Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 49: Diễn thử


Tiếng chuông báo thức vang lên, Thương Từ mở mắt, tắt chuông rồi dụi dụi mắt.Cô đang đánh răng trong nhà tắm thì nghe tiếng gõ cửa.

Cô thầm nghĩ: "Không phải Ôn Ngôn có chìa khóa rồi sao?"

Mang theo nghi hoặc, cô bước ra phòng khách mở cửa.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đưa túi trên tay ra:"Cô Thương, bữa sáng của cô đây."

Thương Từ ngạc nhiên:"Bữa sáng?"

"Vâng, Tổng giám đốc Ôn sáng nay có cuộc họp rất quan trọng nên không thể tự mình mang đến."

Thương Từ nhận lấy túi đồ:"Cảm ơn."

Cô đóng cửa lại, mang túi vào phòng ăn mở ra, thấy bên trong là bánh bao, cháo và vài món điểm tâm được chuẩn bị kỹ lưỡng.Thương Từ lấy điện thoại nhắn tin:[Thương Từ]Chị coi em là con nít để chăm sóc à?

Cảm ơn bữa sáng nhé, em sẽ ăn hết rồi đi đến phim trường.Bên kia không thấy hồi âm, chắc đang họp, nên cô cũng không nhắn thêm.Thực ra cô vốn không ăn sáng, cả ngoài đời cũng vậy.

Dù bản thân là bác sĩ, hiểu rõ tác hại của việc bỏ bữa, nhưng vẫn không thích ăn.Nhưng lần này, vì Ôn Ngôn đã chuẩn bị, cô lại thấy muốn ăn.Ăn xong, Thương Từ xuống lầu, Tư Dự Thần đang đứng trước chiếc xe van."

Chào buổi sáng."

Thương Từ chào một tiếng rồi mở cửa lên xe, Tư Dự Thần ngồi cùng cô."

Đạo diễn phim này rất nghiêm khắc, cô có tự tin không?"

Thương Từ đã đọc qua kịch bản, là một bộ phim cung đấu, kể về quá trình nữ chính từ một cung nữ bước lên ngai vị thái hậu.Vai nữ phụ mà cô thử là một nhân vật có tính cách méo mó, ban đầu là bạn thân của nữ chính nhưng dần dần bị quyền lực mê hoặc, đánh mất bản thân."

Tôi sẽ cố gắng hết sức để thể hiện tốt nhân vật này."

Ánh mắt Thương Từ kiên định.

Tư Dự Thần không khỏi ngạc nhiên.

Lúc đầu được Ôn tổng giao nhiệm vụ dẫn dắt Thương Từ, anh còn rất không ưa.Nhưng sau một tháng tiếp xúc, anh phát hiện Thương Từ thật sự rất nỗ lực.Sau khoảng nửa tiếng đi đường, cả hai đến nơi thử vai.

Trợ lý Lục Điềm cầm túi chạy tới:"Chị Thương!"

Tư Dự Thần nhìn cô, hỏi:"Mẹ em sao rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Cô nở nụ cười ngọt ngào.

Ba người cùng vào bên trong.

Đạo diễn Tống là một phụ nữ trẻ, nổi tiếng nghiêm khắc trong giới.Cô ngồi chính giữa, bên cạnh là phó đạo diễn đang xem hồ sơ.

Nhìn hành lang đầy người thử vai, Thương Từ khẽ thở dài.Nhiều người như vậy, không biết mình có thành công không.Ở góc khác, Dư Tấn và Giang Mặc đang nói chuyện vui vẻ.

Một nhân viên bước ra gọi:"Số 15 - Thương Từ."

Cô đứng dậy, hít sâu một hơi rồi bước vào phòng thử.

Đạo diễn Tống nhìn hồ sơ Thương Từ, vẻ mặt không mấy hài lòng.Dư Tấn và Giang Mặc lập tức ngưng trò chuyện.

Phó đạo diễn quan sát Thương Từ rồi hỏi:"Nói về cảm nhận của cô với nhân vật đi."

Thương Từ vừa định nói thì đạo diễn Tống đã dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt:"Đừng nói kiểu như 'là một nữ phụ điên cuồng' gì đấy.

Nếu định nói câu đó thì mời ra ngoài."

Dư Tấn mỉm cười nhìn Thương Từ.

Cô cúi chào lễ phép:"Chào đạo diễn, chào các tiền bối.

Tôi là Thương Từ, 27 tuổi, cao 1 mét 75, từng tham gia 6 dự án phim ảnh."

Đạo diễn Tống hơi nhíu mày, Thương Từ nói tiếp:"Tôi thấy nhân vật Mộ Thư Uyển rất phức tạp.

Từ nhỏ sống trong hậu viện, chịu nhiều cay đắng khiến cô ấy cực kỳ khao khát quyền lực.

Là con vợ lẽ, cô ấy không thể bảo vệ mẹ mình.

Vì vậy trong mắt cô, chỉ có quyền lực mới có thể bảo vệ người thân."

"Sau khi nhập cung, cô trở thành bạn thân của nữ chính, cũng từng chân thành đối xử với nữ chính.

Nhưng vì quan điểm bất đồng, lại bị Hoàng hậu hại chết con, bị phi tần khác đầu độc, nên cô bắt đầu đi một con đường khác."

"Nhiều người cho rằng cô trở nên độc ác, nhưng tôi thấy cô chỉ muốn sống, muốn bảo vệ chính mình, chỉ là cách làm quá cực đoan."

Trong chưa đến hai phút, Thương Từ đã trình bày xong nhận xét của mình.

Đạo diễn Tống và phó đạo diễn nhìn nhau.Dư Tấn ánh mắt lóe lên, lần đầu tiên cô thấy Thương Từ có cách lý giải vai diễn rõ ràng như vậy.Đạo diễn Tống ho nhẹ:"Diễn thử đoạn Mộ Thư Uyển bị nữ chính vạch trần đi."

Thương Từ gật đầu.

Dư Tấn đứng dậy:"Đạo diễn, để tôi phối hợp cùng cô ấy."

Cô bước lên sân khấu, nhìn Thương Từ:"Cố lên nhé, tôi thấy cô có triển vọng đấy."[Cảnh phim]Phòng tối, Mộ Thư Uyển mặc cung phục tím, đang vuốt ve trâm mai trên tay.

Cửa mở, cô giấu trâm đi.Giang Nhược Chiêu hít sâu một hơi, Mộ Thư Uyển chậm rãi xoay người, hai người ánh mắt giao nhau."

Chiêu Quý Phi có việc gì sao?"

Ánh mắt cô đầy khinh thường, còn Giang Nhược Chiêu tràn ngập thương tâm.Cô chậm rãi tiến lại gần:"Tỷ tỷ, trước kia đâu gọi muội thế này..."

Nghe vậy, Mộ Thư Uyển bật cười lớn, Giang Nhược Chiêu giật mình.Mộ Thư Uyển dang tay:"Tỷ muội?

Trong cung có thứ đó sao?

Chỉ có đấu đá mà thôi!"

Giang Nhược Chiêu thất vọng tràn trề.

Mộ Thư Uyển tiến lại gần:"Tôi nói sai à?"

Giang Nhược Chiêu không nói gì, cô cảm thấy mình đã không còn nhận ra người đứng trước nữa.Cả hai cùng nhập cung, từng vượt qua bao gian khó, nhưng giờ đây mới thấy rõ, Mộ Thư Uyển luôn tính toán, luôn lợi dụng mình.

Cô thậm chí còn đầu độc hoàng tử, thật không thể tin nổi.Thấy ánh mắt tội nghiệp của Giang Nhược Chiêu, Mộ Thư Uyển nổi giận:"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"

"Tỷ tỷ, đấu với hoàng hậu, đấu với phi tần, tôi hiểu...

Nhưng trẻ con thì vô tội..."

Giang Nhược Chiêu nói đầy tuyệt vọng.

Mộ Thư Uyển lại nở nụ cười, nước mắt lặng lẽ rơi:"Vô tội?

Con tôi chết trong tay hoàng hậu, tôi hạ độc con cô ta thì sao?

Tôi chỉ lấy độc trị độc thôi."

Cô lau nước mắt, ngẩng cao đầu, khẽ vuốt tóc mai:"Nếu Quý Phi muốn tâu với Hoàng thượng thì tùy."

Giang Nhược Chiêu xoay người, dứt khoát:"Từ nay cung cấm không còn Giang Nhược Chiêu hay Mộ Thư Uyển, chỉ còn Chiêu Quý Phi và Thục Phi."

Nói rồi rời đi.

Mộ Thư Uyển rơi một giọt nước mắt, lấy trâm ra:"Không thể quay đầu được nữa..."

Cô ngồi phịch xuống đất, mọi thứ đều đã không thể cứu vãn."

Cắt!"

Đạo diễn Tống và phó đạo diễn nhìn nhau gật đầu.

Thương Từ ngồi dưới đất, lau nước mắt rồi đứng lên.Giang Mặc vỗ tay đầu tiên:"Thương Từ, tiến bộ nhanh thật đấy."

Dư Tấn đến bên cô:"Không tệ chút nào."

Thương Từ mỉm cười gật đầu.

Cô bước ra hành lang, thấy Tư Dự Thần đang tựa tường.Anh bước tới.

Lục Điềm cũng vội hỏi:"Chị Thương, sao rồi?"

"Diễn được một đoạn, chắc sẽ qua."

Cô đáp xong liền nhớ đến ánh mắt của Dư Tấn khi nãy, dù ít thoại nhưng khí chất và ánh mắt của cô ấy như thể chính là Giang Nhược Chiêu.Cô thầm mong chờ được cùng người đó hợp tác.

Diễn xuất của Dư Tấn thật sự quá xuất sắc, đáng để học hỏi.Tư Dự Thần đưa áo khoác cho cô:"Nhớ, đừng kiêu ngạo."

"Tôi biết mà."

Thương Từ lấy điện thoại ra, thấy Ôn Ngôn vừa nhắn:[Ôn Ngôn]Ăn rồi thì tốt, chị vừa họp xong.[Thương Từ]Em cũng mới thử vai xong.[Ôn Ngôn]Thế nào?

Thuận lợi chứ?[Thương Từ]Cũng ổn, chờ kết quả thôi.[Ôn Ngôn]Tối nay chị về trễ một chút.[Thương Từ]Vâng.Thấy cô mãi nhìn điện thoại, Tư Dự Thần nghiêm túc hỏi:"Thương Từ, tôi hỏi thật cô đang yêu Tổng Ôn đúng không?

Nói thật nhé, để sau còn tính chuyện truyền thông..."

"Ừ, đang yêu đấy."

Cô tắt điện thoại.

Lục Điềm há hốc mồm, Thương Từ vậy mà thật sự đang yêu vị tổng tài mặt lạnh ấy?

Can đảm quá trời.Tư Dự Thần cũng không ngờ cô thừa nhận dễ dàng đến vậy:"Nhưng giờ chưa thể công khai, hiểu chưa?"

Thương Từ khoác áo:"Tôi hiểu.

Yên tâm đi, mới quen nên không định công khai sớm đâu.

Với lại, cô ấy là tổng tài, là người thừa kế của Tập đoàn Ôn thị, tôi không muốn vì mình mà gây phiền phức."

"Cô hiểu vậy là tốt."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 50: Trọng sắc khinh bạn


Chiếc xe lăn bánh trên đường, thư ký đang xem lịch trình ngày mai trên máy tính bảng, còn Ôn Ngôn nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.Dường như nhớ ra điều gì đó, cô mở mắt ra:"Thư ký Lý, cậu từng yêu ai chưa?"

Thư ký lập tức gập máy tính bảng lại, tài xế liếc qua gương chiếu hậu nhìn Ôn Ngôn."

Tổng Ôn, hồi đại học tôi từng là hot boy của trường đấy nhé.

Yêu đương?

Đương nhiên là từng rồi!"

Nghe vậy, tài xế bật cười châm chọc:"Cái mặt cậu mà hot boy á?

Tôi thấy là cỏ dại thì đúng hơn."

"Câm miệng đi ông."

Thư ký phản bác lại rồi quay sang Ôn Ngôn, cười nói:"Tổng Ôn, sao lại hỏi thế?

Có điều gì muốn nói sao?"

"Tuy tôi cũng là con gái, nhưng thật sự không biết yêu như nào cho đúng.

Tôi đang suy nghĩ xem nên tặng Thương Từ gì nữa."

Ôn Ngôn xoay chiếc nhẫn trên tay, thư ký lập tức hào hứng:"Tôi biết rồi!

Ôn tổng, hay là mình đến tiệm trang sức mua cho cô Thương một sợi dây chuyền hoặc vòng tay được thiết kế riêng, tốt nhất là độc nhất vô nhị và mang ý nghĩa đẹp."

Tài xế cũng gật đầu:"Ừm, tôi cũng thấy vậy."

Chiếc xe chạy đến tiệm trang sức trực thuộc Tập đoàn Ôn thị.

Ôn Ngôn bước vào, quản lý cửa hàng lập tức tiến ra:"Tổng Ôn, chào ngài."

"Mang mấy mẫu dây chuyền và vòng tay mới ra đây đi."

Ôn Ngôn ngồi xuống ghế sofa da, nhân viên phục vụ rót trà mời cô.

Quản lý cùng vài nhân viên mang theo hộp trang sức tiến lên trưng bày.Ánh mắt Ôn Ngôn dừng lại trên một sợi dây chuyền có mặt hình trăng lưỡi liềm được đính kim cương vụn, bên dưới còn treo một ngôi sao nhỏ lấp lánh.Thấy cô dừng ánh mắt lại, quản lý cười giải thích:"Tổng Ôn, đây là mẫu mới và là hàng giới hạn, tên gọi Bạn Nguyệt, ý nghĩa là 'luôn ở bên, luôn chờ đợi'."

"Chọn cái này đi."

Ôn Ngôn đứng dậy, quản lý lập tức đeo găng tay lên, cẩn thận đóng gói sợi dây chuyền.Ôn Ngôn cầm theo món quà rời đi.

Lúc này, Thương Từ đang nằm chơi điện thoại trên ghế sofa ở nhà.Nghe nhạc một hồi, cô ngủ quên lúc nào không hay.

Khi Ôn Ngôn mở cửa vào, cô thấy Thương Từ vẫn đang ngủ say trên ghế.Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, cúi người xuống.

Thương Từ vẫn đeo tai nghe, ngủ rất yên bình.Ôn Ngôn giơ tay vuốt nhẹ gương mặt cô.

Không ngờ, cuối cùng cô thật sự đã ở bên Thương Từ.Cảm nhận được sự ấm áp, Thương Từ dần mở mắt, đôi mắt xám nhạt của Ôn Ngôn hiện lên trước mặt."

Chị về rồi à?"

"Sao không ngủ trong phòng?"

Ôn Ngôn đứng thẳng lên, Thương Từ ngồi dậy, ngáp một cái:"Nghe nhạc rồi ngủ quên luôn, ru ngủ quá mà."

Ôn Ngôn ghé sát lại:"Nhắm mắt lại."

Thương Từ cứ tưởng Ôn Ngôn định hôn mình nên ngoan ngoãn nhắm mắt.

Ôn Ngôn lấy chiếc hộp ra, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.Đầu ngón tay cô chạm vào làn da cổ của Thương Từ, khiến cô mở mắt ra nhìn, phát hiện ra sợi dây chuyền lấp lánh.Cô hơi ngạc nhiên, Ôn Ngôn hỏi:"Thích không?"

Thương Từ giơ tay sờ lên mặt trăng nhỏ trên dây:"Thích, cảm ơn chị."

Ôn Ngôn ngồi xuống bên cạnh, Thương Từ thì đột ngột đứng dậy:"Chị chờ em một chút."

Cô vội vàng chạy vào phòng, Ôn Ngôn cởi áo khoác treo lên móc.Chỉ một lát sau, Thương Từ bước ra, che mắt Ôn Ngôn lại.

Cô ngạc nhiên:"Em làm gì vậy?"

Thương Từ ghé sát tai trái của Ôn Ngôn, thì thầm:"Chị đoán xem?"

Làn hơi ấm áp chạm vào vành tai khiến Ôn Ngôn rùng mình.

Thương Từ bỏ tay ra, trước mặt là một sợi dây chuyền khác.Ôn Ngôn sững người, Thương Từ đeo nó lên cổ cô:"Đúng là tâm linh tương thông.

Em cũng mua một sợi, tuy kiểu dáng không giống hệt nhưng rất giống ý nghĩa."

Hai người nhìn nhau, Ôn Ngôn kéo Thương Từ ngồi vào lòng mình.Ánh mắt cô rơi xuống đôi môi đối phương, nhẹ nhàng hôn lên.Thương Từ vòng tay qua cổ Ôn Ngôn, nụ hôn của họ ngày càng nồng nhiệt, đến mức nghẹt thở.Mùi hương hoa dành dành thoang thoảng lại xộc vào mũi Thương Từ, cô cảm thấy có gì đó sai sai, bèn đẩy Ôn Ngôn ra.Ôn Ngôn nhìn cô đầy thắc mắc, còn Thương Từ thì cảm thấy cơ thể nóng ran, mặt và tai cũng đỏ bừng.Cô tiếp tục ôm lấy cổ Ôn Ngôn:"Chị hôn giỏi vậy, trước đây từng hôn ai rồi đúng không?"

Ôn Ngôn bối rối, mãi mới phản ứng kịp, bật cười:"Thì ra em hỏi vì chuyện đó.

Chị cứ tưởng em không thích chị hôn."

"Chị chưa trả lời câu hỏi của em đâu nhé."

Thương Từ nhìn thẳng vào mắt cô, Ôn Ngôn ôm eo cô:"Chưa.

Chưa từng hôn ai cả.

Nụ hôn đầu là dành cho em."

Thương Từ ôm cô thật chặt.

Hai người cứ thế ôm nhau thật lâu, sau đó cô đứng dậy đi vào nhà tắm.Thương Từ vội vã rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó tắm gội thay quần áo.Gần một tiếng sau, cô bước ra, thấy Ôn Ngôn đang dựa ghế sofa, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.Thương Từ ngồi xuống bên cạnh:"Chị đang làm gì vậy?"

Ôn Ngôn đưa điện thoại cho cô:"Dư Tấn rủ chị đi uống rượu, chị đang từ chối."

Thương Từ cầm điện thoại lên xem, thấy một loạt tin nhắn lèm bèm từ Dư Tấn:[Dư Tấn]Còn coi là bạn không?

Tớ gọi cậu ra mà cậu không chịu ra.

Dạo này cậu làm gì thế?

Sao cứ chạy đến căn hộ của cậu hoài vậy?[Ôn Ngôn]Cậu đoán xem?Ngay sau đó, tin nhắn khác hiện lên:[Dư Tấn]Bà đây đang đứng trước cửa nhà cậu rồi, mở cửa mau!Thương Từ lập tức đưa lại điện thoại:"Cô ấy đang ở trước cửa nhà chị."

Ôn Ngôn hiện rõ vẻ không vui, hôm nay chỉ muốn có buổi tối hai người với Thương Từ thôi, thế mà cái người này lại như oan hồn không tan.Cô đứng dậy mở cửa , quả nhiên Dư Tấn đang đứng trước căn hộ đối diện, gõ cửa liên tục.Ôn Ngôn khoanh tay trước ngực:"Cậu mà gõ hỏng cửa nhà tôi là phải đền đấy."

Dư Tấn quay đầu lại:"Trời đất, cậu biết dịch chuyển tức thời à?

Sao lại ở bên đó?"

Thấy Thương Từ đứng cạnh Ôn Ngôn, Dư Tấn liếc một cái là hiểu ngay:"Bảo sao dạo này cứ cắm đầu chạy qua bên này thì ra là có mỹ nhân bên cạnh."

Ôn Ngôn liền khoác vai Thương Từ:"Ừ, giờ cậu biết rồi thì về đi."

"Ai thèm về chứ!"

Dư Tấn bước vào:"Thương Từ, rót cho tớ ly nước đi."

Thương Từ mỉm cười rồi đi vào trong lấy nước.

Dư Tấn ngồi phịch xuống sofa.Ôn Ngôn cau mày:"Uống nước xong thì về đi."

"Thương Từ, cậu thấy chưa, người này đuổi tớ kìa!"

Thương Từ bê ly nước đến đưa cho Dư Tấn:"Hai người tranh cãi đừng kéo tôi vào."

Dư Tấn cầm lấy ly, khóe miệng nhếch lên:"Ôn Ngôn, tốt nhất đối xử với tớ tử tế một chút.

Bạn gái cậu đã qua vòng thử vai rồi, sau này tớ sẽ làm việc với cô ấy ở đoàn phim đấy.

Mà tớ là người có thù tất báo đấy nhé~"Ôn Ngôn định lên tiếng, thì Thương Từ xoay cổ tay:"Tiền bối Dư, chị định bắt nạt tôi đấy à?"

Dư Tấn thấy cô xoay cổ tay liền hốt hoảng:"Đừng nói là em từng học võ nha?"

Thương Từ nhướn mày, Ôn Ngôn không nhịn được cười, còn Dư Tấn thì vuốt mái tóc xoăn đen:"Thôi bỏ đi...

À mà, hai người bắt đầu từ khi nào thế?"

"Ngày thứ ba."

Ôn Ngôn trả lời xong liền ngồi xuống sofa, Thương Từ cũng ngồi kế bên, mỉm cười ngọt ngào.Dư Tấn than thở:"Haizz, đến Ôn Ngôn cũng có người yêu rồi, mình cũng phải nhanh chóng thôi...

Thương Từ, bên cạnh cậu có cô gái xinh nào không, giới thiệu cho tớ với!"

Thương Từ lắc đầu:"Không có."

Dư Tấn nằm vật xuống ghế:"Haa..."

Ôn Ngôn nắm lấy tay Thương Từ, rồi nhìn Dư Tấn:"Cậu đã đổi bao nhiêu người yêu rồi, yên ổn một thời gian đi."

Nghe vậy, Dư Tấn bật dậy:"Này này, tớ gọi là tìm kiếm tình yêu đích thực đấy, hiểu không?"

Ôn Ngôn thấy câu này đúng là chuyện cười thế kỷ.

Dư Tấn từ thời đại học đã đổi bạn gái như thay áo.Lúc Ôn Ngôn ngày ngày cắm mặt trong thư viện thì Dư Tấn đã viện cớ "tìm kiếm tình yêu đích thực".Dư Tấn chống cằm:"Thôi, dạo này phải quay phim, tớ đành tập trung quay phim nghiêm túc vậy.

Mà này, gần đây Giang Mặc bị gì vậy?

Thương Từ, cậu biết không?"

Thương Từ nghi hoặc:"Giang Mặc?

Anh ấy sao vậy?"

Dư Tấn nhìn cô:"Hôm nọ tớ thấy ảnh nói chuyện với trợ lý của cậu, cả hai nhìn thấy tớ liền tỏ vẻ lạ lắm."

Thương Từ chợt nhớ lại chuyện ở nhà hàng Tây một tháng trước, lúc đó Giang Mặc có nhắc đến Lục Điềm.Hai người đó là sao vậy? sự nghi hoặc xuất hiện trong đầu cô.

Dư Tấn thấy vẻ mặt đó liền nói:"Xem ra cậu cũng không biết rồi."

Ôn Ngôn đứng dậy:"Được rồi, uống xong nước rồi, về giùm đi."

"Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn!"

--Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^^Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 51: Chung Gối Mà Ngủ


Dư Tấn vừa càm ràm vừa rời đi, Ôn Ngôn ôm lấy Thương Từ, hai người cùng ngồi trên sofa xem phim một lúc.Thương Từ tựa vào lòng Ôn Ngôn, liên tục ngáp.

Ôn Ngôn tắt tivi:"Ngủ thôi."

"Ừm."

Ôn Ngôn đứng dậy định rời đi, nhưng Thương Từ kéo lấy cổ tay cô:"Chị đừng đi, ngủ cùng em đi."

Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ rung động, Thương Từ mỉm cười, người đẹp thế này mà không ôm ngủ thì quá phí rồi.Cô ngồi dậy, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của Ôn Ngôn.

Cổ họng Ôn Ngôn khẽ động:"Em định làm gì?"

"Chị đi tắm đi."

Tim Ôn Ngôn đập càng lúc càng nhanh.

Trong đôi mắt xám ánh lên sự do dự, Thương Từ bắt gặp ánh mắt ấy liền dừng tay:"Được thôi, vậy chị về phòng ngủ một mình đi."

Nói xong, cô lướt qua Ôn Ngôn đi về phía phòng ngủ.

Ôn Ngôn lập tức nắm lấy tay cô:"Được, chị đi tắm.

Em lấy giúp chị một bộ đồ ngủ nhé."

Nghe vậy, Thương Từ nở nụ cười.

Cô vào phòng thay đồ lấy ra một bộ đồ ngủ lụa đen:"Em mua cặp đồ ngủ đôi đó."

Ôn Ngôn nhận lấy rồi vào phòng tắm.

Thương Từ cũng lấy ra một bộ màu trắng, bước vào phòng ngủ.Cô nằm trên giường nghịch điện thoại.

Trong phòng tắm, Ôn Ngôn bắt đầu thấy căng thẳng.Tiến triển nhanh quá, khiến cô hơi choáng.

Cô nhìn xuống bàn tay mình, may là đã cắt móng gọn gàng rồi.Sau đó, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Dư Tấn:[Ôn Ngôn]Về "chuyện đó", có gì cần chú ý không?Dư Tấn đang ngồi trên xe, thấy tin nhắn thì sững lại.

Cô cố tình giả vờ không hiểu:[Dư Tấn]Cái gì cơ~ Không hiểu nha~[Ôn Ngôn]Định giới thiệu bạn gái cho cậu, xem ra không cần nữa rồi.Dư Tấn cuống cuồng gõ phím:[Dư Tấn]Chị ơi!

Đại tỷ!

Em sai rồi!

Tha cho em đi![Dư Tấn]Tay phải sạch sẽ, nhớ nhẹ nhàng, đừng làm người ta đau.

Vì sức khỏe của cô ấy, tốt nhất nên dùng bao ngón tay.

Màn dạo đầu rất quan trọng, nhớ chuẩn bị ít đồ chơi nữa nhé.

Nhưng nè, giữa chị và Thương Từ ai là người chủ động vậy?

Nhìn Thương Từ không giống kiểu nằm dưới đâu...Ôn Ngôn không thèm đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại và bắt đầu tắm.Thật ra, giữa hai người con gái cũng không nhất thiết phải phân rõ ai trên ai dưới.

Cô yêu Thương Từ nếu Thương Từ muốn làm người chủ động, cô cũng sẵn lòng nhường một bước.Tắm xong, Ôn Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng ngủ.

Thương Từ ngồi trên giường gọi cô:"Tắm xong rồi hả?

Lại đây."

Ôn Ngôn do dự định nói gì đó, Thương Từ ngạc nhiên:"Sao vậy?"

"Không có gì."

Ôn Ngôn ngồi xuống giường.

Thương Từ nằm xuống trước:"Chị mau nằm xuống đi."

Ôn Ngôn còn ngẩn ra thì đã bị Thương Từ kéo tay, ép nằm xuống.

Cô bật đèn ngủ, tắt đèn trần.Thương Từ tựa vào lòng Ôn Ngôn:"Em bật đèn đầu giường rồi, đừng sợ."

Ôn Ngôn vòng tay ôm cô, thì ra ý của Thương Từ chỉ là ngủ thật sự.Thương Từ lắng nghe nhịp tim của Ôn Ngôn, người trước mặt không còn là hình ảnh ảo trên màn hình mà là một con người thật sự, là người mình yêu.Hai người ôm nhau thật chặt, Thương Từ nhắm mắt lại:"Lúc nhỏ, em rất sợ phải ngủ một mình.

Bà ngoại luôn ôm em ngủ, nhưng khi đó em chỉ mong mẹ có thể ôm em một lần..."

Ôn Ngôn nghe vậy thấy đau nhói trong lòng, cô ôm chặt Thương Từ hơn:"Nếu em muốn, sau này mỗi ngày chị đều sẽ ôm em ngủ."

"Là chị nói đấy nhé.

Nếu sau này chị đổi ý thì sao?

Dù sao mình cũng mới yêu, biết đâu vài bữa chị lại thích người khác..."

Ôn Ngôn cau mày:"Chị đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Em đừng nói vớ vẩn nữa."

Thương Từ khẽ mỉm cười, cô chưa từng nghĩ mình sẽ thích ai khi đến đây.

Nhưng giây phút này, cô thực sự muốn chìm đắm trong thế giới của người này."

Ngủ ngon."

Ôn Ngôn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô:"Ngủ ngon."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 52: Lễ Khai Máy


Sáng sớm hôm sau, Thương Từ nhận được tin mình đã trúng vai.

Cô không quá bất ngờ, bởi hôm thử vai Dư Tấn đã nói qua rồi.Đạo diễn thông báo lễ khai máy sẽ diễn ra sau một tuần.

Trong khoảng thời gian này, Thương Từ gần như chỉ ở nhà nghiền ngẫm kịch bản, còn Ôn Ngôn thì mỗi ngày tan làm đều về sớm để ở bên cô.Một tuần trôi qua rất nhanh.Khi Thương Từ đang thu dọn hành lý, Ôn Ngôn từ phía sau ôm lấy cô:"Không được thân thiết với mấy cô khác...

À không, cả đàn ông cũng vậy."

Thương Từ bật cười:"Yên tâm đi, em là người có bạn gái rồi mà.

Em sẽ nhắn tin cho chị mỗi ngày.

Lúc nào không có cảnh quay, em sẽ về nhà, rồi tụi mình đi xem phim nhé?"

"Ừm, được."

Thương Từ thu dọn xong hành lý, mặc áo khoác và đội mũ lưỡi trai.

Ôn Ngôn xách hành lý cho cô, hai người cùng bước vào thang máy."

Hai ngày tới chị phải đi công tác ở Tĩnh Thành."

Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ.

Cô ngước lên nhìn:"Vậy nhớ nhắn tin cho em nhé."

"Ừ."

Hai người tay trong tay bước ra khỏi thang máy.

Tài xế Tư Vũ đã chờ sẵn trước chiếc xe chuyên dụng.

Trợ lý Lục Điềm vừa thấy Thương Từ lập tức bước tới.

Nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngôn, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ, dù gì thì Tổng Giám đốc Ôn nổi tiếng lạnh lùng, ai mà chẳng sợ."

Chào Tổng Giám đốc Ôn."

Ôn Ngôn không trả lời.

Lục Điềm lặng lẽ nhận lấy hành lý trên tay cô, cố gắng giảm tối đa cảm giác tồn tại.Thương Từ ôm lấy Ôn Ngôn:"Nhớ em nha."

Hai người ôm nhau một lúc.

Ôn Ngôn nhẹ giọng:"Em cũng phải nhớ chị."

Thương Từ lên xe rời đi, Ôn Ngôn đứng nhìn một lúc rồi quay lại lấy hành lý, chuẩn bị đi công tác.Chiếc xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, đến khách sạn cạnh phim trường.

Ba người cùng xuống xe và vào thang máy.Trong thang máy, Dư Tấn đứng cạnh trợ lý.

Nhìn thấy Thương Từ, cô nhướng mày cười:"Cô đến rồi à."

"Chào tiền bối Dư."

Thương Từ lễ phép đáp lại, rồi đứng yên.

Dư Tấn bước lại gần cô:"Gọi tôi là Dư Tấn là được rồi, đừng gọi tiền bối nghe xa cách quá.

À mà Ôn Ngôn đâu?"

Thương Từ trả lời:"Chị ấy đi công tác rồi."

Dư Tấn khoanh tay trước ngực:"Không hổ là Tổng Giám đốc, bận tối mặt luôn.

Năm nay đi công tác mấy lần rồi?

Thương Từ này, cô phải đối xử tốt với Ôn Ngôn đấy.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng được yêu thương đúng nghĩa đâu, cô đừng làm tổn thương cô ấy."

Thương Từ định đáp lại thì thang máy dừng.

Mọi người ra khỏi thang máy, về phòng riêng của mình.Lục Điềm lấy quần áo cho Thương Từ và treo vào tủ.

Thương Từ vẫn nhớ những lời Dư Tấn vừa nói.Thật ra, lần đầu đến nhà Ôn Ngôn cô đã hiểu phần nào sự cô đơn của người ấy.

Một người đẹp đến vậy, làm sao cô nỡ làm tổn thương?Tư Vũ đưa cho cô một chai nước:"Ở phim trường, cô nhớ cẩn thận một chút, đừng để ai biết chuyện cô và Tổng Giám đốc Ôn đang yêu nhau."

Thương Từ nhận lấy:"Tôi biết mà."

Cô thay quần áo, đến phim trường tham gia lễ khai máy.

Truyền thông và fan từ các nhà đã đến rất đông để chụp ảnh.Thương Từ chú ý thấy có ba cô gái cầm banner in tên cô.

Cô bước tới:"Mấy em là fan của chị à?"

Cô gái đứng đầu gật đầu, mặt đầy xúc động:"Dạ phải ạ!"

Thương Từ lấy điện thoại ra, đặt trà sữa và bánh ngọt, rồi mỉm cười:"Cảm ơn các em đã ủng hộ chị.

Chị đặt trà sữa và bánh rồi, nhớ ra nhận nha.

Trời lạnh, mặc thêm áo vào."

Nghe vậy, cô gái càng xúc động hơn.

Thương Từ nói tiếp:"Muốn chụp ảnh không?"

"Nếu chị tiện ạ."

Thương Từ gật đầu, cười nhẹ.

Cô gái vội rút điện thoại ra, ba người cùng chụp vài tấm ảnh.

Khi cô rời đi, cô gái dẫn đầu đã rưng rưng nước mắt:"Tôi biết mà, tôi không hâm mộ nhầm người, chị ấy quá dịu dàng luôn ấy."

Hai người bạn phía sau cũng gật đầu hưởng ứng.

Cả nhóm bắt đầu đăng ảnh lên Weibo và lập group fan hâm mộ mới.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 53: Thuận theo tự nhiên


Thương Từ đang ngồi trang điểm trong phòng hóa trang thì có người mở cửa bước vào.

Nhìn thấy người đó là Cố Dư, cô không khỏi ngạc nhiên:"Cố Dư?

Cậu đến đây làm gì vậy?"

Cố Dư ngồi xuống ghế bên cạnh:"Tớ đến để diễn khách mời."

Thấy sắc mặt cô bạn u ám, Thương Từ tò mò:"Sao thế?

Nhìn cậu như kiểu mất hết niềm tin sống vậy."

"Thì Mộc sắp ra nước ngoài rồi."

Cố Dư cúi đầu đáp.

Trong nguyên tác, Thương Từ không nhớ có chi tiết Thời Mộc ra nước ngoài, xem ra tình tiết ở thế giới này đã bị đảo lộn hoàn toàn."

Ra nước ngoài làm gì?"

"Đóng phim."

"Giữa cậu và cô ấy bây giờ thế nào rồi?"

Cố Dư nghe vậy liền cúi đầu:"Bạn bè thôi...

Cô ấy rất xa cách với tớ.

Thương Từ, cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?"

Thương Từ bắt đầu suy nghĩ.

Có lẽ Thời Mộc không chấp nhận Cố Dư là vì chuyện gia đình cô ấy xảy ra biến cố.Dạo này Thương Từ quá bận, không kịp vun đắp cho đôi bên.

Cô gợi ý:"Cố Dư, tớ nghĩ cậu nên dây dưa một thời gian, cứ bám riết lấy cô ấy.

Nếu cô ấy vẫn xa cách, lúc đó cậu thử lạnh nhạt lại, xem phản ứng thế nào."

Cố Dư thấy cũng có lý, gật đầu:"Cách này được đấy."

Thương Từ nhìn vào gương.

Đã khi nào mà tình tiết trong truyện đã lạc hướng đến mức này?

Vậy thì thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.Trong đầu cô lại hiện lên gương mặt Ôn Ngôn.

Dù sao cũng sẽ có cách mà, đúng không?Thay trang phục xong, Thương Từ bắt đầu vào quay.

Tư Vũ đứng cạnh đạo diễn quan sát diễn xuất của cô.Trong cảnh quay:Bên bờ hồ yên ả, Mộ Thư Hoàn đứng trầm ngâm, ánh mắt xa xăm.

Một cô gái mặc váy vàng nhạt lặng lẽ bước đến sau lưng cô.Cô che mắt Mộ Thư Hoàn:"Đoán xem em là ai~"Mộ Thư Hoàn khẽ mỉm cười, nắm lấy tay cô gái:"Là muội muội Nhược Chiêu."

Giang Nhược Chiêu bỏ tay xuống, bước đến bên cạnh cô:"Mộ tỷ tỷ, chẳng phải đêm qua người được thị tẩm sao?

Sao hôm nay lại không vui vẻ gì?"

Mộ Thư Hoàn thở dài, nắm lấy tay Nhược Chiêu:"Từ hôm nay, không còn Mộ Thư Hoàn nữa, ta đã là Mộ Tài Nhân của Hoàng thượng."

Giang Nhược Chiêu từ khi nhập cung đến nay chưa từng được diện kiến Hoàng đế, lại còn nhỏ tuổi nên không hiểu hết ý nghĩa câu nói đó của Mộ Thư Hoàn."

Cắt!"

Thương Từ buông tay Dư Tấn.

Dư Tấn vươn vai:"Đạo diễn Tống, cảnh này qua chưa?"

"Qua rồi."

Thương Từ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Dư Tấn vỗ vai cô:"Mộ tỷ tỷ diễn xuất thật không tệ~"Khóe miệng Thương Từ giật giật.

Trong phim thì còn chịu được cách gọi "tỷ tỷ", chứ ngoài đời nghe vậy thì nổi da gà mất.Cô lắc đầu, quay người rời đi.

Dư Tấn đứng tại chỗ, khẽ nở nụ cười.Lúc này, Giang Mặc mặc trang phục cổ trang bước đến, đánh giá Thương Từ:"Ngày mai hình như chúng ta có cảnh ôm nhau đó."

Thương Từ đảo mắt, tỏ vẻ khinh thường.

Giang Mặc liền làm bộ:"Sao thế?

Được ôm một soái ca như tôi là vinh hạnh của cậu đấy chứ?"

Tư Vũ nghe vậy bịt mũi:"Đâu ra cái mùi phân bò vậy trời?"

Thương Từ tròn mắt, Giang Mặc lập tức hiểu là Tư Vũ đang nói mình.Anh ta cau có:"Ông già Tư, ông mà không móc mỉa tôi một câu chắc chịu không nổi hả?"

Tư Vũ lạnh nhạt liếc qua:"Tự luyến thật đấy.

Tôi nói gì anh tự động gán lên mình à?"

Thấy hai người lại sắp đấu khẩu, Thương Từ nhanh chóng chuồn mất.

Mỗi lần hai người này gặp nhau là y như rằng cãi nhau, mà Giang Mặc thì lần nào cũng bị lép vế.Hôm nay Thương Từ đã quay xong phần của mình.

Cô thay đồ thường rồi bắt đầu tẩy trang.Lục Điềm vừa đi qua thì bị cô gọi lại.

Thương Từ nhớ tới chuyện Dư Tấn từng nói, bèn hỏi:"Lục Điềm, em quen Giang Mặc à?"

Lục Điềm hơi do dự, Thương Từ lập tức đóng cửa phòng hóa trang:"Không lẽ cậu ta bắt nạt em à?"

Lục Điềm vội vàng xua tay:"Không phải đâu, chị Thương Từ.

Chuyện này em kể sau được không?"

Thương Từ nghĩ đây là chuyện riêng tư, không tiện hỏi kỹ, bèn gật đầu:"Ừ, nhưng nếu có chuyện gì thì nhớ nói với chị nhé."

"Dạ."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 54: Bất ngờ


Thời gian quay phim trôi qua rất nhanh, Thương Từ đã đến đoàn phim được hai tuần.

Còn Ôn Ngôn cũng ở lại Tĩnh Thành suốt 14 ngày.Thương Từ không nghĩ cô ấy sẽ ở đó lâu như vậy.

Việc quay phim của cô cũng không quá suôn sẻ.

Có hai cảnh bị đạo diễn mắng "sấp mặt".Vì ngày mai là đêm giao thừa, đạo diễn đặc biệt cho nghỉ hai ngày.

Thương Từ nằm dài trên ghế sofa trong khách sạn, Tư Vũ đứng bên cạnh nói:"Cảnh khóc của cô cần luyện thêm đấy."

Thương Từ ngồi dậy:"Anh nói đúng.

Tôi nghĩ mình cần luyện nhiều hơn trước gương."

Tư Vũ lắc đầu:"Cô nghỉ hai ngày có về không?"

"Không về.

Ôn Ngôn chưa từ Tĩnh Thành quay lại, ba mẹ tôi cũng chưa về nước, về làm gì chứ."

Cô lại ngả người nằm xuống, Tư Vũ gật đầu:"Được rồi, vậy cô ở lại luyện tập cho tốt đi.

Năm mới gặp lại."

"Năm mới gặp."

Tư Vũ rời đi, Thương Từ nhìn chùm đèn pha lê treo trên trần nhà.

Mới đó mà lại sắp bước sang năm mới.Không biết thế giới thật sự bây giờ thế nào.

Thương Từ khép mắt lại thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.Cô mở ra:【Ôn Ngôn: Phòng bên cạnh, quà đêm giao thừa.】【Thương Từ: Người không có mặt thì quà cũng vô ích thôi.】【Ôn Ngôn: Chị sẽ sớm quay về.】Thương Từ thở dài, cất điện thoại, đứng dậy mở cửa.

Nhân viên khách sạn đứng ngoài hành lang, đưa cho cô một chiếc thẻ phòng.Thương Từ cầm lấy, mở cửa phòng bên cạnh.

Bên trong tối om, cô bước vào rồi đóng cửa lại.Bật đèn lên, cô thấy giường phủ đầy cánh hoa hồng, bóng bay đủ màu trải khắp sàn nhà.Trên giường có một hộp quà màu đen.

Thương Từ bước đến, cầm lên và mở ra.

Bên trong là một cặp nhẫn đôi bằng vàng hồng.Cả hai đều là nhẫn nữ.

Cô cầm một chiếc lên, thấy bên trong khắc dòng chữ (WY).Khóe môi Thương Từ khẽ cong lên thì một người quen thuộc từ phía sau bước tới, ôm lấy cô.Mùi hương thân quen lập tức lan tỏa.

Thương Từ sững lại:"Chị về khi nào vậy?"

"Vừa mới thôi."

Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô:"Cặp nhẫn này thế nào?"

Thương Từ quay người, ôm lại cô:"Em thích."

Sau khi ôm một lúc, Ôn Ngôn đeo chiếc nhẫn vào tay Thương Từ, Thương Từ cũng làm điều tương tự.Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc cô:"Lần này đến Tĩnh Thành, ngoài công việc, chị còn đi làm một việc."

"Ừ?"

"Mẹ chị trước khi qua đời sống ở Tĩnh Thành.

Chị đã đến thăm bà."

Nói đến đây, mắt Ôn Ngôn hơi đỏ lên.

Thương Từ cảm thấy nghẹn ngào, cô ôm lấy Ôn Ngôn.Ôn Ngôn ôm lấy eo cô:"Lần sau, mình cùng đi nhé?"

"Được.

Sau này chị đi đâu, em cũng đi cùng."

Suốt từng ấy năm, Thương Từ chưa từng nghĩ sẽ vì ai mà hứa hẹn điều gì.

Nhưng kể từ khi quen Ôn Ngôn, mọi thứ đã thay đổi.Dù bên nhau chưa lâu, nhưng cô chỉ muốn ở cạnh người này mãi.Bầu không khí im lặng trong một lúc, rồi Ôn Ngôn buông cô ra:"Tối nay muốn ăn gì?"

Thương Từ cầm điện thoại:"Đặt đồ ăn đi.

Ăn xong mình nằm trên giường xem phim."

"Được."

Thương Từ chọn món chay, đặt đồ.

Ôn Ngôn cởi áo khoác đi vào phòng tắm.Khi cô bước ra, đồ ăn cũng vừa đến.

Trên bàn toàn là món chay, khiến Ôn Ngôn thắc mắc:"Sao toàn là rau thế này?"

Thương Từ gắp một miếng rau:"Chị không thích ăn mặn, mà em là diễn viên, không thể béo."

Ôn Ngôn cũng gắp thức ăn:"Chúng ta là người yêu.

Có nhiều việc cần điều chỉnh cùng nhau, em không cần cố gắng thay đổi vì chị."

Thương Từ gật đầu:"Biết rồi."

Hai người cùng ăn tối, xong thì Thương Từ vào phòng tắm rửa mặt.Ra ngoài, cô thấy Ôn Ngôn đã nằm trên giường.

Thương Từ bước lại, bật tivi rồi nằm xuống cạnh.Ôn Ngôn ôm lấy cô:"Muốn xem gì?"

"Trừ phim kinh dị thì cái gì cũng được."

Ôn Ngôn bật cười:"Chẳng phải em nói không sợ sao?"

Thương Từ giơ nắm đấm:"Ôn Ngôn, dạo này em hơi ngứa tay đấy."

Ôn Ngôn cười khúc khích, lập tức mở một bộ phim tình cảm.

Thương Từ cũng nằm yên trong vòng tay cô, cùng xem phim.Bộ phim kể về một cô gái xuyên không đến thế giới song song, yêu một chàng trai.

Kết cục, cô trở về thế giới của mình, còn anh thì ở lại nơi đó.Thương Từ siết chặt tay áo, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.

Ôn Ngôn nhận ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:"Sao vậy?"

"Chẳng lẽ những người ở hai thế giới khác nhau thì không thể có kết thúc tốt sao?"

Cô nhìn Ôn Ngôn, nhẹ nhàng hỏi:"Ôn Ngôn, nếu một ngày em biến mất thì sao?"

Đây là lần thứ ba Ôn Ngôn nghe câu hỏi này.

Cô càng ôm chặt lấy Thương Từ:"Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn đó."

"Em chỉ nói là nếu thôi mà, giả sử ấy."

Thương Từ tiếp tục hỏi, ánh mắt Ôn Ngôn khóa chặt lấy cô:"Nếu em thực sự biến mất, chị sẽ phá vỡ mọi giới hạn để tìm được em, dù phải đi khắp thế giới."

Thương Từ lại nằm gọn trong vòng tay cô.

Bộ phim kết thúc, xuất hiện đoạn after-credit dài 4 phút.Trong đoạn đó, nữ chính gặp lại nam chính ở thế giới của mình, dưới gốc cây phong.

Anh chậm rãi bước đến, hai người lại đoàn tụ.Câu nói cuối cùng hiện lên khiến tim Thương Từ nhẹ nhõm hơn:"Người yêu nhau, dù không cùng thế giới, cũng sẽ gặp lại.

Kẻ hữu duyên, sẽ chẳng bao giờ chia lìa."

"May mà kết cục vẫn là một cái kết đẹp."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 55: Đi xem phim


Thương Từ mở mắt ra, thấy Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ say, cô mỉm cười nhẹ nhàng, lại rúc vào vòng tay cô ấy.Tiếng tim đập vang lên trong tai, mùi hương quen thuộc từ người Ôn Ngôn khiến Thương Từ nhắm mắt lại một lần nữa.Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là buổi trưa.

Thương Từ ngồi dậy, Ôn Ngôn cũng mở mắt theo.Thương Từ vươn vai:"Hiếm khi chị dậy muộn vậy đó."

Ôn Ngôn ngồi dậy cùng cô:"Hôm nay nghỉ, nên muốn nằm thêm với em chút."

Hai người ôm nhau trên giường.

Thương Từ ngày càng chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào này.

Trước kia cô thấy yêu đương thật phiền phức, nhưng bây giờ mới nhận ra: yêu rồi, thật sự rất tuyệt.Ôn Ngôn vuốt tóc cô:"Dậy rửa mặt đi."

"Ừm."

Cả hai cùng rời giường, đến trước bồn rửa đánh răng.

Nhìn hình ảnh trong gương, Thương Từ bất giác mỉm cười.Sau khi rửa mặt xong, họ còn đắp mặt nạ cùng nhau.

Ôn Ngôn ôm eo cô:"Em muốn đón giao thừa thế nào?"

Thương Từ ôm cổ cô:"Em muốn xem phim, ăn đồ Trung, rồi xem pháo hoa.

Nói chung là muốn hẹn hò.

Mình ở bên nhau gần một tháng rồi mà chưa có buổi hẹn nào đàng hoàng cả."

Ôn Ngôn gật đầu:"Được, hôm nay chúng ta sẽ hẹn hò thật tử tế."

Mười lăm phút sau, Thương Từ rửa mặt lại rồi đứng trước gương trang điểm."

Ôn Ngôn, hôm nay em vụng tay thật, kẻ chân mày không đều, chị xem nè, bên cao bên thấp."

Nghe vậy, Ôn Ngôn bước tới, quan sát kỹ:"Bên trái cao hơn rồi.

Để chị giúp em."

Cô cầm lấy cây bút kẻ chân mày, nghiêm túc tỉ mỉ chỉnh lại cho Thương Từ.Ánh mắt Thương Từ lại dừng trên đôi môi hồng nhạt của cô.

Khi Ôn Ngôn vừa nói "Xong rồi..." thì Thương Từ đã bất ngờ hôn lên môi cô.Ôn Ngôn nhắm mắt lại, cả hai quấn quýt thật lâu.Sau đó, Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt má cô, Thương Từ cầm lấy bút:"Để em kẻ cho chị nhé."

"Được."

Thế là hai người hóa trang cho nhau.

Sau khi hoàn tất, Thương Từ kéo tay Ôn Ngôn đến trước tủ quần áo:"Em chưa từng thấy chị mặc váy bao giờ, hôm nay mình mặc cùng nhau nhé.

Rồi khoác áo dạ cùng tông màu."

Thương Từ lấy ra một chiếc váy len bó màu đen, ướm lên người Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn nhận lấy:"Nghe em."

Thương Từ cũng chọn một chiếc váy đỏ và áo khoác trắng cho mình.

Hai người thay đồ xong, cô đeo khẩu trang cho Ôn Ngôn:"Phải để bạn gái em chịu ủy khuất rồi."

Ôn Ngôn xoa đầu cô:"Không sao, không ủy khuất gì cả."

Thương Từ cũng đeo khẩu trang, hai người cầm túi xách rời phòng.

Khi vào thang máy, họ gặp Dư Cận.Dư Cận thấy cả hai thì nhếch môi:"Yo, Ôn Ngôn, tôi hai năm rồi chưa thấy cô mặc váy đó nha.

Hôm nay ăn mặc đẹp thế này, chắc là đi hẹn hò?"

Ôn Ngôn không để ý cô ta.

Thương Từ quay sang hỏi:"Tiền bối, chị định đi đâu vậy?"

Dư Cận đút tay vào túi:"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là tiền bối, nghe như tôi già hơn cô vậy.

Hôm nay tôi cũng đi hẹn hò nè."

Thương Từ chỉ cười không đáp.

Ôn Ngôn thì lạnh nhạt cười:"Xem ra lại có mục tiêu mới rồi."

Dư Cận nhướng mày:"Tất nhiên rồi."

Thang máy đến tầng trệt, cả ba cùng rời khách sạn.

Dư Cận lên chiếc xe RV của mình.Thư ký lái xe đến đưa chìa khóa cho Ôn Ngôn.Ôn Ngôn cầm lấy, ngồi vào ghế lái chính.

Thương Từ ngồi ghế phụ và thắt dây an toàn."

Mình đi xem phim trước nhé?"

"Ừm."

Ôn Ngôn lái xe.

Trong khi đó, Dư Cận ngồi trong RV mà than thở:"Hứ, có bạn gái thì giỏi lắm sao?

Mình nên hẹn với ai đây..."

Xe đến rạp chiếu phim, Thương Từ và Ôn Ngôn nắm tay bước vào phòng chiếu.Hai người ngồi vào ghế, phim còn chưa bắt đầu thì một cô bé lén lút đi đến:"Chị ơi, chị là Thương Từ đúng không ạ?"

Thương Từ khựng lại, ánh mắt cô gái càng thêm xác định.

Cô bé nhỏ giọng:"Xin lỗi, em không cố ý làm phiền, em chỉ muốn chúc chị năm mới vui vẻ thôi ạ."

Ánh mắt Thương Từ dịu dàng:"Chị cũng chúc em năm mới vui vẻ.

Em có muốn xin chữ ký không?"

"Được ạ?

Nhưng mà... em không mang theo giấy bút."

Thương Từ đưa tay ra:"Vậy đưa chị điện thoại, chụp ảnh chung nhé.

Nhưng em phải hứa là mai mới được đăng lên."

Cô bé gật đầu liên tục, phấn khích đến mức tay chân luống cuống.

Cô đưa điện thoại cho Ôn Ngôn:"Chị xinh đẹp, chị chụp giúp tụi em nhé?"

Ánh mắt Ôn Ngôn trầm xuống, cô lặng lẽ buông tay Thương Từ ra, nhận điện thoại và chụp ảnh cho họ.Chụp xong, cô bé mỉm cười rời đi.

Ôn Ngôn thì ánh mắt vẫn có chút không vui.

Thương Từ nhận ra, liền nắm lấy tay cô:"Sao vậy?"

Ôn Ngôn không trả lời.

Thương Từ vòng tay ôm lấy cô:"Chỉ là một fan nhỏ thôi mà, chụp tấm hình đâu có sao."

"

Sau này em đừng nhìn cô gái khác bằng ánh mắt dịu dàng như thế nữa."

Giọng điệu của Ôn Ngôn tràn đầy ghen tuông khiến Thương Từ bật cười:"Biết rồi mà."

Phim bắt đầu chiếu.

Thương Từ dựa đầu vào vai Ôn Ngôn, cô bé kia ngồi phía sau hai hàng ghế lặng lẽ... bắt đầu ship cặp đôi này.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 56: Một buổi tối ngọt ngào


Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, bộ phim kết thúc.

Thương Từ và Ôn Ngôn nắm tay nhau bước ra khỏi rạp chiếu.Cả hai ngồi vào xe, Ôn Ngôn vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

Thương Từ nghi hoặc:"Chị đang giận à?"

Ôn Ngôn siết chặt vô lăng:"Không có."

"Bạn học A Ngôn à, đừng giận nữa, là em sai rồi."

Ôn Ngôn quay sang nhìn cô:"Em vừa gọi chị là gì cơ?"

"A Ngôn đó."

Ôn Ngôn sững người.

Cách xưng hô này nghe... thật dễ chịu.

Thương Từ thấy cô ngẩn ra, liền mỉm cười:"Người yêu thì phải có biệt danh chứ.

Sau này em sẽ gọi chị là A Ngôn, được không?"

Sắc mặt Ôn Ngôn dịu lại một chút.

Cô hỏi:"Vậy chị gọi em là gì?"

Thương Từ tựa đầu vào ghế:"Gọi gì cũng được.

À, thật ra em còn một cái tên khác."

"Hửm?"

"Phó Tri Thất."

Ôn Ngôn lộ vẻ khó hiểu, Thương Từ nhìn thẳng vào mắt cô:"

Sau này cứ gọi em là Tiểu Từ nhé."

"Được."

Ôn Ngôn lái xe, Thương Từ thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phó Tri Thất là tên thật trước đây của cô, là tên cô dùng ở thế giới thực.Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ đổi họ và tên cho cô – từ họ Phó thành họ Thương.Ôn Ngôn chú ý thấy Thương Từ có vẻ đang thất thần:"Em đang nghĩ gì vậy?"

Thương Từ giật mình tỉnh lại:"Không có gì."

Trong lòng Ôn Ngôn tràn đầy nghi ngờ.

Cô luôn cảm thấy Thương Từ bây giờ không giống với người trước kia mình từng quen.Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa vì Ôn Ngôn chắc chắn một điều: người cô yêu chính là Thương Từ trước mặt này.

Dù là ai, cô cũng yêu.Xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa mang phong cách cổ trang.

Cả hai bước lên tầng hai vào phòng riêng để ăn tối.Trong suốt bữa ăn, Thương Từ chụp rất nhiều hình cùng Ôn Ngôn.

Đến khi ăn xong thì trời đã tối.Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ, hai người chạy trong màn tuyết trắng, dưới ánh đèn đường lấp lánh.

Họ đến một nơi vắng người."

Làm gì vậy?" – Thương Từ hỏi.Ôn Ngôn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: đúng 0 giờ"Nhìn lên trời."

Bùm!Thương Từ ngẩng đầu, bầu trời lập tức bừng sáng rực rỡ với những chùm pháo hoa rực rỡ.

Ôn Ngôn siết chặt tay Thương Từ:"Tiểu Từ, chúc mừng năm mới."

"A Ngôn, chúc mừng năm mới."

Hai người nắm chặt tay nhau.

Pháo hoa nở rộ trên nền trời đêm.

Thương Từ cũng chính thức đón giao thừa trong thế giới của cuốn sách.Sau khi xem pháo hoa xong, cả hai trở lại khách sạn.

Thương Từ đi tắm, còn Ôn Ngôn chuẩn bị rượu vang đỏ.Khi cô ra ngoài, Ôn Ngôn cũng đi vào tắm.

Thương Từ ngồi trên sofa nhấp một ngụm rượu, tựa lưng lười biếng xem tivi.Lát sau Ôn Ngôn ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh:"Rượu vang hôm nay vị thế nào?"

"Ngon lắm."

"Em thích là được rồi."

Thương Từ đặt ly xuống:"Năm nay là giao thừa tuyệt vời nhất từ trước đến nay của em."

"Với chị cũng vậy."

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao hòa.

Ôn Ngôn nâng khuôn mặt Thương Từ lên:"Sau khi em quay xong bộ phim này, tụi mình đi biển đi.

Lần trước em nói muốn đi chơi vài ngày mà."

Thương Từ gật đầu:"Ừ, được."

Ôn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, Thương Từ ôm cổ cô, Ôn Ngôn thuận thế đè cô xuống ghế sofa.Hai người quấn quýt không rời.

Một lúc sau, Ôn Ngôn buông ra:"Ngủ thôi."

Mặt Thương Từ đỏ bừng, cô khẽ gật đầu, đi về phía giường.

Ôn Ngôn cũng tắt tivi rồi nằm xuống.Hai người nằm im lặng.

Tim Thương Từ đập thình thịch, cô ôm lấy cánh tay Ôn Ngôn:"A Ngôn, em không ngủ được."

Ôn Ngôn mở mắt:"Em..."

Cô còn chưa nói xong thì Thương Từ đã rúc vào lòng.

Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô:"Sao vậy?"

Thương Từ không đáp, chỉ lặng lẽ nằm trong lòng cô.

Không hiểu sao, hôm nay cô thật sự thấy khó ngủ.Ôn Ngôn cảm thấy gần đây Thương Từ có tâm sự.

Cô dịu dàng hỏi:"Em có chuyện gì trong lòng đúng không?"

"Cũng không hẳn...

Em không biết nữa, dạo gần đây thấy khó chịu trong lòng.

A Ngôn, nếu một ngày nào đó em thật sự biến mất, chị nhất định phải tìm em nhé.

Tất nhiên, em cũng sẽ tìm chị."

Nói xong, Thương Từ nhắm mắt lại.

Lông mày Ôn Ngôn khẽ nhíu lại đây đã là lần thứ n cô nghe thấy lời này từ Thương Từ rồi.Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, cô ôm chặt lấy Thương Từ hơn nữa:"Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 57: Người cha nghiêm khắc của Thương Từ


Sáng sớm, tuyết đã ngừng rơi.

Thương Từ mở mắt, phát hiện Ôn Ngôn không còn nằm bên cạnh.Cô ngồi dậy, dụi mắt.

Ôn Ngôn từ phòng tắm bước ra, mặc áo choàng tắm:"Em dậy rồi à?"

Thương Từ gật đầu:"Sao chị dậy sớm thế?"

Ôn Ngôn bước đến, vuốt lại những sợi tóc rối của cô:"Hôm nay chị phải về nhà một chuyến.

Tối sẽ quay lại với em."

"Ừ, được."

Thương Từ vào phòng tắm tắm rửa.

Ôn Ngôn trang điểm nhẹ, thay đồ.Khi Thương Từ bước ra, cô thấy Ôn Ngôn đã mặc xong một bộ vest nữ màu đen, tóc buộc gọn thành đuôi ngựa thấp.Ôn Ngôn khoác áo khoác ngoài:"Bữa sáng chị đã đặt cho em rồi, nhớ ăn nhé."

Thương Từ bước đến ôm cô:"Về nhà rồi thì nhớ nghe bên trái ra bên phải, đừng để tâm những chuyện khiến mình khó chịu.

Nếu có gì không vui thì nói với em, nhớ bảo vệ bản thân."

Ôn Ngôn bật cười, ôm cô thật chặt:"Xin lỗi nhé, lẽ ra hôm nay chị muốn ở bên em cả ngày."

Thương Từ buông cô ra:"Không sao, tối qua chẳng phải chị đã ở bên em cả đêm rồi còn gì~"Cô còn cố ý kéo dài âm cuối.

Ôn Ngôn bật cười cưng chiều, hôn nhẹ lên trán Thương Từ rồi rời đi.Sau khi Ôn Ngôn rời khỏi, điện thoại Thương Từ vang lên.

Cô nhấc máy:"Tiểu Từ, ba con và mẹ về rồi.

Nếu hôm nay không có gì quan trọng thì về nhà một chuyến đi."

Đầu dây bên kia là giọng nói vội vã của Bạch Tề.

Nghe giọng, Thương Từ cảm thấy có chút bất an.Cô ăn vội mấy miếng rồi mặc đồ rời khỏi khách sạn, bắt xe về nhà họ Thương.Lúc cô đến nơi đã gần trưa.

Bên trong nhà rất náo nhiệt.Bạch Tề ngồi trên ghế sofa, Thương Vân Nam thì đang cùng một người đàn ông trẻ đứng xem tranh.Thấy Thương Từ bước vào, Bạch Tề lập tức đứng dậy:"Tiểu Từ, con về rồi."

Thương Vân Nam và người đàn ông kia quay lại nhìn cô.

Thương Từ cười nhẹ:"Mami, ba với mẹ đi chơi vui không?"

Bạch Tề cười dịu dàng.

Thương Từ cởi áo khoác đưa cho người giúp việc.

Thương Vân Nam kéo người đàn ông kia đến:"Tiểu Từ, đây là Vương Lôi, con trai tập đoàn Vương thị."

Vương Lôi đưa tay ra:"Chào cô Thương."

Thương Từ cũng lịch sự bắt tay:"Chào anh."

"Nào, vào ăn cơm đi."

Thương Vân Nam dẫn mọi người vào bàn ăn.

Bạch Tề trông lo lắng rõ rệt, còn Thương Từ thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hôm nay chắc là bị đưa đi xem mắt.Ánh mắt cô lướt qua ly trà trước mặt, trong lòng bắt đầu nghĩ nên mở lời thế nào để nói rằng mình đã có bạn gái.Người giúp việc dọn thức ăn xong rồi lui ra.

Thương Vân Nam gắp miếng thịt cho con gái:"Tiểu Từ, mới đi có một tháng mà con gầy đi trông thấy.

Ăn nhiều vào."

"Cảm ơn ba."

Thương Từ cúi đầu ăn, không nói nhiều.

Thương Vân Nam lại cười:"Vương Lôi bằng tuổi con đấy, hai đứa nên làm quen nhau, tìm hiểu xem sao."

Bạch Tề ho nhẹ:"Ăn cơm đi."

Thương Vân Nam không nói thêm, còn Vương Lôi thì lên tiếng:"Cô Thương, đóng phim chắc vất vả lắm nhỉ?"

Thương Từ chỉ ậm ừ một tiếng, không nói thêm.

Không khí hơi gượng gạo.

Thương Vân Nam đỡ lời:"Tiểu Từ bình thường ít nói."

"Vậy à..."

Vương Lôi tiếp tục ăn.

Ăn xong, Thương Từ ngồi trên ghế sofa nhắn tin cho Ôn Ngôn:【Thương Từ: Ba mẹ em về rồi, em đang ở nhà.】【Ôn Ngôn: Vậy hôm nay em dành thời gian với hai bác nhé.】【Thương Từ: Em nhớ chị rồi.】【Ôn Ngôn: Chị cũng nhớ em.】Nhìn tin nhắn, Thương Từ không giấu nổi nụ cười ngọt ngào.

Bạch Tề nhìn thấy, dường như đoán ra được điều gì.Thương Vân Nam thấy cô cứ nhìn điện thoại, sắc mặt khó chịu:"Tiểu Từ, con đang nhắn với ai thế?"

Thương Từ tắt màn hình:"Không có gì."

Buổi chiều, Thương Vân Nam kéo cô và Vương Lôi nói chuyện suốt.

Tối muộn, Vương Lôi mới rời đi.Thương Vân Nam ngồi lại, vẻ mặt đầy hài lòng:"Thằng bé Vương Lôi nhìn là biết đáng tin."

Thương Từ tựa người vào ghế, thất thần.

Bạch Tề cầm lấy tách trà trong tay ông:"Đừng uống trà khuya, dễ mất ngủ."

Rồi quay sang con gái:"Tiểu Từ, hôm nay sao cứ như người mất hồn vậy?"

Lông mày Thương Vân Nam nhíu chặt.

Thương Từ ngồi thẳng dậy:"Không có gì."

Cô định nói gì đó rồi lại thôi.

Bạch Tề cũng phát hiện con gái có điều giấu giếm, liền nói thản nhiên:"Vương Lôi tuy tốt, nhưng không phải kiểu con bé Tiểu Từ thích."

Thương Vân Nam sa sầm mặt:"Ồ?

Vậy Tiểu Từ thích kiểu người thế nào?"

Thương Từ vừa định trả lời, ông nói tiếp:"Là kiểu như Ôn Ngôn sao?"

Cô sững người.

Bạch Tề cũng hoang mang.

Thương Vân Nam đứng dậy:"Con tưởng ba không biết gì sao?"

Thương Từ không ngờ ông đã biết chuyện.

Cô siết chặt tay, nhất thời không biết nên nói gì.Bạch Tề đã đoán con gái đang yêu, nhưng không nghĩ người đó lại là Ôn Ngôn.Bà khẽ nhíu mày:"Tiểu Từ, chuyện đó là thật sao?"

Nhìn vẻ mặt của họ, Thương Từ hiểu họ không chấp nhận Ôn Ngôn."

Đúng vậy.

Ôn Ngôn là bạn gái của con."

Cô không do dự chút nào.

Bạch Tề và Thương Vân Nam nhìn nhau.Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng, người vào thư phòng, người lên lầu.Thương Từ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.

Cô không hiểu thái độ im lặng ấy là gì.Cô cầm điện thoại nhắn:【Thương Từ: Đi dạo một chút nhé?】【Ôn Ngôn: Được.】Cô mặc áo khoác rồi ra khỏi nhà.

Khi cô đang đi dạo trong khu dân cư thì có người từ sau chạy đến nắm tay cô:"Có mặc ấm không?

Hôm nay lạnh lắm đấy."

Thương Từ quay sang nhìn Ôn Ngôn rồi tiếp tục bước đi.

Ôn Ngôn nhận ra cô không vui:"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hôm nay ba em đưa một chàng trai đến nhà.

Còn khen là đáng tin."

Thương Từ nói xong, rõ ràng cảm thấy lực tay Ôn Ngôn nắm chặt hơn.Cô tiếp tục:"Nhưng em đã nói rõ về mối quan hệ của tụi mình."

Nghe vậy, Ôn Ngôn thả lỏng.

Cô dừng lại:"Vậy ba mẹ em nói gì?"

Thương Từ cũng dừng lại:"Không nói gì cả.

A Ngôn, hai cô gái yêu nhau vốn đã khó khăn rồi.

Em muốn nói với chị, nếu chị thật sự đã quyết định cùng em đi tiếp, thì đừng buông tay.

Em cũng sẽ không buông.

Nhưng nếu chị còn chưa chắc chắn... thì coi như em chưa từng nói."

Nói xong, Thương Từ định bước tiếp thì Ôn Ngôn ôm chầm lấy cô:"Chị đã từng nói rồi, một khi đã xác định thì sẽ không thay đổi.

Không sao đâu, chuyện ba mẹ mình cùng nhau từ từ đối mặt."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 58: Ngất xỉu


Tháng 1, thời tiết rất lạnh.

Buổi sáng, Thương Từ thức dậy rửa mặt xong thì lập tức lên xe đến phim trường.Sau Tết Dương lịch, Ôn Ngôn cũng bắt đầu bận rộn với công việc.

Thương Từ đến nơi liền thay trang phục diễn.Hôm nay cô có cảnh quay ngoài trời tuyết.

Cô đứng giữa nền tuyết trắng, chờ sự xuất hiện của Dư Cận.Dư Cận mặc y phục màu xanh lam bước đến.

Cảnh quay hôm nay là phân đoạn Mộ Thư Vãn (vai của Thương Từ) bị Dung Quý phi tát và phạt quỳ, còn Giang Nhược Chiêu (vai của Dư Cận) thì tình nguyện quỳ cùng.Đạo diễn Tống vì muốn chân thực nên yêu cầu diễn viên phải quay ngoài trời thật, hơn nữa còn bắt họ quỳ trước mười phút để nhanh chóng nhập vai.Thương Từ quỳ trên tuyết, ngáp một cái.

Tuyết rơi dày đặc.

Đạo diễn Tống phấn khích:"Tuyệt quá, tuyết rơi rồi, trông thật hơn nhiều!"

Dư Cận quỳ bên cạnh cô:"Vậy chúng ta quay chứ?"

"Bắt đầu!"

Cảnh quay:Giang Nhược Chiêu và Mộ Thư Vãn quỳ trong tuyết.

Dung Quý phi nhẹ vuốt trâm cài tóc, môi đỏ khẽ nhếch:"Tài nhân Mộ đừng trách bổn cung phạt ngươi, dù sao là ngươi đụng chạm bổn cung trước."

Bàn tay Mộ Thư Vãn dưới tà áo siết chặt.

Giang Nhược Chiêu khẩn cầu:"Xin Quý phi nương nương tha cho Tài nhân Mộ."

"Tha sao?

Nếu bổn cung dễ dàng tha thứ như vậy thì hậu cung này còn có quy củ gì nữa?"

Dung Quý phi khinh khỉnh.

Bà ta đưa tay hứng tuyết:"Ôi, tuyết rơi rồi, bổn cung sức khỏe yếu nên phải về sớm.

Tiểu Đào, nhớ phạt Tài nhân Mộ đàng hoàng.

Còn Tài nhân Giang đã muốn ở lại thì cứ ở lại."

Dứt lời bà quay người rời đi.

Tiểu Đào cung nữ tiến lên tát mặt Mộ Thư Vãn.

Giang Nhược Chiêu nhìn mà xót xa.Mộ Thư Vãn thẳng lưng quỳ, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết."

Cắt!

Qua cảnh!"

Dư Cận lập tức đứng dậy.

Thương Từ chống trán, dáng vẻ hơi lảo đảo.Dư Cận thấy cô không đứng dậy thì đưa tay ra:"Lên đi."

Thương Từ lắc đầu, tự mình đứng lên:"Cảm ơn."

Dư Cận nhìn tay mình bị bơ lơ, thu lại lặng lẽ:"Mặt ổn chứ?"

"Không sao."

Thương Từ định quay người rời đi, nhưng đột nhiên mắt tối sầm, cô ngã lăn xuống tuyết.Đạo diễn Tống sững người, Dư Cận lập tức lao tới:"Thương Từ?"

Cô ngất lịm trong tuyết.

Cả đoàn phim hoảng loạn.

Dư Cận bế cô lên theo kiểu công chúa:"Lão Tống, mau gọi bác sĩ!"

Đạo diễn gật đầu lia lịa rồi đi tìm bác sĩ.

Dư Cận ôm Thương Từ vào phòng thay đồ, đặt cô nằm trên sofa.

Bác sĩ vội vàng chạy tới kiểm tra.Dư Cận đứng cạnh đầy lo lắng.

Tư MặcThần cũng vừa đến nơi vì nhận được điện thoại.Bác sĩ kiểm tra xong thì nói:"Hạ đường huyết.

Sau này nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.

Cô ấy bị hạ đường huyết hơi nặng."

Ông ta truyền cho cô một chai glucose rồi rời đi.

Tư Mặc Thần nhìn gương mặt tái nhợt của Thương Từ:"Có phải tôi bắt cô ấy giảm cân quá mức rồi không?"

Lúc đó Giang Mộ vừa bước vào phòng, nghe thấy thì bất mãn nói:"Ông già họ Tư, ông cũng biết à?

Thương Từ vốn đã gầy rồi, còn bắt giảm cái gì nữa?

Bạn thân tôi mà có chuyện gì, tôi không để yên cho ông đâu!"

Dư Cận im lặng đi lấy túi xách, lấy ra một hộp sôcôla đưa cho Tư Mặc Thần:"Lát nữa anh đưa cái này cho Thương Từ nhé.

Tôi còn một cảnh nữa phải quay."

"Cảm ơn."

Dư Cận rời đi.

Giang Mộ trừng Tư Mặc Thần một cái rồi cũng đi luôn.Thương Từ tỉnh lại, nhìn quanh một lượt, thấy Tư Mặc Thần đang ngồi cạnh."

Tôi ngất à?"

Tư Mặc Thần vội đến gần:"Thế nào rồi?

Còn khó chịu chỗ nào không?"

Thương Từ ngồi dậy:"Không sao đâu, đừng lo.

Mà chuyện hôm nay đừng nói với Ôn Ngôn nhé.

Nói với cả đoàn phim nữa, đừng để chị ấy biết."

Tư Mặc Thần đưa cho cô một hộp sôcôla:"Em bị hạ đường huyết, sao không nói sớm?

Cái này là của Dư Cận đưa cho em đấy.

Vừa nãy cũng là cô ấy bế em đến đây."

Thương Từ nhận lấy hộp sôcôla:"Để hôm nào gặp lại cảm ơn cô ấy sau."

"Thật ra em đã đạt chỉ tiêu cân nặng rồi, đừng giảm nữa."

Thương Từ nhận ra vẻ hối lỗi trên mặt anh, vội nói:"Cũng là lỗi của em, không nói rõ với anh từ đầu.

Thật ra em bị hạ đường huyết từ hồi cấp ba rồi.

Bác sĩ cũng không cứu nổi chính mình mà~"Tư Mặc Thần ngơ ngác:"Bác sĩ cũng không cứu nổi chính mình?"

Thương Từ lập tức đổi giọng:"Không có gì đâu.

Chiều em còn cảnh quay, để em chợp mắt chút, anh nhớ gọi em nhé."

"Ừ."
 
Back
Top Bottom