Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!

[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
18


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Giờ chỉ còn một người cuối cùng.Soo-gyeom nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu.Sau khi hóa giải hiểu lầm với Yoo-chan, cậu được hắn cho biết rằng Yi-gyeom đang ở trong phòng tập.Nhờ vậy mà giữa thời tiết khắc nghiệt -17 độ, cậu phải lật đật chạy đến phòng tập.Dù đã hai lần giải thích với Han-sol và Yoo-chan, lẽ ra phải quen với chuyện này rồi, nhưng do nội dung hiểu lầm quá mức ngượng ngùng nên lần nào cũng khiến cậu lúng túng chẳng khác gì ban đầu.Soo-gyeom thở dài một hơi thật dài, rồi từ từ mở cửa bước vào."

Cha Yi-gyeom ưi, đang ngủ à?"

Cậu tiến lại gần Yi-gyeom đang nằm dang tay dang chân giữa phòng tập.Hắn vẫn nhắm mắt không đáp, Soo-gyeom lặng lẽ tiến lại, ngồi xổm xuống bên cạnh.

Vì đang mặc chiếc áo phao dày cộm, trông cậu chẳng khác nào một quả bóng khổng lồ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể lăn đùng ra."

Này, sao không ngủ ở ký túc mà lại ngủ ở đây?

Lạnh chết đi được."

Yi-gyeom vẫn im lặng.Dưới sàn chẳng lót gì, mà người thì chỉ mặc quần thể thao cùng chiếc áo thun mỏng dính, khiến Soo-gyeom không thể không buột miệng lẩm bẩm đầy lo lắng.Cậu rút tay ra khỏi ống tay áo đang che kín rồi khẽ chạm xuống sàn.

Hơi lạnh từ nền nhà truyền vào khiến trán cậu khẽ nhíu lại."

Nằm kiểu đó lưng không đau à..."

Trời thì lạnh, sàn thì cứng, lại không có lấy một cái gối, nằm ngủ như vậy bảo sao cậu không lo lưng hắn bị ảnh hưởng.Sống bằng cái thân mà lại chẳng biết giữ gìn gì cả.Soo-gyeom khẽ tặc lưỡi trong lòng, nghĩ bụng chắc phải lấy áo phao đắp cho hắn mới được.Khi cậu đang cử động mấy ngón tay thò ra khỏi tay áo để lần tìm khóa kéo—"Sao đến đây?"

"Á á, giật mình chết mất!"

Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến Soo-gyeom suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Vì mặc áo phao to sụ nên cử động đã khó, lại còn ngồi xổm nên mất thăng bằng là chuyện dễ hiểu.Cậu vung tay loạng choạng để giữ thăng bằng, rồi trừng mắt nhìn Yi-gyeom đầy oán trách."

Tui suýt chút nữa ngã vì ông đấy!"

"Sao lại tại tôi?

Ông mặc như người tuyết, tròn lẳn một cục thế cơ mà."

"Gì cơ?

Người tuyết?

Tròn lẳn?

Ông nói kiểu gì đấy?

Mà rõ ràng tỉnh rồi còn giả vờ ngủ làm gì?"

"Ông gọi là tôi phải trả lời à?"

Câu đáp cụt lủn của Yi-gyeom khiến mắt Soo-gyeom nheo lại.

Không phải cứ gọi là phải trả lời ngay, nhưng ít nhất cũng phải phản ứng lại với lời người ta chứ?Nghe mà không phản ứng gì thì chẳng khác nào phớt lờ cả."

Không cần đáp lại liền, nhưng giả vờ không nghe là sao?"

"Đây này, sao không."

"Quào, Cha Yi-gyeom thật sự trẻ con quá mức luôn."

"Ờ, không biết à?

Tôi vốn thế đấy."

Câu trả lời vừa ngây ngô vừa cố tình khiến người ta muốn cạn lời, Soo-gyeom chỉ biết lắc đầu.

Dù sao thì cậu cũng đoán được lý do tại sao hắn lại hành xử ấu trĩ như vậy, nên thay vì nổi giận, cậu chỉ thở dài."

Chuyện hồi sáng lúc ăn sáng, ông hiểu nhầm rồi."

"Ông nói gì tôi chẳng hiểu gì hết."

"Biết rõ còn giả vờ."

"Gì, thật không biết mà.

À, chẳng lẽ cái vụ đó?

Chuyện ông với Tae-won hyung hôn hít sờ mó các kiểu ấy hả?

Không quan tâm nên cút đi đi."

Yi-gyeom rõ ràng là đang cố tình gây sự.

Thái độ vừa trẻ con vừa trịch thượng đến mức Soo-gyeom chỉ biết há hốc mồm.Nhưng có những chuyện bắt buộc phải đính chính.

Nhất là khi vừa bị nói là 'hôn hít sờ mó các kiểu', sao có thể để yên được?"

Hôn hít?

Nói vớ vẩn gì thế?"

"Sao?

Chắc là chỉ hôn mà chưa sờ chắc?

Hoặc là hôn rồi còn đ—""Đệt!"

Soo-gyeom hoảng hốt chửi thề, đồng thời vung tay đập thẳng vào trán trần trụi của Yi-gyeom đang lộ ra giữa phần mái tóc rẽ ngôi."

Ê, điên à?!"

Yi-gyeom ôm trán, nhìn cậu như không thể tin nổi.Bảo không sợ là nói dối, nhưng Soo-gyeom cố tỏ ra bình thản.

Cậu thấy mình đánh là xứng đáng rồi."

Đ-ụ đâu mà đ-ụ!"

"Thì đ*t vào chứ còn gì...

Á!

Còn đánh nữa hả?!"

'Chát!' Một cú nữa vang lên đầy thanh thoát.

Trán Yi-gyeom đỏ ửng lên vì hai cú đập liên tiếp.Dĩ nhiên, mặt Soo-gyeom cũng đỏ gay vì những từ ngữ quá lộ liễu vừa rồi."

Đồ điên!

Ai thèm làm thế!

Nói rồi, là hiểu lầm!"

"Hiểu lầm cái gì..."

"Nói chưa xong mà hé miệng nữa là tui vả tiếp, im đi mà nghe."

Cậu cắt lời hắn gọn lỏn, giọng nghiêm khắc.May thay, có lẽ do hai cú đánh làm đau thật, nên Yi-gyeom dù mặt mày cau có nhưng không dám hé môi."

Hôm qua, lúc ăn sáng, Tae-won hyung trêu cái má sưng của tui nên tui mới bực quá cắn lại để trả đũa.

Không có ý gì như ông đang nghĩ đâu.

Trời ạ, đầu óc kiểu gì mà lại nghĩ lệch lạc đến mức đó chứ?"

"...Thật à?"

Yi-gyeom im lặng như thể đang chìm trong suy nghĩ, rồi bất ngờ hỏi lại.

Soo-gyeom thở phào vì cuối cùng hắn cũng có vẻ muốn lắng nghe, nên liền nói tiếp."

Thật mà.

Ông nghĩ tui sẽ làm mấy trò mờ ám với thành viên cùng nhóm ngay tại ký túc xá nơi có đủ mặt mọi người à?

Nghĩ sao mà hợp lý vậy?"

"...Vậy cắn cổ đùa thì hợp lý chắc?

Có người cổ xuất hiện dấu hôn như thế, rồi nhìn vào lại nghĩ đó là do đùa giỡn hả?"

"Cái, cái đó thì...

Dù sao đi nữa!

Không phải như ông nghĩ đâu!

Càng nghĩ càng thấy oan!

Tui phải đi giải thích khắp nơi vì chuyện này là sao chứ?

Mọi người đầu óc toàn thứ đen tối không á."

"Chứ ai khiến người ta đen tối?"

"Hả?

Ý ông là tui khiến đầu óc ông đen tối đấy à, giờ đang nói thế à?"

"..."

Yi-gyeom không đáp.

Soo-gyeom nghẹn lời, lại giơ tay lên định đập trán hắn một lần nữa.Tiếc là lần này tay cậu bị hắn tóm lại, nên cú tét trán đầy quyết tâm đành thất bại trong tiếc nuối."

Thôi đừng đánh nữa.

Ông đánh bao nhiêu lần rồi hả?"

"Có hai cái thôi nhé?

Tính luôn cái vừa rồi cũng mới ba cái mà."

"Đánh idol ba cái vào mặt là nhiều rồi đấy."

"Hứ, đang không trong giai đoạn quảng bá thì liên quan gì."

Nghe hắn nói vậy, Soo-gyeom phì mũi cười khinh.Không phải mùa quảng bá, không có camera theo sát từng bước chân, bị đánh vài cái vào trán thì có sao?

Nói trắng ra, người gánh visual của nhóm là cậu cơ mà."

Dù sao thì... buông tay ra được chưa?"

Soo-gyeom liếc về phía tay mình vẫn còn bị Yi-gyeom giữ chặt.

Hắn nhìn tay cậu rồi lại nhìn mặt cậu, sau đó mới chậm rãi buông ra.Giành lại được tự do cho tay, Soo-gyeom không bỏ lỡ cơ hội, nhanh như chớp vỗ thêm một cái lên trán hắn."

Á!

Song Soo-gyeom!"

"Yay, đủ ba cái rồi nha~"Yi-gyeom nhìn Soo-gyeom cười khúc khích thỏa mãn, mặt lộ rõ vẻ cạn lời rồi bật cười bất lực."

Ừ, được rồi.

Tôi đúng là... chịu thua ông luôn..."

"Được gì mà được?"

"Thì...

được rồi, nói chung là thế."

"Chà, cái kiểu nói chuyện mơ hồ gì vậy.

Thôi khỏi.

Mau dậy đi.

Ông nằm thế dễ bị cảm lắm."

"Đang tính dậy đây."

Yi-gyeom nói xong thì chống tay ngồi dậy.

Soo-gyeom vẫn ngồi xổm một chỗ, trơ mắt nhìn hắn cử động.Dõi theo hắn một lúc, Soo-gyeom chợt gọi."

Cha Yi-gyeom."

"Sao, lại gì nữa?"

"Có chuyện rồi."

"Chuyện gì?"

Nghe đến chữ 'chuyện', Yi-gyeom lập tức nhíu mày.

Soo-gyeom thì xụ mặt, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc."

Chân tui bị chuột rút rồi, cứu với..."

"Trời đất ơi, Song Soo-gyeom đúng là hết thuốc chữa mà."

"Đừng hết thuốc chữa, hãy ối ối được không?"

"...Ha, mấy cái đó học ở đâu ra vậy?"

Yi-gyeom thở dài như thể hết cách, rồi bắt đầu xoa bóp chân cho Soo-gyeom.

Cậu thì rên rỉ 'á á đau đau' đầy kịch tính, ngoan ngoãn để hắn lo liệu."

Tui cũng không nhớ đã học ở đâu nữa.

Chỉ là thấy hay nên dùng thôi.

'Đừng nói là hết thuốc chữa, hãy nói ối ối đi'."

"Không biết học ở đâu, nhưng đừng có dùng mấy cái kiểu đó trước máy quay đấy."

"Nếu tui nói thế, fan sẽ thấy dễ thương rồi thích cho mà xem."

Tuy không chắc chắn, nhưng Soo-gyeom biết fan của nhóm kiểu gì cũng sẽ thấy cậu dễ thương, kể cả với mấy trò nhảm nhí như thế.

Dù câu đùa đó là kiểu vô thưởng vô phạt như 'hết thuốc chữa đừng nói, hãy nói ối ối' thì cũng vậy."

Fan của bọn mình chắc đâu có biết ông phiền phức như này nên vẫn thích đấy."

"Biết rồi mà vẫn thích thì sao?"

"...Ông lấy đâu ra cái tự tin đó vậy hả?"

Tự tin xuất phát từ kiếp trước đó, đồ ngốc ạ.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
19


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Soo-gyeom vẫn còn nhớ rất rõ fan kiếp trước yêu thích điều gì ở mình, khẽ bĩu môi, nuốt ngược câu nói không đành lòng ra khỏi cổ họng.Thấy vậy, Yi-gyeom bật cười như thể không tin nổi, dù thế hắn vẫn cố nén lại tiếng cười sắp bật ra."

Cảm ơn.

Được rồi.

Đừng xoa nữa."

"Dậy đi."

Yi-gyeom đứng lên trước, chìa tay ra.

Soo-gyeom đón lấy tay hắn, nhấn nhá tiếng 'ui cha' rồi gượng đứng dậy.Dù chân vẫn còn hơi tê tê, nhưng may là không còn cảm giác tê rần như vừa bị điện giật lúc nãy nữa."

Tay của ông ấm thật đấy."

"Là tay ông lạnh thôi."

Cảm nhận được hơi ấm truyền từ bàn tay nắm chặt lấy mình, Soo-gyeom mỉm cười đầy thích thú.

Yi-gyeom tặc lưỡi nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên nhẹ."

Mau về ký túc xá thôi.

Mọi người chắc đang đợi rồi."

"Ừ."

"Này Cha Yi-gyeom, trên đường về tụi mình mua kem đi.

Trời lạnh mà tự nhiên thèm đồ lạnh ghê."

"Trời nóng thì không thèm hả?"

"Không được bắt bẻ!

Cấm bắt bẻ!"

Soo-gyeom phụng phịu, khoanh hai tay vẽ thành dấu X to tướng lên đầu.

Yi-gyeom chỉ còn biết nhìn cậu lắc đầu ngao ngán.Dù miệng thì cằn nhằn, cuối cùng Yi-gyeom vẫn dắt Soo-gyeom ghé vào tiệm kem nổi tiếng với 31 hương vị.

Hắn còn không quên mua hẳn hai hộp to nhất, dành riêng cho người mê kem như Soo-gyeom.▪︎ ▪︎ ▪︎[[Thông báo] Công bố tên fandom chính thức của U-PITENgười đăng: DP Entertainment

Xin chào các fan đã luôn yêu mến U-PITE.

Chúng tôi là DP Entertainment.Sau khi tổng kết kết quả bình chọn tên fandom chính thức cho U-PITE,
'Yuno' và 'Orbis' đã có cuộc cạnh tranh vô cùng gay gắt.

Cuối cùng, 'Orbis' đã nhận được số phiếu cao nhất và trở thành cái tên chiến thắng.Vì vậy, tên fandom chính thức của U-PITE sẽ là 'Orbis'.Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã tham gia bình chọn.Hiện tại, chúng tôi đang chuẩn bị mở đơn đăng ký đợt 1 chính thức cho Orbis.

Chúng tôi sẽ sớm trở lại với thông báo chi tiết.Xin cảm ơn. ]

▪︎ ▪︎ ▪︎"Orbis...

Orbis..."

Vừa lẩm bẩm, Soo-gyeom vừa đọc lại thông báo mà cậu đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.Orbis – tên fandom của U-PITE, thường được fan gọi tắt là Olbit.Kiếp trước, cậu luôn miệng gọi 'mấy bé Olbit của tui' như một thói quen.

Những người thân thương và quý giá, cứ ngỡ sẽ mãi đồng hành cùng nhau.U-PITE và Orbis – một mối quan hệ tưởng như không thể tách rời, vậy mà cuối cùng lại tan vỡ chóng vánh đến vô vọng.Mà lý do lớn nhất lại chính là ở cậu.

Vì sự cố chấp và tự cao, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên lo lắng chân thành từ người khác, cứ nhất quyết làm theo ý mình.Kiếp này, cậu tuyệt đối không được lặp lại sai lầm đó thêm một lần nào nữa.Tự nhủ trong lòng, Soo-gyeom lại thì thầm cái tên fanclub ấy thêm vài lần nữa."

Em nhìn cái gì mà chăm chú thế?"

"À...

Em đang xem thông báo về tên fandom."

Tae-won vừa bước ra, tóc còn ướt sũng, chắc mới tắm xong.

Trước câu hỏi của hắn, Soo-gyeom liền kéo chuột bôi đậm đoạn có chữ 'Orbis' để hắn dễ nhìn hơn."

Ồ, cuối cùng là Orbis à.

Anh vote cho Yuno cơ."

"Ớ?

Anh cũng vote hử?"

"Dĩ nhiên rồi.

Còn em thì sao?"

"Ừm...

Em không vote."

Tae-won hỏi xong, Soo-gyeom bỗng thấy ngượng, liền gãi gáy gượng gạo.Cũng dễ hiểu thôi.

Soo-gyeom vốn đã biết trước cái tên 'Orbis' sẽ được chọn nhờ vào ký ức từ kiếp trước.

Thành ra cậu chẳng buồn đi vote làm gì.Tất nhiên, ở kiếp trước cậu cũng đã đắn đo kỹ càng trước khi bình chọn.

Khi ấy cậu còn dùng cả ba tài khoản để dồn phiếu cho Yuno cơ.

Kết quả thì vẫn thua Orbis.Đang đắm chìm trong ký ức hơi đắng ấy, tiếng chuông điện thoại của Tae-won bất ngờ vang lên ầm ĩ."

Anh có điện thoại kìa."

"Ừ nhỉ?

Sáng sớm ai gọi...

À, là Min-seong hyung."

Tae-won nhìn vào màn hình hiện tên người gọi rồi lẩm bẩm một mình.Người gọi chính là quản lý Min-seong.

Không phải mùa quảng bá, vậy mà lại gọi điện từ sáng sớm làm Soo-gyeom tò mò.

Nhưng ngay sau đó, một ký ức từ kiếp trước chợt hiện về khiến cậu bất giác nở nụ cười thật tươi.~

"Có chuyện gì vậy?

Tae-won hyung, anh không hóng được gì ạ?"

"Không.

Anh cũng chỉ đến vì Min-seong bảo dẫn bọn em tới thôi."

Từ sáng sớm, các thành viên bị gọi lên công ty, tụ lại trong phòng giám đốc với vẻ mặt lo lắng.

Trừ Soo-gyeom, người duy nhất biết ký ức kiếp trước."

Song Soo-gyeom, ông biết gì đúng không?

Sao trông ông bình thản thế?"

"Không có mà.

Tui biết gì đâu."

Trước lời nghi ngờ của Yi-gyeom, Soo-gyeom còn lắc đầu nguầy nguậy.

Thực ra cậu cũng có thể nói thật, nhưng dù sao mọi người cũng sẽ biết sớm thôi, mà chuyện này trong công ty vốn là tuyệt mật.

Nếu cậu tự nhiên khơi ra trước thì sẽ bị nghi ngờ, nên vẫn giả vờ không biết thì hơn."

Đáng nghi ghê."

"Tae-won hyung!

Ổng lại bắt nạt em kìa!"

Trước sự nghi ngờ liên tiếp từ Yi-gyeom, Soo-gyeom liền nép sát vào người Tae-won ngồi bên cạnh, mách lẻo.

Tae-won vốn quen với cảnh này nên chỉ đưa tay xoa đầu cậu nhóc tròn vo ấy mà chẳng nói gì."

Này, như vậy thì sao gọi là bắt nạt?"

"Bắt nạt chứ còn gì nữa."

"Không phải bắt nạt, mà là nghi ngờ có lý."

"Nghi ngờ cũng là bắt nạt!

Phải biết tin tưởng đồng bọn chớ."

Giữa lúc Soo-gyeom và Yi-gyeom đang đấu khẩu mấy câu chẳng mấy ý nghĩa, cánh cửa phòng giám đốc bỗng bật mở.

Seon-wook xuất hiện.

Dù là sáng sớm nhưng tóc tai hắn chải chuốt gọn gàng, bộ suit trên người cũng lịch thiệp bảnh bao."

Đến đúng giờ đấy nhỉ."

"Min-seong hyung bảo bọn em đến ngay."

"Tốt lắm."

Trước lời của Tae-won, Seon-wook gật đầu nhè nhẹ như đang lẩm bẩm với chính mình.

Không biết hắn đang khen Min-seong đã gọi bọn họ đến kịp, hay là khen các thành viên đã chuẩn bị từ sớm mà đến đúng giờ, khiến ai nấy chỉ biết lén đảo mắt theo phản xạ."

Gì vậy?

Không khí sao thế?

Sao ai cũng căng thẳng vậy?"

Seon-wook nghiêng đầu, cảm nhận rõ bầu không khí lạ.

Nhưng câu hỏi ấy cũng chẳng giúp giải tỏa được sự ngột ngạt trong phòng.Dù gì bị gọi lên phòng giám đốc từ sáng sớm, trừ Soo-gyeom đã biết chuyện ra thì ai nấy cũng nghĩ hẳn không phải việc gì tốt đẹp."

Tae-won à, bọn nhỏ bị sao vậy?

Cậu có làm gì dọa tụi nó không đấy?"

"Không đâu ạ.

Em dọa gì tụi nó chứ."

"Hừm, nhưng trông đứa nào cũng lạ lạ.

À, Soo-gyeom này.

Nghe nói em mới nhổ răng khôn nhỉ?"

"Vâng ạ.

Đau muốn chết luôn."

Nghe Seon-wook nói, Soo-gyeom còn giả bộ nhăn nhó, đưa ngón tay chỉ vào má chỗ vừa nhổ răng.

Ngón tay thon dài chọc nhẹ vào má, trông cứ như mấy động tác aegyo của idol."

Xem ảnh thì thấy thật đó.

Nhưng mà nhổ răng khôn xong lại thấy em dễ thương ghê.

Hợp lắm luôn ấy.

Mà bác sĩ có nói khi nào thì răng khôn mới mọc lại không?

Lần sau em nhổ thì cho anh theo xem trực tiếp với nhé, sau khi nhổ xong cũng được."

"Giám đốc!"

Câu đùa ấy khiến Soo-gyeom phản ứng dữ dội, hét lên.

Vết đau do nhổ răng vẫn còn rõ mồn một, vậy mà hắn lại lấy ra làm trò đùa, khiến Soo-gyeom không khỏi tức tối.

Trái lại, Seon-wook lại chỉ nheo mắt cười gian."

Hahaha, xin lỗi, xin lỗi.

Nhưng mà anh nói thật đó, lần sau mà nhổ thì nhớ gọi cho anh đầu tiên nha.

Hứa nhé?"

Soo-gyeom không đáp lại mà chỉ trừng mắt nhìn hắn hết mức.

Dù cậu đã cố làm gương mặt nghiêm khắc nhất, nhưng Seon-wook vẫn chỉ cười nhàn nhã như chẳng có gì."

Giám đốc ơi, không biết hôm nay gọi tụi em tới là vì chuyện gì vậy ạ?"

Han-sol xen vào, ngắt lời hai người họ.

Ngay lập tức, Seon-wook bỏ nụ cười, ánh mắt chuyển từ Soo-gyeom sang Han-sol."

Sắp tới có một chương trình trải nghiệm kinh dị sẽ quay thử tập pilot, và tụi em được mời làm khách mời đầu tiên.

Nếu làm tốt thì không chừng có thể trở thành khách mời cố định, dù không phải cả nhóm thì ít nhất cũng có vài người.

Tất nhiên là chương trình phải được đón nhận trước đã, và tụi em cũng phải thể hiện tốt nữa.

Anh đã dặn bên sản xuất là nếu ổn thì ưu tiên chọn người bên mình."

"Đỉnh quá!"

"Thật ạ?

Không đùa đấy chứ?"

Tae-won và Han-sol thốt lên.

Yi-gyeom và Yoo-chan không nói gì, nhưng nét mặt thì rạng rỡ thấy rõ.

Soo-gyeom dù biết trước, cũng cố làm bộ ngạc nhiên."

Oa, tuyệt quá ạ!"

Cậu cố tình nói to như thể thật sự vừa biết, dù có hơi diễn lố.

Nhưng mấy thành viên kia đang mải tập trung vào tin tức về show nên chẳng ai nhận ra.Ở kiếp trước, chương trình đó cũng khá thành công, từ tập pilot phát triển thành series dài.Chỉ tiếc là U-PITE không được giữ vị trí cố định.

Vì đây là show truyền hình đầu tiên, lại còn là thể loại kinh dị, nên ai cũng quá căng thẳng mà không thể thể hiện hết sức.Nhưng lần này thì khác, Soo-gyeom nhất định sẽ giành lấy suất cố định bằng được.

Trong lòng cậu thầm nghĩ: 'Còn đáng sợ hơn cả ma quỷ chính là nhóm bị tan rã.'"Còn nữa, chương trình reality anh từng nhắc cũng sẽ bắt đầu quay sớm thôi, mười tập liền, nên từ giờ hãy nghĩ là phải chuẩn bị comeback song song với ghi hình."

"Vâng ạ!"

Các thành viên đồng thanh gật đầu."

Nhân tiện hôm nay đến đông đủ, lát nữa anh sẽ gửi thẻ qua Min-seong, tụi em đi ăn gì ngon đi."

"Bọn em ăn thịt bò hạng nhất được không ạ?"

Soo-gyeom sáng mắt hỏi.

Seon-wook liền phá lên cười như thể đoán trước được điều đó và gật đầu."

Cứ bắt hẳn một con bò mà ăn.

Muốn ăn gì thì cứ ăn thoải mái."

"Trời ơi, tim em đập thình thịch luôn rồi.

Cứ tưởng mình yêu anh mất."

"Ơ?

Tưởng em yêu anh từ lâu rồi chứ?

Chết thật, anh phải tự kiểm điểm lại rồi.

Vậy mà đến giờ vẫn chưa chinh phục được trái tim của Soo-gyeom."

Sun-wook nói với giọng lả lơi, môi cũng cong lên cười dài.

Soo-gyeom cũng bật cười, hưởng ứng."

Ahaha, nhưng mà trái tim em đắt lắm đó.

Em đâu có cho bừa đâu.

Nên chuyện chưa yêu là đương nhiên mà."

"Thế à?

Anh tưởng là em cho bừa ai cũng được chứ."

"Ối trời, anh nghĩ em là ai vậy?

Không có đâu nha?"

Soo-gyeom giơ ngón trỏ lên, khẽ lắc qua lại.

Seon-wook thì nhìn cậu như thể đang xem kịch hài, thích thú không chịu được."

Được rồi, vậy anh sẽ dốc toàn lực tán tỉnh em.

Còn em thì nhớ giữ kỹ cái trái tim đắt giá đó nhé."

Vừa dứt lời, bốn người còn lại đồng loạt quay ngoắt nhìn Seon-wook.

Nhưng hắn thì cứ ung dung đan hai tay vào nhau, như thể chẳng có chuyện gì.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
20


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Xì xì xì—Dưới tiếng xèo xèo đầy hấp dẫn, những miếng thịt bò đỏ au được đặt lên vỉ nướng.

Soo-gyeom cầm đũa, đôi mắt sáng lên, mong ngóng từng giây cho đến khi thịt chín."

Soo-gyeom à, ánh mắt em sắp làm thịt chín rồi đấy."

"Ước gì được thế ạ.

Để em biết đường dùng nó nướng thịt luôn."

Cậu vừa nuốt nước bọt vừa đáp lời trêu chọc của Tae-won.

Dù lời đó nghe có vẻ đùa cợt, nhưng với Soo-gyeom thì đó lại là mong muốn rất thật lòng.

Tae-won không nhịn được, bật cười."

Giờ chắc chín rồi đó?

Thịt bò thì vốn ăn tái mà."

"Em à, dù thịt bò có thể ăn tái nhưng cái này vẫn đủ sức gặm bãi cỏ ngoài kia đấy."

"Hưm..."

Bị Tae-won mắng yêu, Soo-gyeom chẳng cãi lại được lời nào, chỉ đăm đăm nhìn miếng thịt không rời mắt.Vì Soo-gyeom cứ sốt ruột thúc giục, Tae-won cũng bị cuốn theo, bắt đầu dùng kẹp ép miếng thịt xuống vỉ nướng như thể muốn nó chín nhanh hơn."

Mức này chắc thành tataki* rồi."

Tataki style steak: Một kiểu nướng thịt mỏng ở nhiệt độ cao rồi ăn luôn sau đó, thường thấy trong các nhà hàng nhật khi họ nướng thịt bò wagyu"Yeah!

Cảm ơn!"

Tae-won gắp miếng thịt vừa mới cháy xém mặt ngoài, đặt vào đĩa trước mặt Soo-gyeom.

Cậu vội vàng gắp lấy ăn ngay.

Dù mới chỉ gần như còn sống, nhưng thịt bò hảo hạng A++ đúng là khác biệt, tan chảy trong miệng như bơ."

Chắc giờ chín kha khá rồi.

Tự ăn đi nhé."

Tae-won vừa nói vừa tiếp tục đảo thịt, nhưng trái ngược với lời nói 'tự ăn đi', hắn vẫn tiếp tục gắp thịt chín bỏ vào đĩa Soo-gyeom đều đều.Dù chỉ có mỗi cậu được Tae-won chăm chút như vậy, nhưng các thành viên còn lại dường như đã quá quen với cảnh này, không một ai tỏ vẻ bất mãn.

Trái lại, ai nấy đều bận rộn chăm lo cho cậu theo cách riêng của mình."

Soo-gyeom hyung, uống soda nè ạ."

"Ồ, cảm ơn Yoo-chan nha."

Yoo-chan rót đầy cốc soda, đưa cho cậu.

Soo-gyeom nhận lấy và nốc cạn nửa cốc trong một hơi."

Khà~ mát lạnh quá."

Thấy cậu vừa khổ sở vì độ cay của ga vừa thích thú tột cùng, Han-sol không nhịn được mà bật cười.Yi-gyeom thì đẩy đĩa salad khoai tây đến trước mặt cậu.

Soo-gyeom chỉ mải nhìn thịt, quên béng rằng có cả món phụ.

Đến khi đĩa salad xuất hiện ngay trước mũi, cậu mới nhận ra."

Ủa, có cả salad nữa hả?"

Cậu vội múc một thìa, vừa ăn thử vừa tròn xoe mắt.

Vị béo mịn của khoai tây nghiền trộn sốt mayonnaise lan ra khắp miệng, khiến cậu gần như rùng mình vì sung sướng."

Món này sao lại ngon đến thế chứ?"

"Khẩu vị trẻ con nên mới thế."

"Salad khoai tây thì liên quan gì đến khẩu vị trẻ con?"

Bị Yi-gyeom cà khịa, Soo-gyeom cằn nhằn đáp lại, nhưng tay vẫn múc thêm một thìa đầy nữa.Lúc này, Han-sol gói một miếng rau với ba lát thịt bò rồi đưa sát miệng cậu."

Hyung, a~ nào."

"Sao cái gói to vậy trời?"

"Em gói to bằng tình yêu dành cho hyung đấy."

"Ò, vậy là quá nhỏ rồi còn gì.

Nếu bằng tình yêu của em thì phải to hơn chứ?"

"A, tại lá rau nhỏ quá.

Tình yêu của em thì lớn mà rau thì không theo kịp được."

Soo-gyeom nháy mắt nghịch ngợm, Han-sol cũng bật cười với đôi mắt híp lại.

Thấy phản ứng ấy, cậu cũng tủm tỉm cười rồi há miệng nhận lấy cuốn rau.Hai má phồng lên vì đầy ắp thịt, Soo-gyeom vừa nhai vừa đột nhiên nghiêng đầu khó hiểu."

Hyung, sao thế?"

Ì ao ọi ười ứ ìn ui ế?

Ơng ăng à?" (Vì sao mọi người cứ nhìn tui thế?

Không ăn à)Dù phát âm lộn xộn vì miệng đầy thức ăn, Yoo-chan vẫn hiểu được và mỉm cười."

Em đang ăn mà, hyung đừng lo."

Rõ ràng là mọi người đều chỉ chăm chú nhìn cậu, chẳng màng đến thịt nữa.

Nhưng Yoo-chan đã nói thế rồi, Soo-gyeom cũng chẳng còn gì để nói thêm, chỉ khẽ gật đầu và tiếp tục nhai phần ăn đầy miệng."

Soo-gyeom của chúng ta ăn ngon thật đấy."

Tae-won cười mãn nguyện.

Hắn giơ tay như định xoa đầu cậu, nhưng Soo-gyeom né nhanh bằng cái lắc đầu gọn lỏn."

Đừng đè tóc em!"

Vừa nuốt xong miếng rau cuốn, cậu liền quát khẽ.

Nhưng Tae-won vẫn cười hề hề, cuối cùng cũng chạm tay vào đầu cậu xoa một cái."

Này!

Đè tóc rồi còn gì!"

"Không sao mà, này cũng đâu phải tóc anh."

"Cái gì cơ?!"

Đôi mắt tròn của Soo-gyeom lập tức sắc lại như mũi kim.

Thấy vậy, Tae-won phá lên cười.Càng bị trêu, ánh mắt của Soo-gyeom càng chứa đầy oán trách.

Thế nhưng Tae-won chẳng bận tâm, thậm chí còn vui vẻ hơn, vẫn tiếp tục gắp thêm miếng thịt chín để vào đĩa trước mặt cậu."

Ăn đi, ăn đi nào."

"Em đang ăn mà, khỏi nhắc!"

Cậu vừa lườm vừa gắp thịt cho vào miệng.

Nhờ vậy mà gương mặt của Tae-won cứ rạng rỡ như muốn nứt ra.

Nhưng mặc kệ hắn, Soo-gyeom vẫn ăn ngon lành với vẻ mặt hậm hực."

Tức quá, tui phải uống rượu mới được."

"Cái lý do vớ vẩn gì vậy?"

Tae-won nhún vai, dễ dàng gạt đi câu nói của cậu.Biết có nói với Tae-won cũng vô ích, Soo-gyeom quyết định đổi đối tượng.

Cậu nhìn lần lượt sang Yi-gyeom, Han-sol rồi Yoo-chan, cuối cùng dừng mắt lại ở Yi-gyeom.

Dù gì thì trong nhóm, người có thể đối đầu với Tae-won chỉ có hắn."

Yi-gyeom à, tui..."

"Uống soda đi."

"Ơ kìa, sao vậy chứ?!"

Chưa kịp nói hết câu, Soo-gyeom đã bị ngắt lời, cậu tức tối lên tiếng phản bác.

Thế nhưng sắc mặt Yi-gyeom vẫn lạnh tanh như cũ.Soo-gyeom vội quay sang tìm sự giúp đỡ từ Han-sol và Yoo-chan, nhưng cả hai người bọn họ cũng âm thầm tránh ánh mắt của cậu."

Sao, sao thế hả!

Tui là người lớn rồi đấy.

Uống tí rượu thì sao nào!"

Cậu bỗng thấy mình như biến thành một đứa trẻ con đang vòi vĩnh vô lý.Càng nói lại càng thấy oan ức.Cậu thành niên đã hai năm rồi cơ mà.Đã thế bây giờ còn không phải đang trong kỳ quảng bá gì cả, đúng là có uống rượu và gây ra chút rắc rối...

Ờ thì, có hơi quá chén một tẹo thật... nhưng mà?Nhưng chí ít cậu cũng đâu có làm gì nghiêm trọng đến mức bị lên mặt báo đâu chứ!"

Hyung à, thật sự là... rượu thì không được đâu..."

"Sao lại không được?

Sao hả?"

"Còn sao gì nữa... anh biết mà..."

Ngay cả Han-sol, người vẫn luôn chiều theo mọi lời cậu nói, cũng chỉ lắc đầu.

Trước thái độ đó, dù ấm ức đến đâu, Soo-gyeom cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng mình chẳng có ai đứng về phía mình cả.Cuối cùng, cậu nốc nốt chỗ soda còn lại trong ly một hơi.Thực ra, trước khi quay về quá khứ, Soo-gyeom chỉ uống rượu đúng một lần duy nhất.Nói thật thì, cậu chỉ nhớ lơ mơ nửa vời chuyện xảy ra lúc đó, nhưng điều cậu chắc chắn là các thành viên đều phát hoảng lên vì lần ấy.~

Ba tháng trước, vào sinh nhật của Seon-wook."

Chúc mừng sinh nhật!

Chúc mừng sinh nhật!

Giám đốc yêu quý của tụi em~ Chúc mừng sinh nhật~~ Waaaa~!"

Soo-gyeom vừa hát vừa vung tay múa may như mấy động tác của trẻ con, trông vô cùng hào hứng.

Seon-wook nhìn cậu mà không nén được cười, bật cười sảng khoái."

Giám đốc, đội mũ lên đi ạ, cái mũ này này."

Han-sol cười toe rồi đưa ra một chiếc mũ chóp cầu vồng lấp lánh với đầy những quả bông tròn trang trí.

Seon-wook đang còn cười vui vì trò mè nheo của Soo-gyeom, vừa nhìn thấy chiếc mũ thì liền chau mày khó xử."

Này, dù sao thì cái này cũng hơi quá..."

"Em chọn đấy ạ!"

"Dễ thương nhỉ.

Y hệt gu của Soo-gyeom luôn."

Câu nói của cậu khiến Seon-wook định nói 'quá đáng đấy nhá' nhưng đành đổi giọng giữa chừng.Tất nhiên, dù người chọn có là ai thì cái mũ đó vẫn là kiểu chẳng ai nên đội, nhưng chỉ cần tưởng tượng cảnh Soo-gyeom hí hửng chọn cái mũ này là hắn lại bất giác bật cười."

Giám đốc~ đội đi mà~ nha~?"

"Ừ, anh biết rồi."

Cậu còn cố tình mở to đôi mắt tròn long lanh mà nài nỉ, khiến hắn không đành lòng từ chối.

Thật ra, cũng không hẳn vì đó là Soo-gyeom...

Ừ thì, đúng là vì là Soo-gyeom nên mới đồng ý đấy.

Nếu là người khác thì chắc chắn hắn đã phớt lờ từ lâu rồi.Seon-wook chỉnh lại kiểu tóc pomade vuốt gọn gàng rồi đội lên đầu chiếc mũ chóp lòe loẹt.

Nhìn thật chẳng hợp gì cả, thậm chí là buồn cười đến mức kỳ quặc.Các thành viên còn lại phải quay mặt đi để nhịn cười.

Trừ mỗi Soo-gyeom."

Ahaha, đỉnh thật đấy!"

Chính là người đã chọn cái mũ đó, lại còn là người bắt người ta đội, vậy mà cậu lại cười toáng lên không chút nể nang.

Tưởng ai cũng sẽ thấy cậu trơ trẽn, nhưng Seon-wook chỉ mỉm cười theo."

Sao, hợp không?"

"Hahaha, vâng, đỉnh lắm ạ.

Đúng là nhờ có khuôn mặt này mới cân được cái mũ đấy.

Người khác mà đội thì chắc trông hề thôi."

"Soo-gyeom à, bây giờ mọi người đều đang cười rồi đấy."

"Ơ, em cười là vì em quý giám đốc mà."

"Thật không?

Em thật sự quý anh á?"

Seon-wook hỏi lại, giọng pha chút đùa cợt."

Trời ơi, hỏi gì lạ vậy ạ.

Chuyện hiển nhiên thế còn gì~!"

Soo-gyeom cười toe, không để ý rằng giọng của Seon-wook bỗng trầm lại nghiêm túc hơn.

Hắn im lặng ngắm nhìn cậu một lúc lâu."

Ơ... sao anh nhìn em kiểu gì kỳ vậy ạ?"

"Chỉ là, anh không được nhìn mặt Soo-gyeom một chút à?

Đúng không?"

"Thì... cũng được ạ..."

Không biết đáp lại thế nào, Soo-gyeom lí nhí trả lời rồi bỗng sáng mắt lên, tràn đầy mong đợi nhìn Seon-wook."

Giám đốc, giám đốc."

"Ừ, nói đi."

"Bữa nay là ngày vui mà, giám đốc tháo lệnh cấm rượu cho tụi em đi, được không ạ?"

Lệnh cấm này vốn chẳng có thời hạn cụ thể, nhưng ngay khi U-PITE vừa debut, Seon-wook đã ra lệnh cấm rượu cho cả nhóm.

Vì giới giải trí vốn chẳng thiếu chuyện nghệ sĩ say xỉn rồi gây chuyện, nên lệnh này là để đề phòng.Trừ những tình huống đặc biệt, còn lại thì Seon-wook luôn giữ vững quan điểm: nghệ sĩ chẳng được gì tốt từ việc uống rượu cả.Vậy nên, từ khi còn là thực tập sinh vị thành niên dưới sự quản lý của Seon-wook, Soo-gyeom chưa từng đụng đến giọt rượu nào.Seon-wook cũng hiểu rất rõ điều đó, nên hắn thừa biết Soo-gyeom khao khát được thử uống rượu đến mức nào."

Giám đốc ơi...

được không ạ...?"

Cậu nài nỉ tha thiết khiến hắn phải suy nghĩ một lúc.

Dù gì thì các thành viên cũng đã thành niên, không thể cấm rượu mãi được.

Vài năm nữa, khi bọn nhỏ cứng cáp hơn rồi, thể nào cũng bắt đầu chống lệnh.Theo những gì hắn biết, Soo-gyeom vẫn chưa từng uống lần nào.

Vậy thì thà để lần đầu tiên đó diễn ra trước mặt mình còn hơn.Sau một hồi đắn đo, Seon-wook khẽ gật đầu."

Ừ, được rồi.

Soo-gyeom đã nói vậy thì... một lần cũng được."
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
21


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Min-seong à, gọi rượu đi.

Mỗi loại một ít."

"Vâng, tôi biết rồi ạ."

Vừa nghe Seon-wook nói, Min-seong lập tức ấn chuông gọi nhân viên để gọi rượu.

Là một nhà hàng bò cao cấp chuyên phục vụ thịt Hàn Quốc, nơi này tất nhiên cũng có nhiều loại rượu thượng hạng."

Oa, mấy loại rượu này lạ ghê."

Cho dù chưa từng uống rượu bao giờ, nhưng rượu bia thì quảng cáo đâu cũng thấy, đi ngang nhà hàng cũng dễ dàng nhìn thấy chất đầy.

Ở quán ăn, chẳng thiếu gì bia hay soju.Vì vậy, cậu cứ nghĩ sẽ được uống mấy loại quen thuộc như thế.

Nhưng rượu mà nhân viên bưng ra lại là mấy loại lần đầu tiên cậu thấy trong đời.Không chỉ thiết kế chai trông sang trọng, mà trong từng ly còn có cả đá tròn và lát chanh nổi lềnh bềnh trông cực kỳ tinh tế."

Lần đầu uống rượu thì phải cho uống loại ngon chứ."

Seon-wook mỉm cười, rồi đưa ly rượu có đá viên tròn về phía cậu.

Ánh mắt Soo-gyeom rạng rỡ đầy háo hức, nhanh tay đón lấy ly từ hắn.

Các thành viên khác cũng lần lượt cầm lấy ly rượu được chia phần."

Loại này tên gì thế ạ?"

"Highball.

Giống như nước ngọt ấy mà."

Nghe lời giải thích của giám đốc, Soo-gyeom gật gù ra vẻ hiểu chuyện.

Sau đó, cậu ngước mắt lên nhìn giám đốc bằng ánh mắt long lanh chẳng khác nào cún con đang chờ ăn vặt.

Seon-wook thấy thế chỉ còn biết thở dài và nhếch môi.Chẳng mấy chốc, hắn nâng ly lên trước.

Nhìn thấy thế, các thành viên dù chưa từng uống nhưng cũng từng xem qua trên phim ảnh liền làm theo.Trừ Yoo-chan còn là vị thành niên, bốn người còn lại của U-PITE và cả Min-seong cùng nâng ly chạm nhau giữa không trung.Không có mấy câu cụng ly rề rà, màn chạm ly diễn ra đơn giản, rồi Seon-wook mở lời."

Uống đi.

Nhưng đừng uống vội quá.

Không biết tửu lượng mình thế nào rồi lại say bây giờ."

"Dạ!"

"Vâng, em biết rồi ạ."

"Em sẽ từ từ ạ."

"Vâng!"

Lời dặn vừa dứt, các thành viên như chờ sẵn đồng loạt đáp lời.

Yoo-chan chỉ im lặng ngồi quan sát với ánh mắt điềm tĩnh.Ai cũng lần đầu uống rượu, nên ai nấy đều dè chừng, chỉ khẽ nhấp môi chứ không uống vội.

Trừ mỗi Soo-gyeom.Cậu đang chìm trong cảm giác hồi hộp khi lần đầu được uống rượu ở kiếp này.Thêm vào đó là một chút tự tin vô căn cứ đặc trưng của mấy tay mới uống lần đầu kiểu 'chưa từng uống nhưng chắc tửu lượng mình cao lắm'.Thế nên, mặc cho lời cảnh báo của giám đốc, trong khi các thành viên khác chỉ mới nhấp môi vài hớp thì cậu đã ngửa cổ tu gần nửa ly."

Thế nào cũng say cho xem."

"Không đâu ạ, ổn mà.

Giống nước ngọt thiệt luôn, chẳng có vị rượu gì cả."

"Vậy à?"

"Vâng.

Trời ơi, ngon thật đấy.

Phải không Tae-won hyung!"

"Ờ ha.

Ngon thiệt.

Y như nước ngọt."

Soo-gyeom tròn mắt ngạc nhiên vì vị rượu dễ uống hơn tưởng tượng, cậu còn dùng khuỷu tay thúc nhẹ Tae-won ngồi bên cạnh để lấy sự đồng tình.Tae-won liếc nhìn ly rượu của cậu đã cạn gần nửa, rồi nhìn lại khuôn mặt cậu, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực."

Uống từ từ thôi.

Có biết mình uống được bao nhiêu đâu."

"Ôi dào, dù không biết đi nữa thì cái này giống nước ngọt thế kia.

Làm gì mà say được chứ?"

"Không biết nữa.

Nhưng nhìn em thì có vẻ... rất có thể."

"Không có nha!"

Bị Tae-won nói trúng tim đen, sự tự tin không căn cứ của Soo-gyeom lập tức bị tổn thương.

Cậu không chịu để yên, cố tình nâng ly lên uống cạn nốt phần còn lại."

Thấy chưa?

Không sao hết nè."

"Ngửi thấy điềm chẳng lành..."

Han-sol vừa quan sát vừa lẩm bẩm."

Gì chớ?

Gì mà điềm chẳng lành hả?"

Soo-gyeom lập tức quay sang hỏi vặn.

Nhưng Han-sol đã nhanh chóng giấu đi vẻ mặt lo lắng lúc nãy, thay vào đó là nụ cười toe toét."

Không có gì đâu, em lẩm bẩm chơi thôi mà."

"Ôi trời.

Thôi bỏ đi, giám đốc!

Em uống thêm một ly nữa được chứ ạ?"

"Cứ uống thoải mái.

Nhưng mà nếu say thì anh bỏ cậu lại ngoài đường luôn đấy, biết chưa."

"Thôi mà, em không sao đâu."

Giám đốc cảnh báo vậy, nhưng Soo-gyeom vẫn hớn hở trả lời như chẳng có gì.Dù các thành viên khác có chút lo lắng, nhưng thực sự thì trông cậu vẫn rất tỉnh táo.

Không có vẻ gì là đang say cả.Có chăng chỉ là tâm trạng tốt lên một chút thôi, mà lý do chắc cũng là vì lần đầu được uống rượu, cảm giác mới mẻ nên phấn khích.Cậu tự nhủ như vậy, rồi ánh mắt lại hướng về mấy chai rượu khác."

Em có muốn thử trộn Bokbunja với soda không?"

"Ơ, rượu phải uống nguyên chất chứ ạ.

Pha soda vào thì còn ra gì nữa."

"Ừm...

Vậy thì để nguyên cũng được."

Thấy cậu nói năng đầy tự tin, Seon-wook hơi do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.Dù vẫn còn hơi lo, nhưng đã cho phép rồi thì cũng không muốn làm mất hứng bằng cách đưa ra giới hạn nửa vời.

Biết đâu Soo-gyeom lại uống được thật, hơn nữa cậu thích đến vậy thì cũng chẳng nỡ cản.Mà cho dù có say đi nữa, thì cũng đâu đến mức gây náo loạn gì to tát.Nghĩ vậy, giám đốc liền rót một ly Bokbunja nguyên chất và đưa cho Soo-gyeom.

Cậu vui vẻ đón lấy rồi uống cạn ly không chút ngần ngại.Cứ thế, uống xong lại rót tiếp, lại gọi thêm loại khác.

Buổi nhậu đầu tiên của U-PITE đang diễn ra khá suôn sẻ."...Hyung, hyung ơi, anh ổn chứ?"

Tiếng gọi lo lắng của Yoo-chan khiến ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Soo-gyeom.Cậu bắt đầu cười toe toét thường xuyên hơn.

Lúc đầu mọi người nghĩ đó chỉ là do tâm trạng tốt như bao người khác khi uống rượu.

Nhưng có lẽ không phải vậy.

Bất ngờ, Soo-gyeom buông ly đang uống dở xuống bàn, hai tay ôm lấy mặt."

Này, này, Song Soo-gyeom.

Ông ổn chứ?"

Yi-gyeom ngồi cạnh vội đặt ly xuống bàn, giọng lo lắng.Trong khi mọi người xôn xao, nhân vật chỉ tên lại không nói một lời.

Rồi bất chợt, vai cậu khẽ run lên."

Gì vậy?

Ông đang... khóc à?"

Yi-gyeom dè dặt lên tiếng.

Soo-gyeom vẫn úp mặt vào hai bàn tay, vai run lên từng chặp như sắp òa khóc."

Soo-gyeom à?

Này, em sao vậy?"

Seon-wook cũng lo lắng gọi tên cậu.

Biết là có người uống vào là bật khóc, nhưng hắn chẳng thể ngờ Soo-gyeom lại thuộc loại đó.

Thế nên càng thêm bối rối.Giá như biết trước thì đã không để cậu uống nhiều như vậy.

Nhưng giờ thì muộn rồi.

Vai cậu càng lúc càng run dữ dội."

Hyung, hyung ơi... anh ổn chứ...?"

Han-sol cũng uống kha khá nên bắt đầu nói lắp, giọng lè nhè hơn trước.

Nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra cậu đang khóc.

Hắn nhìn Soo-gyeom với gương mặt đỏ bừng."

Hức..."

"Soo-gyeom à, Gyeom à, sao vậy hả?"

Tiếng nấc nhỏ thoát ra.

Yi-gyeom vội vàng đưa tay vỗ nhẹ vai gầy của cậu.Sự im lặng lạnh buốt lan khắp căn phòng.Tiếng nuốt nước bọt khô khốc của Min-seong nghe rõ mồn một giữa khoảng không.Và rồi—"Hức, hahaha, hahahaHAHAHAHAHA!"

Soo-gyeom bật cười như điên.Đôi tay vẫn che mặt từ nãy giờ giờ đã bận lau nước mắt đọng nơi khóe mắt.

Ai ở đó cũng có thể nhận ra những giọt nước mắt ấy chẳng phải vì buồn mà rơi xuống."

Vui thật đấy, trời ơi.

Tuyệt vời luôn!"

Soo-gyeom vừa cười ngặt nghẽo vừa vỗ tay hét lên.Lee Seon-wook vừa thở phào khi thấy cậu không phải đang khóc, vừa không khỏi dở khóc dở cười khi phát hiện ra trong lúc mọi người còn đang lo lắng thì cậu lại cười từ đầu đến cuối."

Soo-gyeom à, có gì vui dữ vậy?"

"Chỉ là... vui thôi ạ.

Uống rượu với giám đốc cũng vui, ăn thịt với giám đốc cũng vui... rồi... lại được uống rượu với giám đốc cũng vui, ăn thịt với giám đốc cũng vui nữa...

Ơ, hình như câu này em nói rồi ha?

Vậy thì...

được uống rượu với giám đốc cũng vui ạ..."

Vì Soo-gyeom cứ nhăn nhở lặp đi lặp lại một câu y như cũ nên Lee Seon-wook đành phải đưa tay lên che miệng mình đang há ra vì ngạc nhiên."

Soo-gyeom à, ăn thịt uống rượu với anh mà em vui dữ vậy hả?"

"Dạ!

Vui cực luôn!

Đại thắng, thật sự, tuyệt vời, đỉnh lắm luôn!"

Soo-gyeom gật đầu lấy gật đầu để, đến nỗi tóc hồng cũng rung rinh theo.

Seon-wook nhìn cậu đầy trìu mến rồi từ tốn mở lời."

Soo-gyeom à.

Em bảo là thích uống rượu với anh, ăn thịt với anh...

Vậy nghĩa là em thích anh đúng không?"

"Hả?

Ra là vậy hả anh?"

"Chứ còn gì nữa."

Nghe Seon-wook nói thế, Soo-gyeom tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Khuôn mặt đỏ bừng làm cậu trông y như một con thỏ bị hù bất ngờ.

Seon-wook không nhịn được cười khúc khích, chờ đợi câu nói tiếp theo từ cậu."

A à, thì ra là vậy...

Vậy chắc là đúng đó ạ.

Em thích giám đốc thật rồi."

Như thể vừa giác ngộ được điều gì đó to lớn, Soo-gyeom lẩm bẩm rồi gật gù một mình.

Trước phản ứng đó, Seon-wook bật cười thành tiếng.Còn các thành viên thì nhìn cậu bằng ánh mắt khó diễn tả."

Đúng rồi, Soo-gyeom thích anh chứ còn gì nữa."

Seon-wook tán đồng bằng giọng trêu chọc, còn Soo-gyeom thì gật đầu lia lịa, cứ như cổ sắp gãy đến nơi."

Đúng vậy, chính là như thế đó ạ.

Em thích giám đốc.

Thích thiệt đó."

"Hahaha, Soo-gyeom à.

Em cứ vậy thì sao mà anh chịu nổi đây."

"Nhưng mà nè, giám đốc."

"Ừ, nói đi em."

Ánh mắt Soo-gyeom bỗng trở nên nghiêm túc khiến Seon-wook hơi nghiêng đầu.

Dù thật ra với đôi mắt lờ đờ vì men rượu của cậu thì trông nghiêm túc kiểu gì cũng vẫn thấy đáng yêu."

Em thích cả Tae-won hyung nữa, còn Yi-gyeom... cha nụi đó thì hơi khó ưa thiệt, nhưng mà em vẫn thích ổng á...

Rồi còn Sol, em cũng thích Sol nữa...

Yoo-chan cũng thích, giờ phải làm sao đây?"

"Hả...?"

"Hehe.

Hay là tụi mình sống chung luôn đi anh?"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
22


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả căn phòng.

Soo-gyeom hoàn toàn không mảy may nhận ra nguyên nhân của sự im lặng này lại đến từ chính cậu.

Thậm chí, cậu còn chẳng ý thức được rằng căn phòng đã đột ngột trở nên im lặng.Vài giây trôi qua trong sự ngượng ngập."

Này!

Song Soo-gyeom, còn anh thì sao hả?

Sao anh lại bị bỏ qua?

Em không quý anh à?

Anh sống tách biệt với thế giới à?

Chú mày thật là quá đáng mà!"

Min-seong đã ngà ngà say, bỗng lớn tiếng đầy tủi thân.

Nếu không có tiếng cắt ngang ấy, sự im lặng có lẽ còn kéo dài thêm một lúc nữa."

Ối, đúng rồi.

Em quên mất Min-seong hyung.

Em cũng quý Min-seong hyung lắm chứ.

Cả Jae-hyun hyung, Min-ki hyung... rồi cả Song-ha noona nữa...

Hầyy, sao em lại quý nhiều người thế không biết."

Soo-gyeom thở dài sau khi liệt kê một lượt từ các quản lý đến cả stylist nữ.Dù không khí kỳ lạ vẫn còn lơ lửng trong phòng, nhưng chỉ có hai người Soo-gyeom và Min-seong là không hề nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục trò chuyện."

Giám đốc ơi..."

"Ừ, nói đi, Soo-gyeom."

"Khi nào thì tụi em mới được gỡ lệnh cấm yêu đương ạ?"

Một câu hỏi bất ngờ khiến mọi ánh mắt trong căn phòng lại lần nữa đổ dồn về phía Soo-gyeom.Dù cả bọn đều trố mắt kinh ngạc, cậu trong cơn say mềm lại chẳng hề để tâm, chỉ ngước lên nhìn Seon-wook bằng ánh mắt như cún con mắc tiểu đòi ra ngoài."

Soo-gyeom này, sao lại hỏi chuyện yêu đương đột ngột thế?

Em muốn yêu đương à?

Có ai em thích rồi hả?

Có ai khiến em để mắt tới không?"

Seon-wook hỏi với giọng dịu dàng, nhưng nụ cười cùng thái độ lại ẩn chứa gì đó lành lạnh."

Không ạ, không phải như vậy...

Nhưng mà kiểu... càng bị cấm thì lại càng muốn làm...

ấy ạ..."

Dù đang say, Soo-gyeom vẫn cảm nhận được giám đốc hôm nay hơi khác thường nên chỉ lắp bắp biện minh.

Seon-wook chỉ nhếch môi cười."

Sao, nói cũng được mà.

Nếu có người em thích thì cứ nói thử xem, rồi anh sẽ cân nhắc.

Kể đi."

"Không, em nói rồi mà...

Không có đâu ạ, thật sự không có."

Cậu lắc đầu quầy quậy, hoàn toàn trái ngược với lúc trước còn thở dài than trời vì 'quý quá trời người'."

Thật sự không có?"

"Thật mà...

Nếu có, em sẽ là người đầu tiên nói với giám đốc đấy."

"Được rồi.

Phải làm thế đấy nhé."

"Vâng, chắc chắn luôn ạ."

"Ừ, ngoan lắm."

"Đúng vậy, em ngoan lắm đó."

Soo-gyeom được khen thì lập tức quên luôn cảm giác bị dọa ban nãy, cười toe toét.Nhưng nụ cười ấy không kéo dài được lâu.

Ngay sau đó, cậu bỗng bịt miệng lại bằng một tay."

Này, Cha Yi-gyeom..."

Cậu lầm bầm, gọi khẽ người bên cạnh khi vẫn còn bịt miệng."

Gì?"

"Tui... muốn ói quá...

ọe..."

"Trời má, sao lúc nào cũng tìm tôi vào mấy lúc thế này hả.

Này!

Nuốt xuống!

Nuốt xuống!"

Yi-gyeom hốt hoảng quát lên rồi lập tức cõng Soo-gyeom chạy như bay về phía nhà vệ sinh.Tiếc là ngay khoảnh khắc vừa chạm tới cửa nhà vệ sinh, trước khi kịp đẩy Soo-gyeom vào buồng, tai nạn đã xảy ra.~

Điều duy nhất mà Soo-gyeom nhớ rõ về cái ngày hôm đó là việc mình nôn thốc nôn tháo trên lưng Yi-gyeom.

Đó là lần đầu tiên cậu uống rượu và say mềm luôn, nên những lời cậu từng nói trong lúc đó, tất nhiên chẳng còn sót lại gì trong trí nhớ."...Được, Cha Yi-gyeom, tui hiểu tại sao ông phản đối.

Nhưng còn Tae-won hyung!

Han-sol, sao em cũng phản đối!

Rồi cả Yoo-chan nữa, em là sao hả!"

Soo-gyeom như phát điên, quay sang chất vấn từng người trong nhóm bằng giọng đầy oan ức.Thật bất ngờ, dù Soo-gyeom là người gây chuyện, Seon-wook lại quyết định dỡ bỏ lệnh cấm rượu cho nhóm, dĩ nhiên là kèm vài điều kiện.Điều kiện cũng đơn giản thôi.Vì các thành viên khác có vẻ đều khá cứng cựa, nên được phép uống rượu.

Riêng Soo-gyeom thì không.

Trừ khi cậu nhận được sự đồng ý của toàn bộ các thành viên, lúc đó mới được uống.Nói cách khác, cả nhóm giờ có thể uống rượu thoải mái, trừ mình cậu là không.Tuy nhiên, đến giờ chưa có ai trong nhóm tụ tập uống rượu mà không rủ cậu.

Có vẻ họ vẫn thấy ngại nếu bỏ rơi một mình Soo-gyeom."

Anh muốn pha soda với cola không?

Hay Mirinda?"

"Em giỡn hả?"

"Em nghiêm túc mà.

Nếu vậy thì anh làm cocktail nước ngọt đi."

Soo-gyeom bỗng trừng mắt, nhưng rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, vai rũ xuống theo.Cậu vẫn nhớ rất rõ cảm giác lết đi không nổi hôm sau vì say, quả thực kinh khủng.

Nhưng vẫn thèm cái vị nồng nồng chỉ rượu mới có.

Dù vậy, nếu cả nhóm đều phản đối thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác."

Pha hết đi, soda, Mirinda, cola gì cũng cho vào hết đi."

"Rõ!"

Cuối cùng, cậu buông xuôi, nói đại một câu cho rồi.

Han-sol liền sáng bừng mắt, bắt tay vào việc chế ra một loại thức uống không rõ nguồn gốc khi trộn đủ loại nước ngọt có gas vào cùng một ly."

Chà, nhìn màu đúng là... ghê thiệt."

"Nhưng mà vị thì sẽ toàn là gas thôi."

"Phải vậy chứ.

Nếu nước ngọt mà vừa khó uống thì chắc anh khóc mất."

Vừa lẩm bẩm, Soo-gyeom vừa cầm lấy ly nước Han-sol đưa, nhấp một ngụm.

Vị gas xộc thẳng lên mũi rồi xuống cổ họng."

Ồi... dở ẹc."

"Ảo giác thôi!

Chắc chắn là ảo giác!"

Han-sol vội tránh ánh nhìn sắc như dao của Soo-gyeom, vừa cười trừ vừa đáp.

Soo-gyeom chỉ lầm bầm trong miệng, rồi hạ quyết tâm ăn bù cho đỡ ức, liền cầm đũa lên lần nữa."

Anh thực sự muốn uống đến vậy sao?"

Yoo-chan cất tiếng, khiến Soo-gyeom lập tức quay phắt sang.

Giọng nói dè dặt ấy như một tia hy vọng, khiến cậu gật đầu lia lịa."

Vậy thì em đồng ý."

"Do Yoo-chan!?"

Han-sol há hốc, gọi to tên Yoo-chan đầy kinh hãi.

Thế nhưng Yoo-chan chỉ nhún vai, chẳng hề lay chuyển.Han-sol nhìn cảnh đó, như thể không thể tin vào mắt mình."

Này, em nghĩ cái gì mà..."

"Vì Soo-gyeom hyung muốn uống mà."

"Nhưng mà..."

"Nếu anh ấy thích thì em cũng thích.

Hình như Han-sol hyung không thấy vậy thì phải?"

"Gì cơ?"

Han-sol nhíu mày trước lời của Yoo-chan.

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn thoáng cứng lại, nhưng rồi hắn liếc nhìn Soo-gyeom một cái để dò phản ứng, sau đó nhanh chóng giãn nét mặt ra."

Sao lại không cơ chứ?

Nếu là anh ấy thì đương nhiên anh cũng..."

"Hơ, thế tức là em cũng đồng ý rồi nhé?"

"Ơ, không, chuyện đó là..."

"Em nói là em thích anh cơ mà!"

Soo-gyeom chộp lấy lời của Han-sol, không để vuột mất thời cơ, liền đeo bám không buông.Han-sol như thể không biết phải làm gì, đưa tay ôm trán một lúc rồi thở dài một hơi thật dài."

Biết rồi, thích gì thì làm nấy đi."

Tuyệt vời, thuyết phục được hai người rồi.

Giờ chỉ còn hai người nữa thôi!Lấy được cái gật đầu từ Han-sol, Soo-gyeom hò reo thầm trong bụng.

Dù hai người còn lại là Tae-won và Yi-gyeom vốn khó nhằn hơn hẳn, nhưng chỉ riêng việc đã thuyết phục được một nửa nhóm cũng khiến cậu thấy như mình đã thắng rồi."

Tae-won hyung ơi~""Không."

"Anh cũng thích em mà, đúng không?"

"Lý lẽ đó không có tác dụng với anh đâu."

Quả nhiên, Tae-won là đối thủ đáng gờm.

Chưa kịp nói được gì cho ra hồn thì hắn đã lạnh lùng dập tắt ngay lời cậu.Hắn chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, chỉ tập trung vào việc nướng thịt.

Nhìn cảnh ấy, Soo-gyeom lại càng bừng lên ý chí chiến đấu chẳng biết từ đâu đến.Cậu khẽ nghiêng người, tựa nhẹ vào cánh tay của Tae-won."

Thế tức là anh không thích em à?"

"Anh bảo rồi, lý lẽ đó không ăn thua."

"Nhưng em thích anh mà."

"..."

"Nên nếu anh cũng thích em thì tốt quá rồi còn gì."

"...Trời ạ, từ bao giờ mà Song Soo-gyeom lại thành cáo thế này hả?"

"Cáo gì chứ.

Em chỉ đang nói thật lòng thôi mà."

Thấy Tae-won bắt đầu phản ứng, Soo-gyeom bật cười khúc khích.

Nhìn biểu cảm kia thì rõ ràng hắn đã lung lay hơn phân nửa rồi.

Cậu liền nhân đà đó dồn cú chốt."

Em thích anh nhiều như thế, thì anh cũng hãy thích em nhiều như thế đi.

Được không?"

"Phát điên mất thôi, thật đấy..."

Dù cả đoạn hội thoại nghe như lời tỏ tình nhưng rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh việc xin được uống chút rượu.

Thế mà Tae-won lại trông như đang rơi vào một cơn trăn trở khiến đầu óc rối tung."

Hyung, mấy chuyện kiểu này thì đừng có dễ xiêu lòng vậy."

Yi-gyeom hấp tấp xen vào, cố kéo Tae-won khỏi vòng xoáy cảm xúc.Nhưng khi hắn kịp ra tay thì Tae-won đã nằm gọn trong tay Soo-gyeom, bị cậu xoay như chong chóng."

Thôi được rồi, uống chút thì có chết ai đâu.

Uống đi, uống đi."

"Yay, em yêu anh lắm đó, hyung!"

Cuối cùng nghe được câu cho phép, Soo-gyeom không giấu nổi sự sung sướng, còn phóng tay gửi hẳn một nụ hôn gió về phía Tae-won cùng câu tỏ tình thắm thiết.Không khí thoáng chốc như đông cứng lại, nhưng đang mải ngập trong sung sướng nên cậu chẳng nhận ra điều đó."

Này, khoan đã."

"Sao cơ?"

"Ảnh vừa mới cho phép ông uống rượu mà ông đã nói yêu luôn rồi?"

"Ừ, thì sao?"

Trước thái độ như thể chẳng có gì to tát của Soo-gyeom, Yi-gyeom cạn lời, chỉ biết buông một câu ngắn gọn mà đầy ý vị: "Thật quá sức..."

"Yêu dễ dàng quá không thấy kỳ à?"

"Yêu ảnh có dễ hay không thì liên quan gì đến ông...

Ơ mà, gì đây?

Cũng muốn được tui yêu phải hông?"

Soo-gyeom đang bực dọc cãi lại thì chợt nhớ ra còn chưa lấy được cái gật đầu từ Yi-gyeom.

Cậu lập tức đổi tông, từ gắt gỏng chuyển sang dịu dàng hết mức, giọng nhỏ nhẹ đến mức tưởng như đang ve vãn, còn chớp đôi mắt to tròn đầy ngây thơ nữa chứ."..."

Thấy Yi-gyeom như bối rối, cố lảng đi ánh mắt, Soo-gyeom chắc mẩm lần này chỉ cần tiếp tục tấn công là được.Cậu liếc mắt tinh nghịch nhìn hắn, rồi nháy mắt một cái như đang trêu ghẹo."

Im lặng tức là đồng ý đúng không?

Yi-gyeom, ra là ông cũng đang khát tình yêu của tui à?

Trời ơi, thế mà không nói ra sớm.

Nè, nay tui vui, vì chúng ta là thành viên chính thức của nhóm nên tui sẽ không chỉ hôn gió nữa đâu, mà sẽ tặng ông hẳn một nụ hôn thật luôn đấy.

Sao nào?

Không tệ đúng không?"...Đánh trận cũng không khó bằng việc hold cơn nứg trc người mình thương:))))))))))))))))))))))
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
23


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Không khí trong phòng đông cứng lại chỉ trong chớp mắt.

Sắc mặt Yi-gyeom cũng không khá hơn là bao.Theo tính cách thường ngày của hắn, Soo-gyeom đã nghĩ chắc chắn hắn sẽ phì cười rồi mắng, "Điên à?", sau đó nhăn mặt buông câu quen thuộc: "Thôi đi, thôi đi.

Muốn làm gì thì làm."

Thế nhưng, thứ cậu nhận được lại là một khoảng lặng hoàn toàn ngoài dự đoán.

Đến mức đó rồi, ngay cả Soo-gyeom cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.Cậu đảo tròng mắt liên tục, lén lút quan sát sắc mặt đối phương."

Này, tui giỡn thôi mà, giỡn thôi.

Cứ nhìn kiểu đó chẳng phải càng khiến tui nhục mặt hơn?"

Vừa nói, Soo-gyeom vừa đưa tay gãi sau gáy, gương mặt đầy vẻ lúng túng.

Dù vậy, Yi-gyeom vẫn chẳng nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn cậu không chớp mắt."

Này, này.

Nhìn gì ghê vậy.

Tui bảo là đùa thôi mà?

Trời ạ, tui xin lỗi, được chưa.

Không giỡn kiểu đó nữa.

Mà này, bọn con trai với nhau thì có gì đâu?

Ông nghiêm túc hơn tui tưởng đấy."

Cảm giác xấu hổ trào lên khiến Soo-gyeom bắt đầu phản công bằng cách đổ lỗi ngược lại cho Yi-gyeom.

Mặc dù thừa biết chuyện chẳng phải lỗi của hắn, nhưng vì không thể chịu nổi sự lúng túng, cậu đành tìm đại ai đó để trút lên."

Song Soo-gyeom."

"Ừm."

"Ông thật sự..."

"Biết rồi, biết rồi!

Tui xin lỗi được chưa!"

Soo-gyeom lớn tiếng đáp lại lời Yi-gyeom.

Vừa xấu hổ, vừa bực bội vì hắn lại làm căng đến thế, lại vừa thấy hối hận vì lỡ lời, đủ mọi cảm xúc hỗn loạn đan xen trong lòng cậu.Không biết phải giải tỏa đống cảm xúc ấy thế nào, Soo-gyeom chỉ biết chun môi đầy bất mãn."

Ra ngoài đừng có nói mấy chuyện như vậy."

"Biết rồi, không nói nữa.

Với lại tui nói vậy cũng vì đối tượng là ông chứ bộ.

Chứ có điên mới nói mấy chuyện kiểu đó với người khác."

Trước thái độ nghiêm túc bất ngờ của Yi-gyeom, Soo-gyeom cũng nghiêm mặt đáp lại.

Nhưng trông như Yi-gyeom còn định nói thêm điều gì đó."

Thôi, đủ rồi.

Đừng nói nữa."

Thế nhưng Soo-gyeom nhanh hơn một bước, cắt ngang lời hắn.

Cậu linh cảm những gì hắn sắp nói không phải điều mình muốn nghe.Yi-gyeom nhắm mắt lại, thở ra thật sâu.

Không biết là hắn đang tức, hay đang thấy bất lực."

Yi-gyeom à."

"Dạ?"

Nghe tiếng gọi bất ngờ của Tae-won vẫn im lặng nãy giờ, Soo-gyeom tròn mắt quay đầu lại.Cậu không biết hắn định nói gì, nhưng trong tình thế này, đổi chủ đề bằng cách trò chuyện với Tae-won vẫn còn hơn là tiếp tục cuộc đối thoại đầy gượng gạo với Yi-gyeom.

Soo-gyeom thầm cảm ơn hắn đã cứu mình đúng lúc rồi nhanh chóng hướng ánh mắt sang đó."

Em đừng có nói mấy chuyện như vậy bên ngoài."

"Trời ơi, hyung!

Em đã bảo không nói nữa rồi mà!

Sao đến anh cũng vậy hả?"

Tưởng đâu Tae-won sẽ giúp mình thoát nạn, ai ngờ hắn cũng buông lời trách mắng.

Soo-gyeom chỉ muốn quay về quá khứ để tự bịt miệng mình lại.Cậu vốn chỉ đùa chút thôi, nào ngờ hậu quả lại lớn đến vậy.

Biết thế thì đã chẳng nói mấy lời đó làm gì.Thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy ấm ức.

Chẳng lẽ giữa mấy đứa trong nhóm với nhau mà đến trò đùa kiểu đó cũng không được phép sao?

Đâu phải cậu định hôn thật, chỉ là buột miệng nói thế thôi.

Không điên thì ai lại hôn thành viên cùng nhóm thật chứ?Huống hồ gì người ta cũng bảo đừng đi rêu rao mấy chuyện đó ở ngoài.

Nhưng nói thật, chính vì người đó là Yi-gyeom thì cậu mới đùa vậy, chứ với ai khác thì có cho tiền cũng chẳng dám.Rốt cuộc thì mấy người nghĩ mình là loại người gì mới được chứ?

Nghĩ tới đó, Soo-gyeom chỉ thấy buồn lòng."

Được rồi, được rồi.

Coi như em có tội tày trời đi, nên làm ơn dừng lại ở đây đi."

"Nhưng mấy lời đó thì chỉ được nói với anh thôi."

Tae-won lạnh lùng buông thêm một câu sau lời cậu.Soo-gyeom ngẩn người, mắt trợn to, rồi bất chợt bật cười.

Cảm giác nhẹ nhõm xâm chiếm lòng cậu.Cậu cứ tưởng Tae-won cũng đang nghiêm túc trách mình, hóa ra chỉ đang đùa theo.

Nhờ vậy mà Soo-gyeom mới có thể thở phào nhẹ nhõm."

Trời ơi!

Buồn cười chết mất.

Em tưởng thật đó!"

"Gì mà hoảng dữ vậy?"

"Hyung nghiêm mặt thì sao em không hoảng cho được.

Anh không biết chứ, lúc nghiêm túc nhìn đáng sợ lắm luôn đó nha?"

"Anh nghiêm mặt hồi nào.

Dù sao thì hứa đi."

"Trời ơi, biết rồi!

Sau này mấy trò kiểu đó em chỉ đùa với anh thôi, được chưa?"

Nói xong, Soo-gyeom cười tít mắt, vẻ căng thẳng trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.Nhưng khác với dự đoán rằng Tae-won sẽ bật cười theo, vẻ mặt hắn lại nghiêm túc một cách bất ngờ.

Biểu cảm đó khiến Soo-gyeom chớp mắt bối rối, tự hỏi không biết mình bỏ sót điều gì."

Uống đi."

Tuy nhiên, cậu chẳng phải suy nghĩ lâu.

Cuối cùng thì lời cho phép mà cậu mong chờ từ nãy tới giờ cũng đã được Yi-gyeom thốt ra.

Dù mặt hắn vẫn khó chịu ra mặt, nhưng ít nhất đã đồng ý để cậu uống rượu."

Trời ơi, tuyệt vời!

Phải gọi món ngay trước khi ông đổi ý mới được."

Soo-gyeom không dám xác nhận lại là thật chứ, vì sợ nếu hỏi thêm thì Yi-gyeom sẽ rút lại lời vừa nói.Không cần đắn đo gì thêm, cậu lập tức bấm chuông gọi nhân viên."

Quý khách cần gì ạ?"

"Rượu ạ!

Ờm, cái loại có chanh ấy!"

"Ý anh là highball ạ?"

"Vâng vâng, đúng rồi, cái đó!

Cho sáu ly trước nhé, với lại cả rượu bokbunja nữa!"

Tự nhiên như không, Soo-gyeom gọi liền hai ly highball cho mình, rồi gọi thêm rượu bokbunja.Tuy chuyện này xảy ra từ kiếp trước, nhưng ký ức đó vẫn còn in sâu.

Dù sao thì cũng là những loại rượu ngọt ngào, dễ uống.Thật ra từ sau khi U-PITE tan rã trong kiếp trước, Soo-gyeom sống khá thân thiết với soju.

Khác với thời idol chỉ toàn uống rượu ngọt, cuộc sống sau này của cậu lại hợp với thứ rượu đắng chát hơn.Dù rượu soju vốn chẳng hợp khẩu vị, nhưng vào thời điểm ấy, Soo-gyeom cảm thấy không thứ gì khác thích hợp với mình hơn.

Ít nhất là lúc đó, cậu đã nghĩ vậy.Soo-gyeom khẽ bật cười chua chát khi một ký ức trong quá khứ chợt hiện lên."

Hyung, sao thế ạ?"

Nụ cười ấy chỉ thoáng qua, vậy mà Yoo-chan lại tinh mắt trông thấy.

Nghe giọng hắn đầy lo lắng, Soo-gyeom khẽ lắc đầu."

Không có gì đâu."

Dù cậu đã trả lời như vậy, vẻ mặt u ám của Yoo-chan vẫn không hề sáng lên.

Có vẻ như chỉ mỗi khoảnh khắc cười gượng ấy thôi cũng khiến hắn cứ canh cánh trong lòng.Bị lo lắng như thế lại khiến cậu thấy áy náy.

Soo-gyeom bèn cố tình nở một nụ cười rạng rỡ để xua tan không khí ấy."

Thật mà, chẳng có gì hết.

Nhìn Yoo-chan lo cho anh thế này chắc là quý anh lắm đúng không?

Anh cảm động ghê á.

Yoo-chan của anh nghĩ cho anh nhiều quá trời."

"Đừng coi em như con nít chứ."

"Ơ kìa, coi cái gì chớ?

Anh nói thật lòng đó."

Nghe vậy, Soo-gyeom tròn mắt nhìn hắn ra chiều ngạc nhiên.Cậu đúng là có pha chút đùa giỡn trong giọng điệu, nhưng không hề có ý coi Yoo-chan như con nít.

Càng không định trêu chọc gì cả.

Ngược lại, cậu chỉ đang cố xoa dịu sự lo lắng của hắn theo cách dịu dàng nhất có thể."

Nói dối."

"Nè, sao lại nói dối được.

Anh không biết nói dối thật mà."

Soo-gyeom nhớ cậu từng nói điều tương tự với Yoo-chan.

Rằng cậu là người chẳng nói ra được những lời trái lòng.

Khi ấy cậu nói vậy để trấn an một Yoo-chan đang bất an.Lúc này cũng chẳng khác mấy.

Soo-gyeom cố gắng an ủi Yoo-chan, gợi lại ký ức xưa để xoa dịu tâm trạng hiện tại của hắn.May sao lần này lời dỗ dành của cậu cũng có tác dụng.

Vẻ mặt Yoo-chan cuối cùng cũng sáng lên đôi chút.

Soo-gyeom nhìn thấy sự thay đổi ấy mới yên tâm phần nào."

Hyung, cái đó đâu rồi?"

"Cái đó là cái gì?"

"Cái đuôi á."

"Đuôi?"

Han-sol bỗng nhiên nói ra điều kỳ quặc khiến Soo-gyeom phải nghiêng đầu ngơ ngác.

Gì mà đòi tìm đuôi?

Nghe chẳng hiểu ra làm sao.

Dù cậu có cố động não thế nào thì cũng chẳng đoán nổi ý hắn là gì."

Ừ, chắc phải đến cả trăm cái đuôi mà chẳng thấy đâu cả."

"Trời ạ, nói nhảm gì đấy!"

Bao nhiêu suy nghĩ của Soo-gyeom hoá ra đều uổng công, vì lời Han-sol nói đúng kiểu vô nghĩa từ đầu đến cuối.Uổng công nghĩ ngợi, Soo-gyeom bèn trừng mắt lườm hắn như muốn đốt cháy cả người.

Nhưng Han-sol lại trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc."

Tự nhiên em lại bảo anh có đuôi?"

"Không có mới là lạ đó."

"Cái gì mà lạ với không lạ..."

"Chuyện mà ai cũng biết, trừ mỗi anh thôi."

"Hở?"

Ai cũng biết, chỉ trừ mỗi mình?Ngay khoảnh khắc Soo-gyeom định phản ứng lại cái câu quái gở đó thì có tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên mang rượu mà bọn họ đặt tới.Tuy vẫn còn thắc mắc chuyện cái 'đuôi', nhưng với Soo-gyeom lúc này, đống rượu trước mắt quan trọng hơn.

Cậu đành tạm gác lại sự tò mò."

Hai ly đó là của tui nha."

"Biết rồi, đoán được mà."

Yi-gyeom đáp tỉnh bơ, rồi đưa hai ly highball đặt trước mặt Soo-gyeom.

Trông thấy ly highball sau bao lâu mới được gặp lại, Soo-gyeom không khỏi trầm trồ."

Khà, lâu lắm rồi mới được uống."

"Hôm nay mà ói lên lưng tôi nữa thì ông chết với tôi đấy."

"Biết rùi mà, lần này tui nhớ kỹ luôn."

Chuyện lần trước dù có xin lỗi cả trăm lần cũng không đủ, nên Soo-gyeom ngoan ngoãn đáp lời.

Rồi để không lặp lại sai lầm cũ, cậu bắt đầu uống một cách chậm rãi.Thế nhưng, dù có uống chậm đến đâu thì tửu lượng cũng không thể tăng lên được.

Nỗ lực chỉ là vô ích, Soo-gyeom vốn đã không giỏi uống rượu, chẳng bao lâu sau đã biến thành một chú cún ngoan ngoãn nằm xẹp xuống bàn.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
24


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Nhóc này liệu có gâu gâu nữa không đây...?"

Không ai trả lời ngay câu hỏi của Tae-won.

Hắn đã mong ai đó sẽ phản bác, khẳng định với hắn là không thể nào, nhưng chỉ có im lặng đáp lại.Tae-won nhận ra ý nghĩa của sự im lặng ấy, rồi lẩm bẩm một cách chua chát."

Ra là vậy.

Ẻm đúng là sắp kêu thật rồi.

Anh cứ hy vọng là không cơ."

Người mà câu cảm thán đáng tiếc ấy nhắm đến chính là Soo-gyeom.

Vừa mới nốc rượu hăng say, uống không biết mệt, bây giờ thì chính thức say khướt luôn rồi."

Soo-gyeom à, đây là mấy cái?"

"Hai... không không, ba cái.

À không, là hai cái.

Vì... nó là hai cái."

Cậu giơ hai ngón tay ra, rồi còn tự mình nghiêm túc đưa ra một lời giải thích chẳng ăn nhập gì khiến Tae-won chỉ biết nghĩ thầm một lần nữa: "Đúng là đi luôn rồi."

"Hyung ơi, anh ổn không đó?"

"Hả?

Ừ ừ...

À, không.

Không ổn chút nào!"

"Ồ, không ổn à.

Hyung muốn đi vệ sinh không?"

"Không, không sao đâu."

"Ừ, thì cứ cho là vậy đi."

Lần này đến lượt Han-sol kiểm tra tình hình của Soo-gyeom.Thật đau lòng, nhưng cậu đã say.

Han-sol dù có muốn bao che đến đâu cũng không thể phủ nhận được nữa, cậu say đến mức không thể cứu vãn."

Chuẩn bị đi thôi."

"Dạ."

"Đi lẹ lên, trước khi nhóc này gây họa."

"Vâng."

"Tại sao á?"

Câu hỏi của Tae-won vừa dứt, cả nhóm trừ Soo-gyeom đồng thanh trả lời như thể chỉ chờ có thế.

Riêng Soo-gyeom thì vẫn ngơ ngác không hiểu vì sao mọi người lại phải về."

Tại vì... anh mệt quá, Soo-gyeom à.

Về ngủ một chút nhé."

"Sao lại mệt?"

"Ừ, tại em...

à không, tại cuộc sống này nó vậy đấy."

"Cuộc sống mệt mỏi à?"

Soo-gyeom nghe vậy liền làm mặt như sắp khóc đến nơi.Tae-won ngay lập tức hối hận vì đã buột miệng nói vậy.

Dù biết là Soo-gyeom đang say, hắn vẫn không muốn thấy cậu khóc."

Không không, anh chỉ nói linh tinh thôi.

Cuộc sống không mệt tí nào đâu."

"Em thì mệt lắm...

Mệt kinh khủng luôn."

"...Thật hả?"

Giọng Soo-gyeom bỗng trầm hẳn, hoàn toàn khác với lúc nãy khiến Tae-won khựng lại.Không chỉ mình Tae-won bị chấn động, những thành viên còn lại cũng bắt đầu nhìn Soo-gyeom bằng ánh mắt lo lắng."

Ừ, mệt lắm.

Mệt và... buồn nữa."

"Cái gì khiến em mệt và buồn vậy?"

Gương mặt Tae-won dần trở nên nghiêm túc.

Trước câu hỏi ấy, mắt Soo-gyeom đỏ lên, như sắp khóc đến nơi."

Vì em hối hận..."

"Hối hận chuyện gì cơ?"

"Vì em bị bệnh alpha meo..."

"...Hả?"

"Sao em lại như vậy nhỉ, hả anh?

Giám đốc đã ngăn em rồi mà...

Cả Min-sung hyung cũng bảo đừng làm vậy...

Thế mà em vẫn cứ cố chấp."

Tae-won nghe xong thì chỉ biết nghiêng đầu.

Hắn quay sang Yi-gyeom ra hiệu bằng mắt: Ẻm nói cái gì thế?

Nhưng Yi-gyeom cũng chỉ nhún vai, tỏ vẻ không biết.Không có manh mối gì từ Yi-gyeom, Tae-won lại lia mắt sang Han-sol và Yoo-chan, mấp máy môi: Ẻm nói gì vậy?

Câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu chẳng hiểu gì."

Em không cố ý đâu...

Hay là có nhỉ?

Nhưng cũng không phải do lỡ tay...

Không phải em có ý gì xấu đâu...

Chỉ là... chỉ là em muốn được nam tính..."

Câu cú lộn xộn, nhưng ít ra mạch nói vẫn còn dính với nhau.

Chỉ là nội dung thì hoàn toàn khó hiểu."

Không, hyung à.

Em thực sự chỉ muốn được nam tính thôi...

Dễ thương thì cũng tốt, nhưng... em cũng muốn kiểu, ờ, kiểu... cơ bắp cuồn cuộn... ngực to... như anh vậy á...

Em thích ngực anh lắm mà...

Anh biết không?"

"À... anh hoàn toàn không biết."

"Sao anh lại không biết chứ, em nghía biết bao nhiêu lần rồi!

Sao mà chẳng nhận ra chứ!"

"Ừ, tại anh vô tâm.

Xin lỗi nhé."

Dù đã lên tiếng xin lỗi, Tae-won vẫn cảm thấy khó hiểu.

Rốt cuộc cái này có phải lỗi của hắn không?Nhưng cãi lý với người đang say chỉ tổ nhức đầu.

Nhất là khi Soo-gyeom trông như thật sự đang thấy tổn thương, hắn đành nhận sai cho xong."

Thật mà, hyung...

Em chỉ muốn làm một người đàn ông đúng nghĩa thôi...

Em không ngờ chuyện đó lại tạo ra ảnh hưởng lớn đến vậy đâu.

Thật sự không ngờ luôn."

"Ừ ừ, anh hiểu rồi."

"Cả chuyện đi tắm nắng nữa...

Vì anh quyến rũ lắm...

Da ngăm ngăm ấy... mồ hôi đổ xuống nữa...

Ờm, nhìn mà xem... còn ngực to nữa..."

"Không biết liên quan gì nhưng mà... cảm ơn."

Dù Soo-gyeom vẫn lảm nhảm nói gì đó, Tae-won cũng chỉ biết gật gù phụ họa.

Dù hắn hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.Tae-won vừa đáp qua loa, vừa cố vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc tại sao Soo-gyeom lại nói những lời này."

Thì đó, vì thế nên... râu á... em chỉ muốn để râu thôi...

Em chẳng có tí lông nào hết...

Nhưng mà anh ơi, sao em không mọc lông vậy?"

"...Ở đâu cơ?

À không, xin lỗi.

Anh sai rồi.

Đừng nói.

Làm ơn, đừng nói nữa.

Chỉ cần—""Phía dưới á anh."

Chưa kịp dứt câu 'đừng nói nữa', câu trả lời đã bay thẳng vào tai.Nghe đến đó, Tae-won nhắm tịt mắt lại theo phản xạ, rồi lại lập tức mở ra.

Nhắm mắt thì hình ảnh chỗ 'không có lông' của Soo-gyeom hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.Tae-won hoảng hốt, vội dùng tay quạt bớt nhiệt trên mặt, rồi vô tình ánh mắt va phải các thành viên khác trong nhóm.

Bọn họ cũng đang nhìn tứ tung, không ai biết phải xử lý thế nào."

Em cũng muốn rậm rạp cơ mà..."

"Im đi, Soo-gyeom à."

"Ò."

Soo-gyeom ngoan ngoãn đáp lại lời Tae-won, vẫn cười hồn nhiên như thể không hề biết mình vừa khiến bầu không khí trở nên xấu hổ thế nào.~

"Ựaaaa, đau dạ dày quá...

Ư hơ ơ...

ợ—"Mở mắt ra, Soo-gyeom thở dài như sắp lìa đời, ánh mắt lơ đễnh nhìn trần nhà.Chìm trong cơn say còn sót lại từ hôm trước, cậu cảm thấy như muốn nôn ra ngay lập tức, vội hít thở sâu để kìm lại cảm giác buồn nôn.Không chỉ ký ức ngày hôm qua bay sạch như chưa từng tồn tại, mà dạ dày cũng đang quặn thắt đến mức cậu tưởng mình sắp chết đến nơi."

Cún con, dậy rồi à?"

"...Cún con?"

Soo-gyeom ngỡ mình nghe nhầm lời gọi của Tae-won, nên hỏi lại.

Hắn chỉ khoanh tay, gật gù xác nhận."

Cún nhà mình sủa to ghê."

"...Em?

Anh đang nói em á?"

"Ở đây ngoài anh với em ra thì còn ai nữa?"

"Em mà là cún hả?"

"Không biết lý do nên mới gọi em là cún đấy."

"Cái gì vậy trời..."

Mấy câu hỏi đáp như vòng lặp vô tận khiến Soo-gyeom đành buông xuôi, không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Dù sao thì đầu óc cậu cũng đang quay mòng mòng vì dư âm cơn say, chẳng đủ sức phân tích mấy câu nói lạ đời kia làm gì."

Dậy đi.

Phải ăn gì giải rượu chứ."

"Không dậy nổi đâu."

"Biết vậy nên anh pha sẵn mật ong rồi này."

"Cảm ơn ạ... thật sự cảm ơn... anh là ân nhân cứu mạng của em..."

"Thôi bớt lảm nhảm, uống lẹ đi."

"Vâng ạ."

Bị Tae-won nhắc, Soo-gyeom vội vàng gật đầu, nhận lấy cốc mật ong hắn đưa.Chất lỏng vàng nhạt chảy vào cổ họng, vị ngọt mát lan khắp miệng.

Nhờ sức mạnh thần kỳ của mật ong, những nơron đang bị cắt đoạn như được nối liền lại từng chút một.Uống cạn một hơi, Soo-gyeom khẽ nhấc người dậy với cơ thể đã nhẹ nhõm hơn phần nào.Dĩ nhiên, cậu vẫn chỉ muốn nằm dài ra thêm nữa, nhưng cậu biết rõ lúc vừa tỉnh táo được đôi chút, phải tranh thủ mà hoạt động, nếu không lát nữa lại lăn ra tiếp.Soo-gyeom lần bước vào bếp nhờ Tae-won đỡ dậy.

Trên bàn ăn là tô canh giá đỗ trong vắt, nhìn qua cũng biết là do Yi-gyeom nấu sẵn."

Các thành viên khác đâu rồi ạ?"

"Biết đâu.

Tự dưng biến sạch.

Anh đoán chắc tại không muốn gặp em nên chạy hết rồi."

Soo-gyeom nhìn quanh căn nhà vắng lặng một cách kỳ lạ, vừa hỏi xong đã nhận lại một câu trả lời càng khiến cậu hoang mang hơn."

Hả?

Sao lại ngại gặp em?"

"Có lý do cả đấy."

"Lý do gì?

Hôm qua em cũng nôn nữa à?"

"Không.

Mà nôn còn đỡ đấy."

"Gì cơ, chuyện gì thế ạ?

Sao lại nghiêm trọng vậy?"

"Đừng tò mò.

Thực ra đến anh cũng thấy ngại đây.

Dẫn em tới trước tô canh rồi là anh làm tròn bổn phận rồi nhé, giờ xin phép biến đây."

"Ớ, hyung!

Tae-won hyung!"

Không rõ là nói đùa hay thật, nhưng Tae-won thực sự quay lưng bước ra cửa, để lại Soo-gyeom đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì."

Tae-won hyung...!"

Rầm.Thay cho câu trả lời chỉ là tiếng cửa chính đóng sầm lại.

Soo-gyeom ngồi bất động với cái thìa trên tay, đơ người vì không biết chuyện gì đang xảy ra."

Cha Yi-gyeom!

Cha Yi-gyeom!

Sol à, Han-sol?!

Yoo-chan!

Yoo-chaaan!"

Cậu lần lượt gọi tên ba người còn lại trong nhóm, mong rằng ít nhất còn ai đó ở nhà.

Nhưng tiếng gọi da diết ấy chỉ rơi vào khoảng lặng đến rợn người."

Cái... cái gì vậy... là chuyện gì mới được chứ..."

Tất nhiên, chẳng ai trả lời cho câu hỏi đầy hoang mang của cậu....4 thành viên: cờ rút vô tư quá, phải làm sao đêy ét ô ét
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
25


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Không hiểu sao mấy ngày nay, các thành viên cứ như đang cố tình tránh mặt Soo-gyeom.

Tuy bầu không khí dần trở lại như cũ theo thời gian, nhưng vẫn không hoàn toàn phục hồi, thỉnh thoảng giữa họ lại xuất hiện một sự gượng gạo khó diễn tả.Và mỗi khi như vậy, không hiểu sao ánh mắt của cả bốn người còn lại lại cứ như dừng lại ở phần áo trước ngực của cậu.

Dĩ nhiên, chắc chỉ là cảm giác của cậu thôi.Trong lúc đó, thời gian cứ thế trôi qua vun vút.

Cuối cùng, cũng đến ngày ghi hình show trải nghiệm kinh dị mà Soo-gyeom mong đợi từ lâu.Địa điểm chính là một ngôi nhà hoang nằm giữa núi sâu, và trước khi bắt đầu trải nghiệm chính thức, cả nhóm phải thực hiện phần chơi khởi động bài kiểm tra lòng can đảm.Luật chơi đơn giản: chia nhóm thành ba đội A, B và C, đội nào nhanh nhất lấy được lá cờ ở địa điểm được chỉ định sẽ thắng cuộc.Thứ hạng sẽ quyết định thực đơn bữa ăn khuya, một kiểu sắp đặt quen thuộc của bọn đài truyền hình."

Ơ?

Nhưng tụi em có năm người, mà ba đội thì..."

Tae-won vừa thắc mắc, PD chính lập tức đáp lời."

Một người sẽ phải đi một mình."

"Hở."

"Sao cơ?"

"Một mình á?"

"Trời ơi..."

"Một mình á?

Làm sao mà đi một mình được chứ.

Em chịu, em không làm đâu, không bao giờ!"

Câu trả lời của PD khiến cả nhóm lần lượt thể hiện đủ kiểu phản ứng sốc.Trong kịch bản nhận từ trước, phần này chỉ được ghi sơ sài là 'kiểm tra lòng can đảm → ăn khuya', nên chuyện một người phải đơn độc thực hiện thử thách không ai ngờ tới.Tất nhiên là trừ Soo-gyeom, người mang ký ức từ kiếp trước.Dù vậy, cậu vẫn tỏ vẻ chẳng biết gì, thậm chí còn phản ứng lố nhất trong cả năm người."

Ai bốc trúng chữ cái C thì sẽ phải đi một mình."

Trái với sự bối rối của nhóm, PD chính chỉ nhàn nhạt nói tiếp.

Soo-gyeom trong lòng thì rủa thầm hắn ta không biết bao nhiêu lần, nhưng bên ngoài vẫn chỉ thể hiện vẻ lo lắng."

Em nhát lắm mà..."

Cậu nũng nịu gần như muốn khóc.

Thực ra, trở thành một idol thất bại còn đáng sợ hơn cả ma trăm lần, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn đi thử thách can đảm một mình.Soo-gyeom không phải là kiểu người đặc biệt nhát gan, nhưng cũng chẳng gan dạ gì cho cam.

Nói đúng thì cậu ở mức trung bình.Dĩ nhiên, cái 'trung bình' này là nhận định hoàn toàn mang tính chủ quan của riêng cậu."

Để em đi một mình cũng được."

Khi Soo-gyeom vừa sụt sịt, Yoo-chan lên tiếng bằng giọng bình thản.

Thế là ánh mắt của tất cả thành viên U-PITE lẫn toàn bộ nhân viên quay phim đều đổ dồn về phía hắn.Thật lòng mà nói, Soo-gyeom thấy Yoo-chan nói sẽ thay cậu đi một mình thì cảm động phát khóc.

Nhưng vì thời lượng lên hình, cậu tuyệt đối không thể để hắn làm vậy.Soo-gyeom nhanh chóng tính toán phân cảnh quay, rồi làm ra vẻ như sắp khóc đến nơi."

Không được, Yoo-chan à.

Làm vậy không công bằng đâu.

Bốc thăm đi."

"Không sao đâu, hyung.

Để em đi một mình thôi mà..."

Trời ơi, thằng nhóc này sao không biết điều chứ hở?Soo-gyeom nghiến răng trong lòng khi Yoo-chan lại cố khăng khăng nhận phần về mình.Cậu đâu có muốn làm bài kiểm tra một mình.

Nhưng cũng đâu thể để mất cảnh quay quý giá như thế này.Ngay cả khoảnh khắc ấy đối với Soo-gyeom, thành công của chương trình này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.Kiếp trước, Yoo-chan cũng khăng khăng đòi đi một mình như vậy.

Sau đó, vì không khí quá gượng gạo, cảnh quay rút thăm bị cắt gọn không thương tiếc, cả phần kiểm tra can đảm trước đó cũng bay luôn.Chỗ bị cắt đó được thay thế bằng phân cảnh khám phá nhà hoang kéo dài lê thê, kết quả là tập phát sóng nhàm chán hơn hẳn.Cuối cùng, U-PITE không giành được suất cố định.

Giấc mơ được tham gia show dài tập cũng tan theo mây khói.Cậu không thể lặp lại vết xe đổ đó ở kiếp này.

Tuyệt đối không.Soo-gyeom siết chặt quyết tâm, nghiến răng mà không ai hay biết."

Không được.

Nếu em đi một mình, tụi anh còn mặt mũi gì nữa."

"Đúng đó, Yoo-chan.

Vậy là không ổn rồi."

Han-sol cũng phụ họa theo lời cậu.

Xem ra hắn cũng không muốn Yoo-chan phải đi một mình.Yoo-chan há miệng định nói gì đó, nhưng Soo-gyeom nhanh hơn."

Vậy để anh rút trước nha!"

Không để Yoo-chan kịp cãi lại, Soo-gyeom nhanh tay thò vào chiếc hộp rút thăm mà tổ sản xuất đã chuẩn bị.

Bên trong là những quả bóng bàn nhỏ lăn lóc.Cậu vừa nhắm mắt vừa cầu trời khấn phật, miễn không phải bốc trúng vai đi một mình là được, rồi rút đại một quả."

Tui chưa nhìn đâu, chưa nhìn đâu!

Mọi người rút hết đi đã!"

Để tạo thêm chút kịch tính, Soo-gyeom cố tình không xem bóng ngay, đợi các thành viên còn lại cũng rút xong rồi mới cùng mở.May sao mấy người kia cũng học theo cậu, mỗi người nắm chặt quả bóng mình bốc được, chưa ai mở ra xem."

Rồi, tụi mình đếm một, hai, ba rồi cùng đưa ra trước máy quay nha."

"Ok."

"Ừ, làm vậy đi."

"Được."

"Vâng."

Lần lượt từng người đáp lại, Yoo-chan cũng buộc phải gật đầu.Cả năm đứng thành hàng, mỗi người cầm một quả bóng trên tay, đối mặt với ống kính máy quay.

Không khí căng thẳng bao trùm quanh họ."

Một."

"Hai."

"Ba."

Từ tiếng đếm 'một' của Soo-gyeom, cả nhóm đồng thanh tiếp lời.

Khi tiếng 'ba' vang lên, cả năm người đồng loạt giơ tay về phía máy quay, hé lộ quả bóng mình bốc được."

Ra sao rồi?

Ồ ồ, đỉnh quá!

Mình được A!"

Soo-gyeom vội giơ quả bóng bàn có in chữ cái lên để máy quay ghi lại, sau đó mới nhanh chóng kiểm tra quả bóng của mình.

May mắn thay, trên bóng là chữ cái A được in to rõ ràng.Cậu mừng rỡ đến mức gần như nhảy cẫng lên.Thành thật mà nói thì cậu sợ thật sự.

Không phải kiểu sợ vừa vừa mà là sợ phát khiếp, sợ tới nỗi muốn bỏ chạy luôn.Nếu lỡ bốc trúng chữ C thì chắc cậu đã bất chấp tất cả mà tuyên bố bỏ cuộc, mặc kệ có được chọn làm thành viên cố định hay không."

Anh là A hở?

Em cũng được A đó!"

"Quáo, thật hả?

Sol à, em là A luôn?

Vậy em phải bảo vệ anh đó."

Nghe Han-sol nói, Soo-gyeom liền líu lo đứng sát lại bên cạnh hắn.

Câu thoại đúng chuẩn nhân vật yếu đuối trong sáng, hay sợ hãi mà cậu phải thể hiện."

Ồ, anh là B."

"Em cũng là B ạ."

Nghe Tae-won nói xong, Yoo-chan cũng lên tiếng.

Vì cả hai đều bốc được B, nên khỏi cần xác nhận thêm, đương nhiên người còn lại – Yi-gyeom – là người trúng C và sẽ phải thực hiện bài kiểm tra can đảm một mình."

Cha Yi-gyeom, đi một mình thật hả?

Trời ơi, tội nghiệp 'Yi-gyeom của tụi mình'..."

Soo-gyeom hướng mắt về phía máy quay rồi diễn vai người anh xúc động.

Thực ra thì Yi-gyeom có đi một mình hay không cũng chẳng khiến cậu lo lắng gì cho cam.Nhưng chỉ cần buông ra một câu kiểu 'Yi-gyeom của tụi mình' thôi là fan thế nào cũng phát cuồng.Sau khi thả nhẹ một chiếc thính với cho fan cặp Gyeom-gyeom húp, Soo-gyeom lại nhanh chóng quay về dính sát bên Han-sol.

Tất cả đều là hành động có chủ đích cho máy quay."

OK, tạm dừng ở đây chút nhé."

Nghe lời nhắc của PD chính, Soo-gyeom lặng lẽ tách khỏi Han-sol.

Dù sao cũng không cần phải quá thân thiết khi máy quay đã ngừng hoạt động."

Yi-gyeom, thật sự ổn chứ?"

"Vâng, em ổn mà."

Yi-gyeom đáp lại câu hỏi của Tae-won bằng giọng thản nhiên.

Soo-gyeom nhìn thái độ điềm nhiên ấy mà chỉ biết le lưỡi.

Quả nhiên không phải người cần lo lắng."

Người cần lo nhất là ổng chứ gì."

"Chuẩn luôn, tui cũng lo cho mình đây."

Nhận ra Yi-gyeom đang dùng đầu hất nhẹ về phía mình, Soo-gyeom liền phụ họa.

Nghe vậy, Tae-won cũng thở dài thườn thượt."

Soo-gyeom à... làm sao bây giờ.

Nhỡ đâu ngất xỉu thì..."

"Thôi nói mấy chuyện rùng rợn đi hyung.

Nói bậy là vận vào miệng đó."

Cậu cằn nhằn đáp lại.

Đã đủ sợ rồi, mấy câu dọa dẫm xung quanh chỉ khiến nỗi sợ tăng gấp đôi.Ở kiếp trước, Soo-gyeom suýt nữa ngất thật.

Cậu phải nhắm mắt lết đi, mỗi lần nghe tiếng động nhỏ là hoảng loạn nhảy dựng, chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ nổi đường đi lối lại ra sao nữa."

Hyung, thật sự ổn chứ?"

"Chắc không ổn lắm đâu... nhưng mà có Sol lo rồi.

Anh đặt hết niềm tin vào em đó, Sol à!"

Nghe Yoo-chan lo lắng hỏi han, Soo-gyeom liền kéo Han-sol ra làm bình phong.Thực tế thì, người duy nhất cậu có thể trông cậy là Han-sol.

May mà hắn không phải kiểu người dễ bị dọa, nên chỉ cần bám sát hắn thì ít nhất cậu còn cảm thấy yên tâm hơn một chút."

U-PITE, chuẩn bị nhé!"

Nghe PD trẻ tuổi gọi, cả nhóm U-PITE nhanh chóng kết thúc giờ nghỉ ngắn ngủi và quay lại trước ống kính máy quay.Soo-gyeom chớp chớp mắt dễ thương, rồi dùng hai tay vỗ mạnh cái slate mở đầu cảnh quay.Buổi ghi hình chính thức bắt đầu."

Team A, bắt đầu di chuyển!"

"Bọn em sẽ lập kỷ lục thời gian nhanh nhất cho coi!"

Soo-gyeom cố ý nói thật sôi nổi trước ống kính để át đi nỗi sợ trong lòng.

Han-sol cũng mỉm cười rạng rỡ, giơ tay tạo dáng chữ V trước máy quay.Bài kiểm tra can đảm lần này không có lấy một VJ* đi kèm.

Dĩ nhiên cũng chẳng có ánh sáng hay thiết bị chiếu sáng gì cả.Khi đứng trước con đường đen kịt không thấy điểm cuối, Soo-gyeom vô thức nuốt khan một ngụm."

Hyung ơi, mình đi thôi."

"Ừ...

ừm..."

Cậu run run đáp lại lời Han-sol rồi lén nắm lấy tay hắn.

Tới nước này thì ngay cả cậu cũng không biết mình đang thật sự sợ hay chỉ là đang diễn nữa.Soo-gyeom lặng lẽ bước theo Han-sol, người đã bắt đầu tiến lên trước.Không khí ban đêm trên núi lạnh buốt.

Gió thổi phảng phất khiến người cậu nổi cả da gà.

Dù cố lục lại ký ức kiếp trước để chuẩn bị tinh thần, nhưng toàn bộ chỉ còn là cảm giác sợ hãi tột độ, chẳng có chút gì hữu ích.Rồi đúng lúc đó—
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
26


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Áaaa!"

Nghe tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây, Soo-gyeom hoảng hốt hét lên rồi loạng choạng lùi lại.

May mà Han-sol đang đứng cạnh đã nhanh tay đỡ lấy cậu, nên cậu mới không ngã sõng soài xuống đất."

Cái gì vậy?!

Cái gì thế?!

Vừa rồi là cái gì?!"

"Là chim đó, hyung."

"Chim...?"

"Ừa, chim thôi."

"À... chim..."

Cảm giác xấu hổ lập tức tràn tới.

Soo-gyeom húng hắng ho mấy tiếng để chữa ngượng, và Han-sol chỉ đứng bên cạnh cười phá lên không kiêng nể.

Cậu bực bội đập một cái lên lưng hắn, rồi lặng lẽ sải bước đi trước."

Đường nào mới đúng thế?"

Không lâu sau, cả hai đứng trước một ngã rẽ tối om giữa rừng rậm.

Soo-gyeom dừng lại, ngó quanh.Không có lấy một nhân viên nào để hỏi.

Thậm chí còn chẳng có VJ đi theo.

Tất cả những gì họ có chỉ là cái camera hành động gắn trước ngực.

Không biết phải đi hướng nào, cậu bắt đầu thấy rối."

Để em gọi bộ đàm thử nha?"

"Ơ-ơ, thôi để anh gọi cho."

Soo-gyeom vội lên tiếng khi Han-sol đề nghị.

Cậu nhanh tay lấy bộ đàm ra."

Chào ạ!

Em là Song Soo-gyeom bên đội A.

Bọn em gặp một ngã rẽ, giờ nên đi hướng nào thế?"

Cậu lên tiếng với giọng hồ hởi.

Nghe vậy, Han-sol bật cười khúc khích bên cạnh.

Soo-gyeom lườm hắn một cái sắc như dao.— Đi bên trái nhé.Một giọng nữ yếu ớt phát ra từ tai nghe kết nối với bộ đàm.

Nếu không chú ý kỹ, hẳn cậu đã không nghe rõ được gì.

Có lẽ vì đang ở trên núi nên tín hiệu bộ đàm cũng chẳng ổn định.Soo-gyeom cảm thấy thật tự hào khi mình vẫn nghe ra được chỉ dẫn dù tim đang đập loạn cả lên.

Cậu khẽ xoay người về phía bên trái."

Ơ, đi trái hả?"

"Ừm.

Anh vừa nghe hướng dẫn xong."

"Thật á?

Em chả nghe gì luôn.

Chắc do trên núi nên sóng yếu..."

Nghe Han-sol thắc mắc, Soo-gyeom chỉ tai nghe của mình.

Han-sol dù hơi nghi ngờ nhưng cũng đành gật đầu rồi đi trước về bên trái."

Này, đợi với chứ!"

"Rồi rồi~"Han-sol mới đi được vài bước mà Soo-gyeom đã hốt hoảng vội vàng bám lấy vạt áo hắn.

Giống như một con ve bám dính vào thân cây, cậu dính chặt vào tấm lưng rộng của Han-sol, cố trấn an trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.Nhưng càng đi, đường càng trở nên gập ghềnh hơn.

Biết là đang quay chương trình trải nghiệm kinh dị, nhưng dẫn người ta đi qua con đường núi thế này trong đêm tối đen như mực, đến trăng còn không có, thì đúng là quá đáng thật rồi.Cậu muốn chửi một câu với mấy người đài truyền hình, nhưng đã là người nuôi ước mơ làm nghệ sĩ chuyên nghiệp thì không thể để lộ thái độ bất mãn ra mặt.

Soo-gyeom cố nén tiếng thở dốc, nặng nề bước đi trên con đường ngày một khắc nghiệt."

Anh à, chỗ này thật sự đúng không đó?"

"Ừm... lúc nãy người ta bảo rẽ trái mà..."

Tới mức Han-sol cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, hắn lên tiếng với giọng lưỡng lự.

Câu hỏi đó khiến Soo-gyeom cũng mất hết tự tin, đành lí nhí đáp lại."

Chắc anh nghe đúng thì đúng thôi..."

"N-này, để em đi trước nhé?"

"Thật hả?"

"Ơ... hở?"

Cậu hỏi chỉ để giữ phép lịch sự, nào ngờ Han-sol lại đồng ý một cách đầy háo hức.

Soo-gyeom ngớ người vì câu trả lời ngoài dự đoán, bật thốt."

Gì cơ?"

Han-sol cúi gập người, cười sảng khoái như được mùa."

Ahahahaha!"

"Cười gì vậy hả?"

"Đùa đó.

Làm sao em để anh đi trước được chứ.

Nghe anh nói nghiêm túc quá nên em thử trêu chút thôi.

Không sao đâu, để em đi trước."

"Cái đồ...

Ai lại đem mấy chuyện thế này ra đùa!

Tránh ra, anh đi trước cũng được!"

"Trời ơi, thôi được rồi~ Anh cứ đi sau đi, em dẫn đường.

Cứ thế này chắc em chết vì cưng mất thôi."

Nghe câu đó, mặt Soo-gyeom đỏ bừng vì ngượng.

Thằng em này dám nói cậu 'dễ thương chết được', lỡ như bị phát hiện đang sợ muốn xỉu thì biết giấu mặt vào đâu."

Đứa nhóc này... nói cái kiểu 'cưng chết được' với anh là sao hả?!"

Cậu lúng túng hét lên để lấp liếm, rồi đẩy Han-sol ra mà rảo bước đi trước.

Cậu chỉ mong nhanh chóng kết thúc cái tình huống xấu hổ này cho xong.Dựa vào ánh đèn flash yếu ớt, cậu cố gắng lần mò bước trong màn đêm mịt mù."

Hyung!"

Tiếng Han-sol gọi gấp gáp vang lên phía sau, ngay sau đó là một lực kéo mạnh khiến Soo-gyeom bị giật lùi lại.

Han-sol từ phía sau lao tới, ôm chặt lấy cậu."

Gì á...?"

Cậu hoảng hốt hỏi lại, nhưng lập tức hiểu lý do hắn làm vậy.Trước mắt cậu, con đường mòn vừa đi qua đột ngột cắt ngang bởi một vách đá dựng đứng.

Nếu Han-sol chậm chỉ một giây thôi, chắc cậu đã rơi thẳng xuống vực rồi.Nghĩ đến chuyện vừa suýt chút nữa mất mạng, sống lưng cậu lạnh toát, tim thì đập như muốn nổ tung."

Anh ổn chứ...?"

"Ừ...

ừm..."

Thật ra thì, cậu chẳng ổn chút nào cả.

Hai chân tê dại, hơi thở như bị bóp nghẹt.Cậu không tài nào hiểu nổi vì sao nhân viên vừa liên lạc qua bộ đàm lại chỉ đường nguy hiểm thế này cho mình."

Để em thử gọi lại xem.

Trước tiên mình ra khỏi đây đã."

Han-sol đưa tay ra trước mặt Soo-gyeom.

Cậu nắm lấy tay hắn bằng bàn tay run rẩy.

Có vẻ Han-sol cũng bị dọa không ít, bàn tay hắn lạnh toát.

Cả hai nắm chặt tay nhau quay lại theo đường cũ."

Em là Han-sol, đội A.

Đường bị chặn mất rồi.

Bọn em nên đi hướng nào?"

Cách vách đá một đoạn, Han-sol gọi bộ đàm rồi im lặng lắng nghe.

Hắn nghiêng đầu vẻ khó hiểu, sau đó quay sang nhìn cậu."

Hyung, anh có nghe em nói không?"

"Ừ, anh nghe thấy."

"Nhưng bên kia lại không trả lời.

Chắc họ không nhận được.

Chắc tụi mình đi xa quá rồi.

Mình quay lại đi."

"Ừ, được rồi."

Vẫn còn chưa hoàn hồn, Soo-gyeom vừa thở phào vừa siết tay Han-sol đi về phía trước.

Chính lúc đó, tai nghe gắn trong tai cậu bất chợt rè rè...— Sao quay lại?

Sao quay lại?

Sao quay lại?

Phải đi tiếp chứ!

Sao quay lại?

Sao quay lại?

Phải đi tiếp!

Sao quay lại?

Sao quay lại?...

Phải đi tiếp mới đúng!

Phải đi tiếp!

Sao quay lại?

Sao quay lại?...

Tiếc quá.

Sao quay lại?..."

Aaaah!"

Cậu hét lên thất thanh rồi giật tai nghe vứt phăng ra.

Han-sol hoảng hốt khi thấy Soo-gyeom run bần bật vì sợ, vội vàng giữ lấy vai cậu."

Hyung, sao vậy?"

"V-vừa rồi, trong bộ đàm...

Sol à, em không nghe gì à?"

Soo-gyeom định kể lại những gì vừa nghe thấy nhưng dừng lại khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Han-sol.Nếu như bộ đàm được kết nối với tất cả mọi người, thì những gì cậu nghe lẽ ra Han-sol cũng phải nghe được.

Nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì bất thường.Lúc này cậu mới hiểu ra, cả lần trước, khi nghe giọng một người phụ nữ bảo rẽ trái, cũng chỉ mình cậu nghe thấy.

Đó cũng là tiếng của ma.Hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đôi chân Soo-gyeom bủn rủn, cậu ngồi thụp xuống đất."

Hyung!"

"Sol à..."

"Dạ, anh ổn chứ?

Sao vậy?

Trong bộ đàm có tiếng gì kỳ lạ hả?"

Nghe câu hỏi đó, nước mắt cậu bất ngờ trào ra.

Cậu không kìm được mà ôm chặt lấy Han-sol đang ngồi xuống đối diện mình."

Hyung...?"

"Huhuhu...

Sol à, anh sợ quá..."

Soo-gyeom chẳng còn tâm trí nghĩ đến sĩ diện, bật khóc nức nở.

Bao nhiêu quyết tâm trong lòng, rằng lần này nhất định sẽ gây ấn tượng trong chương trình thử nghiệm để giành suất thành viên cố định cho chương trình chính thức, tất cả phút chốc đổ sụp.'Bây giờ sợ muốn chết rồi, còn quan tâm quái gì đến chuyện cố định hay không!'Nghĩ vậy, cậu vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của Han-sol.Han-sol nhẹ nhàng xoa đầu Soo-gyeom như vuốt lưng mèo con, tay kia vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.Cứ thế một lúc lâu trôi qua, cuối cùng Soo-gyeom cũng dần bình tĩnh lại, nước mắt cũng ngừng rơi.

Nhưng vẫn còn một vấn đề nan giải."

Sụt sịt...

Sol à."

"Dạ, anh nói đi."

"Cõng anh một chút... chân anh hết đứng nổi rồi."

Soo-gyeom lúng búng nói nhỏ, có lẽ vì xấu hổ.Bị em trai cõng đi đúng là mất mặt vô cùng, nhưng biết sao được.

Cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, mà chân thì mềm nhũn chẳng nghe lời."

Hahaha, được chứ.

Lên đi."

"Đừng có cười."

"Rồi rồi, em không cười."

"Đã bảo đừng cười rồi mà!"

"Không cười, thật mà."

Dù cậu lườm nguýt như muốn thiêu đốt, Han-sol vẫn phì cười khe khẽ.

Dẫu thế, Soo-gyeom vẫn lặng lẽ tựa vào lưng hắn.Han-sol chẳng có vẻ gì là vất vả, nhẹ nhàng cõng cậu đứng dậy rồi tiếp tục đi trên con đường núi gồ ghề."

Không nặng à?"

"Không hề.

Nhẹ đến mức thấy tội luôn."

"Chẹp...

Anh nhẹ thì mắc mớ gì em thấy tội?

Bộ thích anh hay gì?"

Nghe câu đó, Han-sol khựng bước.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
27


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Sao, sao vậy hả, Sol à?"

Trước hành động đột ngột của hắn, Soo-gyeom mở to mắt như thỏ, nhìn chằm chằm vào sau gáy của Han-sol.

Vì không thể thấy rõ biểu cảm của hắn từ phía sau nên cậu hoàn toàn không đoán được lý do vì sao hắn lại như thế.Khi Soo-gyeom còn đang bối rối, Han-sol đã lại bắt đầu bước tiếp về phía trước."

Vậy đối phương là anh thì không được thích?"

Han-sol vừa đáp lại.

Giọng hắn ấm áp đến lạ thường, như thể đang rạch ngang màn đêm lạnh lẽo.Nghe đến đó, Soo-gyeom mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù vẫn không thấy được gương mặt của Han-sol vì đang nằm trên lưng hắn, cậu vẫn cảm thấy tiếc vì không thể biết rõ vẻ mặt khi nói câu ấy."

Này, Sol à."

"Ừm.

Gì đấy ạ."

"Chẳng phải bọn mình đang đội sổ à?"

"Giờ chuyện đó quan trọng sao?"

"Sao lại không quan trọng?

Lỡ bị cắt sóng hết thì sao?"

Dù bị Han-sol trách nhẹ, Soo-gyeom vẫn không chịu nhượng bộ.

Mặc dù ban nãy suýt chút nữa gặp chuyện lớn do mấy trò ma quái thật sự, nhưng cậu vẫn lo nhất là liệu phân cảnh của mình có bị cắt hết không.Mà nghĩ lại thì, cũng nhờ lo được mấy chuyện đó mà có thể thấy cậu đã bình tĩnh trở lại phần nào sau cú sốc vừa rồi."

Chỉ cần hyung không bị thương là được rồi."

"Nghe mấy lời đó thì anh lại thấy mình như đồ khốn nạn ấy."

"Nói gì kỳ vậy."

"Thật là, Jung Han-sol à.

Biết nói mấy lời dễ nghe ghê."

Vừa nói, Soo-gyeom vừa mỉm cười hài lòng, xoa nhẹ đỉnh đầu đáng yêu của Han-sol.Han-sol gắt nhẹ, bảo đừng làm thế, nhưng vì tóc hắn mềm tơi do uốn nhẹ nên cảm giác khi chạm vào thật thích, khiến Soo-gyeom cứ muốn rờ mãi."

Em bảo đừng làm thế rồi mà."

"Nhưng tay cứ tự động với lên ấy.

Gây nghiện thật."

"Đầu ai lại có tính gây nghiện chứ?"

"Đấy, em cũng thấy vậy đúng không."

Han-sol như cạn lời, còn Soo-gyeom thì khúc khích cười rồi cuối cùng cũng rút tay về.Thật ra cậu còn muốn rờ thêm một chút nữa, nhưng nghĩ đến chuyện Han-sol đã phải cõng mình đi suốt, nếu còn tiếp tục sẽ làm hắn mệt hơn nên cậu đành thôi."

Kìa kìa!

Có ánh sáng đằng kia!

Thả anh xuống đi!"

Soo-gyeom trông thấy ánh đèn cùng bóng dáng của mấy người trong đoàn từ xa liền vui mừng nhảy phắt khỏi lưng Han-sol.May mắn là giờ cậu đã có thể đứng vững, khác hẳn lúc nãy khi còn không thể tự bước nổi.

Nhưng cậu vẫn nhớ lại lúc nghe thấy giọng ma nữ qua bộ đàm nên cố tình bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhất có thể rồi dán sát vào người Han-sol.Han-sol chẳng hiểu tại sao cậu lại như vậy.

Rõ ràng khi nãy trông Soo-gyeom vẫn ổn, thế mà bỗng nhiên lại thay đổi thái độ.

Hắn chỉ có thể nghĩ rằng cậu vẫn còn sợ nên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, siết chặt."

Kìa!

Hai người kia về rồi!"

"Soo-gyeom, Han-sol!

Hai cậu không sao chứ?"

"Sao không trả lời bộ đàm vậy?

Làm bọn tôi tưởng có chuyện gì xảy ra rồi đấy."

Đúng lúc đó, đám staff cũng vừa nhận ra cả hai.

Từ PD nhỏ tuổi nhất đến biên kịch và cả PD chính đều chạy tới."

Soo-gyeom, có chuyện gì vậy?

Trông cậu không ổn lắm đâu."

Có vẻ màn diễn của Soo-gyeom đã thành công khi khiến biên kịch chính lo lắng nhìn cậu chăm chú.

Soo-gyeom liền mím chặt môi dưới như sắp khóc, lắc đầu quầy quậy."

Em suýt chết rồi đó!"

"Hả?!"

Biên kịch chính giật mình trước giọng run rẩy như sắp khóc của cậu, vội hỏi lại.

Nhưng trước khi cậu kịp trả lời tiếp, Tae-won, Yi-gyeom và Yoo-chan đã vội vã chạy tới."

Cái gì?

Soo-gyeom!

Em bị gì vậy?"

"Này, Song Soo-gyeom!

Ông ổn chứ?"

"Hyung, anh không sao chứ?

Có chuyện gì vậy?"

Trước sự lo lắng của các thành viên, Soo-gyeom càng ra vẻ đáng thương hơn.

Cậu cụp mắt xuống, lông mày nhíu lại thành hình số tám, khóe mắt ngân ngấn nước như sắp khóc, cả môi dưới cũng run rẩy."

Lúc thấy ngã ba, em gọi bộ đàm thì có một người phụ nữ bảo đi lối bên trái..."

"Ngã ba hả...?

Khoan đã, lối bên trái?!"

Biên kịch chính thoáng lặng đi như đang suy nghĩ, rồi bỗng trợn tròn mắt.

Soo-gyeom, mắt vẫn ướt rượt, gật đầu lia lịa."

Vâng, bên trái..."

"Không thể nào!

Đó đâu phải đường mà bọn tôi sắp xếp!

Có nhầm không vậy?

Bên này tụi tôi có nghe được bộ đàm gì đâu.

Ngược lại, vì mãi không thấy tin tức gì nên còn gọi thử mấy lần xem có ổn không cơ mà."

Cậu đã biết rõ chuyện bị dụ đi đường trái là trò của ma.

Khi đó, cậu cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó rất sai trái.

Nhưng khi nghe biên kịch chính kể lại rõ ngọn ngành, sống lưng cậu lạnh toát.Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy rùng mình.

Một bên thì nói có liên lạc qua bộ đàm và còn nghe thấy cả phản hồi, còn bên kia thì bảo hoàn toàn không nhận được gì cả."

Thật đó.

Em nghe bảo đi bên trái nên em đi theo luôn..."

"Trời đất!

Em có sao không?

Đường đó chỉ là đường núi thôi, tối om không thấy gì, sao em dám đi vậy?"

"Là vực thẳm đấy ạ..."

"Gì cơ?!"

"Cái gì?"

Trước lời của Soo-gyeom, không chỉ biên kịch chính mà cả những thành viên đang đứng phía sau cũng hoảng hốt hỏi lại.Soo-gyeom vẫn rùng mình khi nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu đưa tay dụi cánh tay mình mấy lần như thể muốn xua đi cảm giác rợn người."

Đúng vậy ạ.

Là vực thẳm thật.

Em không nghe thấy bộ đàm, nhưng hyung bảo nghe thấy tiếng nói đi về phía trái, thế là bọn em rẽ vào con đường mòn bên trái.

Đi một lúc thì trước mặt hiện ra một vách đá.

Em đã kéo hyung lại ngay trước khi ngã xuống.

Chỉ cần chậm một chút thôi là đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Han-sol im lặng nãy giờ, lên tiếng bổ sung.So với Soo-gyeom, Han-sol vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh hơn phần nào, nên khi hắn lên tiếng, biên kịch chính liền thét lên một tiếng the thé rồi bịt chặt miệng mình bằng cả hai tay.

Các thành viên còn lại cũng đứng đơ tại chỗ, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn."

Chuyện đó vẫn chưa phải là hết đâu ạ..."

Khi Soo-gyeom nói tiếp, sắc mặt biên kịch chính lập tức tái nhợt.

Không chỉ mình cô mà các nhân viên khác cũng im lặng lắng nghe lời cậu."

Sau khi may mắn tránh khỏi vực thẳm và quay lại đường cũ, tự nhiên bộ đàm phát ra tiếng lạ."

"...Tiếng gì cơ?"

"Đúng rồi, hyung nói là có tiếng mà.

Rốt cuộc anh đã nghe thấy gì vậy?"

Biên kịch chính hỏi với giọng run run, còn Han-sol cũng thúc giục với vẻ tò mò.Soo-gyeom vẫn chưa kể rõ chuyện đã nghe thấy giọng ma lúc quay về cho Han-sol.

Khi đó cậu chỉ nói mơ hồ là nghe được âm thanh kỳ lạ.Một phần vì thấy không yên tâm khi nói ra chuyện đó ngay gần nơi xảy ra sự việc, phần khác là vì nghĩ sớm muộn gì cũng phải kể lại cho mọi người, nên thà kể luôn một lần cho đỡ sợ còn hơn."

'Sao lại quay về?

Phải đi tiếp chứ.

Phí quá.' Câu đó cứ lặp đi lặp lại, hàng chục lần."

"Trời ơi!"

"Ááá!"

"Ghê quá!"

"Thật á?

Thật sự nghe thấy vậy á?"

"Điên thật, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Nổi hết da gà rồi..."

Câu nói của Soo-gyeom khiến những tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi.Đó là một vực thẳm sâu hun hút.

Nếu bước thêm vài bước nữa thì có lẽ đã rơi xuống và mất mạng rồi.

Linh hồn kia dường như biết rõ điều đó, thế nên mới tiếc rẻ và bảo cậu nên đi tiếp.

Nó chắc chắn định kéo cậu đi theo.Ai nấy có mặt ở đó đều hiểu rõ điều này.

Chính vì thế mà họ cứ đứng chết trân tại chỗ, bị cảm giác lạnh gáy và nỗi sợ bao trùm."

May mà hyung quay lại được bình an..."

Yoo-chan nắm lấy tay Soo-gyeom.

Không ngờ người chủ động cầm tay lại là Yoo-chan, cậu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên, khẽ nghiêng đầu tựa vào người hắn.

Yoo-chan ôm lấy Soo-gyeom, vỗ nhẹ lưng cậu như để an ủi."

Anh sợ chết đi được, Yoo-chan à."

Lời nói đó vừa là thật lòng, vừa là một cách để cậu cân nhắc đến máy quay đang ghi hình.Chưa rõ phân đoạn này có được lên sóng hay không.

Dù về khía cạnh kinh dị thì đây là một nội dung dễ thu hút sự chú ý, nhưng nhìn ở hướng khác thì lại là một sự cố suýt gây nguy hiểm đến tính mạng của dàn cast.

Nếu không khéo, tổ sản xuất có thể bị chỉ trích vì để các thành viên thực hiện thử thách lòng gan dạ mà không có nhân viên đi cùng.Hơn nữa, những chương trình lấy chủ đề kinh dị luôn thu hút ánh nhìn nghi ngờ và lời bàn ra tán vào.

Nếu cảnh này được phát sóng nguyên vẹn, chắc chắn sẽ có người cho rằng đó chỉ là kịch bản dựng sẵn.Cá nhân Soo-gyeom thì mong đội ngũ sản xuất dũng cảm chịu đựng mọi chỉ trích để phát sóng phần này.

Bởi nếu được lên sóng, đây chắc chắn sẽ là một sự kiện gây bão.Tất nhiên nếu bị nói là diễn thì cậu sẽ thấy cực kỳ oan ức."

Liệu có thể phát sóng được phần này không ạ?"

Soo-gyeom khẽ hỏi, đồng thời liếc mắt dò xét phản ứng của đội ngũ sản xuất.Không ai trong tổ chế tác dám trả lời ngay lập tức.

Có vẻ họ cũng đang đắn đo suy nghĩ về hậu quả nếu đưa cảnh này lên truyền hình.Soo-gyeom nhanh chóng động não.

Làm sao để đưa ra một đề xuất khiến mọi người đều hài lòng?Sau một hồi suy nghĩ, cậu lên tiếng đầy thận trọng."

Nếu thấy khó để phát sóng chính thức... thì mình làm thành clip YouTube, rồi đăng riêng có được không ạ...?"

"Ý kiến đó cũng hay đấy."

Một trong các biên kịch đồng tình với đề xuất của Soo-gyeom.

Như chờ sẵn tín hiệu, các thành viên trong tổ sản xuất liền tụ lại, bắt đầu bàn bạc.
 
Back
Top Bottom