Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hổ Phách - Zhihu

Hổ Phách - Zhihu
Chương 30



Ta lại nói: "Ta ở đây, ta vẫn luôn chờ ngài. Ta vẫn luôn chờ ngài."

Ta không ngừng lặp lại bên tai hắn, ta đang đợi hắn.

Y thuật của thái y tự nhiên cao siêu hơn đại phu dân gian rất nhiều.

Tối đến, cơn sốt cao của Chu Hoằng Chân cuối cùng cũng hạ, ta cẩn thận cho hắn uống một chút nước.

Ngày hôm sau, bàn tay đang nắm lấy động đậy, ta vội mở mắt, hắn đang nhìn ta.

Sau đó, rất lạnh nhạt muốn rút tay về, ta giả vờ không phát hiện, vẫn nắm tay hắn.

"Ngài tỉnh rồi? Ngài đừng cử động lung tung, nếu không vết thương lại rách ra đấy. Có đói không, có muốn uống chút canh gà không, Thái Nguyệt đã hầm canh, đang hâm nóng trên bếp."

"Nàng..." giọng hắn cũng khàn, "không phải đã tái hợp với... Tiêu tướng quân rồi sao? Còn nắm lấy ta làm gì?"

"Ngài nghe ai nói thế?"

"Ta còn cần nghe ai nói? Khắp nơi đều đồn rằng phu thê Tiêu tướng quân đang giám sát xây dựng công trình phòng chống lũ, thật là một lòng vì dân, thần tiên quyến lữ!"

Vốn dĩ tâm trạng rất nặng nề, giờ thấy hắn vẫn còn tâm tư ghen tuông, ta không nhịn được bật cười.

Hắn càng thêm tức giận, giận dữ nhìn ta, giống như Lân Nhi lúc giận.

"Sao có thể chứ! Ta đâu có liếc nhìn hắn một cái! Ta vẫn luôn đợi ngài! Ta cũng luôn hối hận. Năm đó ngài muốn về kinh, kéo ta nói có những lời không nói ra sẽ hối hận, sau này không có cơ hội nói, bây giờ ngài gặp chuyện, ta cũng muốn nói với ngài, ta thích ngài, ta rất lo lắng tai nạn cướp đi ngài, ta rất sợ không có ngài, ta rất hối hận khi ngài còn ở đó, không nhìn ngài thêm một cái, khiến những ngày ngài mất tích, ngày đêm ta đều hối hận, đều mong mỏi trong lòng, cầu trời đưa ngài trở về cho ta. Bây giờ ngài khó khăn lắm mới trở về, chẳng lẽ còn muốn giận dỗi với ta sao? Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, không phải nên càng thêm trân trọng nhau sao?"

Ta nắm tay hắn, rất dịu dàng nhìn hắn.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn ửng đỏ, ánh mắt không tự nhiên trốn tránh, hồi lâu, mới do dự nói: "Vậy nàng đem canh gà đến đi."

59

Vết thương của Chu Hoằng Chân đang dần hồi phục.

Ta không rời khỏi hắn nửa bước.

Giúp hắn rửa mặt, đút hắn ăn cơm, đọc cho hắn nghe thoại bản, có lúc ta xem sổ sách, hắn thì ngồi bên cạnh nhìn ta.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi đại phu thay thuốc, chúng ta đều nín thở đứng bên cạnh.

Chỉ sợ vết thương lở loét mưng mủ.

May mà không xảy ra tình huống này.

Tiêu Cảnh Chi rất bận, bận rộn chỉnh đốn quân vụ... Ta đoán, hắn cũng không muốn nhìn thấy ta vẫn mang danh phu nhân của hắn, mà mắt đi mày lại với người khác.

Ta đã nói với hắn về chuyện thư hòa ly, hắn luôn im lặng.

Sắc mặt hắn ngày càng trầm, quai hàm luôn căng thành một đường thẳng, cuối cùng hắn đã thành Diện Ngọc Diêm La.

Lân Nhi và hắn gần gũi hơn một chút.

Buổi tối mùa hè, chúng ta đi dạo trong hoa viên phía sau, hoa hợp hoan đang nở rộ trong gió.

Ta đỡ tay Chu Hoằng Chân, không biết từ lúc nào, đã bị hắn nắm chặt trong tay.

"Mệt không, có muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?" Ta hỏi hắn.

Hắn gật đầu.

Hắn nói với ta: "Ta đã gửi thư cho hoàng huynh, có lẽ nhà họ Tiêu sẽ sớm đưa cho nàng thư hòa ly."

Ta gật đầu. Ngày đó hôn lễ linh đình, giờ đây mọi thứ đã khác, chỉ còn lại một tiếng thở dài, nói rằng vận mệnh kỳ ảo, thay đổi khôn lường.

Ta sợ hắn không vui, bèn cười nói: "Phải nói huynh trưởng của ngài, cũng thật là... Năm đó rõ ràng đã hứa ba chuyện..."

Hắn cười nói: "Hắn chỉ sợ nàng hành động theo cảm tính."

Có lẽ trong mắt nam nhân, tam thê tứ thiếp, thực sự là chuyện thường tình, chính thất làm loạn một chút cũng thôi.

Nghĩ đến hậu cung của Chu Hoằng Nghi, ta cười nói đùa: "Hai huynh đệ các ngài thật cực đoan, ngài thì bên cạnh không một ai, huynh trưởng của ngài thì bên cạnh thê thiếp thành đàn."

"Sai." Hắn nghiêm túc nói: "Bên cạnh ta có người."

Nói rồi, hắn nhìn ta.

Ta đỏ mặt, bèn lấy cớ uống trà để che giấu.

60

Ngày thường chúng ta nói rất nhiều rất nhiều chuyện, từ kinh doanh cửa hàng, vải vóc, kiểu dáng, trang sức thịnh hành, biến động giá cả lương thực, đến thay đổi cục diện triều đình...

Ồ, đúng rồi, cha ta vì tham ô quá nhiều, con trai của di nương lại vì cướp dân nữ mà hại c.h.ế.t cha người ta, bị cáo ngự trạng, phủ Lâm Thượng Thư trong một đêm sụp đổ, cha ta bị lưu đày, c.h.ế.t bệnh trên đường, con trai của di nương bị xử trảm, di nương điên rồi, nhảy giếng tự vẫn…

Đôi khi chúng ta nói chuyện, cũng lạc đề không ăn nhập gì với nhau. Hắn nói hoa sen trong viện nở đẹp quá, ta lại nói tháng sau phải lấy lại cửa hàng bên cạnh.
 
Hổ Phách - Zhihu
Chương 31



Mỗi người nói một chuyện, đều rất vui vẻ.

Vốn là nam thanh nữ tú, ban đêm ta không thể đi vào phòng hắn.

Nhưng tối nay, ta bỗng nhiên rất muốn đi thăm hắn.

Ta đến phòng hắn, vừa định đẩy cửa, bên trong truyền ra tiếng nói.

Là Tiêu Cảnh Chi.

Giọng Tiêu Cảnh Chi đầy lạnh lẽo và không cam lòng, hắn nói: "Chu Hoằng Chân, ngươi chờ ngày này lâu rồi đúng không! Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không đưa thư hòa ly, ngươi và nàng ở bên nhau, chính là danh bất chính ngôn bất thuận! Ngươi mãi mãi là kẻ không thấy được ánh sáng!"

Chu Hoằng Chân điềm đạm nói: "Ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta. Để ý đến những ánh mắt thế tục làm gì? Cuộc sống chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, hà tất lãng phí thời gian vào những người và việc không liên quan?"

Tiêu Cảnh Chi: "Ngươi có phải đã có mưu đồ từ lâu? Cố ý làm sư phụ của Lân Nhi, trước tiên làm thân với Lân Nhi, rồi nhân cơ hội đến gần nàng hơn! Ngươi thật đê tiện! Năm đó ta đã nhìn ra ngươi không có ý tốt rồi!"

61

Chu Hoằng Chân: "Cảnh Chi, dù sao đi nữa, năm đó mặc dù ta có tâm, nhưng chưa từng có một chút cơ hội nào, nàng trong mắt trong lòng đều là ngươi, dù ngươi và hoàng huynh đều nhìn ra lòng ta với nàng, nhưng nàng luôn nghĩ rằng ta ghét nàng, luôn coi ta là một kẻ đáng ghét. Nàng sẽ không làm chuyện ba phải, d.a.o động. Là ngươi, ngươi cho rằng cưới nàng, là cả đời gối cao không lo, nghĩ rằng nàng chính là viên ngọc trong viện của ngươi, khi nhớ ra thì liền có thể đi nhìn, khi gặp phải nữ tử khác, ngươi cũng có thể dễ dàng d.a.o động."

Hắn thở dài một hơi, rất cao thâm nói: "Trên thế gian này, không có gì mất đi vĩnh viễn, cũng không có gì có được vĩnh viễn. Tình yêu không có điểm dừng, không phải lúc thành thân, hai người liền như hổ phách tiến vào trạng thái bị phong ấn, không bao giờ thay đổi. Tình yêu của nàng, không phải ngươi có được rồi, thì sẽ mãi mãi ở đó.

Ta sẽ trân trọng nàng. Cảm ơn ngươi đã chăm sóc nàng bao năm qua, bảo vệ nàng trước ta. Ta sau này biết được nhiều gian nan nàng đã trải qua, mới biết được nụ cười tươi sáng của nàng không dễ dàng gì, nghĩ lại ngươi đã tốn rất nhiều tâm tư, mới thực sự khiến nàng cười thoải mái và kiên định."

Ta ngẩn ngơ mà rơi lệ. Vừa vì lời của Chu Hoằng Chân, cũng vì ta và Tiêu Cảnh Chi năm đó.

Khi gặp Tiêu Cảnh Chi, mặc dù ta trông có vẻ kiêu ngạo ngông cuồng, có sự yêu thương của ngoại công, nhưng khiến ta thực sự vui vẻ, mở lòng, quả thực là Tiêu Cảnh Chi.

Hắn đã cho ta một đoạn thời gian trong sáng, không lo lắng.

Khi Tiêu Cảnh Chi mở cửa, dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ta.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, lại nhìn Chu Hoằng Chân.

Rồi càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Uyển Dao, chúng ta vẫn chưa hòa ly!"

Rồi liền muốn rời đi.

"Tiêu ca ca." Ta gọi hắn lại, rơi nước mắt nói, "Chúng ta buông tha cho nhau đi. Ta tha thứ cho lỗi lầm của ngươi, chúng ta cũng thực sự đã lỡ nhau rồi."

Thân hình hắn đột ngột dừng lại, nước mắt cũng rơi xuống.

Chúng ta nhìn nhau qua làn nước mắt.

Giống như năm đó hắn đứng một đêm ở Hàn Sơn Tự, ta đẩy cửa sổ, nước mắt mờ mịt nói: "Ta sợ ngươi phụ bạc ta." Hắn ôm chặt lấy ta, đầu vùi vào cổ ta, nước mắt nóng bỏng đốt cháy trên vai cổ ta, hắn thề: "Tuyệt đối không."

Trước khi Tiêu Cảnh Chi xuất phát đi Ninh Ba, đã đưa cho ta thư hòa ly.

Khi ta và Chu Hoằng Chân thành thân, ngoại công rất không hiểu: "Tại sao còn muốn xuất giá? Thiên hạ nam nhân đều bạc tình, con đã trải qua một người, còn muốn dẫm vào vào vết xe đổ sao?"

Ta nói: "Dù có khả năng đó, nhưng con vẫn muốn thử ôm lấy hắn, hắn đã chờ con nhiều năm, con không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn."

Ngoại công lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Vậy con còn quay về kinh thành không?"

Ta lắc đầu: "Tất nhiên là kinh doanh gia nghiệp rồi, ngoại công chưa từng xem sổ sách sao, năm nay doanh thu đã vượt năm ngoái hơn gấp đôi."

Ngoại công thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hiện nay quốc thái dân an, là thời điểm tốt nhất để làm ăn."

Hai năm sau, ta sinh một bé gái.

Lân Nhi kinh ngạc nhìn muội muội, nghiêm túc nói với ta: "Mẫu thân sinh muội muội vất vả, nếu lại lao tâm chăm sóc, sợ là sức khỏe bị tổn hại, chi bằng Lân Nhi ở bên trợ giúp, một là có thể chia sẻ lo âu cho mẫu thân, hai là có thể tăng thêm tình nghĩa huynh muội, rất tốt rất tốt."

Ta: "......"

Chu Hoằng Chân: "......"

Dưới sự đeo bám dai dẳng của Lân Nhi, chúng ta đã trì hoãn đến bảy tuổi mới gửi nó đi học.

Trong học đường tự nhiên không bằng ở nhà thoải mái, không biết nó đã thừa hưởng sự ngang bướng của ai, trông ngoan ngoãn, nhưng mỗi lần mấy học trò nghịch ngợm, luôn có phần của nó. Sơn trưởng trong thư viện, tiên sinh và ngoại công có khá nhiều giao tình, mỗi lần đến phủ làm khách, luôn không quên tố cáo nó một phen.

"Công việc đều để con làm, vậy ta làm cha còn làm gì nữa?" Chu Hoằng Chân điểm nhẹ vào trán nó, "Bài vở trong học đường của con còn chưa chép xong, cẩn thận tối nay không được ngủ."

Lân Nhi than thở một tiếng, phàn nàn: "Bài vở thư viện cũng quá nhiều rồi."

Chu Hoằng Chân yêu thích không muốn rời mà ôm con gái, hai cái đầu một lớn một nhỏ, dựa vào bên cạnh ngắm.

Lân Nhi tán thán: "Muội muội nhỏ quá. Mềm mại nõn nà. Sư phụ, nếu người muốn hôn nó, chỉ có thể hôn răng, hoặc móng chân của nó thôi."

Chu Hoằng Chân cẩn thận nói: "Ta nào nỡ hôn nó? Ta nhìn nó là đã thỏa mãn rồi."

"Các ngươi hai người thật là quá mức rồi?" Ta nghi hoặc nói, "Nhỏ nhỏ nhăn nheo, tiếng khóc còn to, trông có vẻ tính tình không tốt lắm."

"Suỵt!" Lân Nhi giơ ngón tay lên, "Mẫu thân, cẩn thận bị muội muội nghe thấy. Nữ nhi, sao có thể nói nó không tốt chứ?"

Ta nhíu mày nhìn nó: "Tiêu Thiên Lân, con ở học đường không làm chuyện gì quá đáng chứ? Con còn nhỏ mà, ta nói cho con biết, con đừng có học theo mấy đứa lớn hơn con."

Nó gãi gãi đầu, vừa đi ra ngoài, vừa nói với chúng ta: "Mẫu thân, sư phụ, bài vở của con còn chưa làm xong, đi trước đây..."

"Đứa trẻ này, thật là nghịch ngợm quá, nó hồi nhỏ hoàn toàn không như vậy."

"Được rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi, nàng sinh con thật làm ta sợ c.h.ế.t khiếp." Chu Hoằng Chân nhẹ nhàng nắm tay ta, "Cuối cùng cũng cảm nhận được trạng thái người ta nói rằng có hiền thê và con gái yêu bên cạnh, vạn sự đủ đầy rồi."

Ta nhìn hắn, chỉ vào quầng thâm dưới mắt hắn, hỏi: "Thế này mà còn thỏa mãn?"

Ánh mắt hắn dịu dàng, nói: "Tất nhiên. Quầng thâm hạnh phúc."

Chúng ta không nhịn được cười lên.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom