Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 120: Tuyến 14: Lên kế hoạch cho tương lai.



Tư Hành vốn không thích ăn đồ ăn vặt, từ nhỏ đến lớn mấy hoạt động vui chơi do trường tổ chức thế này cậu đều tay không bắt giặc, đi tay không về tay không, nhiều nhất thì mang theo chút nước và trái cây, miễn cưỡng chấp nhận ăn bánh mì, còn lại thì hoàn toàn không hứng thú.

Nhưng việc chuẩn bị cho chuyến đi chơi này lại rất mới mẻ đối với Giang Cố, hoạt động tập thể ở đại học phần lớn đều do các câu lạc bộ tổ chức, nhưng cậu chưa từng tham gia câu lạc bộ nào, đương nhiên cũng ít khi tham gia mấy hoạt động kiểu này.

Thời cấp ba trước kia thì khỏi phải nói, thế nên chuyện cùng người lớn đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn vặt cho chuyến đi chơi, đây là lần đầu tiên Giang Cố trải nghiệm.

Mẹ Tư cầm một gói khoai tây chiên lớn giới thiệu cho Giang Cố: "Con đã ăn cái này chưa? Cái này có vị mù tạt, ngon lắm đó."

Mấy món này đối với Giang Cố mà nói đều là đồ ăn vặt "cổ lỗ sĩ" từ hơn hai mươi năm trước rồi, cậu nào đã từng ăn bao giờ, lắc đầu nói: "Vị mù tạt có bị xộc lên mũi không ạ?"

Mẹ Tư nhiệt tình giới thiệu: "Đảm bảo không, con ăn một lần là sẽ thích mê cho xem, thử nhé?"

Vẻ mặt Giang Cố háo hức gật đầu: "Được ạ, được ạ."

Bố Tư sốt sắng muốn góp vui, xách lên một thứ đồ lòe loẹt màu mè chẳng rõ là cái thứ gì bên cạnh định chen vào câu chuyện: "Vợ ơi, em xem này, cái này đẹp này, chắc chắn là ngon lắm đây."

Mẹ Tư vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra: "Kẹo cầu vồng Barbie, búp bê Barbie xấu xí muốn chết, kẹo thì có được mấy viên, em không thèm đâu, anh tránh ra đi."

Nói xong bà khoác tay Giang Cố đẩy xe đi thẳng đến khu sô cô la nhập khẩu.

Bố Tư tiếc nuối đặt gói kẹo cầu vồng màu hồng xuống, liếc nhìn cậu con trai mặt mày lạnh tanh chẳng có chút hứng thú tham gia nào bên cạnh: "Hai hôm nữa người ta mà hỏi mẹ con, con trai bà tên gì đấy, bố sợ mẹ con sẽ buột miệng nói là Giang Cố mất."

Tư Hành bị ép đi siêu thị đến mức mặt không cảm xúc, nhìn hai người đang hăng hái mua đồ ăn vặt phía trước, không nhịn được cười một tiếng.

Nhìn Giang Cố mày mắt cong cong, bộ dạng cái gì cũng thấy mới lạ, nhìn mẹ mình cuối cùng cũng có người cùng đi dạo phố mua sắm, vẻ mặt đầy thỏa mãn, lại nhìn bố mình hết lần này đến lần khác cố gắng chen vào góp vui nhưng lần nào cũng bị mẹ mình ghét bỏ đẩy ra, vậy mà vẫn cứ nhiệt tình không biết chán, một nhà bốn người, vừa vặn đúng điệu.

Dạo xong khu đồ ăn vặt, mấy người đẩy xe chất đầy ắp đồ đến khu thực phẩm tươi sống, đến đây thì đúng là "đất dụng võ" của bố Tư rồi, rau nào tươi ngon, cá nào tươi sống, bố Tư đều nói vanh vách như hát hay, vừa tận hưởng ánh mắt sùng bái của mẹ Tư, vừa "tung hoành ngang dọc" giữa vòng vây của một đám các cô các thím.

Giang Cố và Tư Hành đẩy xe đứng ở vòng ngoài, giờ tan tầm giảm giá thế này thì căn bản không chen vào nổi, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, cậu không nhịn được bật cười: "Chú lợi hại thật đó, vừa rồi em nhìn thấy rồi, con cua béo nhất bị chú giành được rồi kìa, mắt chú tinh thật."

Cua bán theo con thì làm sao có chuyện con nào cũng to như nhau được, đây chính là lúc thử tài tinh mắt và cảm nhận bằng tay đây mà.

Tư Hành chỉnh lại mũ áo trên người Giang Cố: "Có mệt không, hiếm lắm mới không phải học thêm buổi tối, lại còn bị lôi ra đây đi siêu thị."

Giang Cố cười hì hì ôm lấy cánh tay Tư Hành: "Em thấy đi siêu thị cũng thích mà, đi cùng chú dì vui lắm đó, mà mấy món này em chưa từng ăn bao giờ, dì nói đều là những món mà dì ấy ăn rồi tuyển chọn ra món ngon nhất đó."

Tuy Tư Hành không muốn làm cậu mất hứng, nhưng lại sợ cậu không kiềm chế, vẫn là không nhịn được nhắc nhở: "Ăn ít thôi, dạ dày vốn đã không tốt rồi."

Giang Cố ở nhà anh cũng gần một tuần, làm gì cũng ở cùng nhau, có một số chuyện rất khó không phát hiện ra, có đôi khi buổi tối bị mẹ anh khuyên ăn nhiều hơn một chút là sẽ khó chịu ngay, hoặc là phải uống thuốc tiêu hóa, hoặc là phải xoa bụng giúp cậu mới đỡ.

Giang Cố dán vào người anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng mà có nhiều đồ ăn vặt em chưa ăn lắm, hay là em mở ra nếm thử một miếng, phần còn lại anh giải quyết giúp em nhé? Bỏ đi thì phí lắm."

Bố Tư vui vẻ xách một đống cua hoàng đế đi tới: "Tối nay hai đứa muốn ăn cua rang me hay cua hấp?"

Giang Cố buông Tư Hành ra, nhìn về phía bố Tư, lập tức "oa" một tiếng: "Chú giỏi quá à, toàn con béo múp míp luôn, nhìn là biết nhiều thịt nhiều gạch rồi."

Bố Tư đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, cua bây giờ đang vào mùa, phải ăn loại vừa to vừa béo thế này mới đã chứ!"

Mẹ Tư lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt: "Mau lau tay đi, toàn mùi tanh, lát nữa về đến khu nhà mình khéo mèo trong khu lại vây quanh lấy anh đòi ăn cho xem."

Mấy người chuẩn bị ra ngoài thanh toán thì có người gọi một tiếng: "Mẹ Tư Hành."

Cả nhà bốn người cùng quay đầu lại, thấy một người phụ nữ ăn mặc rất tinh tế sắc sảo cũng đang đẩy xe mua hàng đi tới, người đi bên cạnh người phụ nữ kia là Cam Thần.

Giang Cố vẫn chưa từng gặp mẹ của Cam Thần, cậu nhớ mang máng là sau này Cam Thần ra nước ngoài, nhưng bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi, đều tái hôn ở nước ngoài, còn có con riêng nữa.

Tư Hành là học sinh đứng nhất khối, mỗi lần họp phụ huynh mẹ Tư đều bị vây quanh hỏi han bí quyết nuôi dạy con, lúc này mẹ của Cam Thần vẫn chưa tái hôn, cũng rất quan tâm đến thành tích học tập của Cam Thần, thế nên gặp được phụ huynh của học sinh đứng nhất khối, sao có thể không chào hỏi một tiếng cho được.

Người lớn ở một bên hàn huyên nói chuyện, Tư Hành đẩy xe, trên mặt không có biểu cảm gì, ngược lại Giang Cố còn rất nhiệt tình với Cam Thần: "Cậu cũng đến mua đồ ăn vặt cho ngày mai đi vườn bách thảo à, có món gì ngon giới thiệu cho tôi với?"

Cam Thần lắc đầu, giọng cậu ta hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ để người khác nghe thấy: "Tôi không hay ăn vặt, cũng không biết món nào ngon nữa."

Giang Cố vỗ vỗ vào xe đầy ắp 'chiến lợi phẩm' của họ: "Bọn tôi cũng mua được nhiều lắm nè, nếu ăn được món nào ngon, tôi sẽ giới thiệu cho cậu."

Cam Thần gật đầu, tay nắm chặt lấy tay cầm của xe đẩy, đầu ngón tay cứ miết qua miết lại trên lớp vỏ bọc của tay cầm, rõ ràng là có chút không được tự nhiên.

Giang Cố thấy vậy thì chỉ cười cười, Cam Thần trưởng thành đã được tôi luyện trong cuộc sống ở nước ngoài hơn mười năm, cho nên có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm, Cam Thần thời niên thiếu rõ ràng vẫn chưa xử lý tốt, Giang Cố cũng không định làm gì cả, cứ thuận theo tự nhiên thôi, không cần thiết phải cưỡng cầu thay đổi điều gì.

Dù sao thì tình cảm thầm mến của Cam Thần, từ đầu đến cuối đều chưa từng làm phiền đến bất kỳ ai.

Chỉ cần không phải lên lớp thì làm gì cũng thấy vui vẻ, sáng sớm cả lớp đã ồn ào náo nhiệt cả lên, mọi người chia sẻ đồ ăn vặt cho nhau, trò chuyện những chuyện chẳng liên quan gì đến bài vở, cởi bỏ đồng phục học sinh, phòng học tràn ngập bầu không khí thanh xuân.

Giang Cố cảm thán nói: "Tuổi trẻ thật tốt."

Bỗng dưng cậu lại muốn viết cái gì đó, rất nhiều linh cảm ùa về, muốn viết một câu chuyện vườn trường ấm áp và cứu rỗi.

Tống Thư nghe cậu cảm khái thì bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao nghe cứ như ông cụ non ấy."

Giang Cố khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Cậu không hiểu đâu."

Cái cảm giác và hương vị được sống lại thời thanh xuân này thật kỳ diệu, dùng linh hồn của một người gần ba mươi tuổi để cảm nhận cuộc đời của một cậu thiếu niên mười tám, những gì thấy, những gì nghĩ dĩ nhiên là không giống nhau rồi.

Đường Minh xách thử cặp sách của Tư Hành, "hà" một tiếng: "Sao lần này cặp của cậu nặng dữ vậy?"

Giang Cố quay đầu nhìn hắn: "Có người hành trang nhẹ nhàng thì dĩ nhiên có người phải gánh vác trách nhiệm chứ sao."

Đường Minh liếc xéo hai người một cái đầy vẻ ghét bỏ: "Khoe ân ái, chia tay sớm!"

Giang Cố cuộn sách lại vươn tay ra: "Muốn ăn đòn hả!"

Đường Minh nhón chân ghế, ngả người ra sau, còn đặc biệt thiếu đòn nói: "Đánh không tới đâu ~"

Tư Hành liếc nhìn hắn một cái, Đường Minh lập tức cảm thấy nguy hiểm, vội vàng ngồi lại cho ngay ngắn, nhưng tốc độ của hắn sao bì kịp với người bên cạnh, chỉ thấy Tư Hành duỗi chân ra, khẽ đá một cái, chân ghế đang đứng một chân mất thăng bằng đổ nghiêng sang một bên.

Đường Minh "oa oa" kêu oai oái ngã lăn cả người lẫn ghế xuống đất, đám bạn học xung quanh cười lăn cười bò, Đường Minh vừa lồm cồm bò dậy vừa lầm bầm chửi rủa: "Tư Hành! Từ hôm nay trở đi, Đường Minh tôi và cậu cắt đứt quan hệ! Thề không đội trời chung!"

Vừa lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lớp mặc đồ thể thao bước vào, đứng trên bục giảng nói: "Bạn học muốn không đội trời chung kia mau ngồi xuống cho tôi, lớp trưởng, mọi người đã đến đủ chưa, đến đủ rồi thì xếp hàng xuống lầu, hôm qua đã nói quy định với các em hết rồi, các em cũng không phải trẻ con ba tuổi cần người trông nom từng li từng tí nữa, không được chạy lung tung, không được táy máy tay chân s* s**ng đồ vật, quan trọng hơn là, không được thấy hoa đẹp là hái, các em phải biết rằng mấy thứ ở trong đó đâu phải là hoa dại ven đường, có khi hôm nay em tiện tay hái một bông, ngày mai ba mẹ em phải đến đền tiền đó, nghe rõ chưa."

Cả lớp đồng thanh hô "nghe rõ rồi ạ" vang dội đến mức giáo viên chủ nhiệm lớp phải nhức cả tai, nhìn đám nhóc ranh chỉ hận không thể mọc cánh bay ra ngoài kia, cô vừa cười vừa mắng: "Bình thường có thấy mấy đứa tinh thần hăng hái thế này đâu!"

Trường của bọn họ vốn dĩ cũng không nằm trong nội thành, cho nên đến vườn bách thảo cũng khá gần, chưa đến một tiếng đồng hồ đã đến nơi.

Cơ thể hiện tại của Giang Cố không có chứng say xe, đợi đến nơi cậu cũng như những người khác, từ trên xe nhảy xuống một cách đầy hớn hở.

Chỉ có điều cậu vừa xuống xe, còn chưa kịp chạy lên phía trước được hai bước, đã bị Tư Hành túm lấy mũ áo kéo ngược trở lại.

Giang Cố kêu "á" lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa bị bóp nghẹt thở quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.

Tư Hành vươn tay kéo cậu vào sát bên người: "Chạy lung tung cái gì, cẩn thận lát nữa lạc mất."

Giang Cố: "Em năm nay ba tuổi à?" Cả cái biển to đùng đề "khối lớp" kia rành rành ra đấy, hơn nữa toàn là người trường mình, sao mà lạc được.

Tư Hành: "Trẻ con thì nên ngoan ngoãn đi theo."

Giang Cố dồn gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh, ngửa đầu hỏi: "Trẻ con hả? Vậy em là trẻ con nhà ai?"

Tư Hành kéo mũ áo hoodie trùm kín đầu cậu, che khuất tầm mắt của cậu, lúc này mới cong môi cười đáp: "Nhà anh."

Giang Cố cũng chẳng thèm vén cái mũ áo hoodie đang che kín mắt mình lên, ngược lại còn hất hất tay áo, khiến cho chiếc áo hoodie vốn đã rộng thùng thình càng thêm rộng, đưa đến trước mặt Tư Hành: "Vậy thì anh phải dắt trẻ con nhà anh cho cẩn thận vào đó nha, không dắt cẩn thận, lạc mất là tìm mệt nghỉ luôn đó."

Tư Hành nắm chặt lấy tay áo cậu, "ừ" một tiếng: "Dắt cẩn thận rồi, không lạc đâu."

Đường Minh vừa xuống xe cũng hất hất tay áo, đưa cho Tống Thư đứng bên cạnh: "Cho cậu dắt nè."

Tống Thư liếc xéo hắn một cái đầy vẻ ghét bỏ: "Cút."

Đường Minh lập tức trợn mắt, yêu đương thì có gì ghê gớm chứ, hừ.

Vườn bách thảo mới mở, diện tích toàn bộ khu vực cực kỳ lớn, chia thành rất nhiều khu tham quan, có khu sa mạc, rừng cây xanh, vườn lan, thế giới xương rồng, khu "tinh linh trong bình", chỉ riêng tờ rơi quảng cáo thôi cũng đủ khiến người ta hoa cả mắt.

Mọi người đều không phải là trẻ con cần giáo viên trông nom mọi lúc, sau khi dặn dò lại một lần nữa, thầy cô liền để mặc cho mọi người tự do hoạt động theo nhóm nhỏ.

Giang Cố chưa từng đến vườn bách thảo này bao giờ, cậu nhớ hình như sau này vườn bách thảo đã chuyển địa điểm đến một vùng ngoại ô cách đó khoảng sáu, bảy vành đai, mà cậu bị say xe, nên có thể không phải đi xe ra ngoài là cậu sẽ tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa, thế nên cậu cũng chưa từng đến đó bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến một vườn bách thảo hoành tráng như thế này.

Nhìn những cây xương rồng cao gần chạm nóc, nhìn cây cối nhiệt đới có lá cây to đến mức có thể cuốn tròn cả người cậu vào bên trong, nhìn mấy bình hoa cây cảnh được treo lơ lửng trên không trung bằng một sợi dây thừng, hai mắt Giang Cố thật sự là nhìn không xuể.

Thấy cậu cứ hết chạy bên này lại sà qua chỗ khác, Tư Hành lấy từ trong túi ra hộp trái cây đã được cắt miếng sẵn, cắm tăm vào đưa cho cậu: "Xem từ từ thôi, nhìn nhiều quá coi chừng lại chóng mặt, lại đây ăn chút trái cây đi."

Trái cây vừa có thể giải khát, lại vừa có đường giúp bổ sung năng lượng, buổi sáng Giang Cố sợ say xe nên ăn rất ít, Tư Hành lo cậu tiêu hao thể lực nhiều như vậy lại bị hạ đường huyết.

Giang Cố sáp lại gần, ngậm lấy miếng dưa lưới, sau đó kéo Tư Hành đến đứng dưới một thác nước nhỏ: "Để em chụp ảnh cho anh!"

Tư Hành đưa chiếc máy ảnh mang theo cho Đường Minh, kéo Giang Cố lại: "Chụp chung đi."

Giang Cố có chút do dự.

Tư Hành nhìn cậu: "Sao vậy?"

Anh cho rằng cậu lo bị thầy cô giáo trông thấy, vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh: "Thầy cô không có ở bên này đâu."

Giang Cố mỉm cười với anh, rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh chung với Tư Hành trước: "Chụp bằng điện thoại một kiểu đã."

"Tách" một tiếng, khoảnh khắc hai người tựa đầu vào nhau trước thác nước nhân tạo nhỏ xinh được lưu lại trong điện thoại.

Giang Cố nhìn thấy trong ảnh có cả mình, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì ôm lấy cánh tay Tư Hành, nói với Đường Minh: "Phải chọn góc chụp đẹp đó nha, chụp cho tụi này đẹp trai lên chút!"

Đường Minh hừ lạnh một tiếng, mặt mày lạnh tanh bấm nút chụp, đúng là lũ yêu nhau thối tha, mà lại còn là hai thằng con trai, dính nhau khư khư thế kia trong mắt người khác cũng chỉ là bạn bè tốt thôi, nhìn xem người ta yêu đương khác giới lén lút vụng trộm dưới mắt thầy cô giáo kìa, hai tên này cũng lố bịch quá thể, đúng là ngông cuồng!

Chụp ảnh suốt dọc đường, Giang Cố vừa xem ảnh vừa bình phẩm, kỹ thuật chụp ảnh của Đường Minh chỉ tàm tạm thôi, nhưng không sao, nền tảng của họ tốt, chụp thế nào cũng đẹp trai.

Thấy Giang Cố đang ăn cơm mà mắt vẫn dán vào máy ảnh xem ảnh, Tư Hành gắp thức ăn vào bát cho cậu: "Mau ăn khi còn nóng đi, ba giờ chiều mới tập trung lại, ăn xong vẫn còn chút thời gian đi dạo khu triển lãm mà em thích."

Họ tự mang theo đồ ăn vặt, nhưng đồ ăn vặt không thể thay thế bữa chính, tuy nhà hàng trong vườn bách thảo chắc chắn đắt hơn bên ngoài, nhưng đều là người không thiếu tiền, đương nhiên cũng không quan trọng.

Giang Cố đặt máy ảnh xuống, bắt đầu ăn cơm: "Em muốn đến khu sa mạc, em cứ tưởng sa mạc chỉ có xương rồng với bạch dương thôi chứ, ai ngờ thực vật sinh trưởng ở sa mạc lại nhiều đến thế."

Tư Hành vừa giúp cậu bóc vỏ tôm vừa hỏi: "Sau này em còn muốn đi đâu chơi nữa không? Sang năm là thi đại học rồi, chắc kỳ nghỉ đông năm nay cũng chẳng được nghỉ mấy ngày, đợi thi đại học xong, anh dẫn em đi chơi cho đã, có thể đi đến sa mạc thật sự ngắm nghía cũng được."

Nhắc đến chuyện thi đại học, Đường Minh chợt nhớ ra: "Giang Cố, hình như cậu định đi du học đúng không?"

Đường Minh vừa nói câu này, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im lặng như tờ, động tác bóc vỏ tôm của Tư Hành khẽ khựng lại, Tống Thư cũng dừng đũa.

Giang Cố khều khều cơm trong bát, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn Tư Hành, sau đó cười nói: "Cũng chưa chắc nữa."

Tống Thư: "Chưa chắc nữa là ý gì, là cậu muốn ở lại thi đại học hả?"

Tống Thư nhìn Tư Hành, mặc dù chuyện này không đến lượt hắn lên tiếng, nhưng hắn không muốn thấy hai người họ vì nhất thời quyến luyến không nỡ rời xa mà đi sai đường.

Tống Thư: "Điểm tiếng Anh và Ngữ văn của cậu không có vấn đề gì, hai môn này có thể đạt điểm cao, theo như kết quả kiểm tra thường ngày của cậu, hai môn này chắc chắn có thể được hai trăm bốn mươi điểm trở lên, nhưng mà Toán của cậu thì đến sáu mươi điểm còn khó, ba môn khoa học tự nhiên ba trăm điểm cậu được một nửa là giỏi lắm rồi, tính đi tính lại cũng chỉ được hơn bốn trăm điểm, đến nguyện vọng 2 còn khó chứ đừng nói là nguyện vọng 1, chỉ còn lại nửa năm thôi, cho dù bọn tôi mỗi người kèm cậu một môn, dốc sức bồi dưỡng cho cậu, muốn thi đậu nguyện vọng 1 e là cũng không dễ."

(Giải thích ý của Tống Thư:

Điểm tối đa mỗi môn: 150

Ngữ văn + tiếng Anh: 240 (mỗi môn 120)

Toán: Dưới 60

Tổ hợp 3 môn KHTN (Lý, Hóa, Sinh): 150 (mỗi môn 50)

Tổng: Khoảng 450, trên điểm sàn NV2, rất khó đỗ NV1)

Ở lại học thì có trường để học, còn lại nửa năm cố gắng liều mạng, nói không chừng có thể thi đậu một trường đại học bình thường, nhưng điều này có nghĩa là khoảng cách giữa Giang Cố và Tư Hành sẽ ngày càng lớn.

Tống Thư và Tư Hành cũng coi như là bạn bè từ thuở nhỏ, rất hiểu anh, chuyện đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, anh đã thích Giang Cố, thì chính là nhận định rồi, sau này vòng tròn cuộc sống của hai người dần dần xa nhau, rồi chẳng còn điểm chung nữa, vậy thì thứ tình cảm này có thể duy trì được đến bao giờ.

Đường Minh nhìn về phía Giang Cố: "Nếu cậu muốn ở lại, người nhà cậu có đồng ý không?"

Không đợi Giang Cố mở miệng, Tư Hành nói: "Du học thôi mà, chẳng phải tôi cũng đi là được sao."

Ánh mắt của Đường Minh và Tống Thư từ trên người Giang Cố chuyển sang người Tư Hành.

Tư Hành nhìn Giang Cố cười cười: "Thi đại học không phải là lựa chọn duy nhất của cuộc đời, anh đã đăng ký thi TOEFL và IELTS rồi, TOEFL thì dễ, mỗi tháng đều có thể thi, IELTS thì kỳ thi gần nhất là vào tháng một, lịch trình anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi, còn các trường đại học ở nước ngoài thì anh đang xem xét."

Nghe Tư Hành nói như vậy, Tống Thư cũng không nói thêm gì nữa.

Ai ngờ Giang Cố lại thẳng thừng từ chối: "Không được."

Đường Minh: "Cái gì không được? Tư Hành đi du học cùng cậu không được hả? Tại sao? Hay lắm, chẳng lẽ cậu định yêu đương kiểu 'chia tay sau tốt nghiệp' đó hả?"

Giang Cố: "Nói linh tinh gì vậy, tôi nói 'chưa chắc' là vì tôi muốn tham gia thi nghệ thuật."

Thi nghệ thuật là lựa chọn mà không ai trong số họ nghĩ tới, nhưng nhìn gương mặt của Giang Cố lại cảm thấy, nếu thi nghệ thuật, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đã được cộng điểm không ít rồi, nhưng nếu sau này ra mắt làm minh tinh, vậy thì Tư Hành phải làm sao, làm người đàn ông "trong bóng tối" không thể công khai của cậu à?

Đường Minh liếc nhìn sắc mặt của Tư Hành, trông vẫn ổn, không có vẻ gì là tức giận hay nổi nóng, lúc này hắn mới nói với Giang Cố: "Cậu muốn làm minh tinh hả, làm minh tinh tuy rằng tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay, nhưng danh lợi vốn là con dao hai lưỡi, phía sau ánh hào quang ấy là những áp lực và hy sinh mà người ngoài đâu có thấy được."

Giang Cố cười một tiếng: "Thi nghệ thuật đâu phải chỉ có làm diễn viên, tôi muốn thử thi vào trường mỹ thuật."

Khoa Văn cậu đã học qua rồi, bốn năm ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc cậu cũng đã trải qua, viết lách có, xuất bản sách có, phim truyền hình điện ảnh đã quay cũng không chỉ một bộ, vậy thì nếu làm lại một lần nữa cũng không cần thiết phải tiếp tục đi theo con đường đã từng đi qua.

Thành tựu xã hội mà cậu từng đạt được chính là "vốn liếng" để cậu tự tin đối mặt với tương lai, có "vốn liếng" này rồi, cậu hoàn toàn có thể thử sức với những điều mới mẻ.

Tuy rằng cậu chưa từng được đào tạo hội họa một cách chuyên nghiệp bài bản, nhưng cậu cũng từng được thầy giáo dạy kèm riêng suốt mấy năm trời, sau này vì chị Trình Chanh định cư ở Úc, năm nào cậu cũng sẽ đến đó ở lại mấy tháng, lúc rảnh rỗi thì cùng thầy giáo đi vẽ phác họa ngoài trời.

Quan trọng hơn là cậu không muốn cuộc đời của Tư Hành có quá nhiều thay đổi, nhưng cũng không muốn cuộc đời của Tư Hành hoàn toàn không có gì thay đổi, ít nhất là mấy năm tới Tư Hành phải ở lại trong nước, đừng vì sự xuất hiện của cậu mà thay đổi bất cứ điều gì, như vậy đợi đến ngày bố mẹ Tư Hành gặp tai nạn xe cộ, biết đâu có thể tránh được kiếp nạn này.

Nghe đến đây Đường Minh và Tống Thư trực tiếp trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cậu biết vẽ hả? Trường mỹ thuật cũng đâu phải dễ thi vào đâu."

Giang Cố: "Tôi biết mà, đợi tìm thêm thầy giáo dạy kèm bài bản rồi học hành cho tử tế, cứ thử xem sao, không thử sao biết được có thành công hay không."

Từ vườn bách thảo trở về trường, nhận bài tập mà thầy cô giáo giao cho, không học thêm buổi tối mà được tan học về thẳng nhà.

Miền Bắc vào thu sớm, cảm giác vừa hết Quốc Khánh là đã gần như sắp sửa bước vào mùa đông đến nơi rồi, trời cũng tối nhanh hơn.

Đi qua đoạn đường đông nghẹt học sinh tan trường, đến con hẻm nhỏ dẫn về nhà, Tư Hành nắm lấy tay Giang Cố: "Tại sao không muốn anh đi du học cùng em? Du học ở các trường danh tiếng ở nước ngoài, đối với sự phát triển sau này cũng có lợi hơn."

Giang Cố vừa được anh nắm tay đã ôm chặt lấy cánh tay anh, cười nói: "Là em không muốn ra nước ngoài, ngôn ngữ xa lạ, môi Tr**ng X* lạ, một chút chuyện nhỏ không thuận lợi ở trong nước có thể dễ dàng giải quyết, ở nước ngoài sẽ trở nên vô cùng phiền phức, với cả em còn muốn sau này có thể thường xuyên cùng anh về nhà, sườn xào chua ngọt dì làm ngon lắm, em còn muốn thường xuyên được ăn."

Tư Hành dừng bước, một tay nâng mặt Giang Cố lên, nghiêm túc lại đau lòng nhìn cậu: "Nhưng mà anh đi cùng em thì rất dễ, còn em ở lại cùng anh sẽ rất khó khăn, cho dù là thi năng khiếu, điểm thi đại học cũng rất quan trọng, thời gian tới để kèm cặp em học hành, em sẽ rất vất vả."

Giang Cố đưa tay ôm lấy eo anh, cả người dán vào người anh: "Có anh mà, có anh ở đây rồi, em chẳng thấy vất vả chút nào hết."

Gió lạnh đầu thu mang theo hơi lạnh của những ngày đầu đông, không biết là cây lựu nhà ai trĩu quả vươn cành ra ngoài tường rào, hắt hiu dưới ánh đèn đường, rải rác những vệt sáng lấp lánh.

Hai người ôm nhau dưới ánh đèn, trong mắt phản chiếu hình bóng của đối phương, tương lai sẽ trở thành như thế nào, ngay cả Giang Cố cũng không biết được, nhưng cậu biết tương lai của cậu và Tư Hành, nhất định sẽ có đối phương.
 
Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 121: Tuyến 15: Không kịp thời gian nữa rồi.



Ngoài việc Tư Hành bắt đầu đốc thúc việc học hành của cậu có hơi quá ra, thì khoảng thời gian Giang Cố ở nhà Tư Hành vẫn rất thoải mái dễ chịu.

Trời lạnh rồi, tuyết ở phương Bắc cũng đến sớm hơn, buổi sáng không thích hợp để đi bộ đến trường nữa, đi bộ trên đường có thể khiến người ta đông cứng như que kem. Thế là mỗi ngày Tư Hành đều chở cậu đi từ cổng bên của khu dân cư, đi xe buýt một trạm đến cổng sau của trường rồi mua bữa sáng, sau đó vòng qua nửa vòng trường đến cổng chính để vào.

Mỗi sáng đều phải kiểm tra tác phong, diện mạo, cổng sau của trường không mở, chỉ có thể đi từ cổng chính vào.

Mỗi ngày Tư Hành đều chuẩn bị cho cậu hai bình giữ nhiệt, một bình đựng nước nóng, một bình đựng sữa bò đã được hâm nóng ở nhà. Sữa bò không được đựng trong bình giữ nhiệt, mang từ nhà đến trường, chỉ một lát sau là sẽ nguội mất.

Tư Hành không thích uống sữa, nhưng mỗi ngày một bình giữ nhiệt lớn Giang Cố lại uống không hết, anh đành phải uống phần thừa của cậu.

Nhìn Tư Hành nhíu mày uống hết sữa, Giang Cố nằm bò trên bàn của anh cười nói: "Tuy rằng anh đã rất cao rồi, nhưng vẫn có thể cao thêm chút nữa đó, cao đến một mét chín, chao ôi, đôi chân dài miên man đó, em thích!"

Đường Minh đang nhắm mắt học thuộc bài ở bên cạnh mở mắt ra, liếc xuống dưới bàn học, dường như đang so sánh chiều dài chân của mình với chiều dài chân của Tư Hành, ước chừng cũng xêm xêm nhau.

Giang Cố nhìn động tác nhỏ của hắn, cười nói: "Đừng nhìn nữa, sau này cậu nhất định không cao bằng Tư Hành đâu."

Sau này Tư Hành thực sự cao đến một mét chín, còn Đường Minh thì cũng không thấp bé gì, mét tám ba là có.

Đường Minh nghe vậy liền không vui: "Sao cậu biết sau này tôi không cao bằng Tư Hành?"

Giang Cố đắc ý lắc đầu: "Biết là biết thôi."

Thế là Đường Minh vốn dĩ không uống sữa bò cũng bắt đầu mỗi ngày một cốc sữa, sợ chiều cao sau này bị người khác bỏ lại phía sau.

Giang Cố nhìn về phía Tống Thư: "Sao cậu không uống đi, ba người các cậu lập thành một nhóm nhạc nam cao mét chín có phải là ngầu bá cháy không."

Tống Thư cười cười: "Thôi đi, cao như vậy để làm gì, cao lêu nghêu như hạc giữa bầy gà, đi đến đâu cũng bị người ta dòm ngó."

Hai người mỗi ngày cùng nhau đi học, tan học, mới đầu Giang Cố còn ngoan ngoãn một chút, cậu không biết bố mẹ Tư Hành đã biết bọn họ đang yêu đương rồi, nghĩ rằng dù sao cũng đang ở nhà Tư Hành, làm gì cũng nên biết kiềm chế một chút, nhưng cái kiểu ngủ chung một giường một khi đã thành thói quen, tới lúc bên cạnh thiếu vắng đi một người cũng ít nhiều cảm thấy không quen, chất lượng giấc ngủ rõ ràng không được tốt như trước nữa.

Thế là lần đầu tiên vào buổi tối, thừa lúc bố mẹ Tư Hành đã ngủ say, cậu lén chui vào chăn của Tư Hành, một giấc ngủ thẳng đến sáng bảnh mắt, người tỉnh táo cả lên, tinh thần sảng khoái vô cùng.

Từ đó về sau, trước khi Giang Cố qua, cửa phòng Tư Hành không bao giờ đóng nữa.

Trong căn phòng được bài trí vô cùng ấm áp, Tư Hành đang chấm bài tập bổ túc thêm giờ cho Giang Cố, mấy câu hỏi lớn cuối cùng trong đề thi toán, là do chính Tư Hành tự tìm đề rồi biên soạn thành tập cho Giang Cố ôn luyện, mỗi ngày làm năm bài, ban đầu từ chỗ không đúng bài nào, sau mấy ngày áp dụng công thức một cách hệ thống, dần dần cũng có thể làm đúng hai ba bài.

Tư Hành nhìn tỷ lệ chính xác, cười một tiếng: "Nếu mà từ lớp 10 em đã học hành nghiêm túc chăm chỉ, thì top mười của khối chắc chắn có tên em."

Anh phát hiện Giang Cố không phải là học không thông, ngược lại còn thông minh hơn so với những gì anh nghĩ, chỉ là cậu quá xa lạ với mấy dạng bài tập công thức, bình thường chỉ cần dạy qua cho cậu mấy lần, cho dù dạng bài có thay đổi, cậu cũng rất ít khi làm sai nữa.

Tỷ lệ chính xác này rõ ràng không phải là không học được, mà là do chưa từng học hành nghiêm túc mà thôi.

Giang Cố xoay tròn cây bút giữa các ngón tay, cậu học ban xã hội là thật, đó là vì cậu thích đọc sách, thích tất cả mọi thứ liên quan đến con chữ, chứ không có nghĩa là cậu học dốt ban tự nhiên.

Dù sao cũng là người đã từng thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, từng tham gia kỳ thi đại học rồi, chỉ là bỏ bê sách vở mười mấy năm, nhưng đầu óc vẫn còn đó.

Nhìn vẻ mặt bạn trai như thể "vẫn còn cứu được", Giang Cố dứt khoát vứt tập đề trong tay xuống, đè người lên giường: "Hỏi anh một câu hỏi này."

Tư Hành giơ tay đỡ lấy eo cậu: "Hỏi gì?"

Giang Cố: "Yêu đương với em có khiến anh xao nhãng việc học hành không?"

Tư Hành cười cười: "Sao lại nghĩ như vậy? Kỳ thi giữa kỳ lần này anh vẫn đứng nhất khối đấy thôi, có thụt lùi đâu."

Giang Cố nằm sấp trên người Tư Hành, xoay xoay cúc áo ngủ của anh: "Chẳng phải là em lo anh mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện thân mật với em, sợ thành tích của anh bị sa sút đó sao, em vẫn mong anh có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt, sau này tự lực cánh sinh thực hiện lý tưởng tự do cuộc đời."

Tư Hành xoa đầu cậu: "Tự do cuộc đời?"

Giang Cố "ừm" một tiếng: "Chính là có thể làm những việc anh thích, không lo cơm ăn áo mặc, không cần phải giàu sang phú quý, cuộc sống ấm no an nhàn là được rồi."

Tư Hành nghe vậy ôm cậu chặt hơn một chút, cười nói: "Vậy mục tiêu này cũng quá thấp rồi, sau này nếu anh không đi theo con đường khởi nghiệp, thì cũng chỉ làm nghiên cứu khoa học thôi, tiền bạc chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì, chỉ là hai con đường này đối với anh mà nói dường như không có đặc biệt thiên về bên nào, nên tạm thời vẫn chưa quyết định đi theo con đường nào."

Có điều chuyện kiếm tiền thì đúng là nên bắt đầu lên kế hoạch thôi, đợi đến khi lên đại học, tuy rằng anh không đến mức hoàn toàn không cần sự hỗ trợ kinh tế của gia đình, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng ngửa tay xin tiền nhà được, bạn trai nhỏ vẫn là nên tự mình nuôi dưỡng mới phải.

Mấy năm nay tiền mừng tuổi tiền tiêu vặt cũng tích góp được kha khá rồi, có thể xem xem làm chút gì đó để tiền sinh ra tiền không, dù sao thì cũng tốt hơn là để chết dí trong ngân hàng.

Giang Cố chọc chọc vào ngực anh: "Em thì chắc chắn là không thi đỗ thủ khoa đại học được rồi, không biết là mình có vận may có được một anh bạn trai là thủ khoa đại học không nhỉ?"

Tư Hành nhìn cậu: "Bây giờ đã bắt đầu tạo áp lực cho anh rồi hả?"

Giang Cố hôn lên môi anh một cái: "Em là đang nhắc nhở anh đó, bảng vàng đề tên, mới được động phòng hoa chúc."

Tư Hành trở mình một cái, đổi tư thế đè Giang Cố xuống dưới thân: "Động phòng hoa chúc?"

Giang Cố cong mắt, mỉm cười nhìn anh: "Ừm hửm, anh không muốn hả?"

Tư Hành: "Em còn chưa đủ mười tám tuổi, đừng trêu chọc anh."

Giang Cố túm lấy cổ áo anh: "Tháng sau là đủ rồi."

Sinh nhật hiện tại của cậu là vào tháng 12, vừa khéo đúng vào ngày lễ Giáng Sinh, tròn mười tám tuổi, có thể đi thi bằng lái xe rồi.

Tư Hành nào có thể không hiểu ý tứ của cậu, vốn đã bị cậu cọ tới cọ lui đến người bắt đầu nóng ran, nay lại nghe cậu nói câu này, chỉ cảm thấy hệ thống sưởi sàn của cả căn phòng như thể đang bật quá lửa, một lớp áo ngủ mỏng manh thôi mà cũng muốn ướt đẫm mồ hôi đến nơi. Thế là anh vỗ một cái vào mông cậu: "Còn hai câu nữa chưa làm xong kìa, mau đi làm cho xong đi, lát nữa anh sẽ kiểm tra đấy."

Giang Cố lập tức lộ vẻ mặt ai oán: "Anh đúng là không phải người."

Lúc này chẳng phải nên trực tiếp nhào tới hôn cậu mới đúng sao!

Nhìn người kia ngoan ngoãn đi làm bài, Tư Hành xuống lầu ăn hết một que kem mới bình tĩnh lại được, ngồi ở phòng khách ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ một lát, đang chuẩn bị lên lầu thì thấy bố mình đi xuống.

Bố Tư bưng tách trà nói: "Một mình ngồi đây làm gì thế, chẳng lẽ là cãi nhau với Tiểu Cố rồi hả?"

Tư Hành: "Không có ạ, trên lầu hơi nóng, con xuống đây hóng mát một chút."

Bố Tư nói: "Chuyện thi nghệ thuật bố đã tìm người hỏi qua rồi, Tiểu Cố nếu có nền tảng hội họa thì cũng dễ thôi, trước tiên tìm một giáo viên dạy kèm, bằng IELTS với TOEFL của con cũng đi thi luôn đi, trường ở nước ngoài thì cứ chọn trước, chuẩn bị sẵn sàng hết những giấy tờ cần thiết, nhà mình cứ chuẩn bị song song cả hai đường."

Tư Hành gật đầu, thấy bố mình rót thêm nước nóng xong chuẩn bị lên lầu, bèn lên tiếng gọi ông lại: "Bố, nếu con muốn dùng tiền mừng tuổi làm chút đầu tư nhỏ, bố có gợi ý gì không ạ?"

Đôi mắt bố Tư lập tức sáng lên, làm ăn kinh doanh đó à, chẳng phải là sở trường của ông còn gì, có điều ông cũng không quên tuổi tác của cậu con trai nhà mình: "Mấy chuyện này đợi đến khi nào con lên đại học rồi làm cũng kịp mà, bốn năm đại học chính là để các con vừa học vừa thử sức, bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này thì sớm quá đó."

Tư Hành lắc đầu: "Không sớm đâu bố, chuyện thi đại học bố không cần lo, con tự biết liệu sức mình ."

Trong nhà Giang Cố đã chuẩn bị cho cậu ra nước ngoài, cho nên ít nhất anh phải có nền tảng kinh tế có thể giữ Giang Cố lại, cộng thêm quan hệ của anh và Giang Cố, một khi không ổn có thể sẽ cãi nhau với gia đình, chuẩn bị trước mấy đường lui vẫn tốt hơn.

Tư Hành lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ, Giang Cố cũng bắt đầu nghiêm túc nỗ lực ôn thi, tuy rằng cậu không biết mình có thể ở lại đây bao lâu, có thể luôn luôn ở lại rồi cùng Tư Hành sống bên nhau trọn đời hay không, nhưng không thể cứ ngồi yên không làm gì được, ít nhất thì cũng nên giải quyết ổn thỏa chuyện học hành trước mắt đã chứ nhỉ.

Hơn nữa, cùng Tư Hành lên đại học là một chuyện rất đáng mong đợi, cùng anh trải qua bốn năm đại học, cùng anh gây dựng sự nghiệp, dù biết rằng bên trong chắc chắn sẽ đầy rẫy những gian khổ, nhưng đó lại là một cuộc đời và một mối tình cảm khác biệt.

Chỉ là, tất cả những kỳ vọng tốt đẹp, không nhất định có thể đi theo hướng đã định.

Hôm đó, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối đầu tiên, tuy Giang Cố cũng không đói, nhưng trời trở lạnh người ta cứ hay thèm ăn vặt, ở cổng trường có một quầy hàng bán khoai lang nướng bằng thùng sắt lớn dùng than củi, đứng cách xa cả một quãng đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của khoai lang nướng rồi.

Mấy hôm nay Giang Cố cũng ăn không ít, tranh thủ trước khi vào tiết tự học buổi tối thứ hai mua một củ, sau đó cùng Tư Hành chia đôi.

Chuông báo vào học vừa vang lên, Giang Cố kéo tay Tư Hành đi ra ngoài cổng trường, cậu đi mua khoai lang nướng, Tư Hành đi mua sữa nóng, Đường Minh cũng lôi kéo Tống Thư nhập hội hóng hớt, vốn dĩ hai người bọn họ không định ăn đâu, nhưng cái mùi thơm kia quyến rũ người ta quá thể, thế là cả hai cũng không nhịn được xuống đường tìm đồ ăn.

Giang Cố chọn một củ khoai lang lớn, đang cầm trên tay định bước về phía Tư Hành thì bất ngờ bên cạnh đột ngột lao ra một chiếc xe máy phóng với tốc độ cực nhanh.

Giang Cố nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa là đã đâm sầm vào rồi, được Tống Thư đứng ngay sau lưng cậu mạnh tay kéo giật lại một cái.

Sau một hồi tim đập chân run, Tư Hành sắc mặt đại biến vội vàng lao đến: "Giang Cố!"

Thấy Giang Cố ngây ngốc đứng đờ ra đó, rõ ràng là bị dọa sợ mất rồi, anh vội vàng ôm chặt lấy cậu vào lòng vỗ về: "Không sao rồi không sao rồi, có đụng trúng em không? Có bị giật mình không? Đừng sợ đừng sợ."

Củ khoai lang nướng trong tay vẫn còn nóng hổi, Tư Hành ôm cậu rất chặt, bàn tay không ngừng vu.ốt ve lưng cậu, không biết phải làm thế nào mới có thể xoa dịu được sự hoảng hốt vừa rồi.

Giang Cố đúng là bị dọa sợ, nhưng không phải là bị chiếc xe máy suýt chút nữa đâm trúng kia dọa sợ, mà là bị chính bản thân mình dọa sợ.

Cậu cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa rồi một bước kia cậu đã bước ra rồi, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng chiếc xe kia đã lao vụt qua chân mình, nhưng cái gì cũng không có, không hề bị thương, không hề có vết hằn.

Trong màn đêm đầy sao giăng kín, chỉ có ánh đèn hắt ra từ dãy cửa hàng phía sau chiếu sáng mặt đường.

Trong khoảnh khắc Tư Hành ôm lấy cậu, Giang Cố trơ mắt nhìn một bộ phận cơ thể của mình, từ trạng thái mơ hồ trong suốt dần dần ngưng tụ lại thành hình d*ng ch*n thật.
 
Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 122: Tuyến 16: Phải trở về rồi



Từ lần muốn về quê cũ mà cuối cùng lại phải vào bệnh viện, Giang Cố đã biết sớm muộn gì mình cũng phải rời đi, cậu không thể vĩnh viễn ở lại thế giới thời không này được, nhưng cậu cứ tưởng rằng ít nhất, ít nhất cũng phải đợi đến khi "bản thân" của thế giới này thi đỗ đại học ở đây, đến thành phố này rồi cậu mới rời đi.

Nhưng không ngờ thời gian cậu có thể ở đây lại ngắn ngủi như vậy.

Nhìn chằm chằm lên trần nhà có hoa văn kiểu Âu sang trọng, Giang Cố suy nghĩ về tình hình trước mắt.

Chuyện xảy ra hôm nay cậu chắc chắn mình không hề hoa mắt nhìn nhầm, khoảnh khắc kia cơ thể cậu đã trở nên trong suốt, có lẽ cuối cùng cũng sẽ biến mất theo cách này, nhưng biến mất khi nào, cậu còn có thể ở lại bao lâu thì cậu hoàn toàn không biết.

Nếu nói ở lại thế giới thời không này còn có điều gì tiếc nuối chưa hoàn thành, thì đó chính là không thể nhìn thấy bố mẹ Tư Hành bình an vô sự vượt qua vụ tai nạn xe cộ kia.

Trước đây cậu nghĩ mình có thể ở lại đây, đến ngày xảy ra tai nạn xe, cậu sẽ kéo bố mẹ Tư Hành lại, dù thế nào cũng không để cho họ ra khỏi nhà, xem có thể tránh được kiếp nạn hay không, nhưng bây giờ thì cậu chắc chắn là không thể ở lại đến lúc đó được nữa rồi.

Nghĩ như vậy, Giang Cố liền ngồi dậy, lấy giấy bút từ trên bàn ra, vừa mới viết được năm thì lồng ng.ực bỗng truyền đến một cơn đau nhói như kim châm.

Khoảnh khắc ấy đầu óc Giang Cố trống rỗng hoàn toàn, hoảng hốt đến mức tay cầm bút cũng không vững, chuyện này cũng giống như việc không cho cậu quay về gặp lại chính mình khi còn bé vậy, không cho cậu viết ra thời gian xảy ra tai nạn xe cộ, không cho cậu thay đổi quá khứ của bố mẹ Tư Hành sao?

Sao có thể như vậy được, nếu là thế giới vốn thuộc về cậu, cậu không có năng lực khiến người chết sống lại thì đương nhiên cũng sẽ không mơ tưởng đến chuyện này, nhưng bây giờ rõ ràng là có thể.

Bố mẹ Tư Hành tốt đến thế cơ mà.

Chịu đựng cơn đau nhói trong lồng ng.ực, Giang Cố đặt bút xuống, cậu không ngốc đến mức định gắng gượng, cậu phải nghĩ cách nói bóng gió cho Tư Hành biết thời gian kia, để Tư Hành ghi nhớ thật kỹ.

Tư Hành ở phòng bên cạnh đã đợi một lúc lâu, bình thường giờ này người đã chạy qua chui vào chăn của anh rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy đến, nghĩ đến chuyện hôm nay Giang Cố suýt chút nữa bị xe đâm trúng, không biết có phải bị dọa sợ không, lúc ở tiết thứ hai giờ tự học buổi tối sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, củ khoai lang nướng ngày thường rất thích ăn cũng ăn không hết.

Nghĩ như vậy, Tư Hành cũng không đợi nữa, đứng dậy mang giày đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa hai cái, không đợi bên trong đáp lời đã tự ý đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào đã thấy Giang Cố ôm ngực nằm vật trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Tư Hành vội vàng chạy đến bên cạnh cậu: "Giang Cố! Lại đau tim hả? Mình đi bệnh viện, anh đi gọi người!"

Giang Cố vội nắm lấy tay Tư Hành đang luống cuống cả lên, lắc đầu với anh: "Không đau nữa, chỉ là hơi khó chịu thôi, anh đừng gọi, đừng làm chú dì sợ."

Tư Hành cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, đặt tay lên ngực cậu cảm nhận nhịp tim: "Đừng cố gượng, tim không khỏe không phải là bệnh vặt đâu, mình đi bệnh viện khám xem sao, kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn."

Giang Cố đưa tay ôm lấy anh: "Thật sự không sao mà, vừa rồi chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, anh ôm em một chút đi."

Tư Hành vội vàng ôm người vào lòng, vuốt nhẹ ngực cậu hết lần này đến lần khác: "Vừa rồi khó chịu cũng không biết gọi anh, cứ một mình ở trong phòng chịu đựng, nếu không phải anh qua đây, có phải em lại định lén lút giấu giếm anh nữa không."

Giang Cố ngồi trên đùi anh, dựa vào người anh: "Em hơi buồn ngủ."

Tư Hành kéo chăn ở bên cạnh đắp lên người Giang Cố: "Vậy thì ngủ đi."

Giang Cố: "Lần sau chúng ta được nghỉ là khi nào vậy?"

Tư Hành: "Chủ nhật tuần này sẽ được nghỉ một ngày, sao vậy?"

Giang Cố nói: "Em muốn đi công viên giải trí chơi, em muốn chơi tàu lượn siêu tốc."

Tư Hành trực tiếp bác bỏ ý kiến của cậu: "Có thể chơi vòng đu quay, còn tàu lượn siêu tốc thì thôi đi, vừa rồi không phải còn đau tim sao, thứ đó k*ch th*ch quá, không được."

Giang Cố ngồi dậy nhìn anh: "Em không đau tim, em, em là đau dạ dày, tim em khỏe lắm, lần trước không phải bệnh viện đã kiểm tra rồi sao, em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, em còn chưa được chơi bao giờ."

Cơ thể này vốn không có bệnh tim, hai lần đau tim cũng là do một số thế lực thần bí, huyền học nào đó gây ra, đợi đến khi cậu trở về rồi, muốn thử chút cảm giác k*ch th*ch kiểu này chắc chắn là không được nữa.

Tư Hành xoa xoa dạ dày của cậu: "Đau dạ dày cũng không được, tàu lượn siêu tốc quá k*ch th*ch, người dạ dày không tốt cũng không được chơi."

Giang Cố đành phải lùi một bước nói: "Vậy thì đi chơi nhà ma chắc được chứ hả, em cũng chưa đi bao giờ."

Nhà ma thì Tư Hành từng đi rồi, chẳng có gì đáng sợ cả, cũng chỉ là ánh sáng hơi tối một chút, bày biện thêm chút không khí âm u rùng rợn bằng âm nhạc, rồi bày ra thêm mấy món đạo cụ nhỏ, thậm chí sợ người chơi vô tình làm bị thương nhân viên hóa trang, mấy trò kiểu bất thình lình thò tay ra túm lấy người ta cũng không có nốt.

Nghĩ như vậy, nếu Giang Cố muốn đi, vậy thì cứ đi chơi một chút cũng được, thế là anh đồng ý.

Giang Cố vui vẻ hẳn lên, rồi lồm cồm bò dậy lập một danh sách, viết công viên giải trí lên vị trí đầu tiên, còn có một số việc mà một người có trái tim khỏe mạnh và thể lực tốt có thể làm được, cậu cũng muốn nhân cơ hội này thử hết một lượt.

Tư Hành nhìn cậu viết ra từng hạng mục, công viên giải trí, phim kinh dị, leo núi, nhảy bungee......

Tư Hành trực tiếp gạch chéo vào chỗ nhảy bungee.

Giang Cố nhìn anh, Tư Hành cũng không nhượng bộ mà nhìn lại cậu.

Giang Cố thở dài một tiếng: "Thôi được thôi được, không nhảy bungee thì thôi vậy, vậy trượt tuyết chắc được chứ hả, còn có xe trượt băng nữa, em cũng chưa chơi bao giờ."

Tư Hành thấy cậu càng nói càng hăng hái, vừa nãy còn buồn ngủ rũ rượi, giờ thì lại tinh thần hẳn lên, thế là anh cất luôn giấy bút của cậu đi: "Sau này còn nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ thử hết những thứ mà em chưa từng chơi qua, bây giờ nên đi ngủ rồi."

Giang Cố xếp gối ngay ngắn, nhường một nửa chỗ cho Tư Hành, đợi Tư Hành nằm xuống, cậu rất tự nhiên rúc vào lòng anh, trong phòng im ắng được một lúc lâu, Giang Cố đột nhiên hỏi: "Đợi đến khi bọn mình tốt nghiệp đại học, là năm bao nhiêu anh nhỉ?"

Tư Hành: "Chúng ta tốt nghiệp chắc là năm 2017, sao vậy?"

Thời gian này không phải do chính miệng cậu nói ra, thế nên Giang Cố không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái cả, lúc này cậu mới xác nhận rằng việc nhắc nhở bóng gió xa gần là có hiệu quả, chỉ cần không phải chính bản thân cậu 'tiết lộ thiên cơ' nói thẳng ra là được.

"Vậy thì anh phải ghi nhớ năm này đó nha, rất quan trọng rất quan trọng, đặc biệt quan trọng đó, tuyệt đối không được quên đâu đấy."

Tư Hành có chút không hiểu: "Năm này thì sao?"

Giang Cố đáp: "Không nói được, nhưng anh cứ phải nhớ lấy, nhất định phải nhớ kỹ đó, biết chưa."

Tư Hành gật đầu: "Được, anh nhớ kỹ."

Năm 2017, ngày 21 tháng 4, ngày bố mẹ Tư Hành gặp tai nạn xe.

Đợi đến khi Giang Cố cuối cùng cũng mượn cớ bài tập toán học để truyền đạt mấy con số này cho Tư Hành rồi, gần như mỗi ngày cậu đều dặn đi dặn lại ngày tháng này, cậu không biết sau khi mình biến mất khỏi thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì, khả năng lớn nhất chính là xóa đi dấu vết cậu từng tồn tại.

Vậy thì tất cả những gì liên quan đến cậu có lẽ đều sẽ bị người khác lãng quên, điều cậu sợ nhất không phải là sự tồn tại của cậu trong khoảng thời gian này bị lãng quên, cậu biết rằng cậu và Tư Hành vốn dĩ đã có một tương lai thuộc về nhau, thế nên đoạn ký ức này có bị lãng quên đi chăng nữa cũng chẳng hề gì.

Điều cậu sợ là Tư Hành sẽ quên mất cái ngày tháng mà cậu đã dặn anh phải ghi nhớ, cuối cùng cậu phí công quay trở lại một chuyến, mà vẫn chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì.

Chương trình học lớp 12 rất căng thẳng, nửa tháng mới được nghỉ một ngày, ngày nghỉ hiếm hoi này Tư Hành lại rất muốn Giang Cố ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, vốn dĩ đi học đã mệt lắm rồi, ngày nghỉ mà không tranh thủ ở nhà ngủ bù dưỡng sức, cứ hoạt động với cường độ cao trong thời gian dài như vậy thì hao tổn sức lực lắm.

Đáng tiếc là Giang Cố cứ như đang chạy đua với thời gian để hoàn thành cái bản kế hoạch kia vậy, hết đòi đi trượt tuyết, lại đến đòi đi trượt băng, còn đòi cả leo núi ngắm bình minh.

Mỗi lần anh muốn khuyên cậu rằng đâu nhất thiết phải gấp gáp làm hết mọi thứ vào lúc này, đợi đến khi thi đại học xong, cả một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng hơn hai tháng thừa sức mà đi chơi.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Giang Cố ngập ngừng muốn nói, vẻ mặt phức tạp mà anh không tài nào hiểu được, Tư Hành lại chẳng thể nói ra lời từ chối, chỉ còn cách chiều theo kế hoạch của Giang Cố mà sắp xếp thời gian cùng cậu đi chơi đùa.

Việc học hành đối với Tư Hành mà nói vốn dĩ rất dễ dàng, chẳng cần tốn quá nhiều sức lực, hồi nhỏ cũng từng có giáo viên đề nghị anh học vượt cấp, hoặc là vào lớp thiếu niên tài năng, nhưng vì thái độ của Tư Hành có phần hờ hững, nên đều bị mẹ Tư từ chối hết.

Nếu con trai không đặt ra mục tiêu vĩ đại từ nhỏ, vậy thì cứ để con phát triển tự nhiên, đâu cần phải vì thông minh hơn người khác một chút, mà đánh mất cả tuổi thơ tươi đẹp.

Thế nên kể từ khi làm bạn học của Tư Hành, Tống Thư và Đường Minh chưa từng thấy anh thiếu ngủ hay tinh thần uể oải bao giờ.

Không ngờ sau khi Tư Hành yêu đương, bọn họ lại được "mở mang tầm mắt".

Giờ tự học buổi sáng môn Ngữ văn, giáo viên bảo học sinh đọc thuộc lòng bài khóa, có bạn tranh thủ thời gian học bài, có bạn thì gục mặt xuống bàn ngủ bù.

Trước đây Tư Hành tuyệt đối sẽ không gục xuống bàn ngủ, cho dù đã thuộc hết rồi, anh cũng sẽ chán nản lấy tập đề ra làm, nhưng hôm nay, anh lại đang ngủ bù!

Đường Minh huých khuỷu tay Tống Thư, ra hiệu cho hắn nhìn Tư Hành, Tống Thư liếc mắt nhìn Tư Hành, rồi lại nhìn Giang Cố cũng đang ngủ bù bên cạnh, sau đó lắc đầu với Đường Minh, bảo đối phương đừng làm ồn bọn họ.

Chuông vào tiết đầu tiên vang lên, lúc này Tư Hành mới mang vẻ mặt ngái ngủ ngồi dậy.

Đường Minh nhỏ giọng hỏi anh: "Tối qua hai cậu làm gì thế? Xưa nay có bao giờ cậu phải ngủ bù trong giờ tự học đâu, chuyện gì thế?"

Tư Hành nói: "Không có gì, chỉ là ngủ hơi muộn thôi."

Vừa nói ánh mắt anh vừa dừng lại trên người Giang Cố vẫn còn đang gục mặt ngủ say chưa dậy.

Tối hôm qua có mưa sao băng, anh và Giang Cố cùng nhau ngồi trên sân thượng nhà đợi, đợi mãi đến tận ba giờ sáng mới thấy, hôm nay đương nhiên là có hơi thiếu ngủ rồi.

Khoảng thời gian này tuy rằng Giang Cố không nói, nhưng anh có thể cảm nhận được, cảm nhận được dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, cảm nhận được sự bất an của Giang Cố, thậm chí còn mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.

Dự cảm này khiến tim anh không khỏi hoảng loạn, càng khiến anh không nhịn được mà hỏi Giang Cố, hỏi cậu có phải sẽ rời bỏ anh mà đi không.

Nhưng Giang Cố chỉ cười nói sẽ không đâu, nói rằng bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.

Cả đời, từ này nghe thật dài rộng bao la, Tư Hành có thể chắc chắn về cả đời mình, nhưng anh lại không thể chắc chắn về cả đời Giang Cố, bọn họ vẫn còn trẻ như vậy, Giang Cố thậm chí còn chưa đến mười tám tuổi, lời hứa cả đời mà cậu nói ra, quá mức hư vô mờ mịt.

Nhưng Tư Hành vẫn nguyện tin tưởng, tin tưởng vào lời hứa cả đời mà Giang Cố đã nói.

Thời gian bước vào tháng 12, khi tờ lịch tháng được lật sang trang mới, cả tháng 12 dường như đều tràn ngập trong không khí lễ hội.

Cho dù là học sinh lớp 12 vốn dĩ "đầu tắt mặt tối" cũng bắt đầu có chút rục rịch xao động, trong lớp bắt đầu rộ lên trào lưu tìm người xin đồng xu, nghe nói phải xin của những người khác nhau, xin cho đến tận đêm Giáng sinh, rồi dùng số tiền xu xin được này đi mua một quả táo, tặng cho người mình thích thì sẽ được bình an, lâu dài.

Đương nhiên là Giang Cố không tin vào mấy điều này, nhưng không khí lễ hội quá nồng nhiệt, khiến người ta không khỏi muốn được hòa mình vào sự náo nhiệt ấy, vì vậy cậu lén giấu Tư Hành, cũng bắt chước những người khác, hôm nay xin người này một đồng, mai xin người kia một đồng.

Đợi đến ngày lễ Giáng sinh, Giang Cố dùng một túi tiền xu đổi được mua một quả táo đỏ.

Chỉ là còn chưa đợi đến khi tan học, Tư Hành đã phát hiện ra quả táo cậu giấu trong cặp sách, Giang Cố còn chưa kịp giật lại, thấy bị anh phát hiện ra rồi, lập tức "ai da" một tiếng: "Anh nói xem anh lục cặp sách của em làm gì, được rồi, hết bất ngờ rồi."

Tư Hành thu dọn bài tập vương vãi trên bàn học của cậu, nhét vào trong cặp sách, một tay nắm lấy tay cậu: "Đi thôi."

Giang Cố nghi hoặc nói: "Đi đâu? Ra ngoài ăn cơm đâu cần phải mang cặp sách theo chứ."

Tư Hành: "Về nhà cất cặp sách, thay quần áo trước, sau đó anh đưa em đi công viên giải trí."

Giang Cố kinh ngạc: "Hôm nay đi á? Ngày mai cũng đâu có được nghỉ đâu, vậy thì bọn mình không học tự học buổi tối nữa hả?"

Tư Hành kéo cậu đi ra ngoài: "Không học, mẹ đã xin nghỉ cho chúng ta rồi, với cả ngày mai cũng có thể được nghỉ một ngày, nên hôm nay có thể chơi muộn một chút."

Nghe anh nói vậy Giang Cố vội vàng hớn hở đi theo, ngày mai là lễ Giáng Sinh, cũng là sinh nhật 18 tuổi của cơ thể này, nghĩ bụng chắc đây chính là điều bất ngờ mà Tư Hành đã chuẩn bị cho cậu, thảo nào rõ ràng công viên giải trí được cậu xếp ở vị trí đầu tiên, mà Tư Hành cứ nhất định không chịu dẫn cậu đi, hóa ra là đợi đến ngày này đây mà.

Hai người về nhà cất cặp sách, thay quần áo, cùng nhau đi đến công viên giải trí, vì hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai là lễ Giáng sinh, công viên giải trí mở cửa thâu đêm suốt ba ngày liền, ngoài mấy trò chơi vốn có vào ban ngày, còn có thêm cả chương trình trình diễn ánh sáng đặc biệt, "Bách Quỷ Dạ Hành".

Vô số những chiếc đèn lồng lộng lẫy muôn màu, san sát nối liền nhau là những hàng quán nhỏ, nào là ném bóng, nào là ném vòng, nào là bắn súng, nào là đố chữ, còn có không ít những hàng quán vẽ kẹo đường mà đến thời đại của Giang Cố đã rất hiếm khi thấy.

Giang Cố một tay cầm một con chó nhỏ được vẽ bằng đường, một tay cầm kẹo hồ lô làm bằng dâu tây, Tư Hành thì tay cầm một xiên kẹo dê lẽo đẽo theo sau.

Thấy cậu vừa ăn xong kẹo hồ lô đã lại chạy đi xếp hàng mua kẹo bông gòn, Tư Hành bật cười đi theo sau, móc ví tiền ra trả tiền cho cậu, may mà buổi tối anh đã không để Giang Cố ăn quá nhiều, nếu không giờ này làm gì còn bụng mà chứa nổi nữa chứ.

Từ nhà ma đi ra, Giang Cố bám trên người Tư Hành cười không ngừng nghỉ: "Cái trò này là sao vậy, có tí đáng sợ nào đâu chứ, bật mấy bài nhạc xong bảo người ta nằm lên giường cho rung lắc, cười chết mất thôi."

Đừng nói là cậu bây giờ, cho dù là cậu có bệnh tim, mức độ này cũng không hù dọa được cậu ấy chứ.

Tư Hành sợ cậu cười đến mức ngã nhào, dùng một tay ôm chặt lấy cậu: "Còn muốn chơi gì nữa không? Trừ tàu lượn siêu tốc ra."

Giang Cố nhìn quanh một vòng, kéo Tư Hành đến chỗ trò chơi "thuyền vượt thác" xếp hàng.

Ăn uống vui chơi thỏa thích, mãi cho đến khi sắp chuyển giao giờ, Tư Hành một tay nắm lấy tay cậu đi về phía vòng đu quay.

Giang Cố chơi đến mức quên cả trời đất, vừa đi bên cạnh anh vừa nhảy chân sáo: "Nghe nói khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất mà hôn nhau, thì cả đời sẽ không chia lìa đó!"

Tư Hành mỉm cười nhìn cậu, ánh đèn rực rỡ, người anh yêu đang cười đùa vui vẻ giữa biển đèn lung linh.

Khoang cabin của vòng đu quay chầm chậm lắc lư đi lên cao, Giang Cố cứ bám vào cửa sổ quan sát độ cao.

Khi thấy bọn họ sắp sửa lên đến điểm cao nhất, Tư Hành đứng bên cạnh cậu vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo người vào lòng, khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn vương vị ngọt ngào kia.

Cùng lúc đó, pháo hoa rực rỡ xinh đẹp bay lên không trung rồi nở rộ, rơi xuống những tia lửa rực rỡ lộng lẫy.

Lòng bàn tay Tư Hành đặt lên eo Giang Cố, hơi dùng sức kéo người sát vào lòng mình hơn, làm sâu thêm nụ hôn được thắp sáng bởi pháo hoa rực rỡ này.

Thế nhưng ở phía sau lưng mà Tư Hành không nhìn thấy, cánh tay Giang Cố đang vòng qua eo anh, lại trở nên trong suốt hơn mấy phần.
 
Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim
Chương 123: Tuyến 17: Cuối cùng của cuối cùng



Nhìn thấy sự thay đổi của bản thân, phản ứng của Giang Cố bình tĩnh hơn cậu tưởng, thậm chí cậu còn có cảm giác cuối cùng mọi chuyện cũng đã được định đoạt.

Cậu không hề sợ hãi trước sự biến mất của mình, rời khỏi nơi này, cậu cũng chỉ là quay về bên cạnh Tư Hành của tương lai mà thôi. Nhưng Tư Hành mười tám tuổi thì phải làm sao đây? Liệu anh có còn nhớ cậu không, hay rồi cũng quên mất cậu?

Nhận ra người trong lòng đang mất tập trung, Tư Hành khẽ cắn nhẹ lên môi cậu: "Như này cũng có thể phân tâm à?"

Giang Cố vòng tay ôm lấy cổ anh, còn tiện thể vuốt nhẹ mái tóc sau gáy, cười nói: "Còn nhớ ngày quan trọng mà em đã bảo anh không?"

Tư Hành: "Ngày 21 tháng 4 năm 2017, sao vậy?"

Giang Cố: "Anh nhất định phải nhớ kỹ, ngày hôm đó anh phải giữ chú dì ở nhà, nhất định không được đi đâu cả. Còn nữa..."

Cảm giác bất an bất chợt ập đến, Tư Hành siết chặt vòng tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn: "Còn gì nữa?"

Giang Cố nghịch lọn tóc trước trán anh, dịu dàng nói: "Còn có, em đã nói cả đời là thật lòng, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau rất lâu rất lâu, nếu một ngày nào đó em biến mất, đừng sợ, cũng đừng đi tìm em, đến thời điểm, em sẽ quay về."

Sắc mặt Tư Hành hoàn toàn căng thẳng: "Có ý gì? Cái gì gọi là một ngày nào đó em biến mất? Có phải mẹ em biết quan hệ của chúng ta rồi không, Giang Cố, em đừng nghĩ một mình gánh vác, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không, nếu mẹ em không cho em ở lại, anh cùng em ra nước ngoài, bất kể thế nào, chúng ta luôn có thể ở bên nhau."

Giang Cố nâng mặt anh lên, cười hôn nhẹ một cái: "Không liên quan đến người khác, Tư Hành, em đã từng nói với anh chưa, em yêu anh, anh của hiện tại, anh của tương lai."

Tư Hành ôm người thật chặt, như thể chỉ cần nới lỏng một chút, người trong lòng sẽ tan biến mất. Nỗi hoảng loạn dâng lên trong anh, dự cảm chẳng lành trong suốt thời gian qua dường như đang trở thành sự thật, nhưng anh chẳng biết gì cả, dù có hỏi, Giang Cố cũng không nói.

Giang Cố vỗ vỗ vai anh: "Được rồi, chúng ta đã hôn nhau ở nơi cao nhất, cả đời này sẽ không chia lìa."

Thế nhưng Tư Hành chỉ im lặng nhìn cậu, không nói lời nào. Anh không hiểu, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, bố mẹ Giang Cố không đồng ý, nhưng bố mẹ anh lại ủng hộ, cho dù bản thân họ không thể giải quyết được, vậy thì giao cho bố mẹ giải quyết, trời sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ.

Rõ ràng Giang Cố không định tiếp tục chủ đề này, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không thể kiểm soát hay tìm ra cách giải quyết, chi bằng nhân lúc còn thời gian làm những điều cậu muốn nhưng trước đây chưa có cơ hội thực hiện.

Giang Cố nhìn thời gian hỏi: "Tối nay chúng ta không về nhà được không?"

Tư Hành: "Được, anh đã xin nghỉ ngày mai rồi, hôm nay em muốn làm gì cũng được, còn muốn đi đâu nữa?"

Giang Cố chỉ nhìn anh cười.

Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, cậu kéo Tư Hành rời khỏi khu vui chơi, ước lượng số tiền trong thẻ, sau đó nắm tay anh đi thuê phòng.

Cậu chọn một căn phòng chủ đề sang trọng, với bồn tắm rộng gần cửa sổ sát đất, chiếc giường nước hai mét, và đủ loại đạo cụ mà không tiện nói ra.

Một người vừa mới mất đi nụ hôn đầu như Tư Hành làm sao từng thấy cảnh tượng này. Anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng thực tế lại không biết phải đặt tay chân ở đâu.

Giang Cố cũng là lần đầu tiên đến nơi này, cậu tò mò sờ đông chạm tây, sau đó phấn khích nhảy phắt lên giường nước, âm thanh bì bõm vang lên trong căn phòng ngập ánh đèn hồng dịu dàng và mùi hoa hồng, khiến người ta càng thêm khô cổ khát nước.

Giang Cố nằm nghiêng trên giường vỗ vỗ: "Tư Hành, mau đến thử xem, chiếc giường này thú vị thật đó ha ha ha ha ha."

Tư Hành khẽ ho một tiếng: "Cái giường này mềm quá, ngủ sẽ không thoải mái. Em mà ngủ ở đây cả đêm, ngày mai chắc chắn sẽ đau lưng đấy."

Giang Cố "hừ hừ" lăn một vòng trên giường, nghĩ bụng: đã đến đây rồi thì ai còn ngủ nữa chứ, nhưng nhìn Tư Hành hoàn toàn không có kinh nghiệm, tai đã đỏ đến mức sắp chảy máu, Giang Cố cười hì hì bò dậy: "Đi tắm thôi, bồn tắm to thế này, chúng ta có thể ngâm mình chung."

Tư Hành cảm thấy không thể như vậy, anh nghĩ ít nhất cũng nên đợi đến khi cả hai vào đại học. Nhưng rồi anh bị Giang Cố đẩy vào bồn tắm đầy bọt, khi nước ấm bao phủ lấy người anh, thì lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lại hoàn toàn.

Ngoài cửa sổ sát đất, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng lẫn trong gió lạnh mùa đông, điểm xuyết trên bầu trời rực rỡ ánh đèn.

Xe cộ trên đường ngày càng ít, chỉ còn lại những dãy đèn đường kéo dài bất tận, soi sáng lối về nhà của người qua kẻ lại.

Sàn bên cạnh bồn tắm ướt đẫm, vài cánh hoa hồng đỏ thắm nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phản chiếu ánh sáng hắt vào từ bên ngoài.

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở khẽ khàng, lẫn khuất trong không khí. Nhưng khi lắng nghe thật kỹ, tất cả lại chỉ còn sự yên tĩnh.

Khi trời hửng sáng, nhìn người đang say ngủ bên cạnh, Giang Cố không nhịn được đưa tay chạm vào anh, nhưng bàn tay cậu lại càng trở nên trong suốt hơn.

Giang Cố cũng không sợ hãi, chỉ là rúc vào trong lòng Tư Hành, người đang ngủ say gần như theo bản năng ôm chặt lấy cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên lưng như đang trấn an, nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Giang Cố ôm lấy Tư Hành, khẽ hôn lên tai anh: "Đừng quên nhé, ngày 21 tháng 4, còn nữa, em đợi anh ở tương lai."

***

Trời sáng rõ, Tư Hành tỉnh giấc, cả người có chút nhức mỏi. Khi anh vừa ngồi dậy, chiếc giường nước dưới thân cũng khẽ rung động.

Nhìn căn phòng tràn ngập không khí chủ đề này, trong mắt Tư Hành có chút nghi hoặc. Sao anh lại ở đây? Còn về chuyện đau lưng mỏi gối trên người, chắc là do nằm trên chiếc giường nước này mà ra.

Anh vén chăn, bước xuống giường, ở phía sau lưng mà Tư Hành không nhìn thấy, từng vết cào chi chít đang dần dần lành lại, anh nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc từng cái một, sau khi xác định trong phòng không còn bỏ sót gì, lúc này Tư Hành mới mở cửa xuống lầu.

Lúc làm thủ tục trả phòng, dường như có điều gì thôi thúc, anh hỏi: "Xin hỏi, ai là người đặt phòng vậy?"

Nhân viên nhìn một chút, nói: "Là số chứng minh thư của anh thuê."

Tư Hành nghe vậy, khẽ gật đầu rồi xoay người rời khỏi khách sạn.

Trở về nhà với vẻ mặt đầy khó hiểu, phát hiện ba mẹ đều không có ở nhà, Tư Hành lên lầu, định về phòng lấy quần áo đi tắm. Dù đã trễ, nhưng nếu đến trường bây giờ vẫn có thể kịp học nửa ngày.

Chỉ là vừa về đến phòng, nhìn thấy trên bàn học của mình có đặt một quả táo đỏ, khoảnh khắc đó tim Tư Hành như bị thứ gì đó bóp nghẹt, dâng lên một cơn đau nhói dày đặc.

Anh không biết nỗi đau này đến từ đâu, cũng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy quả táo ấy lại cảm thấy buồn bã như vậy. Anh chỉ có cảm giác như bản thân đã quên mất điều gì đó, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhớ ra được.

Cầm quả táo không biết ai đã đặt ở đây, Tư Hành muộn màng cảm thấy trong phòng có chút trống trải đến lạ, trống đến mức tựa như trái tim anh cũng thiếu mất một mảnh, để mặc từng cơn gió lùa qua.

Một giọt nước mắt rơi xuống quả táo trong tay anh, lúc này Tư Hành mới phát hiện mình đang khóc. Đưa tay chạm vào vệt nước nơi gò má, khuôn mặt anh đầy bối rối - anh thậm chí còn không biết vì sao mình lại khóc.

***

Trở lại trường học, Đường Minh vẫn là bộ dạng ngủ không đủ giấc đó, vừa dịch ghế nhường lối cho anh, vừa ngáp dài: "Không phải mẹ cậu đã xin nghỉ một ngày cho cậu để đón Giáng sinh sao, sao lại chạy đến rồi?"

Tư Hành lật sách giáo khoa: "Giáng sinh có gì hay mà đón, chán chết đi được."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tống Thư phát bài kiểm tra hóa học rồi trở lại chỗ ngồi.

Tư Hành nhìn chỗ trống bên cạnh hắn, tim lại bắt đầu đau nhói: "Bạn cùng bàn của cậu đâu?"

Tống Thư nhìn anh đầy khó hiểu: "Tôi đâu có bạn cùng bàn, chỗ này vẫn luôn trống mà?"

Đường Minh không nhịn được lại ngáp một cái, nhìn về phía Tư Hành: "Cậu ngủ đến lú lẫn rồi à?"

Tư Hành không trả lời. Anh nhớ rõ ở chỗ đó phải có người, một người mà chỉ cần anh ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy.

Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng. Tháng mười hai qua đi, bước vào tháng một, tháng hai, học sinh sắp thi đại học có một cái Tết ngắn ngủi rồi lại trở lại trường học.

Không khí học tập trong lớp ngày càng căng thẳng, ngay cả Tư Hành cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn dáng vẻ lơ đễnh trước đây nữa.

Thấy anh như vậy, Đường Minh nhỏ giọng nói: "Cậu cũng căng thẳng vì kỳ thi đại học à? Đề thi đại học năm ngoái cậu cũng có thể thi được hơn bảy trăm điểm, cậu nghiêm túc như vậy, tôi sợ đó."

Tư Hành cười cười: "Sắp thi rồi, chẳng lẽ không nên nghiêm túc sao?"

Đường Minh: "Nhưng cũng phải xem là ai chứ! Cậu cứ nhắm mắt cũng có thể đỗ vào mấy trường top đầu."

Tư Hành: "Thi đại học không khó, tôi muốn thử giành thủ khoa."

Đường Minh "a" một tiếng: "Vậy à, vậy thì đúng là nên nghiêm túc một chút, nhưng sao tự nhiên cậu lại muốn giành thủ khoa? Thấy chán nên muốn lập thành tích à?"

Tư Hành chỉ cười mà không nói gì. Anh chỉ có một cảm giác - mình nhất định phải giành được vị trí đó.

Năm ấy, anh thực sự đạt được thành tích mong muốn, trở thành thủ khoa khối tự nhiên. Cái tên Tư Hành được báo chí đưa tin rầm rộ một thời gian rồi dần lắng xuống, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra theo đúng quỹ đạo.

Bước vào đại học, nhờ ánh hào quang thủ khoa cùng ngoại hình xuất sắc, anh nhanh chóng trở thành nhân vật nổi bật trong trường.

Có không ít người tỏ tình với anh, chỉ tính số thư tình nhét vào khe cửa ký túc xá cũng đếm không xuể. Trong số những nam nữ này cũng không thiếu những người cực kỳ ưu tú, nhưng Tư Hành vẫn chẳng động lòng. Trong mắt anh, chỉ có bài vở và sự nghiệp.

Nhìn những lá thư tình bị từ chối đó, Đường Minh nằm trên giường của Tư Hành, vừa phe phẩy quạt vừa lười nhác nói: "Người ta là đại mỹ nhân thực thụ đó, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn học thức có học thức, nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ, vậy mà cậu vẫn không để mắt đến, sau này cậu muốn tìm người như thế nào?"

Tư Hành ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thoáng trầm mặc. Anh không biết mình muốn tìm một người như thế nào, anh chỉ biết rằng, khi người ấy xuất hiện, anh sẽ nhận ra ngay. Trước đó, dù có người ưu tú đến đâu, anh cũng không muốn thỏa hiệp.

Sau khi tốt nghiệp đại học, công ty do anh sáng lập ngày càng phát triển, từ một văn phòng nhỏ dần mở rộng đến hai tầng tòa nhà.

Hôm đó trên đường về nhà, Tư Hành gặp tắc đường, tài xế lái xe chậm rãi nhích từng chút về phía trước, Tư Hành ôm máy tính xử lý tài liệu, Cảm thấy mỏi mắt, anh ngẩng đầu xoa mi tâm, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ để thư giãn một chút.

Chính khoảnh khắc ấy, anh trông thấy người đang đứng bên kệ sách trong tiệm sách ven đường, chăm chú cúi đầu đọc.

Trái tim Tư Hành trong một giây ngắn ngủi, như bị thứ gì đó giáng xuống thật mạnh. Tất cả những năm tháng không chấp nhận thỏa hiệp, tất cả những ngày dài đợi chờ - hóa ra, chỉ để dành cho khoảnh khắc này đây.

***

Lần nữa mở mắt ra, cậu nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình. Một bên giường vẫn còn vương chút hơi ấm, chăn nệm hơi lún xuống, như thể vẫn còn có ai đó nằm bên cạnh. Giang Cố đưa tay sờ thử, liền chạm phải một cục bông mềm mại, cậu không nhịn được mà xoa nhẹ vài cái. Nhóc Guli dụi vào người cậu, lười biếng vươn vai, sau đó lại lật người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Bên còn lại của Giang Cố, là Tư Hành đã lâu không gặp, trưởng thành, chín chắn.

Rõ ràng trước khi ngủ, nằm cạnh cậu vẫn là Tư Hành hồi còn học cấp ba. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, anh đã trưởng thành rồi.

Giang Cố đưa tay ôm lấy người bên cạnh, Tư Hành vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn theo thói quen ôm lại cậu.

Giang Cố không nhịn được, bèn bóp nhẹ chóp mũi anh, rồi lại véo véo vành tai anh. Bị quấy rối đến tỉnh giấc, Tư Hành còn chưa mở mắt đã bật cười bất lực, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, có phải đói rồi không?"

Giang Cố khẽ hôn lên cằm anh, giọng đầy vẻ làm nũng: "Em nhớ anh."

Tư Hành nghe vậy lại ôm người chặt hơn một chút, bàn tay to lớn áp sát vào tấm lưng gầy mỏng của cậu, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Sáng sớm, đừng trêu anh."

Giang Cố cười đưa tay vào trong quần áo của anh nghịch ngợm, dùng hành động để thể hiện, trêu anh thì anh có thể làm gì chứ.

Tư Hành giữ tay cậu lại: "Đừng nghịch, hôm nay đã nói là về nhà cùng bố mẹ ăn sáng rồi, sau đó còn phải đi câu cá, đi câu này là phải ngồi cả buổi sáng đó."

Giang Cố sửng sốt một chút, ngồi bật dậy nói: "Bố mẹ?"

Tư Hành thuận tay lấy áo khoác phủ lên người cậu: "Sao vậy?"

Giang Cố cười cười: "Không có gì. Vậy thì mình dậy sớm một chút, về sớm một chút."

Tư Hành xoa xoa tóc cậu: "Còn sớm mà, để anh làm gì đó cho em lót dạ trước."

Nhìn anh đứng dậy, định vào phòng tắm rửa mặt, Giang Cố đột nhiên gọi: "Anh còn nhớ lần đầu tiên em đến nhà anh, anh đã nói gì khiến bố mẹ nhận quà của em không?"

Tư Hành vừa mặc quần áo vừa cười nói: "Nhớ chứ. Anh nói, cứ nhận trước đi, sau này bọn con kết hôn, lúc đổi cách xưng hô, sẽ mừng lại một bao lì xì thật to."

Giang Cố đưa tay về phía anh: "Không muốn tự đi. Bế em vào phòng tắm đi."

Tư Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đi tới, bế bảo bối trong lòng mà mình cưng chiều nhất lên, ôm thật chặt.

- Hết -
 
Back
Top Bottom