Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 280: Chương 280



Trên đường đi, bà cụ Vệ thu hút vô số ánh nhìn. Bà cụ rất hưởng thụ sự chú ý đó. Khi đến nơi, bà cụ hỏi đường một sinh viên rồi đi thẳng đến văn phòng của Miêu Nhị Mai. Đứng trước cửa, giọng bà cụ nghiêm trang hơn:

"Cô Miêu có đây không?"

Miêu Nhị Mai đang hướng dẫn một sinh viên sửa lỗi phát âm. Nghe tiếng bà cụ Vệ, bà ấy ngẩng lên nhìn, suýt nữa đánh rơi quyển sách lời bài hát trên tay.

Hôm qua, bà cụ Vệ còn là một người ăn mặc giản dị, đậm chất quê mùa. Sao hôm nay đã biến thành một quý bà sang trọng thế này? Sự thay đổi này có phải quá lớn không?

Điều khiến Miêu Nhị Mai khó hiểu hơn là, bà cụ hôm qua nói năng lớn tiếng, còn hôm nay ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

May

Miêu Nhị Mai không biết rằng, đó chính là ‘gánh nặng thần tượng’ của bà cụ Vệ.

Tuy nhiên, tình cảnh hiện tại của Miêu Nhị Mai là bị nhà trường thúc ép chương trình đến phát điên. Thấy bà cụ Vệ đến, bà ấy mừng như nhìn thấy viện binh. Bà ấy nhặt quyển sách lời rơi trên đất lên, đưa cho bà cụ:

"Chị cả, cuối cùng chị cũng đến. Nhanh giúp em dạy cho sinh viên này với. Em sửa mãi mà cô bé vẫn không đạt yêu cầu, cảm xúc trong câu hát này vẫn không đủ."

Bà cụ Vệ làm bộ nghiên cứu câu hát mà Miêu Nhị Mai chỉ, phát hiện mình không đọc nổi. Bà cụ bèn nói với sinh viên:

"Cháu hát thử câu đó đi, để ta nghe xem vấn đề nằm ở đâu."

Cô sinh viên nhìn phong thái của bà cụ Vệ, cứ tưởng đây là một ca sĩ quốc tế mà cô Miêu mời về hướng dẫn. Cô nàng háo hức hát thử, nhưng cuối cùng nhận được lời hướng dẫn cả đời không quên từ bà cụ.

Cô gái đó hát một bài hát mang đậm phong cách dân gian. Bà cụ Vệ nghe xong, nghiêm túc nhớ lại, thấy rằng mình chưa từng nghe bài này bao giờ. Vì vậy, bà cụ bảo cô sinh viên hát lại lần nữa, thậm chí yêu cầu hát cả mấy câu trước và sau đoạn lời bài hát ấy thêm vài lần.

Bà cụ Vệ, dù chưa từng ăn thịt lợn nhưng lại rất quen với tiếng lợn kêu, nghe đến khi cảm thấy tạm đủ thì ngắt lời cô gái, hỏi một câu khiến cô nàng cả đời không thể nào quên:

"Cô đã từng nghe tiếng dê kêu chưa?"

Cô gái sững người:

"Nghe rồi, sao ạ?"

"Đã nghe rồi thì tôi hỏi cô, cô có từng nghe tiếng dê kêu khi chúng ăn no cỏ chưa? Cô có nghe tiếng kêu thảm thiết của dê khi bị g.i.ế.c không?"

Cô gái đó là dân thành phố. Dù trước đây có từng được phân về nông thôn làm việc, nhưng nhờ quan hệ gia đình mà cô nàng luôn được giao những việc nhẹ nhàng, chưa từng chứng kiến cảnh g.i.ế.c dê bao giờ.

Câu hỏi của bà cụ làm cô nàng lo lắng đến toát mồ hôi. Cô nàng dè dặt lắc đầu:

“Nghe tiếng dê ăn no thì có, nhưng tiếng kêu thảm khi bị g.i.ế.c thì chưa nghe.” Ngập ngừng một chút, cô nàng hỏi lại bà cụ:

“Thưa cô giáo, việc nghe hay không nghe tiếng dê kêu có liên quan gì đến khả năng hát của em không ạ?”

“Có chứ! Liên quan lớn là đằng khác!” Bà cụ Vệ mặt trầm lại, đặt chiếc túi vải hoa đang cầm xuống bên cạnh, nói với cô gái:

“Để tôi làm mẫu cho cô. Cô sẽ hiểu hát như thế nào, thậm chí nghe xong tiếng dê kêu, cô còn có thể nắm bắt toàn bộ phong cách của loại nhạc này.”

Cô gái hoàn toàn không hiểu bà cụ định làm gì.

Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, ngồi buông thõng chân sang một bên. Một tiếng kêu ‘be… be… be…’ sống động như thật từ miệng bà cụ phát ra.

Âm thanh ấy giống đến mức, nếu không tận mắt thấy nó phát ra từ bà cụ, chắc hẳn có người sẽ tin rằng bà cụ giấu một con dê trong người.

Nhưng biểu diễn của bà cụ chưa dừng lại. Sau khi kết thúc màn bắt chước tiếng dê, bà cụ quay sang cô gái nói:

"Cô nghe cho kỹ tiếng dê kêu khi bị giết. Nghe xong rồi so sánh với cách cô hát đoạn đó, cô sẽ hiểu sai ở đâu."

Cô gái tròn mắt kinh ngạc.

Các giáo viên khác trong phòng làm việc, nơi Miêu Nhị Mai cũng đang ngồi, đều quay sang nhìn. Họ tò mò muốn biết Miêu Nhị Mai đã mời vị cao nhân nào tới mà không nói về âm nhạc, lại đi giảng về tiếng dê kêu.

Tiếng dê kêu thì có gì để nói?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 281: Chương 281



Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn chính thức.

"Be! Be! Be! Be!!!!"

Một loạt tiếng dê kêu ngắn ngủi nhưng thê lương từ miệng bà cụ phát ra, khiến cả phòng làm việc c.h.ế.t lặng. Cô gái ngồi gần bà cụ nhất thì há hốc mồm vì kinh ngạc.

Cô gái đó vắt óc suy nghĩ, cố tìm ra ý nghĩa của việc so sánh tiếng dê kêu với cách cô nàng hát. Bà cụ nói rằng nghe xong và so sánh sẽ biết sai ở đâu, nhưng cô nàng hoàn toàn không hiểu nổi. Phải chăng cô nàng thật sự hết thuốc chữa?

Miêu Nhị Mai cũng không nghe ra được điều gì. Bà ấy nói với bà cụ:

"Chị ơi, cô bé này khả năng lĩnh hội hơi kém, hay là chị giảng rõ ràng hơn chút đi."

Bà cụ thở dài, nhìn Miêu Nhị Mai bằng ánh mắt như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm hiểu, ánh mắt tràn đầy bất lực:

"Thôi được rồi, để tôi nói kỹ hơn."

Bà quay lại nhìn cô gái, giọng sâu sắc:

"Cô bé à, ngay cả dê còn biết kêu theo cảm xúc tùy từng hoàn cảnh. Ăn no thì kêu vui vẻ, sắp bị g.i.ế.c thì kêu thảm thiết. Vậy mà cô hát cứ như tụng kinh, chẳng có chút biến hóa nào. Ngay cả máy phát nhạc còn có cảm xúc hơn cô!"

"Hát là phải hát, không phải đọc kinh. Phải vận dụng toàn bộ khả năng của bản thân, để mỗi câu hát, mỗi chữ hát đều đầy đặn cảm xúc. Hiểu chưa? Cô hát một bài vui vẻ mà trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại trông như đang mất hết hy vọng sống."

"Cô cảm thấy mình đã hát hoàn hảo rồi sao? Thực lòng mà nói, nếu tôi chấm điểm bài hát này, thì trăm điểm cô chỉ được hai mươi chín. Vì tôi chẳng cảm nhận được sự thấu hiểu của cô, chẳng thấy linh hồn hay cảm xúc của cô trong bài hát. Cô chỉ đang bắt chước, mà còn là kiểu bắt chước qua loa, đối phó. Đối phó người khác thì được, nhưng không đối phó được tôi đâu."

Bà cụ Vệ, người thẳng thắn đến cay nghiệt, chính thức lên tiếng phê bình.

Sợ cô gái không phục, bà cụ cất giọng hát lại giai điệu vừa rồi với từ ‘a’, nhấn mạnh từng cảm xúc. Xong, bà cụ hỏi cô gái:

"Nghe ra chưa? Đây mới gọi là hát bằng cả trái tim."

Cô gái hiểu hay không thì chưa rõ, nhưng Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác đã sững sờ trước màn trình diễn của bà cụ.

Quá đỉnh!

Thật sự quá đỉnh!

Chỉ với một âm thanh mà truyền tải được bao nhiêu thứ, lại đầy cảm xúc, đến mức không cần đổi hơi. Phải có dung tích phổi khủng khiếp cỡ nào mới làm được như vậy?

Miêu Nhị Mai nhân cơ hội giới thiệu:

May

"Vị này chính là bà nội của Vệ Quang Minh trong trường ta. Giọng hát nhiều sắc thái và mạnh mẽ của Vệ Quang Minh chắc chắn là do được di truyền từ bà nội."

Các giáo viên đều tỏ ý đồng tình.

Sau khi hát xong, bà cụ Vệ cho cô gái ba phút để suy nghĩ. Bà cụ lấy ra chiếc bình nước từ túi vải hoa, uống vài ngụm làm ẩm giọng. Đợi cô gái lấy lại bình tĩnh, bà cụ hỏi:

"Sao rồi, cô bé, nghĩ ra chưa? Nếu hiểu rồi thì hát lại cho tôi nghe, để xem cô lĩnh hội được bao nhiêu."

Cô gái vẫn đang lơ mơ trong tiếng kêu của bà cụ, đầu óc trống rỗng, làm sao mà nghĩ ra nổi. Nhưng vẫn bị bà cụ thúc ép, đành cất giọng hát.

Bà cụ nghe xong, mặt đầy vẻ thất vọng. Bà cụ lắc đầu nói:

"Cô bé, tôi tốn bao nhiêu công sức chỉ bảo, mà cô chẳng nghe được gì hết. Cảm xúc! Phải có cảm xúc đầy đặn! Lúc nãy cô có đặt chút cảm xúc nào vào không? Tôi chỉ nghe thấy một vỏ rỗng không thôi!"

"Thôi được, chắc mấy thứ trừu tượng này cô không hiểu nổi. Vậy thì thế này, tôi sẽ mô tả một khung cảnh. Cô hãy cố gắng tưởng tượng, đưa mình vào khung cảnh đó. Sau đó nhắm mắt lại và hát. Đừng nghĩ nhiều, cứ thả lỏng, đừng lo hát mạnh quá bị người ta cười. Hát có cảm xúc thì không ai cười cô cả. Ngược lại, cứ giữ cách hát qua loa thì sẽ bị người ta chê cười, hiểu chưa?"

Bà cụ nhắm mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

"Cô bé, nhắm mắt lại. Hãy tưởng tượng mình đang đứng giữa một thảo nguyên mênh mông. Bên cạnh cô có một dòng sông uốn lượn chảy qua. Ở bờ bên kia, có một chàng trai rất tuấn tú. Cô vừa nhìn anh ấy một cái, liền thích ngay!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 282: Chương 282



"Nhớ kỹ, cô đã thích anh ấy rồi, thích đến mức vô cùng!" Giọng bà cụ nhỏ dần, nhẹ nhàng hơn, nhấn mạnh một lần nữa, rồi khẽ nói:

"Bây giờ, cô chuẩn bị bày tỏ tình cảm với chàng trai ấy. Hít sâu một hơi. Một, hai, ba... Bắt đầu hát!"

Cô gái như bị thôi miên, vừa nghe lệnh bà cụ liền cất giọng hát, mặt nở nụ cười ngây ngất, cứ như thật sự thấy chàng trai kia cũng thích mình vậy.

May

Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác ngỡ ngàng nhìn nhau. Cô gái này lần này hát hay hơn trước rất nhiều.

Bà cụ Vệ chờ đúng lúc cô gái lấy hơi, nhẹ nhàng nói một câu:

"Mẹ của chàng trai ấy đến rồi, bà ta chỉ trích rằng cô không xứng với cô trai bà ta. Cô cần phải phản bác, chứng minh bản thân xuất sắc. Bắt đầu câu tiếp theo đi..."

Sắc mặt cô gái thay đổi hẳn, giọng hát vang rền, khí thế bừng bừng. Cô gái cắn chặt răng, gằn giọng hát nốt mấy câu cuối, khác hẳn vẻ mềm yếu trước đó, thay vào là khí thế hừng hực, đầy sát khí.

Bà cụ Vệ hài lòng gật gù với màn biểu diễn ấy. Bà cụ vỗ tay một cái, khiến cô gái thoát ra khỏi trạng thái nhập vai. Bà cụ không tiếc lời khen ngợi:

"Không tệ, cô bé. Khi thêm cảm xúc vào, hát hay hơn nhiều."

"Ban đầu tôi chỉ cho con 29 điểm. Bây giờ, tôi cho 59 điểm, thiếu một điểm là đủ đạt. Nhưng đừng nản lòng. Vì trạng thái cô vừa có là do tôi dẫn dắt. Nếu tự cô làm được như thế, tôi sẽ cộng thêm 20 điểm nữa."

"Thêm nữa, hãy nghiên cứu toàn bộ lời bài hát, tìm ra ý cảnh và nhập tâm vào để hát trọn vẹn. Khi làm được, cô sẽ đạt 89 điểm. Còn lại mười mấy điểm kia là không gian để cô phát triển, chứng minh rằng vẫn còn điều để mài giũa, tiếp tục cải thiện. Hiểu chưa?"

Cô gái ngẫm nghĩ lời bà cụ nói, lòng phấn khích. Cô nàng liền nói:

"Thưa cô, em có thể hát lại lần nữa không? Em sợ nếu không có cô dẫn đường, hát lại sẽ trở về như cũ."

Miêu Nhị Mai lập tức đồng ý. Bà cụ Vệ bổ sung thêm:

"Này, cô bé. Khi hát đoạn cuối, lúc phản bác mẹ chàng trai, nhớ siết chặt nắm tay, hơi khụy đầu gối, dồn sức vào eo mà hát. Đừng chỉ dùng mỗi giọng, phải huy động cả cơ thể. Hiểu chưa? Nếu cô làm theo cách tôi dạy, thêm vài động tác tay chân, cô sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều. Nếu cứ đứng cứng đơ như cọc gỗ mà hát, thì chẳng có gì nổi bật đâu."

Cô gái xúc động nhìn bà cụ như nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Cô nàng hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại trạng thái rồi bắt đầu hát. Kết quả ngoài mong đợi, màn trình diễn hoàn hảo.

Khi cô gái ôm chặt cuốn sổ lời bài hát, vui vẻ rời đi, các giáo viên trong phòng nhanh chóng tụ lại quanh bà cụ Vệ. Như thể vừa phát hiện ra một ‘báu vật quốc gia’, họ nhìn bà cụ đầy ngưỡng mộ, khiến bà cụ cảm thấy không quen.

Một người hỏi Miêu Nhị Mai:

"Cô Miêu, cô mời vị giáo viên này từ đâu vậy? Giảng dạy quá xuất sắc! Lúc trước, khi sinh viên kia hỏi cô, tôi cũng sốt ruột. Lý thuyết thì cô ấy hiểu, nhưng khi đến cảm xúc, lại không biết phải làm sao. Vị giáo viên này hiện đang giảng dạy ở đâu vậy? Cô Miêu, chúng ta có nên cùng nhau viết thư đề nghị, xin viện trưởng mời cô ấy về giảng dạy ở trường mình không?"

Bà cụ Vệ: “???”Từ trên trời rơi xuống bánh nhân thịt thật sao?

Miêu Nhị Mai suy nghĩ một lúc, thấy ý kiến của đồng nghiệp rất hợp lý, liền tự tay soạn một bức thư thỉnh nguyện và nộp lên. Chiều hôm đó, quyết định được thông qua:

"Không câu nệ cách thức, chiêu mộ nhân tài!"

Thời nay, các trường học đều đang trong giai đoạn khôi phục và phát triển, rất thiếu giáo viên chuyên môn. Những trường đại học lớn như đại học Kinh Hoa có thể còn giữ được sự nghiêm ngặt, thà thiếu giáo viên còn hơn mời bừa một người về lấp chỗ. Nhưng học viện Điện ảnh Hí kịch lại thoải mái hơn nhiều, dù sao trường này cũng không tập trung nghiên cứu lý thuyết, chỉ cần có thể nâng cao năng lực nghiệp vụ cho sinh viên là được.

Thế là, bà cụ Vệ – một người mù chữ – trở thành ‘cá lọt lưới’ len lỏi vào trường đại học.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 283: Chương 283



Do bà cụ Vệ không nộp bất kỳ bằng cấp nào, ban lãnh đạo học viện cũng không tiện giao cho bà cụ lớp học chính thức. Nhưng vì nhiều giảng viên đều nhận xét rằng khả năng sửa lỗi hát của bà cụ rất xuất sắc, có thể chỉ ra vấn đề của sinh viên một cách chính xác và đưa ra những gợi ý sửa đổi mang tính xây dựng, nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, học viện quyết định giao cho bà cụ một vị trí giảng viên thực hành. Chế độ đãi ngộ của bà cụ được xếp ngang với Miêu Nhị Mai, bởi ngay cả Miêu Nhị Mai cũng rất đề cao bà cụ. Nếu trả lương thấp hơn thì quả là không phải phép.

Bà cụ Vệ cứ thế, trong sự mơ hồ, trở thành một nhà giáo nhân dân vinh quang, còn là nhà giáo phục vụ đời sống tinh thần của người dân. Sau khi nhận sách giáo trình từ văn phòng giảng dạy của học viện Điện ảnh Hí kịch, bà cụ xách theo chiếc túi vải hoa, ung dung về nhà.

Khi mở sách giáo trình ra, bà cụ đau đầu không biết phải làm sao. Bà cụ chỉ nhận biết được vài chữ, hoàn toàn không hiểu sách viết gì, làm sao giảng bài cho sinh viên? Nếu lên lớp mà cần viết bảng, bà cụ biết làm thế nào?

Một người mù chữ lại đi dạy những sinh viên xuất sắc, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười.

Nhưng bà cụ đã nhận lời giảng viên của học viện, người ta còn sắp xếp lịch dạy rồi, giờ có muốn từ chối cũng không được. Huống hồ, cơ hội này bày ra trước mặt, làm sao bà cụ nỡ từ chối?

Khi Vệ Thiêm Hỉ từ viện nghiên cứu vật lý hạt nhân về nhà, cảnh tượng cô thấy là người bà ăn mặc chỉnh tề mà gương mặt thì đượm vẻ lo âu.

May

"Bà sao thế, bà? Sao trông bà không vui vậy?"

Bà cụ Vệ kể lại toàn bộ sự tình, sau đó hỏi: “Nhóc Hỉ này, bà phải làm sao bây giờ? Bà chẳng biết gì cả, làm sao dạy sinh viên? Nếu bảo bà mở miệng nói chuyện suông thì không vấn đề gì, bà có thể nói liên miên ba ngày ba đêm cũng được. Kêu bà học hát theo máy ghi âm thì bà học được. Nhưng giờ lại bảo bà đi dạy những người chuyên làm nhạc, làm nghệ thuật, biểu diễn, chẳng phải làm khó bà sao?"

Vệ Thiêm Hỉ nhìn bà cụ với vẻ mặt phức tạp, cô không ngờ bà mình lại giỏi đến thế. Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Bà ơi, hay là thế này nhé. Để cháu đọc mấy cuốn sách này trước, sau đó kể cho bà nghe nội dung trong đó. Bà chỉ cần nhớ vài ý chính, lên lớp thì cứ nói đại vài câu là được. Còn chuyện viết bảng, bà không cần lo, vì bà dạy thực hành mà. Không cần viết bảng, cứ dạy họ cách hát là được rồi."

Bà cụ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, ý kiến hay đấy."

Có lẽ vì không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của sinh viên, bà cụ trở nên hiếu học hơn hẳn. Dù là Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đông Chinh hay Vệ Đại Nha – người đang bận chạy nguồn hàng – chỉ cần ai rảnh là bà cụ sẽ kéo người đó ngồi đọc sách cho bà cụ nghe từ nửa tiếng đến một tiếng. Đến nỗi, anh em Vệ Triều và Vệ Dương cũng không dám lơ là việc học của mình.

Học viện Điện ảnh Hí kịch sắp xếp để bà cụ bắt đầu dạy từ học kỳ sau. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là học kỳ này bà cụ không có việc. Bà cụ cần phải sửa lại các tiết mục hát trong chương trình văn nghệ mừng Tết Nguyên Đán.

Vào ngày đầu tiên dạy học, bà cụ dậy từ rất sớm. Vừa soi gương chải chuốt, bà cụ vừa nói với Vệ Thiêm Hỉ, người vẫn còn ngái ngủ: “Nhóc Hỉ à, cái kem Tam Bạch của cháu dùng tốt thật. Trước đây da bà có đốm, giờ dùng vài lần thấy mờ đi nhiều rồi. Nếp nhăn cũng bớt hẳn. Không biết có phải bà tự tưởng tượng không, nhưng bà thấy da mình trắng và mịn hơn hẳn.”

Kem Tam Bạch vốn do Vệ Thiêm Hỉ tự điều chế để dùng, khả năng làm trắng và trẻ hóa da là tác dụng rõ rệt nhất. Còn nhiều tác dụng khác thì phải dùng lâu mới thấy.

“Bà thấy tốt thì cứ dùng đi. Trong phòng cháu có một lọ lớn đấy, bà cứ lấy dùng, hết thì tự lấy tiếp.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 284: Chương 284



“Ồ, vậy được. Bà còn sợ dùng hết của cháu, cháu lại không còn để dùng. Nếu cháu bảo thế thì bà yên tâm rồi.” Bà cụ dùng lược chải tóc thật gọn gàng rồi nói tiếp: “Nhóc Hỉ này, cuối tuần cháu có rảnh không? Đi với bà ra nhà lao động mua vài bộ quần áo mới nhé. Bà chỉ có mỗi cái áo len, không thể cứ mặc mãi một cái đó. Ở nhà thì không sao, nhưng giờ bà ngày nào cũng phải ra ngoài gặp người, lại là mấy đứa sinh viên đẹp đẽ, ăn mặc quá xuề xòa thì không ổn, cháu thấy đúng không?”

Vệ Thiêm Hỉ xúc động, nước mắt rưng rưng: “Bà ơi, cuối cùng bà cũng chịu mua quần áo mới rồi! Được, cháu đi với bà. Mình mua thêm vài bộ, không chỉ áo len đâu, còn phải mua thêm áo khoác, quần dài, cả giày da nữa. Đôi giày da của bà là màu đen, mình mua thêm đôi màu nâu, đi mềm chân, chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

Vệ Đại Nha, đang chuẩn bị đi vệ sinh, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bà cụ và Vệ Thiêm Hỉ. Chị ấy ghi nhớ trong lòng, vì sắp đi Dương Thành để xem hàng. Nghe nói chợ thời trang bên đó đã có nhiều mẫu mới đẹp mắt. Chị ấy biết rõ kích cỡ quần áo và giày dép của bà cụ, nên định mua sẵn rồi mang về làm bất ngờ cho mẹ mình.

May

Bà cụ Vệ, tay trái xách túi vải hoa, tay phải xách máy ghi âm, ăn mặc chỉnh tề nhất thủ đô, hào hứng đi đến học viện Điện ảnh Hí kịch.

Học viện sắp xếp cho bà cụ dạy ở nhà hát nhỏ. Khi bà cụ đến nơi, mới chỉ có vài sinh viên trong lớp. Bà cụ bước thẳng lên sân khấu, dùng chìa khóa của học viện mở cửa phòng nghỉ phía sau sân khấu, rồi vào trong để chỉnh máy ghi âm.

Ngồi trong phòng nghỉ, bà cụ ôn lại những kiến thức mà Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha đã tranh thủ đọc cho bà cụ nghe. Bà cụ chọn ra vài từ khóa nghe có vẻ cao siêu, nhẩm đi nhẩm lại cho đến khi trơn miệng mới thôi.

Bà cụ không biết, bên ngoài các sinh viên đã râm ran bàn tán.

Dù không có nhiều người từng gặp bà cụ, nhưng tiếng đồn đã lan xa. Chưa đầy mười phút trước giờ học, tất cả sinh viên có mặt ở khu tập luyện đều biết hôm nay sẽ có một giảng viên mới đến dạy thực hành, và nghe nói người này rất thời thượng!

Khi chuông báo hiệu giờ học vang lên, bà cụ ung dung từ phòng nghỉ bước ra, mang theo máy ghi âm. Thấy các sinh viên vẫn còn huyên náo, bà cụ liền dùng chất giọng Bắc Kinh đậm đà nói: “Tất cả vào vị trí, đứng nghiêm chỉnh!"

Tiếng hô vang dội như tiếng sấm bất ngờ khiến cả lớp im phăng phắc. Đám sinh viên sững sờ nhìn thấy một bà cụ bước đến trước hàng ngũ của họ và nói:

"Trước khi bắt đầu buổi học, mọi người làm quen một chút. Tôi là giáo viên mới của các em, họ Tôn, các em có thể gọi tôi là cô Tôn. Từ nay, tôi không chỉ chịu trách nhiệm sửa lỗi phát âm cho các tiết mục hát trong báo cáo văn nghệ dịp Tết, mà còn đảm nhận phần lớn các tiết học về thanh nhạc của các em trong vài năm tới. Đường còn dài, nên tôi khuyên mọi người hãy chăm chú lắng nghe trong giờ học. Học sớm những điều cơ bản thì sau này mới có thể học được những điều phức tạp hơn. Được rồi, bắt đầu học nào!"

Lời giới thiệu ngắn gọn nhưng độc đáo ấy khiến các sinh viên Học viện Điện ảnh Hí kịch lần đầu tiên cảm nhận sự khác biệt.

Ngay cả câu hô ‘Tất cả vào vị trí, đứng ngay ngắn!’ mà cô Tôn hét lên trước buổi học cũng khiến đám sinh viên thấy không quen. Chẳng phải trình tự thường thấy là giáo viên hô ‘Cả lớp chào cô!’ , rồi cả lớp đồng thanh ‘Chào cô ạ!’ hay sao?

Sao cô giáo mới lại không làm theo quy tắc như vậy?

Hơn nữa, lẽ nào buổi học đầu tiên của giáo viên mới không nên là màn giới thiệu từng sinh viên để tiện điểm danh và tương tác hay sao?

Nhưng họ không hề biết rằng, bà cụ Vệ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước. Biết mình không thể nhớ hết tên của đám sinh viên, bà cụ sớm bảo Vệ Thiêm Hỉ làm sẵn một bộ bảng số bằng giấy cứng, từ số một đến số bảy, có cả số đơn, số đôi, và số ba chữ số. Mặt sau của mỗi bảng số được gắn một cái ghim băng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 285: Chương 285



Bà cụ lấy từ trong túi vải hoa ra những bảng số ấy, lần lượt phát cho từng sinh viên, đồng thời giải thích mục đích sử dụng.

"Từ hôm nay, trước mỗi buổi học, các em sẽ đến nhận bảng số này từ tôi, đeo trước ngực. Khi tan học, các em trả lại. Tôi sẽ không gọi tên mà sẽ gọi số trên bảng, ai bị gọi thì phải đứng lên và hát lại dãy số đó bằng âm điệu "do, re, mi, fa, so, la, xi".

Ví dụ đơn giản: nếu tôi gọi số ba, số bốn mươi mốt, số năm mươi hai và số bảy trăm bốn mươi ba, các em phải đứng lên hát dãy số 3415243 thành "mifadosorexifami". Đồng thời, tôi sẽ yêu cầu các em sử dụng những sắc thái âm thanh khác nhau, như rung, liền, tức giận, chuyển âm, v.v. Hãy về nhà tập luyện chăm chỉ, đừng để mất mặt trên lớp."

Bà cụ Tôn nhớ như in lời nhắc nhở của Vệ Thiêm Hỉ rằng: “Rèn luyện sự nhạy cảm với nốt nhạc cho sinh viên.” Nghĩ tới nghĩ lui, bà cụ mới bày ra chiêu này, suýt chút nữa khiến đám sinh viên khốn khổ.

Sau khi phát hết bảng số, bà cụ đưa mắt quét một lượt qua căn phòng nhỏ, rồi bất chợt dừng lại ở một gương mặt đang trố mắt ngạc nhiên. Bà cụ mỉm cười trong bụng: “Được lắm, nhóc con, đúng lúc ta đang không biết gọi ai, thì trò đã tự đưa mình đến rồi. Vậy thì là trò nhé!”

May

“Vệ Quang Minh, bước ra đây! Hát cho cô nghe bài Chúng ta đi trên con đường lớn nào!”

Vệ Quang Minh: “...”

Anh ấy thu lại ánh mắt bàng hoàng, chầm chậm bước ra khỏi hàng, vừa cười khổ vừa hỏi:

"Bà nội, sao lại là bà đứng lớp vậy?"

Mặt bà cụ Vệ sa sầm lại: “Bà cái gì mà bà? Trong giờ học đừng có kéo quan hệ riêng tư! Hãy gọi tôi là cô Tôn!”

“Thằng nhóc thối, trường mời bà đây giảng dạy. Nếu dám phá hỏng uy danh của bà, bà không chỉ làm khó anh ở trường mà về nhà còn lột da anh ra đấy!”

Trời biết Vệ Quang Minh đã trải qua tiết học này với bao nhiêu nghi ngờ về bản thân. Anh ấy tự cảm thấy mình hát rất hay, nhưng mỗi khi hát một câu, bà cụ Vệ lại tìm ra chỗ sai, sau đó nghiêm chỉnh sửa lỗi cho anh ấy.

Nếu bà cụ chỉ là bắt bẻ, có lẽ Vệ Quang Minh còn dễ chịu hơn một chút, vì dù sao đó cũng là phong cách quen thuộc của bà cụ. Nhưng vấn đề là những lời chỉ dẫn của bà cụ đều hợp lý, có cơ sở rõ ràng. Sau khi được bà cụ sửa, những bài hát ấy nghe hay hơn hẳn, ngay cả bản thân Vệ Quang Minh cũng phải thừa nhận điều đó. Thêm vào đó, với những động tác tay chân mà bà cụ chỉ dạy, việc hát trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vậy rốt cuộc, bà cụ học được những kỹ năng này từ bao giờ? Tại sao anh ấy lại hoàn toàn không hay biết?

Bà cụ Vệ thực sự thiên vị, vừa vào tiết đầu tiên đã đặc biệt ‘mở lò’ riêng cho cháu trai ruột. Tuy rằng buổi dạy kèm này hơi khắc nghiệt, nhưng nhìn thấy sự tiến bộ rõ ràng từ đứa cháu, bà cụ vẫn rất hài lòng.

Sau khi sửa toàn bộ cách hát của Vệ Quang Minh từ đầu đến cuối, bà cụ lại chọn cháu dâu tương lai Đào Tình Tình từ trong đám đông. Khác hẳn với cách dạy Quang Minh, lần này bà cụ nhẹ nhàng nói:

“Tình Tình, cháu cũng hát thử một lần đi. Những gì vừa nãy bà dạy Quang Minh, cháu nghe rõ không? Thử điều chỉnh lại bản thân, cứ tự nhiên mà hát. Nếu có chỗ nào chưa đúng, bà sẽ nói thêm với cháu.”

Vệ Quang Minh: “...” Sao lại bất công như vậy? Tại sao mình phải gọi bà nội là ‘cô Tôn’, còn bạn gái mình lại được gọi là ‘bà nội’? Ai mới là cháu ruột của bà đây?

Đào Tình Tình, sau khi tận mắt chứng kiến cách bà cụ nghiêm khắc chỉnh đốn Vệ Quang Minh suốt nửa giờ, trong lòng đã sớm sợ hãi đến mức như chú chim cút run rẩy. Cô ấy vừa muốn khóc vừa lí nhí gọi một tiếng ‘bà nội’ rồi bắt đầu hát.

Đào Tình Tình quả thực có tài năng. Những lỗi mà bà cụ đã sửa cho Vệ Quang Minh, cô ấy tránh được phần lớn, chỉ còn lại một số ít vấn đề cố hữu. Nhưng bà cụ cũng không yêu cầu cô ấy học được hết trong một lần. Sau khi sửa một số lỗi lặp lại, bà cụ lại dùng những vấn đề mới nảy sinh trong phần hát của Đào Tình Tình để giảng giải cho cả lớp, sau đó chỉ định thêm vài học sinh lên sân khấu, tìm ra điểm chung trong những vấn đề riêng lẻ để tiếp tục chỉnh sửa. Qua một tiết học, kỹ năng ca hát của đám học sinh tuy chưa thể gọi là tiến bộ vượt bậc, nhưng quả thực đã cải thiện rõ rệt.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 286: Chương 286



Tiếng chuông hết giờ vang lên, bà cụ chỉ nói với Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình một câu: “Rảnh thì về nhà ăn cơm nhiều hơn nhé.” Sau đó cởi bảng tên trước ngực, xách túi vải hoa rồi quay về nhà. Bà cụ còn phải đi chợ mua đồ nấu cơm cho Vệ Triều và Vệ Dương sắp tan học.

Đám học sinh trong hội trường nhỏ nhanh chóng ùa đến vây quanh Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình, liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi:

“Vệ Quang Minh, cô Tôn ấy thật sự là bà nội cậu sao? Sao trông bà ấy còn trẻ thế!”

“Tình Tình, hai người gặp phụ huynh rồi à? Khi nào định đăng ký kết hôn thế?”

“Quang Minh, bà nội cậu giỏi thật đấy! Những thứ tôi học mãi không hiểu, bà nội cậu chỉ sửa hai lần là tôi học được ngay.”

“…”

Vệ Quang Minh chỉ muốn bật cười nhạt. Anh ấy ngồi tại chỗ một lát, sau đó nắm tay Đào Tình Tình kéo cô ấy đứng dậy: “Tình Tình, đi, hôm nay về nhà ăn cơm!”

Đào Tình Tình ‘vâng’ một tiếng, hai người tay trong tay rời khỏi hội trường, để lại một đòn chí mạng cho những bạn học còn độc thân.

________________________________________

Tại viện nghiên cứu vật lý hạt nhân, mặt Vệ Thiêm Hỉ gần như cứng đơ vì cười. Cô nhìn quanh một văn phòng đầy ắp người, cảm giác bản thân như một chú cừu non bị bầy sói rình rập, run rẩy ngồi trên ghế nhìn Hạ Viễn đang tranh luận với những người kia.

Chủ đề tranh luận xoay quanh Vệ Thiêm Hỉ.

Những người tới là từ cục Khoa học và Công nghiệp, cũng làm nghiên cứu vật lý hạt nhân. Hai đám mây hình nấm bốc lên từ sa mạc Gobi năm nào chính là thành quả của họ. So với Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân Tây Nam và Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân thuộc Học viện Khoa học, nơi tập trung vào các vấn đề học thuật, nghiên cứu của cục Khoa học và Công nghiệp thiên về ứng dụng kỹ thuật.

May

Nói đơn giản, viện nghiên cứu vật lý hạt nhân Tây Nam và viện nghiên cứu thuộc Học viện Khoa học chủ yếu nghiên cứu học thuật về phản ứng hạt nhân. Viện Tây Nam tập trung vào phản ứng phân hạch, viện Học viện Khoa học thì chuyên về phản ứng tổng hợp hạt nhân. Liên quan đến đám mây hình nấm, một bên làm b.o.m nguyên tử, một bên làm b.o.m hydro, còn cục Khoa học và Công nghiệp phụ trách sản xuất hai loại b.o.m đó.

Nguyên nhân câu chuyện dài dòng này bắt đầu từ câu kết luận mà Vệ Thiêm Hỉ viết ở cuối bài luận sau khi chứng minh vấn đề toán học của Hạ Viễn.

Vệ Thiêm Hỉ viết: “So với phân hạch hạt nhân, tổng hợp hạt nhân có năng lượng lớn hơn, hiệu suất cao hơn, lại nằm trong phạm vi lý thuyết có thể kiểm soát. Nếu có thể ứng dụng tổng hợp hạt nhân vào phát điện, sẽ tạo ra lợi ích vượt xa các nhà máy điện hạt nhân thông thường, đồng thời an toàn và thân thiện với môi trường hơn.”

Câu này không gây chấn động trong lòng Hạ Viễn, nhưng lại khiến một nhóm nhà khoa học kỳ cựu của cục Khoa học và Công nghiệp phải sửng sốt.

Sau khi viện Toán học thuộc Học viện Khoa học kiểm chứng rằng bài luận của Vệ Thiêm Hỉ hoàn toàn chính xác, nhóm nhà khoa học kia lập tức tổ chức một hội nghị, đồng thời xác định mục tiêu nghiên cứu tiếp theo – năng lượng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát.

Tuy nhiên, nhóm nhà khoa học này chủ yếu làm nghiên cứu kỹ thuật, không mạnh về lý thuyết. Đặc biệt, quá trình chứng minh phức tạp của Vệ Thiêm Hỉ giống như thiên thư, họ không thể hiểu được. Chỉ có thể lấy kết luận từ bài luận ra để áp dụng riêng.

Viễn cảnh về năng lượng tổng hợp hạt nhân quá hấp dẫn, những giáo sư kỳ cựu này không muốn bỏ lỡ nhân tài sáng giá như Vệ Thiêm Hỉ, vì vậy kéo nhau tới viện nghiên cứu để ‘đào góc tường’.

Vệ Thiêm Hỉ ngơ ngác. Sau khi học xong toán học trên hành tinh Lobita, cô đã chuyển sang nghiên cứu các lĩnh vực khác như y học, sinh học… chưa từng nghiên cứu vật lý hạt nhân. Việc cô có mặt tại viện nghiên cứu vật lý hạt nhân hoàn toàn là ngẫu nhiên. Hơn nữa, cô cũng chỉ phụ trách điều chỉnh và hoàn thiện mô hình toán học, chứ không làm gì liên quan đến năng lượng hạt nhân. Giờ bảo cô sang cục Khoa học và Công nghiệp để chế tạo vũ khí... cô lấy đâu ra khả năng đó?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 287: Chương 287



Dù từ chối hàng chục lần, các nhà khoa học kia vẫn kiên trì thuyết phục, khiến Vệ Thiêm Hỉ phiền muốn phát điên. Cô muốn nổi cáu nhưng biết họ đều là những người có công lao với đất nước, không thể thất lễ, đành nuốt giận vào trong, tức đến mức như một con cá nóc.

Hạ Viễn cũng đau đầu không kém. Những người này đều là bậc thầy trong lĩnh vực nghiên cứu hạt nhân, từng giúp anh ta rất nhiều. Nếu người khác đến, anh ta đã từ chối thẳng thừng, nhưng với những người này, anh ta không thể nào làm thế.

Vệ Thiêm Hỉ không muốn phí thời gian vào những cuộc tranh cãi vô ích, cô cắn răng nói với Hạ Viễn:

"Thầy Hạ, hay là chúng ta cứ đồng ý với yêu cầu của Cục Khoa học Công nghiệp đi. Thời gian ở Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân thực sự rất mệt mỏi, tôi muốn đổi môi trường để thư giãn một chút. Dẫu sao làm nghiên cứu khoa học cũng không phải lúc nào cũng cho ra kết quả ngay lập tức."

"Tôi còn phải học ở Đại học Kinh Hoa, việc học mới là chính. Trong mấy năm này, tôi muốn viết thêm nhiều luận văn liên quan đến toán học. Thật ra, sự hỗ trợ mà Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân mang lại cho tôi không quá nhiều, đến Cục Khoa học Công nghiệp cũng vậy. Nếu các giáo sư ở đó muốn đưa tôi về làm ‘bùa may mắn’ cho họ, thì đổi nơi làm việc cũng không vấn đề gì."

"Bình thường tôi chủ yếu dành thời gian ở trường. Các giáo sư ở Cục Khoa học Công nghiệp đều xuất thân từ nghiên cứu, chắc chắn họ sẽ hiểu nỗi vất vả trong quá trình làm khoa học. Nghĩ mà xem, họ sẽ không ép buộc tôi phải tạo ra thứ gì quá sức đâu. Thầy cứ coi như cho tôi nghỉ phép đi. Biết đâu mấy giáo sư thấy tôi chẳng làm được gì, một ngày nào đó lại đổi ý, đưa tôi quay về Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân. Cục Khoa học Công nghiệp không thể nuôi không người, thầy nghĩ xem có đúng không?"

Hạ Viễn nghe xong lời của Vệ Thiêm Hỉ, trong lòng buồn cười đến mức suýt bật cười thành tiếng.

Các giáo sư từ Cục Khoa học Công nghiệp sau khi nghe những lời này đều đồng loạt mặt mày sa sầm.

"Cô đồng chí trẻ, cống hiến cho đất nước mà cô không hiểu sao?”Một nhà khoa học già để râu dê tức giận bật lại ngay tại chỗ.

May

Trong lòng, Vệ Thiêm Hỉ thầm lẩm bẩm mấy lời khó nghe, nhưng ngoài mặt vẫn cười hỏi lại: “Thế ở Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân không phải là cống hiến cho đất nước à?”

Mấy nhà khoa học còn lại thấy ông râu dê định nói tiếp thì vội kéo ông ta lại, lên tiếng hòa giải: “Thôi nào, mỗi người một chí hướng. Đồng chí trẻ này thích nghiên cứu lý thuyết, không muốn đến Cục Khoa học Công nghiệp thì chúng ta cũng không thể ép. Dẫu sao Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân và Cục Khoa học Công nghiệp cũng thường xuyên trao đổi. Sau này có vấn đề gì, mọi người cứ hợp tác nhiều hơn là được, không nên làm căng thẳng quan hệ như vậy."

Ông râu dê trong lòng vẫn tức tối, nhưng lại lo Vệ Thiêm Hỉ trẻ tuổi, nóng nảy, chỉ vì vài lời của mình mà bỏ dở giữa chừng, nên đành ngồi xuống với vẻ mặt u ám.

Sau một vài câu khách sáo khô khan, đoàn giáo sư từ Cục Khoa học Công nghiệp rời đi tay trắng.

Hạ Viễn thấy Vệ Thiêm Hỉ nằm bò trên bàn không nói gì, bèn lên tiếng: “Lời của viện sĩ Dương cô đừng để trong lòng. Ông ấy là người nóng tính, nhưng thực sự rất coi trọng tiềm năng của cô. Nếu không, ông ấy sẽ chẳng nói với cô như vậy đâu. Người bình thường chẳng bao giờ lọt được vào mắt ông ấy cả!”

"Cô cứ ở lại Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân đi. Bây giờ các vấn đề toán học ở đây đã không còn nhiều, cô có thể làm những nghiên cứu mình thích. Tất nhiên, nếu muốn đi sâu vào nghiên cứu về nhiệt hạch, tôi rất hoan nghênh. Trong văn phòng của tôi có rất nhiều tài liệu liên quan, nếu muốn xem thì cứ tự nhiên lấy."

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu, nhưng vẫn nằm bò trên bàn, không muốn ngẩng lên.

Hạ Viễn nhìn cô, trong ánh mắt ánh lên nét cười: “Thôi, đừng buồn nữa. Trưa nay tôi mời cô ăn mì tương đen nổi tiếng, không thua gì vịt quay thủ đô đâu!"

“Được thôi.” Cuối cùng, Vệ Thiêm Hỉ cũng ngẩng đầu lên.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 288: Chương 288



Hạ Viễn thấy cô có vẻ đã lấy lại tinh thần, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Vui vẻ rời khỏi văn phòng của cô, anh ta không nhận ra rằng, Vệ Thiêm Hỉ đang cầm bút, viết hai chữ lên sổ tay –’máy tính’.

Cô đã quyết định rồi. Phải tìm cách tạo ra máy tính trước, nếu không, làm khoa học thế này quá chậm. Việc gì cũng phải viết tay, mà có những vấn đề toán học con người không thể tính ra nổi. Đến cô, khi suy nghĩ về những bài toán ấy, cũng không tránh được những cơn đau đầu.

Nhìn hai chữ ‘máy tính’ trên giấy, Vệ Thiêm Hỉ tự đặt cho mình một mục tiêu nhỏ – học toàn bộ kiến thức liên quan đến linh kiện điện tử và công nghệ thông tin từ đầu đến cuối của hành tinh Lobita!

Sau khi xác định hướng nghiên cứu mới, Vệ Thiêm Hỉ xử lý xong công việc được Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân giao, rồi hẹn Hạ Viễn đi ăn một bát mì trộn chuẩn vị. Trong bữa ăn, cô còn rút ra một kết luận:

“Món mì này làm vẫn chưa ngon bằng mì bà tôi nấu. Thầy Hạ, hôm nào tôi đưa thầy đến nhà tôi ăn thử mì trộn. Mì bà tôi làm có thể không chuẩn vị như ở đây, nhưng mùi vị ngon hơn nhiều. Để bà pha thêm ít tương ớt nhà làm, đảm bảo thầy sẽ thích."

Đôi mắt Hạ Viễn sáng lên:

“Tương ớt? Là mang từ Dung Thành về à?"

“Đúng vậy, bà tôi từ Dung Thành mang mấy lọ lên. Khi nào nghỉ đông về Dung Thành, chắc chắn tôi sẽ mang thêm vài lọ lên."

Ăn xong bữa, Vệ Thiêm Hỉ vẫn bận tâm chuyện tìm hiểu tình hình nghiên cứu trong nước và quốc tế về lĩnh vực điện tử thông tin và máy tính, nên vội vàng từ biệt Hạ Viễn. Cô cầm theo thẻ mượn sách rồi thẳng tiến đến thư viện Đại học Thủy Mộc.

Nhìn bóng dáng cô vội vã rời đi, Hạ Viễn khẽ cười, uống cạn chén canh mì còn sót lại trong bát.

"Dù sao thì việc Vệ Thiêm Hỉ mời mình đến nhà cũng là một điều đáng mừng."

Giữa cơn gió rét buốt miền Tây Bắc, Vệ Thiêm Hỉ đạp xe đến Đại học Thủy Mộc, dừng lại ở bãi để xe, sau đó đi thẳng vào thư viện.

Dù chọn nghiên cứu lĩnh vực khoa học nào, việc nắm rõ tình hình nghiên cứu trong và ngoài nước đều là bước cần thiết, và cũng là bước tốn nhiều thời gian nhất.

Đại học Kinh Hoa thiên về các ngành khoa học nhân văn và một số ngành khoa học tự nhiên, nên Vệ Thiêm Hỉ không tìm được những cuốn sách mình cần. Vì vậy, cô phải đến thư viện Đại học Thủy Mộc, nơi có bầu không khí nghiên cứu khoa học kỹ thuật mạnh mẽ hơn.

Sau khi mượn sách, cô đọc miệt mài suốt nửa ngày. Đến buổi chiều, khi các lớp bắt đầu, Vệ Thiêm Hỉ lại chạy đến khoa Điện tử Thông tin mới thành lập để nghe một giáo sư già giảng bài. Cô nghe được nửa tiết thì nhận ra những điều vị giáo sư giảng dạy khá cơ bản. Thế là cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

May

Không phải vì giáo sư giảng không hay, mà bởi nội dung quá sơ cấp. Mặc dù có giá trị, nhưng cứ hai mươi câu mới có một câu đáng nghe. Theo Vệ Thiêm Hỉ, thay vì mất thời gian ở đây, cô thà trở lại thư viện đọc sách còn hơn.

Nào ngờ ánh mắt vị giáo sư già rất tinh tường. Ông ấy lập tức phát hiện cô đang rón rén chuẩn bị rời lớp. Lông mày ông ấy nhíu lại, giọng trầm đầy uy nghi:

“Nữ sinh kia, đang trong giờ học, em đeo ba lô định đi đâu? Không muốn nghe nữa sao? Trốn học sẽ bị trừ điểm chuyên cần đấy. Ba lần trốn học, em sẽ bị cấm thi học kỳ này!”

Vệ Thiêm Hỉ khựng bước, ngượng ngùng nói:

“Thưa thầy, em đến nghe ké ạ.”

Lời này ngụ ý rõ ràng: “Thầy ơi, em không phải sinh viên của thầy, nên dọa trừ điểm hay cấm thi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em. Vậy nên xin thầy cho phép em lặng lẽ rời đi mà không để lại dấu vết, được không ạ?”

Đáng tiếc, suy nghĩ của vị giáo sư không giống Vệ Thiêm Hỉ. Nghe cô nói đến nghe ké, ông ấy đột nhiên tỏ ra rất hứng thú. Ông ấy lập tức mở lời:

“À, thì ra là sinh viên từ khoa khác. Em thích chuyên ngành Điện tử Thông tin à? Nếu thích thì cứ đến nghe thêm vài buổi. Kỹ thuật điện tử thông tin rất có triển vọng phát triển. Tuy có thể em chưa theo kịp vì chưa nghe những buổi trước, nhưng đã muốn học thì phải cố gắng. Sau giờ học, thầy sẽ ở lại lớp một lát, thầy sẽ giới thiệu cho em vài cuốn sách chuyên ngành để tự học thêm. Những nội dung này còn khá cơ bản, chịu khó một chút là em sẽ bắt kịp.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 289: Chương 289



Vệ Thiêm Hỉ không biết nói gì hơn. Cô lặng lẽ trở về chỗ ngồi, giả vờ chăm chú lắng nghe những điều mình đã biết từ lâu. Trong lòng cô tràn đầy cảm giác bất lực, nước mắt như muốn trào ra.

Mãi đến khi tan học, vừa định rời đi, vị giáo sư già đã cầm một danh sách sách chuyên ngành chạy theo:

“Này em, đã thích ngành Điện tử Thông tin, thầy khuyên em đọc những cuốn này. Cố gắng theo kịp tiến độ lớp học. Nhớ tìm một bạn học ngành này chép thời khóa biểu, rồi đến nghe thường xuyên. Có gì không hiểu cứ đến hỏi thầy.”

Vệ Thiêm Hỉ thầm nghĩ, thà cô ngâm mình trong đống sách ở thư viện còn hơn quay lại đây. Nhưng lại sợ nếu không quay lại sẽ làm tổn thương vị giáo sư già nhiệt tình, cô đành thú nhận sự thật.

Cô đưa thẻ mượn sách ra, nói:

“Thưa thầy, em không phải sinh viên Đại học Thủy Mộc, mà là nghiên cứu viên ở Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân. Em đến đây nghe ké vì một số mô hình tính toán quá khó, muốn tìm hiểu thêm về cách ứng dụng máy tính."

Tưởng rằng nói xong sẽ được giải thoát, không ngờ vị giáo sư càng nhiệt tình hơn. Ông ấy đập mạnh xuống bàn, giọng hào hứng:

“Em chính là sinh viên đại học Kinh Hoa được Viện Vật lý Hạt nhân đặc cách tuyển dụng, người học toán xuất sắc đúng không?"

Rồi ông ấy hào hứng kéo cô đến văn phòng, nhờ cô giải bài toán tối ưu hóa thuật toán chuyển đổi từ thập phân sang nhị phân mà ông ấy đau đầu bấy lâu. Sau khi giải xong, Vệ Thiêm Hỉ vội vàng chuồn mất, thề rằng sẽ không bao giờ quay lại nghe lớp của ông ấy nữa.

Tuy nhiên, vị giáo sư không nghĩ vậy. Trong mắt ông ấy, cô gái trẻ vừa lễ phép vừa tài năng. Tối hôm đó, ông ấy liền gom hết các vấn đề liên quan đến toán học, chuẩn bị chờ cô quay lại để thảo luận tiếp.

Nhưng đợi suốt mười ngày, Vệ Thiêm Hỉ vẫn không xuất hiện. Cuối cùng, ông ấy mượn xe đạp, tự mình đến Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân tìm cô, nhưng được thông báo rằng cô đã xin nghỉ phép về quê khảo sát từ tuần trước.

“Đi khảo sát? Khảo sát gì? Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân các cậu định xây nhà máy điện hạt nhân ở Dương Thành à?”Giáo sư già có vẻ ngơ ngác.

Vị trợ lý nghiên cứu viên giải thích: “Không phải vậy, nghiên cứu viên Vệ xin nghỉ vì việc gia đình, tổng cộng là nửa tháng. Chắc khoảng một tuần nữa sẽ quay lại. Hay là ngài để lại phương thức liên lạc, khi nào nghiên cứu viên Vệ trở lại, chúng tôi sẽ để cô ấy liên hệ với ngài?”

May

“Được…” Sau khi biết Vệ Thiêm Hỉ xin nghỉ vì việc gia đình nên không đến Đại học Thủy Mộc nghe giảng, giáo sư già cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Nhưng nếu ông ấy biết Vệ Thiêm Hỉ xin nghỉ để đi cùng Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh tới Dương Thành nhập hàng, không biết ông ấy sẽ nghĩ gì?

Sau khi Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha tới Dương Thành, ba người họ như thể càn quét cả chợ, quyết tâm mua cho bằng hết những gì cần thiết.

Dù chính sách chưa được ban hành đầy đủ, thị trường Dương Thành đã bắt đầu sôi động trở lại, hàng loạt sản phẩm mới mẻ đã được bày bán.

Vệ Đông Chinh tập trung vào các thiết bị điện như đài radio, tivi, máy giặt, quạt điện… Anh ấy chọn những món vừa đẹp mắt vừa chất lượng, may mà Vệ Thiêm Hỉ mang theo đủ tiền, nếu không thật khó mà đáp ứng được nhu cầu chi tiêu của anh ấy.

Vệ Đại Nha cũng thoải mái mua sắm, chị ấy lao ngay vào khu chợ quần áo, mua sỉ số lượng lớn các mẫu mã đẹp và chất lượng tốt. Ngoài ra, chị ấy còn chọn thêm một số loại quần áo, giày dép, mũ nón mang phong cách hiện đại. Các món đồ này phù hợp với mọi người, từ Vệ Thiêm Hỉ – cô thiếu nữ tuổi trăng tròn, đến chính chị ấy – người phụ nữ đã kết hôn, hay cho cả Tạ Ngọc Thư và bà cụ Vệ – những người trung niên và cao tuổi. Mẫu mã đa dạng đến mức nếu không có thỏa thuận với các xưởng quần áo về việc giao hàng tận thủ đô sau khi đặt cọc, thì ba cô cháu này không cách nào chuyển hết hàng về được.
 
Back
Top