Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 360: Chương 360



Thậm chí có người còn cho rằng cách làm của cô là ‘ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng’, không có lợi ích gì. Xét cho cùng, mục tiêu của mỗi người là khác nhau: cùng là sinh viên ngành Toán tại Đại học Thủy Mộc, có người muốn trở thành nhà toán học, có người chỉ muốn tìm được một công việc tốt, có người chọn học Toán chỉ vì hiểu nhầm rằng học xong sẽ được làm giáo viên dạy Toán, thậm chí có người không biết tại sao ban đầu mình lại chọn ngành này.

Dù người khác nghĩ gì, Vệ Thiêm Hỉ cũng chẳng bận tâm.

Một cuộc họp nhỏ trong khoa Toán đã biến thành cuộc tranh luận giữa nhóm giáo sư lớn tuổi và nhóm giảng viên trẻ tuổi. Cả hai bên đều đùn đẩy trách nhiệm, không ai muốn đụng chạm đến Vệ Thiêm Hỉ. Trưởng khoa Toán thấy tình hình như vậy, nghĩ rằng dù thảo luận thêm hai tiếng nữa cũng không có kết quả, nên dứt khoát tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Qua cuộc họp này, trưởng khoa Toán có cái nhìn trực quan hơn về vị thế của Vệ Thiêm Hỉ trong giới toán học. Không bàn đến việc người ngoài nhìn nhận cô ra sao, những người trong khoa Toán Đại học Thủy Mộc chắc chắn không dám đối đầu với cô.

________________________________________

Công việc nâng cấp siêu máy tính bắt đầu từ dịp Quốc khánh, kéo dài đến đầu tháng Mười Hai mới hoàn thành.

Sau khi nâng cấp, siêu máy tính mới vượt xa phiên bản cũ cả về ngoại hình lẫn hiệu năng, bỏ xa phiên bản trước không biết bao nhiêu lần. Do các nhà khoa học lớn tuổi tại Viện Nghiên cứu Kỹ thuật hạt nhân thuộc Viện Khoa học và Công nghiệp quyết định đặt trạm phát điện nhiệt hạch điều khiển ở đảo Thủy Hoàng, nên siêu máy tính nâng cấp xong sẽ được đưa đến đảo Thủy Hoàng ngay sau giai đoạn kiểm tra thử nghiệm.

Ngày dự kiến kích hoạt được ấn định vào đúng Tết Dương lịch, như một lời chào đón sự khởi đầu mới. e b o o k s h o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g iá r ẻ

Hoàn thành xong công việc tại Viện Khoa học và Công nghiệp, Vệ Thiêm Hỉ vội vã trở về Đại học Thủy Mộc. Hai môn học do khoa Toán giao cho cô trong kỳ này vẫn chưa được cô giảng dạy, cô phải tranh thủ thời gian để bù lại.

Tuy nhiên, vừa trở về, cô đã được trưởng khoa Toán thông báo rằng khoa đã điều chỉnh kế hoạch giảng dạy của tất cả các giảng viên. Hai môn Toán trong khoa mà cô phụ trách được đổi thành một môn Toán trong khoa và một môn Toán liên khoa.

May

Môn Toán trong khoa là ‘Toán ứng dụng’, còn môn Toán liên khoa dành cho tất cả các học viên cao học là ‘Cơ sở Toán học hiện đại’.

“Cơ sở Toán học hiện đại? Khi nào thì quyết định mở môn này?” Vệ Thiêm Hỉ thắc mắc. Chỉ trong ba tháng gần đây cô không thường xuyên đến trường, vậy mà trường đã thêm một môn học mới.

Trưởng khoa Toán có chút áy náy giải thích: “Là thế này, nhà trường được truyền cảm hứng từ cậu học trò của cô, Nghê Phúc Thuận – người đã công bố một bài báo tầm cỡ quốc tế trên tạp chí Science. Họ nhận ra rằng tất cả các lĩnh vực thuộc khối Khoa học và Kỹ thuật đều dựa vào nền tảng Toán học, nên quyết định yêu cầu mọi học viên cao học thuộc khối này học một môn Toán trong giai đoạn cao học. Dĩ nhiên, môn này phải do khoa Toán chúng ta đảm nhiệm. Mà Nghê Phúc Thuận lại là học trò của cô, người khác muốn dạy cũng không được, nên chúng tôi buộc phải chuyển môn học dành cho sinh viên đại học thành môn học cho học viên cao học. Vệ giáo sư, cô có ý kiến gì không?”

Những lời trên toàn là cái cớ. Làm gì có chuyện trường học chịu ảnh hưởng của Nghê Phúc Thuận! Tất cả đều do trưởng khoa Toán bày ra. Ông ấy không đành lòng để Vệ Thiêm Hỉ hành hạ sinh viên hai năm liền, nên mới nghĩ ra chiêu ‘chuyển lửa ra ngoài’ này.

Vệ Thiêm Hỉ đương nhiên không có ý kiến gì. Sau khi hỏi thời gian và yêu cầu của môn ‘Cơ sở Toán học hiện đại’, cô quay lại văn phòng, vì còn phải kiểm tra kết quả học tập của các học viên cao học mới nhập học trong học kỳ này.

Sau khi trưởng khoa Toán bàn với cô xong, ông lập tức đến phòng đào tạo để hoàn tất thủ tục. Ngay hôm sau, thông báo chính thức được gửi tới từng khoa, yêu cầu các phòng đào tạo thông báo cho học viên cao học về việc chuẩn bị đăng ký môn học. Môn học sẽ bắt đầu vào học kỳ tới.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 361: Chương 361



Nhận được thông báo, các học viên cao học đều sững sờ!

“Cơ sở Toán học hiện đại”? Nghe có vẻ rất cơ bản, nhưng nhìn vào tên giảng viên, ai dám nói môn này là cơ bản?

Những gì Vệ giáo sư gọi là ‘cơ sở’ đều khó như lên trời vậy!

Ngay lập tức, bất kể trong hay ngoài khoa Toán, nhiều sinh viên khi gặp Vệ Thiêm Hỉ đều mang ánh mắt đầy oán hận và ấm ức. Nhìn cảnh tượng này, Vệ Thiêm Hỉ chỉ thấy khó hiểu.

Về đến nhà, cô kể chuyện này cho bà cụ Vệ, mong bà cụ nghĩ giúp cô một cách giải quyết. Ai ngờ, bà cụ gần đây có chút kỳ lạ, cứ như đang tham gia vào một hoạt động bí mật. Ăn xong cơm, bà cụ lại biến mất không thấy bóng dáng.

Vệ Thiêm Hỉ tìm hiểu thông qua Vệ Đại Nha, cô mới biết: “Cháu còn chưa biết à? Dạo này bà nội mê nghe mấy buổi diễn thuyết lắm. Hễ rảnh rỗi là bà lại mang ghế nhỏ, rủ mấy bà bạn hàng xóm cùng đi nghe, mỗi lần kéo dài khoảng một tiếng. Nghe xong còn được phát miễn phí một hai hộp thuốc. Nghe bảo thuốc này giúp khỏe mạnh, sống lâu, chữa đủ mọi bệnh… Nhiều ông bà già đi nghe lắm!”

Vệ Thiêm Hỉ: “???” Sao nghe giống lừa đảo nhắm vào người già thế này?

Khi bà cụ Vệ về nhà sau buổi diễn thuyết, Vệ Thiêm Hỉ dùng ánh mắt sắc bén soi bà từ đầu đến chân, cuối cùng rút ra được một hộp thuốc từ túi bà cụ. Cô hỏi: “Nội, đây là gì?”

May

Bà cụ Vệ khoe như bảo vật: “Hỉ à, cháu nhìn xem người trên lọ thuốc này có giống nội không? Hồi trước mình làm cái Trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ, là do xưởng thuốc Xuyên Trung làm. Còn cái này, Bách Bệnh Tiêu mẹ Vệ, là xưởng thuốc Xuyên Thâm làm đấy. Họ còn tìm một người giống nội đến bảy, tám phần, làm đúng kiểu tóc của nội… Đúng là buồn cười.”

‘Bà cụ Vệ’ đổi thành ‘Mẹ Vệ’?

‘Xưởng thuốc Xuyên Trung’ đổi thành ‘Xưởng thuốc Xuyên Thâm’?

Nếu ban đầu Vệ Thiêm Hỉ chỉ nghi ngờ bà cụ bị lừa, thì giờ cô chắc chắn bà cụ đã rơi vào bẫy!

“Nội, đưa cháu thuốc này, để cháu đem đi kiểm tra.” Sắc mặt Vệ Thiêm Hỉ trở nên nghiêm trọng.

Bà cụ không hiểu: “Kiểm tra cái gì? Đây chỉ là thuốc viên bình thường, nhiều người đã uống rồi. Dù là đau đầu, đau bụng hay đau chân tay, uống hai viên là đỡ. Người ta còn cho uống thử miễn phí một tuần. Nếu thấy hiệu quả thì mới phải trả tiền.”

Sự bất an trong lòng Vệ Thiêm Hỉ ngày càng lớn.

Cầm thuốc trên tay, cô vội vã chạy đi, đạp xe thẳng đến phòng xét nghiệm của bệnh viện trực thuộc Đại học Thủy Mộc. Không màng thứ tự, cô chen ngang, giao thuốc cho y tá ở đó để kiểm tra thành phần. Khi kết quả xét nghiệm được đưa ra, Vệ Thiêm Hỉ nhìn bảng phân tích thành phần mà mồ hôi lạnh toát cả người.

Cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của trò lừa đảo này.

Bà cụ Vệ nói loại thuốc này có tác dụng giảm đau rất tốt, và kết quả xét nghiệm cũng chứng minh điều đó. Thuốc được chế từ hỗn hợp nhiều thành phần giảm đau. Khi dùng ngắn hạn, cảm giác thoải mái như vừa uống thần dược, mọi đau nhức trong cơ thể đều biến mất. Nhưng thuốc giảm đau chỉ làm dịu tạm thời, không thể chữa bệnh. Uống lâu ngày, bệnh nhẹ sẽ thành bệnh nặng, bệnh nặng có thể dẫn đến tuyệt vọng.

Nếu chỉ là thuốc giảm đau thông thường, Vệ Thiêm Hỉ đã không lo lắng đến vậy. Điều làm cô kinh hoàng là trong thành phần thuốc có một lượng nhỏ h*r**n, loại chất gây nghiện cực kỳ nguy hiểm. Nếu sử dụng lâu dài, người dùng sẽ không thể rời bỏ được, đồng nghĩa với việc họ đang rơi vào cái bẫy m* t**.

Ngắn hạn thì có thể không sao, cơ thể có khả năng tự đào thải, nhưng nếu kéo dài, hậu quả chẳng khác nào nghiện m* t**. Khi đó, việc ngừng thuốc sẽ khó khăn như cai nghiện vậy. Không những thế, dùng thuốc giảm đau lâu dài còn che lấp triệu chứng thật của bệnh, làm bệnh tình trầm trọng hơn. Thành phần thuốc còn có thể gây tổn thương gan, thận, loét dạ dày, giảm bạch cầu, men gan tăng cao, nghiêm trọng có thể dẫn đến xuất huyết.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 362: Chương 362



Y tá xét nghiệm nhíu mày, hỏi:

“Giáo sư Vệ, cô lấy thuốc này từ đâu vậy? Đây đúng là thứ tai họa!”

Vệ Thiêm Hỉ đáp, sắc mặt nghiêm trọng:

“Nhặt ngoài đường.”

Y tá nghĩ cô không muốn nói thật nên cũng không gặng hỏi thêm.

Cầm bảng phân tích, Vệ Thiêm Hỉ lập tức đạp xe đến đồn cảnh sát trình báo, sau đó mới quay về nhà.

Bà cụ Vệ chưa bao giờ thấy cháu gái có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy. Suốt thời gian đợi, bà cụ thấp thỏm không yên. Thấy Thiêm Hỉ về, bà cụ vội thở phào nhẹ nhõm, bưng một cốc nước men sứ đi ra đón:

“Nhóc Hỉ, cháu vừa đi đâu thế? Sao chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi rồi?”

“Nội, nội có biết trong thuốc đó có gì không?” Vệ Thiêm Hỉ hỏi thẳng.

Bà cụ ngơ ngác:

“Thầy giảng hôm đó nói đây là thuốc từ dược liệu quý hiếm, như nhân sâm, nhung hươu, đông trùng hạ thảo, thiết bì thạch hộc… nên mới trị được nhiều bệnh. Có chuyện gì sao? Thuốc có vấn đề à?”

Vệ Thiêm Hỉ suýt tức đến xỉu trước câu trả lời ấy.

“Nội à, người ta bảo có nhân sâm, nhung hươu là nội tin luôn hả? Nếu cháu nói thuốc này toàn là thứ hại người, nội có tin không?”

Bà cụ hoảng hốt:

“Nhóc Hỉ, đừng dọa nội! Nhiều người uống rồi bảo chỉ cần uống hai viên là thấy khỏe hẳn, chẳng còn đau nhức gì nữa.”

“Nội, ăn bả chuột xong một lúc là thăng thiên cực lạc luôn đấy.” Vệ Thiêm Hỉ đặt bảng phân tích thuốc xuống trước mặt bà cụ. “Nội xem đi, đây là kết quả xét nghiệm cháu vừa mang từ bệnh viện trực thuộc Đại học Thủy Mộc về. Nội gọi cho cô út mà hỏi, xem mấy thành phần này gây hại ra sao.”

Bà cụ Vệ mấy năm nay chăm chỉ học chữ nên đọc được. Cầm tờ giấy, bà cụ gọi ngay cho Vệ Nhị Nha, đọc từng thành phần trong bảng phân tích. Xong xuôi, bà cụ hỏi:

May

“Nhị Nha, thuốc này chỉ có những thành phần như thế. Con nói mẹ nghe, uống vào có hại không?”

Đầu dây bên kia, Vệ Nhị Nha im lặng một lúc rồi hỏi lại:

“Mẹ, mẹ đã uống thử chưa?”

“Chưa… mẹ có bệnh đau nhức gì đâu mà uống. Mẹ thấy người ta phát miễn phí thì lấy về cất, sau này già cả đau yếu, có bệnh uống vào đỡ phải phiền các con. Nếu mẹ không dùng đến, cũng có thể cho dì hai và dượng hai. Hai người họ yếu hơn mẹ, dì hai còn hay bị đau đầu nữa.”

Vệ Nhị Nha nghẹn lời, đáp:

“Mẹ, con thay mặt dì hai và dượng cảm ơn mẹ. Nhưng mẹ đừng giữ thuốc nữa, vứt ngay đi! Thuốc này toàn chất giảm đau quá liều với chất gây nghiện. Uống vào không chỉ che mất bệnh thật, mà còn gây ra các biến chứng nặng nề. Quan trọng nhất là nó gây nghiện như hút thuốc phiện vậy. Mẹ hiểu không?”

Cúp máy, bà cụ Vệ ngồi phịch xuống ghế, mặt thất thần hồi lâu. Đến khi Vệ Thiêm Hỉ mang cốc trà thanh tạng đến, bà cụ mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:

“Nhóc Hỉ, những kẻ đó rốt cuộc muốn gì? Đã phát thuốc miễn phí, không kiếm đồng nào, sao còn nhẫn tâm hại người như thế?”

“Ai bảo họ không kiếm tiền? Nội vừa kể họ bảo uống miễn phí một tuần, sau đó thấy hiệu quả thì mua tiếp. Nội không nghe cô hai nói sao? Thuốc này gây nghiện, đến lúc đó muốn bỏ cũng không được. Chẳng phải sẽ phải mua thêm à?”

“Thuốc này đâu rẻ, nguyên liệu thì toàn đồ quý hiếm, họ phát miễn phí rồi sau này bán giá cao, mọi người cũng sẽ ngoan ngoãn móc tiền ra. Nội hiểu chưa? Đây là bẫy lừa dành cho những người già cả ngây thơ, tin lời dụ ngọt thôi!”

Bà cụ Vệ tuyệt đối không cho phép cuộc đời rực rỡ nửa sau của mình xuất hiện vết nhơ như thế. Rất nhanh, bà cụ thoát khỏi sự cay đắng vì bị lừa và tự nhủ rút kinh nghiệm từ cú sốc này. Bà cụ quay sang nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ, cháu nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Mai bà nhất định phải đi vạch trần cái trò lừa đảo của bọn chúng!"

Vệ Thiêm Hỉ đáp:

"Bà thôi đi, đừng cố làm gì nữa, già cả rồi còn tưởng mình là thanh niên chắc? Bọn chúng đã lập cả hội để lừa đảo thì người chắc chắn không ít. Lỡ chúng xô ngã hay đẩy bà bị thương, với tuổi của bà thì chịu nổi sao? Trên đường về cháu đã báo cảnh sát rồi, ngày mai họ sẽ giải quyết chuyện này. Nếu bà thực sự muốn xả giận, thì giấu mình trong đám đông, chờ khi cảnh sát bắt bọn chúng, bà chạy lên tát vài cái cũng không muộn. Đám người này vừa buôn bán hàng giả vừa dính đến m* t**, đủ để bị tống vào tù cả đời. Biết đâu chỉ vài tháng nữa là bị xử bắn."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 363: Chương 363



Bà cụ Vệ nghe vậy, nghĩ mãi vẫn thấy tức, bà cụ nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Những người tổ chức hội thảo đó từng nói rằng họ đã bán loại thuốc này ở nhiều nơi, chắc chắn đã có rất nhiều người bị lừa. Biết đâu đã có người bỏ tiền ra mua thuốc này rồi! Nhóc Hỉ, cháu nói xem những người đó phải làm thế nào bây giờ? Cô hai của cháu nói trong thuốc này có chất gây nghiện, cháu có cách nào giúp họ giải độc không?"

"Giải độc? Hay là bảo họ uống thử thuốc giải độc ngưu hoàng?" Vệ Thiêm Hỉ đùa một câu, nhưng thấy bà cụ Vệ tức đến đỏ cả mắt, cô liền nói nghiêm túc:

"Nếu chỉ uống một hai lần thì sau một thời gian cơ thể sẽ tự đào thải những thành phần có hại. Nhưng nếu uống nhiều hoặc đã nghiện, thì phải dùng thuốc hỗ trợ. Không cần loại thuốc nào khác, trà thuốc thanh tạng của bà là đủ rồi. Người bình thường uống một hai tháng là khỏi, còn nếu bị nghiện thì uống nửa năm đến tám tháng cũng chắc chắn kiểm soát được."

May

"Bà ơi, cái nghiêm trọng thực sự không phải là chất độc, mà là những người vốn đã mang bệnh, nhưng vì uống loại thuốc giảm đau này mà bệnh tình bị che giấu. Bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng, bệnh nặng thành nan y. Những người đó dù có uống trà thanh tạng của bà cũng không cứu được mạng đâu."

"Cái còn nghiêm trọng hơn là bà cũng bị mất mặt theo! Cháu không hiểu nổi, rốt cuộc bà nghĩ gì mà để cho họ lợi dụng tên tuổi của mình như thế. Bà không nhìn ra sao? Cái thuốc vớ vẩn đó đã mượn danh bà để lừa thiên hạ rồi, bà còn vui vẻ đi quảng bá cho chúng nữa!"

Sợ bà cụ Vệ không hiểu rõ sự nghiêm trọng, Vệ Thiêm Hỉ giải thích rành mạch:

"Trước đây chúng ta hợp tác với xưởng thuốc Xuyên Trung, ngay lập tức họ lập ra một xưởng thuốc tên là Xuyên Thân. Chữ "Thân" chỉ hơn chữ "Trung" một nét ngang, người thường không nhận ra. Xưởng thuốc Xuyên Trung sản xuất trà thuốc thanh tạng của bà, còn bọn chúng thì tạo ra thứ gọi là ‘Bách Bệnh Tiêu mẹ Vệ’. Chúng còn tìm người có nét giống bà bảy tám phần để chụp ảnh, dán lên bao bì. Nhiều người không biết chữ, nhìn thoáng qua tưởng đó là thuốc của bà. Khi phát hiện ra thuốc không hiệu quả mà còn nguy hiểm, chẳng phải họ sẽ đổ tội cho bà sao? Bà dạo này không hắt xì hơi liên tục à? Là họ chửi bà đấy!"

Bà cụ Vệ tức giận, đập tay xuống bàn trà, suýt làm đổ chén trà thanh tạng Vệ Thiêm Hỉ vừa pha. Bà cụ gầm lên:

"Được lắm! Bọn khốn đó chờ tôi đây! Ngày mai tôi phải vạch trần trò lừa của chúng, không thì bọn chúng lại tưởng bà cụ Vệ dễ bị bắt nạt!"

Nói là làm, sáng hôm sau, bà cụ Vệ dậy sớm, đến trường Điện ảnh Hí kịch Thủ đô dạy xong buổi học rồi không về nhà. Bà cụ gọi Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình – hai người cháu dâu cháu nội, cùng đến thẳng nơi hội thảo đang diễn ra.

Lúc đó, cảnh sát đã có mặt, những kẻ tổ chức hội thảo đều bị khống chế. Tuy nhiên, đám đông vẫn bao vây cảnh sát, bênh vực bọn lừa đảo và lớn tiếng yêu cầu thả những "người tốt bụng phát thuốc miễn phí".

Bà cụ Vệ đưa túi vải cho Đào Tình Tình giữ, rồi tự tay vạch đám đông mà bước vào, sát khí ngùn ngụt.

Ở khu vực này, uy tín của bà cụ Vệ rất cao. Đám đông nhìn thấy bà cụ, liền ào đến kể lể rằng cảnh sát thật bất công, không cho người ta làm việc tốt. Họ còn năn nỉ bà cụ làm chủ giúp họ.

Nếu như trước đây bà cụ Vệ chưa biết rõ thuốc của bọn chúng có vấn đề, có lẽ bà cụ đã bị những lời này thuyết phục. Nhưng giờ bà cụ đã biết rõ, nhìn đám người già cả với ánh mắt đầy thương xót, bà cụ nghiêm giọng:

"Chị em à, các bà thử nghĩ xem, có bao giờ bỗng dưng trời rơi bánh xuống không? Có bữa cơm nào miễn phí không? Không hề có! Các chú cảnh sát đều là người tốt, họ không hại chúng ta đâu. Đừng ngăn họ làm việc nữa, để họ bắt hết lũ lừa đảo này, ai đáng bị nhốt thì nhốt, ai đáng b.ắ.n thì bắn! Chúng ta không thể để bị lừa nữa, bọn này đều là lũ độc ác cả!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 364: Chương 364



Đám đông bỗng xôn xao.

Có người thắc mắc:

"Chị Vệ, sao chị lại thay đổi lập trường vậy? Hôm qua chị còn bảo tôi là bọn họ đều là người tốt, tích phúc cả đời. Giờ chị lại bảo họ là lừa đảo. Họ có lừa gì đâu, phát thuốc miễn phí cho chúng ta mà. Sao chị lại ác thế, còn đòi họ đi tù, bị b.ắ.n nữa?"

Bà cụ Vệ hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị, nói:

"Chúng tôi khác. Tôi đã nghi ngờ từ lâu, nhưng trước đó cố tình nói vậy để đánh lạc hướng bọn chúng. Thuốc tôi nhận, một viên cũng không dùng, mà đem hết cho cháu gái mang đến viện hóa nghiệm. Các bà biết thuốc này có gì không? Toàn là chất giảm đau và chất gây nghiện! Tôi vừa có kết quả hôm qua, hôm nay đã đến đây báo các bà rồi!"

"Những ai chưa uống thì lập tức vứt hết thuốc đi. Ai uống rồi thì mau đến bệnh viện kiểm tra, đau bụng thì kiểm tra bụng, đau xương thì khám xương. Đừng để bệnh tình kéo dài. Uống thuốc này chỉ tạm thời hết đau, nhưng không chữa được bệnh, kéo dài là c.h.ế.t đấy!"

Lời lẽ dứt khoát, rõ ràng của bà cụ Vệ khiến đám đông bắt đầu tin. Vừa có uy tín, vừa là người hiểu biết, bà cụ nhanh chóng xoay chuyển tình thế.

Dù vậy, vẫn có người không tin, hỏi:

"Nếu chị nghi ngờ từ lâu, sao không nói sớm? Chúng tôi uống thuốc cả tuần rồi, giờ chị mới nói, không phải cố ý để chúng tôi tức c.h.ế.t sao?"

Bà cụ Vệ tức đến mức ngửa người ra sau, giọng gay gắt:

"Vậy hóa ra tôi nhắc nhở bà là sai à? Lỡ mà thuốc này không sao, bà có định trách tôi chuyện làm bà sợ hãi, khiến bà bỏ lỡ cơ hội ăn mấy viên thuốc này để thành tiên không? Người ta đưa gì cũng ăn, sống bao năm trời rồi mà không học được chút gì hả? Chó còn sống khôn hơn bà đấy! Lỡ mà ngày nào đó tôi cầm một nắm thuốc chuột, bảo bà uống vào sẽ lập tức phi thăng, bà cũng uống luôn chắc? Đầu óc không có, còn đổ lỗi cho người ta không nhắc nhở! Tôi là mẹ bà chứ không phải nợ bà đâu!"

Mấy năm nay bà cụ Vệ không hay nói lời nặng nề với ai, nhưng một khi đã mở lời thì kỹ năng vẫn sắc bén như xưa. Mỗi câu bà cụ nói ra như một nhát dao, đủ khiến người ta nghẹn đến không thốt nên lời, không ai dám ho he thêm câu nào.

Ở bên ngoài đám đông, Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình đứng nhìn bà cụ Vệ một mình "đấu khẩu" với cả đám người. Đào Tình Tình có chút lo lắng, nói với Vệ Quang Minh:

May

"Quang Minh, anh mau kéo bà nội ra đi, lỡ chọc giận người ta quá, họ nổi điên lên thì làm sao?"

Vệ Quang Minh lại chẳng mảy may bận tâm, nhớ lại những ký ức thời thơ ấu, anh ấy cười bảo Đào Tình Tình:

"Em cứ yên tâm, mấy người này chẳng làm khó nổi bà nội đâu. Nếu mà động tay động chân thật, bà nội chỉ cần dùng một tay cũng đủ xử gọn cả đám."

"Chẳng phải anh kể với em rồi sao? Lúc anh còn nhỏ, cả làng đều sợ bà nội. Nhà nào có trẻ con quấy khóc, chỉ cần người lớn dọa: "Không nghe lời thì đưa sang nhà bà cụ Vệ", là chúng lập tức im re."

"Em không biết đâu, bà nội chính là bóng ma tâm lý của tất cả bọn trẻ trong làng khi đó. Thậm chí mấy đời trước, cô dì chú bác nhà anh đều lớn lên trong nỗi sợ danh tiếng của bà nội. Có lần, bà cách xa mấy nghìn dặm, nghe nói trong làng có người nói xấu mình, bà gọi điện về rồi mắng một trận. Chỉ qua điện thoại mà cả làng xanh mặt, nghe đâu có mấy đứa nhỏ sợ quá tè cả ra quần!"

Đào Tình Tình ngơ ngác:

"Thật sao? Nhưng em thấy bà nội chẳng giống vậy chút nào. Bà lúc nào cũng tươi cười, chưa từng lớn tiếng với ai cả. Dù có lúc sắc mặt nghiêm lại thì bà vẫn rất biết điều, chẳng bao giờ nặng lời với em!"

"Với em thì khác, em là học trò cưng của bà nội, ‘Đào quốc tế ’ cơ mà! Cái kỹ năng hát hò em học từ bà đã giúp em đoạt cả giải Grammy, chẳng phải em làm rạng danh bà nội sao? Đương nhiên bà không mắng em. Nhưng em còn nhớ chuyện hồi trước không, có cậu học trò tên Ngưu Ngọc Bân dám nắm tay người yêu ngay trong giờ học của bà nội, kết quả bị mắng một trận. Đến tận lúc tốt nghiệp rồi ở lại làm giảng viên, cậu ta vẫn né mặt bà nội mỗi khi gặp!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 365: Chương 365



Nghe xong, Đào Tình Tình chợt nhớ ra và càng thêm kính nể bà cụ Vệ. Hình tượng bà cụ trong lòng cô ấy bỗng trở nên thật phong phú và đầy uy nghiêm.

"Quang Minh, bà nội đúng là thần tượng của em! Em phải học hỏi bà làm thế nào để buông bỏ sự rụt rè của bản thân. Lần trước, có một đạo diễn phim nổi tiếng mời em đóng vai một người đàn bà điên. Em thử đủ cách nhưng ông ấy bảo vẫn chưa đạt. Em biết vấn đề nằm ở đâu, là do em chưa dám bung hết mình. Em phải học hỏi bà nội mới được!"

Vệ Quang Minh giật nảy mình:

"Tình Tình, đừng! Tuyệt đối đừng! Em cứ dịu dàng thế này là tốt rồi, cần gì phải đóng vai điên chứ? Nếu em học được chiêu của bà nội, anh với hai đứa nhỏ nhà mình biết sống sao đây…"

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh vợ mình trở thành phiên bản thứ hai của bà nội, Vệ Quang Minh đã rùng mình, không dám tưởng tượng thêm nữa.

Đừng nhìn mà nghĩ rằng những năm gần đây bà cụ Vệ đã bớt nóng tính đi, khả năng "đối đầu" của bà cụ không hề suy giảm, mà trái lại, vì thường xuyên tiếp xúc với các học giả cao cấp ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ Vệ sợ rằng ăn nói th* t*c sẽ bị cười nhạo. Vì thế, bà cụ đã cố ý học một kỹ năng mới – ‘mắng người một cách văn minh’.

Miệng lưỡi của bà cụ như khắc tinh của những gương mặt dày dạn. Bất kể ai mặt dày đến đâu, cũng bị bà cụ mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

Hình ảnh oai phong của bà cụ Vệ khi "khẩu chiến" với đám đông, làm những người hiếu kỳ vây xem đang náo loạn trở nên im thin thít như gà. Thậm chí cả những cảnh sát đang kiểm soát bọn lừa đảo cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

"Đây là bà cụ từ đâu đến mà dũng mãnh thế này chứ!"

May

Tiếp theo, bà cụ Vệ dùng hành động thực tế để biểu diễn một vở kịch mang tên: Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn; lần sau còn mạnh hơn lần trước. Bà cụ đẩy đám đông ra, lao thẳng về phía kẻ thường xuyên tổ chức các buổi thuyết giảng, như một quả b.o.m nước sâu lao vào mục tiêu, giơ tay lên và thẳng tay giáng xuống một trận đòn không tiếc lực.

"Đồ chó mất nhân tính! Nhìn bề ngoài thì ra dáng người tử tế, sao lại làm mấy chuyện thất đức như thế này? Ai trong đám người ở đây không bằng tuổi cha mẹ các người? Loại thuốc này các người có dám đưa cho cha mẹ ngươi uống không? Bà già này nguyền rủa các người phải ngồi tù đến mọt gông! Nếu ngày nào bà gặp các người trên đường, nhất định bà sẽ mở sọ các người ra xem bên trong chứa thứ gì!"

Khi cảnh sát kịp phản ứng thì bà cụ Vệ đã chuyển mục tiêu sang một kẻ lừa đảo khác. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, chẳng khác nào đánh một con ch.ó c.h.ế.t đuối, làm bọn chúng hoa mắt, chán nản đến mức chẳng còn sức sống.

Cảnh sát vội vàng ngăn cản bà cụ Vệ. Trùng hợp thay, bà cụ cũng vừa đánh đến mức tay mình đau nhức. Bà cụ ung dung thu tay lại, quay sang những người già xung quanh đã bị khí thế của mình dọa cho khiếp sợ và nói:

"Những ai đã từng uống loại thuốc đó đừng lo lắng, mau ngừng ngay và đi bệnh viện kiểm tra. Tìm một bác sĩ giỏi để kê thuốc đúng bệnh, chữa sớm cho khỏi. Đừng tin mấy chuyện từ trên trời rơi xuống nữa! Mọi người nghĩ mà xem, đúng là trên trời có thể rơi bánh bao thật, nhưng bên trong chắc chắn có pha thuốc chuột. Ngay cả khi ta bẫy chuột cũng phải dùng hạt lúa mạch để dụ nó nữa là!"

Được Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh mỗi người nắm một tay, cuối cùng họ cũng kéo được bà cụ Vệ đang hừng hực khí thế về nhà.

Trên đường đi, bà cụ Vệ còn nói với Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh:

"Trình độ của người dân trong nước ta cần phải nâng cao hơn! Ngươi nói xem, một trò lừa đảo đơn giản như thế, tại sao họ lại không nhìn ra chứ? Nếu bà không nói thì còn không nói làm gì, người thông minh nhất cũng có lúc ngủ quên, nhưng bà đã nói rõ ràng rồi mà họ vẫn không tin. Ngươi nói xem, trong đầu họ có phải là chứa sâu không?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 366: Chương 366



Đào Tình Tình, đầu óc đầy những suy nghĩ về việc học hỏi từ bà cụ cách diễn một nhân vật điên, hoàn toàn coi những lời của bà cụ như gió thoảng qua tai.

"Đúng đúng đúng! Bà nói rất đúng!"

"Phải phải phải! Bà nói toàn là sự thật!"

"Ừ ừ! Bà, bà hiểu thấu mọi việc nhất!"

Những lời nịnh nọt nối tiếp nhau tuôn ra từ miệng Đào Tình Tình, khiến bà cụ Vệ được khen đến mức phấn chấn hẳn lên.

Khi gần về đến nhà, bà cụ Vệ dừng lại nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, liền nói với Đào Tình Tình:

May

"Tình Tình à, cháu xem có thể tìm học sinh dựng một vở kịch tuyên truyền chống lừa đảo được không? Giống như hồi Quang Minh diễn vở "Tần Hương Liên" vậy, đi biểu diễn khắp cả nước, để mọi người biết rằng trên đời này không có chuyện chiếm lợi dễ dàng. Cháu thấy được không?"

"Được!" Đào Tình Tình, đang mơ màng suy nghĩ, gật đầu đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Vệ Quang Minh không nhịn được mà nói thẳng:

"Được cái gì mà được? Ngươi nói gió thành mưa. Việc này đâu phải ba người chúng ta động miệng là quyết định được? Các chương trình văn nghệ chào năm mới và Tết Nguyên đán đều đã được chốt từ lâu rồi. Giờ muốn dựng một vở kịch mới thì không kịp nữa. Nếu thật sự muốn dựng, thì phải đợi đến dịp biểu diễn văn nghệ mừng Ngày Quốc tế Lao động năm sau. Việc này còn phải báo cáo lên trường, chờ lãnh đạo đồng ý mới làm được! Dựng một vở kịch cần bao nhiêu người, tốn bao nhiêu công sức, không phải cứ nói là dựng được đâu! Nghĩ đơn giản quá!"

Đào Tình Tình hoàn hồn lại, thấy nụ cười trên mặt bà cụ Vệ biến mất nhanh chóng, liền vội vàng đạp Vệ Quang Minh một cái, nhắc anh ấy im miệng. Sau đó, cô ấy quay sang bà cụ nói:

"Bà, bà đừng nghe Quang Minh nói nhảm. Trường mình thực ra cũng có yêu cầu tương tự, nhưng chỉ cần hai giáo viên cùng đề xuất thì chương trình sẽ không bị bác bỏ. Nhà mình có đến ba giáo viên cơ mà! Bà, cháu và Quang Minh cùng đề xuất thì ai dám từ chối?"

"Cháu và Quang Minh còn ít kinh nghiệm, nhưng bà là người có thâm niên ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô. Hồi trường vừa mở lại, bà đã làm giảng viên ở đó rồi. Ngay cả khi không cần kéo cháu và Quang Minh vào, chỉ cần bà đề xuất chương trình này với lãnh đạo, họ cũng sẽ trực tiếp phê duyệt. Bà nghĩ mà xem, bất kể là kịch viện, quốc kịch viện... nơi nào mà không có học trò của bà, ai dám làm khó bà chứ?"

Nghe xong, bà cụ Vệ vui vẻ hẳn lên, vừa ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa bước về nhà. Đến khi Vệ Thiêm Hỉ từ Đại học Thủy Mộc về, bà cụ đã kéo ngay Thiêm Hỉ lại, kể tường tận câu chuyện xảy ra buổi sáng, rồi nhỏ giọng nói:

"Nhóc Hỉ à, bà giờ đã nhìn thấu rồi. Con người ta đều thích chiếm lợi. Không tốn tiền mà nhận được chút thuốc của người ta, bất kể là tốt hay xấu, cũng đều vui mừng khôn xiết. Cháu nói xem, sao con người lại có cái tính ấy nhỉ?"

"Cũng tại nghèo mà ra thôi!" Vệ Thiêm Hỉ nhìn rõ vấn đề.

Bà cụ Vệ vẫn băn khoăn:

"Nhưng bà có nghèo đâu? Nhà mình đâu thiếu tiền tiêu. Lương và trợ cấp hàng tháng của bà cũng chẳng tiêu hết. Nếu cộng thêm phần cháu, phần cô cháu, phần anh trai cháu cho, thì bà làm sao mà thiếu tiền tiêu? Tại sao lúc đó bà lại như bị ma xui quỷ khiến, vừa nghe người ta nói tặng đồ miễn phí đã hí hửng chạy đi ngay?"

"Cũng vì muốn chiếm lợi thôi." Một câu nói của Vệ Thiêm Hỉ đánh trúng trọng tâm.

Bà cụ Vệ nghĩ ngợi một lúc rồi bật cười:

"Đúng là như vậy! Nhưng hôm nay bà khôn hơn một chút, biết rằng họ chỉ muốn chiếm lợi nên không nói với họ rằng uống trà thuốc thanh tạng có thể giải được độc của mấy loại thuốc đó. Nhà mình đâu thiếu mấy đồng bạc của họ. Nếu hôm nay bà nói ra, không biết họ sẽ nói xấu bà sau lưng thế nào đâu, nào là bà mê tiền, ngay cả tiền của hàng xóm cũng không tha... Để họ đi bệnh viện khám, bác sĩ kê thuốc gì thì họ mới ngoan ngoãn trả tiền mua thôi."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 367: Chương 367



Nhìn vẻ mặt hào hứng của bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô khẽ nói với bà cụ:

"Bà, ăn uống phải có điều độ, mà thuốc men thì càng không thể tùy tiện. Thân thể bà khỏe mạnh thế này, sao phải dùng đến thuốc giảm đau chứ?"

Bà cụ Vệ nghe thế chỉ cười, nhưng chưa kịp trả lời thì Vệ Thiêm Hỉ đã tiếp tục:

"Cháu sắp phải đến đảo Thủy Hoàng một chuyến, có lẽ sẽ ở đó đến qua Tết mới về. Lúc ấy, cháu sẽ điều chế cho bà một ít trà thuốc để dưỡng ngũ tạng. Người lớn tuổi rồi thường hay thiếu khí huyết, uống trà này vào sẽ thấy khỏe mạnh hơn, mỗi năm một tốt lên. Bà tin cháu thì được rồi, đừng tin vào mấy phương thuốc linh tinh, càng không được thử những bài thuốc không rõ thật giả."

"Còn nếu bị cảm hay đau đầu, thì bảo anh cháu với chị dâu đưa bà đi bệnh viện khám, đừng cố chịu. Thời tiết này ngày càng lạnh, cháu đoán sắp có tuyết. Bà đi đường đến trường phải cẩn thận, kẻo ngã. Nhớ mặc ấm vào, dạy xong thì về ngay, đừng la cà bên ngoài. Quan trọng nhất là thay cháu trông chừng hai anh em Đông Qua và Tây Qua, chuyện này là thiết yếu nhất."

"Bà mà thấy buồn chán thì rủ mấy người ra sân nhảy múa, vận động chút cũng tốt. Nếu tuyết rơi, bà gọi anh cháu về dọn dẹp, chứ tự mình đừng làm. Được không?"

May

Nghe Vệ Thiêm Hỉ vừa nói vừa căn dặn đủ thứ, bà cụ Vệ cảm thấy ấm lòng, không khỏi bật cười:

"Ha! Cái con bé này sao nói lắm thế? Giống hệt bà cụ non, lắm lời y như trẻ con ba tuổi! Cháu yên tâm đi công tác, khi đất nước cần, nhà ta không thể chần chừ. Nhưng cháu cũng phải nghe đây, đảo Thủy Hoàng gần biển, khí hậu ẩm ướt, cháu nhớ mặc ấm. Có thể ở trong nhà sưởi thì đừng ra ngoài lang thang. Bà biết cháu là nhà khoa học lớn, chuyện gì cũng cần tự mình lo, nhưng trong mắt bà, cháu mãi là một đứa trẻ. Phải biết tự chăm sóc bản thân, nghe chưa?"

Vệ Thiêm Hỉ vừa định nói "bhà yên tâm", thì bà cụ đã nhanh nhảu tiếp lời:

"Nghe nói mấy người lớn lên ở ven biển thường rất đẹp. Lần này đến đảo Thủy Hoàng, cháu đừng chỉ chăm chăm làm việc. Nếu thấy ai hợp mắt thì cứ thử trò chuyện. Cháu cũng hơn hai mươi rồi, không thể cứ trì hoãn mãi."

"Cháu nghĩ nhà mình không có đàn ông thì ổn sao? Việc gì cũng phải tự thân làm hết. Thay cái bóng đèn cháu làm được, nhưng thông ống nước thì sao? Xách một thùng nước nặng thế, cháu định tự mình gánh cả đời à? Đến Tết, quét dọn nhà cửa, dán câu đối xuân, cháu cũng tự làm hết chắc? Cháu lo cho bà, không để bà quét tuyết, nhưng sau này cháu cũng sẽ già như bà, đến lúc đó thì làm thế nào?"

"Bà biết cháu là người có chính kiến, dù bà nói mòn cả miệng, cháu không muốn nghe vẫn sẽ không nghe. Nhưng bà phải nói thêm vài câu, nếu không có ai ở bên san sẻ, thì đến lúc bà nhắm mắt xuôi tay, bà cũng không an lòng. Làm người phụ nữ mạnh mẽ thì tốt, nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều gánh vác một mình thì quá mệt mỏi rồi."

Bà cụ Vệ nắm lấy tay Vệ Thiêm Hỉ, giọng nói tha thiết:

"Nhóc Hỉ à, nghe lời bà, nếu gặp được người hợp ý, hãy cho người ta một cơ hội, được không? Trong lòng không chỉ nên có công việc, mà còn phải để ý đến những việc nhỏ nhặt như cơm áo gạo tiền. Nếu không, một mình cháu về nhà, chẳng lẽ không thấy trống trải sao?"

"Chữ "nhân" ấy, một nét xiên, một nét chống đỡ, chính là hai người dìu nhau mà đi. Bà nhìn thấy các con đều có tương lai, lòng bà mừng lắm. Nhưng các cháu cứ mãi không lập gia đình, bà lại càng lo lắng."

Bà cụ Vệ vừa nói xong, Vệ Thiêm Hỉ có chút d.a.o động. Cô đã hơn hai mươi tuổi, tuy chưa hẳn đến tuổi kết hôn, nhưng cũng không còn xa.

"Bà nội, cháu thấy bây giờ bàn chuyện cưới xin vẫn hơi sớm. Nhưng bà cứ yên tâm, đến khi cháu đủ tuổi, nhất định cháu sẽ không dây dưa mà không lấy chồng đâu. Cho cháu thêm hai năm nữa để toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu khoa học, cũng là để tìm một người thật sự phù hợp. Như bà đã nói, hôn nhân là chuyện hai người chung sống cả đời, không thể để đến mức nhìn nhau là chán ghét. Tốt nhất là hai bên phải thích nhau, thấu hiểu và bao dung lẫn nhau. Cháu không muốn miễn cưỡng bản thân, cũng sẽ không làm vậy. Bà nội, đến năm cháu hai mươi lăm tuổi, cháu nhất định đưa cháu rể về gặp bà. Bà thấy thế được không."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 368: Chương 368



Bà cụ Vệ nhẩm đếm trên tay.

"Nhóc Hỉ, năm nay là năm 1982, cháu vừa tròn hai mươi hai tuổi, từ giờ đến lúc cháu hai mươi lăm tuổi còn ba năm nữa. Cháu chắc chắn hai mươi lăm tuổi có thể tìm được người phù hợp, lại còn dẫn về ra mắt bà sao."

Bà cụ tỏ vẻ mừng rỡ.

Bị bà cụ hỏi vậy, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ lại bắt đầu do dự.

"Bà nội, bà có thấy hai mươi lăm tuổi hơi sớm không? Hai mươi tám tuổi được không? Ba mươi tuổi cũng được! Cháu viết giấy cam đoan, trước ba mươi tuổi nhất định cháu sẽ lấy chồng."

"Không sớm, không sớm đâu! Hai mươi lăm tuổi mà sớm gì! Cháu nhìn anh cháu và chị dâu cháu xem, hai mươi lăm tuổi người ta đã sinh được một cặp song sinh long phượng rồi! Nhóc Hỉ, những lời cháu nói, bà ghi nhớ cả đấy! Đợi một lát bà sẽ viết lên tờ báo lớn, rồi dán lên lịch treo tường nhà mình. Bà cuối cùng cũng chờ được câu này của cháu! Ôi chao, bà vui quá rồi, cháu muốn làm gì thì làm đi, cứ yên tâm mà nghiên cứu khoa học, cống hiến hết mình cho đất nước. Nhưng nhớ để ý mấy chàng trai vừa đẹp vừa tốt tính, đừng có thấy là từ chối ngay, hiểu chưa? Tình yêu sét đánh đều là nhất thời, yêu lâu mới là nền tảng tốt nhất cho hôn nhân."

Nghe bài giảng dài dòng của bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng chui vào phòng, thu dọn hành lý, nhét vào chiếc vali da bò nhỏ mà Vệ Đại Nha đặc biệt gửi về từ Dương Thành, rồi lên đường đến đảo Thủy Hoàng để lánh nạn.

Điều Vệ Thiêm Hỉ không biết là, vì cô đã nói sẽ lấy chồng vào năm hai mươi lăm tuổi, bà cụ Vệ liền chuyển toàn bộ “hỏa lực” sang mấy đứa cháu trai trong nhà chưa kết hôn.

Bà cụ hỏi những người đã có người yêu nhưng chưa cưới

"Thế nào? Các cháu định kéo dài đến bao giờ mới kết hôn? Lúc trước, các cháu còn viện cớ là chưa tốt nghiệp đại học. Bây giờ tốt nghiệp rồi, định lấy lý do gì để qua mặt bà già này đây? Mau cưới đi! Bà đây không quan tâm các cháu sống thế nào, chỉ cần mau sinh con cho bà. Đứa nhỏ sinh ra rồi, không phải các cháu nói bận làm việc à? Để bà bảo cô các cháu mua sữa bột nuôi cháu, các cháu muốn làm việc ra sao thì làm! Bà đây chỉ muốn bồng chắt, ai thèm quản các cháu cưới hay không cưới"

Còn đối với những người vẫn đang độc thân, chưa có người yêu, bà cụ lại đổi giọng:

"Sao? Các cháu còn không định tìm người yêu? Định đợi đến lúc thành ông chú già không ai thèm rồi mới hối hận? Đứa nào cũng thế, bận rộn mấy chuyện vô nghĩa gì chứ? Hay là các cháu có bí mật khó nói, không muốn cưới vợ."

Bốn chữ “bí mật khó nói” như mũi tên đ.â.m thẳng vào lòng mấy anh em Vệ Đông Chinh.

Cái gọi là “bí mật khó nói” của đàn ông, hoặc là không thể, hoặc là không có ý định... Năm đó, chuyện của Bạch Đình Sinh đã mở mang tầm mắt cho bà cụ Vệ. Bà cụ tận mắt thấy mấy đứa cháu trai đến tuổi cưới xin mà chẳng đứa nào vội vàng, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bà từng hỏi Vệ Thiêm Hỉ về tình trạng của Bạch Đình Sinh, biết được trên đời quả thực có những người đàn ông thích đàn ông, mà đó là ý trời, con người không thể thay đổi. Vì vậy, sau nhiều đêm trằn trọc, bà cụ đã quyết định nếu có đứa cháu nào trong nhà giống Bạch Đình Sinh, bà cụ sẽ nhờ Vệ Thiêm Hỉ tìm cách đưa nó ra nước ngoài.

Dù bà rất đau lòng khi phải xa cháu, nhưng theo lời Vệ Thiêm Hỉ, ở một số quốc gia, những người như vậy được công nhận. Nếu cháu bà cụ thật sự như thế, đó cũng là do ông trời định đoạt. Bà cụ tuy buồn, nhưng đâu thể nào buồn hơn người trong cuộc? Rốt cuộc, con d.a.o vẫn là đ.â.m vào người họ.

Con cháu trong nhà, tự bà cụ thương. Biết rằng những chuyện này không thể thay đổi, chi bằng đưa chúng đến nơi nào có thể chấp nhận, để sống cuộc đời bình thường.

May

Chứng kiến nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, bà cụ hiểu đó là dây trói buộc và gánh nặng suốt đời. Hiểu được nỗi khổ ấy, bà cụ không muốn ép buộc con cháu thay đổi, chỉ thúc giục để chúng không bỏ lỡ tuổi trẻ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 369: Chương 369



Sau khi Vệ Thiêm Hỉ đi, bà cụ suy nghĩ thêm một tuần. Đến khi đã nghĩ thông suốt, bà cụ bắt đầu chất vấn mấy đứa cháu trai chưa yêu đương hay cưới xin.

"Đông Chinh, nói thật với bà đi, cháu không muốn tìm người yêu, không muốn cưới vợ, có phải vì cháu không thích con gái, mà thích con trai không?"

Nghe bà cụ hỏi vậy, Vệ Đông Chinh đang uống trà bằng chiếc cốc tráng men, lập tức phun hết ra ngoài, đến cả người bà cụ cũng không tránh khỏi.

Bị sặc trà, Vệ Đông Chinh ho sù sụ.

"Bà nội! Bà nói gì vậy? Cháu đang yên đang lành, sao lại thích đàn ông? Ai tung tin đồn nhảm thế? Những chuyện này không thể nói bừa đâu! Cháu là đàn ông đích thực, chính hiệu, chẳng lệch đi đâu được."

Bà cụ nhíu mày, nét mặt rõ ràng viết bốn chữ: “Bà không tin.”

"Nếu không thích đàn ông, sao không yêu đương? Giờ cháu có tiền, có ngoại hình, có sức khỏe, có bằng cấp, tại sao không tìm được người yêu? Hay là cháu chẳng thích đàn ông cũng chẳng thích phụ nữ, chỉ muốn kiếm đủ tiền rồi xuất gia."

Vệ Đông Chinh ngớ người trước suy nghĩ kỳ quặc của bà cụ.

"Bà! Bà! Bà đừng nghĩ lung tung nữa, được không? Cháu có mọi thứ, chỉ là không có thời gian yêu đương. Trước đây cháu chưa kể, nhưng cháu từng có một bạn gái hồi học ở đại học Kinh Hoa. Mọi thứ đều ổn, nhưng cô ấy chê cháu suốt ngày bận rộn kiếm tiền, đến mặt cũng chẳng thấy, nên đòi chia tay. Bà nói xem, chẳng lẽ vì cô ấy mà cháu phải bỏ làm ăn? Ban đầu cháu còn muốn níu kéo, nhưng thấy cô ấy cương quyết như vậy, cháu cũng đành chia tay."

Giọng bà cụ Vệ lập tức cao vút

"Cái gì? Đông Chinh, cháu từng yêu? Sao không nói với người trong nhà."

Vệ Đông Chinh chẳng để ý câu hỏi của bà cụ, lời đã tuôn ra thì không dừng được, liền tiếp tục kể khổ với bà cụ.

“Bà nội, bà nói xem, cô gái đó có phải đầu óc có vấn đề không? Cháu vất vả kiếm tiền chẳng phải để cho cô ấy có một cuộc sống tốt hơn sao? Cô ấy lại cứ muốn ngày nào cũng dính lấy cháu, đòi hỏi cái gì mà lãng mạn. Thật đúng là đầu óc ngập nước! Lãng mạn phải dựa trên nền tảng vật chất chứ! Người ta lái ô tô bốn bánh ‘tít tít’ chạy qua chạy lại, còn cô ấy chỉ biết ôm ấp cháu trên cái xe đạp cọc cạch, thế mà gọi là lãng mạn sao? Lãng mạn như vậy chẳng phải là quá rẻ mạt à?”

Thấy bà cụ Vệ không trả lời, Vệ Đông Chinh tự nói tiếp: “Chắc chắn là đầu óc cô ấy có vấn đề! Kiếm được nhiều tiền tốt biết bao: ăn ngon, mặc đẹp, dùng đồ tốt. Muốn đi chơi thì chẳng phải lo nghĩ, dù là miền Nam miền Bắc hay Mỹ Châu Âu, muốn đi đâu là đi đó. Còn nếu không có tiền? Đi đến ngoại ô thủ đô còn khó khăn, đi chợ còn phải tính toán từng đồng, đừng nói là ăn ngon! Cô gái đó đúng là không bình thường mà!”

May

Bà cụ Vệ nghe Vệ Đông Chinh không ngừng lặp lại điệp khúc “đầu óc cô ấy có vấn đề” thì bỗng nhiên cảm thấy đứa cháu trai này của mình không tốt đẹp như bà cụ từng nghĩ. Nếu không phải vì vẻ ngoài khôi ngô và khả năng kiếm tiền, với cái suy nghĩ “ngược đời” như vậy, chắc cả đời đánh bóng lẻ cũng chẳng oan uổng gì.

“Người ta muốn gả cho con người của cháu, chứ đâu phải muốn cưới tiền của cháu...” Bà cụ Vệ vừa nói vừa đặt tay lên ngực. “Đông Chinh, bà giờ đã nhìn thấu rồi. Đứa nào nhà ai chịu lấy cháu mới là kẻ không bình thường.”

Vệ Đông Chinh bị bà nội nói thẳng vào mặt thì mất sạch thể diện, cố gắng phản bác: “Bà nội, bà nói gì mà nghe lạ thế! Cháu thấy chọn vợ phải tìm người giống em gái cháu. Cả hai đều có công việc riêng, ít quấy rầy lẫn nhau, cùng nhau kiếm tiền. Như thế không phải là tốt sao?”

“Bao nhiêu mâu thuẫn là vì nghèo mà ra, bao nhiêu mâu thuẫn nhỏ nhặt là do hai người cứ suốt ngày quấn quýt mà có. Bà nội, bà xem trong trường bà, tìm giúp cháu một cô gái có chí hướng, không thích dựa dẫm, ngoại hình coi được, tính tình tốt là được. Chỉ cần phù hợp, cháu lập tức đi đăng ký kết hôn ngay!”
 
Back
Top Bottom