Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 39: Rèn Luyện


Từ ngày hôm đó, sau khi Thương Từ và Tư Vũ Thần trao đổi xong mọi việc trong văn phòng, cuộc sống của cô bắt đầu bước vào chế độ huấn luyện địa ngục.Tập luyện thể chất, rèn dáng vóc, học diễn xuất, học nhảy mỗi ngày, Thương Từ như bị vắt kiệt sức lực.

Cô chạy khắp các phim trường để đóng vai phụ: từ xác chết, tỳ nữ, nữ phụ pháo hôi, đến ăn mày vai gì cũng không từ chối.Chỉ trong vòng một tháng, kỹ năng diễn xuất của Thương Từ đã tiến bộ rõ rệt.

Sau khi biết cô sợ độ cao, Tư Vũ Thần thậm chí còn dẫn cô lên tầng thượng cao tầng mỗi đêm để luyện dũng khí.Ngoài việc học và đóng vai phụ, anh còn ép cô học thêm cưỡi ngựa, kiếm thuật, thậm chí là cách ngã chuyên nghiệp.Vì lịch trình mỗi ngày kín mít, Thương Từ thậm chí quên mất sinh nhật của mình.

Bạch Khê và Thương Vân Nam chỉ gửi cho cô một món quà và nói sau này sẽ tổ chức bù.Nhưng Thương Từ không hề để tâm đến điều đó – bởi trong thế giới thật, cô cũng chưa từng có một sinh nhật tử tế.Tháng 12, tuyết rơi trắng xóa ở thành phố S, Thương Từ đã bị cuốn vào thế giới trong truyện được ba tháng.Cô ngồi bên vệ đường, đang ăn cơm hộp thì một chai nước được đưa đến trước mặt."

Ngày mai được nghỉ, tổng giám đốc Ôn muốn gặp cô."

Tư Vũ Thần nói, tay vẫn cầm điện thoại, rồi ngồi xuống cạnh cô.Thương Từ cầm lấy chai nước:"Ôn Ngôn tìm tôi?

Có chuyện gì vậy?"

Cô thắc mắc.

Tư Vũ Thần chỉ lắc đầu, không nói gì.Trong suốt một tháng qua, Thương Từ và Ôn Ngôn chỉ gặp nhau đúng một lần, mà là tình cờ gặp ở công ty.

Sau đó thì mỗi người bận một việc, không có thời gian giao tiếp.Bộ phim cổ trang của Cố Dư và Thì Mộ cũng sắp đóng máy, dự kiến sang năm sẽ lên sóng.Tới giờ Thương Từ vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tác hợp hai người kia, nhưng chỉ cần Ôn Ngôn không phá hoại, thì thế giới này vẫn an toàn.Cô ăn xong cơm hộp, đứng dậy vươn vai.

Tư Vũ Thần tắt màn hình điện thoại:"Ăn cơm hộp ít thôi, cô là diễn viên nữ, không thể tăng cân."

Thương Từ chỉ có thể dùng hai chữ "đau khổ" để miêu tả tháng vừa rồi.Ngoại trừ lúc ngủ, thì Tư Vũ Thần gần như bám sát cô không rời một bước.

Cô chỉ thiếu nước kêu trời gọi đất, nhưng biết anh ta nói đúng – nếu muốn làm diễn viên thực thụ, cô phải cắn răng chịu đựng.Anh ta vốn nổi tiếng nghiêm khắc, không ít lần mắng Thương Từ đến mức "chó cũng chẳng nhận ra", vậy mà Thương Từ chỉ thản nhiên ném hộp cơm nhựa vào thùng rác:"Biết rồi, anh Tư."

"Đừng gọi tôi là anh Tư.

Chúng ta bằng tuổi, cô gọi vậy làm tôi có cảm giác mình già hơn."

Thương Từ bất lực lắc đầu, mở điện thoại xem Weibo.

Ngay lập tức, một cụm từ trên hot search thu hút sự chú ý của cô:#ThươngTừ đóng vai quần chúng#Cô bấm vào và phát hiện loạt ảnh mình bị chụp lén ở các phim trường.

Vào phần bình luận, Thương Từ kinh ngạc khi thấy thái độ cư dân mạng đã khá hơn rất nhiều:【Đóng vai quần chúng thật à?

Không ngờ luôn.】【Cô ta đang rèn luyện diễn xuất à?

Xem ra cũng biết mình diễn chán cỡ nào rồi đấy.】【May là còn biết luyện.】【Thương Từ có phải được hậu thuẫn chống lưng không?】【Tôi cũng thấy thế, có người nâng đỡ thì mới có thể lăn lộn như vậy.】【Mấy người nghĩ gì thế?

Có chống lưng thì còn phải chạy vai quần chúng à?】Thương Từ nhìn thấy số lượng người theo dõi đang tăng dần thì nở nụ cười, những nỗ lực của cô suốt thời gian qua không hề uổng phí.Cô ngẩng đầu nhìn Tư Vũ Thần:"Hot search này không phải anh mua đấy chứ?"

"Không, rõ ràng là ảnh chụp trộm, chắc do phóng viên nào chụp được."

Anh kéo khoá áo khoác lông xuống:"Lạnh quá, đi thôi."

Thương Từ tắt điện thoại rồi cùng anh rời đi.

Vừa mở cửa xe RV, họ thấy Ôn Ngôn đang ngồi bên trong với dáng vẻ lười biếng.Tư Vũ Thần thức thời không lên xe, để lại không gian cho hai người.

Thương Từ bước vào, ánh mắt Ôn Ngôn lập tức dừng trên người cô.Mái tóc bạc đã trở thành tóc đen, làn da trắng hơn, gầy đi trông thấy; nhìn kỹ, dường như càng ngày càng thu hút.

Thương Từ phát hiện và lạnh giọng:"Nhìn gì thế?"

Ôn Ngôn thu ánh mắt lại:"Ngày mai về nhà với tôi."

"Ba cô sẽ đánh chết tôi mất."

Thương Từ nhíu mày.

Ôn Ngôn không đáp, thực ra chính cô cũng không rõ vì sao Ôn Mục đột nhiên lại bảo cô dẫn bạn gái về.Vốn dĩ ông rất không chấp nhận việc cô thích con gái.

Nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt Thương Từ:"Yên tâm, dù chúng ta là giả, tôi sẽ không để cô bị tổn thương."

Thương Từ ngẩn ra khi nghe câu đó.

Ôn Ngôn mở cửa xe rồi rời đi.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 40: Gặp Phụ Huynh


Sáng sớm, trời xám xịt, không khí lạnh buốt, tuyết rơi phủ trắng.

Thương Từ bước ra khỏi biệt thự và nhìn thấy Ôn Ngôn đang đứng trong tuyết.Cô mặc áo khoác đen, tóc đen xõa trước ngực.

Khi thấy Thương Từ bước tới, Ôn Ngôn hơi khựng lại.Thương Từ mặc áo khoác trắng, tóc đen xõa xuống hai má, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.

Ôn Ngôn liếc nhìn váy trong áo khoác: váy bó trắng kết hợp với giày bốt cao quá gối."

Cô mặc váy đấy à?"

Thương Từ cho tay vào túi áo khoác:"Gặp phụ huynh chẳng phải nên ăn mặc dịu dàng chút sao?"

"Dịu dàng và cô hình như không hợp nhau."

Ôn Ngôn nhếch môi, thở dài một tiếng.

Thương Từ nghe vậy nghiến răng:"Không biết nói chuyện thì im đi!"

Cả hai đi được một đoạn.

Thương Từ vốn rất hay để bụng, thấy Ôn Ngôn trông như đang lo nghĩ điều gì, bèn lén nhặt một nắm tuyết vo lại ném trúng cô.Ôn Ngôn bị bất ngờ quay đầu lại, thấy Thương Từ cười khoái chí:"Thấy tôi ném chuẩn chưa?"

"Trẻ con."

Ôn Ngôn quay người đi tiếp, Thương Từ tiếp tục nhặt tuyết ném.Cuối cùng Ôn Ngôn cũng không nhịn được nữa, cô cũng cúi xuống nhặt tuyết, hai người lao vào trận chiến ném tuyết giữa trời tuyết trắng.Thương Từ liên tục ném trúng người Ôn Ngôn, khiến cô phải rượt đuổi tới tận cùng.

Thương Từ vừa chạy vừa trêu:"Chậc chậc, cô yếu quá!"

Nghe thấy câu "yếu quá", Ôn Ngôn tăng tốc đuổi theo.Thương Từ hôm nay đi bốt cao gót, chạy hơi khó khăn.

Khi đang chạy, cô trượt chân và suýt ngã về phía trước.Ôn Ngôn vội vã nắm lấy cổ tay cô, bàn tay lạnh buốt khiến Thương Từ rùng mình.Cô đứng vững, nhìn vào đôi mắt Ôn Ngôn.

Lần đầu tiên cô thấy trong mắt Ôn Ngôn lộ ra vẻ lo lắng."

Cô không sao chứ?"

Thương Từ nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm, rồi rút tay lại:"Không sao."

Ôn Ngôn phủi tuyết trên áo khoác:"Đi thôi, mua quà xong còn phải đến nhà nữa."

Hai người mua chút quà rồi tới nhà họ Ôn.

Chuông cửa vang lên, quản gia mở cửa, Ôn Ngôn và Thương Từ bước vào phòng khách.Trên ghế sofa, một người đàn ông mặc áo len xám, tóc đen ngắn rủ xuống trán.

Dù đã trung niên nhưng ông vẫn giữ vóc dáng gọn gàng, không bụng bia, không mặt nọng.Ánh mắt sắc bén của Ôn Mục khiến Thương Từ rùng mình, nó còn sắc hơn ánh mắt của Ôn Ngôn hằng ngày.Ôn Mục cầm chén trà.

Ôn Ngôn thản nhiên giới thiệu:"Đây là bạn gái con, Thương Từ."

Thương Từ cười lễ phép:"Chào chú ạ."

Ánh mắt Ôn Mục lại dừng ở cô.

Bao năm qua, dù biết con gái thích nữ, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy con dẫn người về.Ông biết việc này là vì cuộc xem mắt của Ôn Ngôn tháng trước, con trai nhà họ Trần đã nói lại với ông.Thương Từ bị ánh nhìn của ông làm cho căng thẳng.

Cô vội vàng đưa túi quà ra:"Cháu nghe nói chú thích uống trà, cái này là cháu đặc biệt chọn..."

Chưa kịp nói hết câu thì một giọng nữ vang lên:"Ôi, Ôn Ngôn về rồi sao?

Còn đây là ai thế?"

Một người phụ nữ mặc váy đỏ từ trên lầu bước xuống, giày cao gót gõ lách cách.

Bà ta đi đến bên Ôn Mục ngồi xuống.Ôn Ngôn liếc bà ta, không nói gì.

Thương Từ nhớ lại, trong tiểu thuyết Ôn Ngôn có một người mẹ kế.Người phụ nữ tên Tiêu Vân nắm lấy tay Ôn Mục:"Vân Hi nói lát nữa sẽ về ăn cơm."

"Ừm"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 41: Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi


Ôn Mục và Tiêu Vân ngồi trên sofa trò chuyện, Ôn Ngôn dẫn Thương Từ lên lầu hai.Hai người bước vào phòng, Thương Từ không khỏi sững người trước cảnh tượng trước mắt.

Trong mắt cô, Ôn Ngôn luôn là người lạnh lùng, nên cô tưởng phòng ngủ của Ôn Ngôn cũng sẽ mang phong cách lạnh nhạt, tối giản như căn hộ trước kia cô từng đến.Nhưng căn phòng này lại ấm áp đến bất ngờ.

Trên tường treo đầy ảnh hồi nhỏ của Ôn Ngôn.Thương Từ chú ý đến một bức ảnh, bước lại gần.

Trong ảnh, một người phụ nữ mặc váy voan trắng đang bế một bé gái trong lòng.

Hai người được bao quanh bởi hoa dành dành, ngũ quan rất giống nhau, đôi mắt cùng màu xám bạc."

Ôn Ngôn, đây là mẹ cô à?"

Ôn Ngôn đưa cho cô một ly nước và khẽ gật đầu.

Thương Từ mỉm cười:"Đẹp thật đấy."

"Ừ."

Ôn Ngôn ngồi xuống ghế không nói gì thêm.

Thương Từ uống nước rồi hỏi:"Mẹ cô trông cũng không giống người nước ngoài lắm, sao hai người lại có màu mắt xám bạc vậy?"

"Ông ngoại tôi là người nước Y."

Ôn Ngôn đáp, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh treo tường, thoáng chút u buồn.

Thương Từ nhận ra điều đó liền nói:"Mẹ cô chắc rất thích hoa dành dành nhỉ, tôi thấy hình xăm của cô..."

Cô chợt nhớ đến đêm hôm đó, nên không nói tiếp.

Ôn Ngôn nghe vậy lập tức bước đến gần:"Cô chẳng bảo hôm đó tôi tự thay đồ sao?

Vậy làm sao cô biết tôi có hình xăm?"

Thương Từ bị ánh mắt cô nhìn đến mức mặt đỏ bừng, lùi lại nửa bước:"Tình cờ thôi."

Ôn Ngôn bật cười lạnh, không nói gì thêm.

Thương Từ ngượng ngùng chuyển ánh mắt nhìn quanh:"Tôi thấy cô cũng thích hoa dành dành mà?"

Ôn Ngôn nghi hoặc hỏi, Thương Từ nhớ đến khuôn mặt dịu dàng trong ký ức:"Thật ra không phải tôi thích.

Là bà ngoại tôi rất thích.

Trong sân nhà bà trồng đầy hoa dành dành.

Tôi từng hỏi bà tại sao lại thích, bà bảo đó là loài hoa người yêu đầu tiên của bà tặng."

"Vậy chắc là ông cô tặng rồi."

Thương Từ lắc đầu:"Không phải, tôi không có ông.

Mẹ tôi được bà ngoại nhận nuôi.

Tôi cũng không biết người yêu của bà là ai, vì chưa từng gặp bao giờ."

Ôn Ngôn nhíu mày.

Cô không hề biết mẹ của Thương Từ là con nuôi, đây là chuyện riêng tư, chắc nhà họ Thương cũng không công khai.Thương Từ ánh mắt dịu lại, nhìn về bức ảnh hoa dành dành trong khung:"Người yêu của bà tôi cũng là con gái.

Nhưng họ không thắng nổi định kiến xã hội.

Bà ấy tự sát, bà tôi cả đời không tái giá.

Sau này thấy mẹ tôi là trẻ mồ côi nên nhận nuôi."

Nói xong cô mới sực tỉnh, nơi này không phải hiện thực, mà là trong truyện.Cô ngẩn ra.

Ôn Ngôn thấy vậy liền hỏi:"Sao thế?"

"Không có gì...

À, sao lại nói đến chuyện tôi rồi?

Nói thật, ba cô trông đáng sợ quá, tôi thật sự sợ ông ấy đánh tôi."

Thương Từ nhanh chóng đổi chủ đề.

Ôn Ngôn là người thông minh, tất nhiên nhận ra cô đang lảng tránh, nhưng cũng không vạch trần."

Ông ấy sẽ không làm vậy đâu."

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Ôn Ngôn mở ra, người giúp việc mỉm cười:"Tiểu thư, xuống ăn cơm đi."

Ôn Ngôn gật đầu.

Người giúp việc quay đi, Thương Từ chỉnh lại tóc:"Đi thôi."

Hai người xuống lầu.

Trong phòng ăn, Ôn Vân Hi đang trò chuyện vui vẻ với Ôn Mục.

Thấy hai người đến, Tiêu Vân nhếch môi:"Vân Hi, chị con dẫn bạn gái về này, mau chào hỏi đi."

Ôn Vân Hi nhìn sang, thấy người đến là Thương Từ thì mừng rỡ:"Thương Từ!

Là cậu à!"

Cô chạy đến nắm lấy cánh tay Thương Từ.

Ánh mắt Ôn Ngôn lập tức tối lại, khiến Thương Từ vội rút tay về:"Ừ."

Tiêu Vân và Ôn Mục nhìn nhau, Tiêu Vân cười:"Hai người quen nhau à?"

"Dạ, tụi con từng đóng phim chung, còn livestream cùng nữa đó!

Tụi con có duyên lắm nha~"Ôn Vân Hi lè lưỡi tinh nghịch.

Ôn Ngôn cố nén khó chịu trong lòng.

Thấy vậy, Thương Từ chủ động nắm lấy tay cô:"Mình ngồi đi."

Bàn tay bị nắm khiến Ôn Ngôn cảm thấy an tâm hơn.

Hai người cùng ngồi xuống, Ôn Vân Hi cũng ngồi cạnh Thương Từ.Thương Từ bị kẹp ở giữa.

Ôn Vân Hi chống cằm nói:"Dạo này bận ghê nha, tớ định hẹn cậu ăn mà mãi không được."

Ôn Ngôn định mở miệng thì Thương Từ mỉm cười:"Không cần đâu."

Người giúp việc dọn xong đồ ăn, Ôn Mục gắp cá cho Tiêu Vân.

Cô mỉm cười dịu dàng, còn Ôn Ngôn cúi đầu nhìn hai người.Ôn Mục nhìn sang Thương Từ:"Cô Thương này, gần đây cha cô sao không đi đánh golf nữa?"

Thương Từ sớm đoán được Ôn Mục quen biết Thương Vân Nam, hai nhà đều là hào môn ở thành phố S, không quen mới lạ."

Dạo này cha cháu đang đi du lịch với mẹ, nên tạm nghỉ."

Ôn Mục gật đầu:"Không ngờ con gái tôi lại quen với con gái nhà họ Thương."

Giọng điệu này khiến Thương Từ không khỏi nghi ngờ, nghe như thể hai nhà không hòa thuận.Ôn Mục gắp một miếng đồ ăn, thản nhiên nói:"Tôi phải nói rõ trước, tôi không đồng ý việc Ôn Ngôn thích con gái.

Sau này nó sẽ kế thừa tập đoàn Ôn thị."

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Tiêu Vân và Ôn Vân Hi biến mất.

Ôn Mục tiếp lời:"Hơn nữa, cô Thương là một diễn viên, mà diễn viên thì... chẳng thể bước lên chính trường được."

Nghe vậy, Thương Từ siết chặt nắm tay, lời này thật sự quá đáng.Cô định lên tiếng thì Ôn Ngôn đã bình thản mở miệng:"Dì Tiêu, cha đang mắng dì và con gái dì đấy."

Tiêu Vân sắc mặt sầm lại, Ôn Vân Hi cũng ngừng đũa.

Ôn Mục trừng mắt:"Ôn Ngôn!

Con nói chuyện cho đàng hoàng!"

Ôn Ngôn ung dung lấy khăn giấy, lau miệng..."

Chẳng phải là ông bắt đầu không biết ăn nói trước sao?

Diễn viên không phải là hạng xướng ca vô loại.

Làm ơn nâng cao chút kiến thức đi, kẻo ra ngoài lại bị người ta cười cho."

Sắc mặt Ôn Ngôn trầm xuống, ánh mắt đầy lãnh đạm.

Ôn Mục đập mạnh đũa xuống bàn."

Con càng lúc càng quá đáng!"

Thương Từ không khỏi giật mình trước tình huống căng thẳng này.

Ôn Ngôn nắm lấy tay cô, đứng dậy."

Cũng chẳng phải lần đầu con 'quá đáng'.

Sau này đừng tùy tiện gọi con về ăn cơm nữa, thật sự rất phiền."

Nói xong, Ôn Mục cũng đứng lên, giơ tay định đánh.

Thấy vậy, Thương Từ lập tức chắn trước mặt Ôn Ngôn.Chát!Một cái tát vang lên, in rõ năm ngón tay trên má Thương Từ.

Gương mặt trắng trẻo của cô gần như tê rần, tai ù đi vì lực đánh.Ôn Vân Hi và Tiêu Vân đều hoảng hốt, Ôn Ngôn định lao đến thì Thương Từ nắm chặt tay cô.Ngay cả Ôn Mục cũng sững người, ông không ngờ Thương Từ lại chịu đòn thay con gái ông."

Chú à, là người có học thức, còn quản lý cả một tập đoàn lớn, cháu tưởng chú phải có ít nhất sự giáo dưỡng cơ bản.

Nhưng hôm nay nhìn thấy rồi... cháu thấy thật thất vọng."

Giọng Thương Từ bình tĩnh, không lên cao, nhưng từng chữ như châm kim.

Cô nắm chặt tay Ôn Ngôn.Ôn Mục nghẹn họng, tay khẽ run."

Cô... cô là cái thá gì..."

Chưa kịp nói hết, Thương Từ đã nhếch môi:"Cháu là bạn gái của Ôn Ngôn, là vợ tương lai của cô ấy.

Cho nên, cháu nghĩ mình hoàn toàn có tư cách nói những lời vừa rồi."

Ôn Ngôn tròn mắt kinh ngạc, cô không ngờ Thương Từ lại thẳng thắn như vậy.

Thương Từ cầm lấy áo khoác."

Nếu đã không ưa nhau, sau này đừng ăn cơm chung nữa."

Cô kéo Ôn Ngôn rời đi.

Ôn Mục đứng ngẩn ra, Ôn Vân Hi nhìn bóng lưng hai người mà ngây người.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 42: Cảm xúc dâng trào


Tuyết lớn vẫn bay trắng trời.

Thương Từ nắm tay Ôn Ngôn đi dọc theo con phố, Ôn Ngôn không nói gì, để mặc cô kéo đi.Cô từng chìm trong bóng tối, sa lầy không thoát ra được.

Khi ấy, cô từng khát khao có ai đó kéo mình ra khỏi vũng lầy ấy.

Giờ đây... hình như người đó đã đến thật rồi.Thương Từ tức điên trong lòng, không ngờ ba Ôn Ngôn lại ra tay độc ác đến thế, trách sao tính cách Ôn Ngôn lại cứng nhắc đến vậy.Hai người dừng lại, Ôn Ngôn lập tức bước tới ôm lấy mặt Thương Từ."

Xin lỗi, tôi..."

Chưa kịp nói xong, Thương Từ đã ngắt lời:"Xin lỗi cái gì?

Côcó tư cách gì mà xin lỗi thay ông ta?

Cô có bị ngốc không?

Ông ta đánh cô, sao cô không né đi!"

Cô gần như nổi giận, Ôn Ngôn cúi đầu:"Tôi quen rồi."

"Ai cho phép cô quen?

Không được phép quen!"

Thương Từ nói rồi che mặt lại."

Đau chết mất, tên chó chết đó ra tay mạnh quá!"

Nói xong, cô lại bụm miệng.

Ôn Ngôn thấy vậy, gật đầu:"Ừ, đúng là chó chết thật."

Thương Từ liếc quanh rồi đeo khẩu trang, Ôn Ngôn kéo tay cô đưa đến hiệu thuốc.Cô mua túi chườm đá rồi nhẹ nhàng áp lên mặt Thương Từ."

Cảm ơn.

Tôi không ngờ hôm nay cô lại nói những lời đó..."

Thương Từ cũng không biết phải đáp gì.

Cô không rõ vì sao mình lại muốn bảo vệ Ôn Ngôn đến thế.Dù biết đây là nhân vật trong truyện, nhưng cô vẫn thấy xót xa, không tưởng tượng nổi Ôn Ngôn bao năm qua đã chịu bao nhiêu cái tát như vậy.Nhìn ánh mắt dịu dàng của Ôn Ngôn, Thương Từ khẽ nói:"Ôn Ngôn, cô thế này rất đẹp.

Sau này đừng mãi mang bộ mặt vô cảm nữa."

Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ rung động.

Cô nhìn vào mắt Thương Từ mà không biết phải đáp thế nào.Thương Từ cầm lấy túi chườm, tự tay chườm lên má.

Tuyết rơi lặng lẽ phủ đầy tóc cả hai.Ôn Ngôn đi bên cạnh hỏi:"Cô đói không?"

"Đói chứ.

Coi như tôi vì cô mà ăn một cái tát.

Nấu gì cho tôi ăn đi, lần trước cô nấu cá ngon lắm, làm lại lần nữa nha?"

Thương Từ cười, Ôn Ngôn khẽ "Ừ".Hai người cùng vào siêu thị mua đồ, sau đó về căn hộ riêng của Ôn Ngôn.Ôn Ngôn thay đồ rồi vào bếp, Thương Từ cũng cởi áo khoác, định vào phụ.Nhưng Ôn Ngôn liền đẩy cô ra ngoài:"Để tôi nấu là được rồi, cô nghỉ đi."

Thương Từ bị đẩy ra ngoài, ngồi trên sofa tiếp tục chườm đá – nếu mai mặt sưng lên, chắc chắn sẽ bị Tư Vũ Trần mắng cho xem.Lúc Ôn Ngôn trở vào bếp, vẻ mặt cô liền tối sầm lại.

Cô siết chặt nắm tay, chuyện hôm nay với Ôn Mục, chưa xong đâu.Khoảng một tiếng sau, Ôn Ngôn bưng thức ăn ra, Thương Từ ngồi xuống bàn.Cô gắp một miếng cá, vừa ăn vừa gật gù khen:"Ngon quá trời ngon luôn!"

Ôn Ngôn không nói gì, chỉ gắp rau ăn.

Thương Từ để ý liền hỏi:"Không ai nói chắc tưởng cô là diễn viên ấy.

Mà sao cậu không ăn mặn vậy?"

Ôn Ngôn khựng tay.

Thương Từ đoán chắc lại là ký ức không vui, bèn vội đổi đề tài:"Lần trước thấy cô cứ gắp rau cải Thượng Hải suốt.

Nè nè, ăn thêm đi."

Cô gắp rau bỏ vào chén Ôn Ngôn.

Hai người tiếp tục ăn trong yên lặng.Đến khi Thương Từ ăn thêm hai miếng thịt, cô liền đặt đũa xuống, trong đầu hiện lên ánh mắt đáng sợ của Tư Vũ Trần.Ôn Ngôn thấy cô dừng lại:"Sao cô không ăn nữa?"

"Tư Vũ Trần chắc chắn sẽ bắt tôi cân lại vào ngày mai.

Tôi không thể ăn thêm."

Thương Từ bĩu môi.

Ôn Ngôn khẽ cười:"Không ngờ anh ta lại trị được cô."

"Nhờ phúc của 'tổng tài đại nhân' đấy."

Thương Từ đáp bằng giọng hậm hực.

Ánh mắt Ôn Ngôn dừng lại trên mặt cô, dấu tay đã mờ đi, nhưng gò má vẫn hơi đỏ.Tim Ôn Ngôn khẽ thắt lại.

Cô cứ nhìn mãi, đến nỗi Thương Từ phải hỏi:"Cô nhìn gì thế?"

Ôn Ngôn lập tức quay đi.

Thương Từ híp mắt, không nói gì thêm.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 43: Ý niệm


Sau khi ăn xong, Thương Từ chủ động vào bếp rửa bát, dù sao bữa cơm cũng là do Ôn Ngôn nấu, cô không thể không làm gì cả.Rửa xong, cô quay lại thì thấy Ôn Ngôn đang ngồi trên ghế sofa xem phim, Thương Từ cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh.Ôn Ngôn thấy cô lại gần, liền đưa điều khiển từ xa cho cô:"Cô muốn xem gì?"

Thương Từ vừa nhìn lên thấy trên TV đang chiếu phim kinh dị liền lập tức quay đầu đi:"Gì cũng được."

Ôn Ngôn thấy cô quay mặt liền nghĩ: Chắc là sợ phim kinh dị?Cô khẽ nhếch môi cười:"Vậy thì xem cái này đi."

"Không được!"

"Sao thế?

Cô không dám à?"

Thương Từ nghe ba chữ "không dám à" liền lập tức quay lại nhìn cô:"Cô đúng là người nhỏ mọn, nhớ dai thật đấy!"

Ôn Ngôn không đáp, tiếp tục xem phim.

Thương Từ nghiến răng, cũng quay lại nhìn màn hình.Bộ phim là một phim kinh dị nước ngoài, kể về một gia đình chuyển đến một ngôi nhà, rồi liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Cuối cùng, còn xuất hiện một nữ tu ma quỷ.Thương Từ dựa lưng vào sofa, vừa nhìn thấy con ma hiện ra là hét toáng lên.Ôn Ngôn thấy thế cố nhịn cười.

Lúc này cô nổi tính đùa, muốn nhân cơ hội này "trị" Thương Từ một phen.Cô đứng dậy kéo rèm lại, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi.

Thương Từ nhíu mày:"Cô làm gì vậy?"

"Tạo không khí."

Chỉ ba chữ thôi mà khiến Thương Từ muốn bốc hỏa.

Cô đứng dậy:"Cô cố tình đúng không?"

"Ồ?

Sao lại nghĩ vậy?"

Ôn Ngôn làm vẻ mặt vô tội, khiến Thương Từ nghẹn lời.

Cô lại ngồi xuống, tiếp tục xem phim.Đến gần cuối phim, Thương Từ cũng không còn sợ nữa.

Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng của cô:"Thương Từ, cô không còn thích Cố Dư nữa đúng không?"

Câu hỏi khiến Thương Từ ngơ ngác.

Cô quay đầu nhìn vào đôi mắt xám tro của Ôn Ngôn:"Ừ, không thích nữa."

Ôn Ngôn lại hỏi tiếp:"Vậy cô thích Thì Mộc sao?"

"Làm gì có chuyện đó."

Thương Từ trả lời không chút do dự.

Nghe thấy Ôn Ngôn nhắc đến Thì Mộc, cô liền thấy máu dồn lên não:"Cô có ý gì?

Cô sợ tôi tranh giành phụ nữ với cô à?"

Ánh mắt Ôn Ngôn lóe lên:"Không sợ, vì thời gian gần đây tôi phát hiện ra, tôi không thực sự thích Thì Mộc."

Nghe vậy, ánh mắt Thương Từ khẽ dao động, Ôn Ngôn không thích Thì Mộc nữa?

Chẳng lẽ là... cô ấy đã tự mình nhận ra tình cảm thật sự?Ôn Ngôn nghiêng người lại gần Thương Từ:"Trước đây trong đầu tôi luôn không kìm được mà nghĩ đến việc chiếm lấy Thì Mộc.

Nhưng có một người đã xuất hiện, giúp tôi nhìn rõ lòng mình."

Cô chăm chú nhìn vào mắt Thương Từ.

Còn Thương Từ thì ngây người, người đó mà Ôn Ngôn nói đến... là ai?Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thương Từ đẩy nhẹ Ôn Ngôn ra:"Nói chuyện thì cứ nói chuyện, dựa sát vào làm gì?"

Ôn Ngôn lắc đầu, không nói gì.

Trên màn hình, phim đã chiếu đến phần nhạc kết thúc.

Thương Từ duỗi lưng:"Về nhà thôi."

"Tôi đưa cô về."

Hai người khoác áo ra ngoài.

Thương Từ đeo khẩu trang, tuyết ngoài trời vẫn đang rơi.

Cô dừng lại, đưa tay ra hứng những bông tuyết rơi xuống.Ôn Ngôn cũng dừng bước, hai người cùng ngước nhìn bầu trời.

Thương Từ cảm khái:"Giá như nơi này là thế giới thật thì tốt biết bao."

Ôn Ngôn đón lấy một bông tuyết rơi vào tay, một ý nghĩ đáng sợ chợt nảy lên trong đầu cô.Từ sau khi Thương Từ ngã cầu thang, cô ấy thay đổi rất nhiều.

Và cô ấy thường hay nói những chuyện chẳng liên quan đến chính mình.Ôn Ngôn luôn cảm thấy thế giới này rất hư ảo.

Cô nhìn vào gương mặt nghiêng của Thương Từ, có lẽ, Thương Từ thật sự...

đến từ một thế giới khác.Cô khẽ nhíu mày.

Nhưng điều đó thật quá phi lý.Đang mải suy nghĩ, Thương Từ ném một quả cầu tuyết vào người cô:"Suy tư cái gì thế?"

Ôn Ngôn đút hai tay vào túi áo:"Trẻ con."

Thương Từ tiếp tục vo tuyết ném về phía Ôn Ngôn, vừa ném vừa cười:"Tôi đúng là trẻ con đấy!"

Ôn Ngôn lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Thương Từ đi sát bên cô:"Cô đúng là người chán ngắt."

"Ừ."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 44: Nữ phụ trà xanh lên sân khấu trong thời gian giới hạn


Sáng hôm sau, Thương Từ dậy rất sớm.

Cô ôm trán, sắc mặt đầy đau đớn, không ngờ căn bệnh cũ lại tái phát.Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lấy một viên thuốc giảm đau trong ngăn kéo rồi uống.Uống thuốc xong, Thương Từ mặc đại một bộ đồ rồi đi đến phim trường.

Vừa lên xe, Tư Dụ Thần thấy sắc mặt cô không ổn liền hỏi:"Cô sao vậy?"

Thương Từ nhắm mắt không nói gì, Tư Dụ Thần cũng không hỏi thêm, anh vừa xem máy tính bảng vừa nhắc:"À, nhà đã thuê xong rồi, vài hôm nữa cậu tranh thủ dọn đến đó nhé."

"Ừ."

Thương Từ vẫn chưa mở mắt ra, vì đầu cô đau đến mức không muốn nói thêm lời nào.Việc chuyển ra khỏi biệt thự cũng là do Tư Dụ Thần đề nghị, bởi nơi đó quá xa công ty, lại dễ bị truyền thông soi mói.Xe đến nơi, Thương Từ đeo khẩu trang bước xuống.

Hôm nay cô đóng vai một "bạch liên hoa" (ngây thơ giả tạo) thời hiện đại, và cảnh hôm nay là bị nữ chính tát.Thương Từ thở dài, đúng là xui xẻo, hôm qua vừa bị tát, hôm nay lại tiếp tục.Nữ chính của phim hôm nay là Kim Xán, một nữ diễn viên có chút tiếng tăm.

Thương Từ thay đồ xong đứng đối diện cô ta.Kim Xán liếc nhìn Thương Từ bằng ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục trang điểm.

Thương Từ đã nghe qua: Kim Xán nổi tiếng chảnh chọe, hay bắt nạt người mới.Cô thở dài ngao ngán.

Tư Dụ Thần thấy sắc mặt cô không ổn, đưa thỏi son cho cô:"Dặm lại tí đi."

Thương Từ lấy gương trang điểm, Tư Dụ Thần còn sờ trán cô:"Không sốt mà sao mặt cậu trông tệ thế?"

Dặm xong son, Thương Từ lắc đầu rồi chìa tay:"Đưa túi xách cho tôi."

Tư Dụ Thần đưa túi, cô lấy thêm một viên thuốc giảm đau uống rồi đi đến trước ống kính.Cảnh quay:Nhân vật Nguyễn Tư Điềm tội nghiệp nép sau nam chính, Kim Xán tiến đến, tát thẳng vào mặt cô."

Cắt!"

"Kim Xán, lực còn nhẹ quá."

Đạo diễn nhắc nhở.

Kim Xán cười nhạt:"Xin lỗi nha~"Thương Từ hít sâu một hơi, Kim Xán tiếp tục tiến đến và tát thêm một cái mạnh hơn.Đau đến mức tai Thương Từ ù đi, đạo diễn cười hài lòng:"Còn hơi nhẹ, tiếp tục đi."

Kim Xán lộ ra vẻ đắc ý, Thương Từ nghĩ bụng: Mình đâu có đắc tội với cô ta, sao phải đánh mạnh như thế?Bốp!Thêm một cái nữa.

Tư Dụ Thần nhíu mày, thấy nụ cười giữa Kim Xán và đạo diễn, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.Anh vừa định bước lên thì một bóng người khác đã tiến đến, Thương Từ đang nhắm mắt, ôm mặt đau đớn.Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào da cô.

Cô mở mắt là Ôn Ngôn đang nâng mặt cô lên.Đạo diễn và Kim Xán thấy Ôn Ngôn đều ngỡ ngàng, đạo diễn lập tức đứng dậy, cười niềm nở:"Tổng giám đốc Ôn, sao ngài lại đến đây?"

Ôn Ngôn nhìn ông ta, giọng điệu lạnh nhạt mang đầy chất vấn:"Theo tôi được biết, mấy cảnh như này hoàn toàn có thể dùng góc quay thay thế.

Dù có đánh thật thì cũng không cần mạnh tay đến vậy chứ?"

Đạo diễn vừa định nói thì Kim Xán cười cười chen vào:"Bọn em chỉ muốn cảnh quay chân thật hơn thôi mà..."

Chưa kịp dứt câu, Ôn Ngôn đã nhìn thẳng đạo diễn:"Tôi không thích người nói nhiều.

Ông hiểu ý tôi chứ?"

Đạo diễn cúi đầu, ông hiểu, Tổng giám đốc Ôn muốn đổi người.

Chỉ cần cô ấy nói không thích, thì người đó phải biến mất.Kim Xán còn chưa hiểu chuyện gì, định nói tiếp thì Thương Từ nắm lấy tay Ôn Ngôn:"Tôi..."

Chưa kịp nói xong, Thương Từ đã ngất lịm.

Ôn Ngôn vội đỡ lấy cô.Kim Xán liếc nhìn tay mình, chỉ mới tát hai cái, sao yếu đến thế?Ôn Ngôn lo lắng ra mặt.

Tư Dụ Thần lập tức chạy đến:"Sáng nay tôi đã thấy cô ấy không ổn."

Kim Xán không ngờ Ôn Ngôn lại để tâm đến Thương Từ đến vậy, giờ cô ta hối hận đến xanh mặt.Ban nãy tát người chỉ vì ghen tị với gương mặt xinh đẹp của Thương Từ, lo sợ bị cướp spotlight, nên ra tay nặng hơn chút.Ôn Ngôn bế Thương Từ rời khỏi phim trường, nhân viên ai nấy đều sửng sốt.Tư Dụ Thần theo sau họ đến phòng thay đồ, Thương Từ vẫn nhắm mắt.Ôn Ngôn định gọi điện thì Thương Từ mở mắt.

Tư Dụ Thần ngạc nhiên:"Cô tỉnh rồi?"

Thương Từ ôm đầu:"Mau đưa tôi socola!"

Ôn Ngôn cũng sững sờ.

Tư Dụ Thần đưa cho cô một viên kẹo:"Chỉ có cái này thôi."

Thương Từ vội ăn ngay, Ôn Ngôn đặt điện thoại xuống:"Không phải cô ngất rồi sao?"

Cô vừa nói xong, Kim Xán mở cửa bước vào, nhìn Thương Từ mặt mày trắng bệch:"Tôi vừa rồi ra tay hơi nặng..."

Chưa kịp nói xong, Thương Từ đã làm vẻ mặt tội nghiệp, giọng nghẹn ngào:"Tôi hiểu mà, chị Kim Xán cũng chỉ muốn mang lại trải nghiệm chân thực cho khán giả thôi.

Tổng giám đốc Ôn, chuyện này không trách chị ấy được, là tại tôi yếu quá."

Tư Dụ Thần trợn mắt, cái giọng này đúng là "trà xanh" chính hiệu!Kim Xán nhất thời câm nín.Ôn Ngôn nhíu mày:"Kim Xán, vai diễn này không cần cô nữa."

Kim Xán định phản ứng nhưng đạo diễn đã bước vào kéo cô ta ra ngoài.Mặt Thương Từ vẫn ra vẻ đáng thương, nhưng trong lòng thì vui như mở hội.Thật ra cô chỉ giả vờ ngất.

Kim Xán đánh quá rõ là cố tình, nên cô phải cho một bài học.Lúc quay phim, cô đã thấy Ôn Ngôn đến rồi, nên cố ý để Kim Xán tiếp tục tát, để Ôn Ngôn chứng kiến tất cả.Dù sao trong truyện, vai của cô cũng là "trà xanh", vậy thì dùng đúng vai để dạy cho kẻ bắt nạt mình một bài học cũng không sai.Tư Dụ Thần muốn nói gì đó nhưng thôi.

Thương Từ vẫn tiếp tục làm bộ đáng thương nhìn Ôn Ngôn:"Tổng~ giám~ đốc~"Ôn Ngôn vẫn chưa phản ứng kịp đây là Thương Từ thật sao?Tư Dụ Thần biết điều, rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Thương Từ thấy Ôn Ngôn còn ngẩn người, liền đứng dậy:"Tôi chẳng qua là không muốn nghe Kim Xán nói nữa, nên cố ý..."

"Giả vờ ngất?"

Giọng Ôn Ngôn không chút cảm xúc, Thương Từ cúi đầu:"Xin lỗi."

"Tôi nhìn ra được là cô ta cố tình bắt nạt cô, nên đã định xử lý rồi.

Nhưng cô lại bất ngờ ngất, cô có biết là tôi đã rất lo..."

Ôn Ngôn chưa nói hết câu, Thương Từ đã nhướng mày cười:"Lo cho tôi sao?"

Ôn Ngôn nhìn vết tát trên mặt cô:"Cô có sở thích bị ngược à?

Thích bị tát lắm à?"

Thương Từ nhún vai, ra vẻ không quan tâm.

Ôn Ngôn giận dữ định bỏ đi thì một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô:"Tổng giám đốc Ôn, đừng giận nữa."

Ôn Ngôn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt Thương Từ mang theo chút nũng nịu cầu xin:"Giận nhiều hại sức khỏe đó."

Thương Từ cũng không ngờ Ôn Ngôn lại lo cho mình như thế, phản diện này càng lúc càng thú vị.Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của Ôn Ngôn, nếu người này tồn tại ở thế giới thật, cô nhất định nhào tới ôm ngay.Tiếc rằng...

đây chỉ là thế giới hư ảo, và người trước mắt cũng chỉ là một nhân vật 2D mà thôi.

Huống hồ, nhân vật này còn có người mình thích nữa...
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 45: Động Tâm


Ôn Ngôn và Thương Từ từ phòng thay đồ bước ra thì chạm mặt Kim Xán.

Cô ta cười lấy lòng:"Tổng giám đốc Ôn..."

Còn chưa nói hết câu, Ôn Ngôn đã nắm tay Thương Từ sải bước rời đi, hoàn toàn không để cho Kim Xán cơ hội mở miệng.Tư Dụ Thần ngồi trong xe, Thương Từ cũng vừa lên xe, cô nghi hoặc nhìn về phía Ôn Ngôn:"Phải rồi, sao cô lại đến đây?"

Ánh mắt Ôn Ngôn thoáng mất tự nhiên:"Liên quan gì đến cô."

Nói xong cô quay người rời đi, để lại bóng lưng lạnh nhạt.Tư Dụ Thần không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn máy tính bảng:"Nghe nói Thì Mộc đang quay quảng cáo gần đây, hai người quan hệ cũng tốt mà, có muốn đến thăm không?"

Thương Từ nghe xong thì cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.

Hóa ra Ôn Ngôn đến đây là vì Thì Mộc.Cô biết rõ Ôn Ngôn thích Thì Mộc, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu như vậy.Tư Dụ Thần nhận ra cô im lặng:"Cô sao vậy?"

"Hôm nay tôi đau đầu, nếu không còn lịch trình gì thì có thể nghỉ không?"

Cả người Thương Từ toát lên vẻ thất vọng.

Tư Dụ Thần biết rõ suốt tháng qua cô chưa từng được nghỉ ngơi, nên gật đầu:"Được."

Ở một nơi khác, Ôn Ngôn nhìn xuống vị đạo diễn đang khom lưng trước mặt:"Dừng dự án, ông và Kim Xán có thể rời đi."

Đạo diễn càng cúi thấp hơn:"Tổng giám đốc Ôn..."

Còn chưa nói hết, thư ký của Ôn Ngôn đã bước đến:"Đừng lắm lời nữa.

Ông biết tính của tổng giám đốc mà, đã nói là làm."

Đạo diễn biết rõ, nếu nói thêm nửa câu, chắc chắn sẽ bị phong sát.Ông ta khom lưng rời đi, thư ký lại bước đến bên cạnh Ôn Ngôn:"Tổng giám đốc, sao vừa rồi cô không nói thẳng là mình đến để gặp Thương Từ?"

Ôn Ngôn liếc mắt lạnh lùng:"Năm nay cậu khỏi nhận thưởng."

Thư ký lập tức cúi đầu:"Tôi không nói nữa..."

Thương Từ trở về nhà họ Thương, vừa xuống xe liền nói:"Ngày mai tôi sẽ chuyển nhà, hôm nay tôi dọn hành lý trước."

"Đồ đạc trong nhà mới đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần mang va-li tới là được."

Tư Dụ Thần dặn dò rồi đóng cửa xe rời đi.Thương Từ bước vào căn nhà trống trải, lòng cô càng thêm hiu quạnh.Thương Vân Nam và Bạch Kỳ đã đi du lịch, trong nhà chỉ còn một mình cô.Về đến phòng, cô thay đồ rồi ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ.Ánh mắt cô dừng lại trên lọ nước hoa mà Ôn Ngôn từng tặng, trong lòng bỗng gợn sóng.

Cô cầm lấy chiếc lọ thủy tinh màu trắng:"Tại sao mình lại thấy... ghen chứ?"

Dù chưa từng yêu ai, nhưng Thương Từ đâu đến mức không biết thế nào là rung động?Cô đặt lọ nước hoa xuống, lắc đầu tự giễu:"Mình sẽ không động lòng với một nhân vật giấy đâu, đúng không?"

Cô nhìn mình trong gương, rồi hồi tưởng lại mọi chuyện thời gian qua.Thực ra ngay từ lần đầu gặp Ôn Ngôn, tim cô đã đập nhanh rồi, nói thẳng ra là vừa nhìn thấy sắc đẹp đã rung rinh.Bởi vì gương mặt của Ôn Ngôn quá đẹp.

Sau đó những chuyện xảy ra lại càng khiến hai người xích lại gần nhau.Cô gục đầu xuống bàn trang điểm:"Thật là khó hiểu."

Tự nói với bản thân xong, cô tắt đèn lên giường ngủ.

Nửa đêm tỉnh giấc, cô ngó quanh một vòng.Cô cầm lấy điện thoại ở đầu giường:[Thương Từ: Cô đang ở đâu?]Bên kia, Ôn Ngôn đang ở một hội sở cao cấp bàn công chuyện.

Nhận được tin nhắn, cô cầm điện thoại lên:[Ôn Ngôn: Có chuyện gì sao?][Thương Từ: Không có gì]Cô tắt máy, rồi ôm lấy gối ôm.

Không hiểu sao lại bất giác nhắn tin cho Ôn Ngôn như vậy.Ngồi thừ nửa tiếng, cô lại tắt đèn nằm xuống ngủ tiếp.Nhưng điện thoại lại reo lên.

Cô bắt máy:"Alo?"

"Ra ngoài đi."

Giọng nữ bên kia lạnh nhạt rồi cúp máy.

Thương Từ lập tức bật dậy, khoác áo bước ra ngoài.Trong màn tuyết, Ôn Ngôn khoác áo măng tô xám đứng dưới ánh đèn đường, khói thuốc mờ nhạt bao quanh, đôi mắt xám lạnh vô cảm.Thương Từ từ từ tiến lại:"Nửa đêm cô chạy đến trước cửa nhà tôi hút thuốc làm gì vậy?"

Ôn Ngôn thấy cô đến thì dập điếu thuốc, lấy trong túi một viên kẹo ngậm vào miệng.Thương Từ khoanh tay:"Gặp Thì Mộc chắc vui lắm nhỉ?"

"Thì Mộc?"

Ôn Ngôn nghi hoặc hỏi lại, nhưng Thương Từ không nói gì.Tuyết vẫn rơi đầy trời, Thương Từ đưa tay hứng những bông tuyết:"Tuyết gì mà ngày nào cũng rơi thế không biết."

Ôn Ngôn đút tay vào túi, cô đến đây ngay khi nhận được tin nhắn của Thương Từ.

Nhưng bây giờ gặp được rồi, lại không biết nên nói gì...
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 46: Cặp đôi giả thành thật


Ôn Ngôn và Thương Từ im lặng một lúc lâu.

Thương Từ không hiểu vì sao nửa đêm Ôn Ngôn lại đến tìm mình."

Thương Từ, cô thích kiểu con gái như thế nào?"

Ôn Ngôn phá tan bầu không khí trầm lặng.

Thương Từ ngẩn ra, ánh mắt đầy nghi hoặc.Ôn Ngôn lại lấy ra một bao thuốc từ túi áo.

Thương Từ lúc này mới lấy lại tinh thần:"Tôi cũng không rõ..."

"Ừm."

Ôn Ngôn rít thuốc, tiếp tục im lặng.

Thương Từ càng nghi hoặc:"Cô hỏi chuyện này làm gì?

Vậy rốt cuộc cô đến tìm tôi vì chuyện gì?"

"Tôi chỉ là muốn gặp em."

Ôn Ngôn đáp không hề do dự.

Thương Từ nghe xong sững người.

Cô vừa nghe cái gì vậy?Dưới ánh trăng, tuyết phủ đầy trên tóc cả hai.

Ôn Ngôn dụi tắt điếu thuốc, lại ngậm một viên kẹo vào miệng.Thương Từ đứng yên không nói gì, Ôn Ngôn chầm chậm bước đến gần cô."

Trước kia tôi chỉ có hai mục tiêu: nắm giữ tập đoàn Ôn thị và chiếm được Thì Mộc.

Nhưng dần dần, tôi cảm thấy có người đang điều khiển cuộc đời mình.

Tôi bắt đầu muốn tỉnh táo lại.

Trước khi em thay đổi tính cách, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, nhưng lúc đó em không giống bây giờ."

Khi nói những lời đó, Ôn Ngôn chăm chú quan sát sắc mặt của Thương Từ.

Quả nhiên trong mắt cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc."

Hôm đó khi em xông vào văn phòng của tôi, tôi đã cảm thấy em không giống trước kia.

Sau đó chúng ta cãi nhau, rượt đuổi, đấu khẩu, ôm nhau, rồi hôn nhau...

Thương Từ, tôi đã thích em rồi."

Ánh mắt Ôn Ngôn dịu dàng, trong đó không còn chút lạnh lùng và sắc bén như trước kia.Thương Từ định mở miệng, nhưng Ôn Ngôn nói tiếp:"Có thể em cho rằng tôi là kẻ tồi tệ.

Trước thì muốn chiếm lấy Thì Mộc, giờ lại thổ lộ với em.

Nhưng tôi muốn nói rằng, trước đây tôi giống như con rối bị điều khiển.

Bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo."

Cô đưa tay nâng khuôn mặt Thương Từ, mùi hương hoa dành dành nhè nhẹ phảng phất.Ánh mắt hai người giao nhau, Thương Từ nhìn Ôn Ngôn, người này, lẽ nào...

đã thức tỉnh ý thức?Trong khoảnh khắc ấy, Thương Từ không biết nên phản ứng ra sao.

Đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve má Thương Từ:"Em... có phải rất ghét tôi không?"

Cổ họng Thương Từ khẽ động, cô biết mình cần tỉnh táo.Bởi vì người đứng trước mặt chỉ là một nhân vật giấy, cô không thể lún sâu vào thế giới ảo tưởng này.Thế nhưng, cô lại nhớ lời bà ngoại từng dặn: gặp người mình thích thì phải can đảm tiến tới, nếu không sẽ mãi mãi không biết khi nào biến cố xảy ra, để rồi chỉ còn lại tiếc nuối.Ôn Ngôn thấy cô ngẩn người thì khẽ cười, xoay người định rời đi.Lúc này Thương Từ vội vàng gọi:"Đợi đã."

Ôn Ngôn dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại:"Hửm?"

"Cô bị sao vậy?"

Thương Từ cau mày, Ôn Ngôn sững sờ, dường như muốn nói lại thôi.Tuyết rơi mỗi lúc một dày, Thương Từ tiến thêm một bước rồi hôn lên môi cô.Đôi mắt Ôn Ngôn bỗng mở to, Thương Từ chỉ nhẹ nhàng hôn một chút rồi lùi lại:"Chúng ta... từ cặp đôi giả hãy trở thành cặp đôi thật đi?"

Một câu nói rơi vào tai khiến Ôn Ngôn hoàn toàn ngây người.

Thương Từ thấy cô đứng đơ ra thì hỏi:"Cô nghe không hiểu à?"

Ôn Ngôn bước lên trước, ôm chầm lấy cô:"Tôi chưa kịp phản ứng..."

Thương Từ cũng siết chặt vòng tay ôm lấy Ôn Ngôn.

Dù đây chỉ là một thế giới ảo, nhưng Ôn Ngôn lại là một con người chân thực.Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô:"Thương Từ, tôi không phải đang mơ đấy chứ?"

"Không phải."

Hai người ôm nhau rất lâu.

Sau đó Thương Từ buông Ôn Ngôn ra, nhìn gương mặt xinh đẹp ấy, thầm nghĩ: cứ thuận theo tự nhiên đi.Ôn Ngôn cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Thương Từ:"Ừ... thật sự không phải mơ."

Thương Từ bật cười, cô đẩy nhẹ Ôn Ngôn:"Tôi đánh cô một cái, cô sẽ biết là mơ hay không liền."

Ôn Ngôn nghe xong thì im lặng, gương mặt tỏ vẻ "bất lực".

Thương Từ đắc ý mỉm cười, cô khoác tay Ôn Ngôn:"Đi dạo một lát nhé."

"Ừ, được."

Thương Từ khoác tay Ôn Ngôn, hai người lặng lẽ bước đi dưới trời tuyết.

Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.

Giờ Thương Từ mới nhận ra rằng, suốt ba tháng qua, cô và Ôn Ngôn đã dây dưa biết bao nhiêu chuyện...
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 47: Ở Đối Diện


Dưới ánh trăng, tuyết rơi ngày càng dày.

Chỉ mới đi được vài bước, tóc của Thương Từ và Ôn Ngôn đã trắng xóa vì tuyết phủ.Ôn Ngôn sợ Thương Từ lạnh nên nắm lấy tay cô.

Thương Từ lúc này mới nhận ra: tay Ôn Ngôn trước đây luôn rất lạnh, mà giờ lại ấm áp vô cùng.Cô nhìn về phía thế giới xung quanh mình.

Mới vừa rồi cô đã làm theo tiếng gọi của trái tim, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một nỗi sợ: nếu nhiệm vụ thực sự hoàn thành, lúc quay về thực tại thì...

Ôn Ngôn sẽ ra sao?Ôn Ngôn thấy cô cứ ngẩn người:"Em đang nghĩ gì thế?"

Thương Từ hồi thần, nắm chặt tay Ôn Ngôn:"Em đang nghĩ, nếu một ngày em biến mất, thì phải làm sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Ôn Ngôn khẽ dao động.

Cô dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Thương Từ:"Chị sẽ đốt..."

"Pháo ăn mừng đúng không?"

Thương Từ cười nói chen vào.Nghe xong, Ôn Ngôn cũng bật cười.Thương Từ đưa tay ôm lấy khuôn mặt Ôn Ngôn:"Chị dám hả?

Lúc đó em chắc chắn sẽ đánh chị."

Ôn Ngôn nắm lấy tay cô:"Em nghĩ chị đánh không lại cậu chắc?"

Thương Từ lập tức giật tay lại, hừ lạnh rồi bước đi trước.

Ôn Ngôn đuổi theo, tiếp tục nắm tay cô."

Em chợt nhớ ra có người từng nói, dù cả thế giới này có chết hết, cũng không bao giờ thích em..."

Thương Từ ra vẻ kiêu ngạo, Ôn Ngôn lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng:"Ai mà mù đến thế, lại nói ra câu đó?"

Vừa dứt lời, Thương Từ vo một nắm tuyết ném thẳng vào người Ôn Ngôn.Hai người nắm tay nhau đi dưới tuyết và chụp bức ảnh đầu tiên cùng nhau.Sau đó Ôn Ngôn đưa Thương Từ về nhà rồi quay lại căn hộ của mình.

Nhìn căn phòng tối om, trong lòng Thương Từ chợt dâng lên chút trống trải.Đến khi ngủ thiếp đi thì cũng đã gần sáng.

Sáng hôm sau, Tư Dự Thần đang đợi trong xe.

Thương Từ kéo vali lên xe, nghi hoặc hỏi:"Căn nhà đó ở đâu vậy?"

Tư Dự Thần mắt không rời điện thoại:"Tới rồi thì biết."

Tối qua Thương Từ ngủ muộn, lúc này vừa ngồi lên xe đã ngủ gật.

Thấy vậy, Tư Dự Thần tắt điện thoại.

Xe chạy chừng nửa tiếng đến khu dân cư cao cấp."

Thương Từ, tới rồi."

Thương Từ tỉnh dậy, đeo khẩu trang xuống xe.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn chết lặng.Ôn Ngôn đang đứng trước cửa khu căn hộ, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm.

Tư Dự Thần đặt vali xuống rồi chuồn thẳng.Thương Từ đứng ngơ tại chỗ, gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình:"Chuyện gì đây?"

Ôn Ngôn tiến lại gần, kéo vali rồi nắm tay cô:"Nhà em ở đối diện nhà chị."

Nghe vậy, Thương Từ ngớ người, khẽ nhíu mày:"Khoan, Ôn Ngôn, tốt nhất là chị nên giải thích cho em."

Ôn Ngôn nhếch môi cười.

Trong thang máy, cô nhẹ giọng:"Nhà đối diện cũng là của chị.

Ban đầu chị nghĩ nếu tỏ tình thất bại thì cứ làm hàng xóm trước, rồi từ từ tiến triển tình cảm."

Thương Từ tròn mắt:"Chị thật là thâm quá đi."

Ôn Ngôn chẳng mấy quan tâm.

Thương Từ ngẫm nghĩ:"Nhưng chúng ta đã ở bên nhau rồi, vậy còn sống đối diện làm gì?"

Trong thang máy rộng rãi, Thương Từ đứng bên kia, Ôn Ngôn tiến lại gần:"Để tình cảm phát triển thêm một bước."

Tới tầng, cả hai cùng bước ra.

Ôn Ngôn mở khóa nhà.Căn nhà đã được chuẩn bị đầy đủ nội thất, bày trí cũng rất ấm cúng.

Thương Từ vừa bước vào thì thấy Cố Du và Thì Mộc đang chờ sẵn.

Hai người bắn một quả pháo giấy:"Lâu rồi không gặp."

Thương Từ ngẩn người:"Hai người không đang bận đóng phim sao?"

Cố Du tiến lại cười nói:"Lâu lắm rồi không tụ họp, nên nhân dịp này tranh thủ gặp nhau chút."

Thì Mộc gật đầu mỉm cười.

Ôn Ngôn đóng cửa lại, mang vali vào phòng.Cả bốn người ngồi vào bàn ăn, Ôn Ngôn rót rượu vang đưa cho từng người.Trong thế giới thực, Thương Từ không có nhiều bạn bè.

Chỉ có một người bạn thân từ nhỏ, học cùng cấp hai, cấp ba rồi đại học.

Cô ấy từng nói, nếu một ngày Thương Từ có người yêu thì phải cho cô xem đầu tiên.Trong lòng Thương Từ, người bạn ấy giống như người thân.

Nhưng ở thế giới này, cô cũng đã gặp được những người rất tốt.Ôn Ngôn thấy Thương Từ ngẩn người:"Đang nghĩ gì vậy?"

Thương Từ giật mình, lắc đầu.

Cô nâng ly:"Cảm ơn mọi người."

Mọi người cụng ly.Thương Từ uống một ngụm rượu, Ôn Ngôn gắp đồ ăn cho cô:"Ăn nhiều chút."

"Chị định để Tư Dự Thần mắng em thì cứ nói thẳng."

Thương Từ gắp một miếng rau xanh đưa vào miệng, Ôn Ngôn mỉm cười lắc đầu.

Thời Mộc nhìn Ôn Ngôn cười, trong lòng cảm thấy vui thay cho cô.Hôm ấy, trong phòng, Ôn Ngôn đã thẳng thắn nói hết mọi chuyện.

Khi ấy Thì Mộc cũng hơi choáng, nhưng Ôn Ngôn lại bảo rằng dường như mình đã thích Thương Từ rồi.Nhưng Thì Mộc biết rõ, đó không phải là "dường như", mà là chắc chắn.

Vì người như Ôn Ngôn, vốn hiếm khi nở nụ cười, vậy mà lại hay cười với Thương Từ.Cố Du liếc nhìn gương mặt nghiêng của Thì Mộc rồi âm thầm cúi đầu.

Thương Từ bắt được khoảnh khắc ấy, khẽ trầm ngâm.Cô và Ôn Ngôn đã ở bên nhau, vậy nên bi kịch sau này chắc sẽ không xảy ra nữa, và Thì Mộc với Cố Du cũng sẽ có kết cục viên mãn.Nhưng chính vì vậy, thời điểm quay về thực tại lại càng đến gần.

Tuy nhiên, Thương Từ cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.Dù sao cô vẫn còn một nhiệm vụ là thay đổi số phận bi thảm của nguyên chủ, nên chắc chưa quay về sớm đâu.Thương Từ hít một hơi thật sâu, cô chỉ muốn thuận theo tự nhiên.

Ôn Ngôn thấy cô cứ ngẩn người mãi:"Em đang nghĩ đến người phụ nữ khác à?"

Thương Từ giật mình, đối diện đôi mắt xám tro của Ôn Ngôn:"Gì mà vớ vẩn thế?"

Cố Du chen vào cười:"Đúng rồi đấy Thương Từ, bạn gái cậu đang ở đây mà cứ ngẩn người suốt vậy."

Thương Từ thở dài:"Tôi chỉ đang nghĩ về công việc thôi."

Mọi người bật cười rồi tiếp tục nâng ly.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 48: Tình yêu vĩnh cửu


Cố Du và Thời Mộc ăn xong thì rời đi.

Thương Từ mở vali, bắt đầu treo quần áo lên.Ôn Ngôn ngồi trên giường nhìn Thương Từ bận rộn, sau một lúc thì cũng đứng dậy giúp một tay.

Thương Từ thấy vậy, bật cười:"Em tự làm được rồi mà."

"Em chỉ mang từng này quần áo thôi à?"

Ôn Ngôn tỏ vẻ nghi hoặc, Thương Từ vừa treo đồ vừa trả lời:"Em để lại một nửa ở biệt thự.

Em sợ nếu mẹ thấy phòng thay đồ trống trơn sẽ nghĩ em không bao giờ quay lại nữa.

Với lại, bình thường quay phim toàn mặc đồ diễn, có cần nhiều quần áo đâu."

"Đi theo chị."

Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ dẫn đến một căn phòng khác.

Cô mở cửa, Thương Từ phát hiện bên trong là một phòng thử đồ mini, treo đầy quần áo mới tinh.Cô bước vào, tròn mắt:"Không hổ là tổng tài bá đạo nha."

Ôn Ngôn vòng tay ôm cô từ phía sau:"Em thích không?"

Thương Từ không nhịn được cười:"Tổng tài Ôn đúng là không cần phải vung tay quá trán như thế đâu."

"Tôi thích thì làm thôi."

Thương Từ vừa định nói gì, thì điện thoại reo.

Cô lấy máy ra nghe, là quản lý Tư Dự Thần gọi đến:"Thương Từ, ngày mai thử vai."

"Được."

Thương Từ cúp máy, Ôn Ngôn hỏi:"Chuyện gì thế?"

"Em trước đó xem qua một kịch bản phim cung đấu.

Có vai nữ phụ kiểu bệnh kiều điên rồ, em thấy rất thích nên định ngày mai thử vai."

Nói xong lại sực nhớ:"À, nữ chính là Dư Tấn, nam chính là Giang Mặc."

Nghe đến cái tên "Dư Tấn", sắc mặt Ôn Ngôn lập tức thay đổi.

Cô đoán ra bộ phim đó là gì rồi.Đây là dự án trọng điểm của công ty cô, công ty đầu tư một khoản tiền rất lớn, lại có cả ảnh hậu ảnh đế tham gia, chắc chắn sẽ hot.Ôn Ngôn nhớ đến vẻ ngoài phóng túng của Dư Tấn, nghiêm mặt:"Lúc ở phim trường, cậu không được lại gần Dư Tấn quá."

Thương Từ nghe vậy bật cười:"Sao thế?

Ghen à?"

Ôn Ngôn nhéo mặt cô:"Nghe rõ chưa?"

"Được rồi được rồi, nghe rồi."

Ôn Ngôn xoa đầu Thương Từ:"Giờ chị phải đến công ty, em nhớ ăn tối đó."

Thương Từ nhìn người đối diện với ánh mắt dịu dàng như vậy, không thể ngờ rằng Ôn Ngôn khi yêu lại ấm áp đến thế.Đặc biệt là hành động xoa đầu này khiến trái tim cô loạn nhịp.

Cô gật đầu, Ôn Ngôn khoác áo rồi rời đi.Sau khi Ôn Ngôn đi, Thương Từ tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Lúc xong thì trời cũng đã tối.Cô đi tắm.

Trong lúc đó, Ôn Ngôn vừa rời khỏi công ty, định về nhà thì bị Dư Tấn kéo vào một hội quán cao cấp.Trong phòng bao, Dư Tấn ngồi trên sofa, khoác vai một người phụ nữ thân hình bốc lửa:"Ôn Ngôn, sao cô không uống?"

Ôn Ngôn nhíu mày:"Cô kéo tôi đến đây làm gì?"

"Tôi thất tình...

à không, nói chính xác là tôi đá người ta."

Dư Tấn vừa nói vừa nâng ly rượu uống.

Ôn Ngôn vẫn lạnh nhạt:"Cô là người của công chúng, nhìn lại bộ dạng cô bây giờ xem."

Dư Tấn nhún vai chẳng mấy quan tâm.

Ôn Ngôn nhìn đồng hồ:"Cô từ từ mà uống một mình, tôi về trước."

Cô đứng dậy, Dư Tấn ngạc nhiên hỏi:"Cô vội về thế làm gì?"

Ôn Ngôn chẳng buồn đáp, rời khỏi phòng.

Cô ngồi lên xe, tài xế bắt đầu lái đi.[Tin nhắn - Ôn Ngôn]"Ngủ rồi à?"

Lúc này Thương Từ vừa tắm xong đang sấy tóc, nên không thấy tin nhắn.

Ôn Ngôn thấy không có phản hồi, tắt điện thoại.Tựa đầu vào ghế, cô nghĩ về các cặp đôi hình như ai cũng gửi tin nhắn cho nhau.

Còn cô và Thương Từ, cả buổi chiều không nhắn gì.Hay là tại cô quá bận, không chủ động nhắn trước khiến Thương Từ giận?Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phía trước có một tiệm hoa."

Dừng xe."

Tài xế lập tức dừng lại.

Ôn Ngôn bước vào tiệm hoa, tài xế tranh thủ gửi tin cho thư ký:[Tài xế]"Mặt lạnh băng kia mà cũng vào tiệm hoa mua hoa kìa!"[Thư ký]"Tin tức chấn động nhé!

Thương Từ lợi hại thật, có thể khiến Tổng Ôn mua hoa!"[Tài xế]"Chuẩn luôn."

Trong tiệm, Ôn Ngôn đi lòng vòng, cầm một bó hồng đỏ rồi lại cảm thấy không ưng ý.Bà chủ tiệm là một bà lão hiền hậu, bước tới hỏi:"Cô gái, muốn tìm hoa gì?"

Ôn Ngôn im lặng vài giây.

Bà lão mỉm cười, cầm lên một bó hoa bạch cát cánh trao cho cô:"Tình yêu vĩnh cửu."

Ôn Ngôn nghe xong thấy rất có ý nghĩa, liền thanh toán và rời đi.Thương Từ vừa sấy tóc xong, định mở điện thoại thì phát hiện máy đã tắt nguồn.

Đang định cắm sạc thì nghe tiếng cửa mở.Cô bước ra khỏi phòng, Ôn Ngôn bật đèn, tay giấu sau lưng."

Chị đến rồi à."

"Ừ."

Ôn Ngôn bước đến gần.

Khi Thương Từ định quay vào phòng, cô lấy bó hoa ra:"Xin lỗi, chiều nay bận quá, không nhắn tin cho em được."

Thương Từ nhìn bó hoa trong tay Ôn Ngôn mà sững người, vì không nhắn tin mà đi mua hoa?

Ôn Ngôn cũng biết lãng mạn vậy sao?Cô nhìn bó hoa, vẫn chưa đưa tay nhận.

Ôn Ngôn hỏi:"Em không thích à?

Vậy mai tôi đổi..."

"Không không!"

Thương Từ lập tức cầm lấy "Cảm ơn, em thích lắm.

Không ngờ có người tặng hoa cho em thật đấy."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của cô rực rỡ như hoa.

Ôn Ngôn đưa tay chạm nhẹ vào nốt ruồi trên sống mũi cô.Thương Từ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau.Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve má cô:"Ngủ sớm nhé, chị về đây."

Vừa định xoay người rời đi, Thương Từ liền tiến lên hôn cô.Môi kề môi, Ôn Ngôn nhanh chóng nắm quyền chủ động, dồn Thương Từ vào tường.

Nụ hôn vừa bá đạo vừa dịu dàng.Thương Từ đặt bó hoa xuống, vòng tay ôm lấy cổ cô.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hôn sâu của hai người.Rất lâu sau, cả hai mới rời khỏi nhau.

Ôn Ngôn ôm Thương Từ:"Ngủ ngon."

"Ừm... ngủ ngon."

Ôn Ngôn rời đi, Thương Từ đứng nguyên tại chỗ, lấy tay che mặt, mặt cô nóng bừng, tim đập thình thịch.Cô nhìn bó bạch cát cánh "tình yêu vĩnh cửu" vừa được tặng, không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
 
Back
Top Bottom