- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
18
18
Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Giờ chỉ còn một người cuối cùng.Soo-gyeom nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu.Sau khi hóa giải hiểu lầm với Yoo-chan, cậu được hắn cho biết rằng Yi-gyeom đang ở trong phòng tập.Nhờ vậy mà giữa thời tiết khắc nghiệt -17 độ, cậu phải lật đật chạy đến phòng tập.Dù đã hai lần giải thích với Han-sol và Yoo-chan, lẽ ra phải quen với chuyện này rồi, nhưng do nội dung hiểu lầm quá mức ngượng ngùng nên lần nào cũng khiến cậu lúng túng chẳng khác gì ban đầu.Soo-gyeom thở dài một hơi thật dài, rồi từ từ mở cửa bước vào."
Cha Yi-gyeom ưi, đang ngủ à?"
Cậu tiến lại gần Yi-gyeom đang nằm dang tay dang chân giữa phòng tập.Hắn vẫn nhắm mắt không đáp, Soo-gyeom lặng lẽ tiến lại, ngồi xổm xuống bên cạnh.
Vì đang mặc chiếc áo phao dày cộm, trông cậu chẳng khác nào một quả bóng khổng lồ, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể lăn đùng ra."
Này, sao không ngủ ở ký túc mà lại ngủ ở đây?
Lạnh chết đi được."
Yi-gyeom vẫn im lặng.Dưới sàn chẳng lót gì, mà người thì chỉ mặc quần thể thao cùng chiếc áo thun mỏng dính, khiến Soo-gyeom không thể không buột miệng lẩm bẩm đầy lo lắng.Cậu rút tay ra khỏi ống tay áo đang che kín rồi khẽ chạm xuống sàn.
Hơi lạnh từ nền nhà truyền vào khiến trán cậu khẽ nhíu lại."
Nằm kiểu đó lưng không đau à..."
Trời thì lạnh, sàn thì cứng, lại không có lấy một cái gối, nằm ngủ như vậy bảo sao cậu không lo lưng hắn bị ảnh hưởng.Sống bằng cái thân mà lại chẳng biết giữ gìn gì cả.Soo-gyeom khẽ tặc lưỡi trong lòng, nghĩ bụng chắc phải lấy áo phao đắp cho hắn mới được.Khi cậu đang cử động mấy ngón tay thò ra khỏi tay áo để lần tìm khóa kéo—"Sao đến đây?"
"Á á, giật mình chết mất!"
Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến Soo-gyeom suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Vì mặc áo phao to sụ nên cử động đã khó, lại còn ngồi xổm nên mất thăng bằng là chuyện dễ hiểu.Cậu vung tay loạng choạng để giữ thăng bằng, rồi trừng mắt nhìn Yi-gyeom đầy oán trách."
Tui suýt chút nữa ngã vì ông đấy!"
"Sao lại tại tôi?
Ông mặc như người tuyết, tròn lẳn một cục thế cơ mà."
"Gì cơ?
Người tuyết?
Tròn lẳn?
Ông nói kiểu gì đấy?
Mà rõ ràng tỉnh rồi còn giả vờ ngủ làm gì?"
"Ông gọi là tôi phải trả lời à?"
Câu đáp cụt lủn của Yi-gyeom khiến mắt Soo-gyeom nheo lại.
Không phải cứ gọi là phải trả lời ngay, nhưng ít nhất cũng phải phản ứng lại với lời người ta chứ?Nghe mà không phản ứng gì thì chẳng khác nào phớt lờ cả."
Không cần đáp lại liền, nhưng giả vờ không nghe là sao?"
"Đây này, sao không."
"Quào, Cha Yi-gyeom thật sự trẻ con quá mức luôn."
"Ờ, không biết à?
Tôi vốn thế đấy."
Câu trả lời vừa ngây ngô vừa cố tình khiến người ta muốn cạn lời, Soo-gyeom chỉ biết lắc đầu.
Dù sao thì cậu cũng đoán được lý do tại sao hắn lại hành xử ấu trĩ như vậy, nên thay vì nổi giận, cậu chỉ thở dài."
Chuyện hồi sáng lúc ăn sáng, ông hiểu nhầm rồi."
"Ông nói gì tôi chẳng hiểu gì hết."
"Biết rõ còn giả vờ."
"Gì, thật không biết mà.
À, chẳng lẽ cái vụ đó?
Chuyện ông với Tae-won hyung hôn hít sờ mó các kiểu ấy hả?
Không quan tâm nên cút đi đi."
Yi-gyeom rõ ràng là đang cố tình gây sự.
Thái độ vừa trẻ con vừa trịch thượng đến mức Soo-gyeom chỉ biết há hốc mồm.Nhưng có những chuyện bắt buộc phải đính chính.
Nhất là khi vừa bị nói là 'hôn hít sờ mó các kiểu', sao có thể để yên được?"
Hôn hít?
Nói vớ vẩn gì thế?"
"Sao?
Chắc là chỉ hôn mà chưa sờ chắc?
Hoặc là hôn rồi còn đ—""Đệt!"
Soo-gyeom hoảng hốt chửi thề, đồng thời vung tay đập thẳng vào trán trần trụi của Yi-gyeom đang lộ ra giữa phần mái tóc rẽ ngôi."
Ê, điên à?!"
Yi-gyeom ôm trán, nhìn cậu như không thể tin nổi.Bảo không sợ là nói dối, nhưng Soo-gyeom cố tỏ ra bình thản.
Cậu thấy mình đánh là xứng đáng rồi."
Đ-ụ đâu mà đ-ụ!"
"Thì đ*t vào chứ còn gì...
Á!
Còn đánh nữa hả?!"
'Chát!' Một cú nữa vang lên đầy thanh thoát.
Trán Yi-gyeom đỏ ửng lên vì hai cú đập liên tiếp.Dĩ nhiên, mặt Soo-gyeom cũng đỏ gay vì những từ ngữ quá lộ liễu vừa rồi."
Đồ điên!
Ai thèm làm thế!
Nói rồi, là hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì..."
"Nói chưa xong mà hé miệng nữa là tui vả tiếp, im đi mà nghe."
Cậu cắt lời hắn gọn lỏn, giọng nghiêm khắc.May thay, có lẽ do hai cú đánh làm đau thật, nên Yi-gyeom dù mặt mày cau có nhưng không dám hé môi."
Hôm qua, lúc ăn sáng, Tae-won hyung trêu cái má sưng của tui nên tui mới bực quá cắn lại để trả đũa.
Không có ý gì như ông đang nghĩ đâu.
Trời ạ, đầu óc kiểu gì mà lại nghĩ lệch lạc đến mức đó chứ?"
"...Thật à?"
Yi-gyeom im lặng như thể đang chìm trong suy nghĩ, rồi bất ngờ hỏi lại.
Soo-gyeom thở phào vì cuối cùng hắn cũng có vẻ muốn lắng nghe, nên liền nói tiếp."
Thật mà.
Ông nghĩ tui sẽ làm mấy trò mờ ám với thành viên cùng nhóm ngay tại ký túc xá nơi có đủ mặt mọi người à?
Nghĩ sao mà hợp lý vậy?"
"...Vậy cắn cổ đùa thì hợp lý chắc?
Có người cổ xuất hiện dấu hôn như thế, rồi nhìn vào lại nghĩ đó là do đùa giỡn hả?"
"Cái, cái đó thì...
Dù sao đi nữa!
Không phải như ông nghĩ đâu!
Càng nghĩ càng thấy oan!
Tui phải đi giải thích khắp nơi vì chuyện này là sao chứ?
Mọi người đầu óc toàn thứ đen tối không á."
"Chứ ai khiến người ta đen tối?"
"Hả?
Ý ông là tui khiến đầu óc ông đen tối đấy à, giờ đang nói thế à?"
"..."
Yi-gyeom không đáp.
Soo-gyeom nghẹn lời, lại giơ tay lên định đập trán hắn một lần nữa.Tiếc là lần này tay cậu bị hắn tóm lại, nên cú tét trán đầy quyết tâm đành thất bại trong tiếc nuối."
Thôi đừng đánh nữa.
Ông đánh bao nhiêu lần rồi hả?"
"Có hai cái thôi nhé?
Tính luôn cái vừa rồi cũng mới ba cái mà."
"Đánh idol ba cái vào mặt là nhiều rồi đấy."
"Hứ, đang không trong giai đoạn quảng bá thì liên quan gì."
Nghe hắn nói vậy, Soo-gyeom phì mũi cười khinh.Không phải mùa quảng bá, không có camera theo sát từng bước chân, bị đánh vài cái vào trán thì có sao?
Nói trắng ra, người gánh visual của nhóm là cậu cơ mà."
Dù sao thì... buông tay ra được chưa?"
Soo-gyeom liếc về phía tay mình vẫn còn bị Yi-gyeom giữ chặt.
Hắn nhìn tay cậu rồi lại nhìn mặt cậu, sau đó mới chậm rãi buông ra.Giành lại được tự do cho tay, Soo-gyeom không bỏ lỡ cơ hội, nhanh như chớp vỗ thêm một cái lên trán hắn."
Á!
Song Soo-gyeom!"
"Yay, đủ ba cái rồi nha~"Yi-gyeom nhìn Soo-gyeom cười khúc khích thỏa mãn, mặt lộ rõ vẻ cạn lời rồi bật cười bất lực."
Ừ, được rồi.
Tôi đúng là... chịu thua ông luôn..."
"Được gì mà được?"
"Thì...
được rồi, nói chung là thế."
"Chà, cái kiểu nói chuyện mơ hồ gì vậy.
Thôi khỏi.
Mau dậy đi.
Ông nằm thế dễ bị cảm lắm."
"Đang tính dậy đây."
Yi-gyeom nói xong thì chống tay ngồi dậy.
Soo-gyeom vẫn ngồi xổm một chỗ, trơ mắt nhìn hắn cử động.Dõi theo hắn một lúc, Soo-gyeom chợt gọi."
Cha Yi-gyeom."
"Sao, lại gì nữa?"
"Có chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
Nghe đến chữ 'chuyện', Yi-gyeom lập tức nhíu mày.
Soo-gyeom thì xụ mặt, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc."
Chân tui bị chuột rút rồi, cứu với..."
"Trời đất ơi, Song Soo-gyeom đúng là hết thuốc chữa mà."
"Đừng hết thuốc chữa, hãy ối ối được không?"
"...Ha, mấy cái đó học ở đâu ra vậy?"
Yi-gyeom thở dài như thể hết cách, rồi bắt đầu xoa bóp chân cho Soo-gyeom.
Cậu thì rên rỉ 'á á đau đau' đầy kịch tính, ngoan ngoãn để hắn lo liệu."
Tui cũng không nhớ đã học ở đâu nữa.
Chỉ là thấy hay nên dùng thôi.
'Đừng nói là hết thuốc chữa, hãy nói ối ối đi'."
"Không biết học ở đâu, nhưng đừng có dùng mấy cái kiểu đó trước máy quay đấy."
"Nếu tui nói thế, fan sẽ thấy dễ thương rồi thích cho mà xem."
Tuy không chắc chắn, nhưng Soo-gyeom biết fan của nhóm kiểu gì cũng sẽ thấy cậu dễ thương, kể cả với mấy trò nhảm nhí như thế.
Dù câu đùa đó là kiểu vô thưởng vô phạt như 'hết thuốc chữa đừng nói, hãy nói ối ối' thì cũng vậy."
Fan của bọn mình chắc đâu có biết ông phiền phức như này nên vẫn thích đấy."
"Biết rồi mà vẫn thích thì sao?"
"...Ông lấy đâu ra cái tự tin đó vậy hả?"
Tự tin xuất phát từ kiếp trước đó, đồ ngốc ạ.