Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 230: Đừng Nói Chuyện, Tôi Đang Lái Xe! (2)



Tề Mỹ Hoa vẫn luôn nhìn anh ta nên nhận ra ngay sự thay đổi của anh ta. Cô vội nhìn theo hướng nhìn của anh ta, phát hiện ở cách đó không xa có một đôi nam nữ đang ngồi.

Người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đầu có hơi hói, bụng hơi to, nhìn khá mập mạp.

Người phụ nữ tầm hai lăm hai sáu tuổi, trông rất xinh đẹp, lúc này đang nói cười với tên đàn ông mập mạp.

Khi Tào Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, người phụ nữ dường như cảm giác được gì đấy bèn quay đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Tề Mỹ Hoa trong lòng hiểu rõ bèn nhẹ giọng hỏi: “Đây chính cô bạn gái cũ chê anh nghèo, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đi mà anh từng nói đúng không?”

Tào Đại Ưng trong lòng phức tạp, thu lại ánh mắt rồi nói: “Là cô ấy. Anh vốn tưởng bản thân rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại không bằng một người đàn ông vừa mập vừa hói, có phải anh làm người rất thất bại không?”

Tề Mỹ Hoa lắc đầu, nói: “Không có gì hay để so sánh cả. Trong mắt bạn gái cũ của anh, người đàn ông béo hói có thể đưa cô ấy đến nhà hàng như này để ăn cơm tốt hơn anh, nhưng trong mắt em, hắn ta thậm chí còn không đủ tư cách để so với anh.”

Ngay lúc này, trong lòng bạn gái cũ của Tào Đại Ưng cũng vô cùng phức tạp. Cô không nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh trong một nhà hàng cao cấp như vậy, theo sự hiểu biết của cô về anh, cả đời này của anh ta cũng không thể bước chân vào nơi như này.

Có phải nhờ bà dì ngồi cùng anh ta không?

Không ngờ anh ta cũng chọn con đường giống như cô. Sau khi cô rời xa anh, không lâu sau đó liền hẹn hò với ông chú khá giả này. Phụ nữ đúng là có ưu thế ở phương diện này, chỉ cần họ bằng lòng, bên cạnh sẽ không thiếu đàn ông.

Sau khi ở cạnh ông chú hói này, cô đã trải nghiệm một cuộc sống mà trước đây cô chưa từng biết tới, ví dụ như đi ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp như này, trước đây cô không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ mỗi ngày đến ăn cũng không thành vấn đề.

Thỉnh thoảng còn được nhận được những món quà khác nhau với giá hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn, cuộc sống như vậy thực sự rất vui vẻ.

Điểm trừ duy nhất chính là phương diện kia của ông chú hói quá tệ, thua xa bạn trai cũ của cô ấy. Mỗi lần đều nhấp nhấp vài cái thì kết thúc, không cảm nhận được gì hết.

Lúc đầu thì không sao, nhưng lần nào cũng như vậy, lâu dần khiến cô có chút khó chịu, cũng bắt đầu nhớ nhung cảm giác thăng hoa bên bạn trai cũ.

Nếu bạn trai cũ có khả năng tài chính như ông chú hói hoặc ông chú hói có được bản lĩnh như bạn trai cũ thì tốt biết mấy.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã mang các món ăn lên, Cao Đại Ưng gác lại tâm sự và thích thú thưởng thức những món ăn tuyệt hảo.

Nửa tiếng sau.

Trùng hợp là khi Cao Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa rời khỏi nhà hàng, bạn gái cũ của anh ta và ông chú béo hói cũng rời khỏi, hai bên gần như đồng loạt rời khỏi nhà hàng.

Tào Đại Ưng và bạn gái cũ nhìn nhau, hai người không có ý chào hỏi nên mỗi người lên xe của mình rồi rời đi.

Tề Mỹ Hoa vừa lái xe vừa cười nói: “Dù sao cũng ở bên nhau hai ba năm rồi, sao vừa rồi anh không chào cô ấy?”

Tào Đại Ưng lắc đầu nói: “Thôi đi, nếu duyên phận đã hết, không làm phiền nhau nữa chính là lời tạm biệt tốt nhất.”

Tề Mỹ Hoa cười nhẹ, sau đó không nói nữa, bạn gái cũ của Cao Đại Ưng không xinh hơn cô, ưu điểm duy nhất là trẻ hơn cô mà thôi nhưng cô hoàn toàn không lo lắng Cao Đại Ưng sẽ nhớ nhung bạn gái cũ.

Mặc dù thời gian cô ở bên Tào Đại Ưng chưa được lâu, nhưng với sự từng trải của mình, cô có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. Cô có niềm tin tuyệt đối rằng bản thân có thể nắm giữ được trái tim của anh ta.

Cố Diệp Phi



Vẫn là tỉnh thành.

Pháp y Tần Quan Hải và người khâm liệm Diệp Đồng lặng lẽ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.

Hai người không có ý định tổ chức đám cưới. Nếu Tần Quan Hải kết hôn với một người phụ nữ làm nghề khác thì có lẽ sẽ tôn trọng ý muốn tổ chức đám cưới của vợ.

Nhưng anh ta lại cưới một người làm nghề khâm liệm. Cái nghề pháp y này đã khiến người ta có chút e dè, bây giờ lại kết đôi với một người làm nghề khâm liệm, tổ hợp này mà mời khách thì bạn bè người thân ai muốn đến chứ?

Vì vậy khi hai người kết hôn, hai bên gia đình cũng chỉ ngồi lại ăn với nhau bữa cơm thôi.

E rằng nghi lễ duy nhất chính là nghi lễ kết hôn nho nhỏ do nhân viên nhà nước tổ chức lúc đăng ký.

Đêm tân hôn, chủ đề nói chuyện của hai người cũng khiến người khác cạn lời.

“Í, cảm giác sờ thân thể người sống thật khác với người chết, rất ấm áp.

“Không hề giống luôn, lúc tiếp xúc t.h.i t.h.ể sẽ có cảm giác lạnh toát. Dù có cách một lớp bao tay cũng có thể cảm nhận sự lạnh lẽo đó, mà trước đó em chưa từng sờ thân thể người sống, bây giờ sờ thấy thích thật, hơn nữa càng sờ càng nóng, cảm giác nhiệt độ đang tăng lên.

“Ừm, thân nhiệt của anh cũng đang tăng nè, tim đập càng lúc càng nhanh. Cảm giác này thật kỳ lạ!”

“Ái~ Anh sờ chỗ nào vậy?”

“Đừng nói chuyện, anh phải lái xe.”

“Ừm…”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 231: Dù Có Năng Lực Đặc Biệt Cũng Không Thể Khiến Mọi Chuyện Đều Như Ý



Hai mươi lăm âm lịch.

Thôn Long Sơn.

Giang mẫu, cô, thím, chị dâu họ và những người khác đang chia những chiếc bánh nếp ngọt thành từng phần to cỡ nắm tay và gói chúng trong những chiếc túi ni-lông nhỏ màu trắng, khi ăn thì không cần cắt, rất tiện lợi.

Lúc này bánh nếp mới được hấp chín, sờ vào vẫn còn nóng tay nhưng vẫn phải nhanh chóng chia bánh. Bởi sau khi bánh nguội thì phải cho ngay vào ngăn đá tủ lạnh.

Bước này rất quan trọng, muốn giữ được độ mềm dẻo của bánh nếp ngọt thì khi bánh vừa nguội phải cho ngay vào ngăn đá tủ lạnh. Khi muốn ăn thì lấy ra rã đông, bánh sẽ mềm dẻo như lúc mới làm.

Nếu để lâu bánh sẽ bị cứng, dù bỏ vào ngăn đá thì cũng không có tác dụng.

Giang mẫu và những người khác không hiểu nguyên lý cụ thể ra sao nhưng họ lại có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Giang mẫu vừa chia bánh vừa nói: “Đợi bánh đông cứng rồi, lúc mọi người về nhớ lấy thùng xốp cho bánh vào. Về đến nhà lại bỏ vào ngăn đá, lúc muốn ăn thì lấy ra rã đông thì sẽ ngon như lúc mới làm vậy.”

Lúc trước khi cô Giang Xuân Liên vẫn ở nhà mẹ đẻ, trong thôn vẫn chưa có ai có tủ lạnh nên không ai biết mẹo này cả. Sau này gả đi rồi, cô chẳng mấy lần về nhà mẹ, hơn nữa lại không phải dịp tết nên không biết bánh nếp ngọt bảo quản như vậy sẽ giữ được hương vị ban đầu.

Lúc này nghe chị dâu cả dặn dò, Giang Xuân Liên gật đầu lia lịa thể hiện đã hiểu.

Vài người cùng chia bánh nên chẳng mấy chốc bánh đã được chia thành các phần nhỏ.

Bây giờ trời có hơi lạnh, chia xong thì bánh cũng đã nguội. Sau đó mọi người bèn cho bánh vào tủ đông được mua dành riêng cho bánh nếp.

Sau khi làm xong bánh nếp ngọt, Giang mẫu lại hướng dẫn mọi người làm bánh nếp tro.

Bởi ngày mai cô của Giang Phong phải về Thâm Quyến đón tết rồi, nên hôm nay phải làm xong bánh để cô còn gói mang về.

Bánh nếp tro năm nay được Giang mẫu dùng tro mè đen để làm nước ngâm nếp. Ở Long Sơn không ai trồng mè đen nên Giang mẫu phải tốn không ít công sức, nhờ vả đủ người mới gom đủ số mè này.

Chỉ có người có kinh nghiệm phong phú mới làm tốt việc dùng nước tro làm bánh nếp. Bởi tỷ lệ nước tro rất quan trọng, nếu quá ít sẽ không có mùi thơm dịu, quá nhiều thì mùi sẽ hắc, sẽ có vị hơi nồng.

Chỉ cần lượng nước tro phù hợp, bánh nếp tro sẽ làm ra sẽ có mùi thơm dịu, ngon không cưỡng lại được.

Thật ra hiện nay ở thôn Long Sơn có rất nhiều người làm bánh nếp tro mà không cần dùng nước tro, họ trực tiếp dùng bột nở. Cách này vừa nhanh vừa tiện, lại có thể nắm được tỉ lệ.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do hiện nay ít người làm nông. Hai, ba mươi năm trước có rất nhiều người trong thôn trồng mè, trồng đậu, mấy cây thông trên núi cũng nhiều nên trước giờ chưa từng thiếu nước tro làm bánh nếp tro.

Nhưng hơn mười mấy năm trở lại đây, trong thôn rất ít người trồng mấy thứ này, cây thông trên núi cũng bị chặt chỉ còn sót lại vài cây, muốn dùng nước tro làm bánh cũng càng ngày càng khó.

Nên để đỡ rắc rối, mọi người dần bắt đầu dùng bột nở.

Bánh nếp ngọt thì làm bằng máy nhưng bánh nếp tro đều được làm thủ công.

Ngâm nếp với nước tro, sau đó bỏ vào nồi hấp chín, tiếp theo đổ vào hố tròn được đào bằng một hòn đá lớn (lúc trước là dùng khúc gỗ lớn đào), dùng búa gỗ lớn đập mạnh liên tục tới khi hạt nếp nhuyễn mịn là được.

Làm cái này khá tốn sức, cũng cần chú ý cách dùng lực. Mấy người vừa khoẻ vừa biết cách dùng lực thì cả ngày đập mấy chục phần bánh nếp tro cũng không thành vấn đề, người bình thường dù đập không ngừng nghỉ cũng không thể làm xong một phần bánh.

Đàn ông trong Giang gia không ít, hơn nữa Giang phụ với Giang Phi đều là cao thủ, đập mười mấy phần bánh nếp mà cứ như chơi vậy, thậm chí không cần đến Giang Phong động tay, anh họ cũng chỉ làm một chút mà thôi.

Anh họ và chị dâu họ chưa từng thấy cảnh giã bánh nếp tro nên rất hứng thú. Chị dâu họ luôn cầm điện thoại quay video, nhất là khi anh họ lên giã bánh, chị dâu họ đều quay lại hết quá trình.

Đợi giã hết số bánh nếp, anh chị họ liền lựa video để gửi cho bạn bè.

Giang Phong thấy vậy cũng quay video gửi cho Hoàng Linh Vi, hắn nói: “Đố em đây là cái gì?”

Hoàng Linh Vi: “Đây không phải bánh dày sao?”

Giang Phong: “Chỗ anh gọi là bánh nếp tro, khá giống với bánh dày nhưng mùi vị lại không giống. Em muốn ăn thử không?”

Hoàng Linh Vi: “Đợi có cơ hội đã. Ngưỡng mộ mọi người thật đó! Hôm qua thì mổ heo, hôm nay thì làm bánh nếp, ngày mai thì cúng thần. Mỗi ngày đều có những hoạt động khác nhau, nghe thôi cũng thấy không khí tết rồi. Không giống chỗ em ở, ngoài việc đón tết có cảm giác vắng vẻ hơn ngày thường thì không có gì đặc biệt hết.”

Giang Phong: “Đây chính là sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị. Tuy tết bây giờ ở nông thôn cũng không được như trước nữa nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thành thị. Đến cuối năm thì những người đi làm ăn xa đều về quê đón tết, nhà nhà đều chuẩn bị đón năm mới, thật sự vẫn còn chút không khí tết.

Hoàng Linh Vi: “Em từ nhỏ đến lớn đều không biết không khí tết là gì.”

Giang Phong: “Đợi em gả cho anh, anh sẽ dẫn em về quê đón tết. Lúc đó em sẽ biết cái gì gọi là không khí tết rồi.”

Hoàng Linh Vi: “…”

Sau hơn một tiếng trò chuyện với Hoàng Linh Vi, Giang Phong vẫn chưa nói cho cô biết việc hắn sẽ đến Thâm Quyến vào mùng năm tháng Giêng. Hắn định tạo bất ngờ cho cô ấy, cũng nhân cơ hội cưa đổ cô ấy.

Dù sao mối quan hệ giữa hai người sớm đã đạt đến giới hạn. Bất kể bên nào chủ động trước đều sẽ dễ dàng chọc thủng được lớp ngăn cách mỏng manh ấy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 232: Dù Có Năng Lực Đặc Biệt Cũng Không Thể Khiến Mọi Chuyện Đều Như Ý (2)



Vì ngày mai cả nhà cô của Giang Phong phải về, nên buổi tối Giang mẫu đã làm một bữa tiệc rượu thật lớn, xem như là để tiễn trước cả nhà cô của Giang Phong.

Lúc ăn cơm, trong lòng Giang Phong cứ trăn trở một chuyện, liệu hắn có nên sử dụng năng lực để nâng giới hạn điểm xứng đôi giữa cô và dượng.

Thật lòng mà nói, chỉ với cái thái độ lồi lõm của dượng với cô cùng với cái việc ngoại tình, trong lòng Giang Phong vẫn luôn muốn khuyên cô li dị với dượng, sau đó sẽ tìm một người khác đối xử tốt với cô gấp mười lần người chồng cũ.

Nhưng anh họ Thôi Viễn đối xử rất tốt với mẹ hắn và những họ hàng bên này. Hắn thật sự không thể khuyên vợ chồng người ta li dị được.

Nếu đã không thể khuyên cô ly hôn, theo lý thì Giang Phong nên vì hạnh phúc của cô mình mà sử dụng năng lực để nâng giới hạn điểm xứng đôi giữa hai người lên.

Tuy nhiên làm vậy lại khiến hắn không thoải mái.

Lúc này Giang Phong mới hiểu rõ, cho dù bản thân hắn có năng lực đặc biệt cũng không thể khiến mọi chuyện đều như ý.

Sau nhiều lần cân nhắc, vì hạnh phúc của cô cũng như nể mặt anh họ, Giang Phong vẫn quyết định sử dụng năng lực của mình.

Hôn nhân giữa cô và dượng vốn dĩ không đủ tiêu chuẩn, sau khi Giang Phong sử dụng năng lực, giới hạn điểm xứng đôi giữa hai người đã tăng lên sáu mươi chín.

Điểm số này thấp hơn nhiều so với những cặp đôi Giang Phong tác hợp, nhưng trên thực tế, đây đã là một mối hôn nhân không tệ rồi, có thể xem như là trong mười cặp chọn được một cặp.

Vì năng lực phá vỡ giới hạn này chỉ nâng giới hạn điểm xứng đôi chứ không phải điểm xứng đôi hiện tại, cho nên không có kết quả ngay được, mà nó âm thầm lặng lẽ, dần dần cải thiện mối quan hệ vợ chồng giữa hai người.



Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, ba người nhà cô Giang Xuân Liên lên đường về nhà.

Sau đó ba anh em Giang Phong lại bận rộn giúp khách hàng sắp xếp xem mắt, thăm nhà. Vì đợt khách này đều là công nhân làm làm ăn xa về quê, đón tết xong thì họ phải quay về làm việc rồi.

Nên đợt khách này ai cũng muốn nhanh chóng kết hôn. Những chuyện như ngày đầu xem mắt, ngày thứ hai thăm nhà, ngày thứ ba đăng ký kết hôn liên tục diễn ra, mọi người ai cũng muốn nhân dịp tết để giải quyết xong chuyện hôn nhân.

Nên mấy ngày nay ba anh em Giang Phong, bao gồm cả Giang phụ và Giang mẫu đều bận tối mặt tối mày. Một người mỗi ngày đều phải sắp xếp mấy buổi xem mắt với thăm nhà.

Thậm chí để tiết kiệm thời gian mà sắp xếp mấy cặp xem mắt gần nhau, sau đó bà mối sẽ lần lượt chạy qua chạy lại giữa các cặp.

Đến hôm giao thừa mới đỡ bận rộn.

Dù gấp thế nào cũng không ai chọn giao thừa với mùng một để xem mắt.

Phong tục đón giao thừa ở nhiều nơi khác nhau, ở thôn Long Sơn thì sẽ g.i.ế.c gà, ngỗng để cúng bái tổ tiên, trẻ con sẽ tắm rửa thay quần áo mới vào buổi trưa, còn có dán câu đối tết, treo đèn lồng.

Bữa cơm tất niên vào đêm giao thừa là chủ đề thịnh hành mấy năm gần đây. Rất nhiều người nổi tiếng dẫn đầu việc chia sẻ bữa cơm tất niên.

Thôn Long Sơn gọi bữa cơm tất niên là bữa cơm đoàn viên, cũng không ăn vào buổi tối như những nơi khác mà sẽ bắt đầu nấu nướng vào buổi trưa sau khi đã cúng bái tổ tiên xong. Thông thường tầm một giờ chiều là có thể ăn cơm đoàn viên rồi.

Ở quê đông anh em, lúc ăn cơm đoàn viên náo nhiệt gấp trăm lần so với thành phố. Bữa cơm không chỉ có một nhà mấy người ăn mà là anh chị em họ hàng tụ họp lại cùng ăn.

Nên mỗi khi đến giao thừa, cảnh thường thấy nhất ở thôn Long Sơn chính là cảnh khiêng mấy cái bàn lại với nhau, sau đó mấy chục người cùng quây quần ăn cơm.

Đặc biệt là những người đàn ông uống rượu, họ không chỉ uống rượu ở nhà mình mà còn bưng rượu đi mời khắp nơi, dù sao toàn là anh chị em họ sống gần đó, ăn uống ở đâu cũng không quan trọng.

Nhà nào náo nhiệt, nhà nào không khí uống rượu tốt thì họ sẽ ở lại nhà đó ăn nhậu.

Trước đây, trong thôn chả mấy ai đến nhà Giang Phong ăn nhậu, dù sao mọi người đến chơi nhà cũng thuận tiện thăm người thân luôn. Thông thường sẽ đến ăn nhậu mấy nhà bình thường hiếu khách.

Năm nay, gia đình Giang Phong quật khởi, địa vị gia đình hắn trong thôn cũng khác xưa. Khi bữa cơm đoàn viên diễn ra được một nửa, mấy người khách nhậu sôi nổi kia lần lượt đến chơi nhà.

Mấy khách nhậu đến chơi nhà hầu như đều mang theo rượu, sau khi từng người một chào hỏi thì thoải mái ngồi xuống uống rượu, không khí thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Bữa cơm đoàn viên này, những người kết thúc sớm đều là những người ăn cơm, còn đa số người uống rượu đều uống đến ba bốn giờ chiều mới kết thúc.

Thậm chí mấy gia đình có bầu không khí tốt có thể uống đến tối.

Đương nhiên, ngoài uống rượu, không thể thiếu bao lì xì cho bọn trẻ con.

Cố Diệp Phi

Hiện tại nhà Giang Phong vẫn chưa có trẻ con, hắn bèn phát lì xì cho bọn trẻ hàng xóm, tiền lì xì không nhiều, chỉ năm mười đồng một bao. Hắn phát hết cho bọn trẻ trong xóm cũng chỉ tốn một hai ngàn đồng thôi.

Thật ra không nhất thiết phải phát lì xì, nhưng Giang Phong bây giờ chỉ thiếu tiền to chứ chút tiền nhỏ này, hắn không thiếu. Hắn cảm thấy chuyện bỏ chút tiền để lấy lòng hàng xóm là chuyện rất đáng làm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 233: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến



Đêm giao thừa.

Tỉnh Quảng Tây.

Ở một khu dân cư nọ, một gia đình ba người đang ăn bữa cơm đêm giao thừa.

Đôi vợ chồng già rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên con trai Chương Bình của họ có thời gian rảnh để ăn bữa cơm đêm giao thừa với họ kể từ khi bắt đầu đi làm.

Chương mẫu vừa gắp rau cho con trai vừa hỏi: "Ngày mai con có phải đi trực không?"

Chương Bình vừa gặm khúc xương to vừa trả lời: “Phải đi trực ạ, hôm nay có thể trở về ăn bữa cơm giao thừa đã là tốt lắm rồi!”

Chương mẫu không khỏi thở dài: “Thật sự hối hận vì lúc đầu đã để cho con học y, đặc biệt là con, một đứa con trai lại tự chọn chuyên ngành sản phụ khoa, bây giờ đi làm bận rộn mấy ngày không gặp được ai, bản chất công việc lại bị các cô gái không ưa, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao! "

Chương Bình cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ cũng không cần quá lo lắng, con đây vẫn còn trẻ mà!"

Chương mẫu liếc hắn một cái, "Còn trẻ cái gì mà trẻ, đợi một lát sau khi đến 0 giờ sáng là con đã 33 tuổi (tuổi ta) rồi, hồi lúc cha con 33 tuổi thì con đã học tiểu học rồi. Bây giờ con dành cả ngày trong bệnh viện, căn bản là con không có thời gian để gặp gỡ các cô gái bên ngoài, hay là con thử theo đuổi những đồng nghiệp nữ của con đi? "

Chương Bình lắc đầu và nói: "Các đồng nghiệp nữ của con không ai phù hợp với mục tiêu của con cả."

Chương phụ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng hừ một tiếng: "Chỉ e rằng là bởi vì đồng nghiệp nữ của con không thèm thích con?"

Chương Bình bị nói đến nỗi sững sờ không nói nên lời.

Kể từ khi Chương Bình trở thành bác sĩ sản phụ khoa, Chương phụ đã đối xử với anh ta không ra gì.

Không có cách nào, không so đo cũng không có hại gì, Chương phụ có biết con trai của một người bạn cũng làm bác sĩ, nhưng người ta lại là bác sĩ nhi khoa rất nổi tiếng, thường xuyên có hàng xóm đem theo hoa quả và bế con để tận cửa để khám.

Mặc dù trong nhà thường không yên tĩnh, nhưng khi bạn của Chương phụ cứ hễ nói về con trai mình, thì giọng điệu của ông ấy đều đầy tự hào.

Còn Chương phụ mặc dù cũng có con trai làm bác sĩ, nhưng là bác sĩ sản phụ khoa không nổi tiếng, nói đúng ra thì bác sĩ sản phụ khoa này nhà nào cũng dùng được, nhưng ai cũng không được ngẩng đầu nhìn xuống, có con dâu nhà ai đi sinh con mà lại tìm một bác sĩ nam quen thuộc chứ?”

Thấy con trai im lặng, Chương mẫu thì thầm: “Con trai, hay là chúng ta đi coi mắt đi? Mẹ nghe nói ở nhà ga bên đó có một công ty mai mối, và những người mai mối ở đó rất lợi hại, còn làm mai giúp cho đại minh tinh Tiêu Mẫn nữa đó!”

Chương Bình rất ngạc nhiên và nói: “Làm mai cho người nổi tiếng sao? Công ty mai mối nào mà lại lợi hại như vậy?"

Chương mẫu nói: “Cụ thể như thế nào mẹ cũng không rõ lắm, hay là sang năm mẹ sẽ tìm người tìm hiểu thử, nếu thấy phù hợp thì nhờ làm mai cho con, năm sau nhất định phải lo cho xong chuyện hôn sự của con, nếu không thì cứ kéo dài từ năm này sang năm nọ sao mà được!”

Mặc dù Chương Bình không vội kết hôn, nhưng anh ấy không muốn làm trái ý nguyện của mẹ mình, vì vậy anh ấy gật đầu và nói: "Được rồi, mẹ cứ tính đi!"



Thôn Long Sơn.

0 giờ sáng, nhà nào cũng bắt đầu đốt pháo hoa, đây cũng là thời điểm trong thôn náo nhiệt nhất vào mỗi năm, pháo hoa đủ màu sắc không ngừng nở rộ trên bầu trời, cảnh đẹp đó người thành phố chỉ có xem trên tivi mới có thể thấy được.

Tại thời điểm này, sự khác biệt giữa những bệnh nhân ám ảnh xã hội với những người mọt sách dần lộ ra, các cô cậu mọt sách cơ bản là sao chép và dán một vài lời chúc mừng năm mới vào một vài nhóm WeChat mà họ thường trò chuyện, cũng là ok rồi!

Còn những bệnh nhân ám ảnh xã hội đó thực sự bận tối mày tối mặt.

Giang Phong cũng bận rộn với công việc, tất cả các cặp đôi đã được hắn kết duyên đều gửi cho hắn lời chúc mừng năm mới, tất nhiên, hắn phải trả lời từng người một, đồng thời hắn cũng phải trò chuyện với Hoàng Linh Vi và thỉnh thoảng quay một số video pháo hoa đẹp gửi cho cô ấy.

Việc b.ắ.n pháo hoa là vào nửa tiếng trước.

Cố Diệp Phi

Nửa giờ sau, hầu hết pháo hoa của người ta đều đã được đốt gần hết, chỉ có những gia đình có gia thế khủng là vẫn còn đốt.

Sau khi Giang Phong trả lời tin nhắn xong, lại nói chuyện phiếm với Hoàng Linh Vi đến hai ba giờ sáng mới chúc nhau ngủ ngon và nghỉ ngơi.



Trong nháy mắt, thời gian đã đến ngày mùng năm tháng giêng âm lịch.

Sau khi ăn sáng xong, gia đình năm người của Giang Phong, gia đình ba người của chú hắn và bà nội, chín người, hai chiếc xe hơi lên đường đến thành phố Thâm Quyến để đi dự đám cưới của anh họ Thôi Viễn.

Chiếc Volvo xc90 của Giang Phong là một chiếc xe bảy chỗ sang trọng, một mặt ngồi rất thoải mái, mặt khác rất tiện cho nhiều người trò chuyện, vì vậy, ngoại trừ gia đình năm người của Giang Phong, bà nội cùng em họ Giang Vũ cũng đi xe của Giang Phong.

Chú thím út cùng đi một chiếc xe.

Mặc dù gia đình cô sống ở thành phố Thâm Quyến, nhưng bởi vì mối quan hệ của dượng với bên này khá là xa cách, cho nên không ai ở trong nhà họ Giang từng đến nhà cô, ngoại trừ Giang Phong với chú út.

Thậm chí, đây còn là lần đầu tiên bà nội và Giang mẫu đi ra tỉnh khác.

Trên đường đi, bà nội không khỏi hỏi: “Bà nghe nói thành phố Thâm Quyến hơn 40 năm trước chỉ là một làng chài nhỏ phải không?”

Giang Tuyết đang ngồi cùng hàng với bà, gật đầu và mỉm cười nói: "Đúng vậy, thành phố Thâm Quyến khi đó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 234: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến (2)



Bà nội thở dài: "Quyền lực của quốc gia thực sự rất mạnh mẽ, cô của con đã đến Thâm Quyến làm việc vào những năm 1990, khi đó, danh tiếng của Thâm Quyến đã rất lớn rồi, nói cách khác, cả nước chỉ mất mười năm để xây dựng một làng chài nhỏ thành một thành phố lớn nổi tiếng, điều này thực sự đáng kinh ngạc!"

Giang Phong tiếp lời nói: “Bà ơi, trên thực tế, nhà nước chủ yếu chỉ hỗ trợ chính sách cho sự phát triển của thành phố Thâm Quyến chứ không hỗ trợ kinh tế, có rất nhiều lý do tại sao thành phố Thâm Quyến người ta có thể phát triển nhanh như vậy, tổng kết lại thì do thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cả ba yếu tố đều không thể thiếu.”

Giang mẫu nói: “Xem trên tivi thấy thành phố Thâm Quyến đâu đâu cũng toàn là tòa nhà cao tầng, không biết nó sẽ đẹp như thế nào trong đời thực?"

Giang Phong cười nói: “Những người như chúng ta đến từ một nơi nhỏ bé sẽ có cảm giác được mở mang tầm mắt khi lần đầu tiên đến thành phố Thâm Quyến, nơi đó là một trong những thành phố thịnh vượng nhất của đất nước chúng ta, đợi sau khi uống rượu mừng của anh họ xong, con sẽ đưa mọi người đi tham quan thành phố Thâm Quyến cho thỏa thích."

Giang mẫu gật đầu lia lịa, "Hiếm khi tới đây một lần, nhất định phải nhìn ngắm kỹ một chút, không biết lần sau phải đợi tới bao nhiêu năm mới được đi nữa!"

Giang Tuyết cười và nói: "Mẹ, con hiểu những gì mẹ nói, gia đình chúng ta bây giờ không giống như trước đây, huống chi là đến thành phố Thâm Quyến, mẹ muốn ra nước ngoài vui chơi cũng không phải chuyện khó. Sau này bà nội cùng với cha mẹ muốn đi đâu chơi thì cứ nói với con, con sẽ lái xe đưa mọi người đi.”

Nghe điều này, bà nội cùng Giang phụ, Giang mẫu đều mỉm cười.



4 giờ 44 phút chiều, Giang Phong và những người khác thuận lợi đến nhà cô.

Gia đình ba người của cô chào đón ở cửa.

Bởi vì Giang Phong đã dùng năng lực phá tường của mình để tăng giá trị kết hôn cực hạn giữa cô với dượng, cho nên lần này Giang Phong gặp lại người dượng này, hắn phát hiện thái độ của ông ấy tốt hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên, Giang gia tụ tập cùng nhau cũng có nguyên nhân.

Cô cũng tranh thủ nấu nướng, chào hỏi nhau xong thì vào ăn.

"Tiểu Phong, lần trước cháu tới vội vàng, dượng cũng không có thời gian uống rượu với cháu, hôm nay uống thật say nhé." Thôi Chí Cường vừa cười vừa rót rượu.

Ông đã nghe con trai mình kể về kỳ tích của Giang Phong nhiều năm trước, ông biết rằng Giang Phong đã không còn như trước, nếu hắn tiếp tục phát triển với tốc độ này, có thể không bao lâu nữa tài sản của hắn sẽ vượt qua người dượng là ông ta, đương nhiên thái độ của ông ta thay đổi rất nhiều, không dám coi thường cháu trai bên nhà vợ nữa.

Giang Phong mặc dù đối với người dượng rẻ tiền này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô cùng em họ, nên vẫn cười nói: “Cháu uống không tốt lắm, dù sao cũng không so được với dượng, cháu sẽ cố gắng hết sức, muốn uống thỏa thích thì phải tìm cha cháu và chú út uống mới được!”

Thôi Chí Cường vừa cười vừa chia rượu: "Đó là điều chắc chắn rồi, dù sao thì mọi chuyện nên sắp xếp gần như dượng đã sắp xếp xong. Tối nay nhất định phải uống thật vui với hai người!"

Giang phụ với chú út tất nhiên rất lễ độ, tuy hai bên là họ hàng rất gần nhưng hầu như giống như người xa lạ, bởi vì họ rất ít hoặc không liên lạc với nhau.

Nhưng mà rượu quả nhiên có lúc cũng là thứ tốt, cho dù mới đầu mọi người có chút không quen, nhưng sau vài ly rượu, hơn nữa thái độ của dượng bây giờ quả thật đã thay đổi, mọi người tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Cố Diệp Phi

Lúc này đây, trong lòng cô Giang Xuân Liên cảm thấy hạnh phúc khôn tả.

Nhiều năm như vậy, cô ấy đã luôn mong chờ cảnh tượng này, cuối cùng thì cô cũng đợi được rồi!

Khi Giang Phong nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, và cảm thấy rằng việc sử dụng năng lực để phá vỡ bức tường cho cuộc hôn nhân của cô là rất đúng.

Bữa ăn này kéo dài đến sáu, bảy giờ tối mới kết thúc.

Giang Phong ban đầu muốn gặp Hoàng Linh Vi, nhưng bây giờ hắn đã uống rất nhiều rượu, không còn thích hợp để gặp cô nữa, vì vậy hắn phải đợi đến ngày mai để gặp cô.

Nhà cô có rất nhiều phòng, cho nên sắp xếp cho toàn bộ đoàn người Giang Phong cũng không thành vấn đề, căn bản không cần ở khách sạn.

Đêm đó, Giang Phong hiếm khi mới có dịp ngủ sớm.



Ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch.

Thuốc lá, rượu và trà Tùy Duyên.

Hoàng Linh Vi mở cửa để trông cửa hàng như thường lệ.

Trên thực tế, mở cửa vào những ngày đầu tháng giêng cũng không có bán được bao nhiêu, trên cơ bản những thứ như thuốc lá, rượu chè đều được mọi người chuẩn bị từ trước, không phải là sau tết không có người mua nhưng chỉ là rất ít.

Tuy nhiên, thay vì ở nhà buồn chán, chi bằng mở cửa buôn bán.

Không bán được thì coi như đổi chỗ khác để chơi điện thoại di động, bán được thì có thêm tiền.

Lúc này, Hoàng Linh Vi đang ngồi ở quầy tính tiền, đang đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động, lúc trước khi trò chuyện với Giang Phong, cô nghe hắn giới thiệu một vài cuốn tiểu thuyết, và bây giờ cô đang háo hức đón đọc.

Đọc tiểu thuyết có thể coi là một trong những cách g.i.ế.c thời gian nhanh nhất, đặc biệt là khi xem một cốt truyện hay, cả người đắm chìm trong đó không thể tự giải thoát, chờ đợi đến khi cốt truyện kết thúc.

Chợt quay đầu lại, phát hiện trời đã sáng!

Tôi tin rằng bất cứ ai thích đọc tiểu thuyết đều đã trải qua điều tương tự và Hoàng Linh Vi đã trải qua điều đó không ít lần.

Nhưng lần này, cuốn tiểu thuyết mà Giang Phong giới thiệu cho cô ấy thực sự rất tuyệt vời, và Hoàng Linh Vi đã vô tình dành hết tâm sức cho nó, ngay cả âm thanh cảm biến điện tử "Chào mừng quý khách" vang lên cũng không thể kéo cô ấy ra khỏi cốt truyện.

Điều này cho thấy cô ấy mê mẩn đến độ nào.

"Cô ơi, ở đây có bán rượu con khỉ không ạ?"

Hoàng Linh Vi đang đắm chìm trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, nghe thấy câu hỏi này bên tai, và theo bản năng trả lời "Không có", sau đó cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi quen thuộc, cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô nhìn thấy một người mà cô hoàn toàn không ngờ đến.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back