Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM-2nR-Ae5ihO8Pmt2SCjBynPR4OQIkykTFu4F5PTAr23XpY0vHBqa-2j_2WvpAkNlHTZMESJMCFb6upgJbvB0Zkyc7seAVfxhdp0s2xI9IqUYveYoY0Ej3Y1Qhd4IkyObCaaOpaay2LB5y_ZQvWmb1=w215-h322-s-no-gm

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Tác giả: Khả Nhạc Khương Thang
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Hài Hước, Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Khả Nhạc Khương Thang

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn

Team dịch: Hina

Giới thiệu

Khương Thư Yểu sau khi xuyên không trở thành một tiểu thư ác độc không được lòng người, gả cho Tạ Tuân - chàng thiếu niên được nhiều người chú ý trong kinh thành.

Đối mặt với sự chán ghét của phu quân, sự chê bai của mẹ chồng và sự khinh thường của đại ca đại tẩu, Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực.

Tuy nhiên, nàng dựa vào tài nấu nướng điêu luyện của mình, dùng các món ăn ngon dần dần chinh phục được lòng người trong gia đình.

Mẹ chồng, đại ca đại tẩu nghiêm khắc đều thay đổi cách nhìn về nàng, đồng loạt khen ngợi sự hiếu thuận và đáng yêu của nàng.

Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuấn vốn không thèm để ý đến nàng cũng phải "đầu hàng" trước những món ăn ngon.​
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 1



Cái nóng mùa hè dần tan, hơi thu man mác ùa về. Sau một cơn mưa thu, các quý nữ trong kinh thành lại bắt đầu những cuộc gặp gỡ giao lưu như thường lệ, chỉ là từ đầu thu đến nay, câu chuyện xoay đi xoay lại chỉ có một - Tạ Tam Lang sắp lấy vợ!

Nhắc đến Tạ gia Tam Lang Tạ Tuân, đó chính là thiếu lang quân xuất sắc nhất kinh thành. Phụ thân là Tạ Quốc Công, ngoại tổ là Thái phó của Thái tử, gia thế dung mạo đều hơn người, từng du ngoạn bốn phương, mang trên mình vẻ phóng khoáng hào sảng hiếm thấy ở các công tử Trường An. Được thiên tử đích thân chỉ định làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, tuấn tú phi phàm, mỗi lần phi ngựa qua phố dài, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các phải thầm thương trộm nhớ.

Trong lòng mọi người, phong thái tài năng của hắn cho dù có xứng với công chúa cũng là quá dư dả.

Nhưng không ai ngờ được, hắn lại bị Khương Thư Yểu mặt dày đeo bám!

Khương Thư Yểu cũng là một nhân vật có chút danh tiếng, nhưng toàn là tiếng xấu. Xuất thân từ Tương Dương Bá phủ, thế nhưng chẳng có chút dáng vẻ khuê các nào, đầu óc rỗng tuếch, đúng là một kẻ ngốc, lại còn từng gây ra vài trò cười vì lén nhìn trộm các công tử tuấn tú.

Lần trước trong bữa tiệc của Trưởng công chúa, nàng muốn hái cành hoa nhưng không may rơi xuống nước, được Tạ Tuân đang ở bên bờ cứu lên. Từ đó về sau, nàng cứ khăng khăng mình đã mất trong trắng, nhất định phải đòi Tạ Tuân cưới nàng.

Đó chính là lý do vì sao mọi người nói nàng không biết xấu hổ, đã mất trong trắng thì xuống tóc đi tu làm ni cô đi, sao lại còn bám lấy Tạ Tam Lang chứ?

Ban đầu mọi người đều cho rằng chuyện này không thể thành, không ngờ Tạ Quốc Công phủ lại gật đầu đồng ý.

Các tiểu nương tử biết chuyện trong lòng liền tiết lộ, hóa ra sau khi về nhà Khương Thư Yểu lại làm ầm ĩ vài lần, lần cuối cùng còn treo cổ tự tử, khi được cứu xuống thì đã thoi thóp.

Chuyện này đến tai Trưởng công chúa, lúc vào cung nàng ấy thuận miệng kể lại cho Hoàng thượng nghe, mà thân tỷ của Tương Dương Bá phu nhân là Lâm quý phi lại tình cờ có mặt ở đó, dù sao cũng phải ra sức nói đỡ cho cháu gái mình, bà ấy đã thêu dệt câu chuyện lên rất nhiều.

Hoàng đế không rõ về danh tiếng "ngốc nghếch" của Khương Thư Yểu, chỉ biết nàng là đích nữ của Tương Dương Bá. Tương Dương Bá không may mắn về đường con cái, nạp nhiều thê thiếp mà vẫn không có con trai, tuổi đã cao, vợ cả mãi không có tin vui, cuối cùng khó khăn lắm mới mang thai nhưng lại sinh ra một đứa con gái.

Ngài khá đồng cảm với Tương Dương Bá, sự đồng cảm này cũng khiến ngài có chút thiện cảm với Khương Thư Yểu. Sau khi nghe Lâm quý phi nước mắt lưng tròng kể về việc Khương Thư Yểu treo cổ "để chứng minh trong sạch", ngài rất cảm động. Đúng lúc Tạ Tuân đang ở Đông cung gặp Thái tử, ngài liền gọi Tạ Tuân đến hỏi vài câu.

Kỳ lạ thay, Hoàng đế vốn sống giản dị trong cung, ít nói trầm ổn, hôm nay lại có mặt, lời nói bóng gió dường như có ý muốn tác hợp cho hai người.

Hina

Tạ Tuân hiểu được ý tứ của Hoàng đế, về nhà bàn bạc với cha mẹ, tuy rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đến Khương gia cầu hôn.

***

Khương Thư Yểu ngồi bên giường, cổ họng bị siết có chút ngứa ngáy, nàng rất muốn đưa tay lên gãi, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, vội vàng nhịn xuống.

Người khác khi xuyên không đều có kịch bản là vừa mở mắt đã tìm người hỏi han, ba câu hai lời đã nắm rõ tình hình. Còn nàng, vừa mở mắt đã thành một kẻ tạm thời bị câm do hỏng giọng, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị nhét vào kiệu hoa gả đi rồi.

Tiếng ồn ào từ xa tới gần, Khương Thư Yểu biết Tạ Tuân đến rồi, ngoan ngoãn ngồi yên.

Theo tiếng hát vang của bà mối, khăn voan được vén lên, trước mắt bỗng sáng bừng, Khương Thư Yểu ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm phải một đôi mắt đẹp đến quá đáng.

Nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Tuân, Khương Thư Yểu liền yên tâm.

Vị hôn phu tương lai quả nhiên tuấn tú như lời đồn, nói hắn chính là tuyết trên núi cao vời vợi, là trăng sáng giữa mây trời, là sự tồn tại mà người thường không thể với tới cũng không ngoa. Một mỹ nam cấp bậc này tuyệt đối sẽ không động đến nàng, những ngày tháng sau này của nàng an toàn rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 2



Nhìn khuôn mặt trang điểm dày cộp như đeo mặt nạ của Khương Thư Yểu, Tạ Tuân khẽ nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét không che giấu.

Hắn mới về kinh không lâu đã nghe tiếng xấu của Khương Thư Yểu, không ngờ có ngày mình lại bị nữ nhân này bám lấy, buộc phải cưới nàng làm vợ.

Lời đồn không thể tin hết, nhưng nghĩ lại ngày hôm đó sau khi rơi xuống nước nàng liền bám chặt lấy hắn, lên bờ còn không biết xấu hổ mà hét lên mình đã mất trong trắng, như vậy có thể thấy rõ phẩm hạnh của nàng.

Hắn toát ra khí lạnh, không khí trong phòng bỗng trở nên cứng ngắc.

Các nghi thức tiếp theo diễn ra rất qua loa, sau khi uống rượu giao bôi, bà mối bưng đĩa lên, đút bánh trôi cho Khương Thư Yểu ăn.

Thông thường, tân nương chỉ cắn một miếng tượng trưng, chờ bà mối hỏi "Có sinh không?", sẽ cúi đầu e thẹn đáp "Sinh".

Còn Khương Thư Yểu từ sáng đến giờ chưa ăn gì, nào biết điều này, nàng ăn một hơi hết sạch, nhai một chút, suýt nữa thì buồn nôn mà phun ra.

Bà mối sững sờ, lắp bắp hỏi: "Có, có sinh không?"

Khương Thư Yểu vừa mới khỏi đau họng, ăn đồ không nhai kỹ nuốt vào sẽ đau, nàng ngượng ngùng phồng má, nuốt không được mà nhổ cũng không xong, mặt nhăn nhó: "Chưa chín hẳn."

*”Sinh” và “Chín” đồng âm “Sheng”

Tạ Tuân ngồi bên cạnh nàng, sự chán ghét đã lên đến đỉnh điểm.

Hắn từng trải qua muôn vàn cảnh đời khi du ngoạn bên ngoài, cũng từng nghĩ về hình dáng người vợ tương lai, có thể là dịu dàng hiền thục, hoặc là đoan trang đại khí, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ cưới một người như thế này về nhà.

Sau khi bà mối hát xong bài hát chúc phúc, Tạ Tuân lập tức ra khỏi phòng không quay đầu lại, ngoại trừ cái liếc mắt khi vén khăn voan, hắn không hề ban cho Khương Thư Yểu thêm một ánh nhìn nào.

Những phụ nhân trong phòng nhìn nhau, không ai nói một lời chúc phúc nào, đồng loạt im lặng rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, cả phủ đều biết đêm tân hôn Tam gia đã ngủ ở thư phòng.

Mọi người đều đang chờ xem trò cười của Khương Thư Yểu, nhưng bản thân Khương Thư Yểu đang ở trung tâm của những lời đàm tiếu, lại không hề đáng thương như họ tưởng tượng.

Sau khi ngủ một giấc thoải mái, các nha hoàn đến hầu hạ nàng chải tóc trang điểm.

Nguyên chủ có một khuôn mặt rất tươi sáng xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này lại không được ưa chuộng trong thời đại này, người ta nói xấu nàng đều mắng là "mặt hồ ly tinh".

Nam nhân lấy vợ đều muốn cưới người hiền thục dịu dàng hoặc đoan trang đại khí, chỉ khi nạp thiếp mới cố ý chọn những nữ nhân có nhan sắc rực rỡ.

Tương Dương Bá phu nhân cả đời ghét nhất đám thiếp xinh đẹp yêu kiều trong phòng của Tương Dương Bá, nên khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của con gái mình thì tức giận vô cùng, cố tình hướng nguyên chủ theo phong cách yếu đuối mong manh.

Nguyên chủ suốt ngày bị mẹ ruột bỏ đói, chỉ để hướng đến vẻ ngoài yếu ớt không chịu nổi gió, thân hình vốn đầy đặn bị ép thành gầy gò như con khỉ ốm.

Đôi lông mày lá liễu của nàng bị cạo đi hơn nửa, vẽ thành đôi mày mảnh dẹt, mỗi khi nhíu mày lại thành hình bát ngược. Hằng ngày nàng phải đắp phấn dày để che đi làn da hồng hào đầy sức sống, thêm vào đó là bộ y phục màu nhạt, phong cách không ăn nhập gì với nhau, trông rất buồn cười.

Khương Thư Yểu ngăn nha hoàn đang thoa phấn cho mình, tự mình trang điểm, vẽ đôi lông mày đã khó khăn lắm mới nuôi lại được thành đôi mày kiếm đầy khí thế. Khuôn mặt vốn đã kiều diễm nay lại thêm vài phần anh khí, trung hòa cảm giác sắc sảo yêu mị do khuôn mặt gầy gò mang lại.

Hina

Sau đó thoa thêm chút son môi, lớp trang điểm hôm nay đã hoàn thành.

Khương Thư Yểu hài lòng nhìn mình trong gương đồng, thoát khỏi móng vuốt của Tương Dương Bá phu nhân, cuối cùng nàng cũng có thể tự do theo đuổi cái đẹp của mình. Nghĩ đến những ngày tháng sau này không ai quản, muốn ăn bao nhiêu cũng được, nàng không khỏi lộ ra vài phần vui mừng trên mặt.

Nguyên chủ là người có nóng tính, các nha hoàn bên cạnh nàng ai cũng nhút nhát, dù hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành hôn, cũng không dám gọi nàng dậy sớm.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 3



Vì vậy khi Tạ Tuân đến, Khương Thư Yểu vừa mới trang điểm xong, còn chưa ăn sáng.

Tạ Tuân hơi không hài lòng, nhưng nghĩ lại hôm qua mình không về phòng, Khương Thư Yểu một mình ở phòng không, âm thầm rơi lệ, sự trách móc trong lòng hắn liền tan biến.

"Thời gian không còn sớm, nên đi thỉnh trà với trưởng bối rồi." Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến các nha hoàn đang vây quanh Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng hành lễ.

Khương Thư Yểu vội đứng dậy khỏi ghế trang điểm, chạy đến bên cạnh Tạ Tuân: "Ta đã chuẩn bị xong, đi thôi, đi thôi."

Ngày đầu tiên kết hôn, tâm trạng đặc biệt tốt.

Có nhan sắc, có tiền (của hồi môn), không có áp lực thúc giục kết hôn, chồng như đồ trang trí, chẳng phải giống như câu nói hiện đại "Ba niềm vui lớn trong đời, thăng quan phát tài chồng chết" sao, thật là cuộc sống thần tiên!

Nhìn nàng vì vui mừng mà quên cả lễ nghi, Tạ Tuân không khỏi nhíu mày.

Nàng gặp hắn vui mừng đến vậy sao?

Cũng đúng, nếu không phải thật lòng yêu thích hắn, sao nàng ta có thể bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, thậm chí còn lấy tính mạng ra uy h.i.ế.p để được gả cho hắn chứ.

Tạ Tuân cao lớn, chân dài, lúc suy nghĩ cái gì bước chân cũng sải rộng hơn, Khương Thư Yểu phải chạy theo mới kịp, may mà hôm nay nàng ăn mặc đơn giản, ít trang sức trên đầu, nếu không một lúc sau sẽ mệt đến toát mồ hôi.

Hina

Đi được một đoạn, Tạ Tuân mới nhớ ra bên cạnh còn có một người.

Hắn đột nhiên dừng bước quay đầu lại, Khương Thư Yểu đang cúi đầu đuổi theo suýt nữa thì đ.â.m vào người hắn.

Khương Thư Yểu vội vàng dừng lại, vừa đúng lúc dừng lại cách hắn nửa bước chân.

Trâm cài đầu bằng bạc và mã não đỏ trên đầu nàng lắc lư mạnh mẽ, ánh sáng mặt trời xuyên qua mặt trâm cài, phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ, Tạ Tuân không khỏi nheo mắt.

Người trước mặt hé môi th* d*c, hai má ửng hồng vì chạy vội, trên chóp mũi lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, vẻ quyến rũ pha chút ngây thơ. Đôi mắt long lanh nước, trong veo sáng ngời, mở to kinh ngạc nhìn hắn.

Tạ Tuân cảm giác ánh sáng xuyên qua trang sức nàng như đ.â.m vào mắt, vội quay đầu đi.

Trong ký ức của hắn, hình ảnh về Khương Thư Yểu chỉ có khuôn mặt trắng bệch khi vén khăn voan và gương mặt lem luốc phấn son ngày nàng ngã xuống nước. Hóa ra nàng lại trông như vậy khi không trang điểm đậm.

Hắn lùi lại vài bước, tay chắp sau lưng, không dám nhìn Khương Thư Yểu nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước nói: "Sau này nàng cũng nên ăn mặc như vậy, mẹ ta không thích những cô nương trang điểm lòe loẹt."

Khương Thư Yểu vốn cũng định như vậy, nàng đáp: "Ừm, ta biết rồi."

Tạ Tuân có chút bất ngờ, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn như vậy, khác hẳn với ngày hôm đó khóc lóc ăn vạ.

Trong lòng hắn dâng lên chút áy náy. Người vợ cùng hắn đi hết quãng đời còn lại đáng lẽ phải là người hắn yêu thương chứ không phải là Khương Thư Yểu ép gả bằng cách dọa c.h.ế.t như vậy. Cuộc hôn nhân này đã định sẵn là không có kết quả tốt đẹp.

Cho dù nàng có yêu hắn nhiều đến đâu, có dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt hắn đến đâu cũng không thể đổi lại tình cảm tương tự.

Nghĩ vậy, hắn vô thức chậm bước chân để phù hợp với bước đi của Khương Thư Yểu.

Hai người đến phòng chính, trong sảnh đã ngồi đầy người.

Trước khi về nhà chồng, Khương Thư Yểu đã tìm hiểu về tình hình của Quốc Công phủ. Trên đường đến đây, Tạ Tuân lại kể cho nàng nghe một lần nữa.

Tạ Tuân là con thứ ba, hai ca ca trước đều là con vợ cả, tuổi tác lớn hơn hắn, con cái cũng trạc tuổi Khương Thư Yểu. Sau hắn còn có một đệ đệ con thiếp và một muội muội cùng mẹ. Đệ đệ kia chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi.

Hai người bước vào nhà đúng lúc, nha hoàn vừa vén rèm, mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Khương Thư Yểu hơi căng thẳng, theo Tạ Tuân đến chào hỏi cha mẹ chồng.

Lão phu nhân không mấy hài lòng về nàng dâu này. Sau khi đính hôn, bà ấy đã cho người đi điều tra về Khương Thư Yểu, những lời đồn về nàng đều không hay ho, cho dù xét về phẩm hạnh hay gia thế, Khương Thư Yểu đều không xứng với Tạ Tuân.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 4



Bây giờ thấy nàng hành lễ không chê vào đâu được, sắc mặt lão phu nhân mới dịu lại một chút.

Khương Thư Yểu cung kính dâng trà cho hai vị trưởng bối theo đúng lễ nghi đã học, nhưng lão phu nhân lại không có ý định đưa tay ra nhận.

Tạ Quốc Công vốn là người hiền lành, tự mình nhận lấy chén trà, lão phu nhân cũng không tiện làm khó Khương Thư Yểu nữa.

Dễ dàng vượt qua cửa ải đầu tiên, những lần chào hỏi sau đó cũng trở nên thuận lợi hơn. Khương Thư Yểu lần lượt nhận lì xì, rồi lại phát quà đã chuẩn bị sẵn cho những người nhỏ tuổi hơn.

Đại phòng và nhị phòng có nhiều con cháu, những người lớn tuổi hơn cũng trạc tuổi Khương Thư Yểu, bọn họ đỏ mặt gọi nàng là "Tam thẩm", nàng có cảm giác như đang về quê ăn Tết, dựa vào bối phận để "bắt nạt" những người cùng tuổi.

Nàng mím môi cười thầm, nụ cười khiến gương mặt vốn đã rạng rỡ lại càng thêm sinh động và tươi trẻ.

Tạ Bội bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy chướng mắt.

Nàng ta là con gái út của Tạ Quốc Công phủ, từ nhỏ đã được nâng niu như châu như ngọc. Ba người ca ca trên nàng ta, ai cũng tài giỏi hơn người, đặc biệt là tam ca, biết bao nhiêu tiểu thư khuê các vì muốn dò la tin tức của hắn mà tìm đến lấy lòng nàng ta. Nào ngờ cuối cùng tam ca lại cưới Khương Thư Yểu. Nghĩ đến việc sau này mình phải gọi Khương Thư Yểu là tam tẩu, nàng ta cảm thấy mất hết mặt mũi.

Đến lượt Tạ Bội, nàng ta nhận quà rồi đưa cho nha hoàn, qua loa nói lời cảm ơn, rõ ràng là muốn làm khó Khương Thư Yểu.

Không khí trở nên ngượng ngập.

Khương Thư Yểu đã chuẩn bị sẵn sàng để bị làm khó dễ, không ngờ bên phía trưởng bối lại dễ dàng vượt qua, ngược lại lại gặp trở ngại từ phía tiểu nha đầu này.

Nàng vẫn giữ nụ cười trên môi, như không nhận ra sự châm chọc của Tạ Bội: "Không cần khách sáo, tiểu muội thích là được."

Tạ Bội nghẹn lời, nàng ta còn chưa mở hộp ra xem, nói gì đến thích hay không? Quả nhiên Khương Thư Yểu là kẻ mặt dày.

Nàng ta hậm hực giật lấy hộp quà từ tay nha hoàn, mở ra liếc nhìn qua loa rồi cười nói: "Tam tẩu thật có lòng, nhưng bộ trang sức này quá lộng lẫy, muội vốn thích những món trang sức thanh nhã, tao nhã hơn, e là không dùng đến."

Khương Thư Yểu vốn thường bị chê bai là dung mạo tầm thường, ăn mặc quê mùa, lời nói này rõ ràng là có ý nhắm vào nàng.

Bị nhắm vào, Khương Thư Yểu không cảm thấy đau lòng hay ngứa ngáy gì, đang định đáp lại thì Tạ Tuân đã lên tiếng trước: "Muội còn nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội để dùng đến."

Tuy không thích Khương Thư Yểu, nhưng hắn cũng không có ý định bắt nạt nàng, không muốn gây chuyện thị phi ngay hôm nay.

Nói xong, hắn dẫn Khương Thư Yểu đi qua Tạ Bội, khiến Tạ Bội ngơ ngác.

Mọi người có mặt cũng không ngờ Tạ Tuân lại lên tiếng bênh vực Khương Thư Yểu, bởi vì thái độ của hắn đã thể hiện rất rõ ràng trong đêm tân hôn hôm qua.

Khương Thư Yểu lén liếc nhìn Tạ Bội, thấy tiểu nha đầu tủi thân đến đỏ cả mắt.

Tạ Tuân đúng là đồng đội heo.

Rõ ràng có thể lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, lại cứ phải giúp nàng gây thù chuốc oán, còn đắc tội với tiểu cô mít ướt này.

Sau khi dâng trà xong, mọi người lần lượt giải tán. Khương Thư Yểu cũng không có ý định nịnh nọt lấy lòng mẹ chồng, thấy Tạ Tuân sắp đi, vội vàng đuổi theo hắn.

Mấy ngày nay không phải trực ban, Tạ Tuân không muốn ở trong phủ đối mặt với Khương Thư Yểu, nên định hẹn bằng hữu ra ngoài thành cưỡi ngựa.

Đi được một đoạn, Tạ Tuân phát hiện Khương Thư Yểu cứ đi theo sau mình, trong lòng bỗng dưng có chút chột dạ.

Hắn dừng bước, hắng giọng: "Ta muốn ra khỏi phủ gặp gỡ bằng hữu." Nói xong lại cảm thấy lời này giống như đang giải thích với vợ, càng thêm không thoải mái.

Khương Thư Yểu không hiểu sao hắn đột nhiên báo cáo hành trình cho mình, nàng nghi hoặc gật đầu: "Ồ."

Tạ Tuân lại bước tiếp, kết quả Khương Thư Yểu vẫn đi bên cạnh hắn.

Hắn không nhịn được hỏi: "Sao nàng lại đi theo ta?"

Hina

Khương Thư Yểu ngơ ngác: "Ta không đi theo chàng." Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi chợt hiểu ra: "Ta đang đến nhà bếp lớn, tình cờ cùng đường với chàng thôi."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 5



Tạ Tuân không ngờ vừa rồi là mình tự mình đa tình, vành tai nhanh chóng ửng đỏ.

Thấy hắn cúi đầu không nói gì, Khương Thư Yểu lặng lẽ lùi lại một bước lớn: "Hay là, chàng đi trước đi?"

Tạ Tuân vốn còn định nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng Khương Thư Yểu nói vậy, hắn cảm thấy nàng đang chế giễu sự tự mình đa tình của mình lúc nãy, không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả tai.

Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu, nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, còn đưa tay ra làm động tác "mời".

Tạ Tuân nghẹn lời, xấu hổ nghiến răng.

Hắn vốn có dung mạo tuấn tú, khi xấu hổ, đôi mắt đen láy sáng ngời, vẻ đẹp như tiên giáng trần lại thêm chút giận dỗi, càng thêm rạng rỡ và sống động, cuối cùng cũng giống một thiếu niên tuấn tú tràn đầy sức sống.

Khương Thư Yểu không hề nhận ra mình đã làm gì sai, thấy Tạ Tuân nhìn mình, nàng còn nói tiếp: "Hay là ta đi trước? Đi qua khúc quanh phía trước là đến nhà bếp lớn rồi."

"Không cần!" Tạ Tuân xoay người dứt khoát, sải bước dài như bay đi mất, cứ như phía sau có lửa đốt.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Khương Thư Yểu thầm cảm thán: Thiếu niên vẫn nên hoạt bát một chút mới tốt, dáng vẻ tràn đầy năng lượng thật là đẹp mắt.

Thở dài xong, nàng dẫn các nha hoàn đi về phía nhà bếp lớn.

Sáng nay dậy muộn, không kịp ăn sáng, giờ nàng đói đến mức bụng dạ réo ầm ĩ.

Hạ nhân trong phòng bếp lớn thấy Khương Thư Yểu đến, đều vội vàng hành lễ.

Khương Thư Yểu phất tay, đi thẳng vào bếp.

Nhà giàu nấu ăn rất cầu kỳ, mỗi món chỉ làm một ít, thức ăn thừa thường được hạ nhân giải quyết hết, nên Khương Thư Yểu đi một vòng quanh bếp, chỉ thấy nồi canh hầm cho chủ nhân.

"Tam phu nhân, người đây là..." Ma ma thường sự thấy nàng nhìn này nhìn kia, lo lắng bước tới hỏi.

"Không có gì, ta chỉ muốn tìm chút gì đó ăn."

Hina

"Người muốn dùng gì ạ?"

Ma ma cung kính cúi đầu đi theo sát Khương Thư Yểu, nàng không quen, nói: "Ma ma cứ làm việc của mình đi, ta tự tìm chút gì ăn là được."

Chuyện Tạ Tuân ngủ ở thư phòng tối qua cả phủ đều biết, bọn hạ nhân không khỏi coi thường vị Tam phu nhân này. Nghe nàng nói vậy, ma ma cũng không đi theo nữa, hành lễ rồi lui ra khỏi bếp.

Khương Thư Yểu chưa ăn sáng, bốn nha hoàn cũng đang đói bụng, mọi người đều đói meo, nàng bèn chọn hai món nhanh gọn để làm.

Khi xắn tay áo chuẩn bị bắt tay vào làm, nàng mới nhận ra năm người trong bếp không ai biết nhóm lửa, thế là lại sai người ra ngoài gọi một tiểu nha đầu nhóm lửa vào.

Tiểu nha đầu nhỏ nhắn, dáng người gầy gò, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.

Sau khi nhóm lửa xong, Khương Thư Yểu đặt chiếc nồi lớn lên bếp, đun nước chuẩn bị nấu mì.

Nàng tìm cà rốt, rau xanh và hành lá, nhanh nhẹn thái hạt lựu để sẵn.

Các nha hoàn bị màn biểu diễn d.a.o thớt này của nàng làm cho giật mình, đưa mắt nhìn nhau nhớ lại xem tiểu thư nhà mình biết nấu ăn từ bao giờ.

Lúc này nước đã sôi, Khương Thư Yểu thả mì sợi vào nồi sắt lớn.

Nàng lấy một cái bát to, đập trứng vào, cho thêm rau củ thái hạt lựu và hành lá, rắc muối và bột năng, khuấy đều. Lại bảo nha đầu nhóm lửa nhóm thêm một bếp nữa, để lửa nhỏ, cho dầu vào làm nóng chảo.

Chờ dầu nóng, đổ một phần tư lượng trứng vào, khuấy thành dạng trứng tráng, trứng chưa đông hẳn thì cuộn lại, dùng xẻng ấn định hình, đợi chín bên trong thì lại đổ thêm một phần tư lượng trứng vào.

Cứ lặp lại như vậy vài lần, đến khi đổ phần trứng cuối cùng vào chảo thì mì cũng đã chín.

Khương Thư Yểu bảo nha hoàn vớt mì ra xả nước lạnh, còn mình thì bày trứng cuộn ra đĩa, cắt miếng, chia thành năm phần.

"Mau đến nếm thử." Nàng vẫy tay gọi các nha hoàn.

Các nha hoàn ngạc nhiên, không ngờ Khương Thư Yểu vốn khó chiều lại xuống bếp nấu ăn cho mấy người bọn họ. Trong lòng mỗi người đều suy nghĩ khác nhau, nhưng đều cho rằng đây là Khương Thư Yểu nổi hứng muốn nấu ăn, nhiệm vụ thử món chẳng phải rơi vào đầu bọn họ sao.

Bạch Chỉ là người trầm ổn nhất trong bốn người, thấy ba người còn lại im thin thít không dám tiến lên, bèn tự mình đứng ra.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 6



Nàng ấy tự an ủi mình trong lòng, "Không phải chỉ là hơi khó ăn thôi sao, cùng lắm là chưa chín kỹ, chẳng lẽ lại có độc được?". Nàng ấy nhận lấy chiếc đĩa Khương Thư Yểu đưa cho.

"Thế nào?" Khương Thư Yểu hỏi. Lửa bếp lò đất khó điều khiển, lần đầu nàng xuống bếp cũng có chút lo lắng.

"Ừm!" Bạch Chỉ gật đầu ậm ừ, nuốt miếng trứng cuộn dày trong miệng, "Ngon, ngon lắm, mọi người mau nếm thử đi."

Ba nha hoàn còn lại thầm giật mình, ngày thường thấy Bạch Chỉ điềm tĩnh ổn trọng, không ngờ nịnh hót cũng có công phu thâm hậu, còn muốn kéo cả ba người bọn họ xuống nước.

Các nàng bưng đĩa lên, nín thở cắn một miếng trứng cuộn, rồi bị vả vào mặt.

Các nàng vốn đã đói bụng, lại không kỳ vọng gì nhiều, tự nhiên cảm thấy món trứng cuộn ngon đến cực điểm.

Hương vị đậm đà mà không ngấy, cảm giác tươi mới, so với cháo trắng rau dưa thường ngày thì món này quả là bất ngờ thú vị hơn nhiều.

Hina

Khương Thư Yểu tự nếm thử một miếng, hương vị còn ngon hơn nàng tưởng tượng một chút.

Nàng ăn hai miếng lót dạ, rồi quay lại bên bếp lò, dùng xì dầu và đường trắng pha nước sốt, cắt hành lá thành đoạn, băm nhuyễn tỏi. Đun nóng chảo, cho dầu vào, lửa lớn, thả hành lá và tỏi băm vào.

"Xèo" một tiếng, mùi thơm nồng của hành tỏa ra, so với mùi trứng thơm ngậy lúc nãy, mùi hành phi này bá đạo hơn nhiều.

Đợi hành lá hơi cháy cạnh thì đổ nước sốt đã chuẩn bị vào, đun khoảng một phút, dầu hành đã hoàn thành.

Đổ dầu hành lên mì đã được xả nước lạnh, trộn đều, món mì trộn dầu hành đơn giản đã sẵn sàng.

Mấy người vừa ăn trứng cuộn lót dạ, ngửi thấy mùi dầu hành lại bị khơi dậy cơn thèm ăn, mùi hành thơm ngát khắp nhà khiến họ không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Mì trộn dầu hành vừa được dọn lên, không đợi Khương Thư Yểu lên tiếng, bốn người đã bưng bát ăn ngấu nghiến.

Vừa vào miệng là hương thơm nồng nàn của dầu hành, nước sốt đậm đà làm nổi bật thêm hương thơm của hành lá, sợi mì dai ngon, nhai kỹ còn lưu lại hương thơm trong miệng.

Mọi người đều quên cả lễ nghi, dựa vào chiếc bàn dài ăn ngấu nghiến món ngon.

Khương Thư Yểu thấy tiểu nha đầu nhóm lửa đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng múc cho nàng ấy một bát, tiểu nha đầu từ chối hai lần, nhưng không cưỡng lại được sự cám dỗ của món ngon, liền nhận lấy bát bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Trứng cuộn và mì trộn dầu hành không phải là món ăn tuyệt đỉnh gì, nhưng một món có vị thanh, một món có vị đậm, kết hợp với nhau rất vừa miệng, Khương Thư Yểu bị Tương Dương Bá phu nhân ép ăn cơm rau nhạt một tháng trời để giảm cân cuối cùng cũng được thỏa mãn cơn thèm ăn.

Mọi người đang cúi đầu ăn cơm thì một đứa trẻ nhỏ xíu chạy vào cửa, lập tức nhìn chằm chằm vào Khương Thư Yểu: "Tam thẩm!"

Khương Thư Yểu cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng lúc đối diện với một đôi mắt to đen láy.

Đại phòng có một cặp song sinh, một béo một gầy, một đứa hiếu động, một đứa trầm lặng ít nói. Đứa béo đang kéo tay áo Khương Thư Yểu, đứa gầy thì trốn sau lưng nó lén nhìn.

Khương Thư Yểu không nhớ tên chúng, xoa đầu tròn của đứa béo, nói qua loa: "Là các con à."

Đứa béo rất dạn dĩ, cười toe toét: "Vâng ạ, đến giờ Tứ đệ uống thuốc bổ rồi ạ."

Hóa ra là thuốc bổ hầm cho đứa gầy uống.

Đứa béo nói xong, lập tức chuyển sang chủ đề mà nó quan tâm: "Tam thẩm, thẩm đang ăn gì vậy, thơm quá."

Trứng cuộn còn thừa mấy miếng, vẫn chưa nguội, Khương Thư Yểu liền gắp một miếng đưa ra trước mặt đứa béo: "Thử không?"

Món trứng cuộn có màu sắc đẹp mắt, vàng óng xen lẫn những mảnh cà rốt đỏ cam và hành lá xanh non, rất được trẻ con yêu thích.

Đứa béo há miệng to cắn một miếng lớn, chưa từng ăn món ăn có hương vị như vậy, cảm thấy mới lạ, không ngừng tuôn ra lời khen: "Ngon, ngon thật, cho con cắn thêm một miếng nữa được không ạ?"

Khương Thư Yểu lại đút cho nó thêm một miếng.

Đứa béo ăn vui vẻ cũng không quên đệ đệ mình, kéo đứa gầy ra từ phía sau: "Tam đệ, đệ có ăn không?"

Đứa gầy rụt rè ngước mắt nhìn Khương Thư Yểu, đôi mắt đen trong veo tràn đầy sự tò mò, khẽ gật đầu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 7



Khương Thư Yểu lập tức cảm thấy trái tim tan chảy, cúi xuống đút cho nó ăn. Nó cắn một miếng nhỏ như mèo con ăn, từ từ nhai, khiến Khương Thư Yểu có chút lo lắng.

"Ngon không?" Đứa béo bên cạnh hỏi.

Đứa gầy chậm rãi gật đầu, Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm.

Đứa béo có năng khiếu nói nhiều, tự giới thiệu: "Tam đệ thích đồ ngọt, chắc là vì uống thuốc đắng quá nhiều. Đệ ấy ăn uống không ngon miệng, sức ăn rất nhỏ, nên gầy hơn con nhiều."

Hina

Sau khi hai đứa trẻ vào, các nha hoàn đã dọn dẹp bát đĩa đứng nghiêm chỉnh, đại nha hoàn của cặp song sinh theo sau chúng vào bếp, mở nắp nồi kiểm tra lửa, thấy thuốc bổ chưa được hầm xong, cũng im lặng đứng một bên.

Khương Thư Yểu nghĩ tới Đại phu nhân là người quản lý việc nhà, lát nữa nàng còn phải đến đại phòng tìm nàng ta để bàn bạc về chuyện nhà bếp nhỏ, nên ở lại nhà bếp lớn chờ thuốc bổ cùng họ.

Nhìn đứa béo tròn trịa, nàng đột nhiên nghĩ đến một món ngọt nhanh gọn đơn giản. Dù sao cũng đang rảnh, chi bằng thử làm xem sao.

Khương Thư Yểu lấy bắp ngô đã phơi khô từ một góc bếp, tách hạt bỏ vào nồi, nhanh chóng đậy nắp lại, trong nồi phát ra tiếng nổ lép bép.

Đứa béo tò mò thò đầu ra nhìn, đại nha hoàn sợ hãi kéo nó ra xa, sợ nồi sắt sẽ nổ tung.

Không chỉ có một mình nàng ấy sợ hãi, mọi người ít nhiều đều lùi ra xa một chút.

Mặc dù vừa rồi Khương Thư Yểu đã thể hiện tài năng của mình, nhưng các nha hoàn của nàng vẫn có ấn tượng không mấy tin tưởng về nàng.

Nồi sắt rất nặng, Khương Thư Yểu cố gắng cầm lấy tay cầm và lắc vòng tròn để đảm bảo các hạt ngô được làm nóng đều.

Tiếng nổ lép bép dần yếu đi, sau một lúc, trong nồi gần như không còn tiếng ngô nổ nữa, Khương Thư Yểu nhấc nồi sắt khỏi bếp, ủ thêm vài giây, rồi mở nắp nồi dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

Phần lớn các hạt ngô đã nổ tung.

Lại đặt một chiếc nồi sắt sạch lên bếp, đổ dầu và đường vào nồi nguội, dặn dò nha đầu nhóm lửa đun lửa vừa, đường nhanh chóng tan chảy và đổi màu, dần dần chuyển sang màu nâu vàng, dùng đũa nhấc lên, vừa đủ để kéo thành sợi, caramel đã hoàn thành.

Đổ bỏng ngô đã nổ vào caramel, trộn đều, bỏng ngô caramel đã hoàn thành. Bỏng ngô trắng bọc trong lớp caramel trong suốt, trông thật thơm ngon hấp dẫn.

Khương Thư Yểu lấy một hạt bỏ vào miệng, lớp caramel chưa nguội hẳn, vỏ ngoài chưa đủ giòn, độ ngọt vừa đủ, nhìn chung là thành công hơn mong đợi.

Từ khi nàng mở nắp nồi, hương thơm ngọt ngào đã lan tỏa khắp nhà bếp. Thấy nàng nhặt một hạt để nếm thử, đứa béo cuối cùng không nhịn được nữa, vùng ra khỏi vòng tay của đại nha hoàn chạy về phía Khương Thư Yểu, nôn nóng hỏi: "Thế nào, thế nào, vị gì ạ?"

Khương Thư Yểu thuận tay đút cho nó một hạt, hai người một người dạn dĩ, một người tính tình cởi mở, rõ ràng hôm nay mới gặp lần đầu, nhưng lại giống như tỷ đệ đã quen biết từ lâu.

Đứa béo cho bỏng ngô vào miệng, lớp đường bên ngoài đã nguội đi một chút, cắn vào có cảm giác hơi giòn. Bỏng ngô mềm xốp thơm ngọt, vị ngọt đậm đà của caramel không hề át đi hương thơm tự nhiên của ngô, vị ngọt rất đậm nhưng không hề ngấy, bởi vì vị đắng nhẹ của caramel đã cân bằng độ ngọt một cách hoàn hảo.

"Ưm~" Đứa béo trợn tròn mắt, so với hương vị, nó càng thích thú với sự mới lạ, "Ngon quá."

Nó vẫy tay gọi đệ đệ, muốn chia sẻ món ngon với đệ đệ.

Khương Thư Yểu lấy một cái bát lớn đổ hết bỏng ngô vào, đưa cho đứa gầy. Đứa gầy rụt rè nhìn nàng một cái, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự tò mò về bỏng ngô, nhận lấy cái bát lớn.

Đúng lúc thuốc bổ đã xong, Khương Thư Yểu nắm tay đứa béo: "Đi thôi, vừa đi vừa ăn."

Một đoàn người nối đuôi nhau đi về phía đại phòng.

Đứa gầy tuy ăn uống không ngon miệng nhưng lại ăn bỏng ngô rất ngon lành, liên tục bỏ vào miệng, đến đại phòng thì bỏng ngô đã hết nửa bát.

Trong sân đang rất náo nhiệt, trước cửa có một hàng quản gia và các ma ma, Đại phu nhân Từ thị đang ngồi trước bàn tính sổ sách.

Khương Thư Yểu thấy vậy không tiện làm phiền, định bụng tìm thời gian khác đến gặp Từ thị, nhưng Từ thị đã lên tiếng gọi nàng lại trước.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 8



"Tam đệ muội." Từ thị gấp sổ sách lại, trên mặt nở nụ cười nồng nhiệt, đứng dậy đi ra ngoài đón vài bước.

Nàng ta phất tay cho người hầu lui xuống, vừa sai người rót trà vừa sai người mang điểm tâm lên, sự tiếp đón nồng hậu khiến Khương Thư Yểu cảm thấy choáng ngợp.

Từ thị lớn hơn Khương Thư Yểu hơn mười tuổi, nhưng nàng ta đối xử với Khương Thư Yểu thân thiết như hai tỷ muội ruột thịt, Khương Thư Yểu thậm chí bắt đầu nghi ngờ đây có phải là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện hay không.

"Đại tẩu, nếu tẩu đang bận thì muội sẽ quay lại sau." Khương Thư Yểu nói.

"Muội đến đúng lúc lắm, ta vừa mới xong việc." Từ thị cười lắc đầu, kéo tay Khương Thư Yểu ngồi xuống, "Đệ muội tìm ta có việc gì sao?"

Từ thị ngoài mặt tỏ ra thân thiết, trong lòng không ngừng đoán mục đích của Khương Thư Yểu, ngày đầu tiên sau khi thành hôn không ở bên hầu hạ mẹ chồng, không ở cùng chồng, lại chạy đến chỗ nàng ta làm gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Khương Thư Yểu, có chút khinh thường.

Chắc là Tạ Tuân tránh nàng như tránh tà, nàng không ở trong phòng khóc mà còn mặt dày ra ngoài đi loanh quanh, xem ra là một kẻ mặt dày đúng như lời đồn.

Khương Thư Yểu không biết Từ thị đang nghĩ gì, vốn còn hơi ngại ngùng, nhưng không ngờ Từ thị lại nhiệt tình như vậy, sự xa lạ bỗng tan biến đi nhiều. Nàng vừa thầm khen Từ thị trong lòng, vừa thưởng thức món điểm tâm Từ thị đưa cho.

Bánh đậu xanh thanh ngọt mịn màng, tan ngay trong miệng, độ ngọt hơi đậm, rất thích hợp để ăn kèm với trà.

Nàng ăn xong vài miếng rồi lau sạch ngón tay, mới nhớ đến chuyện chính.

"Đúng rồi đại tẩu, hôm nay muội đến đây là muốn bàn bạc với tẩu về chuyện nhà bếp nhỏ."

Từ thị đang thầm chê bai cách ăn uống của nàng, đột nhiên nghe nàng lên tiếng, sững người một lúc: "Cái gì?"

Hina

Khương Thư Yểu nghĩ Từ thị là một người tốt bụng và cởi mở, nên cũng nói thẳng ra, hoàn toàn không có ý khách sáo: "Muội thấy nhà bếp nhỏ của Tam phòng vẫn luôn trống không, chưa từng nhóm lửa, bây giờ muội đã gả vào đây, muốn dọn dẹp lại nhà bếp nhỏ."

Từ thị hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười rộng lượng: "Muội muốn ăn gì cứ trực tiếp dặn dò nhà bếp lớn làm là được." Nhà bếp nhỏ dọn dẹp xong còn phải phân công người làm, sổ sách hàng tháng cũng phải tính toán, nói thì dễ lắm.

Khương Thư Yểu đương nhiên không hiểu những lo lắng của Từ thị: "Nhà bếp lớn quá xa, đi tới đi lui không tiện, hơn nữa muội là người thích mày mò làm đồ ăn, đến nhà bếp lớn sợ vướng tay vướng chân."

Từ thị thật sự chưa từng tiếp xúc với kiểu nữ nhân thẳng thắn như Khương Thư Yểu, trong lòng muốn trợn trắng mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười thân thiện: "Cái này... không giấu gì đệ muội, nếu thật sự muốn mở nhà bếp nhỏ, chi phí hàng tháng..."

Nàng ta kéo dài giọng, hy vọng Khương Thư Yểu hiểu ý.

Khương Thư Yểu đang đưa tay với lấy bánh hạt dẻ, nghe vậy liền hào phóng phẩy tay: "Không sao, muội có tiền." Nàng vốn không định để Từ thị chi tiền.

"Ơ." Từ thị nghẹn lời, không nói nên lời.

Vài năm trước Nhị phòng mở nhà bếp nhỏ, nàng ta đã đấu đá với Nhị phu nhân Chu thị không ít lần, cuối cùng vẫn phải nhờ đến lão phu nhân ra quyết định mới yên ổn.

Vốn nghĩ Khương Thư Yểu cũng đến đây để xin tiền, không ngờ nàng lại định tự bỏ tiền túi ra.

Khương Thư Yểu vốn có tư tưởng của người hiện đại, muốn làm gì ăn uống cũng không thể tiêu tiền của người khác. Thấy Từ thị có vẻ ngạc nhiên muốn nói lại thôi, nàng đột nhiên lo lắng, nuốt vội miếng bánh hạt dẻ, quay đầu hỏi Bạch Chỉ: "Tiền của ta đủ chứ?"

"Thưa phu nhân, đương nhiên là đủ, chỉ là mở một nhà bếp nhỏ thôi mà, chi phí này không đáng kể." Bạch Chỉ từ nhỏ đã lớn lên trong những cuộc đấu đá giữa Tương Dương Bá phu nhân và bảy người thiếp khác, có thể nói là học sinh xuất sắc của lớp đào tạo đấu đá trong nhà, tự nhiên nhìn ra sự khinh thường của Từ thị đối với Khương Thư Yểu.

Là nha hoàn được giao trọng trách, nàng ấy rất quen thuộc với mọi người trong Tạ Quốc Công phủ. Cha của Đại phu nhân Từ thị là một vị quan thanh liêm nổi tiếng, bản thân nàng ta cũng là một tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, dựa vào hai danh tiếng này mới gả vào Tạ Quốc Công phủ. Nhưng danh tiếng tốt đẹp thì có ích gì, so với những gia đình công hầu giàu có, bọn họ chỉ là một đám người nghèo mà thôi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 9



Từ thị nghe thấy lời của Bạch Chỉ, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Sau khi gả vào Tạ Quốc Công phủ, nàng ta có thể nói là làm việc chăm chỉ, cẩn thận từng li từng tí, sợ làm sai điều gì sẽ khiến người khác coi thường. Trong việc ăn mặc chi tiêu, nàng ta kiểm soát rất chặt chẽ, chưa từng mắc một sai lầm nào, nhưng cũng vì thế mà bị chê bai là keo kiệt.

Khương Thư Yểu không muốn lấy tiền từ ngân quỹ chung đương nhiên là tốt, nhưng... sao nghe có vẻ chướng tai thế nhỉ?

Khương Thư Yểu hoàn toàn không nhận ra nụ cười cứng ngắc của Từ thị, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi. Đại tẩu, phiền tẩu nói với quản gia một tiếng, tìm cho muội mấy người thợ hồ giỏi, muội muốn sửa sang lại nhà bếp. Còn về việc mua rau củ quả gạo hàng ngày, muội cũng sẽ theo như mọi người, phiền tẩu bảo quản gia bàn bạc với Bạch Chỉ nhé."

Từ thị gật đầu, bảo nha hoàn gọi quản gia đến. Khương Thư Yểu cũng không hiểu những việc này, sau khi Bạch Chỉ và quản gia bàn bạc xong, liền đứng dậy cáo từ.

Nàng không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, khi được Từ thị tiễn ra, nàng cảm kích nắm lấy tay áo Từ thị nói: "Đại tẩu thật tốt." Ai nói quan hệ chị em dâu khó xử, nàng thấy chẳng có vấn đề gì cả.

Từ thị nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, cười nói: "Đệ muội khách sáo rồi."

Khương Thư Yểu vẫn nhiệt tình: "Vậy muội đi trước nhé, sau này muội sẽ thường xuyên đến thăm đại tẩu, đại tẩu sẽ không chê chứ?"

Từ thị nghĩ đến hai đĩa điểm tâm đã bị ăn sạch lúc nãy, cố gắng giữ nụ cười không đổi, lắc đầu dịu dàng nói: "Không chê."

Khương Thư Yểu cười rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu lại vẫy tay chào nàng ta.

Từ thị đứng dưới mái hiên nhìn theo, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Khương Thư Yểu, càng nhìn càng thấy chói mắt.

Đang nhìn thì thấy từ bên cạnh đột nhiên chạy ra hai đứa trẻ nhỏ, một đứa béo một đứa gầy, đi theo sau Khương Thư Yểu rồi khuất xa dần.

Nàng ta chớp mắt, nhìn kỹ lại, hai đứa bé này chẳng phải là cặp song sinh của nàng ta sao? Sao lại chạy theo Khương Thư Yểu?

Nàng ta ngạc nhiên quay lại nhìn đại nha hoàn, đại nha hoàn cũng không hiểu chuyện gì, vội vàng sai người đi theo.

Hai người họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khương Thư Yểu cũng vậy.

Nàng nhìn hai đứa trẻ đi bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Các con theo ta làm gì?"

Đứa béo kéo tay áo nàng nói: "Con muốn chơi với Tam tẩu ạ."

Khương Thư Yểu cũng không biết vì sao mình lại được đứa béo yêu thích, có lẽ là vì... nàng xinh đẹp?

Nàng vuốt cằm suy nghĩ, tay áo bên kia lại bị kéo kéo, cúi đầu nhìn thì thấy là đứa gầy.

"Con muốn ăn kẹo." Giọng nó rất nhỏ, đôi mắt to long lanh.

Khương Thư Yểu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra "kẹo" mà nó nói chắc là bỏng ngô.

"Ăn hết bát vừa nãy rồi à?"

Đứa gầy gật đầu.

"Ừm... vậy không được ăn nhiều nữa, trẻ con ăn nhiều không tiêu hóa được." Thật ra nàng cũng không hiểu lắm, dù sao trẻ con ăn ít đồ ăn vặt là đúng rồi.

Đứa gầy ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục kéo tay áo Khương Thư Yểu đi về Tam phòng.

Đến Tam phòng, Khương Thư Yểu không còn thời gian để ý đến chúng nữa, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc xây dựng nhà bếp nhỏ.

Nàng cũng chẳng có ý tránh né, vừa vẽ vừa chỉ, sai thợ xây lò bánh mì ngoài bếp nhỏ, coi như lò nướng đơn sơ mà dùng.

Hina

Hai đứa trẻ con thích thú xem náo nhiệt, ra chiều muốn nghịch ngợm, Khương Thư Yểu vội ngăn lại, ồn ào một hồi, cuối cùng xây thêm đôi tai mèo trên lò bánh mì.

Mặt trời chiều ngả về tây, Tạ Tuân cưỡi ngựa trở về, vô thức bước vào chính viện, nhìn thấy bọn nha hoàn bận rộn dưới hiên mới nhớ ra mình đã kết hôn.

Lúc đầu hắn định quay đầu rời đi, bọn nha hoàn lại nhao nhao dừng chân hành lễ, khiến Khương Thư Yểu đang dùng cơm tối cũng nhìn về phía hắn.

Tình cảnh này thật khó xử, hắn đi không được ở không xong. Đang lúc hắn và Khương Thư Yểu nhìn nhau, bỗng có tiếng trẻ con phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

"Tam thúc!"

Lúc này Tạ Huân mới phát hiện đối diện bàn dài trước cửa phòng có hai đứa trẻ nhỏ đang ngồi.
 
Back
Top Bottom