Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 260



Tạ Tuân cảm nhận được ánh mắt của nàng, lại nhấn mạnh sự hiện diện: "Khụ."

Khương Thư Yểu: "Bảo người rót cho chàng chén nước."

Tạ Tuân bất đắc dĩ nói: "Ta không uống nước." Cũng không giữ ý tứ nữa, nói thẳng: "Sau lưng Lâm gia là Tương Dương Bá phủ, không thể đọ với những quyền quý sau lưng các tửu lâu khác ở kinh thành, nhưng nàng thì khác."

"Ta?" Khương Thư Yểu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Chàng không định nói là Tạ Quốc Công phủ chứ?"

Tạ Tuân có chút im lặng: "Đương nhiên không phải." Hắn chưa có khí phách lớn như vậy, hắn giải thích: "Là Thái tử điện hạ."

"Thái... Thái tử?" Khương Thư Yểu trợn mắt há mồm.

"Phải, trước có phương pháp làm đá, sau có mỹ thực hấp dẫn, ta tin Thái tử sẽ giúp chuyện này." Tạ Tuân cười nói: "Tối nay cứ để bọn chúng bị giam, ngày mai ta sẽ đi gặp Thái tử, chỉ cần nói ra ý này, sau này ai còn muốn sai người đến gây sự cũng phải cân nhắc kỹ."

Khương Thư Yểu gật đầu, hòn đá trong lòng rơi xuống, nhìn về phía thực khách vẫn đang bàn tán trước cửa hiệu, lo lắng: "Vậy bên này phải làm sao?"

Quản sự cung kính nói: "Chúng ta đã giải thích rõ ràng, nói với mọi người quan phủ sẽ xử công bằng cho chúng ta."

Dù Khương Thư Yểu không hiểu chuyện làm ăn, cũng biết làm vậy không thể khiến thực khách yên tâm, ngược lại sẽ cảm thấy Lâm gia ỷ thế h.i.ế.p người: "Không được, phải tìm cách để họ hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ, như vậy sau này dù có kẻ đến gây sự, thực khách cũng không nghi ngờ thức ăn của chúng ta không sạch sẽ."

Chưởng quầy ngẩn người, gãi đầu: "Cái này..."

Khương Thư Yểu nói: "Ngươi đi mượn một chiếc xe đẩy có lò từ quầy ăn gần đây, không phải bọn họ nói quán chúng ta không sạch sẽ sao? Vậy chúng ta sẽ cho họ xem quá trình chế biến, để họ tận mắt thấy sạch sẽ đến mức nào."

Chưởng quầy truyền lệnh xuống, mọi người làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa.

266

Trù nương của quán này là Tôn nương tử, một nô tỳ sinh ra trong Lâm gia. Nàng ấy kết hôn sớm, phu quân tham ăn mê cờ bạc, thua tiền là đánh đập nàng ấy, có khi cả con trai cũng không tha, quanh năm suốt tháng, trên người nàng ấy chưa từng có ngày nào không bị thương. Sau khi Lâm thị quyết định mở phố ăn vặt, về thăm nhà chính một lần, tình cờ thấy nàng ấy mặt mũi đầy thương tích đi qua.

Những người khác thấy quen mắt, nhưng Lâm thị từng chịu ủy khuất trong hôn sự, đặc biệt bất bình với chuyện thê tử bị phu quân bạc đãi, lập tức đưa nàng về. Phu quân Tôn nương tử kén chọn, món nhắm rượu không ngon hoặc hai bữa một ngày không vừa ý, lại là một trận đánh đập, nàng ấy sợ bị đánh, nên đặc biệt chú tâm vào nấu nướng, dần dà luyện được tay nghề nấu ăn giỏi, đặc biệt thành thạo trong việc kiểm soát lửa.

Khi đó Lâm thị viết thư kể chuyện này cho Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu liền đề nghị để nàng ấy học làm cơm chiên. Cơm chiên nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm ngon không hề dễ. Từ việc nấu cơm đến chiên cơm, mỗi bước đều có quy tắc. Cơm phải tơi từng hạt, không được dính, lòng đào phải bọc hạt cơm càng nhiều càng tốt, vừa đảm bảo cơm chiên thơm ngon, vừa không để lớp lòng đào bên ngoài bị già hoặc cháy, dù là kiểm soát lửa hay sức mạnh khi đảo đều có yêu cầu nghiêm ngặt.

Tôn nương tử tính tình nhút nhát, ban đầu khi Lâm thị bảo nàng ấy đến quán làm trù nương, phản ứng đầu tiên của nàng ấy là từ chối. Sau đó Lâm thị nhiều lần nhấn mạnh không cần nàng ấy phải ra mặt, lại hứa hẹn gã phu quân cờ b.ạ.c kia không dám động đến nàng ấy nữa, hơn nữa lương tháng của trù nương đủ để cho con trai nàng ấy đi học, Tôn nương tử mới miễn cưỡng đồng ý. Giờ đây nàng ấy đã nếm được ngọt bùi của công việc này, mỗi ngày co ro trong nhà bếp nhỏ an tâm xào cơm.

Chỉ là sự an tâm này, đến tối nay đã bị phá vỡ.

Hina

"Chẳng phải nói ta không cần phải ra mặt sao?" Nàng ấy kinh ngạc nói.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 261



Chưởng quầy không hiểu nỗi lo của nàng: "Cái này tính là ra mặt gì chứ? Chẳng qua là ra trước mặt người ta lộ cái mặt, nấu bữa cơm mà thôi. Huống hồ, ngươi đâu phải tiểu thư khuê các gì, nói gì đến chuyện ra mặt, ngươi không thấy tiểu thư còn đứng ngoài kia sao."

Tôn nương tử chỉ là không dám gặp người thôi, trước kia phu quân nàng ấy luôn lấy cớ này đánh đập nàng, nay rời khỏi ma trảo của phu quân, nàng ấy vẫn cảm thấy sợ hãi về điều này.

Chưởng quầy phải khuyên nhủ nàng một hồi, cuối cùng nói: "Phu nhân đối đãi với ngươi không tệ, tiểu thư còn mạnh dạn dạy nghề cho ngươi, bây giờ đúng lúc cần đến ngươi, lẽ nào ngươi cũng muốn từ chối sao?"

Lời của hắn ta đã chạm đến tâm can Tôn nương tử, nàng ấy cắn răng: "Được, ta đi."

Quầy thức ăn được đẩy ra cửa đại sảnh, ngoài đường đông nghịt người xem náo nhiệt.

Chưởng quầy bưng ra mấy đĩa thức ăn hôm nay: "Đây là những gì mấy vị kia ăn, mọi người có thể thấy nửa đĩa còn lại này, đều là cơm chiên trứng. Đây là đầu bếp của tiệm chúng ta, tiếp theo sẽ do nàng ấy chiên một nồi cơm chiên trứng tại chỗ, mọi người có thể xem nguyên liệu, dụng cụ và cách chúng ta chiên cơm như vậy, có phải là không sạch sẽ đến mức ăn nửa đĩa đã khiến người ta nôn ra không."

Cảnh náo nhiệt này quả là mới mẻ, thực khách bàn tán xôn xao.

"Cơm chiên? Trông có vẻ đơn giản, ta thấy cách làm món ăn ở những quán khác đều không đơn giản, nhưng cơm chiên này nhìn là biết dễ làm."

267

"Phải đấy, chẳng qua chỉ là cơm và trứng, có thể ngon đến đâu, dù có sạch sẽ, cũng chẳng có gì đáng ăn."

Tôn nương tử cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía này, càng thêm căng thẳng.

Nàng ấy như lại nhớ đến nỗi sợ hãi khi nấu ăn trước kia, nấu không ngon sẽ bị đánh... Nghĩ vậy, tay nàng ấy cũng bắt đầu run rẩy.

Cảm thấy người vây quanh càng lúc càng đông, nàng ấy có cảm giác muốn lùi lại không kìm được.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng ấy: "Cô không sao chứ?"

Tôn nương tử quay đầu, đối diện với đôi mắt đẹp của Khương Thư Yểu.

Hina

"Cô rất sợ sao?" Khương Thư Yểu hỏi.

Tôn nương tử nào đã từng gần gũi quý nhân như vậy, vội vàng cúi đầu: "Không dám."

Khương Thư Yểu bất đắc dĩ cười nhẹ: "Có gì mà dám với không dám, nếu cô sợ, thì không cần phải cố gắng, chúng ta nghĩ cách khác vậy. Ta biết chuyện nhà cô, ta có thể hiểu."

Tôn nương tử giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Nàng ấy chỉ là một kẻ hạ nhân, nào từng nghĩ những chuyện buồn lòng của mình lại làm ô uế tai tiểu thư? Mà tiểu thư không chỉ nghe nói, còn nhớ, lại còn dịu dàng an ủi nàng ấy, thông cảm cho nàng ấy.

Nàng ấy mấy lần định mở miệng, lại không biết nói gì, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.

Khương Thư Yểu vỗ vỗ vai nàng ấy: "Không sao đâu. Vào bếp không nên là việc có gánh nặng, mà nên là việc vui vẻ, an tâm, có cảm giác thỏa mãn. Tương tự, món ngon cũng nên là thứ chữa lành tâm hồn. Hy vọng một ngày nào đó cô có thể cảm nhận được những cảm giác này." Nàng nói xong câu này rồi xoay người rời đi, chuẩn bị bàn bạc với quản sự xem nên kết thúc thế nào.

Vừa mới bước đi, phía sau đã truyền đến một tiếng gọi cố nén run rẩy.

"Tiểu thư!"

Nàng quay người, thấy Tôn nương tử đỏ hoe mắt, gượng cười với nàng: "Ta có thể làm được."

Khương Thư Yểu sửng sốt: "... Đã nói không sao mà, không cần phải miễn cưỡng."

"Không, tiểu thư, nô tỳ không miễn cưỡng."

Nàng ấy nói xong, cung kính hành lễ, xoay người bước ra khỏi đại sảnh, đến cửa tiệm.

Lửa bếp đã cháy lên, ngọn lửa nhảy múa trong không trung, không khí cũng trở nên nóng bỏng.

Mọi người thấy người ra là nữ nhân, không phải nam nhân, lập tức có tâm lý coi thường, dù sao trù nhân trong các quán rượu đều là truyền nhân của ngự trù, chưa từng nghe nói có trù nương nào có tài cả.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 262



Tôn nương tử nghe thấy họ bàn tán, đáng lẽ phải e dè, nhưng lúc này lại khơi dậy tinh thần chiến đấu. Cơm chiên là do tiểu thư dạy nàng ấy, coi thường nàng ấy được, tuyệt đối không thể coi thường tiểu thư.

Nàng ấy cố gắng bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, tưởng tượng mình đang ở trong bếp.

Ngọn lửa nhảy múa, gạo đã bày sẵn, các món phụ... Nàng ấy quét một vòng, tâm dần dần lắng xuống, khoảnh khắc tay nắm lấy cán chảo, đột nhiên cảm nhận được câu nói của tiểu thư.

Vào bếp, vốn nên là việc an tâm.

Mọi người phát hiện, nữ nhân trông có vẻ nhút nhát kia, đột nhiên tinh thần phấn chấn, như thay đổi thành người khác vậy.

Nàng ấy nắm cán chảo, trượt vài vòng trên ngọn lửa, đun nóng đáy chảo, nhanh nhẹn xoay tròn thoa dầu, cổ tay phải lật một cái, múc một muỗng lớn cơm cho vào chảo.

Cơm chiên trứng dùng cơm nguội, khi hấp cơm phải dùng vải gạc lót đáy nồi hấp để tránh hơi nước quá nhiều, đảm bảo độ ẩm của gạo không quá cao, như vậy cơm chiên ra mới tơi từng hạt. Sau khi cho cơm vào chảo, nhanh chóng ấn tơi ra, lực đạo phải đều đặn, tốc độ phải nhanh, không được nghiền nát hoặc cắt đứt hạt cơm, như vậy cơm chiên trứng mới đủ đầy đặn.

Tiếp theo là đảo chảo, Tôn nương tử đã quen tay nên nhẹ nhàng, khi đảo chảo tay dùng lực, hạt cơm trong chảo nhảy múa, dần dần tỏa ra mùi thơm nhẹ của gạo. Thấy độ ẩm trong hạt cơm đã hơi bớt đi, nàng ấy vươn tay lấy lòng đỏ trứng đã đánh tan sẵn, vàng óng ánh, lưu loát vẽ thành hình tròn trên không trung, rải đều lên cơm, đồng thời cổ tay không ngừng lắc lư xoay chảo sắt.

268

Sau khi cho trứng vào chảo, Tôn nương tử bắt đầu đảo nhanh, nàng ấy một tay nâng chảo sắt lên, để đáy chảo xoay liên tục trên ngọn lửa, đồng thời nhẹ nhàng và đều đặn dùng thìa gỗ đẩy hạt cơm. Mùi thơm đậm đà của trứng dần dần tỏa ra trong không khí, mỗi lần đảo đều bọc lấy hạt cơm, theo động tác lắc chảo của nàng ấy, những hạt cơm trắng nhảy múa trong không trung dần dần trở nên vàng óng từng hạt, đầy đặn từng hạt.

Nàng ấy đã quen làm việc nặng nhọc, tiêu hao thể lực này chẳng đáng kể gì. Nàng ấy nâng chảo sắt, lắc đảo, hạt cơm nhảy nhót lật tung trong không trung, như muốn thoát ra khỏi chảo, nhưng mỗi lần đều rơi vững vàng vào chảo, khiến thực khách xem mà hoa cả mắt.

Thấy đã gần xong, nàng ấy giơ cao tay rắc muối mịn và hành lá vào chảo, mùi thơm của cơm chiên trứng trong không khí càng thêm đậm đà, lại tung chảo lần nữa, cơm nhẹ nhàng vẽ thành đường cong trên không trung, muỗng gõ nhẹ, chảo sắt lật một cái, đổ cơm chiên trứng vào đĩa sứ trắng lớn, một loạt động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, khiến người xem thoải mái cả thân tâm.

Hina

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn món cơm chiên trứng "đơn giản" ấy.

Cơm chiên chất thành một đống nhỏ như núi, vàng óng ánh, vàng mềm mại, từng hạt đầy đặn rõ ràng, trên đĩa sứ trắng trông như một đĩa vàng vụn lấp lánh ánh sáng nhỏ li ti, làm nổi bật màu trắng tinh khiết của những hạt cơm lộ ra. Hương thơm có tầng lớp đơn giản, không có mùi vị thừa thãi rườm rà, đã diễn giải hương vị trứng và gạo đến mức tột cùng.

Tôn nương tử thoát ra khỏi trạng thái tập trung, lúc này mới phát hiện xung quanh đã im lặng.

Những thực khách vừa còn nghi ngờ giờ đây đều im bặt. Đơn giản ư? Tất nhiên là đơn giản, chẳng qua chỉ là trứng và cơm mà thôi. Nhưng tại sao món cơm chiên trứng vừa ra lò này lại hấp dẫn đến vậy?

Chưởng quầy lên tiếng: "Có vị khách nào muốn nếm thử không?"

Món cơm chiên vừa rồi đã xua tan nghi ngờ của mọi người về việc "thức ăn không sạch sẽ", giờ đây là lúc để xóa bỏ nghi ngờ về "hương vị bình thường".

Vị lão gia đứng phía trước bước ra đầu tiên. Ông ta là nông dân, dựa vào bán sức lao động để nuôi con út ăn học, con út có chí tiến thủ, thi đỗ khoa cử vào triều đình, hiện giờ là Thị lang Hộ bộ triều đình. Con cháu hiếu thuận, biết ông ta thích ăn ngon, hàng ngày tìm kiếm những món ngon tinh tế cho ông ta, nhưng họ không hiểu điều ông ta nhớ nhung bao năm nay là mùi hương thuần khiết mộc mạc của bữa cơm, chứ không phải những món sơn hào hải vị.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 263



Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, ông ta nhận lấy thìa, múc một muỗng cơm chiên trứng cho vào miệng.

Cơm chiên trứng vừa ra lò còn nóng hổi, mùi trứng thơm ngào ngạt, vừa vào miệng, hương thơm mịn màng đậm đà lập tức tràn ngập cả khoang miệng, lớp trứng bên ngoài mềm mại mịn màng, bọc chặt lấy những hạt cơm đầy đặn thơm ngon, mềm mại mà sảng khoái, đều đặn tinh tế.

Hạt cơm đầy đặn mềm xốp, quá trình chiên đã làm bay hơi ẩm trong hạt gạo, khiến cơm tròn đầy dai giòn, từng hạt rõ ràng va chạm, nhảy múa trong miệng, kèm theo hương thơm tươi mát của hành lá, mùi thơm nhẹ nhàng của dầu mỡ, vị đậm đà của lòng đỏ trứng và vị ngọt thanh của cơm hòa quyện vào nhau, trong chớp mắt khiến tâm trạng con người chìm đắm, dường như đây chính là hương vị mà hai chữ "ấm áp" nên có, tự nhiên, thuần khiết, bình hòa.

Lão gia đã lâu rồi không cảm nhận được hương vị này, lúc này thậm chí còn có chút xúc động.

"Thế nào?" Thực khách bên cạnh đang xem náo nhiệt thấy ông ta im lặng hồi lâu, vội vàng hỏi.

"Ngon." Ông ta gật đầu nhẹ nhàng trước, rồi gật đầu càng lúc càng mạnh: "Rất ngon, chính là cái này, cho ta một đĩa!" Nói xong, ông ta xoay người bước vào quán vắng tanh.

"Này... đến mức đó sao?" Mọi người nhìn nhau, đều nghi ngờ lão gia này là người được thuê.

Hina

269

Đúng lúc này, đám người từ học viện vừa ăn xong đi ngang qua, chen vào xem náo nhiệt.

Công tử kén chọn vốn tham ăn, nghe thấy chỗ này cần người nếm thử, lập tức xông lên phía trước: "Để ta, để ta."

Chưởng quầy thấy hắn ta mặc gấm vóc, rõ ràng không phải dân thường, không phải khách hàng mà quán muốn thu hút, có chút lo lắng vội vàng nhìn về phía Khương Thư Yểu ở xa. Nhưng Khương Thư Yểu không lắc đầu, hắn ta thu hồi ánh mắt, do dự đưa thìa sứ cho công tử kén chọn.

Dù nam tử kén chọn miệng lưỡi sắc sảo, nhưng hiểu phải trái, một đĩa thức ăn chỉ có cơm và trứng, hắn ta cũng không đòi hỏi phải chiên ra vị thịt rồng.

Hắn ta múc một thìa cho vào miệng, lớp trứng mềm mại tinh tế, bọc mỏng quanh hạt cơm, khiến người ta có cảm giác đang ăn cơm trắng, nhưng bản thân cơm lại mang hương vị trứng đậm đà. Cơm ngọt thanh dai giòn có độ nhai, sau khi cắn vỡ, hương thơm càng thêm nồng nàn, lửa đun chính xác khiến cơm mềm xốp đồng thời lớp trứng vẫn giữ được độ mịn màng trơn mượt đậm đà như nước, tương tự như mùi thơm của mỡ, xoay tròn lan tỏa trong miệng.

"Hương vị đơn giản, chỉ có mùi trứng và mùi gạo, nhưng đã kết hợp hoàn hảo hai loại hương vị này lại với nhau, k*ch th*ch đến mức tột cùng, tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chứa đựng nhiều sự tinh tế." Hắn ta nhận xét, còn định vươn thìa múc nữa, nhưng bị chưởng quầy kéo đĩa đi.

Làm gì thế? Trên thìa dính nước bọt đấy!

"Khụ." Hắn ta chỉ lo thưởng thức, quên mất chuyện này, nói: "Ờ, cho chúng ta vài đĩa."

Đồng học đứng sau đẩy đẩy hắn ta: "Vẫn chưa ăn đủ sao?"

"Chúng ta mang về học viện, thức đêm học hành vất vả, ngươi không ăn đêm sao?" Công tử kén chọn nói nhỏ: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi ăn trộm bánh bao khô ở nhà ăn?"

Các đồng học im lặng.

Công tử kén chọn hôm nay được ăn ngon, tâm trạng rất tốt, khen Tô nương tử: "Tay nghề không tồi."

Tôn nương tử ngẩn người nhìn hắn ta, rồi chuyển ánh mắt sang các thực khách đang vây quanh bên cạnh. Họ phập phồng mũi, cố gắng hít hương thơm, miệng bàn tán về hương vị món ăn, trên mặt không hề có chút biểu cảm hung dữ ác ý nào, chỉ có sự mong đợi và kỳ vọng đối với món ngon, bình hòa lại đầy thiện ý.

Lão gia đã vào quán vỗ bàn, ông ta xuất thân nông dân, giọng nói cũng to: "Đừng đứng ngây ra nữa! Mau chiên cho ta một đĩa, lão đầu ta không chịu nổi đói đâu."

Thực khách bùng nổ tiếng cười thiện ý, lão gia hàng ngày loanh quanh ở phố ăn vặt, họ cũng quen thuộc với ông ta, trêu chọc: "Lão gia cẩn thận ăn no đấy!"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 264



"Xì, ngươi tưởng ta là ngươi à, cái bụng mèo."

Tôn nương tử đã quen với cuộc sống run rẩy lo sợ, ngày nào không bị đánh đều sẽ dập đầu tạ ơn trời đất thương xót, lần nữa ở trong bầu không khí hòa nhã thư thái này lại cảm thấy như cách biệt một thế giới. Như mầm xanh nứt đất, sâu thẳm trong lòng có một nơi nào đó đang rung động, chìm vào sự mềm mại khó tả, nàng ấy cảm thấy mình đột nhiên hiểu được câu nói của tiểu thư.

Món ngon, là thứ chữa lành tâm hồn.

"Ha ha ha, lão gia đừng vì tay nghề đại tỷ này ngon mà cố nhét vào đấy." Thực khách vẫn đang nói.

"Không, không, đây không phải công lao của ta." Tôn nương tử đột nhiên ngẩng đầu, khẽ sửa lại, giọng nói càng lúc càng to, cuối cùng tràn đầy sức sống và sinh khí lâu rồi chưa có: "Là tiểu thư, là tiểu thư dạy ta, cơm chiên ta làm ra còn xa mới bằng món ngon tiểu thư làm! Lão gia đừng giục nữa, ta chiên cho ông ngay đây!"

Công tử kén chọn nghe lỏm được, nhìn các đồng học, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Tạ Diệt: "Tiểu thư? Không, không phải là Khương đại đấy chứ?"

Tạ Diệt đảo mắt: "Chứ còn ai vào đây nữa?"

Công tử kén chọn mặt sụp xuống, suýt nữa ném cái thìa trong tay đi: "Không! Ta không chấp nhận! Ta không cam tâm! Cái này, cái này — các người cười cái gì?! Người rơi xuống nước ngày đó đâu phải các người!"

270

Họ gây ồn ào quá lớn, mọi người đều nhìn về phía này, vừa nhìn, có người nhận ra trang phục trên người họ: "Đây là học trò của Thanh Đường thư viện phải không?"

"Ủa? Đó là học viện tốt nhất đấy, học trò trong đó không giàu thì quý, tuyệt đối không phải là người được thuê đến."

"Vậy... chúng ta vào nếm thử chứ?"

"Được đấy được đấy, ngửi mùi này ta cũng đói rồi."

Có một là có hai, đám đông vừa nãy còn đứng xem náo nhiệt giờ lũ lượt vào quán, chưởng quầy mừng rỡ khôn xiết, vội vàng bảo tiểu nhị mời họ ngồi, vốn tưởng rằng mấy ngày tới quán sẽ vắng tanh vắng ngắt, không ngờ lại đông đúc hơn cả mấy ngày trước.

Phố ăn vặt lại trở về với sự náo nhiệt thường ngày, cơn sóng gió vừa rồi dường như chưa từng xảy ra, nơi đây chỉ còn tiếng cười nói vui vẻ và không khí nhộn nhịp của những món ngon, duy chỉ có trong lời truyền miệng của thực khách, ngoài việc ca ngợi hương vị mới lạ của phố ăn vặt, còn thêm vào sự quang minh chính đại của chưởng quầy đứng sau cửa tiệm ăn vặt.

Hơi nóng bốc lên tỏa ra, phố ăn vặt thơm ngát mười dặm, thực khách hoặc đi hoặc ngồi, mỗi người đều có câu chuyện riêng của mình, hoặc vui hoặc buồn, nhưng cuối cùng đều được một bát thức ăn thơm phức an ủi, toàn tâm toàn ý hòa vào đêm hè bình thường nhộn nhịp này.

Hina

Những chiếc đèn lồng đỏ treo bên đường thắp sáng cả con phố dài, như một con rồng lửa sáng rực, muốn so sánh độ sáng với bầu trời sao.

Tạ Tuân đang xem náo nhiệt kết thúc, nghiêng đầu nói với Khương Thư Yểu: "An tâm rồi chứ?"

Khương Thư Yểu gật đầu, cười nói: "An tâm rồi." Nàng xoay người đi về phía đầu phố: "Bên này cuối cùng cũng đã sắp xếp xong xuôi."

Tạ Tuân sánh vai cùng nàng bước đi, che chở nàng tránh đám trẻ con nghịch ngợm xông xáo, hỏi: "Sau này còn thường xuyên đến đây không?"

Khương Thư Yểu xua tay với người lớn của đứa trẻ đang xin lỗi, ý bảo không sao, đợi người lớn lôi đứa trẻ nghịch ngợm đi rồi, mới tiếp tục đi cùng Tạ Tuân, đáp: "Không thường đến nữa."

Tạ Tuân gật đầu.

Nàng lại bổ sung một câu: "Sau này thử ở nhà bầu bạn với chàng."

Tạ Tuân bất ngờ bị nói trúng tâm tư, gốc tai nhanh chóng đỏ bừng, nhưng hắn đã không còn là chàng thiếu niên ngại ngùng che giấu tâm tư nữa, hắn là người trong lòng được Khương Thư Yểu thừa nhận.

Hắn nhếch mép, mở miệng nói: "Như vậy thật tốt."

Dáng vẻ thừa nhận trơ trẽn này khiến Khương Thư Yểu lập tức cười đến cong cả lưng.

Đang cười, Tạ Tuân bỗng dừng bước.

Khương Thư Yểu nén cười, tưởng hắn có chuyện gì, nhưng lại nghe hắn hỏi: "Mệt rồi phải không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 265



"Có hơi mệt." Khương Thư Yểu mơ hồ đáp.

Tạ Tuân đưa tay ra: "Vậy để ta nắm tay nàng về nhà nhé."

Ánh đèn sáng ấm áp rơi trên gương mặt nghiêng của hắn, khiến những đường nét vốn lạnh lùng của hắn trở nên dịu dàng và ấm áp, Khương Thư Yểu đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, học theo lời hắn nói: "Như vậy thật tốt."

Hina

Trên con phố ăn vặt bình thường mà nhộn nhịp, hai người nắm tay nhau đi về phía đầu phố, khi thì sát lại gần, khi thì tản ra để tránh đám đông, nhưng mười ngón tay vẫn luôn đan chặt, bóng lưng biến mất ở đầu phố, dần dần hòa vào khói lửa nhân gian của đêm hè.

Giữa hạ dần qua, hôm trước Thái tử truyền khẩu tín cho quan phủ, khiến họ xử công bằng với kẻ gây rối. Bởi thế, các thương gia vốn muốn gây sự đều rụt rè thu mình, chỉ còn chủ nhân của tửu lâu lớn nhất kinh thành là Túy Tiêu Lâu còn chưa cam lòng.

Phố ăn vặt nổi danh, dù là đại quan quý nhân hay thứ dân bình thường cũng đều lui tới. Tửu lâu tuy có phần tổn thất, nhưng không quá nghiêm trọng, bởi người ta vẫn thường đến đây để đàm đạo, yến tiệc. Có điều việc này không phải chỉ là tranh lợi, mà còn là một sự sỉ nhục công khai.

Các tửu lâu khác e dè Thái tử, riêng Túy Tiêu Lâu thì không, bởi chủ nhân phía sau họ chính là Khang Vương gia, hoàng đệ của đương kim thánh thượng, sao phải sợ Thái tử?

Ban đầu họ không có ý đối đầu với Lâm gia, nhưng khi Thái tử ra mặt, Khang Vương gia cảm thấy Thái tử không nể mặt mình, nên nhất định phải tìm cách lấy lại thể diện.

Muốn dập tắt thanh thế của Lâm gia, thuộc hạ của ông ta tất nhiên không dùng những thủ đoạn hèn hạ, mà trực tiếp tấn công vào điểm yếu, từ chính món ăn mà ra tay. Sau khi dò la bàn bạc, cuối cùng họ đã tìm ra cơ hội thích hợp.

Lâm thị đã qua giai đoạn ốm nghén, lại trở nên tinh thần sảng khoái. Đúng lúc phố ăn vặt cần thêm cửa tiệm mới và các loại món ăn, bà lại lao đầu vào công việc, bận rộn quay cuồng, tự mình lo liệu, thậm chí đôi khi còn ở lại khách đ**m trên phố.

Tuy Lâm thị nói mình sẽ chú ý đến sức khỏe, nhưng Khương Thư Yểu vẫn lo lắng bà sẽ không chịu nổi việc bận rộn suốt ngày mà không quan tâm đến thai nhi, nên định âm thầm đến phố ăn vặt thăm bà.

Khương Thư Yểu đến phố ăn vặt trước khi trời tối, tiện thể đem theo Chu thị vốn đã bị nhốt trong phủ đến phát chán.

Lúc này đúng vào thời điểm trước bữa ăn, phố ăn vặt chưa nhộn nhịp lắm, người không đông, Khương Thư Yểu và Chu thị dạo quanh phố một lượt.

Thời tiết đã mát mẻ hơn, một số món ăn giải khát đã được dọn đi, thay vào đó là những món mới như lỗ chử, quan đông chử và các món khác.

Khương Thư Yểu và Chu thị lần lượt mua từng món để nếm thử. Sau khi điều chỉnh hương vị lần trước, những món ăn giờ đây càng phù hợp với khẩu vị của người xưa hơn, Chu thị vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngợi.

Hai người không báo trước cho Lâm thị là sẽ đến, nên tưởng Lâm thị không biết, nhưng chưởng quầy nhận ra Khương Thư Yểu, liền quay sang báo cho quản sự, quản sự lại báo cho Lâm thị đang nghỉ ngơi trong khách đ**m.

Lâm thị thích bầu không khí của phố ăn vặt, mỗi tối đều ra ngoài đi dạo, coi như giải lao. Giờ nghe nói Khương Thư Yểu đến, bà lập tức bỏ ý định đi dạo, ngoan ngoãn ở lại khách đ**m nghỉ ngơi.

Đến khi phố ăn vặt trở nên nhộn nhịp, Lâm thị vẫn chưa ra ngoài.

Khương Thư Yểu đến khách đ**m nhìn qua, thấy bà đã tháo búi tóc nằm nghỉ trên giường, không có vẻ gì là muốn ra ngoài, nên cũng yên tâm.

Khách đ**m được bày biện tinh tế, điều kiện không kém phòng trong Tương Dương Bá phủ là mấy, về phủ trong lòng lại không thoải mái, Khương Thư Yểu không khuyên nhiều về việc bà nghỉ ở khách đ**m.

Sau khi từ biệt Lâm thị, Khương Thư Yểu rời khách đ**m, hội ngộ với Chu thị đã ăn no nê, chuẩn bị quay về phủ. Chưa ra khỏi đầu phố ăn vặt, bỗng nghe thấy một trận ồn ào.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 266



Khương Thư Yểu nhíu mày, trong lòng có cảm giác chẳng lành.

Dường như vận số nàng không tốt, khi chưa đến phố ăn vặt thì nơi này yên bình, vừa đến đã có người gây sự.

Lần này không phải là chuyện nhỏ như lần trước, hôm nay đúng lúc có món ăn mới, Khang Vương phái người đắc lực đến, không dùng những mưu mô lén lút, mà trực tiếp mua chuộc đầu bếp của quán lỗ chử, hô hoán trước cửa tiệm, kêu gọi về nguyên liệu của món ăn được bán trong cửa tiệm.

Vốn dĩ thực khách hào hứng đến nếm thử món mới, vừa đến cửa tiệm đã gặp phải chuyện này.

"Nơi này bán toàn là nguyên liệu bẩn thỉu, nào là ruột heo, phổi heo, còn có cả tim!" Trù nhân của quán lỗ chử tay bưng một đĩa lớn, ném xuống đường, tim phổi ruột đẫm m.á.u rơi xuống đất, mùi hôi thối xông lên nồng nặc.

Ruột heo, phổi heo muốn nấu ăn, về mặt xử lý nguyên liệu đặc biệt cầu kỳ, ruột heo cần phải lột bỏ mỡ, chà rửa không ngừng, sau đó chần qua nước sôi để khử mùi, phổi heo cũng tương tự, sau khi chần, nước trong nồi đều đục ngầu, có thể tưởng tượng được khi nguyên liệu chưa qua xử lý bị ném trước mặt thực khách, cú sốc lớn đến mức nào.

272

"Những thứ này đem cho chó ăn chúng còn chê, vậy mà lại đem nấu để bán, rõ ràng là lừa gạt mọi người." Đầu bếp dính đầy mùi hôi thối, bưng món lỗ chử đã nấu xong ra, đưa về phía trước: "Mọi người xem này, các người có nhận ra đây là làm từ cái gì không?"

Mọi người nhìn vào trong bát, chỉ thấy trong bát chất đầy những miếng thức ăn màu đỏ nâu cắt nhỏ cắt lát, ngoài đồ tể ra, rất ít người biết rõ đây là những thứ gì.

Thực khách đến phố ăn vặt phần lớn không phải là những người dân nghèo khổ cùng cực, sẽ không nghĩ đến việc dùng nội tạng heo để nấu ăn, còn những người nghèo khó muốn nếm vị thịt, cũng sẽ không mua nội tạng, chỉ vì trong tình huống không biết cách xử lý, món ăn nấu ra không có vị thịt, chỉ có mùi hôi thối khó chịu.

Lúc này, chưởng quầy bán đồ kho bên cạnh cũng đứng ra, thở dài nói: "Không chỉ cửa tiệm của ngươi bán những nguyên liệu bẩn thỉu đó, cửa tiệm ta cũng vậy. Ngươi xem này đều là những gì, chân gà, móng heo, chân móng của gia cầm gia súc không biết đã giẫm qua những gì, là nơi bẩn thỉu nhất trên cơ thể, vậy mà bây giờ lại đem nấu ăn cho vào miệng."

Hina

Thực khách nhìn nhau.

"Mấy ngày trước khi ăn xiên nướng, xiên chiên, hình như ta cũng ăn phải một số nguyên liệu trông giống thịt mà không phải thịt, nhưng vị ngon, ta cũng không hỏi là gì, nếu là những thứ này..."

"Nhưng chưởng quầy đâu có lừa gạt chúng ta, chỉ cần chúng ta hỏi, họ đâu có giấu giếm nguyên liệu, mấy ngày trước họ còn chiên xào trước mặt mọi người, chẳng hề sợ bị học lỏm nghề."

Đây là những người không để ý, cũng có người kén ăn có chút để tâm về việc này.

"Thịt heo, thịt dê, thịt gà vịt cá, thịt mặn nhiều như vậy, sao phải chọn những nguyên liệu ghê tởm để nấu ăn?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ là vì những nguyên liệu này rẻ, Lâm gia muốn kiếm chút tiền bẩn?"

Đây chính là vấn đề về quan niệm, người của Khang Vương gia đã dò la ở đây rất lâu, cuối cùng mới nắm được một cái cớ nhỏ như vậy. Đối với những người kiêu ngạo, ăn uống tinh tế như họ, việc dùng những nguyên liệu bẩn thỉu để nấu ăn quả thực là một sự sỉ nhục.

Một bên cho rằng có lý, một bên cho rằng không đáng để ý, một nhóm người tranh cãi không dứt.

"Được rồi, ngươi không thích ăn thì đừng ăn!" Chu thị lần đầu tiên gặp phải người gây sự, nghe người ta bôi nhọ Lâm gia như vậy, thực sự không chịu nổi nữa, từ trong đám đông chen ra: "Gán ghép cái gì chứ!"

Ánh mắt nàng ấy sắc bén, một cái liền nhận ra thuộc hạ của Khang Vương, đối với họ nói: "Ta hỏi các ngươi, Lâm gia có nhét vào miệng các ngươi ăn hay lừa các ngươi ăn đâu? Thích ăn thì ăn, không thích thì thôi, nói gì nghiêm trọng như vậy."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 267



Nàng ấy theo Khương Thư Yểu học nấu ăn, cũng có nghiên cứu về cách xử lý nguyên liệu, chỉ vào những nguyên liệu dưới đất nói: "Những nguyên liệu này trông có vẻ bẩn thỉu, nhưng khi nấu ăn phải rửa sạch xử lý kỹ lưỡng, tốn công sức rất lớn, hương vị ra không kém gì thịt, lại còn có mùi thơm kỳ lạ, giá lại rẻ, nói Lâm gia kiếm tiền bẩn thật là nói năng vô lý!"

Ban đầu nàng ấy cũng không thể chấp nhận việc Khương Thư Yểu dùng những nguyên liệu này để nấu ăn, nhưng sau khi Khương Thư Yểu biểu diễn một phen, sự khó chịu trong lòng nàng ấy đã tan biến sạch sẽ, đến khi ăn thử thành phẩm, nàng ấy lại càng yêu thích việc dùng những nguyên liệu này để nấu ăn.

"Ta thấy ngươi chẳng hiểu gì về mỹ thực mới nói năng bậy bạ như vậy, ăn uống quan trọng nhất là hương vị, chứ không phải nguyên liệu có tinh tế hay không, cách làm có cầu kỳ hay không, nếu điều này mà cũng không hiểu, ta thấy tửu lâu của các ngươi mở cũng uổng công!"

273

Thuộc hạ của Khang Vương giật mình: "Ngươi đừng có lôi kéo, mở tửu lâu gì, liên quan gì đến chúng ta?"

Chu thị không để ý, tiếp tục nói: "Lại nữa, các ngươi nói những thứ này bẩn thỉu, chẳng phải vì chúng rẻ tiền sao? Lúc này chê ghê tởm, khi ăn óc khỉ, nhung hươu, d**ng v*t dê sao không nói ghê tởm?"

Vải vóc trên người Chu thị nhìn qua đã biết là quý phu nhân danh giá, nhưng lời nói lại mạnh mẽ như vậy, khiến thuộc hạ của Khang Vương không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhất thời câm nín.

"Theo ta nói, bất kể những món ăn này làm từ gì, làm như thế nào, bàn những lý lẽ cong queo này có ý nghĩa gì, chúng ta cứ nếm thử hương vị là được." Nàng ấy hừ một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi tưởng bách tính ăn uống giống như các ngươi sao? Ăn không phải là cơm, mà là sự cầu kỳ vô ích."

Chu thị chạy lại, nói với Khương Thư Yểu: "Đệ muội, chúng ta không cần phí lời với bọn họ, cứ cắt một miếng nhỏ của những món lỗ chử và đồ kho này ra, ai tò mò thì nếm thử, ta bảo đảm họ ăn một miếng sẽ muốn ăn miếng thứ hai."

Thuộc hạ của Khang Vương khinh thường lời nói của Chu thị, những nguyên liệu này bẩn thỉu như vậy, dù có ngon đến mấy, hắn ta cũng tin rằng không ai muốn nếm thử.

Khương Thư Yểu vốn cũng có ý này, Chu thị vừa nói xong, nàng liền gọi quản sự đến, quản sự bảo tiểu nhị bưng ra vài cái bát nhỏ, mỗi bát đựng một ít lỗ chử, quán bán đồ kho cũng vậy, chia ra một ít chân gà và miếng móng heo nhỏ, để thực khách nếm thử.

Sau khi món ăn được bưng ra, Chu thị lại chen lên phía trước, liếc mắt nhìn thuộc hạ của Khang Vương một cách châm biếm.

Thuộc hạ của Khang Vương chẳng để tâm, không tin rằng sẽ có ai muốn nếm thử những món ăn này sau khi đã thấy những nguyên liệu kia.

Nhưng hắn ta là thuộc hạ đắc lực của Khang Vương, quen sống cuộc sống tốt đẹp, tự nhiên không hiểu cuộc sống của bách tính, người đến đây không phải là kẻ ham ăn thì cũng là người túng thiếu đến tìm món ăn ngon giá rẻ, họ đều quan tâm đến hương vị của món ăn hơn.

Nếu có thể dùng ít bạc hơn mà mua được món ăn ngon như thịt, kẻ ngốc mới không muốn.

Có người đứng ra, bưng lên một bát lỗ chử.

Lỗ chử vẫn còn nóng hổi, nước dùng trong veo không đục, gia vị thơm lừng, được nấu bằng cách đun sôi ruột heo phổi heo cùng nhau, bên trong cho thêm miếng đậu phụ chiên, nước kho, rưới lên nước tỏi, nước đậu phụ sốt, trên mặt rắc thêm một lớp ngò, ngửi có mùi vừa thối vừa không, có một mùi thơm kỳ lạ.

Hina

Mấy người nếm thử nhìn nhau, đưa đũa gắp từng món để nếm.

Tuy nội tạng dưới đất đã được dọn sạch, nhưng vẫn còn mùi hôi, nên khi cho lỗ chử vào miệng, trong lòng họ tự nhiên vẫn còn nghi ngờ và khó chịu.

Vừa cho vào miệng, suy nghĩ đã thay đổi.

Rất dai, trong miệng còn lưu lại một ít dầu mỡ từ ruột, khi ăn có mùi thơm đậm đà của dầu mỡ, nói là hôi, nhưng khi ăn hoàn toàn không thể gọi là hôi, mà là một mùi thơm kỳ lạ béo ngậy; tiếp đến là phổi heo, mềm mại lại dày dặn, nhai có mùi thơm nồng của thịt; thấm đẫm nước dùng, trong suốt không dính, mép còn hơi giòn, bên trong lại rất mềm và ướt, nước dùng hơi mặn, mùi thơm của tương, vị cay của tỏi, mùi thơm của thịt, mùi thơm của các loại gia vị hòa quyện vào nhau, một miếng vào miệng, mùi thơm nồng nàn xộc thẳng lên não.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 268



Họ đặt đũa xuống, nhíu mày, suy nghĩ xem phải làm sao để miêu tả được hương vị này.

Thấy có người ăn, thuộc hạ của Khang Vương lập tức có cảm giác không hay. Đối với họ, ăn uống cần tinh tế và đắt tiền, nếu những nguyên liệu rẻ tiền này có thể làm ra món ăn ngon và hấp dẫn... hắn ta không dám nghĩ đến hậu quả.

Còn bên kia, chân gà kho và móng heo đã có người tranh nhau ăn, hương vị của đồ kho dễ miêu tả hơn, bất kể khẩu vị của thực khách như thế nào, nếm thử đều chỉ có một từ là ngon.

274

Kẻ đứng đầu thuộc hạ của Khang Vương hoàn toàn không ngờ chuyện lại phát triển như vậy, sao lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của họ?

Sao lại có người muốn ăn chân gà kia? Nhìn thật kỳ quặc và ghê tởm.

Kẻ đứng đầu không phục, chen vào đám đông lấy một cái chân gà, chân gà được hầm nhừ, trong nước kho có cho thêm thịt khuỷu tay và da heo chứa nhiều keo, sau khi nấu tan ra trong nước kho, nước kho trở nên dính dính sệt sệt, rất dễ bám vào nguyên liệu.

Khi cho chân gà vào miệng, hắn ta rùng mình, trong đầu hiện lên hình ảnh kỳ quặc của chân gà sống, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đầu óc hắn ta trống rỗng.

Chân gà rất mềm, nước kho hầm cho da thịt mềm nhừ, vừa vào miệng đã tan, khẽ m*t một cái, thịt đã tróc ra, hòa quyện với nước kho sệt và thịt mềm nhừ tỏa ra mùi thơm nồng của thịt và mùi thơm của thuốc bắc trong miệng, hơi mặn, béo mà không ngấy, mùi thơm của nước kho đậm đà.

Đây... đây là vị của chân gà sao?

Hắn ta không cam lòng, lại gắp một miếng móng heo cho vào miệng.

So với chân gà, móng heo có cảm giác đầy đặn hơn, da lợn dai, thịt mềm mại, phần nạc giữa dai mà không khô, mùi thơm béo ngậy lan tỏa trong miệng, so với thịt ba chỉ, còn thêm một phần mùi thơm đậm đà của thịt, chẳng kém gì thịt.

Hắn ta ngẩn ngơ cảm nhận mùi thơm của nước kho và thịt trong miệng, còn định gắp thêm, bị chưởng quầy ngăn lại.

Hina

"Chúng ta chỉ mời mọi người nếm thử, nếu muốn ăn no, xin mời vào quán." Chưởng quầy cười nói: "Mang đi cũng được, chúng ta còn có khuỷu kho, thịt ba chỉ kho, mang về nhắm rượu rất tuyệt."

Hắn ta bị kế hoạch thất bại hoàn toàn của mình làm cho choáng váng, mơ mơ hồ hồ gật đầu, cho đến khi trả tiền bạc đi ra khỏi đám đông bị thuộc hạ đuổi theo, mới chợt tỉnh ngộ.

Chu thị đứng xa xa nhìn, trong lòng rất sảng khoái đắc ý, đang định quay lại chỗ cũ tìm Khương Thư Yểu, bỗng bị ai đó vỗ vai, quay đầu lại, thấy một nữ nhân bụng bầu xinh đẹp rạng rỡ.

Nữ nhân đó đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười vô cùng hài lòng: "Ta thấy ngươi rất có tài, theo ta học làm ăn thế nào?"

Nữ nhân này chính là Lâm thị.

Kể từ khi mời Tôn nương tử làm đầu bếp, Lâm thị đã tìm thấy một niềm vui khác ngoài việc kinh doanh mỹ thực - chiêu mộ nữ nhân về làm việc dưới quyền mình.

Bên vận chuyển đường thủy đã có người Lâm gia sắp xếp, nhưng bên mỹ thực thì khác, chỉ có một mình bà lo liệu, gần đây bà luôn đang chiêu mộ nhân sự.

Chu thị hôm nay ra ngoài không cài trâm, chỉ mặc y phục quý giá hơn đôi chút. Nhưng trời đã tối, Lâm thị không nhận ra thân phận nàng, lại vì đang tránh Khương Thư Yểu, chẳng dám lượn lờ trước mặt, chỉ tưởng Chu thị đứng ra nghĩa hiệp phát ngôn, rồi lại tìm đến Khương Thư Yểu hiến kế. Nghe lời nàng ấy như rất am tường về thực phẩm, bèn nảy lòng chiêu mộ.

"Ta..." Chu thị vừa mở miệng định giải thích, đã bị Lâm thị ngắt lời một cách thô lỗ.

"Không cần vội vàng đáp lại." Bà kéo Chu thị lên chỗ cao: "Ngươi hãy nhìn xem phố ăn vặt này, đường dài dằng dặc, bao nhiêu là cửa tiệm, thực khách nối gót nhau không dứt. Ta chỉ hỏi ngươi, trong kinh thành còn tìm được nơi thứ hai như thế này không?"

Chu thị lắc đầu.

"Ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 269



Chu thị lại lắc đầu.

"Chỉ vì vừa rồi ta thấy thần thái ngươi, chợt nghĩ đến bản thân. Năm xưa, ôi, chẳng phải năm xưa, chỉ mới vài tháng trước, ta còn ủ rũ, suốt ngày co ro trong phủ tiêu khiển thời gian, như kẻ sống mà chẳng sống. Mà nay khi nhìn con đường này, ta đã không nhớ nổi cảm giác của mình vài tháng trước là gì, trong lòng chỉ có sảng khoái và tự hào. Không hiểu sao, ta cứ cảm thấy trên người ngươi vừa thấy bóng dáng của ta thuở trước, vừa thấy bóng dáng của ta hiện tại."

275

"Phu nhân này..."

"Ta biết ngươi sẽ thấy ta đột nhiên chọn ngươi nghe có vẻ hoang đường, nhưng ta vốn như thế, ta tin vào trực giác của mình. Xưa kia khi ta và tỷ tỷ đoạt quyền trong chủ gia, chạy bến thuyền, chiếm xưởng đóng thuyền, đều dựa vào một mạch xung động và trực giác, nay cũng vậy. Khi con gái ta viết thư nhắc đến ý tưởng về chợ búa, phố ăn vặt, ta lại có trực giác đó, quả nhiên, ta lại thành công. Nay trực giác mách bảo ta, ta có thể làm lớn mạnh ngành ăn uống, thậm chí có thể thay đổi bộ mặt của ngành này, ta bèn chọn theo đuổi trực giác mà hành sự."

Lần này Chu thị không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.

"Khi ấy con gái ta viết thư bảo ta có thể dùng những nguyên liệu kỳ lạ này để nấu nướng, ta thực sự khó tin, nhưng ta chọn tin tưởng nó, lại nghĩ nếu thật sự thành công, chẳng phải lại có thể thay đổi điều gì đó sao. Bách tính không đủ tiền mua thịt, những thứ này lại có thể mua được. Như chợ búa ở bến thuyền, bữa ăn của bách tính nghèo khổ chỉ cầu no bụng, chẳng cầu ngon miệng, mà ta lại có thể để họ dùng cùng số tiền đồng mua được bữa ăn vừa no bụng vừa ngon miệng, thấy họ ăn vui vẻ, ăn no nê, lòng ta vô cùng mãn nguyện sảng khoái." Bà nhìn bách tính mặc vải thô do dự bước vào chợ, đếm từng đồng tiền mua ít đồ ăn chay có mùi thơm mang đi, trên mặt lộ nụ cười: "Cảm giác này khác hẳn với kiếm bạc, dù năm xưa Lâm gia thống lĩnh hàng hải, cũng không bằng ngày khai trương chợ búa ta nghe lời khen của bách tính thỏa mãn."

Bà vỗ vỗ Chu thị: "Ngươi có muốn cùng ta không? Bảo đảm trả công đầy đủ, lại không ký giao kèo với ngươi, không cần nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần ngươi giữ tâm trạng sảng khoái đầy hy vọng như tối nay cùng ta làm lớn mạnh mỹ thực Lâm gia."

Chu thị nhìn bà, chợt cảm thấy tâm trạng khi lần đầu thoáng thấy thư từ giữa Lâm thị và Khương Thư Yểu lại dâng trào, có chút xúc động, có chút mơ màng, dường như có tia sáng chiếu rọi vào thế gian u ám ngày xưa.

"Được."

Lâm thị nắm tay nàng ấy, cũng nói: "Được!"

Hai người chưa kịp nói tiếp, phía sau vang lên một câu hỏi nhẹ nhàng.

"... Được gì?"

Hina

Khương Thư Yểu nhìn hai người nắm tay nhau, lại thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt, hơi ngớ ngẩn, hơi nghi hoặc: "Mẹ, nhị tẩu, hai người quen biết sao?"

Lâm thị chớp mắt, hồi lâu chưa phản ứng kịp: "Nhị... nhị tẩu?!"

Chu thị gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi người vẫn chưa cho ta cơ hội giới thiệu bản thân..."

Khương Thư Yểu bước đến gần, hai người vội vàng buông tay ra.

"Mẹ, mẹ mang thai to thế sao lại chạy ra ngoài? Thực khách đông đúc thế này, nếu xô đẩy mẹ thì sao?"

Lâm thị co rúm cổ lại đầy vẻ áy náy.

"Còn nữa, nhị tẩu, vừa rồi muội nghe mẹ nói gì đó về việc làm không ký giao kèo, sao tẩu lại đồng ý?"

Chu thị cũng co rúm cổ lại đầy vẻ áy náy.

Khương Thư Yểu cũng chẳng định đợi giải thích, chỉ nói: "Xem ra hai người đều hiểu lầm thân phận của nhau, giờ đã biết rồi, vậy hiểu lầm vừa rồi cũng có thể giải tỏa."

Hai người gật đầu.

Khương Thư Yểu quay đầu, nói với Chu thị: "Nhị tẩu, chúng ta về phủ thôi." Lại giả vờ hung dữ nói với Lâm thị: "Mẹ, nếu mẹ cứ thế này bất chấp thai kỳ lao lực chạy lung tung, con sẽ nổi giận đấy."

Lâm thị lẩm bẩm: "Biết rồi."
 
Back
Top Bottom