Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 270



Khương Thư Yểu từ biệt bà, kéo Chu thị đi.

Chu thị ngoan ngoãn đi theo nàng, đi được một đoạn, đột nhiên ngoái đầu lại, ánh mắt chạm phải Lâm thị đang nhìn chằm chằm.

Hai nữ nhân có số phận tương tự nhau ở mức độ nào đó trong khoảnh khắc này đọc hiểu ánh mắt của nhau, không khỏi mỉm cười với nhau.

Lâm gia nếu muốn tiếp tục làm ăn trong nghề ẩm thực, tất sẽ phải tranh lợi với người. Khương Thư Yểu cho rằng sự việc không thể kết thúc như vậy được.

276

Hina

Khi nàng đang trầm tư suy nghĩ cách xử lý, cung trung đưa tin đến, Lâm Quý phi đột nhiên triệu nàng vào cung.

Khương Thư Yểu vốn không thân thiết với Lâm gia, huống hồ là Quý phi nương nương ở xa trong cung, nàng không khỏi có chút nghi ngờ.

Tạ Tuân cũng không đoán ra ý của Lâm Quý phi, chỉ an ủi nàng đừng lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Khương Thư Yểu vào cung kể từ khi đến cổ đại, tuy nàng cũng đã gặp Thái tử, nhưng Thái tử tính tình thân thiện, khi ấy cũng chỉ ở trong Tạ Quốc công phủ, không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng vào cung lại khác hẳn.

Nàng lo lắng bồn chồn cả đêm không ngủ ngon, hôm sau trời chưa sáng đã cùng Tạ Tuân dậy thay y phục. Quy tắc vào cung yết kiến hôm qua mới học vội vàng, lúc này chỉ nhớ được bề ngoài, chỉ mong sau khi vào cung có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Vì hôm nay nàng cũng vào cung, nên Tạ Tuân không cưỡi ngựa, mà cùng nàng đi xe ngựa.

Thấy Khương Thư Yểu thần sắc căng thẳng, không ngừng nhìn ra ngoài, hắn cười nói: "Bình thường gan dạ lắm, sao chỉ vào cung đã sợ rồi?"

Khương Thư Yểu buông rèm xe xuống: "Không phải sợ, chỉ là cảm thấy hơi lo lắng thôi, dù sao đó cũng là hoàng cung mà." Dù là đế vương phong kiến hay lãnh đạo hiện đại, những kẻ nắm quyền luôn khiến người ta e dè sợ hãi.

"Ngày trước yến tiệc trong cung nàng cũng từng đi mà." Tạ Tuân nói vậy, nắm lấy tay Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu nghi ngờ nhìn hắn.

Tạ Tuân nghiêm túc nói: "Nắm tay nàng thì không sợ nữa."

Khương Thư Yểu hơi không biết nói gì.

Kể từ khi hai người tỏ tình nắm tay nhau, Tạ Tuân bỗng nhiên như khai ngộ vậy, có việc không việc đều muốn thân cận với nàng. Nhưng sự thân cận này cũng chỉ là bề ngoài, như khi ngủ nắm tay, đi cùng nhau nắm tay, mỗi lần đều phải làm vẻ nghiêm túc, sợ nàng từ chối, nhưng cũng chỉ đến mức nắm tay, không có động tác tiến thêm nào khác.

Thấy Khương Thư Yểu không rút tay về, khóe miệng Tạ Tuân hơi nhếch lên, một tay nắm nàng không thể cử động, một tay cầm ấm trà rót trà: "Uống chút trà đi."

Khương Thư Yểu lắc đầu.

"Vậy ăn chút điểm tâm đi, lúc ăn sáng nàng bận trang điểm chải đầu, chỉ ăn vài miếng cháo, lát nữa vào cung đừng để đói bụng."

Khương Thư Yểu giật giật tay.

Tạ Tuân vội vàng nắm chặt, không hiểu nhìn nàng.

"Ta ăn điểm tâm phải dùng tay phải." Khương Thư Yểu nói.

Nâng đá đập chân mình, ôi, quan tâm thê tử và nắm tay thật khó chu toàn cả hai.

Tạ Tuân luyến tiếc buông tay ra, mở bàn thấp, bày điểm tâm lên.

Khương Thư Yểu không thích ăn điểm tâm, nhưng sợ lát nữa đói, vẫn cầm một miếng nhét vào miệng. Hơi nghẹn, nhưng nàng lại không dám uống trà, sợ vào cung rồi muốn đi vệ sinh, vậy thì quá xấu hổ.

Nàng nhét xong một miếng nhỏ, Tạ Tuân bưng trà lại, nàng lắc đầu, tiếp tục lấy miếng khác.

Tạ Tuân cong lưng đứng dậy, vòng qua nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đúng lúc nàng tưởng Tạ Tuân đổi chỗ là có việc gì quan trọng, Tạ Tuân âm thầm, lặng lẽ đặt bàn tay lên tay trái của nàng.

Khương Thư Yểu: ...

Nàng nhét đầy bánh trong miệng, quay đầu không biết nói gì nhìn Tạ Tuân.

Tạ Tuân đang thầm vui sướng, khóe miệng nhếch lên chưa kịp hạ xuống, đã cảm thấy ánh mắt nàng nhìn sang, lập tức trở nên ngượng ngùng, vành tai khẽ động đậy hai cái, thể hiện sự bối rối ngại ngùng.

Hắn gượng giải thích: "Tay trái không cần cầm bánh."

Khương Thư Yểu mặc kệ hắn, để mặc hắn.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 271



Đến đại lộ trước cổng cung, hai người xuống xe ngựa, đi bộ vào trong. Vào cổng cung, đã có thái giám đứng đợi sẵn ở đây, Khương Thư Yểu nhớ quy tắc đưa phong bao đỏ cho hắn ta, bị hắn ta từ chối.

Tạ Tuân đi về phía Đông cung, chia tay với Khương Thư Yểu ở bức tường trong, con đường tiếp theo chỉ có thái giám dẫn Khương Thư Yểu đi. Hoàng cung quả nhiên như nàng tưởng tượng, điêu khắc tinh xảo, vàng ngọc lộng lẫy, nhưng luôn có một áp lực thấp bao trùm trên không, cung nữ thái giám đi lại không tiếng động, Khương Thư Yểu đi chưa được bao lâu, đã cảm thấy khó chịu vì sự ngột ngạt.

Đến cung của Lâm Quý phi, lại là một cảnh tượng khác.

Lâm Quý phi vừa mới dùng xong điểm tâm, lười biếng tựa trên sập để cung nữ xoa đầu, trong điện lan tỏa hương thơm, rèm mỏng lay động, có một vẻ đẹp mệt mỏi lười nhác.

Lâm Quý phi quả nhiên như lời đồn, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngũ quan sáng ngời, rõ ràng chỉ điểm chút son môi, nhưng lại có thể lấn át cả trâm cài tóc quý giá trên mái tóc búi cao.

Bà ấy thấy dáng vẻ Khương Thư Yểu hành lễ, che miệng cười, nụ cười rạng rỡ như hoa xuân.

"Thôi, đứng dậy đi, lại đây chỗ ta." Bà ấy ngồi thẳng dậy, cung nữ cúi đầu lui sang một bên.

Khương Thư Yểu bước đến bên cạnh bà ấy, ngồi xuống ghế thấp.

Lâm Quý phi hỏi nàng vài câu chuyện phiếm, giọng điệu không mặn không nhạt, Khương Thư Yểu đáp từng câu, không đoán được ý đồ của bà ấy.

Hai người vốn không quen thân, trò chuyện một lúc rồi im lặng.

"Dạo này mẫu thân con thế nào?" Lâm Quý phi im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi.

So với những câu chuyện phiếm ban nãy, câu này khiến người ta thoải mái hơn, Khương Thư Yểu đáp: "Mẫu thân đã không còn ốm nghén nữa, hiện thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày bận rộn với công việc, tinh thần phấn chấn, không giống một nữ nhân mang thai chút nào."

Lâm Quý phi khẽ cười: "Tỷ ấy quả thật là... vẫn như xưa."

Khương Thư Yểu không đáp lời.

Lâm Quý phi vốn chỉ nói với chính mình, cũng không định để nàng đáp lời, dường như nghĩ đến điều gì đó, đắm chìm trong hồi ức.

Sự im lặng kéo dài khiến Khương Thư Yểu không thoải mái mà cựa quậy người, động tác nhỏ này khiến Lâm Quý phi tỉnh táo lại.

"Nói đến chuyện làm ăn, việc buôn bán thức ăn của Lâm gia có phải do con đề xuất không?"

Khương Thư Yểu cảm thấy cuối cùng cũng vào chính đề, đáp: "Vâng ạ."

Lâm Quý phi đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Sao lại nghĩ đến chuyện làm ăn trong ngành thức ăn, Lâm gia thống lĩnh hàng hải đã đủ rồi, lại nhúng tay vào ngành khác, e rằng không ổn."

Khương Thư Yểu nghe ra ý phản đối của bà ấy, tuy không hiểu, nhưng giải thích: "Chúng ta không phải làm ăn tửu lâu, mà là bán những món ăn mới lạ cho bách tính bình thường, nếu nói cho rõ ràng, hoàn toàn không tính là đối đầu với tửu lâu."

"Vậy sao lại chọc vào mắt Khang Vương?" Giọng Lâm Quý phi nhẹ bẫng, không nghe ra cảm xúc.

Khương Thư Yểu căng thẳng trong lòng, nói: "Chúng ta làm ăn đàng hoàng, có gì mà chọc vào mắt? Chỉ là phố ăn vặt gần đây đông đúc, gây chú ý mà thôi, đợi qua ít ngày nữa Khang Vương bình tĩnh lại, sẽ thấy việc làm ăn của Lâm gia hoàn toàn khác với ngài ấy."

Lâm Quý phi không tỏ thái độ, gõ gõ mặt bàn: "Làm ăn mới lạ, ta cũng có nghe nói. Ăn những nguyên liệu dơ bẩn, nào là ruột nào là tim, đây gọi là mới lạ sao?"

Khương Thư Yểu không phục: "Nương nương, sau khi rửa sạch đều là nguyên liệu, không nên gọi là dơ bẩn."

Lâm Quý phi không tiếp lời: "Mẫu thân con quyết tâm làm ăn này sao?"

Hina

"Vâng." Khương Thư Yểu đáp dứt khoát, lại nghĩ Lâm Quý phi và Lâm thị từng thân thiết như vậy, hẳn phải hiểu rõ tính cách của Lâm thị: "Những năm gần đây mẫu thân sống qua ngày, vài tháng trước mang thai cũng chẳng ăn uống gì, thân thể làm sao chịu nổi. Vì vậy con mới nghĩ tìm việc gì đó để mẫu thân phân tâm, hiệu quả tốt ngoài mong đợi, mẫu thân lao đầu vào công việc, tinh thần hoàn toàn hồi phục, cả ngày bận rộn làm ăn, quên sạch những chuyện phiền lòng. Nay xảy ra chuyện này, với tính cách của mẫu thân, tuyệt đối sẽ không vì làm phiền mắt người khác mà từ bỏ."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 272



Lâm Quý phi nghe xong, cúi mắt nhìn nàng: "Còn gì nữa?"

Khương Thư Yểu ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu.

"Còn con thì sao?"

Khương Thư Yểu thuận miệng đáp: "Con tự nhiên cũng không muốn mẫu thân từ bỏ."

Lâm Quý phi giơ tay, chọc vào trán nàng: "Quỷ nha đầu, ta thấy con mới là người không muốn từ bỏ."

278

Khương Thư Yểu bất ngờ bị chọc vào trán, nhất thời bị cử chỉ thân mật này làm cho ngớ ngẩn.

Lâm Quý phi thu tay lại: "Hôm nay ta triệu con đến, chính là muốn hỏi về kế hoạch của các con trong chuyện này."

Khương Thư Yểu chớp chớp mắt: "Kế hoạch?"

Lâm Quý phi liếc nhìn nàng "chậc" một tiếng, chê bai: "Làm ăn không có kế hoạch còn gọi là làm ăn sao? Tiếp theo định làm gì, làm đến mức nào, làm như thế nào, những điều này chẳng lẽ không cần nghĩ cho rõ ràng?"

Khương Thư Yểu hơi bối rối: "Cái này..."

Lâm Quý phi nhíu mày, ngũ quan bà ấy sáng sủa đại khí, lại ở lâu trong cung sâu, vừa nghiêm mặt liền toát ra khí thế mạnh mẽ, khiến người ta sinh lòng e sợ.

Khương Thư Yểu vô thức cúi đầu.

"Con nói muốn làm món ăn mới lạ, những ý tưởng này chỉ một mình con nghĩ ra?"

"Vâng."

Lâm Quý phi lập tức cảm thấy khó thành, lắc đầu.

Khương Thư Yểu thoáng thấy, vội nói: "Chỉ một mình con nghĩ ý tưởng là dư sức, những gì con nghĩ ra, người khác chưa chắc đã nghĩ được."

Lâm Quý phi bị giọng điệu của nàng chọc cười: "Trâu non không sợ cọp, năm xưa khi ta và mẫu thân con xông pha trong ngành hàng hải cũng không có giọng điệu này."

Khương Thư Yểu mở miệng định biện bác, bị Lâm Quý phi ngắt lời: "Con nói mới lạ, chẳng lẽ chỉ là những món ruột tim gì đó?"

Khương Thư Yểu trước gật đầu, sau lắc đầu: "Tất nhiên không phải, mới lạ không nên chỉ nhắm vào nguyên liệu, chỉ riêng mì thôi, con cũng có thể nghĩ ra vô số cách biến tấu, chỉ là hiện giờ đang nghiên cứu cách dùng nguyên liệu rẻ tiền mà thôi."

Lâm Quý phi nhíu mày không nói.

"Hơn nữa không chỉ có ruột tim gì đó, ngoài những thứ này, chỉ cần có thể nấu được, con đều có thể làm ra món ngon."

Lâm Quý phi lập tức giãn mày, nhìn nàng như xem trẻ con đùa nghịch, một lúc lâu mới thở dài: "Mẫu thân con cũng vậy, người lớn như thế rồi, còn cùng ckn nghịch ngợm. Ta nghe nói tỷ ấy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vốn định giúp một tay... Thôi, ta cũng chỉ vì nghe tỷ ấy hồi phục tinh thần mà nhất thời vui mừng, quan tâm quá hóa rối."

Khương Thư Yểu bất đắc dĩ nói: "Nương nương, con nói thật đấy, nếu người không tin, cứ ra đề thử con."

Hina

Lâm Quý phi vốn định cho Khương Thư Yểu rời cung, nhưng lúc này nghe nàng nói vậy, cảm thấy chỉ để nàng đi như thế, ra ngoài nàng vẫn sẽ cùng Lâm thị làm bừa, cần phải dập bớt khí thế của nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.

"Được, vậy ta sẽ ra đề thử con." Lâm Quý phi đứng dậy, váy thêu chỉ vàng kéo lê trên mặt đất: "Nội tạng heo cừu gà vịt con đều đã làm qua rồi, ta sẽ không ra đề này để thử con."

Một lúc lâu bà ấy thật sự chẳng nghĩ ra gì, cho đến khi thấy cá nuôi trong điện, đột nhiên nhớ đến những ngày đi khắp nơi vận chuyển hàng hải trước khi vào cung, nói: "Ngày xưa ta và mẫu thân con vì tranh đoạt đường sông, đi khắp nơi, thường nghỉ chân bên bờ. Có lần chúng ta thấy trẻ con bên bờ sông bắt cá tôm, đến xem náo nhiệt. Lúc đó chúng vớt lên một đống đen sì dưới sông, đang bĩu môi tức giận, ta và mẫu thân con hỏi mới biết đó gọi là ốc, trong sông cá tôm cua đều có thể ăn, chỉ riêng ốc là không được. Dù là dân nghèo nhiều năm không thấy mặt thịt cá cũng không vớt ốc về nấu canh, chỉ vì trong ốc tuy có thịt, nhưng lại đầy cát bùn, lại tanh hôi nồng nặc, đừng nói là ăn, chỉ ngửi thôi đã thấy buồn nôn."

Ánh mắt Lâm Quý phi mang chút đắc ý, cho rằng Khương Thư Yểu sau khi khoác lác sẽ khó mà thu xếp: "Con có thể dùng ốc làm món ăn không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 273



Nào ngờ Khương Thư Yểu vỗ tay một cái: "Ốc ạ? Tất nhiên là được! Con thích nhất là ốc xào mà!"

Lâm Quý phi sửng sốt: "Con biết ốc là gì sao?"

"Tất nhiên." Khương Thư Yểu thuận miệng đáp, ý thức được sơ hở liền vội vàng chữa lời: "Con từng du ngoạn biệt trang ngoại kinh thành, gặp được một lão nhân gia, cháu trai của bà ấy bắt được ốc mang về, con thấy lạ, bèn lấy vài con thử làm thức ăn, nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được phương pháp hay."

279

Nàng đứng dậy, hứng khởi nói: "Nương nương cho người tìm ít ốc vào cung đi ạ, con đảm bảo có thể làm ra một món ăn ngon tuyệt trần gian!"

Quý nhân trong cung đòi ốc đồng, người dưới dù thế nào cũng phải mau chóng đưa đến, vội vã lên núi bắt vài con ốc rất sạch từ suối gửi vào cung.

Sau khi Khương Thư Yểu dùng trưa tại cung Quý phi, ốc liền được mang vào, kèm theo đó là các gia vị mà Khương Thư Yểu yêu cầu cũng được chuyển từ Tạ Quốc công phủ vào cung.

Ốc được mang vào đều được nuôi bằng nước suối núi, lại được rửa đi rửa lại nhiều lần, nên khi cho vào nước rửa lại cũng không ra bùn. Khương Thư Yểu bảo người ta trước hết ngâm ốc vào nước muối một lát, để ốc nhả thêm chút bùn. Dĩ nhiên, nếu điều kiện cho phép, nhỏ vài giọt dầu, ngâm qua đêm càng tốt.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Khương Thư Yểu trò chuyện với Lâm Quý phi một lúc, rồi Lâm Quý phi đi ngủ trưa.

Khương Thư Yểu chẳng có việc gì làm, đọc sách trong điện, đọc đọc lại nhớ đến Tạ Tuân, hôm nay quả là nơi gần nhất với chỗ Tạ Tuân đang trực.

Chẳng biết Tạ Tuân đang làm gì, có bận rộn không, bữa trưa có ăn ngon không.

Nàng chống cằm ngẩn ngơ, bỗng có một tiểu thái giám chạy đến, thì thầm vài câu vào tai đại thái giám trong điện.

Khương Thư Yểu nghe thấy tiếng động nhìn về phía họ, vừa quay đầu, ánh mắt của hai người trùng khớp với nàng.

Đại thái giám nặn ra một nụ cười nịnh bợ nhưng thiện ý với Khương Thư Yểu, cúi lưng bước đến, khẽ nói: "Phu nhân, Tạ đại nhân nhờ tiểu Thuận Tử chuyển lời hỏi thăm, hỏi phu nhân dùng trưa thế nào. Tạ đại nhân còn nói nếu phu nhân ở trong cung đến giờ Dậu, thì cùng về phủ, Tạ đại nhân hết ca trực sẽ đợi phu nhân ở cổng cung."

Hỏi bữa trưa chắc chắn là cái cớ, Khương Thư Yểu nghĩ, có lẽ Tạ Tuân cũng nhớ đến nàng.

"Bữa trưa ăn rất ngon." Nàng đáp: "Ta biết rồi."

Đại thái giám che miệng cười, đã nhiều năm rồi không thấy đôi phu thê ngốc nghếch như thế này, nhìn thế nào cũng thấy ngọt ngào.

Hắn ta cười nói: "Vậy thì tốt, nô tài để tiểu Thuận Tử về báo lại, phu nhân xem có lời gì muốn nhắn lại không."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không có gì nữa." Dù có điều gì, để người khác truyền đi truyền lại cũng ngại.

Đợi đến khi Lâm Quý phi thức dậy, hai người lại trò chuyện về y phục trang sức, cả buổi chiều trôi qua, ốc trong nhà bếp cũng đã ngâm xong.

Lâm Quý phi và Khương Thư Yểu trò chuyện cả buổi chiều, chút xa lạ ban đầu đã tan biến hết, thấy thời gian cũng gần rồi, liền nói với Khương Thư Yểu: "Thế nào, thật sự muốn xuống bếp sao? Bây giờ mà chịu thua, cô mẫu sẽ thưởng cho con ít trang sức phấn son."

Khương Thư Yểu đứng dậy, tự tin nói: "Nương nương, người đừng xem thường con. Nếu ốc con làm ngon, người còn thưởng không?"

"Thưởng." Lâm Quý phi thấy vẻ mặt tươi sáng đầy khí thế của nàng, trong lòng cũng vui: "Xem con có bản lĩnh nhận thưởng này không."

Khương Thư Yểu hành lễ cáo lui, được cung nữ mời đến nhà bếp.

Lâm Quý phi được sủng ái, nhà bếp lớn hơn nhà bếp nhỏ của Tạ Quốc công phủ không ít, gia vị thực phẩm đầy đủ.

Hina

Khương Thư Yểu bước đến trước chậu lớn ngâm ốc, đuôi ốc đã được cắt sạch theo yêu cầu của nàng, nên bây giờ có thể trực tiếp bắt tay vào nấu.

Trước tiên cho ốc đã xử lý vào nồi chần qua nước, thêm rượu nấu, vớt bọt, cuối cùng đổ ra để ráo nước.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 274



Dùng lửa mạnh đun khô chảo, cho dầu vào, khi nhiệt độ dầu đạt sáu phần, cho tỏi băm, đậu đen lên men, hành, gừng thái lát vào phi thơm, đợi đến khi các gia vị gặp dầu tỏa hương thơm đầy đủ, cho ốc đã ráo nước vào xào. Khi ốc vào chảo xào phát ra tiếng kêu giòn tan, theo động tác lật chảo kêu lách cách, trong quá trình xào, mùi thơm của gia vị xộc vào ốc, nhà bếp tức thì tràn ngập một mùi thơm nồng đậm, thoạt ngửi có chút lạ, ngửi vài lần lại thấy thơm.

280

Thêm nước hầm ba phút, để nước sốt thấm sâu hơn vào thịt ốc, sau đó cho ớt, lá tía tô, muối, rượu nấu tiếp tục xào. Xào ốc, lá tía tô là linh hồn, vừa có thể khử hoàn hảo mùi bùn tanh của ốc, vừa có thể tăng vị đậm đà và hương thơm. Cuối cùng dùng lửa mạnh xào nhanh, để ốc hấp thụ tốt hơn nước sốt và hơi dầu, đồng thời làm cạn nước, sau khi ra nồi phần đuôi ốc sẽ hút vào nước sốt đặc sánh mặn ngọt, hút một miếng, hương vị lưu luyến không thôi.

Ốc xào là một món ăn đậm vị, Khương Thư Yểu nêm nếm không hề nương tay, cho dầu đủ, ốc xào ra từng con bóng loáng, nước sốt đặc sánh, những con ốc đen sì chất thành một đống nhỏ trên đĩa sứ trắng, đối với những người chưa từng ăn ốc trong cung mà nói, nhìn quả thực rất lạ, nhưng mùi thơm này lại quá đỗi nồng nàn quyến rũ, khiến họ không khỏi bỏ qua vẻ ngoài kỳ lạ của ốc, muốn nếm thử xem cuối cùng là mùi vị gì.

Khi bưng lên bàn, phản ứng của Lâm Quý phi còn lớn hơn họ nhiều.

Bà ấy nhíu chặt mày, vẻ mặt cứng đờ, rụt cổ lùi lại, bịt mũi chê bai: "Con thật sự xào được rồi."

Khương Thư Yểu bất đắc dĩ nói: "Không khó ngửi đâu."

Lâm Quý phi nhướng mày, dù vẻ mặt nhăn nhó, nhưng vẫn rất diễm lệ.

Bà ấy do dự buông tay ra, vừa buông, bất ngờ, một mùi thơm nồng đậm chui vào mũi. Rất thơm ngon, trong vị ngon có cả mùi cay nồng, trong vị cay nồng lại hòa quyện mùi thơm dịu nhẹ của các loại gia vị.

Bà ấy dò dẫm bước tới, nhìn thấy đĩa ốc xào trên bàn, vẻ mặt chê bai lại hiện lên: "Cái này ăn thế nào, ăn vỏ sao?"

Khương Thư Yểu cầm lên một cái tăm tre, gắp ra một chút thịt non từ trong ốc: "Ăn thịt. Nhưng phần đuôi đừng ăn." Dù bây giờ ốc được nuôi bằng nước suối núi, nhưng vẫn là không ăn thì tốt hơn.

Đã có yếu tố đánh cược giữa hai người, Khương Thư Yểu đã xào xong, phải có người nếm thử.

Lâm Quý phi đảo mắt quanh điện nhìn các cung nữ thái giám, tiện tay chỉ một thái giám: "Ngươi đến nếm thử đi." Nói xong lại thấy không phải, bổ sung: "Có thưởng."

Khương Thư Yểu càng thêm bất đắc dĩ.

Thái giám vốn xuất thân từ gia đình nghèo khó, lăn lộn trong cung bao nhiêu năm nay, không phải là người kiều quý gì.

Hắn ta cúi đầu vâng dạ, cúi người bước đến trước bàn, cung kính quỳ xuống, đầu chạm đất nói: "Tạ ơn nương nương, phu nhân ban thưởng."

Cảnh tượng này giống như ban độc vậy, có cung nữ bưng đĩa sứ đến, gắp một con ốc đặt lên, rồi bưng đến trước mặt thái giám.

Thái giám ngẩng đầu, học theo động tác của Khương Thư Yểu gắp ra chút thịt non từ trong ốc.

Nước sốt đặc sánh, bám trên thịt ốc, trên còn lấp lánh chút dầu cay. Mùi thơm cay nồng tràn ngập, là hương vị mà hắn ta chưa từng trải qua, tầng tầng lớp lớp, vị ngon và vị cay hòa quyện hoàn hảo, dường như đã hòa tan tất cả hương vị vào miếng thịt ốc nhỏ xíu.

Hina

Vốn trước đó còn đang vắt óc suy nghĩ nếu khó ăn thì nên dùng lời lẽ thế nào, nhưng giờ hắn ta chợt nhận ra, dường như không cần đến những lời nói khéo léo đó nữa.

Khương Thư Yểu đã dặn tốt nhất không nên ăn phần đuôi, nên hắn ta chỉ dùng răng nhẹ nhàng gặm thịt ốc, thịt ốc rất mềm, nhưng trong mềm lại có độ dai, đúng như hắn ta tưởng tượng, hương vị đậm đà phức tạp đều hòa quyện trong miếng thịt ốc nhỏ xíu, vô cùng ngon ngọt, vô cùng thơm cay, còn thoang thoảng chút hương ngọt thơm lâu dài.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 275



Rõ ràng chỉ có một chút xíu, nhưng lại bùng nổ hương vị đậm đà trong miệng trong tích tắc, ngon đến sảng khoái, cay đến tận hưởng, nếu lúc này có rượu cùng, ăn một miếng thịt ốc, uống một ngụm rượu thanh có vị đắng ngọt hậu vị, mới gọi là thỏa thích.

281

"Thế nào?" Lâm Quý phi hỏi.

Thái giám vội vàng thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ vì thưởng thức hương vị, đáp: "Thưa Quý phi nương nương, cực kỳ ngon!" Chỉ tiếc hắn ta nói chuyện vụng về, không thể miêu tả được hết mức độ ngon, không thể đưa ra lời khen xứng đáng.

Khương Thư Yểu đoán trước sẽ là câu trả lời này, không có phản ứng gì, ngược lại Lâm Quý phi khó tin: "Thật sao?"

Không cần thái giám trả lời, bà ấy cũng biết thái giám đâu dám nói dối, nhưng một chữ "cực kỳ ngon" dứt khoát như vậy vẫn khiến bà ấy không dám tin. Bà ấy nhanh chóng bước đến trước bàn, nhìn đĩa ốc xào kia.

Đến gần, mùi thơm pha lẫn cay, cay lại kèm ngọt càng thêm nồng nàn.

Thấy Khương Thư Yểu cười nhìn mình, bà ấy hít một hơi, nghiến răng nói: "Lấy tăm đến, bản cung nếm thử."

Việc gắp thịt ốc tất nhiên không cần bà ấy tự làm, cung nữ gắp ra cho bà ấy, bà ấy nhận lấy, do dự đưa vào miệng.

Bà ấy ở trong cung lâu, đã lâu không ăn đồ ăn nặng mùi, càng chưa từng nếm vị ớt.

Vừa ăn, bà ấy liền sững sờ.

Thịt ốc chạm đầu lưỡi, vị cay trước tiên bùng nổ trong miệng, hơi đau, hơi tê, nhưng nhiều hơn là một mùi thơm k*ch th*ch tiết nước bọt, tiếp đến là vị ngon của thịt ốc, thịt ốc thấm đẫm nước sốt thơm ngon đậm đà, vị nền thoang thoảng ngọt, càng làm nổi bật vị ngon, tê, cay, ngon, ngọt, các loại hương vị trong chớp mắt xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng, chưa kịp nhai, bà ấy đã không nhịn được nuốt thịt ốc xuống.

Nhai lại thịt ốc, cảm giác này rất kỳ diệu, vừa mềm vừa chắc, dai dai có sức nhai, một miếng thịt nhỏ, càng nhai càng thơm, mỗi lần nhai, mùi thơm của nước sốt càng rõ rệt, lại vì là ốc nuôi bằng suối ngọt, còn mang theo chút ngọt tươi. Nhai kỹ nuốt xuống, chỉ thấy hoàn toàn chưa đã thèm, khơi gợi cơn thèm ăn, nhưng chỉ có một chút nhỏ như vậy, làm sao đủ.

Khương Thư Yểu nhìn thần sắc của bà ấy đã biết ý nghĩ của bà ấy, nhịn cười nói: "Thế nào?"

Hina

Lâm Quý phi không nói gì nữa, đưa tay thò vào đĩa, cung nữ vội vàng gắp cho bà ấy một con, bà ấy xua tay: "Ta tự làm."

Bà ấy tự tay cầm lấy một con ốc, thật kỳ lạ, một sinh vật nhỏ xấu xí như vậy sao lại có thể ngon đến thế.

Khương Thư Yểu nhắc nhở đúng lúc: "Trong ốc có nước, đưa lên miệng hút một hút, rồi m*t ra thịt ốc, cách ăn này mới là tuyệt nhất."

Một câu đơn giản của nàng khiến Lâm Quý phi vô thức nuốt nước bọt.

Bà ấy dè dặt đưa ốc lên miệng, môi chạm vào ốc thì giật mình, nhận ra động tác này cũng quá mất lịch sự. Nhưng đã muộn, nước sốt thơm ngon trên vỏ ốc đã khiến nàng phản ứng theo bản năng, khẽ m*t một cái, nước sốt đậm đà cay thơm lập tức tràn vào miệng, không nhiều, nhưng đủ để đánh thức vị giác trong chớp mắt.

Nước sốt còn ngon hơn cả thịt ốc, dường như tất cả tinh túy đều hòa tan trong ngụm nước sốt nhỏ này, ấm nóng, như là vị cay, lại như là hương thơm phong phú vừa ra khỏi chảo, cái vị vừa cay vừa ngon đó khiến người ta không thể nếm đủ, thế nào cũng không thỏa mãn được.

Bà ấy không nhịn được, lại hút thêm một ngụm, phát ra tiếng "xì xì", thật sự không nhã nhặn, nhưng lúc này đã chẳng còn nhớ đến chuyện đó nữa.

Khương Thư Yểu thấy bà ấy liên tục hút m*t mấy con ốc, mới lên tiếng nhắc nhở: "Nương nương, thế nào, có đáng được thưởng không?"

Lâm Quý phi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng giãn ra, mắt mày mang nụ cười, rất sảng khoái nói: "Thưởng!" Rồi bổ sung: "Lần này con đã thuyết phục được ta rồi."

Bà ấy vừa nói vừa tay không ngừng: "Sau này việc buôn bán thức ăn của Lâm gia, bản cung sẽ nhúng tay giúp đỡ, bên Khang Vương không cần lo lắng." Bà ấy thở dài: "Đây còn là lần đầu tiên bản cung đi cầu xin Thánh thượng vì chuyện làm ăn của Lâm gia kể từ khi vào cung, sau này các con phải cố gắng hơn, đừng để ta thất vọng."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 276



Khương Thư Yểu không ngờ sự việc lại phát triển như vậy, nàng ngạc nhiên nói: "Thánh thượng?"

282

"Đương nhiên." Lâm Quý phi nói: "Yên tâm đi, bản cung nói được làm được."

Bà ấy lau lau đầu ngón tay, khôi phục vẻ quý phái lười biếng: "Nhưng không phải bây giờ, mùi này nặng quá, đợi ta tắm rửa xong rồi mới đi tìm Thánh thượng."

Khương Thư Yểu gật đầu, nghĩ bụng lát nữa về hỏi Tạ Tuân xem chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Quý phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Không sớm nữa, con về trước đi."

Khương Thư Yểu nghĩ đến Tạ Tuân hết ca trực còn đang đợi nàng ở cổng cung, liền hành lễ cáo lui.

Nàng đi chưa được bao xa, Lâm Quý phi quét sạch vẻ lười biếng vừa rồi, tinh thần phấn chấn, bắt đầu lại việc hút ốc, lần này cuối cùng không cần kiềm chế nữa, hút kêu xì xì vang dội, dùng sức mạnh đến nỗi hút thẳng thịt ốc vào miệng, vừa thưởng thức nước sốt vừa nhai thịt, thật là sảng khoái.

Khương Thư Yểu ra khỏi cửa cung, Tạ Tuân đã đợi nàng một lát.

Vầng dương tà dần hạ, chân trời nhuốm sắc đan hồng, để lại một dải kim biên ở đáy, vạn trượng hào quang vàng rực tỏa ra, chói lòa khiến người chẳng mở mắt được.

Hina

Tạ Tuân thân hình cao lớn, mặc quan phục sặc sỡ, đứng cách cửa cung chẳng xa, cực kỳ nổi bật.

Trong lòng Khương Thư Yểu bỗng dưng nảy sinh hoan hỉ, xách váy chạy về phía hắn.

Tạ Tuân như có linh cảm, quay người lại, quả nhiên thấy bóng dáng Khương Thư Yểu đang chạy đến.

Hắn không ngờ nàng lại chạy về phía mình, vô thức giơ tay muốn đỡ lấy nàng, sợ nàng ngã, nhưng chợt nhớ ra đây là trước cửa cung, vội vàng hạ tay xuống.

Khương Thư Yểu chạy đến trước mặt hắn, vừa kịp dừng bước, thở hổn hển: "Đợi lâu không?"

"Không lâu." Tạ Tuân buột miệng đáp: "Dù lâu cũng không lâu." Nếu mỗi ngày tan chầu đều được tắm mình trong ánh tà dương chờ đợi nàng như thế này thì tốt biết mấy, chợt quay người thấy nàng chạy về phía mình, hương vị chờ đợi cũng trở nên tuyệt diệu.

Câu nói này không đầu không đuôi, Khương Thư Yểu không hiểu, kéo kéo tay áo quan phục của hắn: "Đi thôi."

Tạ Tuân gật đầu, hai người sóng vai bước đi.

"Hôm nay ở trong cung lâu như vậy, đã làm những gì?"

"Trò chuyện một lát, đánh cuộc, nấu một món cho Quý phi nương nương."

"Ồ?" Tạ Tuân cúi đầu nhìn nàng: "Nàng còn nấu ăn trong cung nữa sao?"

Khương Thư Yểu kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng hỏi: "Chàng đoán xem Quý phi nương nương có ăn không?"

Tạ Tuân mím môi cười, lại thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, không nhịn được cười rạng rỡ: "Đương nhiên, không những ăn, còn thấy rất ngon phải không?"

"Hả?" Khương Thư Yểu nói: "Sao chàng biết?" Nàng đã cố gắng miêu tả quá trình thật căng thẳng lo lắng mà.

Hắn đương nhiên đáp: "Vì là do nàng làm."

Khương Thư Yểu bị câu nói này làm cho hơi ngượng, đ.â.m vào người hắn: "Gì vậy chứ."

Lúc này đã một lát sau giờ tan chầu, trước cửa cung không còn nhiều người, phần lớn đều là các lão quan râu tóc bạc phơ tan chầu muộn.

Hai người sóng vai đi quả thật khiến người khác chú ý, nhưng Tạ Tuân lại không muốn lãng phí cơ hội cùng đi này, bèn lén lút đưa tay về phía Khương Thư Yểu.

Quan phục rộng rãi sặc sỡ, hòa quyện cùng lụa mềm màu sen nhạt của Khương Thư Yểu, ống tay áo rộng chồng lên nhau, va chạm vào nhau.

Khương Thư Yểu không hiểu ý, đang định dịch tay ra, bỗng bị Tạ Tuân nắm lấy tay.

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, Tạ Tuân nắm tay trái thành quyền, áp lên mũi ho khan: "Tay áo che khuất rồi."

Trọng điểm là cái này sao?!

Khương Thư Yểu cạn lời.

Tạ Tuân nói xong, còn quay trái ngó phải nhìn một vòng, xác nhận không có quan viên nào nhìn về phía hai người nắm tay, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nắm được tay, bước chân Tạ Tuân càng thêm nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy con đường này quá ngắn, chưa đi được mấy bước đã tới trước xe ngựa.

Tạ Tuân đỡ Khương Thư Yểu lên xe, theo sát nàng chui vào, ngồi xuống bên cạnh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 277



Lên xe ngựa xong, Khương Thư Yểu cảm thấy hơi choáng váng, bèn mở hộp gỗ đựng điểm tâm, tùy tiện chọn một miếng nhét vào miệng.

283

Tạ Tuân hỏi: "Đói rồi sao?"

Khương Thư Yểu gật đầu: "Cơm trưa dùng ở điện Quý phi nương nương, không tiện ăn nhiều, buổi chiều lại không dùng trà điểm."

Ăn vài miếng bánh xong, cảm giác choáng váng biến mất, Tạ Tuân bưng cho nàng một chén trà nóng, nàng đón lấy uống ừng ực.

Trong bụng thoải mái hơn nhiều, Khương Thư Yểu thở dài: "Vẫn là ở nhà thoải mái."

Tạ Tuân lấy khăn tay lau đi vụn bánh ở khóe miệng nàng: "Đương nhiên rồi."

Lau hai cái, cảm thấy có gì đó không đúng: "Khóe miệng nàng dính phải thứ gì, sao lại đỏ thế?"

Hắn nhìn màu sắc trên khăn tay rất căng thẳng, giống m.á.u mà lại không giống máu, chẳng lẽ khóe miệng bị thương?

Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, sững sờ: "Cái gì?"

Nàng đưa tay chạm vào khóe miệng mình, nhìn thấy màu đỏ thẫm dính trên ngón tay, lập tức hiểu ra: "... Đây là son môi."

Hina

Vẻ mặt căng thẳng của Tạ Tuân cứng đờ, âm thầm gấp khăn tay lại, cất vào tay áo: "Bình thường son môi của nàng không đỏ như vậy."

"Đương nhiên, đây là của Quý phi nương nương dùng." Thường ngày nàng dùng son môi chỉ là một chút hồng nhạt dưỡng môi, son môi Lâm Quý phi tô cho nàng lại là màu đỏ tươi đặc biệt nồng nàn. Tạ Tuân bình thường lại chẳng tiếp xúc với những thứ này, càng không thể mỗi ngày chăm chú nhìn môi nữ nhân xem có gì khác biệt, gây ra chuyện cười tuy hơi ngốc, nhưng cũng bình thường thôi.

Nàng ghé gần Tạ Tuân, hỏi: "Chàng không phát hiện hôm nay môi ta đặc biệt đỏ sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Tạ Tuân nhìn đôi môi đỏ mọng đầy đặn của nàng, chớp chớp mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy, ta cứ thắc mắc sao hôm nay lại khác thường."

Khương Thư Yểu vốn có ý trêu chọc, kết quả chẳng có chút hiệu quả nào, đột nhiên cảm thấy vô vị, lại dựa vào vách xe.

Tạ Tuân lén lút đưa mắt nhìn sang, dừng lại trên môi nàng, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, vừa cảm thán kỳ diệu, vừa phân biệt màu đỏ này với màu đỏ trên môi nàng sau khi ăn ớt có gì khác biệt.

Dường như ướt hơn, rực rỡ hơn, đầy đặn hơn.

Khương Thư Yểu cảm nhận ánh mắt hắn dừng lại trên môi mình, tưởng hắn định làm gì đó, hơi lo lắng, kết quả liếc nhìn mặt hắn, thấy hắn tâm vô tạp niệm, nghiên cứu nghiêm túc.

Nàng thầm "hừ" một tiếng trong lòng, xoay người đối diện vách xe.

Đến Tạ Quốc Công phủ, Khương Thư Yểu nhảy xuống xe ngựa, không thèm để ý đến Tạ Tuân mà đi thẳng vào phủ.

Tạ Tuân mù mờ, vội vàng theo nàng đi vào viện, suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khương Thư Yểu về đến viện, việc đầu tiên là chạy đến nhà bếp tìm đồ ăn, cả ngày chưa ăn uống tử tế, đói đến nỗi lòng bồn chồn.

Nàng quét mắt nhìn quanh nhà bếp một vòng, lập tức chú ý đến chiếc bánh nướng nhân mơ khô đặt ở chỗ mát mẻ được đậy kín.

Mấy ngày trước, nàng cùng Lâm thị bàn bạc muốn mở một tiệm ăn sáng tại kinh thành, cửa tiệm nhỏ, rải rác khắp kinh thành cũng không tỏ ra ồn ào. Nhưng món bán lại nhiều, thời gian chế biến ngắn, vì thế Khương Thư Yểu bắt đầu nghĩ ngợi về các loại bánh nướng.

Nói cho nghiêm, bánh nướng mơ khô không phải bữa sáng, đối với nàng giống như đồ ăn đêm vậy. Nhắc đến bánh nướng mơ khô, liền nghĩ đến xe đẩy ăn vặt bên đường, trên xe treo bóng đèn điện lắc lư, tỏa xuống ánh sáng cam ấm áp, mùi dầu mỡ từ bánh nướng bốc lên, tỏa ra mùi thơm béo ngậy mặn ngọt, chỉ ngửi mùi đã thấy ra ngoài tìm đồ ăn đêm là lựa chọn đúng đắn.

Bánh nướng mơ khô làm rất mỏng, trông bình thường, mặt bánh không có vừng, cũng không có những đường vân xoắn ốc như bánh ngàn lớp, chỉ cắn một miếng mới biết ngon. Nhân bánh tự nhiên là mơ khô băm nhỏ và thịt heo xay, không cần cho dầu, cho thẳng vào chảo rán. Thịt mỡ xay trong bánh sau khi được nung nóng, dần dần tiết ra dầu, mỡ béo thấm vào vỏ bánh, khiến mặt bánh trở nên vàng giòn thơm mùi dầu, có chỗ nhiều thịt mỡ, cả vỏ bánh cũng thấm thành màu trong suốt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 278



284

Vỏ bánh dần dần phồng lên, nổi lên một khoang rỗng, rất cao, tròn vo trông rất đáng yêu. Rán xong dùng đũa chạm vào, có thể cảm nhận rõ lớp vỏ mỏng bên ngoài đã trở nên cứng và giòn.

Tạ Tuân lén lút thò đầu quan sát bên ngoài nhà bếp nhỏ, vốn đang suy nghĩ mình đã phạm lỗi gì, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm này, vẫn cứng đầu bước vào.

Hắn nhìn bánh nướng mơ khô trong chảo, khẽ nuốt nước bọt, mang chút nịnh nọt, cẩn thận hỏi: "Nàng có muốn uống cháo không? Ta sai nha hoàn đến nhà bếp lớn bưng đến."

Khương Thư Yểu quay đầu nhìn hắn, cứ cảm thấy dáng vẻ cúi đầu mím môi lo lắng này chẳng khác gì Tạ Diệu, nén cười nói: "Đi đi, lấy cháo gạo trắng nhạt."

Tạ Tuân vâng lệnh, ra khỏi nhà bếp nhỏ sai nha hoàn.

Vì Tạ Tuân cũng ở đó, nên Khương Thư Yểu rán thêm hai cái bánh nướng, bánh nướng ra khỏi chảo bày đĩa, xé vài tờ giấy dầu, bữa tối cứ thế qua loa.

Nha hoàn lanh lẹ, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân vừa ngồi xuống bàn, các nàng đã bưng cháo gạo trắng đến.

Tạ Tuân vẫn còn lo lắng, đợi Khương Thư Yểu động đũa mới dám ăn.

Bánh nướng mơ khô, hay nói bất kỳ loại bánh nướng nào, dùng đũa ăn đều không đã ghiền, nhất định phải cầm bánh đưa vào miệng, há to miệng cắn mới là tuyệt nhất.

Vỏ bánh nướng mơ khô cực mỏng, cầm thì cứng, ăn lại vô cùng giòn tan, mùi thơm béo ngậy của thịt mỡ thấm vào vỏ bánh, mang theo cả hương thơm nhạt của bột mì, cắn một miếng "rắc rắc" vang lên.

Trong bánh chỉ có một lớp mơ khô mỏng và thịt mỡ xay, không thể quá nhiều, nhiều sẽ mặn sẽ ngấy. Thịt mỡ xay cực béo, vừa rán, ra nước dầu, hòa quyện với mơ khô thành một thể, thoạt nhìn, xanh nâu xanh nâu, điểm xuyết vài sợi thịt đỏ trắng, rất đạm bạc thanh nhã.

Bóp nhẹ, vỏ bánh giòn tan ép vào giữa, nước trong suốt có váng dầu "xèo xèo" trào ra, không phân biệt được là dầu mỡ rán chảy ra hay nước mặn ngọt mơ khô ngâm hút vào.

Hina

Dưới nền mơ khô, thịt mỡ xay cũng trở nên vụn vặt đáng yêu, lấp lánh, chẳng hề ngấy. Tạ Tuân bóp bánh, đưa vào miệng, cắn một miếng, mới cảm nhận được chỗ tuyệt diệu của bánh nướng mơ khô.

Mơ khô băm rất nhỏ, chẳng hề mắc kẽ răng, nhai giòn tan, lại mang chút dai mềm, cắn một miếng, đầy miệng vị tươi mát mặn ngọt. Mơ khô nếu ăn khô sẽ không đủ ngon, nhưng phối với thịt mỡ lại là tuyệt phẩm. Mơ khô hút dầu, hấp thụ mỡ sáng từ thịt mỡ xay tiết ra, k*ch th*ch trọn vẹn vị ngon của mơ khô, lại vừa hay không ngấy, chỉ thấy cắn xuống đầy miệng thơm lừng, mùi dầu béo ngậy, rau tươi mát.

Thịt mỡ xay ẩn trong mơ khô, vừa mềm vừa non, cảm giác trong miệng không nổi bật, nhưng mùi thơm nồng đậm, nhai cùng mơ khô, càng nhai càng thơm, mặn có ngọt, ngọt lại đậm đà tươi ngon, không hề ngấy chút nào.

Lúc này cũng chẳng cần cháo trắng, một chén trà thanh là tốt nhất, đắng và ngọt hòa quyện, gạt bỏ mùi dầu mỡ, hậu vị ngọt ngào.

Tạ Tuân ăn xong một cái bánh nướng mơ khô mới mở miệng hỏi: "Sau này sẽ bán bánh này ở tiệm sao?"

Khương Thư Yểu đáp: "Đương nhiên còn có món khác, đa dạng phong phú."

Tạ Tuân gật đầu, một lúc sau giả vờ vô tình nhắc: "Có mở tiệm bán đồ ăn sáng quanh đây không?" Nói xong, giải thích che đậy: "Tuy quanh đây toàn là phủ đệ công hầu bá, nhưng bình thường chúng ta cũng ra ngoài mua đồ ăn sáng, như Lâm Văn Nhiêu chẳng hạn, mỗi ngày đều phải mang theo vài quan tiền đi một vòng đến Ngũ Liễu Hạng mua bánh nướng thịt vịt." Tuyệt đối không thể để Khương Thư Yểu nghe ra hắn cũng muốn ăn, sợ nàng hiểu lầm hắn oán trách nàng ngủ nướng.

Khương Thư Yểu nhìn hắn chằm chằm không nói gì.

Tạ Tuân lại nói: "Nếu sáng sớm dậy muộn, mọi người cũng đều ra ngoài mua chút đồ ăn cầm theo lên đường." Hắn thì khác, không dậy muộn cũng ra ngoài mua đồ ăn, quả thật bị Khương Thư Yểu nuông chiều hư rồi, khổ sở với nhà bếp lớn đã lâu, bên ngoài ít ra còn ăn được món mới mẻ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 279



285

Khương Thư Yểu suy nghĩ kỹ, dường như có chút đạo lý, gật đầu nói: "Quả thật có thể thử xem."

Vẻ mặt Tạ Tuân chẳng có chút thay đổi nào, trong lòng lại đang reo hò hân hoan, gần như không kìm nén được niềm vui.

Hôm sau hắn đến Đông Cung trực, không nhịn được, nhắc chuyện này một miệng, khiến đồng liêu tấm tắc khen ngợi một hồi, Lâm Thành mỗi ngày ăn bánh nướng thịt vịt gần như biến thành cái bánh nướng thịt vịt còn khoa trương đến mức dâng cho hắn một chén trà.

Sau đó nơi khác mở tiệm ăn sáng nhỏ, phía Tây Thành này mãi không có động tĩnh, ánh mắt đồng liêu nhìn hắn như nhìn một tên trơn mồm trơn miệng phụ bạc, khiến Tạ Tuân ngượng ngùng một hồi, mỗi ngày về đều phải thúc giục phu nhân đại nhân nhanh chóng sắp xếp.

Sau bữa tối, hai người một kẻ đọc sách viết chữ, một kẻ chuẩn bị thực phẩm, đến khuya mới tắm rửa chuẩn bị ngủ nghỉ.

Khương Thư Yểu nhớ việc ngày mai viết thư trò chuyện cùng Lâm thị, đầu óc mơ màng, chẳng mấy chốc buồn ngủ ập đến.

Đang chực chìm vào giấc mộng, bỗng cảm thấy tay chạm phải vật gì.

Nàng chợt tỉnh, mơ màng cảm nhận, dường như là... bàn tay?

Khương Thư Yểu chớp mắt, hiểu ra, cơn buồn ngủ tan biến, vừa bất lực vừa buồn cười.

Từ khi Tạ Tuân cùng Khương Thư Yểu hợp lý nắm tay, mỗi đêm đều lén lút nắm tay ngủ, thật là...

Nàng rút tay về, Tạ Tuân giật mình, hắn tưởng nàng đã ngủ mới dám lén nắm tay, nào ngờ nàng còn thức.

Nghĩ hôm nay dường như đã chọc giận nàng, hắn còn muốn nắm tay nàng, thật không phải, bèn khẽ nói: "Xin lỗi."

Khương Thư Yểu không lời, nắm tay hắn kéo đến trước mặt mình.

Tạ Tuân thường năm viết chữ, khớp tay rõ ràng, ngón tay thon dài, vì luyện kiếm và cầm bút, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, bàn tay đẹp đẽ tương xứng với gương mặt thanh tú kia.

Nàng cầm tay hắn xoa xoa, nói: "Chàng làm sao vậy, chỉ biết nắm tay nắm tay nắm tay, không muốn làm gì khác sao?"

Tạ Tuân kinh ngạc nói: "Còn, còn có thể làm gì?"

Khương Thư Yểu: Chàng có biết ta ghét nhất chàng như khúc gỗ thế này không!

Nàng xoay người, chống nửa thân trên, đưa đầu đến gần mặt Tạ Tuân.

Hina

Ánh trăng m.ô.n.g lung như lụa, Khương Thư Yểu có thể thấy mắt Tạ Tuân hơi mở to, đôi mắt trong veo tràn đầy ngạc nhiên.

"Còn có thể thế này."

Nàng đầu óc nóng lên, cúi đầu ấn xuống môi hắn.

Tạ Tuân cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, trống rỗng, nửa thân tê dại cứng đờ không biết làm sao.

Hắn chậm rãi cảm nhận được cảm giác nàng để lại trên môi, ấm áp, mềm mại.

Khương Thư Yểu xoay người về chỗ mình, bóp bóp chăn, trút được "mối hận", an tâm nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Bỗng nhiên, một làn hương lạnh trong trẻo truyền đến, nàng trực giác có một sự áp bức ập tới.

Mở mắt nhìn, Tạ Tuân học theo tư thế của nàng, chống người phía trên nàng.

Tóc đen hắn lạnh lẽo, theo động tác hắn nhẹ nhàng rủ xuống, lướt qua má nàng, mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Tạ Tuân phần lớn thời gian đều lạnh lùng, lúc này cũng vậy, hắn cúi mắt trông có vẻ cực kỳ xa cách lạnh nhạt, dường như khó tiếp cận. Hàng mi dày che khuất ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt, mím môi nhìn nàng.

"Làm gì vậy?" Khương Thư Yểu hoàn toàn tỉnh táo, mình vừa rồi dường như đã làm chuyện không nên làm.

Tạ Tuân th* d*c rất nhẹ, trong phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

Như lông vũ cọ qua vành tai, Khương Thư Yểu cảm thấy một luồng điện nhỏ li ti chạy qua não.

Hắn nói: "Có thể làm lại lần nữa không?"

Dù là lúc này, giọng hắn vẫn bình tĩnh, như suối đá va chạm, trong trẻo dễ nghe.

Sao có thể có người dùng giọng điệu này hỏi câu hỏi này, Khương Thư Yểu nuốt nước bọt, không biết trả lời thế nào.

Nàng không nói gì, Tạ Tuân cứ thế im lặng chờ đợi. Hương lạnh trên người chàng chui vào mũi, như hương cỏ cây trong trẻo, như mùi mực thơm u u, bao phủ toàn thân nàng.

286

Xung quanh quá im lặng, chỉ còn tiếng ù tai khiến người ta chóng mặt. Khương Thư Yểu nắm chặt tay, đầu ngón tay cào cào lòng bàn tay mình, mang theo giọng mũi nhão nhoẹt "ừm" một tiếng.
 
Back
Top Bottom