Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 380: Chương 380



Một khi tình hình quốc tế trở nên bất ổn, quốc gia nào nắm giữ nguồn dầu mỏ dồi dào, quốc gia đó có lợi thế lớn.

Nhưng nếu nhiệt hạch kiểm soát được thu nhỏ lại và thay thế dầu mỏ, thì cục diện ổn định ban đầu sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.

May

Năng lượng từ nhiệt hạch kiểm soát có các ưu điểm như khối lượng nhỏ, gọn nhẹ, tốc độ cung cấp nhanh, thời gian cung cấp dài, vượt xa năng lượng dầu mỏ truyền thống. Nếu Hoa Quốc áp dụng năng lượng này vào trang thiết bị mới, đó sẽ là cơn ác mộng đối với các quốc gia khác.

Ngoài ra, sản phẩm của nhiệt hạch kiểm soát chính là b.o.m hydro. Một vũ khí khủng khiếp như b.o.m hydro mà còn có thể kiểm soát, chẳng phải báo hiệu một cuộc chạy đua nâng cấp trang bị mới sao?

Nếu b.o.m hydro có thể được dùng để tấn công chính xác... không ai dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Về tình trạng hôn mê của Vệ Thiêm Hỉ, nhiều thế lực nước ngoài mong cô không bao giờ tỉnh lại. Một người đã giúp Hoa Quốc tiến một bước lớn trong lĩnh vực năng lượng như cô, chỉ cần làm một việc kinh thiên động địa là đủ, nếu làm hai lần, ba lần, họ không chịu nổi.

Tình hình trong nước thì phức tạp hơn.

Việc đất nước đạt được bước đột phá lớn về khoa học công nghệ, đáng lẽ phải ăn mừng tưng bừng, nhưng công thần dẫn dắt bước đột phá này lại ngã xuống. Thật không hợp lý để tổ chức ăn mừng trong bối cảnh này.

Vậy phải buồn bã để thể hiện nỗi đau sao?

Đất nước đạt được thành tựu lớn như vậy, ai lại buồn cho được?

Dần dần, người dân tự tìm ra một cách nói chuyện. Trước khi nói chuyện, họ thở dài một hơi để bày tỏ sự tiếc nuối với Vệ Thiêm Hỉ, sau đó dùng giọng điệu kỳ vọng bày tỏ lời chúc phúc đến đất nước, cuối cùng lại thở dài, hy vọng vị công thần này sớm tỉnh lại.

Không chỉ nước ngoài, trong nước cũng có người không mong Vệ Thiêm Hỉ tỉnh lại.

Những thí sinh sắp thi đại học ở tỉnh Giang Nam rất hy vọng cô chưa tỉnh dậy. Không phải họ muốn cô mãi mãi hôn mê, mà chỉ mong cô tỉnh muộn một chút, tốt nhất là sau khi đề thi đại học được soạn xong.

Còn chuyện thế hệ sau sẽ bị Vệ Thiêm Hỉ hành hạ ra sao, điều đó chẳng liên quan đến các thí sinh lớp 12 hiện tại.

Thứ khiến học sinh đau đầu là mỗi sáng vào giờ tập thể dục giữa giờ, nhà trường đều tổ chức học sinh cầu nguyện cho cô trên sân vận động lớn.

Trẻ nhỏ không biết cái tên "Vệ Thiêm Hỉ" có ý nghĩa gì, nhưng những học sinh đang học môn toán từ giáo trình cô biên soạn thì hiểu rất rõ.

Học sinh ngoài tỉnh Giang Nam thành tâm cầu nguyện, còn học sinh Giang Nam thì chẳng thể nào có được ý thức cao như thế. Một mặt, họ mong cô sớm tỉnh lại; mặt khác, lại mong cô cách xa đội ra đề thi đại học, đừng gây họa cho các sĩ tử Giang Nam.

...

Vệ Thiêm Hỉ nằm trên giường bệnh với tâm trí hoàn toàn mờ mịt. Các máy móc theo dõi sinh hiệu cứ phát ra những tiếng tít tít đều đều. Bà cụ Vệ và Diêu Thúy Phân thay phiên nhau chăm sóc cô.

Nửa tháng đã trôi qua, tình trạng cơ thể cô không xấu đi nhưng cũng không tiến triển. Bà cụ Vệ đã khóc cạn nước mắt, cả ngày ngồi bên giường bệnh của cô, lẩm bẩm nói chuyện một mình.

Trên hành tinh Lobita, nhà khoa học nọ cũng rất sốt ruột. Anh nghĩ rằng dù Vệ Thiêm Hỉ là người "lạc vào" thế giới này, thì chậm nhất chỉ cần 48 giờ để tiếp nhận toàn bộ dữ liệu anh truyền qua...

Đã gần bốn nghìn giờ trôi qua, nhưng dữ liệu truyền đi vẫn chưa đạt đến hai phần trăm. Nhìn tiến độ kéo dài vô tận, anh thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ nền văn minh của sinh mệnh các-bon lại lạc hậu đến thế sao? Không đúng, nếu hành tinh này nằm cùng một chiều không gian với Lobita, đáng lẽ phải từng tồn tại một nền văn minh rực rỡ... Lời giải thích duy nhất là nền văn minh đó đã suy tàn. Nền văn minh hiện tại mới chỉ ở giai đoạn mầm non."

Anh bình tĩnh thao tác cổng truyền dữ liệu, giảm tốc độ truyền để phù hợp với khả năng tiếp nhận của Vệ Thiêm Hỉ. Sau đó, anh quay lại bên giường bệnh của cô. Qua lớp kính mỏng màu xám nhạt, anh thấy rõ từ trường quanh não Vệ Thiêm Hỉ dần trở về trạng thái bình thường. Thở phào nhẹ nhõm, anh lẩm bẩm:

"Không biết liệu quá trình các-bon hóa silic của não bộ có thể giúp cô ấy không, cứ thử xem."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 381: Chương 381



Anh lấy ra một điểm sáng nhỏ như hạt gạo từ tai mình, nhẹ nhàng đặt lên d** tai của Vệ Thiêm Hỉ. Điểm sáng đó lập tức biến thành một viên kim cương nhỏ, phát ra các sóng điện, tiến hành cộng hưởng và cải tạo não bộ của cô.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bà cụ Vệ bước vào cùng Vệ Đông Chinh. Bà cụ quay sang dặn:

"Đông Chinh, cháu ở đây trông em, để bà về trường hủy phép rồi xin phép bổ sung. Cũng phải nhờ người khác dạy giúp vài tiết chứ cứ để học sinh trống tiết mãi, bà cũng thấy áy náy."

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vệ Thiêm Hỉ, đôi môi nứt nẻ, Vệ Đông Chinh không kìm được bực bội:

"Bà, bà nghỉ hưu rồi, sao còn đi dạy làm gì? Ở nhà trông em chẳng phải tốt hơn sao? Coháu thấy bà nên bỏ luôn công việc ở trường đi, ở nhà chăm em, thỉnh thoảng thay ca cho thím tư. Em thế này, thật sự không thể thiếu người bên cạnh."

Bà cụ Vệ trầm ngâm, khó nhọc gật đầu:

"Ừ, cũng được..." Bà cụ hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: "Cả đời bà chẳng làm được gì to tát. Bao nhiêu năm bám lấy ruộng đồng, nói là cống hiến cho đất nước, nhưng thực chất là cống hiến cho cái bụng mình. Giờ vất vả lắm mới tìm được một chỗ phát huy chút khả năng, coi như đóng góp chút sức lực cho công cuộc xây dựng đất nước. Nhưng bây giờ em cháu thế này, bà sẽ ở nhà trông em."

Có điều bà cụ không nói ra, rằng bà cụ không dám nhìn khuôn mặt ngày càng hốc hác của Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn vào, lòng bà cụ như thắt lại.

May

Vệ Đông Chinh mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi. Sau đó anh ấy khuyên:

"Bà, bà đừng vội bỏ việc. Tìm được công việc mình thích, bà cứ vui vẻ vài năm đi. Em thế này, cả nhà mình ai chẳng buồn. Bà với thím tư cứ tránh mặt một thời gian, để bọn cháu thay phiên chăm em. Biết đâu một ngày nào đó, em tỉnh lại."

Anh ấy cầm thìa nhỏ, chậm rãi đổ một chút nước ấm vào kẽ răng của Vệ Thiêm Hỉ. Đột nhiên, anh ấy thấy lông mi cô khẽ rung.

Bàn tay cầm thìa của Vệ Đông Chinh run lên, nửa thìa nước còn lại đổ vào cổ áo của cô.

"Bà! Em tỉnh rồi! Tỉnh thật rồi! Cháu vừa thấy em động đậy!"

Bà cụ Vệ vừa bước ra cửa, nghe tiếng hô liền lao vào như tên bắn. Bà cụ chạy tới bên giường, nhìn kỹ Vệ Thiêm Hỉ hồi lâu nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Giận quá, bà cụ giáng một cú lên vai Vệ Đông Chinh.

"Mày trêu bà đấy à?"

Vệ Đông Chinh ấm ức:

"Thật mà bà! Cháu thấy lông mi em rung rõ ràng!"

"Bà tin mày à? Còn trêu bà lần nữa, bà tháo dép đánh c.h.ế.t mày bây giờ!" Bà cụ vừa khóc vừa mắng, nghẹn ngào.

Bà cụ không nói ra rằng khi nghe Vệ Đông Chinh báo tin, bà cụ mừng tới mức cả thế giới như sống lại. Nhưng giờ nhìn Vệ Thiêm Hỉ vẫn nằm im, niềm hy vọng vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, thất vọng càng thêm chồng chất.

Vệ Đông Chinh bị bà cụ đánh mấy cái nhẹ nhàng, lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ cháu nhìn nhầm? Nhưng rõ ràng em động mà…"

Đúng lúc ấy, một giọng nói khàn khàn cất lên:

"Bà, đừng đánh anh ccụ nữa. Anh sắp ba mươi rồi, bị người ta thấy lại mất mặt. Dù gì anh cũng là người quản lý bao nhiêu nhà máy, bao nhiêu người."

Mọi người sững sờ. Vệ Thiêm Hỉ yếu ớt mở mắt, cổ họng khô khốc.

Bà cụ Vệ kinh ngạc, không thốt nên lời.

Vệ Đông Chinh mừng rỡ, chỉ vào em gái:

"Bà, thấy chưa? Ccụ đâu có nói sai, em tỉnh thật rồi!"

"Im ngay!" Bà cụ quát: "Bác sĩ bảo cần giữ yên tĩnh cho em nghỉ ngơi! Chắc chắn tại cái giọng oang oang của mày làm em không yên giấc, chứ không em đã tỉnh từ lâu rồi! Mau đi gọi bác sĩ!"

Sau khi mắng cho Vệ Đông Chinh một trận, bà cụ quay sang nắm tay Vệ Thiêm Hỉ, dịu dàng hỏi:

"Cháu gái, giờ cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu, cứ nói với bà."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 382: Chương 382



Vệ Thiêm Hỉ nhắm mắt suy nghĩ một lúc, từ kho tàng y thuật truyền thừa, cô lật được một bài thuốc phù hợp với tình trạng của mình – cơ thể suy nhược, khí huyết ứ trệ do bệnh lâu ngày nằm liệt giường. Cô liền nói với bà cụ Vệ:

“Bà nội, bà lấy giấy bút đi, cháu kê cho bà một bài thuốc. Bà về nấu thuốc mang tới đây, cháu uống một tuần là khỏe lại thôi. Cháu không bị gì nghiêm trọng đâu, chỉ là trước đây làm việc quá sức, cơ thể mệt mỏi, đầu óc cũng uể oải. Ngủ một giấc dài thế này cuối cùng cũng gột rửa được sự mệt mỏi trong đầu.”

Bà cụ Vệ không mang theo giấy bút. Đúng lúc đó, một y tá đẩy xe vội vã chạy vào phòng, bà cụ liền nhờ cô y tá xin giấy và bút, sau đó quay sang Thiêm Hỉ:

“Nhóc Hỉ, cháu nói đi, cần những vị thuốc gì, bà ghi lại.”

Thiêm Hỉ lần lượt đọc tên các vị thuốc cùng liều lượng, sau đó dặn dò:

“Bà nội, mấy vị thuốc này tính chất ôn hòa, bà đừng đun bằng lửa lớn, mà phải để lửa nhỏ hầm trong một giờ. Nếu thấy thuốc cạn, nhớ châm thêm nước, không được để cháy.”

Bà cụ cầm đơn thuốc định ra ngoài mua thuốc thì bị cô y tá ngăn lại. Vẻ mặt cảnh giác, cô ấy hỏi:

“Bác à, bệnh nhân đang trong giai đoạn hồi phục, không thể tùy tiện dùng thuốc được!”

“Cô nói sao? Bệnh viện này chữa được bệnh gì chứ? Cháu gái tôi nằm đây nửa tháng, bệnh thế nào không khám ra, thuốc gì cũng không dám kê, chỉ biết truyền amino axit với đường glucose! À, mà này, bệnh viện có khoa Đông y đúng không? Cô cầm đơn thuốc này đi lấy thuốc. Nhớ kỹ lời cháu tôi vừa nói: lửa nhỏ hầm trong một giờ, không để cháy. Mau đi!”

Cô y tá bị bà cụ Vệ mắng một trận, không dám cãi. Nghe nói bà cụ chính là nhân vật truyền kỳ, cô ấy đành cầm đơn thuốc đi tìm bác sĩ Đông y để kiểm tra. Sau khi xác nhận đơn thuốc vô hại, cô y tá mới mang các vị thuốc đến phòng bào chế để sắc.

Trong lúc chờ thuốc được sắc, tin Vệ Thiêm Hỉ tỉnh lại như có cánh, nhanh chóng lan truyền khắp các khoa trong bệnh viện quân khu thủ đô. Từng tốp bác sĩ, y tá mang giỏ trái cây đến thăm hỏi.

Chưa đầy một giờ sau, phòng bệnh đơn của Thiêm Hỉ đã thành chợ trái cây. Bà cụ Vệ cầm một quả quýt xanh hỏi:

“Nhóc Hỉ, con ăn quýt không? Để bà bóc cho cháu.”

Thiêm Hỉ cười khổ:

“Bà nội, cháu nằm lâu không ăn uống gì, dạ dày trống rỗng, giờ ăn thứ lạnh như quýt sao được? Bà tìm giúp cháu ít mật ong và sơn tra nấu một bát canh. Cháu uống xong, đợi tầm một tiếng khi thấy đói, lúc ấy mới có thể ăn chút ít. Nhưng cũng không ăn nhiều, phải để dạ dày phục hồi từ từ.”

“Ừ, đúng rồi, bà quên mất! Nếu cháu không nói, bà còn định bảo mẹ cháu nấu canh sườn cho cháu uống. Thứ ấy bổ dưỡng nhất, nhưng giờ cháu không uống được, vậy để hai ngày nữa. Đợi sức khỏe cháu khá hơn thì uống.”

Bà cụ Vệ lập tức sai Vệ Đông Chinh gọi điện về nhà, bảo Diêu Thúy Phân và Vệ Tứ Trụ đến bệnh viện. Sau đó, bà cụ lại nhờ Đông Chinh đi mua mật ong và sơn tra, còn mình ở lại trông nom Thiêm Hỉ.

May

Cháu gái ngoan cuối cùng đã tỉnh, tinh thần bà cụ phấn chấn hẳn, như món đồ sứ phủ bụi lâu ngày nay được lau sáng bóng.

...

Nhật báo Bách Tính một lần nữa đưa tin Vệ Thiêm Hỉ tỉnh lại. Người dân cả nước vui mừng, nụ cười trên môi chân thành, tiếng trống vang rền rã. Nhưng các thí sinh tỉnh Giang Nam thì không cười nổi.

Mới cuối tháng Giêng thôi!

Còn gần ba tháng nữa mới đến kỳ thi đại học! Sao giáo sư Vệ lại tỉnh sớm thế chứ?

Nhiều học sinh lớp 12 ở Giang Nam bị tra tấn tinh thần bởi chín cuốn tài liệu ôn thi do Thiêm Hỉ biên soạn, đau khổ đến mức cắn bút viết thư gửi Sở Giáo dục. Trong thư, họ khẩn thiết đề nghị:

“Giáo sư Vệ vừa khỏi bệnh, nên tĩnh dưỡng ít nhất sáu tháng. Công việc ra đề thi đại học môn Toán rất hao tổn trí lực. Kính mong Sở Giáo dục thông cảm, thay đổi người ra đề để giáo sư Vệ phục hồi sức khỏe, sau đó hẵng tham gia biên soạn đề thi.”

Lãnh đạo Sở Giáo dục Giang Nam nhận được thư, cảm thấy lúng túng, liền mang quà đến tận thủ đô. Nhưng khi tới nơi, ông ấy thấy Thiêm Hỉ đã uống thuốc Đông y tự sắc được bốn, năm ngày, sức khỏe hồi phục đáng kể, chỉ là hơi thiếu sức sống. Tuy nhiên, cô đã có thể tự đi lại, thậm chí còn khoác áo choàng dạo một vòng trong vườn hoa bệnh viện sau cơn tuyết rơi.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 383: Chương 383



Sau buổi thăm hỏi, lãnh đạo quay về Giang Nam. Ngày hôm sau, một thông báo chính thức đóng dấu Sở Giáo dục được gửi tới các trường trung học:

“Thông báo: Giáo sư Vệ đã hồi phục sức khỏe tốt, đảm bảo tiến độ ra đề thi đại học môn Toán. Đề nghị học sinh ôn tập nghiêm túc, chuẩn bị kỹ lưỡng để đạt kết quả tốt nhất.”

Thí sinh tỉnh Giang Nam: “???”

Ở bệnh viện thêm hai ngày nữa, Vệ Thiêm Hỉ uống hết thuốc bắc, cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục như ban đầu, liền kiên quyết xuất viện về nhà.

Diêu Thúy Phân, với những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn như sườn, móng giò, gà ác, cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài. Bà giơ bàn tay mình lên so với khuôn mặt Vệ Thiêm Hỉ, rồi nói:

“Nhóc Hỉ, con nhìn xem mặt con gầy đến mức nào rồi? Còn chẳng bằng bàn tay mẹ nữa! Đừng bận tâm mấy chuyện nghiên cứu khoa học nữa, nghỉ ngơi ở nhà vài hôm đi. Mẹ thấy khuôn mặt tròn trĩnh phúng phính trước đây của con đẹp hơn nhiều. Mỗi ngày ăn nhiều một chút, mau chóng nuôi lại mỡ trẻ con đi.”

Vệ Thiêm Hỉ: “...” Thời đại lấy béo làm đẹp chẳng phải đã qua từ lâu rồi sao?

Diêu Thúy Phân nói là làm, mỗi ngày đều thay đổi món, nấu thịt cho Vệ Thiêm Hỉ ăn. Thậm chí hai đứa trẻ nhà Vệ Quang Minh cũng được hưởng ké, ngày ba bữa toàn thịt, bữa nào cũng không lặp lại.

Những ngày nhàn rỗi ở nhà không làm gì, Vệ Thiêm Hỉ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về lý do khiến mình ngất xỉu hôm đó.

Thủ phạm thì không cần nghi ngờ, chắc chắn là do lượng kiến thức mà cái người bản địa trên hành tinh Lobita truyền cho cô quá nhiều, dẫn đến não bộ của cô bị quá tải, tạm thời “sập nguồn”. Liên kết với thái độ kinh ngạc của người bản địa ấy khi nói “sinh vật carbon” lúc nhìn thấy cô, Vệ Thiêm Hỉ suy đoán ra cốt lõi vấn đề.

Đối lập với sinh vật carbon là sinh vật silicon, có cấu trúc nguyên tử tương tự nhau, chỉ là sinh vật silicon thì cao cấp hơn một chút.

Vệ Thiêm Hỉ tĩnh tâm suy nghĩ, lục lọi trong những truyền thừa mình nhận được từ vị thần kia, cuối cùng tìm ra một vài bài thuốc có công hiệu đặc biệt.

Chính xác thì, những bài thuốc này Vệ Thiêm Hỉ đều biết từ trước, chỉ là do hiệu quả “kỳ lạ” của chúng mà cô chưa từng nghĩ đến việc sử dụng. Giờ đây, lục lại những bài thuốc đó, cô tìm được một bài thuốc có tên ‘Dưỡng Tuệ Tán’, liền bắt đầu chú ý.

‘Dưỡng Tuệ Tán’, đúng như tên gọi, giúp bồi dưỡng trí tuệ của con người. Theo bài thuốc, tác dụng của nó là làm sâu sắc cảm giác về trời đất, tăng cường mức độ hòa hợp với ngũ hành. Nhưng Vệ Thiêm Hỉ tự diễn giải theo cách khác: bài thuốc này có lẽ giúp phát triển và mở rộng vùng não của cơ thể sống.

May

Dựa vào bài thuốc, Vệ Thiêm Hỉ mua dược liệu từ một công ty cung cấp dược phẩm, tự mình chế biến, nghiền thành bột, rồi trộn thêm một lượng lớn bột sơn tra, tạo thành những viên ‘Dưỡng Tuệ Hoàn’ chua chua ngọt ngọt. Cô dùng sáp bọc lại, cất trong một chiếc lọ thủy tinh.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, mùa thu sắp kết thúc, học kỳ cũng sắp hết. Vệ Thiêm Hỉ lo lắng rằng mình vắng mặt một tháng ở Đại học Thủy Mộc sẽ khiến các nghiên cứu sinh của cô làm loạn, nên đã đến trường một chuyến.

Nilsen, trong thời gian theo học thạc sĩ dưới sự hướng dẫn của Vệ Thiêm Hỉ, đã chuyển từ toán học lý thuyết sang lĩnh vực khoa học vật liệu tính toán. Là người tiên phong trong ngành này, thành tựu của Nilsen gần như có thể sánh ngang với những đóng góp của Vệ Thiêm Hỉ trong lĩnh vực toán học. Theo lời Nilsen, đây là một mỏ vàng chứa đầy kho báu. Chỉ cần bỏ chút tâm tư suy ngẫm một điều thú vị, là có thể tạo ra một thành tựu độc nhất vô nhị trên thế giới.

Dù trong nước và nước ngoài đã có nhiều học giả bắt đầu nghiên cứu theo hướng đi của Nilsen, nhưng việc chỉ nhìn người khác làm để bắt chước thì làm sao nắm bắt được tinh túy của món ăn?

Khoa học vật liệu tính toán mà Nilsen nghiên cứu là lĩnh vực được Vệ Thiêm Hỉ đích thân định hướng. Nhiều mô hình toán học trong đó do cô tự suy luận. Dù đã công bố những công cụ toán học ấy trong các bài báo, nhưng ngoài các học giả đỉnh cao trong lĩnh vực toán học, mấy ai hiểu nổi những mô hình toán học phức tạp đến mức khiến người đọc rụng tóc của Vệ Thiêm Hỉ?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 384: Chương 384



Khi đến Đại học Thủy Mộc, Vệ Thiêm Hỉ ngay lập tức nhận được hàng loạt lời hỏi han. Hầu hết họ đều đã đến thăm cô khi cô nằm viện, nhưng lúc đó cô đang hôn mê, họ chỉ có thể để lại quà rồi rời đi. Lần này, họ muốn trò chuyện với cô để thắt chặt mối quan hệ.

Sau khi bị giữ lại nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, Vệ Thiêm Hỉ mới thoát thân được. Cô lao đến phòng làm việc của nhóm nghiên cứu sinh mà mình phụ trách, nhanh chóng kiểm tra những gì họ đã làm trong thời gian qua, giao nhiệm vụ tiếp theo, rồi lẻn đi.

Sự nhiệt tình quá mức của đồng nghiệp ở Đại học Thủy Mộc khiến cô có chút sợ hãi.

Cô quyết định sẽ tránh xa tầm mắt công chúng một thời gian, mang tài liệu về nhà nghiên cứu. Nếu thẻ mượn sách của Viện Hàn lâm Khoa học mà cô nhận được trước đây vẫn còn hiệu lực thì tốt, không thì chắc cô phải làm lại. Với những đóng góp của mình, việc làm lại một thẻ mượn sách cũng không phải khó khăn.

Còn không thì cô sẽ nộp một đơn lên Viện Nghiên cứu Toán học, Trần Nhuận Chi chắc chắn sẽ không từ chối cô. Còn về Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân, cô không có ý định quay lại.

...

Tại hành tinh Lobita, vị nhà khoa học bản địa vốn dĩ luôn tập trung nghiên cứu quy luật xuyên thời không của hố đen. Nhưng từ sau khi gặp Vệ Thiêm Hỉ, anh phát hiện tâm trạng mình dường như có phần mất kiểm soát. Rõ ràng khoảnh khắc trước anh còn đang đắm chìm trong sự huyền bí của hố đen, nhưng ngay khoảnh khắc sau, gương mặt mà anh chỉ gặp vài lần ấy lại hiện lên trong đầu.

Điều khiến anh khó chịu nhất là trái tim vốn bình lặng bao năm của mình, khi gương mặt ấy xuất hiện, lại đập mạnh liên hồi.

Phản ứng sinh lý này vượt quá phạm vi nghiên cứu của anh, khiến anh trăm mối không giải được.

Như có ma xui quỷ khiến, anh mở giao diện giám sát luồng dữ liệu truyền tải cho Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn biểu đồ biến đổi của luồng dữ liệu, trên gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của anh lại lần nữa xuất hiện biểu cảm sụp đổ.

May

Từ khi chào đời, Vệ Thiêm Hỉ rất ít khi bị ốm, những bệnh vặt gần như chưa từng mắc phải. Nhưng lần này, cô lại ngã bệnh nặng, hôn mê suốt hơn nửa tháng. Cả nhà dồn hết sự chú ý vào cô. Cứ đến chín giờ tối, Diêu Thúy Phân lại sang nhắc nhở cô đi ngủ. Ai cũng nói rằng ngủ sớm dậy sớm thì tốt cho sức khỏe, nhưng Diêu Thúy Phân chỉ thúc cô ngủ sớm chứ không ép cô phải dậy sớm.

Vệ Thiêm Hỉ đã liên tục ngủ nướng suốt mấy ngày, trong lòng có chút áy náy, nên quyết tâm dậy sớm để chạy bộ. Nhưng cô vừa chuẩn bị ra ngoài thì bị Diêu Thúy Phân ngăn lại:

"Con gái à, dậy sớm làm gì thế? Quay lại ngủ thêm đi. Ngủ mới là cách tốt nhất để hồi phục nguyên khí. Con bệnh lâu như vậy, phải ngủ thật nhiều thì mới bù lại được phần nguyên khí đã hao tổn."

Vệ Thiêm Hỉ: "…" Ngủ đúng là tốt, nhưng không thể để cô ngủ mãi không ngừng thế này. Một ngày cô đã ngủ đủ mười tiếng rồi, có quay lại giường nằm thêm nữa cũng chẳng ngủ nổi!

May mắn thay, Diêu Thúy Phân và bà cụ Vệ dần dần nới lỏng sự quản thúc với cô. Đặc biệt là bà cụ Vệ, thấy cô tự chế ra đủ loại thuốc để uống, liền an lòng nói với Diêu Thúy Phân:

"Thúy Phân à, chúng ta có thể yên tâm rồi. Nhóc Hỉ cuối cùng cũng trưởng thành, biết chăm lo cho sức khỏe của mình. Con nhìn xem, sau lần ốm này, nó còn tự nghĩ ra cách làm thuốc cho mình uống."

Diêu Thúy Phân vẫn có chút lo lắng:

"Mẹ, nhóc Hỉ biết lo cho sức khỏe là tốt, con cũng mừng cho nó. Nhưng chẳng phải nó bảo sức khỏe của mình không có vấn đề gì sao? Sao bây giờ vẫn còn phải uống thuốc? Con nghi là bệnh của nó không hề nhẹ, chỉ là nó cố tình giấu chúng ta, không muốn chúng ta biết."

Bà cụ Vệ vốn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng sau khi được Diêu Thúy Phân nhắc, trong lòng cũng có chút bất an. Bà cụ suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

"Đừng suy nghĩ lung tung. Chúng ta cứ làm thêm nhiều món bổ dưỡng ở nhà cho con bé ăn uống tẩm bổ. Con bé giỏi giang như vậy, nếu nhận ra mình có vấn đề, nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị. Có khi những viên thuốc đó chỉ là để điều hòa cơ thể thôi. Nếu vẫn không yên tâm, thì nhớ lại lời các bác sĩ ở bệnh viện quân khu đã nói, sức khỏe của nhóc Hỉ rất tốt!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 385: Chương 385



Diêu Thúy Phân đành phải nghĩ vậy. May mà tình trạng của Vệ Thiêm Hỉ ngày càng tốt lên, bà mới tạm yên lòng.

Ở hành tinh Lobita, nhà khoa học kia quan sát tốc độ tiếp nhận dòng chảy thông tin của Vệ Thiêm Hỉ mà khuôn mặt không biết đã sụp đổ bao nhiêu lần.

"Không thể nào! Dù là hiện tượng silic hóa não, thì tốc độ mở rộng cũng chỉ tăng theo tỷ lệ thuận, hơn nữa càng về sau càng chậm lại. Vậy tại sao tốc độ silic hóa não của sinh vật carbon này lại ngày càng nhanh?"

"Chẳng lẽ đây chính là ưu thế của sinh vật carbon?"

Không kìm được nữa, nhà khoa học đơn độc và bực bội này đã tranh thủ liên lạc với Vệ Thiêm Hỉ thông qua chiếc đồng hồ kỳ diệu kia. Nhưng anh lại xuất hiện không đúng lúc, vì Vệ Thiêm Hỉ đang tắm.

Khi ánh sáng xanh lam lóe lên, Vệ Thiêm Hỉ lập tức cảm thấy không ổn. Cô vội lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, cảnh giác nhìn bóng người đang dần xuất hiện trong ánh sáng:

"Anh muốn làm gì?"

"Ồ…" Gương mặt nhà khoa học thoáng vẻ bối rối. Anh lập tức quay lưng lại, đôi tai hơi đỏ lên, nói:

"Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm. Chỉ là có một chuyện tôi không hiểu, tại sao tốc độ mở rộng não của cô lại nhanh như vậy?"

Vệ Thiêm Hỉ bỗng nhận ra nhà khoa học ở hành tinh Lobita này khá đáng yêu, thậm chí còn biết ngượng ngùng.

Đây chẳng phải là kiểu đáng yêu của những người suốt ngày ở nhà hay sao?

"Tại sao tôi phải nói cho anh?" Vệ Thiêm Hỉ nổi hứng trêu chọc.

Nhà khoa học ngẩn ra, định quay lại tranh luận với cô, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi,anh lại cố gắng quay đầu đi:

"Tôi đã cấp quyền truy cập toàn bộ tri thức liên quan đến văn minh vũ trụ của hành tinh Lobita cho cô. Những tri thức này chắc chắn cô đã cảm nhận được trong đầu. Là một cuộc trao đổi, chẳng phải cô nên cho tôi biết bí mật về tốc độ mở rộng não của mình sao?"

Vệ Thiêm Hỉ: "…" Đây chẳng phải là kiểu ép mua ép bán sao?

Nhưng nghĩ đến những kiến thức xuất hiện trong đầu mình đúng là rất quan trọng, cô cũng không tiện từ chối nhà khoa học đáng yêu này. Vệ Thiêm Hỉ lấy từ trong lọ ra một viên Dưỡng Tuệ Tán, đặt vào chiếc đồng hồ ảo trên cổ tay:

"Tôi uống một loại thuốc có thể mở rộng não. Viên thuốc cụ thể đã được chuyển lên bàn thí nghiệm của anh, anh cứ tự do nghiên cứu."

"Ồ… Được, cảm ơn! Rất cảm ơn! Vô cùng cảm ơn!"

Lúng túng nói mấy câu cảm ơn, nhà khoa học kia biến mất vội vã, chiếc đồng hồ trên tay cũng lại chìm vào im lặng.

Vệ Thiêm Hỉ tháo khăn tắm, ngồi lại vào bồn tắm, nhớ đến phản ứng của nhà khoa học kia mà bật cười.

Tại sao cô lại dễ dàng đưa viên Dưỡng Tuệ Tán ra như vậy? Không chỉ vì đã nhận được tinh hoa tri thức của hành tinh Lobita, mà còn lo nhà khoa học kia sẽ làm điều gì đó không lý trí.

May

Nhưng nhìn phản ứng của anh, dường như rất phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội?

Một sinh vật sống không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mà lại biết đỏ mặt xấu hổ?

Thật là một trải nghiệm mới lạ!

...

Bước vào tháng Hai, Tết Nguyên Đán sắp đến.

Sinh viên của Đại học Thủy Mộc đã về quê nghỉ Tết. Mặc dù Thụy Điển không có truyền thống này, nhưng Nilsen ở lại một mình tại thủ đô cũng khá cô đơn. Trước đó, vào dịp Giáng Sinh, cậu ta không về Thụy Điển, nên Vệ Thiêm Hỉ đã cho cậu ta nghỉ phép để về quê. Cô dặn cậu ta chờ đến khi Đại học Thủy Mộc khai giảng rồi hãy quay lại.

Vệ Thiêm Hỉ định thanh toán vé máy bay khứ hồi cho Nilsen, nhưng cậu ta kiên quyết từ chối, nói rằng giáo sư Meiseta đã trả tiền vé cho cậu ta. Không còn cách nào khác, cô đành gửi theo nhiều món quà, một phần cho gia đình Nilsen, một phần cho những người bạn cũ ở Đại học Lund, Thụy Điển.

...

Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã đưa Tập đoàn Tân Thời Đại ngày càng phát triển lớn mạnh, trở thành một doanh nghiệp hàng đầu trong nước, tích hợp cả sản xuất và phân phối. Từ nguồn cung đến chất lượng đều được kiểm soát chặt chẽ, tạo dựng uy tín vững chắc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 386: Chương 386



Nhờ chất lượng tốt, giá cả phải chăng, Tân Thời Đại nhanh chóng chiếm lĩnh phần lớn thị trường nội địa. Từ các thành phố lớn như thủ đô, Ma Đô, Dương Thành, Dung Thành, Bằng Thành, Kim Lăng đến các thành phố hạng hai, hạng ba, thậm chí cả những vùng nông thôn đều xuất hiện bóng dáng của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại.

Sự phát triển của Tập đoàn Tân Thời Đại không thể tách rời công sức chung của Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh.

Vệ Đông Chinh phụ trách sản xuất và cung ứng hàng hóa. Anh ấyđặt nhà máy ở khắp mọi nơi trên cả nước, tận dụng tối đa lợi thế về khí hậu, địa lý, và lao động tại từng khu vực, tạo nhiều công ăn việc làm và giải quyết vấn đề thất nghiệp cho người dân.

Vệ Đại Nha thì nhờ vào trực giác kinh doanh nhạy bén, nắm bắt các chính sách trong nước, mở rộng nhanh chóng mạng lưới thương mại. Dù những năm qua vô cùng vất vả, nhưng nhìn thấy các trung tâm mua sắm Tân Thời Đại mọc lên khắp nơi, chị ấy cảm thấy mọi công sức đều xứng đáng.

Mỗi người một lĩnh vực, phát huy ưu thế riêng, nhưng cũng không tránh khỏi những bất cập.

Vệ Đại Nha am hiểu quy luật thị trường, còn Vệ Đông Chinh thì nắm vững quy luật sản xuất. Hai cô cháu ngày ngày mỗi người một nơi, kẻ thì ở vùng núi phía nam, người lại ở tận biển phía bắc; kẻ ở thủ đô, người lại tất bật nơi ma đô. Vì thế, việc gặp gỡ trực tiếp hầu như rất hiếm, dẫn đến những trục trặc lớn trong khâu giao tiếp. Kết quả là, sản phẩm mà Vệ Đại Nha cần thì lại thiếu hụt nghiêm trọng, còn những thứ không cần thì lại tồn đọng dư thừa.

Bình thường, mọi người không để ý kỹ, vấn đề có vẻ chẳng mấy nghiêm trọng. Nhưng đến tháng Chạp, khi hai cô cháu ngồi xuống, cầm các báo cáo từ khắp nơi gửi về phân tích cẩn thận, mới thấy vấn đề nhức nhối đến mức khiến lòng người đau như d.a.o cắt.

Có những sản phẩm sản xuất chưa đủ, chuyện này qua năm mới vẫn có thể khắc phục được. Nhưng những mặt hàng sản xuất dư thừa thì biết phải xử lý thế nào đây?

Mỗi loại sản phẩm đều có vòng đời riêng, lưu trữ quá lâu không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng mà còn khó tiêu thụ. Nhưng nếu không lưu trữ, cũng chẳng bán được. Những nhà máy sản xuất ra các sản phẩm này lại liên quan đến sinh kế của không biết bao nhiêu gia đình. Dừng sản xuất hoặc sa thải công nhân thì được, nhưng hậu quả xã hội sẽ rất lớn...

Vệ Đại Nha nhíu mày, vò đầu bứt tóc, còn Vệ Đông Chinh thì ngồi bên, hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khói bay nghi ngút.

Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ vừa hoàn thiện kế hoạch nghiên cứu về hệ thống địa - nguyệt trong phòng riêng. Bước ra ngoài, cô suýt nữa tưởng mình đi lạc vào tiên cảnh đảo Bồng Lai.

Cả căn phòng mịt mù khói thuốc.

“Các anh chị định làm gì thế này? Đông Chinh, dập thuốc ngay đi! Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh lại đang độc thân, răng bị ám vàng thì sau này ai dám lấy? Cẩn thận mà ế cả đời!” Vệ Thiêm Hỉ vừa khoác áo bông vừa mở toang cửa sổ, để luồng gió lạnh ùa vào, thổi tan bớt làn khói dày đặc.

Vệ Đại Nha thử dò hỏi: “Nhóc Hỉ, cháu có ý kiến gì không? Cái thằng anh ngốc nhà cháu ấy, suốt ngày chỉ biết mở nhà máy, mà chẳng quan tâm thứ làm ra có bán được hay không. Giờ hay rồi, hàng hóa chất đống, toàn là tiền đấy! Nó thì mềm lòng, biết rõ nhà máy càng mở thì càng lỗ, nhưng vẫn không chịu dừng. Còn nói cái gì mà doanh nghiệp cũng phải có trách nhiệm xã hội. Trách nhiệm cái khỉ gì, mày chỉ làm mất tiền nhà mình thôi! Cả cô và nhóc Hỉ cũng bị cháu kéo xuống nước hết rồi!”

May

Vệ Đông Chinh cúi đầu, không dám đáp lại, bị Vệ Đại Nha mắng cho chẳng còn mặt mũi.

Vệ Thiêm Hỉ cầm danh sách sản phẩm mà Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã liệt kê, đọc kỹ mấy lần, rồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, cô đề nghị:

“Khung sườn chính của tất cả các hoạt động kinh doanh trong nước của Tập đoàn Tân Thời Đại đã được xây dựng khá ổn định. Hay là thử mở rộng thị trường ra nước ngoài? Nhưng cháu phải nói trước, ngay cả khi chúng ta mở rộng thị trường quốc tế, thì những vấn đề tồn đọng hiện tại vẫn phải giải quyết triệt để. Việc cân bằng giữa cung và cầu cần được đặt lên hàng đầu.”

“Thị trường quốc tế chỉ là một giải pháp tạm thời, có thể giúp chúng ta tiêu thụ kịp thời số hàng tồn đọng, giải quyết vấn đề cấp bách. Đồng thời, nó cũng là cơ hội để mở rộng kinh doanh, hoàn thiện bức tranh tổng thể cho tập đoàn. Tuy nhiên, cháu phải cảnh báo, việc thâm nhập thị trường nước ngoài khác rất nhiều so với thị trường trong nước, khó khăn cũng sẽ muôn hình vạn trạng. Cô, anh Đông Chinh, nếu hai người muốn thử ý kiến của cháu, thì cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 387: Chương 387



Tập đoàn Tân Thời Đại muốn mở rộng thị trường nước ngoài, nhưng đây không phải là chuyện mà Vệ Thiêm Hỉ chỉ cần nói một câu là có thể quyết định. Mặc dù cô là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, người trực tiếp quản lý và thực hiện công việc vẫn là Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh. Ý kiến của cô chỉ đóng vai trò giúp họ mở rộng suy nghĩ, cung cấp một hướng đi. Còn việc cụ thể nên thực hiện như thế nào, vẫn cần Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh chịu trách nhiệm.

Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã cân nhắc rất kỹ lưỡng về đề xuất của Vệ Thiêm Hỉ. Sau khi xem xét các báo cáo từ các trung tâm mua sắm Tân Thời Đại khắp nơi trong nhiều ngày, cuối cùng họ cũng đưa ra được một kế hoạch: thị trường nước ngoài nhất định phải mở rộng!

May

Cũng giống như những cửa hàng ngoại hối nằm trên lãnh thổ Hoa Quốc, các sản phẩm của Hoa Quốc hoàn toàn có thể bước ra thế giới.

Vệ Đông Chinh tập trung vào khâu sản xuất. Anh ấy không chỉ nghĩ đến việc mở rộng thị trường nước ngoài mà còn cân nhắc việc tích cực nhập khẩu các nguyên liệu thô chất lượng cao từ nước ngoài, xây dựng thêm nhiều nhà máy tốt hơn, sản xuất nhiều loại sản phẩm hơn với chất lượng cao hơn.

Vệ Đại Nha thì nhìn vào thị trường toàn cầu. Thị trường Hoa Quốc tuy lớn, nhưng so với quy mô toàn cầu thì vẫn còn quá nhỏ. Vệ Đại Nha không dám mơ tưởng đến việc chiếm lĩnh toàn bộ thị trường thế giới, cũng không có tham vọng lớn đến vậy. Chị ấy chỉ nghĩ đơn giản: cắn được miếng nào hay miếng đó. Mỗi quốc gia có một trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, và mỗi trung tâm đó lại có thể mở thêm nhiều chi nhánh. Những chi nhánh này chính là cỗ máy kiếm tiền không ngừng nghỉ cho tập đoàn.

Cặp đôi cô cháu tốt nghiệp chuyên ngành thương mại tài chính không chỉ nghĩ đến những điều đó. Họ còn tính đến rủi ro của thị trường thương mại. Mở rộng thị trường toàn cầu cũng giống như việc phân chia tất cả "trứng" của tập đoàn Tân Thời Đại vào nhiều "giỏ" khác nhau. Dù một giỏ gặp sự cố, tập đoàn vẫn có thể trụ vững nhờ các giỏ khác gánh vác áp lực.

Một cây nấm chỉ có một chân, nếu bị bẻ gãy thì không thể đứng dậy được nữa. Người có hai chân, dù đi đường có vấp ngã cũng có thể điều chỉnh lại để tiếp tục bước. Mèo và chó có bốn chân, ngã xuống cũng dễ dàng đứng lên. Cua có tám chân, ngay cả khi đi ngang vẫn di chuyển được. Còn loài rết với cả trăm chân, mất đi năm, sáu, thậm chí bảy, tám chân cũng không hề hấn gì.

________________________________________

Đêm giao thừa, cũng là sinh nhật của Vệ Thiêm Hỉ. Gia đình nhà họ Vệ ở thủ đô đều tụ họp tại căn tứ hợp viện. Buổi sáng, mọi người bận rộn chuẩn bị mừng sinh nhật cho Vệ Thiêm Hỉ, đến chiều thì bắt đầu làm bánh chẻo và chuẩn bị các món ăn Tết.

Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đã đến tuổi nghỉ hưu. Bà cụ Vệ vẫn luôn canh cánh chuyện muốn con trai cả và con dâu cả chuyển đến sống tại thủ đô. Nhân dịp có mặt Vệ Đông Chinh, bà cụ lại tiếp tục nhắc đến vấn đề này.

Vệ Đông Chinh bị bà cụ nhắc đi nhắc lại đến mức phát bực. Cuối cùng, anh ấy quyết định mua một khu đất có vị trí đắc địa tại thủ đô, xây hẳn một tòa nhà cao mười bảy tầng. Anh ấy hỏi bà cụ Vệ:

“Nội, tòa nhà cao thế này đủ cho cả nhà bác cháu ở chưa?”

“Cháu thúc giục bác và bác gái nghỉ làm sớm đi, lên thủ đô sống cùng mọi người. Quốc Kiện và Quốc Khang đều ở đây, chỉ còn hai bác ở Dung Thành, lỡ có ốm đau gì thì ai chăm sóc? Nội nghĩ thôi đã thấy không yên lòng. Tòa nhà đó chậm nhất là mùa hè sang năm sẽ hoàn thành. Nội kêu hai bác đến chọn chỗ, thích tầng nào thì ở tầng đó.”

“Cháu khuyên chọn tầng cao một chút, vừa yên tĩnh lại thoải mái. Sáu tầng đầu cháu xây theo quy hoạch làm trụ sở của tập đoàn Tân Thời Đại. Những năm qua, cô đã mở rộng thị trường ngày càng lớn. Mỗi quý phải họp một lần, chỗ cũ giờ không đủ dùng nữa. Cháu tính dành sáu tầng này làm văn phòng. Mười mấy tầng còn lại, bác và bác gái cứ thoải mái chọn.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 388: Chương 388



Bà cụ Vệ vui vẻ đồng ý ngay, rồi quay sang khen ngợi Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh:

“Ai mà ngờ hai đứa là người kiếm tiền giỏi nhất nhà. Lúc trước nhìn hai cô cháu xoay sở, nội còn lo hai đứa làm tiêu hết tiền của nhóc Hỉ. Ai dè, hai đứa lại tài giỏi như vậy, biến một cửa hàng bé tí thành tập đoàn lớn như bây giờ.”

Bà cụ lại thở dài nhắc đến Vệ Nhị Nha và Cốc Thạc:

“Còn Nhị Nha với Cốc Thạc, hai vợ chồng làm trong quân đội, ăn lương nhà nước, ngày tháng cũng tạm ổn, nhưng muốn giàu có thì không thể. Đại Nha, giờ con biết ăn diện, lại biết cách chăm chút. Mỗi lần ra ngoài gặp gỡ, con đều trông tươi tắn, rạng rỡ. Còn Nhị Nha thì sao? Chỉ dùng mỗi Tam Bạch Sương, đến son môi cũng không có. Tam Bạch Sương tuy tốt, nhưng nhìn con bé thật quá nhạt nhòa. Còn Cốc Thạc, trước đây là chàng trai xuất sắc, bây giờ thành cái dạng gì? Bụng bia chình ình, người mỗi năm một béo, tóc còn hói nữa. So với Tứ Trụ, dù trẻ hơn, mà giờ nhìn cứ như già hơn hẳn.”

“Còn về Cốc Nhược Hoài, cháu nói xem thằng bé ngốc nghếch không? Không hề! Thành tích học tập lúc nào cũng xuất sắc. Nhưng cái cách ăn mặc của nó, thật sự không thể chỉ dùng từ ‘chói mắt’ mà miêu tả. Nội bắt đầu nghi ngờ, có phải vì Nhị Nha làm nghiên cứu nhiều quá mà tự nghiên cứu đến hỏng cả đầu óc hay không. Cháu nhìn mà xem, Cốc Nhược Hoài và hai anh em Đông Qua, Tây Qua cùng sinh nhật. Đặt ba đứa đứng cạnh nhau, đúng là khác biệt như công tử nhà địa chủ với người làm thuê vậy!”

“Nội thật sự không hiểu Nhị Nha nghĩ gì mà để con trai mình như thế. Nhìn Đông Qua và Tây Qua, tóc tai gọn gàng, lưng thẳng tắp, quần áo sạch sẽ, tươm tất. Đứng một chỗ, người ta có thể cảm nhận được sức sống tràn trề của tuổi trẻ. Còn nhìn lại Nhược Hoài, quần áo trên người giặt đến bạc cả màu… Thật sự không biết Nhị Nha làm sao lại để như thế.”

May

“Con trai chỉ có một, chẳng phải nên chăm chút cho nó một chút sao? Cháu nhìn Nhược Hoài đi, cao to, rắn chắc, đứng cạnh nội trông chẳng khác gì một con gấu. Không giống cha, cũng chẳng giống mẹ, lại vụng về và ngờ nghệch như vậy.”

Bà cụ Vệ nhìn sang Vệ Đại Nha hỏi: “Cháu nói xem, có phải Nhị Nha tiết kiệm tiền quá mức, gom hết mua đồ ăn cho thằng bé ăn để lớn xác như thế không?”

Nghe đến đây, Vệ Đại Nha chỉ muốn tuôn ra hết những điều đã nhịn bấy lâu. Chị ấy nói: “Mẹ ơi, đến mùng năm, chắc chắn Nhị Nha sẽ dẫn cả nhà đến đây. Khi đó mẹ cứ tha hồ mà dạy bảo em ấy! Con thật sự không hiểu Nhị Nha nghĩ gì. Nếu em ấy chi tiền mua đồ ăn ngon thì con không nói gì, nhưng lần trước đi công tác ở Dung Thành, con có ghé qua nhà em ấy một chuyến. Mẹ biết không? Họ ăn uống chẳng ra sao cả!”

“Trời đất chứng giám, con không phải chê Nhị Nha không tiếp đãi tử tế, mà con chỉ lo em ấy sống quá kham khổ. Những gì mẹ thấy em ấy mặc khi về nhà mình, đó đã là bộ đồ chỉnh tề nhất của em ấy rồi. Em ấy nhất quyết bắt con ở lại ăn cơm, mẹ biết ăn gì không? Thịt bằm xào củ cải trắng thái sợi. Thịt bằm đến mức nếu không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra được miếng thịt nào!”

“Con thương cháu ngoại, nhưng nhìn mà đau lòng. Nhược Hoài ăn bữa cơm đó mà ngon lành như được bữa tiệc lớn. Còn Cốc Thạc, khi hết thức ăn, cậu ấy chỉ rưới ít giấm vào bát mì rồi đem quét quanh cái chảo đã xào rau mà ăn. Quần áo Nhị Nha mặc ở nhà, phần tay áo còn bị sờn rách tua rua. Mẹ chắc chắn không biết chuyện này đâu!”

“Hôm đó con tức đến mức hỏi ngay số đo quần áo của ba người, rồi chạy thẳng đến trung tâm mua sắm Tân Thời Đại ở Dung Thành, chọn lấy cả chục bộ quần áo mang về cho họ. Mẹ biết Nhị Nha nói gì với con không?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 389: Chương 389



Vệ Đại Nha càng nói càng lớn tiếng. Bà cụ Vệ nhíu chặt mày lại, cảm giác trong lòng trào dâng một cơn sóng lớn: “Nhị Nha đã nói gì?”

Khi nghĩ đến yêu cầu mà Nhị Nha đã đề cập, Đại Nha vừa tức vừa buồn cười. "Nhị Nha hỏi chị có thể mang trả lại quần áo không? Đổi thành tiền mặt cho em ấy? Lúc đó chị hỏi ngay, có phải dạo này cuộc sống khó khăn, tiền bạc eo hẹp không? Nhưng em ấy bảo không phải, chỉ là thấy con cái lớn rồi, cần dành dụm tiền mua nhà cho con. Chị nói chị sẽ mua cho Nhược Hoài, một căn hay hai căn cứ nói, số tiền này chị cả của em lo được. Thế mà Nhị Nha nhất quyết không nhận."

"Con ép em ấy cầm tiền, em ấy còn khóc, khóc thảm lắm. Vừa khóc vừa cầu xin chị đừng nói chuyện này với em. Mẹ à, nếu không phải tình chị em ba, bốn chục năm nay, chị thật không tin được. Một đứa em xinh xắn, kiêu kỳ ngày nào, giờ lại thành ra như thế này…”

Bà cụ Vệ trầm ngâm: "Nhà con bé chắc chắn đang có chuyện. Nhưng Nhị Nha vốn là người tự trọng, con bảo nó nhờ gia đình giúp đỡ, nó chưa chắc đã mở lời. Đừng nghĩ nhiều nữa, lo gói bánh trước đã. Đợi anh cả và chị dâu con đến rồi hỏi xem họ biết gì không. Nếu họ cũng không biết, thì đợi Nhị Nha và Cốc Thạc tới, khéo thế nào cũng moi được lời từ hai vợ chồng nó."

Tàu của Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư có giờ đi không thuận lợi, phải chiều 30 Tết mới đến nơi. Người đi đón là Vệ Quốc Kiện.

May

Trên xe, Quốc Kiện chủ động nhắc nhở: “Cha, mẹ, bà nội có chuyện muốn hỏi hai người. Hai người chuẩn bị sẵn tinh thần nhé.”

Ngọc Thư lập tức căng thẳng: “Mẹ chồng muốn hỏi chuyện gì mà con trai lại phải báo trước như thế?”

Quốc Kiện gãi đầu: “Con cũng không rõ, chắc là chuyện liên quan đến nhà cô út. Lúc bà nội với thím hai, thím ba gói bánh trong bếp có nhắc đến, nhưng lúc đó con ở ngoài, không nghe rõ.”

“Nhà cô út? Có phải mẹ chồng con biết chuyện cô út mắc bệnh rồi không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Ngọc Thư mới nhận ra mình lỡ lời.

Quốc Kiện giật mình, tay cầm vô lăng rung lên suýt nữa khiến xe lao vào gốc cây ven đường.

“Mẹ, cô út con bị bệnh à? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Quốc Kiện vội tấp xe vào lề, quay lại truy hỏi.

Mặt Ngọc Thư tái đi, ánh mắt lảng sang phía Đại Trụ như muốn xin ý kiến. Đại Trụ khẽ gật đầu: “Chuyện này, nếu mẹ mình đã sinh nghi, giấu cũng không giấu được nữa. Lũ trẻ cũng lớn cả rồi, nói đi thôi…”

“Nhưng chuyện này liên quan đến mẹ, còn dính dáng đến cha ruột của Nhị Nha! Nói ra chẳng phải cứa thẳng vào tim mẹ sao?” Ngọc Thư nóng ruột, lời nói lại vô tình để lộ thêm bí mật.

Tạ Ngọc Thư trong cơn sốt ruột buột miệng nói ra, Vệ Đại Trụ lập tức nhận ra rằng chắc chắn có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, Vệ Quốc Kiện ngạc nhiên quay đầu lại hỏi Tạ Ngọc Thư:

"Mẹ, mẹ nói gì? Cha ruột của cô út con? Chẳng phải cô út và cha con đều là con của ông nội và bà nội sao?"

Tạ Ngọc Thư không dám giải thích kỹ, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Vệ Đại Trụ.

Vệ Đại Trụ thở dài một tiếng, kể lại câu chuyện đã xảy ra năm xưa mà ông ấy vẫn còn nhớ rõ.

"Năm đó, sau khi ông nội con bị bọn giặc g.i.ế.c hại không bao lâu, bà nội con cũng bị chúng bắt đi, mất tích khoảng ba, bốn ngày. Khi đó, cô năm con mới chỉ biết ngồi, chưa biết bò. Ba chú của con thì đã biết đi nhưng vẫn chưa nhớ chuyện gì. Còn chú hai con lúc đó chắc cũng mơ hồ chẳng rõ gì. Chỉ có cha là lớn tuổi nhất, nhớ được một số chuyện đã xảy ra."

"Bà nội con bị bọn giặc bắt đi mấy ngày, ba chú và cô con khóc lóc cả ngày. Nếu không có bà dì hai lén lút mang đồ ăn đến cho anh em chúng ta, thì có lẽ đã c.h.ế.t đói từ lâu. Khi đó, cha con đã nghĩ, nếu nửa tháng không thấy bà nội con trở về, ông ấy sẽ dẫn theo chú hai và các em uống thuốc chuột tự tử."

Tay Vệ Quốc Kiện siết chặt vô lăng.
 
Back
Top Bottom