Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 59: Chị ơi~


Ôn Ngôn sau khi họp xong, nhìn giao diện trò chuyện cả buổi sáng không có tin nhắn nào liền nhíu mày.【Ôn Ngôn: Hôm nay bận lắm à?】Thương Từ đang truyền dịch nên đã ngủ thiếp đi.

Thấy cô mãi không trả lời, Ôn Ngôn liền gọi điện.Điện thoại của Tư Mặc Thần reo lên.

Thấy là tên cô để trong danh bạ, anh liền ra ngoài bắt máy:"Vợ cô chưa mất đâu, nhưng có thời gian thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện khám một chút."

Ôn Ngôn nghi ngờ hỏi:"Sao thế?

Cô ấy xảy ra chuyện gì à?"

"Đến lúc đó tự đưa cô ấy đi khám thì biết, đừng hỏi tôi nữa, chiều còn có cảnh quay."

Tư Mặc Thần cúp máy.

Ôn Ngôn tựa người vào ghế:"Thư ký Lý."

Thư ký lập tức gõ cửa bước vào:"Tổng giám đốc Ôn."

"Đặt lịch với bác sĩ Dư giúp tôi.

Tốt nhất là thứ Năm."

"Vâng."

Thương Từ tỉnh dậy lúc giữa trưa, vừa mở mắt đã thấy Dư Cận đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cô giật mình:"Chị nhìn em làm gì vậy?"

Dư Cận thấy cô tỉnh lại liền nói:"Cuối cùng cũng tỉnh, nãy em nói mớ suốt đấy."

Thương Từ ngơ ngác, Dư Cận lấy hộp cơm ra mở nắp:"Người đại diện của em có việc nên đi trước rồi.

Mau ăn đi, chiều còn quay tiếp."

Thương Từ nhìn vết băng dán trên tay:"Truyền dịch xong lúc nào thế?"

"Nửa tiếng trước.

Mau ăn đi."

Dư Cận đưa đũa cho Thương Từ.

Cô nhận lấy rồi nói:"Cảm ơn chị hôm nay, sau này em mời chị ăn một bữa nhé."

Dư Cận không trả lời, chỉ ngồi xuống ghế sô pha:"Thương Từ, tôi cảm thấy em..."

"Sao thế ạ?"

Thương Từ ngơ ngác.Dư Cận bước tới gần cô:"Em có nhiều bí mật."

Ánh mắt của Dư Cận khiến Thương Từ hơi sợ, cô lùi về sau một chút:"Hả...?"

Dư Cận cười nhẹ rồi quay người rời đi.

Thương Từ nhìn theo bóng lưng chị ấy, nhíu mày:"Người này đúng là... kỳ cục hết chỗ nói."

Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Ôn Ngôn, vội vàng trả lời:【Thương Từ: Xin lỗi, sáng nay bận quá, giờ em đang ăn trưa.

Chiều còn một cảnh quay nữa.

Chị ăn chưa?】【Ôn Ngôn: Ăn rồi.

Hôm nay quay ổn không?】【Thương Từ: Ừ, ổn mà, chị yên tâm nhé.】Cô không muốn Ôn Ngôn lo nên quyết định giấu chuyện ngất xỉu.Buổi chiều, sắc mặt Thương Từ đã khá hơn.

Cô đang trang điểm, Dư Cận ngồi bên cạnh nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa không khiến cô thấy khó chịu:"Tiền bối Dư, chị nhìn em làm gì vậy?"

Dư Cận nhìn vào gương:"Chuyện hôm nay em nói với Ôn Ngôn chưa?"

"À...

Chuyện này mong chị giữ bí mật giúp em, em không muốn chị ấy lo."

Ánh mắt Thương Từ lộ vẻ chân thành, Dư Cận cười khẽ:"Được."

Cả hai hóa trang xong thì tiếp tục quay.

Các cảnh chiều nay cơ bản đều quay một lần là xong.Sau khi xong việc, đạo diễn Tống gọi Thương Từ lại:"Thương Từ, thứ Năm em không có cảnh nào, nghỉ đi."

Cô gật đầu rồi rời đi.

Đạo diễn Tống cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó.Tối đến, Thương Từ về khách sạn.

Cô cảm thấy kiệt sức, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.Ôn Ngôn đặc biệt kết thúc công việc sớm để đến thăm cô.

Cô mở cửa phòng khách sạn và bước vào.Thấy Thương Từ đang ngủ say trên giường, Ôn Ngôn đến ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô.Là người rất tinh ý, Ôn Ngôn nhanh chóng nhận ra dấu vết kim tiêm trên tay Thương Từ.

Ánh mắt cô lập tức tối lại.Cảm nhận được hơi ấm, Thương Từ tỉnh dậy.

Nhìn thấy Ôn Ngôn, cô ngạc nhiên:"A Ngôn?

Sao chị lại đến đây?"

Ôn Ngôn buông tay cô ra:"Em ăn gì chưa?"

Thương Từ dụi mắt:"Em không thấy đói."

Ôn Ngôn không nói gì, đứng dậy cởi áo khoác, treo vào tủ.Thương Từ nhận ra sự khác thường, ngồi dậy suy nghĩ không biết có chuyện gì."

Chị sao thế?"

Ôn Ngôn quay lưng lại, cởi nút áo sơ mi rồi lấy bộ đồ ngủ trong tủ bước vào phòng tắm.Thấy cô không nói câu nào, Thương Từ càng hoảng.

Cô vội vàng ngồi dậy gọi đồ ăn, đoán chắc là Ôn Ngôn giận vì mình không ăn.Ôn Ngôn tắm xong, thay đồ rồi ra ngoài.

Thấy Thương Từ đang ăn cháo, cô hỏi:"Em ăn rồi à?"

"Vâng."

Thương Từ cười.Ôn Ngôn ngồi xuống giường, Thương Từ ăn xong, rửa mặt rồi trở lại giường."

Rốt cuộc chị sao thế?"

Ôn Ngôn vẫn không đáp, chỉ ngồi xem điện thoại.

Thương Từ bắt đầu lo lắng.Cô tiến lại gần:"Sao chị không nói chuyện với em?"

Ôn Ngôn đặt điện thoại xuống:"Ngủ đi."

Thương Từ vốn đã mệt, giờ lại bị chiến tranh lạnh nên càng khó chịu.

Cô không thích im lặng trong tình yêu:"Ôn Ngôn, có gì thì nói ra đi, đừng im lặng thế này được không?"

Ôn Ngôn đứng dậy, ôm gối đi ra ghế sofa:"Hôm nay chị ngủ ngoài này."

Thương Từ càng tức, lập tức nhảy xuống giường kéo tay cô lại:"Ý chị là gì?"

Ôn Ngôn buông gối:"Em nghĩ là gì thì là thế."

Thương Từ cau mày:"Chị thật là khó hiểu."

Ánh mắt Ôn Ngôn hiện rõ sự tức giận:"Chị không muốn cãi nhau với em, mau ngủ đi."

"Ngủ gì mà ngủ!

Chị phải nói rõ với em!"

Hai người đứng đối diện, khoảng cách gần đến mức cảm nhận được hơi thở.Một khoảng im lặng.Ôn Ngôn định quay người đi thì bị Thương Từ nắm tay giữ lại:"Rốt cuộc chị giận chuyện gì?"

"Thương Từ, em có coi chị là bạn gái không?

Chuyện xảy ra ở phim trường hôm nay, có cần chị nói cho em biết không?"

Câu hỏi khiến Thương Từ chột dạ thì, ra là chuyện này.Căn phòng càng trở nên im ắng.

Cô buông tay Ôn Ngôn:"Em không muốn chị lo, chuyện đó thật ra nhỏ thôi."

Ôn Ngôn lùi lại:"Nhỏ?

Vậy với tư cách là bạn gái em, chị không có quyền biết gì cả?"

Thương Từ cảm thấy trận cãi vã này thật khó hiểu, một lúc sau mới nhận ra:"Không phải vậy, em chỉ sợ chị lo thôi.

Em cũng không định giấu mãi.

Nếu hôm nay là chị ngất, chắc chị cũng không muốn em lo, đúng không?"

Ôn Ngôn hỏi:"Vậy nếu chị ngất, không nói em biết, em có giận không?"

Thương Từ chết lặng.

Nếu đổi vai, đúng là cô sẽ rất giận.Ôn Ngôn nhìn cô:"Ừm?"

"Xin lỗi.

Lúc đó em chỉ nghĩ theo cách của mình.

Em không giỏi chuyện yêu đương, đây là lần đầu em yêu, có thể em làm chưa tốt."

Cô kéo tay Ôn Ngôn lắc nhẹ.

Ôn Ngôn mềm lòng:"Chị không thích bị giấu giếm hay lừa dối."

Thương Từ ỉu xìu:"Em biết sai rồi mà.

Sau này có gì em sẽ nói hết, được không?"

Thấy Thương Từ thật lòng xin lỗi, cơn giận trong lòng Ôn Ngôn cũng tan dần.

Cô khẽ gật đầu.Thương Từ bèn sà lại gần:"Vậy chị hứa với em, sau này giận gì thì cứ nói ra, đừng chiến tranh lạnh với em nhé?"

"Ừ."

Thương Từ nhặt gối dưới đất lên:"Vậy... chị ơi ngủ cùng em nha?"

Ôn Ngôn ngẩn người, vừa nãy cô ấy gọi mình là "chị ơi"?Thương Từ thấy chị không phản ứng, tiếp tục làm nũng:"Chị không ngủ cùng em, em sẽ gặp ác mộng đó~"Giọng nói ngọt ngào mềm mại.

Ôn Ngôn lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.Thương Từ chưa kịp phản ứng, Ôn Ngôn đã hôn sâu hơn:"Gọi lại lần nữa đi."

"Chị... chị ơi."

Vừa nói xong, Ôn Ngôn bế cô lên kiểu công chúa, đặt xuống giường.

Hai người ôm nhau ngủ ngon trong giấc mơ ngọt ngào.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 60: Thay cô chịu thương


Sáng hôm sau, Ôn Ngôn dậy sớm đến công ty, Thương Từ cũng ăn sáng sơ qua rồi đi đến phim trường.Dư Cận quay phim suốt đêm, dưới mắt cô thâm quầng rõ rệt.

Thương Từ thay đồ xong, hai người cùng đọc lại kịch bản.Giang Mộ cũng tiến lại nhập bọn, theo tiếng gọi của đạo diễn Tống, đoàn phim chính thức bắt đầu làm việc.Thương Từ quay phim cả ngày, giờ đang ngồi dựa vào sofa nghỉ ngơi.Dư Cận đi vào phòng thay đồ, đưa cho cô một chai nước:"Uống chút nước đi."

"Cảm ơn chị."

Thương Từ nhận nước, Dư Cận ngồi xuống bên cạnh, than thở:"Tôi buồn ngủ sắp chết rồi đây..."

Lúc này, điện thoại Thương Từ vang lên.

Cô mở ra xem:【Ôn Ngôn: Hôm nay chị phải tăng ca, có lẽ không đến phim trường với em được.】【Thương Từ: Vâng, chị nhớ ăn đúng bữa nha, đừng làm việc quá khuya đó.】【Ôn Ngôn: Biết rồi.】Dư Cận thấy Thương Từ cứ chăm chú vào điện thoại, bèn buông lời trêu:"Hai người dính nhau ghê thật đấy."

"Đúng vậy mà."

Thương Từ mỉm cười.Dư Cận chống cằm, lơ đãng nói:"Tôi còn nhớ hồi cấp ba hai người chẳng có mấy giao tình, sao giờ lại yêu nhau rồi?"

Nụ cười của Thương Từ chợt khựng lại, thân phận gốc của "Thương Từ" và Ôn Ngôn đúng là từng học chung cấp ba.Dư Cận bắt được biểu cảm ấy, đứng dậy đi đến gần Thương Từ:"Tôi chợt nhận ra giờ em lễ phép hẳn.

Bây giờ gọi tôi là tiền bối, chứ hồi cấp ba thấy tôi là quay mặt đi, chẳng chịu gọi một tiếng đàn chị."

Thương Từ ngẩng đầu nhìn vào mắt Dư Cận.

Cô ấy cười nhạt rồi quay người rời đi.Tư Mặc Thần bước vào phòng thay đồ:"Sao em chưa thay đồ?

Hôm nay hết cảnh rồi mà.

À, tối nhớ đến nhà hàng này nhé, đạo diễn Tống mời cả đoàn ăn cơm."

"Dạ được."

Thương Từ không để bụng chuyện ban nãy với Dư Cận, cô bước vào phòng thay quần áo.Đoàn phim lần lượt đến nhà hàng.

Thương Từ quay về khách sạn thay đồ rồi mới đi.Cô bước vào thang máy, vừa hay gặp Dư Cận cũng vào.

Hai người chỉ liếc nhìn nhau, không nói gì.Dư Cận khoanh tay đứng im.

Thang máy xuống đến tầng một, Thương Từ tính ghé qua tiệm thuốc mua thuốc giảm đau trước khi đến nhà hàng.Phim trường vốn đã ở vùng vắng vẻ, tiệm thuốc lại nằm sâu trong một con hẻm tối.

Thương Từ vừa mua thuốc ra thì cảm thấy con hẻm âm u đáng sợ.Cô đang đi thì từ đầu hẻm bước vào hai người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tay cầm dao.Thương Từ theo bản năng lùi lại mấy bước."

Thương Từ."

Một trong hai tên mở miệng, giọng lạnh tanh.

Thương Từ lập tức hiểu: bọn chúng nhắm vào cô.Cô nhướn mày, mỉm cười:"Là có ý gì đây?"

"Lấy mạng mày."

Vừa dứt lời, hai người kia liền lao tới.

Thương Từ cười lạnh:"Nhìn tôi yếu lắm sao?

Muốn lấy mạng tôi?

Cũng phải xem các người có đủ bản lĩnh không đã!"

Cô vứt túi đồ trong tay, cởi áo khoác lông, xoay xoay cổ tay rồi lao lên.Một đấm thẳng vào mặt tên đầu tiên, tiếp đó giơ chân đá trúng bụng tên thứ hai khiến hắn lảo đảo.Hai tên kia bị bất ngờ, Thương Từ linh hoạt tiếp tục đánh.

Một tên xông tới, cô lại tung thêm cú đấm.Tên còn lại rút dao định đâm thì bị cô bắt lấy tay, bẻ mạnh, khớp xương lệch kêu lên răng rắc.Hai tên đàn ông ngã lăn ra đất, Thương Từ chau mày.

Lúc này, một bóng người lao đến, đứng chắn bên cạnh cô."

Thương Từ, em không sao chứ?!"

Người đến là Dư Cận.

Hai tên kia vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.

Một tên bị Thương Từ đoạt lấy dao, tên còn lại cắt trúng cánh tay cô.Máu lập tức tuôn ra, Dư Cận hoảng hốt:"Thương Từ!"

Thương Từ không để tâm, tiếp tục đánh nhau với hai tên kia.Dù có thân thủ, nhưng trước hai kẻ có vũ khí, cô cũng dần kiệt sức."

Rốt cuộc các người là ai?!"

Một tên lạnh giọng:"Lấy mạng mày."

Bọn chúng lại nhào tới.

Thương Từ chống đỡ mệt mỏi, Dư Cận thì không biết võ, cũng không biết làm sao giúp.Bất ngờ, một tên bị đánh đau, tức giận lao tới định đâm vào bụng cô.Dư Cận thấy thế, lập tức chắn trước mặt Thương Từ!Tại văn phòng, Ôn Ngôn đang làm việc thì chuông điện thoại reo:"Alo?"

"Ôn Ngôn!

Thương Từ gặp chuyện rồi!

Mau đến bệnh viện!"

Là giọng của Tư Mặc Thần, đầy lo lắng.

Ôn Ngôn vội vơ lấy áo khoác chạy ra xe.Cô phóng xe như bay đến bệnh viện, chạy vào phòng cấp cứu, hỏi vội:"Làm ơn cho hỏi..."

Chưa nói xong, Tư Mặc Thần đã bước đến:"Bên này, Thương Từ cô ấy..."

Ôn Ngôn không nghe nốt câu, chỉ vội chạy theo hướng khác.Lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô ấy đừng có sao...Cô níu một y tá:"Thương Từ đâu rồi?!"

"Em ở đây..."

Ôn Ngôn nhìn qua, Thương Từ mặc áo trắng, toàn thân dính đầy máu, cả trên mặt cũng có vết máu.Cô lập tức lao tới ôm chầm lấy Thương Từ.

Chiếc áo khoác trắng tinh của Ôn Ngôn cũng bị nhuộm đỏ."

Em có bị thương ở đâu không?!"

"Chỉ bị rạch tay thôi... nhưng tiền bối Dư Cận cô ấy..."

Cô nghẹn lời.

Ôn Ngôn buông cô ra:"Dư Cận?!"

Tư Mặc Thần đi tới:"Dư Cận chắn dao thay Thương Từ."

Ôn Ngôn sững người, không ngờ Dư Cận lại ra tay bảo vệ Thương Từ.

Cô quay sang chất vấn Tư Mặc Thần:"Lúc đó anh ở đâu?!"

Thấy Ôn Ngôn nổi giận, Thương Từ vội đỡ lời:"Là em bảo anh ấy đến nhà hàng trước.

Em thấy đau đầu nên đi mua thuốc giảm đau."

Tư Mặc Thần cúi đầu, Ôn Ngôn siết chặt tay:"Còn hai tên đó đâu?!"

"Sau khi đâm Dư Cận thì bỏ chạy rồi.

Ở đó không có camera."

Ôn Ngôn siết chặt nắm tay.

Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, mọi người lập tức tới gần."

Ca mổ rất thuận lợi."

Thương Từ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngờ Dư Cận lại ra tay cứu mình.

Tại sao chứ?Khoảnh khắc Dư Cận đổ gục, vẫn đưa tay vuốt mặt cô, ánh mắt lúc đó... khiến Thương Từ có linh cảm kỳ lạ.Trong phòng bệnh, Dư Cận nằm im trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Thương Từ ngồi bên cạnh, tay vẫn được Ôn Ngôn nắm chặt.Hai người liếc nhìn nhau.

Mấy tiếng sau, Dư Cận từ từ mở mắt:"Tôi còn tưởng mình chết rồi, ai ngờ được cứu về thật."

Thương Từ và Ôn Ngôn cùng bước tới.

Dư Cận nhìn cô:"Tay em thế nào rồi?

Còn chỗ nào bị thương không?"

Giọng cô đầy lo lắng.

Ôn Ngôn thấy lạ, Thương Từ đáp:"Em không sao.

Cảm ơn chị."

"Không sao là tốt rồi..."

Điện thoại Ôn Ngôn reo lên, cô ra ngoài nghe máy.

Thương Từ nhìn theo, rồi quay lại hỏi Dư Cận:"Sao chị lại chắn dao thay em?"

Ánh mắt Dư Cận dán chặt vào Thương Từ, giọng nghẹn ngào:"Em thật sự... quên hết rồi sao?"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 61: Dư Cận kỳ lạ


Thương Từ ngơ ngác không hiểu gì, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt Dư Cận."

Tiền bối Dư, em từng ngã cầu thang nên có thể không nhớ được nhiều chuyện trước đó..."

Thương Từ bắt đầu thấy chột dạ, rõ ràng khi cô đọc truyện, chẳng thấy nhắc gì đến chuyện nguyên chủ từng quen biết Dư Cận.Khuôn mặt tiều tụy của Dư Cận nở nụ cười chua chát:"Phải rồi, em không nhớ được..."

Thương Từ lặng thinh, hoàn toàn không biết giữa Dư Cận và nguyên chủ từng xảy ra chuyện gì.

Dư Cận lau nước mắt:"Tôi cứu em là vì em là bạn gái của người bạn tốt của tôi.

Nếu em bị thương, cô ấy sẽ đau lòng.

Em đừng nghĩ nhiều."

"Tiền bối Dư..."

"Em có thể đừng gọi tôi là tiền bối nữa không, Thương Từ... rốt cuộc em..."

Dư Cận còn chưa nói hết, cửa phòng bỗng bật mở, Ôn Ngôn bước vào cắt ngang lời cô."

Dư Cận!"

Hai người nhìn nhau, ánh mắt như lưỡi dao, Thương Từ nhìn rõ địch ý trong mắt cả hai.Ôn Ngôn bước đến bên Thương Từ, nắm tay cô.

Dư Cận liếc nhìn đôi tay đang đan chặt, cười lạnh:"Chị gái à, nếu muốn khoe ân ái thì cũng phải đúng lúc chứ."

Ôn Ngôn siết chặt tay Thương Từ:"Cảm ơn cô đã cứu bạn gái tôi.

Tôi nhất định sẽ đền ơn cứu mạng này."

"Ồ?

Vậy cậu định đền ơn kiểu gì?"

Dư Cận nhướng mày hỏi, Thương Từ định trả lời nhưng Ôn Ngôn đã nhìn chằm chằm Dư Cận, đáp thay:"Dư Cận, cô biết tính tôi rồi đấy.

Có lúc đừng quá đáng quá."

Nghe vậy, Dư Cận cười khẩy.

Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ, kéo cô rời khỏi phòng.Hai người đi dọc hành lang, Ôn Ngôn kéo tay Thương Từ đầy giận dữ.Ra đến trước cổng bệnh viện, Ôn Ngôn mới dừng lại.

Thương Từ ngạc nhiên:"Chị sao vậy?"

"Thương Từ, em đừng đóng phim nữa.

Chúng ta kết hôn đi."

Cô nhìn vào mắt Thương Từ và nói một câu như tuyên bố.Thương Từ giật tay ra:"Chị nói gì cơ?"

Ôn Ngôn mắt đỏ hoe:"Em đừng quay phim nữa!"

Giọng nói đầy kích động khiến Thương Từ cảm thấy vô lý."

Chị không thấy mình đang rất kỳ lạ sao?"

Ôn Ngôn siết chặt tay.

Thương Từ cảm thấy tất cả mọi chuyện đêm nay đều vượt quá sức tưởng tượng.Cô xoa trán:"Em không muốn cãi nhau, và không ai có quyền quyết định thay em cả.

Em nghĩ chị nên bình tĩnh lại, rồi mình nói chuyện tiếp."

Cô quay người bước vào bệnh viện.

Gió lạnh thổi tung tóc Ôn Ngôn, cô đứng nhìn theo bóng lưng Thương Từ, bàn tay nắm chặt thêm.Tư Mặc Thần thấy sắc mặt Thương Từ không tốt, bèn hỏi:"Em không sao chứ?"

Thương Từ chỉ gật đầu, không nói gì.

Cô thật sự không hiểu rốt cuộc Ôn Ngôn bị sao, còn Dư Cận... cũng rất kỳ lạ.Trong phòng bệnh, quản lý của Dư Cận đứng bên giường trách móc:"Cô cũng giỏi thật, giờ còn học đòi đỡ dao cho người ta nữa?

Điên rồi hả?

Cô quên Thương Từ từng đối xử với cô thế nào rồi sao?!"

Dư Cận nằm im, không đáp.

Trong đầu cô hiện lại cảnh tượng vừa rồi, không ngờ Thương Từ lại có thân thủ như vậy.Cô nhắm mắt, quản lý vẫn tiếp tục nói:"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!"

"Đừng phiền tôi nữa, tôi buồn ngủ."

Dư Cận bực bội cắt lời, quản lý thở dài rời đi.Thương Từ đang tựa người vào tường hành lang thì đúng lúc gặp quản lý của Dư Cận."

Ơ kìa, giờ biết quan tâm Dư Cận rồi hả?

Hồi trước chẳng phải cô đối xử với người ta tệ lắm à?"

Thương Từ khẽ nhíu mày, quản lý tiến lại gần:"Tôi thật sự không hiểu cô nghĩ gì.

Vừa muốn ăn trong bát, vừa ngó nồi."

Tư Mặc Thần đi tới, đứng bên cạnh Thương Từ:"Quản lý Lâm, làm ơn nói chuyện với nghệ sĩ của tôi bằng thái độ tử tế một chút."

Quản lý của Dư Cận khinh khỉnh liếc anh một cái rồi bỏ đi.

Thương Từ bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ nguyên chủ từng có gì đó với Dư Cận?Cô đứng thẳng người, lòng rối như tơ vò, chẳng lẽ cuốn truyện này... còn ngược tâm hơn mình tưởng?Lại thêm một cơn đau đầu ập tới.

Tư Mặc Thần thấy cô nhăn mày thì lo lắng:"Gần đây sức khỏe em vốn không tốt, mau đi nghỉ đi.

Tôi ở lại đây."

"Không sao đâu."

Thương Từ khẽ lắc đầu.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 62: Cốt truyện dừng lại


Thương Từ ở lại bệnh viện đến tận nửa đêm, cô dựa vào tường hành lang, lặng lẽ suy nghĩ.Giang Mộ từng nói anh và nguyên chủ là bạn thân từ nhỏ, có lẽ có thể hỏi anh để tìm ra manh mối gì đó.Cô bước ra khỏi bệnh viện thì phát hiện một bóng người áo trắng đứng giữa trời tuyết.Mái tóc Ôn Ngôn phủ đầy tuyết trắng, Thương Từ vội chạy đến, nắm lấy tay cô:"Chị đừng nói với em là chị đứng đây từ nãy đến giờ đấy nhé.

Không sợ bị cảm à?

Tay chị lạnh cứng rồi này!"

Mặt Ôn Ngôn trắng bệch.

Thương Từ lập tức cởi áo khoác đen khoác lên người cô.Ôn Ngôn ôm chầm lấy Thương Từ:"Xin lỗi, chị không nên nổi giận với em."

Thương Từ hơi ngập ngừng, tay cô vẫn chưa kịp đáp lại, Ôn Ngôn tiếp tục:"Chị thật sự rất sợ mất em...

Hôm nay rõ ràng có người nhắm vào em.

Tiểu Từ, chị thật sự sợ..."

"A Ngôn, chị có biết em tức gì không?"

"Chị biết...

Chị không nên ra lệnh cho em, càng không nên nói chuyện kết hôn trong tình huống đó."

Ôn Ngôn siết chặt vòng tay hơn.

Tuyết lớn rơi đầy vai hai người.

Thương Từ nhẹ nhàng đẩy cô ra:"Em có thể tự bảo vệ mình, và em cũng tin chị sẽ bảo vệ em.

Việc diễn xuất là điều em yêu thích, em không thể từ bỏ được.

Còn chuyện kết hôn... nghiêm túc đến mức đó, thì cũng đừng cầu hôn kiểu đấy chứ."

Ôn Ngôn ôm lấy khuôn mặt Thương Từ:"Chị biết rồi."

Thương Từ nắm tay cô cùng quay lại bệnh viện.

Tư Mặc Thần thấy hai người "tay trong tay" bước vào liền nhìn quanh khắp nơi:"Hai người điên rồi à?

Không sợ bị chụp lén hả?"

Thương Từ liếc trắng mắt.

Sắc mặt Ôn Ngôn trầm xuống:"Bị chụp thì sao?"

"Thương Từ đang trong giai đoạn lên như diều gặp gió đấy."

Tư Mặc Thần cằn nhằn rồi kéo Thương Từ sang một bên:"Yêu đương thì về nhà mà dính lấy nhau, đừng có phô trương ngoài này."

Thương Từ cạn lời, không muốn nói nữa.

Ôn Ngôn trừng mắt với Tư Mặc Thần, im lặng.Ba người chờ đến sáng.

Khi trời sáng, Ôn Ngôn nhìn đồng hồ rồi quay sang Thương Từ:"Chị vào phòng bệnh đây."

Thương Từ gật đầu.

Ôn Ngôn vừa bước vào thì thấy Dư Cận cũng vừa tỉnh lại.

Cô ta quay mặt sang một bên khi thấy Ôn Ngôn.Ôn Ngôn rót nước, ngồi xuống cạnh giường.

Dư Cận mở lời:"Tôi muốn nói chuyện với Thương Từ."

Ôn Ngôn đứng dậy, ra khỏi phòng:"Cô ấy muốn gặp em."

Thương Từ hơi khó hiểu, nhưng vẫn vào phòng.

Dư Cận nhìn cô chăm chú:"Em thật sự yêu Ôn Ngôn à?"

"Câu đó chẳng phải đã rõ rồi sao?"

Thương Từ ngồi xuống, vừa định nói thêm thì Dư Cận đã lên tiếng:"Thật ra... em không phải là cô ấy."

Thương Từ khựng lại.

Ánh mắt Dư Cận nhìn cô như soi thấu, rồi bật cười khẽ:"Thật sự... không phải là cô ấy."

Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi.

Một tia nắng rọi vào phòng bệnh.

Dư Cận nhìn ra cửa sổ, bắt đầu kể:"Năm đó tôi học lớp 12, cô ấy học lớp 10.

Một lần ở cầu thang, hai đứa đụng nhau, cô ấy trừng mắt rồi bỏ đi.

Tôi thấy cô gái này thật là mất lịch sự.

Nhưng sau đó, tụi tôi cứ vô tình gặp nhau mãi.

Tôi hỏi thăm mới biết cô ấy tên là Thương Từ."

Thương Từ siết chặt vạt áo, lòng chột dạ."

Lần kế tiếp gặp cô ấy là ở đại học.

Hôm đó tôi đi ngang qua câu lạc bộ múa, thấy cô ấy đang múa cổ điển.

Múa rất đẹp, rất dịu dàng.

Tôi nhận ra mình đã động lòng.

Nhưng ánh mắt cô ấy lúc đó chỉ nhìn mỗi Cố Dư, nên tôi chỉ dám đứng xa mà nhìn."

Thương Từ hiểu rồi, Dư Cận đã thầm yêu nguyên chủ rất nhiều năm."

Nên lúc tôi bị thương, chị mua thuốc giúp tôi, lúc tôi đi thử vai, chị luyện kịch bản cùng tôi, khi tôi ngất xỉu, chị hoảng hốt... cả tối qua... chị còn vì tôi mà đỡ một nhát dao."

Nước mắt Dư Cận lăn dài:"Khi tôi thấy em tính cách thay đổi đột ngột, tôi cứ tưởng... mình có cơ hội.

Nhưng rồi tôi nhìn vào ánh mắt em nhìn Ôn Ngôn, tôi biết... em không phải cô ấy.

Ánh mắt ấy khác hoàn toàn.

Tôi quan sát, tôi cảm nhận...

Em không phải là cô ấy.

Vậy rốt cuộc em là ai?

Cô ấy...

đang ở đâu?"

Thương Từ cúi đầu, không biết nên nói sao.

Cô hít sâu một hơi:"Em đến đây là một sự cố.

Có thể nói, là cô ấy đưa em đến đây.

Em... không biết cô ấy đang ở đâu."

Dư Cận lặng lẽ nhìn cô.

Thương Từ đứng dậy:"Nếu chị nói rõ tình cảm của mình sớm hơn, có lẽ kết cục đã khác."

Dư Cận cúi đầu, không nói.

Cô cũng biết, mình là kẻ hèn nhát, nên mới có kết cục hôm nay.Thương Từ nhíu mày:"Tiền bối Dư..."

Cô chưa nói hết thì bỗng cảm thấy một cơn đau nhói nơi ngực.

Cô ôm ngực, sắc mặt tái đi.Dư Cận như hóa đá.Thương Từ nhìn quanh, cố bước ra khỏi phòng.

Nhưng ra đến hành lang thì phát hiện Ôn Ngôn, Tư Mặc Thần, cả nhân viên bệnh viện... tất cả đều đứng yên bất động như tượng.Trên nền đất bỗng xuất hiện một phong thư.

Thương Từ cúi xuống nhặt lên.[Tại thế giới này, cô chính là Thương Từ.

Nhớ kỹ: tuyệt đối không được tiết lộ thân phận thật với bất kỳ ai.

Đây là cảnh cáo lần đầu.

Nếu tái phạm, cô sẽ hồn phi phách tán.]Thương Từ phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống hành lang.Ngay lúc đó, một chiếc kim đồng hồ khổng lồ xuất hiện giữa không trung... bắt đầu quay ngược.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 63: Hoàn toàn đắm chìm (siêu ngọt)


Ánh sáng ấm áp rọi lên gương mặt Thương Từ, hơi thở của cô đều đặn và nhẹ nhàng.

Ôn Ngôn khẽ vuốt nhẹ mặt cô, sau đó rời khỏi giường để làm việc ở bàn.Thương Từ mở mắt, cô nhìn quanh phát hiện mình đang ở phòng khách sạn.

Cô hoảng hốt gọi:"A Ngôn!"

Nghe thấy tiếng cô, Ôn Ngôn lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên giường:"Chị đây."

Viền mắt Thương Từ đỏ hoe, vài giọt nước mắt trong suốt lăn dài.

Cô vội vàng nhảy xuống giường ôm chặt lấy Ôn Ngôn.Ôn Ngôn ngạc nhiên:"Sao thế em?"

"Em cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa..."

Thương Từ nghẹn ngào nói.

Ôn Ngôn không hiểu gì, Thương Từ buông cô ra:"Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Buổi tối rồi, hôm nay đạo diễn Tống mời mọi người ăn cơm mà.

Em tỉnh rồi thì chị đưa em qua nhé?"

Nghe Ôn Ngôn trả lời, Thương Từ cúi đầu, có vẻ thời gian đã quay về buổi tối xảy ra vụ tấn công.May mà không quay lại lúc khiến Ôn Ngôn quên cô.

Thương Từ lại ôm chặt cô:"Em không muốn đi."

Ôn Ngôn nghe vậy thì cười dịu dàng:"Được được được, không muốn đi thì chúng ta không đi.

Đói không?"

"Không đói.

Tối nay chị ở lại với em."

Ngửi mùi hương quen thuộc trên người Ôn Ngôn, Thương Từ mới cảm thấy an tâm.

Ôn Ngôn nhẹ nhàng ôm cô lại.Sau cái ôm ấm áp, Ôn Ngôn quay về bàn làm việc.

Thương Từ ngồi bên cạnh, tựa đầu lên vai cô.Khi cô ngã xuống lúc đó, đầu óc chỉ toàn nghĩ: nếu thật sự quay về lúc bắt đầu, cô sẽ làm sao để tiếp cận lại Ôn Ngôn.Sau chuyện này, Thương Từ mới hiểu rõ cô thật sự sợ mất Ôn Ngôn.Nhưng cô cũng không quên những gì Dư Cận từng nói.

Dư Cận và nguyên chủ từng bỏ lỡ nhau, có lẽ cô nên tìm hiểu thêm về quá khứ của nguyên chủ.Cô nhớ lại bức thư trước khi lên núi: nguyên chủ đã không còn, nghĩa là từ đầu người ấy đã mất.Thương Từ khẽ thở dài.

Ôn Ngôn thấy cô cứ thẫn thờ thì đóng máy tính lại:"Sao thế?"

Thương Từ hoàn hồn, siết lấy cánh tay Ôn Ngôn:"Em hơi sợ."

"Sợ gì cơ?"

Thương Từ lắc đầu, không nói.

Ôn Ngôn thấy cô có vẻ không ổn thì tự trách: có phải dạo này bận quá nên bỏ bê cô ấy?Cô nắm lấy tay Thương Từ:"Dạo này công việc nhiều quá.

Đợi chị xử lý xong, chị sẽ ở cạnh em mỗi ngày."

Thương Từ gật đầu.

Ôn Ngôn bỗng bế thốc cô lên:"Ngủ thôi."

Thương Từ vòng tay qua cổ cô:"Em vừa mới ngủ dậy, giờ sao ngủ nổi?"

"Vậy chị nằm với em.

Chờ chị một lát, chị đi thay đồ."

Ôn Ngôn đặt cô lên giường, đang định đi thì bị Thương Từ giữ lại.Cô nghiêng đầu nghi ngờ, Thương Từ bước đến gần, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi:"Để em giúp chị."

Tim Ôn Ngôn bắt đầu đập nhanh.

Thương Từ nhẹ nhàng cởi áo cô ra, rồi đặt một nụ hôn lên cổ cô.Ôn Ngôn ôm eo cô:"Không ngủ được nên muốn làm chuyện khác à?"

Thương Từ kề sát tai cô, khẽ thổi hơi:"Chị nói xem~"Ôn Ngôn lập tức hôn lên môi cô.

Thương Từ ôm chặt cổ cô đáp lại.Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, Ôn Ngôn hôn dọc xuống cổ cô.Hai người quấn lấy nhau trên giường.

Ôn Ngôn đè cô xuống, tháo dây buộc tóc ra rồi tháo cả nhẫn trên tay.

Thương Từ giữ lấy eo cô:"Chị không định để em làm 0 đấy chứ..."

Chưa nói hết câu, nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống.

Ôn Ngôn rất khỏe, Thương Từ không thể vùng vẫy.Tay Ôn Ngôn lướt dọc theo bụng cô rồi trượt xuống.

Thương Từ siết chặt ga giường:"Nhẹ thôi!"

Hai người hoàn toàn đắm chìm trong đêm tối ngọt ngào ấy.

Mãi đến nửa đêm, Ôn Ngôn mới chịu buông tha cô.Thương Từ nằm trong lòng Ôn Ngôn, giận dỗi phồng má.

Ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay Ôn Ngôn.

Cô không nói gì, Ôn Ngôn nhẹ giọng hỏi:"Mệt à?"

Thương Từ vẫn im lặng.

Ôn Ngôn bắt đầu lo, không lẽ cô quá mạnh tay, khiến cô ấy đau?"

Có chỗ nào không thoải mái à?"

Thương Từ lên tiếng:"Không có...

Chỉ là em muốn đi vệ sinh... nhưng chân hơi nhũn."

Nghe vậy, Ôn Ngôn bật cười.

Cô bế Thương Từ lên:"Để chị bế em qua."

Hai người đến nhà tắm.

Thương Từ thấy Ôn Ngôn không định đi ra ngoài thì ngạc nhiên:"Chị còn đứng đây làm gì?"

"Chân em mềm nhũn thế, lỡ té thì sao?"

Ôn Ngôn lười biếng tựa vào khung cửa.

Thương Từ vội vàng đẩy cô ra:"Em không yếu thế đâu!"

Ôn Ngôn đứng ngoài đợi.

Khi Thương Từ đi ra, cô lại bị bế lên."

Lần sau em không muốn ở dưới nữa."

Thương Từ ôm cổ cô.

Ôn Ngôn nhướn mày cười:"Để chị... cân nhắc."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 64: Anh em ruột


Thương Từ và Ôn Ngôn lại một lần nữa thức dậy vào sáng hôm sau.

Thương Từ ôm eo bước vào phòng tắm.Ôn Ngôn thấy bên giường trống liền đứng dậy đi vào theo.

Vừa lúc Thương Từ mặc xong áo choàng tắm, thấy cô bước vào liền cười:"Chào buổi sáng."

Ôn Ngôn cười nhẹ, rồi bắt đầu cởi đồ.

Thương Từ nhìn thấy hình xăm nơi xương quai xanh của cô, liền giơ tay chạm vào.Ôn Ngôn nắm lấy tay cô:"Em mà chạm kiểu đó là chị không kiềm chế nổi đâu."

Thương Từ nghe xong liền vòng tay ôm cổ cô:"Em đâu có bảo chị phải kiềm chế đâu~""Chân em hết mềm rồi à?"

Ôn Ngôn siết eo cô.

Thương Từ chỉ cười khẽ.Áo choàng tắm rơi xuống, hai người lại tiếp tục "lăn lộn" một trận.

Một lúc sau, cả hai mới chịu đi tắm.Tắm xong, hai người thay đồ.

Có tiếng gõ cửa.

Thương Từ mặc xong trước, mở cửa, nhân viên khách sạn mang bữa sáng tới:"Bữa sáng của hai người."

"Cảm ơn."

Cô nhận lấy rồi đặt lên bàn.

Ôn Ngôn bước lại gần:"Thứ Năm cùng chị đến bệnh viện nhé."

"Đến bệnh viện làm gì?"

Thương Từ ngạc nhiên.

Ôn Ngôn không trả lời, Thương Từ chợt nhớ lại chuyện hạ đường huyết hôm trước.Cô cười:"Không cần đến bệnh viện đâu, từ nay em sẽ ăn uống cẩn thận hơn.

Em thật sự rất ghét bệnh viện, không muốn đến."

Câu này cô không hề nói dối vì trong hiện thực, cô vốn là bác sĩ, suốt ngày ở bệnh viện nên giờ thật sự không muốn quay lại đó chút nào.Ôn Ngôn xoa đầu cô:"Ngoan."

Thương Từ biết không cãi lại được, đành gật đầu, rồi cùng Ôn Ngôn ăn sáng.Ăn xong, Ôn Ngôn rời khách sạn đến công ty, Thương Từ cũng đến phim trường.Giang Mộ thấy cô liền chạy tới:"Tối qua đạo diễn Tống mời ăn, sao cậu không tới?"

"Hôm qua tôi hơi mệt."

Cô trả lời rồi đi thẳng vào phòng hóa trang.

Vừa lúc Dư Cận bước ra thì đụng mặt cô.Thương Từ thấy Dư Cận liền nhớ lại những chuyện trước đó.

Cô gật đầu chào một cách lịch sự, rồi lách qua cô bước vào.Dư Cận nhìn bóng lưng cô một cái rồi cũng rời đi.Thương Từ thay trang phục xong liền tập trung vào công việc.

Một ngày quay mệt rã rời, đến tối vẫn còn cảnh quay đêm, nên cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút.Tư Mặc Thần ngồi bên cạnh:"Em ngủ không ngon à?"

Thương Từ vẫn nhắm mắt.

Câu hỏi này rõ ràng quá thừa cô không muốn trả lời.

Tư Mặc Thần tưởng cô đã ngủ nên cũng không làm phiền nữa.Giang Mộ chạy tới, định nói chuyện với cô thì bị Tư Mặc Thần chặn lại.Anh ấy cao 1 mét 92, còn Giang Mộ thấp hơn một chút.

Bị che chắn trước mặt, Giang Mộ bực mình:"Anh làm gì vậy?"

Tư Mặc Thần khoanh tay, mặt đầy khó chịu:"Đừng làm phiền Thương Từ, cô ấy đang nghỉ."

Thương Từ nghe hai người cãi nhau liền mở mắt.

Thấy hai người đứng gần nhau, cô bật cười:"Khoảng cách này không đánh nhau thì chắc là chuẩn bị hôn đấy?"

Tư Mặc Thần lập tức lùi lại, Giang Mộ cũng lùi mấy bước:"Thôi đi, hôn hắn tôi sẽ gặp ác mộng cả đời mất!"

Thương Từ bịt miệng cười, Tư Mặc Thần sa sầm mặt:"Anh nghĩ nhiều rồi, với nhan sắc như cậu, tôi còn chẳng muốn đụng vào."

Giang Mộ không chịu thua:"Tôi là nam thần số 1 của giới giải trí đó, có rất nhiều fan nữ hâm mộ.

Anh có ý gì hả!"

Tư Mặc Thần chỉ liếc một cái rồi bỏ đi.

Thương Từ vẫn ngồi trên ghế:"Giang đại ca, cậu chắc không thích Tư Mặc Thần à?"

"Không đời nào!

Tuyệt đối không!

Tôi thích phụ nữ, rõ chưa!"

Nói xong cậu quay ngoắt bỏ đi.

Lục Điềm thấy anh ta giận dữ liền tò mò:"Chị Thương Từ, anh Giang Mộ bị gì vậy?"

Thương Từ ngoắc cô lại gần, Lục Điềm ghé tai xuống thì cô bắt đầu thì thầm.Lục Điềm lập tức cười như bà cô:"Vậy thì em nghĩ anh ấy là bot."

Thương Từ nghe xong đơ người.

Lục Điềm bịt miệng, nhìn quanh rồi nói nhỏ:"Chị đừng nói với ai nha."

"Em và Giang Mộ là anh em?"

"Đúng vậy, chúng em là anh em cùng mẹ khác cha."

Lục Điềm cúi đầu trả lời, Thương Từ sốc nặng Giang Mộ lại có em gái, mà còn là trợ lý của mình!Không lạ gì khi Dư Cận hay thấy hai người nói chuyện.

Không lạ gì hôm trước Giang Mộ lại nhắc đến Lục Điềm.Thương Từ hỏi:"Nhưng dù sao em cũng là em gái anh ấy mà, sao lại làm trợ lý?"

Lục Điềm cười:"Em muốn làm quản lý nghệ sĩ.

Trước khi chính thức vào nghề thì em muốn rèn luyện một chút."

"Thì ra là vậy."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 65: CP Cố Thời thành đôi


Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Thương Từ thay đồ diễn chuẩn bị quay đêm.

Dư Cận đi tới, vỗ nhẹ vai cô.Thương Từ giật nảy mình, phản ứng quá mạnh khiến Dư Cận ngạc nhiên:"Sao vậy?"

Thương Từ không đáp.

Đạo diễn Tống đi đến, ngồi vào ghế và cầm loa lên hô bắt đầu.1 giờ sáng, Thương Từ vẫn đang quay.

Ôn Ngôn đến, đứng bên cạnh đạo diễn Tống.

Ông thấy cô liền đứng dậy:"Ôn tổng."

"Ừm."

Ôn Ngôn tiếp tục dõi mắt nhìn về phía Thương Từ.

Dưới ống kính, cô mặc bộ trang phục cổ trang màu tím sẫm, nhập vai hết sức chăm chú, như thể đã hoá thân vào nhân vật.Một lát sau, đạo diễn hô cắt.

Cả trường quay dừng lại.

Thương Từ thấy Ôn Ngôn liền chạy tới ôm lấy cô.Ôn Ngôn thuận thế đỡ lấy.

Nhân viên đoàn phim nhìn cảnh tượng ấy mà sững sờ.

Tư Mặc Thần ôm trán bất lực, hai người này ngày càng "không giữ hình tượng".Dư Cận và Giang Mộ đứng gần nhau, liếc mắt nhìn đối phương.

Thương Từ ý thức được xung quanh có người, lập tức buông Ôn Ngôn ra.Ôn Ngôn dịu dàng hỏi:"Sao thế?"

"Trễ vậy rồi, sao chị còn đến?"

Thương Từ ngạc nhiên, Ôn Ngôn nắm tay cô:"Vì muốn ở bên bạn gái mình."

Thương Từ đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Đạo diễn Tống đứng dậy:"Thương Từ, cảnh hôm nay quay xong rồi, về nghỉ sớm đi."

"Vâng ạ."

Thương Từ và Ôn Ngôn nắm tay rời đi.

Nhân viên đoàn phim bắt đầu rì rầm:"Ôn tổng và Thương Từ ở bên nhau à?"

"Chấn động thật sự, sao hai người này lại thành một cặp nhỉ?"

"Hai người nhìn đều rất 'tổng', ai công ai thụ vậy trời?"

"Giờ còn quan trọng nữa à?

Yêu nhau là được rồi."

Trong phòng thay đồ, Thương Từ đang tẩy trang, thay đồ.

Ôn Ngôn ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại."

Em xong rồi."

Thương Từ đeo khẩu trang bước ra.

Ôn Ngôn cũng tắt điện thoại đứng dậy.Hai người về khách sạn.

Thương Từ ngáp một cái, Ôn Ngôn cười:"Chị đi rửa mặt đây."

"Dạ~"Thương Từ vừa đáp vừa nằm vật xuống giường.

Khi Ôn Ngôn ra khỏi phòng tắm thì thấy Thương Từ đã ngủ, thậm chí chưa kịp thay đồ.Cô nhẹ nhàng bước tới, giúp cô cởi quần áo.

Làn da trắng ngần lộ ra.Ánh mắt Ôn Ngôn dừng lại ở nốt ruồi trên xương quai xanh của Thương Từ, bất giác nhớ tới đêm hôm trước liền bật cười khẽ.Thương Từ cảm thấy ai đó đang cởi đồ mình, mơ màng mở mắt:"Chị đang thay đồ cho em à?"

"Ừm."

Ôn Ngôn đỡ cô ngồi dậy, mặc đồ ngủ cho cô.

Thương Từ ôm lấy cổ Ôn Ngôn:"Ước gì ngày nào cũng thế này.

Nhưng mà chị có thấy em bám người quá không?"

"Không đâu.

Chị thích em như vậy."

Ôn Ngôn ôm lại cô.

Một lúc sau, Thương Từ ngủ thiếp đi.Ôn Ngôn cũng lên giường, ôm cô ngủ.Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại đánh thức Thương Từ.

Cô bắt máy:"Alo?"

"Thương Từ, Cố Dư hình như bị tai nạn giao thông rồi!"

Đầu dây bên kia là Thì Mộc.

Nghe vậy, Thương Từ tỉnh hẳn, bật dậy xuống giường.Ôn Ngôn cũng bị động tĩnh đánh thức:"Sao thế?"

"Cố Dư bị tai nạn rồi."

Thương Từ vội thay đồ.

Ôn Ngôn cũng nhanh chóng rửa mặt và thay đồ theo.Trên xe, gương mặt Thương Từ tràn đầy lo lắng.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô gần như quên mất nhiệm vụ chính.Ôn Ngôn thấy cô lo lắng, trong lòng hơi khó chịu, dù sao Thương Từ từng thích Cố Dư.Hai người đến bệnh viện.

Để tránh bị chụp hình, Thương Từ đi cửa sau.

Vừa đến hành lang thì thấy Thì Mộc với đôi mắt thâm quầng, ngồi xổm dưới đất, nước mắt lem nhem.Thương Từ vội chạy đến:"Thì Mộc!"

Thì Mộc ngẩng đầu, ánh đèn rọi vào khuôn mặt tiều tụy của cô."

Thương Từ, Cố Dư sẽ không sao đúng không?"

Giọng cô nghẹn ngào.

Thương Từ đỡ cô đứng dậy:"Sẽ không sao đâu, đừng lo.

Tai nạn sao xảy ra vậy?"

"Tôi đang ở sân bay thì Cố Dư gọi điện, bảo đang trên đường đến.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng va chạm xe.

Sau đó gọi lại thì biết cô ấy đang ở bệnh viện."

Thì Mộc khóc nấc lên.

Thương Từ vỗ vai cô trấn an.Ôn Ngôn vừa định mở miệng, thì một giọng nữ vang lên:"Thì Mộc."

Cả ba quay đầu lại, Cố Dư đeo khẩu trang bước tới, nhìn không giống người bị thương chút nào.Thương Từ sững người, Ôn Ngôn cũng khó hiểu.

Thì Mộc thấy Cố Dư lập tức chạy tới ôm lấy:"Cố Dư, cậu không sao... không phải mình đang mơ chứ?"

Cố Dư cười, ôm cô lại:"Cậu lo cho mình à?"

Thì Mộc buông cô ra:"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mình đang trên đường thì hai xe bên cạnh va nhau.

Là hiểu lầm thôi, mình không sao."

Cố Dư nói xong, Thương Từ bước lên:"Sao không nói sớm?"

Cố Dư gãi đầu xấu hổ.

Thì Mộc thấy cô bình an thì càng khóc dữ.Cố Dư ôm lấy cô:"Đừng khóc, mình không sao mà."

"Mình sợ lắm, biết không?

Nếu cậu mà có chuyện gì thì mình phải làm sao đây!"

Thì Mộc dụi đầu vào vai cô.

Thương Từ đứng nhìn, bất lực lắc đầu.Cố Dư nhẹ nhàng nói:"Phải làm sao à?

Cậu đâu có thích mình mà.

Mình chết rồi cậu đi tìm người khác yêu là được..."

Chưa nói hết câu, Thì Mộc đã hôn lên môi cô.Thương Từ tròn mắt, còn táo bạo hơn cả mình.Thì Mộc nhẹ nhàng:"Mình thích cậu.

Trước giờ đều là nói dối.

Vì mình luôn cảm thấy không xứng với cậu nên không dám chấp nhận lời tỏ tình.

Nhưng hôm nay mình mới hiểu, mất cậu đáng sợ đến nhường nào.

Cố Dư, mình thích cậu.

Cậu từng nói cậu thích mình, còn tính không?"

Cố Dư lập tức ôm lấy cô:"Tính!

Tất nhiên là tính rồi!

Mình cũng thích cậu, Thì Mộc, cậu đồng ý làm bạn gái mình không?"

"Ừ, mình đồng ý."

Thương Từ đứng yên tại chỗ.

Hai nữ chính thế là thành đôi rồi, nhanh quá, chẳng cần cô se duyên gì cả.Cô hơi ngẩn người, Ôn Ngôn thấy vậy hỏi:"Sao thế?"

Thương Từ nhớ tới bức thư cảnh cáo trước đó, nhiệm vụ là thay đổi cái kết BE của hai nữ chính.

Giờ thì Ôn Ngôn đã không còn là phản diện, hai nữ chính cũng HE, nghĩa là cô sắp phải quay về thế giới thực rồi.Vẫn còn một nhiệm vụ là thay đổi số phận bi kịch của nguyên chủ.

Hiện giờ đã làm được một nửa.

Cô nhìn vào mắt Ôn Ngôn, thời gian của cô trong thế giới này không còn nhiều nữa.Ôn Ngôn thấy cô im lặng liền nắm tay:"Thương Từ?"

Thương Từ mắt hơi đỏ, cố mỉm cười:"Không có gì, chỉ là xúc động khi thấy họ bên nhau."

Ôn Ngôn cười dịu dàng:"Ngốc quá."

Thì Mộc và Cố Dư nắm tay bước lại, Thì Mộc ngượng ngùng:"Xin lỗi Thương Từ, đã làm phiền chị và Tổng Ôn."

Thương Từ mỉm cười:"Không sao.

Sáng sớm mà thấy hai người thành đôi thì đúng là tuyệt vời.

Không dễ gì mà đến được với nhau."

Hai người nhìn nhau cười.

Cố Dư lên tiếng:"Thôi, đừng đứng ngẩn ra nữa, đi ăn thôi.

Hôm nay tôi mời!"

"Được!"

Bốn người đeo khẩu trang rời khỏi bệnh viện, cùng lên xe.

Ôn Ngôn lái, Thương Từ ngồi ghế phụ, trong lòng nghĩ cứ thuận theo tự nhiên vậy.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 66: Dán chặt với A Ngôn


Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời.

Thương Từ đứng trên ban công ngẩng đầu nhìn trời, xuất thần.

Ôn Ngôn từ phía sau bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cô:"Đang nghĩ gì thế?"

Thương Từ lấy lại tinh thần, mỉm cười:"Em đang nghĩ diễn xuất của em cuối cùng cũng được công nhận rồi.

'Dần Thời Hồ Yêu' vừa lên sóng, lượng fan của em tăng vọt luôn."

Mùa đông đã qua, tháng Năm đến.

Bộ phim mới của Thương Từ đã đóng máy, còn bộ phim cô quay cùng Thời Mộc năm ngoái vừa phát sóng đã khiến cô vụt sáng chỉ sau một đêm.Cô và Ôn Ngôn đã bên nhau gần 5 tháng.

Sau 8 tháng xuyên sách, Thương Từ dần thích nghi với cuộc sống nơi đây.Suốt mấy tháng quay phim, cô gần như ở lỳ trong đoàn, còn Ôn Ngôn cũng thường xuyên đến thăm cô.Thì Mộc và Cố Dư thì đã thành đôi gần 4 tháng, ngày nào cũng ngọt ngào ân ái, chỉ thiếu mỗi công khai nữa thôi.

Thương Từ mở miệng:"Ba mẹ em bảo ngày mai đưa chị về nhà chơi."

Nghe vậy, tim Ôn Ngôn đập loạn.

Cô bắt đầu căng thẳng:"Thật à?"

"Ừ, vừa nãy gọi điện đột xuất nói thế đó.

Sao nào?

Tổng tài Ôn Ngôn quyết đoán lại sợ rồi sao?"

Thương Từ bật cười, Ôn Ngôn tay bắt đầu toát mồ hôi.

Thương Từ nắm lấy tay cô:"Đừng lo, lúc đó có em bên cạnh."

"Ừ."

Hai người thay đồ rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Ôn Ngôn dậy sớm thu dọn đồ.Thương Từ thấy cô cứ đứng trước tủ quần áo liền thắc mắc:"Chị làm gì đấy?"

Ôn Ngôn quay lại:"Chị nên mặc gì đây?"

Thương Từ bật cười:"Chị mặc gì cũng đẹp.

Em đi rửa mặt trước, chị cứ chọn đi."

Lát sau cô bước ra, nghe tiếng giày cao gót vang lên, quay lại liền thấy Ôn Ngôn mặc vest nữ màu đen, mang giày cao gót đế đỏ.

Tóc dài thẳng được uốn thành sóng nhẹ, trang điểm tinh tế.Thương Từ mỉm cười dịu dàng:"Hôm nay phong cách chị tổng quyền lực nhỉ."

"Không ổn sao?"

"Rất đẹp!

Hôm nay chị vừa quyến rũ vừa chín chắn, em thích~"Cô ôm cổ Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng vòng tay ôm eo cô:"Thế em mặc gì?"

Thương Từ nhếch môi:"Em mặc sơ mi nhé, nhìn sẽ giống như... em là người chủ động ấy."

Ôn Ngôn nghe xong nhướng mày, cười:"Chủ động à?

Nhưng trên giường thì em..."

Cô chưa nói hết câu đã bị Thương Từ bịt miệng:"Không được trêu em!"

Ánh mắt Ôn Ngôn tràn đầy yêu thương.

Thương Từ đeo khẩu trang, cùng cô xuống nhà.

Vừa bước ra đã có tài xế mở cửa xe.Trên đường đi, Ôn Ngôn đưa Thương Từ vào trung tâm thương mại chọn quà.

Sau đó cả hai đến nhà họ Thương.

Người giúp việc mở cửa, mỉm cười đón hai người.Cha Thương – Thương Vân Nam đang uống trà, mẹ cô – Bạch Tề đang chăm chú nhìn móng tay vừa làm.Nghe tiếng động, Bạch Tề ngẩng đầu, Thương Vân Nam cũng đặt ly trà xuống.

Thương Từ giới thiệu:"Ba, mẹ, đây là bạn gái con – Ôn Ngôn."

Ôn Ngôn hơi căng thẳng, lễ phép cúi đầu:"Cháu chào chú, chào dì.

Đây là quà cháu mang đến biếu hai người."

Bạch Tề và Thương Vân Nam liếc nhìn nhau.

Ôn Ngôn cúi đầu, lòng nghĩ chắc họ không ưa mình.Thấy cả hai không nói gì, Thương Từ định mở miệng thì Bạch Tề đã bước tới, nắm lấy tay Ôn Ngôn:"Trời ơi, nhìn con xinh chưa kìa~"Thương Vân Nam cũng phá lên cười, bước tới gần:"Con gái ba đúng là có mắt nhìn!"

Ôn Ngôn sững người.

Thương Từ cũng ngơ ngác.

Bạch Tề kéo Ôn Ngôn ngồi xuống, sai người giúp việc rót trà.Bà cười rạng rỡ:"Tiểu Ngôn à, con và Tiểu Từ nhà dì quen nhau thế nào vậy?

Trước đây dì nhớ hai đứa đâu có qua lại gì mấy?"

Thương Vân Nam cũng ngồi xuống góp chuyện:"Sao không nói sớm?

Ba còn nghe lão Ôn kể mới biết.

Lúc đó ba còn định bắt Tiểu Từ đi xem mắt!

Hai đứa mà nói sớm, ba đã khỏi lo rồi."

Thương Từ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác: Chuyện này là đang...

ưng ý con rể rồi sao?"

Trước đây con có nói mà ba mẹ đâu chịu nghe, con còn tưởng ba mẹ không đồng ý."

Hai ông bà nhìn nhau, Thương Vân Nam lên tiếng:"Lúc đầu ba cũng không hiểu kiểu tình cảm này, nhưng mẹ con nói: yêu là điều quan trọng nhất.

Ba mẹ không thể ở bên con cả đời, sau này là do con tự đi.

Nếu sống không vui, không hạnh phúc, vậy sống để làm gì?

Hơn nữa, ba cũng biết rõ về Tiểu Ngôn.

Ba rất hài lòng."

Ôn Ngôn nghe vậy liền ngây người.

Ánh mắt Bạch Tề đầy dịu dàng:"Đúng vậy, dì thấy Tiểu Ngôn xinh đẹp, hợp với con gái dì lắm!"

Thương Từ nghe vậy mắt đỏ hoe, chợt nhớ đến sự thiếu thốn tình thân ngoài đời thực.

Như bức thư từng viết nơi này chính là một cuộc đời khác, và cô càng lúc càng chìm sâu vào nó.Ôn Ngôn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù cô không giỏi nói chuyện, nhưng lại nói chuyện rất hợp với Bạch Tề.Thương Vân Nam cầm tách trà:"Ba của con, lão Ôn ấy, đừng sợ, để ta lo.

Lớn tuổi rồi mà còn cố chấp y như hồi trẻ."

Thương Từ hỏi:"Ba với chú Ôn thân lắm hả?"

"Tất nhiên, tụi ba cùng câu lạc bộ golf đấy."

Ôn Ngôn cười:"Chú đừng lo, bên ba con cháu sẽ cố gắng thuyết phục."

Bạch Tề càng nhìn Ôn Ngôn càng thích.

Bà lấy ra một hộp quà trên bàn, mở ra là một đôi vòng tay kim cương.Thương Từ ngồi sát bên, Bạch Tề đeo một chiếc cho Ôn Ngôn, một chiếc cho Thương Từ:"Chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc."

Thương Vân Nam cười tít mắt, Ôn Ngôn cảm kích:"Cảm ơn... dì."

"Gọi gì mà dì, gọi là mẹ chứ!"

Bạch Tề chu môi.

Ôn Ngôn lúng túng:"M... mẹ."

Thương Từ nghe cách cô gọi mà phì cười.

Thương Vân Nam hỏi tiếp:"Hai đứa định khi nào kết hôn?

Trước khi cưới nhất định phải đính hôn đấy nhé, chuyện này quan trọng lắm."

Ôn Ngôn nghe vậy liền nhìn sang Thương Từ.

Bạch Tề cũng nhìn theo.

Bị ba người dòm, Thương Từ nói:"Bọn con còn chưa chính thức cầu hôn mà.

Phải từ từ từng bước chứ~"Ôn Ngôn nghe vậy trong lòng đã có kế hoạch.

Bạch Tề gọi mọi người vào ăn cơm.Bữa cơm gia đình ấm cúng, Ôn Ngôn nói cười nhiều hơn.

Từ sau khi mẹ mất, cô hiếm khi thấy hạnh phúc như vậy.Ăn xong, Ôn Ngôn định về.

Thương Từ ghé tai cô nói nhỏ:"Tối nay không ngủ cùng chị được... làm sao giờ~"Ôn Ngôn còn chưa kịp nói thì Bạch Tề đã bước tới:"Tiểu Ngôn, con ngủ lại đi.

Mẹ thấy con bé này không có con là không được đâu."

Thương Vân Nam cũng gật đầu cười.

Thương Từ nắm tay Ôn Ngôn:"Đi thôi, lên phòng em."

Cô kéo Ôn Ngôn lên lầu.

Bạch Tề nhìn theo bóng hai người:"Hai đứa này càng nhìn càng xứng đôi."

"Ừ, tôi cũng thấy vậy."

Ôn Ngôn tắm xong, bước ra thấy Thương Từ đang ngồi phấn khích nhìn điện thoại.

Cô lại gần:"Có chuyện gì vui vậy?"

Thương Từ vội tắt màn hình:"Không có gì.

Thì Mộc nhắn tin, tám vài câu thôi~""Ừm."

Ôn Ngôn kéo tay Thương Từ lên giường.

Cả hai vừa nằm xuống thì tay Thương Từ đã bắt đầu nghịch ngợm.Ôn Ngôn nuốt nước bọt, nắm lấy tay cô:"Đừng nghịch."

"Em chỉ muốn dán dính với A Ngôn thôi~"Thương Từ liền đè lên người Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn vuốt má cô:"Đây là nhà em, ba mẹ em còn ở dưới."

"Phòng họ ở tầng 1, mình ở tầng 2 mà."

Dứt lời, Thương Từ hôn lên môi cô.

Ôn Ngôn cũng vòng tay ôm eo cô.

Thương Từ bắt đầu cởi đồ Ôn Ngôn, tay trượt dần xuống.Ôn Ngôn không từ chối, hai người lại quấn lấy nhau.

Nửa đêm, Ôn Ngôn đè Thương Từ xuống:"Chị thắng rồi, em chịu chưa?"

"Chưa..."

Chưa nói hết câu, Ôn Ngôn cười gian, khiến Thương Từ rên khẽ, chân khẽ co lại.

Ôn Ngôn ghé tai:"Chịu chưa?

Gọi một tiếng 'chị' là chị dừng."

Thương Từ tay nắm chặt ga giường, tay kia ôm lấy cổ Ôn Ngôn, thì thầm:"Chị...

Chị ơi, em chịu rồi."

Nghe xong, Ôn Ngôn mới tha cho cô.

Đến 3 giờ sáng, Ôn Ngôn lại ôm Thương Từ vào lòng.Thương Từ bị hành đến mệt lả, ngủ như chết.

Ôn Ngôn nhìn ngón tay mình, nhớ lại biểu cảm của Thương Từ khi nãy liền bật cười.Mặt trời lên, đồng hồ báo thức kêu.

Ôn Ngôn mở mắt, thấy Thương Từ vẫn ngủ liền hôn nhẹ lên trán rồi xuống giường đi tắm.Tắm xong, cô bước ra thấy Thương Từ vẫn chưa dậy, liền gọi nhẹ:"Tiểu Từ, dậy đi."

Thương Từ trở mình.

Ôn Ngôn cúi sát tai:"Dậy nào."

Thương Từ lim dim mở mắt, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng liền cười:"Chị tắm rồi hả?"

"Ừ.

Em cũng dậy tắm đi."

Ôn Ngôn kéo cô dậy.

Thương Từ ôm lấy cô:"Chị quá đáng thật đó, tối qua hành em đến khuya mà sáng nay không cho em ngủ nướng."

Ôn Ngôn bật cười:"Em đúng là..."

Chưa nói hết câu, Thương Từ vội buông ra, lớn tiếng:"Em rất khỏe đó nha!"

Nói rồi cô bật dậy chạy vào phòng tắm.

Ôn Ngôn nhìn bóng lưng cô bỏ chạy mà không nhịn được cười.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 67: Hớp hồn fan nữ


Ngay khi bộ phim "Dần Thời Hồ Yêu" lên sóng, các chỉ số trên tất cả nền tảng đều tăng vọt.

Nhờ đó, diễn xuất của các diễn viên chính cũng được công nhận và liên tục nhận về nhiều lời khen.Phim chỉ dài 40 tập và gần như được cập nhật hàng ngày nên rất nhanh đã đi đến hồi kết.

Cố Dư, Thì Mộc và Thương Từ cũng bắt đầu chuẩn bị tham dự lễ tổng kết.Thương Từ đang ngồi trong phòng trang điểm của công ty, chuyên viên trang điểm đang giúp cô làm đẹp.

Lúc này, Ôn Ngôn kết thúc cuộc họp và lên đến tầng 12.Cô đi tới đâu, nhân viên đều lập tức đứng sang hai bên chào:"Chào Tổng giám đốc Ôn."

"Chào Ôn tổng."

"Chào Ôn tổng ạ."

Ôn Ngôn đẩy cửa phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô liền mỉm cười chào:"Chào Ôn tổng."

Ôn Ngôn khẽ gật đầu.

Vì mối quan hệ của cô và Thương Từ vẫn chưa công khai nên Thương Từ cũng chỉ lịch sự gật đầu:"Chào Ôn tổng."

Tư Vũ Thần đang ngồi trên sofa cũng chào một tiếng.

Chuyên viên trang điểm thầm thấy lạ, Ôn tổng trước giờ rất ít khi xuống tầng, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?Ôn Ngôn bước đến trước mặt Tư Vũ Thần, ra hiệu bằng ánh mắt.

Nhưng Tư Vũ Thần giả vờ không thấy, tiếp tục nhìn điện thoại.Chuyên viên trang điểm vừa tô son xong:"Xong rồi."

"Cảm ơn chị Mina."

"Không có gì."

Thương Từ đứng dậy chọn trang phục.

Lúc này, Ôn Ngôn lạnh lùng nói:"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Thương Từ."

Chuyên viên trang điểm nhìn Thương Từ, khẽ nói một câu "Cố lên nhé", bởi vì trong mắt họ, sắc mặt Ôn tổng có vẻ không tốt, chắc Thương Từ sắp bị mắng, mặc dù chẳng ai biết vì sao.Mọi người lục tục rời khỏi, Tư Vũ Thần liếc nhìn Ôn Ngôn rồi cũng đi ra.

Ôn Ngôn khóa trái cửa phòng.Bên ngoài hành lang, mọi người xì xầm bàn tán:"Sắc mặt Ôn tổng nhìn không tốt chút nào, Thương Từ đắc tội gì với cô ấy à?"

"Không biết nữa...

Nhưng cảm giác như sắp bị mắng thật rồi."

"Vì mắng một nghệ sĩ mà đích thân xuống tầng, Ôn tổng cũng hơi gắt nhỉ?"

Trong phòng, ánh đèn rọi lên gương mặt Ôn Ngôn khiến cô càng thêm xinh đẹp rạng ngời.Thương Từ khoanh tay trước ngực:"Sao mặt chị căng vậy?

Tính làm gì em đấy?"

Ôn Ngôn bước tới, nâng mặt cô lên rồi hôn lên môi.

Thương Từ cũng lập tức đáp lại.Cả hai chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Thương Từ vòng tay ôm chặt lấy eo Ôn Ngôn.

Hôn một lúc, Thương Từ cười nói:"Son Mina chị ấy vừa đánh cho em đã bị chị hôn trôi hết rồi."

Ôn Ngôn không quan tâm.

Cô cầm thỏi son trên bàn thoa lại cho Thương Từ.Son vừa thoa xong, Thương Từ quàng tay ôm cổ cô:"Chị cố tình xuống đây chỉ để hôn em thôi à?"

"Ừ."

Thương Từ ôm cô cười.

Lúc này, Tư Vũ Thần đang đứng tựa vào hành lang nhìn đồng hồ, bất lực thở dài: Hai người này tính dính nhau đến bao giờ nữa đây?Nửa tiếng sau, Ôn Ngôn từ phòng trang điểm bước ra.

Nhân viên nhìn thấy nụ cười trên môi cô, ai nấy đều ngơ ngác.

Không hiểu sao vào trong vẻ mặt như muốn xử ai, mà ra lại vui thế?"

Lẽ nào mắng xong thấy dễ chịu?"

Tư Vũ Thần vào phòng thay đồ thì thấy Thương Từ đã thay xong trang phục.

Hai người cùng lên đường đến địa điểm lễ tổng kết.Đến nơi, Thương Từ thấy Cố Dư và Thì Mộc đã đến trước.

Cả hai mặc đồ cùng tông, trông cứ như cặp đôi.Cố Dư buộc nửa tóc, mặc sơ mi đen và quần tây.

Thì Mộc mặc váy đen, tóc xoăn sóng nhẹ buông trước ngực.Thấy Thương Từ, Thì Mộc mỉm cười:"Thương Từ!"

Cố Dư cũng nhìn sang.

Hôm nay Thương Từ mặc vest trắng, tóc đen xõa dài che nửa khuôn mặt, còn đeo thêm kính gọng vàng mảnh trông như nhân vật bước ra từ manga.Thì Mộc bước tới:"Wow, chị thế này chắc hớp hồn không biết bao nhiêu fan nữ cho mà xem."

Cố Dư hừ nhẹ, khinh khỉnh liếc nhìn.Thương Từ chỉ mỉm cười không nói.

Thì Mộc chú ý đến chiếc nhẫn màu vàng hồng trên ngón áp út của cô:"Đây là nhẫn đôi dòng 'Chasing Dreams' đúng không?"

Thương Từ gật đầu.

Thì Mộc cười tươi:"Đẹp thật đấy."

Ba người đang trò chuyện thì Ôn Vân Hi chạy đến, vỗ nhẹ lên vai Thương Từ:"Thương Từ!"

Thương Từ đáp lại một cách lạnh nhạt.

Ôn Vân Hi thấy cô chẳng mấy quan tâm, liền rầu rĩ:"Sao lúc nào chị cũng lạnh nhạt với em thế..."

"Không có đâu."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 68: Buổi lễ tổng kết


Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, thiết bị livestream đã được chuẩn bị xong.

Cô nở nụ cười tiêu chuẩn, giơ micro lên:"Xin chào mọi người!

Tôi là Tiểu Vi, rất vui được chào đón các bạn đến với buổi lễ tổng kết của bộ phim 'Dần Thời Hồ Yêu'.

Cũng xin chào các khán giả đang theo dõi trực tuyến!

Mọi người có đang mong chờ các diễn viên chính không nào?"

Khán giả bên dưới đồng thanh hét to:"Mong chờ!"

MC mỉm cười tiếp lời:"Vậy thì xin mời các diễn viên chính của chúng ta: Cố Dư, Thì Mộc, Thương Từ, Ôn Vân Hi và Minh Thiên Lỗi cùng bước lên sân khấu!"

Cố Dư và Thì Mộc mỉm cười bước lên trước, bên dưới là tràng pháo tay vang dội.

Thương Từ nối bước phía sau, khi cô vừa xuất hiện fan nữ đã bắt đầu gào thét, còn trong luồng livestream, bình luận dậy sóng:【Trời đất, Thương Từ đẹp trai quá!】【Thương Từ đúng là kiểu chị gái soái khí.】【Nói với Cố Dư là tối nay tôi sẽ ngủ với Thương Từ.】【Đứa ở trên uống mấy lít rượu rồi đấy?】【Chuyển fan luôn rồi, tôi lập tức follow Thương Từ.】Ôn Vân Hi và nam phụ Minh Thiên Lỗi cũng bước lên sân khấu.

Năm người cùng đứng, Cố Dư và Thời Mộc chào khán giả trước, sau đó là ba người còn lại tự giới thiệu.MC tiến tới chỗ Cố Dư và Thì Mộc:"Cố Dư, hôm nay bạn và Thì Mộc mặc đồ đôi à?"

Cố Dư cầm micro cười:"Bị bạn phát hiện rồi."

Bình luận livestream nổ tung:【Tôi đã nói hai người này là thật rồi mà!】【Câu hỏi mỗi ngày: Bao giờ mới công khai đây?】【Công khai rồi còn gì nữa!】【Lần trước truyền thông còn chụp được hai người hôn nhau đấy.】【Đừng đùa, thật thì người ta thường tránh né, đây rõ ràng là làm màu.】MC lại nhìn về phía Thương Từ:"Thương Từ, nhìn thấy họ mặc đồ đôi có ghen không?"

Bình luận:【MC thật biết khuấy động.】【Đùa chứ, thẳng vậy luôn?】【Là fan cặp đôi Từ - Mộc, lúc này không biết nên vui hay buồn.】Thương Từ chỉnh lại kính gọng vàng, mỉm cười:"Sao phải ghen?

Tôi thấy họ rất xứng đôi."

Khán giả cười ồ lên.

Nhưng lúc này, có vài fan tinh mắt nhận ra chi tiết quan trọng:【Khoan!

Có ai để ý Thương Từ đang đeo nhẫn đôi không?!】【Chuỗi nhẫn 'Chasing Dreams' đấy, dòng dành riêng cho cặp nữ nữ!】【Trời ơi, Thương Từ đang yêu!

Tin sét đánh ngang tai!】【Là ai?

Ai đã cướp mất vợ tôi?!】【Không lẽ phải có cả hai người đeo mới tính là nhẫn đôi sao?】【Nhìn chị ấy cool thế kia, chắc đối phương là kiểu bánh bèo ngọt ngào.】Buổi lễ tổng kết diễn ra thuận lợi.

Và lúc này, hàng ghế đầu bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.Giới truyền thông ngồi dưới sàn bắt đầu rì rầm:"Tổng giám đốc Ôn cũng tới sao?"

"Không uổng công đến hôm nay rồi, gặp được cả Ôn tổng."

Thương Từ đứng trên sân khấu cũng nhận ra bóng dáng Ôn Ngôn.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, nhưng vẫn bị fan bắt gặp."

Thương Từ vừa nhìn ai vậy?"

"Hình như là người phụ nữ mặc vest xám ấy... chẳng phải là Tổng giám đốc Ôn Ngôn của W.S Entertainment sao?"

Trên livestream, bình luận bùng nổ:【Là thật kìa!

Ôn tổng đang ngồi dưới!】【Không ai không biết Ôn Ngôn cả, bà trùm ngành giải trí!】Cố Dư và Thì Mộc thân mật trò chuyện, fan couple cực kỳ phấn khích.

Ôn Vân Hi cũng vô thức liếc nhìn xuống dưới, trong đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.Ôn Ngôn chăm chú dõi theo Thương Từ trên sân khấu, người con gái ấy lúc này đang toả sáng rực rỡ trong ánh đèn.Cô khẽ mỉm cười, Tư Vũ Thần ngồi cạnh bắt gặp biểu cảm ấy thì lên tiếng:"Thu lại đi, thu lại đi.

Hai người còn chưa công khai đâu đấy."

Vừa nói xong, Ôn Ngôn liếc mắt sắc lẹm.

Tư Vũ Thần thở dài:"Lườm tôi cũng vô ích.

Nghệ sĩ của tôi vẫn đang trong giai đoạn lên hương."

Ôn Ngôn xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, lạnh nhạt nói:"Giờ cậu gan thật, dám nói chuyện kiểu này với tôi cơ đấy."

Tư Vũ Thần không đáp, chỉ tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Ánh mắt Ôn Ngôn lại trở về với Thương Từ.MC nở nụ cười ý nhị nhìn Cố Dư:"Chúng tôi có một câu hỏi fan gửi tới: Nụ hôn trong phim của hai người là thật hay chỉ là diễn?"

Cố Dư cầm mic thẳng thắn:"Là thật."

Khán giả hét ầm lên.

Cố Dư cũng bật cười, Thời Mộc ngượng ngùng cúi đầu.Thương Từ nhìn hai người họ, khoé miệng bất giác cong lên.

Giây phút này, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao bạn thân năm xưa lại mê mẩn hai nhân vật này đến thế, thậm chí lúc bị B.E còn chửi rủa nữ phản diện Ôn Ngôn.Giờ nghĩ lại... nếu bạn thân mà biết cô đang hẹn hò với nữ phản diện lớn nhất truyện Ôn Ngôn, chắc chắn sẽ nổ tung ngay tại chỗ mất thôi.
 
Back
Top Bottom