Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 290: Bị Nguyệt Lão Hàn Mối Nhân Duyên



Thứ tư, ngày 22 tháng 2 năm 2023.

Ba giờ chiều, Giang Phong tới sân bay đón Bạch Tử An.

Hôm nay, Bạch Tử Ăn hiển nhiên đã cẩn thận ăn diện một phen, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, mặc âu phục, đi giày da, thắt cà vạt, còn đeo một gọng kính vàng, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt vậy.

Sau khi lên xe, Bạch Tử An nói: “Giang đại sư, đợi lát nữa đi đường nếu thấy có cửa hàng hoa nào thì cậu dừng lại một chút, tôi không biết tặng quà gì cho huấn luyện viên Kiều, nên định mua một bó hoa tươi vạn năng làm quà.”

Giang Phong nhẹ gật đầu, vừa lái xe vừa nói: “Có bó hoa tươi là được, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, muốn lựa quà quả thật cũng không dễ.”

Bạch Tử An ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Giang đại sư, không biết tên đầy đủ của huấn luyện viên Kiều là gì?”

Giang Phong trả lời: “Tên đầy đủ của cô ấy là Kiều Phượng Hoàng.”

“Kiều Phượng Hoàng, thật sự là một cái tên rất hay.”

Cố Diệp Phi

Bạch Tử An khen một câu, rồi lại nói: “Lúc nhìn thấy ảnh cô ấy, cô ấy thật sự là kiểu mẫu mà tôi cực kỳ yêu thích, điểm rắc rối duy nhất chính là nghề nghiệp của cô ấy, hôm qua tôi đã tìm người hỏi thăm một chút về nhánh bộ đội này, tin tức có được quả nhiên giống như cậu đã nói, bận rộn đến mức ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có.

Cái này có thể làm thế nào được chứ?”

Giang Phong nói: “Khó khăn đương nhiên sẽ có, nhưng tôi đã dùng khả năng suy tính nhân duyên của mình tìm hơn phân nửa Trung Quốc mới tìm được một đối tượng phù hợp với anh như thế, nếu như từ bỏ, chỉ sợ cũng không tìm được ai thích hợp với anh hơn cô ấy!”

Đối với khả năng huyền học của Giang đại sư, Bạch Tử An đương nhiên tin phục.

Dù sao thì vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã được tận mắt nhìn thấy năng lực suy tính thần kỳ của Giang đại sư, sau đó hắn cũng đã nghe rất nhiều về sự tích của Giang đại sư, cả trực tiếp lẫn gián tiếp. Nhất là vài ngày trước, anh Long còn đặc biệt gọi điện cho hắn, trong cuộc điện thoại đó, sự tôn sùng của anh Long đối với Giang đại sư khiến hắn càng nể phục Giang đại sư hơn...

Tất nhiên, nếu Giang đại sư đã nói nếu không phải cô ấy, chỉ sợ sẽ không tìm được người thích hợp hơn với hắn, thì lời này chắc chắn không phải chỉ là lời nói suông.

“Giang đại sư, vị huấn luyện viên Kiều này không biết có bối cảnh gia đình như thế nào?”

Giang Phong cũng không hề che giấu, trực tiếp trả lời: “Cô ấy sinh ra trong gia đình quân nhân, ông cố cô ấy là một cựu Hồng quân, đã hi sinh trên chiến trường kháng Nhật. Ông nội cô ấy tham gia chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, khi về hưu đã là nhân vật cấp đại lão, còn cha cô ấy chính là một đại lão tại ngũ.

Ngoài ra, hai người chú và hai người cô của cô ấy cũng đều là quân nhân tại ngũ, hơn nữa, chức vị cũng không thấp.

Cho nên nói, trước đó tôi cũng không phải là đang nói đùa với anh, nếu như anh lấy huấn luyện viên Kiều, thì nên chuẩn bị tư tưởng cho lỗ tai của mình.”

Bạch Tử An nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh, đối phương có xuất thân không hề tầm thường, điều này hắn đã sớm dự liệu.

Dù sao hắn cũng coi như là con ông cháu cha, dựa vào năng lực suy tính thần kỳ của Giang đại sư, chắc chắn sẽ không đến mức giới thiệu cho hắn một người có xuất thân bình thường, kể cả như vậy thì hắn cũng không ngại, nhưng chắc chắn sẽ không qua được cửa ải cha mẹ kia.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, gia thế của đối phương thế mà lại hiển hách như vậy.

“Cái này... thật đúng là Alexander mà!”

Giang Phong cười ha ha nói: “Dù sao thì Bạch ca cũng chỉ cần chinh phục huấn luyện viên Kiều là có thể thật sự đi tới đỉnh cao nhân sinh rồi!”

Bạch Tử An lấy dũng khí nói: “Xem ra cơ hội lần này thật sự phải nắm chắc, một khi bỏ lỡ, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lần sau nữa.”

Giang Phong gật đầu nói: “Dựa theo những gì tôi biết về huấn luyện viên Kiều, cô ấy hẳn sẽ chỉ cho một cơ hội này mà thôi, nếu như hai người có thể vừa ý nhau, vậy có thể kết hôn trước rồi yêu đương sau, còn nếu như không vừa ý, thì có lẽ sẽ có chút khó.”

Bạch Tử An cười khổ nói: “Giang đại sư, cậu nói đến tôi cũng khẩn trương rồi.”

Giang Phong cười trấn an: “Yên tâm đi Bạch ca, mặc dù cơ hội chỉ có một, nhưng anh phải tin tưởng vào năng lực suy tính nhân duyên của tôi, tôi chạy nhiều nơi như vậy, chọn trúng huấn luyện viên Kiều đương nhiên là có lý do của nó.

Hai người có thể nói là một đôi trời đất tạo thành, nếu như hai người không gặp mặt thì không nói. Nhưng một khi đã gặp mặt, vậy Nguyệt lão có c.h.ế.t cũng sẽ hàn mối nhân duyên giữa hai người lại, trên đời này sợ rằng không ai có thể tách hai người ra được!”

Bạch Tử An trừng mắt nói: “Giang đại sư, không khoa trương như vậy chứ?”

Giang Phong vẻ mặt khẳng định, nói: “Khoa trương hay không khoa trương, cứ chờ tới lúc anh gặp huấn luyện viên Kiều là biết!”

Bạch Tử An nghe vậy, trong lòng lại càng chờ mong, huấn luyện viên Kiều liệu sẽ có cảm giác với hắn hay không, hắn không biết, dù sao thì từ ngày hôm qua khi nhìn thấy bức ảnh của huấn luyện viên Kiều, hắn vẫn luôn để người này trong lòng.

Nói không hề khoa trương, tối hôm qua ngủ hắn còn mơ thấy huấn luyện viên Kiều.

Có lẽ, hắn và huấn luyện viên Kiều, đúng như lời Giang đại sư nói, chính là một đôi trời đất tạo thành.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 291: Hoa Tươi Tặng Mỹ Nhân



Bốn rưỡi chiều.

Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ Xuyên tỉnh.

Kiều Phượng Hoàng và các đội viên đang huấn luyện chiến đấu, sau khi giao đội viên cho một huấn luyện viên khác, cô liền trở về phòng ngủ tắm rửa, thay quần áo, thậm chí còn trang điểm nhẹ, việc mà cô gần như chẳng bao giờ làm.

Sau khi làm xong những việc này, Kiều Phượng Hoàng liền đi tới cửa doanh trại, sau đó đón xe đi tới tiệm lẩu xx.

Cô không mang xe riêng tới bộ đội, còn xe quân đội thì không phải thứ có thể tùy tiện dùng, cô lại không muốn làm phiền người khác chở đi, cho nên liền lựa chọn đón xe, thuận tiện.

Đó là vì bây giờ cô là huấn luyện viên, có quyền ra vào doanh trại thoải mái, nếu như là đội viên, muốn nằm thôi cũng không dễ dàng.

Một đường đi không nói gì.

...

5 giờ 46 phút chiều.

Tại cửa ra vào của tiệm lẩu xx, Giang Phong và Bạch Tử An cuối cùng cũng thành công gặp được Kiều Phượng Hoàng.

Vào giây phút nhìn thấy Kiều Phượng Hoàng, tròng mắt Bạch Tử An đã hoàn toàn dính lên trên người người ta, hắn cảm thấy cô gái này mặc quân trang dĩ nhiên là vô cùng hiên ngang, nhưng dù không mặc quân trang thì trên người cô cũng tỏa ra khí chất hào hùng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta kính nể.

Mà vào giây phút Kiều Phượng Hoàng nhìn thấy Bạch Tử An, trong lòng cũng sinh ra cảm giác vô cùng hài lòng, khí chất văn nhân độc nhất vô nhị kia xem như là phù hợp với sở thích của cô, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn so với trong ảnh chụp.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy phải ít nhất mười giây đồng hồ, Giang Phong mới mỉm cười giới thiệu hai người.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều!”

“Xin chào giáo sư Bạch!”

“Hoa tươi tặng mỹ nhân, hi vọng cô sẽ thích.”

Cố Diệp Phi

“Cảm ơn anh, hoa tươi rất đẹp, tôi rất thích.”

Hai người bắt chuyện vài câu với nhau, sau đó Bạch Tử An liền tặng bó hoa tươi mua trên đường tới đây cho Kiều Phượng Hoàng.

Kiều Phượng Hoàng mỉm cười nhận lấy bó hoa tươi, khách sáo vài câu xong mới cùng Giang Phong và Bạch Tử An đi vào tiệm lẩu.

Cách trang trí của tiệm lẩu này toát lên cảm giác cực kì sang trọng cao cấp, còn quý phái hơn nhiều so với những tiệm lẩu có thương hiệu dây chuyền, Giang Phong không cần hỏi cũng biết giá cả nơi này có thể đè c.h.ế.t người như thế nào.

Rất nhanh sau đó, Kiều Phượng Hoàng đã xe nhẹ đường quen dẫn Giang Phong và Bạch Tử An tới một phòng riêng được quây kín, nơi này có cung cấp dịch vụ quản gia 1: 1, trong suốt bữa ăn, bạn muốn ăn gì, quản gia sẽ giúp bạn nấu nướng bày biện tất cả, khách chỉ cần thoải mái thưởng thức món ăn là được.

Có điều, ba người không phải là tới chỉ để ăn cơm, mà xem mắt mới là chuyện chính, đương nhiên không cần loại dịch vụ này.

Lúc gọi món, Kiều Phượng Hoàng cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Giang Phong và Bạch Tử An, sau đó mới gọi toàn bộ món, đều là thứ có giá cả không thấp.

Chờ người phục vụ rời đi rồi, Kiều Phượng Hoàng mới giới thiệu: “Tiệm lẩu này có thể xem như là một trong những tiệm lẩu cao cấp của tỉnh thành này, hương vị quả thật rất được, nghe nói nơi đây dùng công thức lẩu bí truyền từ Thành triều, cái này là thật hay giả cũng không quan trọng, dù sao thì chỉ cần ăn ngon là được.”

Bạch Tử An cười nói: “Bây giờ, các nhà hàng cao cấp làm thức ăn ngon đã trải rộng khắp cả nước, không có tới trăm năm lịch sử thì không đáng để người ta để ý, không quan tâm tới lịch sử với điển cố về thức ăn của nhà hàng này là thật hay giả, trước tiên cứ dán cái nhãn nhà hàng đã trăm năm tuổi đã, chỉ có như vậy mới có thể thu hút thêm càng nhiều người sành ăn tới thưởng thức.”

Kiều Phượng Hoàng lắc đầu nói: “Bây giờ con người đã không còn mù quáng đuổi theo cái danh tiếng lâu năm như trước kia nữa rồi, tất cả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào hương vị và cách phục vụ, nếu như ăn không ngon hoặc là thái độ phục vụ không tốt, thì đứng nói là có danh tiếng trăm năm tuổi, dù có là danh tiếng ngàn năm tuổi thì cũng không thu hút nổi khách hàng nào tới.”

Bạch Tử An gật đầu đồng tình: “Quả đúng là như vậy, giống như quán thịt vịt nướng xx có tiếng tăm lớn ở kinh đô kia, không phải cuối cùng cũng vắng tanh sao!”

Kiều Phượng Hoàng nói: “Chuyện đó tôi cũng có nghe nói, chủ yếu là hương vị không còn ngon như trước đây, cộng thêm giá cả cắt cổ, mà bên ngoài cũng có rất nhiều quán thịt vịt nướng cùng loại, dần dần không còn ai muốn tới đó làm công tử Bạc Liêu vung tiền nữa.”

Cứ như vậy, Bạch Tử An và Kiều Phượng Hoàng, anh một câu tôi một câu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về ẩm thực, sau đó lại nói sang tới những nhà hàng trăm năm tuổi không còn khách kia, dù có thêm trăm năm tuổi nữa cũng không thay đổi được thế cục.

Hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, khiến cho Giang Phong chẳng có gì để làm, chỉ biết nhìn mà cảm thán không thôi.

Rất nhanh sau đó, nồi lẩu và đủ loại đồ ăn kèm giá không thấp đã được người phục vụ mang lên.

Mặc dù phần lớn người Quế tỉnh không ăn được cay, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ có thể ăn cay rất tốt, Giang Phong và Bạch Tử An chính là trường hợp ngoại lệ này, vì vậy, đối với nồi lẩu mùi hương tươi thơm cùng màu sắc mê người khiến người nhìn cũng đã thấy cay kia, hai người đều cảm thấy hấp dẫn.

“Anh Giang, giáo sư Bạch, bắt đầu ăn thôi, mọi người muốn ăn gì thì cứ nhúng, không cần khách khí đâu!” Kiều Phượng Hoàng một bên gắp sách bò lên nhúng vào nồi lẩu, một bên cười nói.

“Được được, bắt đầu thôi, phải thưởng thức thật tốt nồi lẩu cao cấp này xem rốt cuộc hương vị ngon đến mức nào mới được.” Giang Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp nhúng thịt dê cuốn mình thích ăn vào lẩu.

Bạch Tử An cũng không khách khí, nhúng ruột vịt giòn ngon vào nồi.

Trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, thịt dê cuốn được lát mỏng chỉ cần nhúng vài giây đồng hồ là đã chín mềm, sau đó chấm vào nước sốt được pha chế cẩn thận, vừa đặt vào miệng, mùi vị tê cay tươi thơm đã tràn ngập, dư vị vô tận.

“Khó trách huấn luyện viên Kiều lại nói đây là tiệm lẩu cao cấp ở tỉnh thành này, mùi vị thật đúng là rất tuyệt!” Giang Phong vừa ăn vừa khen ngợi.

Lúc này, Bạch Tử An cũng đang thưởng thức hương vị tê cay thơm ngon, giòn sựt của ruột vịt trong miệng, đồng thời ca ngợi: “Mùi vị thật sự rất tốt, không nghĩ tới huấn luyện viên Kiều lại biết ăn uống như vậy.”

Kiều Phượng Hoàng cười nói: “Giáo sư Bạch quá khen rồi, tôi thật ra không hề biết nhiều về chuyện ăn uống như vậy, bình thường, nhiệm vụ huấn luyện ở bộ đội rất nặng, cơ bản không có cơ hội ăn cơm bên ngoài, chỗ này chẳng qua là tình cờ cùng trưởng bối trong nhà tới ăn vài lần, cho nên mới biết rõ.”

Bạch Tử An dò hỏi: “Huấn luyện viên Kiều, bây giờ ngoại trừ huấn luyện ra còn phải chấp hành đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm nữa, cơ bản chẳng có thời gian nhàn rỗi nào, chẳng lẽ huấn luyện viên Kiều định cứ tiếp tục như vậy mãi sao? Huấn luyện viên Kiều có từng nghĩ tới việc treo một chức quan nhàn tản trong bộ đội hay chưa?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 292: Sự Ngạc Nhiên Của Ông Kiều



Tỉnh Tứ Xuyên.

Nhà hàng lẩu X.

Trong phòng riêng, lúc Bạch Tử An hỏi Kiều Phụng Hoàng có từng nghĩ sẽ làm một công việc nhàn hạ hay không, Kiều Phụng Hoàng trầm tư một hồi rồi chầm chậm nói: “Quả thật tôi chưa từng nghĩ qua chuyện này.”

Bạch Tử An nói: “Tục ngữ nói “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng”, cô nhiều năm ở trên tiền tuyến cống hiến cho quân đội, đôi khi cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút.”

Cố Diệp Phi

Nếu như là trước khi gặp Bạch Tử An, Kiều Phụng Hoàng sẽ không bao giờ suy nghĩ mấy chuyện này, nhưng bây giờ cô lại nghiêm túc đáp: “Một hai năm nay chắc sẽ không thay đổi gì, một hai năm sau lại tính tiếp chuyện này vậy.”

Bạch Tử An rất hài lòng với đáp án này, một hai năm thôi, anh ta đợi được.

Sau đó hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.

Vì muốn hiểu cô ấy hơn, Bạch Tử An không ngừng đặt câu hỏi, ví dụ như lúc mới tham gia đội cảnh sát nữ đặc biệt có cảm giác thế nào? Huấn luyện vất vả như vậy có từng nghĩ đến rút lui không? Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã gặp phải tên lưu manh thế nào?

Kiều Phụng Hoàng cũng trả lời từng câu, hai người thật sự có vô vàn chủ đề để nói chuyện.

Còn Giang Phong chọn làm người vô hình lặng lẽ ăn cơm. Mùi vị món ăn thật sự rất ngon, có lẽ là nhà hàng lẩu ngon nhất hắn từng ăn. Không hổ được Kiều Phụng Hoàng khen là nhà hàng lẩu cao cấp nhất tỉnh Tứ Xuyên.

Đặc biệt là con ba ba được nuôi trên năm năm kia, thơm béo, thấm đẫm nước lẩu, ăn một miếng, thật thoả mãn!

Đến khoảng tám giờ mới kết thúc bữa cơm này.

Tuy nói là Kiều Phụng Hoàng mời cơm, nhưng Bạch Tử An cũng không thiếu tinh tế đến vậy, giữa chừng cũng tìm cách thanh toán hoá đơn.

Kiều Phụng Hoàng biết chuyện cũng không để ý. Cô ấy là kiểu người thẳng thắn, hào sảng, gia cảnh lại tốt nên trước giờ chưa từng phiền muộn chuyện tiền nong, đương nhiên sẽ không để tâm chuyện ai mời cơm.

Sau khi rời khỏi nhà hàng lẩu, Giang Phong nói: “Kiều giáo quan, cô phải về cục cảnh sát sao?”

Kiều Phụng Hoàng cầm trên tay bó hoa được Bạch Tử An tặng, cô gật đầu nói: “Ừm, về cục cảnh sát, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện.”

Giang Phong nói với Bạch Tử An: “Anh Bạch, vậy anh tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi đi, tôi tiễn Kiều giáo quan về, chốc nữa về gặp anh sau.”

Bạch Tử An nói: “Được”

Kiều Phụng Hoàng từ chối, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi gọi đại một chiếc xe để về là được.”

Giang Phong cười nói: “Kiều giáo quan, vẫn nên để tôi tiễn chị về đi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với chị.”

Kiều Phụng Hoàng hiểu ý, cô không từ chối nữa: “Vậy phiền cậu Giang rồi.”

“Không phiền đâu.”

Ba phút sau.

Giang Phong theo chỉ dẫn lái xe đến cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng ngồi ở ghế phụ.

Sau khi đi được một đoạn, Giang Phong mới hói: “Kiều giáo quan, chị cảm thấy anh Bạch thế nào?”

Kiều Phụng Hoàng nhìn về trước, cô đáp: “Không tệ, dí dỏm, học vấn uyên bác, quả thật là một thiếu niên giỏi giang hiếm thấy.”

Giang Phong đi thằng vào vấn đề: “Kiều giáo quan, tôi cũng nghĩ giống chị. Nếu chị đã cảm thấy anh Bạch không tệ, vậy tôi muốn tác hợp mối nhân duyên này của anh chị, không biết chị có đồng ý không?”

Kiều Phụng Hoàng im lặng hồi lâu, tuy cô ấy là người quyết đoán nhưng nếu liên quan đến chuyện chung thân đại sự của bản thân thì vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.

Giang Phong không hối thúc, hắn chỉ lặng lẽ lái xe.

Sau tầm mười phút suy nghĩ, Kiều Phụng Hoàng hỏi: “Cậu Giang, cậu định tác hợp thế nào?”

Nghe đến đấy, Giang Phong liền biết cô ấy đã đồng ý mối hôn sự này, hắn cười đáp: “Chuyện hôn nhân cần phải bàn bạc với ba mẹ. Không biết là Kiều giáo quan muốn tự mình nói với ba mẹ hay giao nhiệm vụ này cho tôi đây?”

Kiều Phụng Hoàng đáp: “Tôi tự mình nói với họ vậy.”

Giang Phong gật đầu nói: “Ừm, vậy tôi cùng anh Bạch tạm ở lại đây đợi tin tức của chị.”



Bốn mươi phút sau.

Trước cửa cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng tháo dây an toàn, cô nói với Giang Phong: “Cậu Giang, tôi về cục trước đây, tôi sẽ gọi điện cho cậu sau khi báo chuyện với ba mẹ.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Được, vậy tôi đợi điện thoại của chị.”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Sau khi Giang Phong rời đi, Kiều Phụng Hoàng không lập tực đi vào trong, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho ba của mình. Tính cách của cô ấy là vậy đấy, chuyện có thể làm hôm nay thì sẽ không kéo dài sang hôm sau.

Sau khi điện thoại nối máy, tiếng cười của Kiều phụ truyền đến: “Phụng Hoàng, ba định gọi điện thoại cho con, không ngờ con lại gọi trước rồi.”

Kiều Phụng Hoàng cười hỏi: “Ba, xem ba cười vui chưa kìa, có chuyện gì tốt sao?”

Kiều phụ vui vẻ nói: “Con gái cưng bận rộn cả tháng trời, không thấy nỗi mặt mũi lại gọi điện cho ba, đây không phải chuyện tốt sao?”

Kiều Phụng Hoàng cười vui vẻ: “Ba, ba đang trách con lâu rồi không gọi điện về đúng không?”

Kiều phụ cười híp cả mắt, ông nói: “Ba có nói vậy đâu!”

Sau đó Kiều Phụng Hoàng hỏi thăm sức khỏe ba mình, thuận tiện hỏi thăm luôn sức khoẻ của mẹ, đợi nói chuyện được kha khá cô mới mở lời hỏi: “Ba, lúc nãy ba định gọi điện cho con, có phải có chuyện gì không?”

Kiều phụ “khu khụ” vài rồi nói: “Phụng Hoàng à, quả thật ba có chuyện muốn bàn bạc với con. Con biết chuyện tên nhóc Lôi Hải gia nhập đội đặc công Tây Bắc Lang chưa?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 293: Kiều phụ “khu khụ” vài rồi nói: “Phụng Hoàng à, quả thật ba có chuyện muốn bàn bạc với con. Con biết chuyện tên



Kiều Phụng Hoàng đáp: “Dạ, con biết rồi. Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều rất lợi hại, những người cùng lứa chúng con không ai đánh thắng anh ấy cả. Anh ấy gia nhập đội đặc công Tây Bắc Lang cũng không phải chuyện lạ.”

Kiều phụ hỏi: “Phụng Hoàng, năm nay con cũng hai mươi tám rồi, con gái bình thường ở tuổi này sớm đã kết hôn sinh con. Con gia nhập đội cảnh sát nữ đặc biệt, nhiệm vụ huấn luyện nặng nề nên mãi không nghĩ đến chuyện này.

Hôm qua chú Lôi có ghé thăm nhà chúng ta, ông ấy bảo Lôi Hải cũng suốt ngày bận rộn huấn luyện, không có thời gian yêu đương.

Nên ý của chú Lôi là muốn tác hợp con với Lôi Hải, không biết ý con thế nào?”

Kiều Phụng Hoàng vội nói: “Ba, không phải ba đồng ý chú Lôi rồi chứ? Anh Lôi Hải không phải kiểu con thích, từ nhỏ đến lớn con chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.”

Kiều phụ đáp: “Yên tâm đi, ba chưa đồng ý với chú Lôi. Dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của con, ba của con cũng không phải kiểu phụ huynh phong kiến, phải hỏi ý của con trước mới được.”

Kiều Phụng Hoàng nói ngọt: “Đồng chí Kiều Vệ Hoa, ba tuyệt vời quá, ba là người ba tốt nhất trên đời của con.”

Kiều phụ được con gái khen đến cười tít mắt, một lúc sau mới nói: “Phụng Hoàng, nói gì thì nói, cười gì thì cười, con cũng không còn nhỏ nữa, phải bàn chuyện chung thân đại sự thôi. Nếu con không phản đối, ba sẽ kêu người tìm đối tượng cho con được không?”

Kiều Phụng Hoàng nói: “Ba, nói ra có lẽ ba không tin, hôm qua ông mai có đến tìm con, sau đó sắp xếp cho con xem mắt, con mới xem mắt xong liền gọi điện cho ba đây…”

Kiều phụ ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Con mới xem mắt xong? Chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba? Đối phương là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Gia đình thế nào?”

Nghe một loạt câu hỏi của ba mình, Kiều Phụng Hoàng cũng cạn lời: “Ba, ba từ từ hỏi, hỏi dồn như vậy sao con trả lời đây?”

Kiều phụ bình tĩnh lại, ông nói: “Do ba quá vội vàng rồi, vậy con nói tình hình đối phương cho ba nghe nào.”

Lúc này Kiều Phụng Hoàng mới giới thiệu: “Đối phương là người tỉnh Quảng Tây, năm nay ba mươi tuổi, là phó giáo sư một đại học danh tiếng ở Quảng Tây, cao một mét bảy mươi bảy, ưa nhìn, nhã nhặn, trông rất tri thức.

Con không hỏi bối cảnh gia đình, nhưng có lẽ không tệ.”

“Ba mươi tuổi làm phó giáo sư, quả thật rất ưu tú. Nếu gia cảnh tốt, vậy thì rất xứng với con.” Nói đến đây, Kiều phụ bèn hỏi: “Phụng Hoàng, con đặc biệt gọi điện cho ba, có phải nhìn trúng tên nhóc này rồi không?”

Kiều Phụng Hoàng nói: “Ấn tượng đầu tiên rất tốt, bây giờ nhiệm vụ huấn luyện của con khá nặng, cả ngày trời không rảnh được tì thời gian, hiếm lắm mới gặp được người phù hợp nên con muốn để ba mẹ gặp mặt anh ấy, xem có đủ tư cách làm con rể của ba mẹ không.”

Kiều phụ cũng không có ý định phản đối, vốn dĩ ông cũng định nhờ người đi tìm đối tượng phù hợp cho con gái cưng, nếu con bé đã có người mình thích vậy cũng bớt phiền toái.

Huống hồ ông ấy cũng rất tự tin về mắt nhìn người của mình, không thứ gì có thể giấu được ánh mắt của ông ấy. Chỉ cần đối phương qua được ải của ông, vậy cuộc hôn nhân này đương nhiên là chuyện vui.

“Được, vậy ba đi gặp cậu ta, để ba xem tên nhóc này ưu tú thế nào.”

“Ba, trưa mai ba rảnh không?”

Cố Diệp Phi

“Liên quan đến chung thân đại sự của con gái cưng, lúc nào ba cũng rảnh hết.”

“Dạ, vậy trưa mai cùng nhau ăn cơm nhé. Lát nữa con liên hệ với ông mai kia, hẹn thời gian, địa điểm ăn cơm ngày mai, lúc đó con sẽ báo cho ba.”

“Được, vậy ba đợi con gọi.”

“Dạ, tạm biệt ba!”

“Tạm biệt!”



Lúc Kiều Phụng Hoàng gọi điện cho ba mình, Giang Phong cũng đang kết nối bluetooth trên xe để gọi cho Bạch Tử An.

Điện thoại vừa nối máy, Giang Phong liền cười nói: “Chúc mừng anh Bạch, lúc nãy trên đường tiễn Kiều giáo quan về, tôi đã hỏi thử ý của chị ấy, lát nữa chị ấy sẽ gọi điện thoại đã bàn bạc với ba chuyện của anh với chị, nếu không có gì sai sót, có lẽ ngày mai anh phải gặp ba mẹ chị ấy đấy.”

Bạch Tử An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nhanh vậy đã gặp phụ huynh rồi sao?”

Giang Phong cười nói: “Theo thủ tục xem mắt bình thường, lần đầu tiên đã phải gặp phụ huynh rồi. Chỉ là Kiều giáo quan không biết anh có đáng tin hay không, nên mới chưa thông báo cho ba mẹ. Tự mình gặp anh trước, chỉ khi qua được ải của chị ấy thì anh mới có tư cách gặp ba mẹ chị ấy.”

Bạch Tử An cười nói: “Cũng chính là nói, bây giờ tôi đủ tư cách rồi?”

Giang Phong cười ha ha: “Đúng vậy, anh đủ tư cách rồi, tiếp theo phải gặp phụ huynh, chỉ cần anh thông qua ải cuối này, vậy chuyện hôn sự của anh và Kiều giáo quan chắc như đinh đóng cột luôn.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 294: Trôi Đến Mất Liên Lạc



【 Danh tính 】 : Bao Phú Quý (biệt danh: Trôi đến mất liên lạc)

【 Tuổi tác 】 : 31 tuổi

【 Chiều cao 】 : 176cm

【 Cân nặng 】 : 66kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 : Lần thứ 1... Lần thứ 2... Lần thứ 7...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 65 (tình cảm vợ chồng 61 + môn đăng hộ đối 70 + Quan hệ gia đình 64)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 80 (tình cảm vợ chồng 81 + môn đăng hộ đối 79 + Quan hệ gia đình 80)

Đây là đối tượng Giang Phong tìm được cho cô gái sa chân lỡ bước kia, lúc này, người tên Bao Phú Quý đó đang nằm lỳ trên giường, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp bằng dầu của nhân viên.

Xoa bóp từ trên xuống dưới, lại xoa bóp từ dưới lên trên, đang lúc Phú Quý thoải mái tới mức không muốn động thì một đám cảnh sát đột nhiên phá cửa xông vào...

Đêm đó, Bao Phú Quý thật sự đúng như biệt danh của mình: Trôi đến mất liên lạc.

...

Thứ năm, ngày 23 tháng 2 năm 2023.

Giữa trưa, trong một nhà hàng đặc sản ở tỉnh thành Xuyên tỉnh, Giang Phong, Bạch Tử An và Kiều Phượng Hoàng cùng Kiều phụ, Kiều mẫu ngồi quanh một chiếc bàn.

Trên bàn bày rất nhiều món đặc sản ngon của Xuyên tỉnh, có thỏ lạnh, thịt thăn thỏ chiên giòn, phần da chiên xốp giòn, bụng ngàn tầng tê cay, đậu phụ sốt hoa, thịt hấp lá sen, cá ướp hoắc hương, vân vân.

Kiều phụ là một đại lão tại ngũ, cho dù ông không mặc quân trang, trên người cũng tỏa ra sự uy nghiêm.

Kiều mẫu cũng là quân nhân thuộc đoàn văn công (đoàn nghệ thuật biểu diễn cho bộ đội), mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng vì cuộc sống sinh hoạt thư thái không phải lo nghĩ nhiều, cộng thêm được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn chỉ như một người phụ nữ bốn mươi tuổi.

Qua ba lần rượu cùng thức ăn, Kiều mẫu liền để đũa xuống, mỉm cười hỏi: “Giáo sư Bạch, trong nhà cậu có anh chị em gì không?”

Bạch Tử An nghe vậy cũng đặt đũa xuống, nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng, xong mới đáp: “Dì, cháu là con một ạ.”

Kiều mẫu cười nói: “Con một cũng rất tốt, cha mẹ cậu làm nghề gì?”

Bạch Tử An khiêm tốn nói: “Cha mẹ cháu đều là công chức nhà nước.”

Giang Phong ngồi cạnh hắn lập tức tiếp lười: “Chú Kiều, cô Kiều, anh Bạch là đang khiêm tốn đấy, cha anh ấy chính là quan chức cấp cao ở Quế tỉnh bọn cháu, mẹ anh ấy thì công tác ở sở Y Tế, ông ngoại anh ấy đã về hưu cũng từng là một trong những quan lớn của tỉnh, hoàn toàn môn đăng hộ đối với huấn luyện viên Kiều đây.”

Nghe đến đó, Kiều phụ Kiều mẫu không nhịn được nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hài lòng trong mắt đối phương.

Trước khi bọn họ tới gặp Bạch Tử An đã biết con gái có hảo cảm đối với người này, mà lúc đó hay người lại không rõ gia thế bối cảnh nhà người ta ra sao, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Một phó giáo sư trẻ tuổi như vậy, mặc dù cũng tính là ưu tú, nhưng nếu chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, vậy hai người chắc chắn sẽ không đồng ý gả con gái cho người ta.

Cũng may là hai người lo lắng thừa rồi, bối cảnh của đối phương so với nhà bọn họ mặc dù vẫn kém hơn một chút, nhưng hoàn toàn có thể nói là môn đăng hộ đối.

Sau khi Kiều Phượng Hoàng biết được gia thế bối cảnh của Bạch Tử An, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, mặc dù hôm qua cô cũng đã suy đoán được từ lời nói của hắn rằng gia cảnh hắn hẳn là không kém, nhưng cũng không nghĩ đến hắn cũng là con ông cháu cha.

Đối với việc này, Kiều Phượng Hoàng đương nhiên cũng vui vẻ, cho dù cô không quan tâm tới gia thế bối cảnh của người mình gả cho, nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người trong nhà không quan tâm.

Cố Diệp Phi

Sau khi Giang Phong giới thiệu xong về gia thế bối cảnh của Bạch Tử An, bầu không khí trên bàn cơm lại càng hài hòa hơn.

Giang Phong là người mai mối, chức trách của hắn chính là tác hợp thành công mối nhân duyên này, sau khi nhìn rõ thái độ của Kiều phụ và Kiều mẫu, hắn liền không kiêng kỵ gì nói thẳng: “Chú Kiều, cô Kiều, công việc của mọi người đều tương đối bận rộn, muốn gặp mặt là không hề dễ dàng, cho nên cháu muốn đề nghị một chuyện, giờ mọi người cùng nhau hẹn một ngày, để chú Bạch và cô Bạch bay tới đây gặp mặt hai người một lần, thuận tiện trao đổi chuyện hôn sự của anh Bạch và huấn luyện viên Kiều, hai người cảm thấy thế nào?”

Kiều phụ, Kiều mẫu và Kiều Phượng Hoàng đều là quân nhân tại ngũ, tính cách của phần lớn quân nhân là tương đối ngay thẳng, trong lòng đã có quyết định, đương nhiên Kiều phụ cũng không có ý định lề mề chậm chạp.

Nghe thấy lời đề nghị của Giang Phong, ông liền trực tiếp đồng ý: “Được, giáo sư Bạch, cậu hãy mau chóng thông báo cho cha mình, để ông ấy sắp xếp công việc, xem xem hẹn ngày nào thì thích hợp.”

Bạch Tử An thật sự là chấn kinh tới hoảng, tiến triển này cũng quá mẹ nó nhanh rồi, mới là lần thứ hai gặp mặt đối tượng hẹn hò, lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ cô, mà giờ đã trực tiếp bảo hắn gọi cha mẹ mình tới thương lượng chuyện hôn sự rồi?

Hắn đến bây giờ còn chưa hề nói chuyện này với cha mẹ mình đâu!

Vốn là tính hôm nay gặp cha mẹ của đối phương trước, sau khi xác nhận thái độ của cha mẹ đối phương xong thì hắn sẽ nói với cha mẹ mình chuyện xem mắt, không nghĩ tới kế hoạch này lại không đuổi kịp thay đổi, dưới lời đề nghị của Giang đại sư, mối quan hệ của hai người đã nhanh chóng tiến tới giai đoạn trao đổi việc hôn sự rồi.

Có điều, chấn kinh thì chấn kinh, nhưng Bạch Tử An cũng không phải là ngốc, hắn lập tức đáp: “Được, vậy để cháu gọi điện báo cha mình sắp xếp công việc, xin phép mọi người một lát, thật xin lỗi!”

Ra khỏi phòng riêng, tìm một nơi yên tĩnh, phù hợp để gọi điện thoại, Bạch Tử An lập tức nhấn gọi cho cha mình.

Điện thoại vừa kết nối, hắn liền hỏi: “Cha, giờ cha có tiện nói chuyện không?”

Bạch phụ trả lời: “Tiện, có chuyện gì, con cứ nói đi!”

Bạch Tử An ngắn gọn trả lời: “Cha, là như này, ngày hôm qua Giang đại sư đã giới thiệu cho con một đối tượng, là người ở Xuyên tỉnh, cô ấy là huấn luyện viên của Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh, xuất thân từ quân nhân thế gia.

Ông cố nội là một cựu Hồng quân, hi sinh trên chiến trường kháng chiến Nhật, ông nội thì từng tham gia chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, lúc về hưu đã ở cấp đại lão, cha cô ấy là một đại lão tại ngũ ở quân khu của tỉnh, còn có hai người chú và hai người cô, tất cả đều là quân nhân tại ngũ có chức vị không thấp.

Gia thế bối cảnh so với nhà chúng ta chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu hơn, con nhìn trúng cô ấy rồi, mà cô ấy cũng nhìn trúng con.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back