Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 20



Khương Thư Yểu hít một hơi thật sâu, mê trai đến mức này, thật là dữ dội...

"Lúc đó nô tỳ cũng ở đó, khi mấy vị công tử rơi xuống nước có người nhảy xuống cứu người, trong đó có đại công tử." Người Tạ gia đều sinh ra tuấn tú, Bạch Chỉ nhìn thêm vài lần liền nhớ kỹ dung mạo của hắn ta. Sau khi Khương Thư Yểu gả vào đây, Bạch Chỉ luôn ở bên cạnh nàng, ngày đầu tiên tân nương dâng trà nàng ấy đợi ở ngoài Thọ Ninh đường, không gặp các công tử khác của Tạ phủ, hôm nay là lần đầu tiên gặp.

Quá mất mặt, Khương Thư Yểu chỉ nghe nàng ấy miêu tả thôi đã thấy khó chịu: "Chỉ nhìn thôi cũng không sao chứ."

"Tiểu thư à, người quên rồi sao, người còn ngâm thơ cùng quận chúa nữa."

Khương Thư Yểu nghe mà sấm sét ngang trời, vậy ra là cô nương da mặt dày, mê trai không biết ngượng, ăn vạ lăn lộn để được gả cho Tạ Tuân, thế mà còn dám trêu ghẹo cháu trai của người ta?

Ôi chao... Số Tạ Tuân thật là quá khổ.

Nghĩ lại vừa rồi mình nói bừa nói phứa đốp chát Tạ Tuân, không khỏi có chút áy náy.

Nàng gãi gãi đầu, nhìn quanh một vòng nhà bếp, sờ sờ cằm: "Vậy tối nay ta xin lỗi chàng vậy."

Tiền mua đồ cho căn bếp nhỏ của Khương Thư Yểu đều lấy từ sổ sách của nàng, ma ma đi chợ cũng là do Tương Dương Bá phủ mang đến, giàu có lắm, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có đủ cả.

Nhìn nguyên liệu phong phú, nàng chợt nảy ra ý hay: "Làm món lẩu cay Tứ Xuyên vậy." Lúc ăn cơm trưa, nàng thấy Tạ Tuân cứ gắp Ma Bà Đậu Phụ và Thủy Chử Ngư Phiến, hẳn là rất thích đồ ăn mặn cay.

Dù có kén ăn đến mấy cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lẩu cay Tứ Xuyên, các loại nguyên liệu chỉ cần qua sơ chế đơn giản là chần hoặc chiên qua dầu, giữ được hương vị nguyên bản nhất của thực phẩm. Nấu một nồi lớn đủ cả mặn lẫn chay, sẽ không có cảm giác nhạt nhẽo như chỉ ăn rau, cũng không có cảm giác ngấy như chỉ ăn thịt. Đổ tất cả vào chảo đáy cay xào đều, để dầu cay thơm ngấm vào từng miếng nguyên liệu. Trước khi bắc ra rắc một lớp mè trắng lên trên, múc ra một bát đầy, ăn kèm cơm trắng, đủ để người ta thỏa mãn.

Trời đã xế chiều, Tạ Tuân vẫn còn ở thư phòng đọc sách, tiểu tư thân cận đến hỏi có dọn cơm không, hắn gật đầu đồng ý.

Từ khi cưới Khương Thư Yểu, hắn luôn ngủ ở thư phòng, ăn cơm ở sảnh đường, Khương Thư Yểu cũng biết ý, sinh hoạt ăn uống đều ở Đông sương phòng, chưa từng đến làm phiền.

Bữa tối ở Tạ Quốc Công phủ luôn đơn giản thanh đạm theo khẩu vị của lão phu nhân, nhưng bữa tối đơn giản thôi mà hầm cháo cũng dùng nước cốt gà ninh cả ngày.

Nha hoàn nhanh nhẹn bày cháo và mấy món ăn kèm lên, Tạ Tuân đang định dùng bữa, bỗng nghe thấy một trận ồn ào quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy từ xa Khương Thư Yểu bưng một cái chậu lớn chạy về phía này.

Tiểu tư muốn ngăn lại, vừa mới giơ tay lên, Khương Thư Yểu đã chạy như bay qua, nghênh ngang vào sảnh đường, "bộp" một tiếng đặt chậu xuống, kêu lớn: "Nóng quá nóng quá!"

Tạ Tuân cầm đũa, ngây người.

Khương Thư Yểu người này, nói hay thì là nhiệt tình dễ gần, nói khó nghe thì là mặt dày, ngồi xuống đối diện Tạ Tuân, nhìn món ăn trên bàn: "Buổi tối ăn đơn giản vậy sao."

Hina

Tạ Tuân đang định mở miệng, bốn nha hoàn của Khương Thư Yểu nối đuôi nhau vào, nhanh nhẹn đặt xuống hai bát cơm và đồ uống ngọt, hành lễ rồi lui ra.

Trong lòng Khương Thư Yểu cũng có chút thấp thỏm, dù sao cũng chưa nắm rõ tính tình của Tạ Tuân. Nàng cười nói: "Làm bữa tối hơi nhiều, nên mang qua đây ăn cùng chàng."

Quả thật là nhiều, Tạ Tuân còn không biết trong phủ có cái chậu sứ lớn như vậy.

"Đây là lẩu cay Tứ Xuyên, ta thấy chàng thích ăn cay, nên đặc biệt làm, nhân tiện xin lỗi vì chuyện trêu ghẹo chàng trước mặt hai cháu trai hôm nay."

Tạ Tuân buông đũa, xoa xoa mi tâm: "Ta không hề giận, nàng không cần xin lỗi... thôi, tùy nàng vậy."

Mùi thơm nồng của gia vị cay xộc vào mũi, hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào.

Hắn chưa từng thấy các loại nguyên liệu lộn xộn nấu chung thành một chậu lớn như vậy, không có bày biện, nhìn qua thật sự không đủ tinh tế tỉ mỉ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 21



Nhưng không thể phủ nhận, các loại nguyên liệu đủ màu sắc được phủ lên lớp dầu cay đỏ tươi trông thật bắt mắt, so với những món ăn cầu kỳ nhạt nhẽo ngày thường, món này khiến người ta tò mò về hương vị của nó hơn.

"Vậy thì ăn thôi." Khương Thư Yểu không khách sáo với hắn nữa, một tay bưng bát cơm, một tay gắp thức ăn, ăn uống vui vẻ.

Tuy thiếu đi một số loại gia vị so với thời hiện đại, nhưng hương vị không hề kém cạnh chút nào, đặc biệt là nguyên liệu tự nhiên thời cổ đại có hương vị ngon hơn thời hiện đại rất nhiều.

Tạ Tuân thấy nàng ăn ngay, nhìn quanh một lượt, vậy mà đến cả đũa chung cũng không có.

Tư thế ăn uống của Khương Thư Yểu tuy không đúng quy củ, nhưng ăn rất ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn, hai má phồng lên khiến người ta cũng thấy thèm ăn.

Hắn do dự một chút, gắp một miếng củ sen. Miếng củ sen được phủ dầu cay có màu đỏ tươi, trên mặt dính mè trắng, nhai kỹ, giòn giòn, vị vừa cay vừa đậm đà, sau khi vị cay tan đi còn đọng lại chút hậu vị ngọt nhẹ.

Hắn vội gắp một đũa cơm trắng để át đi vị cay, hạt cơm thơm ngọt dẻo dai, nóng hổi, lại được miếng củ sen cay vừa rồi làm nổi bật lên hương vị ngon lành trước đây chưa từng cảm nhận được.

Hắn nhìn vào nồi lẩu cay Tứ Xuyên, đủ loại nguyên liệu lẫn lộn, không biết nên chọn món nào.

Tùy ý gắp một cọng cải thìa, màu xanh mướt như ngọc. Cho vào miệng nhai, phần gốc giòn ngọt, mang theo vị ngọt thanh mát, còn phần lá lại hoàn toàn trái ngược, thấm đẫm dầu cay và vị ngọt của các loại thịt khác, mặn đậm đà, chàng lập tức ăn một miếng cơm trắng lớn, trộn lẫn vào nhau nhai, dầu từ rau thấm vào cơm, vị mặn được trung hòa, chỉ còn lại hương vị thơm ngon cay nồng, dư vị kéo dài.

Đang nhai, bỗng cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của Khương Thư Yểu, ngẩng đầu lên nhìn nàng, giữa hai người dâng lên một sự im lặng kỳ lạ.

Thật sự là dáng vẻ ăn cơm của Tạ Tuân quá quy củ, lưng thẳng tắp, vai mở rộng, gắp thức ăn gắp cơm từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm, thần thái lạnh lùng điềm tĩnh, ngay cả ăn cơm cũng toát lên vẻ tiên khí phiêu dật.

Khương Thư Yểu rút lại lời nhận xét "sắc đẹp mĩ vị", mỹ nhân tuy đẹp, nhưng chẳng hề làm tăng thêm khẩu vị chút nào.

"Sao cứ nhìn ta mãi thế?" Bị nàng nhìn chằm chằm khiến Tạ Tuân cả người không thoải mái, nuốt xong thì ngồi im không động đậy, không gắp thêm thức ăn nữa, cuối cùng thật sự không chịu nổi đành phá vỡ quy tắc "ăn không nói".

"Không có gì, chàng cứ ăn tiếp đi." Khương Thư Yểu thật sự bất lực, một người ăn lẩu cay Tứ Xuyên vậy mà có thể ăn ra cái dáng buông đũa là muốn ngâm thơ, thật là quá kỳ quái!

Phải làm sao đây, thật muốn xem hắn ăn xiên que sẽ như thế nào.

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, thấy Tạ Tuân gắp một con tôm vào bát, nàng nhíu mày.

Khương Thư Yểu chỉ rút chỉ lưng tôm, còn Tạ Tuân từ nhỏ đến lớn ăn tôm đều được làm sạch sẽ, gặp phải con tôm còn nguyên đầu đuôi nhất thời không biết ăn thế nào.

Hina

Hắn không thích có người đứng bên cạnh khi ăn cơm, bây giờ đến cả người bóc tôm cũng không có.

Khương Thư Yểu không biết nói gì cho phải, gắp một con tôm, nói với hắn: "Xem ta ăn thế nào nhé."

"Cắn đầu... cắn đuôi... vỏ giòn lắm, chạm nhẹ là bong ra." Nàng vừa nói vừa làm mẫu: "Thấy chưa, thế là bóc xong rồi."

Khóe mày Tạ Tuân giật giật, dáng vẻ này thật quá bất nhã!

Khương Thư Yểu mặc kệ hắn nghĩ gì, lại bắt đầu ăn như gió cuốn, Tạ Tuân do dự một hồi cũng học theo nàng. Khi đi du ngoạn bên ngoài hắn cũng chưa từng câu nệ như vậy, quá câu nệ ngược lại thành cổ hủ.

Sau khi ngộ ra, hắn học theo động tác của nàng Thư Yểu, dùng răng bóc vỏ tôm. Con đầu tiên bóc thật khó khăn, con thứ hai miễn cưỡng quen tay, con thứ ba dần dần trôi chảy... Cũng chẳng biết đã bóc bao nhiêu con, trên đĩa dần dần chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Khương Thư Yểu cắm cúi ăn cơm, một lát sau phát hiện điều bất thường, sao trong nồi không còn một con tôm nào?!

Nàng đưa mắt nhìn về phía Tạ Tuân, ai da tất cả đều đã vào bụng hắn rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 22



Nàng tăng tốc độ, càng ăn càng nhanh, Tạ Tuân bị nàng ảnh hưởng, cũng theo đó tăng tốc, hai người ăn đến toát mồ hôi hột, chỉ thiếu nước vùi đầu vào bát cơm.

Cuối cùng thật sự không thể ăn thêm được nữa, Khương Thư Yểu mới buông đũa, nhìn vào thức ăn trong chậu, chỉ còn lại đáy. Lúc mới ra khỏi nồi, nàng còn nghĩ đã làm quá nhiều, ước chừng nàng và Tạ Tuân chỉ có thể ăn hết một nửa, không ngờ người này lại ăn khỏe như vậy.

Ăn xong, Khương Thư Yểu đi dạo trong sân để tiêu cơm, Tạ Tuân lại trở về thư phòng đọc sách, đợi đến khi trong sân không còn bóng dáng nàng mới lén lút ra khỏi thư phòng.

Hắn còn no căng hơn cả Khương Thư Yểu, hôm nay ở Tương Dương Bá phủ đã ăn rất nhiều, buổi tối lại thêm một bữa, đủ lượng ăn hai ngày rồi.

Hina

Tạ Tuân ra khỏi viện đi vòng vòng ngoài sân một vòng, vừa mới thấy thoải mái một chút, đã bị đại ca và nhị ca đang ngắm trăng ở đình bên cạnh rừng trúc nhỏ giữ lại đánh cờ, hai tên kỳ thủ dở tệ đánh một lúc là cả canh giờ, ngồi lâu đến mức Tạ Tuân đau quặn cả dạ dày.

Trở về thư phòng rửa mặt lên giường, trở mình mãi vẫn không ngủ được vì no, hắn bèn đứng dậy ra ngoài luyện kiếm một lúc, gió đêm thổi qua, càng thêm tỉnh táo.

Sau một hồi lăn lộn như vậy, mãi đến canh tư mới ngủ được, mà ngày hôm sau hắn còn phải trực ban, đương nhiên là dậy muộn.

"Gia, mang theo chút điểm tâm ăn dọc đường đi ạ." Tiểu tư thân cận Tri Nghiên vừa chạy theo vừa gọi.

Tạ Tuân vừa đi vừa chỉnh tay áo, đáp: "Không ăn nữa."

"Gia, dù sao cũng nên lót dạ một chút ạ."

"Không cần đâu." Tạ Tuân đi đến cửa rồi lại quay trở lại, suýt nữa đụng phải Tri Nghiên: "Ngọc bội của ta đâu?"

"Đây đây ạ." Tri Mặc từ sau bình phong chạy ra, đưa ngọc bội cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân đeo ngọc bội vào, vội vã đi ra ngoài.

Tri Nghiên vẫn còn đi theo sau lải nhải: "Vậy gia đi ngang qua cuối ngõ thì rẽ vào mua một cái bánh nướng cũng được ạ."

Tạ Tuân không kiên nhẫn: "Biết rồi."

Chủ tớ một người đi nhanh một người đuổi theo, cách đó không xa truyền đến một giọng nói tò mò: "Ơ, chàng cũng ngủ dậy muộn à?"

Tạ Tuân vội vàng dừng lại, nghiêng người nhìn sang.

Khương Thư Yểu mỗi tay cầm một cái bánh cuốn, khóe miệng dính tương, miệng vẫn còn nhai, má phồng lên như chuột đồng.

Đằng sau nàng đi theo bốn nha hoàn, mỗi người một cái, ăn rất vui vẻ.

"Ta không phải ngủ nướng." Tạ Tuân bất lực giải thích.

Khương Thư Yểu một vẻ "ta hiểu rồi", như các đại nương sáng sớm đi dạo, nhiệt tình trò chuyện: "Này, còn chưa ăn phải không, có muốn một phần không?"

Tạ Tuân đang định từ chối, Khương Thư Yểu đã đưa phần bánh cuốn đang cầm trên tay trái cho hắn: "Cho."

Tạ Tuân bị ép nhận một phần, giấy dầu cắt lớn, gấp một cái cuộn một cái, vừa vặn nhét vào tay áo.

Hắn không kịp trì hoãn, đành phải cảm ơn, vội vàng đi mất.

Khương Thư Yểu nhìn bóng lưng hắn rời đi, cảm thán: "Không cần đi làm thật tốt quá."

Nàng cắn một miếng lớn bánh cuốn, ừm... Thiếu vị, vẫn phải cuốn thêm que cay mới ngon.

Nhớ năm nào quán bánh cuốn trước cổng trường, cách xa đã ngửi thấy mùi thơm, vỏ bánh tráng mỏng mềm, đập một quả trứng, mùi trứng thơm ngát, phết tương, rắc hành lá, kẹp que cay, giăm bông, rau diếp và đồ chiên giòn, một miếng cắn xuống hơi nóng bốc lên trong miệng, vừa há miệng thở vừa chạy đến trường, ba chân bốn cẳng ăn xong, trong đầu chỉ nghĩ lần sau nhất định phải bảo ông chủ cho thêm đồ chiên giòn.

"Thế nào?" Nàng quay đầu hỏi mấy nha hoàn.

"Ừm, ngon, vị này thật mới lạ."

"Tương cũng ngon, thêm chút vào cháo chắc còn tuyệt hơn."

"Nô tỳ thích cái giòn giòn bên trong, cắn vào kêu rắc rắc."

Khương Thư Yểu bị chọc cười: "Ngon là được, ăn xong ta lại tráng thêm mấy cái."

...

Tạ Tuân thấy trời còn sớm, thở phào nhẹ nhõm, thả chậm tốc độ ngựa, rẽ từ cuối phố.

Hắn buông dây cương, để ngựa tự tìm đường về hoàng thành, rồi lấy chiếc bánh cuốn còn nóng hổi ra khỏi tay áo.

Đằng sau có người gọi hắn: "Bá Uyên!"

Hắn khựng lại, người kia đã phi ngựa tới, thấy hắn cầm bánh trong tay, cười nói: "Huynh cũng chưa ăn sáng à."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 23



Người này là đích tôn của thừa tướng, làm việc ở Giám sĩ phủ cùng hắn, hai người từ nhỏ chơi với nhau lớn lên, vòng vo cũng có thể coi là biểu huynh đệ.

"Ta cũng vậy, vừa mua bánh nướng thịt dê ở cuối ngõ." Hắn ta lắc lắc chiếc bánh nướng trong tay, cắn một miếng: "Huynh mua cái gì vậy?"

Tạ Tuân lắc đầu: "Không phải mua, mang từ nhà đi."

Lâm Thành hâm mộ nói: "Haiz, mấy tiệm bánh ở cuối ngõ ta đều ăn chán rồi, giá mà phòng bếp lớn nhà ta cũng làm bánh cho ta thì tốt biết mấy, tiếc là mẹ ta cứ dặn đi dặn lại, bảo ta dậy sớm một khắc ăn cơm, đừng có mua bánh ngoài đường ăn."

Tạ Tuân nghe hắn ta hiểu lầm, cũng không tiện giải thích là do Khương Thư Yểu ép đưa cho, đành phải cười trừ.

Lâm Thành cũng không hỏi thêm nữa, ngậm miệng bắt đầu gặm bánh.

Tạ Tuân cũng ăn cùng hắn, cắn một miếng bánh cuốn, cảm giác thật lạ, đặc biệt là lớp vỏ mỏng chiên giòn, cắn một cái liền phát ra tiếng giòn tan.

Mùi tương đậm đà, lớp thịt thăn trong cùng được chiên vàng bên ngoài, bên trong thịt mềm ngọt, cắn vỡ ra nước thịt thơm ngon tràn ra trong miệng, làm đầu lưỡi tê dại.

Hình như hắn đã hiểu vì sao Lâm Thành thích vừa cưỡi ngựa vừa ăn sáng rồi.

Kinh thành lúc rạng sáng còn chưa náo nhiệt, trên đường thưa thớt người qua lại, tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ lẫn vào tiếng rao hàng và tiếng chim hót, khói bếp lẫn sương mù, không che được màu xanh cây cối xa xa. Cứ để mặc con ngựa thong thả bước, cắn một miếng bánh cuốn nóng hổi, thưởng thức chính là một phần khói lửa nhân gian.

Lâm Thành ăn miếng cuối cùng của bánh nướng, tặc lưỡi, phàn nàn: "Thịt dê này cho càng ngày càng ít." Nói xong, liếc nhìn bánh cuốn trong tay Tạ Tuân: "Bá Uyên, bánh của huynh cuốn gì vậy?"

Tạ Tuân đáp: "Bánh trứng, thịt, rau."

"Ta nghe huynh cắn kêu rắc rắc, đó là gì vậy?"

"Chắc là đồ bột chiên giòn gì đó."

"Ồ ~ Vậy mai phủ nhà huynh còn làm không, có thể mang cho ta một cái không?"

Tạ Tuân do dự: "Không biết, chắc là không làm nữa."

"Thôi được, nếu có làm thì mang cho ta một phần."

Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau cưỡi ngựa đi xa về hướng hoàng thành.

Quả nhiên, ngày hôm sau Khương Thư Yểu không dậy sớm, Tạ Tuân không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm, nếu nàng làm thật, hắn cũng không mở miệng được để xin hai cái bánh.

Khương Thư Yểu sống ở Thính Trúc viện, ngày ngày ăn uống ngủ nghỉ, cuộc sống nhỏ nhàn nhã vô cùng, ngoài việc bị ma ma đốc thúc quản lý sổ sách cửa hàng hồi môn, có thể nói là cuộc sống nhàn hạ đến mức nhàm chán.

Người ta một khi rảnh rỗi, liền thích mày mò đồ ăn ngon. Lần trước bảo Bạch Chỉ mua sữa bò, kem tươi về, nàng liền bắt đầu làm bánh ngọt kiểu Tây.

Hina

Thời cổ đại tuy thiếu dụng cụ, nhưng nhân lực dồi dào. Bốn nha hoàn thay phiên nhau, hai canh giờ cuối cùng cũng đánh bông được một chậu lòng trắng trứng lớn, lò nướng bánh xây lần trước đã phát huy tác dụng, cho hỗn hợp bánh vào nướng, không lâu sau cả viện đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.

Mọi người trong viện ngửi thấy thèm thuồng, đợi đến khi bánh ra lò, Khương Thư Yểu chia cho mỗi người một miếng nhỏ, tiện thể sai người mang cho hai cháu trai đại phòng một ít.

Từ thị gần đây sống khá thoải mái, lần trước sau khi gọi cặp song sinh về từ chỗ Khương Thư Yểu, hai đứa ngoan ngoãn đồng ý không đến tìm nàng ta nữa, Khương Thư Yểu cũng yên tĩnh ở trong viện của mình không ra ngoài quậy phá, mấy ngày trôi qua, trong phủ như thể không có người này vậy.

Nói nàng ta hận Khương Thư Yểu thì cũng không đến mức, chỉ là chán ghét mà thôi. Hiện tại cả kinh thành đều đang chờ xem trò cười của Tạ Quốc Công phủ, đoán xem khi nào Tạ Tuân sẽ viết hưu thư. Con trai trưởng của nàng ta cũng đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, nhưng vì có trò cười Khương Thư Yểu ở đó, người khác nhắc đến con trai trưởng của nàng ta, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tài năng phong độ của hắn ta, mà là "Tạ Diệp chính là cháu trai của Tạ Tuân, người lấy Khương Thư Yểu đó sao?"

Nàng ta nghĩ vậy, lại thấy bực bội, vẫy tay gọi nha hoàn: "Gần đây bên đó không có động tĩnh gì chứ?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 24



Nha hoàn còn chưa kịp trả lời, có người từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: "Phu nhân, có người của viện Tam phu nhân, nói là mang chút điểm tâm đến cho hai vị tiểu công tử."

"Điểm tâm?" Từ thị cười khẩy trong lòng, đại phòng của bọn họ thật sự không thiếu. Tạ Diệp thương yêu hai đệ đệ, mỗi lần ra ngoài đều mang về cho chúng nếm thử chút điểm tâm mới của Bát Bảo phường. Nàng ta cũng thích đồ ngọt, trên bàn mỗi ngày đều bày đủ loại bánh ngọt khác nhau, nhưng hai đứa trẻ lại không thích ăn lắm, mỗi lần đều phải dỗ dành mới chịu ăn.

"Được, phu nhân, vậy người xem..."

Từ thị phẩy tay, không quan tâm lắm: "Mang qua đó đi, dù sao cũng không thể trả lại cho nàng ta. Nhưng đừng nói nhiều, nếu A Chiêu và A Diệu không muốn thử, cũng đừng ép buộc."

Nha hoàn vâng dạ, dẫn nha hoàn của Thính Trúc viện đến phòng luyện chữ của Tạ Chiêu và Tạ Diệu, để người ta đặt bánh ngọt lên bàn trà bên cạnh rồi lui xuống.

Từ thị bỏ qua chuyện này, tiếp tục kiểm tra sổ sách. Hai nén nhang sau, Tạ Chiêu chạy lạch bạch đến, nhào vào lòng nàng ta.

Từ thị đẩy nó ra, nghiêm mặt dạy dỗ: "Sao lại quên quy củ lễ nghi, con đã khai tâm rồi, không còn là trẻ nhỏ nữa."

Tạ Chiêu vẫn cười hì hì, lại gần lần nữa, giơ tay lên, nũng nịu: "Mẹ, ăn bánh ngọt."

Từ thị ngoài mặt quát mắng, trong lòng lại tan chảy, không nhìn xem nó đưa đến miệng là bánh gì, cứ thế cắn một miếng từ tay nó, vào miệng mới phát hiện cảm giác không đúng.

Khác với cảm giác đặc mịn của bánh ngọt trước đây, bánh này cực kỳ bông xốp mềm mại, tinh tế ngọt ngào, mang theo hương sữa nhàn nhạt.

Nàng ta cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Tạ Chiêu, đây là kiểu dáng nàng ta chưa từng thấy bao giờ. Màu vàng nhạt, phần đáy có màu nâu, trông rất bông xốp.

"Ngon không?"

Trong miệng còn lưu lại hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, bánh có kết cấu mịn màng, không cần trà thanh để át đi như những loại bánh đặc thường ăn.

Từ thị đáp: "Ngon."

Mắt Tạ Chiêu cười thành hình trăng khuyết: "Vậy mẹ ăn thêm miếng nữa."

Các nha hoàn đều bị dáng vẻ của tiểu hài tử chọc cười, nịnh nọt: "Tiểu thiếu gia thật hiếu thảo, có đồ ngon đều nghĩ đến phu nhân."

Lời này Từ thị thích nghe, nàng ta cười tủm tỉm cắn thêm một miếng nữa, từ từ thưởng thức chiếc bánh này. Hình dáng độc đáo, hương vị đặc biệt, là bánh ngọt mới của Bát Bảo phường sao? Không, có lẽ là Trân Quả lâu...

Từ thị đang suy nghĩ, nghe Tạ Chiêu nói: "Đây là Tam thẩm mẫu vừa sai người đưa tới, con mới ăn một miếng liền mang đến cho mẹ ăn."

Khoan đã.

Tam thẩm mẫu?

"Khụ khụ!" Từ thị đột nhiên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng: "Khụ, nước... khụ... nước..."

Tạ Tuân đạp bóng chiều tà về, trong sân viện, Khương Thư Yểu đang ngồi hóng mát.

Hạ chí gần kề, màn trời tựa gấm, muôn vì tinh tú điểm xuyết, dải ngân hà ánh tím huyền ảo ẩn hiện, khiến người ta không khỏi cảm thán sự bao la của vũ trụ.

Khương Thư Yểu nằm trên ghế đu đưa, lúc thì trầm ngâm về không gian và thời gian, lúc lại lẩm bẩm: "Mùa hè là mùa tuyệt nhất để ăn khuya, nào là miến chua cay, tôm hùm đất, đồ nướng, xiên que chiên, phở xào, rồi chè thạch với nước đường đỏ rắc đậu phộng và nho khô, a... không thể thiếu bia lạnh ướp đá nữa."

Tạ Tuân cũng chẳng biết nàng tìm đâu ra cái ghế đu này, từ khi gả về chưa từng câu nệ chút nào.

Hina

Kế bên, mấy nha hoàn đang ngồi trên ghế đẩu đánh kem, thấy Tạ Tuân đến thì giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Khương Thư Yểu đang mơ màng giữa trời đất, nghe tiếng các nàng hành lễ thì khựng lại một chút, còn chưa kịp ngồi dậy thì Tạ Tuân đã tiến đến bên ghế, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Hắn mày rậm mắt sáng, khí chất xa cách, khi cúi nhìn người toát lên vẻ uy nghiêm trầm tĩnh lạnh lùng. Thế nhưng Khương Thư Yểu như không hề hay biết, đột ngột đứng dậy khiến ghế đu lắc lư trước sau.

"Để dành cho chàng hai miếng bánh, một miếng có kem, trên bàn đấy." Nàng cười nói, những hạt châu trên cây trâm cài tóc đen nhánh lắc lư.

Vẻ tự tại, thoải mái hào phóng của nàng khiến Tạ Tuân có chút bất lực.

Nàng mới gả về chưa lâu, hắn đã dần quen với sự nhiệt tình của nàng, nghe vậy gật đầu, do dự một chút rồi vẫn cầm miếng bánh trên bàn đi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 25



Nàng có ý tỏ lòng tốt, hắn cứ từ chối mãi cũng không ổn. Nhưng nghĩ đến quá khứ đầy tai tiếng của nàng, cùng với việc nàng bất chấp thể diện đeo bám mình, Tạ Tuân lại cảm thấy không thoải mái.

Đi đến cửa tiểu viện, Tạ Tuân quay đầu lại nhìn thấy nàng nằm trên ghế đu một cách lôi thôi, không khỏi đau đầu. Nếu nói nàng một lòng say mê hắn, thì những hành động trước đây của nàng lại không giống như vậy, nhưng nàng thực sự đã bất chấp thể diện để sử được hắn, thật là khó hiểu.

Tạ Tuân cũng chẳng muốn bận tâm đến những chuyện rắc rối này, nhìn chiếc bánh có hình thù kỳ quặc, hắn thở dài: Thôi thì cứ đối đãi chân thành vậy.

Hắn gạt bỏ tạp niệm, trở về thư phòng đọc sách, một lúc sau cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn gọi người chuẩn bị nước tắm.

Tắm xong, bụng có chút trống rỗng, ánh mắt lướt qua chiếc bánh trên bàn, hắn khựng lại một chút, rồi vẫn bước tới cầm một miếng cho vào miệng.

Không biết có phải vì vốn đã hơi đói hay không, mà bánh ăn vào miệng thơm mềm vô cùng. Ngọt mà không ngấy, kết cấu bông xốp, hương sữa đậm đà, ăn xong còn lưu lại dư vị thơm tho, khiến hắn thèm thuồng.

Hắn cầm miếng bánh còn lại có lớp nhân màu trắng sữa ở giữa, tò mò quan sát. Lớp nhân trắng này trông có vẻ cứng, nhưng ấn nhẹ vào lại thấy mềm mại trơn mượt, khiến hắn nhớ đến những đám mây trên trời, ngày bé hắn thường nhìn mây mà thèm thuồng.

Hắn đưa bánh vào miệng, cắn nhẹ hai cái, hương sữa nồng nàn lan tỏa trong miệng. Phần bánh màu vàng nhạt mềm mại đàn hồi, phần nhân trắng sữa thì đặc mịn thơm ngậy, hương vị tinh tế, thơm tho lưu luyến mãi không tan.

Món bánh này có hương vị và kết cấu mới lạ, phù hợp với mọi lứa tuổi, trong đầu Tạ Tuân chợt hiện lên hình ảnh hai đứa cháu trai sinh đôi, chắc hẳn Khương Thư Yểu đã sớm mang bánh đến cho chúng.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ khó hiểu, không biết Khương Thư Yểu làm thế nào mà lại thân thiết với hai đứa nhỏ như vậy.

Nhớ lại hình ảnh nàng nằm trên ghế đu lắc lư, đếm món ăn ngon, chẳng khác gì một đứa trẻ.

...

Những ngày tháng nhàn rỗi như thần tiên của Khương Thư Yểu cuối cùng cũng chấm dứt.

Nắng hè dần gay gắt, một tấm thiệp mời dự tiệc ngắm hoa do Trưởng công chúa Triều Dương tổ chức được đặt trên bàn ở Thọ Ninh đường, tên của Khương Thư Yểu cũng nằm trong danh sách khách mời.

Lão phu nhân lúc này mới nhận ra dù có tránh né, để Khương Thư Yểu tự do trong viện của mình, thì nàng vẫn là con dâu của bà ấy, trước khi bà ấy hưu nàng, nàng vẫn luôn gắn liền với Tạ Quốc Công phủ.

Trước đây, những trò lố lăng của Khương Thư Yểu làm mất mặt Tương Dương Bá phủ, bây giờ nếu nàng còn làm loạn, thì món nợ này sẽ được tính vào đầu Tạ Quốc Công phủ.

Hina

Buổi thỉnh an hàng ngày vốn diễn ra trong không khí vui vẻ, nhưng hôm nay bầu không khí lại trở nên nặng nề vì tin tức này.

Tạ Bội còn nhỏ tuổi, nghĩ gì nói nấy, dậm chân một cái, giọng điệu nũng nịu oán trách: "Mẹ, con không muốn đi cùng nàng ta, thật mất mặt! Bảo nàng ta đừng đi nữa, cứ nói là bị bệnh."

Lão phu nhân không hề trách mắng sự vô lễ của nàng ta, chỉ nhíu mày nói: "Trường Lạc trưởng công chúa vốn thân thiết với nàng ta, không cho nàng ta đi là không được."

Nhị phu nhân Chu thị không hiền thục đoan trang bằng Đại phu nhân Từ thị, nghĩ đến việc phải đi cùng Khương Thư Yểu cũng không nhịn được lên tiếng: "Mẹ, nàng ta đã gả vào Tạ Quốc Công phủ, thì phải đặt ra những quy củ cần thiết. Mẹ nhân từ, miễn cho nàng ta thỉnh an sớm tối, nhưng bây giờ đã có yến tiệc, thì phải bổ sung những lễ nghi cần dạy, không thể để người khác chê cười Tạ Quốc Công phủ chúng ta."

Miễn cho Khương Thư Yểu thỉnh an sớm tối, chẳng qua là vì mắt không thấy tim không phiền, không hề liên quan gì đến "nhân từ". Lão phu nhân tự nhiên sẽ không phản bác lời của Chu thị, nhíu mày suy nghĩ, có vẻ đã bị thuyết phục.

Từ thị vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nhìn Chu thị, nói: "Tam tiểu thư giờ cũng đã đến tuổi xem mặt rồi, tiệc ngắm hoa của Trưởng công chúa chắc hẳn sẽ có nhiều nam tử tài tuấn đến tham dự, nhân tài đông đủ, muội muội nên chú ý nhiều hơn."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 26



Lời này nhắc nhở Chu thị, con gái mình không thể bị nàng ta làm hỏng danh tiếng. Nàng ta có chút sốt ruột: "Mẹ, dù không thể uốn nắn được quy củ ngay, thì để nàng ta đến chép kinh mỗi ngày rèn giũa tính nết cũng tốt, không mong nàng ta hiểu nhiều lễ nghi, chỉ cần im lặng dự tiệc là đủ rồi."

Từ thị lúc này mới phụ họa: "Muội muội nói đúng, để nàng ta đến hầu hạ một thời gian, mẹ rảnh rỗi thì dạy bảo vài câu, lâu ngày ắt sẽ có thay đổi."

Chu thị nghẹn lời, Từ thị này thật là không bao giờ quên nịnh bợ lão phu nhân. Trong Tạ Quốc Công phủ chỉ có nhị phòng có con gái đích xuất, đại phòng tự nhiên không cần phải lo lắng, nhưng cái dáng vẻ điềm tĩnh kín đáo muôn thuở của Từ thị, khiến nàng ta nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

"Không phải sao, nghe nói gần đây hai tiểu thiếu gia cứ hay chạy đến chỗ nàng ta, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đại tẩu nên chú ý hơn đấy."

Sắc mặt Từ thị không thay đổi, lời này vào tai dường như không hề hấn gì, nhưng ra khỏi Thọ Ninh đường thì sắc mặt nàng ta đã thay đổi.

Nàng ta suy đi nghĩ lại, vẫn có chút lo lắng: "Mấy ngày nay A Chiêu và A Diệu không đến chỗ nàng ta chứ?"

Ma ma cúi đầu đáp: "Vâng, hai vị thiếu gia ngoài gặp tiên sinh, thì chỉ ở trong phòng đọc sách luyện chữ."

Từ thị vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì nghe ma ma tiếp tục nói: "Chỉ là... Tam phòng thường xuyên gửi đến một số bánh ngọt mới lạ, các thiếu gia đều rất thích..."

Từ thị đột nhiên dừng lại, quở trách: "Đây là lời gì, chẳng lẽ người ta có lòng tốt gửi đồ ăn cho con trai ta, ta còn phải bất mãn sao? Ta là người không phân biệt phải trái như vậy sao?"

Ma ma liên tục nhận lỗi.

Từ thị trở về phòng, ngồi xuống uống vài ngụm trà nóng, càng nghĩ càng thấy không ổn, luôn sợ mình hành xử giống như tiểu cô tử chua ngoa khắc nghiệt và Chu thị ngu ngốc nông cạn của nhị phòng. Việc Khương thị qua lại với đại phòng, dù là đơn thuần yêu thương hai đứa trẻ hay là muốn lấy lòng, thì việc mình cứ một mực phản đối lại có vẻ khắc nghiệt vô lễ.

Nghĩ thông suốt, nàng ta đứng dậy đi đến thư phòng của Tạ Chiêu và Tạ Diệu, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm sữa thoang thoảng.

Tạ Chiêu và Tạ Diệu mỗi đứa chiếm một đầu án thư, đang chuyên chú luyện chữ. Ngoài song, nắng ấm vừa đủ, gió nhẹ lay cành lá khẽ đung đưa, hai đứa thỉnh thoảng lại cầm lấy những chiếc bánh nhỏ vuông vức đặt trên đĩa giữa bàn, ăn một miếng là hết một cái, hai má phồng lên. Ngay cả Tạ Diệu vốn biếng ăn cũng đưa tay lấy mấy lần.

Thần sắc Từ thị dịu dàng hơn nhiều, đứng ở cửa nhìn một lúc, mãi đến khi Tạ Chiêu nhìn thấy nàng ta, nàng tamới bước vào phòng.

"Mẹ." Tạ Chiêu buông bút lông, nhảy xuống khỏi ghế đẩu.

Từ thị xoa đầu nó, nó né tránh không cho nàng ta chạm vào, kéo tay áo nàng ta đi về phía bàn: "Mẹ, bánh kem Tam thẩm mẫu cho, mẹ nếm thử đi."

Từ thị nhìn những chiếc bánh đẹp mắt trên đĩa, nuốt nước miếng, chắc là ăn vào sẽ mềm xốp thơm ngon, ở giữa kẹp cái gì vậy? Nhìn thật tươi mới...

Nàng ta vội dừng suy nghĩ, mỉm cười dịu dàng, lắc đầu: "Không cần đâu." Nàng ta còn chưa thèm ăn đến mức đó.

Tạ Chiêu thuận tay nhặt mấy cái vào đĩa nhỏ sứ, đưa cho nha hoàn bên cạnh Từ thị: "Không phải mẹ thích ăn bánh ngọt lắm sao, cái này ngon hơn bánh ngọt khác nhiều, ngay cả tứ đệ cũng thích ăn."

Tấm lòng hiếu thảo của Tạ Chiêu, Từ thị từ chối không được, đành phải để nha hoàn mang về phòng mình cất.

Mẫu tử hàn huyên một hồi, Từ thị trở về buồng, nhìn bánh kem trên bàn vô cùng do dự.

Hina

Làm sổ sách, khóe mắt liếc thấy bánh kem; mắng quản sự, mũi ngửi thấy mùi ngọt ngào...

Cuối cùng, nàng ta chọn dùng một chiếc khăn tay che bánh kem lại, như vậy sẽ không nhìn thấy cũng không ngửi thấy nữa.

...

Trăng lên ngọn cây, các phòng lần lượt rửa mặt tắt đèn. Từ thị vặn bấc đèn dầu, ánh nến mờ đi vài phần, đợi đến khi lão gia Tạ Lý nằm vào giường, nàng ta mới tắt hẳn đèn dầu.

Phu thê kết tóc hơn hai mươi năm, mỗi đêm đều trò chuyện một hồi rồi mới đi ngủ, kính trọng nhau như khách, ân ái như thuở ban đầu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 27



Tạ Lý kể một hồi chuyện phiền lòng chốn quan trường, Từ thị lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng an ủi. Đến khi Tạ Lý hết buồn phiền, cơn buồn ngủ ập đến, giọng nói chuyện càng lúc càng nhỏ.

Từ thị cũng có chút buồn ngủ, định dừng câu chuyện để đi ngủ, bên tai lại nghe thấy tiếng thì thầm mang theo buồn ngủ của Tạ Lý: "... À phải rồi, bánh ngọt trên bàn hôm nay ngon lắm, ngày mai nàng bảo người mua thêm nhé."

Con sâu ngủ của Từ thị lập tức biến mất, bà quay đầu hỏi: "Bánh gì?"

"Ừm, chính là đĩa bánh được che bằng khăn tay đó, nhưng sao lại phải dùng khăn che?"

Từ thị nằm trên giường, mở to mắt trong bóng tối, im lặng hồi lâu.

Tạ Lý đợi một lúc không nghe thấy nàng ta trả lời, liền cho rằng nàng ta đã ngủ, nhưng lại đột nhiên nghe thấy nàng ta nói: "Chàng có biết dạo này A Chiêu và A Diệu thường chơi đùa cùng Khương thị Tam phòng không?"

Tạ Lý buồn ngủ mơ màng, suy nghĩ không theo kịp lời nàng: "Hửm? Ai?"

"A Chiêu và A Diệu, con trai của chàng đó."

Hắn ta mơ màng, hỏi không rõ ràng: "Con trai ta làm sao?"

"Chúng thích tìm Khương thị chơi, Khương thị cũng đối xử tốt với chúng, đĩa bánh ngọt kia là do Khương thị sai người mang tới."

"Ồ... Khương thị là ai?"

"Thê tử của Tạ Tuân, Tam phòng phu nhân." Từ thị kiên nhẫn trả lời.

“Ô, ô. Ai tìm nàng chơi?” Vẫn lí nhí, mơ hồ không rõ.

“Khương——” Từ thị hít sâu một hơi: “Thôi vậy, lão gia, ngủ đi.”

Vài nhịp thở sau, bên cạnh vang lên tiếng ngáy.

Từ thị một lúc mới thở ra: “Ta chắt chiu cả ngày chẳng nỡ ăn… Chàng thì sướng rồi, ăn ăn ăn, ngủ ngủ ngủ!”

Tạ Lý ngủ ngon lành một đêm, chốn quan trường dù lắm lúc không thuận, nhưng nhà có hiền thê, lần nào cũng an ủi khuyên giải hắn ta, vừa là chủ mẫu đoan trang quán xuyến gia đình, cũng là giai nhân tài sắc vẹn toàn.

Hai người quen biết từ thuở ấu thơ, kính trọng nhau như nâng chén cơm, mặn nồng mấy mươi năm, còn mong cầu gì hơn!

Hina

Chỉ là sáng hôm sau vừa dậy, Từ thị liền nói mình nhiễm lạnh.

Ân cần như nàng ta, tự nhiên mọi việc đều nghĩ cho Tạ Lý, Tạ Lý bất đắc dĩ phải dọn ra thư phòng ngủ mấy ngày liền, mấy ngày liên tiếp chẳng được ngon giấc.

Từ khi bắt đầu thỉnh an sớm tối, Khương Thư Yểu không còn ngủ nướng được nữa.

Nhưng đây cũng chẳng phải vấn đề lớn, sau khi thỉnh an xong thì về ngủ bù là được.

Thế nhưng chưa được mấy ngày, lão phu nhân lại gọi nàng chép kinh Phật, điều này làm nàng khó xử – nàng không biết dùng bút lông viết chữ!

Không chép thì tuyệt đối không được, cho dù nàng có ngốc nghếch đến đâu, cũng hiểu rõ trong nhà quyền quý, lão phu nhân chính là cấp trên của đám nữ nhân, tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhờ người chép hộ cũng không được, chỗ nào Tạ Quốc Công phủ chẳng có tai mắt của lão phu nhân, bị bắt được thì gay go lắm.

Vậy nên, chỉ còn cách tự mình cặm cụi chép thôi. Ban ngày nàng chép kinh Phật ở tiểu Phật đường lão phu nhân lập, tối về còn phải thắp đèn tiếp tục chép.

Đông sương phòng không có bàn đọc sách, bàn thường thì độ cao không phù hợp, chép được hai ngày thì eo nàng bắt đầu đau nhức.

Ngày thứ ba, khi ôm kinh thư trở về, thấy đèn trong thư phòng của Tạ Tuân vẫn còn sáng, nàng liền mặt dày đi qua.

Tạ Tuân ở trong viện của mình không có nhiều câu nệ, cửa không có người canh giữ, Khương Thư Yểu đi gần, nhìn nhìn cửa.

“Có việc gì?” Trong cửa truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tạ Tuân.

“Là ta.” Khương Thư Yểu dừng một chút, làm ra giọng nịnh nọt: “Phu quân, ta có thể vào không?”

Bên trong cửa chậm chạp không có hồi đáp.

Khương Thư Yểu nghĩ thầm, không nên như vậy chứ, giọng mình đã ngọt ngào như thế rồi, sao hắn lại không có chút phản ứng nào.

Tạ Tuân buông bút lông xuống, xoa xoa cánh tay nổi da gà qua ống tay áo, bắt đầu hối hận vì mình đã không để tiểu tư canh giữ ở cửa, ít nhất cũng có thể chặn Khương Thư Yểu lại ngay.

“Phu quân?” Ngoài cửa lại vang lên giọng nàng, lần này càng thêm vài phần điệu đà.

Tạ Tuân nhíu mày, nàng gả vào đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng điệu "dịu dàng" như thế của nàng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 28



Hắn khép sách lại, nói: "Vào đi."

Khương Thư Yểu ôm mấy cuốn kinh thư dày cộp đẩy cửa vào, không có chút dáng vẻ nào.

"Bên ta không có bàn đọc sách, tối nay có thể ngồi đây một lát không?" Nàng bổ sung, "Chàng yên tâm, ta sẽ yên tĩnh, tuyệt đối không làm phiền chàng, ngày mai ta sẽ bảo người mua một cái bàn về."

Tạ Tuân không muốn nói nhiều với nàng, gật đầu, nha hoàn của Khương Thư Yểu lập tức bê ghế vào.

Nàng quả thật ngoan ngoãn, co ro ở một góc bàn, không chiếm thêm chút chỗ nào.

Tạ Tuân vốn nghi ngờ nàng muốn nhân cơ hội này thân cận mình, hắn liền nhân cơ hội này nói rõ ràng với nàng, đừng cố gắng dùng thái độ rộng lượng để hòa hoãn quan hệ giữa hai người.

Không ngờ sau khi nàng ngồi xuống lại yên tĩnh viết chữ, thậm chí không liếc hắn một cái.

Cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ buổi tối vừa phải, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt không hợp với nàng lắm, không bằng bộ y phục đỏ ngày tân hôn làm nàng thêm nổi bật.

Ở nhà nhàn rỗi, Khương Thư Yểu không quá câu nệ, mái tóc đen như suối buông xõa trên vai, lỏng lẻo cài lệch, tóc xanh vấn nửa đầu, cài một chiếc trâm ngọc.

Ánh nến dịu dàng, nhuộm lên gương mặt rạng rỡ của nàng vài phần nhẹ nhàng mờ ảo, lười biếng thoải mái, ánh sáng nội hàm.

Ánh mắt Tạ Tuân chuyển đến mái tóc đen của nàng, nàng không hợp đeo trang sức bằng ngọc, hợp với trang sức bằng vàng hơn, điều này rất hiếm thấy ở nữ nhân. Quý nữ trong kinh thành yêu thích trang sức bằng ngọc, các nàng cho rằng vàng tuy phú quý hoa lệ nhưng lại thêm vài phần phàm tục, giờ xem ra, "phàm tục" vẫn là do không thể chế ngự được.

Hina

Hắn thu hồi ánh mắt, suy nghĩ trôi xa, trang sách trên bàn vẫn chưa được lật.

Mãi cho đến khi Khương Thư Yểu đột nhiên buông bút lông xuống, hắn mới hoàn hồn.

Vì dùng sức không đúng cách mà cổ tay nàng đau nhức, sau khi buông bút xuống thì nhíu mày xoa mãi không thôi, trên mặt lộ rõ vẻ khổ sở.

Tạ Tuân đột nhiên lên tiếng: "Ở nhà nàng chưa từng tập cầm bút sao?"

Trình độ viết chữ của Khương Thư Yểu dừng lại ở thời niên thiếu lớp chọn hồi tiểu học, nàng cũng không trả lời, lại nhặt bút lông lên, lẩm bẩm: "Nhiều như vậy biết chép đến khi nào mới xong, ta còn muốn nộp sớm để được giải thoát sớm."

Hồi nhỏ, mẹ cũng dùng cách chép kinh thư để rèn luyện đại tẩu và nhị tẩu.

Tạ Tuân thấy vẻ mặt buồn bực của nàng, trong mắt lộ ra ý cười, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, cúi người nhìn một cái, nụ cười còn chưa kịp lộ ra đã tan biến hoàn toàn.

Tuy hắn có chút danh tiếng về tài năng, nhưng không phải loại người vì tư chất của mình tốt mà xem thường kẻ tầm thường, nhưng chữ của Khương Thư Yểu này…

"Đây mà là chữ, đây là bùa chú còn tạm được." Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy chữ nào xấu như vậy!

"Này—" Khương Thư Yểu cầm bản kinh lên ngắm nghía cẩn thận, cau mày nói: "Thế nào?" Trình độ này vượt trội hơn học sinh tiểu học lớp chọn cùng tuổi rồi còn gì.

"Nàng..." Tạ Tuân muốn nói lại thôi, hắn từng nghe danh Khương Thư Yểu không học vấn, nhưng không ngờ lại là không học vấn đến mức này, viết chữ còn không bằng cháu trai vừa mới khai bút của hắn.

Tạ Tuân không nhịn được nói móc: "Chữ như vậy, cho dù nàng chép xong cũng không thể nộp được."

Khương Thư Yểu bị đả kích nặng nề, "ầm" một tiếng đập đầu vào bàn: "Ta phải làm sao đây? Muốn phát điên rồi."

Tạ Tuân vừa bất lực vừa ghét bỏ vừa thấy buồn cười, ngồi lại vào ghế: "Mẹ chỉ muốn mài giũa tính tình của nàng thôi, thay vì thức đêm làm gấp, chi bằng ban ngày thể hiện nhiều hơn một chút, đợi cơ hội thích hợp, rồi đưa kinh thư đã chép xong cho mẹ."

Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, lại còn giải quyết lo lắng cho Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu lạ lùng nhìn hắn.

Thì ra là người tốt à...

Không đúng, đây là đang dạy mình cách lừa dối qua ải, vậy là người tốt dạy mình làm điều xấu?

Tạ Tuân nói xong mới nhận ra mình đã nói nhiều, không để ý đến nàng nữa, lại tiếp tục đọc sách.

Để Khương Thư Yểu co ro trên ghế suy nghĩ làm thế nào để "thể hiện thể hiện", giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng có được không?
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 29



Nàng khi suy nghĩ luôn có vài thói quen nhỏ không nhịn được, ví dụ như cắn nắp bút.

Vì vậy, Tạ Tuân liếc mắt liền thấy nàng đặt đầu bút vào miệng.

Có lẽ vì hành động này quá trẻ con và không tao nhã, hắn không tự chủ được nhìn một cái.

Nàng nửa dựa vào mép bàn, tựa như không xương, tóc xanh trượt xuống từ cổ, làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ cán bút, dưới ánh đèn châu óng ánh lên vẻ hồng hào mềm mại, như đóa hoa đỏ ngậm mật, chờ người hái.

Hina

Ánh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi, cố gắng ổn định tâm thần đang xao động.

Hắn không ngừng viết, dường như đang chăm chú đọc sách, nhưng bản thân cũng không biết mình đã viết gì trên lề sách.

Mãi đến khi Khương Thư Yểu đột nhiên "này" một tiếng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang viết lung tung mấy dòng kinh văn trên góc sách - "Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị."

Hắn "bốp" một tiếng đóng sách lại, cố che giấu hỏi: "Có việc gì?"

Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì không hiểu ra sao, đang giận ai vậy? Không biết trong sách viết gì, chẳng lẽ là trong sách sử có hiền thần bị gian thần hãm hại...

Nàng đáp: "Ta đói rồi, muốn đến nhà bếp nhỏ làm chút gì ăn, chàng có muốn không?"

Tạ Tuân vốn không đói, bị nàng nói như vậy cũng thấy hơi đói, gật đầu: "Ta đi cùng nàng."

Khương Thư Yểu đã đứng dậy, nghe vậy ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.

Tạ Tuân chắp tay sau lưng đi tới: "Trong phòng hơi ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí một chút."

"Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người một trước một sau ra khỏi cửa.

Nàng tưởng Tạ Tuân chỉ muốn ra sân đứng một lát hít thở không khí, không ngờ hắn lại đi theo nàng vào bếp.

Nàng vốn lắm lời, đặt đèn lồng xuống, thuận miệng nói: "Không phải nói quân tử xa nhà bếp sao?"

Tạ Tuân đi theo nàng vào: "Câu 'quân tử xa nhà bếp' xuất phát từ [Lễ ký · Ngọc Tảo], 'quân tử xa nhà bếp, phàm hữu huyết khí chi loại phất thân tiễn dã.' Ý là phàm những thứ có huyết khí đều không nên tự tay g.i.ế.c chúng, nên xa nhà bếp, là lòng nhân đến cùng cực, không liên quan gì đến bếp núc."

"Ồ, vậy à." Khương Thư Yểu vậy mà lại nghiêm túc lắng nghe, ra vẻ "học được rồi".

Sau đó nàng khoanh tay nhìn bếp lò, trên mặt có chút buồn cười: "Ta không biết nhóm lửa..."

Nàng đang định ra ngoài gọi người, không ngờ Tạ Tuân trực tiếp ngồi xổm xuống cầm đá lửa, "xoẹt" một tiếng châm lửa nhóm củi, động tác nhanh nhẹn thuần thục, khiến Khương Thư Yểu há hốc mồm.

"Sao chàng lại biết làm cái này?"

Tạ Tuân liếc nhìn nàng một cái: "Ta từng ra ngoài du ngoạn, không thể lúc nào cũng mang theo tiểu tư bên cạnh chứ." Không phải nói si mê hắn sao? Cái này cũng không biết.

Khương Thư Yểu bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức khó hiểu, cũng lười so đo với hắn, múc hai muỗng nước vào nồi, đậy nắp lại đợi nước sôi.

Tiếp theo quay người tìm rau cải rửa sạch, cắt hành lá, lại cắt nấm hương thành hạt lựu, sau khi nước sôi thì cho nấm hương và mì vào, nấu một lúc, rồi cho rau cải vào trụng sơ qua nước sôi, dùng bát múc ra.

Rưới nước tương, giấm thơm, rắc hành lá, Khương Thư Yểu lại múc hai muỗng thịt băm từ một nồi nhỏ khác đặt lên trên mì.

"Có thể coi là mì thịt hầm tạm được." Nàng nói.

Hai người cũng không quay về thư phòng nữa, mà đến Đông sương phòng gần đó để ăn.

Bát mì này làm thật sự rất đơn giản, nhưng lại rất thích hợp làm bữa ăn khuya. Nước dùng thanh đạm, vì có thêm nấm hương nên có vị tươi ngon thanh tao, mặn mà xen lẫn hương thơm nhè nhẹ của hành lá, hương vị thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo.

Thịt băm là Khương Thư Yểu làm buổi chiều, vốn định ăn cơm thịt hầm, cuối cùng tối về thỉnh an xong cũng không ăn được.

Thịt hầm dùng thịt ba chỉ có cả nạc và mỡ, cắt thành hạt lựu nhỏ cho vào nồi xào cho ra mỡ, sau đó cho đại hồi vào, hầm nhỏ lửa, cuối cùng cho đường phèn vào để tạo màu cánh gián. Nắm bắt tốt lửa, thịt hầm chỉ có màu đỏ, không bị cháy đen, mỗi miếng đều được phủ một lớp nước sốt màu nâu đỏ.
 
Back
Top Bottom