Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 300



Họ nhìn nhau, có người bẻ đôi chiếc bánh bao khô, cho vào ngâm một chút. Rau dại cho nhiều, dầu mỡ thừa đã thấm hết vào rau dại, nước dùng còn lại phần lớn là nước rau tươi mát, thịt hun khói cũng được nước dùng này hầm mềm, cho vào bánh bao khô, bánh thấm đẫm nước trở nên mềm và nở ra, vừa có hương vị đậm đà thơm ngon của thịt hun khói, vừa có vị ngọt mát của rau dại, lại có cả mùi thơm nhẹ nhàng của bột mì khi bánh bao ngấm nước ấm.

Mọi người chưa kịp thưởng thức kỹ đã vội vàng nuốt chửng những chiếc bánh, đến khi trong miệng chẳng còn gì để nhai mới chợt nhận ra mình đã không hề nhấm nháp, từ tốn tận hưởng mỹ vị.

Chỉ còn biết mím môi, hồi tưởng lại dư vị vừa rồi.

Vào lúc này, vị tiểu thư kiều diễm mà bọn họ vẫn luôn tránh né như rắn rết bỗng tiến lại gần, nàng ta chớp đôi mắt long lanh, ẽo ợt hỏi: "Các vị đại nhân, xin hỏi thứ mà mọi người đang dùng là..." Nàng ta vô cùng tự tin, cho rằng bọn họ sẽ thương hoa tiếc ngọc.

Lời còn chưa dứt, đã thấy nhóm thiếu niên tuấn tú kia đồng loạt quay đầu, nhìn nàng ta như bầy sói con bảo vệ thức ăn, cứ như nàng ta không phải nữ nhi, mà là con sói dữ muốn tranh giành miếng ăn với bọn họ.

Nàng ta ngơ ngác, sợ hãi lùi lại mấy bước, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, rồi lủi thủi quay về xe ngựa của mình.

Sau bữa trưa, mọi người tiếp tục lên đường.

Hina

Đêm khuya đến trạm dịch, mọi người dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.

Tạ Tuân ưa sạch sẽ, vừa đến trạm dịch liền sai người đem nước nóng đến tắm rửa. Vừa mới bước vào bồn tắm chuẩn bị tắm rửa thỏa thích, bỗng nhiên cảm thấy có điều bất thường, dường như có người đang lảng vảng bên ngoài phòng.

Lúc này không như bình thường, ra ngoài có tiểu tư canh cửa, giờ không người canh cửa, ai cũng có thể vào được.

307

Tuy ý nghĩ này rất kỳ quặc, nhưng Tạ Tuân vẫn cảm thấy phải cẩn thận, không để nữ nhân khác ngoài Khương Thư Yểu nhìn thấy thân thể của mình.

Hắn định thần, lắng nghe kỹ động tĩnh bên ngoài cửa.

"Cộc." Người bên ngoài chỉ gõ nhẹ cửa một cái rồi dừng lại, có lẽ đã nghe thấy tiếng nước xao động bên trong.

Chỉ qua một hành động này, có thể đoán được người bên ngoài là ai.

Tạ Tuân đứng dậy, vươn tay lấy áo, ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng động.

"Á!" Một tiếng thét thảm thiết của nữ tử xé toạc bầu không khí tĩnh mịch.

Tiểu thư bên ngoài xoay người, suýt nữa đụng phải Lâm Thành đang đứng im lặng phía sau nàng ta.

Ánh nến trong trạm dịch vốn đã mờ nhạt, nửa gương mặt của Lâm Thành ẩn hiện trong bóng tối lay động, quả thực đáng sợ.

Tiểu thư ôm ngực, sợ hãi đến mất hết hồn vía: "Vị đại nhân này, ngài có việc gì?"

Lâm Thành tính tình tốt, nhưng cũng không phải vô điều kiện tốt bụng.

Hắn ta nhíu mày nhìn tiểu thư đứng ở đây, sắc mặt không mấy vui vẻ: "Cô đứng đây làm gì?"

Hắn ta liếc nhìn cửa phòng Tạ Tuân, rồi lại nhìn nàng ta, dường như đoán được ý đồ của nàng ta, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Vị tiểu thư này, xin hãy tự trọng."

Tiểu thư từng vô tình nghe được các bậc trưởng bối ở kinh thành bàn về chuyện hôn sự của Tạ Tuân, đại khái biết được câu chuyện đằng sau việc Khương Thư Yểu và Tạ Tuân kết hôn. Trong mắt nàng ta, Tạ Tuân chính là một vị công tử ngọc diện tính tình tốt, gia thế tốt và rất dễ lấy lòng, tiền đồ vô lượng, là nam nhân ưu tú nhất kinh thành, chỉ cần liều mặt mũi, ai biết được có thể cầu được một mối hôn sự tốt.

Nàng ta lạnh mặt, dày mặt nói: "Công tử xin cẩn trọng lời nói, bôi nhọ danh dự người khác vô cớ thực không phải là hành vi của quân tử."

Nàng ta nói xong lý lẽ đường hoàng, cho rằng Tạ Tuân lại không thành sự, bèn xoay người định về phòng, nào ngờ vừa xoay người, phía sau không biết từ lúc nào đã đứng một đám người đông đúc.

Họ cũng đều đen mặt, đồng loạt nhìn nàng ta chằm chằm.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 301



"Á!" Nàng ta lại thét lên một tiếng, miễn cưỡng nhận ra những người này là các vị đại nhân đã gặp ban ngày.

Nhưng tại sao, ánh mắt của họ lại đáng sợ như vậy, giống như những con sói dữ trong truyền thuyết dân gian ra ngoài tìm mồi ban đêm, mắt lóe lên ánh sáng xanh lè.

Nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước, suýt nữa đụng phải Lâm Thành.

Nàng ta định thần lại, khí thế ban nãy đã không còn, không dám đi qua trước mặt đám người này, bèn định đi vòng qua phía Lâm Thành để quay về phòng.

"Á!" Vừa quay đầu lại, hành lang vốn chỉ có một mình Lâm Thành đứng không biết từ lúc nào đã có thêm mấy người, trong chớp mắt đã vây kín nàng ta.

Những vị công tử ban ngày ai nấy đều tuấn lãng vô song, khí chất cao quý, giờ đây như biến thành người khác, ánh mắt nhìn nàng ta đều đã thay đổi.

Nàng ta nuốt nước bọt, khẽ nói: "Xin hỏi... có thể nhường đường cho ta không?"

Quan Ánh liếc nhìn nàng ta, mọi người đều là những công tử từ nhỏ đã được dạy dỗ phong thái quân tử, dù bản thân bị nữ tử vô cớ quấy rầy, cũng không nói lời nặng nề.

Nhưng lúc này hắn ta lại lên tiếng.

Dù sao đêm khuya vắng lặng, nơi này chỉ có bọn họ, ai quan tâm đến chuyện quân tử hay không quân tử. Huống chi ban ngày họ đã tỉnh ngộ, lúc này không quản, làm sao đối mặt với Khương đại tiểu thư.

"Tạ đại nhân đã có thê tử, đêm khuya cô đến đây là vì chuyện gì?"

"Chúng ta cho cô đồng hành là làm việc thiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi cô."

"Thôi đi, Tạ đại nhân không phải là người cô có thể mơ tưởng, cô muốn quấy rối huynh ấy, phải qua được ải của chúng ta trước đã."

Tiểu thư bị họ nói đến mặt đỏ bừng, khó tin vào tai mình: "Các... các ngươi?" Qua ải của họ là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ họ còn là bà bà không thành?

Lâm Thành bực bội nhường đường: "Mau đi đi."

Tiểu thư vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn phản bác nhưng lại e sợ đám người này, dù sao trước đây họ lịch sự là do phong thái quân tử, giờ họ đã trở mặt, nàng ta không còn chỗ dựa nữa.

308

Nàng ta "Oa——" một tiếng khóc òa lên, lảo đảo chạy đi.

Nhóm người Đông Cung nhìn nàng ta về phòng, trái tim mới tạm yên.

Họ nhìn nhau, ngầm hiểu chào hỏi: "Ngủ không được?"

"Phải, ra ngoài đi dạo."

"Đêm nay trăng đẹp lắm."

Hina

"Trùng hợp quá."

Thực ra vì sao đến đây, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Họ đứng trước cửa phòng Tạ Tuân một lúc, cuối cùng cửa phòng Tạ Tuân mở ra.

Tóc mai hắn hơi ướt, vừa nhìn đã biết là vừa mới tắm xong.

Mọi người lập tức cảnh giác, may mà tối nay ra ngoài "tìm mồi." nếu không Tạ Bá Uyên sẽ mất trong trắng, họ làm sao đối mặt với Khương Thư Yểu đây?

Tạ Tuân vừa nhìn ánh mắt né tránh của họ đã biết họ đến đây vì sao, nhưng hôm nay họ có công, Tạ Tuân cũng không muốn so đo với họ, bèn nói: "Vào đi, ta lấy ít thịt xông khói, chúng ta đi hâm nóng thịt xông khói."

Tạ Tuân và họ vào nhà bếp, trong bếp vừa hay có gạo, Tạ Tuân nhớ đến cách nấu thịt xông khói mà Khương Thư Yểu đề cập trong thư, bèn nói: "Ăn đêm nên ăn thứ gì bổ dạ dày, nấu ít cháo thịt có được không?"

Trạm trưởng làm sao có thể để họ tự tay làm, nghe thấy động tĩnh liền khoác áo đến nhà bếp, nghe lời Tạ Tuân, vội vàng đảm nhận việc nấu nướng.

Tạ Tuân không từ chối, đem cách nấu mà Khương Thư Yểu nói nói cho ông ta nghe.

Trạm trưởng gật đầu, tuy cảm thấy cách nấu này có vẻ quá đơn giản, nhưng vẫn làm theo.

Gạo được rửa sạch cho vào nồi nấu, đợi đến khi mùi thơm ngọt tinh khiết của gạo tỏa ra, cho thịt xông khói cắt hạt lựu vào tiếp tục nấu. Vị mặn ngọt của thịt xông khói dần dần hòa quyện với hương thơm đậm đà của gạo, mỡ thấm vào gạo, trên mặt cháo trắng nổi lên một lớp dầu mỏng lấp lánh, thịt nạc được nấu mềm, ẩn hiện trong cháo trắng đặc sánh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 302



Trạm dịch không lớn, phòng đều để dành cho quý nhân ở, binh sĩ chen chúc trong đại sảnh. Gió đêm dịu dàng ấm áp, cuốn theo mùi thơm tươi mát dần dần bay vào đại sảnh, các binh lính vừa mới trải xong đệm ngửi thấy mùi thơm này, lập tức dừng động tác, liên tục hít hà mùi thơm, bụng réo ầm ĩ.

Phòng của Liên Lục ở gần tiểu thư kia, nàng ta vừa vào phòng đã bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, khiến cơn buồn ngủ của hắn ta bay biến.

Hắn ta đứng dậy mặc áo, định ra ngoài đi dạo một vòng để tránh tai họa, vừa mở cửa, một mùi thơm tươi mát mềm mại lập tức chui vào mũi.

"Ọc ọc." Bụng hắn ta kêu vài tiếng, ngửi theo mùi thơm tìm đến nhà bếp.Vì đại sảnh là nơi binh lính ngủ, họ đến đại sảnh ăn đêm thật sự không phải phép, nên mọi người định ăn tạm trong nhà bếp, dù sao cũng chẳng ai câu nệ.

Trạm trưởng nấu xong cháo liền về phòng nghỉ ngơi, Tạ Tuân bèn chủ động đảm nhận việc chia cháo.

Tuy không được nấu lửa nhỏ liu riu, nhưng gạo vẫn được nấu mềm nhừ, có lẽ do chất keo từ thịt mỡ hòa vào cháo, khiến cháo như được thêm bột năng, sánh đặc, nước cháo bọc lấy những miếng thịt màu hồng đậm và nước mỡ, tỏa ánh sáng dịu nhẹ.

Hành lá xanh mướt điểm xuyết, thêm một nét tươi mới cho bát cháo gạo trắng đặc sánh, trông như một bát cháo chay đơn giản, nhưng thực ra mọi người ngửi mùi đều biết hẳn phải ngon lành biết bao.

Liên Lục mò đến bếp, vừa thấy bếp đông nghịt người, nhớ đến thịt Tạ Tuân rán trưa nay, lập tức hiểu mùi thơm này từ đâu mà ra.

Hắn ta định quay người bỏ đi, lại thấy Thái tử ngáp dài từ xa đi tới.

Thái tử dường chưa tỉnh ngủ, chỉ theo bản năng mà đi theo mùi thơm, đến trước mặt Liên Lục, Liên Lục định hành lễ, nhưng y như chẳng thấy người này, ngẩng cằm ngửi mùi, trực tiếp lướt qua.

Đêm khuya tĩnh lặng, Liên Lục dường như còn nghe thấy tiếng "khịt khịt" khi Thái tử hít mũi.

Đêm nay Đông Cung không phải tất cả đều có mặt, những người đến đều ngầm hiểu không gọi người khác, dù sao người càng ít, họ chia được càng nhiều.

309

Tạ Tuân chia cháo xong, định cạo lớp cháo đặc nhất dưới đáy nồi cho vào bát mình, Thái tử đã đến.

Thái tử nhìn mọi người ngơ ngác, ngẩn người, đến bên bàn, hít sâu một hơi, hơi nóng bốc lên cuốn theo mùi thơm tươi mát chui vào mũi, Thái tử cuối cùng cũng tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ mơ màng.

Hina

"Đây là cháo đêm ư?"

Tạ Tuân bất đắc dĩ, không đợi Thái tử nói, lấy thêm một bát, rót cho y: "Phải."

Thái tử hai tay bưng bát, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, y nói chậm hơn bình thường: "Thật tốt. Bá Uyên, thật tốt."

Tạ Tuân lặng lẽ tránh xa Thái tử chưa tỉnh ngủ, sang một bên uống cháo.

Mọi người xì xụp uống cháo, Thái tử chợt nhớ ra: "Ủa, ta vừa vào như thấy có người đứng ở cửa."

Mọi người sững người, người gần cửa nhất ra ngoài nhìn, rồi mọi người nghe thấy tiếng hắn ta vọng vào từ bên ngoài: "Liên tướng quân."

Khách sáo vài câu, Liên Lục theo sau hắn ta đi vào.

Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, hắn ta gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng.

Lâm Thành bưng bát, thấy hắn ta đến, tiện miệng nhắc: "Phải rồi, ngày mai chúng ta đừng đồng hành với vị tiểu thư kia nữa, mấy ngày nay trì hoãn trên đường quá lâu, những ngày tới cần phải gấp rút lên đường mới phải."

Liên Lục nghĩ đến tiếng khóc vừa nghe được, dường như hiểu ra điều gì đó: "Lẫm đại nhân, dù nàng có mạo phạm ngài, nàng cũng là nữ nhi yếu đuối, không đến nỗi vậy chứ." Liên Lục không phải giả tốt bụng, chỉ là ở quân doanh quen rồi, chưa từng thấy lòng người hiểm ác.

Lâm Thành liếc nhìn hắn ta, không nói gì, từ tốn nhấp cháo, dùng lưỡi nhẹ nhàng nghiền nát, để hạt gạo no tròn tan ra trong miệng, hương vị thơm ngon của thịt hòa quyện với vị ngọt thanh thuần của gạo quấn quýt đầu lưỡi, hơi ấm chảy vào dạ dày, cả người thoải mái vô cùng.

"A." Hắn ta thở dài: "Ngon quá."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 303



Liên Lục nuốt nước bọt, lại gãi gãi mặt.

Không ai trong số người có mặt để ý đến hắn ta, Liên Lục ngượng ngùng không đứng nổi nữa, đang định rời đi, Tạ Tuân gọi hắn ta lại: "Liên tướng quân, ở đây còn đủ nửa bát, ngươi muốn không?"

Liên Lục do dự một chút, rồi vẫn đưa tay ra, nhận lấy bát cháo.

Hina

Vừa nhận bát, hắn ta chợt nhớ ra mấy ngày trước dường như vị tiểu thư kia cứ quấn quýt bên Tạ Tuân, nghĩ đến lời mình vừa nói, hắn ta hơi đỏ mặt, sau khi cảm tạ liền bưng bát lủi thủi đi vào nhà, không dám ở lại bếp lâu.

Tạ đại nhân ôn hòa lễ độ như vậy, chắc hẳn đã bị mạo phạm đến cực điểm, mới nghĩ đến việc đuổi người đi chăng.

Mùi thơm của cháo không ngừng chui vào mũi, hắn ta không nhịn được, đứng ở góc uống một ngụm.

Ăn bánh mì khô mấy ngày liền, giờ được uống một ngụm cháo thịt thơm ngon mềm mịn, hắn ta lập tức rùng mình.

Thịt xông khói Khương Thư Yểu làm không lâu, so với thịt muối, giống thịt kho hơn, chỉ ăn thịt xông khói sẽ không mặn, huống chi là nấu chung với cháo. Gạo hút dầu, vị mềm dẻo mịn màng, cắn vào mang theo từng sợi hương thịt, mùi thơm đậm đà của gạo khử đi chút béo ngậy cuối cùng của miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, uống vào vừa có vị tươi mát mềm mịn thơm nồng, lại có vị ngọt thanh mát, quả thực ngon tuyệt.

Hắn ta thoải mái thở dài, cẩn thận bưng bát, định về phòng từ từ thưởng thức.

Ngay khi hắn ta đi ngang qua phòng tiểu thư, tiểu thư nghe tiếng đột nhiên chạy ra, trên mặt còn đọng nước mắt, đ.â.m sầm vào người hắn ta.

Bát cháo vốn chỉ còn nửa bay khỏi tay hắn ta "choang" một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiểu thư giật mình, ôm ngực, nhìn hắn ta với vẻ mặt ủy khuất: "Liên tướng quân..." Lần này trong đám người này, chỉ có Liên Lục là phong độ nhất, tuy trông có vẻ thô kệch, nhưng tính tình thật thà, không tính toán với nàng ta, huống chi nàng thường nghe người ta nói, nam nhân từ quân doanh ra là thương hoa tiếc ngọc nhất...

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta có chút đắc ý, vẻ mặt càng thêm ủy khuất, giọt lệ đọng trên mi, trông thật đáng thương.

Nàng ta đang định mở miệng khóc lóc, Liên Lục vẫn giữ tư thế bưng bát, cứng đờ nhìn cháo trắng đổ tung tóe dưới đất, bỗng cử động.

Hắn ta quay đầu nhìn tiểu thư.

Tiểu thư mừng thầm trong lòng, nhanh lên, mau hỏi nàng ta vì sao khóc, nàng ta vừa hay có thể tố cáo, ở đây chỉ có hắn ta là không hợp với đám văn quan kia, hắn ta nhất định sẽ giúp nàng ta đòi lại công bằng —

Rồi nàng ta nghe thấy tiếng gào thét sụp đổ của Liên Lục: "Ngươi đền đi! Ngươi đền đi!"

Tiếng hét của Liên Lục khiến tiểu thư hoảng sợ, nàng ta không kìm được biểu cảm, mặt mày kinh hoàng chạy vào phòng trốn.

Hôm sau, nàng ta rửa mặt chải đầu xong trời vẫn chưa sáng, đang định xuống lầu ăn chút điểm tâm nóng hổi, thì nha hoàn đẩy cửa bước vào: "Tiểu thư, không hay rồi, Liên tướng quân và mọi người đã đi mất."

Tiểu thư bật dậy, tay áo đụng đổ chén trà, ướt cả y phục.

Nàng ta chạy ra khỏi phòng, đại sảnh tối qua còn chen chúc giờ trống trơn.

"Họ đi đâu rồi?!" Nàng ta khó tin, giọng the thé xé toạc bầu không khí yên tĩnh của trạm dịch buổi sớm.

Họ đi đâu rồi? Dĩ nhiên là đã đi rồi.

Liên Lục mặt mày cau có đi đầu đoàn, sáng sớm chưa ăn bánh mì, cũng chưa uống nước, rõ là đang giận dỗi, các phó tướng đều tránh xa hắn ta, lẽo đẽo đi sau đoàn.

Đến trưa, khi mọi người dừng lại nghỉ ngơi mới phát hiện dường như có chỗ không ổn.

Lâm Thành gặm lương khô, nhìn quanh một vòng: "Ê, cái con quấn người mấy hôm trước đâu rồi?"

Mọi người nhìn về phía sau đoàn, quả nhiên không thấy cỗ xe ngựa lạc lõng kia.

Lâm Thành nhớ đến lời Liên Lục biện hộ cho tiểu thư đêm qua, vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ta gặm bánh kẹp thịt tự làm, lững thững đến trước mặt Liên Lục.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 304



"Liên tướng quân."

Liên Lục dựa vào thân cây, đang lặng lẽ gặm bánh mì khô, nghe vậy ngước mắt nhìn Lâm Thành, giọng không mấy tốt: "Lâm đại nhân."

"Vị tiểu thư kia đâu rồi?" Lâm Thành hỏi: "Sao ta không thấy xe ngựa của nàng ta?"

Liên Lục cắn một miếng bánh mì, dùng giọng cực kỳ bình thản: "Ôi chao, quên gọi nàng ta rồi."

Lâm Thành nhếch mép, tên này, nói dối mà trông giả tạo quá. Bất kể giữa họ xảy ra tranh cãi gì, Lâm Thành đều không quan tâm, hắn ta đến đây chỉ để khoe khoang: "Vậy à, Liên tướng quân thật là đãng trí. Không biết còn tưởng nàng ta đã chọc giận Liên tướng quân chứ."

Nhắc đến chuyện này Liên Lục lại nổi giận. Của không ăn được bao giờ cũng thơm nhất, đêm qua Liên Lục nằm xuống, đói đến mức không ngủ được, trằn trọc lăn lộn trên giường, trong đầu toàn là bát cháo thịt thơm phức kia.

Nhất là lúc này đang đói, hắn ta chỉ có thể gặm bánh mì khô khốc, lại nhớ đến bát cháo thịt ấm áp, thơm lừng đêm qua, càng thêm thèm thuồng.

Lâm Thành tâm địa nhỏ nhen, vừa thấy dáng vẻ Liên Lục đã biết hắn ta đang thèm, cũng không đi nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nhai bánh ngon lành.

Đến gần, mùi thịt càng thêm nồng đậm.

Lâm Thành vẫn tỏ vẻ nhiệt tình trò chuyện với hắn ta: "Liên tướng quân đến kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, đã tìm được chỗ ở chưa? Mấy ngày nay đi đường vất vả, nghỉ thêm vài ngày đi, nếm thử đặc sản kinh thành chúng ta. Không phải ta tự khen, kinh thành chúng ta không nói cái khác, ẩm thực thì quả thật rất đáng tự hào."

Điều Liên Lục ghét nhất là vẻ cao ngạo của những người kinh thành, giống như bọn họ chưa từng ăn món ngon vậy: "Không phiền Lâm đại nhân lo lắng, ta nghỉ một hai ngày là về, còn món ngon gì đó, đồ ăn kinh thành chắc không hợp khẩu vị của ta đâu."

Ngoài dự đoán của hắn ta, Lâm Thành không phản bác, mà lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng ghét: "Vậy sao? Hy vọng Liên tướng quân nhớ kỹ lời này của ngươi."

Nói xong, hắn ta đứng dậy, phủi bụi trên áo, lững thững bỏ đi.

Liên Lục nhét bánh mì vào áo, dùng tay áo quạt đi bụi Lâm Thành phủi ra, nhìn bóng lưng hắn ta tức đến nghiến răng. Hắn ta đắc ý cái gì chứ!

Lâm Thành với tư cách là "người nhà ngoại" của Khương Thư Yểu, nhất là không chịu được người khác nghi ngờ tay nghề của nàng, chỉ chờ tên nhà quê Liên Lục vào kinh mở mang tầm mắt, lúc đó dù phải xin nghỉ hắn ta cũng phải đi ra ngoài xem hắn ta chê cười.

311

Cứ thế nhìn nhau không vừa mắt lại đi thêm mấy ngày, khi gần đến kinh thành, cả đoàn người giảm bớt tốc độ.

Liên Lục nhìn bầu trời u ám, lắc đầu nói: "Chắc sắp mưa rồi, đêm nay chúng ta nghỉ lại trạm dịch đi."

Lâm Thành tuy thích cãi lại Liên Lục, nhưng thấy thời tiết không tốt, đành phải đồng ý.

Tuy nhiên chưa kịp đến trạm dịch, bỗng nhiên sấm chớp nổi lên, kèm theo tiếng sấm dữ dội, mưa như trút nước đổ xuống.

Đi đường kiêng kỵ nhất là gặp mưa to như trút.

Mưa ào ào đổ xuống người, trước mắt như một bức màn mưa dày đặc, ngay cả đường cũng không nhìn rõ.

Liên Lục là người từng trải qua chiến trường, có trực giác bản năng về nguy hiểm. Hắn ta thấy mấy người Lâm Thành cưỡi ngựa định tăng tốc đến trạm dịch, vội vàng ngăn lại.

Lâm Thành định mắng hắn ta đầu óc không tỉnh táo muốn dầm mưa, nhưng vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta, liền vội vàng im lặng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Dưới cơn mưa gió dữ dội, xe ngựa của Thái tử cũng bị dầm ướt.

Hina

Y lấy đệm ngồi phủ lên hộp gỗ, lẩm bẩm: "Không thể để ướt được."

Vừa dứt lời, một tiếng rít gào xé toạc bầu trời, kèm theo tiếng rút đao kiếm, một nhóm sát thủ áo đen từ sau núi ùa ra, lao thẳng về phía Thái tử.

Sát khí nồng đậm, tiếng đao kiếm va chạm bị tiếng mưa che lấp, Thái tử vén rèm xe, gầm lên: "Có bệnh à! Mưa to thế này mà ám sát!" Cả hai bên đều bị mưa tạt đến mức không mở nổi mắt, bọn sát thủ tưởng mình có tài năng đặc biệt chắc?
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 305



Y vừa ló đầu ra, Tạ Tuân đang canh giữ bên xe ngựa đã cho ngựa áp sát, giơ tay ấn đầu y vào trong: "Điện hạ ở trong xe cho tốt."

Thái tử nghiến răng: "Lần trước cũng là bọn chúng!" Nỗi đau mất tương, y quyết không quên.

Tạ Tuân rút kiếm, im lặng một hơi, nghiêm túc nói: "Không phải bọn chúng."

Mưa to sẽ làm mũi tên lệch hướng, nhưng bọn sát thủ vẫn không ngừng b.ắ.n tên, bất kể b.ắ.n trúng ai, chúng đều không có ý định dừng tay.

Hina

Người của Liên Lục ở vòng ngoài chặn bọn sát thủ, nhưng đối phương đánh nhau hoàn toàn vô chưởng pháp, thuần túy là liều mạng, dù c.h.ế.t cũng phải ép họ lùi lại.

Liên Lục trực giác thấy không ổn, nhưng mưa to làm rối loạn suy nghĩ, nhất thời không nghĩ ra. Hắn ta vừa g.i.ế.c địch vừa cố gắng suy nghĩ.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng xé gió mơ hồ, hắn ta vừa định giơ kiếm đỡ, bên cạnh ánh kiếm lóe lên, mũi tên bị người chạy đến đỡ lấy.

Tạ Tuân nói: "Không thể lùi nữa, bọn chúng muốn ép chúng ta vào thung lũng."

Liên Lục quay đầu nhìn, quả nhiên thấy phía sau thung lũng dường như có tảng đá lớn, có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.

Hắn ta chửi thề một tiếng, ra lệnh, binh sĩ đồng loạt đáp lời, chuyển đổi chiến thuật, cùng nhau xông lên g.i.ế.c địch.

Ngay lúc đó, trên trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, mặt đất rung chuyển, cùng với âm thanh khiến người ta kinh hãi này, những tảng đá lớn phía sau lăn xuống thành từng đàn.

Khương Thư Yểu nhìn bầu trời mù mịt, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng khó tả.

Chu thị vỗ vai nàng: "Đang nghĩ gì thế?"

Nàng hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

"Thời tiết thay đổi bất ngờ, nhớ mặc thêm áo, đừng để bị lạnh."

Khương Thư Yểu gật đầu, tiếp tục bàn bạc việc làm ăn cùng Chu thị.

Đang nói đến điểm trọng yếu, Từ thị từ bên ngoài chạy vào, phía sau là một dây nha hoàn đuổi theo không kịp.

Khương Thư Yểu hiếm khi thấy nàng ấy thất thố như vậy, đang định trêu chọc, liền nghe nàng ấy run giọng nói: "Không hay rồi, Thái tử điện hạ bị ám sát!"

Sợi dây căng thẳng trong lòng Khương Thư Yểu chợt đứt đoạn, đầu óc trống rỗng, vô thức nói: "Còn chàng thì sao?"

Không cần chỉ đích danh, Từ thị cũng biết nàng nói về ai, thở hổn hển đáp: "Sắp về phủ rồi, nghe nói bị thương, Thánh thượng đã phái ngự y đến..."

Chưa nói dứt lời, Khương Thư Yểu đã xách váy chạy ra ngoài.

312

Chuyện này tất nhiên sẽ kinh động lão phu nhân, khi Khương Thư Yểu chạy đến cổng phủ, lão phu nhân và Tạ Lang, Tạ Lý đã đứng đợi ở đó.

Cổng phủ mở ra, Tạ Tuân được hai binh đinh khiêng vào. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể đã được băng bó sơ qua, mắt nhắm nghiền, dường như không tỉnh táo lắm.

Lão phu nhân lập tức ngất xỉu, mọi người luống cuống đỡ lấy.

Họ đều lo lắng cho lão phu nhân, chỉ có Khương Thư Yểu một lòng nhớ đến Tạ Tuân, vội vàng dẫn binh sĩ về tam phòng.

"Chàng bị thương nặng không?"

Binh sĩ cúi đầu đáp: "Không nặng, chỉ là bị dầm mưa, giờ đang sốt."

Khương Thư Yểu trong lòng run rẩy, thời cổ đại sốt có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng cố nén sự hoảng loạn trong lòng, lý trí sắp xếp nha hoàn dọn dẹp giường chiếu, đưa Tạ Tuân vào đông sương phòng.

Ngự y nhanh chóng đến nơi, trước tiên kê đơn thuốc hạ sốt, sau đó băng bó lại cho Tạ Tuân. Sau khi thuốc hạ sốt được nấu xong, Khương Thư Yểu giúp đổ vào miệng hắn, Tạ Tuân tuy sốt đến mê man nhưng vẫn biết nuốt, miễn cưỡng uống hết bát thuốc.

Vài canh giờ sau, nhiệt độ trên trán hắn cuối cùng cũng hạ xuống, Khương Thư Yểu vừa thở phào nhẹ nhõm, đến nửa đêm hắn lại sốt trở lại.

Cứ thế lo lắng bất an, đến tối ngày thứ hai, Tạ Tuân mới hoàn toàn hết sốt.

Ngự y tuổi đã cao, sức lực không đủ, thấy Tạ Tuân hết sốt liền chuẩn bị rời phủ, nói: "Hết sốt rồi thì không có gì đáng ngại, chăm sóc dưỡng thương cho tốt, ngày mai ta sẽ đến thay thuốc cho hắn."

Khương Thư Yểu vội vàng cảm tạ, sai người lấy bạc đưa cho ngự y.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 306



Tuy ngự y nói Tạ Tuân không sao nữa, nhưng Khương Thư Yểu vẫn không yên tâm, cố nén cơn buồn ngủ ngồi bên giường Tạ Tuân, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán hắn.

Bạch Chỉ khuyên vài lần, Khương Thư Yểu không nghe, nàng ấy đành lặng lẽ lui xuống.

Đến nửa đêm, khi Khương Thư Yểu mơ màng sắp ngủ gật, Tạ Tuân tỉnh lại.

Hắn vừa cử động, Khương Thư Yểu lập tức tỉnh táo, đang định gọi người đến thì đối diện với đôi mắt mơ hồ của hắn.

"Sao nàng lại vào mộng ta nữa?"

Trái tim Khương Thư Yểu đang lên xuống bỗng chốc rơi xuống đất, cười nói: "Mộng gì chứ, ngủ đi."

Tạ Tuân lẩm bẩm gì đó, rồi lại thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi Tạ Tuân tỉnh dậy, Khương Thư Yểu đã gục đầu ngủ bên giường.

Hắn chớp mắt, nhìn màn trướng, chưa hiểu mình đang ở đâu, vô thức đưa tay sờ lá thư gia đình trong ngực.

Vừa giơ tay lên, đã chạm vào vết thương, đau đến mức hít vào một hơi.

Khương Thư Yểu giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Tuân trợn tròn mắt nhìn mình, có vẻ ngây ngô.

"Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Khương Thư Yểu đưa tay chạm vào trán Tạ Tuân, bị hắn nghiêng đầu tránh đi.

Nàng sửng sốt, chưa kịp phản ứng, đã nghe Tạ Tuân nói: "Nàng ra ngoài một lát, để tiểu tư của ta vào."

Lâu ngày gặp lại, hắn lại bị thương, Khương Thư Yểu không ngờ câu đầu tiên khi hắn tỉnh lại lại là thế này.

"Chàng sao vậy?"

Tạ Tuân nghiêng đầu sâu hơn vào trong.

Khương Thư Yểu mù mịt, tuy không hiểu nhưng vẫn nghe theo Tạ Tuân.

Tạ Tuân nằm hai ngày, ngoài uống thuốc ra chẳng ăn gì cả, Khương Thư Yểu ra ngoài dặn dò xong, liền đến bếp nấu cháo trắng cho hắn.

Sau khi cháo trắng nấu xong, quay lại phòng, phát hiện Tạ Tuân đã ngồi dậy được nửa người, tinh thần sảng khoái, tóc đen buộc nửa chừng, ngay cả cổ áo cũng chỉnh tề, trông như vừa mới chải chuốt xong.

Hina

Khương Thư Yểu nghi hoặc bước lại, đặt bát xuống.

Tạ Tuân nhanh nhẹn mở lời trước: "Lâu rồi không gặp."

"Chàng gọi tiểu tư vào... là để họ hầu hạ chàng chải chuốt?"

Nụ cười của Tạ Tuân cứng đờ trên mặt, vành tai dần dần đỏ lên, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị nàng nhìn thấy, liền hận không thể rút kiếm quay lại c.h.é.m g.i.ế.c lũ sát thủ kia.

"Làm gì mà lăng xăng vậy, chàng quên mình bị thương rồi sao?"

Tạ Tuân thấy nàng giận, vội nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Vừa xúc động, lại chạm vào vết thương, mặt lập tức tái đi.

313

Thấy hắn như vậy, Khương Thư Yểu cũng không nổi giận nổi nữa, bưng bát ngồi xuống bên giường chàng: "Chàng hai ngày chưa ăn gì, uống ít cháo lót dạ đi."

Nàng không nói thì thôi, vừa nói Tạ Tuân bỗng cảm thấy bụng trống rỗng.

Ở bên ngoài ăn uống qua loa bấy lâu, cuối cùng cũng về nhà, rốt cuộc có thể ăn được món ngon, kết quả lại bị thương, chỉ có thể uống chút cháo.

Tạ Tuân nhìn bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị kia, cảm thấy hơi ấm ức.

Khương Thư Yểu không biết hắn nghĩ gì, múc cháo thổi thổi, đưa thìa đến bên miệng hắn.

Tạ Tuân ngoan ngoãn há miệng, cháo trắng mang hương vị gạo thuần khiết, mềm mịn đến cực điểm, trôi xuống cổ họng, ấm áp vô cùng.

"Không có vị gì." Hắn phàn nàn.

Khương Thư Yểu ngước mắt nhìn hắn, Tạ Tuân giật mình trong lòng, đầu óc mơ hồ tỉnh táo hơn không ít.

Hắn thầm mắng mình sao lại nổi tính trẻ con, nói những lời vô lý, thật là mất mặt.

Đang định mở miệng giải thích, Khương Thư Yểu bỗng nghiêng người lại gần, nhìn gương mặt nàng phóng to trước mắt, đầu óc hắn lại rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy sự mềm mại ấm áp chạm vào môi rồi lập tức rời đi.

Khương Thư Yểu ngồi lại vị trí cũ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, lại múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng hắn.

Tạ Tuân ngây ngô há miệng uống.

"Bây giờ thì sao?"

Tạ Tuân hơi ngẩn người, nếm thử: "Ngọt."

"Còn muốn uống nữa không?"

"Muốn." Tạ Tuân không chút do dự đáp.

Liên Lục và các huynh đệ khí thế hùng hổ đứng ở đầu phố ăn vặt, như thể đối mặt với đại địch.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 307



Cánh tay hắn ta bị thương, cổ quấn dải vải trắng, chẳng hề hợp với vẻ anh khí bừng bừng của hắn ta, đứng nghiêm trang ở đây, trông có phần khôi hài.

"Chính là nơi này sao?" Phó tướng nghi hoặc liếc nhìn.

Liên Lục gật đầu, trong lòng tuy không hiểu, nhưng cố gắng tỏ vẻ khinh thường: "Họ Lâm nói chính là nơi này, hừ, ta còn tưởng là tửu lâu gì ghê gớm chứ?" Ánh mắt hắn ta quét qua con phố dài không thấy đầu không thấy cuối, lại quét qua những gian hàng trông rất mộc mạc hai bên đường: "Tửu lâu bên chúng ta còn sang trọng hơn nơi này nhiều."

"Đúng vậy."

Vết thương của Liên Lục không nặng lắm, nhưng hoàng đế đặc biệt dặn dò để hắn ta dưỡng thương ở kinh thành rồi hãy về. Liên gia có biệt phủ ở kinh thành, lẽ ra Liên Lục nên ở đó dưỡng thương, nhưng hắn ta không muốn bị nhốt trong biệt phủ, lại bị tên lắm mồm Lâm Thành khích một phen, bèn chạy đến phố ăn vặt xem Lâm Thành rốt cuộc đang đắc ý cái gì.

Phố ăn vặt qua lại toàn là dân thường, mọi người đều rất thoải mái, chỉ có mấy người bọn họ lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng.

Làn da họ ngăm đen vì phơi nắng lâu năm, vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường, thực khách vô thức nhường đường cho họ.

Binh sĩ theo sau Liên Lục thấy dân chúng đều đang nhìn họ, có chút lo lắng: "Tướng quân, sao họ nhìn chúng ta như vậy?"

Liên Lục cũng dần dần cứng người: "Không phải vào đây phải trả tiền trước chứ?" Hắn ngửi thấy mùi thơm của món ăn chưa từng ngửi qua trong không khí, càng thêm lo lắng: "Không, không phải lừa người đấy chứ? Ta đã nói họ Lâm không có ý tốt mà, chắc chắn đang nghĩ cách lừa ta đây."

Lời này lọt vào tai thực khách bên cạnh, người đó liếc nhìn hắn ta kỳ quặc, thấy là người có vẻ mặt đàng hoàng, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?

"Vị công tử này nói sai rồi, phố ăn vặt này nếu hỏi khắp kinh thành, đều nổi tiếng là hàng tốt giá rẻ."

Hina

Liên Lục cố gắng làm ra vẻ không giống kẻ quê mùa, giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Khụ, ta chỉ nói miệng thôi."

Hắn ta dẫn các phó tướng nhanh chóng đi vào phố ăn vặt, thoát khỏi người vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào trong phố ăn vặt, thực khách càng đông, mùi thơm của thức ăn càng thêm phong phú nồng đậm, mấy người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.

314

Họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Liên Lục quyết định, giơ tay chỉ vào cửa tiệm trước mặt: "Cứ quán này đi."

Lúc này trong quán khách còn chưa đông, vẫn còn bàn trống. Đoàn người Liên Lục chọn một bàn ngồi xuống, vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã cầm bút than và giấy đến.

"Mấy vị khách quan muốn gọi món gì?"

Liên Lục bắt chước dáng vẻ của công tử ca kinh thành trước đây, giả vờ dùng giọng rất thành thạo: "Có món đặc sắc gì cứ mang hết lên đây."

Tiểu nhị hơi ngạc nhiên: "Thưa khách quan, quán chúng ta bán mì trộn cay, món đặc sắc thì tùy ngài thêm gì." Hắn ta đưa thực đơn cho Liên Lục: "Có thể thêm viên, que cua và các loại thịt, còn có thể thêm mì hoặc bún."

Liên Lục nhìn vào thực đơn, từ nhỏ hắn ta không thích đọc sách, không nhận được nhiều chữ, may mà nhận ra hết chữ trên thực đơn, nhưng ghép lại với nhau lại không biết là gì.

"Mì trộn cay là vật gì?" Hắn ta lẩm bẩm.

"Không biết."

Vì sợ lộ sơ hở, Liên Lục đành chỉ vào thực đơn gọi bừa vài món: "Ừm, cứ những món này đi."

Tiểu nhị ghi lại, hỏi: "Lấy bốn bát ạ?"

"Đúng vậy."

"Vị gì ạ, ngài xem bên này có nhạt cay, cay nồng, chua cay, ngọt cay, chua ngọt cay..."

Liên Lục không nhận ra chữ "cay", lại chỉ bừa một cái.

Tiểu nhị gật đầu, lui xuống truyền món.

Một lúc sau, bốn bát mì trộn cay nóng hổi đã được bày lên bàn.

Lúc này vẻ mặt mấy người còn cứng đờ hơn cả lúc không hiểu thực đơn: "Đây là cái gì?"

Mì trộn cay hơi giống lẩu cay, đều bao gồm nhiều nguyên liệu phong phú, chỉ có điều mì trộn cay không có nước, và khi điều vị sẽ lấy tương mè làm vị chính, tùy theo lựa chọn của thực khách, có thể tự do kết hợp chọn lựa giữa ngọt, chua, cay. Mì trộn cay có thịt có rau có mì, nguyên liệu phong phú, màu sắc rực rỡ, tương mè thơm ngon đặc sánh bọc đều trên nguyên liệu, dầu đỏ tươi sáng, so với lẩu cay có nước thì hương vị đậm đà hơn một chút.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 308



Một bát lớn đủ thứ như vậy, nhìn mới lạ, ngửi cũng mới lạ, mấy người Liên Lục không khỏi lo lắng giá tiền có quá cao không.

Đợi tiểu nhị đi khỏi, họ mới do dự cầm đũa lên.

Hina

Khuấy khuấy mì trộn cay, tương mè đặc sánh mang theo mùi thơm cay nồng tươi mới, kèm theo vị chua ngọt ập vào mặt, thật sự khiến người ta thèm thuồng.

Sao nhiều món ăn lại phải thêm bột năng? Một là để nguyên liệu bám nước sốt, hương vị đậm đà hơn; hai là để tăng thêm một lớp bóng, khiến món ăn trông đẹp mắt hơn. Ví dụ như bây giờ, gắp lên một miếng rong biển xanh đậm, tương mè sáng bóng bao phủ trên bề mặt, điểm xuyết bởi vừng, dầu đỏ lấp lánh, nhìn đã rất hấp dẫn.

Liên Lục từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, không ăn nhiều hải sản, càng chưa từng ăn rong biển. Vỏ ngoài rong biển hơi giòn, trơn trượt, cắn xuống lại rất đầy đặn, như hấp thụ tinh túy của biển cả, nhưng lớp tanh nhẹ kỳ lạ đó bị vị cay nồng chua ngọt át đi, chỉ còn lại vị đậm đà.

Lại gắp một cọng rau xanh, rau xanh so với rong biển thì hút nước sốt tốt hơn, lá rau được ngâm thấm vị, gắp lên nặng trĩu, vừa cho vào miệng, toàn là vị tương mè, nhai giòn rụm thơm phức, vị tương mè mềm mại tinh tế nhưng lại bá đạo, hương thơm nồng nàn tràn ngập khắp môi má. Đầu lưỡi cảm nhận được vị tê tê cay cay, nhưng vì có vị chua ngọt làm tăng thêm hương vị tươi ngon, khiến người ta vô thức bỏ qua k*ch th*ch của vị cay, chỉ còn lại sự nghiện, cho đến cuối cùng, mới có thể thưởng thức được vị tươi mát của rau xanh trong dư vị.

Liên Lục hoàn toàn sững sờ, đây... Lúc vào có thực khách nói nơi này "hàng tốt giá rẻ", chắc chắn là cấu kết với họ Lâm để lừa người, làm sao có thể món ăn ngon như vậy mà giá rẻ được?

Tuy nhiên hắn ta lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, thưởng thức món ngon mới là quan trọng nhất.

Viên cá dai ngon, vị tươi ngon tuyệt vời; vỏ xúc xích giòn, bên trong mềm mịn, tinh bột đầy đủ là linh hồn, phải có vị giác tinh tế kết hợp với hương thơm của thịt mới được coi là chính tông; bún rộng dai ngon, mềm mịn trơn láng, bọc đầy nước sốt, hút vào miệng, nhảy múa trên đầu lưỡi, nhai rất dễ gây nghiện.

315

Món ăn phong phú, từ từ một bát lớn, chưa kịp thưởng thức đã hết một nửa, tương mè và mì còn lại dưới đáy bát quấn vào nhau, càng thêm đặc sánh.

Lúc này mì đã được ngâm mềm, hút đầy nước sốt, hơi tan, đũa khuấy lên sẽ phát ra tiếng sền sệt, một gắp là cả một đũa lớn, cuốn theo toàn bộ tương mè còn sót lại dưới đáy bát, đặc sánh vô cùng.

Lúc này phải há miệng thật to, nhét vào miệng, má phồng lên như bánh bao từ từ nhai. Đây là lúc vị tương mè đậm đà nhất, giống như không phải đang nhai mì, mà là nước sốt thuần túy, mỗi miếng đều có thể cảm nhận được hương thơm nồng nàn vang vọng trong miệng, mì tan mềm nhai không tốn sức, nhưng cũng không quá mềm nhũn, trộn lẫn với tương mè, mang lại cảm giác hạnh phúc vô cùng thỏa mãn.

Đoàn người Liên Lục xì xụp ăn sạch mì dưới đáy bát, miếng cuối cùng còn phải dùng đũa quét một vòng đáy bát, đảm bảo mang hết tương mè đi.

Họ ăn xong, ngẩng đầu lên vô cùng thỏa mãn, liền thấy một vị nương tử đứng trước mặt nhìn họ kỳ lạ.

Nàng ấy mày mắt ẩn chứa anh khí, ăn mặc gọn gàng, dáng người thẳng tắp, rực rỡ như lửa, chẳng giống những tiểu thư khuê các yểu điệu ở kinh thành chút nào.

Liên Lục đã ăn đã ghiền, nhưng lòng vẫn chưa buông được nỗi lo, sợ rằng vị này là chưởng quầy của tiệm đến đòi tiền.

Hắn ta nuốt nước bọt, cố gắng không tỏ ra như kẻ quê mùa lên thành: "Khụ, chưởng quầy tính tiền đi."

Nương tử kia nghe hắn ta mở miệng, nhíu mày: "Nghe giọng ngươi, không giống người kinh thành."

Liên Lục lập tức không vui, giọng hắn ta nặng đến thế sao?

"Sao? Nơi chúng ta cũng có nhiều món ngon lắm, ví dụ như, ví dụ, ừm... cái gì đó, canh thịt dê, ngon lắm, còn có thịt heo rừng nướng..."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 309



Nương tử kia ngắt lời hắn ta: "Ngươi từ phương Bắc đến?"

Hắn ta hơi ngạc nhiên: "Cô còn nghe ra được sao?"

Nương tử kia cười cười: "Phải, vì ta cũng là người phương Bắc." Nói đến đây, nàng ấy hơi cúi mắt, vẻ mặt nửa hoài niệm, nửa cô đơn: "Canh thịt dê và thịt heo rừng nướng đâu có gì gọi là ngon."

Liên Lục không thích nghe, nhưng với mì trộn cay trước mặt, hắn ta thật sự không dám lớn lối khoác lác bừa bãi.

Chu thị ngẩng đầu, nhìn họ từng người da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, càng thêm nhớ nhung sa mạc phương Bắc: "Từng ra trận?"

Liên Lục cảm thấy người trước mặt khí thế mạnh mẽ, vô thức đáp: "Phải."

Hina

Chu thị nở nụ cười thân thiện trên mặt, không biết nghĩ đến điều gì, nhìn họ với ánh mắt mang chút hài lòng: "Tiểu nhị, cho mấy vị tiểu ca này thêm vài bát mì trộn cay nữa, còn có bánh cuốn, bánh rán bên cạnh gì đó, mỗi thứ một phần, tính vào tài khoản của ta."

Liên Lục mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, bên kia Chu thị đã chuẩn bị đi, đi được nửa đường, lại quay đầu chỉ chỉ Liên Lục: "Hắn bị thương, không thể ăn cay."

Đợi tiểu nhị dạ một tiếng xuống lầu, Liên Lục mới phản ứng lại, vội vàng gọi Chu thị: "Này, vị phu nhân này, thế nào gọi là tính vào tài khoản của cô?"

Chu thị quay đầu, cười không để ý: "Hiếm khi gặp được hậu sinh từ phương Bắc đến, mời các ngươi ăn một bữa." Nàng ấy bổ sung: "Về phương Bắc thì không ăn được nữa đâu." Vừa nói xong, bản thân cũng sững người.

Không đếm xỉa đến tiếng gọi của Liên Lục phía sau, nàng ấy nhanh nhẹn xuống lầu.

Ra khỏi chợ, Chu thị lặng lẽ đứng bên đường, nhìn người qua kẻ lại trên phố ăn vặt. Thực khách ai nấy đều mặt mày tươi cười, vui vẻ mãn nguyện, có thương nhân bận rộn cả ngày đến đây thưởng thức món ngon để an ủi bản thân, có lão ẩm thực gia chuyên đến giải cơn thèm, còn có người dẫn cả nhà đến chơi và thỏa mãn cơn thèm... Bóng dáng họ dần dần chồng lên hình ảnh đã mờ nhạt trong ký ức của dân chúng sa mạc phương Bắc.

Lòng nàng ấy run rẩy, sâu trong nội tâm có một cảm xúc xa lạ ồn ào đang dâng trào. Nàng ấy hướng mắt về phương Bắc, khẽ lẩm bẩm: "Về phương Bắc..."

316

Tạ Tuân tuy đã hết sốt, nhưng vết thương d.a.o trên n.g.ự.c chưa lành, uống một thang thuốc xong, lại ngủ mê mệt, cứ thế lặp đi lặp lại, vết thương dần dần khá hơn.

Khương Thư Yểu giao hết việc làm ăn cho Chu thị, cũng không nghĩ ngợi về ăn uống nữa, mỗi ngày chỉ ở bên cạnh trông nom Tạ Tuân dưỡng thương.

Tạ Tuân cảm thấy rất không quen, khuyên: "Trên người ta chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nàng không cần phiền lòng."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không được, ta không yên tâm về chàng, vẫn là trông nom thôi."

Tạ Tuân theo bản năng muốn nói vài câu khách sáo, vội vàng dùng lý trí kìm nén bản thân, cắn môi, không để mình lên tiếng.

Tuy nghe có vẻ rất đáng ghét, nhưng hắn rất mong Khương Thư Yểu có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn.

Khương Thư Yểu thấy hắn c*n m** d***, tưởng vết thương đau, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"

Nàng vừa nói vừa định tiến lại gần, Tạ Tuân nghĩ đến việc mình nằm trên giường cả ngày, toát mồ hôi, chưa kịp tắm rửa, sợ trên người có mùi, vội vàng tránh đi: "Nàng đừng lại gần!"

Khương Thư Yểu biết tật sạch sẽ của hắn lại phát tác, mấy lần trước nàng còn gọi tiểu tư vào lau người cho hắn, nhưng hôm nay nàng quyết định không chiều chuộng tật xấu này của hắn nữa.

"Chàng chỉ nằm trên giường thôi, đâu cần phải tắm rửa hai lần một ngày, kéo vết thương bị lạnh, ngược lại được không bù mất."

Tạ Tuân rất thích sạch sẽ, nhưng lúc này thích sạch sẽ không phải vì bản thân không thoải mái, mà vì Khương Thư Yểu ở bên cạnh, hắn luôn phải giữ gìn sạch sẽ gọn gàng mới tốt.

Chỉ là tâm tư này không thể nói ra, hắn ngước mắt nhìn Khương Thư Yểu một cái, rồi nhanh chóng dời đi.

Khương Thư Yểu không để ý đến động tác nhỏ của hắn, ngồi xuống bên giường: "Chịu đựng đi, tối ngủ trước hãy gọi người vào lau người cho chàng, bây giờ uống thuốc trước đã."
 
Back
Top Bottom