Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tống Nhu

Tống Nhu
Chương 10: Chương 10



Thẩm Tử An đối với ta, vừa là huynh, vừa là bạn. Hồi nhỏ, mỗi khi ta gây chuyện, đều là hắn đứng ra thu dọn tàn cuộc.

Một người quá quen thuộc bỗng dưng trở thành phu quân thân mật, ta vốn nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua một khoảng thời gian lúng túng và khó thích nghi. Nhưng kỳ lạ thay, khi ở bên hắn, mọi thứ lại diễn ra tự nhiên như thể vốn dĩ phải thế.

Bầu không khí thật yên bình và ấm áp. Thẩm Tử An vẫn mang cái vẻ ôn hòa, bao dung mà ta đã quá quen thuộc. Ta khẽ hỏi hắn về những chuyện thú vị trong buổi tiệc cưới, hắn nhẹ nhàng đáp lời. Rồi vừa nhìn ta tẩy trang, vừa giới thiệu về bà mẫu mà ta sẽ phải bái kiến vào ngày mai.

Giọng nói hắn khoan thai, nhẹ nhàng, khiến lòng ta dần dần bình yên. Khi ngọn nến hỷ sắp tàn, ta có chút lo lắng. Nhưng Thẩm Tử An chỉ thổi tắt ngọn nến còn lại, nằm xuống bên cạnh ta. Ta cảm nhận được hơi ấm và hơi thở của hắn.

Một lát sau, khi ta đã hoàn toàn thả lỏng, hắn mới nghiêng người ôm lấy ta. Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, vòng tay ấm áp, nhưng lời nói lại vô cùng chừng mực và lịch thiệp. Hắn khẽ hỏi bên tai ta: "Nàng có đồng ý không?"

Ta khựng lại một chút, rồi đưa tay ôm lấy hắn.

Mối quan hệ trong Thẩm gia rất rộng lớn – đó là đặc điểm chung của các thế gia trăm năm, coi trọng con cháu đông đúc, nhiều con nhiều phúc thì gia đình mới huyên náo. Vì vậy, họ không có tục lệ chia gia sản.

Công công bà mẫu ta rất dễ gần. Công công tuy uy nghiêm, lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng đối đãi với người khác rất lịch sự. Bà mẫu lại dịu dàng, ân cần dặn dò ta vài điều nhỏ nhặt khi ta dâng trà, rồi tháo chiếc vòng ngọc trên tay bà đeo vào tay ta.

Họ rất khách khí, nhưng cũng không quá thân mật.

Những tỷ muội dâu và nàng muội phu còn lại cũng cười nói vui vẻ, khen ta đoan trang, hiền thục, vóc dáng cân đối, rồi chúc ta sớm sinh con đẻ cái cho Thẩm gia.

Những lời khó nghe hay mỉa mai mà ta đã tưởng tượng, hoàn toàn không có ai nói ra. Chỉ có một cô nương trẻ tuổi đứng ở cửa, nhìn ta cắn môi, ánh mắt đầy khinh thường và kiêu ngạo. Nàng ta không nói một lời, chỉ khi mẫu thân nàng ta đẩy cô ta từ phía sau, nàng ta mới miễn cưỡng gọi ta một tiếng "tẩu tử".

Ta liếc nhìn nàng ta, biết đây là biểu muội của Thẩm Tử An, Tống Du Oánh.

Ta mỉm cười với nàng ta, đưa cho nàng ta một phong bao lì xì.

Có lẽ sợ ta chưa quen với cuộc sống mới, ba ngày đầu Thẩm Tử An gác lại mọi công việc, dành thời gian đưa ta đi làm quen với phủ đệ. Hắn thành thân muộn, các đường huynh đệ trạc tuổi hoặc ít hơn hắn đều đã lập gia đình và có con. Bọn trẻ con tinh nghịch, chẳng sợ trời trăng mây gió gì, mỗi lần thấy Thẩm Tử An ở bên ta, chúng lại tụ tập từ xa, vừa nhìn trộm vừa cười lớn: "Ui chao, thúc thúc cưới thẩm mới, ngày nào cũng dính lấy nhau, nhà cũ bốc cháy rồi kìa!"

Ta không nhịn được bật cười. Thẩm Tử An chỉ lớn hơn ta vài tuổi, còn lâu mới đến cái tuổi "nhà cũ". Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tử An, hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không chút xao động. Ta bèn trêu hắn: "Mấy đứa cháu nói chàng già rồi kìa."

Hắn liếc mắt nhìn bọn trẻ, thản nhiên nói: "Chắc là ngày nào cũng rảnh rỗi quá rồi. Lát nữa ta sẽ nói với thầy giáo của chúng, hình như bài vở còn có thể tăng thêm."

Ta bật cười thành tiếng.

Ba ngày sau, hắn đưa ta về nhà sinh mẫu thăm tổ phụ. Từ phủ Thẩm gia đến phủ Vệ Quốc Công, thực ra chỉ cách nhau ba con phố. Ta muốn mọi thứ đơn giản thôi. Thẩm Tử An vốn là người không thích phô trương, nhưng lần này lại không nghe theo ý ta.

Đoàn xe ngựa về nhà sinh mẫu hôm đó thật náo nhiệt và trang trọng. Lễ vật hồi môn được chất đầy ba chiếc xe ngựa lớn. Hai bên đường, không ít người dân dừng lại xem cho kỳ được. Thẩm Tử An đích thân cưỡi con tuấn mã cao lớn, dẫn đầu đoàn xe ngựa của ta.
 
Tống Nhu
Chương 11: Chương 11



Ta hiểu, Thẩm Tử An đang cố ý thể hiện thái độ, bảo vệ danh dự cho ta. Từ khi ta gả cho hắn, bên ngoài lời đồn đại không hay ho gì cũng có. Có người nói tổ phụ ta ép buộc Thẩm Tử An bằng danh nghĩa thầy trò. Có người nói Thẩm Tử An nhặt lại "chiếc giày rách" mà Tạ Vệ đã vứt bỏ.

Lại có người nói ta mượn tình cảm thuở nhỏ, lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p Thẩm Tử An cưới ta – tóm lại chẳng có lời nào tốt đẹp.

Thẩm Tử An cố ý phô trương như vậy, chẳng qua là muốn cho người ngoài thấy rõ thái độ của hắn.

Ta đã gả cho hắn, hắn sẽ che chở cho ta. Ta tin rằng, dù không có tình cảm riêng tư, một người coi trọng trách nhiệm và nghĩa vụ như hắn, cũng sẽ hết lòng bảo vệ ta.

Dù rằng, ta thật lòng không mấy để tâm đến những lời đồn đãi ấy – chuyện gì dù có náo nhiệt và mới lạ đến đâu, người ngoài cũng chỉ bàn tán dăm ba ngày rồi thôi. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua, ai có thời gian mà cứ nhìn chằm chằm vào ta, lật đi lật lại mấy chuyện thị phi ấy.

Khi đoàn xe đi đến đường Chu Tước, chiếc xe ngựa đang từ từ tiến lên bỗng dưng dừng lại. Ta vén rèm lên nhìn, hóa ra là một đội kỵ binh. Có lẽ họ vừa từ ngoài thành trở về sau khi làm công vụ, vô tình đụng phải đoàn xe về nhà sinh mẫu của ta.

Người dẫn đầu đội kỵ binh mặc một thân áo đen, nửa thân trên bị che khuất nên ta không nhìn rõ. Ta còn đang thắc mắc thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Tử An, giọng hắn thản nhiên, không thể hiện chút cảm xúc nào, mơ hồ vọng lại: "Tạ đại nhân, đây là đi công cán về trình diện sao?"

Ta khựng lại một chút, buông rèm xe xuống. Một lát sau, ta mới nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Tạ Vệ. Ngày ta hòa ly và rời khỏi Tạ gia, ta đã thề rằng cả đời này không muốn nghe lại giọng nói của hắn nữa.

Nhưng giờ phút này, khi bất ngờ nghe thấy, ta lại cảm thấy bình thản, dửng dưng, không hề có chút cảm xúc đặc biệt nào, giống như đang nghe một người xa lạ nói chuyện.

Giọng nói của Tạ Vệ lạnh lẽo, pha lẫn chút giễu cợt: "Ở Ký Châu nghe tin Thẩm đại nhân cưới thê tử, tiếc rằng ta đang nhận thánh chỉ đi công cán, không kịp đến chúc mừng. Nếu sau này có thời gian, ta sẽ bù lại."

Thẩm Tử An đáp lời một cách khách sáo: "Không sao. Sau này khi ta có quý tử, Tạ đại nhân có thể gửi gấp đôi quà mừng cũng được."

"Ha..." Tạ Vệ cười lạnh, không rõ là có ý gì.

Cả kinh thành này, ai mà không biết Thẩm Tử An và Tạ Vệ như nước với lửa, từ lập trường chính trị đến việc phân chia phe phái, hai người đều ở hai chiến tuyến đối lập. Nhưng nhìn vào cách họ trò chuyện vui vẻ, khách sáo thế này, chẳng ai có thể nhận ra sự căng thẳng, đối đầu trên triều đình.

Xe ngựa lại từ từ chuyển bánh, có lẽ là Tạ Vệ đã tránh đường. Ta cúi đầu, nhưng khi xe ngựa vừa đi được một đoạn ngắn, tấm rèm xe bên ta bỗng dưng lay động, vén lên một góc nhỏ. Theo phản xạ, ta nghiêng đầu nhìn ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tạ Vệ, hắn đang cưỡi ngựa đứng bên đường nhìn ta.

Hắn ngồi trên con tuấn mã đen tuyền, tay nắm chặt dây cương, ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt vô cảm nhìn ta.

Ta khựng lại một chút, rồi dời mắt đi, không mảy may để tâm. Cho đến khi tấm rèm xe khẽ khàng buông xuống.

Ta nhanh chóng thích nghi với vai trò tân nương của Thẩm gia. Ta chăm sóc Thẩm Tử An rất chu đáo. Hắn thường xuyên phải giao thiệp xã hội. Tuy bề ngoài chính sự có vẻ yên ả, nhưng cuộc đấu đá giữa hai phe phái chỉ là sóng ngầm ẩn dưới mặt nước tĩnh lặng, chỉ chờ một mồi lửa để bùng nổ mà thôi.

Các gia tộc thế phiệt luôn lấy Thẩm gia làm đầu, mỗi hành động đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Dù phải tiếp khách muộn đến đâu, Thẩm Tử An cũng sẽ trở về. Vì vậy, cứ đến giờ giấc đó, ta thường đích thân cầm đèn lồng ra cửa đón hắn.
 
Tống Nhu
Chương 12: Chương 12



Sau đó, ta trở về tiểu viện, thay y phục cho hắn dặn dò người hầu chuẩn bị nước tắm, rồi đưa bát canh giải rượu đã nguội cho hắn trước khi hắn tắm.

Ta chu toàn, tỉ mỉ trong mọi việc, cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, luôn tuân thủ quy củ, không để ai có thể chê trách điều gì. Phủ chính hẳn là rất hài lòng, bà mẫu còn sai người mang đến cho ta một ít quà cáp.

Chỉ có Thẩm Tử An là im lặng rất lâu khi được ta chăm sóc, cuối cùng hắn thở dài, nói: "A Nhu, tính cách của nàng thay đổi nhiều quá."

Ta mỉm cười: "Sao ta có thể nghịch ngợm, ầm ĩ như hồi còn bé được nữa?"

Hắm dừng một chút, rồi thản nhiên nói: "Có ta ở đây, nàng cứ việc như vậy."

Lần này đến lượt ta ngẩn người. Hắn ngẩng đầu cười với ta. Thật ra hắn không hay cười. Ta từng thấy hắn mỉm cười với người khác, nụ cười ấy chỉ là khách khí, xa cách và lạnh nhạt. Nhưng giờ đây, có lẽ vì ánh nến lung linh, đôi mắt và khóe môi hắn trở nên dịu dàng hơn hẳn. Hắn nói với ta: "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."

Ta hoàn hồn, mỉm cười đáp: "Đây cũng là những điều ta tự nguyện làm cho chàng."

Đầu tháng tư, Hầu phu nhân của Quốc Công phủ gửi thiệp mời đến các phủ, mời các tiểu thư danh gia và phu nhân công phủ đến thưởng lãm hoa mẫu đơn.

Ta cũng nhận được thiệp mời.

Ta không mấy hào hứng với những buổi tiệc tùng như thế này. Thực ra trước đây ta rất thích những nơi náo nhiệt, nhưng giờ đây lại càng ngày càng yêu thích sự yên tĩnh. Ví dụ như cùng Thẩm Tử An đọc sách trong thư phòng. Hắn dành riêng cho ta một góc nhỏ trong thư phòng, kê một chiếc án gỗ đàn hương và một giá sách.

Có những lúc hắn bàn công việc với mạc liêu, ta sẽ ngồi bên cửa sổ trong góc nhỏ, phơi nắng và đọc những câu chuyện kỳ lạ.

Khi hắn xong việc, thỉnh thoảng sẽ ghé qua ngồi cạnh ta, vừa xử lý công việc, vừa hỏi han ta đang đọc sách gì. Ta sẽ nhẹ nhàng kể cho hắn nghe những câu chuyện mà ta đọc được. Hắn lắng nghe rất chăm chú. Bầu không khí yên tĩnh ấy khiến lòng ta cảm thấy vô cùng an yên.

Tuy nhiên, những buổi giao tế cần thiết thì không thể tránh khỏi.

Lần này, Hầu phu nhân của Quốc Công phủ mời các phu nhân đến thưởng lãm hoa mẫu đơn, chắc hẳn cũng chỉ là cái cớ. Đích trưởng nữ của Quốc Công Hầu, Vương Nghiên Chi, đã nhập cung làm Hoàng Quý Phi. Nhưng nàng ta còn một người con gái thứ hai, đã đến tuổi cập kê. Lần này, có lẽ là để tìm mối lương duyên cho con gái.

Vì vậy, nàng ta mở tiệc chiêu đãi các nữ khách, còn Quốc Công Hầu thì chiêu đãi các công tử thế gia chưa có chính thê.

Thẩm Tử An bận việc ở Hàn Lâm Viện, nên ta đi một mình.

Xe ngựa dừng lại trước cổng Quốc Công phủ. Ta vừa bước xuống thì gặp Diệp Uyển bước xuống từ chiếc xe ngựa đối diện. Chúng ta nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nhau bước vào phủ.

Hầu phu nhân của Quốc Công phủ nhìn ta, lạnh nhạt chào hỏi qua loa, nhưng lại tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn với Diệp Uyển đứng cạnh ta.

Ngược lại, một vị phu nhân đứng bên cạnh bà ấy nhìn ta cảm thán: "Đây là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công phủ. Lần trước ta gặp nàng ấy, nàng ấy còn bé tí trong tã lót ấy chứ. Thoáng chốc mà đã gả cho công tử Tử An của Thẩm gia rồi. Thật là dung mạo chim sa cá lặn, ta nhìn mà không khỏi yêu mến."

Các vị phu nhân xung quanh bà ấy đều bật cười.

Sau vài câu khách sáo, Hầu phu nhân phủ của Quốc Công phủ có vẻ hơi lơ đãng. Khi nha hoàn chạy đến báo tin lão phu nhân nhà Thế Quốc Công đã đến, bà ấy liền cáo lỗi với chúng ta, vội vã dẫn người đi nghênh đón.
 
Tống Nhu
Chương 13: Chương 13



Khi mọi người xung quanh đã tản đi, ta và Diệp Uyển mới có chút thời gian rảnh rỗi. Chúng ta dạo bước trong hậu hoa viên, thực sự bắt đầu thưởng lãm hoa. Diệp Uyển khẽ hỏi ta: "Muội đã đắc tội với phu nhân Hầu phủ từ khi nào vậy? Ta thấy bà ấy có vẻ không mấy thiện cảm với muội."

Thật lòng mà nói, ta cũng thấy hơi khó hiểu. Nhưng chắc chắn không phải vì người con gái lớn của bà ấy đã vào cung làm Quý Phi đó chứ?

Nhưng chẳng bao lâu sau, ta đã biết được nguyên nhân. Khi ta cố tình chuyển sang chuyện khác để trò chuyện cùng Diệp Uyển, một nha hoàn tiến đến, hành lễ với Diệp Uyển và nói rằng lão phu nhân của Thế Quốc Công đang tìm phu nhân của Tổng đốc Tào Vận.

Sau khi Diệp Uyển đi theo nha hoàn, ta một mình dạo bước trên con đường hoa, thưởng thức những bông mẫu đơn rực rỡ.

Yêu Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn, Đậu Lục, Nhị Kiều... phu nhân Hầu phủ của Quốc Công phủ quả là sưu tầm đủ loại giống hoa.

Ta cùng đại nha hoàn thong thả tản bộ, khi rẽ qua một hành lang có mái che, bỗng nghe thấy tiếng cười khẩy lạnh lùng của một cô nương trẻ tuổi vang lên bên cạnh: "Ngươi chính là Tống Nhu?"

Ta theo tiếng nhìn sang, một tiểu thư ăn vận lộng lẫy từ bóng râm của khóm hoa bước ra. Nàng ta có vẻ mặt kiêu căng, hống hách, ánh mắt nhìn ta từ trên cao đầy vẻ khinh miệt. Ta mỉm cười khách sáo, khẽ gật đầu: "Đúng là ta."

Nàng ta nheo mắt, lạnh lùng đánh giá ta từ đầu đến chân một hồi lâu, rồi hừ lạnh một tiếng: "Loại nữ nhânnhư ngươi, chỉ được mỗi cái mã bên ngoài. Thế mà lại có thể gả cho Tạ Đô Chỉ Huy Sứ rồi lại gả cho Thẩm Hàn Lâm. Cả hai người đó ai chẳng là bậc anh tài tuấn kiệt. Ta không hiểu nổi, một kẻ như ngươi, nếu không có cái danh Vệ Quốc Công phủ làm chỗ dựa, thì làm sao lọt được vào mắt xanh của bọn họ? Huống hồ, nếu không phải tỷ tỷ ta nhập cung, thì sao đến lượt ngươi chứ?"

Ta thu lại nụ cười, đến cả khách sáo cũng không buồn giả vờ nữa. Nhìn túi hương và y phục trên người nàng ta, cùng với từ "tỷ tỷi" được nhắc đến, ta chắc chắn rằng nàng ta chính là nhị tiểu thư vẫn chưa xuất giá của Quốc Công Hầu phủ.

Tuy nhiên, vẻ mặt bất bình thay người khác của nàng ta khiến ta có chút ngạc nhiên. Vì thế, ta thản nhiên hỏi ngược lại: "Nhị tiểu thư Vương gia hôm nay nói những lời này, là tiếc nuối thay tỷ tỷ, hay có tâm sự bất bình khác? Ta không biết những lời chua ngoa này là dành cho Tạ Đô Chỉ Huy Sứ, hay phu quân của ta, Thẩm Tử An?"

Dù sao nàng ta vẫn chưa xuất giá, nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng nhìn ta.

Ta mỉm cười, giọng điệu vẫn ôn hòa nhã nhặn, tiếp tục hỏi: "Hơn nữa, Quý Phi nương nương ở trong cung, không biết có hay chăng muội muội ruột thịt đang sau lưng hủy hoại thanh danh của người. Hay phu nhân Quốc Công Hầu gia không dạy con gái như thế này?"

Nàng ta nghiến răng trừng mắt nhìn ta, đứng im như tượng. Một lúc lâu sau, mắt nàng ta đỏ hoe vì tức giận, ấp úng nói: "Ngươi... ngươi..."

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta. Những năm qua, tuy tính cách ta đã điềm tĩnh hơn, nhưng nếu ai đó dám động đến ta, ta cũng không phải là người cam chịu nhẫn nhục.

Nàng ta cố tình sai người dẫn Diệp Uyển đi, rồi cố tình chờ sẵn ở đây để nói những lời khó nghe đó. Người ngoài nhìn vào đều có thể đoán được tâm tư của nàng ta.

Chỉ là không biết là vì Tạ Vệ hay là vì Thẩm Tử An. Ta chẳng buồn đôi co, bèn vịn tay đại nha hoàn, quay người đi đường khác.

Sau đó, trong bữa tiệc, ta lại thấy nàng ta. Nàng ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân mình, mắt đã không còn dấu vết khóc lóc, chỉ thỉnh thoảng lén lút trừng mắt nhìn ta.
 
Tống Nhu
Chương 14: Chương 14



Diệp Uyển ngồi cạnh nhận ra điều khác thường, liền đặt tay lên tay ta, nhỏ giọng hỏi han.

Ta nhếch mép cười. Mẫu tử nhà này, đúng là không biết cách hành xử. Ta cũng chẳng buồn để tâm. Ta thản nhiên bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói với Diệp Uyển là không sao.

Nói rồi, ta bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Tử An, không biết giờ này hắn đang làm gì.

Sau khi nghĩ đến những điều đó, ta nhìn lại khung cảnh náo nhiệt và rực rỡ trước mắt, lòng bỗng trở nên hụt hẫng.

Chỉ tiếc rằng bữa tiệc có sự hiện diện của nhiều bậc trưởng bối, ta không tiện cáo từ sớm.

Đúng lúc đó, nha hoàn thân cận của ta bước đến, thì thầm vào tai ta: "Thưa phu nhân, vừa rồi thị vệ của đại nhân ở tiền sảnh đến báo tin, nói rằng đại nhân sau khi hoàn thành công việc ở Hàn Lâm viện sẽ đến đón người, nhưng lại bị các vị thế tử của Quốc công Hầu gia ép rượu, họ nói là muốn chúc mừng tân hôn của đại nhân. Đại nhân khó từ chối, đành phải uống vài chén. Nhưng người cũng biết đấy, mấy ngày nay đại nhân đang không được khỏe..."

Nàng nói đến đó rồi im lặng lui về phía sau ta. Ta dừng lại một lát, nhấp thêm một ngụm trà, rồi mới đứng dậy, trang nhã cáo từ với phu nhân Quốc công Hầu.

Nàng ta hờ hững gật đầu với ta, còn cô con gái bên cạnh thì cứ nhìn ta chằm chằm một cách lạnh lẽo, cho đến khi ta đứng dậy rời đi.

Người gác cổng dẫn đường phía trước, ta đi qua vài dãy hành lang, băng qua cổng thùy hoa, thì thấy Quốc công Hầu gia đang mở tiệc chiêu đãi khách ở đình giữa hồ.

Ta liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Tử An. Hắn cao lớn nổi bật, luôn là tâm điểm của đám đông. Vài người lạ mặt đang vây quanh hắn, ra sức mời rượu. Ta đứng khá xa, không nhìn rõ vẻ mặt Thẩm Tử An, chỉ thấy cử chỉ của hắn vẫn ung dung tự tại, có lẽ vẫn chưa say.

Ta bảo người hầu đến báo với hắn rằng ta không khỏe, muốn về phủ trước.

Người hầu khẽ dạ một tiếng, ta đứng yên tại chỗ, bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Ta vô thức ngẩng đầu lên, mới phát hiện Tạ Vệ cũng ở đó. Hắn ngồi đối diện Thẩm Tử An, vậy mà nãy giờ ta không nhận ra.

Hắn mặc cẩm bào đen, tay cầm ly rượu, vẻ mặt khó đoán. Chỉ biết rằng hắn đang nhìn về phía ta, ánh mắt như có gai nhọn, khiến ta rùng mình ớn lạnh.

Khi ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng, không hề né tránh.

Hắn xuất hiện ở đây cũng là điều dễ hiểu. Hắn nắm giữ quyền lực lớn, ta lại vừa hòa ly, ngôi vị chính thê còn trống. Quốc công Hầu gia muốn kết thông gia với hắn, cũng là điều hợp lý. Hơn nữa, con gái lớn của hắn là Quý phi, nếu con gái thứ hai gả cho Tạ Vệ, thì càng thêm thân thiết, dù sao cả hai đều là trụ cột triều đình của Hoàng thượng hiện nay.

Nghĩ đến thái độ châm chọc của Nhị tiểu thư họ Vương trong vườn mẫu đơn, ta không khỏi mỉm cười.

Thẩm Tử An nhanh chóng bước tới. Ánh mắt ta chỉ hướng về phía hắn. Dáng vẻ hắn cao ngất, thanh tao như núi xa. Khi đến gần ta, khóe môi lạnh lùng thường ngày mới khẽ cong lên, nụ cười thanh tú.

Ta nhìn hắn chăm chú, đợi hắn đến gần mới khẽ cười hỏi: "Chàng định cảm ơn ta thế nào đây?"

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, trong đáy mắt lạnh lùng dường như có một tia ý cười mơ hồ, hắn nói: "Ta đến đây là để đón ai cơ chứ?"

Ta chợt nhận ra mình có phần sai sót. Chưa kịp nói gì, hắn đã dừng lại một chút, rồi lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp bánh ngọt được gói ghém cẩn thận, nói: "Hồi nhỏ nàng thích ăn món này nhất. Lúc bà lão làm bánh dọn đi, nàng còn khóc nhè mãi. Ta đã tìm kiếm rất lâu, may mắn là tìm được người con gái của bà ấy, đã gả đi xa và kế thừa được tay nghề. Nàng thử xem có đúng là hương vị trong ký ức không nhé."

Ta ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy hộp bánh từ tay hắn.
 
Tống Nhu
Chương 15: Chương 15



Ta nhớ chuyện này. Khi đó, ta còn chưa được Thẩm Tử An đón về từ cây hạnh, nên quan hệ giữa chúng ta không mấy thân thiết. Tất nhiên, ta vẫn đơn phương cho rằng hắn là kẻ đạo mạo giả tạo. Một ngày nọ, hắn thấy ta trốn sau hòn non bộ khóc thút thít, ngập ngừng một lúc rồi cũng tiến đến hỏi han.

Thường ngày, có lẽ ta sẽ chẳng thèm để ý đến hắn. Nhưng hôm đó, ta quá buồn bã, nên đã sụt sịt kể rằng bà cụ họ Đổng làm bánh ở phố Đông đột ngột chuyển đi, bí quyết làm bánh của bà là độc nhất vô nhị, sau này ta sẽ không còn được ăn món bánh ngon lành đó nữa. Ta đã buồn rầu rất lâu, nhưng rồi cũng dần quên mất – lòng người vốn dễ thay đổi và mau quên.

Vậy mà hắn vẫn còn nhớ, còn tìm được người con gái của bà cụ, chỉ vì vài miếng bánh ngọt trong tay ta.

Hộp bánh trong tay ta bỗng trở nên nặng trĩu. Ta ngước nhìn Thẩm Tử An, mũi cay xè, lòng trào dâng một nỗi quyến luyến khó tả. Cảm xúc ấy mềm mại đến đáng sợ, ta liền cúi đầu, tựa sát vào người Thẩm Tử An.

Hắn khẽ cười, trong ống tay áo rộng, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. Ta theo chân hắn bước đi, cảm xúc dần ổn định, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng rực như hình với bóng phía sau lưng, cứ dán chặt vào ta, khiến ta khó hiểu.

Ta khựng lại, nhưng không quay đầu. Ta thật sự không hiểu Tạ Vệ muốn gì.

Ngày trước, khi ta gả cho hắn, những ngày đầu hôn nhân, chúng ta sống khá hòa thuận, khách khí với nhau.

Khi ấy, ta còn trẻ con và bồng bột, không được điềm đạm như bây giờ. Đêm tân hôn, hắn vén khăn voan của ta lên, ta ngước nhìn, bắt gặp gương mặt hắn rạng rỡ trong ánh nến lung linh.

Lông mày hắn sắc như kiếm, mắt sáng như sao, tóc mai gọn gàng, dáng người cao lớn. Hắn nhìn ta từ trên cao, ta chẳng hề e thẹn, cũng chẳng có chút ngại ngùng nào của tân nương tử.

Ta cầm chiếc khăn tay, ngước nhìn hắn, trong lòng ngập tràn niềm vui. Ta dùng giọng điệu hồn nhiên, có chút hờn dỗi: "Hôm nay ta chưa được ăn gì cả, chàng có thể bảo phòng bếp làm chút bánh ngọt mang tới được không?"

Rồi ta bồi thêm một câu: "Mấy cái bánh chẻo vừa rồi sống quá, ta đói quá nên ăn hết cả long nhãn rải trên giường cưới rồi."

Hắn khựng lại, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt. Hắn nói: "Buổi tối ăn bánh ngọt khó tiêu lắm."

Thấy ta tỏ vẻ thất vọng, hắn nói thêm: "Ta sẽ bảo nhà bếp nấu cho nàng một bát cháo."

Ta mỉm cười với hắn, vui vẻ nói: "Chàng tốt quá!"

Tạ Vệ hơn ta gần mười tuổi. Khi đó, dù ta bị tổ phụ quản thúc nghiêm ngặt, nhưng vẫn được cưng chiều lớn lên trong phủ, tính tình hoạt bát và vô tư. Dù Tạ Vệ ít nói ít cười, cận vệ của hắn sợ hắn như chuột sợ mèo, ta vẫn chẳng hề sợ hãi.

Sau khi gả cho hắn, ta thấy buồn chán nên cùng thị nữ mang theo từ nhà làm diều, kết hoa lụa, đá cầu. Có lần, con diều yêu thích của ta mắc kẹt trên ngọn cây, ta liền xách váy chạy đến thư phòng của Tạ Vệ. Lúc đó, hắn đang dặn dò cận vệ làm việc, ta không dám vào, chỉ dám đứng nép ngoài cửa, thò đầu vào nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.

Hắn đang lạnh lùng nhìn viên cận vệ quỳ trước mặt, bỗng cảm nhận được ánh mắt của ta, liền quay sang nhìn. Ta nhớ mãi vẻ mặt của Tạ Vệ khi ấy, vừa bất lực, vừa nuông chiều. Hắn thở dài, bước đến hỏi ta: "Sao vậy?"

Ta ngước nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói: "Diều của ta bị mắc trên ngọn cây rồi."

Hắn khựng lại, hỏi: "Chỉ vì chuyện đó thôi sao?"

Ta gật đầu, nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương. Hắn thở dài, dịu dàng nói: "Nàng đi trước đi, lát nữa ta làm xong việc, sẽ ra hái cho nàng."

Ta liền vòng tay ôm cổ hắn, cười tươi rói: "Chàng tốt quá! Vậy ta không làm phiền chàng nữa, nhớ ra hậu viện hái diều cho ta đấy nhé!" Nói rồi, ta xách váy chạy đi.
 
Tống Nhu
Chương 16: Chương 16



Tính tình ta hồi đó thay đổi thất thường. Có một thời gian, ta bị mẹ chồng gọi sang dạy bảo, nói phận làm vợ phải chăm sóc chồng. Ta liền bắt chước học nấu nướng. Lần đầu tiên xuống bếp, đám nha hoàn đi theo sau ta nơm nớp lo sợ. Cuối cùng, ta cũng làm ra được vài miếng bánh ngọt. Ta hớn hở mang đến cho Tạ Vệ nếm thử. Hắn nhìn đĩa bánh, rồi nhìn sang khuôn mặt đầy mong chờ của ta, khựng lại một chút, rồi thản nhiên cầm một miếng bánh bỏ vào miệng.

Ta hỏi hắn: "Có ngon không?"

Hắn nhai miếng bánh ngọt đó rất lâu, nuốt xuống rồi bật cười, một nụ cười khó hiểu, không rõ là có ý gì. Hắn nói: "Nàng bảo ngon thì chắc nàng cũng không tin, vậy thì tạm chấp nhận được vậy."

Tạm được là tốt rồi, lúc đó ta cũng vui lắm, dù sao cũng là lần đầu ta xuống bếp. Ta liền mạnh miệng nói với hắn: "Lần sau nhất định sẽ ngon hơn."

Hắn chỉ cười.

Sau đó, khi vào bếp, ta thấy còn thừa một miếng bánh, tò mò nếm thử. Vừa cho vào miệng, ta đã vội nhổ ra, tự hỏi không hiểu sao Tạ Vệ có thể nuốt trôi thứ khó ăn như vậy.

Lần khác, ta lại bị bà mẫu gọi sang dạy bảo, Tạ Vệ cũng có mặt. Bà nói ta tính tình trẻ con, không ra dáng một thê tử, nói rất nhiều điều. Ta cung kính lắng nghe, nhưng chân thì cứ vô thức vẽ vòng tròn trên thảm, cảm nhận sự mềm mại của thảm dưới lòng bàn chân.

Đến khi bà mẫu nói mệt, ta mới dừng lại. Ngẩng đầu lên, ta thấy Tạ Vệ vẫn đứng bên cạnh nhìn ta, miệng mỉm cười như có như không. Ta giật mình, vội rót trà mời bà mẫu, rồi đứng yên lặng.

Sau này, ta hỏi Tạ Vệ có phải ta quá trẻ con không, hắn chỉ cười: "Không sao đâu, nàng như vậy rất tốt."

Nhưng dù sao, ta vẫn cảm thấy mình cần thay đổi. Ta bắt đầu học cách quản lý việc nhà. Sau hơn một năm gả cho hắn, khi Tạ Lam đã hơn bốn tuổi, ta thường xuyên dẫn con bé đi chơi. Lúc này, tính cách ta đã điềm đạm hơn nhiều. Trước mặt người ngoài, ta có thể tỏ ra chững chạc, chỉ khi ở bên Tạ Vệ, ta mới trở về là một cô nương trẻ con.

Mỗi khi hắn trở về, ta đều tíu tít kể chuyện cho hắn nghe. Hắn cũng thường chơi cờ vây với ta, dù ta không bao giờ thắng được hắn, nhưng ta lại thích giở trò ăn gian, và hắn đều chiều theo ta.

Có lần, dù hắn đã nhường quân và ta giở đủ trò, ta vẫn không thắng nổi. Tối đó, khi hắn đã ngủ say, ta lén vẽ râu hổ lên mặt hắn. Vừa vẽ nét thứ hai, hắn đã tỉnh dậy, giật lấy bút rồi lật người đè ta xuống. Dù ta cười xin tha, hắn vẫn không buông tha, vẽ lên trán ta chữ "vương".

Trước mặt người ngoài, hắn luôn lạnh lùng, nhưng khi ở bên ta, hắn lại rất nghịch ngợm.

Khi đó, cuộc sống của ta và Tạ Vệ có thể nói là rất hòa hợp. Nhưng rồi, trước khi qua đời, bà mẫu đã nói cho hắn biết sự thật về cái c.h.ế.t của thê tử trước.

Kể từ ngày đó, chúng ta không bao giờ còn có thể quay lại như xưa.

Ta cố gắng tìm cách gần gũi, trò chuyện với hắn, mong hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta. Nhưng hắn chỉ đứng xa nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng, không một lời nào. Ta không bao giờ còn thấy ánh mắt dịu dàng như xưa trong mắt hắn nữa.

Dần dà, ta mệt mỏi, buông xuôi. Hàng ngày, ta chỉ lặng lẽ ngồi trong sân nhỏ của mình, ngắm nhìn bầu trời bốn phía. Tính cách ta cũng dần trở nên điềm tĩnh, dịu dàng như bây giờ.

Nghĩ lại, mọi chuyện như một giấc mơ.

Ta mang thai vào đầu thu năm đầu tiên gả cho Thẩm Tử An.

Thẩm gia vô cùng vui mừng khi biết tin này. Thẩm Tử An là con trai trưởng duy nhất của Thẩm gia, nên mọi người trong phủ đều nâng niu ta như nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ. Bà mẫu gọi ta đến dặn dò tỉ mỉ suốt hai canh giờ, tăng thêm sáu bà mụ dày dặn kinh nghiệm, rồi dặn dò người hầu phải luôn chú ý đến ta.

Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất.
 
Tống Nhu
Chương 17: Chương 17



Thẩm Tử An tan triều trở về, có lẽ đã nghe được tin tức, vội vã chạy đến. Có lẽ vì quá lo lắng, hắn còn vấp ngã ở bậc cửa. Bình thường hắn vốn rất điềm đạm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Không chỉ ta, cả đám nha hoàn trong phòng cũng bật cười khúc khích.

Hắn không để tâm, tiến đến nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hiếm khi thể hiện sự trẻ con, hắn cúi đầu áp lên bụng ta. Ta không nhịn được cười, nói với hắn: "Mới hai tháng thôi, làm sao có động tĩnh gì được."

Hắn đứng thẳng người, nhưng tay vẫn cẩn thận đặt trên bụng ta, chỉ nhìn ta mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy.

Đứa bé đến quá sớm, ở Thẩm phủ , ta dường như đang sống những ngày tháng bình yên mà ta luôn mong ước. Không hiểu sao trong lòng ta lại trào dâng một nỗi xót xa, chua chát khó tả.

Thẩm Tử An đối xử với ta rất tốt. Dù Đại Diêu là một quốc gia có phong tục khá cởi mở, nhưng việc đích tử cưới một người đã từng thành thân vẫn là chuyện hiếm có. Vậy mà, cả Thẩm phủ, từ trên xuống dưới, chưa từng để ta nghe thấy một lời gièm pha nào. Có lẽ, tất cả là nhờ vào Thẩm Tử An.

Dù không yêu ta, hắn vẫn bảo vệ ta chu toàn.

Ta thở dài, bỗng tự hỏi, nếu không có những chuyện trớ trêu, nếu Thẩm Tử An cưới được người hắn yêu, không biết hắn sẽ cưng chiều người ấy đến mức nào.

Từ khi mang thai, ta ở nhà học thêu thùa với các tẩu tử, may hài đầu hổ và yếm cho con. Thẩm Tử An cũng tan làm sớm hơn, mang công việc về phòng để có thể bầu bạn cùng ta. Thời gian cứ thế trôi qua trong bình lặng.

Vào dịp cuối năm, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các quan trọng thần và gia quyến. Biết Thẩm Tử An vừa cưới thê, Hoàng thượng đặc biệt dặn dò hắn dẫn ta theo, để tỏ lòng yêu quý và coi trọng Thẩm Tử An.

Lúc đó, ta đã mang thai hơn năm tháng. May mắn thay, đứa bé rất ngoan, ngay cả trong những tháng đầu thai kỳ cũng ít khi quấy rầy. Các biểu tẩu đều ghen tị với ta, khen đứa bé hiểu chuyện, không làm mẫu thân mệt mỏi.

Ta biết mình không nên nghĩ ngợi nhiều, nhưng không thể ngăn mình nhớ lại cảnh tượng mang thai đứa con đầu lòng.

Từ nhỏ ta đã mất mẫu thân, các nha hoàn thân cận lại không có kinh nghiệm về việc mang thai, nên khi biết mình có thai, ta rất bối rối, không biết phải làm gì.

Khi đi báo tin cho Tạ Vệ, ta vừa hồi hộp vừa lo lắng. Ta tự hỏi liệu hắn có ngạc nhiên không, có vui mừng không, có muốn chấm dứt chiến tranh lạnh không, dù sao đây cũng là con của hắn.

Hơn nữa, chúng ta đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi.

Ta không biết hắn sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin này, nhưng sau khi ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói với hắn rằng ta có thai, ta đã có câu trả lời.

Đồng tử của hắn co lại rất nhanh, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm băng giá, môi mím chặt. Ta không thấy chút niềm vui hay hạnh phúc nào trên gương mặt hắn.

Rất lâu sau, hắn lạnh lùng nói với đám nha hoàn phía sau ta: "Đã mang thai rồi, vậy các ngươi hãy chăm sóc tốt tiểu thư nhà mình đi."

Ta đã gả cho hắn bốn năm, mà hắn vẫn gọi ta là "tiểu thư nhà mình".

Nghe vậy, ta muốn bật cười, và thực tế là ta đã khẽ cười tự giễu. Lúc đó, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Tạ Vệ, thê tử chàng không phải do ta hạ độc chết. Ta không hề liên quan đến những chuyện này. Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao chàng lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Là vì mẫu thân chàng đã mất nên chàng không còn ai để trút giận sao? Vậy còn ta, chẳng lẽ ta không vô tội sao?"
 
Tống Nhu
Chương 18: Chương 18



Tạ Vệ khựng lại một chút, rồi vẫn quay lưng bước đi. Lúc đó, ta nghĩ, những lời đồn đại không phải lúc nào cũng đúng. Ai cũng nói hắn không hề có tình cảm với người thê tử quá cố, nhưng đó là một lời dối trá lớn.

Tạ Vệ lạnh lùng với ta đến cực điểm, đám bà v.ú và nha hoàn dưới trướng cũng theo đó mà thay đổi thái độ. Tuy không dám quá lộ liễu, nhưng cũng bắt đầu giở trò khinh thị. Ta lại sợ tổ phụ lo lắng khi biết tình cảnh của ta ở Tạ phủ, nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm những bà mụ giàu kinh nghiệm từ bên ngoài về chăm sóc mình.

Dù sao họ cũng không phải người của phủ, sự chăm sóc chỉ là hình thức, không thể gọi là tận tâm. Đứa bé trong bụng lại rất hay quấy rầy. Chưa đầy hai tháng, ta đã nôn ọe suốt ngày đêm, ăn không vào, đêm đến trằn trọc không ngủ. Chỉ trong một tháng, ta đã gầy đến nỗi nha hoàn bên cạnh nhìn thấy ta là rơm rớm nước mắt.

Những lúc khổ sở nhất, ta chỉ biết vu.ốt ve bụng bầu trong những đêm dài mất ngủ, tự nhủ lòng mình hãy cố gắng, rồi mọi chuyện sẽ qua.

Nhưng làm sao có thể vượt qua? Sau bao ngày chịu đựng, khi đứa bé ngoan ngoãn hơn, không còn quấy rầy nữa, thì Tạ Lam lại đẩy ta một cái.

Ta nhắm mắt, hít một hơi sâu, tự nhắc mình đừng nhớ về quá khứ nữa.

Mọi chuyện đã qua rồi.

Ngày yến tiệc trong cung nhanh chóng đến. Thẩm Tử An luôn âm thầm bảo vệ ta - từ khi ta mang thai, hắn đã như vậy. Ban đầu, ta không nhận ra điều đó, cho đến một lần đi lễ chùa, Bình Nhi, nha hoàn của ta, cười nói: "Phu nhân, người nhìn đại nhân kìa."

Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tử An. Hắn đang trò chuyện với vị chủ trì ở cách đó không xa. Ta không biết Bình Nhi muốn ta nhìn gì, nên hơi khó hiểu.

Bình Nhi khẽ giải thích: "Từ khi phu nhân mang thai, dù đại nhân ở đâu, làm gì, chỉ cần phu nhân ở đó, ngài ấy sẽ không rời xa phu nhân quá ba bước. Dù thoạt nhìn ngài ấy đang nói chuyện với người khác, nhưng thực tế, sự chú ý của ngài ấy luôn đặt lên người phu nhân."

Nàng vừa nói vừa khẽ cười: "Nếu phu nhân không tin, cứ nhìn thử xem." Nói xong, nàng đột nhiên cúi người đỡ lấy ta. Thẩm Tử An bên kia liền kết thúc cuộc trò chuyện, bước đến hỏi ta: "Sao vậy? Nàng không khỏe sao?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới lắc đầu nói không sao.

Bữa tiệc hôm nay không quá lớn, chỉ có các cận thần của Hoàng thượng và những người mà Hoàng thượng muốn răn đe hoặc coi trọng. Tổ phụ ta tuổi cao, đi lại khó khăn nên không đến. Ngoài vài vị đại thần trong Nội các mà ta chưa gặp, những người còn lại đều là gương mặt quen thuộc: nhà Quốc công Hầu gia - Nhị tiểu thư họ Vương vẫn trừng mắt nhìn ta như thường lệ, Diệp Uyển và phu quân là Tổng đốc Vận tải đường sông, Đại lý tự khanh, Công bộ Thị lang...

Khi mọi người vào tiệc, Hoàng thượng và các phi tần vẫn chưa đến. Các vị đại thần trên triều đình, dù chia thành nhiều phe phái đối đầu nhau, lúc này đều đang vui vẻ trò chuyện. Diệp Uyển thấy ta thì mắt sáng lên, bước đến nắm tay ta, mỉm cười hỏi: "Mang thai được mấy tháng rồi?"

Nàng vừa đến, Tổng đốc Vận tải đường sông, Đại lý tự khanh và Công bộ Thị lang cũng đến chúc mừng chúng ta, không khí nơi đây bỗng trở nên náo nhiệt. Thẩm Tử An đứng cạnh ta, mỉm cười ứng đối.

Khi thái giám báo tin Hoàng thượng đến, mọi người mới trở về chỗ ngồi, im lặng. Đây là lần đầu tiên ta gặp vị Hoàng thượng "may mắn" trong truyền thuyết. Mọi người quỳ xuống hành lễ, cho đến khi ngài cất tiếng cười lớn: "Đây chỉ là tiệc nhà, các khanh không cần đa lễ, mau đứng lên đi."

Khi thái giám bên cạnh đỡ ta đứng dậy, ta mới dám ngẩng đầu nhìn ngài một lần.

Hoàng thượng rất trẻ, dáng vẻ thư sinh. Người đứng cạnh ngài không phải là Tam hoàng tử phi năm xưa, nay là Hoàng hậu, mà là Quý phi Vương Nghiên Chi của phủ Quốc công. Vì từng có duyên gặp mặt một lần, nên ta nhận ra nàng.

Nàng mỉm cười đứng cạnh Hoàng thượng, vẻ thanh cao ngày xưa giờ đã trở thành sự cao quý.
 
Tống Nhu
Chương 19: Chương 19



Ánh mắt nàng lướt qua chỗ chúng ta, khi dừng lại trên người ta thì khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì.

Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho chúng ta ngồi xuống. Ta cúi đầu, ngồi cạnh Thẩm Tử An.

Sau đó là cảnh các quan thần nâng ly chúc tụng, các nữ quyến đều cúi đầu, cung kính lắng nghe.

Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, một vị thái giám bước vào bẩm báo, Tạ Đô chỉ huy sứ đã đến.

Dù đến muộn, nhưng Hoàng thượng tỏ vẻ không bận tâm, ngược lại còn vui mừng nói: "Cuối cùng hắn cũng đến rồi, mau mời vào."

Mọi người trong điện coi như không có gì xảy ra, có vẻ đã quen với việc này. Sự sủng ái mà Tạ Vệ nhận được quả là có một không hai.

Tạ Vệ nhanh chóng bước vào, hắn mặc huyền phục đen, hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng thượng cất giọng ôn hòa, mỉm cười: "Đừng đứng đó nữa, mau vào chỗ ngồi đi."

Hắn khẽ đáp lời, rồi ngồi xuống vị trí đối diện chúng ta. Ta thu lại ánh nhìn, tiếp tục lắng nghe những lời hàn huyên trên yến tiệc. Hoàng thượng gần như hỏi thăm từng vị đại thần có mặt, cuối cùng mới quay sang nhìn Thẩm Tử An, cười nói: "Lần trước khi Thẩm ái khanh thành thân, trẫm còn cùng Quý phi nói đùa rằng Thẩm đại nhân như cây thiết thụ ngàn năm nở hoa. Hôm nay được diện kiến Thẩm phu nhân, quả là trai tài gái sắc, trách sao ái khanh đến giờ mới chịu thành thân."

Cả điện vang lên tiếng cười, ta cũng mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an. Hoàng thượng hỏi thăm một vòng rồi mới lịch sự hàn huyên với Thẩm Tử An, nhưng lời lẽ lại mang ý thân mật, như thể vừa ban ân vừa răn đe.

Ta kín đáo nhìn sang Thẩm Tử An. Hắn ngồi bên cạnh ta, thần sắc vẫn bình thản, chỉ khẽ cười: "Hoàng thượng quá khen."

Hoàng Quý phi liền tiếp lời: "Không chỉ nở hoa, nghe nói Thẩm phu nhân đã mang thai vài tháng rồi, Thẩm đại nhân năm nay đúng là song hỷ lâm môn."

Tạ Vệ, người ngồi đối diện ta, nãy giờ vẫn cúi đầu, bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn thẳng vào ta.

Hoàng thượng cũng tỏ vẻ hứng thú, "Ồ" lên một tiếng rồi nói: "Vậy thì đại hỷ, phải thưởng!"

Hoàng Quý phi nói: "Vậy thì thưởng chậu san hô đỏ kia đi. Chậu san hô mà ngoại quốc tiến cống ấy, màu sắc cũng rất hợp với không khí vui mừng."

Ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu tạ ơn. Khi ta hành lễ, Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, rồi di chuyển xuống bụng ta, khẽ dừng lại.

Khi ta xoay người trở về chỗ ngồi, ánh mắt hắn từ bụng ta di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta trở về chỗ ngồi của mình.

Sau màn chào hỏi xã giao, chủ đề câu chuyện lại hướng về phía Tạ Vệ. Hoàng thượng nhìn Tạ Vệ, giọng điệu đầy quan tâm: "Thẩm ái khanh đã có song hỷ, Tòng Gia, trẫm biết đệ muội mấy năm trước đã qua đời vì bệnh, kế thê sau khanh cưới lại không biết tốt xấu, dám hòa ly với khanh. Khanh cô đơn lẻ bóng, công việc triều đình lại bận rộn, phủ đệ cũng không có ai chăm sóc. Trẫm thấy khanh gầy đi nhiều rồi, cũng nên tìm một người biết điều để chăm sóc khanh."

Câu nói này khiến cả điện im phăng phắc. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng thượng chỉ biết đến chuyện các thần tử thành thân, chứ không hề hay biết về mối quan hệ giữa Tạ Vệ, ta và Thẩm Tử An. Nếu không, hắn đã không đem chủ đề này ra bàn luận một cách thẳng thừng như vậy. Những người biết rõ ngọn ngành đều cảm thấy khó xử.

Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, đáp: "Thần chưa vội ạ."
 
Back
Top Bottom