Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 370: Chương 370



Tần Vương và Tần Vương phi bình thường không nhìn nàng ta đến một cái, bây giờ cũng đang sụp đổ, không tình nguyện phối hợp.

Cuối cùng cấm vệ quân liền phẫn nộ, quát lớn: "Lôi người xuống! Lôi hết xuống!"

Rất nhanh, Yến Thu Uyển cảm thấy vai mình bị tóm lấy, từng bước một bị lôi vào đại lao. Nàng ta phản ứng lại, dường như kịch bản này không khác gì kịch bản kiếp trước, nàng ta ra sức giãy giụa: "Ta không đi! Ta là muội muội của Yến Thu Xu, Yến Thu Xu là Đức An Hương Quân! Tỷ ấy là phu nhân Trấn Quốc công tương lai, ta muốn gặp tỷ ấy! Thả ta ra..."

Cấm vệ quân cười nhạo: "Đức An Hương Quân tên là Yến Xu, nghe nói là trẻ mồ côi, ngươi đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ!"

Trong tiếng cười chế giễu, nàng ta bị đẩy vào ngục.

Yến Thu Uyển ôm bụng, ngây ngốc đứng nhìn, dường như đã sợ chết khiếp. Trong ngục, Chu Lan Nghi đang hét lớn: "Thả ta ra! Ca ca ta sao có thể tạo phản được, các ngươi đang lừa người đấy! Thả ta ra..."

Nhưng không ai để ý nàng ta. Cửa ngục đóng kín, Tấn Vương phủ bị tịch thu, đồ đạc trong nhà sung vào công quỹ. Họ bị nhốt vào nhà lao, diễu hành trước mặt dân, một quả trứng được ném vào mặt họ, đối phương mắng: "Đồ vô lương tâm!"

"Trấn Quốc Công còn đang bận đánh trận, các ngươi lại ở đây tạo phản, vô lương tâm!"

"Nếu Trấn Quốc công bại trận chỉ vì chuyện này, cứ đưa các ngươi đi đánh biên ải là xong! Đồ tồi..."

Ngày Tấn Vương phủ bị tịch thu, Tiêu Gia quân cũng tức tốc chạy đến biên ải trông mấy canh giờ không ngừng nghỉ.

Tuy lão Hoàng đế không chết, nhưng cũng gần như băng hà, phải luôn có người túc trực, không ai dám nói với ông ta một lời nào, để ông ta sống không khác gì tử thi, nếu không phải vẫn còn chuyện chưa thành, ông ta đã thăng thiên từ lâu rồi.

Vì thế Xương Vương cũng mau chóng chuẩn bị đăng cơ.

Tất thảy như quay về vẻ bình yên ngày nào.

Thực ra đã không cần lo lắng nữa, có Xương Vương ở hậu phương trấn giữ, quân lương ở tiền tuyến của Tiêu Hoài Đình chắc chắn sẽ không hề đạm bạc, cộng thêm việc Yến Thu Xu đã gửi đến hàng tá lạp xưởng để các binh sĩ có thể được ăn thịt, cơm ăn thức uống không thiếu thứ gì.

Kỳ thực cũng giống như những gì Yến Thu Xu nghĩ, thức ăn bên biên ải rất ngon.

Lúc nghỉ ngơi giữa chặng sẽ có người đưa bữa tối đến, mỗi người được một bát to, ăn cơm tẻ quý báu, ba miếng lạp xưởng, một thìa khoai tây lát, nửa trái bắp ngô, thêm nước sốt thịt, một cái bánh bao lớn.

Mọi người đều ăn như nhau, ngoại trừ tướng lĩnh là được ăn thêm hai miếng lạp xưởng.

Diêm Hưởng là tướng lĩnh, lúc này đã có nhiều hơn người khác tới hai miếng lạp xưởng. Trong lạp xưởng có rất nhiều thịt mỡ béo ngậy, thịt nạc hồng hồng, thịt mỡ óng ánh, gần như trong suốt, được cắt thành từng miếng nhỏ, có thể dùng để soi nếu đặt lạp xưởng dưới nắng.

Hai mắt hắn sáng bừng lên, sau đó ăn một miếng, cười khúc khích, chất béo như tan ra trong miệng.

Với người quen ăn thịt mà nói thì có thể sẽ cảm thấy hơi ngấy.

Nhưng ở nơi biên ải chiến sự, thiếu thốn trăm bề, đây quả là mỹ vị không gì sánh nổi!

Quan trọng là bên trong còn được tẩm ướp gia vị, ăn vào vừa cay vừa tê, mùi vị chuyển đổi nhẹ nhàng khiến người ta cứ muốn ăn mãi!

Ăn xong miếng lạp xưởng, ăn một miếng cơm thơm ngon đã là rất tuyệt rồi, nhưng trong bát hắn còn có lát khoai tây. Món này xào với thịt, tuy thịt không có trong bát nhưng vẫn còn sót lại mùi thơm.

Khoai tây mềm, mùi vị không tệ, ăn vào càng no bụng hơn, hắn vô cùng hài lòng về bữa ăn này.

Diêm Hưởng ăn ngon đến mức muốn rớt nước mắt, món ăn này một trời một vực với những gì hắn đã ăn khi xuất chinh trước đây: "Tướng quân lợi hại thật đấy. Các món ăn càng ngày càng ngon!"

Vừa nói xong, không ít tướng sĩ mặt mũi thâm xì bám đầy bụi đất lên tiếng đáp lời: "Chứ lại chả vậy? Lạp xưởng này có thể bảo quản được lâu đến thế kia mà! Tốt quá, bây giờ chúng ta ăn no đến căng bụng rồi!"

"Nghe nói là do phu nhân tương lai của tướng quân gửi đến!" Có người thì thầm: "Người huynh đệ phụ trách thu nhận quân lương nói, người đưa đồ ăn nói rằng đây là của Đức An Hương Quân, nhiều đồ lắm, mười mấy cân khoai tây, mười mấy cân lạp xưởng, lạp xưởng được làm từ thịt đấy, nửa nạc nửa mỡ, bên trong đều là gia vị quý, bán ra có giá lắm..."

"Ồ!" Một binh sĩ khác cảm thán: "Đức An Hương Quân nhiều tiền đến vậy cơ à?"

Người kể chuyện cười thầm, nói: "Lại còn không sao? Biết phố mỹ thực ở kinh thành không? Đều là các món ăn do Đức An Hương Quân nghĩ ra đấy, bảo đại thiếu gia chúng ta đi làm rồi, chắc chắn sẽ có được ít tiền, thật là một người tốt, nàng ấy dùng hết tiền để làm thức ăn cho chúng ta..."

Lời nói này khiến các đại thiếu gia ngưỡng mộ vô cùng: “Tướng quân thật tốt số quá, đính hôn với Đức An Hương Quân rồi, chúng ta cũng có phúc được ăn no!"

"Đúng thế, nếu ta có thể cưới được một nữ nhân tốt như vậy, ngày nào cũng sẽ lâng lâng như đang mơ. Bảo sao tướng quân đánh trận xung đến thế!"

Diêm Hưởng cắm đầu ăn, nhưng tai vẫn hóng hớt, âm thầm gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.

“Đúng vậy! Chính là như thế! Ngươi nói tướng quân tốt số, gặp được người tốt như Yến cô nương? Không chỉ làm món ngon cho ngài ấy, còn gửi cả quân lương, giúp chúng ta đánh đâu thắng đấy.”

Thật tuyệt vời!

Tiêu Hoài Đình cũng cảm thấy thế, đồ không nhiều thì mỗi người một phần, ai cũng có thể được thưởng thức. Nhưng vì thế, chàng ăn vào cũng cảm thấy rằng đây chính là mỹ vị mà cả đời này mình không thể quên.

Muốn ăn thịt nơi chiến trường thật khó khăn biết nhường nào!

Nhưng lạp xưởng này lại có thể bảo quản lâu như vậy, trong lúc bọn họ mệt mỏi nhất thì bỏ ra ăn, không hề mốc mục, mùi vị vô cùng thơm ngon!

Mặn cay mặn cay, chung quy là rất đưa cơm!

Màn thầu khiến người ta dễ bị nghẹn cũng vì thế mà trở nên ngon miệng hơn.

Tiêu Hoài Đình ăn, đến tận khi có cận binh kích động chạy tới: "Tướng quân, bên ta lại đến thăm dò! Đã đến lúc cảnh giác như ngài nói rồi! Trong số chúng ta thật sự có nội gián!"

Tiêu Hoài Đình: "... Đây là chuyện đáng tự hào à?"

Cận binh hậm hực, chẳng phải sắp bắt được nội gián rồi sao? Không vui hay gì?

Tiêu Hoài Đình ăn vội miếng cơm cuối cùng, lau miệng, muốn trực tiếp nuốt xuống nhưng lại nghĩ đến lời Yến Thu Xu nên đi tiếp hai bước, nhai từ tốn rồi mới nuốt thức ăn, nói: "Gọi đội Diêm Hưởng tới đây, đừng cho nhiều người quá..."

"Vâng!"

Mệnh lệnh vừa được đưa ra, người phải lên đường thì lên đường, ai không có nhiệm vụ thì thủ vệ, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, đề phòng.

Đến khi kèn phát lệnh xuất binh vang lên, tất cả binh sĩ dốc toàn lực lao đi..

Trận chiến này, quân tiên phong thành công bao vây quân địch, tiện tay bắt được tướng lĩnh.

Rồi áp đảo mạnh như vũ bão.

Tướng sĩ được ăn ngon, được huấn luyện giỏi, đánh trận sung mãn hơn bất cứ thứ gì, không chỉ lấy lại được thành trì đã mất trong thời gian ngắn, còn chiếm được hẳn ba cái nữa, khiến Tề quốc Quốc quân phải giậm chân bực tức, bản thân mình không thể đánh lại Tiêu Hoài Đình, chi bằng chọn cầu hòa.

Bây giờ tân lão Hoàng đế đã được thay đổi, mấy hoàng tử gây chuyện tổn hại đến Đại Chu, nếu đánh tiếp sẽ không có lợi cho tình hình đất nước, thế nên Tiêu Hoài Đình cũng đồng ý cầu hòa.

Để làm tín vật trao đổi, Tề quốc giao chứng cứ mà lão Hoàng đế và họ trao đổi với nhau ra.

Tiêu Hoài Đình tiếp tục trấn thủ, Tiêu Hoài Đình dẫn một nhóm quân về kinh thành.

Ngày cổng thành rộng mở đón chàng trở về, vẫn là tiếng hò reo long trời lở đất, dân chúng mong đợi đại tướng quân thắng trận quay về, ai ngờ đại tướng quân đi vào lại có đám người khua chiêng gõ trống đứng trước mặt, lớn tiếng: "Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân..."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 371: Chương 371



"Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân..."

"Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân..."

Tiếng gào thét ăn sâu vào tâm trí mỗi người dân, họ kinh ngạch nhìn đại tướng quân như đang dung túng cho tất cả những gì đã xảy ra, cũng hợp lý hợp tình nghi ngờ lão Hoàng đế đã thoái vị.

Tiêu Hoài Đình ngồi trên ngựa, nhìn xuống xung quanh, lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Ngày này, chàng đã phải chờ sáu năm rồi.

Chàng cưỡi ngựa, từng bước tiến vào hoàng cung, sau lưng là vô số dân chúng, đến cổng hoàng cung, ai nấy đều xuống ngựa, quỳ dưới đất, đồng thanh: "Mong bệ hạ trả lại công bằng cho Tiêu Gia quân!"

Dân chúng cũng quỳ xuống theo, hô to: "Mong bệ hạ trả lại công bằng cho Tiêu Gia quân!"

Trong tiếng hô, cổng cung bắt đầu mở ra.

Từ già đến trẻ tuổi đứng trước mặt.

Bên cạnh là một lão nhân được người khác nâng đỡ. Sức sống của lão nhân dần cạn kiệt, có thể quy thiên bất cứ lúc nào, đây chính là Thái thượng hoàng của Đại Chu, người bị họ đánh bại.

Để có thể giữ được cái mạng của ông ta để thảo phạt, người của thái y viện đã phải vắt óc suy nghĩ xem có cách nào kéo dài được sự sống của ông ta hay không.

Đứng sau Tân lão Hoàng đế là văn võ bá quan, chỉ vì biến cố hoàng cung trước đó, mà bộ mặt quan lại đã thay đổi rất nhiều, trong đó có một Ngự Sử tiến lên, phẫn nộ nói: "Trấn Quốc công sao ngươi dám..."

Hắn ta chưa kịp nói dứt lời đã bị Tân đế khoát tay ra hiệu dừng lại.

Ngự Sử bất ngờ, cảm thấy vị Tân đế này dường như chẳng tức giận chút nào, bèn vội lùi về sau.

Những người khác trừng mắt nhìn hắn ta, tỏ ý: "Tên ngốc!"

Nếu thật sự tức giận, Tân đế sẽ không đứng đợi ở đây ngay khi nghe nói Tiêu Gia quân trở về.

Có lẽ đã sớm có chuẩn bị rồi.

Có khi Xương Vương có mối quan hệ thân thiết với Tiêu Gia!

Quả nhiên Tân đế chủ động tiến lên: "Ái khanh bình thân, nếu có oan khuất, cứ việc nói với trẫm."

Tiêu Hoài Đình lấy ra đồ vật đã chuẩn bị từ trước được đặt trong lớp áo: "Đây là thư tín được trao đổi qua lại giữa Thái thượng hoàng và Tề quốc Quốc chủ, từng từ từng câu trên đó đều thỉnh cầu Tề quốc Quốc chủ xuất binh, Đại Chu nguyện thoái nhượng hai thành, đổi lấy việc Tề quốc đặc biệt lưu tâm đến Tiêu Gia quân. Để chuyện này có thể thuận lợi hoàn thành, Thái thượng hoàng sai người tịch thu, thay đổi quân lương, đến lúc đó tướng sĩ đói khát trăm bề, sức chiến đấu thụt giảm trầm trọng..."

Dân chúng xôn xao không ngừng. Tuy dân chúng có thể đoán được phần nào, nhưng không ngờ Thái thượng hoàng lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ đến nhường này, sẵn sàng đổi thành trì của mình để làm hại Tiêu Gia quân!

Thái thượng hoàng nằm trên băng cáng, tuy đã không khác gì người chết, không có bất kì phản ứng nào, nhưng sau khi nghe lời của Tiêu Hoài Đình, đôi mắt nhắm nghiền bỗng trừng lớn, sự sợ hãi kinh hoàng ẩn chứa trong đôi nhãn tròng đục ngầu đó.

Chuyện ông ta làm đã bị điều tra ra rồi!

Lại còn bị đem ra thị uy trước mặt văn võ bá quan, dân chúng thiên hạ!

Cho dù ông ta có không để ý đến hậu sự, cũng chẳng dám mong mọi người sẽ đánh giá như thế về mình. Ông ta chỉ có một chút ý thức khiến ông ta cảm thấy rằng ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào mình, những ánh mắt ghét bỏ giận dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Cuối cùng Tiêu Hoài Đình trầm giọng: "Tất cả thư tín đều có tư dấu của Thái thượng hoàng, giống hệt với mật lệnh chỉ điểm sáu năm trước, có thể đối chứng! Sáu năm trước, Thái thượng hoàng phái gián điệp giao nộp bản đồ tác chiến hành quân cho địch, mới dẫn đến việc huynh trưởng và hai tỷ phu của ta cùng hàng nghìn tướng sĩ, dân chúng vô tội chết thảm!"

Chàng dứt lời, dân chúng lập tức thét lớn: "Thỉnh cầu bệ hạ đòi lại công bằng cho Tiêu Gia quân!"

Sau đó, ai nấy cũng nói: "Thỉnh cầu bệ hạ đòi lại công bằng cho Tiêu Gia quân!"

Lão hoàng đế nằm trên băng cáng rùng mình, mồ hôi chảy lấm tấm trên trán.

Tân đế nhận lấy thư tín, sau khi xem xét một hồi, hắn đứng trước bàn dân thiên hạ, lấy ra thánh chỉ trong vạt áo, cất cao giọng nói: "Trẫm đã biết Tiêu Gia oan khuất, chuyện này là phụ hoàng không đúng, vì thế trẫm thay phụ hoàng cáo trạng..."

Cáo trạng!

Sắc mặt Tiêu Hoài Đình tốt hơn một chút, lùi về sau, tất cả tướng sĩ đứng dậy, nghe Tân đế đọc tội trạng. Các quan đứng sau Tân đế quỳ xuống.

Tân đế tự mình đọc hết, từng câu chữ đều có thái giám lan truyền, cố gắng để tất cả mọi người đều nghe được.

Từ mười một năm trước, bắt đầu từ trận đánh của lão Trấn Quốc Công, mọi tội trạng của Thái thượng hoàng đều được ghi chép lại. Đây là điều đã được chuẩn bị từ trước, tất cả mọi người đều căm tức khôn nguôi.

Lão hoàng đế càng nghe càng đổ mồ hôi, cứ quanh quẩn giữa ranh giới thoi thóp và đã chết.

Ông ta cho rằng, biến cố trước đây khi bị Lão Tứ chọc tức đến ngất lịm đi đã là đau khổ lắm rồi. Bây giờ ngẫm lại, chi bằng lúc đó chết quách đi cho xong.

Điều càng khiến ông ta sợ hãi là, sau khi đọc xong, Tân đế nói: "Thái thượng hoàng nghiệp chướng nặng nề, không phạt sẽ khó làm yên lòng dân, trẫm nguyện cùng Thái thượng hoàng chịu phạt trượng, chỉ muốn khắc ghi bài học này..."

Tiêu Hoài Đình giật mình, tuy họ đã bàn bạc xong xuôi rằng lúc về sẽ công khai xử lý tội hình của lão Hoàng đế, nhưng chàng không hề biết sẽ phạt trượng!

"Bệ hạ!" Lúc này, bách quan mới nháo nhào nhắc nhở: "Long thể của người..."

"Cơ thể của Thái thượng hoàng cũng..."

Tân đế kiên quyết, khoát tay, người tiến hành phạt trượng cũng đi tới, băng ghế dài được khiêng lên, Tân đế chủ động nằm úp xuống, lão Hoàng đế bị người ta đưa lên. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Thái thượng hoàng giả chết cũng không thể làm thinh được nữa, vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ nói: "Lão Nhị! Ngươi dám! Ta là phụ hoàng của ngươi đấy, không thể..."

Trong lòng cung nhân phạt trượng khẽ run sợ, không dám ra tay.

Tân đế thấp giọng nói: "Động thủ! Kẻ nào dám lơ là, trẫm sẽ chém đầu kẻ đó!"

Lời nói đe dọa này khiến cung nhân rùng mình, bất kể có sợ hãi thế nào, từng người một dẫn lão Hoàng đế lên, trượng cũng được chống lên.

Tâm trạng Tiêu Hoài Đình trở nên phức tạp, chàng quỳ trên đất. Thấy vậy thì mọi người đều quỳ. Chỉ có người hành hình và Tân đế cùng với lão hoàng đế là không quỳ.

"Đánh!" Tân đế hô lớn.

"Lão Nhị... Á!" Lão hoàng đế vẫn muốn giãy giụa, nhưng trượng đã chạm vào da thịt.

Trượng thứ hai, trượng thứ ba... liên tiếp giáng xuống.

Lão Hoàng đế vốn yếu ớt sắp chết, lúc này không kêu thành tiếng được nữa, chỉ có thể gánh chịu cơn lửa giận của những oan hồn đó. Ban đầu ông ta rất tức giận, Lão Nhị hồ đồ bất minh, dung túng Tiêu Gia, ắt sẽ phải hối hận! Hắn sẽ phải hối hận!

Nhưng từng trượng giáng xuống, ông ta váng đầu hoa mắt, chịu những cơn đau mà từ khi sinh ra đến giờ chưa từng phải chịu, càng nghĩ càng sợ, cũng nghĩ thầm không biết Lão Nhị có hối hận không đây.

Ông ta thì hối hận rồi.

Ông ta sợ rồi.

Ông ta không nên hại Tiêu Gia!

Ông ta...

Một trượng nữa giáng xuống, lão Hoàng đế lại nôn ra máu. Lần này, sự kinh hãi trong đôi mắt vẩn đục dần biến mất, đồng tử từ từ giãn ra...

"Bệ hạ băng hà rồi!" Có người tinh mắt phát hiện ra, hô lớn.

Người hành hình mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất.

Ngay sau đó, Tân đế cũng trợn ngược mắt, lăn xuống khỏi băng ghế.

"Bệ hạ!" Vẫn là Tân đế quan trọng hơn, mọi người lập tức chú ý đến Tân đế. Sau một hồi nháo nhào loạn xạ, cổng cung đóng lại, Tiêu Hoài Đình được đưa đến điện tẩm, lý do là lúc Tân đế được đưa về điện tẩm, miệng vẫn không ngừng xin lỗi Tiêu lão tướng quân, hoàng hậu bèn sai người đưa Tiêu Hoài Đình tới.

Còn về lão Hoàng đế... đã sớm nằm trong quan tài được chuẩn bị từ trước rồi.

Thái y sắc thuốc, rời khỏi điện tẩm, hoàng hậu cho những cung nhân khác lui ra, chỉ giữ lại Tiêu Hoài Đình.

Tân đế bây giờ, người đã từng là Xương Vương, mở mắt ra, nhìn thấy bằng hữu vẫn có chút gượng gạo: "Khụ khụ... đệ đừng nhìn ta như thế!"
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 372: Chương 372



Tiêu Hoài Đình khẽ cười: "Thần còn tưởng ngài khỏe mạnh lắm!"

Nếu không phải lúc lão Hoàng đế bị đánh chết, chàng nhìn thấy Tân đế cũng nhanh chóng ngã xuống, đúng lúc quá, trong lòng chàng vẫn thấy hổ thẹn, Xương Vương đã làm quá nhiều cho Tiêu Gia rồi.

Tân đế cười mỉa: "Năm đó ta đã chịu đủ rồi, bây giờ quy về cho ông ta."

Sáu năm trước, hắn đã từng tín nhiệm phụ hoàng, khi biết chuyện này hắn đã chạy đến giằng co với ông ta, nhưng lại phát hiện bản thân đã đánh giá cao phẩm chất của phụ thân, không những thế còn bị đánh rất nhiều trượng đến mức ngã bệnh.

Lúc ấy hắn nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy tâm niệm của mình sụp đổ, cũng hổ thẹn khi không thể tìm lại công bằng cho lão tướng quân, tự nguyện chịu cấm túc năm năm, chịu sự dày vò trong tâm khảm.

Điều phải chịu hắn cũng đã chịu rồi, bây giờ đến lượt phụ thân hắn, hắn không phải tiểu thái tử đơn thuần sợ chết chưa từng trải qua sóng gió của sáu năm trước nữa!

Tiêu Hoài Đình cung kính, chắp tay hành lễ, trầm giọng: "Đa tạ!"

Tân đế lắc đầu: "Đây là điều ta nên làm."

Tiêu Hoài Đình không nói gì, chỉ khắc ghi ân tình này, không có một thiên tử nào lại trượng hình sinh phụ của mình trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy cả.

Cho dù trong lòng họ cũng ghi thù ghi hận, nhưng trước mặt mọi người cũng phải giữ được chữ hiếu.

Chỉ có duy nhất một mình hắn, vì để đền tội cho vô số oan hồn nên mới làm chuyện như này trước chốn đông người, cho dù hắn có cùng chịu trượng hình thì sau này danh tiếng cũng khó mà tốt đẹp được.

Tân đế thản nhiên cười: "Đúng rồi, lúc nào đệ thành thân vậy? Gần đây không khí trong kinh thành vốn trầm lặng, đệ mau mau thành thân đi, góp thêm chút vui vẻ cho kinh thành chứ nhỉ? Trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn cho đệ..."

Nhắc đến chuyện này, lông mày của Tiêu Hoài Đình hơi nhíu lại, khẽ nói: "Chuyện này... phải đi hỏi đã."

"Thành thân ư?"

Yến Thu Xu nhìn người trước mặt, trong lòng như thể đang đánh trống bùm bụp.

Tiêu Hoài Đình trở về từ hoàng cung, rửa mặt mũi chân tay bèn cưỡi ngựa chạy tới, thấy Yến Thu Xu như chưa chuẩn bị kỹ, chàng có chút tủi thân: "Lần trước ta nói muốn năm ngoái quyết định ngày thành hôn, mà đã một năm trôi qua rồi, nàng muốn lấp li.ếm ư?"

Yến thu Xu như phạm tội ác, vội nhẹ nhàng nói: "Không phải, không phải, ta chỉ là có chút bất ngờ, muốn quyết thì quyết đi."

"... Nghe như không tình nguyện cho lắm?" Tiêu Hoài Đình hoài nghi nhìn nàng: "Nàng thật lòng chứ?"

Yến Thu Xu chần chừ.

Lần trước là do không khí thích hợp, nàng bị dẫn dụ nên mới đồng ý, bây giờ trời cao trong xanh, nàng vô cùng tỉnh táo, đương nhiên sẽ có chút chần chừ.

Hôn nhân!

Hôn nhân là mồ chôn tình yêu, nàng hơi sợ điều này. Nhưng sự chần chừ của nàng lại khiến Tiêu Hoài Đình cho rằng nàng không thật lòng, nàng thay đổi rồi. Chàng nhất thời đau lòng, mím chặt môi, nắm chặt tay.

Yến Thu Xu biết Tiêu Hoài Đình hiểu lầm rồi, vội căng não nghĩ cách, cầm lấy tay chàng, ấm áp nói: "Không phải ta không muốn thành hôn với ngài, ta có chút sợ hãi. Ngài biết tính cách của ta mà, ta sợ không thể làm một Quốc công phu nhân tốt, cũng sợ ngài, người nhà ngài ít ỏi, yêu cầu cao với con nối dõi, nếu mọi người muốn ngài nạp thiếp..."

Nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ khó có thể trở thành một Quốc công phu nhân tốt, nàng không thích giao lưu với những phu nhân đó. Nếu khách sáo mà nói, những lần hiếm hoi trước đây đều là ở cùng Tạ Thanh Vận, có nàng ấy gánh vác rồi nên nàng được thảnh thơi. Nhưng nếu nàng thành hôn rồi, Tạ Thanh Vận chắc chắn sẽ giao hết việc nhà nội trợ trong phủ cho nàng.

Yến Thu Xu chỉ nghĩ vậy thôi là đã cảm thấy đáng sợ rồi!

Tiêu Hoài Đình nhanh nhạy, thấy lời nói của nàng đều là thật lòng, sự chua xót trong lòng cũng dần biến mất. Chàng nắm lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Kệ người khác như nào, nàng chỉ cần sống vui là được. A Xu, nếu nàng không muốn trở thành Quốc công phu nhân... ta sẽ để lại tước vị cho đại ca, đúng lúc đại tẩu mang thai, chúng ta ở trong thôn trang của nàng, hoặc ra ngoài đi ngao du thiên hạ..."

Chàng nhanh trí nói cho xong ý của mình, càng cảm thấy ý kiến của mình tốt, liên tục ngắm nhìn nàng.

Yến Thu Xu sáng mắt lên: "Thật không?"

"Thật!" Tiêu Hoài Đình cười, thấy nàng vui như vậy, chàng dở khóc dở cười: "Là Quốc công phu nhân đấy, nàng thật sự không muốn ư?"

"Không muốn, ta không thích hợp giao lưu với mấy người đó, đại tẩu thích hợp hơn." Yến Thu Xu quả quyết nói, sau đó nheo mắt cười nhìn Tiêu Hoài Đình: "Hơn nữa, sau này ngài có thể còn phải đánh trận, ta cũng sẽ luôn bận bịu, chúng ta chẳng phải sẽ không có nhiều thời gian ở bên nhau hay sao?"

Tiêu Hoài Đình gật đầu lia lịa, cực kỳ mãn nguyện, hóa ra vẫn còn lý do này à. Đầu óc đều bị lời nói này làm cho không nghĩ ngợi được gì, có bao nhiêu người có thể hưởng vinh quang của cái chức vụ Quốc công chứ? Vậy mà nàng lại dễ dàng từ bỏ như thế.

Chàng nhẹ nhàng nói: "Đúng! Nàng nói đúng!"

Yến Thu Xu thấy chàng ngây ngô nhìn mình, có chút không tự nhiên lắm, chủ động chuyển chủ đề: "Vậy ngài bàn bạc ngày giờ với bá mẫu đi, ta chuẩn bị là được."

"Được!"

Tiêu Hoài Đình gật đầu, không muốn ở lại ăn cơm nữa, thức ăn ngon cũng không ngăn nổi niềm vui sướng khi định ngày thành hôn, chàng về nhà báo hỉ trước.

Cuối cùng định ngày mười lăm tháng tư.

Quả thực có chút gấp gáp, nhưng họ đã đính hôn rất lâu rồi, người ngoài còn tưởng họ đã định sẵn ngày thành hôn rồi nên không thấy gấp. Thành hôn đã định, Tiêu phu nhân đích thân đi gặp hoàng hậu xin thánh chỉ ban hôn.

Sau đó có người của Lễ bộ đến giúp đỡ. Căn bản không cần Yến Thu Xu phải làm gì, chỉ cần an tĩnh làm một nương tử chờ gả đi là được.

Trước ngày thành hôn hai ngày, Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn đến thôn trang, tặng lễ vật cho nàng. Trong đó lễ vật của Hồng Sở Phúc vô cùng quý giá, Yến Thu Xu muốn từ chối, nàng ấy nghiêm túc nói: "Đây là quà cảm ơn ngày đó cô nương đã nhắc nhở ta, rất xin lỗi vì lúc đó ta không chịu nghe, nhưng cũng ít nhiều nhờ lời nói của cô nương mà ta đã tránh được họa lần này. Quà này cô nương phải nhận lấy."

Phó Minh Vãn cũng gật đầu: "Đúng đấy, không sao đâu, nhà nàng ấy nhiều đồ lắm, cứ nhận đi."

Hồng đại nhân là Binh bộ thượng thư, cũng từng dẫn binh đánh trận, tuy bây giờ già rồi, cơ thể không khỏe mới giữ chức Binh bộ thượng thư, nhưng đã từng đánh trận chiếm được không ít món đồ tốt, Hồng Gia quả thực không thiếu thứ gì.

Yến Thu Xu lúc này mới nhận: "Đa tạ."

"Không cần cảm tạ, điều nên làm mà." Hồng Sở Phúc có chút ngại ngùng cúi đầu, thấy nàng nhận quà rồi thì cười rất vui vẻ.

Ngoài hai người ra thì còn có quà của Triệu Thục Hồng, cùng với tiểu thư Thế Gia gần một năm nay luôn đến thôn trang chơi, quan hệ của Yến Thu Xu và tiểu thư này khá tốt, thế nên đã gửi quà tới.

Không cần quà đắt tiền, chỉ cần có tấm lòng đã là rất tốt rồi.

Đến hôn lễ, sáng sớm, Yến Thu Xu đã được ma ma tiễn gả gọi dậy, chuẩn bị trang điểm, thay y phục.

Lễ nghi cổ đại rất phiền hà, nàng mệt mỏi và rất buồn ngủ nên chỉ làm từng bước một.

Người ngoài coi nàng là Quốc công phu nhân tương lai, không hề thất lễ, chuyện gì cũng nhắc nhở trước, Yến Thu Xu không phạm sai sót, luôn ngồi vững vàng trên kiệu hoa. Ra khỏi thôn trang, đi đến Quốc công phủ, lúc kiệu hoa được đặt xuống. Ngồi lâu quá nên Yến Thu Xu hơi tê chân.

Mọi người đều thót tim.

Sau đó nàng được ôm eo, có người đỡ lên, giọng nói trong trẻo của Tiêu Hoài Đình vang lên bên tai: "Không khỏe ở đâu à?"

"Không sao, ngồi lâu nên tê chân thôi..." Yến Thu Xu chột dạ giải thích, nàng ngủ cả đoạn đường, ngủ như ngất nên toàn thân đều bị tê nhức.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 373: Chương 373



"Phì..." Một tiếng cười khẽ vang lên, người kia thả tay Yến Thu Xu ra, tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh khiến nàng đỏ lựng cả mặt, lúc này may mà có khăn trùm đầu che đi sự xấu hổ của nàng.

Đoạn đường tiếp theo do Tiêu Hoài Đình dẫn lối. Nàng được đỡ rất vững chắc, từng bước bước lên bậc thềm, đi trên thảm đỏ dài dằng dặc, đi đến nơi bái đường, lắng nghe lời chỉ bảo về hôn nhân của trưởng bối, rồi bắt đầu bái đường.

Tiếp đó, nàng được dẫn vào phòng, vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi. Người nam nhân ra ngoài chào đón quan khách, nữ nhân đợi trong phòng.

Yến Thu Xu vui mừng, nàng cũng thấy đỡ lo lắng hơn nhiều.

Vì sợ nàng cô đơn, Uyển Nhi dẫn Đông Đông tới, Thẩm Bình Ngộ và Tiêu Bình Tùng cũng ở Tiêu phủ, chỉ là hai đứa lớn tuổi hơn nên không thể đi vào nơi này.

Có điều, ngoại trừ Đông Đông, vẫn còn một bạn nhỏ A Hoành ăn bận cao quý và một cậu bé Chu Chiêu Cần ra dáng thư sinh.

"A Xu tỷ tỷ!" Bốn đứa trẻ khẽ gọi.

Đối diện với Yến Thu Xu, Chu Chiêu Cần luôn kiệm lời ít nói cũng phải nở nụ cười xán lạn: "A Xy tỷ tỷ, mặt tỷ đỏ quá!"

Đông Đông cũng dán mặt vào Yến Thu Xu: "Đúng đấy! Cả người đều đỏ rực!"

Uyển Nhi chán ghét cho mỗi người một cái bạt tai: "Không được nói lung tung! Tân nương đấy! Đương nhiên là phải đỏ rồi, đẹp quá!"

Nói rồi cô bé ôm má, ngắm nhìn người trước mặt mình.

Tân nương thật đẹp biết bao!

Yến Thu Xu cười rạng rỡ, từ khi Uyển Nhi học võ, động tác đánh người ngày càng thuần thục, nàng nhẹ nhàng xoa đầu bốn đứa nhỏ: "Đến đây ngồi đi, ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ!"

"Chưa!"

Câu trả lời không thống nhất, không sao, Yến Thu Xu nhìn Thủy Mỗi: "Thủy Mỗi, đi làm chút điểm tâm mang đến đây, chúng ta vừa ăn vừa chơi."

"Vâng." Thủy Mỗi cũng đỏ từ đầu đến chân, hí hứng đi làm đồ ăn.

Nàng ấy đã quá quen thuộc với Tiêu phủ rồi.

Nàng ấy vừa đi, bốn đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bèn giơ bàn tay luôn giấu sau lưng ra, giơ ra trước mặt Yến Thu Xu: "A Xu tỷ tỷ, đây là quà tặng tỷ!"

Yến Thu Xu ngây ra, hốc mắt ươn ướt, có chút ngạc nhiên: "Mấy đứa tặng ta sao? Mấy đứa còn nhỏ như vậy tặng gì mà tặng chứ?"

Đông Đông cười hi hi: "Bọn đệ tiết kiệm tiền từ lâu rồi! Tiền của đệ không đủ, A Hoành còn đưa tiền của mình cho đệ, tự mình đi đến chỗ tư kho của phụ hoàng để tìm quà, tỷ xem có thích không?"

Yến Thu Xu cẩn thận đón lấy, trong ánh nhìn mong đợi của lũ trẻ, nàng mở ra, Uyển Nhi tặng nàng khăn tay, bên trên thêu hai bóng người một lớn một bé, người lớn như đang ôm người bé, nhưng lại không ôm chặt.

Yến Thu Xu nhìn cô bé.

Uyển Nhi mím môi cười, ôm mặt ngúng nguẩy, xấu hổ.

Yến Thu Xu cười, rồi lại nhìn sang món quà thứ hai, là của Đông Đông. Là một tượng Quan Thế Âm bằng vàng đang ôm em bé. Cậu bé còn rất đắc ý: "Đây là tiền tiêu vặt đệ tiết kiệm suốt một năm đấy! Đắt lắm đó, vàng nguyên chất luôn! Đệ nghe nói nữ tử kết hôn đều thích cái này, vốn dĩ đệ muốn mua vòng tay cơ, nhưng lại quyết định mua cái này, may mà A Hoàng đi cùng đệ, góp tiền cùng..."

Yến Thu Xu: "... Cảm ơn."

Đông Đông không cảm nhận được sự khó xử của nàng, cậu bé liền cười hì hì.

Yến Thu Xu chậm chạp, có chút sợ sệt mở hộp quà của A Hoành, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Bên trong không phải là Quan Thế Âm mà là ngọc Như Ý nạm vàng. A Hoành nói: "Hi vọng A Xu tỷ tỷ sống vui, mãn nguyện như ý!"

"Cảm ơn A Hoành, ta rất thích!" Yến Thu Xu cong môi.

Nàng mở hộp cuối cùng, vừa động tay vào, Chu Chiêu Cần có chút thấp thỏm, nói: "Của đệ không có nhiều..."

Yến Thu Xu nói: "Quà của A Cần ta đã nhận được rồi, quà lớn lắm. Nếu bây giờ món quà này còn lớn như vậy, ta sẽ không nhận nữa, tốt nhất vẫn nên là những đồ vật A Cần tự tay làm!"

Chu Chiêu Cần mỉm cười, tỏ vẻ thích thú đáp lại: "Vâng!"

Hộp quà vừa mở ra, bên trong lại là hai con búp bê, bên trên được nhuộm bằng thuốc nhuộm màu, tay nghề đan lát có chút lóng ngóng, vụng về nhưng một con búp bê là tướng quân mặc khôi giáp, một con là tân nương mặc y phục đỏ.

"Quao! Giỏi quá!" Yến Thu Xu thích thú nhìn Chu Chiêu Cần: "Đệ làm đó à? Lợi hại quá!"

Chu Chiêu Cần cười ngại ngùng: "Đúng vậy!"

Mấy đứa nhỏ khác cũng vây lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con búp bê: "Ôi chao!"

"Giỏi quá! Sao đan được hay vậy?"

"Muội học đan lâu vậy rồi mà chẳng đan nổi."

Chu Chiêu Cần có chút đắc ý, khẽ nói: "Ta làm nhiều lắm, đây là đôi búp bê đẹp nhất, lão gia gia dạy ta đấy. Ông ấy nói ông ấy không có cháu, ta làm cháu của ông ấy thì ông ấy sẽ dạy ta đan lát, ta liền đồng ý. Đến khi nào ta học được nhiều hơn, mọi người thành hôn, ta cũng sẽ đan cho mọi người."

Uyển Nhi cười ngượng ngùng nhưng cũng không đáp lời.

Đông Đông và A Hoành lại gật đầu lia lịa: "Được! Nói lời phải giữ lấy lời!"

Yến Thu Xu nghiêng đầu nhìn bốn đứa trẻ nói chuyện, nụ cười luôn hiện hữu trên môi nàng, thật là đáng yêu quá đi mất!

Trong ngôi nhà mới có bốn đứa trẻ đang trò chuyện ríu rít.

Thủy Mỗi bê khay đồ ăn tới cho bọn họ, hạ giọng xuống một chút mới có thể khiến bọn trẻ ngưng bàn tán, Yến Thu Xu đã đói bụng rồi, lễ nghi lại rườm rà, nàng sợ nửa chừng không nhịn được nên không nói nữa, chỉ tập trung ăn cơm.

Suốt cả hôn lễ, ngay cả nước nàng còn không kịp uống chứ đừng nói gì đến ăn cơm! Đồ ăn hôm nay đưa tới là canh hạt sen nấm trắng, mùi vị có hơi ngọt nên sẽ không bám vào y phục quá nhiều.

Là một người có trù nghệ giỏi, Yến Thu Xu vẫn thường hay ăn bất cứ thứ gì nàng muốn. Miễn là nó ngon thì nàng sẽ không thể nào cưỡng lại được.

Nấm trắng đã ngâm mềm, thời gian luộc lại lâu, ăn có vị ngọt dịu, bên trong còn có chà là đỏ, hạt sen các loại, cấu trúc hương vị cũng không bị đơn điệu quá.

“Đệ đã ăn hết chà là đỏ rồi!” Đông Đông lầm bầm: “Còn chà là đỏ nữa không?”

Thủy Mỗi múc canh hạt sen vào bát rồi lại thêm cho cậu bé mấy quả chà là đỏ: "Đến đây đến đây, cái này ăn nhiều quá thì buổi tối sẽ không ngủ được đâu."

Đông Đông nở nụ cười thỏa mãn rồi hứa sẽ không đòi ăn nữa.

“Cộc, cộc…” Cửa bị gõ hai tiếng.

Thủy Mỗi đi ra mở cửa, là Triệu Thục Hồng, nàng ấy mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, đi vào, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt vẫn có một chút cáu kỉnh. Nàng ấy hớp một hơi cạn sạch bát canh như thể đang khát khô cổ họng. Mọi người đều nhìn nàng ấy với ánh mắt tò mò.

Yến Thu Xu quan tâm: "Có chuyện gì vậy?"

Triệu Thục Hồng liếc nhìn Yến Thu Xu, nàng ấy đã nhìn thấy một bộ dạng quen thuộc vào buổi sáng nhưng bây giờ nàng ấy vẫn chưa thôi kinh ngạc, trong mắt Triệu Thục Hồng đột nhiên lộ ra một tia ghen tị khó thấy, nàng ấy có chút do dự nói với Yến Thu Xu: “Không có chuyện gì to tát cả. Chỉ là ta đột nhiên có dự cảm không lành thôi.”

“Hả? Về chuyện gì vậy tỷ? Nói cho muội nghe đi, dù sao muội cũng đang rất buồn chán.” Yến Thu Xu nhìn Triệu Thục Hồng, nàng ấy hẳn là không quan trọng lời này đâu, nàng cười nói.

Nàng thật sự rất buồn chán, phải ở trong phòng một hồi lâu ơi là lâu để đợi mọi chuyện kết thúc, muốn ra ngoài thật không dễ dàng.

Thấy vậy, Triệu Thục Hồng nói: "Muội có còn nhớ Hàn Vinh Luân không?"

Yến Thu Xu gật đầu: "Muội nhớ chứ, hắn bị làm sao vậy? Muội nhớ hình như hắn đã gia nhập Tấn Vương phủ?"

Triệu Thục Hồng cười khẩy: "Bây giờ không phải Tấn Vương đã tàn rồi sao? Hắn ta làm phu quân tương lai mà con gái Tấn vương sủng ái cũng bị liên lụy theo, thân bại danh liệt. Hắn còn mặc một thân áo trắng nhìn mà sợ, lúc ta đứng ở cửa, hắn nói với ca ca hắn còn nhớ ta, rồi cái gì mà không phải ta thì sẽ ở vậy cả đời, hắn sẽ đuổi hết đám phi tần ở nhà đi, van xin ta trở về. . . "
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 374: Chương 374



“Phụt!” Yến Thu Xu bật cười.

Đông Đông và những người khác tuy còn nhỏ nhưng lớn lên trong môi trường như vậy, nghe gì cũng hiểu, chúng nghe câu nói đó xong đều phải bật cười: “Vô dụng quá!”

“Kẻ đó thật xấu xa!"

Triệu Thục Hồng đờ đẫn nói: "Đúng vậy, thật đúng là ngu ngốc, hắn thật sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Ta đã chửi cho hắn một trận rồi mà vẫn không vừa lòng. Tức chết mất, ta kêu người đuổi hắn đi cho khuất mắt rồi. Hừ, dù vậy ta vẫn thấy bực tức lắm. Ngày đẹp trời như vậy mà lại gặp phải hắn, quả là quá xui xẻo rồi mà!”

Nàng ấy thực sự nghĩ như vậy. Vốn dĩ, với tư cách là người thân và bạn bè của Yến Thu Xu, nàng ấy không nên xuất hiện trong dịp như này với thân phận là một nữ nhân đã hòa ly, rất nhiều người kiêng kỵ điều này.

Chỉ là Yến Thu Xu vốn chẳng hề quan tâm đến điều này, nhiều lần nàng đã nhấn mạnh rằng nàng coi nàng ấy như người thân nên nàng ấy nhất định phải đến chúc phúc cho Yến Thu Xu.

Trước khi đến đây, Triệu Thục Hồng còn đặc biệt tắm rửa rồi thắp một nén hương, nàng ấy không muốn để mình trở thành gánh nặng cho A Xu. Ai có thể ngờ rằng vừa tới cửa đã gặp phải tên xui xẻo Hàn Vinh Luân, nàng ấy thật sự cảm thấy vô cùng kinh khủng!

Yến Thu Xu lại tỏ ra vui mừng khôn xiết: "Cái này không phải có nghĩa là mọi chuyện đã tốt rồi sao? Hiện giờ hắn cũng không thể làm phiền chúng ta nữa. Chỉ cần chúng ta bày ra thái độ dứt khoát thì hắn chẳng thể làm gì nữa! Yên tâm, ở đây đã có muội bảo vệ tỷ!”

Triệu Thục Hồng lúng túng trong giây lát, nàng ấy thử nghĩ về mọi chuyện theo cách nghĩ của Yến Thu Xu, thực sự, nếu nàng ấy không để tâm đến người này thì hắn cũng chẳng thể làm gì nàng ấy.

"Muội nói rất đúng! Ta không nên bởi vì đám người vô dụng này mà tức giận!" Triệu Thục Hồng chỉnh lại quần áo, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống: "Kết hôn cảm giác như nào?"

“Cũng không tệ.” Yến Thu Xu mỉm cười.

Mặc dù nàng vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng Yến Thu Xu đã quá quen thuộc với nhà họ Tiêu nên nàng không có chút lo lắng nào, chỉ có hơi lo lắng khi sắp phải đối mặt cùng Tiêu Hoài Đình trong thân phận nương tử của chàng.

Triệu Thục Hồng cũng hiểu, nàng ấy tỏ vẻ ghen tị nhìn Yến Thu Xu: "Ngưỡng mộ muội thật đó! Được gả cho một gia đình như Tiêu gia thật là hạnh phúc mà!”

Yến Thu Xu mím môi mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Nàng đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi được gả cho Tiêu Hoài Đình!

Triệu Thục Hồng nhớ ra điều gì đó, gõ đầu nàng, nàng ấy nhìn mấy đứa trẻ: "Ăn no rồi thì ra ngoài đi, trời cũng đã khuya, nên đi ngủ rồi, phải để tân nương nghỉ ngơi chứ!”

Bọn người Uyển Nhi cũng đã mệt mỏi, chúng hưng phấn cả ngày trời rồi, bốn đứa nhỏ đều gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi trước."

Sau đó từng đứa trẻ lần lượt rời đi.

Yến Thu Xu thắc mắc nhìn nàng ấy.

Triệu Thục Hồng đỏ mặt đi tới bên cạnh nàng: "Sắp phải động phòng rồi đó, muội có tí kiến thức nào chưa?"

Yến Thu Xu đột nhiên đỏ mặt, ho nhẹ, nàng ngập ngừng gật đầu: "... Muội có."

Triệu Thục Hồng: "???"

Nàng ấy sửng sốt: "Làm sao muội biết?!"

Yến Thu Xu mỉm cười không nói, đương nhiên nàng biết bởi vì nàng đến từ thế giới hiện đại! Thời đại hiện đại thì chuyện này sớm đã không còn là chuyện cần phải lén lút thảo luận nữa.

Triệu Thục Hồng thất vọng rũ vai xuống, nàng ấy vẫn muốn nói với Yến Thu Xu về điều này, tối qua nàng ấy đã quên phải dặn dò Yến Thu Xu, hôm nay nàng ấy cũng bận rộn không có thời gian trò chuyện riêng, nên chỉ có thể tranh thủ chút thời gian này.

Nếu như Yến Thu Xu đã biết thì nàng ấy cũng không cần nói gì thêm nữa: "Vậy thì ta cũng không có gì phải dặn dò nữa. Cũng muộn rồi, ta đi trước đây, A Xu, muội nhất định phải sống thật vui vẻ đấy nhé!"

Nàng ấy nói câu cuối rất cẩn thận, trong mắt còn mang theo cả sự mong đợi.

Triệu Thục Hồng luôn mong sao mình chưa lập gia đình, tuy giờ nàng ấy vẫn có thể sống tiếp nhưng phần đời còn lại chắc chắn sẽ bị mọi người chán ghét, vì vậy khi đến gặp Yến Thu Xu, nàng ấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng thiếu nữ nhỏ trước mắt nhìn gầy yếu, nhỏ bé yếu ớt lại mang lại cho nàng ấy cảm giác an toàn, ấm áp. Đó thực sự là sự tử tế lớn nhất với nàng ấy lúc này. Một người tốt như vậy nhất định phải hạnh phúc! Triệu Thục Hồng nói xong thì mỉm cười rồi sải bước ra ngoài.

Quả nhiên, nàng ấy đi ra ngoài không bao lâu, sự yên tĩnh trong viện chậm rãi biến mất, sau đó tân lang bị một đám người vây quanh đi tới trong viện.

Khi đến cửa, đám người Diêm Hưởng vẫn vô tư ồn ào: "Tướng quân hãy mở cửa ra cho chúng ta nhìn tân nương nào!"

"Tướng quân, cho bọn ta xem phu nhân tướng quân tương lai nào!"

Tục náo hôn lễ này cũng không phải điều lạ gì nữa. Đa phần đám người này là thuộc hạ của Tiêu Hoài Đình, đều uống rượu say nên âm lượng giọng nói có hơi lớn. Tiêu Hoài Đình để bọn họ làm ầm ĩ ở cửa một hồi, đến lúc thấy lâu quá rồi, chàng lập tức liếc qua, Diêm Hưởng là người đầu tiên im lặng, thậm chí hắn còn nấc lên một tiếng, đám người kia cũng lập tức im lặng.

"Ha ha ha…” Lôi Sơn cười to một tiếng, cũng thu hồi lại tâm tư, kéo đám người đang đứng quanh đó: "Ha ha, chúng ta trở về đi, đây là đêm tân hôn, để tướng quân một mình đối mặt đi nào!"

"Đi thôi đi thôi..."

“Được rồi ha ha, để tướng quân lại thôi.”

“Chúc tướng quân tân hôn vui vẻ ha ha ha.”

Những người đứng đầu đều lần lượt rời đi, những người ồn ào phía sau cũng không dám ồn ào nữa, họ đều im lặng rồi cũng theo sau.

Tiếng ồn ào biến mất, Yến Thu Xu vẫn còn hơi kinh ngạc, nàng vẫn nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, tân lang mặc đồ cưới màu đỏ nồng nặc mùi rượu đi vào, chàng vội vàng đóng cửa lại.

Thủy Mỗi cười nói: "Lục gia, nô tỳ đi lấy nước cho người lau rửa."

“Ừ.” Tiêu Hoài Đình gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, Yến Thu Xu không tự nhiên né tránh ánh mắt thẳng thắn này.

Thủy Mỗi quay đầu chớp mắt với Yến Thu Xu, sau đó quay người rời đi, quên đi, nàng ấy đến sau vậy.

Khi Thủy Mỗi rời đi cũng là lúc không còn ai khác trong phòng. Yến Thu Xu luôn để Thủy Mỗi đích thân chăm sóc nàng, vì vậy khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh mắt của Tiêu Hoài Đình đã lập tức thay đổi, trông giống như gã thợ săn đang chờ đợi cơ hội.

Chàng chậm rãi bước tới, thân hình cao lớn lại gần khiến Yến Thu Xu vô cùng hồi hộp.

Hơi thở của Yến Thu Xu có chút căng thẳng, nàng biết mình không ngăn cản thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: "Tránh xa thiếp một chút, người chàng toàn mùi rượu thôi!"

Một câu đó thành công đã khiến Tiêu tướng quân sững người. Tiêu Hoài Đình đang hưng phấn vội vàng ngửi thử, đúng là có mùi rượu, lại còn khá nồng, là vì lúc nãy tiệc tối chàng bị một đám người mời rượu. A Xu không uống rượu nhiều nên nàng chắc chắn không thích mùi này.

Chàng vội vàng lui về phía sau hai bước, sợ quấy rầy nàng, suy nghĩ một chút rồi Tiêu Hoài Đình nhíu mày nói: "Ta đi rửa mặt."

Yến Thu Xu híp mắt cười: "Được, chàng đi đi."

Tiêu Hoài Đình cũng cười, nhưng vẫn không nhịn được, chàng rướn người vươn tay nhéo má nàng, chàng đã muốn nhéo mặt nàng từ lâu rồi, trước đây là trái với quy tắc, bây giờ thành hôn rồi thì tất nhiên là có thể.

Sau khi véo má nàng xong, Tiêu Hoài Đình nhanh chóng lùi lại và rời khỏi phòng. Yến Thu Xu che mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang chạy như bay kia.

Cho dù là mới uống rượu xong, Tiêu Hoài Đình cũng trông không hẳn là say lắm, sau khi ra ngoài liền phát hiện Thủy Mỗi đang trốn đi đun nước, thấy bóng dáng Tiêu Hoài Đình rời đi, nàng ấy vội vàng lấy nước cho nàng rửa mặt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back