viện Toán ạ? E rằng không được đâu. Quyết định tuyển dụng của Học viện Khoa học đã xuống, cô ấy đã được phân về viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, chuyên nghiên cứu Vật lý Tính toán. Thông báo tuyển dụng em cũng đã gửi đến khoa Toán của đại học Kinh Hoa rồi."

Sắc mặt Trần Nhuận Chi trầm xuống: "Một viện Vật lý Hạt nhân mà cũng tranh nhân tài với viện Toán chúng tôi sao? Với năng khiếu của cô bé, ở viện Vật lý Hạt nhân chẳng phải quá lãng phí à? Cậu viết đơn xin chuyển người đi, viện Toán sẽ tiếp nhận cô ấy. Dù là nhóm Toán lý thuyết hay Toán ứng dụng, chỉ cần cô bé muốn, chúng tôi đều có thể sắp xếp. Đừng tranh người với chúng tôi nữa, dù sao chúng ta cũng hợp tác với nhau. Sau này nếu các cậu cần nhân tài toán học, thầy sẽ phái người sang giúp. Thế chẳng phải ổn hơn sao."

May mà Hạ Viễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này, nên đối mặt với Trần Nhuận Chi, anh ta không hề hoảng loạn

Anh ta biết thầy mình mềm lòng, nên nhanh chóng triển khai kế hoạch "ra vẻ đáng thương".

Anh ta ấm ức nói: "Thầy ơi, thầy xem, em bị viện Tây Nam cắt cử sang đây, họ đều cho rằng nghiên cứu hạt nhân không làm được nữa, đẩy mỗi mình em đến đây gánh vác. Người thì không đủ, giờ khó khăn lắm mới tìm được một người giỏi, thầy lại định cướp đi, chẳng phải muốn c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n của em sao."

Thấy sắc mặt thầy có chút thay đổi, Hạ Viễn tiếp tục tranh thủ: "Thầy nỡ lòng nào nhìn em đơn độc chiến đấu sao? Dù viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân ở thủ đô không bằng viện Tây Nam về thâm niên, nhưng cũng cần tạo thế đối lập Nam Bắc, hướng tới mục tiêu "Nam phân Bắc tụ" chứ. Thầy đừng tranh người với em nữa, coi như giúp đỡ em, được không?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 263: Chương 263



Trần Nhuận Chi biết rõ Hạ Viễn đang cố tình giả vờ đáng thương, nhưng bản tính ông ấy vốn mềm lòng, không nỡ vì chuyện tranh giành người mà làm hỏng mối quan hệ "sư đồ". Cuối cùng, ông ấy đành nhượng bộ, nói với Hạ Viễn:

"Thôi được, cứ để người ở lại Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân. Nhưng nếu Viện Toán học bên tôi có dự án cần người, lúc đó thầy qua mượn, cậu không được cản trở đâu đấy."

Hạ Viễn yên tâm hơn hẳn, vội đáp:

"Đương nhiên rồi, nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của người ta chứ, thưa thầy. Nếu họ không muốn sang Viện Toán học giúp đỡ, thầy cũng đừng ép buộc người ta bằng thân phận của mình."

"Thầy là loại người như vậy à? Nếu thầy thực sự làm được chuyện đó, chẳng phải hôm nay đã ép cậu giao người rồi sao?"

Trần Nhuận Chi tức giận đến mức râu mép phập phồng, trừng mắt nhìn Hạ Viễn:

"Vả lại, có thể dùng mấy trò hạ sách đó để kéo một nhà nghiên cứu về sao? Đầu óc là của người ta, nếu họ không muốn giúp cậu, cậu có thể tháo đầu họ xuống mà thay bằng đầu cậu được chắc?"

Hạ Viễn vội vàng xin lỗi, còn pha một tách trà thuốc thanh tạng đặc chế của bà cụ Vệ dâng lên:

"Thầy ơi, tức giận có hại cho gan, thầy bớt giận đi mà, bớt giận đi."

Trần Nhuận Chi liếc qua, thấy đúng là trà thuốc của bà cụ Vệ, sắc mặt mới dịu lại đôi chút. Ông ấy nói:

"Thế này mới được gọi là hiểu chuyện. Cậu nhớ kỹ, sau này tôi đến Viện Vật lý Hạt nhân của cậu, đừng pha cho tôi loại trà nào khác, chỉ có trà thuốc của bà cụ Vệ là tôi uống, còn lại thì đừng bày ra."

"Vâng vâng." Hạ Viễn đồng ý răm rắp, còn thêm vào:

May

"Thầy ơi, trà thuốc này do chính tay bà nội của Vệ Thiêm Hỉ bào chế ra đấy. Cả xà phòng đặc chế bà cụ Vệ cũng vậy, toàn là đồ tốt của bà cụ. Nghĩ mà tiếc, nếu thầy đưa Vệ Thiêm Hỉ về Viện Toán học, sau này mua trà thuốc chắc chắn được giảm giá."

Trần Nhuận Chi bất giác thấy trà trong miệng đắng ngắt. Ông ấy khó khăn nuốt xuống, đặt chén trà xuống bàn rồi nói:

"Thầy nghĩ mình phải đi thôi. Nếu còn ở đây thêm chút nữa, e rằng uống bao nhiêu trà thuốc cũng không cứu nổi mạng. Cái đồ khiến người ta phát bực, lúc trước thầy nghĩ gì mà từ bao nhiêu sinh viên lại chọn cậu chứ? Đúng là tức c.h.ế.t mất!"

"Thầy ơi, đừng giận. Thầy chọn em trong bao nhiêu người, điều đó chứng tỏ mắt nhìn của thầy rất tốt. Không tin thầy thử nghĩ xem, những người thầy không chọn giờ đang làm gì? Em không dám nói mình là giỏi nhất, nhưng trong cái ao cạn giới học thuật này, em không làm thầy mất mặt đúng không? Một mình em gánh cả một viện nghiên cứu mà. Đổi góc nhìn, về mặt hành chính của Viện Hàn lâm Khoa học, em với thầy cũng ngang cấp đấy chứ!"

Trần Nhuận Chi hoàn toàn bị mấy lời lẻo mép của Hạ Viễn chọc tức đen mặt. Ông ấy chỉ quăng lại một chữ "Cút!" rồi bước đi rất nhanh.

________________________________________

Ở một nơi khác, Vệ Quang Minh trong chuỗi buổi báo cáo diễn xuất tại Học viện Điện ảnh Hí kịch đã chinh phục vô số khán giả nhờ nền tảng vững chắc và giọng hát điêu luyện của mình. Để đạt hiệu quả biểu diễn tốt hơn, anh ấy tăng cường tập luyện, kiểm soát chế độ ăn uống. Gương mặt vốn hơi bầu bĩnh giờ đã dần thon gọn hơn.

Các bạn cùng phòng của Vệ Quang Minh đều nói rằng, chờ đến khi tóc anh ấy dài ngang eo, mặc đồ nữ vào thì "họ hoàn toàn có thể!"

Ban đầu, Vệ Quang Minh không hiểu "có thể" nghĩa là gì, nhưng nghe nhiều rồi cũng dần hiểu ra, khiến anh ấy sợ đến mức mỗi tối đi ngủ đều phập phồng lo lắng, sợ rằng bạn cùng phòng sẽ bất ngờ "hóa thú", gây ra đại họa.

Thành công của buổi biểu diễn vượt ngoài mong đợi của các thầy cô ở Học viện Điện ảnh Hí kịch. Sau gần một tháng bận rộn, cuối cùng họ cũng hoàn thành chuỗi biểu diễn báo cáo ở khắp thủ đô.

Hơn bốn mươi buổi diễn lớn nhỏ, Vệ Quang Minh kiếm được gần chín trăm đồng. Tưởng rằng giờ có thể nghỉ ngơi để bù lại bài vở bị bỏ lỡ, không ngờ các lời mời từ thành phố lân cận lại liên tục ập đến. Thậm chí, nhiều nơi còn gọi điện mời, nhấn mạnh rằng: "Tiền không phải vấn đề."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 264: Chương 264



Học viện Điện ảnh Hí kịch vốn đã trầm lắng suốt nhiều năm, lãnh đạo trường thấy cơ hội tốt thế này thì làm sao bỏ qua, liền lập tức đồng ý.

Một cuộc họp nhỏ được tổ chức để tập hợp toàn bộ diễn viên tham gia vở Tần Hương Liên. Hiệu trưởng thông báo rõ ràng rằng từ cuối tháng Sáu đến cuối tháng Tám, mọi người phải vất vả thêm một chút, đi khắp nơi để biểu diễn báo cáo. Chi phí đi lại sẽ được trường chi trả, thù lao biểu diễn của mỗi người cũng được tăng thêm một chút. Chẳng hạn, người diễn vai Tần Hương Liên như Vệ Quang Minh và người đóng vai Trần Thế Mỹ sẽ được tăng từ hai mươi lên ba mươi đồng, còn vai Bao Công thì từ mười bảy lên hai mươi hai đồng.

Vệ Quang Minh vốn đã chuẩn bị về nhà, nhưng kế hoạch đã thay đổi, lại thay đổi một cách rõ ràng đến thế. Anh ấy suy đi tính lại, cuối cùng quyết định cúi đầu trước tiền bạc.

Từ cuối tháng Sáu, Vệ Quang Minh cùng đoàn diễn rong ruổi khắp nơi. Đến cuối tháng Tám, khi bảy anh chị em nhà họ Vệ chuẩn bị trở về trường từ Dung Thành, thì lãnh đạo trường nhận được lời mời từ Đoàn Văn công Quân đội Dung Thành. Họ quyết định sắp xếp buổi biểu diễn cuối cùng tại đây.

Thời buổi này, các hình thức giải trí còn đơn điệu, nên có một buổi biểu diễn là điều không dễ dàng. Dù nhiều người đã xem Tần Hương Liên, thậm chí xem đến chục lần, nhưng khi nghe tin đoàn diễn này biểu diễn rất xuất sắc, lại đến từ một trường đại học danh tiếng ở thủ đô, không ít người liền tự nguyện đến cổ vũ.

Ngay sau đó, tin tức về việc vai Tần Hương Liên được một diễn viên nam đảm nhận lan truyền như một sự kiện lớn. Cả khu nhà dành cho gia đình quân nhân lẫn nhà máy xà phòng dựa lưng vào Dung Thành đều xôn xao.

Mọi người đều rất tò mò: Làm sao một người đàn ông có thể diễn được vai khổ tình như vậy?

Bà cụ Vệ cũng nằm trong số những người đến cổ vũ. Không chỉ thế, bà cụ còn kéo cả Vệ Thiêm Hỉ và hai anh em Vệ Quốc Kiện cùng đi. Bà cụ còn nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nghe nói vai Tần Hương Liên này là do một diễn viên nam đảm nhận, hát hay lắm, trông cũng đẹp, còn đẹp hơn cả phụ nữ. Bà muốn xem thử, tổ tiên nhà nào hiển linh mà sinh ra được một nhân tài hiếm có như vậy."

Bà cụ Vệ không biết nhiều về Tần Hương Liên, nhưng Vệ Quốc Kiện và mấy anh chị em thì rõ. Họ đã xem không chỉ một lần ở thủ đô.

Vệ Thiêm Hỉ định nói rằng "chính tổ tiên nhà mình hiển linh sinh ra nhân tài hiếm có đó," nhưng lại sợ bà cụ không chịu nổi, đành nuốt lời vào bụng.

Buổi biểu diễn bắt đầu vào buổi tối. Bà cụ Vệ đã chiên rất nhiều bánh dầu giòn để Vệ Thiêm Hỉ mang đi ăn. Khi cô ăn xong thì Tần Hương Liên đã diễn được nửa chừng. Vệ Thiêm Hỉ dò hỏi bà cụ:

"Bà nội, bà thấy vai Tần Hương Liên diễn thế nào ạ?"

Bà cụ vui vẻ đáp:

"Diễn viên nam này diễn thật sự rất hay. Cái giọng nhỏ vừa cất lên, ánh mắt nhỏ vừa liếc qua, đúng là diễn viên kịch hay nhất mà bà từng thấy. Thiêm Hỉ, người này tên gì vậy? Sao bà thấy quen quen, hình như đã từng diễn ở đoàn văn công của chúng ta?"

Vệ Thiêm Hỉ nhỏ giọng đáp:

May

"Bà nội, đó là anh trai cháu, anh ruột đấy."

Bà cụ Vệ giật mình, "Hô" một tiếng bật dậy, dụi mắt mấy lần liền, rồi xác nhận người đang đứng trên sân khấu trong bộ trang phục nữ kia chính là Vệ Quang Minh. Ký ức về cảnh tượng tại sân bay ở thủ đô hơn mười năm trước bất giác ùa về trong tâm trí bà cụ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bà cụ Vệ nổi da gà: "Không lẽ thằng cháu nội này cũng có sở thích như thế thật sao?"

Nếu là trước đây, bà cụ nhất định sẽ xắn tay áo lao thẳng lên sân khấu, lôi xềnh xệch Vệ Quang Minh xuống. Nhưng giờ, tự nhận mình là người có văn hóa, bà cụ không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Chỉ đành nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ngồi xuống ghế, mặt mày sa sầm quay sang nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ, lát nữa vở diễn kết thúc, cháu đi nói với anh cháu tối nay về nhà ăn cơm. Bà sẽ làm món ngon cho nó."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 265: Chương 265



Nhìn gương mặt dữ dằn của bà cụ, Vệ Thiêm Hỉ lập tức hiểu món "ngon" mà bà cụ nói là gì—thịt xào tre nứa.

Trong lòng cô thầm đốt một hàng nến cho anh trai mình. Khi vở diễn vừa kết thúc, Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng luồn ra hậu trường, chuyển lời cho Vệ Quang Minh rồi dìu bà cụ ra về giữa giờ nghỉ.

Thực ra, Vệ Thiêm Hỉ đã xem anh trai mình diễn "Tần Hương Liên" không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần xem đều mang lại cảm nhận khác biệt:

"Anh trai mình sao mà giỏi thế, ánh mắt dịu dàng đó cả đời này mình cũng học không nổi. Không lẽ mình là con trai còn anh trai mới là con gái? Hay lúc mẹ mình, Diêu Thúy Phân, sinh bọn mình, đã vô tình tráo nhầm giới tính của hai đứa?"

Những suy nghĩ kiểu đó, thời còn dở dở ương ương, cô đã thật lòng cân nhắc. Nhưng sau khi nhận ra chúng còn khó giải hơn cả bài toán, cô liền từ bỏ: "Hà cớ gì phải làm khó bản thân?"

Thế nhưng, khả năng thích nghi của bà cụ Vệ nào được như Vệ Thiêm Hỉ?

Về đến nhà, bà cụ sa sầm mặt mũi, quay sang tra hỏi mấy anh em Vệ Đông Chinh:

"Chuyện của Quang Minh, các người định giấu bà đến bao giờ?"

Vệ Đông Chinh ngơ ngác:

"Bà, chuyện gì cơ? Quang Minh có chuyện gì giấu bà đâu. Nếu bảo có ai giấu bà chuyện gì, thì phải hỏi nhóc Hỉ. Nó giấu bà nhiều chuyện lắm đấy!"

Tim bà cụ thót lại:

"Nhóc Hỉ! Cháu cũng giấu bà chuyện gì à? Có phải cháu đang quen ai không? Thằng đó thế nào? Học vấn ra sao, cao hơn cháu hay thấp hơn? Nhà cửa kinh tế thế nào? Cha mẹ nó còn sống không? Tính tình ra sao? Nó đối xử với cháu có tốt không?"

Bà cụ liên tục dồn dập hỏi, cứ như thể sợ bị các cháu bỏ rơi.

Vệ Thiêm Hỉ dở khóc dở cười:

"Bà ơi, đừng nghe anh cháu nói linh tinh! Làm gì có chuyện cháu quen ai. Một học kỳ bận tối mặt tối mũi học hành, lấy đâu ra thời gian yêu đương! Chuyện cháu giấu bà, chỉ là cháu mới tìm được việc làm thôi. Cháu còn nhỏ, yêu đương gì chứ! Bà nên lo cho anh Quốc Kiện với anh Quốc Khang kia kìa. Hai anh ấy hơn hai mươi tuổi rồi, đến lúc yêu đương, cưới vợ sinh con rồi. Với cả anh Đông Chinh, anh Tây Chinh nữa, hai anh ấy cũng đến tuổi rồi đấy!"

Hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang liền nhỏ nhẹ đáp:

"Không cần bà lo đâu ạ, bọn cháu đang quen rồi. Chờ thêm một thời gian nữa, nếu mối quan hệ ổn định, bọn cháu sẽ dẫn người về ra mắt bà."

Vệ Tây Chinh thì còn táo bạo hơn, anh ấy móc từ túi áo ra một chiếc ví, lấy bức ảnh đen trắng cỡ một inch ra chỉ cho bà cụ:

May

"Bà ơi, đây là bạn gái cháu. Bà xem có ưng không? Cô ấy cũng là người Dung Thành, điểm thi đại học thấp hơn cháu một chút. Hiện cô ấy đang học cùng khoa với cháu ở trường Ngoại ngữ. Kỳ thi vừa rồi, cháu đứng nhì còn cô ấy đứng nhất. Nhân phẩm và tính cách bà cứ yên tâm. Nếu bà thấy ưng, Tết này cháu sẽ dẫn cô ấy về."

Vệ Thiêm Hỉ liền chen vào:

"À đúng rồi, anh Quang Minh của cháu cũng có người yêu rồi."

Mặt bà cụ Vệ biến sắc, tay ôm n.g.ự.c hỏi:

"Con trai hay con gái?"

Vệ Thiêm Hỉ ngơ ngác:

"???"

Cô không hiểu sao bà mình lại hỏi như thế.

Nhưng vẻ mặt ngơ ngác ấy rơi vào mắt bà cụ lại thành lời thừa nhận không lời. Trái tim bà cụ chìm vào tuyệt vọng, bà cụ thầm than:

"Trời ơi, nhà này đúng là hết phúc mà…"

Đúng lúc ấy, Vệ Quang Minh đẩy cửa bước vào.

Vệ Quang Minh đã hát vở Tần Hương Liên lâu như thế, rất nhiều giai điệu đã ngấm vào máu, bất giác buột miệng cất lên liền là một điệu hát. Lại thêm việc anh ấy đặc biệt yêu thích những giá trị quốc túy này, nên trên đường về nhà cứ mải miết ngân nga. Hoàn toàn không ngờ rằng bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn một cơn bão chờ mình ở nhà.

Tiếng hát ư ử của Vệ Quang Minh vọng tới, bà cụ Vệ chộp ngay lấy "chính chủ." Khóe miệng bà cụ khẽ trễ xuống, tiện tay cầm luôn cây roi lông gà để trên ghế sô-pha, giơ lên phẩy vài cái. Cảnh tượng này làm mấy anh em Vệ Đông Chinh đứng ngồi không yên.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 266: Chương 266



Vệ Thiêm Hỉ vội vàng túm lấy tay áo bà cụ, thấp giọng thuyết phục:

"Nội, phải bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Anh cháu có bạn gái rồi, là con gái hẳn hoi! Còn rất xinh đẹp nữa! Bọn cháu đều gặp rồi, cô ấy học cùng lớp với anh ở đại học, tính cách hơi mạnh mẽ một chút, nhưng lại rất hợp với tính anh ấy vốn chậm rãi, từ tốn. Một người nóng, một người nguội, không phải vừa vặn bù trừ sao? Nội thấy đúng không ạ?"

"Hừ, bà không tin. Các cháu lớn thêm được mấy tuổi, ra ngoài học hành rồi, cứ nghĩ bà dễ bị dắt mũi chắc? Nhóc Hỉ này, để bà nói cho mà biết, ngày trước bà tin cháu nhất, nhưng bây giờ ngay cả lời cháu nói bà cũng chẳng tin nữa!"

Bà cụ Vệ đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy sát khí, tay cầm roi lông gà chỉ thẳng vào Vệ Quang Minh vừa bước vào cửa. Giọng bà cụ vang dội, như tiếng hổ gầm xé tan bầu trời:

"Nói! Rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh chị em nhà anh bảo rằng ở thủ đô anh qua lại với một thằng con trai? Khai thật mau! Không thì hôm nay tôi đánh gãy chân anh!"

Vệ Quang Minh giật thót, hoảng hốt nhìn về phía Vệ Đông Chinh và các em. Trong ánh mắt anh ấy rõ ràng đang chất vấn:

"Thật sự bán đứng anh?"

Nhưng trong mắt bà cụ, ánh mắt đó lại như đang trách móc:

"Sao các cháu dám phản bội bà?"

"Tốt! Vệ Quang Minh, anh giỏi lắm rồi đấy!"

Bà cụ Vệ vung roi lông gà, đuổi theo Vệ Quang Minh mà quất. Vệ Thiêm Hỉ cố kéo tay bà cụ lại nhưng không nổi.

"Nhóc Hỉ! Buông tay ra! Không thì bà đánh cả cháu luôn! Cháu nghĩ mình cứng cáp lắm rồi, không còn sợ bà nữa đúng không? Đến cả mấy chuyện lén lút cũng dám giấu bà, hôm nay bà phải cho các người biết, gừng càng già càng cay! Mấy năm không đánh đòn, cứ tưởng bà dễ dãi rồi phải không?"

Vệ Quang Minh phía trước nhảy tứ tung để né, bà cụ phía sau đuổi sát không rời. Vệ Thiêm Hỉ kéo không nổi nữa, bèn thôi luôn, đứng nhìn cảnh tượng bà cụ đánh Vệ Quang Minh mà thấy vừa buồn cười vừa hoài niệm, tựa như trở về những ngày náo loạn đầy hạnh phúc ở thôn Đầu Đạo Câu năm nào.

Vệ Quang Minh bị đánh trúng mấy roi, đau quá kêu oai oái, gào lên:

"Em gái ơi! Em gái! Anh xin em, mau đi ra nhà khách quân đội gọi chị dâu em về, cô ấy tên Đào Tình Tình! Là người đóng vai mẹ chồng của Tần Hương Liên đó! Em nói với cô ấy là anh không giấu được nữa rồi! Ban đầu định gặp cha mẹ cô ấy xong mới dẫn cô ấy về nhà gặp cha mẹ và bà nội. Nhưng bà thế này… anh đỡ không nổi!"

"Ao!!! Bà nội, đừng đánh vào mặt! Giờ cháu dựa vào mặt kiếm cơm đó! Cháu vừa kiếm được mấy nghìn, mang về gửi bà hết rồi, tha cho cháu đi!"

"Ao!!! Bà muốn đánh cũng được, đánh nhẹ tay chút! Không thì cháu thành mặt rỗ mất!"

May

Bà cụ đánh thêm hai roi cho hả giận, rồi mới quăng cây roi lông gà sang một bên, vẫn chưa hết nghi ngờ, hỏi lại:

"Anh thật sự không thích đàn ông?"

Vệ Quang Minh vừa ấm ức vừa ồn ào, đứng ở hành lang trên lầu, cất giọng hát vọng xuống:

"Nhà họ Vệ bảy lang hùng dũng!

Chẳng thích kiều thê chỉ thích hảo hán!

Bà nội ơi bà nội!

Chẳng to gan dám bày trò!

Ngàn dặm xa xôi về nhà gặp mặt!

Người thân chẳng thân đánh nhau tan nát!

Lòng cháu chẳng hề oán giận!

Bà nội ơi bà nội mở mắt mà xem!

Bảy lang quen một nàng con gái!

Hiền thục dịu dàng lại đẹp mỹ miều..."

Nghe đến đây, bà cụ Vệ cuối cùng cũng nguôi ngoai. Bà lườm Vệ Quang Minh một cái, lập tức đổi giọng:

"Đứa nhỏ này, phải ăn một trận đòn mới chịu khai thật hả? Có bạn gái cũng không nói với bà, bà đánh anh mà anh còn dám kêu oan? Tin không, bà giữ luôn sổ hộ khẩu, không cho anh cưới?"

Vệ Quang Minh thấy mình vừa thoát nạn, vội vàng nịnh bợ, chen tới gần bà cụ:

"Bà nội, chẳng phải cháu định chọn ngày lành tháng tốt, dẫn cô ấy về ra mắt bà sao. Ai ngờ đám anh chị em nhà cháu lại chơi xấu! Bà nội, bà có biết không? Anh Quốc Kiện và anh Quốc Khang cũng đều có người yêu rồi, họ cũng giấu bà đấy, bà không thể chỉ đánh mỗi cháu đâu!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 267: Chương 267



Bà cụ Vệ vẫn chưa nguôi, lạnh lùng bảo:

"Anh mà so với người ta được à? Các anh ngươi rõ ràng là đàn ông đích thực, bà chẳng phải lo lắng gì. Còn anh thì sao? Mặc quần áo phụ nữ, hát vai phụ nữ, y như đàn bà. Bà chẳng phải sợ anh đi lầm đường sao?"

May

Câu nói đó chạm vào nỗi đau của Vệ Quang Minh, khiến anh ấy lập tức xù lông:

"Bà! Sao bà có thể nói cháu như vậy? Cháu cũng là đàn ông chính hiệu, được chưa? Cháu mặc quần áo phụ nữ, hát vai phụ nữ là nghệ thuật, nghệ thuật đấy! Là nghệ thuật diễn xuất phản vai! Hơn nữa, cháu có thể hát vai phụ nữ, vai đàn ông cũng hát được, mà còn hát hay hơn nhiều! Đó là tài năng, không phải là giống đàn bà!"

Trời biết Vệ Quang Minh đã chịu bao nhiêu uất ức vì vai diễn Tần Hương Liên. Có cô gái thẳng thừng bảo anh ấy rằng muốn làm chị em tốt với anh ấy, thậm chí có cậu trai không ngừng ám chỉ nếu anh ấy đồng ý, hai người có thể tiến xa hơn. Cậu trai ấy suýt nữa thì nói ra câu "Tôi cũng được" mà mấy thằng bạn anh ấy hay đùa. Tất cả làm anh ấy sợ c.h.ế.t khiếp.

Không được!

Anh ấy tuyệt đối không được!

Nếu không phải Đào Tình Tình luôn bên cạnh động viên và khích lệ, cộng thêm mức thù lao hậu hĩnh từ các buổi biểu diễn, Vệ Quang Minh chắc chắn đã bỏ vai diễn Tần Hương Liên từ lâu.

Thấy thái độ của Vệ Quang Minh không giống đang dối gạt, bà cụ Vệ mới yên tâm hơn chút, quay sang bảo Vệ Đông Chinh:

"Đi ra xưởng một chuyến, gọi cha mẹ, chú thím các cháu về hết, nói rằng Quang Minh sẽ dẫn bạn gái về nhà ra mắt."

Vệ Quang Minh: "..."

Nhà khách quân đội nằm ở cổng tây của doanh trại, nhà họ Vệ lại ở cổng đông, giữa hai nơi cách nhau nguyên một doanh trại. Đợi đến khi Vệ Thiêm Hỉ đưa được Đào Tình Tình về, mọi người trong nhà họ Vệ đã tề tựu đông đủ.

Tạ Ngọc Thư, Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Vệ Đại Nha bị bà cụ Vệ sai vào bếp chuẩn bị cơm nước. Diêu Thúy Phân thì ở lại phòng khách.

Bà cụ quay sang dặn Diêu Thúy Phân:

"Thúy Phân này, con sắp gặp con dâu rồi, phải giữ thái độ cho đúng mực, hiểu chưa? Con xem mắt con dâu, con dâu cũng đang xem mắt cha mẹ chồng đấy. Người nào mà để lại ấn tượng xấu trong lần đầu gặp mặt, người đó là mất mặt cả nhà. Hiểu chưa?"

Nghe bà cụ dạy bảo, Diêu Thúy Phân chợt nhớ lại lúc mình chuẩn bị về làm dâu nhà họ Vệ. Ngày ấy, bà cụ đối với bà có vẻ rất hiền, hoàn toàn không giống như lúc bà bước chân vào nhà, trở nên dữ dằn như bây giờ. Thái độ bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến bà thấp thỏm không yên, vô thức thấy mình lép vế. Hơn hai mươi năm sống trong nhà họ Vệ, Diêu Thúy Phân dần hiểu ra nguyên nhân nhờ những điều bà cụ thể hiện.

Đó chính là cách "ra oai với con dâu" của bà cụ!

"Tôi sẽ không động một chút là đánh mắng cô, nhưng cô cũng phải tôn trọng tôi." Yêu cầu đó của Diêu Thúy Phân dành cho bản thân khi đối diện với bà cụ Vệ. Bà biết, dù có khó thân thiết với mẹ chồng, bà cũng không dám thốt ra bất kỳ lời oán trách nào. Đó là trí tuệ cần có để điều hành cả một gia đình.

Diêu Thúy Phân tự nhủ: mình không được giỏi như bà cụ Vệ, nhưng học được bảy, tám phần chắc cũng không khó. Nghĩ vậy, bà ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng hỏi bà cụ:

"Mẹ, mẹ thấy thế này được không? Lát nữa khi Quang Minh dẫn bạn gái về, con sẽ mang ít trái cây ra mời cô ấy ăn, khuyên nhủ vừa phải. Nếu cô ấy từ chối thì con không ép. Con phải học mẹ, lần đầu gặp con dâu phải giữ phong thái uy nghi của một bà mẹ chồng."

Bà cụ Vệ nghe vậy, chỉ đảo mắt:

"Lúc trước mẹ còn lo con trai con thích đàn ông thay vì phụ nữ. Bây giờ khó khăn lắm nó mới thích con gái, con còn muốn làm cao? Có phải con muốn nó cả đời không lấy được vợ không? Nghe đây, lát nữa bạn gái của Quang Minh đến, mẹ sẽ tiếp chuyện. Con cứ đi theo sau quan sát, đừng tỏ ra quá nhiệt tình, nhưng cũng đừng tỏ thái độ."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 268: Chương 268



Bà cụ Vệ vừa nói vừa cắt nghĩa, như đang truyền kinh nghiệm:

"Chúng ta đều từng là những cô gái trẻ, từ nhà mẹ đẻ về làm dâu nhà chồng, ai mà chẳng lo lắng không biết gia đình chồng có dễ chịu không. Con chỉ cần quan sát vài phút. Nếu thấy hài lòng với cô gái đó, hãy coi cô ấy như con mình mà yêu thương. Nếu không ưng ý, ít nhất cũng phải giữ thể diện. Hiểu chưa? Hiện giờ còn chưa đính hôn, chưa kết hôn, mà con đã muốn làm mẹ chồng nghiêm khắc, thì cẩn thận con dâu tương lai bay mất!"

"Dù làm người hay làm mẹ chồng, đều phải có lý. Nhà mình không có cái kiểu bắt nạt con dâu. Nếu con đúng lý, con có thể dạy con cái theo ý mình. Nhưng nếu không có lý mà cứ muốn lên mặt, thì mẹ sẽ đích thân bảo cháu dâu đến mách mẹ, rồi mẹ dạy con một bài học!"

Diêu Thúy Phân nghe mà á khẩu, chưa kịp đáp lời thì Vệ Thiêm Hỉ đã dẫn Đào Tình Tình đến.

Bà cụ Vệ vẫn nhớ, cô gái mà Tây Chinh chọn đã khiến bà cụ kinh ngạc vì nhan sắc. Không ngờ, Quang Minh lại dẫn về một người còn xinh đẹp hơn, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Chỉ riêng nhan sắc thôi, Đào Tình Tình đã ghi điểm tuyệt đối với bà cụ. Cộng thêm tính cách cởi mở, dễ gần, không hề có vẻ gì là người tính toán hay thâm hiểm. Cách Đào Tình Tình trả lời các câu hỏi của bà cụ vừa vặn, khéo léo mà không hề xu nịnh. Bà cụ Vệ càng hỏi, càng hài lòng, cuối cùng lén ra hiệu gật đầu với Diêu Thúy Phân.

Ánh mắt bà cụ như muốn nói: "Mẹ đồng ý rồi. Phần còn lại là do con đấy!"

Được bà cụ Vệ bật đèn xanh, Diêu Thúy Phân nào dám phản đối. Hơn nữa, bà vốn đã thích tính cách của Đào Tình Tình, liền mang tất cả trái cây tươi ngon trong nhà ra, nhiệt tình mời mọc đến mức không ai dám nhìn thẳng.

Bà cụ Vệ nhìn cảnh mẹ chồng và con dâu tương lai thân thiết mà buốt răng, bèn vào bếp. Đại Nha thấy mẹ mình mặt mày nhăn nhó thì hỏi:

"Mẹ sao thế? Nhìn giống như bị đau răng vậy!"

Bà cụ buông dao, lườm Đại Nha:

"Con nhìn mà xem, cái cách chị dâu tư con đối xử với con dâu, chẳng khác nào thờ tổ tiên. Mẹ nhìn mà không chịu nổi."

May

Đại Nha hé cửa nhìn ra ngoài, rồi bật cười:

"Mẹ đừng nói thế! Ngày trước, khi chị dâu hai, chị dâu ba, rồi chị dâu tư con mới về, mẹ cũng y hệt. Con còn ngạc nhiên, sao mẹ bình thường nghiêm khắc thế, mà lúc đó lại dịu dàng, nhỏ nhẹ hẳn. Sau này mới hiểu, mẹ chỉ hiền trước khi cưới dâu, cưới xong là đâu lại vào đấy. Bây giờ nhìn chị dâu tư, con chỉ nghĩ đến bốn chữ."

Bà cụ đang cắt củ cải, liền hỏi:

"Bốn chữ gì?"

Đại Nha cười hì hì:

"Tình cảnh tái hiện!"

Bà cụ Vệ giơ d.a.o lên, mắng yêu:

"Tái hiện cái gì mà tái hiện? Mẹ đập vỡ đầu con bây giờ!"

Diêu Thúy Phân thực sự rất hài lòng với Đào Tình Tình, thậm chí còn đối xử với Đào Tình Tình tốt hơn cả với Vệ Quang Minh. Hai mẹ con chồng tương lai vừa gặp đã cảm thấy thân quen, chuyện trò rôm rả từ đông sang tây, từ nam ra bắc. Diêu Thúy Phân khiến Đào Tình Tình cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp từ người mẹ chồng tương lai. Đào Tình Tình thậm chí còn so sánh bà với mẹ ruột của mình và cảm thấy Diêu Thúy Phân đối xử với mình còn tốt hơn cả mẹ ruột.

Cô ấy ao ước được sớm gả vào nhà họ Vệ!

Trước khi khai giảng, Đào Tình Tình trở về nhà mình một chuyến để thông báo với cha mẹ rằng mình đã có người yêu và thậm chí còn ra mắt gia đình bên nhà trai. Tin này khiến cha Đào và mẹ Đào suýt chút nữa thì sặc m.á.u vì sốc.

Cha Đào là bí thư của một huyện nhỏ thuộc Tân Thị, mẹ Đào là giáo viên trung học ở đó. Nhà không phải quá giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn gì. Họ quản lý Đào Tình Tình khá thoải mái, may mắn là từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, không gây phiền hà gì cho cha mẹ.

Trước đây, cha Đào còn bảo với mẹ Đào rằng, ông ấy lo con gái chưa khai tâm, phải để người lớn nhắc nhở đôi chút. Con gái đến tuổi mà còn ở nhà lâu quá thì dù có tốt đến đâu cũng sẽ bị ‘hạ giá’.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 269: Chương 269



Mẹ Đào đồng tình với cha Đào và đã sẵn sàng thay con gái chọn chồng. Nếu trong thời gian học đại học mà Đào Tình Tình vẫn chưa tìm được người phù hợp, bà ấy sẽ chọn một chàng trai trong số con cái của các giáo viên khác trong trường, kiểu gì cũng tìm được người ưng ý.

Ai ngờ, Đào Tình Tình đột nhiên thông báo rằng cô ấy đã có người yêu, lại còn đến nhà người ta ra mắt cha mẹ!

Chuyện cha mẹ ép con tìm người yêu và chuyện con tự tìm người yêu rồi giấu cha mẹ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cha Đào và mẹ Đào cảm thấy chua xót trong lòng, liền hỏi:

"Con gái, con có biết rõ tình hình gia đình cậu ấy không? Sao không nói trước với cha mẹ mà đã đến nhà họ rồi? Mau kể cho cha mẹ nghe, cậu ấy làm gì? Gia cảnh ra sao? Cha mẹ không phải người trọng giàu khinh nghèo, nhưng vẫn mong con có thể gả vào một gia đình khá giả, như vậy sau này sẽ không phải chịu thiệt thòi."

Đào Tình Tình liền kể rành mạch:

May

"Anh ấy là bạn học đại học của con, đẹp trai, tính cách cũng rất tốt, gia đình lại tuyệt vời. Mẹ có nhớ lần trước mẹ mua trà thuốc đặc chế của bà cụ Vệ không? Cụ bà trên bao bì chính là bà nội của anh ấy! Còn xà phòng "Quân Trung Lục Hoa" mà nhà mình dùng suốt mười mấy năm qua cũng là do nhà anh ấy làm ra."

"Anh ấy tên Vệ Quang Minh, "Vệ" trong bà cụ Vệ, "Quang Minh" là hai chữ chính đại quang minh. Cả gia đình anh ấy đều rất thành đạt. Nhà máy xà phòng "Quân Trung Lục Hoa" là do nhà anh ấy hợp tác với quân đội. Cha, mẹ, chú, thím, cô của anh ấy đều là người quản lý trong nhà máy."

"Bà nội anh ấy rất giỏi, một tay đưa cả tám người cháu vào đại học. Em gái ruột của anh ấy là thủ khoa kỳ thi đại học năm ngoái, cha còn nhớ không? Vệ Thiêm Hỉ, người đạt điểm tuyệt đối ấy! Anh ấy còn có sáu người anh họ, người học ở đại học Địa chất, người ở đại học Mỏ, người ở đại học Kinh Hoa, người ở đại học Ngoại ngữ Thủ đô, hai người còn lại học ở đại học Nông nghiệp. Nếu xét về thứ hạng trường, trường của con và anh ấy là kém nhất…"

Cha Đào và mẹ Đào nghe xong thì nụ cười cứng lại. Mẹ Đào không nhịn được mà nghiêm túc nói:

"Con gái, quan trọng là con chọn được người yêu, cha mẹ sẽ không phản đối quá mức. Nhưng con không cần phải nói dối mẹ."

Đào Tình Tình ngẩn người:

"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?"

Cha Đào đau lòng:

"Con gái, có phải con nghĩ cha mẹ quá coi trọng môn đăng hộ đối nên mới bịa ra một câu chuyện tốt như vậy để lừa cha mẹ không? Nếu con định bịa chuyện, ít nhất cũng phải bịa cho đáng tin một chút. Con nói gia đình cậu ấy tốt đến vậy, làm sao cha mẹ tin được? Gia cảnh tốt như thế, sao lại để ý đến con?"

Mẹ Đào cắn răng nói:

"Con gái, cứ nói thật với cha mẹ. Có phải cậu ấy xấu xí và nghèo không? Con yên tâm, cha mẹ vì con, tuyệt đối sẽ không vô lý phá hoại chuyện của hai đứa."

"Dù sao thì nếu hai đứa thật lòng, sau này cuộc sống là của hai đứa, chỉ cần con không thấy cậu ấy xấu xí là được. Cha mẹ dù có thấy cậu ấy xấu cũng sẽ giữ thể diện cho con."

"Nhà chỉ có một mình con, cha mẹ dành dụm bao năm nay, cả căn nhà này đều để lại cho con. Hai đứa đều là sinh viên, cố gắng vài năm, dù khó khăn cũng sẽ sống tốt."

Đào Tình Tình tức giận:

"Sao con nói thật mà cha mẹ không tin? Nhất định phải để con dẫn anh ấy về mới tin?"

Cha Đào và mẹ Đào vẫn không tin:

"Được thôi, nếu con dẫn cậu ấy về mà điều kiện gia đình và diện mạo đúng như con nói, cha mẹ chắc chắn sẽ đồng ý gả con đi!"

"Được, hai người chờ đấy!"

Sau khi khai giảng, học viện Điện ảnh Hí kịch bắt đầu chuẩn bị cho buổi báo cáo biểu diễn mùa thu nhân dịp Trung Thu. Vệ Quang Minh, người đã tỏa sáng trong buổi diễn đầu năm, được hiệu trưởng chỉ đích danh tham gia, thời gian biểu của anh ấy càng thêm bận rộn.

Buổi diễn hoàn thành ngay trước Quốc khánh. Ngay sau đó, Vệ Quang Minh nhận được lời mời từ xưởng phim Thủ đô để tham gia thử vai trong một bộ phim của một đạo diễn lớn, dự kiến diễn ra sau kỳ nghỉ lễ. Anh ấy định dùng thời gian nghỉ để trau dồi diễn xuất, nhưng Đào Tình Tình bất ngờ bảo anh ấy đến gặp cha mẹ cô ấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back