Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 360: Theo Gió Lướt Sóng Chờ Thời Tới, Nhất Định Giương Buồm Vượt Biển Xanh



Khu nào đó ở Thâm thị.

Trong phòng Vip ở nhà hàng nào đó.

Hứa Tinh Thần cầm điện thoại qua, xem cô gái trong tấm ảnh.

Đây là một cô gái có giá trị nhan sắc trên tiêu chuẩn, tay phải cô cầm bút, tay trái cầm bộ tranh chữ, trên mặt lộ vẻ phấn chấn, cách màn hình cũng có thể ngửi được hơi thở văn nhân trên người cô ta.

Bộ tranh chữ này này viết "Theo gió lướt sóng chờ thời tới, nhất định giương buồm vượt biển xanh", phong cách chỉnh thể lấy hành thư thể Triệu làm chủ, đồng thời có một phần bút pháp của "Nhị Vương", vừa có phong thái đẹp mắt, lại có tạo hình rất khác biệt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Hứa Tinh Thần có phần thán phục hỏi: "Bộ tranh chữ này là do cô ấy viết à?"

Giang Phong gật đầu mỉm cười nói: "Đúng là do cô ấy viết. Cô ấy là phó chủ tịch thường vụ của hiệp hội thư pháp gia ở tỉnh Quế của chúng ta, am hiểu nhất là thư pháp chữ Khải nhỏ. Trên phương diện chữ Khải nhỏ, bất kể là cách cô ấy dùng bút hay trên phương diện kết cấu chữ đều đạt tới cực hạn, đầy đủ bút ý của 'Đại Vương' "Hoàng Đình Kinh", lại trộn lẫn với đạo dùng bút Thảo Đường Thập Chí của Văn Chinh Minh, viết ra một phong cảnh mới.

Có thể nói là từng bút đúng chỗ, từng chữ đặc sắc.

Cho dù trên đường nét đặc biệt tinh tế, nhưng cảm giác lực bút mạnh mẽ, không chỉ vậy còn tăng thêm độ đàn hồi, nét chữ cũng là nết người, theo chữ mà an, mỗi lời đặc biệt sinh động hoạt bát.

Đồng thời trình độ viết hành thư của cô ấy cũng rất cao, anh xem trong ảnh cũng thấy được.

Còn có lối viết thảo của cô ấy cũng có trình độ nhất định, là lấy thủ pháp của Vương Đạc, Điên Trương Túy Húc làm đối tượng chính, cũng viết ra rất khí thế, lên xuống thoải mái, vô cùng đẹp mắt."

Hứa Tinh Thần hơi hâm mộ nói: "Lúc tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi đã cho tôi luyện thư pháp không ít, đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy cũng có trình độ thư pháp nhất định, hận không thể bồi dưỡng tôi thành thư pháp gia.

Đáng tiếc, loại thư pháp này cũng cần thiên phú, mà tôi rõ ràng không phải có thiên phú đó."

Giang Phong cười ha ha nói: "Ngài Hứa, không phải chỉ có một mình ngài như vậy. Lúc tôi học cấp hai cũng có hứng thú với thư pháp, còn lén luyện tập một thời gian, đáng tiếc tôi cũng không có thiên phú về phương diện này."

Hứa Tinh Thần trả điện thoại lại cho Giang Phong, khá hứng thú nói: "Cô gái này trông quả thật rất tốt. Giang đại sư có thể nói cho tôi biết trước tình hình cụ thể của cô ấy không?"

Giang Phong cầm điện thoại qua, giới thiệu: "Năm nay, cô ấy 29 tuổi, cao một mét sáu mươi lăm, tốt nghiệp hai ngành hàng đầu ở đại học XX. Cô ấy đoan trang tao nhã, gặp chuyện bình tĩnh, có chủ kiến, cũng rất hiểu về cuộc sống tình cảm. Cô ấy thích thư pháp, vẽ, đánh đàn, uống trà, thức ăn ngon, du lịch vân vân.

Quan trọng nhất chính là cô ấy có tự trọng tự ái, đến nay còn chưa từng yêu ai."

Hứa Tinh Thần nghe được thì âm thầm vui mừng. Anh ta vốn là người đàn ông chưa từng yêu đương, mà là một người đàn ông bình thường, anh ta thích nhất là cô gái có tự trọng tự ái như vậy.

Hoặc nói, chỉ cần là người đàn ông bình thường đều thích những cô gái có tự trọng tự ái này.

Cố Diệp Phi

Thấy anh ta động lòng, Giang Phong tươi cười nói: "Tôi biết ngài Hứa xuất thân là con cháu thư hương, ông nội và ba đều là đại lão trong viện hàn sĩ, các thành viên khác trong nhà cũng là giáo sư chuyên gia của các lĩnh vực, có thể nói cả gia đình đều là nhân tài đông đúc.

Mà bản thân anh cũng vô cùng xuất sắc, còn trẻ tuổi đã lấy được mức lương cao nhất ở công ty Huawei, bất luận là bối cảnh gia đình hay năng lực của bản thân anh đều là lựa chọn tốt nhất, cô gái bình thường thật sự không xứng với anh.

Chẳng qua cô gái tôi giới thiệu cho anh cũng không phải là người bình thường, anh đã biết sự xuất sắc của cô ấy. Mà gia thế bối cảnh của cô ấy cũng đặc biệt hiển hách. Ông nội từng đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố địa cấp, ba cô ấy còn giỏi hơn, là một trong những quan chức cao cấp ở tỉnh Quế hiện nay, chú bác cô dì trong nhà đều tham gia chính trị, cơ bản đều là cán bộ cấp sở.

Bối cảnh gia đình như vậy, tin tưởng xứng đôi với ngài Hứa."

Hứa Tinh Thần nghe vậy, ánh mắt sáng lên.

Ông nội và ba anh ta đều là viện sĩ, theo cấp bậc thật sự ngang với quan chức cao cấp của tỉnh.

Chẳng qua, cấp bậc chỉ là ngang nhau, nhưng trên phương diện quyền lợi, viện sĩ đương nhiên không thể bằng được quan chức cao cấp của tỉnh. Ba của cô gái này chính là quan chức cao cấp của tỉnh, lấy anh ta đương nhiên không thành vấn đề.

"Hóa ra khách hàng của Giang đại sư còn có bối cảnh gia đình tốt như vậy, khó trách ngài tìm đối tượng cho cô ấy, phải kéo dài qua mấy tỉnh, tìm từ năm trước đến năm nay."

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu người ta tin tưởng tôi, tôi đương nhiên phải dốc hết sức lực tìm một đối tượng xứng đôi vừa lứa với cô ấy, như vậy không chỉ môn đăng hộ đối mà thôi, còn có các sở thích cá nhân cũng phải hợp nhau.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 361: Theo Gió Lướt Sóng Chờ Thời Tới, Nhất Định Giương Buồm Vượt Biển Xanh (2)



Nói chung, phải bảo đảm sau khi cô ấy cưới chồng, có thể sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."

Hứa Tinh Thần giơ ngón tay cái lên khen: "Giang đại sư quả nhiên là tiếng đồn không sai, cho dù tôi còn chưa gặp mặt bản thân cô ấy, nhưng nghe ngài giới thiệu như vậy, tôi quả thật rất có hứng thú với cô ấy."

Trong khi nói chuyện, nhân viên phục vụ đã bắt đầu đưa thức ăn lên, hai người tạm dừng đề tài này.

Chờ sau khi nhân viên phục vụ đưa đủ thức ăn lên và rời đi, hai người mới tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.

Giang Phong nhấp một hớp súp, nói: "Anh Hứa, xem mắt khác với yêu đương. Nếu anh có hứng thú với chị Lam, vậy anh nên đánh tiếng với ba mẹ anh, hỏi ý kiến của bọn họ trước đã.

Nếu ba mẹ anh đồng ý, tôi sẽ bố trí người nhà của hai người gặp mặt, anh thấy thế nào?"

Hứa Tinh Thần gật đầu nói: "Đây cũng là chuyện nên làm. Chẳng qua, chuyện này chỉ là hình thức thôi. Hai năm qua, tôi bị ba mẹ giục cưới không ít lần. Với điều kiện xuất sắc của bản thân cô ấy và điều kiện gia đình cô ấy, ba mẹ tôi khẳng định sẽ đồng ý."

Giang Phong mỉm cười nói: "Anh Hứa ưu tú như vậy, tôi tin tưởng ba mẹ chị Lam cũng sẽ thỏa mãn về người con rể như anh."

Hứa Tinh Thần nâng chén trà lên nói: "Giang đại sư, tôi lấy trà thay rượu mời ngài một chén, con người tôi từ khi đi học đến lúc làm việc, vẫn tương đối bận rộn, cộng thêm tính cách hơi nhàm chán, cho nên chưa từng có bạn gái.

Tôi đã là người đàn ông ba mươi tuổi, muốn nói trong lòng không hề sốt ruột tìm vợ, đó là gạt người.

Nhưng con người tôi tương đối nghiêm túc với chuyện tình cảm, hoặc không tìm đối tượng, một khi đã tìm chắc chắn sẽ hướng tới kết hôn.

Bởi vì tôi không có nhiều thời gian lãng phí vào chuyện yêu đương, công ty cho tôi tiền lương một năm cao như vậy, cung cấp cho tôi độ cao như vậy, tôi đương nhiên phải tập trung phần lớn sức lực để khắc phục khó khăn, lấy ra thành quả qua báo đáp lại tổng giám đốc đã xem trọng tôi.

Nếu cuộc hôn nhân này thành, vậy Giang đại sư đã giúp tôi một chuyện lớn rồi. Dù sao để bản thân tôi đi tìm, còn không biết phải tới ngày tháng năm nào mới có thể tìm được đối tượng thỏa mãn để kết hôn đâu!"

Giang Phong nâng chén trà lên chạm cốc với anh ta: "Anh Hứa không cần khách sáo, với điều kiện ưu tú của anh, muốn tìm vợ thật sự quá dễ dàng. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, người có điều kiện tốt dễ tìm vợ, nhưng muốn tìm được người vợ như ý thì không phải chỉ cần điều kiện tốt là được, vẫn phải để ý duyên phận."

Hứa Tinh Thần suy nghĩ sâu xa, với điều kiện của anh ta, muốn tìm vợ sẽ có rất nhiều người đẹp đứng xếp hàng cho anh ta chọn, nhưng muốn tìm được một người vợ phù hợp về các phương diện lại không phải là chuyện dễ dàng.

"Anh Hứa, tôi đã nói gần hết tình hình của chị Lam cho anh biết. Anh cũng nói cho tôi biết tình hình của anh đi. Tôi chỉ tìm hiểu sơ qua thông tin của anh, chưa biết cụ thể lắm."

"Được, vậy tôi lại nói cho ngài biết tình hình của tôi. Năm nay, tôi ba mươi tuổi, cao một mét bảy mươi chín, sinh ra ở..."

Hứa Tinh Thần giới thiệu hết thông tin của anh ta. Cho dù Giang Phong đã thuộc lòng thông tin của anh ta, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc lắng nghe.

Bữa cơm này, hai người ăn hết một tiếng rưỡi mới tan cuộc.

Hứa Tinh Thần tranh thanh toán tiền.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, đi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị lên xe, Giang Phong mới lên tiếng: "Anh Hứa, vậy tôi đi trước đây. Chúng ta sẽ điện thoại liên lạc sau."

Hứa Tinh Thần phất tay nói: "Được, tạm biệt Giang đại sư!"

"Tạm biệt!"

...

Sau khi chia tay với Giang Phong, Hứa Tinh Thần trở lại nhà của anh ta ở Thâm thị.

Đây là căn nhà ba mẹ anh ta mua cho anh ta sau khi anh ta ra ngoài làm việc. Chỗ này cách công ty không xa, căn nhà trị giá hơn mười triệu.

Thật may là ba mẹ bỏ tiền ra mua, nếu để anh ta tự mua, cho dù lấy lương một năm của anh ta như vậy, cũng phải không ăn không uống năm sáu năm mới mua được căn hộ này.

Hứa Tinh Thần đi tới trên sô pha trong phòng khách và ngồi xong, lại lấy điện thoại di động ra gọi video WeChat cho mẹ.

Video nhanh chóng được kết nối, Hứa mẫu với khí chất tao nhã mỉm cười hỏi: "Con trai, con ăn cơm chưa?"

Cố Diệp Phi

Hứa Tinh Thần đáp: "Con vừa ăn ở bên ngoài mới trở về. Mẹ ăn chưa? Ba con có nhà không?"

Hứa mẫu nói: "Mẹ đã ăn rồi, ba con dạo này rất bận, không tới nửa đêm thì không về đâu."

Hứa Tinh Thần đã quen với điều này, lại nói với mẹ: "Mẹ, chiều hôm nay có người mai mối đến cửa công ty của bọn con tìm con, nói muốn giới thiệu cho con một đối tượng, con vừa ăn cơm tối với cậu ta xong."

Hứa mẫu nghe đến đây, tinh thần lập tức phấn chấn, vội vàng hỏi tới: "Con trai, người mai mối này có đáng tin không? Bây giờ lắm mánh khóe lừa người, con đừng để cho người ta lừa. Nếu con muốn tìm đối tượng, mẹ, ba con và cô chú út của con quen biết với rất nhiều cô gái ưu tú, con thích kiểu người nào, ba mẹ sẽ giới thiệu cho con là được rồi."

Hứa Tinh Thần mỉm cười nói: "Mẹ yên tâm đi, con đâu có ngốc, làm gì dễ bị mắc lừa như vậy. Người mai mối này không phải là người mai mối không có tiếng tăm, mà là người mai mối có mấy triệu fan, cậu ta nổi tiếng nhất là một lần làm mai mối cho thái tử gia của tập đoàn Uông thị và minh tinh lớn Tiêu Mẫn hồi năm trước đấy."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 362: Theo Gió Lướt Sóng Chờ Thời Tới, Nhất Định Giương Buồm Vượt Biển Xanh (3)



Hứa mẫu nghe được thì âm thầm kinh hãi. Bà ta làm việc ở thành phố của tỉnh Việt. Còn trụ sở chính của tập đoàn Uông thị lại được thiết lập ở thành phố tỉnh Việt, bởi vậy bà ta vẫn có chút hiểu biết về tập đoàn Uông thị này. Người mai mối mà con trai nói có thể mai mối cho thái tử gia của tập đoàn Uông thị và minh tinh lớn Tiêu Mẫn, vậy quả thật không phải là người mai mối bình thường!

Hứa Tinh Thần nói tiếp: "Con kiểm tra thông tin của cậu ta ở trên mạng, đúng là một người mai mối đặc biệt lợi hại."

Sau khi xác nhận thân phận của người mai mối, Hứa mẫu lại nóng lòng hỏi: "Con trai, vậy người mai mối này giới thiệu đối tượng thế nào cho con vậy?"

Hứa Tinh Thần nói: "Cậu ta giới thiệu đối tượng cho con là người ở tỉnh Quế, năm nay 29 tuổi, cao một mét sáu mươi lăm, là phó chủ tịch thường vụ hiệp hội thư pháp của tỉnh Quế, là nữ thư pháp gia nổi tiếng nhất tỉnh Quế.

Con xem qua ảnh của cô ấy rồi, dáng người cũng không tệ lắm. Để con gửi anh qua cho mẹ xem."

Hứa Tinh Thần nói xong, đồng thời gửi ảnh do Giang Phong gửi tới cho anh ta cho mẹ.

Hứa mẫu vốn là người yêu thích thư pháp, nghe được đối tượng được người mai mối giới thiệu cho con trai chính là nữ thư pháp gia nổi tiếng, lập tức có thiện cảm.

Chờ con trai gửi ảnh của cô gái kia tới, bà lập tức bị bộ tranh chữ trong tấm ảnh thu hút.

Mặc dù trình độ thư pháp của Hứa mẫu còn xa mới đạt được tiêu chuẩn thư pháp gia, nhưng trong những người yêu thích nghiệp dư vẫn được tính là cao thủ thư pháp, đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra được chỗ lợi hại trong bức tranh chữ này.

"Không hổ danh là Phó chủ tịch thường vụ hiệp hội thư pháp gia tỉnh Quế, loại hành thư này viết thật tốt."

Hứa Tinh Thần vừa cười vừa nói: "Theo Giang đại sư giới thiệu, thật ra cô gái này am hiểu nhất không phải là hành thư, mà là chữ Khải nhỏ."

Hứa mẫu liên tục khen ngợi, chậm rãi chuyển tầm mắt từ bộ chữ này sang mặt cô gái kia, gương mặt không khỏi tươi cười: "Quả thật là chữ giống như người, mẹ thích khí chất này. Con trai, cô gái này quả thật không tệ, có thể dạy ra con gái ưu tú như vậy, chắc hẳn xuất thân của cô ấy cũng không kém chứ?"

Hứa Tinh Thần gật đầu nói: "Xuất thân của cô ấy còn tốt hơn con, cả gia đều là nhân viên quan chức. Ông nội đã từng là chủ tịch một thành phố địa cấp nào đó, ba càng giỏi hơn, là một quan chức cao cấp ở tỉnh Quế. Còn có chú bác cô dì đều không thua kém làm ở cấp sở, thừa sức xứng với con!"

Hứa mẫu nghe vậy đúng là cực kỳ thỏa mãn: "Con trai, con cũng không cần xem nhẹ bản thân, chúng ta cũng không kém. Con cũng vô cùng xuất sắc rồi. Hai người bọn con đúng là đặc biệt xứng đôi vừa lứa. Người mai mối này còn rất tinh mắt đấy."

Hứa Tinh Thần nói: "Theo như lời Giang đại sư nói, cậu ta được nhà gái nhờ từ năm trước, sau đó huy động tất cả quan hệ tìm từ năm trước đến năm nay, còn vượt qua mấy tỉnh, cuối cùng mới tìm được con."

Hứa mẫu thán phục nói: "Lợi hại, thảo nào ngay cả giám đốc Uông tập đoàn Uông thị cũng tìm cậu ta nhờ làm mai. Không nói chuyện khác, chỉ riêng tinh thần chuyên nghiệp này đã đáng tin rồi."

Hứa Tinh Thần mỉm cười nói: "Mẹ, nếu mẹ không có ý kiến, vậy con sẽ bảo lại với Giang đại sư, bảo cậu ta bố trí cho người hai nhà chúng ta gặp mặt."

Bà Hứa lập tức nói: "Mẹ đương nhiên không có ý kiến rồi. Vậy con mau trả lời cậu ta đi."

Hứa Tinh Thần hỏi: "Mẹ, vậy mẹ thấy nên bố trí ngày gặp mặt ở đâu vào lúc nào thì tương đối thích hợp?"

Hứa mẫu trầm ngâm một lát mới nói: "Thời gian của mẹ và con thì dễ thu xếp, thứ bảy và chủ nhật cơ bản đều có thể bớt chút thời gian tới. Thật ra, thời gian của ba con hơi khó xác định. Nếu không, để mẹ gọi điện thoại cho ba con trước, nói với ông ấy về chuyện này, xem ông ấy có thể bớt chút thời gian vào thứ bảy hoặc chủ nhật tới đó được không."

Hứa Tinh Thần nói: "Vâng, vậy con cúp máy trước. Mẹ hỏi rõ rồi gọi video cho con nhé."

Chờ cúp cuộc gọi video xong, Hứa Tinh Thần lại xem ảnh của Lam Doanh Doanh. Hai người cũng không hổ danh là đối tượng ghép đôi có giá trị cao trong vạn người không có một. Anh ta càng nhìn cô gái trong ảnh càng thấy xinh đẹp, cũng không nỡ rời mắt nữa.

Cho đến khi mẹ gọi cuộc gọi video qua WeChat tới, anh ta mới lấy lại tinh thần.

Sau khi kết nối video, Hứa mẫu lại nói thẳng: "Con trai, mẹ đã nói chuyện với ba con rồi. Ông ấy nói thứ bảy chủ nhật này có thể bớt chút thời gian tới. Con mau liên hệ với người mai mối kia, bảo cậu ta hẹn với nhà đối phương đi!"

Hứa Tinh Thần gật đầu nói: "Vâng, con biết rồi, tạm thời cứ vậy đi. Con liên hệ với Giang đại sư, chờ bố trí xong thời gian và địa điểm gặp mặt, con lại gọi video nói cho mẹ."

Hứa mẫu “Ừ” một tiếng, sau đó dặn dò: "Con trai, cô gái này thật sự không tệ, con nên để ý một chút, biết chưa?"

"Con biết rồi, tạm thời cứ như vậy đi, con cúp máy trước đây!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 363: Vậy Thật Là Trùng Hợp, Bạn Gái Tôi Cũng Họ Hoàng



Chín giờ tối, đại viện nào đó ở tỉnh Quế.

Trong phòng sách, Lam Doanh Doanh mời ba mẹ đến bình luận về thư pháp của cô mới viết.

Đây là một bộ tranh chữ theo lối viết thảo, viết Thấm Viên Xuân · Tuyết từ một thiên kinh điển của thái tổ lão nhân gia.

"Ba, ba xem con viết thế nào?" Trong lòng Lam Doanh Doanh đầy mong đợi hỏi.

Lam phụ vừa nhìn vừa gật đầu nói: "Viết không tệ, bút ý chỉnh thể liên kết, ý vị nối liền, đường nét mạnh mẽ có lực, từng bút đúng chỗ, con viết chữ thảo quả thật có tiến bộ không ít đâu!"

Lam Doanh Doanh nghe vậy, cười đến híp cả mắt, lại ôm cánh tay của mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"

Lam mẫu mỉm cười nói: "Đúng là có tiến bộ, chữ viết đầu đuôi ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau, nhìn chỉnh thể vô cùng hài hòa, cao hơn một cấp so với trình độ lúc trước, chắc có thể ngang với hành thư của con rồi."

Lam Doanh Doanh được khen, ngẩng đầu thật cao: "Lúc trước, trong hiệp hội còn có người nói con viết chữ thảo kém, chờ con lại luyện thêm một thời gian, đến lúc đó thể hiện ngay tại hiện trường cho bọn họ thấy, xem bọn họ còn nói gì được nữa."

Lam mẫu lắc đầu nói: "Con tranh chút khí thế này thì có ý nghĩa gì chứ? Con có tâm tư này, còn không bằng mau chóng tìm một đối tượng đi. Giang đại sư con nói lúc trước, đến bây giờ còn chưa giới thiệu đối tượng nào cho con sao?"

Lam Doanh Doanh bật cười nói: "Mẹ, chuyện tìm đối tượng như vậy không thể sốt ruột được. Giang đại sư không phải là người mai mối bình thường, các cặp vợ chồng được cậu ta tác hợp đều là cặp vợ chồng đặc biệt xứng đôi vừa lứa.

Trong đám người bọn con, cậu ta đã xem xét đối tượng thích hợp cho Uông Văn Kiệt, Sử Anh Hào, Bạch Tử An. Trước mắt, ba người bọn họ đều vô cùng hài lòng về đối tượng của bọn họ. Chuyện này không thể làm được trong thời gian ngắn đâu."

Lam mẫu gật đầu nói: "Điều này cũng đúng. Chẳng qua con cũng phải thường xuyên giục cậu ta đi, để cậu ta tranh thủ xem xét đến đối tượng thích hợp cho con vào năm nay. Dù sao con đã 29, sang năm chính là đầu 3, chênh lệch còn rất lớn đấy."

Lam Doanh Doanh bất đắc dĩ nói: "Con biết rồi!"

Trong mắt Lam phụ lóe sáng, hỏi: "Doanh Doanh, lúc trước con nói Giang đại sư này giải quyết vấn đề tình cảm giúp công tử Long Trạch Vũ, không biết bây giờ tình cảm vợ chồng của Long Trạch Vũ thế nào?"

Lam Doanh Doanh đầy vẻ bội phục nói: "Bây giờ tình cảm của anh Long và chị Long rất tốt, vợ chồng bọn họ thay đổi lớn tới mức bọn con cũng thấy ngây người, không thể không nói Giang đại sư thật sự quá giỏi rồi!"

Lam phụ xoa cằm nói: "Giang đại sư này đúng là một nhân vật không tầm thường. Doanh Doanh, hôm nào con mời cậu ta tới ăn bữa cơm gia đình. Giang đại sư thật sự có bản lĩnh này, qua lại thân thiết với cậu ta cũng không có gì bất lợi."

Nghe được ba đánh giá như vậy, Lam Doanh Doanh cũng cảm thấy vinh dự thay, vội vàng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bao giờ ba rảnh ạ?"

Lam phụ trầm ngâm nói: "Để ba xem thứ bảy hoặc chủ nhật này có thể bớt chút thời gian không, nếu có thể bớt chút thời gian, ba sẽ nói trước cho con biết."

Lam Doanh Doanh vừa định trả lời, điện thoại cô ta đặt ở trên bàn bỗng đổ chuông. Cô ta vừa liếc mắt nhìn qua, phát hiện tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại chính là Giang đại sư, không khỏi mỉm cười nói: "Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến!"

Lam phụ và Lam mẫu cũng nhìn thấy tên hiện ra trên điện thoại, không khỏi mỉm cười.

Lam Doanh Doanh cầm điện thoại lên nghe máy, vừa đi về phía phòng khách vừa cười nói: "Giang đại sư, ngài gọi điện thoại cho tôi vào giờ này, chắc có chương trình gì cần bố trí à?"

Lam phụ và Lam mẫu liếc nhìn nhau, sau đó cả hai cũng đi ra khỏi phòng sách, tới phòng khách.

Tiếng cười sang sảng của Giang Phong truyền tới: "Chị Lam, tôi gọi điện thoại cho chị lúc này không phải có chương trình gì cần bố trí, mà muốn nói cho chị biết một tin tốt."

"Tin tức tốt gì vậy?"

Lam Doanh Doanh ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nói đùa: "Chẳng lẽ ngài đã tìm được đối tượng thích hợp cho tôi?"

Cố Diệp Phi

Giang Phong hơi kinh ngạc nói: "Chị Lam, trực giác của chị tuyệt thật, vậy mà cũng bị chị đoán trúng!"

Lam Doanh Doanh trợn tròn mắt nói: "Giang đại sư, ngài không nói đùa chứ? Thật sự tìm được đối tượng thích hợp với tôi à?"

Lúc này, Lam phụ Lam mẫu cũng ngồi ở trên sô pha, nghe được lời này, tinh thần hai người đều phấn chấn,

Lam mẫu còn nóng ruột giơ tay múa chân ra hiệu cho con gái mở loa ngoài.

Lam Doanh Doanh lại cầm điện thoại mở loa ngoài ra.

Sau đó, giọng nói của Giang Phong truyền tới: "Tôi đương nhiên không nói đùa rồi. Sau khi tôi tìm kiếm suốt thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã tìm được đối tượng tương đối thích hợp với chị!"

Lam Doanh Doanh vội vàng hỏi: "Giang đại sư, đối phương là người ở đâu? Trông thế nào? Anh ta làm gì?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 364: Vậy Thật Là Trùng Hợp, Bạn Gái Tôi Cũng Họ Hoàng (2)



Giang Phong giới thiệu: "Đối phương là người ở tỉnh Việt, năm nay ba mươi tuổi, cao một mét bảy mươi chín, trông còn rất đẹp trai. Ba năm trước đây, anh ta tốt nghiệp tiến sĩ, sau đó vào làm ở công ty Huawei, là thiếu niên thiên tài được công ty Huawei tuyển dụng với mức lương cao, còn là một trong mấy thiếu niên thiên tài lợi hại nhất, lương một năm hai triệu."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người nhà họ Lam đều sáng lên.

Chỉ lớn hơn Lam Doanh Doanh một tuổi, thêm điểm.

Cao gần một mét tám, thêm điểm.

Bằng cấp tiến sĩ, thêm điểm.

Có thể nói cả nước đều biết tới kế hoạch thiếu niên thiên tài Huawei, mỗi người trúng cử đều là nhân tài đứng đầu trong lĩnh vực nào đó. Mà đối phương có thể nhận được mức lương cao nhất hai triệu, càng là nhân tài trong nhân tài, thêm điểm.

Lam Doanh Doanh nói: "Điều kiện của bản thân đối phương quả thật rất tốt. Giang đại sư chắc có ảnh của anh ta chứ?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên là có rồi. Chị chờ một lát, tôi gửi qua WeChat cho chị."

Lam Doanh Doanh nhanh chóng nhận được ảnh do Giang Phong gửi đến. Cô ta không tránh ba mẹ, trực tiếp đặt điện thoại lên trên bàn, sau đó mở ảnh trong WeChat ra.

Ngay lập tức, một người thanh niên với dáng dấp thanh thú đã xuất hiện ở trước mắt ba người nhà họ Lam.

Giọng nói của Giang Phong truyền tới: "Chị Lam, công việc của anh Hứa chủ yếu liên quan tới kỹ thuật, không quá coi trọng về phương diện ăn mặc, nhưng cách ăn mặc bình thường này cũng không át được vẻ sắc bén của anh ta. Tôi vượt qua mấy tỉnh, tìm lâu như vậy mới tìm được anh ta là một đối tượng xứng đôi với chị nhất."

Lam Doanh Doanh cảm kích nói: "Giang đại sư, đúng là vất vả cho ngài rồi!"

Lam phụ và Lam mẫu nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại, đều không khỏi âm thầm gật đầu. Người thanh niên này đúng là xứng đôi với con gái của bọn họ về mọi mặt. Giang đại sư kia thật sự đã để tâm.

Giang Phong mỉm cười nói: "Không vất vả, tôi cũng chỉ làm chân chạy thôi."

Cố Diệp Phi

Lam mẫu hơi sốt ruột ghé sát bên tai của con gái, khẽ nói: "Doanh Doanh, con hỏi xem gia cảnh của đối phương thế nào."

Lam Doanh Doanh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hỏi: "Giang đại sư, tôi muốn hỏi anh ta sinh ta trong gia đình thế nào? Ba mẹ đều làm gì vậy?"

Giang Phong nói: "Chị Lam yên tâm, tôi đã biết gia cảnh của chị, cho nên trong lúc tìm kiếm đối tượng cho chị, không chỉ cân nhắc đến điều kiện cá nhân, cũng cân nhắc cả bối cảnh gia đình.

Anh ta xuất thân từ con cháu thư hương, ông nội và ba đều là trong viện sĩ hàn lâm, bà nội, mẹ, cô, dượng, chú út, thím út cũng là giáo sư chuyên gia trong các lĩnh vực, bối cảnh gia đình vẫn vô cùng hiển hách."

Lam phụ và Lam mẫu nghe được, không nén được vui mừng, quả nhiên có ấn tượng tốt đối với vị Giang đại sư chưa từng gặp qua kia. Bối cảnh gia đình của đối phương này quả thật đủ hiển hách, có thể nói là không kém nhà bọn họ.

Tuy quyền lực của viện sĩ hàn lâm không bằng được quan chức cao cấp ở tỉnh như ông ta, nhưng nếu xét về tầm quan trọng của hai bên đối với quốc gia, quan chức cao cấp ở tỉnh như ông ta còn thật sự kém hơn viện sĩ hàn lâm.

Hơn nữa, gia đình của đối phương không chỉ hai viện sĩ hàn lâm, còn không thiếu giáo sư chuyên gia, đều có sức ảnh hưởng không nhỏ trong các lĩnh vực, lại thêm giáo sư chuyên gia và viện sĩ hàn lâm cơ bản đều là đào lý khắp thiên hạ, mạng lưới quan hệ này thật sự là trải rộng cả nước.

Có thể kết thông gia với gia đình như vậy, bọn họ thật sự tương đối thỏa mãn.

Không chỉ là Lam phụ Lam mẫu thỏa mãn, Lam Doanh Doanh cũng tương đối thỏa mãn.

Đối với cô ta, con cháu thư hương này rõ ràng còn thu hút cô ta hơn gia đình quan chức.

Lam Doanh Doanh chân thành nói: "Giang đại sư, ngài đúng là có tâm!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chị Lam hài lòng là tốt rồi. Tôi đã trao đổi với bên phía bọn họ. Chị thương lượng trước với ba mẹ chị, xem thử bọn họ có thu xếp được công việc không. Nếu thứ bảy hoặc chủ nhật này có thời gian, tôi sẽ bố trí cho người nhà của hai người gặp mặt. Nếu thứ bảy chủ nhật này quá bận không có thời gian, vậy lại hẹn gặp mặt vào lúc khác cũng được."

Lam Doanh Doanh nghe vậy nhìn về phía ba, thấy ba gật đầu, lại trực tiếp trả lời: "Giang đại sư, vậy cậu cứ thu xếp gặp mặt vào thứ bảy này đi. Lúc đó, ba tôi có thời gian rảnh rỗi."

Giang Phong nói: "Được, vậy thời gian quyết định vào thứ bảy này. Về phần địa điểm gặp mặt, vậy khẳng định phải bảo bọn họ đến thành phố tỉnh Quế chúng ta. Đến lúc đó hẹn địa điểm cụ thể được chứ?"

Lam Doanh Doanh nói: "Có thể."

"Nếu vậy, tôi cúp máy đây!"

"Được, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Chờ sau khi cúp máy, Lam mẫu nghẹn hồi lâu đã không kìm chế được xúc động nói: "Giang đại sư này còn thật sự đáng tin, giới thiệu cho Doanh Doanh một đối tượng ưu tú như vậy."

Lam phụ cũng hài lòng nói: "Quả thật là giỏi. Bất luận là bối cảnh gia đình hay năng lực cá nhân đều là lựa chọn tốt nhất."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 365: Vậy Thật Là Trùng Hợp, Bạn Gái Tôi Cũng Họ Hoàng (3)



Lam Doanh Doanh mỉm cười nói: "Đúng vậy, năng lực làm mai mối của Giang đại sư đã sớm được bọn con công nhận. Không phải con đã nói với ba mẹ về đối tượng cậu ta giới thiệu cho Bạch Tử An sao? Bối cảnh gia đình của người ta cũng rất lợi hại đấy."

Lam phụ khẽ gật đầu, đánh giá cao: "Với năng lực giao tiếp của Giang đại sư này, chắc hẳn không bao nhiêu năm nữa, lại có thể xây dựng ra một mạng lưới quan hệ trên khắp cả nước, đúng là tiền đồ không thể đo đếm đấy!"

Lam mẫu và Lam Doanh Doanh nghe vậy, đều giật mình. Với thân phận của Lam phụ lại đưa ra đánh giá cao như vậy, có thể thấy được ông ta thật sự rất coi trọng tương lai của Giang đại sư này.

...

Trong khách sạn nào đó ở Thâm thị.

Sau khi Giang Phong cúp máy, lại thoải mái nằm trên giường xem tiểu thuyết, xem xong mười mấy chương trong trang đó, lại mở ra video trên app xem các chị gái chân dài.

Không thể không nói, xem tiểu thuyết và lướt video thật sự là cách tốt nhất để g.i.ế.c thời gian.

Trong nháy mắt, đã tới đêm khuya.

Bởi vì ngày mai còn có việc đặc biệt quan trọng phải làm, cho nên Giang Phong không thức đêm nữa, vội vàng tắt đèn đi ngủ.

...

Thứ ba, ngày mùng 4 tháng 4 năm 2023.

Sáu giờ sáng, Hoàng Nguyên Giáp (ba của nữ chính Hoàng Linh Vi) đúng giờ ra ngoài chạy bộ, đây là cách thức rèn luyện đơn giản nhất, ông ta đã kiên trì hơn mười năm.

Ông ta chạy chậm quanh khu chung cư đến bảy giờ, chạy tới đầu đầy mồ hôi, ông ta mới dừng lại, vừa nghỉ ngơi vừa đi chậm về nhà.

Về đến nhà, vợ ông ta đúng lúc ra ngoài rèn luyện.

Thời gian và cách thức rèn luyện của hai người này không giống nhau. Hoàng Nguyên Giáp sẽ ra ngoài chạy bộ vào đúng sáu giờ sáng mỗi ngày, cơ bản đều chạy một giờ là dừng, sau đó đi bộ về.

Còn cách rèn luyện của vợ ông ta là khiêu vũ quảng trường, thời gian bắt đầu từ bảy rưỡi, nhảy đến chín giờ mới dừng.

Cho nên, thời gian hai người vừa vặn tránh nhau.

Về đến nhà nghỉ ngơi mười phút, Hoàng Nguyên Giáp lại tắm và thay quần áo, sau đó cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi tới nhà hàng XX uống trà sáng. Có thể nói nhà hàng này là nhà hàng được ông ta xác định. Ông ta ăn sáng ở nhà hàng này hai mươi năm, từ ông chủ tới nhân viên phục vụ, không có ai mà ông ta không quen biết.

Ban đầu, ông ta uống trà sáng, rất nhiều người nhìn thấy, còn quen được mấy người bạn.

Chẳng qua Hoàng Nguyên Giáp rất ít uống trà sáng với bạn. Ông ta thích vừa uống trà vừa xem báo, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, ung dung này.

Đương nhiên, theo điện thoại thông minh xuất hiện, bây giờ Hoàng Nguyên Giáp không mua báo xem nữa, mà vừa ngồi uống trà sáng vừa đọc tin tức trên điện thoại, hiệu quả giống như trước đây xem báo, hơn nữa nội dung phong phú đa dạng hơn.

Hôm nay, Hoàng Nguyên Giáp tiến vào nhà hàng như mọi khi, đánh tiếng với nhân viên phục vụ quen thuộc, lại tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

Chưa tới ba phút, trà và điểm tâm mà Hoàng Nguyên Giáp thích đã được đưa lên.

...

Lần này, Giang Phong tới Thâm thị, có hai mục đích chủ yếu:

Mục đích thứ nhất, làm mai con cháu cán bộ cao cấp cho Lam Doanh Doanh, chuyện này đã làm xong hôm qua.

Mục đích thứ hai là chủ động làm quen với ba vợ tương lai của hắn, tốt nhất là thành bạn vong niên, chờ sau khi bạn gái tốt nghiệp, tới tìm bạn vong niên này cầu hôn, chẳng phải độ khó sẽ giảm đi rất nhiều sao?

Cho nên, hắn canh thời gian, đi tới nhà hàng ba vợ sẽ tới vào mỗi sáng.

Tiến vào nhà hàng, Giang Phong gọi sủi cảo tôm, bánh bao thịt nướng sốt mật ong, cánh gà, sườn lợn và bánh trà đặc sắc, lại gọi thêm một bầu trà hoa cúc, sau đó trực tiếp đi tới bàn của ba vợ.

Lúc đi tới bàn của ba vợ, Giang Phong thấy ông ta đang tập trung tinh thần xem tin tức, không khỏi chào hỏi: "Chào ông anh, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?"

Hoàng Nguyên Giáp nhìn theo tiếng gọi, thấy người hỏi là một thanh niên đẹp trai trẻ tuổi, không khỏi mỉm cười nói: "Cậu nhóc à, bên cạnh không phải còn rất nhiều bàn trống sao? Sao cậu lại muốn chen chúc một bàn với lão già như tôi chứ?"

Giang Phong lập tức nịnh bợ: "Tôi thấy Thiên Đình của anh no đủ ấn đường rộng rãi, chính là tướng phú quý trời sinh, nên tôi muốn tiếp cận anh mong dính chút may mắn."

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy vui vẻ nói: "Cậu nhóc nhà cậu còn biết xem tướng à?"

Giang Phong khiêm tốn nói: "Biết sơ qua thôi."

Hoàng Nguyên Giáp giơ tay ra hiệu: "Cậu ngồi đi!"

"Cảm ơn anh!" Sau khi Chờ Giang Phong ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng đưa trà và bánh hắn gọi đến.

Giang Phong nếm thử một miếng dạ dày bò, sau đó thật lòng khen: “Đồ ăn sáng ngon vẫn phải là của tỉnh Việt. Dạ dày bò này lại dày, cắn một cái vừa mềm vừa ngon miệng, đúng là món ăn ngon hiếm có!"

Cố Diệp Phi

Hoàng Nguyên Giáp hỏi: "Cậu em là người ở đâu?"

Giang Phong đáp: "Tôi là người tỉnh Quế, họ Giang, không biết anh họ gì?"

Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Tôi họ Hoàng."

Giang Phong hỏi: "Là Đại Đỗ Hoàng, hay là Tam Hoành Vương?"

Hoàng Nguyên Giáp nói: "Đại Đỗ Hoàng."

Giang Phong kinh ngạc nói: "Vậy thật là trùng hợp đấy, bạn gái tôi cũng họ Hoàng."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 366: Thắng Lớn



Một quán điểm tâm nào đó ở Thâm thị.

Nghe Giang Phong nói bạn gái hắn cũng họ Hoàng, Hoàng Nguyên Giáp cười đáp: “Thật sao, vậy thì thật đúng là trùng hợp.”

Hắn nghe nói như thế cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì họ Hoàng cũng xem như là một trong những họ phổ biến nhất cả nước, mỗi thành phố đều có rất nhiều người họ Hoàng, cái này cũng không có gì kỳ quái cả.

Giang Phong cũng chỉ nói một câu như vậy, không dừng lại ở vấn đề này nhiều, bởi vì lời nói này của hắn chỉ mang mục đích làm quen với cha vợ, chứ không phải để ngả bài với cha vợ.

“Anh Hoàng là người địa phương ạ?”

Thấy cha vợ gật đầu xác nhận, Giang Phong nhấp một ngụm trà hoa cúc, nói tiếp: “Chồng của cô em cũng là người địa phương ở đây, có điều chú ấy hiện không ở khu vực này, mà là ở khu xx.”

Hoàng Nguyên Giáp giật mình nói: “Hóa ra cậu Giang đây là tới chỗ này thăm người thân à!”

“Này cũng không phải, lần này em tới Thâm thị chủ yếu là vì đáp cầu dắt mối cho khách.” Lúc Giang Phong trả lời, trong lòng cũng đang thầm cười trộm, nếu để cho bạn gái biết hắn và ba cô ấy đang ở đây xưng anh gọi em, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

“Đáp cầu dắt mối cho khách?” Hoàng Nguyên Giáp ăn một miếng lá lách bò giòn tan, có chút tò mò hỏi: “Người anh em Giang đây làm việc gì vậy?”

Giang Phong cắn một miếng bánh bao xá xíu sốt mật ong mềm dẻo thơm ngon, nói: “Nói ra chỉ sợ anh đây chê cười, thật ra em làm nghề mai mối, cũng mở một phòng môi giới hôn nhân ở chỗ tỉnh thành Quế tỉnh chúng em.”

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: “Chú em đây không phải đang nói đùa đấy chứ? Cậu nói muốn đầu tư làm ông chủ văn phòng môi giới hôn nhân, tôi ngược lại cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao cũng là lập nghiệp, chỉ cần có thể kiếm tiền, làm ngành nghề nào cũng chẳng có gì lạ.

Cố Diệp Phi

Nhưng nghe ý trong lời nói vừa rồi, thật ra cậu chính là người mai mối, tự thân xuất ngựa giúp khách đáp cầu dắt mối sao?”

Giang Phong cười, gật đầu nói: “Trước đó em làm nghề mai mối có ra được chút thành tích, cho nên mới đầu tư mở một văn phòng môi giới hôn nhân, cũng tức là, em chính là một người mai mối chính hiệu đấy.”

Hoàng Nguyên Giáp tán dương: “Chú em Giang đây thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà, mở văn phòng môi giới hôn nhân ở Quế tỉnh bên kia, làm mai mối tới tận Thâm thị bên này, xem ra phạm vi nghiệp vụ văn phòng môi giới hôn nhân của cậu cũng rất rộng đấy!”

Giang Phong hai ba miếng đã ăn xong cái bánh bao xá xíu sốt mật ong kia, lại uống thêm mấy hớp trà hoa cúc, sau đó mới lên tiếng: “Phạm vi nghiệp vụ văn phòng môi giới hôn nhân của bọn em vẫn chủ yếu tập trung ở Quế tỉnh, có điều đó là nhằm vào khách hàng bình thường, còn đối với những khách hàng cao cấp mà nói, có thể mở rộng phạm vi ra toàn nước, thậm chí là toàn thế giới, lần này em đến Thâm thị, chủ yếu là giúp một vị khách cao cấp đáp cầu dắt mối.”

“Thì ra là thế!”

Hoàng Nguyên Giáp nhẹ gật đầu, thấy Giang Phong có vẻ thích trà bánh ở quán điểm tâm này, liền đề cử: “Chú em Giang à, ở quán điểm tâm này, nổi danh nhất chính là món bánh cuốn, đây là loại mỹ vị do hoàng đế Càn Long ban tên, cậu nhất định phải nếm thử một chút mới được.”

Giang Phong kinh ngạc đáp: “Món bánh cuốn này ở Quế tỉnh bọn em cũng có rất nhiều, có điều mặc dù em thường xuyên ăn, nhưng thật đúng là chưa từng đặc biệt đi tìm hiểu về lịch sử của nó, không biết đây lại chính là món ăn được hoàng đế Càn Long ban tên.”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Món bánh cuốn này có thể nói là đặc sản nổi tiếng của Quảng Đông chúng tôi, tục truyền xuất hiện lần đầu vào thời Đường, khi đó cũng chưa được gọi là bánh cuốn, mà gọi là Long Kham Từ.

Về sau, đến đời nhà Thanh, hoàng đế Càn Long sau khi ăn món này thì khen không dứt miệng, đồng thời thừa hứng nói: Món này cũng không tính là bánh dày, ngược lại hình dạng có chút giống lòng lợn, hay gọi là bánh cuốn đi.

Thế là, cái tên bánh cuốn này được lưu truyền tới tận ngày nay.”

Giang Phong lập tức thổi phồng: “Hôm nay thật sự là được mở mang đầu óc rồi, nếu ngay cả anh Hoàng đây cũng khen ngợi món bánh cuốn của quán điểm tâm này như vậy, vậy chắc hẳn bánh cuốn ở đây thật sự ngon, em phải nếm thử mới được.”

Nói xong, Giang Phong đang định đứng dậy đi gọi đĩa bánh cuốn.

Hoàng Nguyên Giáp lại vội ngăn hắn lại, nhìn về phía người phục vụ bên kia, gọi: “Tiểu La, mang một phần bánh cuốn tới đây.”

Tiểu La lập tức trả lời: “Vâng, ông chủ Hoàng, sẽ lập tức mang tới đây.”

Giang Phong vui vẻ nói: “Hóa ra anh Hoàng đây còn là khách quen của nơi này!”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Tôi ăn ở quán điểm tâm này đã gần hai mươi năm rồi, quen tới nỗi cứ tự nhiên như nhà mình vậy.”

Không tới một phút đồng hồ sau, Tiểu La đã mang một đĩa bánh cuốn nóng hổi lên.

Nhìn vẻ ngoài của bánh cuốn, Giang Phong đã khen tới tấp: “Khó trách lại được anh Hoàng khen ngợi như vậy, chỉ nhìn vẻ ngoài này thôi đã cảm thấy ngon hơn bánh cuốn ở những chỗ khác một bậc rồi.”

Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cậu mau ăn lúc còn nóng đi, xem xem hương vị thế nào?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 367: Thắng Lớn (2)



Giang Phong ừ một tiếng, sau đó liền nếm thử một miếng, phát hiện bánh cuốn này cực kỳ dai mà mềm, nước chấm cũng được pha rất vừa vặn, đúng là thức ăn ngon hiếm thấy, ngon hơn nhiều so với những món bánh cuốn hắn từng ăn trước đây.

“Mùi vị này quả thực rất ngon!”

Hoàng Nguyên Giáp nói: “Vấn đề trị quốc của hoàng đế Càn Long tạm thời không nói tới, không phải là không đề cập tới công tội, nhưng riêng về ẩm thực quốc gia, ông ấy thực sự đã có rất nhiều cống hiến. Mặc dù những món ngon lưu truyền tới nay thật ra chẳng có nửa xu quan hệ với hoàng đế Càn Long, chỉ là thương gia dùng danh nghĩa của hoàng đế để bịa đặt cố sự ra mà thôi, nhưng công lao này cũng có thể miễn cưỡng tính tới trên đầu ông ấy.”

Giang Phong đã sớm điều tra kỹ thông tin của cha vợ, biết ông tương đối thích nghiên cứu về các hoàng đế thời xưa, liền tới gần cha vợ tương lai, nói: “Anh Hoàng, không nghĩ tới anh còn có hiểu biết sâu rộng như vậy về hoàng đế Càn Long, về vấn đề công tội của hoàng đế Càn Long, anh cảm thấy thế nào?”

Vừa nhắc tới đây, hứng thú của Hoàng Nguyên Giáp liền dâng trào, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thị phi về công tội của Càn Long, đến nay vẫn chưa có cách nào kết luận chắc chắn được, có thể xem như một vị hoàng đế tương đối được chấp nhận.

Ông ấy lập được một danh sách thành tựu tương đối đáng nể, đồng thời cũng làm ra một danh sách các quyết định sai lầm hệ trọng, đẩy một vương triều đi tới đỉnh cao, đồng thời cũng khiến cho nó nhanh chóng suy tàn.

Đầu tiên, nói về cống hiến của ông ấy một chút, tổng kết lại có bốn cống hiến tương đối nổi bật như sau:

Cống hiến đầu tiên chính là sáng tạo ra cái gọi là ghi chép dân số.

Trong một văn tự có ghi lại dân số cao nhất nước ta từng ghi chép được là hơn bảy ngàn vạn.

Đương nhiên, cũng có nhà nhân khẩu học phỏng đoán rằng trên thực tế, trong một số thời kỳ lịch sử đã có đoạn thời gian dân số vượt qua 100 triệu.

Cố Diệp Phi

Mà Càn Long trong những ngày đầu cầm quyền đã cho người đi làm thống kê dân số, kết quả thống kê là 170 triệu người, sau đó trong khoảng thời gian gần cuối giai đoạn cầm quyền cũng tiến hành thống kê dân số lần nữa, khi đó, dân số đã gần đạt tới 800 triệu người.

Chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi, dân số trực tiếp tăng lên gấp đôi, dưới điều kiện sản xuất thời đó, đúng là một thành tích rất ghê gớm.

Cho dù trong đó cũng có rất nhiều nguyên nhân khách quan, nhưng cũng không thể phủi sạch công lao của ông ấy được.”

Giang Phong vừa nghe vừa liên tục gật đầu: “Cái này quả thực là không dễ dàng, dù sao ngay cả thời cận đại cũng có đoạn thời gian vì nạn đói mà có không ít người bị c.h.ế.t đói, mà lấy tuổi thọ của người thời xưa, có thể sống bốn mươi, năm mươi năm đã là đáng quý lắm rồi.”

Hoàng Nguyên Giáp cười cười, nói tiếp: “Cống hiến thứ hai chính là đưa tổng kinh tế cả nước lên đứng đầu thế giới.

Theo số liệu thống kê liên quan, lúc ấy GDP của triều Thanh chiếm gần một phần tám toàn cầu, vượt qua GDP của tất cả các triều đại khác của Trung Quốc, cậu cũng có thể nói ông ấy vận khí tốt, sinh đúng thời đại, tóm lại không nói tới việc có bao nhiêu nguyên nhân khách quan trong đó, nhưng cũng không thể phủi sạch công lao của ông ấy được.”

Giang Phong thở dài: “Cục diện lúc ấy thật là tốt mà, đáng tiếc, ánh mắt người đương quyền thiển cận, bị phương Tây người ta vượt mặt, dẫn tới việc nước ta phải trải qua trăm năm lịch sử khuất nhục, thật đúng là nhớ tới thôi đã thấy phẫn nộ rồi.”

Hoàng Nguyên Giáp gật đầu nói: “Nhắc tới cái này quả thật khiến cho người ta phẫn nộ, ánh mắt của hoàng đế Càn Long này so ra thật đúng là kém tổ phụ của mình, hoàng đế Khang Hi, theo ghi chép trong 《 Thánh Tổ Thực Lục 》 , Khang Hi đã từng nói lời như này: “Trăm ngàn năm sau, Trung Quốc nhất định sẽ phải mệt mỏi với các nước hải ngoại như Tây Dương, muốn quốc gia thái bình lâu dài, lúc hòa bình không thể quên nguy cơ.”

Đương nhiên, ngay cả hoàng đế Khang Hi cũng không biết được rằng tốc độ phát triển của thế giới đã vượt qua trí tưởng tượng của mình, chỉ vẻn vẹn hơn một trăm năm trôi qua, hạm pháo của cường quốc phương tây đã gõ mở cửa lớn Trung Quốc rồi.”

Giang Phong cười nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải quá mức đánh giá hoàng đế Càn Long như vậy, dù sao thì không phải ai cũng có được ánh mắt chiến lược của lão Thái tổ người ta.”

Hoàng Nguyên Giáp đồng tình: “Đúng vậy, nếu như hoàng đế Càn Long mà có được ánh mắt chiến lược của lão Thái tổ, vậy ông ấy cũng không phải hoàng đế nhận nhiều tranh cãi như vậy, mà sẽ có tư cách được tôn thành đế vương đệ nhất thiên cổ.”

Giang Phong nghe vậy cười ha hả.

Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Cống hiến thứ ba là sáng tạo ra bản đồ nước ta thời nhà Thanh, đồng thời cũng tạo nên hình dáng cơ bản của nước ta để phát triển ra các bản đồ sau này.

Ở thời Càn Long, bản đồ triều Thanh mở rộng tới hơn 18 triệu km2, mà còn đều thực hiện chế độ chính trị quản hạt (chia ra nhiều hạt, hay còn gọi là phủ, dưới có nhiều huyện để cai quản) và khống chế quân sự, không giống triều Nguyên có được địa bàn rộng lớn, cũng khác với triều Đường ràng buộc thống trị.

Công trạng và thành tích này cũng không thể xóa bỏ được.”

Giang Phong gật đầu nói: “Công là công, tội là tội, chỗ làm tốt thì nên được khen ngợi.”

Hoàng Nguyên Giáp trò chuyện cực kỳ hưng phấn, dựng thẳng bốn ngón tay cái lên, nói: “Cống hiến thứ tư chính là chỉnh sửa « Tứ Khố toàn thư ».

Đương nhiên, hoàng đế Càn Long chủ trì biên soạn « Tứ Khố toàn thư » là có cống hiến, nhưng trong lúc biến cũng đã bỏ đi rất nhiều điều ông ấy cho rằng là bất lợi đối với mình, trước sau có tổng cộng hơn bảy vạn cuốn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 368: Thắng Lớn (3)



Thật ra « Tứ Khố toàn thư » có tổng cộng hơn tám vạn cuốn, cái này có thể gọi là hành vi xâm hại tới lịch sử văn minh, văn hóa của Trung Quốc, đây cũng chính là vết nhơ mà Càn Long không thể rửa sạch được.”

Giang Phong tiếc hận nói: “Trong này có không biết bao nhiêu điển tích trân quý bị hủy mất, thật đáng tiếc!”

Hoàng Nguyên Giáp lại nói: “Đó là về cống hiến của hoàng đế Càn Long, tiếp theo chính là sai lầm của ông ấy, ngoại trừ đã tiêu hủy rất nhiều sách vở ghi chép như vừa nói, ông ta còn mở ra một cuộc “Văn tự án” (dựa vào việc văn tự phạm điều cấm chế, thêu dệt nên tội danh, khép vào hình ngục để thanh trừng các bất đồng chính kiến).

Trong thời gian hoàng đế Càn Long tại vị đã xảy ra cái gọi là thảm họa văn hóa, ở trong lịch sử Trung Quốc có thể nói là vô tiền khoáng hậu.

Vì cho tiêu diệt toàn bộ các nhân tố không ổn định, rất nhiều người bệnh tâm thần, lúc phát bệnh sẽ vẽ vời mấy thứ linh tinh, nói mấy thứ kỳ quặc cũng bị tính là đại nghịch bất đạo, bị lăng trì, thân nhân cũng bị liên lụy, ví dụ như vậy chỗ nào cũng có, quả thực là hoang đường đến cực hạn.”

Giang Phong lắc đầu thở dài: “Văn nhân sinh ra ở thời đại này cũng coi như gặp vận rủi lớn, vẫn là văn nhân triều Tống tài giỏi, đừng nói là viết mấy chữ, trực tiếp chỉ trích hoàng đế cũng không bị gì.”

Hoàng Nguyên Giáp vui vẻ nói thêm: “Triều Tống quả thật đúng là thiên đường của văn nhân.”

Giang Phong nhấp một ngụm trà, cười nói: “Anh Hoàng, chúng ta đừng nói tới triều Tống vội, anh cứ nói xong sai lầm của Càn Long đã.”

Hoàng Nguyên Giáp nhẹ gật đầu, tiếp tục giảng giải: “Lúc Càn Long về già, cảm thấy bản thân đã vất vả cả một đời, lại có được “thành tựu” lớn như vậy, hẳn là nên hưởng thụ một chút. Thế là bắt đầu trọng dụng Hòa Thân, trắng trợn thu cống phẩm, xa hoa phóng túng, trực tiếp dẫn tới tình trạng tham ô mục nát của bộ máy chính trị, bán quan bán tước thành gió.

Không những móc rỗng quốc khố, còn làm cho dân tình lâm vào cảnh khổ cực, quốc lực cũng đột ngột xoay chuyển.

Mà ánh mắt chiến lược lại không tốt, ngộ phán đại cục thế giới, quyết định phương châm đối ngoại sai lầm.

Thời đại Càn Long sinh sống chính là thời đại mà có những thay đổi cực kỳ lớn trong lịch sử loài người, cách mạng công nghiệp lần thứ nhất trứ danh cũng xảy ra vào thời đại này, rất nhiều phát minh tiên tiến, tư tưởng tiến bộ cũng xuất hiện vào thời đại đó.

Còn Càn Long thì sao, đóng cửa lại làm văn tự án, căn bản chẳng biết thế giới đã biến đổi cực lớn, cho nên nửa sau triều Thanh suy tàn là trách nhiệm hắn không thể trốn tránh được.

Cố Diệp Phi

Công tội có bù trừ được hay không, công lớn hơn tội hay tội lớn hơn công, cũng do nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.”

Giang Phong thở dài: “Không đề cập tới công tội này của hắn, chỉ nhắc tới mấy trăm vị hoàng đế của nước ta, hoàng đế Càn Long này hẳn là hoàng đế có cuộc sống hạnh phúc nhất.”

Hoàng Nguyên Giáp gật đầu tán thành: “Ở phương diện này thì đúng là không ai có thể so với ông ấy, ông ấy cả đời xuôi gió xuôi nước, không giống như những hoàng đế khai quốc ghim đầu trên dây lưng quần, qua bao nhiêu kiếp sinh tử mới khai sáng ra được một vương triều.

Cũng như những hoàng đế đời cuối tiếp nhận một giang sơn bấp bênh như vậy, phải sứt đầu mẻ trán để duy trì vương triều.

Hoặc như các hoàng tử khác, phải tham gia cuộc chiến đoạt vị đáng sợ.

Hơn nữa, lúc Càn Long thuận lợi tiếp nhận giang sơn, giang sơn đã được tổ phụ dựng vững, được phụ thân phát triển, hắn chỉ trực tiếp ngồi đó ăn bát vàng, muốn sống thế nào thì đánh thế đó.

Cả một đời nắm đại quyền trong tay, lúc tại vị bình an, sáu lần Giang Nam, luôn du sơn ngoạn thủy, trong giai đoạn trung bình tuổi thọ con người là 40 tuổi, ông ấy vô bệnh vô tai sống tới tận 89 tuổi.

Nhất là sau khi thoái vị vẫn còn bảo trì được tuổi thọ, sau khi c.h.ế.t còn được ca tụng là “Khang Càn thịnh thế”, lưu tên sử sách.

Dùng lời của mấy người trẻ tuổi các cậu, cả một đời của hoàng đế Càn Long, thật đúng là thắng lớn!”

Giang Phong ăn xong cái bánh bao xá xíu sốt mật ong cuối cùng, để đũa xuống, nói: “So sánh với hoàng đế Càn Long, cha ông là Hoàng đế Ung Chính mới thật sự là tài giỏi, trong số rất nhiều hoàng tử lúc bấy giờ, kể cả không xếp đầu bảng, thì cũng nằm trong những người đứng đầu!”

Hoàng Nguyên Giáp đồng ý: “Nói không sai, Tứ Long Tranh Vị có thể nói là đỉnh cao của cuộc chiến tranh ngôi vị trong hoàng thất, phải biết những đối thủ cạnh tranh của hoàng đế Ung Chính đều không phải hạng người bình thường.

Luận về tuổi tác, hoàng đế Ung Chính cũng không phải ở trên, phía trên ông còn có ba người anh trai.

Luận về bối cảnh, ông cũng không ở phía trước, mẹ ông chỉ là một phi tần bình thường, hoàng đế Khang Hi thế nhưng còn có một đống Hoàng hậu, Hoàng quý phi và Quý phi.

Dưới điều kiện gian nguy như vậy, hoàng đế Ung Chính vẫn có thể trổ hết tài năng, tài nghệ này thật sự không phải của người bình thường!”

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên rồi, quá trình thượng vị của hoàng đế Ung Chính quả thực khó khăn, có điều khó khăn như thế nào cũng không có tư cách so sánh với những người hoàng đế khai quốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Lưu Bang, Chu Nguyên Chương.

Nhất là Chu Nguyên Chương, dù ghi chép lịch sử có phóng đại thì cũng không ai dám nói tới không hợp thói thường như thế.”

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy, thật sự là hưng phấn không thôi, người trẻ tuổi tướng mạo soái khí trước mắt mình này thật sự là giun đũa trong bụng ông, ông cảm thấy hứng thú với chuyện gì, hắn liền nói chủ đề đó, thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa.

Thế là, Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, hắng giọng một cái, tiếp tục hứng khởi bừng bừng hàn huyên cùng Giang Phong.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 369: Lấy Được Vợ Hiền, Húp Cháo Cũng Ngọt



Giữa trưa.

Tại một quán điểm tâm nào đó ở Thâm thị.

Hoàng Nguyên Giáp và Giang Phong trò chuyện tới hứng khởi bừng bừng.

Bởi vì biết sở thích của cha vợ, cho nên Giang Phong vẫn luôn rất bình tĩnh dẫn dắt chủ đề trò chuyện.

Bắt đầu từ hoàng đế Càn Long, hàn huyên tới công cuộc khai quốc của Thái tổ Chu Nguyên Chương, tiếp đó lại nói tới con trai cả của Chu Nguyên Chương, người được xưng là thái tử ổn nhất trong lịch sử.

Sau khi hàn huyên mấy lượt về các hoàng đế triều Minh từ trên xuống dưới, lại tiếp tục nói sang Tần Hoàng Hán Võ Đường Tông Tống Tổ.

Nghiên cứu các triều đại hoàng đế là sở thích lớn nhất của Hoàng Nguyên Giáp, mặc dù nghiên cứu này của ông chỉ là nghiên cứu nghiệp dư, không giống những chuyên gia sử học kia, dùng tư liệu lịch sử làm chứng, nhưng qua mấy chục năm nghiên cứu như vậy cũng có được chút trình độ.

Không nói những cái khác, chỉ cần là hoàng đế hơi nổi tiếng một chút thôi là ông có thể nói ra được phần lớn thông tin về cuộc đời sự nghiệp của hoàng đế đó.

Còn Giang Phong, hắn dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, mặc dù không học trong ngành sử học, nhưng học sinh khá giỏi lịch sử như hắn vẫn coi như có thể tiếp chuyện được.

Tài nghệ này so với những nhà nghiên cứu chuyên sâu thì chắc chắn là vẫn kém xa, nhưng nếu chỉ dùng để tiếp chuyện cha vợ thì hoàn toàn không có vấn đề.

Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Nguyên Giáp nhập tâm vào cuộc trò chuyện này như vậy.

Nếu như ông trò chuyện với một người cái gì cũng không hiểu, vậy sẽ không ra được hiệu quả kinh khủng như này.

Cái này cũng có thể so sánh với những giang hồ đại lão cấp bậc cao kia vậy, trước mặt những người bình thường không biết võ công, dù võ công có tinh tế tuyệt diệu hơn nữa thì cũng làm gì có ích lợi gì? Trong mắt bọn họ, có khi còn không bằng mấy món võ quèn đầy chiêu trò hào nhoáng ngoài đường kia!

Nhưng nếu như thực hiện trước mặt cao thủ cấp bậc Cừu Thiên Nhẫn thiết chưởng thủy thượng phiêu, vậy thì hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt.

Giang Phong đóng vai phụ rất tốt, để cho Hoàng Nguyên Giáp trò chuyện tới tận hứng, cảm giác chưa từng thoải mái như vậy.

Dù sao thì trong số mấy người bạn già của ông cũng không có ai có sở thích giống như vậy, bình thường tụ hợp một chỗ cũng chỉ ngồi xoa xoa mạt chược hoặc là ăn ăn uống uống mà thôi, hắn muốn tìm người để khoe khoang cũng không tìm được.

Bây giờ, lại bèo nước gặp được một thằng nhóc, lại có thể trò chuyện ăn ý như vậy với nó, thật sự là ly kỳ.

“Anh Hoàng, anh thật đúng là lợi hại, nắm rõ như lòng bàn tay về hoàng đế các triều đại, các loại điển cố hạ bút thành văn, nghe lời anh nói từ nãy tới giờ, thật sự là hơn hẳn ngồi đọc sách mười năm mà!” Giang Phong bội phục nói.

Hoàng Nguyên Giáp vui vẻ cười nói: “Chú em Giang cũng không cần khiêm tốn, cậu ở phương diện này cũng có trình độ không kém, những nhân vật lịch sử tôi nhắc tới cậu cơ bản đều biết rõ, còn có thể nói ra một hai sự tích của bọn họ, như vậy đã rất hiếm thấy rồi.”

Nói tới đây, điện thoại của ông bỗng reo lên, là vợ gọi tới.

Hoàng Nguyên Giáp trước chào Giang Phong một tiếng, sau đó mới nhận điện thoại của vợ mình.

Điện thoại vừa kết nối, giọng của vợ đã vang lên: “Chồng, sao không thấy trở về ăn cơm? Lại chơi mạt chược đấy à?”

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở quán điểm tâm, hơi bất ngờ nói: “Bà không nói tôi cũng không biết bây giờ đã là giữa trưa, bây giờ vẫn còn đang ở quán điểm tâm xx ăn trà sớm đây! Hôm nay ở đây gặp được một tiểu huynh đệ người Quế tỉnh, trò chuyện với cậu ấy thật sự quá ăn ý, nhất thời quên mất thời gian.”

“Vậy ông cứ nói chuyện đi, tôi tự ăn.”

“Được rồi, tạm biệt!”

Thấy ông đã cúp điện thoại, Giang Phong tán dương: “Nhà có hiền thê, anh Hoàng thật sự là có phúc khí lớn mà!”

Hoàng Nguyên Giáp phát ra tiếng cười từ trong lòng, nói: “Người bạn già này của tôi đúng là rất được, thái độ làm người thông tình đạt lý, cực kỳ tín nhiệm với tôi, đời này có thể kết hôn cùng bà ấy đúng là phúc khí của tôi.”

Giang Phong cảm khái: “Bây giờ ở thời đại này, có được hạnh phúc hôn nhân thật sự rất là quan trọng! Lấy được vợ hiền, húp cháo cũng ngọt, nếu như lấy phải người đàn bà đanh đá, vậy dù gia cảnh có giàu có thì cũng có thể huyên náo gà chó cũng không yên.”

Hoàng Nguyên Giáp gật đầu: “Đúng thật là như vậy, tôi có một ông bạn nhà có đàn bà đanh đá như vậy, thời gian qua thật sự là sống không bằng chết, ly hôn thì lại không tốt cho con cái, cứ phải dính lấy nhau như vậy thật sự quá cực khổ.”

“Anh Hoàng, cũng không gạt anh, em sở dĩ làm người mai mối có một phần nguyên nhân rất lớn chính là muốn thay đổi hiện trạng này, dùng hết sức lực giúp khách tìm được một đối tượng vừa lòng vừa ý.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong nhất một ngụm trà, có chút tự hào nói: “Từ lúc mới vào nghề năm ngoái cho tới giờ, cặp vợ chồng mà em đích thân tác hợp được đã tới mấy chục đôi, cặp vợ chồng em gián tiếp tác hợp thì lại càng nhiều hơn.

Cho tới nay, mỗi một cặp vợ chồng do em tác hợp đều sống vô cùng hạnh phúc, đây có thể nói là chuyện mà em tự hào nhất.”

Hoàng Nguyên Giáp khen: “Thật lợi hại, tác hợp được nhiều cặp vợ chồng như vậy, hơn nữa, cặp vợ chồng nào cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc, chú em Giang Phong không phải là có bí quyết làm mai mối gì đấy chứ?”
 
Back
Top Bottom