Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 30



Thịt hầm được làm nóng bởi nước dùng mì, đảo đều một chút, nước dùng thanh đạm không làm mất đi hương vị ban đầu của thịt băm.

Tạ Tuân gắp một đũa mì trộn lẫn với thịt hầm.

Sợi mì tươi ngon nóng hổi, giữ được hương vị thanh mát vốn có của mì.

Thịt băm hầm có cả nạc và mỡ, mỡ thơm mềm dẻo, thịt nạc hầm lâu không bị khô, nước hầm cô đặc, thấm đều vào từng miếng thịt, thịt hầm mềm nhừ có hương vị đậm đà, thơm nức mùi nước tương, béo mà không ngấy, tan ngay trong miệng.

Kết hợp với rau cải xanh mướt, càng làm giảm bớt độ ngấy của thịt hầm, khiến bữa ăn khuya vốn có chút thịt mỡ này chỉ còn lại hương thơm thanh mát và sự ấm áp dễ chịu.

Hắn rất thích thịt hầm, ba chân bốn cẳng ăn hết thịt hầm, Khương Thư Yểu vốn định hỏi hắn có muốn ra nhà bếp nhỏ thêm một muỗng thịt băm không, thấy hắn im lặng ăn uống tao nhã, nghĩ đến câu "ăn không nói", liền ngậm miệng lại.

Nước sốt thịt hầm hòa quyện vào nước dùng, ngay cả mì cũng thấm đẫm hương thịt đậm đà. Tạ Tuân nhai kỹ nuốt chậm, ăn hết sạch bát mì.

Bát mì của Tạ Tuân gấp đôi của Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu thấy hắn ăn sạch cả nước dùng, không khỏi bắt đầu nghi ngờ là do hắn ăn nhiều hay là do tay nghề của mình không tồi.

Một bữa ăn khuya khiến cả hai hơi toát mồ hôi, toàn thân đều lười biếng, thoải mái vô cùng. Tạ Tuân về thư phòng đọc sách một lát thì rửa mặt đi ngủ, cả đêm ngon giấc.

Khương Thư Yểu muốn thể hiện bản thân, cung kính khiêm nhường không hợp với nàng, nịnh nọt lấy lòng thì nàng có thể diễn được vài phần. Tất nhiên, nịnh nọt lấy lòng mà nói theo ngôn ngữ hiện đại, chính là cái gọi là "nịnh hót".

Khương Thư Yểu cũng quyết tâm, dậy sớm chạy đến Thọ Ninh đường. May mà trời đã ấm lên, nhiệt độ buổi sáng cũng không quá thấp, đợi hai khắc, lão phu nhân liền dậy.

Lúc này đại phu nhân Từ thị cũng đến. Gả vào nhiều năm như vậy, buổi sáng thỉnh an nàng ta chưa từng đến muộn.

Khương Thư Yểu thấy Từ thị đến, trong lòng cũng có chút yên tâm. Mẫu nàng dâu tốt không phải là Từ thị sao, đi theo nàng ta chắc chắn không sai.

Nghĩ vậy, Khương Thư Yểu thân thiện cười với Từ thị.

Trong lòng Từ thị không đoán được Khương Thư Yểu đang nghĩ gì, thấy nàng cười với mình còn có chút sợ hãi - tỏ ý tốt? Hay là đang ủ mưu gì đó?

Nàng ta vốn cẩn thận nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, dù trong lòng nghĩ gì, trên mặt cũng không biểu lộ ra.

"Hôm nay tam đệ muội đến sớm vậy." Nàng ta ôn nhu nói chuyện với Khương Thư Yểu, vẻ mặt dịu dàng.

Khương Thư Yểu còn chưa kịp đáp lời, nhị phu nhân Chu thị đã đến. Nàng ta khinh thường Khương Thư Yểu là chuyện rõ ràng, thấy hai người nói chuyện, ánh mắt quét qua hai người một vòng, cười có ý vị khác: "Đại tẩu, tam đệ muội."

Từ thị không muốn nói nhiều với nàng ta, thấy đại nha hoàn đi ra, liền bước vào Thọ Ninh đường trước.

Khương Thư Yểu vội vàng theo sau, sợ tụt lại phía sau học sinh giỏi nửa bước không chép bài được, dáng vẻ như muốn giẫm lên tà váy của Từ thị.

Chu thị vừa nhìn, có gì đó mờ ám! Cũng vội vàng đuổi theo vào trong.

Từ thị nghe thấy tiếng bước chân của hai người phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, bước chân cũng trở nên hoảng loạn một chút.

Lão phu nhân ngồi trên ghế chờ các nàng dâu đến thỉnh an, vừa ngẩng đầu đã thấy ba người như bị chó đuổi chạy vào.

Từ thị dù sao cũng đã quen với sự đoan trang cẩn trọng nhiều năm, chỉ hơi mất tập trung một chút, lập tức ổn định lại, cung kính thỉnh an lão phu nhân.

Hành động này khiến Khương Thư Yểu thoải mái trong lòng, quả không hổ là tiểu thư khuê các, ngay cả thỉnh an cũng có phong thái riêng.

Nàng phản ứng nhanh, thỉnh an giống như soi gương làm theo Từ thị.

Chu thị vẫn còn đang suy nghĩ xem có chuyện gì mờ ám, chậm nửa bước.

Lão phu nhân liếc mắt qua, trong lòng Chu thị căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì! Có phải đang âm mưu gì với nàng ta không!

May mà lão phu nhân không nói gì, Chu thị liền để tâm trí trôi đi. Hôm trước may áo, nàng ta đã sắp xếp cho thợ thêu ăn chút bạc, chắc không bị Từ thị phát hiện chứ...
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 31



Bất kể họ nói chuyện và thỉnh an lão phu nhân như thế nào, Khương Thư Yểu vẫn đứng bên cạnh như khúc gỗ, tỏ ra vẻ ngốc nghếch ít nói.

Mãi cho đến khi nha hoàn dọn cơm, chiếc mặt nạ ngốc nghếch của Khương Thư Yểu lập tức vỡ vụn.

Không có gì khác, dậy quá sớm, chưa ăn gì.

Lão phu nhân thích ăn sáng thanh đạm, cháo trắng với hai đĩa rau xào, thêm một đĩa dưa muối là đủ.

Khương Thư Yểu tuy là một người thích ăn, nhưng cũng không thèm thuồng cháo trắng, chỉ là nhìn cháo trắng lại nghĩ đến trứng vịt muối.

Lăn trên bàn một cái, bóc vỏ trứng, dùng đũa gắp, lòng trắng trứng mềm mại mặn mòi tách ra, để lộ lòng đỏ trứng màu đỏ cam bên trong, đã ngấm dầu, chọc một cái là chảy ra dầu đỏ.

Hoặc là cháo trắng với sủi cảo, những chiếc sủi cảo nhỏ nhắn phải ăn một miếng một, nóng hổi phả ra hơi, cắn lớp vỏ bánh mềm xốp nóng hổi, thưởng thức nhân thịt tươi ngon mặn mà bên trong.

Nàng nghĩ miên man, bụng bất chợt phát ra tiếng "ục ục" rất không đúng lúc, trong không gian yên tĩnh lúc này lại càng thêm nổi bật.

Mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng ngượng ngùng cười cười: "Nghĩ đến việc đến sớm để thỉnh an lão phu nhân, nên chưa kịp dùng bữa sáng."

Lão phu nhân đặt đũa xuống, giọng điệu nhàn nhạt: "Lão tam nàng dâu, trong bếp còn cháo trắng và thức ăn, hay là con dùng bữa cùng ta đi."

Khương Thư Yểu cũng không ngốc, biết từ chối: "Không cần đâu, lão phu nhân dùng bữa, con dâu tự nhiên phải hầu hạ bên cạnh, nào có chuyện khi thỉnh an mà mẹ chồng nàng dâu lại cùng ngồi ăn trên bàn." Tất nhiên, nàng thật sự không muốn ăn cháo trắng dưa muối này.

Lão phu nhân chậm rãi trả lời: "Cũng đúng, chắc là những món này không hợp khẩu vị của con, nếu không thì vừa mới gả vào đã không lập một nhà bếp nhỏ riêng trong viện của con rồi."

Âm dương quái khí, nhưng Khương Thư Yểu lại giả vờ không nghe ra, chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp long lanh, ánh mắt trong veo: "Con dâu biết mẹ chồng có dạ dày không tốt, nên con dâu thường ngày thích mày mò làm vài món ăn, hy vọng mẹ có thể ăn thêm được một chút. Sau khi gả vào đây, thấy phu quân vất vả mệt nhọc, nghĩ nếu có thể làm vài món canh nóng để giúp chàng thư giãn một chút thì càng tốt." Một tràng lời nói ra mà mặt không đỏ tim không đập.

Mày mò làm đồ ăn ngon? Đó là điều chắc chắn.

Để cho Tạ Tuân ăn? Ừm... hắn cũng đã ăn ké vài bữa, cũng không tính là nói dối đúng không.

Từ thị quản lý mọi việc lớn nhỏ trong Tạ Quốc Công phủ, chỗ nào cũng có người của nàng ta, tự nhiên biết Khương Thư Yểu đang nói dối.

Nàng ta liếc mắt nhìn Khương Thư Yểu, nữ nhân này thật là... mặt dày thật.

Nhưng không ít lần nàng ta làm đồ ăn cho hai đứa nhỏ sinh đôi, ngay cả Tạ Diệu kén ăn mỗi lần cũng ăn không ít.

Nghĩ đến đây, Từ thị lần đầu tiên lên tiếng nói giúp nàng: "Tam đệ đọc sách rồi thì không buông xuống được, nhà bếp nhỏ luôn nấu sẵn canh nóng, vẫn tiện hơn là sai người đến nhà bếp lớn đi đi về về."

Lão phu nhân gật đầu, nghĩ như vậy cũng có thể chấp nhận được, nhưng mà... tính tình của Khương thị, có thể làm được món gì ngon, chi bằng điều thêm mấy hạ nhân và nha hoàn đến viện của Tạ Tuân còn hơn.

Hina

Bà bảo người dọn bàn ăn, trò chuyện một lúc như thường lệ, Từ thị và Chu thị liền cáo lui, để Khương Thư Yểu đến Tiểu Phật đường chép kinh.

Rõ ràng biết nàng chưa ăn gì, lại để nàng đi chép kinh, Khương Thư Yểu biết lão phu nhân muốn chỉnh đốn nàng.

Tuy nàng không có tài năng đấu đá trong nhà, nhưng vẫn thường đọc tiểu thuyết. Thủ đoạn đối phó con dâu ngầm hay công khai đều nhiều vô kể, lão phu nhân này còn coi là ôn hòa.

Nàng ngoan ngoãn quỳ trước bàn trong tiểu Phật đường, sau khi ma ma đi rồi, lấy ra từ trong n.g.ự.c hai miếng bánh được gói trong giấy dầu - làm từ tối qua, sáng nay khi rửa mặt đã nhờ Bạch Chỉ hâm nóng, cất trong ngực, bây giờ vẫn còn nóng.

Mở lớp giấy dầu, hương thơm của lớp vỏ bánh chiên giòn vàng ruộm bên ngoài liền tỏa ra, Khương Thư Yểu hít một hơi thật sâu, cắn một miếng lớn.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 32



"Rắc", lớp vỏ bánh ngàn lớp bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, cắn miếng bánh, mùi thơm của mỡ heo lập tức xộc vào mũi, tiêu và hoa tiêu được dùng nhiều, gia vị đơn giản, ngoài hành lá ra chỉ có muối, nhân thịt mang theo vị tê tê nhẹ, không có chút mùi tanh nào mà vẫn giữ được hương vị thơm ngon nhất của thịt.

Mỡ của thịt ba chỉ được nướng chảy ra hết, thấm vào vỏ bánh, khiến vỏ bánh cũng mang theo hương thơm của dầu mỡ.

Khương Thư Yểu ba chân bốn cẳng ăn hết bánh thịt, lại lấy ra một chiếc bánh củ cải sợi khác để giảm độ ngấy.

Bánh củ cải sợi ăn vào thanh mát hơn bánh thịt nhiều, củ cải sợi có chút vị đắng, nhưng vị đắng rất nhẹ, chủ yếu là hương thơm thanh mát của rau củ, giòn tan sảng khoái, sau khi ăn xong miệng còn lưu lại vị ngọt hậu.

Bữa ăn này thật sự rất thoải mái, Khương Thư Yểu ngồi trên bồ đoàn một cách thư thái, chờ cho mùi vị tan đi.

Vừa ăn no không muốn chép kinh, đang thả hồn thư giãn thì đối mặt với tượng Phật, có chút ngại ngùng.

"Quan Thế Âm Bồ Tát, thật sự xin lỗi, con quá đói, không có ý bất kính." Nàng vội vàng quỳ xuống bồ đoàn dập đầu mấy cái.

Sau khi bái lạy xong, Khương Thư Yểu ra ngoài xin một chén trà, bị ma ma hiểu lầm là đói quá uống trà lót dạ.

Ma ma đã lớn tuổi, có chút không đành lòng, ánh mắt dừng trên người nàng một lúc, khiến Khương Thư Yểu vô cùng áy náy.

Mấy ngày tiếp theo Khương Thư Yểu đều rất ngoan ngoãn, đến sớm nhất, về muộn nhất, nhìn Từ thị hầu hạ lão phu nhân nhiều, nàng cũng học được vài phần, thỉnh thoảng giúp lão phu nhân kê gối tựa lưng gì đó, nhanh nhẹn lanh lợi.

Cuối cùng vào ngày thứ bảy, Khương Thư Yểu thấy tâm trạng lão phu nhân có vẻ tốt, liền đưa kinh thư đã chép xong lên.

Lão phu nhân tiếp nhận, bà gần như quên mất còn có chuyện này, hai nàng dâu trước ai mà chẳng phải sao chép xong trong ngày thứ hai thứ ba.

Bà tùy ý lật xem, chỉ liếc mắt một cái lông mày liền nhíu chặt lại.

"Ngươi đây là viết cái gì!" Đời lão phu nhân chưa từng thấy chữ xấu đến thế này.

Khương Thư Yểu uất ức: "Kinh thư ạ." Nàng thật sự cảm thấy mình viết không đến nỗi tệ như vậy.

"Ngươi, ngươi đây là cố tình qua loa!" Lão phu nhân càng xem càng tức, sao chép mười ngày, sao chép thành bộ dạng ma quỷ này, còn không bằng trực tiếp không viết, nói nghiêm trọng đây chính là bất kính Bồ Tát.

"Con dâu không dám." Khương Thư Yểu ủy khuất, nỗi đau của học tra ai có thể hiểu: "Con dâu học vấn không tinh thông, dù có cố gắng viết thế nào, chữ cũng chỉ như vậy, nhưng mỗi một chữ đều là con nghiêm túc viết, mang theo lòng thành kính, sao chép kinh chẳng phải coi trọng một chữ 'Thành' sao."

"Tốt lắm, ngươi còn cãi lại, ta xem ngươi còn nói ra hoa không." Lão phu nhân một mực khẳng định nàng qua loa, xoa xoa thái dương::"Thôi, thôi, ngươi đã không muốn để tâm, ta còn có thể ép ngươi sao?"

Khương Thư Yểu quá ủy khuất, mấy ngày nay sao chép kinh đến cổ tay đau nhức, kết quả bị chụp mũ này.

Lão phu nhân thấy nàng cúi gằm đầu, dáng vẻ đáng thương, trong lòng càng thêm bực tức.

Con trai bà văn võ song toàn, học rộng hiểu nhiều sao lại cưới một người phụ nữ như thế này?

Bà càng nghĩ càng đau lòng, phất tay bảo Khương Thư Yểu mau đi đi, đừng có lượn lờ trước mặt mình thêm phiền lòng nữa.

Ma ma vội vàng tiến lên xoa bóp thái dương cho bà: "Lão phu nhân, tức giận làm hại thân thể không đáng đâu ạ."

Lão phu nhân chỉ có thể lẩm bẩm hy vọng của mình: "Chỉ chờ thời cơ đến là sẽ hưu nàng."

Khương Thư Yểu trở về sân, đứng một lúc dưới mái hiên, gọi Bạch Chỉ đến: "Ngươi nói xem Quốc Công phủ có hưu ta không?"

Hina

Bạch Chỉ cùng với các nha hoàn phía sau sợ hãi "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Tiểu thư!"

Khương Thư Yểu thật sự không hiểu những chuyện này, chỉ muốn hỏi họ thôi, thấy vậy vội vàng nói: "Các ngươi quỳ làm gì! Ta chỉ hỏi các ngươi một câu thôi."

"Tiểu thư." Bạch Chỉ run rẩy ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng không nổi giận, mới thử đứng dậy, hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Ta luôn có nỗi băn khoăn này, ta gả vào Quốc Công phủ vốn là ép gả, muốn hưu ta chẳng qua là kiêng dè Tương Dương Bá phủ và Quý phi nương nương, nhưng nếu tìm được lý do, hưu ta cũng sẽ không bị người ta dị nghị."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 33



"Tiểu thư..." Bạch Chỉ thấy nàng nhìn thấu mọi chuyện, sinh ra vài phần đau lòng. Tiểu thư trước kia tuy ngang ngược bướng bỉnh, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, chẳng qua là vì yêu thương sâu đậm đối với cô gia, nhưng tình yêu này lại khiến nàng ấy đau lòng.

Bạch Chỉ cúi đầu, không nói ra được lời an ủi.

Khương Thư Yểu chống cằm suy nghĩ: "Ngươi nói xem, nếu ta bị hưu về nhà mẹ đẻ thì sẽ ra sao?"

"Tiểu thư nhất định sẽ tìm được lương nhân khác." Đây cũng là tán thành với ý nghĩ cuối cùng Khương Thư Yểu sẽ bị hưu bỏ.

Khương Thư Yểu sởn gai ốc: "Nếu ta không tái giá thì sao?" Ai biết được lần sau sẽ gả vào nhà nào, nhỡ đâu đối phương là kẻ b**n th** hoặc hậu viện có một đám cao thủ, nàng c.h.ế.t thế nào cũng không biết. Tạ Tuân có thể coi là một cổ phiếu toàn ưu rồi, không quản nàng, không chạm vào nàng, tuy cả ngày mặt lạnh như tiền nhưng tính tình rất tốt, lại còn đẹp trai, nhìn nhiều vài lần tâm trạng cũng sẽ tốt lên.

"Vậy thì tìm một đạo quán mà ở thôi." Bạch Chỉ không hiểu suy nghĩ không muốn tái giá của Khương Thư Yểu.

Đạo quán không thể so với nhà cao cửa rộng, an toàn, ăn ở đều là vấn đề lớn.

Khương Thư Yểu cảm thấy tương lai mịt mờ, xoa đầu than thở: "Ông trời ơi, hy vọng Tạ Tuân sẽ hưu ta muộn một chút."

Tạ Tuân trở về lấy thư, vừa đến khúc quanh hành lang đã nghe thấy câu nói của Khương Thư Yểu.

Hắn khựng lại, khẽ cau mày, dung mạo vốn đã thanh lãnh nay càng thêm vài phần xa cách.

Nhẹ bước nửa bước, hắn nhìn về phía bóng lưng người kia dưới mái hiên.

Tóc búi cao, điểm xuyết vài chiếc trâm ngọc, mái tóc đen như mực càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn, dù chỉ vận y phục màu trắng ngà nhã nhặn cũng không giấu được khí chất yểu điệu đài các.

Hắn thu hồi ánh mắt, kéo dòng suy nghĩ từ hồi ức cứu người dưới nước hôm ấy trở về.

Khương thị, rốt cuộc là chấp niệm với hắn quá sâu đậm.

Tại sao? Dù có gả cho hắn, nàng cũng vĩnh viễn không đợi được hắn đáp lại tấm chân tình tương xứng.

Bạch Chỉ mong tiểu thư không còn vương vấn chuyện buồn, bèn làm bộ vui mừng thưa: "Tiểu thư, dăm ba hôm nữa là đến ngày dự yến Trưởng công chúa phủ, cuối cùng cũng được ra ngoài hóng gió rồi."

Khương Thư Yểu nghe đến đây liền nhức đầu, nàng nào có muốn dự yến tiệc gì, nghe đã thấy mệt óc.

Bạch Chỉ thấy tiểu thư không vui, liền đổi giọng: "Từ khi xuất giá, tiểu thư chưa gặp lại quận chúa Trường Lạc, chắc quận chúa cũng mong chờ yến tiệc này lắm."

Khương Thư Yểu giật mình, quận chúa Trường Lạc chính là vị dũng sĩ từng dẫn các tỷ muội trêu ghẹo công tử đến nỗi bao hắn ngã xuống nước. Nghe kể về nàng ta cũng đủ hình dung sự ngang tàng, không biết nàng ta có nhận ra tiểu thư mê trai ngày nào đã thay lòng đổi dạ.

"Phải rồi. Nhưng ta đã có chồng, không thể quậy phá cùng nàng ấy nữa."

Bạch Chỉ nghĩ đến những trò trước đây của Khương Thư Yểu, cười gượng gạo, vội chuyển chủ đề: "Tiểu thư, giờ đang rảnh rỗi, hay là chọn y phục và trang sức dự yến đi."

Hina

Y phục và trang sức...

Khương Thư Yểu nghĩ đến tủ y phục toàn màu sắc nhạt nhòa và trang sức ngọc bích thanh nhã kia thì bất lực, gu thẩm mỹ của nguyên chủ thật quá tệ, nàng chọn đi chọn lại mới được vài bộ màu sắc tươi sáng, mà đã thay phiên mặc mấy lần rồi.

"Dự yến thì ta muốn may vài bộ mới." Dù sao giờ nàng cũng có tiền, không mua lúc này thì còn đợi đến bao giờ.

Bạch Chỉ đã quen với phong cách tiêu tiền như nước của Khương Thư Yểu, không chút do dự gật đầu: "Vậy để nô tỳ bảo quản gia gọi hết thợ thêu giỏi nhất kinh thành đến."

Khương Thư Yểu nói thêm: "Còn trang sức, ta cũng muốn sắm mới."

Bạch Chỉ ngẩn người: "Nhưng mà, trang sức không có lệ mang vào phủ cho người ta chọn..." Y phục chỉ cần mang theo vài xe vải, còn trang sức thì khác. Trang sức đắt tiền đều được bảo quản nghiêm ngặt, có những món cực kỳ quý giá người thường còn không có cơ hội nhìn qua.

Khương Thư Yểu nào muốn ra ngoài dự yến chỉ đeo mấy món trang sức vàng đơn giản, đến cả hoa tai lộng lẫy cũng không có.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 34



"Giá mà ta có thể ra ngoài dạo một vòng thì tốt biết mấy." Nàng buông thõng vai, lẩm bẩm.

Bạch Chỉ sợ tiểu thư vừa mới an phận một thời gian lại bắt đầu gây chuyện, khuyên nhủ: "Gần đây lão phu nhân đặt ra nhiều quy củ nghiêm khắc, chuyện chép kinh còn khiến lão phu nhân nổi giận, tiểu thư nên nhẫn nhịn một chút, đợi lão phu nhân nguôi giận rồi muốn làm gì thì làm mới phải."

Nữ nhi luôn thích làm đẹp, ăn mặc xinh đẹp tâm trạng cũng sẽ tốt hơn vài phần. Khương Thư Yểu cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành thỏa hiệp: "Vậy thì bảo người ta mang vài tấm vải màu sắc sặc sỡ vào để ta chọn, nếu được thì đến tiệm vàng mua thêm trang sức, kiểu dáng không quan trọng, càng phức tạp tinh xảo càng tốt."

"Cái này..." Bạch Chỉ chưa từng nghe mệnh lệnh như vậy, mua trang sức tốn rất nhiều tiền, ngay cả nha hoàn thân cận nhất cũng không dám nhận việc này.

"Thôi vậy." Khương Thư Yểu cũng không muốn làm khó người khác, nhà ngoại nàng tuy là thương nhân giàu có, nhưng trong chuyện ăn mặc ở lại không nhúng tay vào chuyện y phục, ngay cả tiêu xài hoang phí từ sản nghiệp nhà mình cũng không làm được, đúng là có tiền mà không tiêu được.

Nàng buồn bực nói: "Từ khi gả đến đây ta chưa xuất phủ lần nào, cũng không biết chợ búa bên ngoài giờ ra sao." Nói chính xác thì từ khi xuyên không đến đây nàng chưa từng thấy chợ thời xưa, Khương Thư Yểu tò mò đến khó chịu, chỉ hận không thể mọc cánh bay ra ngoài xem thử.

Bạch Chỉ thấy dáng vẻ nàng như muốn hành động liền giật mình trong lòng, chợt lóe lên một ý: "Hay là để cô gia dẫn tiểu thư ra ngoài?"

"Hả?" Đây là cách gì lạ vậy, Khương Thư Yểu ghé tai lại gần: "Ngươi nói rõ ta nghe thử."

"Mấy hôm nữa cô gia được nghỉ, để ngài ấy đi cùng chính thê cũng không quá đáng chứ, nếu là cô gia dẫn tiểu thư ra ngoài, lão phu nhân cũng không thể nói gì."

Khương Thư Yểu sáng mắt lên, nhưng lại không hiểu: "Sao chàng ấy lại bằng lòng?" Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng chán ghét thường ngày của hắn kìa.

Hina

Bạch Chỉ quả không hổ là nha hoàn lớn lên giữa những cuộc đấu đá trong nhà quyền quý, hiến kế rất tích cực, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Cô gia đã muốn xa lánh tiểu thư, vậy tiểu thư cứ bám lấy ngài ấy, vừa là uy h.i.ế.p vừa là lấy lòng. Mẹ nô tỳ từng nói, nam nhân sợ nhất là nữ nhân đeo bám, nhất là mỹ nhân, sắt thép cũng phải hóa thành tơ mềm." Mẹ của Bạch Chỉ là ma ma đắc lực bên cạnh Tương Dương bá phu nhân.

Khương Thư Yểu suy nghĩ kỹ, đây cũng không phải là một cách tồi. Tạ Tuân ghét nàng, vậy nàng cứ lượn lờ trước mặt hắn, làm hắn thấy phiền, phiền đến mức, để Khương Thư Yểu tránh xa, hắn đồng ý một yêu cầu nhỏ của nàng chắc cũng được.

Còn về kế mỹ nhân mà Bạch Chỉ nói, Khương Thư Yểu tự động bỏ qua.

Tạ Tuân là người thanh cao tao nhã như vậy, nhìn là biết không gần nữ sắc, kiểu người cô độc cả đời, tuyệt đối sẽ không nảy sinh chút hảo cảm nào với nữ nhân hành sự không quy củ, bụng không có chút mực như nàng.

...

Trăng lên cao, ánh trăng sáng trong vằng vặc trút xuống, từ ô cửa sổ chạm trổ hé mở rọi vào thư phòng. Thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh sảng khoái.

Tạ Tuân như thường lệ thắp đèn đọc sách, đọc say mê rồi quên cả thời gian, tay đưa tới ấm trà, mới phát hiện ấm đã cạn.

Hắn đang định gọi người, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gọi ngọt ngào đến sởn gai ốc: "Phu quân ơi~"

“Choang!” Tê huân trong tay ấm trà không cầm vững, rơi xuống án thư, trên đất lăn mấy vòng.

Cái, cái gì thế?!

Hay là vừa rồi xem Thủy Kinh Chú quá mê mải, đầu óc còn chưa tỉnh táo, chợt nghe tiếng kêu không nên xuất hiện bên cạnh mình, hắn lại cảm thấy nổi da gà.

Khương Thư Yểu nghe thấy tiếng động trong phòng, có chút nghi hoặc, đang định mở miệng, mới phát hiện mình suýt quên biến giọng.

Nàng bóp cổ họng: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”

Tạ Huân bình tĩnh lại, nhìn về phía bóng đen mờ ảo in trên cửa.

Khương Thư Yểu?

Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên dáng vẻ của Khương Thư Yểu - trước là dáng ăn tuy không tao nhã nhưng khiến người ta thèm ăn, lại là dáng vẻ đêm đó yên lặng viết chữ trong thư phòng, có thể xem là xuất thủy phù dung, mắt ngọc mày ngài.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 35



Dẫu vậy, nàng vẫn là người cau mày cắn bút viết ra những nét chữ như gà bới. Nói hay thì là phóng khoáng không câu nệ, nói thẳng ra là có chút ngốc nghếch. Sao một Khương Thư Yểu như thế lại có thể phát ra thứ âm thanh kia?

Chẳng lẽ là yêu ma quỷ quái quấy phá?!

"Phu quân à ~ Sao chàng không trả lời ta? Vậy ta vào nhé?" Giọng Khương Thư Yểu nũng nịu, trong lòng thầm nghĩ mãi không nghe thấy tiếng động của Tạ Tuân, chẳng lẽ vừa rồi là hắn ngã đập đầu bất tỉnh rồi sao.

Hina

Câu nói này khiến Tạ Tuân giật mình, hắn vội đứng dậy, ống tay áo quẹt vào giá bút, phát ra tiếng loảng xoảng, bút lông rơi lả tả xuống đất.

Từ trước đến nay hắn gặp chuyện đâu có luống cuống như vậy, trong lòng bực bội dâng trào, quát lên: "Khoan đã!"

Khương Thư Yểu không biết hắn đang làm gì, tay bưng khay mỏi nhừ, bực dọc đi đến cửa, nghĩ cách dùng chân đạp cửa ra.

"Két—"

Cánh cửa đột ngột mở toang, suýt chút nữa Khương Thư Yểu mất đà, ngẩng đầu lên liền đối diện với gương mặt lạnh lùng của Tạ Tuân.

Tuy Khương Thư Yểu thường hay chê bai Tạ Tuân có gương mặt lạnh như tiền, nhưng đó là kiểu quan tài bằng ngọc, vẫn đẹp mắt. Còn bây giờ, gương mặt hắn vẫn lạnh như tiền, nhưng lại tỏa ra âm khí, tựa như một cỗ quan tài mục nát ngàn năm sắp bật nắp sống dậy.

Tạ Tuân dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, tuy là văn quan nhưng quanh năm luyện võ. Đứng gần, hắn cúi đầu nhìn nàng, khí thế nam nhi đặc trưng khiến Khương Thư Yểu có chút run sợ.

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, Khương Thư Yểu mỉm cười ngẩng đầu: "Phu quân, chàng cho ta vào được không?" Tay ta mỏi quá rồi.

Lần này nàng quên mất giọng điệu nũng nịu, nghe bình thường hơn nhiều, Tạ Tuân miễn cưỡng giảm bớt sự khó chịu.

"Nàng có chuyện gì?" Rõ ràng hôm đó hắn còn định sai người canh giữ ngoài thư phòng, nhưng bị nàng làm gián đoạn, quay đầu đã quên mất.

Ngày mai nhất định phải bố trí vài người ở ngoài thư phòng, chuyên chặn Khương Thư Yểu!

"Ta nghĩ chàng đọc sách vất vả, nên làm chút đồ ăn khuya." Nàng bước nửa bước về phía trước, mỉm cười duyên dáng, môi đỏ răng trắng, hạt châu đỏ bên tóc mai lắc lư theo từng bước đi của nàng, uyển chuyển sinh động.

Người ta thường nói ngắm mỹ nhân dưới trăng, nụ cười của nàng khiến Tạ Tuân có chút thất thần, vô thức lùi lại nửa bước.

Nụ cười trên mặt Khương Thư Yểu không thay đổi, nhẹ nhàng lách qua Tạ Tuân, đặt khay thức ăn lên bàn.

"Phu quân, chàng có đói không? Xem thử những món này có hợp khẩu vị không nhé."

Nàng quay đầu lại, ánh nến nhuộm lên gương mặt nàng vài phần dịu dàng.

Tạ Tuân chỉ thất thần trong khoảnh khắc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn nhìn Khương Thư Yểu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nói đúng hơn, có lẽ bây giờ mới là lẽ thường, nàng bất chấp danh tiết lấy cái c.h.ế.t để ép gả cho mình, không đến quấn quýt mới là chuyện lạ.

Tạ Tuân tự nhiên sẽ không mất phong độ mà chấp nhặt với nàng, đồ ăn khuya đã mang đến rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể để nàng mang về sao?

Trước đó vì bị giọng điệu nũng nịu của Khương Thư Yểu làm cho khó chịu, hắn thậm chí còn không để ý đến chiếc khay trên tay nàng. Bây giờ trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, khiến hắn vô thức nuốt nước bọt.

Hắn bước tới, đưa mắt nhìn vào khay thức ăn: "Đều là những gì vậy?"

Khương Thư Yểu không ngờ hắn lại hợp tác như vậy, sắc mặt u ám lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết.

Có lẽ sức hấp dẫn của đồ ăn ngon ai cũng khó cưỡng lại, huống chi Tạ Tuân ở thời hiện đại chỉ là một chàng trai trẻ, đúng vào cái tuổi đói bụng có thể ăn cả con bò, thức khuya đọc sách hao tổn tâm trí, đói nhanh cũng là điều bình thường.

Nàng giới thiệu từng món một: "Đây là mì tương đen, đây là đậu phụ nướng, đây là cánh gà tẩm ướp thì là."

Các món ăn nàng làm luôn có cách chế biến độc đáo mới lạ, dùng những nguyên liệu đơn giản để tạo ra hương vị đặc biệt. Đôi khi các đầu bếp trong những gia đình quyền quý quá chú trọng vào nguyên liệu đắt tiền và cách chế biến cầu kỳ, mà lại bỏ qua hương vị - điều quan trọng và cốt yếu nhất.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 36



Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng: "Cứ để đó, ta đói sẽ ăn."

Thấy hắn không có vẻ gì là đói, Khương Thư Yểu cũng không mong đợi hắn sẽ nể mặt mà ăn ngay. Nàng gật đầu: "Vậy ta xin cáo lui, phu quân xem sách xong thì ăn chút gì lót dạ nhé. Giờ trời đã nóng lên rồi, thức ăn tuy nguội chậm, nhưng ăn đồ nguội không tốt cho dạ dày."

Tạ Tuân đáp lại.

Khương Thư Yểu không khỏi cảm thán, người đọc sách quả nhiên khác biệt, ngay cả h*m m**n ăn uống cũng có thể kìm nén. Bây giờ theo đồng hồ hiện đại là khoảng chín mười giờ tối, trước kia, dù nàng có ăn cơm tối lúc bảy giờ, đến chín giờ cũng phải ăn chút đồ ăn vặt hoa quả cho đỡ thèm, huống chi người thời này quen ăn cơm trước khi trời tối, chín giờ chắc hẳn đã đói lắm rồi.

Sau khi nàng rời đi, Tạ Tuân ngồi xuống trước bàn sách, vừa cầm bút lên đã lại đặt xuống đứng dậy.

Hắn xua đi cảm giác chột dạ vô cớ trong lòng, vén áo ngồi xuống trước bàn ăn, đũa vừa chạm vào cánh gà tẩm ướp thì là thì——

"Phu quân, ngày mai ——"

Khương Thư Yểu đi quá nhanh, suýt quên mất việc quấn lấy làm phiền hắn, trên đường nhớ ra chuyện quan trọng liền vội vàng chạy về, rồi đụng phải cảnh tượng khó xử này.

Tạ Tuân thản nhiên đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Còn chuyện gì nữa?" Thực ra nửa bên mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.

"À... ta muốn hỏi, ngày mai chàng tan làm có về ăn cơm tối cùng ta không?"

"Được." Tạ Tuân đặt hai tay lên đầu gối, dường như trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn khi còn ở Thái học, để che giấu sự xấu hổ.

"Ồ." Khương Thư Yểu cảm thấy kỳ lạ, cũng quên mất mình định làm gì, lại quay đầu bỏ đi.

Để lại Tạ Tuân ở đó hối hận không thôi.

Tạ Tuân ngồi trước bàn im lặng hồi lâu.

Tất nhiên, "hồi lâu" chỉ là cảm nhận chủ quan của hắn.

Đều tại màu sắc của cánh gà nướng quá hấp dẫn.

Lớp da màu nâu đỏ, viền ngoài hơi vàng. Không biết được làm thế nào mà lại có thể bóng loáng mà không hề bị dầu mỡ.

Hắn cắn một miếng, đã hiểu ra. Có lẽ là đã phết một lớp mật ong, mang theo vị ngọt nhẹ, nhưng không quá rõ ràng, chủ yếu là để làm tăng hương vị.

Thịt gà được ướp thì là vừa miệng, nướng lên có hương vị đặc biệt. Hạt thì là rắc trên bề mặt làm cho kết cấu món ăn thêm phong phú, cắn một miếng, đầu lưỡi chạm vào lớp thịt gà bên trong mềm mại và mọng nước, độ chín được kiểm soát hoàn hảo, mềm như đậu phụ, nhưng không quá nhão, không làm mất đi ý nghĩa của việc nướng.

Nhìn sang mì tương đen, cách ăn này có chút lạ lẫm. Không có nước dùng, chỉ có tương đặc sệt, đen sì, nhưng không hề làm mất đi cảm giác thèm ăn, ngược lại còn khơi dậy sự tò mò về hương vị của loại tương đặc quánh này.

Tạ Tuân gắp một đũa, sợi mì quyện chặt vào tương, khó mà tách rời. Hắn xoay đôi đũa, những sợi mì dính chặt vẫn quấn lấy nhau, còn kéo theo một ít mì trong bát lên.

Hắn có chút bực bội, lúc nãy gặm cánh gà cũng đã khá vất vả. Khương Thư Yểu vậy mà không lọc xương gà ra, hắn gắp miếng cánh gà nướng mật ong thơm phức, mấy lần suýt làm bẩn khóe miệng, rơi vào bát.

Nhưng phải thừa nhận, hắn có chút mê mẩn cái cảm giác gặm sạch thịt gà trên xương, ba chiếc cánh gà đã vào bụng, vẫn còn thòm thèm.

Nhìn lại mì tương đen, một cục lớn quấn trên đũa, sau vài lần cố gắng gắp mà không được, hắn bực bội, đành há miệng đưa cả vào miệng.

Hương thơm nồng đậm của tương ngay lập tức tràn ngập khoang miệng.

Cắn một miếng lớn, sợi mì dai mềm quyện với tương đen tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, hương thơm của tương càng nếm càng đậm đà, vị tươi ngon xen lẫn chút hậu vị ngọt ngào, lưu luyến mãi không tan, dường như sau này chỉ có thể cảm nhận được hương vị của tương đen, các hương vị khác đều quá nhạt nhẽo.

Hắn lại cuốn một đũa lớn cho vào miệng, tương đen dính lên khóe miệng, hắn cũng không buồn lau, ba hai đũa đã ăn hết mì tương đen.

Ăn xong còn hơi ngạc nhiên, tuy chỉ là một bát nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi vài đũa đã hết.

Hina

Hắn bưng bát nước dùng mì Khương Thư Yểu để ở góc khay, trên đó rắc hành lá, nhỏ vài giọt giấm thơm, vừa đủ để giải ngấy. Nước dùng ấm nóng trôi xuống cổ họng vào dạ dày, lập tức làm dịu cơn đói.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 37



Uống hết nửa bát nước dùng, vị tương trong miệng cũng tan biến.

Tạ Tuân lại đưa đũa gắp miếng đậu phụ nướng. Bề mặt đậu phụ giòn tan, bên trong mềm mịn, phủ đầy gia vị và hành lá, vài miếng đã hết sạch, vị cay thơm tê tê, nhưng vẫn giữ được hương đậu tươi nguyên bản của đậu phụ.

Ăn xong, uống hết nửa bát nước dùng còn lại, vẫn còn đang hồi tưởng cảm giác thỏa mãn khi đầu lưỡi chạm vào lớp vỏ đậu phụ giòn tan thấm đẫm gia vị.

Nhưng lần này lượng thức ăn có vẻ hơi ít, có lẽ cũng giống như đầu bếp trong cung, theo đuổi sự tinh tế trong từng món ăn nhỏ, chú trọng vào cách bày trí để lại khoảng trống trên đĩa.

Chỉ tiếc là hắn không biết bữa tối của Khương Thư Yểu cũng chỉ có ba món này, nhất thời nổi hứng mang đồ ăn khuya cho Tạ Tuân... rất có thể là những gì còn thừa lại được gom góp lại.

Tạ Tuân bước ra ngoài cửa, gọi một tiếng, lập tức có nha hoàn đang trực chờ để dọn bát đĩa đi.

Ăn xong bữa khuya này, hắn mới mơ hồ nhớ ra, vừa nãy Khương Thư Yểu hỏi hắn cái gì nhỉ? Hình như là mời hắn ngày mai cùng ăn cơm tối với nàng.

Hắn vậy mà lại ngớ ngẩn đồng ý!

Thật là...

Tạ Tuân nét mặt đượm buồn, nào ngờ hắn tự nhận là người biết kiềm chế bản thân.

Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng non sáng tỏ, thở dài một hơi như thể đang dự tiệc.

Không biết ngày mai nàng sẽ nấu món gì, món Ma Bà Đậu Phụ lần trước thật là ngon.

Sáng sớm hôm sau, khi Khương Thư Yểu đang rửa mặt, Bạch Chỉ thuận miệng báo cáo tối qua Tạ Tuân đã ăn hết sạch bữa khuya, đến cả nước canh cũng không còn một giọt, khiến nàng khá ngạc nhiên.

Nàng cũng không hỏi Bạch Chỉ nghe được chuyện này từ đâu, canh đúng giờ liền vội vã đến nhà bếp lớn.

Đã hạ mình đi tìm Tạ Tuân rồi, nịnh bợ lão phu nhân một chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Chính lúc điểm tâm, nhà bếp lớn khói toả nghi ngút, cảnh tượng nhộn nhịp.

Vừa thấy Khương Thư Yểu bước vào, ai nấy đều đưa mắt nhìn sang, kẻ thì ngơ ngác, người tỏ vẻ khinh khi, lại có kẻ tò mò không ngừng dò xét.

Bốn đại nha hoàn theo sau Khương Thư Yểu, đều xuất thân từ Tương Dương bá phủ, kẻ lớn lên trong nhung lụa, ngay cả thần thái cũng toát lên vẻ kiêu sa, ung dung, chỉ riêng chất liệu y phục đã không thể so sánh với thứ người hầu kẻ hạ thường mặc.

Khương Thư Yểu càng thêm đoan trang, quý phái, dù chỉ cài đơn giản một chiếc trâm cài tóc hình hoa, nhưng lại như khoác lên mình cả một bộ y phục lộng lẫy, châu báu đầy đầu, tựa như đóa mẫu đơn phú quý.

Một đoàn người bước vào, rõ ràng không có bao nhiêu phô trương, nhưng khí thế còn hơn cả đại phu nhân.

Dù trong lòng chẳng coi ra gì vị Tam phu nhân có tiếng xấu, không được lòng mẹ chồng này, mọi người vẫn phải cúi đầu hành lễ chờ lệnh.

"Hôm nay điểm tâm chuẩn bị những gì?" Khương Thư Yểu hỏi.

Lập tức có một trù nương tiến lên hành lễ bẩm báo tên các món ăn.

Bấy giờ, cách thức ẩm thực còn đơn giản, chỉ có bậc Hầu tước, quyền quý mới dùng đến cái nồi sắt do Thái Tổ - vị vua cuồng cơ sở hạ tầng - tiện tay sáng chế, bữa cơm thường ngày cứ thích làm món xào. Xào đã đành, lại còn là xào chay, ví như bữa sáng nay có cải thìa xào, thịt gà xào, tôm khô đậu phụ xào.

Nhà bếp lớn ở gần Thọ Ninh đường nhất, Khương Thư Yểu bèn định bụng chuẩn bị bữa sáng cho lão phu nhân ở đây.

Nàng vẫy tay, tiểu nha hoàn theo sau liền bưng một cái thùng gỗ nhỏ tiến lên.

"Đây là bữa sáng ta chuẩn bị, coi như một món chính đi, các ngươi đem đi hâm nóng bên bếp lửa, đợi Bạch Chỉ thêm gia vị bày biện, lát nữa cùng nhau đưa đến Thọ Ninh đường."

"Đây..." Các trù nương đã từng thấy nàng dâu muốn lấy lòng mẹ chồng, nhưng phần lớn chỉ là hầm canh hầm thuốc, còn kiểu mang bữa sáng đến nhà bếp lớn thế này thì đúng là chưa từng có.

"Ta chỉ là để cơm canh ở nhà bếp lớn cho nóng thôi, ở đây gần, dọn lên cũng không sợ nguội. Các ngươi không cần sợ lão phu nhân trách tội, ta sẽ tự nói với người."

Hina

Các trù nương vội vàng nói không dám.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 38



Bạch Chỉ cùng mấy tiểu nha hoàn ở lại nhà bếp lớn, Khương Thư Yểu dẫn những người còn lại đi đến Thọ Ninh đường.

Từ thị và Chu thị vừa đến Thọ Ninh đường, thấy Khương thị, chỉ có Từ thị gật đầu chào hỏi, Chu thị còn chẳng thèm liếc mắt.

Một lát sau, nha hoàn vén rèm, ba người vào vấn an lão phu nhân. Vấn an xong Chu thị liền đi, chỉ có Từ thị mười năm như một ở lại hầu hạ mẹ chồng dùng bữa, bây giờ dĩ nhiên còn kèm theo cả Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu nhìn mà chướng mắt, nhưng lão phu nhân không tiện mất đi phong độ bảo nàng tránh ra chỗ khác kẻo mất ngon, nên cũng không nói gì.

Từ thị dìu lão phu nhân ngồi xuống, sai người dọn cơm, lại thấy hôm nay nha hoàn bưng bê thêm ra một hàng, giống như bên dòng suối róc rách lại đục thêm một con mương nhỏ, thật là lạc lõng.

Nhìn kỹ, người dẫn đầu chẳng phải là đại nha hoàn của Khương Thư Yểu sao.

Từ thị thầm nghĩ, đúng là giống người bên cạnh Khương Thư Yểu, rõ ràng không hợp, nhưng lại mặt mày thản nhiên, ung dung, thật khiến người ta tức chết.

Nàng ta đưa mắt sang Khương Thư Yểu, khó hiểu hỏi: "Đệ muội, đây là thế nào?"

Lão phu nhân cũng nhận ra, chau mày nhìn nàng.

Khương Thư Yểu như chẳng hay biết sự bất mãn của họ, cười hì hì nói: "Con dâu vụng về, muốn hết lòng hiếu kính hầu hạ mẹ chồng, nhưng làm gì cũng không nên hồn, rốt cuộc lại mang tiếng chướng mắt..."

Lão phu nhân và Từ thị cùng chung một suy nghĩ: Biết vậy là tốt.

Chỉ là mặt nàng cũng thật dày, nói ra những lời này còn ra vẻ ấm ức.

"... Cho nên con dâu nghĩ, con ngày thường vốn thích tìm tòi việc ăn uống, chi bằng cứ thêm vào bữa sáng của mẹ vài món. Dù có không hợp khẩu vị, ăn cho mới lạ, ngày nào cũng khác nhau cũng khiến tâm tình thêm phần vui vẻ."

Từ thị nghe đến "ngày nào cũng khác nhau" thì thấy trong lòng bực bội, ai cũng nói Tương Dương bá phủ giàu sang, nào ngờ lại phung phí khoe mẽ đến vậy, chẳng lẽ khi Khương Thư Yểu còn ở khuê phòng, bữa sáng ngày nào cũng khác nhau hay sao?

Lão phu nhân không hề cảm kích: "Bữa sáng có mấy món, đều là lệ thường mấy chục năm của Tạ Quốc Công phủ, con thêm một món, chính là lãng phí."

Khương Thư Yểu vẫy tay gọi Bạch Chỉ tiến lên, nói với lão phu nhân: "Sẽ không đâu, đậu hũ non hôm nay được làm từ đậu nành, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật khéo léo, giá rẻ mà ngon miệng."

(Trong lịch sử, đậu hũ non đã được phát minh từ thời nhà Hán, nhưng ở đây lại không có. Sự khác biệt lớn nhất giữa đậu hũ và đậu hũ non nằm ở bước "điểm thạch cao", và nguyên liệu làm thạch cao cũng sẽ quyết định thành phẩm mềm mịn hay không.

Đậu hũ non và tàu hũ tuy có khác biệt, nhưng không lớn. Dù sao, cả hai đều có thể chiếm một vị trí trong các loại bữa sáng phong phú, đủ để thấy sức hấp dẫn của chúng.)

Bạch Chỉ cung kính hành lễ với lão phu nhân, nàng ấy học quy củ tốt hơn Khương Thư Yểu rất nhiều, động tác hành lễ bày thức ăn có thể nói là mãn nhãn.

Nàng ấy bưng đậu hũ non từ khay lên đặt trên bàn, đậu hũ non trông trắng mịn, múc vào bát một muỗng đầy mà không bị vỡ, mềm hơn đậu hũ, đặc hơn sữa bò.

"Một bát mặn, một bát ngọt, mẹ nếm thử xem bát nào hợp khẩu vị hơn."

Lão phu nhân không muốn thử. Ngươi mang đến ta liền ăn, ta dễ bị lấy lòng vậy sao? Ta thiếu thốn gì món ăn của ngươi?

Nhưng Khương Thư Yểu đứng bên cạnh, tươi cười như hoa, rực rỡ như ánh xuân tháng ba, lão phu nhân thật không nỡ giở tính trẻ con.

Bà thầm nghi hoặc, nàng dâu này rõ ràng xinh đẹp đoan trang, tại sao trước đây chưa từng nghe danh tiếng tốt đẹp của nàng, chỉ toàn nghe người ta nói nàng quê mùa kệch cỡm, xấu xí trăm đường.

Bà vừa nghĩ, vừa đáp lại bằng giọng không mặn không nhạt: "Ừm." Không đụng đến hai bát đậu hũ, cứ tự mình ăn cháo trắng với dưa muối.

Hina

Khương Thư Yểu bị hắt hủi, có chút chán nản, bỗng nhớ đến Tạ Tuân, tuy hắn tính tình lạnh nhạt hay cau có, nhưng ăn gì cũng ngon miệng lại là một ưu điểm lớn.

Bây giờ đã tỏ lòng thành, cũng đã bị làm mặt lạnh, bản thân còn chưa ăn sáng, nếu không ăn đậu hũ non sẽ nguội mất.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 39



nàng cúi người nói: "Đã có đại tẩu hầu hạ, con dâu không ở đây làm chướng mắt thêm phiền lòng nữa. Vẫn mong mẹ nếm thử món con dâu làm, trước kia ở nhà ngoại con dâu rất thích món này, nghĩ biết đâu cũng hợp khẩu vị của mẹ..." Nói dối không chút ngại ngùng, vừa kể khổ vừa tỏ ý thân thiết, hết đòn này đến đòn khác.

Lão phu nhân đã quen nhìn thấu những lời bóng gió và những toan tính ngầm, nhưng chưa từng thấy kiểu lấy lòng trắng trợn dựa hoàn toàn vào da mặt dày như vậy.

Khương Thư Yểu chuồn đi mất, vui vẻ chạy đi ăn sáng cho nóng, để lại lão phu nhân ngồi đó tự vấn bản thân có phải đã quá nghiêm khắc hay không.

Bà có con gái yêu Tạ Bội được nuông chiều từ nhỏ, không chịu nổi khi người ta nhắc đến tình mẫu tử. Chắc hẳn Khương Thư Yểu cũng hết lòng muốn lấy lòng, bà cố tình gây khó dễ như vậy có khác gì những bà mẹ chồng độc ác kia đâu.

Nhìn bước chân Khương Thư Yểu vội vã, lảo đảo khi rời đi, hẳn là trong lòng cũng buồn tủi lắm.

Tranh luận ngọt mặn, một trong những cuộc chiến nổi tiếng trên mạng. Trong chuyện ăn uống, những người sành ăn tuyệt không chịu nhường bước, phe ngọt phe mặn cãi nhau mấy năm trời cũng chẳng phân định thắng thua.

Đậu hũ non mặn, rắc lên hành lá, cải bẹ băm nhỏ, rưới nước tương, dầu ớt, thêm một chiếc quẩy chiên giòn rụm nóng hổi, đủ khiến người ta hạnh phúc đến mức sinh ra ảo giác "Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng".

Còn đậu hũ non ngọt dễ dàng thu hút những người hảo ngọt, đậu hũ non mềm mịn nóng hổi rưới nước đường, tan ngay trong miệng, mang theo hương đậu thanh mát, vừa có thể coi là món chính, lại vừa là một món tráng miệng.

Hina

Lúc này đã có đường đỏ xuất hiện, được làm từ mía, nguyên liệu tự nhiên, vị ngọt thanh thơm. Trong "Bản thảo cương mục" từng ghi chép về đường đỏ "đông lại thì như đá, tơi ra thì như cát. Đường tính ấm, hòa tỳ, nhuận can", có giá trị dược liệu.

Khương Thư Yểu làm cả hai loại, chỉ xem loại nào hợp khẩu vị của lão phu nhân.

Lão phu nhân ăn bữa sáng không có gì mới mẻ, tuy không nhìn đến hai bát đậu hũ non kia, nhưng trong lòng cứ canh cánh mãi, cả bữa ăn không được thoải mái.

Từ thị đứng bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng bữa, tự nhiên không cần lo lắng có người phát hiện nàng ta đang lén nhìn bát đậu hũ kia - đậu hũ trắng nõn nà run rẩy kia rưới lên là đường đỏ sao, trông có vẻ mềm mịn hơn cả đậu hũ, không biết ăn vào sẽ như thế nào.

Từ thị chỉ cần tưởng tượng đến vị ngọt của nước đường hòa quyện với đậu hũ nóng mềm mịn hơn cả đậu hũ đã phải nuốt nước miếng.

Nàng ta là một nàng dâu hiếu thảo hầu hạ mẹ chồng nhiều năm, đương nhiên nhìn ra sự không thoải mái của lão phu nhân, nhưng nàng ta sẽ không nhiều lời, càng không giúp Khương Thư Yểu lấy lòng lão phu nhân.

Nàng ta liếc mắt về phía đậu hũ non ngọt, thầm nghĩ nguội rồi chắc không ngon đâu.

Hai người đang suy nghĩ riêng, bỗng có người vội vã chạy vào từ ngoài.

"Mẹ!" Tạ Bội chưa thấy người, tiếng đã đến trước.

Tạ Bội xông vào, thấy lão phu nhân vẫn còn đang dùng bữa sáng, bèn qua loa hành lễ vấn an, rồi cười hì hì lại gần.

Lão phu nhân vốn cưng chiều nàng ta, thấy vậy bất lực nói: "Sao hôm nay dậy sớm thế?"

"Mẹ, mẹ quên rồi sao, hôm nay con phải đi đánh mã cầu với mấy người Hoắc Uyển Dao."

"Nha đầu này." Lão phu nhân chọc chọc vào trán nàng ta: "Ngày thường có thấy con không ham ngủ đâu."

Tạ Bội rụt đầu né tránh: "Con chỉ đến nói với mẹ một tiếng, con sắp ra ngoài rồi."

"Gấp gáp cái gì, đã ăn sáng chưa?" Lão phu nhân liếc mắt đã nhìn thấu Tạ Bội vừa mới dậy, đoán chắc nàng ta định ăn tạm chút bánh ngọt trên đường là xong.

"Chưa ạ..." Tạ Bội miễn cưỡng trả lời, mẹ nàng ta mà biết nàng ta chưa ăn sáng chắc chắn sẽ không cho đi.

Quả nhiên, vừa dứt lời lão phu nhân đã sai người dọn cơm.

Tạ Bội đang vội vàng, nào có thời gian đợi nha hoàn đi tới đi lui nhà bếp lớn dọn cơm, thấy trên bàn có hai bát đậu hũ non, liền nói: "Con ăn cái này được không, đây là gì vậy? Trước giờ chưa thấy bao giờ."
 
Back
Top Bottom