Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 120: Hoàng Nữ Hiệp Xin Dừng Bước!



Tỉnh Hồ Bắc.

Giang Tuyết đang nằm ở trên sô pha trong phòng trọ xem phim.

Lễ Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ, Giang Tuyết vốn tính về nhà một chuyến, đáng tiếc họ hàng của cô đúng lúc đến thăm, cô hơi khó chịu nên không muốn phải lặn lội đường xa về quê nữa.

Giang Tuyết đang mải mê xem phim thì cậu em Giang Phong gửi WeChat video cho cô.

Sau khi tiếp nhận video, gương mặt đẹp trai của em trai đã xuất hiện trên màn hình, cười hì hì nói với cô: "Chị, em tạm thời cho chị xem ít đồ!" Hắn nói, lại điều chỉnh ống kính video từ phía trước ra phía sau, quay cái bàn trước mặt hắn.

Sau đó, Giang Tuyết nhìn thấy trên bàn trước mặt hắn có đặt tám xấp tiền một trăm, mỗi xấp có độ dày khác nhau, dày ít nhất cũng phải hơn ba mươi nghìn, mỏng cũng phải hơn mười nghìn, tổng cộng ít nhất có tới một hai trăm nghìn.

Giang Tuyết kinh ngạc nói: "Tiểu Phong, em lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ?"

Giang Phong điều chỉnh camera phía trước, cười ha hả nói: "Chị, không phải lúc trước em từng nói với chị là có mấy người khách sẽ làm đám cưới vào lễ Quốc Khánh sao? Hôm nay, tất cả bọn họ đều qua tạ môi, số tiền trên bàn này chính là tiền bọn họ nhét phong bì tạ môi đấy."

Giang Phong nói đến đây, lại điều chỉnh camera phía sau, đi bên cạnh nơi đặt đủ loại quà tặng đắt tiền kia, chậm rãi quay lướt qua, vừa quay vừa mỉm cười nói: "Những thứ này đều là quà tạ môi mà bọn họ đưa tới!"

"Trời ơi, Tiểu Phong, em nhận khách gì vậy? Mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy sao?" Thấy quà tặng 'chồng chất thành núi' trong video kia, Giang Tuyết thật sự chấn động rồi.

Khi em trai mới làm, nhận được một khách hàng lớn, sau đó kiếm được mấy chục nghìn tiền mai mối, cô đương nhiên biết, nhưng cô tưởng đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi.

Thật không ngờ mấy người khách hắn nhận sau đó, mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy, đúng là không thể tin nổi.

Giang Phong lại chuyển sang hình thức camera phía trước, mỉm cười nói: "Chủ yếu là em giúp bọn họ tìm được đối tượng thích hợp nhất, trong lòng bọn họ cảm kích, cho nên ra tay khó tránh khỏi hào phóng hơn."

Giang Tuyết hết lời khen ngợi: "Tiểu Phong, em giỏi thật đấy. Bây giờ mới bao lâu, còn chưa tới ba tháng, em đã kiếm được mấy trăm nghìn."

Giang Phong tươi cười nói: "Chị, chị xin nghỉ làm về đây đi! Chị ở đó một tháng kiếm ba tới năm nghìn cũng chẳng có ý nghĩa gì, chị về, em dẫn chi đi làm mai, nhiều thì không dám nói, một tháng kiếm ba tới năm chục nghìn vẫn dễ dàng."

Giang Tuyết nghe vậy thì hơi xiêu lòng, sau đó vẫn lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi Tiểu Phong, chị biết em muốn kéo chị lên, nhưng chị chẳng hiểu gì về chuyện mai mối, trở về không phải sẽ liên lụy em sao?"

Giang Phong nói: "Hi, làm mai mối rất đơn giản, cứ mở miệng là được. Đến lúc đó nhận được khách, em chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu, chị chỉ cần ở giữa giới thiệu làm mai là được."

Giang phụ nghe đến đó, ở bên cạnh nói tiếp: "Tiểu Tuyết, con trở về đi. Bây giờ, em trai con có rất nhiều khách, tùy tiện giúp con làm mai một đôi, con cũng có thể kiếm bằng ba bốn tháng lương của con bây giờ."

Giang Phong vội vàng chuyển ống kính sang hình thức phía sau, quay ba mẹ vào trong video.

Giang mẫu cũng nói theo: "Tiểu Tuyết, con trở lại đi. Bây giờ, em trai con làm mai rất có tiếng, bình thường không giúp được. Con xin nghỉ về giúp nó. Ba mẹ cũng tính bảo cả anh trai con xin nghỉ nữa, ba anh em bọn con cùng làm mai đi, khẳng định còn có hiệu quả hơn một mình Tiểu Phong làm."

Giang Tuyết vốn đã hơi động lòng, chỉ là sợ mình không biết làm mai sẽ làm ảnh hưởng tới em trai. Nếu bây giờ cả ba mẹ và em trai đều nói cô trở lại có thể giúp một tay, vậy cô còn gì phải do dự nữa, lập tức gật đầu nói: "Vậy được, chờ qua kỳ nghỉ Quốc Khánh, con sẽ xin nghỉ làm về nhà!"

Giang Phong lại đổi sang ống kính phía trước, hỏi: "Chị có nhiều vali không? Có cần em lái xe đi đón chị không?"

Giang Tuyết lắc đầu liên tục nói: "Không cần, số tiền xăng xe với phí đi đường em qua lại cũng đủ cho chị ngồi xe về rồi. Hơn nữa chị cũng không có nhiều đồ, đến lúc đó thứ gì nên bỏ thì bỏ, nên bán sẽ bán, một vali là đủ rồi."

Giang Phong mỉm cười nói: "Vậy em đặt vé máy bay trước cho chị nhé!"

Giang Tuyết từ chối: "Vé máy bay thì thôi, chị chưa từng ngồi máy bay, không quen, đến lúc đó rắc rối lắm. Chị ngồi tàu cao tốc là được rồi!"

Giang Phong nói: "Được rồi, tàu cao tốc cũng phải chạy hơn bảy giờ, em sẽ đặt chỗ cho chị ở ghế thương gia, chị ngủ một giấc là đến nơi!"

Cố Diệp Phi

Giang Tuyết đau lòng nói: "Ghế thương gia quá đắt, đắt hơn ghế hạng hai tới gần một nghìn đồng, thật sự quá lãng phí. Chị đặt ghế hạng hai là được rồi."

Giang Phong lơ đễnh nói: "Còn chưa đến một nghìn rưỡi, đắt gì chứ?"

Nếu là ba tháng trước, Giang Phong khẳng định cũng chọn ghế hạng hai, ngay cả ghế hạng nhất cũng không nỡ đặt, chứ đừng nói tới ghế thương gia siêu đắt đỏ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 121: Hoàng Nữ Hiệp Xin Dừng Bước! (2)



Nhưng trải qua gần ba tháng làm mai mối, khiến tầm mắt của hắn được mở rộng, tiền này kiếm được dễ dàng, tâm lý tiêu tiền cũng không còn có thể tiết kiệm thì tiết kiệm như trước đây, mà ở dưới tình huống kinh tế cho phép, nên thoải mái thì thoải mái.

Giang Tuyết nói: "Thật sự không cần đâu. Ghế hạng hai cũng được rồi. Cũng đâu phải chị chưa từng ngồi. Chờ sau này chị không thiếu tiền, sẽ thử ngồi ghế thương gia!"

Giang Phong bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu chị kiên trì, vậy em lại đặt ghế hạng nhất cho chị. Chị đừng từ chối nữa, ngồi ghế hạng nhất dù sao cũng thoải mái, rộng rãi hơn."

Cho dù Giang Tuyết cảm thấy không cần thiết, chẳng qua đây cũng là tấm lòng của em trai, cô không từ chối nữa.

...

Buổi chiều, Giang Phong nằm trên võng dưới cây nhãn, cầm điện thoại nói chuyện với chị Hoàng Linh Vi.

Từ khi thêm WeChat của cô gái này, mỗi ngày bất kể bận thế nào, Giang Phong đều sẽ bớt thời gian nói chuyện với cô.

Bởi vì biết được tất cả tài liệu của Hoàng Linh Vi, cho nên mỗi lần nói chuyện phiếm, Giang Phong đều có thể dễ dàng tìm được đề tài cô thích, hơn nữa quan điểm của hai người gần giống nhau, cách nhìn về rất nhiều chuyện cơ bản cũng giống nhau, mỗi lần nói chuyện đều làm cho Hoàng Linh Vi có cảm giác tìm được tri âm, làm Hoàng Linh Vi càng tăng thêm thiện cảm với Giang Phong.

Lúc này, Giang Phong đang nói chuyện với cô về tám người khách đến nhà tạ môi hôm qua, thậm chí gửi cả ảnh phong bì và quà tặng cho Hoàng Linh Vi xem.

Hoàng Linh Vi: "Không hổ danh là người mai mối, tôi tính qua đống quà tặng kia ít nhất cũng phải đáng giá ba bốn chục nghìn, còn có tám phong bì phồng to thế kia, chỉ nhìn độ dày cộng lại chắc hẳn cũng phải trăm mấy hai trăm. Nói vậy, cả ngày hôm nay anh đã thu vào hai trăm nghìn?"

Giang Phong: "Đây là kết quả tôi nỗ lực trước đó, chỉ là tập trung thu vào một ngày thôi."

Hoàng Linh Vi: "Hu hu hu, tôi thật hâm mộ. Lúc nghỉ hè, tôi cũng cố gắng trông cửa hàng, vậy mà không thể kiếm được nhiều bằng anh!"

Giang Phong: "Người trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có như cô không cần phải chê cười tôi. Cô kiếm tiền để trải nghiệm cuộc sống, mà tôi kiếm tiền là vì cải thiện cuộc sống, hai chuyện này là hai khái niệm khác nhau."

Hoàng Linh Vi: "Anh kiếm tiền vì cải thiện cuộc sống? Có tiện nói cho tôi biết nhà anh làm gì không?"

Cho dù cô và Giang Phong nói chuyện ở trên WeChat đã một tháng rưỡi, nhưng cho đến tận lúc này hai người thậm chí chưa từng gửi ảnh, cũng chưa từng gọi video, càng chưa từng hỏi thăm điều kiện gia đình của mỗi người.

Mặc dù qua những lời nói chuyện bình thường, hai bên đều mơ hồ đoán được một số bối cảnh của đối phương, nhưng dù sao đó chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ nghe được Giang Phong nói vậy, cô cũng tò mò hỏi một câu.

Giang Phong: "Chuyện này có gì bất tiện đâu. Ba mẹ tôi đều là nông dân, đời đời đều kiếm ăn trong ruộng, cho nên muốn cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt, cũng chỉ có thể dựa bản thân tôi nỗ lực!"

Hoàng Linh Vi: "Hóa ra là vậy, chẳng qua cũng không sao, so với gia cảnh, năng lực cá nhân mạnh mẽ mới thật sự là cao thủ. Anh mới tốt nghiệp chưa đến ba tháng, chỉ dựa vào năng lực của mình kiếm tới mấy trăm nghìn, như vậy đã là rất lợi hại rồi!"

Giang Phong: "Nếu so sánh với những người bình thường không có bối cảnh, tôi quả thật là tạm được. Nhưng người ta là con cháu nhà giàu, vậy bây giờ tôi không thể so sánh được, tôi vẫn cần phải tiếp tục cố gắng."

Hoàng Linh Vi: "Ừ, con người không ngừng vươn lên mới là ngầu nhất. Bây giờ anh đã nổi tiếng ở trong thôn, tôi tin tưởng không bao lâu nữa, anh có thể nổi danh ở trên trấn. Đến lúc đó, anh sẽ kiếm được càng lúc càng nhiều hơn."

Giang Phong: "Vi Vi à, làm bạn, tôi cảm thấy cô cần phải cho tôi chút khích lệ đấy."

Hoàng Linh Vi: "Khích lệ gì chứ?"

Cố Diệp Phi

Giang Phong: "Nói ví dụ như, gửi ảnh tự sướng gì đó cho tôi chẳng hạn!"

Hoàng Linh Vi: "Hừ, anh nghĩ hay thật đấy!"

Giang Phong: "Có thể không chụp mặt, chỉ chụp chân thôi cũng được!"

Hoàng Linh Vi: "... Anh đúng là b**n th** mà!"

Giang Phong: "Cô đừng hiểu nhầm. Tôi chẳng qua có trực giác, cảm thấy cô chắc chắn có đôi chân dài và đẹp, cho nên muốn xem thử mình đoán có đúng không!"

Hoàng Linh Vi: "Hừ hừ, trực giác của anh thật ra rất chuẩn, bản cô nương lại có đôi chân dài thẳng, đẹp siêu cấp, nhưng không thể để cho loại người háo sắc như anh xem được!"

Giang Phong: "Đồng chí Vi Vi, tôi cảm thấy cô chắc chắn đã đổ oan cho tôi. Tôi là căn cứ vào ánh mắt tán thưởng để xem, tuyệt đối không phải lấy ra làm chuyện xấu, cho nên cô cứ chụp một tấm để tôi xem thử chân dài của cô đẹp tới mức nào đi?"

Hoàng Linh Vi: "Tạm biệt!"

Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp xin dừng bước!"

Hoàng Linh Vi: "Anh còn có chuyện gì nữa?"

Giang Phong: "Chân không thể chụp, vậy tay thì có thể chứ? Tôi muốn xem thử tay ngọc nhỏ nhắn của Hoàng nữ hiệp!"

Hoàng Linh Vi: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 122: Tôi Có Thể Nắm Tay Này Cả Đời



Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, tôi chưa từng nói với cô là tôi xem tướng rất lợi hại à? Đặc biệt là mảng xem nhân duyên này, nếu tôi tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không có ai dám nhận mình đứng đầu đâu."

Hoàng Linh Vi: "Anh đang c.h.é.m gió đấy à?"

Giang Phong: "Tôi đã biết cô không tin mà. Cô nghĩ xem, tôi là một mới vào nghề mai mối, dựa vào đâu mà chưa đến ba tháng đã kiếm được mấy trăm nghìn tiền mai mối chứ?"

Hoàng Linh Vi: "..."

Giang Phong: "Thật ra chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là xem nhân duyên, hơn nữa xem được cực chuẩn, không ít khách của tôi bị trình độ xem tướng của tôi chinh phục, mới tin tưởng tôi như vậy."

Hoàng Linh Vi: "Thật không đây? Anh còn có bản lĩnh này à?"

Giang Phong: "Đương nhiên là thật rồi. Cô không tin có thể thử đi, xem tôi có c.h.é.m gió không!"

Hoàng Linh Vi: "Thử thế nào?"

Giang Phong: "Tôi có thể xem tướng tay cho cô trước. Cô chụp cho tôi mấy tấm ảnh tay từ các góc độ khác nhau, sau đó gửi đến cho tôi."

Hoàng Linh Vi: "Được, anh chờ đấy, tôi chụp cho anh, nếu anh dám lừa tôi, hừ hừ, xem tôi còn để ý tới anh nữa không!"

Giang Phong: "Cô yên tâm, đại sư đây không lừa gạt người, bảo đảm có thể tính ra cả chuyện cô còn bé từng đái dầm!"

Hoàng Linh Vi: "Đáng ghét, anh mới đái dầm đấy!"

Giang Phong: "Ha ha ha..."

Đại khái chờ chừng một phút, Hoàng Linh Vi gửi sáu tấm ảnh qua, mỗi tấm ảnh đều có góc chụp khác nhau, chẳng qua đều có một điểm tương đồng, đó chính là bàn tay trong ảnh quá đẹp!

Giờ phút này, trong đầu Giang Phong bất giác xuất hiện những câu thơ kinh điển miêu tả bàn tay đẹp của người phụ nữ:

Vén tay áo lộ ra bàn tay trắng mịn, vòng vàng treo trên cổ tay.

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua khung cửi.

Gió nhẹ thổi qua kẽ tay, che đôi môi hồng.

Bàn tay bốc khói xanh, giơ áo kéo khói tím.

Người đẹp nâng tay trắng, hai tay tuyệt vời cười nâng ngọc bát.

Đôi tay trắng thuần không người thưởng thức, làng trống gọi nhau nhìn ươm tơ.

Giang Phong: "Đúng là quá đẹp, tôi có thể nắm tay này cả đời!"

Lời này tán cho trái tim Hoàng Linh Vi đập thình thịch: "Hừ, nghĩ thật hay!"

Cố Diệp Phi

Giang Phong: "Chị gái Vi Vi, từ tướng tay này của cô có thể thấy được, cô là con gái một, từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ xem như viên minh châu trong tay. Cô là người lương thiện, trong lHạ phụo hiệp, có phần tương tự với nhị tiểu thư Quách Tương trong "Thần Điêu". Cô giữ mình trong sạch, hướng tới tình yêu giống như của Quách Tĩnh và Hoàng Dung vậy."

Hoàng Linh Vi: "Ồ, không ngờ anh còn có chút bản lĩnh thật. Tôi bị anh làm cho sốc rồi đấy!"

Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, xin chú ý lời lẽ của cô, sao cô lại gọi là sốc chứ? Tôi là có bản lĩnh thật, được không?"

Hoàng Linh Vi: "Hì hì, Giang đại sư, vậy mời anh giải thích về nhân duyên của tôi được không?"

Giang Phong: "Trải qua đại sư tôi suy tính, nhân duyên của Hoàng nữ hiệp vốn ứng ở trên người đại sứ đây!"

Hoàng Linh Vi: "Tôi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ, da mặt lại dày như vậy (hình động) "

Giang Phong: "Ngượng ngùng (icon) "

Hoàng Linh Vi: "Anh nhà giàu mập lùn xấu mà anh nói với tôi lần trước đi xem mắt thế nào?"

Giang Phong: "Trước mắt tiến triển vẫn tính là thuận lợi. Sau này tôi lại gọi điện thoại giục. Nếu nhà gái quyết định xong, tôi sẽ bố trí cho bọn họ tới 'thăm nhà', sau đó mau chóng quyết định ngày cưới."

...

Phan Châu.

Quán cà phê nào đó ở huyện Cao Lương.

Ngụy Tuyết Phong đang dùng cách của anh ta để theo đuổi Hạ Linh Linh, nói: "Linh Linh, tôi muốn đầu tư, mở một xưởng sắt ở huyện các cô, hy vọng có thể mời mấy người anh của cô tới quản lý giúp. Tôi sẽ cho mỗi người bọn họ 10% cổ phần, không biết có được không?"

Hạ Linh Linh liếc nhìn anh ta, nói: "Đám anh trai tôi không biết gì, làm sao có thể quản lý xưởng sắt giúp anh được!"

Ngụy Tuyết Phong nhấp một hớp cà phê, mỉm cười nói: "Cái này không thành vấn đề, tôi sẽ phái người qua giúp đỡ quản lý. Bọn họ chỉ cần ở đó tìm hiểu một thời gian, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ biết thôi. "

Hạ Linh Linh nghe vậy thì im lặng. Cô biết Ngụy Tuyết Phong làm như thế chỉ để lấy lòng cô, cô không cần nhắc tới lịch trình đã lên kế hoạch của mình thời gian này cũng được.

Hạ Linh Linh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Đầu tư một xưởng sắt cần bao nhiêu tiền vậy?"

Ngụy Tuyết Phong trả lời: "Cái này thì phải xem quy mô của xưởng sắt nữa, xưởng sắt nhỏ bình thường thì mấy trăm nghìn là được, lớn chắc phải đầu tư trên mười triệu."

Hạ Linh Linh vừa quấy cà phê vừa nói: "Mở xưởng sắt có thể kiếm được tiền không? Có nguy cơ bị lỗ vốn không?"

Ngụy Tuyết Phong mỉm cười nói: "Kinh doanh buôn bán luôn có nguy cơ, không thể chắc chắn lời một trăm phần trăm được. Chẳng qua nhà tôi làm nghề này, không thiếu tiền, không thiếu kinh nghiệm, càng không thiếu quan hệ, cho nên xác suất có thể kiếm tiền sẽ lớn hơn."

Hạ Linh Linh nói: "Nếu có thể kiếm tiền, vậy anh xem mà làm. Chẳng qua anh không cần cho đám anh trai tôi cổ phần làm gì. Anh cho bọn họ tiền lương và đãi ngộ không tệ là được rồi!"

Ngụy Tuyết Phong nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, hào phóng nói: "Cô đừng lo, các anh cô đâu phải người ngoài, chờ dẫn bọn họ vào nghề xong, tôi sẽ tặng luôn xưởng sắt cho ba mẹ cô, coi như là lễ hỏi của cô!"

Hạ Linh Linh: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 123: Tôi Có Thể Nắm Tay Này Cả Đời (2)



Tập đoàn Uông thị là một trong những doanh nghiệp lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Việt, bao gồm khai thác phát triển bất động sản, kinh doanh vận tải, cho thuê nhà, dịch vụ thông minh, bán nhà, sửa chữa trang trí nhà ở, là tập đoàn lớn có vốn đầu tư tới trăm tỷ, cũng có năng lực ảnh hưởng không nhỏ trong phạm vi toàn quốc.

Lúc này, Uông Văn Kiệt đang ở trong văn phòng chủ tịch, trao đổi với ba mình về dự án sắp khởi công của tập đoàn gần đây.

Uông Văn Kiệt là con trai độc nhất trong nhà, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uông thị, đã sớm được ba anh ta bồi dưỡng làm người kế nghiệp, trước mắt đã là nhân vật số hai của tập đoàn.

Sau khi hai ba con bàn chuyện công việc xong, ông Uông thấy con trai thông minh tháo vát, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

So với đám con nhà giàu vô tích sự, ba Uông cảm giác con trai nhà mình không phụ sự kỳ vọng của ông ta, dưới sự bồi dưỡng của ông ta đã từng bước trở thành một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.

Tiếc nuối duy nhất là năm nay con trai đã 33 tuổi, vẫn chưa lập gia đình.

Cho dù trong đám con cháu nhà giàu, chộp một cái cũng có cả đống người ở tuổi này chưa lập gia đình, nhưng ông Uông cảm thấy con trai cần phải sớm lập gia đình sinh con, như vậy mình mới có đủ thời gian và sức lực bồi dưỡng đời kế tiếp.

Bồi dưỡng đời kế tiếp tốt còn hơn bất kỳ chuyện gì. Bằng không, anh có xây dựng cả sự nghiệp lớn thế nào đi nữa, một khi giao đến trong tay những kẻ phá của, chỉ vài phút hắn sẽ chơi đùa cho anh phá sản.

"Văn Kiệt, năm nay con đã 33 tuổi, đã tới lúc nên cưới vợ rồi. Nếu con còn kéo dài nữa, có lẽ ba sẽ không thể nhìn thấy được ngày cháu trai thành tài đâu!" Ba Uông nói với ẩn ý sâu xa.

Uông Văn Kiệt nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Ba, con cũng muốn sớm lập gia đình, nhưng vẫn không gặp được người nào thích hợp, con chẳng có cách nào, cũng không thể tùy tiện cưới một người về sống qua ngày chứ?"

Ba Uông nói: "Ở trên phương diện hôn nhân này, ba vẫn luôn tôn trọng ý kiến của con. Nhưng con cũng phải hành động đi. Nếu bản thân con không tìm được người nào thích hợp, vậy ba sẽ phải phát động quan hệ tìm thay con đấy."

Uông Văn Kiệt nghe vậy thì vội vàng nói: "Con biết rồi, con sẽ mau chóng liên hệ. Đợt trước, một người bạn học thời đại học của con mời được đại sư làm mai thay cậu ấy, bây giờ hai người đã có tiến triển rất thuận lợi. Con tính sau này cũng mời đại sư này làm mai giúp con, xem có thể gặp được đối tượng thỏa mãn hay không."

Ba Uông nhíu mày: "Đại sư làm mai à?"

Uông Văn Kiệt kể cho ba mình biết những tin tức anh ta biết được về đại sư này, cuối cùng mới lên tiếng: "Cho dù con không có tận mắt chứng kiến năng lực của đại sư này, nhưng tôi tin vào mắt nhìn của ba bạn học con, cho nên tính mời đại sư này ra tay, xem có thể tìm được đối tượng khiến con thỏa mãn hay không."

Ba Uông trầm ngâm một lát rồi nói: "Nghe con nói vậy, đại sư này quả thật không đơn giản. Vậy con cứ đi thử cũng không sao."

Uông Văn Kiệt gật đầu nói: "Vâng, con sẽ liên hệ lại với bạn học của con, nhờ cậu ấy giới thiệu giúp!"

...

Thứ tư, ngày mùng 5 tháng 10 năm 2022.

Nhà họ Hạ ở Phan Châu huyện Cao Lương, Giang Phong lái xe đi trước dẫn đường, cùng người nhà họ Hạ và họ hàng nhà họ Hạ tới “thăm gia” của nhà họ Ngụy ở Phan Châu.

Lần này tới thăm gia, nhà họ Hạ điều động tất cả thành viên, bên phía họ hàng thật ra không mời nhiều, chỉ có chú, dì và chị họ của Hạ Linh Linh.

Cố Diệp Phi

Xe của Giang Phong chở bốn người, theo thứ tự là Hạ phụ, Hạ Linh Linh, anh hai và chị họ của Hạ Linh Linh. Mà bốn người là Hạ mẫu và anh cả, anh ba, anh tư của Hạ Linh Linh ngồi chen chúc trên chiếc xe của dì cô.

"Chị Linh Linh, trải qua mấy ngày gặp gỡ, chắc chị cũng nhìn ra được anh Phong là người thế nào chứ?" Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

Hạ Linh Linh khẽ gật đầu, nói: "Trước mắt, tôi thấy tính cách của anh ấy vẫn tạm được, không khác với những lời anh nói với tôi trước đây. Nhưng không biết sau này có thể thay đổi hay không."

Giang Phong mỉm cười nói: "Về điểm ấy, chị Linh Linh cứ yên tâm. Rất nhiều người đàn ông hoặc phụ nữ cưới xong sẽ hoàn toàn khác với trước khi cưới. Đó là vì trước khi cưới bọn họ đều giả vờ, sau khi cưới không cần giả vờ nữa, đương nhiên sẽ giống như biến thành người khác vậy.

Mà tính cách của anh Phong bây giờ chính là bản tính của anh ấy. Bất kể là trước hay sau khi cưới đều sẽ không thay đổi quá nhiều. Chị chỉ cần lo gả qua, không cần lo lắng gì nữa đâu."

Hạ phụ nói tiếp: "Linh Linh yên tâm, con cũng đã nhìn thấy được năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư rồi. Nếu đại sư nói con và Tuyết Phong có duyên phận vợ chồng, vậy chắc chắn không sai được."

Hạ Linh Linh nói: "Con đương nhiên là tin tưởng rồi, bằng không cũng sẽ không nhanh chóng nhận lời tới 'thăm gia' như vậy."

Người chị họ vẫn không lên tiếng đột nhiên hỏi: "Giang đại sư, lúc trước tôi rất muốn hỏi, anh có thể suy tính về tình trạng hôn nhân của tôi không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Vậy tôi suy tính cho cô nhé!"

Hắn nói xong, quay đầu liếc nhìn cô ta, sau đó lại lái xe nửa phút, mới nói với cô ta: "Hôn nhân của cô tổng thể xem như không tệ, chồng cô rất yêu cô. Khuyết điểm duy nhất chính là cô quá mạnh mẽ, quản chồng quá chặt, làm anh ta cũng sắp không thể ngẩng đầu trước mặt bạn bè nữa. Điều này thật ra không phải là chuyện gì tốt. Nếu ngay cả chút tự do uống rượu với bạn cũng không có, vậy một ngày nào đó anh ta sẽ không nhịn được nữa."

Chị họ Hạ thán phục nói: "Giang đại sư quả nhiên lợi hại, vậy tôi nên làm thế nào đây?"

Giang Phong nói: "Nói ví dụ như anh ta muốn ra ngoài uống rượu với bạn, người bạn này rốt cuộc là có tính cách thế nào? Nam hay nữ? Là bạn nhậu quan trọng hay không? Hay bạn thân từ nhỏ? Hoặc là khách có quan hệ trên công việc?

Nói chung, cô phải biết cách phân biệt, lúc nên quản chặt thì quản chặt, lúc nên thả lại phải thả."

Chị họ Hạ nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Tôi đã hiểu được phần nào rồi, cảm ơn Giang đại sư đã chỉ điểm."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 124: Cô Gái, Tôi Lại Nhìn Trúng Cô Thì Làm Sao?



Phan Châu.

Biệt thự nhà họ Ngụy.

Nhìn biệt thự sang trọng trước mắt này, trong lòng đám người nhà họ Hạ đều vô cùng chấn động.

Khi người nhà họ Ngụy dẫn bọn họ đi tham quan biệt thự, dì út nhà họ Hạ nói nhỏ với cô cháu gái của mình: "Linh Linh, chờ gả vào nhà này, cháu sẽ có số được hưởng phúc cả đời!"

Cho dù Hạ Linh Linh không phải là người phụ nữ hám giàu, nhưng chỉ cần là người sẽ hướng tới cuộc sống tốt hơn, nhìn thấy căn biệt thự cao cấp đẹp giống như trong phim này, tâm linh của cô cũng bị đả kích không nhỏ.

Hạ phụ, Hạ mẫu và mấy anh em nhà họ Hạ đều giống như vào nhà quan viên lớn, hoàn toàn là mở rộng tầm mắt.

Chị họ Hạ nhìn thấy, hai mắt cũng sáng lên, không ngừng hâm mộ.

Đến lúc này, không ai cảm thấy Hạ Linh Linh cưới Ngụy Tuyết Phong là uất ức cho cô nữa. Gia đình người ta như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn được gả vào còn không có cơ hội đấy!

Giang Phong cũng đi theo tham quan căn biệt thự, thấy trong biệt thự được trang trí lắp đặt xa hoa khí thế kia, trong lòng cũng không ngừng than thở, cuộc sống của người giàu và cuộc sống của người bình thường đúng là khác nhau một trời một vực!

Cũng không biết phải tới ngày tháng năm nào, hắn có khả năng kiếm tiền mua được căn biệt thự như vậy.

Lần này tới thăm gia đình, nhà họ Ngụy cũng mời không ít họ hàng tới, những họ hàng thấy dáng người và ngoại hình xuất chúng của Hạ Linh Linh, đương nhiên đều hết lời khen ngợi.

Mà nhà họ Ngụy chiêu đãi khách ăn cơm càng không cần phải nói, đặc biệt mời đầu bếp lớn tới nấu, dùng đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, món ăn nấu ra có thể nói là sắc hương vị đều đầy đủ.

Chờ ăn uống no nê xong, Giang Phong tìm một cơ hội nói chuyện với Ngụy Nguyên Châu về vấn đề lễ hỏi.

"Chú Ngụy, bây giờ đã đi đến bước 'thăm gia', tiếp theo sẽ phải nói chuyện về vấn đề lễ hỏi. Chú tiết lộ cho cháu biết một ít đi, chờ trên đường trở về, cháu sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này, để cho bọn họ mau chóng quyết định ngày cưới."

Ngụy Nguyên Châu đương nhiên cũng muốn có thể sớm ngày giải quyết chuyện này, lập tức nói: "Ít ngày trước, Tiểu Phong nhà tôi nói muốn đầu tư mở một xưởng sắt ở bên huyện Cao Lương, sau đó đưa xưởng sắt này coi như lễ hỏi cho nhà họ Hạ.

Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ khống chế đầu tư quy mô xưởng sắt này trong khoảng ba triệu, mặt khác lại thêm 1,88 triệu tiền mặt, đây chính là lễ hỏi nhà họ Ngụy chúng tôi đưa ra, Giang đại sư thấy thế nào?"

Giang Phong khen: "Chú Ngụy đúng là lòng dạ rộng rãi, lễ hỏi này hoàn toàn không thành vấn đề, chờ tin tốt của cháu đi!"

"Vậy làm phiền Giang đại sư!"

Cố Diệp Phi

"Không cần khách sáo, đây là một phần công việc của cháu mà!"

Chuyến tới thăm nhà này, sau khi ăn cơm xong, lại nói chuyện phiếm hơn mười phút, nhà gái chuẩn bị quay về.

Mà trước khi nhà gái rời đi, Ngụy Nguyên Châu lại lấy ra phong bì đã được chuẩn bị sẵn từ trước, lần lượt chia cho đám người nhà họ Hạ, cả ông mai Giang Phong cũng nhận được một phong bì dày.

...

Lúc trở về, người ngồi trên xe của Giang Phong đổi lại thành bốn người Hạ phụ, Hạ mẫu, dì Hạ và Hạ Linh Linh.

Giang Phong vừa lái xe vừa nói: "Chị Linh Linh, hôm nay đã qua thăm gia đình, chị cũng thấy được thái độ nhà họ Ngụy rồi đấy. Bây giờ, cuộc hôn nhân này chỉ còn chờ câu trả lời của chị nữa thôi!"

Thật ra, khi Hạ Linh Linh đồng ý tới thăm gia đình nhà họ Ngụy, hai bên cơ bản đã xác định được chuyện này. Giang Phong nói như vậy chẳng qua là muốn xác định lại lần cuối cùng mà thôi!

Dù sao Hạ Linh Linh cũng là con gái, vẫn nên rụt rè, bởi vậy cô không trả lời ngay mà im lặng một lát, mới nói: "Tôi nghe theo ba mẹ tôi!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chú Hạ thím Hạ, chắc chú thím đồng ý chứ?"

Hạ mẫu trả lời trước: "Tôi đồng ý."

Hạ phụ nói tiếp: "Tôi cũng không có ý kiến!"

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Phong, hắn hỏi tiếp: "Vậy chú Hạ thím Hạ, chú thím có yêu cầu gì về phương diện lễ hỏi này không?"

Hạ phụ và Hạ mẫu nghe vậy thì liếc nhìn nhau, sau đó Hạ phụ lắc đầu nói: "Chúng tôi không có yêu cầu gì về lễ hỏi, bảo nhà bọn họ xem rồi cho là được rồi!"

Giang Phong nhìn về phía Hạ Linh Linh nói: "Chị Linh Linh, anh Phong muốn đầu tư một xưởng sắt ở huyện các chị,

Anh ấy có nói với chị về chuyện này không?"

Hạ Linh Linh gật đầu nói: "Anh ấy đã từng nói với tôi!"

Giang Phong nói: "Ý của chú Ngụy là sẽ đầu tư xưởng sắt này khoảng ba triệu, sau đó lại thêm 1,88 triệu tiền mặt, xem là lễ hỏi tặng cho nhà họ Hạ các chị, mọi người cảm thấy thế nào?"

Lời này vừa nói ra, trong xe lập tức yên tĩnh!

Dì Hạ vẫn im lặng, lúc này không nhịn được chắt lưỡi nói: "Trời ơi, vừa ra tay đã là lễ hỏi bốn triệu tám trăm tám mươi nghìn, không hổ danh là tỷ phú, đúng là hào phóng thật!"

Hạ phụ và Hạ mẫu cũng bị chấn động. Người ta có tài sản hàng trăm triệu là chuyện của người ta, cho dù cũng biết con gái gả qua, nhà bọn họ khẳng định được nhờ, nhưng không ngờ 'ánh sáng' này tới nhanh như vậy.

Số tiền mặt 1,88 triệu kia là một khoản tiền lớn đối với nhà bọn họ, không ngờ người ta còn đầu tư ba triệu xây xưởng sắt đưa cho nhà bọn họ, phải biết đó không chỉ đơn thuần là chuyện giá trị ba triệu, mà người ta còn bố trí cho nhà họ Hạ bọn họ một con đường có thể tiếp tục kiếm tiền, khoản tiền này thật sự vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Hạ Linh Linh thật ra không bị chấn động như vậy, chẳng qua trong lòng cô cũng cảm nhận được sự chân thành của nhà họ Ngụy.

Hạ phụ lại lên tiếng: "Nhà họ Ngụy đúng là dụng tâm, chúng tôi đều không có ý kiến!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu không có ý kiến, vậy cứ quyết định như thế đi. Cháu sẽ trả lời lại cho nhà họ Ngụy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back