Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 250: Chương 250



Khi biểu diễn, Vệ Quang Minh tưởng tượng người đối diễn cùng mình là Bạch Dương, đồng thời tự đặt bản thân vào vai cô ruột. Càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc của anh ấy dâng trào mãnh liệt. Cất giọng cao vút, anh ấy hát về phía người đối diện:

“Phu tướng làm chủ cho ta, nhìn cường hào khiến ta nghiến nát răng!”

“Phì!”

Một tiếng "phì" vang trời dậy đất khiến thầy giáo trẻ đứng đối diện bị giật mình.

Thầy giáo còn chưa kịp phản ứng, Vệ Quang Minh đã nhẹ nhàng bước đến, dáng vẻ đáng thương, ngón tay chỉ về phía thầy rồi lại cất giọng:

“Ta bước đến gần khạc một bãi, mắng người vô sỉ, vô tình, vô nghĩa! Ngươi đừng giả ngây giả dại, thờ ơ như chẳng có chuyện gì, ba tội lớn của ngươi vẫn còn đó!”

“Tội thứ nhất: kết hôn với công chúa làm phò mã, lừa triều đình mà ruồng bỏ chính thê!”

“Tội thứ hai: vinh hoa phú quý nhưng để cha mẹ c.h.ế.t đói, nghịch bất hiếu đoạn thiên luân!”

“Tội thứ ba: g.i.ế.c vợ hại con, ép c.h.ế.t Hàn Kỳ, kẻ vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói!”

“Ngươi, ngươi, ngươi quả thật là không trung, không hiếu, không nhân, không nghĩa! Đã đọc sách gì, sao còn xứng làm người? Không biết rằng tội lớn phạm pháp đang chờ ngươi! Nay ngươi đến phủ Khai Phong, Bao đại nhân sẽ không tha kẻ bất nghĩa!”

Thầy giáo trẻ cùng diễn với Vệ Quang Minh c.h.ế.t lặng. Những người khác chỉ thấy Vệ Quang Minh hát hay, nhưng với thầy, sự cảm nhận lại khác biệt. Đối diện trực tiếp, từng động tác, ánh mắt, dáng miệng của Vệ Quang Minh khiến thầy có cảm giác mình thực sự đứng trước một Tần Hương Liên đang đầy bi phẫn.

May

"Đây là quái thai ở đâu chui ra thế này?" Thầy thầm nghĩ, nhưng nhờ có sự chuyên nghiệp, khi nhạc đệm vang lên, thầy lập tức lấy lại tinh thần. Suy nghĩ muốn nhường nhịn ban đầu tan biến, thầy dốc toàn lực phối hợp để diễn đoạn này.

Khi thầy giáo trẻ hoàn thành phần của mình, một nhân vật hóa trang mặt đen bước lên sân khấu. Đây là người vào vai Bao Chửng, cũng được chọn từ các sinh viên. Đứng bên cạnh Vệ Quang Minh, nhân vật Bao Chửng cảm nhận rõ ràng sự uy h.i.ế.p từ ánh mắt sắc bén của Vệ Quang Minh, trong lòng bất giác run rẩy.

Vệ Quang Minh vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của vai diễn. Anh ấy quỳ xuống sàn, đôi mắt ngân ngấn lệ, chỉ vào Bao Chửng rồi hát:

“Hương Liên nước mắt chưa khô, ba trăm lượng bạc đổi lấy chồng, ta từ nay thề c.h.ế.t không kêu oan. Bao đại nhân người đời nói là sắt mặt, nhưng hóa ra lại bao che quan trên!”

Người vào vai Bao Chửng vẫn chưa kịp phản ứng, đứng ngây ra như tượng gỗ bên cạnh Vệ Quang Minh, đến cả lời thoại của mình cũng quên sạch.

Vệ Quang Minh sốt ruột, đứng dậy đẩy nhẹ Bao Chửng, sau đó tự hát luôn lời thoại của nhân vật này:

“Hả?!”

Sau đó, anh ấy nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu, quỳ xuống, hướng lên trần nhà mà gào lên thảm thiết:

“Quan bao che cho nhau, liên lụy lớn lao! Ta khóc khóc khóc một tiếng cho cha mẹ c.h.ế.t oan, ta gọi gọi gọi một tiếng cho trời kẻ sát nhân!”

Đến đây, phần của Vệ Quang Minh đã xong. Anh ấy chờ nhân vật Bao Chửng hoàn thành lời thoại để kết thúc cảnh diễn, nhưng không ngờ người này vẫn ngẩn ngơ.

Quỳ lâu khiến đầu gối đau nhức, anh ấy không kiên nhẫn được nữa, đứng dậy, đổi giọng, hóa thân thành Bao Chửng, cất tiếng:

“Hương Liên trách ta bao che, nàng bảo ta quan bao quan. Đáng lý phải c.h.é.m Trần Thế Mỹ, nhưng quốc thái khổ khổ cầu xin. Muốn không c.h.é.m Trần phò mã, lại khiến Bao Chửng khó lòng phân xử. Quan chức hoàng gia ta không làm, dẫu trời sập xuống Bao Chửng gánh chịu!”

Kết thúc phân cảnh, Vệ Quang Minh đứng thẳng, cúi chào về phía ban giám khảo, giọng nói trở lại bình thường:

“Thưa các thầy cô, phần diễn của em đã xong. Mong thầy cô góp ý, chỉ bảo.”

Một giám khảo từng hát “Tần Hương Liên” năm xưa hiểu rõ độ khó của vai diễn này, cảm giác từng câu hát của Vệ Quang Minh như khiến người phụ nữ đầy oan khuất đó sống dậy. Bà ấy tự hỏi nếu mình hát lại vai này, liệu có thể đạt được cảm xúc như vậy hay không.

Suy nghĩ một chút, bà ấy hỏi:

“Em là Vệ Quang Minh phải không? Em hát rất tốt. Cô có một vài câu muốn hỏi, em có tiện trả lời không?”

Vệ Quang Minh gật đầu: “Thưa cô, cô cứ hỏi ạ.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 251: Chương 251



“Căn bản này em học từ đâu? Em theo học ai? Đừng ngại, cô chỉ tò mò em làm thế nào để biết được nhiều thể loại như vậy. Vừa nãy em diễn có bốn loại hình hát đúng không? Đây là lần đầu tiên cô nghe một người kết hợp bốn loại hình như thế. Người bình thường không dám thử đâu, nhưng cô phải công nhận hiệu quả rất bất ngờ. Thời đại hiện nay cần sự cởi mở và sáng tạo, với tài năng của em, tương lai của sân khấu chắc chắn sẽ có tên em.”

Vệ Quang Minh ngại ngùng đáp:

May

“Trước đây em học với vài thầy ở đoàn văn công Quân khu Dung Thành. Các thầy thuộc nhiều trường phái khác nhau, em học được một ít từ mỗi người, thêm nữa em thường nghe băng cassette của các thầy, nên học được vài thứ lộn xộn.”

“Ồ? Vậy cô hỏi thêm một câu. Trước đây các nghệ sĩ thường diễn ‘Tần Hương Liên’ là một người phụ nữ yếu đuối, đầy oan khuất. Dù cô ấy bùng nổ cảm xúc, vẫn luôn mang dáng vẻ đáng thương. Sao em lại thể hiện nhân vật này có chút hung hãn vậy?”

Câu hỏi khiến cả hội trường bật cười vui vẻ.

Vệ Quang Minh hơi ngượng, trong lòng tuyệt nhiên không dám nói rằng khi luyện tập vai này, hình ảnh bà cụ Vệ nổi nóng lại hiện lên rõ ràng trong đầu.

Sau một lúc cân nhắc, anh ấy đáp:

“Phụ nữ vốn yếu mềm, nhưng làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ. Em nghĩ, Tần Hương Liên bị dồn đến đường cùng. Việc đội tang đi kiện cho thấy cô ấy đã sẵn sàng đánh đổi mạng sống. Cô ấy không còn sợ hãi gì nữa. Từ những lời lẽ trong vở diễn, có thể thấy cô ấy đầy căm hận. Cộng thêm sự áp lực từ quan uy của Bao đại nhân, lời nói của cô ấy sẽ trở nên dồn dập. Xem xét mọi khía cạnh, em nghĩ Tần Hương Liên đã buông bỏ tất cả, thậm chí không còn nghĩ đến chuyện minh oan. Cô ấy chỉ muốn phá vỡ bầu trời bất công này!”

Vệ Quang Minh nhờ tài năng vượt trội đã dễ dàng giành được vai diễn "giả trang Tần Hương Liên" mà không gặp chút khó khăn nào. Anh ấy bắt đầu luyện tập cùng các giáo viên chuyên ngành tại Học viện Kịch. Mặc dù những năm trước từng theo đoàn văn công học được không ít kỹ năng cơ bản, nhưng vẫn còn nhiều điểm cần chỉnh sửa.

Các giáo viên ở Học viện Kịch rất trân trọng tài năng của Vệ Quang Minh, sẵn sàng dốc lòng chỉ dạy. Nhiều người còn tự sắp xếp lịch học riêng cho anh ấy, khiến anh ấy bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Đề tài mà Hạ Viễn giao cho Vệ Thiêm Hỉ sau nửa học kỳ miệt mài nghiên cứu cuối cùng cũng đi đến giai đoạn kết luận. Vệ Thiêm Hỉ đã hoàn thành bản thảo luận chứng, sau khi tự mình kiểm tra, cô tách riêng những phần đã được người khác chứng minh, rồi lấy quá trình luận chứng tự mình thực hiện để viết thành nhiều bài báo khoa học. Cô dự định sau kỳ nghỉ lễ Lao động sẽ đến tìm vị giáo sư già dạy môn "Toán học cơ sở" để hỏi về các tạp chí toán học quốc tế có uy tín, sau đó gửi bài.

Kiếp trước, dù không hoạt động trong giới học thuật, Vệ Thiêm Hỉ vẫn hiểu rõ một thực tế hiển nhiên: "Ảnh hưởng của tạp chí quốc tế vượt xa tạp chí trong nước.". Một nhà khoa học gây tiếng vang trong nước chưa chắc được quốc tế công nhận, nhưng một khi đã nổi danh quốc tế, trở về quê hương chắc chắn sẽ được trọng vọng như tổ tiên, địa vị chênh lệch một trời một vực.

Trước kỳ nghỉ lễ Lao động, tám anh chị em nhà họ Vệ tụ họp tại Bắc Kinh trong căn viện do Vệ Đại Nha từng mua cho bà cụ Vệ. Lần này, họ tự tay nấu ăn.

Vệ Đông Chinh tuy có nhiều ý tưởng, nhưng chính sách từ trên chưa được thông qua, đành đem toàn bộ sức lực đổ dồn vào việc sửa sang căn tứ hợp viện này. Căn viện lúc mua không hề rẻ, dù bỏ hoang mười năm nhưng tường, mái, gạch ngói đều còn tốt, chỉ có bụi phủ khắp nơi và cỏ mọc đầy sân. Vệ Đông Chinh dành nửa tháng dọn dẹp, rồi dùng tiền tích cóp khi làm việc tại xưởng xà phòng để sửa sang, thay mới và sắm sửa những gì cần thiết, khiến căn viện lột xác hoàn toàn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 252: Chương 252



Dưới chân thiên tử, trị an rất tốt. Tám anh chị em thường xuyên tụ họp ở tứ hợp viện, xem như một mái nhà nhỏ của họ tại Bắc Kinh.

Vệ Đông Chinh quả thực tài năng. Cũng là sinh viên Đại học Kinh Hoa như Vệ Thiêm Hỉ, nhưng trong khi Vệ Thiêm Hỉ đắm chìm vào việc học, chẳng quan tâm thế sự, thì Vệ Đông Chinh lại khám phá Bắc Kinh đến tận cùng. Nhờ mối quan hệ, anh ấy sắm được xe đạp cho cả tám anh chị em. Dù khung xe là đồ cũ nhưng đã được sửa chữa cẩn thận, đạp rất nhẹ nhàng. Nếu không có xe đạp Vệ Đông Chinh chuẩn bị, Vệ Thiêm Hỉ chắc đã chạy bộ đến mòn chân khi đi mượn sách khắp nơi.

Vệ Thiêm Hỉ đích thân đến Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân để giao bản thảo đã được kiểm tra ba lần mà không phát hiện lỗi cho Hạ Viễn, đồng thời xác nhận những phần không thuộc diện bảo mật trong bài báo. Khi chuẩn bị rời đi, Hạ Viễn bất ngờ đưa cho cô một phong bì lớn.

"Thầy Hạ, đây là gì?" Vệ Thiêm Hỉ ngạc nhiên.

May

Hạ Viễn ấn phong bì vào tay cô: "Đây là thù lao nghiên cứu mà Viện Vật lý Hạt nhân dành cho cô, được xét duyệt theo tiêu chuẩn của nghiên cứu viên cấp cao chính thức. Tuy số tiền không nhiều, nhưng mong cô đừng để bụng và nhất định phải nhận."

Vệ Thiêm Hỉ vội trả lại phong bì: "Thầy Hạ, thật sự không cần đâu. Thầy cho tôi mượn thẻ thư viện, tôi giúp thầy giải bài toán kia, chúng ta đã là đôi bên cùng có lợi rồi. Tôi còn thu hoạch được nhiều bài báo nữa mà!"

"Chuyện nào ra chuyện đó. Vấn đề cô giải quyết không hề nhỏ. Theo tôi, thù lao của nghiên cứu viên cấp cao chính thức còn là thiệt thòi cho cô. Chúng tôi từng mời không ít nghiên cứu viên cấp cao chính thức nhưng không ai giải được. Vì chính sách hạn chế, đây là mức cao nhất tôi có thể xin được, cô nhất định phải nhận."

Thấy Vệ Thiêm Hỉ còn định từ chối, Hạ Viễn lấy ra một chồng tài liệu dự án dày cộp, đẩy về phía cô: "Tôi coi cô như người nhà nên không khách sáo. Cô nhận khoản thù lao này đi, tôi còn nhiều bài toán trong các dự án cần cô hỗ trợ. Nếu cô không nhận, tôi biết mở lời thế nào?"

Nghe vậy, Vệ Thiêm Hỉ đành nhận, liên tục cảm ơn.

"Đừng khách sáo. Cô xem qua những dự án này đi. Nhiều dự án đang bị đình trệ không phải vì thiếu kinh phí, mà do vướng phải bài toán khó. Nói ra không sợ cô cười, chúng tôi gọi những bài toán này là "trần nhà của nghiên cứu khoa học"."

"Ngành nào, lĩnh vực nào cuối cùng cũng bị bài toán này cản bước. Cô xem có thể giải quyết được bao nhiêu thì giải quyết, nhưng đừng áp lực. Có thể giải được thì tốt, không giải được cũng không sao. Dù sao việc cô vào Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân đã được quyết định, chỉ cần luận chứng của cô được thông qua và xác minh, chúng tôi sẽ gửi thông báo tuyển dụng về trường của cô."

Vệ Thiêm Hỉ rất đồng tình với câu "bài toán khó là trần nhà của nghiên cứu khoa học" của Hạ Viễn. Trên hành tinh Lobita, mỗi lần có đột phá lớn trong nghiên cứu khoa học đều bắt đầu từ sự đột phá trong lĩnh vực toán học.

"Vậy tài liệu này tôi có thể mang về không? Nếu không tiện, nhờ thầy lọc ra những mô hình toán học không liên quan đến vấn đề bảo mật cho tôi." Vệ Thiêm Hỉ lật xem tài liệu, phát hiện có nhiều nội dung cô chưa học trên hành tinh Lobita, lập tức nổi hứng thú.

Hạ Viễn có chút khó xử. "Muốn mang tài liệu ra ngoài rất khó. Việc lọc ra bài toán cũng không thể làm trong ngày một ngày hai. Tôi sợ trong quá trình luận chứng đã có sai sót, làm cô bị lệch hướng. Tốt nhất cô nên trực tiếp xem nhật ký nghiên cứu. Nếu cô không ngại, tôi có thể sắp xếp cho cô một văn phòng riêng hoặc chỗ ngồi ngay đối diện bàn làm việc của tôi."

"Vậy phiền thầy sắp xếp cho tôi một văn phòng riêng. Chỉ là tôi phải đợi qua kỳ nghỉ lễ Lao động mới có thể đến, vì trong dịp lễ tôi cần về nhà." Vệ Thiêm Hỉ đồng ý.

Hạ Viễn nghe cô không định dùng chung văn phòng, trong lòng bỗng cảm thấy chút hụt hẫng kỳ lạ. Anh ta nghĩ, có lẽ đó là lòng trân quý nhân tài.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 253: Chương 253



Ngày trước khi trở về Dung Thành, Vệ Đông Chinh đưa cho Vệ Thiêm Hỉ một khoản tiền do Bạch Dương gửi. Sau khi nhận, cô trò chuyện với anh ấy về tình hình gần đây, tiện thể "than thở" mình đã vất vả thế nào, viết được bao nhiêu bài báo.

Vệ Đông Chinh nhìn cô đầy oán trách. "Em gái à, về nhà em nhất định đừng kể với bà nội chuyện em viết báo khoa học. Bà không biết báo khoa học là gì, nhưng bà chắc chắn hiểu đó là thứ tốt. Em mà nói, bà biết anh không viết được bài nào, chắc hôm sau bà gọi điện đến trách anh mất!"

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu hiểu ý. "Anh yên tâm, em sẽ không nói với bà đâu. Em sẽ kể với thím hai."

Vệ Đông Chinh: “…” Nếu nói với mẹ ruột của mình, chắc chắn bà ấy sẽ kể lại cho bà nội. Như thế thì khác gì nhau chứ?

Vệ Đông Chinh, đầu óc đau nhức vì những lời của Vệ Thiêm Hỉ, quyết định gọi các anh em về tứ hợp viện tụ họp, uống vài ly rượu nhỏ để giãi bày nỗi lòng. Nhưng kết quả, Vệ Quang Minh dứt khoát từ chối, bảo rằng gần đây mình bận rộn tập luyện, đến thời gian lên lớp còn phải tranh thủ từng chút, lấy đâu ra thời gian mà tụ họp? Anh ấy nói, muốn gặp nhau thì cứ đợi sau buổi biểu diễn báo cáo dịp Quốc tế Lao động.

Còn Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh thì cũng chẳng nể mặt. Một người đang bận chăm sóc những cây rau thủy canh vừa gieo, một người loay hoay với con cừu non vừa xin từ tay thầy. Hai anh ấy hoàn toàn không định dành thời gian uống rượu cùng Vệ Đông Chinh.

May

Cặp anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang thì như biến mất khỏi thế gian. Vệ Đông Chinh phải tìm đến cả đám bạn học của họ mới biết được rằng Vệ Quốc Kiện đã theo thầy đi khảo sát mỏ, còn Vệ Quốc Khang thì đang cùng thầy đi khảo sát dã ngoại.

Cuối cùng chỉ còn lại Vệ Tây Chinh. Nghĩ đến đứa em trai ruột với bản tính "chuyên đào hố" nhiều năm không đổi, Vệ Đông Chinh quyết định tự mình uống rượu cho nhẹ lòng, tránh tự chuốc lấy phiền.

________________________________________

Vệ Thiêm Hỉ sau khi về nhà định giao ngay số tiền đó cho Vệ Triều và Vệ Dương. Nhưng cô lại lo rằng hai anh em sẽ tiêu xài linh tinh, dễ sa vào thói hư tật xấu. Nghĩ đến việc giao số tiền này cho Vệ Đại Nha, nhưng cô chưa chuẩn bị tinh thần để nói rõ chuyện với chị ấy. Cuối cùng, cô quyết định đưa tiền cho bà cụ Vệ, nhờ bà cụ chọn thời điểm thích hợp để thuyết phục Vệ Đại Nha, rồi mới trao lại số tiền.

Tuy nhiên, Vệ Thiêm Hỉ không ngờ bà cụ Vệ lại phản ứng dữ dội đến thế.

Bà cụ vốn đang thắc mắc vì sao Vệ Thiêm Hỉ cứ thần thần bí bí kéo bà cụ vào phòng, rồi liền thấy cô lấy ra một xấp tiền.

“Nhóc Hỉ, chuyện này là sao?”

Vệ Thiêm Hỉ không giấu giếm, trả lời ngay: “Đây là tiền Bạch Dương gửi cho anh em Vệ Triều và Vệ Dương để lo sinh hoạt phí. Cụ thể bao nhiêu cháu không rõ, bà cứ tìm dịp rồi giao cho cô.”

Khăn lau trong tay bà cụ rơi xuống đất. “Cháu nói cái gì? Tiền này là ai đưa?”

“Bạch Dương.” Vệ Thiêm Hỉ nhìn thấy mắt bà cụ đỏ hoe, hoảng hốt giải thích: “Bà, Bạch Dương cũng đã thi đậu Đại học Kinh Hoa. Mấy ngày đầu nhập học cháu đã gặp anh ta. Số tiền này là anh ta gửi cho hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương. Cháu thật sự không biết phải nói với cô thế nào, nên nhờ bà nghĩ cách.”

“Nghĩ gì mà nghĩ? Nó đưa tiền thì con phải nhận sao? Nhà mình thiếu thốn đến mức phải cần chút tiền của nó à? Nó không ngó ngàng suốt mười năm nay, nhà mình chẳng vẫn nuôi được Đông Qua và Tây Qua lớn khôn đấy sao? Cần gì thứ lòng tốt giả tạo của nó chứ?”

Vệ Thiêm Hỉ lên tiếng: “Bà, chuyện năm xưa mọi người đều nhìn thấy cả. Cháu biết bà tức giận vì những gì anh ta làm không đứng đắn, không đàng hoàng, nhưng mình cũng phải nghĩ đến mặt tốt của anh ta. Hồi đó khi biết quê mình có khí amoniac, anh ta đã làm gì?”

“Huống chi, bà nhìn cô mà xem. Bà nghĩ cô quên được anh ta sao? Tại sao cô từ lúc cai sữa Đông Qua và Tây Qua lại không muốn nhìn hai anh em nữa? Tại sao một người mạnh mẽ như cô, chỉ cần hai anh em lỡ cãi đôi câu là cô khóc không ngừng được?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 254: Chương 254



“Mười năm rồi, bà đã mai mối cho cô bao nhiêu lần? Riêng người mà bác cả giới thiệu từ đơn vị quân đội đã đủ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô có lần nào đồng ý không? Nói đi cũng phải nói lại, anh ta vẫn là cha ruột của Đông Qua và Tây Qua. Giờ hai anh em còn nhỏ, không hiểu chuyện, mình gạt bảo cha chúng mất rồi. Nhưng về sau khi biết sự thật, chúng sẽ nghĩ thế nào? Bà, giấy không gói được lửa. Theo cháu, nên tìm cách nói rõ ràng mọi chuyện thôi!”

“Cô đã sống trong nỗi đau này hơn mười năm. Đã đến lúc giúp cô thoát ra rồi. Không lẽ vì một lần cắt phải tay khi thái rau, mà cả đời không dám đụng đến d.a.o bếp nữa sao? Cô còn trẻ, mới ba mươi thôi, vẫn còn cả quãng đời dài để gặp người tốt hơn.”

Vệ Đại Nha bất ngờ đẩy cửa bước vào, giọng điềm tĩnh: “Ai nói cô chưa thoát ra?”

Chị ấy cầm xấp tiền lên, mở phong bì đếm kỹ, rồi bình thản nói với bà cụ: “Mẹ, nhóc Hỉ nói đúng. Giấy không bọc được lửa, con cũng không muốn giấu nữa.”

“Giấu mười năm rồi, con mệt mỏi lắm. Con cũng không chắc có thể giấu thêm mười năm nữa. Thay vì để các con sau này oán trách, chi bằng nói rõ từ bây giờ.”

Vệ Đại Nha đột ngột xông vào, khiến Vệ Thiêm Hỉ và bà cụ Vệ giật b.ắ.n cả mình. Bà cụ Vệ vội vàng hỏi:

“Đại Nha, con đã nghe hết rồi sao?”

“Vâng, mẹ, con nghe hết rồi. Mười năm qua, mọi chuyện nên được buông bỏ.”

Vẻ mặt của Vệ Đại Nha bình thản đến mức bà cụ Vệ và Vệ Thiêm Hỉ đều không ngờ tới. Chị ấy mở phong bì đựng số tiền kia ra, đếm qua một lượt, rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng:

“Đông Qua, Tây Qua, đến đây mẹ có chuyện muốn nói với các con.”

“Đại Nha!” Bà cụ Vệ lo lắng đến mức giọng run rẩy.

May

Vệ Thiêm Hỉ kéo tay bà cụ lại, không để bà cụ bước ra ngoài.

Giọng của Vệ Đại Nha vang lên từ bên ngoài:

“Đông Qua, Tây Qua, hai con giờ đã lớn cả rồi, có những chuyện mẹ không muốn giấu thêm nữa. Hôm nay mẹ sẽ nói rõ ràng với các con.”

“Trước đây mẹ luôn bảo rằng cha các con qua đời vì bệnh tật, nhưng thật ra mẹ đã nói dối. Mẹ và cha các con đã ly hôn, chuyện đó xảy ra trước khi các con chào đời. Suốt thời gian qua, cha các con không có tin tức gì. Bây giờ có tin rồi, ông ấy còn gửi tiền về cho các con. Mẹ tạm thời giữ số tiền này, nhưng muốn nhận hay không là do hai con quyết định. Nếu không nhận, mẹ sẽ gửi trả lại ngay. Còn nếu nhận, mẹ sẽ để dành cho các con. Sau này khi cần, cứ đến lấy, mẹ sẽ không giữ lại một đồng nào.”

Vệ Triều và Vệ Dương sững sờ trước những lời của Vệ Đại Nha, không biết phải quyết định thế nào.

Vệ Đại Nha nói tiếp:

“Hai con không cần lo lắng. Dù nhận hay không nhận, các con vẫn là con của mẹ, mẹ sẽ không bỏ mặc. Nhưng mẹ phải nói rõ ràng, ông ấy là cha các con. Nhận tiền nuôi dưỡng là điều đương nhiên, nhưng nếu đã nhận, sau này ông ấy có đau ốm hay cần chăm sóc, các con không thể làm ngơ. Nếu ông ấy không còn kiếm được tiền, các con cũng phải lo cho ông ấy ăn uống. Các con nhớ lấy, nuôi dưỡng và báo hiếu vốn dĩ là chuyện có qua có lại.”

Trong nhà, bà cụ Vệ bực bội, quay sang Vệ Thiêm Hỉ nói:

“Cô cháu rốt cuộc đang định làm gì thế? Có phải lại muốn quay về với cái gã học Bạch kia không?”

Tim Vệ Thiêm Hỉ cũng thắt lại, nhưng miệng vẫn khuyên bà cụ:

“Bà ơi, cứ chờ xem cô tính thế nào.”

“Chờ cái gì mà chờ, đứa nhỏ này đúng là đáng ghét!”

Bà cụ Vệ nổi giận thật sự, đến mức phát cáu với cả Vệ Thiêm Hỉ.

Bên ngoài, cuối cùng Vệ Triều và Vệ Dương không cưỡng lại được sức hút của từ “cha,” đồng thanh nói:

“Mẹ, nhận đi ạ!”

Ngay khoảnh khắc nghe câu trả lời ấy, Vệ Đại Nha như bị rút cạn sức lực, chị ấy cười gượng hai tiếng rồi nói:

“Được, mẹ sẽ nghe theo các con. Nếu các con đã muốn nhận ông ấy là cha, mẹ sẽ không cản, nhưng mẹ hy vọng các con nhớ kỹ lời mẹ. Dù sau này xảy ra chuyện gì, không được nhắc đến ông ấy trước mặt mẹ, càng không được có ý định ép mẹ và ông ấy quay lại.”

“Nếu các con có ý nghĩ đó, hãy thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi nhà này. Trước đây các con chỉ có mẹ, không có cha, nên dù các con làm trái ý mẹ, mẹ vẫn thương, không muốn trách mắng quá nặng. Nhưng giờ các con có cả cha lẫn mẹ, dù mẹ có đuổi các con đi, các con cũng vẫn có chỗ để về, rõ chưa?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 255: Chương 255



Vệ Đại Nha đã học rất giỏi “bí quyết” của bà cụ Vệ: hễ không vừa ý là đuổi con cháu ra khỏi nhà. Vệ Triều và Vệ Dương bị những lời của mẹ dọa cho bật khóc nức nở.

Bà cụ Vệ chạy ra, ôm lấy hai đứa cháu, trách mắng Vệ Đại Nha:

“Con bực bội trong lòng thì trút giận vào hai đứa nhỏ làm gì? Chúng có tội tình gì?”

“Không, chúng không có lỗi, lỗi là ở con.” Vệ Đại Nha hít một hơi sâu, rồi đứng phắt dậy, tức giận nói:

“Chuyện này coi như xong, không ai được nhắc lại nữa.”

“Thiêm Hỉ, nếu sau này anh ta gửi tiền, cháu cứ nhận. Khi nào quay về thì đưa hết cho bà nội. Đây là món nợ anh ta nợ hai đứa trẻ, anh ta phải trả. À, Thiêm Hỉ, cháu muốn ăn gì? Cô làm cho cháu nhé! Mẹ ơi, nhà mình không phải còn rượu Cốc Thạc mang đến sao? Hôm nay tâm trạng con vui, mẹ lấy rượu ra đi, để con uống chút.”

“Uống cái gì mà uống? Lần trước uống rượu, con dọa mẹ suýt chết, hôm nay lại muốn dọa ai? Sáng mai còn phải đến xưởng xà phòng làm việc, uống rượu lỡ việc, không cho uống!”

Vệ Đại Nha hếch cằm:

“Không muốn đưa thì nói không muốn đưa, bày ra lắm lý do làm gì? Con tự ra ngoài mua chẳng được à?” Vừa nói, chị ấy vừa lấy tiền trong túi ra.

Rõ ràng trong nhà có rượu, bà cụ Vệ làm sao nỡ để con gái tiêu tiền oan? Bà lườm Vệ Đại Nha một cái:

May

“Uống! Uống cho đã! Muốn uống thế nào thì uống!”

Vệ Đại Nha hùng hục như muốn “đập nồi nấu cơm,” lấy hết đồ ăn trong nhà ra chế biến. Dù hình thức không đẹp, nhưng hương vị cũng khá ngon.

Trên bàn ăn, chị ấy vừa uống rượu vừa gắp thức ăn cho Vệ Triều và Vệ Dương. Ly rượu của chị ấy uống hết mới rót thêm, nhưng gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ thì hoàn toàn theo tâm trạng, buồn cũng gắp, vui cũng gắp. Hai đứa cắm đầu ăn lấy ăn để, sợ làm phật ý mẹ thì bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng ăn nhanh thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ gắp của mẹ.

Chưa ăn được nửa bữa, đĩa của Vệ Triều và Vệ Dương đã chất đầy thức ăn.

Bà cụ Vệ nhìn Vệ Đại Nha say khướt mà đầy vẻ chán ghét, hừ nhẹ:

“Cái bộ dạng này.”

Vệ Đại Nha uống được nửa chai rượu, cuối cùng gục xuống bàn, mặt úp thẳng vào tô canh trứng trước mặt, khiến cả đầu dính đầy hoa trứng.

Bà cụ Vệ đang nhai bánh bao, suýt nghẹn c.h.ế.t khi thấy cảnh đó. Bà vội nuốt miếng bánh bao, rồi nói với Vệ Thiêm Hỉ:

“Thiêm Hỉ, mau đỡ cô cháu dậy, lôi vào nhà tắm rửa sạch chỗ trứng dính trên đầu đi.”

Vệ Thiêm Hỉ vội kéo Vệ Đại Nha đang say bí tỉ vào nhà tắm. Sau một hồi bận rộn, đầu tóc chị ấy đã sạch sẽ, rượu cũng tỉnh kha khá. Thiêm Hỉ dìu chị ấy về phòng, vừa đặt xuống giường, chị ấy đã bật khóc. Ban đầu chỉ là những tiếng thút thít nhỏ, nhưng sau khi Thiêm Hỉ đưa khăn giấy, chị ấy khóc òa lên, âm thanh to đến nỗi vang khắp cả phòng.

Thiêm Hỉ không yên tâm để chị ấy ngủ một mình, bèn nói với bà cụ Vệ rồi ở lại trông. Đợi chị ấy khóc mệt, yên lặng dần, Thiêm Hỉ lấy một quyển sách, ngồi vào bàn đọc.

Vệ Đại Nha nhìn bóng lưng đang chăm chú đọc sách của Thiêm Hỉ rất lâu, rồi khàn giọng hỏi:

“Thiêm Hỉ, đầu óc cháu nhanh nhạy, lại biết nghĩ đúng, giúp cô nghĩ xem, sau này cô nên làm gì?”

Thiêm Hỉ đọc xong đoạn sách đang xem, liền chui vào chăn, nằm đối diện chị ấy, dùng khăn giấy lau nước mắt cho chị ấy, rồi hỏi:

“Cô, cô còn muốn tái hôn với chú ấy không?”

Vệ Đại Nha bĩu môi:

“Đánh c.h.ế.t cũng không.”

“Vậy thì xong rồi. Nếu tương lai đã không thể, thì để quá khứ ở lại quá khứ. Cô ạ, đời người không thể chỉ sống vì một người, như vậy sẽ đánh mất chính mình. Cô cần có sở thích riêng, cần biết mình muốn làm gì nhất. Tất nhiên, cũng cần hiểu rõ trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.”

“Cháu chưa từng yêu ai nên không biết tình yêu đến sẽ thế nào, nhưng cháu biết trong lòng mình có thứ quan trọng không kém tình yêu, thậm chí còn quan trọng hơn. Tình yêu nên là điểm nhấn của cuộc sống, chứ không phải toàn bộ cuộc sống.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 256: Chương 256



Vệ Đại Nha ngẩn người:

“Thiêm Hỉ, thứ quan trọng với cháu là gì?”

“Là sự nghiệp của cháu. Tình yêu không nhất thiết ở bên con cả đời, nhưng sự nghiệp thì có. Cháu có những việc muốn làm. Nếu tình yêu đến, cháu sẽ đón nhận, nhưng nếu nó rời đi, cháu cũng sẽ không níu kéo một cách thấp hèn. Cháu người sống cả đời, nếu cứ mãi xoay quanh tình yêu thì sống quá nông cạn, mà nếu chỉ vùng vẫy trong tình yêu thì sống lại quá bi thương.”

Vệ Đại Nha lẩm bẩm vài câu nhỏ, ánh sáng trong lòng chị ấy bỗng chốc bừng lên.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Vệ Đại Nha dường như đã trở thành một con người khác. Vẻ chán chường trên gương mặt chị ấy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tinh thần phấn chấn chưa từng thấy trong suốt mười năm qua.

"Mẹ, con đã chuẩn bị xong bữa sáng, mọi người ăn đi. Con ăn rồi. Nhóc Hỉ, nhớ trông chừng Đông Qua và Tây Qua cho kỹ, đừng để hai anh em chúng nó chạy lông bông. Bắt chúng làm xong bài tập ngay lập tức, rồi tiện thể kiểm tra giúp chúng luôn. Nếu thấy sai chỗ nào, cứ thẳng tay mà đánh, cô không xót đâu."

Vệ Triều: "..."

Vệ Dương: "..."

Có phải nhận cha ruột xong thì mẹ ruột cũng hóa thành mẹ kế không đây?

Nếu không phải mẹ ruột biến thành mẹ kế, thì sao thay đổi đột ngột như thế? Trước kia, dù lạnh nhạt với hai anh em, ít ra mẹ cũng chưa từng mở miệng là đòi đánh chửi!

Thấy Vệ Đại Nha càng ngày càng giống bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ cười đáp: "Được thôi, nhất định cháu sẽ dạy kỹ, không giấu nghề chút nào đâu."

Bà cụ Vệ ngậm miếng bánh, giọng ú ớ hỏi Vệ Thiêm Hỉ: "Nhóc Hỉ, cô của cháu làm sao thế? Sao nhìn như biến thành người khác vậy? Tối qua cháu tẩy não nó à?"

"Không đâu, cháu nào có bản lĩnh tẩy não cô cháu. Là canh trứng tẩy não cô cháu ấy."

Vệ Thiêm Hỉ vừa nhắc, bà cụ Vệ lập tức nhớ đến hình ảnh Vệ Đại Nha với cả đầu đầy hoa trứng, suýt nữa thì phun luôn miếng bánh ra khỏi miệng.

May

Ăn sáng xong, Vệ Thiêm Hỉ định rửa bát, nhưng bà cụ Vệ sống c.h.ế.t không cho, đuổi thẳng cô về phòng. Bà cụ vừa rửa bát vừa ngân nga một bài hát không rõ giai điệu, tính toán đi chợ mua ít đồ về nấu bữa trưa. Đúng lúc ấy, Tôn Nhị Anh tới.

"Chị! Chị! Chị! Nhà chị có ăn dưa muối không? Dưa muối cay nhà em làm ăn được rồi!" Tôn Nhị Anh tay bưng một bát to, rầm rầm rộ rộ bước vào.

Vệ Thiêm Hỉ từ trong phòng ló đầu ra chào: "Chào bà dì hai!"

"Ồ, nhóc Hỉ về rồi à?" Tôn Nhị Anh dừng bước, quay sang hỏi bà cụ Vệ: "Chị, nhóc Hỉ đã về rồi, thế chị nói với nó chuyện chúng ta bàn chưa?"

Mặt bà cụ Vệ thoáng ửng đỏ: "Vẫn chưa, con bé mới về hôm qua thôi mà! Em cũng thật là, gấp gáp làm gì, nói một là làm một, cứ như trời sắp đổ mưa đến nơi vậy. Em tưởng mở xưởng dễ lắm sao? Tiền thì không có, người cũng chẳng đủ, mở kiểu gì?"

Vệ Thiêm Hỉ từ trong nhà bước ra, hỏi bà cụ Vệ:

"Bà ơi, định mở xưởng gì vậy?"

Bà cụ Vệ chỉ vào Tôn Nhị Anh:

"Đi mà hỏi bà dì hai của con kìa. Bà ấy như thể rơi vào hố tiền ấy, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Nhưng bà ấy có nghĩ xem, tiền dễ kiếm đến vậy sao?"

Tôn Nhị Anh cười gượng gạo:

"Em vẫn đang nợ chị một đống đây, chẳng phải là phải nghĩ cách kiếm tiền sao? Thậm chí nói đúng hơn, không phải em rơi vào hố tiền đâu, mà là cố tình chui vào đó. Thiêm Hỉ này, tương ớt bà cháu làm, cháu thấy có thể mang đi mở xưởng bán được không? Giống như cái xưởng xà phòng ấy, mình tự lo một cái xưởng nhỏ, mà kể cả không mở xưởng thì mở một cái cơ sở nhỏ cũng được."

Vệ Thiêm Hỉ im lặng hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ đề nghị của Tôn Nhị Anh, cảm thấy ý tưởng khá hay, nhưng cũng có không ít vấn đề. Cô nêu ra những thắc mắc không thể tránh được:

"Bà dì hai, muốn mở xưởng bán tương ớt thì không sao. Nhưng bà có nghĩ đến chưa, tương ớt khác xà phòng. Xà phòng sản xuất ra không hỏng, nhưng tương ớt thì có. Dùng loại bao bì nào để đựng? Làm sao đảm bảo tương ớt không bị thiu, hoặc ít nhất là không bị hỏng trong một khoảng thời gian nhất định? Những vấn đề này cần phải suy nghĩ kỹ."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 257: Chương 257



Tôn Nhị Anh nhất thời cứng họng, lát sau đành nói ngượng nghịu:

"Học đại học đúng là khác thật, sao mà bà chẳng nghĩ tới điều đó nhỉ? Tương ớt tự làm ăn còn chẳng biết lúc nào hỏng, huống chi là sản xuất hàng loạt. Đúng là bà dì hai suy nghĩ quá đơn giản rồi. Không bàn đến chuyện đó nữa. Chị, để em lấy cho chị một bát dưa muối, chị ăn thử xem. Nếu ăn xong mà còn muốn nữa, em lấy thêm một bát. À, chị bảo sẽ làm bánh khoai từ cho Thiêm Hỉ, có cần em giúp gì không?"

Bà cụ Vệ không khách sáo, chỉ tay về phía nhà kho:

"Đi mà lấy cho chị mười mấy củ khoai từ, gọt sạch vỏ luôn. Thiêm Hỉ, cháu quay lại phòng đọc sách đi. Nhớ để mắt đến Vệ Triều và Vệ Dương, chắc là Nhược Hoài nhà cô hai cháu sắp tới rồi, trông chừng nó nữa. Đứa trẻ đó không biết giống ai mà láu cá lắm, nghịch ngợm vô cùng."

"Ôi! Nhược Hoài tới rồi!" Tôn Nhị Anh nhìn ra cửa, mừng rỡ reo lên. "Ngoại cháu vừa nhắc đến cháu đấy!"

Cốc Nhược Hoài vừa bước vào, lập tức muốn quay chân bước ngược ra ngoài, coi như chưa từng tới đây.

________________________________________

Vệ Thiêm Hỉ ở nhà ba ngày rồi quay lại trường, vừa kịp xem buổi biểu diễn báo cáo của Học viện Điện ảnh Hí kịch tại Đại học Thủy Mộc. Ban đầu cô không định đi, nhưng không chịu nổi sự thúc giục không ngừng của ba cô bạn cùng phòng, cuối cùng cũng miễn cưỡng đi với lý do "xem trai đẹp".

Trên sân khấu, vai Tần Hương Liên được diễn rất nhập tâm. Dưới sân khấu, Vệ Thiêm Hỉ giữa tiếng cười đùa của các bạn cùng phòng chỉ biết ngẩn người.

May

Cô chăm chú nhìn diễn viên đầy dầu hóa trang trên sân khấu, chợt nhớ mang máng rằng anh trai cô, Vệ Quang Minh, từng nói sẽ đóng vai Tần Hương Liên. Thế nên, người có dáng vẻ phụ nữ quyến rũ trên kia chính là anh trai cô sao?

"Ôi trời! Diễn viên đóng vai Tần Hương Liên kia tên là Vệ Quang Minh, là ngôi sao của Học viện Điện ảnh Hí kịch. Nghe nói nhiều thầy cô đặc biệt đánh giá cao anh ấy. Hôm Quốc tế Lao động, trong buổi biểu diễn báo cáo tại xưởng phim Kinh Thành, rất nhiều đạo diễn đã ngỏ ý mời hợp tác." Từ Hiểu Lan tỏ vẻ hâm mộ, ánh mắt lấp lánh như sao.

Vệ Thiêm Hỉ:

"!!!" Đúng thật là anh trai cô?

Ngưu Yến tỏ ra ghen tị, cả người toát ra sự khó chịu:

"Nghe nói buổi diễn báo cáo của Học viện Điện ảnh Hí kịch chỉ có năm suất, muốn xem thêm phải trả thêm tiền. Diễn viên mỗi buổi được trả 20 tệ, gần bằng một tháng trợ cấp của chúng ta. Cậu thử tính mà xem, một ngày diễn sáng, chiều, tối là 60 tệ, một tuần diễn năm ngày cũng được 300 tệ, một tháng hơn 1.000 tệ. Biểu diễn xong ở thủ đô còn có thể đi diễn báo cáo ở nơi khác. Chưa đầy một năm, họ thành triệu phú hết rồi. Còn chúng ta thì sao, học mãi mà không bằng diễn viên?"

Vệ Thiêm Hỉ âm thầm đảo mắt, nghĩ thầm:

"Diễn một suất được 20 tệ thôi. Đợi sau này khi mỗi suất diễn giá 200.000 hay 2 triệu tệ, liệu chị còn ghen tị hơn không?" Nhưng những lời dễ gây mất lòng này, cô tuyệt đối không nói ra.

Mạnh Quỳ phản bác Ngưu Yến:

"Nghề nào cũng có người xuất sắc. Họ diễn giỏi, kiếm nhiều tiền là xứng đáng. Người xưa nói "Một phút trên sân khấu, mười năm khổ luyện". Cậu chỉ nhìn thấy hào quang, mà không nghĩ họ đã nỗ lực thế nào để có được điều đó. Cậu học mãi mà có thấy giỏi đâu. Đợi khi nào cậu học giỏi rồi, cậu cũng kiếm được nhiều tiền thôi."

Ngưu Yến không phục:

"Cậu làm sao biết cậu Vệ Quang Minh đó nỗ lực ra sao? Biết đâu cậu ta chỉ nhờ trời phú năng khiếu mà thành công. Hơn nữa, mấy câu hát hò đó, ai chẳng hát được? Cho tôi lên, tôi cũng làm được!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 258: Chương 258



Vệ Thiêm Hỉ nhịn không được nữa, lên tiếng:

"Anh ấy thực sự có năng khiếu. Các thầy ở đoàn văn công từng nhận xét như vậy. Nhưng anh ấy cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng dậy lúc 5 giờ sáng để luyện giọng, rảnh lúc nào là luyện lúc đó. Thời còn ở đoàn văn công, anh ấy đã biểu diễn rất nhiều rồi."

Ngưu Yến lườm dài:

"Thiêm Hỉ, cậu nói cứ như từng thấy vậy."

May

Từ Hiểu Lan khựng lại, chợt nghĩ ra một điều khó tin:

"Thiêm Hỉ, cậu họ Vệ, Vệ Quang Minh trên sân khấu cũng họ Vệ. Hai người là họ hàng à?"

Ngưu Yến nghe vậy, hơi nín thở, nắm tay lại theo phản xạ.

Vệ Thiêm Hỉ đáp:

"Đó là anh trai ruột của tôi, cùng cha cùng mẹ. Còn Vệ Đông Chinh là anh họ tôi. Chẳng phải lúc trước mọi người đọc bài báo viết về bà nội tôi đã nuôi dạy tám sinh viên đại học à? Trong đó có nhắc đến anh trai tôi đấy, người đã kiên quyết thi Học viện Điện ảnh Hí kịch dù cả nhà phản đối. Nếu không, với điểm số của anh ấy, thi Đại học Kinh Hoa thừa sức đỗ."

Mạnh Quỳ không nghĩ nhiều như Ngưu Yến, chỉ thật lòng ngạc nhiên:

"Gia đình cậu giỏi thật! Bà nội cậu đã nuôi dạy các cậu thế nào vậy? Kể tôi nghe với, tôi sẽ về kể lại với chị dâu, bảo chị ấy dạy cháu tôi cho tử tế. Tôi cứ nghĩ cậu đã giỏi lắm rồi, không ngờ cả nhà cậu đều giỏi như vậy." Cô ấy ngập ngừng rồi nói thêm, "Thiêm Hỉ, cậu giới thiệu anh trai cậu cho tôi làm quen được không?"

"Được thôi. Nhưng anh tôi có bạn gái rồi, cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh Hí kịch. Cô ấy rất đẹp, gầy như cây sậy, nhưng chỗ nào cần có đều có, mặt đẹp như yêu tinh, lại đối xử với anh tôi rất tốt."

Thật ra, Vệ Thiêm Hỉ chưa từng gặp bạn gái của Vệ Quang Minh. Những lời này đều nghe từ chính miệng anh trai cô.

Mạnh Quỳ thở dài:

"Quả nhiên, người đẹp sẽ đến với người đẹp. Người xấu như bọn mình chắc sau này chỉ lấy được người xấu, con sinh ra còn xấu hơn. Giống như phép cộng số âm trong toán học, số âm cộng số âm thì chỉ càng cách xa số dương. Không được! Tôi nhất định phải tìm một người đẹp! Ngày mai tôi sẽ qua Học viện Điện ảnh Hí kịch nhiều hơn, kiếm người vừa đẹp vừa tốt để làm quen."

Ngưu Yến nghe xong lời Mạnh Quỳ nói, trong đầu liền hiện lên hai chữ “ngoại tình” mà Vệ Thiêm Hỉ từng nhắc đến. Nghĩ lại chuyện tình cảm của mình trong thời gian đi lao động vùng núi, cô ấy như bị ai nhét chặt một cái nút bồn cầu vào lòng, không nhịn được bèn buông lời châm chọc:

“Người ta đẹp thế, nhìn đến cậu chắc? Làm người nên biết điều chút thì hơn.”

Mạnh Quỳ: “...”

Quan hệ trong phòng ký túc xá đã chạm đến bờ vực sụp đổ.

Vệ Thiêm Hỉ nhận ra không khí trong phòng có chút lạ, liền thầm nghĩ có phải mình nên dọn về nhà ở khu tứ hợp viện để sống không? Dù sao từ đó đạp xe đến Đại học Kinh Hoa cũng chỉ mười lăm phút, dậy sớm một chút là kịp, hơn nữa cô cũng chẳng lo có ai dám manh động.

Nếu dọn về khu tứ hợp viện, cô cũng không cần mỗi ngày đi đâu cũng mang theo cái cặp sách, lo người khác nhìn thấy những vấn đề bí mật liên quan đến viện hàn lâm mà mình đã chứng minh.

Nghĩ là làm. Sau khi xem xong buổi diễn và trở về ký túc xá, Vệ Thiêm Hỉ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong tứ hợp viện có đủ mọi thứ, cô không cần mang theo gì nhiều, chỉ việc nhét mấy món đồ lặt vặt trong phòng ký túc vào tủ là xong. Nếu hôm nào gặp mưa gió, cô vẫn có thể ở lại ký túc nghỉ ngơi.

Ngưu Yến thì bị câu “cũng chẳng thấy chị học giỏi đâu” của Mạnh Quỳ chọc tức, tối về ký túc liền bắt đầu cắm đầu vào sách vở và bài tập. Lúc thì gãi đầu bứt tai, lúc lại vui sướng đập bàn đập ghế, trông y như người mất trí.

Mạnh Quỳ không muốn để ý đến Ngưu Yến, thấy Vệ Thiêm Hỉ lục đục thu dọn đồ đạc bèn hỏi:

“Thiêm Hỉ, sao tự nhiên cậu dọn đồ thế? Cái hộp xà phòng cậu nhét vào tủ làm gì? Mai còn phải dùng mà!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 259: Chương 259



Vệ Thiêm Hỉ vốn không định giấu bạn cùng phòng, dù sao cũng không giấu được, nên cô nói thật:

“Nhà tôi có căn nhà ở thủ đô, vừa sửa sang lại trước lễ Lao động. Tôi định dọn qua đó ở. Dạo này tôi tìm được công việc, chỗ làm khá xa, từ Đại học Kinh Hoa đạp xe tới mất nhiều thời gian quá. Ở bên nhà tôi thì gần hơn.”

Cô không muốn ở lại cái phòng ký túc ngột ngạt này thêm dù chỉ một phút, chỉ mong đi càng sớm càng tốt để sớm thoát khỏi tình cảnh này.

Dọn dẹp xong, Vệ Thiêm Hỉ khoác cặp sách lên vai rồi rời ký túc xá, đạp xe một mạch đến tứ hợp viện, vừa đúng một khắc đồng hồ. Đêm thủ đô thật náo nhiệt, dù đã hơn chín giờ tối, người đi lại vẫn đông đúc.

May

Sau khi Vệ Thiêm Hỉ rời đi, Ngưu Yến không nhịn được lại buông lời chua chát:

“Nhà người ta có tiền sướng thật, các anh trai ai cũng tài giỏi. Ở thủ đô, muốn mua nhà là mua được, không thích ở ký túc xá thì không ở nữa.”

“Đúng thế, niềm vui của người giàu, chúng ta sao mà hiểu được.” Từ Hiểu Lan chêm vào một câu, trong lòng lại nghĩ đến cái nhíu mày của Vệ Thiêm Hỉ lúc rời đi.

Cô ấy chắc chắn chín phần rằng, Vệ Thiêm Hỉ bỏ đi là vì mấy trận cãi vã giữa Mạnh Quỳ và Ngưu Yến.

Thật ra cô ấy cũng muốn đi…

Ngưu Yến vẫn còn lẩm bẩm: “Nhà nước trợ cấp cho cậu ta để học hành tử tế, cậu ta dựa vào thành tích tốt mà chẳng thèm đi học nữa? Vừa nhận trợ cấp của nhà nước, vừa đi làm kiếm tiền, sao chuyện tốt đều rơi hết vào tay cậu ta thế nhỉ?”

Mạnh Quỳ không nhịn được nữa, vứt cái khăn trên tay vào chậu nước rồi đứng bật dậy:

“Gì thế? Cậu bị ma thỏ nhập, bệnh đỏ mắt chữa không khỏi à?”

“Người ta giỏi, không đi học vẫn đứng nhất, thầy cô nghĩ mãi không ra bài toán nào, người ta giải được hết. Cậu ghen cái gì?”

“Đã giỏi châm chọc người khác, sao không tự nghĩ xem tại sao một bài toán hình học tầm thường cũng làm khó được mình? Rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào người khác làm gì? Tưởng mình già hơn năm sáu tuổi là có quyền chỉ tay năm ngón chắc?”

Những người học toán đều hiểu rõ rằng, không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng không có lòng hận thù nào không có lý do, càng không có một câu hỏi nhỏ nào xuất hiện mà không mang ý nghĩa gì.

Thông thường, trong các bài toán, câu hỏi đầu tiên thường đóng vai trò "dẫn đường" cho các phần tiếp theo, giúp học sinh tìm ra điều kiện mấu chốt phục vụ cho việc giải quyết các câu hỏi khó hơn.

Mối quan hệ giữa Mạnh Quỳ và Ngưu Yến cũng như vậy. Trước khi cãi nhau đến mức không thể cứu vãn, hai người vốn dĩ chỉ là “chướng mắt” nhau, nhưng để duy trì hòa khí trong ký túc xá, cả hai vẫn phải giả vờ vui vẻ, hòa thuận trước mặt người khác.

Nhưng giờ đây, khi đã quyết tâm xé toang con thuyền tình bạn, chẳng ai nương tay, lời nói nào đ.â.m vào tim đau nhất thì nói ra trước.

Ngưu Yến chê Mạnh Quỳ mơ mộng viển vông khi muốn tìm một chàng trai đẹp trai để yêu, thì Mạnh Quỳ đáp lại bằng cách nhắc đến khả năng toán học của Ngưu Yến. Cô ấy châm chọc rằng dù Ngưu Yến có cố gắng hết sức thì cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp tốc độ học tập trung bình của mọi người.

Trên con đường "làm tổn thương nhau", Mạnh Quỳ và Ngưu Yến đều vô cùng nhiệt tình.

Từ Hiểu Lan tận mắt chứng kiến hai bạn cùng phòng của mình từ cãi vã bằng miệng chuyển sang cấu xé nhau, cuối cùng là đ.ấ.m đá túi bụi, gào khóc ầm ĩ. Ngay cả bình nước nóng cũng bị đập vỡ hai cái. Cô ấy hoảng sợ thu mình vào góc giường, run lẩy bẩy.

Mãi đến khi quản lý ký túc xá lao vào, mắng cho một trận té tát, ghi tên cả ba người có mặt trong phòng, thì Ngưu Yến và Mạnh Quỳ mới chịu yên.

Sự việc "đánh nhau tập thể" trong ký túc xá nữ nhanh chóng lan rộng khắp trường Đại học Kinh Hoa. Đến sáng hôm sau, sau hai tiết học đầu tiên, thông báo kỷ luật đã được dán khắp nơi trong khuôn viên trường.
 
Back
Top Bottom