Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
429,346
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMhQry9Y4iDGpRXhxzHmFLAPuf-dLhtdl6zjoK0KnK3NOF8hKN6iLB2stHgbcgSVoIy4owBDI8FXKUWjGRzkIhgZZPBS7MtqmUVd54BiyH_XO80pd2zX5wMj-tzsX2-g4yq55CJf3Q8lA5n6oFr06ru=w215-h322-s-no-gm

Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược, Ngược Nữ, Truy Thê

Team dịch: Vịt Trắng Lội Cỏ

Giới thiệu

Tiểu thư vì chán ghét tên thị vệ trầm tính ít nói đó, nên đã chỉ định để ta gả cho hắn.

Nàng cười nhạo nói:

[ Người xấu xí đi đôi với người câm quả là một cặp trời sinh. ]

Ta tự thấy mình không xứng với hắn. Nhưng Tạ Kỳ An lại nói ta là thê tử của hắn, hắn đương nhiên phải đối tốt xử tốt với ta.

Thế nhưng, khi ta và tiểu thư cùng rơi xuống nước, Tạ Kỳ An theo bản năng cứu nàng ấy trước, bảo vệ nàng rời đi.

Hắn lại thức trắng cả đêm canh giữ trong viện, hoàn toàn quên mất ta.

Ta cứ nghĩ đó là bổn phận của hắn.

Cho đến khi ta bắt gặp tiểu thư khóc lóc lao vào lòng Tạ Kỳ An.

Nàng nói bản thân hối hận rồi, van xin hắn đưa nàng rời đi.

Ngày Tạ Kỳ An cùng tiểu thư bỏ trốn, ta bị người của Quốc Công phủ liên lụy, chuốc tội.

Bị đánh đến c/ h/ ế/ t rồi vứt vào đống xác người.

Về sau, khi ta ở biên cương lại nghe được tin tức.

Tạ Kỳ An, người đã khôi phục lại thân phận Hoàng tử thứ mười chín, từng đ i ê n cuồng đào bới trong đống xác c h ế t đến máu me đầm đìa.

Chỉ để tìm lại thê tử của mình.​
 
Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Chương 1: Chương 1



1

Thuyền gặp phải thủy phỉ.

Vừa rồi, ta và tiểu thư cùng rơi xuống nước.

Giữa cơn giãy giụa, ta nhìn thấy Tạ Kỳ An—người đang chiến đấu với bọn cướp nước—bỗng nhiên biến sắc.

Không nói một lời, hắn lập tức nhảy xuống, bơi về phía ta

Ta yên tâm, vươn tay về phía hắn: "Kỳ An, cứu—"

Nhưng Tạ Kỳ An lại không hề nhìn ta lấy một lần.

Hắn lướt qua ta thật nhanh.

Rồi bơi thẳng về phía tiểu thư, người chẳng biết từ lúc nào đã trôi xa hơn.

"Tránh ra!"

Có lẽ vì ta chắn đường, người luôn giữ phong thái lạnh lùng như hắn lại thô bạo đẩy ta một cái.

Đầu ta đập mạnh vào một khúc gỗ trôi nổi trên mặt nước.

Những mảnh gai nhọn rạch một đường trên khóe mắt, trước mặt ta thoáng chốc nhuộm đầy sắc đỏ.

Nhưng hắn vẫn không hề hay biết.

Ta không biết bơi.

Vết thương rát buốt.

Giãy giụa trong tuyệt vọng, ta uống mấy ngụm nước lớn, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng tiểu thư: "Ngươi mau đi cứu nương tử của mình trước đi, ta biết bơi."

Thế nhưng, khi ta cố gắng quay đầu lại, điều ta nhìn thấy…

Là Tạ Kỳ An không hề do dự, ôm chặt lấy tiểu thư bơi lên bờ.

Hắn căng thẳng đến mức như đang giữ trong tay báu vật vừa mất đi nay tìm lại được.

Có lẽ để ý đến ta, tiểu thư—người lẽ ra đang kiệt sức—bỗng khẽ tựa đầu lên vai hắn, nhướng mắt nhìn về phíata

Ánh mắt nàng ta mang theo một tia thương hại cùng khinh thường.

Nhưng cũng chẳng sao.

Ta tự nhủ.

Dù gì Tạ Kỳ An cũng là thị vệ của tiểu thư, hắn ưu tiên cứu nàng ta trước cũng là lẽ đương nhiên.

Hắn đưa tiểu thư lên bờ.

Ta nghĩ, hắn sắp quay lại cứu ta rồi nhỉ?

Ta cố gắng cầm cự.

Nhưng cho đến lúc ta hoàn toàn chìm vào hôn mê, Tạ Kỳ An cũng không một lần ngoảnh lại.

Hắn bảo vệ tiểu thư, rời khỏi bờ sông.

Còn ta, không một ai để ý tới.



Trong cơn ý thức mơ hồ, ta cảm giác có người kéo tôi lên bờ.

Một lực mạnh mẽ xé rách y phục ta

Là bọn thủy phỉ.

Ta nghe thấy tiếng cười d*m d*c đầy trơ trẽn của chúng.

Nhưng rồi, giây tiếp theo—

Tất cả đều im bặt.

"Phì! Hóa ra là một con xấu xí!"

Ta bị chúng thô bạo ném xuống đất.

Toàn thân đau đớn.

Nhưng cũng may…

Ta là một kẻ xấu xí.

Ý nghĩ cuối cùng đó hiện lên trong đầu ta, trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối.

2.

Trên mắt trái của ta có một vết sẹo dữ tợn.

Người trong phủ Quốc Công đều lén nói sau lưng rằngta cực kỳ xấu xí.

Thế nhưng, một kẻ dung mạo khó coi như ta lại được hứa gả cho Tạ Kỳ An—một nam nhân anh tuấn vô song.

Hắn là thị vệ của tiểu thư.

Nhưng tiểu thư cực kỳ chán ghét hắn.

Nàng ta không chỉ một lần bảo hắn cút xa ra, cuối cùng còn mỉm cười trào phúng:

"Ta thấy ngươi và A Thư rất xứng đôi."

"Xấu xí sánh cùng kẻ câm, đúng là trời sinh một cặp."

Thế là, hôn sự giữa ta và Tạ Kỳ An liền được quyết định như vậy.



Thực ra, trong lòng ta vui mừng khôn xiết.

Tạ Kỳ An võ công cao cường, dung mạo lại tuấn tú vô cùng.

Hắn tuy ít nói, nhưng lại hội tụ đủ mọi mong tưởng củata về một phu quân tương lai.

Ta biết mình không xứng với hắn.

Thế nên, ta tìm mọi cách để đối xử tốt với hắn hơn một chút.

Ban đầu, Tạ Kỳ An cự tuyệt tất cả thiện ý của ta

Nhưng lòng người đâu phải sắt đá.

Dần dần, thái độ của hắn dịu đi, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại ta một hai câu.

Ta từng nghiêm túc nói với hắn:

"Nếu chàng không muốn, ta có thể cầu xin tiểu thư để chúng ta hòa ly."

Dù sao thì, đường cùng vẫn còn một lối khác—cô ruột của ta hầu hạ Đại phu nhân đã nhiều năm, cũng có chút tiếng nói.

Nhưng Tạ Kỳ An chỉ im lặng rất lâu.

Sau cùng, hắn cất giọng khàn khàn nói:

"Không cần, vậy cũng tốt."



Từ đó, Tạ Kỳ An bắt đầu học cách bảo vệ ta

Hắn nhớ rõ ta thích ăn gì, cũng sẽ vụng về chăm sóc ta lúc ta bị bệnh.

Ta đã từng nghĩ rằng, có lẽ sau ngần ấy ngày tháng chung sống, hắn đã dành cho ta một chút tình cảm khác biệt.

Lúc ấy, lòng ta hân hoan suốt một quãng thời gian dài.

Nhưng giờ nghĩ lại…

Hình như…

Có gì đó…

Không đúng lắm.

3.

Cô ruột tìm những hộ vệ khác trong phủ, cuối cùng cũng đưa ta về.

Sau khi trở lại phủ Quốc Công, ta sốt cao không hạ.

Nhưng khi tỉnh dậy, bên cạnh ta chỉ có Tiểu Điệp và cô ruột.

Tạ Kỳ An vẫn không có ở đó.

Cô ruột cười lạnh, nói hắn tám phần còn đang canh chừng ở viện của tiểu thư.

Lúc này ta mới biết, sau khi được cứu về, tiểu thư bỗng dưng hôn mê.

Nghe nói Tạ Kỳ An hoảng loạn đến mức kéo tất cả đại phu trong thành về xem bệnh cho nàng.

Rồi vì tiểu thư mãi chưa tỉnh, hắn thậm chí còn chặn cửa, không cho đám đại phu rời đi.

Hắn cứ thế, đứng trong viện của nàng ta suốt một đêm.

——

"Con sốt suốt một đêm!"

Cô ruột hiếm khi để lộ chút oán giận:

"Lúc A Lâm đưa con về, đầu con toàn là máu! Ta muốn đi tìm đại phu cho con, lại bị đám nha hoàn ở viện tiểu thư ngăn cản!"

"Cuối cùng cũng chỉ có một tiểu đồng dược phòng lớn gan kê giúp con vài thang thuốc, nhưng dù sao cũng đã để lại sẹo rồi!"

"Con gái con đứa, trên mặt có sẹo…——"

Có lẽ chạm đến nỗi đau của ta, cô ruột bỗng im lặng.

Nhưng cơn tức giận của bà vẫn chưa hạ xuống.

"Mạng của đại tiểu thư là mạng, chẳng lẽ mạng của con thì không phải sao?

"Chia một vị đại phu ra thì đã làm sao? Dù gì con cũng là thê tử mà hắn rước vào cửa!"

——

"Cô ruột!"

Ta ngăn bà lại.

Hốc mắt bỗng chốc nóng rực, lồng n.g.ự.c cũng như có gì đó nghẹn lại.

Nhưng ta vẫn cười, dịu giọng nói:

"Tiểu thư cao quý, thận trọng một chút cũng là điều nên làm.

"Huống hồ, Kỳ An vốn là thị vệ của tiểu thư, chàng cũng chẳng làm gì sai cả."

"Con còn bênh hắn!"

"Ta nghe người ta nói rồi! Lúc rơi xuống nước, hắn căn bản không hề—"

Cô ruột tức đến mức buột miệng nói ra điều gì đó.

Nhưng bà kịp nhận ra mình lỡ lời, bèn lảng sang chuyện khác.

Ta giả vờ như không nghe thấy.

Vẫn cười tươi, vui vẻ an ủi bà.

Nhưng đợi đến khi bà rời đi, ta mới thì thầm như tự nói với chính mình:

"Người ta khi vội vàng luôn dễ quên thứ gì đó mà…

"Huống hồ lúc đó, tiểu thư quan trọng hơn."

Vịt Trắng Lội Cỏ

——

Dù gì, hai ngày trước, Tạ Kỳ An mới vừa nói với ta

Chờ hắn tích đủ bạc, đủ để hai ta rời khỏi phủ an cư lạc nghiệp, hắn sẽ đưata đi.

Hắn còn nói…

Ta là thê tử của hắn.

Hắn có trách nhiệm đối xử tốt với ta

Ta tin hắn.

Trong lòng vui mừng khôn xiết.

Bởi vì ta nghĩ…

Cuối cùng, trong tim Kỳ An cũng đã có ta

Thế nên, lần này…

Nhất định… không phải là hắn cố ý quên ta

4.

Ta sốt suốt hai ngày.

Nhưng Tạ Kỳ An vẫn không hề quay về.

Vì tiểu thư kinh sợ quá độ, cần có người bên cạnh bảo hộ.

——

Mơ màng giữa cơn sốt, ta lại gặp ác mộng.

Trong mộng, Tạ Kỳ An hết lần này đến lần khác bỏ rơita.

Ta chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng hắn, rồi cuối cùng chìm vào sự ngạt thở của cái ch/ết.

Cho đến khi ta cảm thấy trán mình chợt mát lạnh.

Khó khăn lắm tôi mới mở được mắt: "Kỳ An?"

"Ta làm ồn nàng sao?"

Giọng của Tạ Kỳ An trầm thấp.

Ta lắc đầu.

Hắn mím môi, chậm rãi nói: "Ta đã sắc thuốc, nàng uống rồi sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Ừm."

Trong phòng không có đèn, ta không nhìn rõ sắc mặt của hắn.

Chỉ thấy hắn im lặng thật lâu, rồi mới cất lời:

"Chuyện trước đây—"

"Ta biết là chàng không cố ý quên ta."

Ta giành nói trước:

"Đám thủy phỉ rõ ràng nhắm vào tiểu thư. Chàng võ công cao cường, tất nhiên phải bảo hộ tiểu thư rời đi mới đúng."

Ta cứ thế tự mình nói.

Nói đến cuối cùng, giọng nhỏ dần.

Cũng không rõ bản thân đang an ủi ai nữa.

Hắn sững sờ.

Dù không thấy nét mặt hắn, ta vẫn có thể cảm nhận được cơ thể hắn cứng ngắc chợt thả lỏng.

"Nhưng dù sao ta cũng làm việc không thỏa đáng, hại nàng bị thương. Xin lỗi."

Giọng hắn có chút gượng gạo.

Rồi hắn vụng về xoa nhẹ lên đầu ta, dịu dàng nói:

"Sẹo trên mặt có thể xóa được, sau này ta sẽ tìm thuốc cho nàng."

"Ừm."

Ta vẫn cười tươi đáp lời.

Cô ruột nói ta thế này là vô tâm vô phế.

——

Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa lớn, sấm chớp vang rền.

Sắc mặt ta lập tức tái nhợt, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Tạ Kỳ An.

Ta sợ sấm sét.

Hắn cứng đờ toàn thân.

Hắn chưa bao giờ quen với sự thân cận của ta, theo phản xạ định hất tay ta ra.

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, động tác ấy lại đột ngột dừng lại.

"A Thư, nàng—"

"Có ai không!"

Là tiếng của Xuân Hồng, nha hoàn thân cận của tiểu thư.

Cô ta đang nói chuyện với đám hộ vệ.

Rằng tiểu thư bị ác mộng quấy nhiễu, cần tìm vài hộ vệ có dương khí nặng trấn giữ trong viện.

Lời của Tạ Kỳ An bị cắt ngang.

Hắn vô thức đứng dậy, trong giọng nói lộ ra chút hoảng hốt:

"Không phải mới đỡ hơn sao? Sao lại mộng mị nữa rồi?"

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, ta siết chặt lấy tay hắn: "Đừng đi!"

Lúc này, Xuân Hồng đã tìm đủ hộ vệ.

Ta gắng gượng giữ vững tỉnh táo, cố đè nén sự run rẩy trong giọng nói:

"Chàng ở lại với ta một lúc có được không?

"Hơn nữa Xuân Hồng đã gọi người rồi, thực ra… cũng không thiếu chàng, một người đâu!"

——

Tiếng sấm vang rền làm ta nhớ đến cái ch/ết cận kề hôm ấy.

Ta thật sự rất muốn Tạ Kỳ An ở lại.

Nhưng hắn chỉ ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn gỡ tay ta ra.

Hắn nhẹ giọng an ủi:

"Ta sẽ gọi Tiểu Điệp qua với nàng. Nàng ngủ rồi là ổn thôi."

Hắn không hề để ý đến nỗi sợ hãi và run rẩy của ta

Chỉ vội vàng đi ra cửa.
 
Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Ngay khoảnh khắc mở cửa, hắn đột ngột dừng lại.

Hy vọng bất chợt bừng lên trong mắt ta

Thế nhưng—

"Tiểu thư sắp thành thân rồi, trước đó không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ta là hộ vệ của tiểu thư, phải qua xem thế nào."

Tạ Kỳ An dừng một chút, giọng trầm xuống:

"Chờ ta về.

"Nàng đừng hiểu lầm, cũng… đừng nói bậy ra ngoài."

——

Lần đầu tiên, ta không thể đáp lại lời hắn.

Ta siết chặt răng, người run lên bần bật.

Một dự cảm tồi tệ dâng lên trong lòng.

Dường như…

Câu nói cuối cùng ấy mới là lý do thực sự khiến hắn quay lại đây.

——

Ta ngất đi.

——

Khi tỉnh dậy, ký ức mơ hồ không rõ.

Lại nghe mọi người nói Tạ Kỳ An chưa từng về phủ.

Ta bèn cho rằng…

Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

——

Mộng và thực luôn trái ngược nhau.

Ta nghĩ vậy.

Ta còn đang đợi hắn tích đủ bạc để đưa ta rời đi.

Dù gì hắn cũng là người đã bái đường cùng ta, là người thân cận nhất củata trên thế gian này, ngoài cô ruột ra.

Ta nên tin hắn.

——

Cho đến khi, ta tận mắt thấy tiểu thư vung roi quất thẳng vào hắn.

5.

Xung quanh không có ai khác.

Chỉ có Tạ Kỳ An đứng yên tại chỗ, lặng lẽ chịu đựng từng nhát roi giáng xuống thân mình.

Ta theo bản năng cho rằng tiểu thư lại đang lấy cớ trừng phạt hắn.

Lần này ra du thuyền, gặp phải thủy phỉ.

Những hộ vệ khác ít nhiều đều được ban thưởng, chỉ riêng Tạ Kỳ An là chịu thương tích đầy mình.

Nhớ đến vết thương trên người hắn, ta muốn tiến lên cầu xin.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Tiểu thư bỗng nhiên ném roi xuống đất, giọng nói vừa giận dữ vừa mang theo vết thương lòng:

"Tạ Kỳ An! Tại sao bây giờ ngươi lại không dám thừa nhận là ngươi thích ta?"

Ta đứng khựng lại.

Tựa như bị đóng đinh vào chỗ cũ, một bước cũng không dám tiến về phía trước.

Trong lòng chỉ nghĩ, gần đây chắc mình quá bận rộn, đến mức nghe nhầm cả rồi.

Tiểu thư và Tạ Kỳ An… sao có thể chứ?

Nhưng thân hình hắn lại chợt cứng đờ.

Môi hắn mím chặt.

Trong đáy mắt hắn ẩn chứa những cảm xúc phức tạp đến mức ta không dám nhìn sâu.

——

"Ha…"

Tiểu thư bật cười.

Cười đến cay đắng.

Nàng đột ngột rút trâm cài tóc, hung hăng đ.â.m thẳng vào cánh tay mình.

Nhưng Tạ Kỳ An lại nhanh hơn.

Mũi trâm không xuyên vào cánh tay nàng, mà c*m v** lòng bàn tay hắn.

Máu tươi rơi xuống từng giọt, từng giọt.

Mắt hắn đỏ lên, giọng nói khẩn cầu, dè dặt đến đáng thương:

"Đừng làm tổn thương bản thân…"

Ta chưa từng thấy hắn nhìn một ai bằng ánh mắt đau lòng như thế.

——

"Ngươi không thừa nhận thì sao chứ?"

Tiểu thư, người vốn luôn cao ngạo, hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối.

Nàng ta khẽ ngẩng cằm, giọng nói lạnh lùng:

"Ngươi nghe lời ta, chịu cưới con nhỏ xấu xí đó.

"Sau đó lại không chịu hòa ly, chẳng phải vì giọng nó có vài phần giống ta sao?

"Tạ Kỳ An, ngươi dám thừa nhận không?

"Lúc ngươi cùng nó vui vầy, tắt đèn đi, không thấy mặt nó, chỉ nghe giọng nó, chẳng phải ngươi xem nó như thế thân của ta hay sao?"

——

Ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không thể tin được.

Chân tay lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Ta chợt nhớ lại những lần gần gũi hiếm hoi sau khi thành thân.

Tạ Kỳ An hiếm khi dịu dàng.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành ta:

"A Thư, ta muốn nghe giọng nàng."

——

Ta vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong lòng có một giọng nói điên cuồng vang lên, khao khát hắn phủ nhận.

Nhưng Tạ Kỳ An không nói ngay.

Mà sắc mặt hắn lại trắng bệch như quỷ.

Tựa như vừa bị l*t tr*n hết thảy tâm tư.

Chật vật đến thảm hại.

Hắn quay mặt đi, khàn giọng nói:

"Ta đã thành thân rồi."

Nói với tiểu thư.

Nhưng cũng giống như đang tự nói với chính mình.

——

"Phải."

Tiểu thư cười chua chát, ném đi trâm cài.

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Ngươi đã thành thân."

"Nhưng là do ta ép ngươi cưới nó!"

——

Nước mắt nàng ta tuôn rơi, rồi bất chợt lao vào lòng hắn.

Tạ Kỳ An vô thức đưa tay ôm lấy nàng, lại vội vàng giấu đi bàn tay bị thương ra sau lưng, không dám chạm vào nàng.

Tựa như sợ m.á.u của mình sẽ làm bẩn nàng.

"Nhưng ta hối hận rồi!"

Tiểu thư siết chặt lấy vạt áo hắn, khóc đến lê hoa đái vũ:

"Ta bây giờ mới hiểu, thì ra ta thích ngươi!

"Là do trước kia ta quá kiêu ngạo, cảm thấy ngươi không xứng với ta, nên mới tìm đủ mọi cách đẩy ngươi ra xa.

"Nhưng khi đã thích một người thật lòng… còn ai quan tâm đến chuyện xứng hay không xứng nữa?"

"Tạ Kỳ An, ta không muốn gả cho hắn!

"Hắn là một kẻ b**n th**, nếu ta gả cho hắn, ta sẽ c/hết!

"Ta chỉ muốn gả cho ngươi!

"Ngươi đưa ta đi có được không?"

Tạ Kỳ An ôm lấy nàng ta, cơ thể cứng ngắc.

Dường như hắn đã chấn động đến mức không thể nói nổi lời nào.

Hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng rất lâu sau—

Ta nghe thấy giọng hắn vang lên lần nữa.

Khàn khàn, trầm thấp:

"Được."

——

Tạ Kỳ An đã đồng ý.

6.

Ta không nhớ mình đã quay về phòng như thế nào.

Món bánh định mang cho Tạ Kỳ An từ lâu đã nguội lạnh.

Ta lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên nhận ra—

Những thứ thuộc về Tạ Kỳ An trong căn phòng này thật ít ỏi.

Ít đến mức nếu có một ngày hắn không muốn ở lại nữa, chỉ cần xách tay rời đi là đủ.

Vậy mà… tại sao hắn lại hứa với ta như vậy?

Chỉ vì thương hại sao?

——

Ta ngồi xuống bên bàn, đờ đẫn suy nghĩ.

Không biết hắn trở về từ lúc nào.

Vẫn là toàn thân đầy thương tích.

Vết thương cũ chưa lành, nay lại chồng thêm vết mới.

Thấy ta nhìn hắn, Tạ Kỳ An theo bản năng giải thích:

"Ta bảo vệ không tốt để tiểu thư bị thương, đáng bị phạt."

Ta gật đầu.

Có lẽ thái độ lãnh đạm khác thường của ta khiến hắn không quen.

Hoặc cũng có thể… là vì chột dạ.

Hắn ngập ngừng một lát, rồi hạ giọng:

"Lại làm phiền nàng rồi."

Tạ Kỳ An không thích người khác chạm vào mình.

Dù chúng ta đã thành thân, ta cũng hiếm khi có cơ hội chạm vào hắn.

Nhưng tiểu thư lại có thể, bất cứ lúc nào cũng để lại dấu vết của nàng trên người hắn.

Ta nhìn những vết thương dày đặc trên lưng hắn, nhẹ giọng hỏi:

"Đau không?"

Hắn luôn bị thương vì tiểu thư.

"A Thư."

Hắn không trả lời câu hỏi của ta

Mà chỉ quay đầu lại nhìn ta

Gương mặt tuấn tú mang theo nét nghiêm túc hiếm thấy:

"Chúng ta sẽ rời đi trong thời gian tới."

Tay tôi đang bôi thuốc khựng lại.

Không còn niềm vui mừng như lần đầu tiên nghe thấy những lời này.

Chỉ có một cảm giác bất an vô cớ dâng lên trong lòng.

Ta vô thức muốn hỏi:

"Vậy còn tiểu thư thì sao?"

Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

Có lẽ thấy ta mãi không lên tiếng, Tạ Kỳ An khó hiểu nhìn ta

"Sao thế?"

——

"Không có gì."

Ta lắc đầu.

Rồi bỗng nhiên lên tiếng:

"Hôm đó ta bị thương phát sốt, cô ruột nói bà không tìm được đại phu nào."

——

Vừa dứt lời, ta cảm nhận được—

Cơ bắp dưới tay ta bỗng chốc căng cứng.

7.

Ta muốn đòi một câu trả lời từ Tạ Kỳ An.

"Tiểu Điệp cũng nói đã đi tìm chàng."

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ đều mang theo sự cố chấp:

"Tại sao chàng không cùng trở về? Dù chỉ để nhìn ta một cái cũng được."

Lời của Tiểu Điệp hôm đó lại vang lên bên tai ta

"Hắn sao có thể không biết cô bị thương?"

"Ta đã cầu xin hắn, chỉ cần mời một đại phu đến xem cho cô

"Nhưng hắn lại nói phải đợi đại tiểu thư tỉnh lại trước đã.

"Hắn căn bản chưa từng đặt cô vào trong lòng!"

Ta đã cố tình lãng quên những lời ấy.

Bởi vì ta tin Tạ Kỳ An.

Tin rằng hắn làm vậy chỉ vì trách nhiệm.

Tin rằng hắn bảo vệ tiểu thư là bởi vì nàng là chủ nhân.

Nhưng bây giờ, những lời đó lại như từng nhát d.a.o sắc bén, cứa vào lòngta

Những chuyện vụn vặt tưởng như đã bị quên lãng lại lần lượt hiện về.

Ví như những lúc rảnh rỗi, hắn thường lặng lẽ nhìn về phía Tây Nam.

Đó là nơi ở của tiểu thư.

Hay lần nọ, khi ta vô tình phát hiện trong hộp của hắn có một cây trâm châu màu đỏ.

Ta cứ ngỡ đó là quà hắn chuẩn bị cho mình.

Hớn hở muốn cài thử, nhưng Tạ Kỳ An lại đột nhiên nổi giận.

Hắn vội vàng cất cây trâm đi như sợ ta làm hỏng.

Sau đó quay đầu nhìn ta, thoáng sững sờ.

"Xin lỗi."

Hắn thấp giọng nói với ta như vậy.

Rồi giải thích rằng, đó là vật của người khác.

Ta gật đầu, trong lòng có chút áy náy.

Nhưng cây trâm mà hắn trân quý đến vậy, cuối cùng cũng gãy mất.

Vào ngày hôm sau sinh thần của tiểu thư.

Lúc đó Tạ Kỳ An bị thương.

Ta lo lắng cho hắn nên không nhắc đến chuyện này, sau đó cũng dần quên đi.

Bây giờ nhớ lại, ta chợt cảm thấy buốt lạnh trong lòng.

Tạ Kỳ An nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

Hắn tránh ánh mắt ta

"Tiểu thư bị kinh sợ, đám thủy phỉ kia lại lai lịch bất minh, bên cạnh tiểu thư cần có người bảo vệ.

"Đại nhân Chu cũng không tin tưởng những người khác."

"Ta... ta thật ra có quay về xem nàng..."

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn không nhắc đến chuyện đại phu.

Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Nhìn hắn siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, vẻ mặt hiếm khi hiện lên chút hoảng loạn.

"Ta khi đó..."

Tạ Kỳ An mím môi, hạ giọng nói: "A Thư, lần này là ta không đúng."

Lòng ta chợt lạnh ngắt.

Ta thu lại ánh mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

"Không liên quan đến chàng."

"Tiểu thư là thân phận cao quý, huynh cẩn thận chăm sóc tiểu thư cũng là chuyện bình thường. Ta chỉ là một hạ nhân..."
 
Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Chương 3: Chương 3



"Không phải như vậy!"

Không biết vì sao, Tạ Kỳ An lại đột nhiên ngắt lờita.

Giọng điệu gấp gáp.

Đôi mắt hắn thoáng ửng đỏ.

Nhưng khi thấy ta ngẩn ra nhìn hắn, hắn lại cứng đờ, im bặt.

Ánh mắt dừng lại trên vết sẹo bên má ta.

Hắn quay mặt đi.

Hắn đưa tay ra, động tác cứng nhắc và xa lạ, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ấy.

Mím môi, nhẹ giọng cam đoan với ta

"A Thư mới là thê tử của ta.

"Ta sẽ giúp nàng chữa lành vết sẹo này.

"Ta cũng sẽ đối xử với nàng thật tốt, thật tốt."

Những lời này Tạ Kỳ An đã nói rất nhiều lần.

Sau mỗi lần ân ái.

Sau mỗi lần hắn chuẩn bị tích góp bạc để đưa ta rời đi.

Nghĩ lại, so với lời hứa hẹn, những câu ấy giống như một sự nhắc nhở thì đúng hơn.

Ta quay đầu đi, né tránh ánh mắt hắn, giọng điệu thản nhiên:

"Thật ra cũng không sao, ta đã quen rồi."

"A Thư."

Tạ Kỳ An nhíu mày.

Mặc kệ động tác quá mạnh khiến vết thương nứt ra, hắn vẫn vô thức siết lấy tayta

Nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ như khắc sâu:

"Ta sẽ chữa lành vết thương trên mặt nàng.

"Chờ thêm một thời gian, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

Ánh mắt hắn rõ ràng mang theo sự nôn nóng.

Bàn tay nắm lấy ta siết chặt đến mức đau nhói.

Ta nhìn hắn thật lâu.

Đợi đến khi ánh mắt hắn dần dần lộ ra vẻ sốt ruột,ta mới nhẹ nhàng cong môi cười với hắn.

Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, mang theo sự trấn an.

"Được."

Vậy là Tạ Kỳ An thở phào một hơi.

8.

Nhưng cuối cùng, Tạ Kỳ An vẫn thất hứa.

Hai ngày trước đại hôn, hắn mang theo đại tiểu thư của phủ Quốc công bỏ trốn.

Vậy là ta bị liên lụy.

Người của phủ Quốc công giận dữ trách phạt, từng chiếc gậy cao vút giáng xuống người ta mà không hề do dự.

Đau.

Toàn thân đau đến mức không thể thở nổi.

Cô của ta lao đến cầu xin, thậm chí còn muốn ôm lấy ta để chắn đòn, nhưng tất cả đều bị ngăn lại.

Bà vừa khóc vừa hét lên:

"Con nói cho bọn họ biết Tạ Kỳ An đang ở đâu đi!

"A Thư, dù hắn có tốt đến đâu, chẳng lẽ con vì hắn mà ngay cả cô ruột cũng không cần nữa sao?"

Ta cố gắng nở một nụ cười yếu ớt với cô.

Trong lòng nghĩ, thực ra ta cũng muốn biết hắn đang ở đâu.

Nhưng ta không biết.

Ta thậm chí không biết hắn rời đi từ khi nào.

Nhưng không ai tin ta cả.

Họ đều cho rằng ta đang cố bảo vệ hắn.

Ta còn muốn nói rằng, Tạ Kỳ An thực ra cũng không phải là người tốt đến vậy.

Chẳng qua hắn từng cứu ta một mạng.

Chẳng qua hắn từng thay ta dạy dỗ những kẻ nhạo báng và sỉ nhục ta

Rồi hắn nói với ta:

"A Thư không xấu, xấu là bọn chúng."

Nhưng hiện tại, tất cả những ân tình đó ta đều đã trả hết.

Trong cơn đau thấu xương, ta chợt nhớ ra rằng, đây không phải là lần đầu tiên Tạ Kỳ An bỏ rơi ta

Thì ra, những gì ta từng cho rằng chỉ là ảo giác khi phát sốt, lại đều là sự thật.

Chỉ là lần này, ngay cả bóng lưng hắn ta cũng không thấy được nữa.

Toàn thân ta đẫm máu.

Người của phủ Quốc công vốn nghĩ ta là thê tử của Tạ Kỳ An.

Chắc chắn hắn sẽ không nhẫn tâm nhìn thê tử của mình bị tra tấn như vậy.

Nhưng bọn họ đã lầm rồi.

Dù ta có bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, Tạ Kỳ An cũng không hề xuất hiện.

Cuối cùng, thấy ta đã không còn động tĩnh, Chu Quốc công lạnh mặt hạ lệnh:

"Vứt vào đống xác c/hết."

Mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể trộn lẫn với mùi m.á.u tanh nồng.

Cho đến khi có tiếng chim lạ kêu lên giữa màn đêm quỷ dị.

Ta gắng gượng một lúc, cuối cùng nghiến răng chịu đựng cơn đau, bò ra khỏi đống xác chế/t đó.

May mắn là, ta vẫn còn sống.

Các người thấy đấy, ta không tin Tạ Kỳ An nữa, vậy mà lại đổi được một con đường sống.

Ta đã bò ra khỏi đó.

Từ nay về sau, ta không còn nợ Tạ Kỳ An điều gì nữa.

Ta cố gắng nhếch môi cười.

Nhưng toàn thân vẫn đau như bị xé rách.

Trong phút chốc lịm đi, ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng người.

Lần tiếp theo mở mắt ra, ta đã ở trên xe ngựa.

A Lâm, người vẫn luôn được cô và Tiểu Điệp khen là thật thà chất phác, lúc này lạnh lùng gi/ết sạch bọn cướp đường.

Thấy ta tỉnh lại, hắn không quay đầu mà chỉ nói dửng dưng:

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Ta đã đốt căn phòng của cô, không để lại thứ gì."

Ta gật đầu.

Những thứ đáng giá, ta đã sớm mang theo.

Bao gồm cả số bạc mà Tạ Kỳ An từng dốc sức tích cóp.

A Lâm hơi dừng lại, sau đó nói tiếp:

"Tạ Kỳ An đã trở về, với thân phận Thập Cửu Hoàng tử."

Năm đó, khi biến cố cung đình xảy ra, vị hoàng tử thứ mười chín được Hoàng đế sủng ái nhất đã bị kẻ gian bắt cóc, từ đó biệt tăm biệt tích.

A Lâm từng nói với ta rằng, Tạ Kỳ An chính là vị hoàng tử ấy.

Ta cười nhạt:

"Hắn trở về làm vị hoàng tử cao cao tại thượng của hắn, hẳn là sẽ không bận tâm chuyện ta lấy đi số bạc mà hắn đã tích cóp bao năm."

Ta thản nhiên nói, trong lòng cảm thấy Chu tiểu thư kia thật sự có phúc.

A Lâm: "Hắn đã đào bới trong đống xác rất lâu, đến mức hai bàn tay đều nhuộm đỏ máu, vừa đào vừa nói rằng phải tìm được cô."

Ta giật mình:

"Chẳng lẽ hắn phát hiện ta đã lấy bạc của hắn? Nhưng ta đâu có ở trong đống xác đó."

A Lâm: "... Ta đã tìm một t.h.i t.h.ể khác để thay thế cô.

Tạ Kỳ An tin rồi.

Người của triều đình cũng tin rồi."

Giống như ta trước đây không biết Tạ Kỳ An là Thập Cửu Hoàng tử.

Hắn hẳn cũng chưa từng nghĩ rằng, ta chính là di mệnh hoàng thất mà triều đình vẫn luôn truy tìm.

Dù chỉ là một công chúa bị thất sủng trong lãnh cung.

A Lâm lại nói:

"Hắn không màng ai can ngăn, ôm lấy t.h.i t.h.ể đó trở về, nói rằng cô là thê tử của hắn.

"Nói rằng hắn đã hứa sẽ đưa cô rời khỏi đây."

Ta im lặng rất lâu.

Mãi sau mới cười, khẽ đung đưa chân, thở dài:

"Nhưng mà, A Thư đã ch/ết rồi.

"Con chế/t rồi thì sữa mới về, vậy tính là gì đây?"

A Lâm không nói gì nữa.

9.

Từ góc nhìn củaTạ Kỳ An

Tạ Kỳ An đã trở lại vào ngày thứ tư.

Hắn lẽ ra đã phải trở lại sớm để đưa A thư đi, nhưng lại vì Chu Tống Tuyết đột nhiên ốm nặng mà phải đồng ý ở lại thêm chút nữa.

Lúc đầu,Tạ Kỳ An còn chút do dự. Nhưng ngay lúc Chu Tống Tuyết bật khóc và hỏi: "Ngươi không phải đã hứa sẽ luôn bảo vệ ta sao?" thì hắn bất chợt nhớ lại một đêm mưa cách đây nhiều năm.

Một tiểu thư quý tộc của Quốc Công phủ đã ban cho một cậu bé ăn xin một chiếc bánh cứu mạng.

Người đó còn nhân từ nói rằng nếu cậu bé sống sót, sẽ cho cậu một con đường sống.

Và cậu bé đó đã được đưa đi, cuối cùng trở thành thị vệ của Chu Tống Tuyết.

Cho đến gần đây, khi nhớ lại ký ức, hắn mới biết được thân phận thực sự của mình.

"Kỳ An."

Chu Tống Tuyết nhẹ nhàng ngước nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, ánh mắt trước đây chưa từng chú ý đến hắn giờ đây chỉ tập trung vào hắn

Nàng ta hiếm khi yếu đuối hỏi: "Ngươi có hối hận vì đã đưa ta đi không?"

Giọng nói run rẩy.

Đây vốn là cảnh tượng màTạ Kỳ An luôn muốn nhìn thấy. Lẽ ra hắn phải vui mừng.

"Ngươi ở lại với ta một chút được không?"

Nhưng không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến A thư.

Khi A thư ốm, nàng cũng mong hắn ở lại bên cạnh. Nhưng A thư rất hiểu chuyện. Nàng ấy không như Chu Tống Tuyết, khi thấy hắn có vẻ rời đi là nổi giận.

Ngay cả khi bệnh, A thư cũng rất cẩn trọng, sợ sẽ gây phiền hà cho người khác.

"Tạ Kỳ An!"

Thấy hắn im lặng lâu, Chu Tống Tuyết bắt đầu nổi giận, giọng nói càng lúc càng cao.

Lúc này,Tạ Kỳ An lại nhớ đến A thư, khi hắn bỏ đi, chắc chắn nàng cũng đã giận.

Nhưng A thư hiền lành, nàng sẽ không tính toán với hắn những chuyện đó.

Từ lúc đó,Tạ Kỳ An vẫn tiếp tục suy nghĩ về A thư, nghĩ rằng nàng sẽ không vì hắn mà giận dữ.

Hắn cứ mãi suy nghĩ, mãi đến khi, hắn không thể ngờ được rằng hắn không có cơ hội giải thích gì cả.

Căn nhà trước kia giờ đã hóa thành tro bụi.

A thư đã bị đánh ch/ết, vứt trong đống xác ch/ết.

Tạ Kỳ An không nhìn những người đang hoảng loạn quỳ xuống đất.

Hắn cũng không quan tâm đến việc cô ruột của A Thư mắng mỏ hắn một cách dữ dội.

Một lúc lâu sau, hắn mới như bừng tỉnh.

Hắn đã đào lâu trong đống xác, tay hắn dính đầy máu.

Cuối cùng, hắn tìm thấy A thư trong một góc.

Ở khu vực này thường có chó hoang lang thang.

Gương mặt A thư bị cắn đến nát bét, t.h.i t.h.ể cũng bị tàn phá.

Tạ Kỳ An không tin. Nhưng tất cả mọi người đều khẳng định đó là A thư.

Họ nói A thư hôm đó mặc bộ đồ này, và họ chứng kiến nàng ấy qua đời.

Tạ Kỳ An vẫn không tin.

Cho đến khi một chiếc trâm ngọc xanh rơi ra từ tay A thư, vỡ thành nhiều mảnh trên đất.

Cả người hắn cứng lại.

Đó là món quà đầu tiên hắn tặng cho A thư.

Nhưng A thư chưa bao giờ đeo nó.

Nàng chỉ cất nó đi như một báu vật, và rồi cười nói: "Dù ch/ết, ta cũng sẽ bảo vệ chiếc trâm này."

Nhưng A thư đã c/hết.

"A thư, chiếc trâm đã vỡ rồi."

Tạ Kỳ An nhẹ nhàng ôm lấy thi thể, rồi như mất hồn, hắn áp sát nàng, thì thầm: "Nàng đã nuốt lời rồi."

Người dưới quyền cố gắng khuyên nhủ hắn.

Tạ Kỳ An không biểu lộ vui buồn: "Ta đã bảo các người phải bảo vệ nàng ấy."

Người dưới quyền mặt cứng lại.

Cuối cùng, một người mới ngập ngừng mở miệng: "Thưa Hoàng tử, cô ta chỉ là một cô gái nông dân thôi!"

Mọi người đều nghĩ A thư không xứng với một Hoàng tử như hắn

"Hiện giờ tình hình đang khẩn cấp, các Hoàng tử khác đang để mắt tới ngài, ngài không thể vì cô ta mà làm hỏng kế hoạch."

Mọi người đều khuyên hắn phải nghĩ đến đại cục.

Tạ Kỳ An hiểu điều đó.

Vì vậy, hắn chỉ đem A thư trở về, rồi ra lệnh chế tạo một chiếc quan tài băng.

Ngoài ra, hắn không có gì khác thường.

Trên đường trở về, hắn gặp nhóm thủy tặc uống rượu.

Từ miệng những tên thủy tặc này, hắn mới biết rằng lần chìm nước trước của Chu Tống Tuyết không phải là một tai nạn.

Nàng ta đã mua chuộc những tên thủy tặc này.

Nàng ta muốn A thư ch/ết trong tai nạn đó, nhưng lại không muốn làm hỏng thanh danh của mình.

Nàng ta thậm chí muốn A thư bị hủy hoại danh dự.

"Nhưng đó là một con quái vật!"

Tên thủy tặc say xỉn nhổ một cái, rồi cười lớn: "Ai mà lại thèm nhìn một con—"

Chưa nói hết câu, hắn đã bị Tạ Kỳ An đ.â.m một nhát kiếm.

"Xử lý cho tốt."

Tạ Kỳ An không biểu lộ cảm xúc.

Mọi người đều nghĩ rằng hắn đang bảo vệ tiểu thư Quốc Công phủ.

Có người dưới quyền thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: “Ta đã biết, cô ta với Hoàng tử đâu có quan trọng gì đâu!"

Tạ Kỳ An nghe thấy.

Hắn chỉ cúi mắt, tiếp tục lau kiếm.

Vết thương trên tay hắn đã dùng thuốc tốt, giờ gần như đã lành.

Giống như một người đã ch/ết, rồi sau đó sẽ có người khác tốt hơn.

Chức vị đó sẽ luôn có người muốn chiếm lấy.

A thư thực sự không quan trọng.

Tạ Kỳ An nghĩ thầm.

Nhưng ánh mắt hắn trở nên tối tăm.

Như mây đen cuồn cuộn, không ai có thể nhìn thấy được bên trong.

10.

Ta mở một quán trọ ở biên giới phía Bắc.

Quán trọ qua lại nhiều khách, và ta luôn có thể nghe được những câu chuyện thú vị.

Ví dụ, tiểu thư Quốc Công phủ ngày xưa không phải là chạy trốn hôn sự, mà là khi đi đến chùa cầu phúc cho hôn phu thì gặp phải bọn cướp.

Mặc dù không bị thương nặng nhưng nàng ta đã bị hoảng sợ, vì vậy mà ảnh hưởng đến ngày thành hôn

Ví dụ như, Hoàng đế yêu thương nhất là (Hoàng tử thứ mười chín, sau khi trở về, hắn trở thành cái gai trong mắt các Hoàng tử khác. Nhưng chỉ trong bốn năm, hắn đã ngồi lên vị trí đó.

Cũng như gần đây, triều đình đã thu hồi lệnh truy nã những kẻ thuộc phe cánh của triều đại cũ, nghe nói là chính sách mới của hoàng đế mới.
 
Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Nhưng ta chẳng quan t@m đến những chuyện này.

Mà là—

"Cô ruột đâu rồi?"

Ta nhìn về phía sau A Lâm, nhưng không thấy người mình muốn gặp, ánh mắt ta lập tức tối lại.

Nhỏ nhẹ nói: "Có phải cô ruột vẫn giận ta không?"

"Không giận đâu."

Tiểu Điệp được A Lâm dẫn về an ủi tôi: "Bà ấy nói sống sót là tốt rồi. Chủ nhà đối đãi bà ấy rất tốt, bà ấy sẽ không đến làm phiền cô đâu, cũng tránh phải chịu khổ."

"Còn nói bà ấy chỉ đợi cái đứa con thỏ vô lương tâm này đến báo cho bà ấy biết là vẫn sống tốt. Ai ngờ bà ấy chờ bốn năm trời."

Một câu nói khiến ta vừa khóc vừa cười.

Ngày xưa, người trong triều gần như đã phát hiện ra thân phận của ta

Vì vậy, ta đã lợi dụng sự việc giữa Tạ Kỳ An và Chu Tống Tuyết để giả c/hết thoát thân.

Nhưng tất cả những chuyện này ta không thể nói với cô ruột, càng không thể liên lụy đến bà ấy.

Cho đến nay, ta đã an toàn, cuối cùng dám nhờ A Lâm về kinh thành tìm cô ruột.

A Lâm là người do phe triều đại cũ cử đến tìm ta

Nhưng ta đã làm cho hắn thay đổi.

Dù sao thì ta luôn không nghĩ rằng một công chúa trong cung lạnh lẽo như ta lại có thể gánh vác công cuộc phục quốc.

Hơn nữa, hoàng đế hiện tại cũng khá tốt.

Cũng may là A Lâm không có tham vọng gì.

Vì thế chúng ta đã lấy tiền rồi chạy thẳng đến biên giới.

Cuối cùng, nỗi lo này cũng đã được giải quyết.

A Lâm nói sau hai ngày hắn sẽ phải quay về kinh, bảo ta chuẩn bị sẵn những thứ muốn nói và muốn mang đi.

Ta trả lời một tiếng "được".

Suy nghĩ một chút, ta nhớ ra mấy ngày trước ta vừa mua được một cây nhân sâm từ những thương nhân Tây Vực.

Vì vậy ta vội vã quay về nhà để lấy.

Nhưng khi cửa sân vừa mở, ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc ta định quay người bỏ đi, bỗng nhiên trước mắt ta tối sầm lại.

Cơ thể ta bị kẹt giữa cửa sân và thân người đó.

Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào gương mặt ta, nhẹ nhàng và kiềm chế.

Những hơi thở gấp gáp vang lên bên tai, và giọng nói lại rất quen thuộc.

Run rẩy nhẹ nhàng nói:

"A thư, ta đã tìm thấy nàng rồi."

Cả người ta đột ngột cứng lại.

11.

Ta không ngờ rằng Tạ Kỳ An lại tìm thấy ta

Càng không thể ngờ là hắn lại tìm đến ta nhanh đến vậy.

Hắn che mắt ta, nhưng lại ôm chặt lấy ta, cả cơ thể cũng run rẩy dữ dội.

Một lần lại một lần gọi tên ta

"A thư, A thư..."

Lúc này hắn giống như một người si tình.

Ta hơi khó chịu, đưa tay đẩy hắn: "Xin tự..."

Nhưng những lời định nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

Sức lực ta dùng không phải là quá lớn, nhưng Tạ Kỳ An, một người luyện võ, lại dễ dàng bị ta đẩy ra.

Thậm chí hắn còn yếu ớt lảo đảo vài bước, cuối cùng bị người khác đỡ lấy.

Ta nhìn hắn trong sự kinh ngạc, nhíu mày:

"Ngài khóc gì vậy?"

Những giọt nước mắt to lớn lăn dài trên khuôn mặt hắn

Tạ Kỳ An nhìn ta, mắt đỏ hoe.

Hắn mấp máy môi, giọng điệu vừa ủy khuất lại vừa vô vọng: "Nương tử, nàng làm ta đau rồi."

Tôi: ???

Người này là ai?

"A thư cô nương."

Cuối cùng, một thuộc hạ của Tạ Kỳ An ho khẽ một tiếng, ngượng ngùng giải thích:

"Hoàng thượng... bị trúng độc và mất trí nhớ rồi."

12.

Nói là mất trí nhớ, không bằng nói là mất trí.

Giờ đây, Tạ Kỳ An ngoài việc nhớ ta là nương tử của hắn, và rằng hắn phải tìm nương tử của mình, thì hoàn toàn không nhớ gì khác.

Hắn còn nói là trên đường tìm ta bị người có tâm bày mưu.

"Vậy thì sao?" Ta tức giận đến bật cười, cảnh giác nhìn chằm chằm vào những người trước mặt

"Ta và hoàng thượng không có quan hệ gì cả, ngài ấy giờ trúng độc mất trí cũng chẳng liên quan gì đến ta. Nói thẳng ra, ngày xưa ta còn vì Tạ Kỳ An chịu không ít khổ sở, các người không sợ tôi nhân cơ hội làm hại à?"

G/iết thì ta không dám g/iết. Dù sao, Tạ Kỳ An cũng là hoàng đế.

Nhưng ta luôn có cách để hành hạ một kẻ ngu ngốc muốn bám lấy ta

Thuộc hạ củaTạ Kỳ An lập tức sắc mặt tái xanh.

Một người trong số họ quát lên: "Cẩn thận! Ngươi có biết—"

Nhưng chưa nói xong, người đó đã bị Tạ Kỳ An đá một cước.

Hắn chắn trước mặt ta, vẻ mặt lạnh lùng: "Không được làm tổn thương nương tử của ta!"

Dù có phần dữ tợn của một người quyền cao chức trọng, nhưng ngay lập tức, Tạ Kỳ An quay lại nhìn ta, mắt cong lên, cười dịu dàng: "Nương tử, ta sẽ bảo vệ nàng."

Người này mất trí mà tính tình cũng thay đổi hoàn toàn.

Ta không lên tiếng, chỉ lạnh lùng bước lùi ra xa Tạ Kỳ An.

Hắn ngây ra, vẻ mặt lập tức ủ rũ.

"A thư cô nương."

Người đứng đầu thở dài, nhưng thái độ kiên quyết:

"Hoàng thượng khi còn tỉnh đã nói rằng cô sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho ngài ấy. Chúng ta chỉ là làm theo mệnh lệnh.

"Nhưng xin cô, A thư cô nương, hãy nghĩ kỹ mọi việc, vì dù sao, việc hoàng thượng bị trúng độc chỉ là tạm thời, còn những người khác bảo vệ hoàng thượng từ bóng tối, thì không ai dễ dàng như chúng ta đâu."

Ta hiểu rõ trong lời nói của hắn là một lời đe dọa.

Cơn giận trong lòng ta dâng lên, nhưng cuối cùng vẫn bị kiềm chế lại.

Ta lạnh lùng nhìn Tạ Kỳ An đang cố gắng tiến lại gần, nhíu mày không vui:

"Được rồi."

13.

Tạ Kỳ An cuối cùng vẫn ở lại trong quán trọ của ta.

Để tránh gây thêm phiền phức, hắn đã được thuộc hạ đổi mặt.

Ta không biết có bao nhiêu người đang âm thầm bảo vệ hắn, ta chỉ nhắc nhở A Lâm và tiểu Điệp tránh xa hắn một chút.

tiểu Điệp không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng A Lâm có lẽ đã đoán được điều gì đó, nhưng ta đã ngăn hắn lại.

Tạ Kỳ An luôn đi theo ta

Hắn không làm gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn ta

Cứ như thể chỉ cần thế này thôi, hắn đã rất mãn nguyện.

Thỉnh thoảng hắn cũng tranh làm việc vặt thay ta, nhưng lúc nào cũng vụng về.

Mỗi lần làm hỏng việc, hắn đều nhìn ta một cách ngây ngô, nhẹ nhàng nói:

"A thư, ta xin lỗi."

Nhưng Ta không để ý.

May là hắn không gây thêm chuyện gì, ta cũng chỉ coi như không có sự hiện diện của hắn.

"Ở đâu ra cái đuôi nhỏ cứ bám theo cô vậy?"

Ông chủ của Trúc Tùng Lâu, Lục Trì Vân, liếc nhìnTạ Kỳ An, lưỡi bật lên một tiếng: "Trông thật xấu."

Môi trường ngoài biên ải khá cởi mở.

Trúc Tùng Lâu tuy về mặt tên gọi là một quán trà, nhưng phần lớn khách đến đây đều là nữ nhân.

Và ta gần đây đã hợp tác với hắn để bán một lô phấn son.

"Cần ta giúp đuổi hắn đi không?"

Lục Trì Vân nói xong, cúi người lại gần ta, đôi mắt híp lại đầy ý cười:

"Xem như ta là khách quen của cô, ta sẽ giúp."

Hắn cố ý kéo dài âm cuối, ngữ điệu mơ hồ mang chút ý đùa.

Ta bất đắc dĩ: "Ông chủ Lục…"

"Biến đi!"

Câu ta chưa kịp nói xong thì Lục Trì Vân đã bị kéo mạnh ra.

Áo hắn vốn lỏng lẻo giờ bị kéo mở ra, lộ ra một mảng n.g.ự.c trắng nõn.

Tạ Kỳ An ngay lập tức chắn trước mắt ta, mặt đen lại: "Không biết xấu hổ."

Ta: "…"

"Người này thật quá vô lý."

Lục Trì Vân không vội vàng, thong thả chỉnh lại áo, mặt cũng lạnh đi: Ta đang nói chuyện với chủ của ngươi, người hầu không có quyền xen vào. Bà chủ này, chắc cô vẫn còn lòng tốt, chi bằng để ta dạy dỗ hắn một trận."

Tạ Kỳ An mím môi, trong mắt lóe lên sát khí.

Nhưng bị ta không kiên nhẫn ngắt lời: "Kỳ… An, ra ngoài!"

Tạ Kỳ An như bị đột ngột ngừng lại.

Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt đầy bất ngờ, ánh mắt bỗng trở nên đầy u oán.

Một tiếng "Nương tử" vừa bật ra, nhưng ta cảnh cáo hắn bằng một cái nhìn sắc lạnh.

Ta lạnh lùng nói: "Đừng ép ta đuổi đi."

Nói ra thật sự là mỉa mai.

Năm xưa ta từng mong đợiTạ Kỳ An gọi ta là nương tử, nhưng hắn không chịu gọi;

Giờ đây ta chẳng cần nữa, hắn lại bám lấy ta gọi không ngừng "nương tử".

Tạ Kỳ An khẽ cúi mắt.

Khi ngẩng lên, hắn đã bình tĩnh lại.

"Được rồi." Hắn cười với ta, ánh mắt sát khí được kiềm chế, nở một nụ cười dịu dàng và ngoan ngoãn: "Vậy ta sẽ đợi A thư ngoài này."

Ta không đáp lại.

Trong khi đó, Lục Trì Vân bật ra một tiếng tặc lưỡi, trực tiếp tố cáo:

"A thư, tên hạ nhân này dám nhìn ta như vậy!

"Hắn nhìn ta dữ tợn, cứ như thể sắp lao vào gi/ết ta vậy. A thư, ta sợ quá!"

Tạ Kỳ An người cứng lại, rồi vội vàng rời đi.

Ta nhìn Lục Trì Vân đang cố gắng ôm chặt lấy ta, cười nhẹ:

"Phá hủy thanh danh của ta, lại còn đòi lợi nhuận thêm một phần."

Lục Trì Vân lập tức trở nên nghiêm túc: "Vậy thì không được."

14.

Lục Trì Vân quả thật là một con cáo già.

Ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

Nhưng nếu người ta sẵn lòng dẫn dắt, ta cũng chỉ đành theo học.

Về phần thù lao… chuyện gì cũng có lúc cần trả nợ.

Dù Lục Trì Vân luôn nói có thể dùng người để trả nợ,Ta phần lớn chỉ cười cho qua, không để tâm.

Vết sẹo trên mặt ta vẫn chưa được chữa trị.

Ban đầu ta sợ bị phát hiện thân phận, sau đó ta nhận ra bộ mặt xấu xí này lại khiến ta tìm được chút yên bình hiếm hoi ở vùng biên cương này.

Khi ta ra ngoài, không gặp Tạ Kỳ An.

Nhưng xung quanh hắn luôn có người bảo vệ, ta cũng không muốn can thiệp.

Mãi cho đến khi đêm khuya, khi ta vừa thiếp đi, ta cảm giác có người ở bên cạnh.

Khi ta mệt mỏi mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến mắt ta co lại.

"Nương tử."

Tạ Kỳ An nghiêng đầu mỉm cười với ta, dường như không hề biết mình đang làm gì.

Nhưng giờ đây, áo hắn mở hờ.

Chiếc áo rộng thùng thình trễ trên vai, một sợi xích vàng lấp lánh lộ ra một chút, từ xương quai xanh rủ xuống, dần dần chìm vào trong áo, không thể nhìn thấy nữa.

Mỗi lần hắn động đậy, lại nghe thấy tiếng chuông leng keng.

Ta đã từng thấy bộ dạng này trong Trúc Tùng Lâu của Lục Trì Vân.

Lục Trì Vân cũng từng hóa trang như thế vài lần.

Nhưng ta chỉ cảm thấy hắn cố gắng lợi dụng kiểu này để kiếm chác, ta luôn không để ý đến.

Nhưng khi làTạ Kỳ An mặc bộ dạng này lại khiến ta cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn còn ngây ngô nhíu mày, nhìn ta với vẻ mặt tội lỗi:

“Nương tử, ta không khỏe."

Ta đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Ta im lặng nhìn Tạ Kỳ An, nhìn hắn bất giác lộ ra chút hoảng loạn,

Nhưng rất nhanh hắn đã giấu giếm đi.

"Nương ——A thư."

Tạ Kỳ An nhanh chóng sửa lại, như thể vừa làm sai điều gì, giọng nói trở nên trầm xuống:

"Ta tưởng nàng thích như vậy."

Thái độ hắn cẩn thận như sợ ta sẽ tức giận.

Chỉ mới thế mà cảm giác hoàn toàn đổi ngược lại.

Trước kia luôn là ta cố gắng quan tâm đến cảm giác của Tạ Kỳ An.

Nhưng giờ ta không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ thấy trong n.g.ự.c có một cảm giác nghẹn ứ.

Vừa lên không được, vừa xuống cũng không xong.

Nhưng cảm giác nghẹn ứ ấy nhanh chóng bị một cơn giận thay thế.

Ta mím môi, kéo nhẹ khóe miệng:

"Ta không cần ngài làm thế."

"A thư."

Tạ Kỳ An có vẻ lo lắng, gọi ta

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Trước kia… ta đã làm gì sai sao? Vì vậy nàng giận ta, giận đến mức không định tha thứ cho ta nữa à?"

Khi nói đến đây, giọng hắn đã run lên.

Cổ áo bị ta nhẹ nhàng kéo.

Giọng Tạ Kỳ An gần như là van xin:

"A thư, ta biết ta sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội không?"

Giọng nói mang theo chút tủi thân.

Ta lạnh nhạt rút tay khỏi cổ áo hắn, mỉm cười với hắn

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước:

"Được rồi."

Trong mắt Tạ Kỳ An lóe lên một ánh sáng.

15.

Kể từ hôm đó, thái độ của ta đối vớiTạ Kỳ An đã mềm mỏng hơn một chút.

Ít nhất cũng không còn lạnh lùng như những ngày trước.

A Lâm nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của ta, hắn nhíu mày, hỏi tai:

"Cô định tha thứ cho hắn rồi à?"

Ta cúi đầu xuống bàn tính, không trả lời trực tiếp mà lại hỏi lại:

"Chuyến đi này về kinh, có biết tiểu thư ở Quốc Công phủ giờ sống ra sao không?"

A Lâm sắc mặt lạnh lùng, không định trả lời.

"A Lâm."

"Cuộc sống không tốt." Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu thô lỗ:

"Quốc Công phủ đã thất thế, nàng ta vẫn phải gả cho Vương gia Triệu. Nhưng Vương gia Triệu hành xử thô lỗ, trong chuyện vợ chồng lại có vài sở thích kỳ quái, Chu Tống Tuyết vừa mới gả đi mấy ngày đã khóc lóc đòi về, nhưng không ai quan tâm. Sau đó tìm được cơ hội bỏ trốn, nhưng lại bị cướp núi bắt cóc mấy ngày. Khi trở về, sự trong sạch của nàng ta bị hủy hoại, mặt cũng bị hủy đi, nhìn giống—"

A Lâm đột nhiên im lặng.

Ta không chú ý đến sự ngừng lại của hắn, mà chỉ hỏi:

"Vương gia Triệu đã đưa nàng ta về rồi sao?"

A Lâm ừ một tiếng, sắc mặt khó coi:

"Hắn được lòng nhiều phụ nữ, tiếng tăm về tình nghĩa cũng không tệ."
 
Chìm Trong Tuyệt Vọng - Zhihu
Chương 5: Chương 5 (Hoàn)



"Vậy ngươi nghĩ Vương gia Triệu là người độ lượng đến vậy sao?"

Ta lại hỏi.

A Lâm không đáp.

Ta mỉm cười, tiếp tục cúi đầu chỉnh lại bàn tính:

"Thật ra, ta vàTạ Kỳ An vẫn là phu thê."

"Nhưng hắn giờ—"

"A thư!"

GiọngTạ Kỳ An đột nhiên vang lên, cắt ngang lời A Lâm.

Hắn bước tới, không hề tỏ ra chút ngượng ngùng, chen vào giữa ta và A Lâm, rồi hào hứng đưa cho ta một món quà:

"A thư thích không?"

Những ngày này,Tạ Kỳ An luôn tìm cách tặng ta quà.

Ta nhận lấy chiếc khuyên tai đỏ ngọc, ánh mắt chợt lóe lên một chút kinh ngạc:

"Thích."

"Vậy ta có thể đeo cho A thư không?"Tạ Kỳ An dè dặt hỏi.

Ta khựng lại, rồi cười nhìn hắn:

"Được."

Tạ Kỳ An mím môi, động tác cúi xuống đeo khuyên tai cho ta vô cùng nhẹ nhàng, tay hơi run.

Và lời nói của A Lâm cũng không còn được nói hết.

16.

Dù đã lâu, nhưng độc của Tạ Kỳ An vẫn chưa được giải.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thuộc hạ của hắn gấp gáp tìm kiếm các danh y và bậc thầy thuốc, nhưng hắn lại không tỏ ra vội vã gì cả.

Rồi ngày sinh thần của Tạ Kỳ An cũng sắp đến.

Ta nói vớiTạ Kỳ An, hy vọng ngày đó hắn không bị quá nhiều người khác làm phiền.

"Ta muốn ngài có một sinh nhật yên bình."

Tạ Kỳ An gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý yêu cầu của ta

Hắn cong cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói:

"Chỉ cần A thư muốn, ta đều đồng ý."

Vì vậy, vào ngày sinh thần củaTạ Kỳ An, hắn không để lại quá nhiều thị vệ bên cạnh.

Ta dẫn hắn dạo qua con phố dài nhất và đông đúc nhất ở biên giới, kể chohắn nghe những chuyện ta đã trải qua ở đây.

Tạ Kỳ An nghe rất chăm chú.

Chỉ có điều khi nghe ta kể về những lần bị nhục nhã, hắn không nhịn được, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tràn đầy sự xót xa và áy náy.

Hắn còn cam đoan với ta

"Ta sẽ đối tốt với A thư."

"Đều đã qua rồi."

Ta nhìn về phía trước, nơi khung cảnh đông đúc hiếm có, khẽ cười một tiếng.

Khi chúng ta đi đến cuối con phố, mọi chuyện cũng sẽ qua hết.

Tạ Kỳ An không nhận ra điều gì đặc biệt.

Hắn vẫn chăm chú lựa chọn quà cho ta

Cho đến khi tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, từ xa có tiếng vũ khí va chạm,

không khí thoang thoảng mùi máu.

Ta rút tay mình ra, rồi lùi lại vài bước trong ánh mắt ngạc nhiên củaTạ Kỳ An.

Nghiêng đầu, ta mỉm cười với hắn

"Diễn thành một kẻ ngốc thật sự không dễ dàng.

"Tạ Kỳ An, ngài vẫn nên trở lại làm hoàng đế thì tốt hơn."

17.

Tạ Kỳ An không phải là người dễ dàng nhân nhượng.

Đặc biệt trong cuộc tranh giành ngôi vị, những hoàng huynh của hắn cũng không hề nương tay.

Vì vậy, khi lên ngôi,Tạ Kỳ An đã ra tay không chút do dự, giế/t người thì gi/ết, hạ bệ thì hạ bệ.

Những vương gia còn lại rất ít ỏi, tuy bên ngoài tỏ vẻ kính cẩn, nhưng thực chất đều có mưu đồ riêng.

Việc mở quán trọ quả thật có những lợi ích như vậy.

Các loại người từ ba giáo chín lưu thường xuyên qua lại, thông tin từ đó cũng nhiều hơn.

Hơn nữa, Lục Trì Vân lại là người của Tam vương gia.

— Ta đã đưa chiếc ngọc bội của Tạ Kỳ An cho hắn.

Tạ Kỳ An nhìn ta, ngẩn ra.

Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.

Hắn lại trở về với dáng vẻ như xưa.

Nhưng đôi mắt đỏ rực, như đang bốc cháy.

Hắn nuốt nước bọt, giọng nói khàn đặc:

"A thư, đêm đó nàng đã nhận ra rồi."

Không phải câu hỏi.

Ta không trả lời.

Vì vậy,Tạ Kỳ An thấp giọng cười:

"Nàng lại lừa ta."

"Chuyện bốn năm trước nàng giả chế/t, giờ bốn năm sau nàng lại lừa ta…"

Giọng nói cao lên rồi đột ngột dừng lại.

Tạ Kỳ An đưa tay che mắt, ho vài tiếng.

Mỗi từ hắn nói như thể mang theo m.á.u và nước mắt:

"A thư, nàng chưa bao giờ tha thứ cho ta, giờ đây nàng cũng không muốn lừa ta nữa sao?"

"Ta phải tha thứ cho ngài sao?"

Ta nghiêm túc hỏi hắn:

"Khi ta rơi xuống nước, ngài đã bỏ mặc ta, ta suýt ch/ết đuối và bị người ta làm nhục. Ngài biết ta bị thương nhưng vẫn ngăn không cho y sĩ đến. Sau đó, ngài bảo sẽ đưa ta đi, nhưng lại dẫn Chu Tống Tuyết bỏ trốn, chẳng hề nghĩ đến ta sẽ gặp phải những gì khi bị bỏ lại."

"Tạ Kỳ An, ta trước kia luôn tin tưởng ngài. Nhưng mỗi lần tin ngài, ta đều gặp nguy hiểm. Khi ta không tin, ta mới sống sót."

Tạ Kỳ An không nói được lời nào.

Hắn đột nhiên che miệng ho dữ dội.

Cơn ho không thể dừng lại, m.á.u còn vương trên khóe miệng.

Nhưng hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, đưa tay về phía ta

Giọng nói dịu dàng:

"A thư, chúng ta vẫn là phu thê."

"Nàng về cùng ta đi, vị trí hoàng hậu vẫn dành cho nàng. Nếu nàng còn giận, mắng ta hay đánh ta đều được, ta đều chịu. Nhưng A thư, nàng nên về nhà nhìn xem."

Từ rất lâu trước, ta luôn mong có một gia đình.

Tạ Kỳ An cũng từng nói sẽ dẫn ta đi.

Nhưng ta không tin nữa.

Vì vậy, ta lắc đầu:

"Ngài trước kia đã lừa ta, mà ta cũng lợi dụng việc bỏ trốn để giả ch/ết, coi như huề nhau rồi."

"Không thể huề."

Một người lao tới, đ.â.m vàoTạ Kỳ An.

Hắn để mặc cho thanh kiếm đ.â.m vào cơ thể, nhưng khi xoay người bóp cổ kẻ đó, thái độ vẫn bình tĩnh.

Chỉ nhìn ta bằng ánh mắt đen thẳm.

"A thư, ta nợ nàng nhiều lắm, nàng phải đòi lại hết."

Một cơn lạnh lẽo bất ngờ xâm chiếm.

Ta khẽ cắn môi, nghĩ rằng ta phải hiểu được rằng Tạ Kỳ An đã thay đổi rất nhiều.

"A thư——"

Tạ Kỳ An cố gắng bước lại gần ta

Nhưng chỉ mới đi vài bước, sắc mặt hắn đột ngột trở nên vô cùng khó chịu.

Ta đã bỏ thuốc Tạ Kỳ An.

Ta lại nhìn về phía sau hắn, đột nhiên cười lên:

"Tạ Kỳ An, ngài xem, ngài cũng chưa từng tin ta."

Những người của Tạ Kỳ An đã đến.

Tam vương gia đã định trước là sẽ thất bại.

18.

Trên thực tế, điều này cũng nằm trong dự đoán của ta

Chỉ có điều, ta không ngờ rằng Tam vương gia lại sử dụng Lục Trì Vân để uy h.i.ế.p ta.

“Nương tử” ánh mắt hắn chứa đầy sự tàn ác, “nếu muốn cứu tên tình nhân nhỏ này giờ lập tức gi/ết hắn đi!”

Lại là tình huống chọn một trong hai.

Lục Trì Vân vốn dĩ là một con cáo già yêu cái đẹp, nhưng giờ đây lại thảm hại vô cùng.

Hắn khó khăn mở mắt nhìn ta, phát ra một tiếng “tch”, rồi lại nhắm mắt lại, có vẻ như không còn hy vọng gì.

Tạ Kỳ An cũng im lặng nhìn ta

Mọi người xung quanh dường như muốn xông lên, nhưng lại bị hắn ngăn lại.

Hắn đang chờ đợi phản ứng của ta.

Nhưng có gì đáng để chờ đợi chứ?

Ta nhặt con d.a.o găm dưới chân, bước về phíaTạ Kỳ An.

Sau đó, ta vững vàng cắm d.a.o vào vị trí không quá xa trái tim hắn.

Tạ Kỳ An dường như đau đến cực điểm.

Hắn cong người lại, toàn thân tỏa ra một cảm giác ch/ết chóc không thể nào dứt ra.

Nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi ta, chỉ nhẹ giọng nói:

“A thư, hôm nay là sinh thần của ta.”

Nàng thật sự muốn vì người khác mà làm tổn thương ta sao?

“A Thư, cô đang làm gì vậy!”

Lục Trì Vân tức giận mắng.

Ta không để ý đến hắn, chỉ nghiêm túc nói với Tạ Kỳ An:

“Ta không còn đường lui nữa rồi,Tạ Kỳ An.

Ta sẽ không sinh con cho hắn, để hắn trở thành kẻ vô đạo;ta cùng người khác có quan hệ, làm loạn tộc;ta ghen tị với những người phụ nữ bên cạnh hắn làm loạn gia tộc. Hắn nên hòa ly với ta

Bây giờ ta gi/ết chồng g/iết vua—”

“Im miệng!”

Tạ Kỳ An đột nhiên nổi giận, cắt ngang lời ta, gân xanh trên trán nổi lên:

“Ta bảo nàng im miệng!”

Nhưng ta vẫn bình tĩnh nói tiếp:

“Ta gi/ết chồng g/iết vua, lại là tàn dư của triều đại trước, ngài nên gi/ết ta đi.”

Ta đang ép buộc chính mình, đồng thời cũng đang ép buộcTạ Kỳ An.

Tam vương gia bị giế/t.

Lục Trì Vân được cứu ra.

Nhưng xung quanh vẫn là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Nàng thật sự không muốn về cùng ta sao?”

Tạ Kỳ An hỏi, trong mắt hắn là một màu m.á.u đỏ.

Ta không trả lời, chỉ nói:

“Chợt nhớ lại một chuyện.”

“Ngày đó có một tên ăn mày nhỏ đã cứu ta khi ta bị truy sát, vết thương trên mặtta cũng là từ đó mà có. Sau đó ta lại cõng hắn từ ngôi miếu đổ nát ra, đi từng nhà xin cứu mạng. Nhưng tên ăn mày nhỏ dường như chỉ nhớ cô tiểu thư đã cho hắn một chiếc bánh bao.”

Tạ Kỳ An cứng đờ người.

“Nhưng giờ ta lại nghĩ, tên ăn mày nhỏ có vẻ không phải là người quên hết mọi thứ.”

Ta lại cười lên:

“Tạ Kỳ An, tình yêu của ngài có điều kiện, ta không cần.”

“Không phải như vậy—”

Hắn vội vàng muốn giải thích, nhưng lại bị ta ngắt lời.

“Ngài hỏi ta vì sao không muốn về cùng ngài. Vậy ta chỉ hỏi ngài, khi ngài nhớ mình là hoàng tử, có từng nghĩ đến việc vẫn để ta làm chính thất của ngài không?”

Tạ Kỳ An há miệng, nhưng lại im lặng.

Ta quá hiểu hắn.

Hắn sẽ không.

Người khác cũng sẽ không cho phép.

Nếu không ta đã không bị người của Quốc Công phủ “đánh ch/ết”.

“Ngài không yêu ta.”

Vì vậy, ta từng lời từng câu:

“Ngài chỉ quen với việc ta đối xử với ngài vô điều kiện, lại không cam tâm khi một người có thân phận thấp kém như ta lại bỏ ngài trước.”

Tất cả những lời này đều là một canh bạc.

Cược xem ta có thể giữ lại mạng sống này không.

Quán trọ ta đã giao cho A Lâm và tiểu Điệp.

Cô của ta cũng có người chăm sóc.

Ta chỉ còn lại mạng sống này.

Một sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Trán tôi đập mạnh vào thanh gỗ trên mặt nước.

Kỳ An ho đến nỗi xé ruột xé gan.

Nhưng hắn chỉ lạnh nhạt lau đi vết m.á.u ở khóe miệng.

Và bàn tay ta bị một luồng nhiệt bao phủ.

LàTạ Kỳ An nắm tay ta, rồi mạnh mẽ đ.â.m d.a.o vào sâu hơn.

“Nàng không gi/ết chồng gi/ết vua.”

Tạ Kỳ An đau đến nỗi nói năng vô cùng khó khăn, nhưng vẫn khiến mọi người xung quanh nghe rõ:

“Là ta ra lệnh cho nàng làm như vậy!”

Giọng nói mang theo uy quyền của một hoàng đế.

Nhưng mắt hắn đỏ ngầu, nỗi đau và sự bi thương trong ánh mắt ấy suýt khiến ta nghẹt thở.

19.

Tạ Kỳ An đã rời đi.

Trước khi đi, hắn lại nói rằng hắn sẽ luôn chờ đợi ta trở về.

Ta không đáp lại hắn

Cũng không biết Tạ Kỳ An đã làm gì.

May mắn là không ai làm phiền ta

Ta vẫn là một bà chủ nhỏ của quán trọ ở biên ải, chăm chỉ kiếm tiền, lắng nghe những câu chuyện và tin đồn từ đủ loại người qua lại.

Thỉnh thoảng làm chút buôn bán với Lục Trì Vân, rồi đùa giỡn với con cái của A Lâm và tiểu Điệp.

Sau này ta nghe nói Tạ Kỳ An đã không chịu nổi áp lực và cuối cùng cũng lập hậu cung.

Cái chuyện này có một lần thì có lần thứ hai.

Cũng là chuyện bình thường thôi.

Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến ta nữa.

Dù sao ta chỉ là một bà chủ quán trọ muốn kiếm tiền mà thôi.

-Hoàn-
 
Back
Top Bottom