Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 360: Chương 360



“Vậy trưa nay làm món gì?” Tiêu Hoài Nhã bất đắc dĩ rút tay về. Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên nàng tự mình làm một món ăn nên cảm thấy cực kỳ ngon, ánh mắt vẫn luôn không nhịn được mà nhìn về nơi đó. Yến Thu Xu nói: "Hmm... chúng ta làm salad củ sen đi."

Vừa dứt lời, nàng đột nhiên nghĩ đến dưa chuột vừa mới chín: “Thêm salad trộn dưa chuột nữa.”

“Được.” Mọi người đều rất hài lòng, dù sao thì vẫn còn nhiều củ sen như vậy cũng chưa chắc có thể ăn hết, làm vài món ăn đơn giản thôi để không lãng phí. Quyết định xong xuôi thì mọi người bắt tay vào làm.

Triệu Thục Hồng đi hái dưa chuột, Tiêu Hoài Nhã rửa củ sen, Thủy Mỗi rửa nồi và Yến Thu Xu chọn nước sốt.

Món salad rau trộn có vị cay, chua và mặn, mì ớt đã sơ chế sẵn, thêm vài trái ớt tươi, đổ dầu nóng vào, cuối cùng cho nước tương, giấm, mè trắng,… Đảo đều rồi cắt củ sen thành những khối vuông, sau đó đổ ít nước vào trộn đều.

Dưa chuột càng dễ làm hơn, chỉ cần dùng dao thái nhẹ dưa chuột rồi cắt thành từng miếng nhỏ, vì có nhiều chỗ bị dập nát nên sau khi rưới nước sốt lên, nước sốt sẽ giữ lại được nhiều hơn.

Bữa cơm ba món đơn giản như thế thôi, Tiêu Hoài Nhã còn mang đến một bình rượu trái cây mới ủ, rót cho mỗi người một ly rồi bắt đầu dùng bữa. Một củ sen kẹp với hai nửa quả dưa chuột, một nóng hổi, một mát lạnh, một mặn, một chua cay, nhưng ăn rất vừa miệng, chiên rồi cũng không có cảm giác dầu mỡ.

Cuối cùng, nhấp thêm một hớp rượu, mùi rượu thoang thoảng khiến cảm giác khó chịu khi bị khách không mời mà tới làm khó dễ cũng biến mất, lòng dạ chỉ còn lại mỹ thực trước mặt.

“Ngày tháng như này nếu có thể kéo dài vĩnh viễn thì tốt biết bao…” Triệu Thục Hồng cảm thán.

Yến Thu Xu mím môi, nàng không trả lời, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo. Tiêu Hoài Nhã lại nói: “Đương nhiên là sẽ như vậy rồi!”

Triệu Thục Hồng cười, cảm thấy tiểu cô nương nhìn như lớn tuổi nhất trong số bọn họ này thật ra mới là người đơn thuần nhất.

Sao có thể vẫn luôn như thế này được.

Trước kia nàng ấy cũng cảm thấy mình có thể sống hòa thuận với trượng phu mãi mãi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó làm nàng ấy biết rằng cuộc đời là vô thường, những điều hiện tại này chỉ xảy ra khi mấy người bọn họ không kết hôn, chờ mấy tháng nữa, A Xu thành hôn với Trấn Quốc Công, bọn họ tất nhiên sẽ không ở lại nơi này.

Thủy Mỗi cũng sẽ theo nàng rời đi, Tiêu Hoài Nhã cũng có ngày sẽ thành hôn. Triệu Thục Hồng nhấp một ngụm rượu, buồn bã nghĩ, có lẽ do hôm nay gặp lại chú em của mình làm nàng ấy nhớ lại chuyện cũ, chứ bình thường sao nàng ấy lại nhắc tới chuyện này?

Yến Thu Xu vỗ vai nàng ấy, cười nói: “Triệu tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này tỷ cũng sẽ có con đường càng phù hợp với mình, có thể làm bất cứ điều gì mà tỷ muốn.”

Triệu Thục Hồng cong mắt cười, gật đầu: “A Xu, ta muốn trồng nhiều thứ hơn, cần một ít đất và bạc, có thể làm vậy được không?"

Đây là ý muốn của nàng ấy, hôm nay có lẽ nàng ấy còn không thể đối phó với loại khách hàng như Chu Lan Nghi, hơn nữa cũng không có đủ kinh nghiệm, cho nên biểu hiện kháng cự của nàng ấy mới bị nàng ta nhìn ra. Nhưng nàng ấy có thể làm những việc khác, nếu thôn trang không hoàn toàn dựa vào việc này để kiếm cơm, thì nàng ấy có thể tập trung vào việc khác, dù sao thì để Cổ quản gia chiêu đãi sẽ thích hợp hơn, tính tình của ông ấy cũng tốt hơn nàng ấy nhiều.

Yến Thu Xu gật đầu không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là có thể! Muội vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng muội sợ mình làm không nổi. Cổ quản gia chạy đôn chạy đáo cho cả hai bên đã đủ mệt rồi. Nhưng nếu tỷ muốn làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến tiền lời.”

Triệu Thục Hồng bật cười: “Có lão bản nào như muội không? Sớm muộn gì cũng sẽ mất công hết.”

Yến Thu Xu chớp mắt: “Không sao, làm người chỉ cần vui vẻ là được, cho dù bán không được thì cũng có thể tự ăn, chừng nào chưa đi tới ngõ cụt thì không cần lo lắng. Nếu đi vào ngõ cụt rồi thì có thể bán thôn trang!"

Tiêu Hoài Nhã nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên: "Ngầu lắm!"

Hiếm có người tiêu sái được như vậy.

Yến Thu Xu cười thản nhiên: “Còn không phải bởi vì có Tiêu gia sao, bởi vậy nên muội mới không sợ đói chết đâu.”

Tiêu Hoài Nhã lộ ra một nụ cười xán lạn, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, không cần sợ, có chuyện gì cũng còn nương ta gánh!"

Yến Thu Xu híp mắt nói: "Bá mẫu nghe vậy nhất định sẽ rất vui."

Tiêu Hoài Nhã tức khắc bày ra vẻ mặt đau khổ xin tha, đừng nói lời này với nương nàng ấy, nếu không nàng ấy sẽ bị đánh chết!

*

Vài người vừa nói vừa ăn như vậy, bất giác nhận ra họ đã ăn hơi nhiều.

Yến Thu Xu sợ Triệu Thục Hồng đi về phòng một mình sẽ đụng phải đệ đệ chồng trước, bởi vậy đã bảo Thủy Mỗi đưa nàng ấy về, trên đường đi tất cả đều thuận lợi, sau khi đưa người về, các nàng quay lại.

Khi trở về, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng Tiêu Hoài Nhã quát lớn: “Ngươi làm gì vậy hả?!”

Yến Thu Xu và Thủy Mỗi nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới, tới nơi lập tức thấy một nam và một nữ đứng ở cổng vòm trong viện, nam là thư sinh trẻ tuổi kia, nữ là Tiêu Hoài Nhã.

Thư sinh đang cúi đầu chắp tay xin lỗi, thấy các nàng đến, nét tươi cười lập tức trở nên miễn cưỡng, gương mặt mơ hồ thấy một vết bạt tay màu đỏ, hắn xin lỗi nói: “Là do Hàn mỗ ta mạo phạm, xin Tiêu tiểu thư chớ trách mắng.”

Tiêu Hoài Nhã ghét bỏ, liền búng búng tay áo, vẻ mặt lạnh lùng: “Có trách hay không còn phải xem tâm trạng của bổn tiểu thư.” Nàng nói xong thì quay đầu lại cười với Yến Thu Xu: “Không có việc gì đâu, các ngươi trở về đi.”

Hàn Vinh Luân cắn răng chống đỡ nụ cười, đứng bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yến Thu Xu, muốn nói lại thôi.

Yến Thu Xu không để ý tới hắn, đang định xoay người rời đi. Sau đó một thanh âm khác vội vàng truyền đến: "Tiểu Hoài Nhã, ngươi đang làm gì vậy hả?!"

Chu Lan Nghi chạy đến đứng chắn trước mặt Hàn Vinh Luân, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Nhã như thể đang nhìn một tên đại ác nhân chuyên bắt nạt người khác.

Hàn Vinh Luân dịu dàng nói: “Quận chúa, ta không sao, đều là do ta không tốt, vừa mới không cẩn thận mạo phạm Tiêu tiểu thư.”

Tiêu Hoài Nhã cười lạnh: “Có nghe thấy không? Là hắn mạo phạm ta!”

Chu Lan Nghi tức giận đến mức nghiến răng, chiều nay nàng ta vốn dĩ đã rất tức giận, nếu không phải ca nàng ta nhất quyết ở lại, nàng ta mới là người không thèm ở lại đây, vốn đã một bụng tức giận rồi, giờ lại còn bị Tiêu Hoài Nhã làm cho sôi máu, lập tức không thèm suy nghĩ mà nói: "Tính hắn ôn hòa, sao có thể mạo phạm ngươi? Nhưng mà ngươi là cái thứ mà không ai muốn!”

“Câm miệng!” Tiêu Hoài Nhã quát chói tai, sắc mặt trầm như nước, đáng tiếc bị khăn che mặt ngăn lại, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm trầm.

Chu Lan Nghi bị quát nên cũng rất hoảng sợ, nhưng sau đó càng thêm xấu hổ, nàng ta là quận chúa, trừ cha và ca ca nàng ta ra, không ai dám quát nàng ta như thế, hiện giờ người quát nàng ta lại là người mà nàng ta coi thường, càng thêm cáu giận, nói: "Ngươi to gan! Dựa vào cái gì mà dám quát ta? Ta là Quận chúa! Tiêu Hoài Nhã, chẳng lẽ ta nói sai sao? Sao Hàn Vinh Luân có thể mạo phạm ngươi? Nhất định là ngươi câu dẫn hắn, ngươi là thứ không ai thèm cưới… A!!!”

Ánh mắt Tiêu Hoài Nhã lập tức trở nên sắc bén, nàng ấy đặt tay lên eo, khẽ động một cái, lập tức lấy ra một cây roi nhỏ, một giây sau nàng ấy cử động cổ tay rồi vung roi ra.

"Bang" một tiếng, động tác vừa nhanh vừa vang, thiếu nữ trước mặt bị đánh cho tái mét, kêu mấy tiếng thảm thiết, căn bản là đứng không vững.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 361: Chương 361



Sau khi Tiêu Hoài Nhã đánh xong, tựa hồ mới nguôi giận được một chút, thong thả ung dung nói: “Nói thử một chữ nữa xem?!”

Cánh tay nàng ấy run run, đã lâu không ra tay, thật là có chút mới lạ, lần này Chu Lan Nghi thật sự xui xẻo khi đụng vào nàng ấy, nơi này hoang dã ít người, làm việc cũng dễ dàng, so với lúc trước ở Tiêu gia, đối mặt với một đám khách còn khó khăn hơn nhiều, sẵn tiện đã như vậy rồi thì làm ầm ĩ lên, xem những người này đến đây để làm gì.

Sắc mặt Chu Lan Nghi tái nhợt không dám động đậy, Hàn Vinh Luân cũng bị dọa, kinh hãi lui về phía sau hai bước, sau khi phản ứng lại, vội vàng đỡ lấy Chu Lan Nghi: "Người không sao chứ?"

Chu Lan Nghi lắc đầu, sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra với mình, nàng ta ngơ ngẩn che cánh tay lại, chỗ vừa rồi mới bị roi quất đau đớn nói cho nàng ta biết tất cả đều là thật, nàng ta đã bị Tiêu Hoài Nhã đánh!

Lúc này giọng Chu Trạch Cảnh vang lên: “Xảy ra chuyện gì vậy hả?!”

Mọi người nhìn lại, Chu Lan Nghi khóc lóc chạy tới: “Ca, nàng, nàng ấy đánh ta! Ôi ôi ôi…”

Chu Trạch Cảnh và Yến Thu Uyển đến làm Chu Lan Nghi nghĩ rằng mình tìm được chỗ dựa rồi, nàng ta khóc lóc chạy tới, làm Yến Thu Uyển sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, che bụng, ra vẻ cảnh giác nhìn cô em chồng.

Hài tử trong bụng nàng ta là cục vàng cục ngọc, không thể để cô em chồng lỗ m.ãng này đụng trúng được.

Sắc mặt Chu Trạch Cảnh trở nên khó coi, nhìn muội muội, thấy nàng ta chỉ vào vị trí mình bị đánh khóc lóc mà kể lể, sắc mặt càng khó coi, hắn nhìn về phía mấy người bọn họ, trầm giọng nói: “Tiêu cô nương, không biết xá muội ta làm gì mà làm ngươi động thủ? Dù sao xá muội cũng là Quận chúa mà bệ hạ đích thân phong cho!”

Yến Thu Xu đến sau nên khó nói giúp được gì, bởi vậy nên chỉ có thể im lặng đứng chờ một bên.

Tiêu Hoài Nhã lạnh lùng nói: “Hàn Vinh Luân mạo phạm ta, quận chúa lại trách cứ là ta câu dẫn hắn, như thế khác nào là làm nhục người khác bằng lời lẽ, chẳng lẽ không nên đánh sao? Nếu là 5 năm trước, ta định sẽ đánh nàng ta đến mức phải kêu cha gọi mẹ, lúc này chỉ mới hạ có một roi, vẫn là nể mặt nàng ta lắm rồi!”

Chu Trạch Cảnh nhìn về phía Chu Lan Nghi, thấy nàng ta có hơi chột dạ, nhưng càng có biểu hiện ủy khuất: “Ca, là nàng ấy đánh ta, ta là Quận chúa kia mà!”

“Câm miệng!” Chu Trạch Cảnh nghe xong thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội quát lớn.

Chu Lan Nghi nghẹn khuất dậm chân một cái, trợn mắt lên nhưng không lên tiếng nữa. Chu Trạch Cảnh rất bất đắc dĩ, ngay từ đầu hắn ta đã không muốn mang muội muội đến đây, nếu không phải lúc ra ngoài tình cờ gặp phải thì sao có thể nháo thành bộ dạng này, làm phá hỏng chuyện của hắn ta, Chu Trạch Cảnh nhìn thoáng qua Hàn Vinh Luân, sắc mặt tối sầm.

Người sau sợ hãi lảng tránh ánh mắt hắn ta, cúi đầu không dám nhìn hắn ta. Chu Trạch Cảnh thầm mắng một tiếng, chắp tay bồi tội: “Là xá muội nói năng lỗ m.ãng, mong Tiêu cô nương chớ trách.”

Tiêu Hoài Nhã cười lạnh: “Trách thì thật ra ta cũng không trách, chỉ là vị công tử mà thế tử mang đến thực sự có chút chán ghét, không thể tin được đường đường là thế tử Tấn Vương mà lại kết giao với một người không hiểu quy củ như vậy, thật là làm người ta được dịp mở rộng tầm mắt mà!”

Tiêu Hoài Nhã vừa nói xong, sắc mặt Chu Lan Nghi lập tức tối sầm lại, tức giận muốn phản bác.

Nhưng không chờ nàng ta phản bác, Chu Trạch Cảnh đã lạnh lùng nói: “Hàn Vinh Luân! Lời Tiêu tiểu thư nói là thật sao? Ngươi thân là người đọc sách vậy mà đến lễ nghi cơ bản cũng không hiểu sao?!”

Hàn Vinh Luân không dám hé răng từ nãy giờ, quyết định khom người tiến lên: “Bẩm thế tử, là tại hạ sai, tại hạ sinh ra ở Vụ Thành, trước đây Tiêu tướng quân nhiều lần xuất chinh đi ngang qua Vụ Thành nhưng tại hạ vẫn luôn không có dịp được gặp mặt .

Hiện giờ gặp được tỷ tỷ Tiêu tướng quân, ta nhất thời kích động muốn cầu một ân điển, có lẽ bởi vậy mà mạo phạm Tiêu tiểu thư, mong thế tử, Tiêu tiểu thư thứ tội.”

Chu Lan Nghi hừ lạnh một tiếng, kéo kéo tay áo hắn: “Ngươi nghe những chuyện đó làm gì? Còn không bằng nghe ca ca ta, ca ca ta lợi hại hơn hắn ta nhiều…”

“Lan Nghi!” Chu Trạch Cảnh làm vẻ hơi xấu hổ, cười cười nhằm làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá như không: “Nếu Hàn Vinh Luân đã bồi tội, mong Tiêu tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân.”

Tiêu Hoài Nhã liếc hắn một cái, nói: “Nếu hắn đã thừa nhận mạo phạm ta, vậy nơi này cũng không chào đón Hàn công tử, mời Hàn công tử mau chóng rời đi.”

Hàn Vinh Luân đứng thẳng người, bình tĩnh nói: “Vâng, Hàn mỗ sẽ rời đi ngay.”

Hắn xoay người rời đi, Chu Lan Nghi thấy thế thì cũng vội đi theo: “Ai da, ngươi từ từ đợi ta với, ta cũng không muốn ở đây, chán muốn chết đu được!”

“Lan Nghi, mau trở về đây!” Chu Trạch Cảnh vội kêu.

Nhưng Chu Lan Nghi không muốn, hôm nay nàng ta đã nghẹn một bụng tức, bây giờ ca ca còn không chịu lấy lại công đạo cho nàng ta, nàng ta không cần nghe theo lời ca ca nữa đâu!

Chu Lan Nghi rời đi không quay đầu lại, làm cho Chu Trạch Cảnh tức đến mức muốn lập tức đi bắt người về, nhưng lại sợ nàng ta ở lại gây chuyện nữa nên chỉ có thể chịu đựng.

Tiêu Hoài Nhã thấy vậy, nói với hai người còn lại: “Sao vậy? Thế tử và thế tử phi không cùng đi sao?”

Chu Trạch Cảnh hơi mỉm cười: “Chắc là không được, phu nhân ta còn đang mang thai, phải cẩn thận một chút.”

Hắn ta thoáng khom người: “Nếu chuyện đã được giải quyết, vậy bổn thế tử sẽ dẫn phu nhân về nghỉ ngơi trước.”

“Thế tử đi thong thả.” Tiêu Hoài Nhã ngoài cười nhưng trong không cười nói. Chu Trạch Cảnh và Yến Thu Uyển gật đầu, lúc gần đi thoáng nhìn Yến Thu Xu đang tránh một bên chỗ bóng ma.

Chờ hai người rời đi, Tiêu Hoài Nhã mới thu khí chất lạnh lẽo của mình lại, thả lỏng bả vai, nhìn về phía Yến Thu Xu, thấp giọng nói: “Ta đoán quả không sai, hắn ta tới tìm muội thật, còn tên Hàn Vinh Luân lúc nãy lại muốn mời ta đi ngắm sao, ngắm con khỉ! Hắn muốn câu dẫn ta thì có!”

Yến Thu Xu trấn an rồi vỗ vỗ bả vai nàng ấy, cười nói: “Không sao, tỷ nhìn ra là tốt rồi.” Tiêu Hoài Nhã cười đắc ý: “Muội đã nói với ta hắn là loại người gì, nếu ta còn không nhìn ra vậy chẳng phải là đồ ngốc sao?”

Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: “Tỷ tin tưởng muội tới vậy sao?”

Tiêu Hoài Nhã thuận miệng nói: “Dù sao muội cũng sẽ không hại ta, bọn họ đều là người ngoài.”

Trong lòng Yến Thu Xu vừa ấm áp vừa buồn cười, nàng ấy đơn thuần như vậy cho nên mới bị tên cẩu vật Hoài Vương lừa, nàng nhắc nhở thêm: “Vậy nếu tỷ nhìn trúng ai, nhất định phải nói với muội, để muội làm ải trấn cửa, chuyện khác không nói, nhưng muội nhìn người vẫn rất chuẩn!”

Tiêu Hoài Nhã sảng khoái gật đầu: “Được!”

Nhưng Tiêu Hoài Nhã còn chưa nói rõ, nàng ấy không thèm nhìn trúng ai đâu!

*

Lần này thật sự là nhà ai về nhà nấy.

Tiêu Hoài Nhã về phòng, Yến Thu Xu cũng về, sau khi rửa mặt thì đi ngủ. Phòng nàng không có người khác, Thủy Mỗi ngủ ở cách vách. Trong lúc ngủ mơ, Yến Thu Xu bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn cửa sổ đóng chặt ngoài kia.

Cảm giác quen thuộc này!

Sẽ không phải là Tiêu Hoài Đình đâu nhỉ?

Nhưng rất nhanh nàng lại phủ nhận, lần trước là hoàn cảnh đặc biệt, vì lo lắng tổn hại đến thanh danh nàng nên chàng mới trốn trong phòng, không dám để những người khác thấy, chàng không thể lại xảy ra chuyện mà chạy tới đây tránh đầu sóng ngọn gió nhanh như vậy.

Tiếp theo lại là một tiếng động vang lên, lúc này đã rõ ràng hơn, là ở trong viện của nàng.

Thủy Mỗi cũng bị bừng tỉnh, giọng run run từ cách vách truyền đến: “Cô nương! Người không sao chứ?”

Yến Thu Xu nói: “Ta không sao.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 362: Chương 362



Lúc này tiếng bước chân gần hơn, một giọng nói vang lên: “Hương Quân, ta có việc muốn nói với Hương Quân.”

Giọng nói kia… là của Chu Trạch Cảnh!

Thủy Mỗi hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức không sợ nữa, nhanh chóng mở cửa đi ra, nhíu mày nói: “Mong thế tử trở về, xông loạn vào nội viện không tốt cho thanh danh thế tử!”

Chu Trạch Cảnh ôn hòa nói: “Ta đúng là có việc muốn nói với Hương Quân, nếu Hương Quân không tiện gặp ta, vậy mong cô nương giao cái này cho Hương Quân.”

Thủy Mỗi chần chờ một chút, chưa kịp suy nghĩ thì trong tay đã bị nhét một chiếc khăn tay, trên góc khăn có thêu một chữ Yến, chỉ là không biết là Yến của Yến Thu Xu, hay là Yến của Yến Thu Uyển.

Trên thực tế làm thị nữ bên người Yến Thu Xu, nàng ấy vẫn đoán được về mối quan hệ của cô nương và Yến gia ở kinh đô, nàng ấy ngẫm nghĩ một hồi, vẫn quyết định xoay người đi vào phòng Yến Thu Xu.

“Cô nương, người xem cái này đi.” Thủy Mỗi nói: “Đây là Tấn Vương thế tử đưa cho ta, nói là trước kia hắn ở Trương phủ từng được một vị cô nương giúp đỡ, hiện giờ phát hiện đó là cô nương ngài, cho nên tới trả khăn.”

Yến Thu Xu nhận lấy, trong phòng vừa mới châm đèn dầu, ánh sáng tối tăm, nhưng cũng đủ để nàng thấy rõ, chiếc khăn này… là của nguyên chủ thêu.

Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng lại không kế thừa thư pháp và kỹ năng thêu thùa của nàng, chữ viết của nàng còn từng bị Đông Đông cười nhạo, đương nhiên cũng chưa từng thể hiện kỹ năng thêu của mình trước mặt người khác, nhưng nàng vẫn nhận ra được vật mà nguyên chủ thêu.

Sao đồ của nguyên chủ lại rời vào trong tay Chu Trạch Cảnh? Yến Thu Xu cẩn thận nhớ lại một chút, phải hồi lâu mới nhớ ra, đó là một lần ngắm hoa, khi nguyên chủ ngẫu nhiên gặp được Chu Trạch Cảnh, Chu Trạch Cảnh lúc ấy tình cờ bị một bát nước trà của nha hoàn làm ướt tay, nàng đã đưa khăn tay cho đối phương dùng.

Bởi vì phía trên chiếc khăn không có ấn ký cá nhân, chỉ có một chữ Yến, nàng mới dám tặng cho người khác.

Mà đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Chu Trạch Cảnh.

Chính bởi vì lần gặp này, Chu Trạch Cảnh không trách nha hoàn kia, mà còn ôn hòa lịch sự bỏ qua việc này, làm nguyên chủ cảm thấy Tấn Vương thế tử không chỉ là người tốt, mà còn không phân biệt đích thứ.

Nàng là thứ nữ do di nương sinh, chuyện này vẫn luôn là sự tự ti trong lòng nàng, cả ngày lại bị di nương lải nhải phải gả cho lang quân tốt, sửa mệnh cho mình và di nương, hai chuyện cộng lại làm nàng lúc ấy có chút động lòng với Chu Trạch Cảnh.

Theo sự hiểu biết của nguyên chủ đối với Chu Trạch Cảnh, một người là tiểu cô nương khuê các chưa trải sự đời, theo bản năng đăm chòi kết tình với nam tử này, đáng tiếc là nàng vốn dĩ có thể thành công, nhưng lại bị Yến Thu Uyển nhanh chân đến trước, ngược lại làm mình trở thành dê thế tội.

Hiện giờ thứ này lại xuất hiện trước mặt nàng, còn là Chu Trạch Cảnh tự mình đưa đến đây. Nếu là nguyên chủ, sợ là sẽ vui muốn chết, nhưng với nàng thì… Hơn nữa vì sao đột nhiên lại xuất hiện?

Thật giả bất luận, dù sao thì nguyên chủ cũng thêu vô số cái như này để dùng thay đổi, mỗi cái có một ý nghĩa khác nhau.

Chẳng lẽ là bọn họ phát hiện Hoài Vương không thành nên đổi Chu Trạch Cảnh tới?

Hay là hắn ta đang thử nàng?

Tim Yến Thu Xu đập thình thịch, cũng đúng, kiếp này Tiêu gia thay đổi nhiều như vậy, là người bình thường thì cũng ý thức được có thứ gì đó đã xảy ra. Kế tiếp là vấn đề quân lương, Tiêu gia đã có đối sách, nếu bọn họ thay đổi biện pháp, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Yến Thu Xu không hề muốn xuất hiện cái ngoài ý muốn này.

Nàng hít sâu một hơi, siết chặt khăn tay, mở cửa đi ra ngoài. Hôm nay ánh trăng rất sáng, Yến Thu Xu vừa ra đã thấy nam tử đang đứng dưới ánh trăng, hắn ta lộ ra một nụ cười nhạt: “Hai ngày trước dọn phòng ta tình cờ thấy chiếc khăn tay này, không ngờ ta đã từng có giao thoa với Hương Quân, chỉ không ngờ là tạo hóa trêu người.”

Yến Thu Xu nhìn hắn ta, trộm véo mình một chút, sau đó chóp mũi tức khắc đau xót, nước mắt rưng rưng, miệng giống như giả vờ bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta không biết chiếc khăn tay này, tuy rằng ta cũng họ Yến, nhưng ta không biết thêu thùa, không thêu ra được như thế này đâu, sợ là thế tử đã hiểu lầm rồi.”

Chu Trạch Cảnh nghe vậy thì thở dài: “Vậy thì tiếc quá, thế mong Hương Quân hãy trả khăn tay này lại cho ta, để ta lưu lại làm kỷ niệm cũng được.”

Yến Thu Xu nhấp môi cười, đưa khăn tay qua.

Chu Trạch Cảnh tiến lên hai bước nhận lấy, ngón tay hắn ta lơ đãng chạm vào ngón tay nàng một chút, sau đó vội vàng tách ra, nói: “Nghe phu nhân nói, có lẽ chủ nhân của chiếc khăn tay này đã không còn nữa, ta vốn dĩ không tin, nhưng nếu Hương Quân không nhận lại nó, vậy thì cũng không còn cách nào khác.”

Hắn ta nhoẻn miệng cười, cặp mắt nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn khắc ghi nàng vào trong đầu thật kỹ, sau đó chắp tay rời đi, không phát ra tiếng động nào nữa.

Thủy Mỗi thở phào một hơi, khẩn trương nói: “Cô nương, người đừng làm chuyện ngốc nha!”

Tuy có lẽ cô nương và vị thế tử này từng có chuyện xưa gì đó với nhau, nhưng nàng đã là vị hôn thê của Lục thiếu gia, sau này chính là phu nhân Trấn Quốc Công tương lai, đại thiếu gia không kế thừa được tước vị, vị trí Yến Thu Xu đã chắc chắn, nhưng thế tử cũng đã có chính thê!

Yến Thu Xu cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta biết rồi, ta với thế tử chỉ giao thoa lúc này thôi, hắn cũng đã cưới người khác rồi, ta sẽ không làm gì khác đâu.” Nói xong nàng đi vào phòng.

Thủy Mỗi liền cảm giác lạnh cả sống lưng, muốn theo vào nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể nôn nóng dậm chân ở bên ngoài.

Khi nàng ấy không thấy ở phía đầu tường có một thân ảnh đen nữa thì mới yên tâm trở về chỗ của mình.

Chu Trạch Cảnh trở lại phòng.

Yến Thu Uyển hoàn toàn không ngủ được lập tức nghênh đón hắn ta, khẩn trương nói: “Thế nào? Nàng ấy có thừa nhận không?”

Chu Trạch Cảnh lắc đầu: “Không.”

Lòng Yến Thu Uyển trầm xuống: “Nàng ấy không thừa nhận, vậy thái độ nàng ấy như thế nào, rốt cuộc nàng ấy có phải là Yến Thu Xu không?”

Từ chuyện lần trước đến hiện tại liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm nàng ta bắt đầu hoảng hốt, mãi đến khi lần thứ hai Yến Thu Xu xuất hiện, nàng ta mới biết được những thay đổi này có lẽ bởi vì không chỉ có mình nàng ta trọng sinh, có lẽ còn có Yến Thu Xu nữa.

Ngay từ đầu nàng ta cho rằng Yến Thu Xu gặp phải kỳ ngộ gì, kỳ ngộ của nàng ta chính là trọng sinh, vậy kỳ ngộ của Yến Thu Xu có thể là trù nghệ, hoặc là cái gì đó tốt hơn một chút, cho nên mới có thể làm Tiêu gia tử khí âm trầm kia một lần nữa toả sáng.

Yến Thu Uyển rất sợ Yến Thu Xu hiện tại và Yến Thu Xu kiếp trước là hai người, sẽ xuất hiện biến cố, mắt thấy Hoài Vương thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Tam hoàng tử bị chém đầu, Tuyên Vương xảy ra chuyện sớm hơn kiếp trước, chỉ còn có Hoài Vương, cùng với Xương Vương vốn không nên tồn tại…

Thay đổi này quả thật nghiêng trời lở đất, nàng ta không dám đánh cược, sau khi xác nhận mình đã mang thai, Chu Trạch Cảnh sẽ không để hài tử hắn không có mẫu thân, nàng ta chỉ đành bất đắc dĩ nói chuyện của mình cho Chu Trạch Cảnh.

Phu thê hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định tới thử Yến Thu Xu, nếu người này vẫn là Yến Thu Xu, là Yến Thu Xu kiếp trước bị nàng ta huỷ đi đường nhân duyên, vậy bọn họ sẽ không cần lo lắng nữa.

Nhưng nếu không phải, vậy… Bọn họ phải suy xét kế tiếp nên sắp xếp như thế nào.

Chu Trạch Cảnh thấy nàng ta hoảng loạn, vội trấn an nói: “Không cần sợ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ nàng ta khác nàng, nàng không có chút oán hận nào, cũng không cảm kích như nàng nói ở đời trước, toàn bộ quá trình nàng ta đều rất bình tĩnh, tuy có chút cảm xúc, nhưng tiếc nuối chiếm đa số, rõ ràng chỉ cảm thấy ta và nàng ta đã bỏ lỡ.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 363: Chương 363



“Thật sao?!” Yến Thu Uyển kinh ngạc vui mừng không thôi: “Nàng ta không có trọng sinh thật sao?”

“Không có.” Chu Trạch Cảnh lại xác định lần nữa: “Người bình thường biết mình từ Hoàng Hậu biến thành một bé gái mồ côi, dựa vào trời cao rủ lòng thương cho kỳ ngộ trợ giúp Tiêu gia mới có thể đổi lấy một vị trí thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân thì làm sao bằng được Hoàng Hậu, chắc chắn nàng ta sẽ oán hận, như vậy thì nàng ta tuyệt đối sẽ lộ ra sơ hở.”

“Đúng vậy!” Yến Thu Uyển cũng gật đầu theo, trừ lý do này ra, nàng ta còn nhớ rất rõ, Yến Thu Xu rất yêu Chu Trạch Cảnh, vậy nên nếu Yến Thu Xu trọng sinh thật, nàng ta không thể gặp Chu Trạch Cảnh mà không có phản ứng gì được.

Nàng ta khẳng định là Yến Thu Xu đó, không có trọng sinh!

Chu Trạch Cảnh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, ngày mai chúng ta đi thôi, cũng không biết Lan Nghi đã bị dụ đi tới chỗ nào rồi!”

Yến Thu Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nhíu mày nói: “Thiếp cũng không muốn ở đây nữa, không tiện chút nào, cũng không tốt bằng trong phủ.” “Đúng vậy, nàng nói đúng, chúng ta cũng không thể để hài tử của chúng ta chịu uỷ khuất.” Chu Trạch Cảnh dỗ nàng ta, nếu không phải hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, hắn ta cũng không cần vì cẩn thận mà tự mình tới đây một chuyến.

Tiêu gia liên thủ với Thẩm gia, hiện giờ chuyện Xương Vương đăng cơ giống như đã thuộc về thiên mệnh, lão hoàng đế lại nhìn trúng Thuận Vương, Lục quý phi còn đang nắm giữ hậu cung, bọn họ chỉ có thể mạnh dạn, hơn nữa còn phải từng bước cẩn thận.

Hiện giờ cũng coi như đã xác nhận ổn định mối đe dọa là Yến Thu Xu, vậy kế tiếp có thể bố trí được rồi.

Chu Trạch Cảnh nói làm cho Yến Thu Uyển bật cười, hai vợ chồng trở lại giường, kéo màn, Yến Thu Uyển nằm trên giường, còn hỏi một câu: “Vậy kế tiếp phải làm thế nào?”

Chu Trạch Cảnh cười: “Nàng không cần phải xen vào, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”

“Vâng!”

“Ừm!”

Ngày kế tiếp.

Chu Trạch Cảnh và Yến Thu Uyển ăn xong bữa sáng thì cáo từ. Khi tin tức truyền đến, Yến Thu Xu đang cùng ăn sáng với Tiêu Hoài Nhã và Triệu Thục Hồng.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi ngày Tiêu Hoài Nhã và Triệu Thục Hồng đều dậy muộn hơn một chút, cũng gần sát nút với nàng.

Bữa sáng hôm nay là trứng luộc trong nước trà và sủi cảo tôm. Có hàng xóm tâm huyết nuôi tôm thật tốt, sợ các nàng hết tôm ăn nên thỉnh thoảng lại gửi sang, tôm nhiều thì mình làm sủi cảo tôm, rồi cho vào hầm lạnh, bảo quản được một đến hai ngày, mấy con tôm nhỏ có thể làm thành bánh tôm, cũng là một món ngon, sau đó phơi khô, rồi nghiền thành bột nấu cháo, những món ăn này đều rất tốt cho trẻ nhỏ.

Nhưng chỗ của bọn họ không có trẻ con, loại cháo này cũng hơi tanh, cho nên tạm thời không có trong thực đơn của bọn họ.

Trứng đã được ngâm trong nước trà một đêm, lòng trắng trứng mềm mại lộ ra thân hình mũm mĩm do thiên nhiên ban tặng, lại càng có vị mặn mặn thơm ngon.

Yến Thu Xu chỉ với một ngụm đã cắn tới nơi có lòng đỏ, ăn cực kỳ nghiêm túc. Cổ quản gia đến báo cáo công việc, nàng cũng không nỡ ngẩng đầu nhìn một cái, ngâm nước cả đêm, thật sự rất ngon miệng, không hề khô một chút nào.

Tiêu Hoài Nhã hơi khó hiểu, khi Cổ quản gia rời đi, trong nhà ăn chỉ còn ba người bọn họ, nàng ấy mới nói: “Muội nói bọn họ chạy tới đây chẳng lẽ là vì để tên Hàn Vinh Luân kia câu dẫn ta sao?”

Tối hôm qua Triệu Thục Hồng uống nhiều đến mức say mèm, nghe vậy xong thì cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Hoài Nhã, căn bản là muốn nghe đương sự thuật lại.

Chờ nghe xong, nàng ấy tức giận nói: “Uổng cho hắn là người đọc sách!”

Yến Thu Xu yên lặng nói: “Muội còn nghĩ tỷ đã sớm biết phẩm chất của hắn rồi chứ.”

Triệu Thục Hồng cắn răng: “Ta không ngờ hắn có thể hư hỏng tới mức như vậy! Thật không hổ danh là đệ đệ ruột của huynh trưởng hắn!”

Câu dẫn nữ hài ư, hắn đây là có ý đồ gì? Còn không phải là vì Tiêu gia sau lưng nàng ấy à? Nếu không hắn còn chưa thấy mặt Tiêu Hoài Nhã, làm gì đến nỗi vừa gặp đã yêu? Thân là nam tử, hắn đã chiếm hết tiện nghi rồi mà còn không biết đủ, lợi dụng nữ nhân là đáng giận nhất.

Là một người đã từng bị lợi dụng, Triệu Thục Hồng cũng đồng cảm như bản thân mình vậy, may là Tiêu Hoài Nhã đủ thông minh để nhìn ra điều đó. Yến Thu Xu gắp cho nàng ấy một cái bánh bao tôm, cười nói: "Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, hôm qua tỷ ấy còn đánh cho Chu Lan Nghi một trận, thật đúng là lợi hại."

Triệu Thục Hồng nghe những lời này, lửa giận mới dịu đi một chút. Tiêu Hoài Nhã cười đắc ý.

Yến Thu Xu nói: “Tối hôm qua hơn nửa đêm, Chu Trạch Cảnh có tới đây tìm muội.”

“Cái gì!” Triệu Thục Hồng hít sâu một hơi, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến đổi, liều mạng nháy mắt về phía Yến Thu Xu.

Đại cô nương to gan này, ngồi bên cạnh muội chính là chị dâu của muội đấy! Sắc mặt Tiêu Hoài Nhã cũng tối sầm lại: "Hắn có ý gì? Hắn có coi Tiêu gia ta ra gì không? Vậy mà lại dám làm ra chuyện như vậy!"

Yến Thu Xu ăn xong trứng luộc, rồi lại ăn sủi cảo tôm, sủi cảo tôm có vị mặn nhẹ, bên trong là một con tôm không lớn lắm, nhưng tổng thể hơi nhạt một chút, nàng chấm nó với nước tương mới cho vào miệng, vị mặn mặn thơm ngon lập tức tràn ngập trong khoang miệng, nàng bình tĩnh nói: “Hắn ta đang thử muội, muốn cân nhắc biện pháp tốt nhất để đối phó Tiêu gia, sợ muội để lộ bí mật."

Tiêu Hoài Nhã vội hỏi: “Biện pháp gì? Muội biết à?”

“Hắn đã xếp người vào Hộ Bộ, bên phụ trách quân lương cũng có người của hắn, khả năng cao nhất chính là động tay động chân vào quân lương, có lẽ sợ muội biết những chuyện này nên mới tới thử muội. Tỷ nhớ nhắc nhở người nhà, mặc kệ có hay không cũng phải kiểm tra cẩn thận, chuẩn bị trước phương án để đề phòng họa ập vào người!" Yến Thu Xu cười nói.

Vốn dĩ nàng còn đang không biết phải nhắc nhở bọn họ thế nào, nàng mới tới đây được một năm, lúc đó Tiêu Hoài Đình đã xuất chinh nên nàng không thể biết được kế hoạch này.

Nhưng bây giờ Chu Trạch Cảnh đã lấy cớ đó để thử nàng, nàng có ngốc mới không dùng.

Đối với Tiêu gia mà nói, về phương diện này bọn họ tuyệt đối thận trọng, mặc kệ có xảy ra hay không, nhất định phải ưu tiên quân lương hàng đầu, cho dù cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được quân lương, bọn họ cũng phải có chuẩn bị trước. Hiện tại Tiêu gia đã có tư cách làm những chuyện này.

Tiêu Hoài Nhã nghiêm túc gật đầu, hành quân đánh trận là chuyện trọng đại không thể lơ là: “Hai ngày nữa ta sẽ về nói với mẫu thân và ca ca.”

Nàng ấy mang tin tức này về, chắc sẽ không bị nương nàng ấy nhốt ở bên cạnh đâu nhỉ?

Hai mắt Tiêu Hoài Nhã mơ hồ trong giây lát.

Gánh nặng trong lòng Yến Thu Xu được cởi bỏ, nàng vui vẻ gắp một miếng sủi cảo tôm bỏ vào miệng.

A, quên chấm nước tương rồi, hèn gì miếng này hơi nhạt.

Sau khi do dự hai giây, nàng cầm chén nước tương lên húp vài giọt. Tuyệt vời rồi!

Tiêu Hoài Nhã và Triệu Thục Hồng: “… A Xu, hãy nhớ cho kỹ, dù sao muội cũng là nữ hài tử!”

*

Tiêu Hoài Nhã nghĩ rất tốt, nhưng thật không may, khi nàng ấy về Tiêu gia, Tiêu phu nhân đã giữ nàng ấy lại.

Tiêu phu nhân thấy nữ nhi của mình đã chịu ra ngoài đi chơi, vậy tất nhiên là cũng đã buông bỏ sự không thích và khó chịu đối với vết sẹo trên mặt mình, như vậy con bé cũng có thể thử đi xem mắt một chút, nếu coi trọng thì có thể lập gia đình rồi.

Trước đây, Tiêu phu nhân đã muốn cho nữ nhi mình thành hôn, nhưng những đối tượng được làm mai trước đó không có kẻ nào làm bà ấy vừa mắt nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 364: Chương 364



Dù cưng chiều nữ nhi đến đâu thì bà ấy vẫn là một người phụ nữ lớn lên trong xã hội phong kiến, dù thế nào thì bà ấy vẫn mong nữ nhi của mình có thể lấy chồng lập gia đình sinh con đẻ cái. Dù không có nam nhân thì sau này con bé cũng sẽ không cô đơn.

Con của tỷ muội dù có tốt đến đâu cũng không phải con ruột của mình, khó mà giống mẹ con được.

Trước đây không có ứng cử viên thích hợp, nhưng không có nghĩa là bây giờ không có, vì thế nàng ấy đã bị giữ lại.

Đông Đông truyền tin cho Yến Thu Xu nói: “Tiểu cô cô thật đáng thương, bị nãi nãi bắt trang điểm, không nghe lời còn bị đánh!”

Yến Thu Xu mân mê những chiếc vỏ đã được làm sạch, gật đầu trong sợ hãi, may mà Tiêu phu nhân luôn đối xử dịu dàng với nàng, nếu không nàng cũng không dám vào cửa.

Đông Đông nói xong chuyện của Tiêu gia, sự chú ý cũng chuyển dời đến trên tay nàng, hiếu kỳ nói: “A Xu tỷ đang làm gì vậy? Lại có đồ ngon sao?”

“Đúng vậy!” Yến Thu Xu quyết đoán gật đầu.

Bình thường người ta sẽ làm lạp xưởng trong khoảng thời gian từ tháng mười một đến tháng một dương lịch, bởi vì trong ba tháng này, nhiệt độ sẽ rơi vào khoảng mười độ C, nhưng thời đại này sử dụng âm lịch, nhiệt độ thời cổ đại thấp hơn tương lai nhiều.

Tuy bây giờ mới tháng chín mà đã có thể bắt đầu làm lạp xưởng rồi. Nếu không nàng sợ sẽ không chuẩn bị lạp xưởng kịp trước khi đại quân xuất chinh.

Đông Đông làm nũng nói: “Đó là món gì vậy? Bây giờ có thể ăn được chưa?”

“Không được đâu, phải đợi mấy ngày nữa.” Yến Thu Xu nói cho cậu bé một tin buồn, động tác trên tay vẫn không ngừng, sau khi xử lí sạch lòng lợn tươi thì cần treo lên phơi, tốt nhất là phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Không chỉ có nàng, Triệu Thục Hồng, Thủy Mỗi mà các nha hoàn bà tử trong thôn trang đều đến hỗ trợ, trong khoảng thời gian này nàng đã vơ vét được không ít lòng, ruột già, ruột non, những thứ này trước khi chế biến phải được cạo sạch dầu mỡ, chỉ để lại một mảnh mỏng trong suốt thì mới có thể sử dụng.

Đến bước này thì đưa đến thôn trang, sau đó Yến Thu Xu sẽ tiến hành bước rửa sạch khử trùng lần cuối, lúc này, những chiếc vỏ màu trắng trơn đã được treo trên cột, theo làn gió nhẹ thổi qua, có một mùi tanh ẩn ẩn thoáng hiện trong không khí.

Đông Đông thở dài uể oải: “Được rồi, tạm thời không ăn được!”

Uyển Nhi đang ăn bánh cuộn, bị Đông Đông chọc cười: “Không phải nói chờ hai ngày sao, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”

Đông Đông nhăn mặt lại, nghiêm túc nói: “Thấy đồ ăn ngon đương nhiên là muốn ăn ngay, không ăn được còn phải chịu đựng, thật là khó chịu quá đi!”

Yến Thu Xu đồng ý gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng cũng không còn cách nào, món này phải đợi thôi.”

Vừa dứt lời, nàng vỗ trán một cái, cười nói: “Nhưng có món ngon khác không cần đợi!”

“Món gì vậy?!” Hai mắt Đông Đông chợt sáng lên.

Yến Thu Xu nói: “Nặn thịt thành chả giò!”

Uyển Nhi ngừng gặm bánh, tỏ vẻ trìu mến tiến lại gần, tò mò hỏi: “Chả giò là cái gì vậy?”

Yến Thu Xu cười nói: "Một món ăn được cuộn trong bột rồi chiên giòn, rất ngon."

A Xu tỷ tỷ mà nói rất ngon, vậy tất nhiên là ngon nhất, mắt hai đứa trẻ lập tức sáng lên, dưới sự chỉ dẫn của nàng, bọn trẻ đã gọi Tiêu Bình Tùng đang nhiệt tình vắt sữa bò đến giúp mình.

Bởi vì trong đám người, sức của Tiêu Bình Tùng là mạnh nhất.

Thật ra những món thịt viên chiên và chả giò mà Yến Thu Xu nói tới là những món ăn mà khi còn nhỏ chỉ khi đến dịp Tết nàng mới có thể ăn, nhưng sau này cuộc sống nàng tốt hơn, món ăn đã từng quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn một lần đã thành món ăn thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm, sau đó nàng ăn đến phát ngán, đã rất lâu không thèm nhớ tới.

Ví dụ như bánh quẩy thừng, chả giò chiên, củ sen kẹp thịt,...

Nàng đến thế giới này đã được một năm, đến Tết Nguyên Đán năm ngoái nàng cũng không nghĩ tới, đương nhiên chủ yếu cũng là vì lúc ấy tất cả những món ăn ngày Tết đã có Tiêu gia an bài, đồ ăn cũng là đặc sản địa phương.

Bây giờ thì khác, nàng đang ở nhà riêng của mình, là chủ nhân của ngôi nhà này, nàng phải lo lắng mọi thứ, chỉ là khi đang nói chuyện phiếm với Đông Đông, nàng mới chợt nhớ ra.

Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, để Tiêu Hoài Đình ăn Tết vui vẻ, nàng có thể chuẩn bị trước đồ ăn cho năm mới.

Sức lực của Yến Thu Xu có hạn nên nàng định nấu thịt viên chiên và gỏi cuốn. Trong đó thịt viên chiên là đơn giản nhất, nhân thịt là nạc mỡ cắt thành miếng nhỏ, sau đó trộn với hành, gừng, tỏi, nước tương, tinh bột, muối tiêu và các loại gia vị khác để tạo thành nhân thịt mềm có màu nâu nhạt.

Tiêu Bình Tùng khéo léo tăng lửa, bật bếp lửa, cho vào nồi nửa lượng dầu, đợi dầu sôi lên là có thể nặn thịt viên.

Việc này cũng cần phải có kỹ năng, dùng tay sạch gắp viên thịt, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, các ngón còn lại siết chặt, thịt sẽ tự động trồi ra khỏi hình tròn, sau đó dùng muỗng xẹt qua, những viên thịt hình tròn sẽ xuất hiện trên muỗng.

Muỗng nên tráng qua nước trước một lần để thịt không dính vào muỗng, chỉ cần động nhẹ là thịt viên sẽ rơi xuống chảo dầu, dưới tiếng xèo xèo là thịt viên bị một đống bọt khí bao vây lấy. Yến Thu Xu lại nhúng muỗng vào nước và nặn viên thịt thứ hai.

Lần lượt từng viên thịt được nặn ra từ những đầu ngón tay mảnh khảnh của Yến Thu Xu, thao tác này thật kỳ diệu, làm cho người ta không thể giải thích được. Tiêu Bình Tùng nhóm lửa đến phát chán, duỗi cổ hỏi: “A Xu tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?!”

Đông Đông còn đang cố gắng nhón chân, nghe vậy càng nhón cao hơn, nhưng Uyển Nhi lại che trước mặt cậu bé, làm cậu bé không thấy được cái gì: “Sao vậy, sao vậy?"

Sau một năm, vóc người của Uyển Nhi đã cao hơn, hiện giờ cô bé không cần nhón chân cũng có thể thấy, động tác của cô bé uyển chuyển như mây trôi, trong nháy mắt thịt viên bị thìa múc rơi vào trong chảo, cô bé thấy mình đã giúp được Yến Thu Xu nên càng nóng lòng muốn thử: "A a a… Thật là tuyệt quá! A Xu tỷ tỷ, muội làm cũng rất được mà có phải không?"

Yến Thu Xu cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, muội đi rửa tay đi.”

Uyển Nhi nhanh chóng chạy đi, cô bé vừa đi, Đông Đông đã nhảy vào vị trí của cô bé, cậu bé hiếu kỳ mở miệng: “Oa!”

Yến Thu Xu thấy vậy, hỏi: “Đệ muốn thử không? Ta lấy ghế cho đệ ngồi làm." Đông Đông nhìn những ngón tay thon thả linh hoạt của nàng, rồi nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của cậu bé, dứt khoát lắc đầu: “Không, đệ sẽ đợi ăn, đệ thấy mấy viên thịt lúc nãy tỷ bỏ vào đều đã đổi màu, có phải bây giờ sắp ăn được rồi không?"

Yến Thu Xu: "... Sắp rồi."

Đứa trẻ này, sao có thể tỉnh táo quá vậy?

Rất nhanh Uyển Nhi đã rửa tay xong rồi đi tới.

Yến Thu Xu còn đưa cho cô bé một băng ghế dài, cô bé bước lên đó.

Tuổi của Uyển Nhi cũng không hẳn là lớn, hiện tại cô bé mới tám tuổi, nên đối với chuyện này, cô bé vẫn có suy nghĩ như chỉ đang chơi đùa với bùn mà thôi. Mọi thứ đã sẵn sàng, cô bé bắt đầu chơi trong bùn, biết rõ về các phương pháp mà Yến Thu Xu đã dạy, nhưng lần nào cô bé cũng chỉ nặn được một ‘sợi’ thịt...

Yến Thu Xu nhìn mà tức mình, dứt khoát đứng bên cạnh cùng làm với cô bé.

Thủy Mỗi cố gắng dành thời gian rảnh rỗi, múc thịt viên chiên lên và lọc dầu.

Viên thịt đầu tiên đã xong, người không có gì làm như Đông Đông nhao nhao đòi nếm thử, Thủy Mỗi cũng tiện tay đưa cho cậu bé.

Thịt viên xốp giòn không cần ướp thêm gia vị, sau khi cắn lớp vỏ ngoài, bên trong là lớp thịt nóng hôi hổi, thịt thơm ngon không quá béo cũng không quá khô, không bị bở, người bình thường ghét ăn thịt mỡ cũng phải ăn đến miếng thứ hai.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back