Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 365: Chương 365



Vị mằn mặn càng khiến lớp thịt mỡ ngon hơn, không bị ngấy.

Dùng đũa c*m v** viên thịt, Đông Đông gặm hết lớp vỏ bên ngoài rồi mới ăn một miếng hết cả lớp thịt bên trong, rất nhanh trước mặt lại xuất hiện một miếng thịt viên nữa.

Cậu bé chớp mắt, kháng cự lùi lại: "Nhìn thấy chẳng ngon gì!"

Uyển Nhi không vui, bĩu môi: "Ngon lắm đấy, không tin thì ăn thử đi!"

"Chẳng thèm!" Đông Đông lắc đầu, thứ đồ đấy dài tương đương với ngón tay cậu bé, rộng bằng ba ngón tay, được chiên vàng rụm, vì bên trong có xì dầu nên bị ngả màu nâu, nhìn đã thấy... thật chẳng ra làm sao.

Chẳng có cảm giác muốn ăn gì cả!

Uyển Nhi không ngờ cậu bé lại không ăn, thổi phù phù viên thịt rồi đưa cho Tiêu Bình Tùng: "Bình Tùng ca ca, cho huynh ăn này!"

Tiêu Bình Tùng cũng ăn viên thịt một cách tự nhiên, cậu bé ăn rất nhanh, đây đã là viên thứ hai rồi, không hứng thú mấy với ‘sợi’ thịt trong tay Uyển Nhi: "Ta không ăn đâu, muội ăn đi."

Hốc mắt Uyển Nhi ửng đỏ.

Yến Thu Xu cảm thấy xót xa khi thấy đứa trẻ ngoan như Uyển Nhi khóc, cắn răng, nói: "Ta sẽ ăn, Uyển Nhi làm là ngon nhất!"

Uyển Nhi liền nín khóc và nở nụ cười, đưa ‘sợi’ thịt đó cho Yến Thu Xu.

Thật ra mùi vị cũng rất ổn, chỉ là hình dạng có hơi...

Yến Thu Xu đần mặt cố gắng không nghĩ đến cái khác, cố chịu nóng mà nuốt xuống, gật đầu nói với Uyển Nhi đang tròn mắt chờ đợi: "Ngon quá! Uyển Nhi làm ngon hơn!"

Uyển Nhi cười mãn nguyện, ngập ngừng nói: "Vậy Uyển Nhi lại làm cho A Xu tỷ tỷ nữa nhé."

"... Không cần đâu, viên còn lại muội cầm về đi, mang cho nương muội ăn, còn có nãi nãi, đại bá..." Yến Thu Xu híp mắt cười.

Hai mắt Uyển Nhi sáng bừng lên: "Đúng ha!"

Yến Thu Xu lén thở phào một hơi, nói: "Vậy còn có ít nem rán, Uyển Nhi đi rửa tay rồi quấn nem nhé."

Uyển Nhi dứt khoát: "Vâng."

Cách làm nem rất đơn giản, chủ yếu là bánh đa nem và nhân nem.

Yến Thu Xu đứng làm vỏ bánh đa, chuẩn bị bột mì, lúc này mọi người đang chia nhau ăn thịt viên. Khi mọi người ăn xong, vỏ bánh cũng đã làm xong, bắt đầu nhào nặn bột mì.

Cho đến khi làm xong thì cho thêm dầu, chồng lên thành từng lớp, rồi cuộn lại thành một lớp vỏ bánh mỏng, cho vào nồi và hấp.

Vì có nhiều dầu nên vỏ bánh rất dễ tách, sau đó trải ra đĩa, cho nhân hỗn hợp thịt và rau vào giữa, rồi chồng lên một lớp nữa, cuộn lại, một chiếc nem cuộn đã "ra lò".

Thịt viên lúc đầu cần phải có kỹ năng nặn thịt, nem cuộn này thì không cần, chỉ cần làm theo các bước của Yến Thu Xu là được.

Tiêu Bình Tùng là người giỏi nhất trong việc này, làm giống y như thật, có lúc còn tốt hơn cả Yến Thu Xu.

Nem cuộn đã được làm xong, có thể cho vào chảo dầu rồi.

Nem cuộn được rán chín có hình chữ nhật, mỗi lần cắn chỉ cắn được một nửa cái nem, sau khi cắn lớp vỏ thì nhân được bọc bên trong sẽ lộ ra. Rõ ràng có rất nhiều món chiên nhưng mỗi món lại có một hương vị khác nhau.

Nem rán này cũng vậy, lớp vỏ bánh đa mỏng, được chiên giòn trong chảo dầu. Khi làm vỏ bánh đa phải cho thêm muối nên ăn sẽ cảm nhận được vị mằn mặn, còn về nhân bên trong thì tùy khẩu vị mỗi người.

Khi Yến Thu Xu nấu ăn, nàng thêm rất nhiều rau củ quả và chỉ có một ít thịt, vì vậy khi ăn một miếng, hương vị của nấm và cà rốt tràn ngập trong khoang miệng, chung quy là khá ngon miệng.

So với những món ăn thuần thịt như thịt viên, chả nem rõ ràng được trẻ con ưa chuộng hơn.

Chả nem vừa được chiên xong, Uyển Nhi và Đông Đông cứ ngồi đó không chịu đi đâu.

Yến Thu Xu đặt một cốc trà hoa quả giải ngấy bên cạnh để mấy đứa trẻ vừa ăn vừa uống, mà Tiêu Bình Tùng lại thích ăn thịt viên hơn, cậu bé ngồi bên cạnh hai đứa trẻ, ăn một viên thịt viên, hai má đều căng tròn.

Khi Yến Thu Xu đang nấu ăn, nàng đã được Uyển Nhi đút cho ăn, nên bây giờ nàng không ăn thêm được nữa, vì thế nàng chỉ uống trà quýt trái cây.

Đến khi trời đã tối, nàng sai người cất ruột sấy đi, những đứa trẻ này cũng phải về.

Lúc rời đi, chúng còn mang theo đồ ăn thừa, thỏa mãn thích thú như những chú chuột nhắt ăn cắp được thịt.

Yến Thu Xu khẽ bật cười.

Trong vòng hai ngày, ruột sấy vẫn chưa kịp khô, tiền hoa hồng của tháng chín cũng giảm, Yến Thu Xu không dám động đến số tiền lãi gần mười vạn nên đã sai người đi trả lại.

Hoa hồng nhều như vậy, chắc chắn không chỉ là thu nhập đơn thuần, mà là phí gia nhập.

Hiệu suất của Tiêu Hoài Khải luôn cao, ước tính cũng phải có hơn chục tiệm gà rán ở những nơi khác trong kinh thành, riêng phí gia nhập vào chuỗi tiệm gà này cũng không ít.

Nhưng nàng không thể nhận, nàng đề xuất phí nhượng quyền chủ yếu là vì muốn kiếm thêm một khoản tiền cho Tiêu Gia. Khoản tiền này rơi vào tay nàng thì hơi nhiều, nàng lại không có phí bản quyền, những cửa tiệm đó không phải là tiệm do nàng sáng lập.

Yến Thu Xu kiên quyết không nhận, Tiêu Hoài Khải lại nhất quyết muốn đưa nó cho nàng. Người hầu của cả hai bên chạy đi chạy lại nhiều lần, nhưng cuối cùng Yến Thu Xu đã thắng, tiền được giữ lại bên Tiêu Gia.

Nhóc người hầu: "... Thiếu gia, lần sau chúng ta cứ nghe theo lời Hương Quân đi ạ."

Tiêu Hoài Khải: "..."

Hắn cũng rất bất lực, nghĩ muốn cho đứa trẻ đó ít của hồi môn mà cũng không chịu nhận, khiến một người lớn hơn mười mấy tuổi như hắn có chút ái ngại.

Tiền hoa hồng cầm đến tay, thời gian dường như trôi nhanh hơn.

Tình hình ở kinh thành ngày càng nghiêm trọng, hai bên không ngừng thăm dò lẫn nhau, nhưng không thật sự gây ra bất cứ chuyện gì, lão hoàng thượng thì nằm trên giường bệnh, không thể thượng triều, cũng không quản chuyện trên triều đình nữa.

Tất cả đều dựa vào Xương Vương và Thuận Vương, Tứ hoàng tử cùng những đại thần hỗ trợ cho nhau.

Nhưng cũng vì thế, các đại thần cũng lao nhao chọn phe phái.

Trong đó, những người ủng hộ Xương Vương nhiều ngoài sức tưởng tượng.

Cũng vì vậy, bên Lục quý phi càng nôn nóng hơn.

Theo những thông tin mà Yến Thu Xu nghe ngóng được, đều có thể cảm nhận được sự lo lắng vô cùng cấp bách. Tháng mười là mùa thu hoạch của khoai tây, lạp xưởng cũng treo đầy thôn, như vậy nàng mới bớt lo âu được một chút.

Có đủ thực phẩm và tiền, đại quân có thể cầm cự được một thời gian, quân của Tiêu Hoài Đình mạnh về quân sự, muốn rút lui cũng không khó!

Yến Thu Xu rất tự tin vào chuyện này, cả ngày trời chỉ cắm cúi nấu cơm.

Đợi đến cuối tháng mười là thu hoạch ớt, bỏ ra một khoản tiền lớn thu mua dầu ăn làm lẩu và nước sốt.

Cũng chính trong cuối tháng này, Tề quốc xuất binh, lấy khí thế đánh nhanh như chớp chiếm lĩnh hai thành trì biên giới Đại Chu. Chiến báo truyền tới, trên dưới triều đình nhìn Tiêu Hoài Đình đầy ẩn ý.

Bảy ngày trưng binh, đầu tháng mười một, Tiêu Hoài Đình xuất phát, đi cùng còn có Tiêu Hoài Vũ.

Đối mặt với một quái vật lớn đã từng "xin nhẹ" đôi chân của Tiêu lão tướng quân và Tiêu Hoài Khải như Tề quốc, chàng dẫn theo binh lực vô cùng hùng hậu, cả kinh thành chỉ còn lại vài vạn cấm vệ quân.

Yến Thu Xu phái người đưa cho chàng đồ nàng đã chuẩn bị, liền được người Tiêu phủ phái đến mời tới Tiêu gia.

Giống như những ngày sau khi Tam hoàng tử mưu mô làm phản, Tiêu phủ luôn đề phòng cảnh giác, tất cả hạ nhân đều không được tự ý ra ngoài, ngày nào đưa đồ ăn tới cũng phải kiểm tra kĩ càng rồi mới được ăn.

Lần trước Yến Thu Xu không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng lần này, nàng mất ngủ cả đêm.

Có khi ngủ được rồi thì lại toàn mơ thấy ác mộng.

Sáng nào ăn cơm cùng Tiêu phu nhân, nàng cũng ngáp ngắn ngáp dài, bình thường nàng rất thích ăn điểm tâm cay cay, nhưng bây giờ chẳng buồn ăn nữa, càng không có tâm trạng nấu ăn.

Cứ thế hơn mười ngày trôi qua, đến khi quân Tiêu gia và quân đội Tề quốc đánh trận đầu tiên, lúc tin chiến thắng truyền tới, tiếng dân chúng hò reo vang bên tai, bầu không khí nghiêm túc, cứng nhắc của Tiêu phủ mới tan biến dần.

Yến Thu Xu vẫn nơm nớp lo lắng.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 366: Chương 366



Tiêu phu nhân thấy nàng như vậy, bèn vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui ra, cười nói: "Lần trước chẳng phải con vẫn ăn được ngủ được hay sao? Sao lần này lại lo lắng vậy?"

Yến Thu Xu cười khổ: "Lần trước con biết chắc sẽ không thành công, bây giờ, một khi Thuận Vương, Hoài Vương kết liên minh thì sẽ không thể chắc chắn như vậy nữa, hơn nữa binh lực trong kinh thành đều bị phái đi rồi..."

Đây đều là mưu kế của họ.

Rõ ràng là khiến họ không thể phản đối, không thể dựa vào bất cứ ai, muốn làm gì cũng không làm được.

Tiêu phu nhân trầm giọng nói: "Con yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Yến Thu Xu ỷ ê gật đầu: "Hy vọng là thế."

Tạ Thanh Vận mỉm cười với nàng, mang theo sự thản nhiên quen thuộc: "Nếu thành công thì tất thảy tường an vô sự, nếu thất bại thì nương cũng sẽ không để chúng ta xảy ra chuyện gì đâu, đúng chứ?"

Tiêu Hoài Khải cười nhẹ: "Bao nhiêu năm như vậy rồi, Tiêu gia vẫn có phần chuẩn bị để bảo vệ mọi người, không thành vấn đề đâu."

Đều là phụ nữ và trẻ em yếu đuối, muốn sống tiếp thì vẫn dễ dàng hơn những người có thể thâu tóm quyền lực như họ.

Yến Thu Xu cảm thấy an tâm phần nào, nhưng vẫn lo lắng, vì nàng biết nếu thất bại, những người khác trong Tiêu gia có thể sẽ sống sót, nhưng Tiêu Hoài Khải, Tiêu phu nhân lại không chắc, Tiêu Hoài Đình thì càng không.

Đây chính là điều nàng quan tâm.

Có điều nàng bỗng nhớ lại, đúng rồi, sao mấy ngày nay không thấy hai người Tiêu Hoài Nhã và Tiêu Hoài Ngọc vậy nhỉ?

Tối hôm đó, cung đình xảy ra chuyện.

Tiêu phủ gần với hoàng thành, động tĩnh không nhỏ, họ cũng có thể nghe thấy. Yến Thu Xu vẫn không sao ngủ được, một chút động tĩnh thôi cũng khiến nàng thức giấc, nghe thấy tiếng cãi nhau bên đó liền được người dẫn đường đến bên Tiêu phu nhân.

Trong phòng bếp than cháy rực, nhiệt độ ấm nóng vừa đủ, bên cạnh nàng còn có chiếc chăn dày, nhưng tay và chân vẫn lạnh cóng.

Có điều cho dù là như vậy, Yến Thu Xu cũng không than thở gì, giống như mất cảm giác vậy.

Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vạn, Tiêu Hoài Khải đều ở bên cạnh nàng. Ai nấy đều nghiêm nghị, vẫn mang vẻ điềm tĩnh như lúc cười nói ban sáng, nhưng lại cực kì căng thẳng, thành công hay không đều được quyết định vào đêm nay.

Tiêu phủ có người ra ngoài nghe ngóng tin tức, hết lần này đến lần khác quay về báo cáo: "Cấm vệ quân khóa cửa cung, người ngoài không được vào."

"Trong cung đang đánh nhau, không có ý chỉ, đại thần đều phục tại cửa cung, không dám làm loạn."

"Thượng thư bộ binh dẫn người đuổi tới, nói là một nửa binh phù còn lại đã bị người ta trộm rồi..."

"Thế tử Tấn Vương dẫn theo cấm vệ quân bao vây Tiêu phủ, chúng ta không ra ngoài được."

Tiêu phủ bị bao vây rồi!

Yến Thu Xu nghe thấy vậy, mí mắt giật giật, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay túa ra.

Tiêu phu nhân lại không hề biến sắc, như thể đã biết từ lâu: "Vậy thì đợi thôi."

Bà ấy nhìn Yến Thu Xu và con trai, con dâu mình, an ủi cười nói: "Trong phủ có lão binh xuất ngũ của Tiêu gia ta bảo vệ, bọn chúng không dám manh động đâu. Bây giờ việc cần chuẩn bị chúng ta đã chuẩn bị rồi, còn lại chỉ là số mệnh nghe theo sự sắp đặt của đất trời."

Yến Thu Xu ôm chặt Đông Đông, ngoan ngoãn gật đầu. Sự trải nghiệm khi lạc vào cảnh giới lạ của nàng đã cảm hiểu được sự đáng sợ của việc giao tranh quyền lực, lúc này đã không biết nói gì, nếu Tiêu Gia không thể chống đỡ được, nàng cũng sẽ không thể chống đỡ.

Nàng chưa từng gặp may.

Chỉ là không biết tối nay có thể kết thúc hay không?

Hoàng cung.

Trong gió êm biển lặng như tối qua, hôm nay Hoàng cung hỗn loạn cùng cực, mùi máu tươi sộc vào khoang mũi, cung nữ thái giám chết nhiều vô số kể, số còn lại đều trốn hết.

Hoài Vương dẫn theo lượng lớn cấm vệ quân khống chế những ai phản kháng, từng bước từng bước tiến sát lăng tẩm hoàng đế được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong cung.

Nửa đường, Chu Trạch Cảnh dẫn theo người và ngựa cùng tụ hợp với hắn ta, trình bẩm: "Xương Vương dường như đã sớm có chuẩn bị, lúc ta dẫn người qua đó đã là cảnh tượng vườn không nhà trống rồi."

"Có kẻ bí mật báo tin ư?" Hoài Vương lau vết máu trên mặt, trầm giọng hỏi.

Chu Trạch Cảnh lắc đầu: "Không thể nào, chiều nay chúng ta mới quyết định, chắc là đã cảnh giác đến việc này liền bỏ chạy, ta đã để lại một nghìn người lục soát toàn thành, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Chỉ cần chúng ta nắm được đại quyền, Xương Vương có sống cũng chẳng ích gì, Tiêu Gia nằm trong tay chúng ta cũng thế, Tiêu Hoài Đình còn coi trọng người nhà hơn cả cha hắn."

Họ đã sớm quyết định, sẽ mưu phản khi tin Tiêu Hoài Đình và Tề quốc đánh nhau được truyền tới, nhưng cụ thể bao giờ hai bên đánh nhau thì lại không rõ, nên không ai biết được họ sẽ mưu phản lúc nào.

Nhưng Xương Vương mới thượng triều hôm nay, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, sự tình vô cùng kỳ quái.

Hoài Vương miễn cưỡng gật đầu, cũng có thể lí giải, hoàng huynh của hắn ta luôn thông minh lanh lẹ, nếu không vì sáu năm trước hắn tự tìm đến cái chết thì sẽ chẳng có cục diện như hiện tại!

Hắn ta khoát tay, cao giọng nói: "Lục quý phi ôm hận thiên tử, nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội!"

"Rõ!"

Đi theo sau là hàng loạt cấm vệ quân cầm chắc đao gươm nhuốm máu, sải bước về phía trước.

Lục quý phi chưa từng nghĩ rằng Hoài Vương sẽ dẫn đầu quân phản loạn, nhìn đoàn người sát khí bừng bừng, dưới sự bảo vệ của quân lính, lảo đảo chạy đến bên lão Hoàng đế, khóc lóc: "Bệ hạ, Hoài Vương tạo phản rồi!"

Lão hoàng đế sớm đã bị thức giấc bởi biến động, không hề hấn gì với chuyện này, mà ngược lại còn mỉm cười: "Chuyện tốt, chuyện tốt đấy!"

"Bệ hạ, người chẳng phải muốn để Lão Ngũ làm thái tử hay sao?" Lục quý phi không ngờ ông ấy lại có phản ứng như này, bà ta ngây ra, rít lên hỏi.

Bà ta cũng chuẩn bị để con trai tạo phản, chỉ là không ngờ, hôm nay kẻ có thể tận dụng trong tay không nhiều, chỉ có binh phù của Thượng thư bộ binh, là những tấm binh phù bà ta đã trao đổi với Thượng thư bộ binh. Nếu Lão Ngũ làm Hoàng đế, ngôi vị Hoàng hậu chỉ có thể là con gái của Hồng Gia.

Thứ đồ tốt vẫn chưa dùng tới, nào ngờ lại bị một Hoài Vương luôn an phận tạo phản!

Lão hoàng đế chán ghét đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: "Giang sơn của trẫm, kẻ nào có bản lĩnh kẻ đó hưởng, Lão Tứ có bản lĩnh, hắn lấy cũng chẳng hề gì!"

Dù sao thì cũng đều là con của mình.

Trước đây Lão Tứ muốn giết Xương Vương, chứng tỏ đã sớm kết thù với Tiêu phủ. Ngày nay hắn ta đăng cơ, Xương Vương có thể sẽ chết, Tiêu Gia cũng chẳng sống nổi.

Vậy là đủ rồi!

Lão hoàng đế mãn nguyện rồi, nhưng Lục quý phi khó có thể tin, bà ta không ngờ rằng một nam nhân luôn bị mình lừa xoay mòng mòng như chong chóng lại thành ra như này!

Lục quý phi nôn nóng, căm hận nói: "Lão Ngũ thì sao? Bệ hạ, người không thể như này được!"

Lão hoàng đế hỏi lại: "Vậy nàng định làm thế nào? Đã đến nước này rồi!"

Lục quý phi kìm chế, nhưng vẫn không thể trả lời.

Đúng vậy, đã đến nước này rồi, bà ta có thể làm được gì nữa? Chỉ trách bà ta ngay từ đầu không chuẩn bị tốt, ai biết được tên súc sinh Hoài Vương đó lại ôm dã tâm lớn đến như thế?

Rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến tiếng tranh đấu, không lâu sau, âm thanh đó liền tan biến. Cửa lăng tẩm rộng mở, mùi máu tanh sộc vào, Hoài Vương mang hộ giáp sải bước tiến tới, gương mặt tuấn tú dịu dàng như mỉm cười: "Phụ hoàng, Lục mẫu phi, chào hai người."

Hai chân Lục quý phi mềm nhũn, không dám lên tiếng, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

Người trước mặt đã từng bị bà ta dày vò không biết bao nhiêu lần.

Mẹ hắn ta cũng bị bà ta dày vò đến chết.

Bà ta không vui là đập nát lọ hoa, bắt nữ nhân đó quỳ trên mảnh vỡ, dập đầu cúi lạy mình. Hoài Vương cũng đã từng ăn trận đòn của bà ta.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 367: Chương 367



Bây giờ gió mây biến chuyển rồi...

Lão hoàng đế mỉm cười: "Lão Tứ, con làm tốt lắm, tất cả là vì đế giả, làm thế là phải!"

Làm thế là phải?

Nhẫn tâm đến mức đó sao?

Hoài Vương bật cười chế giễu nhìn ông ta, ánh mắt không hề có chút tôn trọng.

Lão hoàng đế cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Ông ta vẫn tiếp tục dặn dò: "Trẫm sẽ truyền ngôi cho con, chỉ mong con có thể giữ một mạng cho Lão Ngũ. Đứa trẻ đó ngây thơ đơn thuần, chưa từng làm việc xấu, con đừng làm hại nó. Trẫm sẽ đưa quý phi đi, còn có Tiêu Gia nhất định sẽ không bỏ qua..."

"Ha ha ha..." Hoài Vương bật cười thành tiếng, gương mặt anh tuấn hiện lên vô cùng cay nghiệt.

Lão hoàng đế nghẹn lời, nhìn hắn ta một cách khó hiểu.

Hoài Vương khẽ nói: "Người đừng truyền ngôi cho ta, ta không thích đâu."

Lão Hoàng đế kìm chế, có chút kinh ngạc hoảng thốt.

Hoài Vương càng nở nụ cười: "Người yên tâm, hoàng vị của người, sẽ chẳng có người con trai nào của người có được đâu. Ta đã phái binh truy sát Lão Nhị, Lão Ngũ rồi. Không ngoài dự tính, bọn chúng chết ngay tức khắc. Đợi ta mang đầu chúng đến tế lễ người, hy vọng người sẽ thích."

Lão hoàng đế trừng mắt nhìn hắn ta, thanh âm khàn khàn không thể tin nổi: "Ngươi... ngươi điên rồi!"

"Người muốn nói gì thì nói, dù sao thì ta cũng chẳng cần ngôi vị đấy. Ta sẽ giao cho Tấn Vương thế tử, hắn ta mong chờ lắm đấy. Nên người nhìn đi, người ao ước bao nhiêu nữ nhân, sinh ra bao nhiêu con trai, cuối cùng chẳng có ai chăm sóc mình trước lúc lâm chung, tốt đẹp quá ha..."

Hoài Vương đang cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ điên cuồng. Đây là sự báo thù của hắn ta, mưu đồ từ lâu, cuối cùng cũng thành công rồi. Từ nay về sau, hắn ta sẽ không phải chịu đựng sự dày vò từ những cơn ác mộng nữa.

Hắn ta khẽ nói: "Những đứa con trai đó của người đi đền tội với mẫu phi ta đi! Tuyên Vương đã bị ta g**t ch*t, sắp rồi... cũng không biết người còn có thể gặp được hay không..."

"Không! Không thể nào..." Lão hoàng đế đỏ mặt tía tai, ông ta giãy giụa muốn vùng lên.

Tuy ông ta không muốn quan tâm đến hậu thế nhìn nhận mình thế nào, nhưng cũng không cam tâm giao hoàng vị mà mình liều mạng có được cho con trai của người khác! Khác nào làm giá y cho kẻ khác?

Huống hồ lại còn là con trai của Tấn Vương!

Cả đời này Tấn Vương đều bị ông ta khống chế, con trai hắn ta sao có thể làm Hoàng đế? Sao có thể cướp hoàng vị của mình được?

Nhưng ông ta không giãy giụa được, bệnh tình đã vô phương cứu chữa, có thể sống đến bây giờ đều là nhờ sự tận tâm tận lực của thái y. Giãy giụa một hồi, cơ thể lại mềm nhũn ra, ông ta liền nằm bẹp xuống giường.

Gương mặt Lão hoàng đế méo mó: "Lão Tứ, con bình tĩnh lại đi!"

Chu Trạch Cảnh thấy vậy, cười ha ha mà bước lên trước: "Bá phụ, sau này cháu trai nhất định sẽ ngồi vững trên hoàng vị, tạo phúc lành cho chúng sinh, người cứ vững tâm."

Thấy hắn ta, lão Hoàng đế càng trợn trừng mắt: "Người đâu! Giết hắn! Giết hắn!"

Ông ta mặc sức gào thét, trong lăng tẩm không ai để ý, mặc cho ông ta giãy giụa đến mức nôn ra máu, đôi mắt vẩn đục trừng lớn, vừa dữ tợn vừa đáng sợ nhìn chằm chằm vào Hoài Vương.

Hoài Vương khoát tay, có người lao đến khống chế Lục quý phi, người khác đi viết thánh chỉ. Hắn ta đọc, thái giám tổng quản của Lão hoàng đế viết hộ, truyền hoàng vị cho Tấn Vương thế tử Chu Trạch Cảnh...

Cuối cùng là đóng dấu, ấn dấu tay của Lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nhất quyết không động đậy, Hoài Vương lạnh lùng ra lệnh: "Dùng sức mạnh lên!"

Thái giám tổng quản rưng rưng nước mắt, cắn răng dùng sức lôi ngón tay của ông ấy ra, dí vào mực đỏ, ấn lên thánh chỉ.

Ngay sau đó, Lão hoàng đế như thể đã quá sức chịu đựng, lại nôn ra máu một lần nữa, cơ thể mềm oặt, nhắm chặt mí mắt.

Thái giám tổng quản run lên, chạy đến xem hơi thở, đưa ông ta đã xụi lơ đến bên long sàng: "Bệ hạ bất tỉnh rồi! Bệ hạ bất tỉnh rồi!"

Lục quý phi đứng chờ một góc càng hoảng hơn, cả người như nhũn ra, ánh mắt tuyệt vọng, lúc này cũng ngất lịm... Có điều bà ta không bất tỉnh nhân sự, chẳng có tác dụng gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực.

Lúc này bên ngoài bỗng vang lên động tĩnh, ngay lập tức một thân binh chạy đến bẩm báo: "Điện hạ, Xương Vương điện hạ và Thuận Vương điện hạ dẫn binh đến!"

Ánh mắt tuyệt vọng của Lục quý phi biến mất, trên long sàng, Lão hoàng đế không nhúc nhích.

Lời bẩm báo của thân binh khiến Hoài Vương và Chu Trạch Cảnh - hai kẻ vốn nắm chắc thắng lợi trong tay - phải biến sắc, vội chạy ra ngoài xem xét.

Liền thấy một nhóm người đang ra sức chém giết người của mình, đếm qua số lượng thì thật sự là không ít!

Trong đó, Xương Vương và Thuận Vương được lính bảo hộ giữa đám đông hỗn loạn.

Hai nữ tướng trong đám đông mặc khôi giáp, trường kiếm nắm chắc trong tay, vung đao chiêu nào chuẩn chiêu đó, không biết bao nhiêu cấm vệ quân đổ rạp dưới chân.

"Chúng lấy binh từ đâu ra chứ?" Hoài Vương lạnh lùng nói: "Tiêu Hoài Đình báo thù cho cha, chẳng phải đã dẫn hết binh lực đi rồi sao?"

Chu Trạch Cảnh cũng buồn bực, nhưng kinh sợ nhiều hơn: "Ta cũng không biết, đám binh lính này không nên xuất hiện mới phải chứ!"

Ngừng lại một chút, hắn ta bỗng nhận ra: "Kia là Tiêu Hoài Nhã! Ngũ tiểu thư của Tiêu Gia!"

"Không phải! Binh lính đến từ đâu chứ? Chẳng phải người có thể dẫn binh của Tiêu Gia đã đến tiền tuyến rồi sao?" Hoài Vương rống lên.

Họ đều tận mắt nhìn thấy, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đợi đến khi Tiêu Hoài Đình bỏ mạng, chỉ xác định binh lực bên đó nhiều, hai võ tướng dũng mãnh Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Vũ không ở kinh thành, họ liền dẫn người tạo phản, còn có Lão Ngũ sao lại ở cùng với Lão Nhị chứ?

Nhưng tình huống trước mắt khiến họ không thể không thừa nhận rằng, hai người này không chỉ là tháo chạy và chuẩn bị từ trước, thật ra còn chuẩn bị cả việc liên binh!

Trong sự phẫn nộ của họ, đôi bên tham chiến đang dần phân thắng bại.

Hoài Vương thấy vậy, ánh mắt trở nên gay gắt: "Dẫn Lục quý phi đến đây."

Lập tức có người đi dẫn Lục quý phi đến.

Hoài Vương cầm thanh đoản kiếm kề vào cổ Lục quý phi, cao giọng nói: "Dừng lại! Nếu không bổn vương lăng trì(*) Lục quý phi thành từng khúc một!"

[
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 368: Chương 368



Tất cả mọi người đều dừng lại, mau chóng chia thành hai bên chiến tuyến, đôi mắt nhìn đối phương đầy thù địch.

Hoài Vương hít sâu một hơi, da mặt nhăn lại, hắn ta nhìn ra sau, rồi lại nhìn Chu Trạch Cảnh.

Kẻ đứng sau cũng có chút kích động: "Điện hạ, người không thể bở dở giữa chừng."

Tuy đã báo thù Lão hoàng đế, nhưng vẫn còn thù chưa được báo!

Hoài Vương nghiến răng ken két: "Yên tâm."

Hắn ta khoát tay, dẫn người tiến lên, cẩm vệ quân chủ động nhường đường.

Xương Vương và Thuận Vương cũng tiến lên theo, hai bên đứng cách nhau mười mét, mắt đối mắt.

Sau lưng Xương Vương, Tiêu Hoài Nhã và Tiêu Hoài Ngọc vừa trải qua cuộc giết chóc ác liệt, đang cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, gương mặt trắng muốt xinh đẹp vẫn còn vương vết máu tươi.

Lục quý phi bị bắt giữ nhìn con trai, sự vui mừng hiện rõ trong đôi mắt đỏ ửng, nhưng nghĩ đến tình cảnh như này lại có chút kinh hoàng. Bà ta đã rơi vào tay Hoài Vương, có thù giết mẹ, Hoài Vương sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Bà ta còn có thể sống sót để hưởng cái vinh hoa phú quý của ngôi vị Hoàng hậu hay sao?

"Buông tay đi, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống." Xương Vương nhìn đệ đệ, chính là người biểu đệ của mình.

Hoài Vương cười nhạo, tỏ vẻ chế giễu: "Buông tay ư?"

Ánh mắt hắn ta nhìn Thuận Vương vẫn luôn im lặng, so với mấy vị hoàng tử, Thuận Vương là người tuấn tú nhất, môi đỏ răng trắng, có thể dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả vẻ ngoài ấy, nhưng lúc này cẩm y vệ trẻ trung, đẹp đẽ, hoa lệ lại dính đầy máu tươi, không thể nhìn ra dáng vẻ cao quý hồi nào.

Hắn ta dụ dỗ ngon ngọt: "Lão Ngũ, giết Xương Vương, ta tha cho mẫu thân ngươi, thế nào?"

Tất cả mọi người đều dán chặt mắt vào hắn ta.

Thuận Vương nhăn mặt, thấp giọng khẳng định: "Ngươi sẽ không làm vậy đâu."

Hoài Vương mỉm cười, thanh đoản kiếm trong tay lại một lần nữa lướt qua Lục quý phi, lần này là chém ngang qua bụng bà ta, hắn ta nhẹ nhàng: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn mẫu phi chết trước mặt mình ư?"

Khoảng khắc bụng mình bị kiếm chém qua, Lục quý phi thậm chí còn chẳng thấy đau, lúc ấy bà ta vẫn kinh hãi, rồi rất nhanh sau đó cơn đau ập đến, mặt bà ta trắng ngắt không còn giọt máu, đau đến mức co quắp trên nền đất, giọng nói khản đặc: "Lão Ngũ, ra tay đi! Mau ra tay!"

Xương Vương thở dài: "Quý phi, người tự sát đi."

Lục quý phi lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không thể! Ta muốn sống!"

Bà ta sợ chết nên không hề muốn bỏ mạng, chỉ muốn sống cho tốt, nhìn người từng giết mình quỳ dưới chân, nếu không làm được, bà ta sẽ chết không nhắm mắt!

Xương Vương không nói gì. Vì Lục quý phi, nếu hắn chọn rút lui thì sẽ rất có lỗi với biết bao tướng sĩ đã ngã xuống, cũng có lỗi với ba ngàn quân Tiêu Gia ở lại kinh thành này, có lỗi với Tiêu Hoài Đình tự mình dẫn đội quân không mấy tinh nhuệ đi chiến đấu với Tề quốc.

Thuận Vương cười khổ, vung tay, rút kiếm, thanh kiếm trắng toát chưa vấy máu. Tuy hắn đứng ở giữa chiến trường giết chóc, nhưng được bảo vệ nên thanh kiếm chưa từng được tuốt khỏi vỏ.

Lúc thanh kiếm được tuốt ra, ánh mắt hung hãn của quân Tiêu Gia đều nhắm vào hắn, dường như chỉ cần hắn tạo phản làm hại Xương Vương, những người này sẽ lao đến giết hắn ngay lập tức.

Mà ánh mắt Hoài Vương khẽ sáng lên, Chu Trạch Cảnh và Lục quý phi cũng vậy, tất thảy đều nhìn theo nhất cử nhất động của hắn.

Thuận Vương như thể không cảm nhận được gì. Hắn cầm kiếm, ánh mắt nhìn thẳng vào mẫu thân, cổ tay xoay ngược vào trong.

Trong ánh mắt của mọi người, hắn quyết đoán đâm kiếm vào bụng mình.

"Con điên rồi!" Lục quý phi không ngờ rằng nhát kiếm này lại là tự sát. Bà ta điên cuồng muốn chạy đến, nhưng lại bị người giữ lại, chỉ có thể nhìn con trai mình tự đâm kiếm vào bụng rồi lại rút ra, máu chảy thành dòng, Thuận Vương không thể chống đỡ được nữa, liền ngã sang một bên.

Xương Vương vươn tay ra đỡ hắn, sắc mặt khốn khổ nhưng không nói gì.

Lục quý phi làm quá nhiều điều ác, hại chết không biết bao nhiêu người là để mưu tính cho hắn đăng cơ. Lục quý phi cũng rơi vào kết cục phải chết. Hôm nay Thuận Vương đến là vì muốn dựa vào bổn phận là con của người, cùng mẫu thân rút lui khỏi đây.

Vì là con của người, hắn không thể thờ ơ nhìn mẫu thân bị người khác làm nhục, nhưng hắn càng không thể vì mẫu thân mà để Hoài Vương đạt được mục đích.

"Cảm ơn." Thuận Vương hổn hển nói hai chữ cảm ơn, giữ vững cơ thể mình, nhấc tay lên, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa. Dừng lại một lúc, hắn mới cố gắng nói với người đối diện mình: "Mẫu thân, người sinh con ra, con không có cách nào cứu người, đành cùng người chịu khổ. Nếu lần này mẹ con ta chôn vùi thân xác nơi đây, cũng... là điều tốt."

"Chu Trạch Cẩm!" Lục quý phi ngây người, không bao giờ có thể ngờ rằng con trai mình sẽ làm như vậy, hét lên một tiếng ai oán xót xa.

Ánh mắt Thuận Vương lại rất điềm đạm, cười với bà ta như đang an ủi mẹ mình.

Lục quý phi hiểu được rằng hắn không phải đang uy h**p ai cả, không phải đang đùa, càng không phải kích động, hắn chỉ là đã sớm quyết định sẽ làm như vậy, hắn không thể vì mình mà giết Xương Vương.

Hai chân bà ta mềm nhũn, quỳ dưới đất, cười khổ. Không thể kiềm chế được sự thương yêu dành cho con trai, bắt đầu liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi đám người đó, nhưng không thể. Giây phút này, bà ta đã quên đi dã tâm ban đầu, quên đi thù hận, quỳ xuống trước mặt Hoài Vương: "Cầu xin ngươi tha cho ta, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Sau này ta sẽ không đối đầu với ngươi nữa, hãy thả ta đi! Ta xin ngươi..."

Hoài Vương và Chu Trạch Cảnh cũng biến sắc, mặc cho Lục quý phi đang quỳ gối cầu xin, họ cũng không phản ứng gì. Hoài Vương giơ chân đá bà ta, quát tháo: "Ngươi thật sự muốn nhìn nương ngươi bị ta tùng xẻo(*), lăng trì chứ gì?"

[
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 369: Chương 369



Nhưng lần này Xương Vương không cho hắn thời gian kịp phản ứng lại. Chỉ với một ánh nhìn, Tiêu Hoài Ngọc và Tiêu Hoài Nhã nhanh chóng xông lên, yểm hộ cho đối phương, trực tiếp xâm nhập vào trung tâm địch. Hai bên chỉ cách nhau chưa đến mười mét, Hoài Vương còn đang kéo theo một người nên không đi nhanh được, vì thế đã bị họ bắt kịp ngay.

"Sụt..." Lưỡi kiếm đâm vào vùng bụng. Hoài Vương phẫn nộ ngoái lại, lại một nhát kiếm nữa lao tới, cổ đau nhói, máu phụt ra.

Lục quý phi thấy vậy, nén chịu cơn đau rồi vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn ta, bổ nào tới Tiêu Hoài Nhã: "Cứu ta! Cứu ta!"

Không chết còn tốt hơn không muốn chết!

Tiêu Hoài Nhã đã chuẩn bị rút lui, một đòn trúng đích, vội vã tháo chạy, nếu không để đến lúc quân địch phản ứng lại sẽ rất dẽ bị thương, nào ngờ lại bị một thứ đè lên người, khiến nàng ấy chậm lại hai nhịp. Sắc mặt nàng ấy thay đổi, ánh mắt dịu dàng hiền thục đã tràn đầy căm phẫn: "Con mẹ bà!"

Tiêu Hoài Ngọc thấy thế, ngoái đầu kéo muội muội, liền nhìn thấy Chu Trạch Cảnh vung kiếm tới.

Nhưng Tiêu Hoài Nhã đã kịp bước lên một bước, nhát kiếm đó chém đúng vào lưng Lục quý phi: "Á!"

Chu Trạch Cảnh thấy vậy thì buồn bực, lại rút kiếm ra chuẩn bị ra đòn.

Chỉ thấy Tiêu Hoài Nhã chạy rồi, nàng ấy đạp mạnh chân, dùng sức lùi về sau.

"Đừng!" Lục quý phi chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, giây sau đó trời đất quay cuồng, rồi nhìn thấy con trai mình.

"Con thế nào rồi?" Lục quý phi muốn nhìn con trai mình, nhưng toàn thân bà ta cũng đầy vết thương, không thể cử động, chỉ đành yếu ớt hỏi han.

Thuận Vương không ngờ Tiêu Hoài Nhã còn có thể cứu mẫu thân ra, lúc đang vui mừng, hắn nhìn thấy máu chảy ra từ người Lục quý phi thì không cười được nữa: "Thái y! Mau chữa cho bà ấy!"

Thái y nghe vậy liền gật đầu, lấy thuốc bột rắc lên cổ của Lục quý phi, nhưng lại dừng lại, kinh hãi nói: "Vết thương này có độc!"

Rõ ràng máu phải có màu đỏ tươi, nhưng máu chảy ra từ bụng bà ta lại có màu đỏ sậm. Ông ấy lại nhìn bả vai Lục quý phi, quả nhiên cũng là màu đỏ sậm: "Kiếm của Hoài Vương đã tẩm độc!"

Mặt Thuận Vương trắng bệch, não hắn chưa từng thông suốt như bây giờ, hóa ra ngay từ nhát kiếm đầu tiên, Hoài Vương đã không muốn để Lục quý phi sống sót.

Thì ra người hắn ta hận nhất chính là Lão hoàng đế và Lục quý phi.

Theo lời thái y, chiến trường cũng vang lên âm thanh: "Hoài Vương điện hạ đã chết! Tấn Vương thế tử đã chết! Mau xin hàng!"

Cấm vệ quân thấy vậy, từng người một bỏ vũ khí xuống, lựa chọn đầu hàng.

Đất trời mơ hồ, nghịch cảnh bức vua thoái bị cũng đã đi đến hồi kết!

Lúc tin tức được truyền đến Tiêu phủ, cấm vệ quân bên ngoài đã bị đuổi đi.

Người nghe ngóng tin tức bẩm báo: "Xương Vương thắng lợi, Hoài Vương và Tấn Vương thế tử đã bỏ mạng, thủ cấp treo trên tường thành để trị tội trước công chúng, bệ hạ đã bị Hoài Vương làm cho tức đến hôn mê, Lục quý phi và Thuận Vương điện hạ trọng thương, đã cho gọi thái y cứu chữa..."

Thắng rồi!

Tiêu phu nhân nở ra nụ cười thật lòng, gậtgật đầu lia lịa: "Tốt! Tốt! Thưởng!"

Hoàng ma ma cảm động, lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn ban cho người đó.

Tạ Thanh Vận mừng rỡ ôm chặt cánh tay Tiêu Hoài Khải: "Không sao rồi không sao rồi! Lại được sống rồi!"

Yến Thu Xu cũng vui mừng khôn nguôi, nhảy cẫng lên. Đông Đông đang ngủ ngon bị nàng ôm chặt đến mức thức giấc, cậu bé mơ màng mở mắt, giọng điệu non nớt: "Chúng ta thắng rồi à?"

"Đúng vậy!" Yến Thu Xu lớn giọng đáp lại: "Thắng rồi! Chúng ta an toàn rồi!"

Giọng điệu vui mừng chưa từng thấy.

Bỗng bên cạnh truyền đến một tiếng hô kinh sợ, Tạ Thanh Vận vì mừng rỡ quá nên xà vào lòng Tiêu Hoài Khải, vì tâm trạng hưng phấn quá mà gò má vẫn đỏ hây hây, nhưng đôi mắt lại nhắm chặt.

Nam nhân luôn điềm đạm bỗng hoảng hốt, hắn không thể đi lại được, chỉ có thể đỡ lấy thê tử, không biết xử trí thế nào, nhìn mẫu thân: "Mẹ! A Vận ngất rồi! Làm sao đây?"

Tiêu phu nhân nhìn, bỗng hoảng sợ: "Mau đi tìm Diêu đại phu! Mau lên!"

Một nhóc người hầu mau lẹ chạy đi, tiếng gọi vọng lại từ đằng xa: "Diêu đại phu! Diêu đại phu!"

Ước chừng thời gian uống một chén trà, Diêu đại phu cuối cùng cũng tới. Thấy sắc mặt của mọi người thận trọng vô cùng, ông ấy chạy đến bắt mạch cho Tạ Thanh Vận, nín thở tập trung.

Tiêu Hoài Khải ôm thê tử cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến Diêu đại phu.

Lúc sau, Diêu đại phu nhíu mày rồi lại bắt mạch.

Mặt Tiêu Hoài Khải trắng ngắt đến nỗi không còn giọt máu.

Yến Thu Xu cũng không dám gây ra tiếng động, chăm chú nhìn Diêu đại phu.

Mãi sau ông ấy cũng bắt mạch ra, đầu lông mày thả lỏng, nở nụ cười trấn an: "Đại công tử không phải lo sợ, thiếu phu nhân có hỉ mạch rồi ạ."

Tiêu Hoài Khải: "... Hỉ mạch là gì?"

Mọi người: "... Xì..."

Đông Đông cười nói: "Đại bá không biết hỉ mạch là gì luôn sao? Ha ha ha, con biết, hỉ mạch chính là đại bá nương đang mang thai bảo bảo đấy ạ!"

Thảm kịch trong hoàng cung kết thúc trước bình minh, kịch vui của Tiêu Gia lại xuất hiện trong thời khắc đón chào ngày mới.

Tạ Thanh Vận có thai!

Những ngày này, mọi người đều căng như dây đàn, là một thai phụ, Tạ Thanh Vận cũng không ngoại lệ. Nàng ấy nhìn rất điềm tĩnh, còn an ủi Yến Thu Xu, nhưng thực ra bản thân nàng ấy cũng rất căng thẳng, vì thế không để ý đến sự khác lạ trong cơ thể mình, mãi cho đến khi được thả lỏng thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lặng đi mất.

Đến khi tỉnh lại, Tạ Thanh Vận thấy cả phủ Trấn Quốc Công hò reo vui mừng như đón năm mới vậy.

Nàng ấy mang thai rồi!

Thành hôn mười mấy năm không sinh con, lần này lại có thai rồi!

Cuộc tranh giành quyền lực đã kết thúc, Xương Vương thắng lợi, không phải lo lắng Tiêu Gia sẽ xảy ra chuyện nữa!

Mọi người đều vui mừng khôn xiết, ngoại trừ người đi theo Hoài Vương.

Tin Hoài Vương dẫn Tấn Vương thế tử tạo phản, khiến lão hoàng đế tức đến ngất xỉu đã được truyền đi khắp kinh thành. Bình thường dân chúng rất thích lời ra tiếng vào, nay thì lại không có ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh hãi màn tranh đấu này.

Người như Hoài Vương lại có thể tạo phản ư?

Những thảm kịch trong hoàng cung cần người dọn dẹp, ắt sẽ khiến người ta thấy rõ đây không phải lời nói đùa. Xương Vương ngày càng có tiếng tăm, thắng lợi lớn, hắn cũng là thế tử, càng không có lý do tạo phản. Dân chúng lén lút bàn tán, đều cảm thấy Tấn Vương thế tử xúi dại Hoài Vương!

Người không thích Hoài Vương còn chạy đến ném rác vào cổng Tấn Vương phủ.

Bản thân Tấn Vương cũng có điều khó nói, rõ ràng là Hoài Vương dụ dỗ con trai hắn ta tạo phản! Sao giờ lại đổ cho họ chứ? Nhà họ còn phải chịu lời lăng mạ như này sao?

Có điều rất nhanh hắn ta cũng không có tâm trí mà quan tâm đến việc này.

Vì Tấn Vương thế tử mưu phản, Tấn Vương phủ bị khám xét, tịch thu tài sản.

Yến Thu Uyển ôm bụng lớn đứng ngây ra nhìn quan binh xông vào, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao phu quân nàng ta lại thua?

Bây giờ cả Tấn Vương phủ phải vào đại lao vì tội mưu phản ư?

Kiếp trước rõ ràng là Chu Trạch Cảnh làm Hoàng đế mà?

Sao lại thành ra như này?

Vì Tiêu Gia sao? Hay là Yến Thu Xu có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào khác, nên họ mới xoay chuyển tình thế, khiến mình gặp chuyện như này?

Yến Thu Uyển hối hận, thời khắc này đã là sự hối hận lên đến đỉnh điểm.

Hết rồi!

Tất cả chấm dứt rồi!

Nàng ta chọn nhầm người rồi!

Nàng ta không nên nhúng tay vào, không nên...

Hai chân Yến Thu Uyển mềm nhũn, ngồi rạp dưới đất. Cấm vệ quân từ bốn phía lao đến khám xét nhà, không để ý đến nàng ta vì kiêng nể nàng ta là thai phụ, cũng khiến nàng ta có thể tận mắt nhìn thấy, đích nữ Tần Vương, huyện chủ Chu Lan Nghi hung hăng ngạo mạn một thời giờ đây bơ phờ đầu tóc, ra sức hét với cấm vệ quân đang khám xét nhà.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back