Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hổ Phách - Zhihu

Hổ Phách - Zhihu
Chương 20



"Chính nàng ép ta!" Mắt hắn đỏ ngầu, "Ta đã nhịn nàng ở trong nhà một gã nam nhân lạ lâu như vậy, đã đủ rồi chứ! Nàng còn muốn ta thế nào?"

Lân Nhi bị dọa khóc òa, đánh hắn liên tục: "Ông buông ta ra! Ông buông ta ra! Ông là đại ác quỷ! Sư phụ! Cứu con!"

Tiêu Cảnh Chi thực sự tức giận, lớn tiếng nói: "Ta mới là cha ngươi! Ngươi là thằng nhóc ăn cháo đá bát!"

37

Lân Nhi khóc òa.

Ta muốn đến bế nó xuống, Tiêu Cảnh Chi nắm lấy tay ta, kéo ta đi.

Về võ công, ta tự nhiên không phải là đối thủ của hắn.

"Tướng quân, buông tiểu thư ra!" Giọng nói trầm lặng của Vương Đại vang lên, khuôn mặt hắn vẫn không biểu cảm.

"Chuyện của chủ nhân, có chỗ cho một người hầu như ngươi nói sao?"

Vương Đại vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nói: "Buông tiểu thư ra, còn có tiểu thiếu gia."

"Hôm nay ngươi nhất định phải mang họ đi sao?"

Vương Đại rút ra thanh đao lớn của mình, nói: "Trước tiên hỏi thanh đao của ta, có đồng ý hay không đã."

Tiêu Cảnh Chi nhìn chằm chằm Vương Đại.

Vương Đại lạnh lùng nhìn hắn.

Ta nhanh chóng giật lại Lân Nhi từ tay hắn.

Lân Nhi khóc nức nở, ôm chặt cổ ta.

Chu Hoằng Chân vội vã đi vào, nhìn thấy tình hình này, cười lạnh nói: " Tiêu Tướng quân vừa trở về, nước mắt của vợ con ngươi chẳng ít đâu."

Ta lạnh lùng nói: "Cảnh Chi, chúng ta quen biết từ thời niên thiếu, lưỡng tình tương duyệt mới thành thân, giờ đây nếu ngươi và ta không còn duyên, ta cũng hy vọng không làm cho nó quá khó coi. Loại chuyện xé rách mặt này, ta sẽ không làm, cũng xin ngươi đừng ép ta."

Mặt hắn âm u khó coi, cắn răng nói: "Nàng rốt cuộc muốn ta thế nào, mới có thể tha thứ cho ta?"

38

Không lấy được thư hòa ly, vậy thì khỏi lấy.

Hắn yêu cưới bao nhiêu thì cưới.

Ta cũng coi như mình là người tự do rồi.

Tưởng rằng Tiêu Cảnh Chi đã bị chọc tức, chắc hẳn sẽ không đến nữa.

Không ngờ, hôm sau, hắn liền kéo xe ngựa đến trước cửa vương phủ, từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến nửa đêm.

Quản gia của vương phủ lau mồ hôi trên trán, liên tục báo cáo với Chu Hoằng Chân.

"Vương gia, người đến xem rất đông. Sợ rằng mai trong thành sẽ truyền ra khắp nơi—"

Lão quản gia liếc ta và Lân Nhi một cái, ý tứ không nói cũng hiểu, kinh thành sẽ truyền ra rằng đường đường vương gia và một nữ nhân có chồng lén lút qua lại, chồng người ta đến đón, mà còn không thả người, đây không phải rõ ràng là cướp vợ người ta thì là gì?

Hơn nữa, Tiêu Cảnh Chi là anh hùng của Đại Chu, mà Chu Hoằng Chân là vương gia của Đại Chu, với thân phận và bối cảnh như vậy, càng làm cho Chu Hoằng Chân giống như dựa vào thế lực ức h.i.ế.p người hơn.

Nửa đêm, ta ngồi trước ngọn nến, Lân Nhi ngủ say trong chăn.

Ta lặng lẽ thở dài.

Bao nhiêu năm phu thê, hóa ra chúng ta thực sự không hiểu nhau.

Ta tưởng rằng hắn sẽ không thay lòng.

Hắn tưởng rằng ta luôn mềm lòng.

Vậy nên chúng ta đều đã bỏ lỡ nhau, ngược lại khiến cho sự việc trở nên căng thẳng như vậy.

E rằng, ngày mai sẽ có ngự sử bắt đầu dâng sớ hặc tội Chu Hoằng Chân.

Mở cửa sổ ra, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi lả tả.

Dưới mái hiên ánh đèn mờ ảo, trong sân có một bóng người, đang im lặng nhìn ta.

Khi hắn nhìn ta, nước mắt ta liền rơi xuống.

Không phải là không đau lòng.

Một tấm chân tình trao nhầm, mấy năm tháng như nước trôi đi.

Sự tin tưởng ta xây dựng với hắn, là một kỳ vọng vào hạnh phúc của cuộc đời.

Tiêu Cảnh Chi đối với ta mà nói, không chỉ là người ta yêu mến, mà còn là bạn đồng học, huynh trưởng, bạn chơi.

Đi theo ngoại công, người đối xử với ta rất tốt, nhưng ta không thể kể lể tâm sự với ngoại công, ta cũng không thể dựa dẫm vào người mọi việc, dưới ánh mắt nghiêm khắc của người, ta chỉ có thể trưởng thành. Có thể hỗn xược, nhưng nhất định phải cứng rắn, trong thế giới ăn thịt người này mới có thể sống sót.

Nhưng Tiêu Cảnh Chi không giống vậy, hắn sẽ cùng ta luyện kiếm, giả vờ thua ta. Sẽ giúp ta chép bài tập. Ta nũng nịu, hắn dỗ dành ta. Ta quậy phá, hắn không nói hai lời cùng ta.

Ta có rất nhiều rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều điều, đều muốn nói với hắn.

Ta vẫn luôn chờ đợi hắn trở về. Ta muốn kể cho hắn nghe những chuyện thú vị khi Lân Nhi còn nhỏ. Muốn cùng hắn ôm nhau trong đêm tối, sưởi ấm cho nhau. Ta muốn cùng hắn ngắm hoa xuân trăng thu, mưa hè tuyết đông.

Ta muốn cùng hắn sớm sớm chiều chiều.

Nhưng, khi ta nghĩ như vậy, hắn đang nghĩ gì, hắn đang làm gì?

Hắn đang ôm một nữ tử khác, thổ lộ tình ý.

"Uyển Dao, ta biết sai rồi, tha thứ cho ta một lần, được không?"
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 21



Không biết từ lúc nào, hắn đã rất nhẹ nhàng đến bên cửa sổ.

Chúng ta một người ở trong cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ.

Giống như nhiều năm trước đây. Ta ở trong cửa sổ đọc sách, hắn bẻ một cành mai đầu tiên của mùa đông, đưa qua cửa sổ, trên đó còn vương tuyết trắng.

Giống như khi hắn ở trong nhà làm hai phần bài tập, ta chơi đủ rồi, đầy người bùn đất xuất hiện trước cửa sổ dọa hắn, hắn luôn vuốt mũi ta một cái.

Những thời khắc đó, đều là tình yêu mà chúng ta dành cho nhau.

39

"Nếu như," ta hít mũi, nửa đêm luôn khiến người ta dễ dàng sinh lòng yếu mềm: "Nếu như, chúng ta chỉ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hoàn toàn xa lạ mà thành thân, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

"Nhưng, ngươi đã làm tan vỡ tình yêu ta dành cho ngươi, còn có niềm tin."

"Ta sẽ không bao giờ trở về với ngươi."

Nghĩ lại những chuyện đã qua, ta buồn bã nhìn hắn: "Tiêu ca ca, chúng ta đều đã trưởng thành, không còn có thể trở về thời kỳ của Bạch Lộc Thư Viện nữa."

Thân thể hắn run rẩy.

"Ngươi về đi. Lân Nhi ta sẽ mang đi."

"Uyển Dao—" hắn ngăn ta đóng cửa sổ, "Đừng như vậy—nàng có phải là đang giận ta vì chuyện với Triều Châu không? Nàng báo thù đi, được không? Ta biết Chu Hoằng Chân thích nàng, chờ đợi bao năm, chẳng phải là vì mong ngày hôm nay sao? Nàng đi tìm hắn, báo thù trở về, rồi chúng ta sẽ cùng nhau về nhà sống những ngày tốt đẹp, được không? Uyển Dao, họ đều chỉ là khách qua đường của chúng ta, chỉ là sự xuất hiện ngắn ngủi mà thôi—"

"Đủ rồi!" Ta tức giận nói, "Ngươi đừng xúc phạm vương gia!"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Giọng Tiêu Cảnh Chi mang theo tiếng khóc, "Nàng rời bỏ ta một cách quả quyết như vậy, chẳng phải là nhìn thấy hắn đã chờ nàng bao năm, phát hiện ra hắn tốt hơn, nên mới nhất định rời bỏ ta sao? Nàng nghĩ ta không nhận ra, nếu năm đó không phải ta gặp nàng trước, nàng đã sớm ở bên hắn rồi đúng không! Còn lúc ta cầu hôn nàng, nàng do dự, dám nói không có chút nào là vì hắn sao! Còn có Lân Nhi, tại sao nó đối với người ngoài còn thân thiết hơn với ta là cha? Nàng có phải là thường xuyên dẫn Lân Nhi đi gặp hắn khi ta không có ở đây?"

"Ngươi đang nói bậy bạ gì thế! Ngươi lại nghi ngờ ta? Bao năm qua, trong lòng ngươi, ta chỉ là nữ nhân như vậy?"

Ta thực sự cảm thấy đau lòng, hóa ra hắn luôn không tin tưởng ta!

"Không phải... " Tiêu Cảnh Chi thấy ta giận dữ, tái nhợt giải thích: "Uyển Dao, ta tin nàng, nhưng... nàngi đừng dễ dàng tin tưởng người khác được không? Nàng hãy theo ta về, sau này muốn đánh muốn mắng, tùy ý nàng..."

"Vĩnh viễn không thể."

Ta đóng cửa sổ một tiếng thật lớn.

Hắn nói nhỏ: "Ta không động lòng với nàng ta, ta chỉ yêu nàng... Uyển Dao..."

Con người, luôn sau khi mất đi, mới hiểu được trân trọng.

Hắn quỳ trong tuyết suốt đêm.

Ta ngồi bên cửa sổ suốt đêm.

Tình yêu tuổi trẻ, không thể so với sự k*ch th*ch nhất thời.

Ngày hôm sau, ta và Lân Nhi đang ăn sáng, Chu Hoằng Chân đi vào.

Hắn muốn dẫn chúng ta đi ngay lập tức.

Hành lý đã được chất lên xe ngựa.

Ta ngạc nhiên một lúc, cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất.

Ở lại kinh thành, hoàng thượng không muốn cho Tiêu Cảnh Chi hòa ly với ta.

Còn ta, không muốn trở về.

Giằng co, chỉ mang đến nhiều trò cười hơn.

"Vậy còn công vụ của ngài?"

Hắn cười ngạo nghễ, như muốn bỏ mặc triều đình, từ nay chỉ làm hiệp khách tiêu dao: "Ta đã làm vương gia nhàn rỗi bao năm, triều đình có ta hay không cũng không khác gì. Vì hoàng huynh hao tâm tổn trí nhiều năm như vậy, ta sớm đã muốn nghỉ ngơi rồi."

Tiêu Cảnh Chi vì không đủ sức, đã sớm ngất đi. Hắn nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, lại trong tuyết lớn chịu đựng một ngày một đêm, sáng ra gia nhân phát hiện hắn ngất xỉu trong sân, vội vàng đưa về tướng quân phủ.

Hành trình diễn ra một cách thuận lợi ngoài ý muốn.

Ta lo sợ Tiêu gia sẽ đến cướp Lân Nhi, nhưng thực tế chứng minh ta nghĩ quá nhiều rồi.

Ta đã đi, Tiêu gia sẽ có tân nương mới, cũng sẽ có hài tử mới.

41

Chu Hoằng Chân cưỡi ngựa theo sát xe ngựa của ta và Lân Nhi.

Lân Nhi cứ luôn động đậy, một lát lại vén rèm xe ngựa, đáng thương nói: "Sư phụ, Lân Nhi cũng muốn cưỡi ngựa."

"Không được." Chu Hoằng Chân hiếm khi nghiêm khắc với nó, "Trên đường lạnh, nếu Lân Nhi cảm lạnh, mẹ con sẽ đau lòng."

Chuyến đi này, Chu Hoằng Chân hoàn toàn không giống như là quyết định rời đi đột ngột, mà giống như đã lên kế hoạch từ lâu, ngoài hành lý đầy đủ, hắn còn mang theo một thái y bên mình.

Sau năm sáu ngày trên đường, khuôn mặt cười của Lân Nhi cũng không tránh khỏi có chút tái nhợt.

Xe ngựa xóc nảy, đồ ăn trên đường tự nhiên không tinh tế như trong phủ, nó có chút khó chịu cũng là điều bình thường.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 22



Chúng ta nghỉ ngơi tại trà quán, lại bị tập kích.

Đối phương mười mấy người, nhưng phóng khói mù, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Một mũi tên nhọn xuyên không mà đến, ta ôm Lân Nhi lăn sang một bên, mới miễn cưỡng tránh được.

Có lẽ là khói mù ảnh hưởng đến tầm nhìn, đối phương không b.ắ.n tên nữa, mà dùng chân nhẹ điểm, chiêu chiêu tàn độc tấn công ta!

Trong lúc đánh nhau, đối phương hừ lạnh: "Lâm Uyển Dao, chỉ khi ngươi chết, Tiêu Cảnh Chi mới sẽ c.h.ế.t tâm cưới ta!"

Là Triều Châu.

"Lần trước cũng là ngươi?" Ta hỏi.

"Tất nhiên."

Ta lùi lại, Vương Đại phía sau ta lập tức chiêu chiêu trí mạng tấn công Triều Châu.

Nàng rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, không thể tin nói: "Một tên mã phu mà biết võ công?"

Vương Đại không nói lời vô ích, rất nhanh Triều Châu đã bị hắn một cước đá trúng ngực, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Khăn đen trên mặt nàng rơi xuống, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này khói mù tan hết, những người bịt mặt khác do Triều Châu mang đến đều c.h.ế.t dưới tay hộ vệ.

Chu Hoằng Chân đến bên cạnh ta, giọng nói lạnh lùng đầy sát khí, nói: "Cuối cùng đã dẫn được nàng ta ra, giờ lập tức g.i.ế.c nàng ta, để diệt trừ hậu hoạ."

Triều Châu nhìn chúng ta, sợ hãi lùi lại: "Đừng, các ngươi không thể g.i.ế.c ta! Ta là công chúa Mông Cổ! Ta liên quan đến bang giao hai nước! Các ngươi g.i.ế.c ta, biên giới sẽ tái chiến, các ngươi sẽ là tội nhân!"

Chu Hoằng Chân cười lạnh: "Mông Cổ không địch nổi Đại Chu, cho nên đầu hàng, nguyên nhân thực sự của việc đình chiến là các ngươi không phải đối thủ của Đại Chu, chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ là nhờ tình yêu chó má của ngươi và Tiêu tướng quân? Lại nói, công chúa Mông Cổ có mười mấy người, không chừng những tỷ muội của ngươi còn mong ngươi c.h.ế.t rồi, để thay thế ngươi đấy!"

Lúc này, Tiêu Cảnh Chi cũng nhanh chóng cưỡi ngựa đến, nhìn tình hình dưới đất, hắn ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Tiêu Cảnh Chi không thể tin hỏi: "Tại sao muốn hại vợ con ta?"

Triều Châu dường như thấy được cọng rơm cứu mạng: "Cảnh Chi, cứu ta! Họ muốn g.i.ế.c ta!"

"Tại sao ngươi muốn ám sát vợ con ta?" Hắn vẫn là câu nói đó.

"Ta không g.i.ế.c họ, chàng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đón họ về! Ta vì chàng mà ly hương, giờ chàng nói không cưới ta là không cưới ta! Chàng bảo ta phải làm sao? Ai cản đường ta, ta sẽ g.i.ế.c người đó!"

Tiêu Cảnh Chi đối với nàng tràn đầy thất vọng, hắn nói: "Ngươi lòng dạ rắn rết, Đại Chu không thể dung nạp ngươi, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, đưa ngươi trở về Mông Cổ."

"Hừ." Chu Hoằng Chân lạnh lùng cười một tiếng nói, "Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng, tướng quân ở chiến trường cũng là cái loại tâm địa Bồ Tát này sao?"

Tiêu Cảnh Chi sắc mặt không được tốt, ngay cả việc duy trì vẻ ngoài cung kính với Chu Hoằng Chân cũng không thèm làm, chỉ lạnh nhạt nói: “Vương gia, nàng ta đã bị trọng thương, đám thị vệ đều đã bị giết, như phế vật, dù sao cũng là công chúa của Mông Cổ...”

“Bản vương không quan tâm nàng ta có phải công chúa hay không.” Chu Hoằng Chân cười lạnh một tiếng.

Hắn từng bước tiến đến trước mặt Triều Châu.

Triều Châu, không còn đường lui.

Thanh kiếm trong tay hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Chu Hoằng Chân luôn quyết đoán g.i.ế.c chóc, trên con đường giành lấy quyền lực hoàng gia, hắn chính là đứng trên đống người chết, đón lấy chiến thắng thuộc về hắn và huynh trưởng của hắn.

Hắn không phải là người nhân từ.

Ta nắm lấy tay hắn, nói: “Vương gia, đừng.”

Hắn nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn ta.

Triều Châu lúc này cũng ngừng khóc, ánh mắt bùng lên hy vọng.

Ta đưa Lân Nhi cho hắn, nói: “Con trai, nhắm mắt lại.”

Lân Nhi nằm trên cổ Chu Hoằng Chân, ta nhận lấy kiếm từ tay hắn, trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, liền đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c nàng ta.

Khóe miệng Triều Châu từ từ tràn ra m.á.u tươi.

Nàng nhìn n.g.ự.c mình, rồi nhìn ta, ngón tay muốn nâng lên, cuối cùng vô lực rũ xuống.

Ta rút kiếm ra, m.á.u tươi phun trào.

Nàng ngã xuống đất.

Vương Đại đi kiểm tra mạch cổ của nàng, một lúc sau, lắc đầu với ta.

Triều Châu c.h.ế.t rồi.

Ta tự tay g.i.ế.c nàng ta.

Ta sẽ không có lòng từ bi của nữ nhân, dung túng một thanh kiếm sắc bén ẩn náu trong bóng tối, đe dọa sự an toàn của ta và Lân Nhi.

Chu Hoằng Chân đương nhiên có thể thay ta, nhưng ta không thể mãi mãi dựa vào người khác.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 23



Tiêu Cảnh Chi dường như bị chấn động.

Một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta luôn bảo vệ nàng, không để đôi tay nàng nhuốm máu.”

“Vì vậy, sau này ta không cần ngươi bảo vệ nữa.”

Lân Nhi bị dọa sợ, Chu Hoằng Chân ôm nó nhẹ nhàng dỗ dành.

Ta và Tiêu Cảnh Chi nhìn họ đi vòng quanh bên cạnh xe ngựa.

Tiêu Cảnh Chi đau khổ nói: “Thực ra, ta đã sớm phát hiện, hai người rất giống nhau. Khi đó, ta rất hoảng hốt, sợ nàng bị hắn cướp đi...”

“Ngươi đừng nói bậy nữa được không? Chúng ta rất trong sạch, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi chắc?”

Ta có chút tức giận, Chu Hoằng Chân đã giúp đỡ mẹ con ta rất nhiều, không nên bị người khác bôi nhọ, hơn nữa giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng.

Trên mặt hắn hiện ra biểu hiện có chút tổn thương, bởi vì giữa chúng ta luôn là tình yêu đằm thắm, sao có thể ngờ đến ngày hôm nay mà nhìn nhau lại cảm thấy chán ghét chứ?

Hắn muốn nói gì đó nhưng ta đã không còn gì để nói với hắn nữa rồi.

Trước khi lên ngựa, hắn nói: “Uyển Dao, có thể ôm nàng một cái nữa không?”

Ta nhớ lại hắn và Triều Châu trong thư phòng ôm hôn, lắc đầu.

Hắn vô lực buông thõng tay.

Tiêu Cảnh Chi đi rồi.

Lân Nhi nằm trong lòng Chu Hoằng Chân, len lén nhìn hắn một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Làm sao nó không thể yêu một người cha được thế nhân tôn sùng chứ?!

Trên đường, ta nghe thấy Lân Nhi thì thầm với Chu Hoằng Chân: “Sư phụ, hôm đó cha để con lại ở sân luyện võ, Triều Châu đã tìm đến Lân Nhi, nói rằng nàng ta đã mang thai với cha, còn nói sẽ đuổi mẫu thân và Lân Nhi ra khỏi phủ.”

Chu Hoằng Chân đau lòng ôm hắn: “Ở đây, sư phụ mãi mãi sẽ không có người phụ nữ nào nói những lời như vậy.”

Lân Nhi vẫn có chút buồn bực.

43

Đi gần một tháng đường, mới đến được Hàng Châu.

Ngoại công nhìn thấy chúng ta, vui mừng đến rơi nước mắt.

Chu Hoằng Chân giả danh là một thương nhân.

Và là cố nhân với ta, vì vậy hộ tống ta xuống phía Nam.

Ngoại công tự nhiên rất cảm kích hắn, nhưng cũng vui vẻ tiễn hắn ra khỏi phủ.

Còn nói với ta: “Cho dù tái giá, cũng nên chọn rể. Đừng từ một nhà môn phiệt ra, lại vào nhà khác.”

Chu Hoằng Chân mua một căn nhà ở bên cạnh nhà họ Thôi, sống tại đó.

Hằng ngày Lân Nhi vẫn đi học.

Sau này để tiện lợi, chúng ta đập vỡ bức tường giữa hai nhà, xây một cánh cổng, cũng thuận tiện cho Lân Nhi đi lại.

Ta bắt đầu học cách tiếp quản công việc làm ăn của ngoại công, ra ngoài cũng giả nam trang, bận rộn không ngừng.

Mùa đông qua đi, mùa xuân đến, chúng ta đã trở lại được gần ba tháng, Lân Nhi đã chơi khắp phố phường Hàng Châu...

Hơn nữa... nó đã 6 tuổi rồi, đến tuổi chó cũng chê.

Suốt ngày không phải làm bẩn quần áo thì ôm một đống mèo chó lang thang không biết nhặt ở góc nào về, hơn nữa thường chơi đến quên cả về nhà với những đứa trẻ sống gần đó, ăn cơm cũng phải gọi ba lần bốn lượt.

Nói nó, nó lại ngoan ngoãn không thôi, miệng liên tục nhận lỗi, nhưng quay đầu liền tái phạm.

Nói nhiều, nó lại xị mặt, một vẻ không vui, cảm thấy người lớn không thương nó nữa.

Khắp nhà, thư phòng, bếp, vườn hoa, đều là nơi nó gây rối.

Nó và những người bạn mới quen, còn chạy đến trà lâu nghe kể chuyện, rồi đốt hương quỳ lạy trong hẻm, cắt m.á.u ăn thề...

Bây giờ, nó đang chơi bên đường, Vương Đại như cây cột, ôm kiếm đứng từ xa.

Lân Nhi trên người sáng nay ra ngoài còn mới tinh, bây giờ đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.

Trên tóc còn dính một chiếc lá cây.

Ta một lời khó nói hết nhìn Chu Hoằng Chân, nói: “Chu công tử, ngài rốt cuộc đã dạy hắn thế nào? Bây giờ càng ngày càng không ra gì rồi.”

Chu Hoằng Chân bận xong công vụ, chuyển sang cửa hàng của Thôi gia, đúng lúc ta đang ở đó kiểm tra sổ sách, hắn liền cùng ta trở về.

Hắn nắm chặt tay, ho nhẹ hai tiếng với vẻ áy náy, nói: “Cô không thấy hiện giờ hắn thế này, rất giống lần đầu tiên cô gặp ta sao?”

Một câu nói của hắn, kéo ta trở về quá khứ xa xôi.

Ta và Chu Hoằng Chân lần đầu tiên gặp nhau, là vào một ngày xuân.

Thời tiết rất đẹp, dưới núi Bạch Lộc Thư Viện có một mảng lớn hoa cải nở rộ.

Bướm bay lượn, thật là đẹp.

Vì ta ngủ gật trong giờ học, bị thầy phạt xuống núi gánh nước, con tiểu Hoàng của thư viện vui vẻ chạy theo ta, đến cánh đồng hoa cải, Tiểu Hoàng vui vẻ đuổi bướm, dáng vẻ ngốc nghếch đó làm ta bật cười.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 24



Vốn bị thầy phạt nên tâm trạng không vui, bây giờ thấy con ch.ó cũng vui như vậy, ta lại có lý do gì mà không vui?

Ta lập tức đặt thùng nước sang một bên, cùng Tiểu Hoàng đuổi bướm... đuổi bướm thực sự rất vui...

Kết quả ta nhảy nhót quá hăng hái, không chú ý dưới chân, liền hụt một bước, rơi xuống mảnh ruộng bậc thang bên dưới.

May mà đất mềm, ta cũng không bị thương, chỉ là ngã có chút thảm hại.

Tiểu Hoàng nhìn ta sủa vang, dường như đang chế nhạo ta.

Ta bực mình nói: "Tất cả là tại ngươi, con ch.ó ngốc này! Nếu không phải ngươi cứ đòi đuổi bướm, ta đâu có ngã xuống đây?"

Tiểu Hoàng sủa càng lớn tiếng, còn điên cuồng quay vòng quanh cái đuôi của mình, sau đó... nó lăn theo đường cũ của ta, đè lên người ta...

"Ôi chao! Ngươi đúng là chó ngốc! Sau này gọi ngươi là ngốc Tiểu Hoàng cho rồi!" Ta tức giận nói.

"Phì!" Trên kia có một công tử áo gấm nhìn chúng ta cười phá lên.

Ta cảm thấy mất mặt, khi hắn hỏi đường, ta cố ý chỉ cho hắn một con đường ngược lại.

Để hắn vòng thêm nửa canh giờ.

Đó chính là lần đầu tiên ta gặp Chu Hoằng Chân.

Sau này hắn nhìn ta lúc nào cũng âm u, lại thấy ta bên cạnh huynh trưởng của hắn, thường khiến huynh trưởng của hắn mải chơi bỏ bê chính sự, nên càng không có sắc mặt tốt với ta.

Nhiều năm trôi qua, Chu Hoằng Nghi đã lên ngôi, tự nhiên không thể thân thiết như xưa.

Tiêu Cảnh Chi đã trở thành đại tướng quân nổi danh khắp Đại Chu, còn ta... với hắn không thể quay lại những tháng ngày tuổi trẻ đầy tình cảm sâu sắc đó.

Không ngờ rằng, năm xưa người ghét ta nhất là Chu Hoằng Chân, lại trở thành người gần gũi với ta nhất, cũng là người giúp đỡ ta nhiều nhất.

Vận mệnh, thực sự khiến người ta khó mà đoán trước được.

45

Ta mỉm cười, nói: "Năm xưa ngài ghét ta như vậy, có phải là vì lần đầu tiên gặp ta đã lừa ngài không?"

Nhớ về thời trẻ dại ấy, vô lo vô nghĩ, ta không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm vô hạn.

Chu Hoằng Chân mày mắt cong cong, ý cười từ mắt hắn chậm rãi thấm ra ngoài, nói: "Ta nào phải là người nhỏ mọn như vậy."

"?"

Ta còn muốn hỏi, một bàn tay đen nhẻm vén rèm xe ngựa lên, lộ ra khuôn mặt hoa mèo của Lân Nhi.

Giọng trẻ thơ của hắn, cung kính nói với ta: "Mẫu thân, hôm nay con muốn mời khách, xin mẫu thân vì con mà chuẩn bị một bữa tiệc."

Đúng là bộ dạng muốn nhanh chóng trưởng thành.

"Ồ?" Ta đứng dậy xuống xe, hỏi: "Con muốn mời ai? Có bao nhiêu người?"

Đằng sau Lân Nhi, đứng đó mười hai đứa trẻ trạc tuổi với hắn, có lớn có nhỏ, đều mở to đôi mắt ngây thơ vô tội tò mò nhìn ta, trong mắt có sự mong đợi.

"Chỉ có bấy nhiêu người. 12 người." Hắn còn nhấn mạnh, "Đều là huynh đệ của con."

"Được rồi, mẫu thân sẽ đi chuẩn bị ngay. Có món nào đặc biệt muốn ăn không?" Ta nói chuyện rất dễ dãi.

Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu như vậy với ta.

Khuôn mặt hoa mèo của Lân Nhi trông hồng hào, hắn nói: "Thì... mang hết món con thích lên một phần đi."

Thái Nguyệt phì cười một tiếng: "Thiếu gia, những món ngài thích hơi nhiều đấy! Một bàn chắc không đủ đâu."

"Thái Nguyệt cô cô!" Lân Nhi có chút tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc của người lớn, hành lễ với ta, "Đa tạ mẫu thân, con xin phép đưa các huynh đệ đến bái kiến sư phụ, rồi về nhà dùng tiệc."

Mười hai đứa trẻ lớn nhỏ tấp nập đi, có mấy đứa vây quanh Lân Nhi nói: "Tiêu Thiên Lân, ngươi giỏi thật, không bị mẹ ngươi đánh đòn! Lần trước ta nói với mẹ ta như thế, mẹ ta chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy một cành trúc, liền hỏi ta đã làm xong bài tập chưa! Giờ m.ô.n.g ta vẫn còn đau đây này."

Mấy đứa trẻ khác phụ họa theo.

Lân Nhi cố nhịn vẻ đắc ý, nghiêm trang nói: "Mẹ ta chưa bao giờ đánh ta, vì—ta là người lớn!"

Câu nói này khiến đám nhóc tôn kính hắn hơn.

Chu Hoằng Chân xuống xe, đứng bên cạnh ta, theo ánh mắt ta nhìn về phía trước, nói: "Thì ra kìm nén hắn quá."

"May mà kìm nén, không thì giờ hắn có thể làm trời rồi." Ta có chút bực mình nói, "Chu công tử, hắn giờ đi thỉnh an ngài rồi, ngài còn không mau quay về?"

Chu Hoằng Chân: "Tất nhiên rồi. Không thể không để sư phụ của hắn, giới thiệu giới thiệu huynh đệ của hắn."

Nói rồi, hai ta không hẹn mà cùng cười.

46

Sinh thần Lân Nhi hôm đó, huynh đệ của hắn đến phủ ăn uống no nê.

Chúng ở trong viện của Lân Nhi ăn uống.

Ta và ngoại công cùng Chu Hoằng Chân ở phòng ăn.

Giữa chừng, nha hoàn do dự đi đến, nói với ta: "Tiểu thư, thiếu gia hỏi, hỏi... có thể cho bọn họ uống một vò rượu..."
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 25



Ta: "Ngươi nói với hắn, nếu dám uống rượu, phạt cấm túc ba ngày."

"Vâng!" Nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi.

Ngoại công nói với ta và Chu Hoằng Chân: "Thiên Lân sắp 6 tuổi rồi, ta thấy vương gia công vụ bận rộn, chi bằng gửi nó vào thư viện, cũng để nó học thêm quy củ."

Ngoại công đã biết Chu Hoằng Chân là vương gia.

Chu Hoằng Chân hiện đang giám sát việc khai thông và xây đập kênh, ngăn ngừa lũ lụt mùa hè, công trình này khá tốn công sức.

Đôi khi Lân Nhi ở bên hắn chơi đến tối, ta đi đón người, luôn thấy hắn đang ở án đầu, xem lại sách cũ, bên cạnh chất đống sách cao cao.

Lân Nhi thì có khi nằm bò ở mép tháp ngủ say, có khi cũng cầm sách, dáng vẻ như người lớn ngồi ngay ngắn đọc.

Chu Hoằng Chân nói: "Ta cũng có ý đó, hơn nữa," nói rồi, hắn liếc nhìn ta một cái, tiếp tục nói: "Sắp tới ta sẽ đến Dương Châu giám sát công trình kênh, có thể phải rời đi một thời gian dài."

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.

Nhưng ngay lập tức bị ta đè nén xuống.

Chiều, lão quản gia của Chu Hoằng Chân gọi ta qua, nói hắn có việc tìm ta.

Ta đi qua, hạ nhân đang thu dọn hành lý.

Hắn ở thư phòng, đang xếp sách vào trong rương.

Thấy ta vào, hắn chỉ vào hai người thị vệ bên cạnh nói: "Hai người này võ công cao cường, ở lại bảo vệ cô và Lân Nhi."

Ta gật đầu.

Ngồi đó nhìn hắn thu dọn.

Trong lòng ta bất chợt dâng lên cảm giác không nỡ.

47

Khoảng thời gian này, hầu như ngày nào ta cũng gặp hắn.

Có lúc, là buổi sáng khi ra cửa, xe ngựa của hắn vừa hay đi qua, hắn sẽ vén rèm xe lên, nói với ta một tiếng chào buổi sáng.

Hoặc chiều tối về nhà, xe ngựa của hắn vừa đến cổng, ta luôn có thể nghiêng đầu thấy hắn, hắn cũng lặng lẽ nhìn ta.

Rồi chúng ta cười với nhau, coi như chào hỏi, mỗi người về phủ.

Có lúc là hắn bận xong lại đến cửa hàng, cùng ta trở về phủ.

Nếu buổi sáng và buổi tối đều không thấy hắn, thì là do hắn bận đến mức không chạm đất, khi trời tờ mờ sáng đã đi, tối muộn mới về. Lân Nhi theo lệ thường là mỗi ngày đến thỉnh an, nếu Chu Hoằng Chân về muộn quá, Lân Nhi đợi đến khi ngủ thiếp đi, ta lại phải đến đón về, luôn có thể thấy hắn.

Thói quen - là một thứ đáng sợ.

"Ngài đi bao lâu?" Ta nhẹ nhàng hỏi.

"Ít thì một tháng, nhiều thì ba tháng."

Hắn ngẩng đầu, ánh nắng mùa xuân xuyên qua cửa sổ, chiếu xiên lên mặt hắn, có cảm giác dịu dàng.

Hiện tại hắn ít khi lạnh lùng, không giống một vị vương gia cao cao tại thượng, mà như một thư sinh.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta.

Ta không tự nhiên mà liếc mắt nhìn qua nơi khác, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trà tráng men trên bàn.

Hạ nhân không biết từ khi nào đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Hắn đến gần ta, ta lùi về phía sau một chút, hắn dừng lại.

"Tại sao lại có bộ dạng giống như chú chó con bị bỏ rơi vậy?"

Hắn nhẹ giọng hỏi.

Ta đột nhiên có chút hoảng loạn, dường như cảm giác xấu hổ của thiếu nữ ngay lập tức đánh trúng ta.

Ta không biết phải trả lời thế nào.

"Sư phụ!"

Tiếng gọi của Lân Nhi kéo ta ra khỏi tình huống khó xử, ta vội vã lùi sang một bên.

Chu Hoằng Chân nhẹ nhàng thở dài, quay lại liền bế Lân Nhi lên, giơ cao, nói: "6 tuổi rồi, nặng lên nhiều!"

Lân Nhi đắc ý vỗ vỗ bụng, hỏi: "Sư phụ, ngoại công nói người phải đi Dương Châu? Vậy có mang theo Lân Nhi và mẫu thân đi không?"

Tên ngốc này, nếu Chu Hoằng Chân đi đâu cũng mang theo chúng ta, vậy chúng ta thành cái gì đây?

"Sư phụ, người mang con theo đi, Lân Nhi có thể mài mực, có thể cùng người ăn cơm, uống trà..."

Hắn ôm Lân Nhi, quay đầu mỉm cười nhìn ta nói: "Cô đồng ý đi, thì hắn sẽ đi."

Vì câu nói này của hắn, Lân Nhi đến khi ngủ vẫn không ngừng cầu xin ta.

Ta nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của hắn, thở dài một tiếng.

Thái Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu thư không nỡ xa vương gia, sao không theo đến Dương Châu, dù sao lão gia cũng có cửa hàng ở Dương Châu, cũng nên đi kiểm tra sổ sách."

Ta mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Là ngươi không nỡ xa Triệu Duệ phải không."

Triệu Duệ là một thị vệ bên cạnh Chu Hoằng Chân, Thái Nguyệt cả ngày chạy đến vương phủ, bày ra đủ kiểu tặng đồ ăn, thức uống, quần áo, mỗi lần khuôn mặt đều như bôi một cân mật, ngọt ngào vô cùng.

Thái Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Tiểu thư lúc nào cũng biết đùa ta!"
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 26



Chu Hoằng Chân đi nửa tháng.

Chiều tối, ta xuống xe ngựa, bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên dừng bước.

Ta nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Hoàng hôn buông xuống, liễu rủ rủ bóng.

"Tiểu thư, có chuyện gì sao?" Thái Nguyệt hỏi.

Ta lắc đầu.

Thực ra, ta chỉ đột nhiên nghĩ, trước đây có lẽ vào lúc này, có thể gặp Chu Hoằng Chân một lần.

Hôm nay, nếu cũng có thể gặp hắn một lần thì tốt biết mấy.

Ta có thể chẳng nói gì, chỉ là gặp mặt mà thôi.

49

Buổi tối, ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ ta trở về Bạch Lộc thư viện, chúng ta đang lén lút uống rượu.

Lúc đó ta 15 tuổi, hai huynh đệ Chu Hoằng Chân phải trở về kinh thành, ngoại công không đồng ý để ta đi kinh thành.

Trước khi chia tay, chúng ta say một trận.

Sau đó ta thực sự say, cả đất trời đều quay cuồng trước mắt ta.

Tiêu Cảnh Chi đưa ta về phòng, ta say đến chóng mặt, nhưng ý thức vẫn còn.

Ta mơ màng nằm trên giường, cảm giác như đã ngủ, lại có người đứng bên giường cách màn, sau một lúc, hắn ngồi xuống, nắm lấy tay ta.

Tay hắn rất ấm áp, mịn màng, lòng bàn tay có lớp chai mỏng.

Không phải tay của Tiêu Cảnh Chi.

"Ta phải đi rồi." Hắn nói, trong lòng ta giật mình, nhận ra đây là đang mơ.

"Lần này không biết có sống sót trở về được không." Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Mẫu phi đã sớm qua đời, ta cũng không có thê tử con cái, dù có thất bại, ta cũng chẳng còn vướng bận... ta vốn nghĩ như vậy... nhưng mà..."

Trong mơ, ta nghĩ, đây là giấc mơ gì, sao lại chân thực như vậy, ta còn mơ thấy Chu Hoằng Chân!

Hắn vốn luôn nhìn ta không thuận mắt mà.

"Nàng suốt ngày làm như không có tâm sự gì, thật sự rất khó chịu!" Hắn có chút ác ý nói, "Giống như người khác sống vất vả như vậy, chỉ là một trò cười mà thôi."

Có lẽ thấy nói chuyện qua màn không tiện, hắn vén màn lên, rồi nhìn ta, ta cũng mơ màng nhìn hắn.

Hắn giật mình một lúc.

"Nàng tỉnh rồi?"

"Ngài sao lại... vào giấc mơ của ta, Chu Hoằng Chân?"

"Mơ?"

"Đúng vậy, không phải mơ, chẳng lẽ ngài thực sự xuất hiện trong phòng ta sao? Cẩn thận ta đánh ngài đấy!" Nghĩ nghĩ, ta lại ấm ức nói: "Tiếc là, ta không đánh lại ngài. Tại sao, khi luyện kiếm, ngài không nhường ta?"

50

Hắn bật cười trong chốc lát, nhéo nhéo má ta.

Ta không hài lòng nhìn hắn: "Ngài trong mơ cũng vẫn đáng ghét như vậy."

"Ta sớm đã muốn nhéo nàng rồi. Mỗi lần nàng làm sai, liền bày ra bộ dạng vô tội như vậy, lần sau lại tiếp tục phạm lỗi, ta chỉ muốn nhéo mặt nàng."

Ta nắm lấy tay hắn, giữ trong tay mình: "Tay ngài thật thoải mái."

Ta như tìm được đồ chơi, tỉ mỉ v**t v*, nghịch ngợm tay hắn, các khớp ngón tay trắng trẻo, thon dài, lớn hơn tay ta gấp đôi.

"Vẫn ngốc như vậy." Hắn nhìn ta, trong mắt dường như có nỗi buồn vô tận: "Nếu nàng... gặp ta trước, nàng có phải sẽ... thích ta không?"

Ta nhìn hắn.

Hắn dường như hạ quyết tâm, nói với ta: "Ta lần này đi, không biết lành dữ thế nào, có vài lời, nếu bây giờ không nói, chỉ sợ sẽ mãi mãi chôn sâu trong lòng... Lâm Uyển Dao..."

Từ khi biết tên thật của ta, hắn luôn gọi ta đầy đủ họ tên.

Chỉ có hắn là gọi ta đầy đủ họ tên.

Ta vốn cảm thấy hắn và ta xa lạ.

Bây giờ lại thấy hắn gọi ta như vậy, lại có một sự dịu dàng mà người khác không có.

"Ta thích nàng..." Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Nàng cứ coi như đây là một giấc mơ. Trong mơ, ta không muốn kìm nén bản thân. Lần đầu tiên thấy nàng, ta đã thích nàng, ta biết nàng là nữ nhi, nhìn qua mềm mại, ngốc nghếch. Chỉ tiếc là... nàng đã gặp người khác."

Hắn dường như rất buồn, tuy ta cảm thấy hắn là kẻ đáng ghét, suốt ngày chỉ biết nghiêm mặt.

Nhưng hắn thực sự là người tốt, có lần mấy chúng ta đơn thương độc mã đi gặp đầu sỏ thổ phỉ trên núi, hắn thậm chí không màng đến an nguy của mình để che chắn mũi tên cho ta.

Ta lắc lắc tay hắn, nói: "Ngài đừng buồn."

Hắn nhìn chằm chằm vào ta hỏi: "Nếu không có Tiêu Cảnh Chi, nàng sẽ thích ta chứ?"

Đầu óc ta là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.

Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, mắt hắn là mắt đào hoa, vì uống rượu mà mang một chút sắc nước, trông đẹp đẽ rực rỡ.

"Ngài trông thật đẹp."

"Nàng thích chứ?"

"Không biết."

Hắn dường như rất thất vọng.

Để làm mỹ nhân vui vẻ, ta liền nói: "Nếu ta thích, ngài sẽ vui chứ?"

Hắn ừ một tiếng.

Ta nói: "Vậy ta thích. Ngài vui vẻ lên nào."

Hắn cười một chút.

Ta chưa từng thấy hắn cười như vậy bao giờ.

Tựa như hoa xuân nở rộ, mơ màng làm lu mờ cảnh sắc nhân gian.

Ta cũng theo hắn mà cười một chút.

"Nếu không có Tiêu Cảnh Chi, ta sẽ lấy nàng. Hoặc là, nếu nàng không lấy hắn, ta sẽ lấy nàng."

Ta nói: "Được."
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 27



Sáng dậy, ta ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Những ký ức bị lãng quên trong góc tối, đột nhiên cuộn trào trở lại.

Chuyện ngày say rượu không phải mơ, mà là chuyện thật sự xảy ra. Khi đó ta tỉnh dậy, luôn cảm thấy không thể tin nổi, liền nghĩ đó là ảo giác sau cơn say, còn tự cho mình là người tự đa tình, tưởng tượng Chu Hoằng Chân thích ta mà xấu hổ vô cùng.

Thậm chí - sợ Tiêu Cảnh Chi biết được.

Sau đó ta thuyết phục ngoại công, theo họ cùng về kinh thành, cũng trốn tránh Chu Hoằng Chân.

Còn hắn, cũng không bao giờ tỏ ra vui vẻ với ta.

Vì thế, ta càng tin rằng, đó chỉ là giấc mơ.

Sau này, trước vài ngày chuẩn bị thành hôn cùng Tiêu Cảnh Chi, Chu Hoằng Chân lại say rượu giữa đêm lẻn vào phòng ta.

Khi đó ta sợ c.h.ế.t khiếp, hắn đã say quá mức.

Ta không dám gọi người, nếu không thanh danh của ta và hắn sẽ bị hủy hoại.

Hắn nắm chặt cổ tay ta, hỏi ta thích Tiêu Cảnh Chi nhiều bao nhiêu.

Thật lòng mà nói, ta suýt nữa nghĩ rằng hắn có tình cảm đoạn tụ với Tiêu Cảnh Chi.

Vì thế ta rất hung dữ nói: "Ngài sẽ không cũng thích hắn chứ? Ta nói cho ngài biết, hắn là của ta đấy!"

Mắt hắn đầy màu đỏ, cứ nhìn chằm chằm, trên người pha trộn giữa mùi rượu và mùi thơm vốn có của hắn, ta chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, hơi thở cũng không ổn định, cường điệu yếu ớt hỏi: "Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Ta sắp thành thân rồi, ngài còn không cho ta yên ổn? Ngài ghét ta đến mức này sao?"

"Nói nàng ngốc, nàng thật sự ngốc." Hắn nhẹ giọng nói: "Nàng xem bộ dạng ngang ngược của nàng thế này, vào tướng phủ, chẳng phải bị ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t sao?"

"Hừ." Ta biết không thể lý luận với kẻ say, vẫn còn không hài lòng: "Ai dám ức h.i.ế.p ta? Cô gia đánh bẹp hắn!"

Hắn cười n.g.ự.c phập phồng, lại không đứng vững, cuối cùng dựa đầu vào vai ta.

52

Hắn chế nhạo ta: "Đến bị con gái của sơn trưởng ức h**p, nàng cũng chỉ có thể lén lút giấu đi khóc... nàng chỉ có chút bản lĩnh bắt nạt ta."

Ta vừa cố gắng đỡ hắn, vừa vội vàng: "Nói bậy! Con gái sơn trưởng không có ác ý, hơn nữa nàng không biết võ công, ta mà đánh nàng, có gì là anh hùng hảo hán?"

Hắn ngẩng lên nhìn ta, trong mắt ánh nước long lanh, đuôi mắt chân mày lấp lánh sắc đỏ.

"Sau này nàng mà bị bắt nạt, hãy tìm ta, ta giúp nàng đánh họ, ta không làm anh hùng hảo hán." Hắn nhẹ giọng nói, trong mắt có muôn phần không nỡ.

Ta đảo mắt: "Ngài không thể mong ta chút tốt lành sao?"

Thực ra ta trong lòng vẫn cảm động, ta và hắn quen nhau hai năm, tình bạn sinh tử chi giao. Hắn nhìn bề ngoài lạnh lùng, miệng lưỡi độc ác, thực ra việc gì tìm hắn, hắn đều sẽ lập tức giúp ta giải quyết.

Chúng ta cùng ngồi ở bậc thềm trước giường.

Hắn khẽ nói với ta, hắn và Chu Hoằng Nghi từ nhỏ mất mẹ ruột, cha không yêu, mẹ không thương, Đức phi nương nương nuôi dưỡng họ thì trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lại kể nhiều chuyện đau lòng và nhẫn nhịn.

Ta bị hắn khơi lên tâm sự, cũng khóc và nói về cha bạc tình, mẹ qua đời, di nương hành hạ... còn có lo lắng và sợ hãi khi vào tướng phủ.

Lần đầu tiên ta cảm thấy chúng ta thực sự là bạn bè.

Chúng ta như trở lại thuở nhỏ, khóc như thể chịu cả thế giới bất công.

Cuối cùng, hắn lau nước mắt, cũng lau nước mắt cho ta, khẽ nói: "Đừng khóc, sau này không ai có thể bắt nạt nàng."

Ta cũng vừa khóc vừa nói: "Ngài giờ là người dưới một người trên vạn người, cũng sẽ không bị ai bắt nạt."

Ta khóc đến đầu óc hơi choáng váng, tựa vào cạnh giường không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ nhớ hắn sau đó lại nói, cả đời này sống cẩn thận dè dặt, như bước trên băng mỏng, thực ra rất muốn bảo mã đeo kiếm, thoải mái giang hồ...

"Tiểu thư! Không hay rồi!" Thái Nguyệt hốt hoảng xông vào, thở không ra hơi nói: "Vương gia gặp chuyện rồi!"

"Cái gì?"

Ta vừa lật mình dậy, vừa vội vã mặc quần áo.

Thái Nguyệt khóc lóc nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì, người về báo cáo nói, vương gia không biết làm sao, rơi vào một dòng nước chảy rất xiết, bị cuốn trôi!"

Ta cảm giác tai ù ù vang lên.

Đầu óc như bị chặn hết mọi âm thanh.

Ta tự nhủ trong lòng, càng lúc này, càng không thể hoảng.

Vội vàng nói một tiếng với ngoại công, ta liền mang theo người đi Dương Châu.

Lân Nhi mắt đẫm lệ nhìn ta, lặng lẽ rơi nước mắt, thấy ta nhìn hắn, hắn lau nước mắt: "Mẫu thân, người đi đi, mang sư phụ về..."

Ta gật gật đầu.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 28



Ta để lại thị vệ của Chu Hoằng Chân bên cạnh Lân Nhi, Vương Đại và ta cưỡi ngựa nhanh chóng đi Dương Châu.

Đến chiều, cuối cùng cũng tới nơi.

Tuần phủ cũng đã vội vàng đến, mặt tái mét, cẩn thận giải thích tình hình cho ta.

Chu Hoằng Chân là bị nước cuốn trôi vào chiều hôm qua, họ đang xây dựng guồng nước dưới một vách đá, cần người đặt những cây cọc gỗ nặng hàng trăm cân ở đáy khe núi, cố định guồng nước không bị cuốn trôi.

Chu Hoằng Chân thường ngày làm việc cùng thợ thủ công, hắn võ công cao, tất nhiên đảm nhiệm công việc này...

Ta nhìn dòng nước xiết, trong lòng tuyệt vọng.

Mọi người đã tìm một ngày một đêm, vẫn không có thu hoạch.

Nước sông chảy xiết, dù là người giỏi bơi nhất, cũng chưa chắc có thể thoát thân khỏi dòng nước cuộn trào này.

Từ khi trời tối, đến khi trời sáng, lại đến khi trời tối.

Ta và Vương Đại dẫn theo một nhóm người, dọc theo dòng sông mà đi xuống, tìm suốt ba ngày ba đêm, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Thánh chỉ khẩn cấp từ hoàng thành truyền đến giống như từng đạo từng đạo bùa đòi mạng.

54

Đến ngày thứ năm, gần như tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Vương Đại khuyên ta: "Tiểu thư, bảo trọng thân thể là quan trọng nhất, tiểu thiếu gia vẫn cần người."

Ta gật đầu, đôi mắt rất sưng rất đau, bên trong khô khốc một mảnh.

Ngày thứ mười, chúng ta đã tìm đến cửa sông, vẫn không có kết quả.

Gió sông từng trận, thổi cho quần áo trên người kêu lạch phạch.

Hoa cải dầu trong đồng nở rộ.

Xa xa có đám trẻ con đang nô đùa giữa bờ ruộng.

"Quay về thôi." Ta khẽ nói.

Vừa mới leo lên ngựa, trước mắt tối sầm, ta liền ngã xuống.

55

Ta không quay về Hàng Châu, mà ở lại Dương Châu, thay thế vị trí của Chu Hoằng Chân, cùng với thợ thủ công nghiên cứu cách làm sao đặt guồng nước cho hợp lý.

Giang Nam nhiều thủy hoạn.

Ở đáy khe núi đặt guồng nước, là Chu Hoằng Chân đề xuất. Tận dụng lực chảy xiết của dòng nước, làm guồng nước quay, dẫn một phần dòng nước chảy vào mấy nghìn mẫu đất hoang bên cạnh, đạt được tác dụng tưới tiêu.

Trong đám thợ thủ công có rất nhiều lão sư phụ, thư phòng của Chu Hoằng Chân, để lại rất nhiều ghi chú hắn đã làm.

Hình thức ban đầu đã ra, chỉ cần tiếp theo làm theo mà thực hiện.

Hắn vì công trình này hao tổn tâm huyết.

Ta không muốn tâm huyết của hắn bị bỏ dở giữa chừng.

Mỗi ngày bận rộn ở công trường, rồi về nơi ở nghỉ ngơi, ta như một cái con quay, không thể dừng... dừng lại là thấy đau đớn dày đặc, và vô tận hối hận.

Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao năm đó hắn nói, có những lời nếu bây giờ không nói, sau này e rằng không còn cơ hội...

Ta sớm nên biết, hắn có ý gì với ta.

Ta quá trì độn rồi.

Sau đó, hắn cùng chúng ta đến Hàng Châu, suốt ngày gặp nhau, ta tham luyến sự ấm áp hắn trao, nhưng lại như đà điểu, giả vờ không thấy ánh mắt hắn và những lời hắn muốn nói mà không nói...

Nếu cho ta thêm một cơ hội, ta thật sự, thật sự sẽ không còn giấu giếm nữa.

Ban đêm ta không ngủ được, lại đến thư phòng của hắn, tìm kiếm sách trong hộp sách, lại tìm thấy một bức tranh.

Người trong tranh, là ta, mặc học phục của Bạch Lộc Thư Viện, một mặt nhàn nhã ngồi dưới gốc cây hạnh hoa, bên cạnh còn đặt một cái bình rượu.

Trông thật ngây thơ, đáng yêu như ngọc tuyết.

Nước mắt tràn ra khỏi mắt.

Năm đó hoa hạnh trong mưa phùn, chúng ta cùng nhau ra ngoại ô du xuân, Tiêu Cảnh Chi và Chu Hoằng Nghệ xuống sông bắt cá, còn ta thì trốn lười, ngồi dưới gốc cây uống rượu.

Những chi tiết bị ta quên lãng, đột nhiên như vừa mới xảy ra, một lần nữa khắc vào tâm trí ta.

Chu Hoằng Chân cũng ngồi không xa, trông như đang nhìn ngắm hoa núi đẹp đẽ, hồ nước xanh biếc phía xa, thực ra hắn luôn im lặng nhìn ta.

Rất nhiều lúc, rất nhiều lúc.

Biết bao nhiêu năm.

Còn có khi chúng ta trở về kinh thành, hẹn nhau ăn uống tại tửu lâu, ăn xong, Tiêu Cảnh Chi đưa ta đi ngắm đèn hoa đăng.

Chúng ta đi ở phía trước, ta ở một quầy hàng phía trước nhìn đèn thỏ ngọc Hằng Nga, khóe mắt thấy hắn.

Hắn chỉ lặng lẽ ẩn mình phía sau ta.

Nhưng, bây giờ ta cuối cùng cũng biết quay đầu lại.

Hắn lại không thấy đâu.

Ta không kìm được mà bật khóc.

Tại sao phải hiểu ra muộn như vậy.

Tại sao không dũng cảm một chút.

Tại sao không cho hắn nhiều quan tâm hơn một chút.

Tại sao không nhìn hắn nhiều hơn một chút.

Tại sao...
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 29



Một chiều hoàng hôn, ta cùng thợ thủ công ngồi ăn trên núi, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.

Ta ngẩn ra một lúc, nước mắt tràn ngập hốc mắt, nhất định là Chu Hoằng Chân!

Hắn nhất định sẽ trở về!

Ta bỏ bát đũa xuống, chạy nhanh xuống núi.

Người trên lưng ngựa, không phải Chu Hoằng Chân.

Mà là Tiêu Cảnh Chi.

Hắn đến thay Chu Hoằng Chân giám sát công trình phòng chống lũ lụt.

"Uyển Dao..." hắn xoay người xuống ngựa, đau lòng hỏi: "Nàng sao mà tiều tụy đến thế này?"

Ta tránh tay hắn.

Hắn im lặng.

Tiêu Cảnh Chi đến rồi, công trình tiến hành càng suôn sẻ.

Ngày qua ngày, lòng ta lại càng trống rỗng.

Nếu... nếu hắn còn sống, hắn nhất định sẽ nhanh chóng quay về...

Một tháng sau, ngoại công mang theo Lân Nhi cũng đến Dương Châu.

Lân Nhi khóc như mưa.

Lần đầu tiên nó xa ta lâu như vậy.

Ta ôm nó, cùng nó khóc.

Ngoại công cũng ở bên cạnh lau nước mắt, nói với ta: "Con cần phải nhìn về phía trước. Con còn có con cái cần chăm sóc nữa."

57

Tiêu Cảnh Chi cố gắng hòa giải với ta.

Hắn nói: "Uyển Dao, không cần biết giữa nàng và hắn có gì, chúng ta đều quên đi, được không? Coi như chúng ta cùng lên núi, lạc đường, đi nhầm, giờ quay lại đúng đường, được không? Ta sẽ chăm sóc nàng, yêu thương nàng cả đời."

"Ta tuyệt đối không quay về với ngươi."

"Nàng không muốn quay về, chúng ta ở lại đây. Dù sao Giang Chiết loạn giặc Oa, hoàng thượng muốn dẹp loạn. Hoặc nàng muốn sống ở đâu, ta cũng theo nàng."

"Đừng mơ mộng nữa được không? Ta bây giờ không có tâm trí để đối phó với ngươi!"

Công trình hoàn thành, ta mang theo Lân Nhi nhìn cái guồng nước khổng lồ kia ầm ầm đưa nước chảy vào vùng đất hoang bên cạnh, rồi lại chảy vào núi rừng xung quanh, cỏ cây tươi tốt, đất hoang thành ruộng tốt.

Đáng tiếc, người từng thiết kế tất cả những điều này không thấy đâu.

"Sư phụ còn trở về không?"

Trong tiếng nước ầm ầm, Lân Nhi hỏi ta.

Nước mắt chảy nhanh hơn cả âm thanh.

Ta vẫn không biết phải trả lời nó thế nào.

Tiêu Cảnh Chi cưỡi ngựa đến, đưa tay về phía Lân Nhi: "Con trai, lên đây."

Lân Nhi do dự nhìn ta, lui một bước.

Tiêu Cảnh Chi không giận, chỉ xoay người xuống ngựa, cùng chúng ta nhìn núi non sông nước.

"Con trai, sắp đưa con đến Bạch Lộc Thư Viện rồi, vui không?"

"…Không vui." Lân Nhi buồn bã nói.

Tiêu Cảnh Chi dạy dỗ nó, nam nhi không thể suốt ngày dính lấy mẫu thân, Lân Nhi cãi lại không có, nó có nhiều huynh đệ.

Tiêu Cảnh Chi liền nói chuyện với nó về những huynh đệ của nó.

Trong lòng ta khẽ thở dài.

Sức mạnh của thời gian cũng thật đáng sợ.

Tiêu Cảnh Chi mới đến hơn một tháng, suốt ngày trước mặt Lân Nhi hạ mình, hắn lại là đại tướng quân ai ai cũng ngưỡng mộ, Lân Nhi thường được người ta khen ngợi có một người cha tốt, nó không nói ra nhưng trong lòng cũng cảm thấy hãnh diện, huống chi Triều Châu đã chết.

Một ký ức của đứa trẻ có thể kéo dài bao lâu?

Đến cuối cùng, chính Tiêu Cảnh Chi bế Lân Nhi trên tay, một tay cầm dây cương, đi ở phía trước, ta theo sau bọn họ.

Khi sắp đến cửa phủ, Tiêu Cảnh Chi nói: "Ta đã dâng tấu xin phép lưu lại Giang Nam, dù thế nào, ta cũng sẽ ở bên các nàng."

"Ngươi..." Ta còn chưa kịp nói ra những lời không kiên nhẫn, một con ngựa mất kiểm soát phi nước đại về phía chúng ta, Tiêu Cảnh Chi một tay khác kéo ta, lùi lại tránh né.

Khi tỉnh lại, Lân Nhi còn chưa hoàn hồn được hắn ôm vào lòng, và ta cũng bị hắn nửa ôm lấy.

Bên cạnh có người theo hầu chế ngự con ngựa.

Người qua đường ai nấy đều chưa hết bàng hoàng, chủ ngựa lau mồ hôi trên trán vội vàng đến, không ngừng xin lỗi.

Ta cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Chu Hoằng Chân!

Hắn gầy đi nhiều, thân hình tiều tụy, toàn thân mặc áo vải, lúc này đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Tiêu Cảnh Chi đang đặt trên eo ta.

Ta đẩy Tiêu Cảnh Chi ra, chạy vội về phía hắn, nước mắt tuôn trào trước lời nói, ta nghẹn ngào hỏi: "Ngài cuối cùng cũng trở về, ngài đã đi đâu, chúng ta tìm ngài rất lâu rồi."

"Sư phụ!" Lân Nhi cũng nhào tới.

Chu Hoằng Chân bị nó xô phải thân hình lảo đảo, đôi môi trắng bệch của hắn nhìn ta, lại nhìn Lân Nhi, cuối cùng nhìn Tiêu Cảnh Chi phía sau chúng ta, rồi phun ra một ngụm m.á.u tươi, ngất lịm đi.

58

Ngực của Chu Hoằng Chân có một vết thương rất nghiêm trọng.

Người đưa hắn về là một đôi vợ chồng nông dân, họ nói đã nhặt được Chu Hoằng Chân bên bờ sông, hắn hôn mê nhiều ngày, sau đó mời đại phu đến khám, vết thương luôn tái phát.

Khi đỡ hơn một chút, Chu Hoằng Chân lại kiên quyết muốn trở về càng sớm càng tốt.

Ta nắm tay hắn, môi hắn hơi hé mở, giọng nói yếu ớt vang lên: "Lâm... Uyển... Dao..."

"Ta đây." Nước mắt nóng hổi của ta lăn xuống môi hắn, hắn mơ màng mở mắt nhìn ta.
 
Back
Top Bottom