Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tống Nhu

Tống Nhu
Chương 20: Chương 20



Hoàng thượng liền nói: “Khanh cứ nói chưa vội, nhưng trẫm lại lo lắng cho khanh. Mấy ngày trước, Quý phi còn nói với trẫm rằng nàng có một người muội muội ruột đã đến tuổi cập kê. Hôm nay nàng cũng có mặt ở đây, Tòng Gia, khanh xem có hợp nhãn duyên không. Nếu hợp, trẫm sẽ đích thân làm mối cho khanh."

Ta có chút ngạc nhiên. Chưa nói đến việc Hoàng thượng hành sự quá tùy hứng, việc ban hôn trực tiếp cho thần tử trong yến tiệc như thế này có lẽ là lần đầu tiên. Nếu là hỏi riêng, nếu không ưng ý, người ta còn có thể khéo léo từ chối. Nhưng dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như thế này, nếu Tạ Vệ nói không ưng ý, chẳng khác nào tát vào mặt Hoàng thượng, Quý phi và cả nhà Quốc công Hầu. Đến lúc đó, chuyện hôn sự của Nhị tiểu thư họ Vương cũng khó mà nói trước được.

Nếu nói đến chuyện ưng ý, ta ngẩng đầu nhìn sang Nhị tiểu thư họ Vương. Gương mặt nàng ửng hồng, e thẹn nép sau lưng phu nhân Quốc công Hầu phủ, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc về phía Tạ Vệ.

Nhớ lại bộ dạng kiêu ngạo của nàng ở Quốc công Hầu phủ hôm đó, khóe môi ta không khỏi cong lên nụ cười thích thú. Khi thu hồi ánh mắt, ta bất ngờ thấy Tạ Vệ đang nhìn ta.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, nặng trĩu, không thể đoán được cảm xúc. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta và nụ cười trên môi ta, như thể muốn xem ta sẽ phản ứng thế nào sau khi Hoàng thượng ban hôn cho hắn.

Ta chưa kịp thu lại nụ cười, hắn đã dời ánh mắt đi. Hắn không nói ưng ý hay không, chỉ mơ hồ đáp lời Hoàng thượng: "Tạ Hoàng thượng quan tâm."

Nhị tiểu thư họ Vương c*n m** d***, không hiểu sao lại lườm ta một cái.

Ta cạn lời quay đầu đi, thấy Thẩm Tử An cũng đang nhìn ta. Dù sao lúc này sự chú ý của mọi người trong điện đều dồn vào Nhị tiểu thư họ Vương và Tạ Vệ, ta bèn xích lại gần Thẩm Tử An, nghịch ngợm ghé tai hắn, giọng nói vui vẻ: "Quả là một màn kịch hay."

Hắn cũng cười, nói: "Đúng... có hơi tùy hứng thật."

Sau khi yến tiệc kết thúc, Hoàng thượng giữ các vị đại thần ở lại Nam thư phòng, còn Quý phi nương nương thì dẫn các phu nhân, tiểu thư đến hậu hoa viên ngắm hoa.

Do đang mang thai, ta cảm thấy không được khỏe nên vào một gian sương phòng phía sau để nghỉ ngơi một lát. Sau một tuần trà, thấy đã đến giờ về phủ, ta mới sửa soạn lại rồi mở cửa phòng, chuẩn bị ra hậu hoa viên.

Khi được Bình Nhi dìu bước ra ngoài, ta mới phát hiện cung nữ dẫn đường trước đó đã rời đi. Do đang mang thai, đầu óc ta có chút mơ màng, không nhớ rõ đường đi, nên hỏi Bình Nhi có nhớ đường về không. Nàng ấp úng đáp: "Hình như... nhớ..."

Thế là đi qua vài dãy hành lang, chúng ta bị lạc đường. Bình Nhi có chút hoảng sợ, ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng để an ủi. Quả thật, trong cung không nên đi lung tung, lỡ như đụng phải quý nhân thì sẽ gặp rắc rối. Vừa rẽ qua một dãy hành lang, ta thấy trong đình mát bên cạnh hình như có người đang đứng, bóng dáng mờ ảo, không nhìn rõ.

Ta và Bình Nhi còn đang lưỡng lự xem có nên đến hỏi đường không, thì người kia đã nghiêng đầu nhìn sang, rồi rẽ qua khóm hoa bước ra. Ánh sáng dần tỏ, khuôn mặt hắn lộ rõ dưới ánh trăng và ánh nến. Đó là một khuôn mặt quen thuộc – Tạ Vệ. Hắn hỏi ta: "Lạc đường sao?"

Cũng may không chỉ có một mình ta, ta nắm lấy tay Bình Nhi, khách khí nói: "Đã làm phiền Tạ đại nhân rồi."

Hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: "Nàng đi ngược đường rồi. Từ hành lang bên trái đi đến hòn non bộ thứ ba thì rẽ phải, sẽ tới nơi."

Ta khách sáo nói lời cảm ơn, khi kéo Bình Nhi xoay người, ta nghe thấy giọng nói bình thản của hắn. Ta biết rõ con người hắn, càng là lúc tâm tư khó lường, giọng điệu của hắn càng trở nên bình lặng, không chút cảm xúc. Hắn nói: "Thẩm Tử An, xem ra nàng sống rất hạnh phúc khi gả cho hắn."

Ta im lặng, kéo Bình Nhi bước đi. Hắn không ngăn cản ta, mà chỉ cười khẩy sau lưng ta, nói từng tiếng một: "Nhưng Tống Nhu, thấy nàng vui vẻ như vậy, ta lại không vui chút nào. Nàng nói ta phải làm sao đây?"
 
Tống Nhu
Chương 21: Chương 21



Ta khựng lại, quay lưng về phía hắn. Hắn tiếp tục nói: "Về nhà hãy nhắc nhở Thẩm Tử An cẩn thận. Nếu hắn còn tiếp tục cản trở ta tìm kiếm tiên Thái tôn, Thánh thượng có lẽ sẽ không chỉ dừng lại ở việc cảnh cáo hắn nữa."

Trên đường về phủ, tâm trí ta hoàn toàn bị câu nói của Tạ Vệ chiếm lấy. Hắn nói rằng nếu Thẩm Tử An tiếp tục cản trở hắn tìm kiếm tiên Thái tôn, Thánh thượng sẽ không chỉ dừng lại ở việc cảnh cáo.

Thảo nào, trong yến tiệc hôm nay, thái độ của Hoàng thượng đối với Thẩm Tử An lại kỳ lạ đến vậy. Vừa tỏ ra lạnh nhạt, vừa cố ý lôi kéo, như thể đang vừa ban ân vừa răn đe.

Thẩm gia là thế gia trăm năm, nền tảng vững chắc. Tổ phụ của Thẩm Tử An từng là Nội các Các lão, là Thái phó của Tiên Thái tử, một người dưới vạn người. Nếu người đăng cơ là Tiên Thái tử, ân sủng của Thẩm gia sẽ còn rực rỡ đến mức nào.

Sau khi tân Hoàng đế lên ngôi, hắn cố ý nâng đỡ Tạ Vệ, chèn ép các thế gia. Ta biết triều đình đang dậy sóng ngầm, nhưng không ngờ còn liên quan đến Thái tôn.

Tạ Vệ vâng lệnh Hoàng thượng tìm Thái tôn, vì di chiếu của Tiên Hoàng viết rằng sẽ truyền ngôi cho Tiểu Thái tôn yêu quý nhất của ngài. Mặc dù tân Hoàng đế khi lên ngôi đã thề rằng, chính thống vẫn thuộc về dòng Thái tử, nếu Thái tôn trở về, hắn sẽ thoái vị. Nhưng một khi đã nếm trải quyền lực, ai cam lòng nhường ngôi?

Hơn nữa, lúc đó chẳng ai biết Thái tôn còn sống hay đã mất. Việc Tạ Vệ tìm Thái tôn không phải để đón người về làm trữ quân, mà là để người vĩnh viễn biến mất, dù còn sống hay đã mất.

Nghĩ đến đây, ta quay sang nhìn Thẩm Tử An. Tạ Vệ nói Thẩm Tử An cản trở việc tìm kiếm Thái tôn của hắn, điều đó có nghĩa Thẩm gia vẫn theo phe chính thống, ủng hộ Tiên Thái tử. Năm xưa, để bày tỏ thành ý, tân Hoàng đế đã cho đặt di chiếu của Tiên Hoàng trong từ đường Thẩm gia.

Ta nhớ lại việc Thẩm Tử An thường xuyên đến thăm tổ phụ ta. Liệu ông nội ta có biết chuyện này không? Việc ông để Thẩm Tử An cưới ta, có phải là để bày tỏ thái độ, chọn phe hay không?

Nếu Thái tôn còn sống trở về, phe ủng hộ người nối dõi chính thống chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều. Chỉ với Tạ Vệ và một Quốc công Hầu hữu danh vô thực, khó lòng tạo nên sóng gió lớn.

Bởi lẽ, các đại thần trụ cột hiện nay trong triều đều là những người mà Tiên hoàng để lại để phò tá Thái tử. Tam hoàng tử năm xưa vốn không có thế lực trong triều. Hiện tại, phe Thái tử Tiên hoàng trong triều đoàn kết một lòng, Hoàng thượng muốn cài người của mình cũng cần phải từ từ.

Vì vậy, lúc này mọi người chỉ đang chạy đua với thời gian. Nhưng thời gian càng kéo dài, phe Thẩm Tử An càng gặp bất lợi.

Đây quả là một con đường đầy hiểm nguy. Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài. Thẩm Tử An nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: "Sao vậy?"

Ta tựa đầu lên vai hắn, lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt."

Hắn ôm lấy ta, dịu dàng nói: "Sắp về đến nhà rồi."

Ta khẽ ừ một tiếng, vu.ốt ve đứa bé trong bụng, lặp lại lời hắn: "Ừ, sắp về đến nhà rồi."

Ta nhắm mắt, cố gắng gạt bỏ mọi muộn phiền.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày mùng tám tháng tư năm ấy, ta hạ sinh một bé trai. Khi sinh con, ta gặp phải khó sinh. Sau một ngày đau đớn, đứa bé vẫn chưa chào đời. Các nha hoàn bên cạnh ta khóc nức nở. Ta cắn răng chịu đựng, đến mức giọng bà mụ cũng run rẩy. Bà liên tục đổ từng bát canh sâm vào miệng ta, vừa nói với giọng lạc đi: "Phu nhân, cố gắng lên! Mở ba phân rồi, sắp sinh được rồi!"

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng người kinh hãi, rồi có ai đó ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay ta. Ta nghe thấy giọng Thẩm Tử An, hắn thì thầm: "A Nhu..."
 
Tống Nhu
Chương 22: Chương 22



Lúc đó, thần trí ta đã không còn minh mẫn. Ta không biết mình đang mơ hay tỉnh, chỉ nhớ rằng ta đã mỉm cười với Thẩm Tử An. Ta nghĩ mình sắp c.h.ế.t đến nơi, nên nói với Thẩm Tử An một cách đứt quãng: "Thẩm... Thẩm Tử An, tuy chàng cưới ta vì chính trị hay vì lý do gì khác, chàng không yêu ta, nhưng... nhưng mỗi ngày gả cho chàng, mỗi ngày ở Thẩm gia, ta đều rất vui vẻ... chàng đối xử với ta... chàng đối xử với ta rất tốt..."

Thực ra, ta cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì. Ta chỉ nhớ những giọt nước mắt lớn rơi xuống mu bàn tay ta, và tiếng Thẩm Tử An thì thầm: "Ai nói ta không thích nàng? Tống Nhu, hộp dạ minh châu năm đó ta tặng nàng, vốn là ta dùng để làm sính lễ cầu hôn nàng. Ta đã phải chịu sáu mươi trượng gia pháp mới cưới được nàng về phủ. Tống Nhu, sao nàng có thể nói ta không thích nàng?"

Ta không ngờ mình lại biết được tấm chân tình của Thẩm Tử An trong hoàn cảnh này.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nước mắt nóng hổi. Ta mơ màng nhìn hắn, rồi không biết lấy sức lực ở đâu, ta cắn chặt môi dưới, cắn đến rách da chảy máu, đột nhiên tỉnh táo lại và bắt đầu rặn.

Nửa canh giờ sau, ta hạ sinh một bé trai. Thẩm Tử An đặt tên con là Tống Dực.

Đúng vậy, con theo họ ta, họ Tống. Bởi vì khi cưới ta, Thẩm Tử An đã thề với tổ phụ ta rằng đứa con đầu lòng của chúng ta sẽ được đưa về Vệ quốc công phủ, để nối dõi tông đường Tống gia.

Hắn đã làm cho ta nhiều điều như vậy, nhưng chưa từng một lần nói ra. Sau khi tỉnh lại, ta nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt tuôn rơi. Ta mơ màng hỏi hắn: "Từ... từ bao giờ?"

Hắn cúi đầu cẩn thận đút thuốc cho ta. Chỉ mới hai ngày, hắn đã gầy đi trông thấy. Nghe ta hỏi, hắn cười khổ, như thể chính hắn cũng không hiểu: "Tình yêu đến từ lúc nào, ta cũng không biết."

Còn phần Tạ Vệ, ta nghe nói hắn mới cưới Nhị tiểu thư nhà Quốc công Hầu gia. Dù là vì lý do chính trị hay tự nguyện, thì đó cũng chỉ là một câu chuyện phiếm nhạt nhẽo.

Khi Dực nhi được một tuổi, ta đưa con về Vệ quốc công phủ. Tổ phụ ta rất vui mừng. Có lẽ vì được gặp Dực nhi, tinh thần ông tốt hơn nhiều. Thầy thuốc cũng khen tổ phụ ta khỏe mạnh, ta cũng cảm thấy yên tâm.

Ban ngày, Dực nhi ở Vệ quốc công phủ bầu bạn với rổ phụ. Thỉnh thoảng, ta cũng ở lại đó một thời gian. Thẩm gia không ai có ý kiến gì. Mỗi lần ta đưa Dực nhi đến, bà mẫu còn chuẩn bị thêm nhiều đồ bổ cho ta.

Tuy rằng không thiếu thốn gì, nhưng đó cũng là tấm lòng của bà.

Thẩm Tử An tan làm cũng thường đến đón ta. Ta ôm Dực nhi, ngồi bên cạnh ông, nhìn Thẩm Tử An với dáng vẻ thư sinh đứng chờ ngoài cửa, cảm thấy cuộc sống bình yên thế này thật tốt.

À, ta cũng gặp lại Tạ Lam một lần. Mặc dù mọi chuyện đã qua lâu rồi, nhưng cảnh tượng gặp lại nàng vẫn khiến ta không khỏi ngậm ngùi.

Hôm đó là tiệc đầy tháng con trai thứ hai của Diệp Uyển. Ta đến dự tiệc, Vương Uyển Chi – Nhị tiểu thư nhà họ Vương được gả cho Tạ Vệ – cũng có mặt. Giờ đây, nàng đã có thể được gọi là Tạ phu nhân. Nàng dẫn theo cả Tạ Lam.

Lúc đó, Tạ Lam chắc cũng mười một, mười hai tuổi. Vẻ ngoài con bé có nét giống sinh mẫu, không mấy nổi bật. Cô bé năm xưa từng nhìn ta với ánh mắt căm ghét giờ đây đã học được cách ngoan ngoãn đứng sau lưng Vương Uyển Chi.

Sau đó, ta chú ý đến con bé vì trong lúc đang trò chuyện với Diệp Uyển, ta nghe thấy tiếng ồn ào. Ngẩng đầu lên nhìn, ta thấy Vương Uyển Chi đang mắng nhiếc con bé trước mặt bao nhiêu người. Chỉ vì lúc dâng trà cho Vương Uyển Chi, con bé lỡ tay làm đổ vài giọt nước trà lên vạt áo nàng.

Những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay đều là phu nhân của những gia đình quyền quý. Phu quân tương lai của Tạ Lam có lẽ cũng sẽ xuất hiện trong số những người này, nếu Tạ Vệ vẫn tiếp tục giữ được sự sủng ái của Hoàng thượng, thì dù sao Tạ Lam cũng là đích nữ của Tạ gia.
 
Tống Nhu
Chương 23: Chương 23



Vậy mà Vương Uyển Chi lại không nể mặt con bé chút nào, những lời lẽ cay nghiệt cứ thế tuôn ra. Ta nhìn từ xa, thấy khuôn mặt tái nhợt của Tạ Lam và đôi môi mím chặt của con bé.

Có lẽ con bé đã chịu đựng không ít cay đắng dưới bàn tay của người mẹ kế này, bằng không cũng sẽ không ngoan ngoãn đến vậy.

Diệp Uyển cũng nhìn về phía đó, tặc lưỡi: "Tạ Vệ lại chọn một người như thế?"

Ta thản nhiên nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Không phải hắn chọn, mà là thời thế đã chọn người như vậy cho hắn."

Ta không ngờ Tạ Lam lại tìm đến mình. Lúc đó, ta đang đút cho Dực nhi ăn. Con còn nhỏ, nên món nào ta cũng phải cắt nhỏ rồi trông chừng nó ăn từng chút một – giống như cách ta từng chăm sóc Tạ Lam ngày trước.

Ban đầu, con bé đứng ngoài lương đình, lặng lẽ nhìn ta và Dực nhi.

Cuối cùng, không hiểu sao, con bé lại chậm rãi bước đến, đứng cách ta ba bước chân. Ta quay đầu nhìn con bé với vẻ khó hiểu, còn con bé thì cứ nhìn chằm chằm Dực nhi.

Một lát sau, con bé mới ngước lên nhìn ta. Đôi mắt con bé rất giống cha nó, đen láy và sâu thẳm. Con bé nhìn ta chằm chằm với ánh mắt già dặn, không giống một đứa trẻ, rồi nói: "Phụ thân nói với con, người đã thành thân rồi."

Ta im lặng nhìn con bé. Nó lại nói tiếp: "Đây là con của người sao?"

Dực nhi hồn nhiên mỉm cười vẫy tay với con bé, nó khẽ cười đáp lại, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Nó nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao người có thể sống hạnh phúc như vậy? Người đã thành thân, có con mới, người bỏ rơi phụ thân con, cũng bỏ rơi con."

Con bé dừng lại một chút rồi hỏi: "Người đã thấy hết rồi chứ? Kế mẫu của con, tại sao lúc đó người không đến?"

Nó nghiêng đầu nhìn ta với vẻ khó hiểu: "Trước đây mỗi khi con gặp chuyện, chẳng phải người đều đến giúp con sao? Người có phải đang hận con không? Hận con vì đã làm người mất con? Có lẽ người không biết, sau đó phụ thân đã đánh con mười roi, phạt con quỳ ba tháng ở từ đường. Lúc đó con chỉ sợ, sợ rằng người có con rồi sẽ không còn thương con nữa."

Ta ôm Dực nhi đang lim dim buồn ngủ vào lòng, nhìn Tạ Lam với vẻ xa cách, lạnh nhạt. Ta mỉm cười khách sáo: "Tạ tiểu thư, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa."

Con bé gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng, lẩm bẩm "chuyện cũ", rồi quay lưng bước đi.

Ta nghĩ, Tạ phủ tuy bề ngoài phong quang, nhưng những chuyện rắc rối bên trong có lẽ cũng đủ khiến Tạ Vệ đau đầu.

Vương Uyển Chi kiêu ngạo, hống hách, còn Tạ Lam cũng không phải đứa trẻ dễ dàng chịu khuất phục. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng không biết hai người họ sẽ gây ra sóng gió gì trong Tạ phủ.

Thật là náo nhiệt.

Nhưng chuyện náo nhiệt hơn cả, là vào năm Thiên Khánh thứ ba, thái tôn đã được tìm thấy.

Chuyện này thật kỳ lạ, bao nhiêu người, bao nhiêu năm trời tìm kiếm khắp Đại Diêu cũng không thấy thái tôn, vậy mà đến năm người đó làm lễ trưởng thành, đột nhiên lại tìm được.

Làm lễ trưởng thành rồi, nghĩa là đã đến tuổi có thể tự mình gánh vác chính sự và bảo vệ bản thân—ví như sẽ không c.h.ế.t một cách mờ ám trong phủ mình như một đứa trẻ.

Tất cả những chuyện này đều diễn ra trong bí mật, ta biết được là do Thẩm Tử An kể lại.

Hắn nói rằng nhũ mẫu và hộ vệ đã đưa thái tôn trốn thoát năm đó đều có thể chứng minh là người của phủ thái tử năm xưa, hơn nữa dung mạo của thái tôn—gần như giống hệt tiên thái tử, trên người còn có dấu hiệu chứng minh người đó đúng là thái tôn.
 
Tống Nhu
Chương 24: Chương 24 [Hết]



Nghe nói các đại thần trong triều đều bán tín bán nghi, có đại thần hỏi chuyện cũ của thái tôn, người đó đều trả lời trôi chảy, lại có người thử tài học vấn của người đó, cũng đều đối đáp lưu loát, khi được hỏi vì sao những năm qua không trở về, thái tôn dừng lại một lát, rồi mới nói: "Nay thiên hạ đã thái bình, vốn ta muốn sống cuộc đời ẩn dật, nhưng hoàng thúc vẫn luôn cần mẫn tìm kiếm, khiến ta vô cùng cảm động, cảm thấy không thể phụ lòng tốt của hoàng thúc. Hoàng thúc muốn trở thành bậc minh quân như Nghiêu Thuấn, ta là cháu, sao có thể để hoàng thúc mang tiếng bất nghĩa?"

Những lời này khiến mặt hoàng đế lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn phải cười nói: "Hoàng chất có thể trở về quả là chuyện tốt, như vậy sau này ta c.h.ế.t đi, cũng có thể mỉm cười với phụ thân và tiên hoàng của con."

Trong điện tràn ngập không khí vui mừng và cảm động của người thân gặp lại. Sau đó, hoàng đế nói muốn cùng thái tôn tâm sự đêm khuya, liền giữ người đó ở lại trong cung.

Thấy ta nghi hoặc nhìn mình, Thẩm Tử An cười nói: "Nàng đừng lo, giờ hắn không dám làm gì đâu. Nếu thái tôn xảy ra chuyện trong cung, hắn sẽ bị thiên hạ sĩ tử mắng cho không ngóc đầu lên được."

Ta cũng bật cười, nhìn kỹ vẻ mặt hắn, rồi hỏi: "Có phải chàng đã sớm biết thái tôn ở đâu rồi không?"

Thẩm Tử An cũng không giấu giếm ta, cười nói: "Năm đó chính ta đã đưa người đó đến Dị Châu."

Chỉ một câu nói, ta đã hiểu ra mọi chuyện.

"Toàn hậu" Thẩm Tử An nói: "Đúng vậy."

Ta hỏi hắn: "Cục diện hiện tại, chàng nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

Thẩm Tử An cười, xoa đầu ta, nói: "Nếu không có phần thắng tuyệt đối, ta sẽ không để thái tôn lộ mặt."

Phải rồi, người này vốn luôn cẩn trọng, không bao giờ làm chuyện vô vọng.

Ta ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, có chút lo lắng: "Nhưng thái tôn còn tận năm năm nữa mới trưởng thành, năm năm sóng gió sắp tới, chẳng phải chàng đã thành cái gai trong mắt hoàng thượng rồi sao?"

Giọng hắn trầm thấp, đầy tự tin: "Hoàng thượng đã cưỡi trên lưng hổ, không thể xuống được nữa. Hơn nữa, dù hắn có muốn mưu hại thái tôn, cũng không thể."

Ta ngẩng đầu tò mò nhìn hắn, Thẩm Tử An mỉm cười, nụ cười thấu hiểu mọi chuyện, hắn nói: "Nàng không thấy kỳ lạ sao? Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, lại không hề kỵ nữ sắc, thế mà bao năm qua chỉ có một cô con gái của Lệ tần đã mất, mà trùng hợp là, chỉ có một cô con gái đó, nên hoàng thượng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng sinh sản của mình. Nhưng nếu cô con gái đó không phải con ruột của hắn thì sao?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng... sao chàng lại biết chuyện này?"

Hắn nói: "Hoàng thượng thật sự nên đối xử tốt với hoàng hậu hơn. Năm xưa, Tam hoàng tử phi đã cùng hắn chịu khổ ở nơi hàn đới, thế mà hắn lại bạc tình bạc nghĩa như vậy. Cũng trách không được khi thái tôn trở về, hoàng hậu liền phái người tiết lộ bí mật này cho ta, để đổi lấy sự an toàn và vinh hoa cho gia tộc bà ấy. Ta cứ tưởng sẽ có một trận tranh đấu m.á.u đổ đầu rơi, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết êm đẹp, không tốn một binh một tốt."

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng ta bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, ta nhìn nam nhân trước mắt, thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải kẻ địch của hắn.

Năm Thiên Khánh thứ tư, thái tôn được lập làm thái tử.

Đêm năm Thiên Khánh thứ năm, Thẩm Tử An ra ngoài, khi thái tử ngủ lại phủ Thẩm, một đội tinh binh thừa cơ đêm tối bao vây phủ Thẩm. Thẩm Tử An lập tức vào cung mật đàm với hoàng thượng. Nửa canh giờ sau, ngự y ra vào cung điện. Một canh giờ sau, chỉ nghe thấy tiếng hoàng đế giận dữ vang vọng từ trong điện. Nửa canh giờ sau nữa, đội tinh binh kia lặng lẽ rút lui.

Năm Thiên Khánh thứ bảy, thái tử làm lễ đội mũ. Năm sau, hoàng đế thoái vị, thái tôn lên ngôi hoàng đế. Cùng năm đó, Thẩm Tử An gia nhập nội các.

Năm sau nữa, Tạ Vệ xin được điều đến U Châu, cả gia đình chuyển đi.

Hai năm sau, Tống Dực kế thừa tước vị Vệ quốc công, gánh vác trách nhiệm gia tộc họ Tống.

Sau này, ta lại sinh cho Thẩm Tử An hai đứa con, một trai một gái. Con trai lớn tên Thẩm Thuyên, con gái tên Thẩm Uyển.

Gia đình viên mãn, cuộc đời hạnh phúc.
 
Back
Top Bottom