Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 370: Lấy Được Vợ Hiền, Húp Cháo Cũng Ngọt (2)



Giang Phong mỉm cười: “Cũng coi như có bí quyết đi, lúc em làm mai mối, ngoại trừ điều tra thông tin cá nhân và bối cảnh gia đình các thứ, còn sẽ kết hợp xem tướng nữa, cuối cùng mới sàng lọc ra cặp đôi vợ chồng xứng đôi nhất để tác hợp.

May mắn là, đến nay, phương pháp lựa chọn này của em vẫn chưa xảy ra sai lầm gì.”

Hoàng Nguyên Giáp kinh ngạc nói: “Chú em Giang thật sự là khiêm tốn mà, còn nói bản thân chỉ biết chút da lông của việc xem tướng thôi, bây giờ xem ra cậu thật sự đúng là cao thủ trong việc này đấy.”

“Cao thủ thì không dám nhận, chỉ là ở trong vấn đề nhân duyên thì nhìn cũng tương đối chính xác.”

Giang Phong lại khiêm tốn một câu, lập tức khẽ nói: “Anh Hoàng, xem tướng mạo của anh, hẳn là có một đứa con gái rất hiếu thuận nghe lời nữa, nếu như có ngày nào anh muốn tìm đối tượng cho con gái của mình, vậy nhớ cứ nói với em một tiếng, em cam kết sẽ tìm cho anh một người con rể cực kỳ vừa lòng.”

Hoàng Nguyên Giáp khen không dứt miệng: “Lợi hại, lợi hại, vậy mà cũng nhìn ra được, nếu không phải con gái của tôi đã có bạn trai, vậy chắc chắn tôi sẽ bắt cậu giúp nó tìm đối tượng hộ.”

Đã diễn phải diễn cho tròn, Giang Phong nói tiếp: “Có bạn trai rồi cũng không sao, có cơ hội em có thể giúp anh nhìn một chút xem hai người họ có duyên vợ chồng hay không.”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Được, con gái của tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó tôi sẽ lập tức bảo nó mang bạn trai về ra mắt người nhà, lúc cần cậu xuất mã sẽ liên hệ với cậu sau.”

Giang Phong cười đáp: “Được, em cam đoan chỉ cần anh gọi sẽ lập tức đến.”

Hoàng Nguyên Giáp càng nhìn Giang Phong càng thấy thuận mắt, thằng nhóc trước mắt này dáng dấp đẹp trai, EQ cao, ăn nói khéo léo, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp riêng, hơn nữa, tính tình còn rất hợp với ông.

Nếu như không phải con gái đã có bạn trai, ông thật sự muốn giới thiệu con gái nhà mình cho cậu trai này.

Lúc này đã là giữa trưa, hai người mặc dù đã ăn không ít, nhưng sau khi bị lôi cuốn vào cuộc trò chuyện thì chủ yếu cũng chỉ uống trà, cho dù bây giờ còn chưa đói, Hoàng Nguyên Giáp vẫn đã quen gọi người phục vụ mang lên thêm các loại trà bánh có mùi vị không tệ.

Sau đó, hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện, mãi tới khoảng một rưỡi chiều mới thỏa mãn tan cuộc.

Lúc tính tiền, Giang Phong còn tranh trả tiền.

Hoàng Nguyên Giáp vội vàng ngăn hắn lại, cười ha hả nói: “Cậu em Giang, cậu là khách ở xa tới, cũng không thể đoạt việc của chủ nhà là tôi như vậy được!”

Giang Phong thản nhiên cười: “Được, vậy em liền để cho anh Hoàng đây tính hết vậy!”

“Khách khí cái gì, lại không đáng mấy đồng tiền.”

“Vậy anh Hoàng, em đi trước đây, sau này chúng ta lại liên hệ sau.”

“Được, sau này liên hệ.”

...

Tỉnh thành Quế tỉnh.

Mặt trời mới mọc trên một cửa hàng nho nhỏ ở một góc nào đó của quảng trường, quán ăn nhỏ của Hạ Đỉnh Thiên chính thức khai trương.

Cửa hàng nho nhỏ với mặt tiền chỉ có mấy m2 này mặc dù vị trí có chút hẻo lánh, nhưng lượng khách nơi này cũng không nhỏ, cho nên tiền thuê mặt bằng cũng không hề rẻ, một tháng hết hai ngàn tệ.

Hạ Đình Thiên thuê cửa hàng này để kinh doanh một món quà vặt tương đối nổi tiếng ở quê mình —— Huyết Heo Long Chi.

Huyết Heo Long Chi hay còn gọi là tiết canh dầu vừng, là m.á.u heo tươi sau khi được chế biến tỉ mỉ kết thành hình đậu hũ trơn mềm đỏ hồng, thêm chút hạt tiêu và dầu vừng, thêm chút ớt khô và cải bắc thảo, cho thêm một muỗng canh xương hầm được ninh trong nhiều giờ.

Nuốt xuống cảm giác dạ dày ấm áp thoải mái, vị cay nhẹ đưa miệng, mùi hương thơm ngon, hơi nóng bốc lên, rất ngon miệng.

Bởi vì cũng chỉ kinh doanh món ăn này, cho nên trên biển cửa hàng trực tiếp in hình ảnh của món ăn.

Hình ảnh kia là hình ảnh đã được Hạ Đỉnh Thiên đặc biệt cẩn thận lựa chọn để mang đi in, hình ảnh tương đối hút mắt, khiến người xem không nhịn được muốn vào mua một bát nếm thử hương vị.

Bởi vậy, mặc dù mới khai trương, nhưng việc buôn bán của quán Hạ Đỉnh Thiên rất không tệ.

Đương nhiên, có thể giữ chân những vị khách này hay không thì phải xem tay nghề của Hạ Đỉnh Thiên.

Trong số những vị khách tới nếm thử món ăn, có tám người là nữ, chủ yếu là vì sức ăn của nữ ít hơn sức ăn của nam, một bát tiết canh dầu vừng là đã có thể no rồi, hoàn toàn có thể đem món quà vặt này trở thành cơm trưa luôn.

Cố Diệp Phi

“Ông chủ, mùi vị món Huyết Heo Long Chi này không tệ, thời gian buôn bánh bình thường của quán mình không biết là vào khung giờ nào nhỉ?”

“Ông chủ, ngày mai tôi lại tới ăn, ông chủ nhớ chuẩn bị thêm vài cái ghế nhỏ nhé, nếu không ngay cả chỗ ngồi ăn cũng không có.”

“Ông chủ, tôi đề nghị quán cho thêm chút rau thơm, như thế hương vị hẳn là sẽ càng thơm ngon hơn.”

“Ông chủ…”

Hạ Đỉnh Thiên vừa bận rộn trả lời câu hỏi của khách, mắt thấy món ăn được hoan nghênh, hắn cũng lôi hết mười phần sức lực ra để làm, chỉ cần việc buôn bán có thể tiếp tục thuận lợi như vậy, vậy không bao lâu sau là hắn có thể trả hết nợ nần trong nhà rồi.

Đến lúc đó, hắn sẽ có thể tích lũy chút tiền, cưới một cô vợ về cùng cố gắng sinh hoạt!

Nghĩ tới điểm vui vẻ, gương mặt Hạ Đỉnh Thiên lộ ra nụ cười lâu ngày không thấy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 371: Lấy Được Vợ Hiền, Húp Cháo Cũng Ngọt (3)



Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Đã nửa tháng trôi qua, Lôi Minh lại một lần nữa đến thăm hỏi Thủ trưởng.

Lần thăm hỏi trước một nửa là tiện đường, một nửa là vì muốn nhắc Thủ trưởng một chút về chuyện hôn nhân đại sự của con trai ông, Lôi Hải, xem xem có thể tác hợp con trai hắn và Tiểu Phượng Hoàng được hay không.

Kết quả khiến Lôi Minh rất tiếc nuối, Tiểu Phượng Hoàng đối với Lôi Hải lớn lên từ nhỏ cùng mình không hề có chút tình yêu nam nữ nào, chỉ coi người ta như anh trai mà đối đãi, hơn nữa, Tiểu Phượng Hoàng qua lời giới thiệu của người mai mối còn nhìn trúng một giáo sư đại học gia cảnh bất phàm.

Lần tới thăm hỏi này, một mặt là liên lạc tình cảm, mặt khác là muốn hỏi chút chuyện về người mai mối kia.

Qua ba lượt rượu và thức ăn, Lôi Minh liền hỏi: “Thủ trưởng, lần trước trò chuyện cùng nhau, anh có nói Tiểu Phượng Hoàng nhà anh sắp tới sẽ đăng ký kết hôn, không biết đã định ngày tháng cụ thể hay chưa?”

Đại lão Kiều gật đầu đáp: “Đã định thời gian ra rồi, tuần sau hai đứa nó sẽ đăng ký kết hôn.”

Lôi Minh lại lần nữa cảm thấy tiếc nuối trong lòng, nếu như có thể mà nói, ông thật sự muốn kết thành thân gia với người Thủ trưởng này, đáng tiếc, thằng con kia nhà mình lại không thể bắt được tâm của Tiểu Phượng Hoàng.

“Vậy hôn lễ thì sao? Mọi người tính thế nào?”

Đại lão Kiều lắc đầu nói: “Hôn lễ sẽ không làm, một là Phượng Hoàng tương đối bận rộn, không có thời gian tổ chức hôn lễ. Hai là hoàn cảnh gia đình chúng tôi như vậy, không thích hợp gióng trống khua chiêng làm hôn lễ, người trong nhà đóng cửa đến ăn bữa cơm là được rồi!”

Lôi Minh hiểu, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, lấy thân phận của Thủ trưởng, nếu hôn lễ của Tiểu Phượng Hoàng mà làm lớn thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, làm nhỏ còn không bằng không làm. Hơn nữa, thân phận thông gia bên kia cũng rất nhạy cảm, thật đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.”

Đại lão Kiều tiếp lời: “Chính là như vậy, dù sao thì cả hai đứa chúng nó cũng không quan tâm mấy thứ này.”

Lôi Minh cầm mấy hạt lạc lên ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Thủ trưởng, người làm mai mối cho Tiểu Phượng Hoàng kia, anh cảm thấy thế nào?”

Đại lão Kiều liếc mắt nhìn ông: “Ông muốn tìm người ta giúp Lôi Hải nhà ông làm mai mối sao?”

Lôi Minh cười nói: “Thật đúng là không gì có thể gạt được Thủ trưởng, tôi đúng là có ý định như vậy, dù sao thì thằng nhóc nhà tôi năm nay cũng đã 30 tuổi rồi, từ sáng tới tối ở bộ đội, nếu như bọn tôi không giúp nó tìm đối tượng, vậy thật sự không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể được ẵm cháu trai.”

Đại lão Kiều cũng bốc mấy hạt lạc rang bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Có thể nói là ông tìm đúng người rồi đấy, vị Giang đại sư kia cũng không phải là người bình thường, mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng có được một thân bản lĩnh, dựa theo những gì tôi biết, ở trên phương diện suy tính nhân duyên, cậu ta có tạo nghệ cực cao, sợ rằng không ai có thể vượt qua được.”

Lôi Minh kinh ngạc: “Trâu bò như vậy?”

Đại lão Kiều cầm rượu lên cụng ly một cái: “Đúng thật là trâu bò như vậy.”

Lôi Minh biết tính cách của Thủ trưởng, coi trọng thực tế, nếu như không có cái gì chứng thực, ông chắc chắn sẽ không khẳng định như vậy, bây giờ ông lại thản nhiên nói những lời như vậy, cái này có phải tức là còn cần nói gì nữa đúng không?

Thế là, Lôi Minh uống một hơi cạn chén rượu, không kịp chờ đợi nói: “Thủ trưởng, vậy anh phải giới thiệu cho tôi một chút, mời cậu ấy đến nhà tôi làm mai mối cho thằng nhóc kia.”

Đại lão Kiều cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, vừa đúng lúc lần trước tôi vẫn giữ số điện thoại của cậu ấy, để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, nói rõ việc này với người ta.

Lôi Minh vừa rót rượu cho Thủ trưởng, vừa nói.

Tính cách quân nhân phần lớn là tương đối thẳng thắn, đại lão Kiều cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy điện thoại ra trật tự xong sau đó thầy tắt điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Giang Phong liền vang lên: “Chú Kiều, xin chào!”

Đại lão Kiều cười ha ha một tiếng, nói thẳng vào điểm chính: “Giang đại sư, là như vậy, tôi có một người cấp dưới cũ, sau khi nghe sự tích của cậu xong cũng muốn mời cậu tới giúp con trai ông ấy làm mai mối, không biết có được hay không?”

Cố Diệp Phi

“Đương nhiên là được, đây là công việc của cháu mà.”

Đại lão Kiều nói: “Vậy được, tôi với ông ấy đang uống rượu đây, nếu được thì hay là Giang đại sư hãy trực tiếp nói với ông ấy vài câu?”

Giang Phong đáp: “Được.”

“Xin chào Giang đại sư, tôi là Lôi Minh.”

Giang Phong chào hỏi: “Xin chào chú Lôi, trước tiên chú hãy nói tình huống cho cháu một chút.”

Lôi Minh giới thiệu sơ lược: “Con trai ta tên là Lôi Hải, năm nay 30 tuổi, chiều cao 1m85, là một lính đặc chủng, thuộc quân đội đặc chủng phía tây bắc, vóc người coi như cũng tốt, gia cảnh hẳn cũng không tính là kém, hiện nay tôi chính là chỉ huy số một của một sư đoàn.”

Giang Phong hỏi: “Chú Lôi, về phía nhà gái, chú có yêu cầu gì không?”

Lôi Minh đáp: “Không có yêu cầu gì, Giang đại sư, năng lực của cậu tôi đã nghe nói rồi, tất cả giao cho cậu làm chủ.”

Giang Phong cười đáp: “Cảm ơn chú Lôi đã tín nhiệm, chúng ta thêm wechat của nhau đi, chú hãy gửi cho cháu một tấm ảnh của anh Hải, đợi cháu tìm được đối tượng thích hợp rồi sẽ lại liên hệ với chú sau.”

“Được, wechat của tôi là…”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 372: Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi!



【 Danh tính 】 : Lê Thiên Nhu

【 Tuổi tác 】 : 28 tuổi

【 Chiều cao 】 : 168cm

【 Cân nặng 】 : 48kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 72 (tình cảm vợ chồng 70 + môn đăng hộ đối 74 + Quan hệ gia đình 72)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 86 (tình cảm vợ chồng 87 + môn đăng hộ đối 85 + Quan hệ gia đình 86)

Nhìn thấy thông tin này, Giang Phong không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Sau khi hắn nhìn thấy ảnh của Lôi Hải đã mơ hồ cảm thấy người này rất xứng đôi với phú nhị đại Lê Thiên Nhu, liền trực tiếp kiểm tra độ xứng đôi cho hai người một lần, phát hiện hắn thật sự không nhìn lầm, giá trị xứng đôi hiện tại của hai người đã đạt tới 72 điểm, giá trị xứng đôi tối đa lên tới 86 điểm, đúng là sinh ra để dành cho nhau.

Mặc dù đã tìm được đối tượng phù hợp, nhưng Giang Phong cũng không vội vã liên hệ với Lôi Minh, dù sao thì hắn cũng đang uống rượu với lãnh đạo, nói chuyện lúc này ít nhiều có chút không tiện, đợi đến tối rồi gọi điện cũng không muộn.

Suy nghĩ một chút, hắn liền mở wechat lên, trước tiên gửi ảnh của Lôi Hải cho Lê Thiên Nhu xem.

Không đến hai phút đồng hồ sau, Lê Thiên Nhu đã gọi tới.

Giang Phong nhận điện thoại, cười ha hả: “Chị Nhu, tôi gửi cho chị bức ảnh kia chị hẳn là thấy rồi đi? Cảm giác thế nào?”

Trong giọng nói của Lê Thiên Nhu cũng thể hiện ra sự kinh hỉ, nói: “Giang đại sư, đây chính là đối tượng mà cậu tìm cho tôi sao? Một thân quân trang kia thật sự là đẹp trai ngây người, anh ấy là quân nhân sao?”

Giang Phong ừ một tiếng, giới thiệu giản lược cho Lê Thiên Nhu biết: “Anh ấy là một lính đặc chủng vô cùng lợi hại, năm nay 30 tuổi, chiều cao 1m85, từ nhỏ anh ấy đã rất biết đánh, đánh khắp đại viện xx, trở thành người vô địch trong số những người cùng thế hệ, là hài tử vương có tiếng.”

Lê Thiên Nhu nhạy cảm bắt được một từ: “Đại viện xx?”

Giang Phong cười nói: “Tôi tốn nhiều thời gian tìm đối tượng cho chị Nhu như vậy, đương nhiên người ta không thể xuất thân từ gia đình bình thường được rồi, gia cảnh của anh ấy cực kỳ hiển hách, cha là lãnh đạo đương nhiệm tại xx, anh ấy là lớn lên ở đại viên xx đấy.”

Lê Thiên Nhu dậm chân nói: “Giang đại sư quả nhiên thật lợi hại, khi nào sẽ sắp xếp cho hai người chúng tôi gặp mặt vậy?”

Giang Phong đáp: “Thời gian gặp mặt cụ thể tôi phải liên lạc với đối phương một chút trước đã, dù sao thì lính đặc chủng cũng không phải binh chủng bình thường, huấn luyện thân thể, các lớp học cùng nhiệm vụ phải chấp hành gì đó không thôi cũng đã đủ bận rồi, không phải lúc nào cũng có thể rút chút thời gian ra được.”

Lê Thiên Nhu hiểu, nói: “Dù sao thì tôi cũng rảnh rỗi, Giang đại sư cứ xem xét thời gian của đối phương là được.”

Giang Phong chân thành nói: “Chị Nhu, tuy nói rằng tôi suy tính nhân duyên hai người quả thực thấy rất xứng đôi, nhưng có mấy lời này tôi cũng phải nói trước với chị, để tránh tới lúc hai người ở cạnh nhau cảm thấy không giống trong tưởng tượng lại trách tôi.

Lê Thiên Nhu cười: “Bản lĩnh của Giang đại sư thế nào tôi biết rất rõ, sao có thể trách cậu được, có điều có gì cần biết thì biết trước rõ ràng cũng là chuyện tốt.”

Giang Phong tiếp tục: “Đầu tiên là thời gian, nếu như chị Nhu kết hôn cùng anh ấy, anh ấy không những không thể giống như những người chồng bình thường khác, hàng ngày ở cùng chị, mà lúc bận rộn, có lẽ cả một tháng chị cũng không thể gặp mặt anh ấy được một lần, cái này chị phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Cố Diệp Phi

Lê Thiên Nhu hơi trầm mặc, sau đó nói: “Cái này đúng là một vấn đề, có điều tôi hẳn là có thể tiếp nhận được, mặc dù được gặp nhau mỗi ngày thoạt nhìn rất hạnh phúc, nhưng cũng dễ gây ra chán nản.

Ngược lại, nếu thường xuyên xa cách, có thể sự hứng thú vẫn có thể kéo dài.

Tục ngữ nói cửu biệt thắng tân hôn chính là như vậy.”

Giang Phong tiếp tục: “Chị Nhu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, thứ hai chính là tính cách anh ấy tương đối ấy, dùng cách chị em phụ nữ nói thì chính là thẳng nam sắt thép, trong cuộc sống có thể sẽ không hiểu lãng mạn nhiều, cái này phải nhờ chị Nhu bao dung anh ấy.”

Lê Thiên Nhu cười nhẹ: “Cái này cũng không quan trọng, đến lúc đó tôi sẽ nắm tay dạy anh ấy, dù sao thì tôi cái gì cũng không thiếu, cũng không cần anh ấy tặng cái gì, chỉ cần anh ấy đối tốt với tôi, yêu thương tôi là được.”

“Vậy thì không có vấn đề gì!”

Nói đến đây, Giang Phong dừng lại một chút, nói tiếp: “Đúng rồi, có cái này suýt quên nói với chị, anh ấy và vợ của giáo sư Bạch, Kiều Phượng Hoàng là thanh mai trúc mã, đây cũng là một loại trùng hợp!”

“Vậy thì thật đúng là rất khéo.”

Tiếp đó, hai người lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi, sau đó mới cúp điện thoại.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 373: Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi! (2)



Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Lôi Minh đang cùng các lãnh đạo uống rượu, hai tiếng trôi qua mới tạm biệt rời đi.

Trên đường trở về, tâm tình của Lôi Minh vẫn luôn rất tốt, lời tôn sùng của các lãnh đạo khiến ông tràn ngập lòng tin với vị Giang đại sư kia, hắn tin rằng không bao lâu sau, con trai mình có thể tạm biệt kiếp độc thân rồi, mà suy nghĩ ôm cháu của ông và bạn già cũng sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực.

Chuyện lớn như vậy, phải gọi điện cho con trai một tiếng, nếu không đợi đến lúc Giang đại sư tìm được đối tượng thích hợp rồi, con trai lại không phối hợp, thì mặt mũi ông già này cũng ném đi được rồi.

Nghĩ tới đây, Lôi Minh liền gọi điện thoại cho con trai.

Vốn còn lo rằng con trai đang bận, không có thời gian nhận điện thoại của mình, không nghĩ tới vừa mới nhấn gọi, chuông chưa reo được bao nhiêu tiếng thì điện thoại đã được kết nối rồi.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Nghe được câu chào hỏi ngắn gọn này của con trai, Lôi Minh âm thầm bất đắc dĩ, cũng không nói nhảm, vào thẳng vấn đề: “Cha tìm cho con một người mai mối rất lợi hại, trước thông báo với con đã, nếu như tìm được đối tượng thích hợp thì con hãy bớt chút thời gian đi gặp một lần.”

Lôi Hải không hề phản đối chuyện này, lời ít ý nhiều nói một câu: “Vâng!”

Lôi Minh lại hỏi: “Vậy gần đây con có thời gian rảnh nào không?”

Lôi Hải đáp: “Trong nửa tháng này không có nhiệm vụ đặc biệt gì, có thể xin nghỉ ngắn một hai ngày.”

Lôi Minh nói: “Vậy được, khi nào bên cha có tin tức sẽ lập tức gọi điện thông báo cho con.”

Lôi Hải đáp: “Vâng!”

“Làm việc cho tốt, có khó khăn thì nói với cha.”

“Con biết!”

“Vậy cứ như thế đi, cúp máy đây!”

“Vâng!”

Cúp điện thoại xong, Lôi Minh thở dài một hơi: “Lúc nhỏ nghịch ngợm gây sự, đánh cũng không xong, vào bộ đội cái lại thành người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nghe lời, nhưng cũng ít nói đi, thật đúng là có được tất có mất mà!”

Người cảnh vệ không lên tiếng, chỉ lái xe trong yên lặng.



5 giờ 47 phút chiều.

Tại một biệt thự sang trọng nào đó ở tỉnh thành Quế tỉnh.

Lê Thiên Nhu cùng cha mẹ trước sau về đến nhà.

Bây giờ, cả ba người Lê gia đều làm trong tập đoàn nhà mình.

Lê phụ đương nhiên là người cầm lái tập đoàn, Lê mẫu thì nắm đại quyền chấp chưởng tài vụ, còn Lê Thiên Nhu sau khi tốt nghiệp đại học liền được cha sắp xếp vào công ty thực tập, chuẩn bị cho tương lai tiếp quản công ty.

Có điều, Lê Thiên Nhu không có tính cách mạnh mẽ nữ cường như kia, bảo cô tiếp quản công ty thì quả thật có chút khó khăn, cô vào công ty thực tập hoàn toàn là để cho cha mẹ yên lòng, mấy năm qua cũng không có được thành tích gì.

Bây giờ, Lê phụ cũng đã rõ tâm tư của con gái, ông cũng không có ý buộc cô tiếp quản công ty, nếu như con gái có khả năng, vậy được nhiên ông sẽ hết sức bồi dưỡng, nhưng sự thật chứng minh con gái không có khả năng, cũng không muốn làm, vậy trước khi về hưu ông sẽ sắp xếp tất cả thật tốt, để con gái có thể áo cơm không lo thoải mái sống cả một đời.

Một nhà ba người về đến nhà, dì giúp việc họ Trương đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Lúc ăn cơm, Lê Thiên Nhu lấy điện thoại ra, mở bức ảnh mà Giang đại sư gửi cho mình, vừa gửi ảnh cho cha mẹ vừa nói: “Cha, mẹ, Giang đại sư đã tìm được đối tượng thích hợp cho con rồi, bức ảnh con gửi cho hai người trong wechat, hai người nhìn một chút xem thế nào?”

Nghe được lời nói này của con gái, Lê phụ Lê mẫu nào còn tâm tình ăn cơm nữa, vội vàng cầm điện thoại của mình lên, mở wechat ra xem hình của con nhà người ta.

Cố Diệp Phi

“A, Giang đại sư giới thiệu quân nhân cho con sao?” Lê phụ có chút bất ngờ, hỏi.

“Thằng nhóc này nhìn rất soái khí mạnh mẽ, mặc quân trang như này lại càng thêm có chính khí, có chút giống người diễn vai quân nhân trong « Người bảo vệ Trung Nam Hải », Lý Ảnh Đế kia.” Lê mẫu tán dương.

Lê Thiên Nhu nhấp một ngụm canh, gật đầu: “Đúng vậy, người ta không chỉ là quân nhân, mà còn là lính đặc chủng siêu lợi hại nữa.”

“Lính đặc chủng?”

Lê phụ lần này thật sự có chút kinh ngạc, đừng nhìn trên internet lính đặc chủng như rau cải ngoài chợ, giống như chỗ nào cũng có, nhưng trên thực tế, lính đặc chủng có thể nói là đã ít lại càng ít hơn, là quân nhân ưu tú ngàn dặm có một.

Lê Thiên Nhu cười: “Thế nào, cũng không tệ lắm có đúng không?”

Lê mẫu tỏ thái độ trước tiên, nói: “Người nhìn trong ảnh quả thật không tệ.”

Lê phụ cũng chậm rãi gật đầu: “Người đúng là nhìn không tệ, nhìn ý tứ của con hẳn là cũng tương đối hài lòng với người ta, con nói rõ cho chúng ta về thông tin của người này chút đi!”

Lê Thiên Nhu đáp: “Anh ấy năm nay 30 tuổi, chiều cao 1m85, gia cảnh không hề tệ, là con một trong nhà, cha là lãnh đạo đương nhiệm ở xx. Sở thích, tính cách các thứ thì không cần nhiều lời, đây là người Giang đại sư giới thiệu cho con, vậy chứng minh con và anh ấy chắc chắn là hợp nhau.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 374: Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi! (3)



Lê phụ Lê mẫu nghe xong thì mắt đều sáng lên, suy nghĩ vợ chồng hai người cũng coi như khá cởi mở, đối với hôn nhân của con gái cũng không có quá nhiều yêu cầu, miễn là con gái nhà mình thích là được.

Nhưng không có quá nhiều yêu cầu không có nghĩa là hai người thích con rể là người bình thường, nếu như lựa chọn được, hai người đương nhiên sẽ muốn chọn người con rể có gia thế tốt.

“Như vậy thì tốt, vị Giang đại sư này quả nhiên đáng tin cậy.” Lê phụ khen không ngừng.

Lê mẫu cũng khen không dứt miệng: “Đúng vậy, vị Giang đại sư này quả thật là danh bất hư truyền, hôn sự này, chúng ta đồng ý.”

Lê Thiên Nhu đương nhiên biết vì sao cha mẹ mình lại đồng ý nhanh như vậy, gia thế đối phương chỉ là một khía cạnh, chủ yếu là một nhà ba người bọn họ cực kỳ tin tưởng vào năng lực làm mai mối của Giang đại sư.

Dù sao thì Lê Thiên Nhu cũng đã quen biết Giang đại sư từ năm ngoái, tận mắt nhìn thấy Giang đại sư tác hợp từng đôi từng đôi một, mỗi một cuộc hôn nhân đều là duyên trời định, những bạn bè thân phận bất phàm của cô cũng đều khen Giang đại sư không dứt miệng.

Mà qua lời giải thích của cô, cha mẹ cô tự nhiên cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Giang đại sư.

Chủ yếu là sự thật đã phơi bày trước mắt, không muốn tin thì cũng phải tin.

Lê Thiên Nhu cười: “Mẹ, mặt còn chưa gặp đâu, nói tới hôn sự thì vẫn còn quá sớm, mặc dù hôn nhân do Giang đại sư đích thân tác hợp đến nay chưa từng có tiền lệ thất bại nào, nhưng tình huống cụ thể thì vẫn phải gặp mặt trò chuyện một chút mới biết được.”

Lê mẫu hỏi: “Vậy Giang đại sư đã nhắc tới thời gian địa điểm sắp xếp cho hai đứa gặp mặt chưa?”

Lê Thiên Nhu trả lời: “Cái này phải đợi Giang đại sư liên lạc với đối phương rồi mới biết được, kể cả là quân nhân bình thường thì muốn ra khỏi quân doanh cũng phải xin phép, huống chi là lính đặc chủng bận rộn hơn biết bao nhiêu lần!”

Lê phụ tiếp lời: “Cơm ngon không sợ trễ, con cứ nói với Giang đại sư thời gian và địa điểm gặp mặt có thể chiều theo đối phương là được.”

Lê Thiên Nhu gật đầu: “Con biết rồi, mọi người tranh thủ thời gian ăn cơm đi, có tin tức gì con sẽ lại thông báo với hai người sau.”

Lê phụ Lê mẫu liếc nhau một cái, đều thấy được hưng phấn trong mắt đối phương, chuyện chung thân đại sự của con gái cuối cùng cũng đã có hi vọng giải quyết, hơn nữa còn nghe nói là đối tượng cực kỳ ưu tú, người làm cha mẹ như bọn họ đương nhiên cũng vui vẻ theo.



Thâm thị.

Nhà cô nhỏ.

Giang Phong đang cùng chồng của cô nhỏ và anh họ uống rượu.

Vốn hắn không có ý định tới quấy rầy cô nhỏ, có điều chính sự đã xong xuôi, hắn cách đây lại không xa, không tới thăm cô nhỏ một chút thì không được, cho nên cuối cùng hắn vẫn tới.

Cũng may, sau khi hắn sử dụng khả năng Phá Tường thì mối quan hệ giữa chồng và cô nhỏ đã được cải thiện rất nhiều, cộng thêm sự nghiệp hiện tại của hắn phong sinh thủy khởi, thái độ của chồng cô nhỏ đối với hắn đã hoàn toàn khác biệt so với trước.

Nhìn bây giờ, sau khi cô nhỏ làm một bàn đồ ăn lớn, chú vẫn nhiệt tình nói chuyện mời Giang Phong ăn uống là biết.

“Tiểu Phong, cô nghe mẹ con nói bạn gái của con chính là người Thâm thị bên này có đúng không?”

Giang Phong gật đầu: “Không sai, nhà cô ấy ở khu xx, hiện tại đang học ở Hàng thị, cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi ạ!”

Cô cười nói: “Trách không được lúc đầu năm khi anh họ con kết hôn, con mới chơi có chút đã biến mất tăm, xem ra lúc đó là đi hẹn hò với bạn gái, vậy sao không mang về cho người nhà biết mặt một chút?”

Giang Phong cười hắc hắc: “Lúc đó vừa mới xác định mối quan hệ thôi, cô ấy vẫn có chút thẹn thùng, cho nên mới không mang về ra mắt, lần này anh trai con kết hôn, con sẽ mang cô ấy tới tham gia, tới lúc đó mọi người có thể nhìn thấy cô ấy rồi!”

Cố Diệp Phi

Anh họ nịnh nọt nói: “Tiểu Phong làm mai mối lợi hại như vậy, cô gái em nhìn trúng thật không biết ưu tú tới mức nào nữa!”

Ở phương diện này Giang Phong cũng không khiêm tốn, cầm chén rượu lên cụng ly với chú và anh họ, mỉm cười nói: “Cô ấy quả thật khá tốt, là một bạch phú mỹ có tính cách ôn nhu hào phóng.”

Chị dâu cười nói: “Tiểu Phong, ngày mùng một tháng năm chúng ta đi ăn tiệc cưới của anh trai em, sau đó lại tranh thủ cuối năm đi ăn tiệc cưới của em là vừa.”

Giang Phong cười ha ha, đùa: “Chị dâu, cái này có khi là thật đấy, em cũng đang tính toán đợi cô ấy tốt nghiệp đại học xong liền cầu hôn, nếu như tất cả thuận lợi, có khi tới cuối năm mọi người lại thật sự phải tới ăn tiệc cưới của em đấy.”

cô nhỏ nói: “Đây là chuyện tốt, có điều Tiểu Phong à, chị con còn chưa có đối tượng đâu, con cũng phải kiếm cho chị con một đối tượng đi đã chứ, đừng để em trai cũng kết hôn rồi mà chị thì vẫn cô đơn một mình.”

Giang Phong gật đầu: “Con biết, thật ra con vẫn đang tìm kiếm, chỉ là con cũng chỉ có một người chị như vậy, chắc chắn phải tìm được một đối tượng thật hoàn mỹ rồi. Sau này có thời gian con còn định chạy khắp cả nước một chuyến xem có thể tìm được đối tượng hoàn mỹ nhất cho chị mình hay không.”

cô nhỏ cảm khái nói: “Con đối với chị con cũng thật tốt!”

Chú lại cầm chén rượu lên, nói một câu: “Tiểu Phong, nâng ly.”

Bữa cơm tối này ăn tới tận 8: 30 mới tan cuộc, mặc dù tửu lượng của Giang Phong đã tăng dần, nhưng dưới sự nhiệt tình chào mời của chú, hắn cũng uống tới say bảy tám phần.

Tối nay hắn ở lại nhà cô nhỏ, cô nhỏ đã sớm giúp hắn trải xong ga giường, đệm, chăn cũng đã giặt sạch cất kỹ.

Vốn tối nay hắn còn tính gọi điện cho Lôi Minh, nhưng giờ đã uống rượu tới có chút choáng, chỉ sợ vừa mở miệng người ta đã nhận ra là uống rượu, vì để duy trì ấn tượng tốt, hắn dứt khoát đợi tới ngày mai rồi mới gọi.

Dù sao thì cũng không vội.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 375: Trong Nhà Quá Có Tiền, Tôi Không Phân Biệt Được Động Cơ Của Người Theo Đuổi Mình.



Ngày hôm sau.

Giang Phong ăn xong bữa sáng ở nhà cô nhỏ liền lái xe trở về.

Đến gần trưa, Giang Phong lái xe tới một khu phục vụ nào đó, sau đó mới ung dung gọi điện cho đại lão Lôi Minh.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong đã nói thẳng vào vấn đề: “Chú Lôi, hôm qua sau khi nhận ủy thác của chú, cháu đã ngay lập tức ngựa không ngừng vó suy tính nhân duyên, tìm đối tượng cho anh Hải, kết quả, vận khí không tệ, trong số những bạn bè cháu biết lại trùng hợp có một người cực kỳ xứng đôi với anh Hải.”

Lôi Minh nghe vậy thì mắt sáng lên, hào hứng nói: “Vậy thì thật quá tốt rồi, Giang đại sư mau nói với tôi chút thông tin của đối phương.”

Giang Phong liền giới thiệu sơ lược: “Cô ấy tên là Lê Thiên Nhu, năm nay 28 tuổi, chiều cao 1m68, tốt nghiệp đại học xx. Gia cảnh cô ấy vô cùng tốt, cha là một trong ba đại phú hào lớn nhất Quế tỉnh chúng cháu, tài sản hơn trăm vạn. Tướng mạo cô ấy cực kỳ xinh đẹp, dùng lời người trẻ bọn cháu thì chính là một bạch phú mỹ chính hiệu.”

Lôi Minh càng nghe càng hài lòng, luôn miệng khen: “Hiệu suất của Giang đại sư thật sự là quá tuyệt, nếu như có thể quen biết cậu sớm hơn một chút thì có lẽ giờ tôi đã được ôm cháu rồi.”

Giang Phong cười nói: “Đây đều là duyên phận, trước để cháu gửi ảnh của chị Nhu cho chú đã, chú gửi cho anh Hải xem anh ấy có hài lòng hay không, nếu như hài lòng thì hai chú cháu lại thảo luận chuyện hai nhà gặp mặt.”

Lôi Minh nhanh chóng đáp: “Ánh mắt của Giang đại sư, tôi rất tin tưởng, hôm qua tôi đã gọi cho thằng con nhà tôi rồi, nó nói trong vòng mười ngày nửa tháng tới có thể xin một hai ngày nghỉ bất kỳ lúc nào, cho nên thời gian gặp mặt cậu cứ xem xét mà sắp xếp là được.”

Giang Phong đáp: “chị Nhu bên này cũng có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, thậm chí ngay cả địa điểm gặp mặt cũng có thể chiều theo anh Hải, còn cháu, ngoài thứ bảy này phải sắp xếp một buổi ra mắt khác, thì hôm nào cũng được.

Cho nên, chú Lôi cứ thương lượng với anh Hải một chút, thời gian địa điểm quyết định xong cứ nói với cháu là được.”

Lôi Minh gật đầu: “Được, vậy để tôi gọi điện nói chuyện với nó, quyết định thời gian địa điểm xong sẽ thông báo lại cho cậu.”

Giang Phong chốt lại một câu: “Vậy cháu cúp máy trước đây, cháu sẽ gửi ảnh luôn cho chú, chú Lôi nhớ nhìn xem một chút đấy.”

“Được rồi, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong lập tức gửi ảnh của Lê Thiên Nhu cho Lôi Minh, sau đó bỏ điện thoại xuống, khởi động xe tiếp tục đi đường.

Đại khái hơn nửa tiếng sau, Giang Phong lại nhận được cuộc gọi của Lôi Minh.

Điện thoại kết nối, tiếng cười giòn tan của Lôi Minh đã vang lên: “Giang đại sư, vừa rồi tôi đã thương lượng xong với thằng con nhà tôi rồi, thời gian gặp mặt sắp xếp vào chủ nhật này, cậu xem có được không?”

Giang Phong cười đáp: “Đương nhiên là được.”

Lôi Minh tiếp tục: “Còn về phần địa điểm, chúng tôi là nhà trai, cũng ngại để nhà gái chiều theo mình, cho nên cứ quyết định ở chỗ tỉnh thành Quế tỉnh các cậu đi!”

Giang Phong khen: “Nhà chú thật sự rất xem trọng buổi xem mắt này, vậy cứ quyết định như vậy đi!”

“Ừ, vậy cứ như thế đã, chúng ta cuối tuần gặp!”

“Vâng, cuối tuần gặp!”

...

Sáu rưỡi chiều.

Ở một tiểu khu nào đó tại Hàng thị, một nhà ba người đang ăn cơm chiều.

Gia đình này là nhà họ Vinh, Vinh phụ và Vinh mẫu đều là công nhân viên bình thường, con trai Vinh Diệp chính là niềm tự hào cả đời của hai ông bà già.

Vinh Diệp từ nhỏ đã là “con nhà người ta”, từ tiểu học tới cao trung đều là tồn tại cấp học bá, ưu tú tới mức học vượt cấp, năm gần 17 tuổi đã thi đỗ vào khoa y của trường đại học nổi danh nhất trong nước.

Lúc học đại học thì quyết chí tự cường, dùng thời gian tám năm ngắn ngủi lấy được bằng tiến sĩ.

Ngay sau đó thì vào làm việc trong một bệnh viện đứng thứ ba ở Hàng thị, trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã trở thành bác sĩ phó chủ nhiệm khoa.

Bây giờ, Vinh Diệp 32 tuổi hiện đã trở thành một trong những người mới được tập trung bồi dưỡng của bệnh viện kia.

Mà Vinh Diệp cũng không chỉ có tài hoa không, hắn còn có giá trị nhan sắc siêu cao, ba năm trước, lúc phim phóng sự « Bác sĩ Trung Quốc» ra mắt, hắn cũng xuất hiện trong đó, khiến cho internet nháy mắt bùng nổ, chỉ một lần như vậy đã thu được hơn trăm vạn fan hâm mộ, hơn nữa, phần lớn còn là nữ.

Cố Diệp Phi

Những fan hâm mộ kia vì muốn gặp được hắn một lần mà không tiếc công tiếc tiền chạy tới bệnh viện hắn đang làm việc để lấy số khám bệnh.

Thậm chí còn có rất nhiều quản lý công ty giải trí gọi điện cho Vinh Diệp hẹn gặp mặt, bọn họ đều hi vọng Vinh Diệp có thể từ bỏ cương vị bác sĩ, phát triển theo ngành giải trí.

Những thứ này đã quấy nhiễu khá nhiều tới cuộc sống của Vinh Diệp.

Có điều, người rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm như hắn lại hết lần này tới lần khác cứ phải chứng minh tài năng của mình.

Mê hoặc bên ngoài không hề khiến hắn rung động chút nào, hắn sẽ không bao giờ bỏ con d.a.o phẫu thuật xuống.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 376: Trong Nhà Quá Có Tiền, Tôi Không Phân Biệt Được Động Cơ Của Người Theo Đuổi Mình. (2)



Con trai ưu tú không thể chê, điều duy nhất khiến Vinh phụ Vinh mẫu bận tâm đó chính là chuyện hôn nhân đại sự của hắn.

Vinh Diệp năm nay 32 tuổi, chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua, điều này khiến Vinh phụ Vinh mẫu có hơi sốt ruột tới phát hỏa, cứ chờ thấy cơ hội tới là phải mở miệng thúc giục một tiếng.

Ví dụ như bây giờ, Vinh mẫu quanh co lòng vòng nói: “Tiểu Diệp, cháu họ nhà bác trưởng của con, Tiểu Phi, hôm nay đã mang bạn gái về ra mắt gia đình rồi đấy, con đã biết chưa?”

Vinh Diệp kinh ngạc hỏi lại: “Nhanh như vậy sao?”

Vinh mẫu thở dài một tiếng: “Tuổi Tiểu Phi còn kém hơn con đấy, con có thể học hỏi người ta một chút được không, người ta nhỏ tuổi vậy mà đã mang bạn gái về ra mắt gia đình rồi, hôn sự của con nếu cứ lờ đi như vậy mãi, sợ là không bao lâu sau sẽ thực sự thành ông già trong nhà mất.”

Cố Diệp Phi

Vinh phụ tiếp lời: “Anh trai cha so với cha cũng chỉ lớn hơn vài tuổi mà thôi, mắt thấy người ta đã sắp lên chức cụ luôn rồi, vậy mà cha ngay cả ông nội cũng chưa biết bao giờ mới có thể làm đây!”

Vinh Diệp mặt toát mồ hôi, nói: “Cha, mẹ, con hiểu tâm tình của hai người, nhưng chuyện hôn nhân đại sự không phải trò trẻ con, dù sao thì cũng phải gặp được người thích hợp mới được, nếu như lấy bừa một người vợ về, nhỡ đâu tính cách không hợp, đến lúc đó ngày nào cũng cãi nhau thì không phải sẽ phiền c.h.ế.t sao!”

Vinh mẫu nói: “Tiểu Diệp, suy nghĩ của con không sai, nhưng dù sao con cũng phải nhanh chóng hành động đi, con ngày nào cũng vậy, ngoại trừ đi làm thì cũng chỉ ở trong nhà đọc sách, có đưa phụ nữ tới cửa con cũng không thèm liếc mắt một cái, làm sao con biết có người nào thích hợp với con hay không?”

Vinh Diệp lúng túng nói: “Mẹ, con đã biết rồi, sau này con sẽ để ý tới việc này hơn.”

Vinh mẫu lườm hắn một cái: “Lời này không biết con đã nói với bọn ta bao nhiêu lần rồi, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hành động đâu, gần đây mẹ có nghe nói có một người mai mối cực kỳ lợi hại ở Quế tỉnh bên kia.

Mẹ sẽ cho con thêm chút thời gian nữa, nếu như vẫn còn chậm chạp không hành động, vậy mẹ sẽ đi mời người mai mối kia tới làm mối cho con, tránh như lời cha con nói, bác con sắp lên làm cụ rồi, mà mẹ thì không biết lúc nào mới có thể lên chức bà nội.”

Vinh Diệp nghe vậy, cực kỳ bất đắc dĩ trong lòng, xem ra chuyện cháu họ mang bạn gái về ra mắt gia đình thật sự đã k*ch th*ch không nhẹ tới cha mẹ rồi, chuyện hôn nhân đại sự này phải được đưa vào danh sách quan trọng mới được.

...

Cùng lúc đó.

Một nhà hàng tư nhân cao cấp nào đó, hai nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy Hàng thị đang dùng cơm.

Trong đó, một người là Công chúa của tập đoàn nước khoáng nổi danh, Lăng Lỵ, hiện nay tài sản ròng đã lên tới mấy trăm triệu, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, tài sản lên tới hàng tỷ là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Đây là hoàn toàn cùng một cấp bậc với phú nhị đại siêu cấp Uông Văn Kiệt, thái tử gia tập đoàn Uông thị.

Người còn lại cũng không phải nhân vật đơn giản, cô tên là Bùi Dĩnh, sinh ra ở gia đình trung lưu, không có gia thế hiển hách như cô bạn thân Lăng Lỵ, cô có thể có được địa vị như bây giờ hoàn toàn là dựa vào sức lực của chính mình phấn đấu đi lên.

Cô là thiên tài chân chính, từ lúc đi học, các môn khoa học đều cực kỳ ưu tú, ưu tú tới mức đại học Harvard, Yale và Stanford đều mời cô tới học.

Có điều, cuối cùng cô lựa chọn MIT.

Bởi vì vượt cấp quá nhiều lần, năm Bùi Dĩnh 20 tuổi đã hoàn thành chương trình đại học ở MIT trước đồng bạn, đồng thời thu được ba học vị: Cử nhân khoa học máy tính, cử nhân kinh tế học, thạc sĩ kỹ thuật điện và khoa học máy tính.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Bùi Dĩnh làm việc cho một công ty tư vấn quản lý toàn cầu hàng đầu thế giới, nhưng làm không được bao lâu thì cô lại đi ăn máng khác, sau khi nhảy mấy công ty, cuối cùng, cô đến thung lũng Silicon gia nhập vào một quỹ ngân sách đầu tư mạo hiểm nào đó.

Năm 2009, Jack Ma giải quyết một quỹ ngân sách dàn khung nào đó, trong lúc đang tìm kiếm ứng cử viên cho vị trí giám đốc, chọn mấy người ông đều không quá hài lòng, mãi tới khi Bùi Dĩnh xuất hiện mới khiến cho mắt ông sáng lên.

Lúc ấy, Bũi Dĩnh phụ trách quỹ ngân sách đầu tư mạo hiểm nên có qua lại mấy lần với Alibaba, sau khi tiếp xúc vài lần, Jack Ma phát hiện vị mỹ nữ trẻ tuổi này không đơn giản chút nào.

Thế là, ông liền có suy nghĩ đào góc tường mang cô đi, nhưng khi đó, Bùi Dĩnh căn bản không nhìn trúng Alibaba, cho nên, vào lần đầu ông chủ Mã mở lời đã bị cô lập tức từ chối.

Sau đó còn tiếp tục có lần thứ hai, lần thứ ba, ông chủ Mã bắt chước cách làm của Lưu Bị, mời ba lần, cuối cùng, Bùi Dĩnh cũng bị tấm chân thành này của ông Mã làm cho xúc động, vui vẻ tiếp nhận.

Mà Bùi Dĩnh cũng không hề khiến ông chủ Mã thất vọng, sau khi tiếp quản quỹ ngân sách, trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã làm ra thành tích cực kỳ huy hoàng, được vinh dự là “Thương nhân tài chính phía sau ông chủ Mã”, “Buffett phiên bản nội địa nữ”, giá trị bản thân của cô cũng lên như diều gặp gió, đặt tới cấp bậc trăm triệu.

Đánh giá của Forbes về cô có thể nói là trúng tim đen, gọi cô là người con gái như gió.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 377: Trong Nhà Quá Có Tiền, Tôi Không Phân Biệt Được Động Cơ Của Người Theo Đuổi Mình. (3)



Trong hai vị nữ cường nhân này, siêu cấp phú nhị đại Lăng Lỵ mặc dù có dáng người không tệ, đáng tiếc tướng mạo lại bình thường.

Mà Bùi Dĩnh thì lại vừa có tài hoa vừa có nhan sắc, chính là tồn tại cấp nữ thần chân chính.

Nhưng mà, không cần biết là Lăng Lỵ tướng mạo bình thường, hay là Bùi Dĩnh giá trị nhan sắc cao, cả hai hiện nay đều vẫn đang là cẩu độc thân.

Lăng Lỵ năm nay đã 40 tuổi, mà Bùi Dĩnh còn lớn hơn hai tuổi so với cô, năm nay đã 42 tuổi, nhưng đường tình cảm của hai người vẫn trống trơn, ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua.

Đầu tiên, về Lăng Lỵ, là phú nhị đại siêu cấp, cô tự nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng công chúa Lăng Lỵ đã nói một câu như này: “Trong nhà quá có tiền, tôi không phân biệt được động cơ của người theo đuổi mình.”

Đây chính là nguyên nhân chính tại sao Lăng Lỵ vẫn luôn độc thân tới tận giờ.

Vì tướng mạo Lăng Lỵ thường thường, những phú nhị đại cùng cấp độ, thậm chí là thấp hơn một cấp, không có ai để ý cô cả, mà những người gia cảnh không tốt thì cô lại không rõ người ta rốt cuộc là thích bản thân cô hay là thích tiền của cô...

Mà Bùi Dĩnh vừa có tài hoa vừa có nhan sắc vẫn độc thân cho tới nay, nguyên nhân có lẽ là liên quan tới tính cách nữ cường nhân của cô.

Cô đã từng nói có yêu cầu với một nửa còn lại như sau: Chỉ cần không gây trở ngại tới công việc của cô là được.

Yêu cầu này nhìn thì như cực kỳ đơn giản, nhưng lời này cũng giống như câu nhìn thuận mắt là được, chính là yêu cầu cao nhất.

Hai người trạc tuổi nhau, cũng đều là người trong vòng thượng lưu, cộng thêm vẫn đang độc thân, tự nhiên rất dễ trở thành bạn tri kỷ không có gì giấu diếm.

“Lỵ Lỵ, nghe nói đoạn thời gian trước có một phú nhị đại người Đông Nam Á theo đuổi em? Em có hí kịch với người ta không?” Bùi Dĩnh cực kỳ bát quái hỏi.

Lăng Lỵ cười khẩy một tiếng, thô bạo nói: “Hí kịch cái rắm ấy, hắn ta căn bản không phải theo đuổi em vì thích, mà chỉ là vì muốn dựa vào sự giúp đỡ của em để giúp tập đoàn nhà bọn họ khởi tử hoàn sinh mà thôi, thật sự cho rằng cái gì bà đây cũng không hiểu sao?”

Bùi Dĩnh giật mình: “Thì ra là thế, thời đại này muốn tìm được người chân thành cũng không dễ dàng gì!”

Lăng Lỵ thở dài: “Chị Bùi vẫn tốt hơn em nhiều, dung mạo chị xinh đẹp như vậy, cho dù không có tài sản hơn trăm triệu kia thì cũng có hàng tá đàn ông chạy theo sau chị, còn tướng mạo em lại thường thường, người tiếp cận em tám chín phần mười đều là vì tiền, thật sự là buồn đến chết!”

Bùi Dĩnh lắc đầu cười: “Lỵ Lỵ, chị với em thật ra cũng như nhau thôi, kể cả đàn ông tiếp cận chị không phải là vì tiền, mà là vì thân hình tướng mạo, thì cũng có khác nhau chỗ nào đâu?”

Lăng Lỵ cầm ly rượu vang có giá trị không nhỏ lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nói cũng phải, người giống như chị em mình, muốn tìm được một phần chân ái đúng là rất khó khăn!”

Bùi Dĩnh cũng cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, tiếp lười: “Chủ yếu là người chúng ta tiếp xúc cùng cơ bản đều biết chúng ta là ai, cho nên thật sự không thể nào phân rõ động cơ của đối phương rốt cuộc là gì. Chỉ cần vẫn còn mối lo này ở đó, thì thật sự không có cách nào đưa tình cảm chân thành vào nói chuyện yêu đương, tự nhiên cũng không tìm được chân ái.”

Lăng Lỵ cười nói: “Có đôi khi em cũng muốn học theo mấy phú nhị đại trong TV kia, ngụy trang bản thân thành người nghèo xuất thân từ gia đình bình thường, sau đó tìm một người đàn ông thực sự cùng nhau nói chuyện yêu đương.”

Bùi Dĩnh cười ha ha, nói: “Lỵ Lỵ, em chắc chắn không thể ngụy trang được, trong nước em có danh tiếng lớn như vậy cơ mà, ngược lại, danh tiếng của chị cơ bản cũng chỉ giới hạn trong vòng tài chính mà thôi, cho nên phải là chị ngụy trang thì mới có khả năng thành công được.”

Lăng Lỵ bật cười: “Chị Bùi nói quá khoa trương rồi, có lẽ là trong vòng phú hào thì người biết em sẽ nhiều hơn người biết chị một chút, nhưng trong mắt những người bình thường kia, đoán là em với chị cũng như nhau thôi, không có mấy người có thể nhận ra thân phận của chúng ta đâu.”

“Quan trọng là đàn ông bình thường, em nguyện ý gả sao?”

Lăng Lỵ nghe vậy không nhịn được thở dài một hơi: “Đây chính là chỗ khiến em sầu muộn, cũng không phải là khinh thường đàn ông bình thường, mà là sợ đàn ông bình thường không dung nhập được vào vòng tròn của chúng ta, như vậy đối với người ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, vị Trưởng Công chúa Tam Hàn kia chính là vết xe đổ rồi đó!”

Bùi Dĩnh rất tán thành: “Đúng là đạo lý này, năm đó vị Trưởng Công chúa Tam Hàn và người thị vệ kia hẳn có thể coi là chân ái, nhưng kết quả cuối cùng vẫn kết thúc bằng ly hôn, thật sự là đáng tiếc!”

“Cho nên, bây giờ em thật ra rất hoang mang, tìm người bình thường kết hôn thì không thực tế, người có năng lực trong vòng thì người ta chướng mắt em, người không có năng lực thì em lại chướng mắt người ta.

Lăng Lỵ nói lời thành thật với chị em thân thiết: “Bây giờ cha em cũng lớn tuổi rồi, cực kỳ để bụng tới chuyện hôn nhân đại sự của em, mặc dù ngoài miệng em nói không gấp, nhưng trong lòng thật ra cũng rất sốt ruột, muốn kết hôn sinh con sớm một chút để cha có thể sớm hưởng thụ chút niềm vui gia đình.”

Bùi Dĩnh hiểu, nhẹ gật đầu nói: “Lỵ Lỵ, thật ra chị cũng gặp phải vấn đề giống như vậy, nhất là sau khi qua tuổi bốn mươi, chị còn có chút không dám về nhà, sợ phải nhìn thấy ánh mắt tha thiết mong mỏi kia của cha mẹ.”

Lăng Lỵ lại cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, đột nhiên hỏi: “Chị Bùi, hay là chúng ta mời một người mai mối thử?”

Bùi Dĩnh nghe vậy thì sững sờ: “Mời người mai mối?”

Ánh mắt Lăng Lỵ lộ ra tia sáng lạ thường, trong lòng có chút mong đợi nói: “Chị Bùi, Uông Văn Kiệt của tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông kia, chị hẳn là biết đi? Hôn nhân của người ta chính là mời người mai mối tới giúp đáp cầu dắt mối đấy.”

Bùi Dĩnh: “Thật ư?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 378: Cô Gái Này Có Thể Là Sinh Ra Đã Ngậm Thìa Vàng.



Thứ bảy, ngày 8 tháng 4 năm 2023.

Tại thành phố Quảng Đông, một nhà ba người Hứa Tinh Thần sau khi ăn sáng đơn giản xong liền lái xe về phía tỉnh thành Quế tỉnh.

Cố Diệp Phi

Người lái xe là Hứa Tinh Thần, quãng đường từ thành phố Quảng Đông tới tỉnh thành Quế tỉnh tổng cộng hơn 550km, lái xe đại khái phải mất sáu, bảy tiếng, sau khi đặt xong hướng dẫn thì bắt đầu khởi động xe, đi theo chỉ dẫn.

Hứa mẫu hơi xúc động nói: “Mẹ đã gần hai mươi năm rồi không qua tỉnh thành Quế tỉnh, không biết thành phố này đã thay đổi như thế nào rồi.

Hứa phụ đã chải chuốt tóc tỉ mỉ nói: “Thập niên 90 thế kỷ trước tôi có qua đây, tới giờ cũng đã hai mươi mấy năm rồi, dựa vào tốc độ phát triển kinh tế của quốc gia chúng ta, có lẽ thành phố này đã thay đổi tới chóng mặt rồi!”

Hứa Tinh Thần nói tiếp: “Ba năm trước con có qua đó một lần, cảm thấy cơ sở vật chất khắp thành phố đều cực kỳ hoàn thiện, nhất là việc phủ xanh được thực hiện rất tốt, khó trách lại được gọi là Lục Thành.

Đáng tiếc là kinh tế phát triển không bằng những thành phố khác.”

Hứa mẫu nhắc nhở: “Con trai, người có thể là cha vợ tương lai con kia chính là quan lớn của Quế tỉnh, dù nơi đây có phát triển kinh tế kém con cũng không thể nói ra trước mặt người ta được, tránh lại khiến cho họ không vui.”

“Kinh tế Quế tỉnh phát triển kém cũng có một phần nguyên nhân lịch sử, lịch sử trước giải phóng không đề cập tới, nhưng sau giải phóng, các tỉnh anh em khác đều không phải đối mặt với nguy cơ quá lớn từ chiến tranh, nhưng Quế tỉnh thì khác, Quế tỉnh vẫn luôn đứng ở chiến tuyến ngoài cùng của cuộc chiến.”

Hứa phụ nói: “Sau chiến tranh giải phóng, Bạch XX lui về giữ Quế tỉnh, nhưng đại cục đã mất, một bộ phận quân rút về An Nam, bộ phận còn lại trú ở dãy núi Thập Vạn, như vậy, từ năm 50 đến năm 52, Quế tỉnh đã chìm trong chiến tranh 3 năm.

Trong trận chiến khi đó, từ khâu chuẩn bị binh lực tới kéo dài thời gian, tiêu diệt quân địch, có thể nói là số một cả nước.

Khó khăn lắm mới ổn định được thế cục, chiến tranh An Nam 55 năm vang dội, Quế tỉnh lại trở thành tuyến ngoài cùng của trận định, trận này đánh tới tận 75 năm, mãi tới khi thằng Mỹ rút mới thôi.”

Hứa phụ thích lên mặt dạy đời, một khi nói chuyện là không dừng được: “Kết quả vừa mới thở được một hơi, cuộc chiến phản công tự vệ của An Nam lại chiến thắng vang dội, Quế tỉnh không hề nghi ngờ chính là chủ lực trong đó. Mặc dù một trận đánh có một tháng, nhưng sau đó lại cứ như vậy giằng co kéo dài tới 89 năm.”

Nói tới đây, Hứa phụ tổng kết lại một câu: “Nói cách khác, trong thời gian 40 năm sau giải phóng, trong nước tiến hành cách tân đổi mới công nghiệp hóa, đặt nền móng vững chắc cho công cuộc đổi mới kinh tế, mà Quế tỉnh lại vẫn luôn chìm trong chiến tranh ở tuyến ngoài, bỏ qua cơ hội phục hồi trong công cuộc công nghiệp hóa đầu tiên của đất nước.

Lúc ấy, Liên Xô viện trợ 156 hạng mục công nghiệp nặng ở Quế tỉnh (có chỗ nói thật ra có hơn 200 hạng mục), lại bỏ qua việc xây dựng nền tảng kinh tế tư bản quan trọng nhất, dẫn tới như bây giờ, công nghiệp của Quế tỉnh cơ sở yếu kém, sản nghiệp tư nhân suy nhược, không có chút cảm giác tồn tại nào trong nước.

Kinh tế Quế tỉnh thực sự bắt đầu được kiến thiết vào khoảng năm 93, lấy việc xây dựng chậm mà chắc phía bắc nam làm tiêu chí, trước đó tính vào cuộc khai thác lớn của phương Tây, dẫn tới cuộc chạy đua kinh tế của Quế tỉnh, nhưng bất kể là cơ sở công nghiệp hay quy mô kinh tế, vốn đã lạc hậu hơn mấy chục năm so với các tỉnh khác, giờ muốn đuổi kịp cũng không hề dễ.”

Hứa mẫu bổ sung: “Thật ra phát triển kinh tế đều lấy người làm gốc, sau khi đổi mới, Quảng Đông chúng ta dựa vào cơ sở công nghiệp tương đối hoàn thiện, hệ thống kênh đào mở rộng, cảng nước sâu hiện đại, lại có chính sách quốc gia ủng hộ, nhận được nhiều dầu tư cùng sự di dời của các sản nghiệp, kinh tế bắt đầu phát triển mạnh, chuyện này đối với người anh em Quế tỉnh cũng tạo ra hiệu ứng siphon lớn.

Vào thập niên 80-90 thế kỉ trước và khoảng thời gian đầu thế kỉ này, sinh viên đại học Quế tỉnh ngoại trừ thi công chức hoặc là tự lập nghiệp bên ngoài, phần lớn đều chạy tới chỗ Quảng Đông chúng ta, cộng thêm mấy trăm vạn thanh niên làm công kia... Không có thanh niên trai tráng, không có lao động, muốn tăng trưởng kinh tế đương nhiên là khó như lên trời.”

Hứa Tinh Thần tiếp lời: “Những nguyên nhân khách quan này quả thật là có, nhưng nói cho cùng vẫn là do Quế tỉnh không nắm bắt được cơ hội phát triển, dù sao thì nhà nước cũng cho không ít chính sách hỗ trợ ở phía sau, chỉ cần lợi dụng tốt, chưa nói tới phát triển kinh tế ít hay nhiều, ít nhất cũng sẽ không đến mức trở thành tồn tại đếm ngược từ dưới lên như bây giờ.”

Hứa mẫu lại nói: “Đây là chuyện lãnh đạo panh Hảin nhắc, chúng ta không phải là người trong cuộc thì cũng không cần quan tâm làm gì, con vẫn nên suy nghĩ xem buổi chiều lúc gặp gia đình nhà gái thì nên biểu hiện như thế nào đi!”

Hứa Tinh Thần: “...”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 379: Cô Gái Này Có Thể Là Sinh Ra Đã Ngậm Thìa Vàng. (2)



Năm giờ chiều.

Tại nhà hàng chuyên thịt ngỗng nổi danh ở tỉnh thành Quế tỉnh.

Dưới sự sắp xếp của người mai mối Giang Phong, người nhà họ Hứa sẽ gặp mặt với người nhà họ Lam ở đây.

Sau khi Giang Phong giới thiệu hai bên với nhau xong, người phục vụ liền lần lượt mang thức ăn lên.

Món chính hôm nay chỉ có một, đó chính là thịt ngỗng.

Có điều cách làm rất đa dạng, có thịt ngan trắng, ngỗng quay, ngỗng kho, thậm chí còn có cả loại ngỗng lớn hầm thuốc bắc trong nồi sắt, tóm lại là tất cả những cách làm ngỗng kinh điển, ở đây cơ bản đều có cả.

Trừ món chính ra còn có rất nhiều món phụ, chẳng mấy chốc, cả một bàn lớn đã được lấp đầy.

Chờ đồ ăn đã lên đủ, sau khi người phục vụ ra ngoài rồi, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Hứa gia có ba người, một viện sĩ, một giáo sư đại học, một tiến sĩ, những người này về mặt tri thức ở trình độ nào đương nhiên không cần nhiều lời.

Còn ba người Lam gia đã có thân phận địa vị bày ở đó, đương nhiên cũng có kiến thức rộng rãi.

Cộng thêm bà mối Giang Phong đã trải qua không ít cảnh tượng hoành tráng, chỉ cần tùy tiện nhặt ra một chủ đề, tất cả mọi người đều có thể nói được, căn bản không có bất kỳ khoảng không im lặng tẻ nhạt nào.

Qua ba lần rượu, Lam phụ mở lời khen ngợi Hứa Tinh Thần, “Tinh Thần thật sự rất ưu tú đấy, phòng kế hoạch của Huawei chú cũng biết rõ, có thể đi vào trong đó không ai không phải là thiên chi kiêu tử, lại còn có thể cầm được số lương cao nhất thì đúng là thiên tài trong thiên tài, thật sự ghê gớm mà!”

Hứa Tinh Thần khiêm tốn cười: “Chú Lam quá khen rồi, cháu cũng chỉ là may mắn được chọn mà thôi, sau đó vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”

Lam phụ thở dài: “Tình cảnh hiện tại của Huawei mọi người đều biết, thằng Mỹ dùng sức cả một quốc gia để chèn ép một công ty, Huawei có thể gánh vác không đổ đã là vô cùng lợi hại rồi. Tiếp theo đây còn phải dựa vào những tinh anh như các cháu cố gắng nghiên cứu ra càng nhiều thành tựu khoa học càng tốt, mỗi một đột phá về kỹ thuật được tạo ra đều có thể giảm bớt được ít nhiều áp lực cho công ty.

Chỉ cần có thể kiên trì tới cùng, chú tin rằng Huawei cuối cùng cũng sẽ có khả năng dục hỏa trùng sinh.”

Hứa Tinh Thần gật đầu: “Thằng Mỹ mặc dù thế lớn, nhưng công ty chúng cháu bây giờ trên dưới một lòng, lại còn có thêm quốc gia ủng hộ, quốc dân ủng hộ, cháu tin sẽ có một ngày như vậy.”

Cố Diệp Phi

Bên kia, Hứa mẫu đang khen ngợi Lâm Doanh Doanh.

“Doanh Doanh, bộ hành thư « Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì, Trực Quải Vân Phàm Tế Thương Hải » trong tấm ảnh kia của cháu cô đã xem rồi, viết thực sự quá tốt, tổng thể lấy phong cách Triệu Thể làm phong cách chính, đồng thời dùng bút pháp Nhị Vương, vừa có tư thái, vừa có tạo hình khác biệt, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy là cảnh đẹp ý vui rồi.”

Lam Doanh Doanh nghe vậy thì kinh hỉ hỏi lại: “Cô, cô cũng thích thư pháp sao?”

Hứa mẫu cười nói: “Cô rất thích thư pháp, mỗi ngày, lúc rảnh rỗi đều sẽ luyện một lúc, có điều trình độ so với cháu vẫn kém xa, về sau, nếu có cơ hội, cháu phải chỉ dạy cho cô một chút đấy.”

Lâm Doanh Doanh vui vẻ nói: “Chỉ dạy thì không dám nhận, chúng ta trao đổi, học hỏi lẫn nhau là được.”

Hứa mẫu hỏi: “Doanh Doanh, nghe nói việc cháu am hiểu nhất không phải là hành thư, mà là chữ Khải nhỏ viết tay?”

Lam Doanh Doanh mỉm cười đáp: “Cháu đúng là thích nhất chữ Khải nhỏ viết tay.”

“Có ảnh tác phẩm nào không?”

“Có ạ, cô, trước chúng ta thêm wechat đã nhé.”

“Được rồi!”

Còn cả Hứa phụ, Lam mẫu, Giang Phong, ba người đều đang ngồi nói chuyện...

Bữa cơm này, bắt đầu từ lúc xế chiều, năm giờ tới tận tám giờ tối mới tan cuộc, người hai nhà trò chuyện thật sự hợp ý, mà Hứa Tinh Thần và Lam Doanh Doanh cũng đều thuận mắt đối phương.

Một buổi xem mắt cực kỳ hoàn mỹ.

...

Lúc Giang Phong sắp xếp cho hai nhà Hứa, Lam gặp mặt, Lôi Hải cũng đã xin nghỉ ở bộ đội trở về chỗ cha mẹ, ngày mai là có thể cùng cha mẹ bay thẳng tới tỉnh thành Quế tỉnh.

Hai cha con đã hơn nửa năm không gặp, đương nhiên phải uống hai ba chén, hàn huyên một hồi đã.

Lôi Minh nhìn tư thế ngồi thẳng tắp của con trai, nụ cười trên mặt không hề thay đổi một chút nào cả.

Đứa con này luôn luôn là niềm kiêu hãnh của ông, từ nhỏ đến lớn chưa từng thua đánh nhau với những người cùng thế hệ, cho người làm cha như ông không ít mặt mũi, ngay cả lãnh đạo cũng không ngớt lời khen ngợi đứa con trai này trước mặt ông.

Về sau vào quân đội, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành một thành viên bộ đội đặc chủng phía tây bắc, càng khiến cho người làm cha như ông vui vẻ không thôi.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là con trai nhà mình và con gái lãnh đạo hữu duyên vô phận, lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng lại không thể bồi dưỡng tình cảm được, thật đáng tiếc.

Được rồi, Tái Ông mất ngựa sao biết không phải phúc, bây giờ Giang đại sư đang tìm kiếm đối tượng hẹn hò cho con trai rồi, đó cũng là người cực kỳ ưu tú, hoàn toàn xứng đôi với con trai nhà chúng ta.

“Tiểu Hải, ngày mai con đi xem mắt, con phải để ý một chút, phải biểu hiện rốt một chút, biết chưa?” Lôi Minh uống một ngụm rượu, căn dặn con trai.

“Đúng vậy đó Tiểu Hải, cô gái xem mắt với con ngày mai có thể nói là sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài sản trong nhà hơn trăm triệu, hơn nữa còn là con một, cô gái như vậy không biết có bao nhiêu đàn ông muốn cưới đâu!”

Lôi mẫu cũng dặn dò: “Con cũng không thể chỉ dựa vào danh phận quân nhân của mình được, nếu như người ta không vừa lòng, thì dù con có gia thế tốt đến đâu, người ta cũng sẽ không để ý đến con.”
 
Back
Top Bottom