Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 280: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu



Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Trong phòng hoà giải, Giang Phong nhìn ba người Khang Bất Bình, hắn nói: “Thông qua xem xét của tôi, mấy năm nay có quá nhiều vấn đề tích tụ giữa mẹ chồng và con dâu. Độ khó hoà giải ở mức cao nên phí hoà giải là một trăm ngàn. Mọi người bàn bạc xem có chấp nhận hay không đi, bàn bạc xong thì gọi tôi.”

Nói xong, Giang Phong đẩy cửa bước ra.

Hắn đóng cửa, Hồ Kim Hoa không kiềm được, bà nổi đóa lên nhìn chằm chằm Lưu Liên: “Xem việc tốt cô làm kìa, một trăm ngàn phí hoà giải. Con trai tôi phải vất vả bao nhiêu năm mới tích góp được khoản tiền này đây hả?”

Lưu Liên nghe xong cũng nổi cơn thịnh nộ: “Cái gì cũng trách tôi hết, lẽ nào là vấn đề của riêng mình tôi à? Nếu bà có chút dáng vẻ của mẹ chồng thì chúng tôi có đến mức như ngày hôm nay không?”

Hồ Kim Hoa lập tức phản bác: “Trong mắt cô còn có mẹ chồng là tôi sao? Nếu cô cũng có dáng vẻ một cô con dâu, tôn trọng tôi một chút, chúng ta cũng không đến bước đường ngày hôm nay. Cũng may là thời đại này đấy, nếu là lúc trước thì loại con dâu như cô chắc chắn không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Lưu Liên không chịu thua nói: “Hai bên phải tôn trọng nhau chứ, bà không tôn trọng tôi thì mắc gì tôi phải tôn trọng bà. Bà cũng biết đây là thời đại mới, đừng có ôm mấy cái tư tưởng phong kiến lạc hậu nữa, tôi không theo được đâu.”

Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, gân xanh của Khang Bất Bình giật liên hồi, anh ta gằn giọng nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa được không? Ở nhà cãi thì thôi đi, đến đây mà cũng cãi nhau, mất mặt không hả?”

Hồ Kim Hoa nhếch miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Liên liếc chồng một cái, nhìn xuyên qua kính mờ để nhìn đám người ngoài phòng chờ, sau đó thì cô im lặng không cãi nữa. Đây không phải nơi cãi nhau.

“Anh hết cách với hai người rồi, không cần bàn bạc nữa, anh lập tức ra ngoài nộp phí hoà giải, dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng tan vỡ.” Khang Bất Bình tức giận nói.

Hồ Kim Hoa nghĩ tới nghĩ lui, bà vẫn tiếc khoản tiền này nên vội nói: “Thôi đi, con làm việc vất vả ba năm cũng chưa chắc góp đủ số tiền này, đem đi nộp phí hoà giải thì phí lắm. Chúng ta quay về đi, nếu cô ta không muốn nhìn thấy mẹ thì mẹ về nhà dọn đồ, mẹ quay về quê nhà Quảng Đông sinh sống.”

Lưu Liên nghe xong muốn nổi cơn tam bành nhưng cuối cùng lại kìm nén lại.

Khang Bất Bình lắc đầu nói: “Mẹ, nhà ở quê đã bị dột nát, không thể ở được nữa. Mẹ một mình quay về sao con yên tâm đây? Chúng ta vẫn nên nộp phí đi, chỉ cần hai người hoà hợp, con có làm việc vất vả cũng không sao.”

Hồ Kim Hoa cũng biết một mình quay về quê Quảng Đông sống không được thực tế.

Dù sao Khang gia chuyển từ Quảng Đông đến Giang Tây sống cũng được mấy chục năm rồi, nhà ở quê quả thật không thể ở được nữa. Lúc ông nội với ba của Khang Bất Bình còn sống, lâu lâu về quê cũng đều ở nhà ông nội.

Từ khi ông nội và ba Khang Bất Bình lần lượt qua đời vì bệnh, nhà bọn họ hiếm khi về quê, lần gần nhất quay về là khi Khang Bất Bình kết hôn.

Lâu lâu về rồi ờ nhà ông nội thì còn được chứ ở lâu dài thì không ổn.

Lẽ nào buộc phải tiêu số tiền này sao?

Cố Diệp Phi

Đều trách đứa con dâu phá gia, Hồ Kim Hoa càng nghĩ càng tức, càng nhìn càng ghét đứa con dâu Lưu Liên này.

Lưu Liên cũng rất tiếc số tiền này, cô cũng quy hết trách nhiệm lên mẹ chồng, cũng càng nhìn càng ghét mẹ chồng.

Khang Bất Bình cũng đau hết cả đầu, dù sao anh ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhờ Giang đại sư giúp đỡ, hi vọng buổi hoà giải của cậu ấy có thể phát huy tác dụng. Nếu không cái nhà này sớm muộn cũng bị vợ với mẹ phá cho tan nát.

Thế là anh ta không hỏi ý kiến hai người họ nữa, trực tiếp mở cửa kính, nói với Giang Phong – người đang ngồi trước máy tính: “Giang đại sư, chúng tôi bàn bạc xong rồi, mời cậu vào.”

Sau khi Giang Phong bước vào phòng hoà giải, Khang Bất Bình nói ra quyết định của mình: “Giang đại sư, chúng tôi chấp nhận hòa giải, không biết phải làm gì tiếp?”

Giang Phong gật đầu nói: “Quy tắc cũ, từng người một bước vào, bắt đầu từ bác Hồ đi!”

Nghe thế, hai vợ chồng Khang Bất Bình và Lưu Liên nhanh chóng đi ra ngoài đợi.

Sau khi bọn họ đi, Giang Phong nói với Hồ Kim Hoa: “Bác Hồ, theo những gì bác nói trước đây, có vẻ bác không vừa ý con dâu của mình. Bác chê chị ấy không biết đảm đương gia đình, gai mắt mọi thứ con dâu làm, có lẽ bác vốn có ý tốt, nhưng đứng ở góc độ của cháu, cháu cho rằng bác làm sai rồi.”

Hồ Kim Hoa không phục, nói: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai ở đâu chứ?”

“Bác Hồ, tục ngữ từng nói: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”, có lẽ bác nghe qua câu này rồi nhỉ?

Giang Phong nhìn Hồ Kim Hoa, bình thản nói: “Mười năm đầu là lúc con dâu mới gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ nhất. Chị ấy mới tới đây, lạ nước lạ cái, không có ai dựa dẫm, môi trường sống xung quanh với các mối quan hệ đều không giống trước. Chị ấy lần đầu làm vợ, lần đầu làm dâu, lần đầu làm mẹ, mọi thứ đều mới bắt đầu.

Lúc này, thân là mẹ chồng, bác nên thông cảm và bao dùng, cố gắng giúp đỡ con dâu hoà nhập với gia đình.

Ví dụ như thói quen ăn uống, nếu bác nấu không hợp với khẩu vị chị ấy, chị ấy lại không biết nấu nên đành đặt thức ăn, nác đừng quá hà khắc chuyện này.

Thử nghĩ theo cách khác, nếu con dâu bác là mẹ chồng, chị ấy toàn nấu món cay mà bác lại không ăn cay, bác bỏ ra chút tiền của mình để đặt món bên ngoài về ăn, chị ấy không trách bác phí tiền, trong lòng bác nghĩ thế nào?”

Hồ Kim Hoa im lặng, trong lòng ít nhiều cũng bị đả động. Dù sao bà ấy cũng nhiều năm làm dâu rồi mới thành mẹ chồng. Làm con dâu khổ thế nào bà ấy đều từng nếm qua.

Năm đó, lúc đau khổ, tủi thân nhất, bà đã thầm thề trong lòng, sau này sẽ không làm khó con dâu, không để con dâu của mình bị tủi thân.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 281: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu (2)



Nhưng đến lúc bà ấy thật sự trở thành mẹ chồng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn cứ xuất hiện như thường.

“Còn chuyện chăm cháu nữa, đó là mâu thuẫn gay gắt nhất giữa mẹ chồng nàng dâu. Theo như con dâu bác kể, tuy bác đã làm rất nhiều chuyện lúc con dâu ở cữ, nhưng con dâu lại không thấy biết ơn chuyện bác làm, bác biết vì sao không?”

Giang Phong không đợi bà ấy trả lời mà nói thẳng đáp án: “Vì chuyện bác làm không đúng nơi đúng chỗ, nên có làm nhiều thế nào cũng vô dụng. Lúc đó bác nên chăm cháu nhiều hơn, để con dâu bác có thể nghỉ ngơi, hồi phục lại sức khỏe.

Chứ không phải mỗi ngày tốn cả đống thời gian đi chợ nấu cơm với dọn dẹp vệ sinh.”

Hồ Kim Hoa tủi thân nói: “Lúc đó cháu còn nhỏ, ăn no rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn nên không cần chăm nhiều. Tôi tốn công đi chợ nấu cơm cho con dâu để cơ thể con dâu sớm hồi phục. Chuyện này cũng trách tôi sao?”

Giang Phong thở dài: “Bác Hồ, đây là sự khác biệt về quan niệm giữa hai thế hệ, cũng là sự khác biệt của thời đại. Năm đó, lúc bác ở cữ, có lẽ không chỉ phải tự chăm con mà còn phải làm những chuyện khác.

Nên lúc con dâu ở cữ, bác làm hết mọi chuyện, rảnh rỗi thì phụ chăm cháu, bác cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, con dâu nên biết ơn bác chứ không phải oán trách.

Chuyện này cũng không thể nói là bác sai, chỉ là bác chưa nắm bắt được tâm ý con dâu mình thôi.

Đạo lý này giống như việc nấu ăn vậy, bác vất vả làm cả bàn đồ ăn mà khách không thích ăn, hiệu quả còn không tốt bằng việc chỉ nấu một món mà khách thích.”

Lúc đầu Hồ Kim Hoa nghe không hiểu, sau đó nghe thấy ví dụ về nấu ăn mới hiểu ra.

“Còn có quan niệm giáo dục nữa, đây là thứ dễ mâu thuẫn nhất. Mẹ chồng lẫn con dâu đều không thích cách chăm con của đối phương, cho đến việc dạy dỗ con, hoặc là chăm tốt thì không biết ơn, chăm không tốt lại trách mắng.

Con dâu lại không thích mẹ chồng quá nuông chiều cháu, mẹ chồng cũng không thích con dâu nghiêm khắc với con.

Đây là vấn đề mà gia đình nào cũng có, mẹ chồng con dâu chỉ có thể thông cảm và bao dùng cho nhau. Dù sao mục tiêu của hai bên cũng giống nhau, đều muốn tốt cho con cháu.”

Nói đến đây, Giang Phong cảm thấy nói được kha khá rồi, bèn kết câu: “Bác Hồ, tóm lại bác phải nhớ câu này: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”. Nếu bác giúp con dâu vào những năm tháng còn trẻ dại, sau này con dâu bác sẽ cho bác an hưởng tuổi già, vô lo vô ưu. Nếu bác ức h.i.ế.p con dâu lúc còn trẻ dại, con dâu sẽ khiến bác già cả không chốn nương tựa.”

Giang Phong lớn tiếng nói câu trên, Hồ Kim Hoa nghe xong lộ vẻ xúc động.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong nhìn Lưu Liên đang ngồi trước mặt mình, hắn bắt đầu lần hòa giải thứ hai, hắn thẳng thắn nói: “Chị Lưu, từ những gì chị đã nói trước đó, có thể thấy rằng chị thực sự không hài lòng với mẹ chồng của mình.

Chị chê mẹ chồng nếu ăn không hợp khẩu vị, chê mẹ chồng quản quá nhiều chuyện khiến chị không có tự do, phàn nàn mẹ chồng không dành nhiều thời gian chăm sóc cháu lúc chị ở cữ, gai mắt cách mẹ chồng chăm cháu.

Nhưng ở góc độ của tôi, tôi cho rằng chị đã làm sai rồi.”

Lưu Liên không phục, trầm giọng hỏi: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai chỗ nào chứ?”

Giang Phong nhìn cô ấy nói: “Chị sai ở chỗ không biết tôn trọng người lớn tuổi, còn cho rằng tất cả chuyện mẹ chồng làm là dĩ nhiên, thậm chí không đếm xỉa đến những chuyện mẹ chồng đã làm vì mình. Chị cảm thấy việc chăm sóc chị lúc ở cữ cùng việc chăm cháu là nghĩa vụ của bà ấy.

Nói khó nghe hơn chính là chị không có lòng biết ơn, đây là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn giữa chị và mẹ chồng.”

Lưu Liên phản bác: “Giang đại sư, tôi không đồng ý cách cậu nói. Tôi lớn từng này, hơn hai mươi năm chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì của nhà họ Khang, gả đến Khang gia nhà họ để nối dõi tông đường, lẽ nào còn phải chịu đựng sự tức giận của bà ấy sao?

Tôi mang thai con cháu Khang gia, thân làm bà như bà ấy không phải nên chăm sóc tôi sao?

Con sinh ra cũng là người nhà họ Khang, bà nội như bà ấy không nên chăm sóc ư?”

Giang Phong cười điềm tĩnh, hắn nói: “Chị Lưu, lưỡi còn đôi khi bị răng cắn trúng, ở chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi mâu thuẫn. Chị thân là con dâu, cần thấu hiểu bao dung hơn với mẹ chồng, nhiều chuyện nhỏ nhặt thì không cần tranh cãi rạch ròi.

Còn chuyện bà ấy chăm cháu với chị lúc ở cữ, mấy thứ đó quả thật không phải nghĩa vụ của bà ấy.

Chị đừng viện cớ con cháu Khang gia, con lớn lên người được lợi là người làm mẹ như chị chứ không phải người làm bà nội. Trên đời này không phải không có chuyện bà nội hưởng phúc của con cháu, chỉ là không nhiều thôi.

Lưu Liên chau mày nói: “Không phải nói “Mười năm đầu xem mẹ chồng, mười năm sau xem con dâu” sao? Nếu lúc tôi khó khăn bà ấy không chăm sóc tôi, không giúp tôi chăm cháu, sau này bà ấy già đi tôi dựa vào gì để chăm sóc bà ấy đây?”

Giang Phong nói: “Câu này rất chủ quan, không có tiêu chuẩn tham khảo. Ví dụ như hai mẹ chồng chị với chị, mẹ chồng cảm thấy bản thân đối xử với chị rất tốt nhưng với chị lại không tốt.

Hơn nữa, câu này rất không công bằng với mẹ chồng.

Mười năm đầu xem mẹ chồng, đây chính là yêu cầu mười năm đầu mẹ chồng phải làm trâu làm ngựa mà không oán than.

Nói thẳng ra, hiện nay tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, có lẽ mẹ chồng vừa chăm sóc chị xong chị liền phủi m.ô.n.g bỏ nhà đi. Cho dù không ly hôn, hiện nay cũng có rất nhiều bà nội phải chăm cháu đến tận lúc c.h.ế.t chứ không phải được con dâu chăm sóc.

Vì thế, cái gọi là mười năm sau xem con dâu chỉ là thứ vô nghĩa.

Cho nên, thân làm con dâu, chị phải có lòng biết ơn, mẹ chồng giúp chị là vì tình cảm chứ không phải vì bổn phận. Đừng có lôi mấy chuyện chưa xảy ra như chăm sóc mẹ chồng sau này để đối xử với những chuyện mẹ chồng làm vì mình.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong nói đến nỗi Lưu Liên phải á khẩu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 282: Nữ Giáo Quan Dũng Mãnh



Giang Phong chốt câu cuối: “Tóm lại, chị phải thấu hiểu, bao ung với mẹ chồng hơn. Bà ấy đối xử với chị chắc chắn tốt hơn nhiều ngày xưa mẹ chồng đối xử với bà ấy. Bà ấy vất vả nuôi con trai hơn hai mươi mấy năm, tiền kiếm được đều giao hết cho chị chứ không phải bà ấy, chị phải biết đủ.”

Lưu Liên cảm động, vẻ mặt trầm tư.

Giang Phong thấy thế bèn nói: “Chị Lưu, chị cứ từ từ suy nghĩ lời tôi nói. Bây giờ chị ra phòng chờ ngồi đợi đi, tiện thể gọi chồng chị vào luôn.”

“Được, Giang đại sư!” Lưu Liên đáp lời, sau đó đẩy cửa bước ra.

Rất nhanh sau đó, Khang Bất Bình tiến vào phòng.

Sau khi Khang Bất Bình ngồi xuống, Giang Phong tiếp tục đi thẳng vào vấn đề: “Anh Khang, anh có trách nhiệm rất lớn trong mâu thuẫn giữa mẹ anh với vợ.

Vốn dĩ mẹ anh với vợ là những người xa lạ, không quen biết lẫn nhau.

Nhờ anh mà hai người mới thành người một nhà, anh đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Lúc mẹ anh và vợ mới bắt đầu mâu thuẫn, thay vì tìm cách giải quyết thì anh chỉ biết tạm thời xoa dịu họ. Như vậy chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng lúc càng gay gắt thôi.

Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khi từng chuyện nhỏ tích tụ lại nó sẽ bùng nổ, lúc này nó thành chuyện lớn rồi.”

Khang Bất Bình đau khổ cười: “Giang đại sư, câu nói tôi hiểu hết, nhưng tôi thật sự không biết cách giải quyết, ngoài việc xoa dịu với khuyên nhủ hai bên ra, tôi thật sự nghĩ không ra cách khiến họ bớt so đo, xét nét mấy chuyện lặt vặt,”

Giang Phong nói: “Quả thật cũng không trách anh được. Anh và tôi đều là đàn ông, tuy tôi chưa kết hôn nhưng lại thấy qua rất nhiều chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Nhiều lúc mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, cánh đàn ông cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Nói đỡ giúp mẹ thì khiến vợ không vui.

Cố Diệp Phi

Nói đỡ giúp vợ thị lại sợ mẹ đau lòng.

Tóm lại, đàn ông không biết cách giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mười người thì hết chín người chọn cách im lặng.”

Khang Bất Bình cũng cảm thấy như vậy, anh ta nói: “Giang đại sư nói đúng. Tôi chính là kiểu đàn ông như thế, mỗi lần mẹ với vợ cãi nhau, tôi đếu im lặng. Không phải tôi không muốn khuyên, chỉ là không biết nên khuyên họ thế nào thôi. Tôi chỉ đành đợi họ cãi nhau xong, sau đó khuyên nhủ riêng từng người.

Tiếc là không hiệu quả gì, sau này tôi cũng không muốn khuyên nữa.”

Giang Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Anh Khang, trải qua lần hoà giải này, tôi tin rằng mẹ với vợ anh sẽ ít cãi nhau hơn. Lâu lâu họ cũng sẽ cãi nhau, lúc đó nếu anh không biết khuyên thế nào thì cứ khuyên riêng từng người thế này, nếu không muốn lại trả phí hoà giải đắt đỏ thì bớt so đo xét nét lại đi.”

Khang Bất Bình gật đầu lia lịa.

Thật ra nếu quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt thì ở riêng sẽ tốt hơn nhiều so với ở chung nhà. Nhưng Giang Phong không đề cập chuyện này với Khang Bất Bình, chủ yếu do tình hình nhà anh ta có chút đặc biệt.

Thứ nhất, mấy chục năm trước nhà anh ta đã chuyển từ Quảng Đông đến Giang Tây sinh sống. Nhà cũ ở quê đã không còn ở được nữa, nếu ở riêng thì phải bỏ tiền ra mua nhà khác. Đây là khoản chi tiêu không cần thiết.

Thứ hai, ba Khang Bất Bình mất sớm, chỉ còn hai mẹ con, nếu bảo anh ta bỏ lại mẹ một mình rồi dắt vợ con đi chỗ khác sống, không cần nói cũng biết chuyện như một đòn giáng mạnh vào tim bà ấy.

Nên Giang Phong không đề cập chuyện này với anh ta.

Cảm thấy nói được kha khá rồi, Giang Phong bèn gọi hai mẹ con đang ngồi đợi ngoài phòng chờ vào.

Đợi ba người họ ngồi xong xuôi, Giang Phong bèn dùng năng lực phá bỏ giới hạn của mình.

Điểm xứng đôi ban đầu giữa Khang Bất Bình và Lưu Liên là như này:

Điểm xứng đôi hiện tại 56 (Tình cảm vợ chồng 62 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 38)

Điểm xứng đôi tối đa 60 (Tình cảm vợ chồng 69 + Môn đăng hộ đối 71 + Quan hệ gia đình 40)

Sau khi Giang Phong sử dụng năng lực, điểm xứng đôi của họ xảy ra thay đổi lớn, chớp mắt thay đổi thành như sau:

Điểm xứng đôi hiện tại 68 (Tình cảm vợ chồng 68 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 68)

Điểm xứng đôi tối đa 79 (Tình cảm vợ chồng 79 + Môn đăng hộ đối 79 + Quan hệ gia đình 79)

Cùng lúc đó, Giang Phong nói với ba người họ: “Tôi tin chắc mọi người đều hiểu rõ những lời tôi nói lúc nãy. Sau đây sẽ là thời gian dành cho hai mẹ chồng con dâu chị, chị Lưu, chị có lời gì muốn nói với mẹ chồng không?”

Lúc này, vì mục quan hệ gia đình tăng mạnh tới ba mươi điểm nên ấn tượng của Lưu Liên với mẹ chồng cũng thay đổi, cộng thêm buổi hoà giải giữa Giang Phong với cô ấy đã phát huy tác dụng.

Vì thế lúc Giang Phong hỏi cô ấy có gì muốn nói với mẹ chồng không, có lẽ Lưu Liên đã xúc động, chân thành nói với mẹ chồng: “Mẹ, con xin lỗi, lúc trước con không hiểu chuyện nên làm khổ mẹ rồi.”

Trong mắt Hồ Kim Hoa, cô con dâu này nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều, bà ấy cũng xúc động nói: “Mẹ cũng làm sai nhiều chỗ, mong con tha thứ cho mẹ.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 283: Nữ Giáo Quan Dũng Mãnh (2)



Nhìn thấy cảnh này, Khang Bất Bình cảm động đến run người. Đến nằm mơ anh ta cũng mơ mẹ và vợ mình hoà thuận. Bây giờ giấc mơ đã thành sự thật, anh ta cảm thấy khoản tiền một trăm ngàn này rất xứng đáng.

Diễn biến tiếp theo không cần nói cũng biết, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trước đây nhanh chóng được được hóa giải, trong vòng mười mấy phút, họ chuyển từ ghét cay ghét đắng nhau sang tình cảm thân thiết gắn bó.

Sỡ dĩ có sự thay đổi lớn giữa hai người là do Giang Phong sử dụng năng lực phá vỡ giới hạn, còn lại là nhờ buổi hoà giải của hắn khiến hai mẹ con phải tự mình ngẫm nghĩ lại.

Sau đó Khang Bất Bình vui vẻ trả tiền, cả nhà ba người cảm ơn Giang Phong rồi vui vẻ rời đi.

Giang Phong không có nhiều thời gian để cảm thán. Bây giờ hắn dồn hết buổi hoà giải hôn nhân vào hai ngày cuối tuần, còn hơn mười khách hàng đang đợi hắn hoà giải nữa.

Chủ nhật.

Mười một giờ rưỡi tối.

Trên một con phố cổ thưa thớt dân cư ở tỉnh thành, một chiếc ô tô đậu ven đường đang nhịp nhàng lắc lư, chỉ là rung lắc nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Sau mười mấy phút.

Chiếc xe dừng rung lắc.

Cách mấy phút, chiếc xe lại sáng đèn, Trương Dung Doanh nhéo Giang Phi một cái, xấu hổ nói: “Nhìn anh cũng thật thà lắm, ai ngờ xấu xa như vậy, dám ở chỗ như vậy ức h.i.ế.p em, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Giang Phi thoả mãn, cười he he nói: “Giờ này ngoài đường có ai đâu, mấy xe qua lại cũng không để ý mấy chuyện này đâu, hơn nữa chúng ta làm rất nhẹ nhàng nên chắc chắn không ai biết đâu.”

Trương Dung Doanh vẫn đỏ mặt nói: “Nếu bị phát hiện thì em biết giấu mặt vào đâu đây.”

Giang Phi động lòng, nhào tới hôn cô ấy một cái, anh ta cười híp mắt rồi nói: “Anh thấy em lúc nãy rất thích thú mà.”

“Nói bừa, ai thích thú chứ?”

Trương Dung Doanh ngại đến mức véo anh ta liên tục, Giang Phi phải cầu xin thì mới không bị nhéo lại.

Hai nhiều v* v*n nhau một hồi, Giang Phi mới nghiêm túc nói: “Vợ ơi, anh muốn về quê đón ba mẹ anh lên, cả nhà anh và cả nhà em sẽ chính thức gặp mặt nhau, bàn bạc chuyện hôn nhân của chúng ta, em thấy thế nào?”

Quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức này, đương nhiên sau đó phải bàn chuyện hôn nhân rồi, Trương Dung Doanh gật đầu nói: “Vậy để em nói với ba mẹ em một tiếng, sau đó hẹn thời gian gặp mặt, anh thấy được không?”

Giang Phi “ừm” một tiếng: “Đương nhiên được, quyết định vậy đi, em bàn thời gian gặp mặt với ba mẹ em trước đi, anh về quê đón ba mẹ lên.”

Trương Dung Doanh gật đầu.

Tiếp đó hai người ở cùng nhau thêm mười phút hơn, đến tận sau nửa đêm Giang Phi mới lái xe đưa cô ấy về nhà.

Thứ hai.

Sau khi Giang Phong ăn sáng xong, hắn bèn lái xe đến Tứ Xuyên.

Lúc trước khi tìm đối tượng giúp chị Bách Hợp, Giang Phong lái xe đến khá nhiều tỉnh, Tứ Xuyên là một trong số đó. Hắn đã tìm được đối tượng phù hợp với cậu ấm nhà quan lớn _ Bạch Tử An ở đây.

Lần này Giang Phong đến đây với hai mục đích sau:

Thứ nhất: Làm mai giúp Bạch Tử An.

Thứ hai: Thuận đường tìm kiếm đối tượng phù hợp với Lệ Thiên Nhu, Điền Lộ, Mộc Tiểu Lam.

Từ Quảng Tây đến Tứ Xuyên dài hơn hai ngàn cây số, cách nhau bởi tỉnh Quế Châu.

Cố Diệp Phi

Phạm vi tìm kiếm đối tượng của Giang Phong ngày càng mở rộng, bây giờ không chỉ đơn giản tìm xung quanh một thành phố mà có thể lan đến hai thành phố phụ cận.

Vì thế mà hiệu suất tìm đối tượng của Giang Phong vô cùng cao.

Vừa đến nơi sản sinh ra món bún ốc, hắn bèn giúp Điền Lộ - một cô gái làm nghề bán hoa tìm kiếm đối tượng. Có điều Giang Phong không định dừng lại mà tiếp tục lên đường.

Lúc đi qua Quế Châu, Giang Phong lại giúp cô gái cuồng sạch sẽ - Mộc Tiểu Lam tìm đối tượng phù hợp.

Giang Phong cũng không có ý định dừng chân mà tiếp tục lên đường đến Tứ Xuyên.

Mười một giờ tôi, cuối cùng Giang Phong cũng thuận lợi đến Tứ Xuyên.

Hắn dừng xe trước khách sạn đã đặt hẹn trước, ăn một bữa tối ngon lành, sau đó về khách sạn tắm rửa, sấy tóc, làm xong xuôi mọi việc thì cũng đã một hai giờ sáng rồi.

Vốn dĩ lái xe cả một ngày rất mệt mỏi, thế là Giang Phong ngủ thiếp đi.

Cả đêm yên ắng.

Ngày hôm sau.

Chín giờ sáng, Giang Phong thức dậy, tắm rửa, trả phòng rồi ra ngoài ăn bữa sáng đặc sản Tứ Xuyên, sau đó hắn lái xe đến phòng cảnh sát nữ đặc biệt ở Tứ Xuyên.

Tư Liệu của đối tượng hắn tìm cho cậu ấm con quan lớn - Bạch Tử An như sau:

[Họ và tên] Kiều Phụng Hoàng

[Tuổi tác] 28

[Chiều cao] 1.67 mét

[Cân nặng] 54 kilogram

[Bối cảnh gia đình] Con nhà quân nhân, ông cố là cựu Hồng quân, hi sinh trong trận kháng chiến chống Nhật. Ông nội từng tham gia kháng chiến chống Mỹ, ba là chỉ huy quân khu tỉnh.

[Tính cách sở thích] …

[Kinh nghiệm yêu đương] Không có

[Điểm xứng đôi hiện tại] (Tình cảm vợ chồng 74 + Môn đăng hộ đối 88 + Quan hệ gia đình)

[Điểm xứng đôi tối đa] 89 (Tình cảm vợ chồng 89 + Môn đăng hộ đối 91 + Quan hệ gia đình 87)

Không nghi ngờ gì nữa, gia thế của đối tượng này rất hiển hách, không kém cạnh nhà Bạch Tử An.

Thông qua tư liệu của đối tượng, Giang Phong nhận thấy cô gái tên Kiều Phụng Hoàng này rất dũng mãnh, là một nữ giáo quan uy danh lẫy lừng trong đội cảnh sát nữ đặc biệt của tỉnh.

Nếu Giang Phong se duyên thành công cặp này, e rằng Bạch Tử An sẽ phải đội “nóc nhà” này lên trên đầu rồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 284: Anh Hùng Hiên Ngang



Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh là những người được đào tạo bài bản, giỏi kungfu, kỹ năng hoàn hảo, sứ mệnh đặc thù, thành tích xuất sắc, có uy tín cao trong và ngoài nước.

Tuy là đội viên trong đó toàn là nữ, nhưng mà việc ra tay đánh bại dăm ba đại nam nhân cũng không thành vấn đề, đặc biệt là người giỏi nhất trong đội, e là 18 đại nam nhân cũng gần như không đến gần họ được.

Vào lúc mười giờ sáng, một cuộc huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g năng động đang diễn ra trong đội đặc nhiệm nữ.

Bắn tỉa cố định hoàn toàn khác với khái niệm b.ắ.n xạ kích.

Một bậc thầy hạng nhất trong trường b.ắ.n có thể dễ dàng b.ắ.n trúng hồng tâm ở khoảng cách 25 mét hoặc 50 mét. Nhưng nếu không được huấn luyện b.ắ.n xạ kích, anh ta có thể không b.ắ.n trúng những tên tội phạm đang di chuyển chỉ cách đó vài mét.

Khả năng sử dụng các loại vũ khí khác nhau để b.ắ.n nhanh và chính xác vào các mục tiêu khác nhau trong các điều kiện khác nhau là phẩm chất cần thiết đối với các thành viên đội đặc nhiệm.

Trên thực tế, mọi tay s.ú.n.g thiện xạ, ngoài việc sở hữu tài năng xuất chúng, thì cũng đều bị cho ăn đạn.

Lúc này, không chỉ có các đội viên đang luyện tập, mà nữ huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng cũng đang luyện tập.

Tục ngữ có câu, học tập như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, môn b.ắ.n s.ú.n.g này cũng vậy, cần phải luyện tập thường xuyên để duy trì cảm giác súng, nếu lâu ngày không chạm tay vào s.ú.n.g thì trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của bạn chắc chắn sẽ giảm sút.

Kiều Phượng Hoàng ở trong đội cảnh sát nữ đặc nhiệm, thậm chí tính cả những tiền bối nổi tiếng của đội cảnh sát đặc nhiệm, trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của cô ấy có thể được xếp hạng ổn định trong top ba, điều đó cho thấy cô ấy lợi hại như thế nào.

Đương nhiên, những người khác không có điều kiện tốt như cô, trước khi vào đội cảnh sát đặc nhiệm, rất nhiều thành viên thậm chí còn chưa từng nhìn thấy s.ú.n.g chứ đừng nói là chạm vào súng. Còn Kiều Phượng Hoàng lại từ lúc học tiểu học đã được trưởng bối trong nhà dạy cách b.ắ.n s.ú.n.g rồi, cho nên nền tảng tất nhiên không giống nhau.

Ngay khi Kiều Phượng Hoàng dẫn các thành viên trong đội tiến hành huấn luyện b.ắ.n súng, Giang Phong cũng lái xe đến cổng của đội cảnh đặc nhiệm.

"Xin chào, tôi tới tìm huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng, xin hỏi tôi có thể vào được không?"

"Xin lỗi, người ngoài không được phép vào đây."

"Vậy anh có thể giúp tôi thông báo cho huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng một tiếng được không?"

"Được rồi, cho hỏi anh họ gì?”

“Tôi họ Giang, Giang trong Trường Giang.”

"Được rồi, anh Giang chờ một chút, tôi sẽ nhờ người chuyển lời cho huấn luyện viên Kiều."

“Ừm, cảm ơn!”

"Không có gì!"

Nói với bảo vệ xong, Giang Phong trở lại ngồi trong xe, từ từ chờ đợi.

Sau khi đợi khoảng hơn hai mươi phút, một nữ chiến sĩ bước ra với tư thế hiên ngang.

Chỉ xét về ngoại hình, cô ấy không bằng một ngôi sao lớn như Tiêu Mẫn, nhưng cô ấy mặc bộ quân phục này, cộng với đôi mắt sáng và khí chất đặc trưng của một nữ quân nhân, cô ấy chắc chắn không thua kém gì so với Tiêu Mẫn.

Giang Phong vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhìn thấy nữ quân nhân từ xa đi ra, anh ta lập tức xuống xe để chào đón cô ấy.

“Xin chào, anh Giang, tôi là Kiều Phượng Hoàng, cho hỏi anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Kiều Phượng Hoàng chào hỏi chàng trai lạ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều, tôi là Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp, lần này mạo muội tới thăm là vì muốn giới thiệu một đối tượng xứng đôi vừa lứa với huấn luyện viên Kiều đây, không biết có thể làm phiền cô nửa tiếng không?” Giang Phong chào hỏi, sau đó trực tiếp giải thích mục đích chuyến thăm của mình.

Kiều Phượng Hoàng nghe những lời này vừa tức giận vừa buồn cười, nghiêm túc nói: “Anh Giang, tôi đã dành thời gian để đến gặp anh, điều này đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện bình thường của tôi, tôi không có một chút hứng thú nào với việc xem mắt, hi vọng anh đừng đến làm phiền tôi nữa, cảm ơn!”

Giang Phong vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, thật sự xin lỗi đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cô, nhưng xin hãy cho tôi nửa tiếng đồng hồ, tôi muốn giới thiệu với cô người thật sự rất ưu tú, rất hợp với cô, nếu như bỏ lỡ thì quả thật rất đáng tiếc!”

Kiều Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, “Anh Giang, nhiệm vụ huấn luyện hiện tại của tôi rất quan trọng, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cho nên đối tượng có tốt đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Cố Diệp Phi

Tôi phải quay trở lại tập luyện, tạm biệt! "

Giang Phong sờ sờ cái mũi, nhưng vẫn là vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, tôi từ tỉnh Quảng Tây xa xôi đến đây, vì thành ý của tôi mà xin cho tôi nửa tiếng đồng hồ thôi. Nếu như trong nửa tiếng tôi vẫn không thuyết phục được cô thì tôi nhất định sẽ đi, sau này tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Kiều Phượng Hoàng vốn định quay người rời đi, nhưng nghe được những lời này của Giang Phong nên đã dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh Giang, anh là người tỉnh Quảng Tây sao?"

Giang Phong gật đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back