Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã
Chương 45: Chương 45



Vào lúc quan trọng này, Đinh Nhất Nhất lấy cớ đi vệ sinh, để lại một nhóm người không rõ tình hình đứng nhìn nhau.

“Nhất Nhất… con bbé sao vậy?” Văn Cao Khiêm hỏi, bình thường chưa từng thấy con bé như thế.

Không chỉ bà không hiểu, ngay cả cha mẹ ruột của Đinh Nhất Nhất cũng hoàn toàn bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Tạ Hiểu Lâu, trong mắt họ đầy sự khao khát muốn biết.

Tạ Hiểu Lâu trong lòng còn sốt ruột hơn họ, nhưng không thể để lộ điều đó, chỉ đành nói: “Con đi xem cô ấy thế nào đã.”

Anh bước ra ngoài, nét cười trên mặt không còn nữa, cảm thấy mệt mỏi, một tay tựa vào tường, bước chân ngập ngừng không dám tiến lên.

Anh không biết đã chờ đợi kết quả này bao lâu, không ngờ lại đối mặt theo cách như thế này.

Anh thậm chí không dám đối mặt với kết quả này.

Anh tự cho mình hiểu rõ Đinh Nhất Nhất như lòng bàn tay, bao năm qua cũng đã kiên nhẫn dẫn dắt cô, nhưng lại không biết trước được chuyện sắp xảy ra.

Ngay bên cạnh là nhà vệ sinh, Tạ Hiểu Lâu đứng đợi ở cửa một lúc rồi quyết định bước tới.

Dù sao kết quả cuối cùng vẫn là cô, dù con đường có u ám mịt mờ, dù lối đi có quanh co gập ghềnh, anh sẽ từ bỏ sao?

Không thể.

Nếu không từ bỏ, vậy có gì phải bận tâm thất bại nhất thời này?

Anh vừa đi ra hành lang, ngước mắt nhìn đã thấy Đinh Nhất Nhất dựa vào góc tường không xa, người hơi nghiêng, gần như ngồi xổm ở đó.

Đứa trẻ ngốc này, muốn tìm nơi để bình tĩnh mà cũng không chọn chỗ an toàn, ở đó ai bước ra cũng sẽ thấy.

Anh dừng bước, nhìn cô bấm ngón tay không ngừng.

Trông có vẻ rất giằng xé.

Lúc này, trong đầu Đinh Nhất Nhất còn rối như một cuộn len của mẹ hồi nhỏ, vô số suy nghĩ như sóng biển vỗ liên hồi vào tim cô, nhưng chẳng có suy nghĩ nào nắm được.

Trong lòng cô trống rỗng.

Vừa hối hận vừa mong đợi, vừa buồn bã vừa không cam lòng đan xen.

Cô thậm chí không hiểu mình đang bối rối vì sao.

Theo tính cách trước đây của cô, cô sẽ trực tiếp chạy ra giải thích với mọi người rằng lúc đó chỉ là tránh xem mắt nên bắt ép Tạ Hiểu Lâu diễn một vở kịch, nào ngờ lại bị ép đến giờ.

Chẳng qua cũng chỉ bị mẹ mắng một trận, cô đâu phải chưa từng bị mắng, ở nhà bị mắng còn nhiều hơn ăn cơm.

Cô rất muốn khi biết sự thật, mẹ sẽ tức giận đến mức phát điên, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại thấy mẹ thất vọng.

Cô gọi điện cho Giản Thiến Nghiêu nói chuyện này, không biết bên đó thế nào mà mãi không bắt máy, cô rất cần một người an ủi, nói cho cô biết phải làm sao để mọi người đều hài lòng.

Cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn chưa kịp tháo trên tay, kim cương dưới ánh đèn lấp lánh chói lọi, chiếc nhẫn vừa vặn khít tay như được đặt làm riêng, nghĩ đến câu của Tạ Hiểu Lâu: “Nếu em thấy vui, anh có thể cùng em chơi”, chuyện đính hôn và kết hôn như vậy, anh có thật lòng không?

Nếu dối trá rồi cũng sẽ bị vạch trần, thì sớm hay muộn có gì khác nhau?

Anh có thật sự như Giản Thiến Nghiêu nói, là thích cô không?

Miệng cô nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn mong đợi tình yêu và hôn nhân, nếu chỉ là chơi đùa cùng cô, thì trò chơi này sẽ đến lúc kết thúc.

Cô càng nghĩ càng tuyệt vọng, như bị một sợi dây vô hình siết cổ họng, càng vùng vẫy thì cảm giác nghẹt thở càng dữ dội, cả người chìm sâu trong bùn lầy không thể thoát.

Cô mong có người giơ tay ra cứu mình khỏi vũng lầy, hình bóng duy nhất hiện lên trong đầu là Tạ Hiểu Lâu.

Hóa ra bao năm qua, khi gặp khó khăn, cô luôn nghĩ đến anh đầu tiên, và anh cũng luôn giải quyết mọi chướng ngại cho cô.

Chốc lát, đầu óc Đinh Nhất Nhất như bị ném hàng loạt quả bom, ùng ục ầm ầm, hỗn độn không thể suy nghĩ.

Nhưng cô như có thể đứng ở góc nhìn người ngoài để nhìn nhận mối quan hệ này, những kỷ niệm sinh hoạt hàng ngày lần lượt hiện lên trước mắt, những cảnh vui vẻ, buồn bã, đấu tranh, nhảy múa.

Mỗi khoảnh khắc đều có bóng dáng Tạ Hiểu Lâu.

Cô luôn nghĩ sắp bước sang tuổi ba mươi, cuộc đời nên chín chắn hoặc trưởng thành hơn, nhưng hai điều đó cô gần như không có chút nào.

Cô luôn nghĩ do tốt nghiệp rồi vào xưởng gia công của mình, chưa từng trải qua cú sốc xã hội nào, cũng chưa từng làm người lớn phải cúi mình trước cuộc sống.

Cho đến bây giờ, cô mới nhận ra ngoài lý do đó, còn một nguyên nhân lớn nữa là từ nhỏ đến lớn, Tạ Hiểu Lâu luôn ở bên cô, dù miệng có chê bai, nhưng luôn kiên định đứng bên cạnh, ủng hộ mọi quyết định của cô, dù quyết định đó là cầu hôn.

Trong những ngày tháng bình yên của cuộc đời cô, vẫn có Tạ Hiểu Lâu là người chịu đựng cùng cô mà tiến về phía trước.

Trong đầu cô như có hai nhân vật nhỏ đang tranh cãi. Một người nói: “Tạ Hiểu Lâu tốt như vậy, lại quen biết nhau từ nhỏ, không có bí mật, hiểu nhau sâu sắc, lấy anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc, chẳng phải cô thích anh ấy sao? Không thích bên anh ấy, không thích nói chuyện, chơi đùa với anh ấy sao? Cô thật sự còn muốn đi xem mặt, gặp những người đàn ông mà cô không thèm nhìn không?”

Người kia nói: “Nhưng anh ấy là Tạ Hiểu Lâu mà, dù anh ấy là người xem mắt dễ chịu và bình thường nhất trong số những người cô từng gặp, nhưng anh ấy vẫn là Tạ Hiểu Lâu đó, cô thật sự muốn ở bên anh ấy cả đời sao?”

Mặc dù cho đến giờ cô vẫn không hiểu ở bên Tạ Hiểu Lâu có gì bất lợi, bên anh ấy gần như toàn lợi không hại, thậm chí còn giúp cô tránh được nhiều rắc rối, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Cảm giác kỳ lạ đó ngay cả cô cũng không thể giải thích nổi.

Điện thoại báo tin nhắn đến, Đinh Nhất Nhất nghĩ chắc là của Tạ Hiểu Lâu.

Cô mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của anh: [Em thế nào rồi?]

Ngón tay Đinh Nhất Nhất lưỡng lự trên bàn phím, không biết trả lời sao.

Lại có tin nhắn mới bật lên.

[Nếu em chưa biết phải nói sao về chuyện này, ra đây đi, anh dẫn em đi.]

[Phần còn lại anh lo hết.]

Lúc đó, trong người cô như có những bong bóng đủ màu sắc bay lên, cùng với bướm hồng tung cánh, rồi “bùm” một tiếng nổ tung, màn sương mù trong mắt cô cuối cùng tan biến, hình bóng gầy gò ấy qua màn hình điện thoại giơ tay về phía cô, nói: “Anh dẫn em đi.”

Cô hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng do ngồi lâu quá, hai chân tê mỏi, choáng váng, suýt ngã.

Tạ Hiểu Lâu thấy cô đứng lên run rẩy, vội bước đến đỡ lấy.

Cơ thể cô bị đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, Đinh Nhất Nhất nhìn kỹ, đó là ánh mắt quan tâm của Tạ Hiểu Lâu.

Ánh mắt họ gặp nhau, thời gian như ngừng lại, tim cô đập thình thịch trong lồng ng.ực.

Cô không biết mình đã đứng đó bao lâu, còn Tạ Hiểu Lâu cũng chờ cô không xa bao lâu.

Dòng điện chạy giữa họ.

Tạ Hiểu Lâu có khoảnh khắc yên tâm, rồi ngay lập tức cảm thấy hụt hẫng vô cùng, như có bàn tay vô hình rút hết sức lực của anh, nhưng anh không thể thể hiện gì ra ngoài.

“Đi thôi, anh dẫn em đi,” anh cố gắng lấy lại tâm trạng, trong đầu đã tính toán chỗ sẽ đưa cô đi, sau đó làm sao giải thích với cha mẹ.

Anh bước về phía thang máy, Đinh Nhất Nhất lại q*** t** kéo ngón út của anh.

Tạ Hiểu Lâu lập tức cảm thấy máu dồn lên đầu, lòng dậy sóng không thể diễn tả bằng lời, vẫn chậm rãi hỏi: “Sao vậy?” giọng không tránh khỏi run nhẹ.

“Tạ Hiểu Lâu, anh có muốn tiếp tục chơi với em không?”

Trời biết cô đã lấy hết can đảm thế nào, Đinh Nhất Nhất nói xong, thậm chí không dám nhìn anh, mắt chỉ chăm chăm nhìn mũi chân.

“Em muốn chơi thế nào?” Tạ Hiểu Lâu liếc thấy cô cúi đầu, đôi tai mỏng ánh lên màu hồng nhạt.

Đinh Nhất Nhất nhẹ nhàng, bấm tay liên tục, cuối cùng quyết tâm lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cắn môi, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.

Gương mặt cô lập tức đỏ như tôm luộc, nóng rực đến mức cô phải thở dài để giải nhiệt.

Tạ Hiểu Lâu sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại.

“Đinh Nhất Nhất, em tốt nhất đừng hối hận.”

Chưa kịp phản ứng, anh đã một tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô trong lòng, tay kia đặt lên gáy cô, ngón tay xuyên qua mái tóc, kéo cô sát vào người.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Mũi cô cảm nhận được mùi thông tươi mát, thoảng nhẹ hương kẹo cao su.

Hai tay cô chống lên ngực anh, chưa kịp thở thì đã phải đón nhận nụ hôn nồng nhiệt từ người đàn ông.

Nụ hôn bất ngờ đến mãnh liệt, đầy chiếm hữu, quyến rũ và dữ dội, như muốn hòa tan cô vào cơ thể anh.

Không khí xung quanh tràn ngập hormone hoang dại, không ai cản nổi.

Lưỡi mềm mại như nhung quấn lấy nhau trong màn giao hòa, hai đầu óc trống rỗng, như rơi xuống vực sâu không lối thoát, lưỡi họ chính là bằng chứng duy nhất của sự tồn tại.

Cô chỉ biết ôm chặt anh, chặt hơn nữa, rồi chặt hơn nữa.

Đôi môi anh nóng bỏng quyến rũ, như những làn sóng nhiệt dồn dập trên mặt đường nhựa mùa hè, lan tỏa từ môi cô ra toàn thân.

Như thể đây là bến đỗ mà anh chờ đợi cả đời, nhẹ nhàng nhưng cũng không thể cưỡng lại được sức mạnh của tình yêu cuồng nhiệt.

Đầu óc Đinh Nhất Nhất quay cuồng như say rượu giả, hai chân mềm nhũn gần như không đứng vững, may mà Tạ Hiểu Lâu đưa tay đỡ lấy, quay người đỡ cô dựa vào tường.

Điều hòa thổi vào tường lạnh buốt, lưng cô cảm nhận rõ sự mát lạnh, nhưng trước mặt lại là ngọn lửa cháy bỏng.

Sự tương phản nóng lạnh đan xen khiến Đinh Nhất Nhất cảm thấy thoải mái như đang bay lên tận mây trời.

Bây giờ cô rõ ràng đã hiểu “hối hận” mà Tạ Hiểu Lâu vừa nói là ý gì, nhưng cô chẳng hề hối hận chút nào. Nếu sớm biết họ giải quyết mọi chuyện theo cách này, cô đáng lẽ nên sớm tận hưởng đãi ngộ này từ lâu rồi.

Một lúc lâu sau, Tạ Hiểu Lâu buông cô ra, lưỡi l**m nhẹ lên khóe môi như đang tận hưởng lại mọi cảm giác vừa rồi.

Đinh Nhất Nhất vì hai chân mềm nhũn, nửa người dựa vào người Tạ Hiểu Lâu, thở hổn hển, hít lấy không khí trong lành.

“Muốn quay về không?” Tạ Hiểu Lâu hỏi.

Đinh Nhất Nhất vuốt vuốt má đang nóng rực, cảm thấy chắc chắn bây giờ nó đỏ ửng, môi có vẻ sưng nhẹ, hơi bực mình, liền nhẹ nhàng đấm vào ngực Tạ Hiểu Lâu một cái, “Xem này, sau này em còn biết mặt mũi nào mà gặp người ta?”

Tạ Hiểu Lâu cúi đầu đáp, “Vậy còn anh thì sao?”

Môi anh cũng cảm thấy không khá hơn là mấy.

“Lần đầu mà, không có kinh nghiệm thôi mà…” Đinh Nhất Nhất nhỏ giọng càu nhàu.

“Nói như thể anh có kinh nghiệm ấy.” Tạ Hiểu Lâu cũng tỏ ra vô tội.

Đinh Nhất Nhất bị biểu cảm của anh làm cười, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy phải làm sao đây?”

“Thế thì để họ đợi thêm một chút nữa sao?”

Thật khó tin ý tưởng tệ hại như vậy lại là do Tạ Hiểu Lâu nghĩ ra, nhưng vì anh vừa mới ngớ người cũng không ít hơn cô, nên Đinh Nhất Nhất vẫn gật đầu đồng ý.

Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài, dù là bạn cũ nhiều năm chuyển thành người yêu thì cũng hơi ngại ngùng, một lúc cả hai đều không biết nên nói gì.

Đinh Nhất Nhất nhìn Tạ Hiểu Lâu, truyền đạt ý muốn anh lên tiếng trước.

Tạ Hiểu Lâu suy nghĩ kỹ rồi mở lời: “Hay là, làm lại một lần nữa?”

Đinh Nhất Nhất: “……”

Có vẻ như anh thiếu oxy thật rồi.

Nghỉ ngơi một lúc, Tạ Hiểu Lâu nói: “Đi thôi.”

Dù sao thì họ ở đây đợi cũng không phải để vết tích trên người biến mất thật, mà là để cho mình một lý do bình tĩnh lại, chuẩn bị tinh thần đối phó với những câu hỏi củaba mẹ sau đó.

Anh đưa tay ra, Đinh Nhất Nhất đặt tay lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Cuối cùng thì cũng có thể công khai nắm tay cô, Tạ Hiểu Lâu như một vị tướng vừa thắng trận.

Cảm giác này hơi lạ, nhưng cũng rất ngọt ngào.

Đinh Nhất Nhất nắm tay anh, như nắm được một chỗ dựa vững chắc.

“Sau này dù họ nói gì, anh cũng phải tiếp nhận hết, hiểu không?” Trước khi vào cửa, Đinh Nhất Nhất hít sâu, cảm thấy giống như cô dâu mới đi gặp nhà chồng, dù họ vẫn gặp nhau hàng ngày.

“Yên tâm đi.” Tạ Hiểu Lâu siết chặt tay cô.

Chính là cảm giác này, Đinh Nhất Nhất nghĩ thầm, bên anh, không cần lo nghĩ gì hết.

Mở cửa bước vào, đón chờ họ là một cuộc sống mới thật rực rỡ và hạnh phúc.
 
Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã
Chương 46: Chương 46



Trong nhà, hai cặp ba mẹ đều có những ý nghĩ riêng trong lòng, nhưng không ai nói ra được.

Họ cứ như vậy, trong sự hồi hộp và lo lắng, chờ đợi một cách sốt ruột, đồng thời không ngừng an ủi nhau rằng “Không sao đâu, các con gặp chuyện bất ngờ thế này chắc sẽ bối rối thôi.”

Cho đến khi cửa mở, hai người bước vào, tay trong tay, thì lòng họ mới nhẹ nhõm.

“Thật ngại quá, Nhất Nhất vừa rồi có chút ngại ngùng.” Tạ Hiểu Lâu cười nói, một câu nói xoa dịu tình hình lúc trước.

Nhưng lý do đó chỉ đủ để làm họ thôi nói, chứ không thể thuyết phục họ. Bao năm qua, họ có thể không biết hết chuyện, nhưng chẳng lẽ không hiểu được con gái mình?

Chỉ là Tạ Hiểu Lâu đã giải thích như vậy, rõ ràng là không muốn bị hỏi thêm, còn họ cũng không thực sự muốn biết rõ sự thật, chỉ cần thấy hai người bình thường, ổn thỏa là được.

Tạ Tấn Bằng nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu bày món ăn đi.”

Mọi người đều đồng ý.

Dù chỉ là một nghi lễ đơn giản, nhưng mâm cơm được bày đầy đủ như tiệc lớn.

Trong bữa ăn, ba mẹ bàn bạc về lễ vật cưới hỏi, sính lễ cần chuẩn bị khi Tạ Hiểu Lâu về nhà, cũng như nơi tổ chức và hình thức của lễ cưới.

“Nhất Nhất, con thích kiểu gì?” Văn Cao Khiết hỏi. “Lần này chưa hỏi ý con, là do chúng ta chưa chu đáo, lần sau sẽ để con quyết định hết.”

Đinh Nhất Nhất chỉ tập trung ăn cơm, trong đầu toàn là nụ hôn vừa rồi, chẳng để ý họ nói gì.

Nghe gọi tên mình, cô ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: “Gì cơ ạ?”

“Con thích lễ đính hôn kiểu gì?” Diệp Lam Lam nhắc lại một lần nữa.

“Đơn giản là được.” Đinh Nhất Nhất đáp, nhưng nghĩ với tính cách họ chắc cũng không nghe, nên cô nói thêm: “Cứ theo ý mọi người, con kiểu gì cũng được hết.”

“Lễ đính hôn của con, tất nhiên con phải làm chủ rồi.” Đinh Kiến Sơn nói.

Đinh Nhất Nhất nghĩ thầm, trong những người ngồi đây thì ông là người thích rộn ràng nhất, gả được con gái ông chắc muốn đăng cả lên báo, thì làm sao cô có thể tổ chức đơn giản được.

“Thế thì đơn giản thôi, mời vài người thân quen, làm một buổi lễ ấm cúng.” Tạ Hiểu Lâu nhìn thấy cô định nói gì đó, vội ngăn lại.

Vì chàng rể quý cũng đồng ý nên ông không nói gì nữa, dù sao cũng là con gái mình thích.

“Thôi được, lúc đó để ba lo liệu!”

“Ê —” Tạ Tấn Bằng giơ tay ngăn lại, “Sao lại để ông lo? Chắc chắn là chúng tôi lo!”

Hai bên lại bắt đầu tranh luận xem ai sẽ đứng ra lo liệu lễ đính hôn.

Ăn xong, bốn người ai về việc nấy, Đinh Nhất Nhất và Tạ Hiểu Lâu đứng ở cửa tiễn từng người về.

Cảm giác y hệt như vợ chồng mới cưới tiễn khách sau tiệc.

“Lát nữa định đi đâu?” Đinh Nhất Nhất hỏi.

“Về nhà, thu dọn đồ đạc.” Tạ Hiểu Lâu đáp, thấy ánh mắt cô có phần hơi mờ, liền nói tiếp: “Tiện thể hôn một cái.”

Nghe thấy “thu dọn đồ” trong câu nói, Đinh Nhất Nhất chợt buồn chút, nhưng nghe lời sau liền đánh anh một cái: “Tiện thể?”

“Ôi~!” Tạ Hiểu Lâu thở dài, “Gì vậy? Vừa xong lễ đính hôn đã muốn giết chồng à?”

“Ui~!” Đinh Nhất Nhất xoa xoa cánh tay, cố đè cảm giác nổi da gà, không hiểu sao chỉ trong chốc lát mà Tạ Hiểu Lâu như đổi tính.

Người giữ cửa mang xe từ hầm xe đến, Tạ Hiểu Lâu mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Xe bật điều hòa lạnh phả vào, Đinh Nhất Nhất vừa lên xe đã hắt xì một cái rất to, mở mắt ra thì khăn giấy đã được đưa đến trước mặt.

“Nhanh mà lau đi, trước mặt kìa.” Anh trông rất lo cho xe.

Đinh Nhất Nhất không thèm để ý, cầm khăn lau mũi một cách “hoành tráng”, quả nhiên chuyển tính vừa rồi chỉ là ảo giác.

Xe chạy được một đoạn, Đinh Nhất Nhất thấy hướng đi không phải đường về nhà.

“Chúng ta đi đâu thế?”

“Đi siêu thị, anh mua vài thứ cần thiết về, tiện thể mua đặc sản biếu thầy cô.” Tạ Hiểu Lâu tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước.

Đinh Nhất Nhất gật đầu, thấy hợp lý.

Tạ Hiểu Lâu đi siêu thị mua đồ dùng cần thiết, còn mua ít quà cho giáo sư và bạn bè, rồi mới lái xe về nhà.

Chiều tà sắp đến, xe cộ dần đông đúc hơn, con đường như một dòng sông phẳng lặng phản chiếu ánh đèn, dưới những chiếc đèn đường hư ảo mờ mịt, chỉ còn tiếng xe chạy nhanh qua lại, như đang hồi tưởng về những náo nhiệt và bận rộn của ban ngày.

Đinh Nhất Nhất nghĩ rằng cô nên nhắn tin cho Giản Thiến Nghiêu.

“Anh đã nói với Chu Nhất Phàm về chuyện của hai đứa mình chưa? Em định nói với Giản Thiến Nghiêu bây giờ.”

Tạ Hiểu Lâu trả lời: “Anh sẽ nói khi gặp mặt cậu ấy, nếu em muốn nói giờ thì nói luôn đi.”

Đinh Nhất Nhất cầm điện thoại bật camera trước: “Nhìn em một cái đi.”

Tạ Hiểu Lâu hợp tác quay đầu cười nhẹ rồi lại quay trở lại tập trung lái xe.

Đinh Nhất Nhất gửi bức ảnh kèm tin nhắn: 【Nói ra cậu có thể không tin, tớ và Tạ Hiểu Lâu thật sự đang bên nhau rồi đấy!!!!】

Giản Thiến Nghiêu đang ngồi khoanh chân nằm trên sofa xem phong cách thiết kế nội thất do cư dân mạng gửi đến, nhìn thấy ảnh mà Đinh Nhất Nhất gửi đến không để ý, lướt qua tiếp, nhưng ngay giây tiếp theo liền nhìn thấy tin nhắn kèm theo.

“Chết tiệt?!” Cô ngồi bật dậy trên sofa.

Tim hồi hộp, tay run rẩy!

Cô mở trang chat, nhìn thấy ảnh chụp chung của cô và Tạ Hiểu Lâu.

“Chết tiệt!!”

Cô gõ rất nhanh: 【Thật không vậy?! Chuyện này là khi nào thế?!】

Chu Nhất Phàm cầm muỗng lớn vội vã bước ra từ bếp, mặt đầy lo lắng: “Sao vậy, sao vậy, sao vậy?!”

“Đinh Nhất Nhất và Tạ Hiểu Lâu bên nhau rồi!?”

“Chết tiệt! Là chuyện lúc nào thế?!”

Chu Nhất Phàm bước nhanh đến gần, tâm trạng cực kỳ phức tạp, trong đầu chợt lóe qua vô số suy nghĩ:

“Xong rồi, Thanh Huỳnh hết hy vọng rồi.”

“Chết tiệt, Tạ Hiểu Lâu sao lại có chuyện lớn như vậy mà không nói với anh?”

“Họ không phải lại đùa đâu chứ?”



Đinh Nhất Nhất thấy tin nhắn của Giản Thiến Nghiêu, nói: “Đưa tay cho em.”

Tạ Hiểu Lâu không hiểu ý, đưa tay ra, Đinh Nhất Nhất nhẹ nhàng luồn tay qua kẽ ngón anh, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô chưa từng nhìn tay anh rõ đến vậy — trắng nõn, thon dài, các đốt xương rõ ràng, còn đẹp hơn cả tay con gái, trong tay cô cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, rộng rãi, như bị điện giật nhẹ toàn thân tê rần. Cô chụp một bức ảnh kiểu công khai cặp đôi, gửi cho Giản Thiến Nghiêu.

Khi định buông tay ra, Tạ Hiểu Lâu lại nắm chặt hơn, cái bắt tay mềm mại mà mạnh mẽ khiến cô vừa ngượng vừa tự hào, dùng tay kia gõ tin nhắn lại: 【Đảm bảo thật 100%.】

Giản Thiến Nghiêu trả lời: 【Chị em, thật đỉnh!】

Quả không hổ danh là bạn của Giản Thiến Nghiêu, Tạ Hiểu Lâu chuẩn là “hàng chất”, đã chiếm được rồi!

Tin tức chấn động như vậy lan đi, không chỉ Giản Thiến Nghiêu mà Chu Nhất Phàm cũng hoảng loạn — nhưng mỗi người mỗi tâm trạng.

“Tạ Hiểu Lâu xong đời rồi!”

Chu Nhất Phàm tức giận rút điện thoại, vừa đi vào bếp vừa gọi điện thoại.

Cuộc gọi kết nối, rau xanh anh vừa xào xong, một đĩa xanh mướt.

“Tạ Hiểu Lâu, cậu và chị Nhất của chúng tôi bên nhau mà không nói với tôi một câu?!” Chu Nhất Phàm chất vấn như chủ nhà đích thực.

Tạ Hiểu Lâu và Đinh Nhất Nhất nhìn nhau, hiểu ra vấn đề.

Đinh Nhất Nhất nhắn tin cho Giản Thiến Nghiêu: 【Chu Nhất Phàm đang ở đó hả?】

Giản Thiến Nghiêu nhanh chóng trả lời: 【Sức hấp dẫn của chị đây còn hơn thế nhiều.】

Cô đưa điện thoại cho Tạ Hiểu Lâu xem, xác nhận họ đang cùng nhau.

“Cậu sao lại bên nhau với Giản Thiến Nghiêu?”

Chu Nhất Phàm cứng họng một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Giờ là tôi đang hỏi cậu, không tới lượt cậu hỏi tôi. Cậu nói thật đi, khai báo càng sớm càng khoan hồng, chống đối thì càng nghiêm trọng!”

“Hôm nay tôi và Nhất Nhất bên nhau rồi.” Tạ Hiểu Lâu bình tĩnh nói.

Chu Nhất Phàm: “……”

Chỉ có vậy thôi ư?

Bên cạnh, Đinh Nhất Nhất suýt nữa không nhịn được cười.

“Chỉ vậy thôi sao?” Chu Nhất Phàm chờ một lúc không thấy trả lời, không chịu buông, tiếp tục hỏi.

“Không phải tôi vừa nói với cậu rồi sao? Nếu cậu không nghe thì tôi nói lại lần nữa. Hôm nay tôi và Đinh Nhất Nhất ở bên nhau rồi. Vậy cậu với Giản Thiến Nghiêu là lúc nào bên nhau vậy?”

“… Tạ Hiểu Lâu có ai nói cậu thật sự rất đáng đánh không!” Chu Nhất Phàm tức giận đỏ mặt.

“Có cậu.”

Tạ Hiểu Lâu điêu luyện đánh trượt vấn đề, khiến Chu Nhất Phàm nhanh chóng mất tập trung.

“Rõ ràng là cậu mới đáng đánh! Chị Nhất, cậu nói đúng không?” Chu Nhất Phàm vừa nói vừa nghe thấy tiếng Đinh Nhất Nhất bịt miệng cười khúc khích.

“Đúng, tớ làm chứng!”

Đinh Nhất Nhất ngại ngùng nhìn Tạ Hiểu Lâu một cái, có chút bất lực. Không còn cách nào khác, từ lúc quen nhau đến giờ, họ vẫn luôn phối hợp như vậy, chưa bao giờ khác, cô lúc nãy chỉ phản xạ có điều kiện thôi.

“Còn nữa, chuyện quan trọng vậy mà chẳng ai nói với tôi!” Chu Nhất Phàm tức giận lắm, rõ ràng hai người đều không thèm nghĩ đến việc báo cho anh biết.

Quá đáng thật!

Chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ không phải tổ chức ăn mừng một bữa sao?

“Tôi nghỉ làm ngày kia, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Có được sự ủng hộ của Đinh Nhất Nhất, Chu Nhất Phàm trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch đi ăn, tổ chức gì đó.

“… Tôi có chuyến bay ngày mai.”

Tạ Hiểu Lâu như dội một gáo nước lạnh, giữa hè nóng nực khiến Chu Nhất Phàm cảm thấy lạnh buốt từ trong tim.

“… Vậy cậu định đi cũng không nói tôi biết à?”

Nếu Giản Thiến Nghiêu nhìn thấy bộ dạng của Chu Nhất Phàm lúc này, chắc chắn cô sẽ cười nhạo bộ dáng như một oán phụ nhỏ của anh.

“Vậy tôi sẽ nhờ cậu tổ chức tiệc đón tôi về nhé.” Tạ Hiểu Lâu im lặng một lúc rồi cuối cùng chịu thỏa hiệp.

“Được rồi, chúc cậu đường đi thuận lợi, hạnh phúc bên chị Nhất của tôi nhé.” Chu Nhất Phàm đạt được mục đích, dứt khoát cúp máy, tâm trạng phơi phới, chuẩn bị nấu thêm vài món nữa.

Tạ Hiểu Lâu: “……”

Bố mẹ hai bên cũng nhắn tin báo bận hôm nay không về nhà nấu cơm, để hai đứa tự lo liệu. Họ tất nhiên hiểu ý, hai người ra ngoài ăn chút gì rồi về, lúc về nhà thì bố mẹ Tạ Hiểu Lâu đã lên phòng ngủ.

Họ mang theo những thứ mua từ trung tâm thương mại lên lầu.

Thời gian này cô bị thương chân nên suốt ngày nằm ở nhà, cảm giác như lâu lắm rồi không đến đây, dù môi trường quen thuộc nhưng không hiểu sao lại có cảm giác lạ lẫm.

Tạ Hiểu Lâu mở vali bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đinh Nhất Nhất như lần đầu đến vậy, tò mò với mọi thứ, chạm chạm, xem xem.

Đồ đạc đều chuẩn bị sẵn từ sáng, anh chỉ cần phân loại sơ qua rồi xếp vào vali, chẳng mất nhiều thời gian, vali được đóng gọn gàng đầy đủ. Anh đóng nắp lại, nhấc lên thử, có lẽ không quá cân, rồi lại để những món dễ mang còn lại vào vali khác, chuẩn bị ký gửi.

Mọi thứ thu dọn xong, anh đi tìm bóng dáng của Đinh Nhất Nhất.

Cô hiếm hoi ngồi yên ở bàn học, đang lật xem sách.

Anh tiến lại gần, thấy cô đang cầm một quyển truyện tranh không biết lấy từ đâu, bìa sách hơi cong, nhìn cũng có vẻ khá cũ kỹ, trong căn phòng này vẫn còn nhiều thứ mà anh không biết.

“Xem hay không?” Tạ Hiểu Lâu cười như ánh trăng trong sáng thổi qua gió nhẹ.

Đinh Nhất Nhất ngẩng đầu, cười khúc khích: “Xem không hay bằng xem anh đẹp trai đâu.”

Ngón tay anh rõ khớp xương vu.ốt ve từng trang giấy, người hơi nghiêng lại gần, giọng trầm ấm như nhạc ru, nhẹ nhàng k.ích thí.ch vào tai cô.

Tạ Hiểu Lâu thở sâu, ánh mắt đen huyền như hố đen cuốn hút không thể cưỡng lại, cô hoa mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng…

Khi cô muốn rút lui thì phát hiện con đường trước mặt đã bị ngực anh chắn mất, lưng cô áp sát vào tựa ghế sofa, đợi chờ định mệnh ập tới…

Không còn sự mãnh liệt của ban ngày, chỉ còn lại sự đong đầy mặn nồng.

Anh nhẹ nhàng chậm rãi, động tác không ngừng, căn phòng tĩnh lặng, cô thậm chí nghe rõ tiếng môi họ đan xen trên môi nhau.

Dây thần kinh như được đánh trống, nhảy múa k.ích th.ích từng giác quan, được khuếch đại vô hạn rồi lại liên tục giật giật.

Đinh Nhất Nhất mềm nhũn cả người trên ghế, thở yếu ớt, anh mới chịu buông cô ra một chút.

Tạ Hiểu Lâu rời khỏi đôi môi đang e ấp ấy, mũi chạm nhẹ vào mũi cô, cuối cùng là trán áp vào nhau.

Giấc mơ này anh không biết đã chờ đợi bao lâu mới thành hiện thực, cũng vì chờ lâu quá nên lúc thực hiện lại cảm giác như mơ, như đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp.

Không biết là Trang Chu nằm mộng mơ về bướm, hay là bướm nằm mộng mơ về Trang Chu.

Không biết tất cả đây là giấc mơ của anh, hay giấc mơ chính là tất cả những gì anh có.
 
Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã
Chương 47: Chương 47



Trong phòng bật một chiếc đèn treo tường, cộng thêm ánh sáng vàng cam của đèn đứng, chiếu rọi khắp không gian ấm áp, ánh sáng mờ ảo phản chiếu bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau.

Tạ Hiểu Lâu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đinh Nhất Nhất, trong mắt cô vẫn còn ánh nhìn mê mị sau phút giây đong đầy mặn nồng, như viên ngọc trai ngập tràn ánh nước, vô cùng quyến rũ.

Dưới ánh đèn, đường nét bên hông mặt anh sắc nét nhưng đầy trìu mến, như những nét phác thảo bằng bút than vững chãi, từ từ tiến lại gần Đinh Nhất Nhất, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hàng mi dài đen rủ xuống tạo thành đường cong tuyệt đẹp trên mí mắt, ánh mắt nửa khép nửa mở chứa chan tình cảm, càng thêm mê hoặc say đắm. Qua cổ áo sơ mi đang mở, xương quai xanh rõ nét, như đang khát, yết hầu nổi lên lăn tròn chậm rãi.

Tạ Hiểu Lâu đột nhiên tiến sát, hơi nóng phả lên má và tai cô, Đinh Nhất Nhất không khỏi run rẩy, dòng cảm giác ấm áp dâng trào làm lý trí chao đảo, máu sôi lên, tâm trí bùng cháy, tim đập mạnh như muốn vỡ tung.

Thế nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô.

Đinh Nhất Nhất khẽ thở ra một tiếng “hừ hừ”.

Góc miệng Tạ Hiểu Lâu nở một nụ cười nhẹ, một tay ôm lấy chiếc cổ mảnh mai, dùng môi vẽ lên gương mặt cô, từ đôi lông mày cong, đôi mắt long lanh ướt đẫm, chiếc mũi cao thanh tú, rồi đến má ửng hồng, cuối cùng nhẹ nhàng chạm lên bờ môi căng mọng như cánh hoa.

Ban đầu là nhẹ nhàng dễ chịu, trong sự dịu dàng mang theo chút dò xét, môi vốn dính chặt rồi cọ xát, dần dần trở nên mãnh liệt hơn, cuốn vào một cuộc rượt đuổi và nô đùa giữa môi và lưỡi.

Thời gian như ngừng trôi, họ đắm chìm trong thế giới của khoảnh khắc này, như thể tất cả mọi thứ đều bị nụ hôn này nuốt chửng. Xung quanh họ chỉ còn lại mỗi nhau, cùng với tình cảm và d*c v*ng giữa họ.

Rất lâu, rất lâu…

Nằm trên giường, Đinh Nhất Nhất trong đầu liên tục nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, có phần quá mơ hồ, như giấc mơ không thật.

Cô dùng đầu ngón tay vu.ốt ve đôi môi, cảm nhận hơi ấm khác thường, mới xác định được mọi chuyện đều là thật.

Tâm trạng lẫn lộn giữa ngọt ngào, bất ngờ, vui mừng và một chút tất nhiên, lúc thì cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, lúc lại nhớ đến cảnh tượng ban ngày, lăn lộn trên giường, lúc lại buồn bã vì sắp phải chia xa, lúc thì lại hả hê vì “đánh bại” được Tạ Hiểu Lâu và thấy anh thật sự chẳng ra gì… Chiếc giường nhỏ trở thành khu vườn bí mật của cô, nơi cô thỏa thích xả hết cảm xúc.

Điện thoại reo, là cuộc gọi của Giản Thiến Nghiêu đến để “hỏi tội”.

Đinh Nhất Nhất cố kìm nén nụ cười, nhưng thật sự rất khó.

“Alo.”

“Sao rồi? Nhanh kể cho tớ nghe đi!” Giản Thiến Nghiêu không vòng vo, thẳng thắn nói, trong giọng nói có đầy sự mong đợi muốn trào qua dây điện thoại. Nếu không phải Chu Nhất Phàm lỳ lợm nán lại nửa ngày mới đi, có lẽ cô ấy đã lái xe đến đây để nói chuyện thâu đêm rồi.

“Đợi đã,” cô chợt cảnh giác, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ tối rồi, “Tạ Hiểu Lâu có đang ở bên cậu không?”

“Không có.” Đinh Nhất Nhất không suy nghĩ nhiều, anh mà ở đây bây giờ thì chẳng phải kỳ lạ sao?

Giản Thiến Nghiêu cảm thấy càng thêm ngưỡng mộ Tạ Hiểu Lâu.

“Hai đứa thế nào vậy? Mấy ngày trước còn dứt khoát không thể, vậy mà trong chốc lát đã thành đôi rồi?”

Dù tình cảm vốn là chuyện trong chớp mắt, nhưng cũng nhanh quá mức.

Đinh Nhất Nhất tóm tắt sơ qua những chuyện đã xảy ra trong hai ngày, rồi hỏi lại: “Cậu nghĩ anh ấy có thật sự thích mình không?”

Nói thật cô vẫn còn hoang mang trong mối quan hệ này. Cô không chắc mình có thích anh thật sự hay chỉ vì bên nhau có thể tránh được nhiều phiền phức không cần thiết. Cô cũng không biết anh có giống cô không, nghĩ đến chuyện tốt nghiệp sắp tới sẽ rơi vào vòng mai mối vô tận, có lẽ anh cũng nghĩ ra cách giải quyết một lần cho xong.

“Cậu ấy có thích cậu hay không, cậu chẳng phải nên biết từ lâu rồi sao?” Giản Thiến Nghiêu từ tốn nói, “Cậu ấy nếu không thích cậu thì bao nhiêu năm qua, với điều kiện của cậu ta, sao lại không thể tìm được bạn gái? Cậu ấy nếu không thích cậu thì tại sao lúc học, lúc làm việc, lúc nào cũng mang cậu theo bên cạnh? Cậu ấy nếu không thích cậu thì tại sao lúc cậu bị thương, cậu ấy lo lắng còn hơn bản thân bị thương?”

“Câu hỏi cậu nên đặt ra bây giờ là, liệu cậu có thích cậu ấy không? Hay cậu ấy chỉ là con đường ít khó khăn hơn trong hoàn cảnh hiện tại của cậu?”

Ngay từ khi quen hai người họ, Giản Thiến Nghiêu đã cảm thấy là Tạ Hiểu Lâu thích Đinh Nhất Nhất, nhưng sau khi chứng kiến mối quan hệ tưởng chừng hiển nhiên mà lại khó hiểu của họ, cô bắt đầu mất tự tin. Nhưng bây giờ, đây chính là lúc cô được ngẩng cao đầu, chứng minh rằng mình chưa từng đoán sai.

Trận cá cược với Chu Nhất Phàm cũng đến lúc phải thực hiện rồi.

Chuỗi câu hỏi liên tục của Giản Thiến Nghiêu làm Đinh Nhất Nhất bối rối.

Từ trước đến giờ, cô vốn đã khá vụng về trong chuyện tình cảm, đôi khi thật khó phân biệt đâu là yêu, đâu là thói quen. Nghĩ kỹ lại, trong những năm qua, cô và Tạ Hiểu Lâu sống cùng nhau nhiều đến mức, rốt cuộc đó là thói quen hay tình yêu?

Cô dường như chưa từng trải qua cuộc sống không có Tạ Hiểu Lâu bên cạnh. Từ nhỏ đến lớn, mọi sinh hoạt đều gắn bó. Họ sinh ra chỉ cách nhau một bức tường, mẫu giáo cách một lớp, tiểu học cách một tầng, trung học cách một hành lang dài, cấp ba cách một toà nhà học, đại học cách một khuôn viên, dù anh đi xa học y ở nước ngoài, họ chỉ cách nhau một màn hình điện thoại.

Lẽ ra họ có thể giống như biết bao cặp thanh mai trúc mã ngoài đời, theo thời gian và khoảng cách mà dần dần xa cách. Nhưng họ không như thế. Dù ở đâu, lúc nào, họ vẫn luôn như đang kề bên nhau.

Sự đồng hành ấy có thể là thói quen, nhưng nào phải không phải là một dạng tình yêu?

Họ đã cùng tham dự vào cuộc đời của nhau, hiểu rõ từng thói quen, từng cử chỉ, biết tính cách và tâm trạng của đối phương, chứng kiến những lúc người kia lúng túng, khổ sở, đau buồn nhất, cùng trải qua vinh quang lẫn tủi nhục…

Cô không biết những cặp đôi khác có thể làm được như vậy hay không, nhưng cô có thể chắc chắn rằng giữa họ tồn tại đầy đủ sự đam mê và ăn ý mà một cặp đôi cần có, sự quan tâm và tình cảm, thậm chí có thể là nhiều hơn.

Dù đó chỉ là thói quen thì sao? Thói quen cũng là một loại yêu thương.

“Tớ ở bên anh ấy, không phải vì anh ấy là lựa chọn duy nhất của tớ bây giờ, mà vì người duy nhất tớ muốn chọn, chính là anh ấy.”

Đinh Nhất Nhất chưa bao giờ nghiêm túc và chắc chắn đến vậy khi nói về chuyện này.

“Vậy là xong rồi còn gì!” Giản Thiến Nghiêu nghe cô nói thế thì thở phào nhẹ nhõm “Thế tiếp theo, nói xem, hai người đính hôn mà không báo cho tụi này là sao? Là sợ Chu Nhất Phàm với Triệu Thanh Huỳnh tới cướp hôn hả?”

Hồi lâu trước, khi hai cô bàn về mối quan hệ mờ ám giữa Triệu Thanh Huỳnh và Tạ Hiểu Lâu, đã tiện thể lôi cả Chu Nhất Phàm vào phân tích. Cả hai đều cho rằng với thái độ của Chu Nhất Phàm đối với Tạ Hiểu Lâu, thật khó mà không nghi ngờ rằng anh ta đang “trong tủ” (*ám chỉ người che giấu giới tính thật), còn việc trăng hoa chỉ là cái cớ để che mắt thiên hạ.

Dù suy nghĩ đó sau này đã bị Chu Nhất Phàm phản bác kịch liệt:
“Đầu óc hai người chứa toàn phân à?! Sao ý tưởng toàn một cục một cục vậy?!!”
Anh ta bị dọa đến mức trong đêm đã đi tán tỉnh thêm hai cô gái nữa.

Nhưng họ vẫn kiên trì với ý nghĩ ấy suốt một thời gian dài.

Cho đến một ngày, Chu Nhất Phàm đột nhiên bắt đầu theo đuổi Giản Thiến Nghiêu, và dai dẳng suốt nhiều năm không bỏ cuộc.

Từ đó trở đi, Giản Thiến Nghiêu không còn dám bịa đặt lung tung về người khác nữa, bởi cô luôn cảm thấy việc Chu Nhất Phàm theo đuổi mình chính là quả báo cho những lời nói trước kia của mình.

Và giờ, quả báo đã rơi xuống đầu Đinh Nhất Nhất.

“Không có!” Đinh Nhất Nhất suýt nữa thì thề thốt với trời “Tớ với Tạ Hiểu Lâu cũng chỉ biết lúc đó thôi. Cậu còn nhớ hôm mọi người đến nhà tớ ăn cơm, ba tớ lén lút giấu cái gì đó không? Chính là đồ dùng để đính hôn…”

Giản Thiến Nghiêu dù ngày nào cũng tiệc tùng say sưa, nhưng cố gắng nhớ lại hôm đó, mới sực nghĩ đến cái cuộn dài gần hai mét, “Vậy cái cuộn đó là…”

“Là một cái standee in ảnh của bọn em.” Đinh Nhất Nhất bổ sung.

Giản Thiến Nghiêu thầm nghĩ, may mà ba mẹ hai bên khá có tâm, biết “tiền trảm hậu tấu” để thúc đẩy, chứ nếu cứ để Tạ Hiểu Lâu chậm rãi, Đinh Nhất Nhất chậm hiểu thế kia, không biết đến bao giờ mới chịu nhận ra tình cảm thật của mình.

“Chú dì đúng là Nguyệt lão thời hiện đại!” Giản Thiến Nghiêu chân thành tán thưởng.

“À đúng rồi, sao Chu Nhất Phàm lại ở chỗ cậu?” Đinh Nhất Nhất vẫn luôn muốn hỏi mà chưa có dịp.

Nhắc đến Chu Nhất Phàm, trong lòng Giản Thiến Nghiêu dâng lên một cảm xúc khó tả. Sau bao năm lăn lộn tình trường, cô thật không muốn ngã ngựa ở chỗ anh ta.

“Hôm đó anh ta tan làm đi ngang qua tiệm tớ, đúng lúc tớ đang bê đồ, anh ấy giúp xong thì bảo tớ mời anh ấy ăn cơm…”

“Mời ăn cơm mà mời đến nhà luôn hả?” Giọng Đinh Nhất Nhất vô thức cao vút lên.

“Cái nhà hàng anh ấy muốn ăn lại đúng lúc đóng cửa, bọn tớ mới đi siêu thị mua ít đồ về nhà nấu.”

Giọng Giản Thiến Nghiêu rõ ràng đã bình tĩnh hơn. Bao năm nay cô chẳng lạ gì tình cảm của Chu Nhất Phàm dành cho mình, nhưng cô hiểu quá rõ con người anhnăm, trái tim anh ta có thể chia thành vô số mảnh, cô chỉ là một phần trong đó. Có chăng thì phần cô chiếm được có hơi lớn hơn những người khác, nhưng về bản chất cũng chẳng khác gì. Cô quen với việc được nhiều người đàn ông yêu thật lòng cùng lúc, thế nên chẳng mặn mà gì với một mảnh thật lòng rơi rớt từ anh ta.

Vả lại, cô còn chưa chơi đủ, không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào.

Gia đình cô giàu có, không kết hôn cũng chẳng sợ bị thiên hạ bàn ra tán vào là “gái ế không ai thèm”. Đến lúc cô lớn tuổi, mấy tên đó ngược lại còn phải quỳ gối năn nỉ: “Chị ơi, em không muốn cố gắng nữa rồi…”

“Chu Nhất Phàm cũng thật là, không biết cậu ta nghĩ gì nữa.” Đinh Nhất Nhất cũng trầm ngâm. Cô là người chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Chu Nhất Phàm, cũng không ngờ anh ta lại có thể chung tình đến vậy.

Tất nhiên, cũng có khả năng thứ không có được mới là tốt nhất. Nếu như anh ấy đã ở bên Giản Thiến Nghiêu từ sớm, với tính cách của hai người họ, có lẽ bây giờ đã sớm đoạn tuyệt, không qua lại gì nữa rồi. Hiện tại như thế này cũng khá tốt rồi.

“Cậu là người ba mươi tuổi mới nhìn rõ được tình cảm của mình thì đừng có mà phán xét người khác.” Giản Thiến Nghiêu hừ lạnh một tiếng “Cậu cũng vừa mới thoát khỏi vai trò người trong cuộc thôi đấy.”

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra rằng mình đang thay anh ấy biện hộ.

“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa.” Đinh Nhất Nhất lúc này đang trong tâm trạng vui vẻ, đúng là không buồn so đo với cô ấy, “Tớ phải cúp máy đây, Tạ Hiểu Lâu đã gọi tới mấy cuộc rồi…”

Trên gương mặt cô vô thức hiện lên nụ cười, mong đợi không biết lát nữa anh sẽ nói gì.

“Đồ trọng sắc khinh bạn!” Giản Thiến Nghiêu vừa cười vừa mắng, “Đến khi Tạ Hiểu Lâu đi rồi, đừng có mà quay sang tìm tớ đấy nhé!”

Đinh Nhất Nhất vừa nghe thấy Tạ Hiểu Lâu mấy hôm nữa sẽ rời đi, nụ cười cũng dần phai nhạt. Tuy cô đã từng trải qua nhiều lần tiễn biệt như thế này, lần nào cũng không có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn thầm vui vì sau khi anh đi rồi, cô có thể một mình độc chiếm tình yêu của cả hai bên gia đình. Nhưng lần này, cô thực sự cảm thấy nơi lồng ng.ực như có một luồng khí nghẹn lại không thể thoát ra được.
 
Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã
Chương 48: Chương 48



Đến ngày phải tiễn Tạ Hiểu Lâu rời đi, tuy trong lòng Đinh Nhất Nhất vẫn có chút không nỡ, nhưng tâm trạng đã không còn nặng nề như đêm đó. Dù sao thì việc tiễn anh ra sân bay cô cũng đã quen tay.

Năm giờ sáng, bầu trời mờ sương xanh xám treo lơ lửng vầng trăng tròn ánh sáng rõ ràng, làn gió nhẹ mang theo hơi ẩm của sương sớm, xen lẫn chút se lạnh đầu thu. Hai người lái xe đến sân bay, lúc này người còn chưa đông, thỉnh thoảng mới thấy vài nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp, loa phát thanh vang lên bản nhạc du dương nhẹ nhàng.

Tạ Hiểu Lâu kéo hành lý đi về phía nhà ga, Đinh Nhất Nhất lặng lẽ theo sau. Đến cửa lên máy bay, đã có người bắt đầu xếp hàng, từ xa có thể nghe thấy tiếng máy quét an ninh.

Tạ Hiểu Lâu đi ký gửi hành lý, sau đó quyến luyến chia tay với Đinh Nhất Nhất.

Đinh Nhất Nhất ôm chặt lấy anh không chịu buông, giữa dòng người vội vã trở nên đặc biệt nổi bật.

“Nếu em không buông ra thì anh sẽ lỡ chuyến bay đấy.” Tạ Hiểu Lâu khẽ ho một tiếng, nụ cười lan đến tận khóe mắt, ánh mắt anh sáng rực, nhưng tay lại chẳng hề có ý muốn buông.

“Nếu lỡ thì em mua vé chuyến sau cho anh.” Đinh Nhất Nhất ngẩng đầu trong vòng tay anh, ánh mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ, gương mặt hiện rõ vẻ “chị đây có tiền đầy túi”.

“Đúng là Tiểu Đinh Tổng có khác.” Tạ Hiểu Lâu bật cười, phối hợp với màn diễn của cô, ôm cô càng chặt hơn.

Loa sân bay bắt đầu phát thông tin chuyến bay, hai người lưu luyến chia tay.

Tạ Hiểu Lâu bước tới cổng lên máy bay, mãi vẫn không nghe thấy Đinh Nhất Nhất nói gì, đôi mày hơi nhíu lại, trên mặt hiện chút cười gượng: “Sao em không nói với anh câu ‘đi đường bình an’?”

Đinh Nhất Nhất ngạc nhiên, từ trước đến nay mỗi lần tiễn anh, cô chưa từng nói mấy câu như vậy, thậm chí còn từng nói “tốt nhất đừng có quay về” chẳng hạn, hôm nay sao lại nhớ ra mấy lời sướt mướt này?

Con trai đang yêu, tâm tư thật phức tạp.

“Sao tự dưng lại nhớ đến mấy câu đó?” Đinh Nhất Nhất nhìn chăm chú vào anh, như muốn xem thử anh đang giở trò gì.

Những lời ủy mị như vậy, không giống kiểu nói chuyện giữa họ, càng không giống lời sẽ từ miệng Tạ Hiểu Lâu nói ra.

“Lần trước em nói với Lôi Nhuận Thu trong bệnh viện mà.”

Hả?

Đinh Nhất Nhất cố gắng nhớ lại, lờ mờ có chút ấn tượng, liên tưởng đến mỗi lần gặp Lôi Nhuận Thu thì anh lại hay châm chọc vài câu, giờ mới bừng tỉnh, cô nheo mắt nhìn anh đầy khinh bỉ: “Tạ Hiểu Lâu, anh đang ghen à?”

Tạ Hiểu Lâu không phủ nhận, hơi nghiêng người, khóe môi cong lên thành một đường cong đẹp đẽ: “Anh đi rồi, em đừng nhớ anh quá đấy.”

Đinh Nhất Nhất vẫy tay: “Phải là anh đừng nhớ em quá mới đúng!”

Cô sắp được đi mua sắm, xem phim với Giản Thiến Nghiêu, còn anh thì phải vùi đầu vào biển luận văn mênh mông.

Cuối cùng ai nhớ ai hơn chứ!

Đinh Nhất Nhất tiễn anh qua cửa kiểm tra an ninh, rồi nhắn tin WeChat: 【Đi đường bình an đi đường bình an đi đường bình an】

Tạ Hiểu Lâu cầm điện thoại, cười tít cả mắt, chỉ nhắn lại hai chữ: 【Đã đọc】

Ngoài cửa sổ kính lớn của sảnh chờ sân bay, mặt trời đỏ mọc lên, máy bay trên đường băng từ từ cất cánh.

Dù đã tưởng tượng và trải qua biết bao lần chia tay, nhưng đây là lần đầu tiên chia ly với thân phận là người yêu, hơn nữa còn đúng lúc hai người đang ngọt ngào khăng khít nhất, trong lòng vẫn không khỏi có chút hụt hẫng.

Nhưng người ta từng nói, chia ly là điều lãng mạn thứ hai trên thế giới, bởi vì sau đó sẽ là tái ngộ — điều lãng mạn nhất.

Dù sao thì sự chia xa của họ chỉ là tạm thời và chỉ là về mặt khoảng cách địa lý.

Đinh Nhất Nhất lấy xe chuẩn bị đi đón Giản Thiến Nghiêu, vừa ra đến cổng thì thấy Lôi Nhuận Thu đang đứng cách đó không xa, kéo theo hành lý. Anh cao ráo thanh lịch, mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, mái tóc màu lanh xoăn nhẹ khiến anh trong ánh nắng đầu thu càng thêm vẻ lười biếng. Có lẽ vừa trải qua chuyến bay dài, sắc mặt anh có phần mệt mỏi, khiến cô chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh.

Lần trước nghe anh nói phải ra nước ngoài một chuyến, cô còn tưởng anh đã về từ lâu.

Anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, chậm rãi vuốt, hoàn toàn không để ý đến xe cộ qua lại phía trước.

Cô chần chừ một chút rồi lái xe lại gần, hạ cửa kính, thò đầu ra gọi: “Lôi Nhuận Thu!”

Lôi Nhuận Thu đang đặt xe trên ứng dụng, nghe thấy tiếng gọi liền bất ngờ ngẩng đầu: “Là em à?! Sao em lại ở đây?”

Đinh Nhất Nhất đáp: “Em vừa tiễn Tạ Hiểu Lâu, anh đi đâu để em chở.”

Lôi Nhuận Thu kéo hành lý, vẫn chưa bước tới: “Chân em khỏi rồi à?” Anh còn nhớ lần gặp gần nhất cô vẫn ngồi xe lăn, sao giờ đã có thể lái xe?

“Khỏi lâu rồi, giờ ăn ngon ngủ khỏe, chạy tám tầng không th* d*c.” Đinh Nhất Nhất đùa với anh, xuống xe mở cốp xe.

Lần cô bị thương ở chân, Đinh Kiến Sơn còn đặc biệt chọn cho cô một chiếc xe có độ an toàn cao, bây giờ lái cũng vừa tay hơn rồi.

“Lần này về còn định đến thăm em, vậy giờ đỡ phải đi nữa.”

Nghe vậy, Đinh Nhất Nhất lập tức khập khiễng bước đi: “Thật ra thì cũng chưa khỏi hẳn, nhìn ngoài thì ổn thôi chứ trong thì… hỏng hết rồi, đúng là — mạnh ngoài yếu trong!”

Lôi Nhuận Thu bật cười vì một loạt hành động và lời nói hài hước của cô: “May mà anh có mang quà cho em đấy.” Vừa nói, anh vừa lấy từ trong túi xách ra một hộp quà tinh xảo, “Lần trước thấy em ngồi xe lăn, anh nghĩ món này chắc chắn sẽ rất ngầu khi em đeo.”

Đinh Nhất Nhất hơi do dự một chút, nghĩ đến lát nữa sẽ phải giải thích thế nào với Tạ Hiểu Lâu, rồi mỉm cười nói: “Vậy thì anh đã tặng quà cho em, em sẽ mời anh một bữa cơm, tiện thể chia sẻ một tin vui —” Cô khoe chiếc nhẫn trên tay, “Em đính hôn rồi.”

Lôi Nhuận Thu chỉ sững người trong giây lát, nét mặt bình thản, nhẹ nhàng chúc mừng: “Vậy thì em không còn phải chịu khổ vì mấy vụ xem mắt nữa rồi.”

Lần đầu tiên hai người ăn cơm cùng nhau, anh đã kể với Đinh Nhất Nhất về cuộc xem mắt nhầm lần này, cảm thấy có lỗi vì khiến cô phải chịu áp lực. Đinh Nhất Nhất lúc ấy còn an ủi anh, nói dù sao cũng chỉ là hình thức, gặp hay không gặp cũng đều phải chịu áp lực “không thành”, bảo anh đừng ngại.

Không ngờ lâu như vậy rồi, mà anh vẫn còn nhớ.

“Là cái người hàng xóm tên Tạ Hiểu Lâu đó à?”

Lần đầu tiên Lôi Nhuận Thu gặp Tạ Hiểu Lâu đã cảm thấy tình cảm của anh ta dành cho Đinh Nhất Nhất có gì đó đặc biệt, nhưng lúc đó Đinh Nhất Nhất lại không có vẻ gì là thích anh ấy. Anh từng nghĩ phải rất lâu nữa họ mới đến được với nhau, không ngờ lại nhanh như vậy.

Đinh Nhất Nhất đỏ mặt, hơi ngượng ngùng gật đầu: “Là anh ấy.”

“Chúc mừng em.” Trong ánh mắt Lôi Nhuận Thu lộ rõ sự vui mừng chân thành, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời lan tỏa trên gương mặt anh, thật lòng mừng cho cô.

Lôi Nhuận Thu không muốn người khác biết về tình trạng sức khỏe của mình để nhận được sự thương hại, lại càng không muốn vì chuyện giấu giếm đó mà làm liên lụy đến người khác, nên bao năm nay anh luôn sống khép kín. Nhưng đến tuổi này rồi, luôn có mấy cô chú nhiệt tình muốn mai mối, anh từ chối được thì từ chối, không từ chối được thì cố gắng giải thích rõ ràng.

Trước Đinh Nhất Nhất, anh cũng từng gặp vài tình huống như vậy, chỉ là không ngờ nhân duyên giữa anh và cô lại không dừng ở một cuộc xem mắt.

Dù trong đời này khả năng gặp được tình yêu đích thực rất nhỏ, nhưng anh vẫn luôn xúc động trước những tình cảm chân thành.

“Mới đính hôn mà anh ta đã đi nước ngoài à?” Nhớ lại lúc nãy Đinh Nhất Nhất nói cô đến đây tiễn Tạ Hiểu Lâu, anh tiện miệng hỏi thêm.

“Trường anh ấy còn một số việc chưa giải quyết xong.” Đinh Nhất Nhất đơn giản giải thích qua loa, “Đợi anh ấy về bọn em sẽ tổ chức một bữa tiệc đính hôn nhỏ, đến lúc đó hoan nghênh anh đến dự.”

“Nhất định rồi.”



Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến chỗ đón Giản Thiến Nghiêu.

Lúc mới lên xe, cô đã hỏi anh có ngại ăn cùng thêm một người không, Lôi Nhuận Thu đương nhiên không để tâm mấy chuyện này. Hơn nữa gần đây anh luôn nghe Đinh Nhất Nhất nhắc đến cái tên Giản Thiến Nghiêu, rất muốn gặp vị cô gái kỳ diệu này.

Xe dừng lại ổn định bên vệ đường, Giản Thiến Nghiêu mặc một chiếc váy hai dây màu đen, mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ buông xuống tận thắt lưng, chiếc mũ rơm che gần hết khuôn mặt, kính râm ẩn hiện dưới vành mũ. Làn da trắng ngần kết hợp với đôi môi đỏ rực, trông cô như một quý cô cổ điển bước ra từ tạp chí thời trang.

“Cậu sao giờ mới tới vậy?” Cô nàng chống tay lên hông, thấy xe mới của Đinh Nhất Nhất đỗ phía trước, mới chậm rãi bước từng bước trên đôi giày cao gót. Cô mở cửa xe rồi ngồi phịch xuống ghế phụ, trên đời này, người duy nhất có thể khiến cô dậy sớm thế này, ngoài Đinh Nhất Nhất ra thì chẳng còn ai.

Dù trời đã sang thu, nhưng ánh nắng giữa trưa vẫn gay gắt. Chỉ mới đứng ngoài một lúc mà trên mặt cô đã lấm tấm mồ hôi. Cô cúi đầu lục lọi trong túi, lấy ra một hộp phấn. “Lát nữa ăn ở đâu?” cô vừa hỏi vừa kéo gương trên ghế phụ xuống để dặm lại lớp trang điểm. Nhưng rồi cô bất chợt thấy Lôi Nhuận Thu ngồi ở hàng ghế sau.

Cô quay đầu lại, giật mình đến mức miệng há hốc như nhét cả quả trứng gà, chớp mắt liên tục, không dám tin vào mắt mình.

“Lôi Nhuận Thu?!”

Đầu không xoay lại, nhưng ánh mắt đã liếc sang Đinh Nhất Nhất. Cô nhướng một bên lông mày, nở nụ cười gian xảo. Một đại mỹ nhân lại toát ra vài phần… lươn lẹo. Từ kẽ răng, cô lẩm bẩm vài chữ đầy ẩn ý: “Được đấy Đinh nhi, Tạ Hiểu Lâu mới đi mà cậu đã bày trò rồi à?”

Chẳng phải đang ép cô ta phạm tội hay sao?

Bởi theo tiêu chuẩn đạo đức của cô, đối với Đinh Nhất Nhất chỉ có một yêu cầu duy nhất: Không được phản bội tổ quốc.

“Chào cô, cô Giản. Nghe danh đã lâu.” Lôi Nhuận Thu lễ phép vươn tay từ giữa hai ghế về phía cô.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tâm trí của Giản Thiến Nghiêu đã hoàn toàn ổn định. Với kinh nghiệm phong phú của bản thân, cô lập tức chọn ra phương án xử lý hoàn hảo nhất từ hàng loạt bài học trong quá khứ. Thế nên khi thấy bàn tay thon dài, trắng trẻo sạch sẽ kia, vì nể mặt Đinh Nhất Nhất, cô tượng trưng đặt tay lên tay anh, “Chào anh. Tôi cũng…”

Giản Thiến Nghiêu vốn cũng định nói “nghe danh đã lâu”, nhưng nghĩ lại anh đã nói câu đó trước rồi, nên cô đổi giọng: “Tên của anh, như sấm bên tai.”

Lôi Nhuận Thu rất biết nắm bắt trọng điểm: “Nhất Nhất thường xuyên nhắc đến tôi à?”

Giản Thiến Nghiêu nghĩ lại thì Đinh Nhất Nhất nhắc đến anh phần lớn toàn kiểu như “rốt cuộc anh ta muốn gì”, “anh ta đang nghĩ gì”, “trông anh ta đâu có vẻ thích mình đâu”, sau khi biết cô từng ‘cứu’ anh ấy thì cũng không còn bận tâm nữa.

Người mà cô ấy hay nhắc tới nhất lại là Tạ Hiểu Lâu, đến giờ hình ảnh cái vẻ mặt mỉa mai của anh ta vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.

“…Ờ…” Giản Thiến Nghiêu liếc sang Đinh Nhất Nhất đang lái xe, thầm nghĩ: “Người này có vấn đề à?”

Đinh Nhất Nhất nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh có kiêng món gì không? Lát nữa mình đi ăn nhé—”

Lôi Nhuận Thu xoay cổ tay nhìn đồng hồ, kim giờ vừa mới chỉ đến 11 giờ.

“Bây giờ á?!”

“Nếu anh muốn về nhà thay đồ, bọn em có thể đưa anh về trước, rồi chờ anh chỉnh trang xong thì đi ăn.” Giản Thiến Nghiêu quay đầu lại, nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp. Sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại của cô đã gần như bị việc phải dậy sớm bào mòn sạch, thật sự rất khó để tiếp nhận thêm bất kỳ chuyện ngoài kế hoạch nào nữa.

Dù đang cười, nhưng Lôi Nhuận Thu lại có cảm giác như cô sắp… ăn tươi nuốt sống anh, khiến anh âm thầm nuốt nước bọt: “Sao cũng được, tôi ăn gì cũng được.”

Giản Thiến Nghiêu gật đầu, giơ tay phải lên “like” một cái, rồi nói với Đinh Nhất Nhất: “Đi ăn ở quán Nhật kia đi.”

“Rõ lệnh.” Đinh Nhất Nhất lập tức đạp ga, xe lao thẳng đến nhà hàng Nhật.

Xe vừa chuyển bánh, cô cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai—

“Tớ đang mời Lôi Nhuận Thu ăn cơm, cậu chõ mồm vào làm gì?” cô hơi nghiêng đầu về phía ghế sau, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Giản Thiến Nghiêu không nói lời nào, lặng lẽ kéo gương xuống, qua gương nhìn chằm chằm vào Lôi Nhuận Thu.

“…Đồ Nhật.” Lôi Nhuận Thu bị người trong gương nhìn đến không thể dời mắt, khó lòng nói ra được món gì khác.

Đối với kiểu phản ứng này, Đinh Nhất Nhất đã sớm đoán trước được, chỉ còn biết bất lực lắc đầu. Trong lòng cô thầm nghĩ, anh ta đầu hàng trước “quyền uy” của Giản Thiến Nghiêu còn nhanh hơn cả Chu Nhất Phàm.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảnh tượng này sao mà giống hồi đó quá, chỉ khác là người ngồi ghế sau giờ đã đổi từ Chu Nhất Phàm sang Lôi Nhuận Thu.

Không lẽ… lại sắp đi vào vết xe đổ?

Lưng Đinh Nhất Nhất bất giác lạnh toát.
 
Sau Khi Tôi Cầu Hôn Trúc Mã
Chương 49: Chương 49



Mấy người cùng đến một quán Nhật địa phương rất có phong cách, món ăn và trang trí đều rất ổn, nhưng vì Đinh Nhất Nhất không quá thích loại đồ ăn này, nên cô ít khi tới, mỗi lần đều là bị Giản Thiến Nghiêu thuyết phục mới đến.

Nhân viên ở đây dường như rất quen thuộc với Lôi Nhuận Thu, gặp anh đều thân mật chào hỏi.

“Anh Lôi, có mấy người ạ?”

“Ba người.” Lôi Nhuận Thu nhẹ nhàng đáp, gật đầu.

Đinh Nhất Nhất và Giản Thiến Nghiêu nhìn nhau, cảm thấy tình huống này cứ như là hai cô đang đến “ăn ké” vậy.

Giản Thiến Nghiêu liếc một cái mắt ra hiệu, Đinh Nhất Nhất bước lên nói: “Nói là em sẽ trả tiền mà.”

Lôi Nhuận Thu cười ha hả: “Để em lo, không cướp của em đâu.” Rồi quay sang nhân viên nói, “Hôm nay cô ấy làm chủ, có gì hỏi cô ấy nhé.”

Nhân viên gật đầu xin lỗi rồi dẫn họ vào phòng riêng.

Phòng riêng với bàn ghế gỗ ấm cúng, trên đó có những chiếc đệm ngồi, tranh ukiyo-e trang trí tường tạo không khí nghệ thuật đậm nét Nhật Bản truyền thống. Màu sắc phối hợp hài hòa, cây xanh được bố trí có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại rất hợp, tạo nên một cảnh quan tự nhiên, hài hòa. Phòng được ngăn cách tạo cảm giác vừa kín vừa thoáng, bên ngoài ban công là một khu vườn nhân tạo tươi tốt.

Nhân viên đi rồi, Đinh Nhất Nhất nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đây cũng là ‘địa bàn’ của anh à?” Cô nhớ đến khu nghỉ dưỡng lần trước.

“Không phải đâu.” Lôi Nhuận Thu đáp.

Đinh Nhất Nhất không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc không đến mức trùng hợp vậy.

Lôi Nhuận Thu tiếp lời: “Đây là quán của anh.”

Đinh Nhất Nhất: “……”

Giản Thiến Nghiêu: “Hừm……”

Chẳng trách từ khi bước vào, từ quản lý đến nhân viên đều tỏ ra căng thẳng hơn bình thường, cô còn tưởng dịch vụ nâng cấp, ai ngờ là chủ quán đến.

“Quán của anh thật à!?” Đinh Nhất Nhất nghĩ anh chàng này giấu nghề thật sâu.

“Quán của anh?!” Giản Thiến Nghiêu cũng nghĩ tên này không phải dạng vừa.

“Anh có thời gian gặp chút khó khăn trong công việc, nên muốn đổi gió, mở quán này ra. Giờ có quy trình ổn định rồi, anh cũng ít can thiệp.” Lôi Nhuận Thu nói rõ sự thật, tuy nghe có vẻ khoe khoang nhẹ, nhưng vì anh quá lịch sự nên ai nghe cũng thấy khiêm tốn.

Câu nói này khiến Giản Thiến Nghiêu, một người có tâm, chú ý ghi nhớ. Quán của cô sắp mở rồi, mà cô còn chưa rõ phải làm gì cụ thể, các phương án đổi đi đổi lại nhiều lần mà chưa hài lòng. Đây là lần đầu tiên cô tự kinh doanh, rất ghét bị gia đình xem thường, nên cô gần như tự tay làm mọi việc, đặt rất nhiều tâm huyết. Nhưng từ nhỏ tới lớn cô không học hành giỏi giang, trong máu cũng không có gen kinh doanh bẩm sinh, mỗi lần cố gắng lại càng thấy cay đắng.

Giờ nghe anh ta nói chỉ là giai đoạn bế tắc rồi tiện tay khởi nghiệp, thế mà đã thành ông lớn trong ngành, nói thật là cô cũng có ganh tỵ thật, nhưng muốn cô phải cúi đầu học hỏi kinh nghiệm gì đó thì lại không thể.

“Thế thì anh cũng giỏi đấy chứ!” Đinh Nhất Nhất nói.

Cô hồi nhỏ chứng kiến người lớn trong gia đình khởi nghiệp, hiểu rõ sự gian khổ, không phải như anh ta nói nhẹ nhàng vậy, những mồ hôi công sức đều bị anh bỏ qua một cách dễ dàng.

Lôi Nhuận Thu gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười mỉm: “Người ta nói ‘đứng đúng hướng gió, lợn cũng bay được’, anh cũng chỉ là hên một chút thôi.”

Giản Thiến Nghiêu gõ gõ bàn, nói: “Ê ê, đủ rồi đấy, giả vờ khiêm tốn nữa là bất lịch sự rồi!”

Lôi Nhuận Thu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.

Đinh Nhất Nhất giải thích: “Cô ấy mua quán rồi, dạo này bận sửa sang nên đầu óc rối bời lắm.” Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả đầu của Giản Thiến Nghiêu đang bối rối.

Lôi Nhuận Thu gật đầu tỏ ý hiểu: “Sửa sang là việc khổ sở, anh hồi đó cũng stress lắm…” Nói đến đây anh cảm thấy bầu không khí có chút không đúng nên nuốt luôn câu phía sau “nên lại quay về thiết kế” vào bụng.

“Có dịp anh có thể đến xem qua, cho chút lời khuyên gì đó nhé,” Đinh Nhất Nhất bỗng lóe lên ý tưởng, cô nhớ ra lúc nói chuyện anh cũng nhận thiết kế nội thất.

Dĩ nhiên, nếu Đinh Nhất Nhất biết Lôi Nhuận Thu chỉ đưa ra mấy ý tưởng mà phí dịch vụ phải tới mấy con số 0 thì cô chắc chắn sẽ không nói thế đâu.

Còn Giản Thiến Nghiêu thì hiểu rõ điều này, nên liền nối lời: “Người ta làm kinh doanh lớn, còn cửa hàng nhỏ bé như của tớ thì không phiền anh ấy mất công đâu.” Cô cười duyên, rồi nhanh chóng cúi xuống uống nước.

“Không phiền đâu, có cơ hội tôi nhất định sẽ qua xem, nếu lời khuyên không tốt thì các em đừng chê nhé,” Lôi Nhuận Thu mỉm cười, ánh mắt trong sáng như bầu trời xanh thẳm.

“Làm sao có thể chê được chứ, có anh thì cửa hàng nhỏ của tôi càng thêm rạng rỡ,” Giản Thiến Nghiêu lựa lời lịch sự mà nói.

“Chúng ta gọi món thôi,” Đinh Nhất Nhất tranh thủ lấy thực đơn đưa cho Lôi Nhuận Thu, “để cho anh chủ quán giới thiệu vài món cho chúng em nhé.”

“Đúng rồi, ăn nhiều lần rồi mà lần này cuối cùng cũng được ông chủ phục vụ,” Giản Thiến Nghiêu cười nói.

“Được thôi,” Lôi Nhuận Thu nhận lấy thực đơn, “thế anh không khách sáo đâu nhé!”

“Phần sashimi lưng cá hồi Faroe, nơi đây có dòng hải lưu quanh năm ổn định, nên vị sẽ càng tươi ngon hơn… rồi thêm cá đầu ngựa nữa, con gái ăn nhiều đẹp da… sò điệp cũng rất ngon, sống trong môi trường hoang dã, thịt rất tươi… tôm sốt kem cũng không tệ, nên thử đi, sushi thì phải ngâm gạo ít nhất hai tiếng cho thấm rồi mới làm… còn có món gan ngỗng teriyaki rau xà lách, đặc biệt được vận chuyển từ Pháp…”

Lôi Nhuận Thu chọn món rất nghiêm túc, dù lúc vào cửa nói ít hỏi nhiều, ít can thiệp, nhưng anh hiểu rất rõ từng nguyên liệu trong thực đơn đến xuất xứ và cách chế biến.

Mỗi thành công của một người không hề đơn giản như bề ngoài, cũng không phải lời nói nhẹ nhàng có thể diễn tả hết. Đằng sau đó là rất nhiều nỗ lực và hy sinh mà ít ai biết đến. Người thành công thường nói về thuận lợi thời thế, nhân hòa, thiên thời, nhưng lại có ít khi nhắc đến khó khăn.

Thành công rồi thì khổ đau liền trở thành huy chương, thất bại thì vẫn chỉ là khổ đau mà thôi.

Thế giới đã đủ cay đắng rồi, không cần thêm chuyện ca ngợi đau khổ.

Món ăn lần lượt được bày lên đầy một bàn lớn, có Lôi Nhuận Thu ở đây còn được tặng thêm hai phần salad cá hồi và rau, một phần tôm tempura và ba phần mì hành kiểu Kyoto.

“Quả là ông chủ Lôi, ăn lâu vậy mới được hưởng ưu đãi,”

Là đại diện cho ẩm thực Nhật bản, Giản Thiến Nghiêu rất hài lòng với bữa sắp xếp lần này.

“Lần sau em đến, chỉ cần quét mặt là được, muốn lấy ưu đãi bao nhiêu cũng được, muốn thế nào cũng được!” Lôi Nhuận Thu nhẹ nhàng đẩy đĩa qua phía họ, tự cười ngốc nghếch bên cạnh.

Giản Thiến Nghiêu đặc biệt dừng đũa, giơ ngón cái lên khen anh.

Sắp ăn xong thì Giản Thiến Nghiêu nhận điện thoại, có vấn đề nhỏ với việc sửa sang cửa hàng, cần cô đến xem ngay.

“Sao rồi?” Đinh Nhất Nhất hỏi.

“Thợ xây gọi đấy,” Giản Thiến Nghiêu lẩm bẩm, “mất tiền thuê người mà vẫn phải tự mình làm tất, đúng là cuộc đời tớ lao lực…” nhưng vẫn không dừng tay, lấy túi chuẩn bị đi, “hai người cứ ăn từ từ, tớ đi xem sao.”

Đinh Nhất Nhất vẫy tay nhắc: “Đi cẩn thận, giữ bình tĩnh nhé —”

Sửa sang vốn là việc tỉ mỉ, làm đi làm lại dễ khiến người bình thường cũng cáu, nói gì đến người vốn tính nóng như Giản Thiến Nghiêu.

Lôi Nhuận Thu nghe điện thoại lơ lớ, đoán có liên quan đến cửa hàng mới của cô, liền nói: “Chỗ này cũng xong rồi, hay cùng đi xem, biết đâu anh giúp được gì.” Anh quay sang hỏi Đinh Nhất Nhất, đợi cô đồng ý.

Nếu lúc gọi anh ở sân bay, Đinh Nhất Nhất có thể viện cớ vừa mới ngủ dậy chưa tỉnh, thì giờ cô đã tỉnh táo hơn, đang lo nếu Giản Thiến Nghiêu rời đi, còn lại hai người sẽ rất ngại.

Nghe anh nói vậy, cô như nắm được phao cứu sinh, không suy nghĩ nói ngay: “Vậy thì tốt quá rồi!”

Vừa hay có thể giúp Giản Thiến Nghiêu xem xét chút việc cửa hàng.

Giản Thiến Nghiêu không rõ họ đang diễn trò gì, nhưng chỉ do dự một chút, nghĩ đến Đinh Nhất Nhất vừa nói anh ấy làm nghề sửa sang, coi như chuyên ngành đúng rồi, cô nghiêng đầu: “Còn chờ gì nữa? Đi thôi!”

Ba người cùng hướng đến cửa hàng của Giản Thiến Nghiêu.

Cửa hàng đã dựng xong khung chính, thiết kế kiểu quán ăn nhanh và đồ uống, còn chi tiết bán gì thì chưa quyết định, tạm thời giữ thế phòng thủ hoặc tấn công.

Hỏi ra mới biết, khi kiến trúc sư thiết kế bản vẽ có một bức tường cần khoét tủ âm tường, nhưng đội thi công đo đạc thực tế thấy tường mỏng hơn dự kiến chục phân, nên hiệu quả không như bản vẽ, cần chủ cửa hàng trực tiếp xem xét rồi quyết định.

Giản Thiến Nghiêu trên đường nghĩ hết mọi tình huống xấu có thể xảy ra, thậm chí tưởng tượng mình phải lên chương trình pháp luật, nhưng thật ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi.

Thảo nào cô ấy chọn đội thi công đáng tin cậy, đến cả chi tiết nhỏ cũng báo rõ ràng.

Giản Thiến Nghiêu nghiến răng, cố gắng mỉm cười: “Chỉ có thế này thôi à?”

Anh thợ xây là người rất thật thà, thấy bên kia có vẻ không nhận ra mức độ nghiêm trọng, nên kiên nhẫn giải thích: “Chuyện nhỏ sao được, đừng xem nhẹ mấy phân đó, còn phải trát bả, sơn phủ… làm một lượt chắc chắn sẽ không đẹp đâu, nhà cô trang trí tốt vậy rồi mà giờ lại có khuyết điểm như vậy…”

“Thế anh nghĩ sao?” Lôi Nhuận Thu đưa bản vẽ lên hỏi, “Có thể xử lý được không?”

Khi họ đang bàn bạc, Lôi Nhuận Thu không biết từ đâu lấy ra vài cây bút, nhận bản vẽ từ tay Đinh Nhất Nhất, suy nghĩ một lúc rồi dùng nhiều màu khác nhau tô vài nét lên vị trí bức tường đó, trong khi vẫn giữ nguyên sự hài hòa thiết kế gốc, dùng các đồ trang trí và bố cục viền để khắc phục chênh lệch mấy phân kia.

Anh thợ xây cầm bản vẽ nhìn kỹ nửa ngày, xác nhận được tính khả thi và các vấn đề phát sinh, sau đó giơ ngón cái khen: “Chàng trai, mấy nét này của cậu quá hay! Tôi làm nghề xây dựng mấy chục năm chưa từng thấy ai thiết kế kiểu này.” Anh đưa bản vẽ lại cho Giản Thiến Nghiêu, hỏi: “Chủ tiệm, cô thấy tôi làm theo bản này thế nào?”

Giản Thiến Nghiêu đang kinh ngạc vì anh ta có thể nghĩ ra ý tưởng tuyệt vời như vậy trong thời gian ngắn, một lúc mất tập trung, nhìn lướt qua rồi gật đầu: “Làm theo cái này đi.”

Lôi Nhuận Thu thấy cô cứ nhìn chằm chằm cây bút trong tay mình, liền cười giải thích: “Ăn cơm thì phải mang theo bút rồi.”

Tên này, đúng là có chút tài cán.

Trong ánh mắt Giản Thiến Nghiêu thoáng hiện nét tinh nghịch và thích thú.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back