- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
8
8
Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."...Em thực sự không hiểu nên mới hỏi hả?"
Tae-won im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cũng lên tiếng với giọng ngạc nhiên đến mức chẳng biết nói sao.
Trước phản ứng ấy, Soo-gyeom bất giác thấy lúng túng, chỉ biết gượng cười, khóe môi nhếch lên một cách gượng gạo."
C-Cũng không phải, nhưng phản ứng như vậy thì... em thấy xấu hổ lắm đấy, hyung.
Haha.
Hahaha..."
Cậu cố giả vờ như chẳng có gì, bật cười với vẻ hơi quá đà để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Đáp lại, Tae-won chỉ khẽ thở dài một tiếng."
Em đẹp lắm.
Đẹp đến mức đôi khi anh cũng thấy hoang mang.
Thế đủ chưa?"
"Ơ, hả?
Ừ...
Ừm."
Dù chẳng hiểu 'đẹp đến mức thấy hoang mang' là kiểu gì, nhưng nghe giọng Tae-won chắc nịch thế kia thì cậu cũng không dám hỏi thêm.
Chỉ biết ngượng ngùng đưa tay dụi sống mũi.Ánh mắt Tae-won nhìn cậu vẫn bình tĩnh đến lạ.
Trong đôi mắt đen láy ấy, chỉ có mỗi hình bóng cậu đang lúng túng không biết làm sao, khiến Soo-gyeom càng cảm thấy oan ức không thôi."
Em có hỏi mười nghìn lần, anh cũng sẽ trả lời mười nghìn lần là em đẹp."
"Ờm...
Cảm ơn ạ..."
Soo-gyeom lưỡng lự một lúc rồi mới nói lời cảm ơn.
Không chắc lúc này nói cảm ơn có hợp không, nhưng thật lòng mà nói thì cậu cũng chẳng biết phải nói gì khác.Dù sao thì, 'đẹp' cũng là một lời khen.
Mà khen đến mức mười nghìn lần cũng nói được như thế thì cũng gọi là có tâm rồi."
Thật đấy.
Nên đừng hỏi mấy câu làm phí lời nữa."
"Biết rồi mò."
Giọng Tae-won dịu dàng đến mức cậu gật đầu liên tục như gà mổ thóc.Khi cuộc trò chuyện gần như đã kết thúc, Soo-gyeom lặng lẽ nằm xuống giường, cố trấn an trái tim vẫn còn đang bối rối."
Anh tắt đèn đây."
"Ừm..."
Cậu vừa dứt lời đáp lại thì căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.Trong không gian tối đen như mực, tiếng thở đều đều của Tae-won vang lên, như một lời nhắc rằng họ đang cùng tồn tại trong một căn phòng.Soo-gyeom ngước nhìn lên tầng trên của chiếc giường tầng đặt trước mặt.Lúc mới chuyển đến ký túc xá, biết phải ngủ giường tầng, cậu khá bối rối.
Dù gì thì việc leo lên leo xuống mỗi ngày cũng phiền phức và không thoải mái.Nhưng vì phải phân chia chỗ ngủ công bằng, Soo-gyeom đã cố không tỏ ra khó chịu.Khi ấy, Han-sol là người đầu tiên nói mình muốn ngủ tầng trên rồi nhanh chóng trèo lên.
Nhờ vậy, Soo-gyeom không cần tranh giành gì, tự nhiên được ngủ tầng dưới.Ban đầu, vì Tae-won ở cùng phòng với Yi-gyeom và Yoo-chan nên Soo-gyeom chỉ ở cùng Han-sol.
Sau đó, do bên kia phòng chật quá, Tae-won chuyển qua đây ở chung với hai người họ, thế là cả ba cùng chia sẻ một phòng.Soo-gyeom quay đầu trong bóng tối, hướng mắt về phía Tae-won.
Hắn đang nằm nghiêng, vóc dáng to lớn ấy chắc chắn phải kê mấy cái gối mới vừa.Ngay cả trong bóng đêm, hình ảnh của hắn vẫn hiện rõ trong mắt cậu.
Điều đó khiến cậu khẽ bật cười mà chẳng phát ra tiếng.Một lúc sau, cánh cửa mở ra thật khẽ.
Ánh sáng mỏng len qua khe cửa.Soo-gyeom phản xạ nhìn về phía cửa, thấy Han-sol đang đứng đó."
Về rồi à?
Ngủ sớm đi nhóc.
Muộn rồi đấy."
"Ừm, em biết rồi.
Hyung cũng ngủ sớm đi, chắc anh mệt lắm ha."
Sợ Han-sol thấy ngại, Soo-gyeom cố tỏ ra bình thường.
Han-sol cũng phối hợp, đáp lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù giọng hắn có hơi run nhẹ, nhưng cậu giả vờ không nhận ra.Nghĩ đến việc Han-sol từng đi nói với người khác rằng cậu đẹp sau lưng, khiến Soo-gyeom thấy đáng yêu không chịu nổi.Han-sol leo lên tầng qua chiếc thang, giường tầng bằng sắt khẽ lắc nhẹ rồi ổn định lại.Soo-gyeom ngước nhìn nơi hắn đang nằm, rồi thì thầm gọi."
Sol à."
"Vâng?"
"Em biết không?"
"Biết gì á hyung?"
"Hồi còn là thực tập sinh, lần đầu tiên gặp em xong, anh về nhà đã kể với mọi người là có một cậu đẹp trai khủng khiếp mới vào đấy."
"...Thật ạ?"
"Thật đấy."
Dù thực ra cậu từng nói là 'đẹp trai nhưng đáng yêu', nhưng không nhất thiết phải kể hết.
Vì Han-sol từ kiếp trước đã hơi nhạy cảm với gương mặt đáng yêu của mình rồi."
Thật ra... em cũng vậy."
"Thiệt luôn?"
Nghe Han-sol nói vậy, Soo-gyeom giả vờ ngạc nhiên, như thể lần đầu được nghe để hắn đỡ ngại.Dù theo lời Tae-won kể thì Han-sol không hề nói 'đẹp trai', mà toàn nói 'xinh' cơ."
Vâng, thật ạ."
"Vậy em với anh có cùng suy nghĩ rồi còn gì.
Chúng ta đúng là định mệnh đó nghen?"
"Hả...?"
"Còn gì nữa.
Cả hai cùng nghĩ giống nhau, lại giấu nhẹm đi, chẳng ai nói với ai."
"Ờm...
Ừ, đúng là thế thiệt."
Soo-gyeom khẽ cười, thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.Không biết có phải vì giọng Han-sol lúc nào cũng nhẹ nhàng êm tai không, mà mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Một ngày nhiều biến động trôi qua.Cậu không cưỡng lại cơn buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.
Hàng mi dài và rậm giao nhau mà khép lại."
Ngủ ngon."
Giọng nói ấm áp, vang lên nhẹ như khói mờ trong giấc mơ.~
"Soo-gyeom, dậy đi."
Dù có ai đó gọi cậu dậy bằng giọng quen thuộc, Soo-gyeom vẫn chưa tỉnh.
Thậm chí cậu còn kéo chăn vàng trùm kín đầu, vùi mặt vào trong."
Dậy đi, ăn sáng nào."
"Ư, ừ...
ừm..."
Giọng người đánh thức lớn hơn một chút.
Dù cậu lờ mờ đoán được là ai, nhưng vì còn ngái ngủ nên chỉ lí nhí đáp lại."
Ông không dậy thì tôi kéo chăn đó."
"Đừng màaa..."
Vì buồn ngủ nên giọng cậu kéo dài lê thê.
Thấy vậy, Yi-gyeom bật cười khe khẽ.
Trong cơn mơ màng, tiếng cười ấy lại khiến Soo-gyeom cảm thấy dễ chịu, môi cũng bất giác nhếch lên cười mỏng.Và đúng lúc đó, chiếc chăn phủ kín từ đầu đến chân Soo-gyeom bị kéo tuột xuống.Chưa kịp phản ứng gì vì mất chăn, Yi-gyeom đã nắm lấy vai cậu, lôi dậy cho ngồi thẳng dậy."
Chỉ thêm một chút thôi...
Cho tui ngủ thêm chút nữa thôi mà... hôm nay có lịch gì đâu."
Lịch trình hôm nay chỉ có một chương trình giao lưu trực tiếp với fan vào buổi chiều.Dĩ nhiên, trước đó còn phải mặc hanbok, trang điểm và chuẩn bị đủ thứ, nhưng cũng chẳng đến mức phải dậy từ sáng sớm."
Ông nghĩ bây giờ là mấy giờ mà còn ngủ?"
"Ừm... bảy giờ...?"
"Là mười một giờ rồi đấy."
"Gì cơ, đã trễ vậy rồi à?"
"Ừ.
Nên dậy đi, mau lên."
Nghe xong giờ, Soo-gyeom phụng phịu chu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn chầm chậm lê người xuống giường.Đúng là mười một giờ sáng thì cũng chưa đến mức trễ hỏng cả lịch trình, nhưng cũng không dư dả gì để tiếp tục nằm dài ra nữa.Cậu lê từng bước nặng nề vào bếp.
Tại bàn ăn, Tae-won, Han-sol và Yoo-chan đã ngồi sẵn, vừa ăn sáng vừa trò chuyện."
Hyung ngủ ngon không ạ?"
Yoo-chan cười nhẹ hỏi.
Vốn dĩ hắn là kiểu người chỉ khẽ cúi đầu thay cho lời chào, nên Soo-gyeom lập tức ngạc nhiên nhìn hắn.
Sự thay đổi nhỏ trong cách chào hỏi khiến cậu như tỉnh cả ngủ."
Ừm, còn Yoo-chan thì sao?"
"Em cũng ngủ ngon."
Yoo-chan mỉm cười ngại ngùng đáp lại, khiến Soo-gyeom suýt chút nữa muốn hét to với cả thế giới rằng Yoo-chan nhà tui đã thay đổi rồi!Người chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện, cũng hiếm khi cười, ấy vậy mà lại hỏi cậu ngủ ngon không, rồi còn mỉm cười trả lời nữa.Chẳng lẽ vì sang năm mới nên tâm thế cũng đổi khác?Không biết Yoo-chan đột nhiên thay đổi vì lý do gì, nhưng dù sao thì đó cũng là tín hiệu đáng mừng.
Soo-gyeom khẽ ôm lấy cảm xúc nghẹn ngào trong lòng, rồi ngồi xuống chỗ trống.Trong tô canh bánh gạo đầy đặn là những lát trứng vàng trắng được cắt tỉ mỉ, cùng với thịt bò xé nhỏ phủ lên trên một cách đẹp mắt.Tất nhiên, lớp rong biển vụn đen nhánh mà Soo-gyeom thích cũng được rắc đầy lên mặt.
Đó là phần trình bày hoàn toàn chiều theo sở thích cá nhân của cậu."
Oa, trông ngon quá trời."
Soo-gyeom cầm thìa lên, mắt sáng rỡ khi nhìn tô canh có màu sắc hài hòa kia.Vì khẩu vị như mèo, Soo-gyeom rất sợ ăn đồ nóng.
Dù có ngon đến mấy, cậu cũng phải đợi cho nguội mới ăn được.Lần này cũng vậy, cậu đang ngồi nhỏ dãi chờ canh nguội đi."
Không cần đợi đâu.
Nguội hết rồi."
"Thật á?"
"Ừ.
Vì vậy mới để ông ngủ đến cuối cùng đó."
"Hộc, trời ơi.
Cả chuyện đó cũng để tâm nữa hả?
Cảm động quá."
Soo-gyeom quay sang Yi-gyeom, mắt cong cong như sắp cười đến nơi, thật sự cảm kích từ đáy lòng.
Chừng đó vẫn chưa đủ, cậu còn dịu dàng vuốt vai hắn như đang khen ngợi bờ vai rắn rỏi kia."
Khà~ nhìn thân hình kia xem.
Vừa nấu ăn giỏi, vừa hát hay, lại còn dáng đẹp.
Chỉ cần là của tui thôi thì đúng là hoàn hảo tuyệt đối rồi."
"..."
Soo-gyeom lặp lại lời mà fan từng nói, buông ra một câu 'mlem mlem' không hề ngại ngùng rồi cầm thìa lên, chợt cảm nhận bầu không khí trở nên kỳ lạ.