- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 59: Chị ơi~
Chương 59: Chị ơi~
Ôn Ngôn sau khi họp xong, nhìn giao diện trò chuyện cả buổi sáng không có tin nhắn nào liền nhíu mày.【Ôn Ngôn: Hôm nay bận lắm à?】Thương Từ đang truyền dịch nên đã ngủ thiếp đi.
Thấy cô mãi không trả lời, Ôn Ngôn liền gọi điện.Điện thoại của Tư Mặc Thần reo lên.
Thấy là tên cô để trong danh bạ, anh liền ra ngoài bắt máy:"Vợ cô chưa mất đâu, nhưng có thời gian thì nên đưa cô ấy đi bệnh viện khám một chút."
Ôn Ngôn nghi ngờ hỏi:"Sao thế?
Cô ấy xảy ra chuyện gì à?"
"Đến lúc đó tự đưa cô ấy đi khám thì biết, đừng hỏi tôi nữa, chiều còn có cảnh quay."
Tư Mặc Thần cúp máy.
Ôn Ngôn tựa người vào ghế:"Thư ký Lý."
Thư ký lập tức gõ cửa bước vào:"Tổng giám đốc Ôn."
"Đặt lịch với bác sĩ Dư giúp tôi.
Tốt nhất là thứ Năm."
"Vâng."
Thương Từ tỉnh dậy lúc giữa trưa, vừa mở mắt đã thấy Dư Cận đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cô giật mình:"Chị nhìn em làm gì vậy?"
Dư Cận thấy cô tỉnh lại liền nói:"Cuối cùng cũng tỉnh, nãy em nói mớ suốt đấy."
Thương Từ ngơ ngác, Dư Cận lấy hộp cơm ra mở nắp:"Người đại diện của em có việc nên đi trước rồi.
Mau ăn đi, chiều còn quay tiếp."
Thương Từ nhìn vết băng dán trên tay:"Truyền dịch xong lúc nào thế?"
"Nửa tiếng trước.
Mau ăn đi."
Dư Cận đưa đũa cho Thương Từ.
Cô nhận lấy rồi nói:"Cảm ơn chị hôm nay, sau này em mời chị ăn một bữa nhé."
Dư Cận không trả lời, chỉ ngồi xuống ghế sô pha:"Thương Từ, tôi cảm thấy em..."
"Sao thế ạ?"
Thương Từ ngơ ngác.Dư Cận bước tới gần cô:"Em có nhiều bí mật."
Ánh mắt của Dư Cận khiến Thương Từ hơi sợ, cô lùi về sau một chút:"Hả...?"
Dư Cận cười nhẹ rồi quay người rời đi.
Thương Từ nhìn theo bóng lưng chị ấy, nhíu mày:"Người này đúng là... kỳ cục hết chỗ nói."
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Ôn Ngôn, vội vàng trả lời:【Thương Từ: Xin lỗi, sáng nay bận quá, giờ em đang ăn trưa.
Chiều còn một cảnh quay nữa.
Chị ăn chưa?】【Ôn Ngôn: Ăn rồi.
Hôm nay quay ổn không?】【Thương Từ: Ừ, ổn mà, chị yên tâm nhé.】Cô không muốn Ôn Ngôn lo nên quyết định giấu chuyện ngất xỉu.Buổi chiều, sắc mặt Thương Từ đã khá hơn.
Cô đang trang điểm, Dư Cận ngồi bên cạnh nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa không khiến cô thấy khó chịu:"Tiền bối Dư, chị nhìn em làm gì vậy?"
Dư Cận nhìn vào gương:"Chuyện hôm nay em nói với Ôn Ngôn chưa?"
"À...
Chuyện này mong chị giữ bí mật giúp em, em không muốn chị ấy lo."
Ánh mắt Thương Từ lộ vẻ chân thành, Dư Cận cười khẽ:"Được."
Cả hai hóa trang xong thì tiếp tục quay.
Các cảnh chiều nay cơ bản đều quay một lần là xong.Sau khi xong việc, đạo diễn Tống gọi Thương Từ lại:"Thương Từ, thứ Năm em không có cảnh nào, nghỉ đi."
Cô gật đầu rồi rời đi.
Đạo diễn Tống cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó.Tối đến, Thương Từ về khách sạn.
Cô cảm thấy kiệt sức, vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.Ôn Ngôn đặc biệt kết thúc công việc sớm để đến thăm cô.
Cô mở cửa phòng khách sạn và bước vào.Thấy Thương Từ đang ngủ say trên giường, Ôn Ngôn đến ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô.Là người rất tinh ý, Ôn Ngôn nhanh chóng nhận ra dấu vết kim tiêm trên tay Thương Từ.
Ánh mắt cô lập tức tối lại.Cảm nhận được hơi ấm, Thương Từ tỉnh dậy.
Nhìn thấy Ôn Ngôn, cô ngạc nhiên:"A Ngôn?
Sao chị lại đến đây?"
Ôn Ngôn buông tay cô ra:"Em ăn gì chưa?"
Thương Từ dụi mắt:"Em không thấy đói."
Ôn Ngôn không nói gì, đứng dậy cởi áo khoác, treo vào tủ.Thương Từ nhận ra sự khác thường, ngồi dậy suy nghĩ không biết có chuyện gì."
Chị sao thế?"
Ôn Ngôn quay lưng lại, cởi nút áo sơ mi rồi lấy bộ đồ ngủ trong tủ bước vào phòng tắm.Thấy cô không nói câu nào, Thương Từ càng hoảng.
Cô vội vàng ngồi dậy gọi đồ ăn, đoán chắc là Ôn Ngôn giận vì mình không ăn.Ôn Ngôn tắm xong, thay đồ rồi ra ngoài.
Thấy Thương Từ đang ăn cháo, cô hỏi:"Em ăn rồi à?"
"Vâng."
Thương Từ cười.Ôn Ngôn ngồi xuống giường, Thương Từ ăn xong, rửa mặt rồi trở lại giường."
Rốt cuộc chị sao thế?"
Ôn Ngôn vẫn không đáp, chỉ ngồi xem điện thoại.
Thương Từ bắt đầu lo lắng.Cô tiến lại gần:"Sao chị không nói chuyện với em?"
Ôn Ngôn đặt điện thoại xuống:"Ngủ đi."
Thương Từ vốn đã mệt, giờ lại bị chiến tranh lạnh nên càng khó chịu.
Cô không thích im lặng trong tình yêu:"Ôn Ngôn, có gì thì nói ra đi, đừng im lặng thế này được không?"
Ôn Ngôn đứng dậy, ôm gối đi ra ghế sofa:"Hôm nay chị ngủ ngoài này."
Thương Từ càng tức, lập tức nhảy xuống giường kéo tay cô lại:"Ý chị là gì?"
Ôn Ngôn buông gối:"Em nghĩ là gì thì là thế."
Thương Từ cau mày:"Chị thật là khó hiểu."
Ánh mắt Ôn Ngôn hiện rõ sự tức giận:"Chị không muốn cãi nhau với em, mau ngủ đi."
"Ngủ gì mà ngủ!
Chị phải nói rõ với em!"
Hai người đứng đối diện, khoảng cách gần đến mức cảm nhận được hơi thở.Một khoảng im lặng.Ôn Ngôn định quay người đi thì bị Thương Từ nắm tay giữ lại:"Rốt cuộc chị giận chuyện gì?"
"Thương Từ, em có coi chị là bạn gái không?
Chuyện xảy ra ở phim trường hôm nay, có cần chị nói cho em biết không?"
Câu hỏi khiến Thương Từ chột dạ thì, ra là chuyện này.Căn phòng càng trở nên im ắng.
Cô buông tay Ôn Ngôn:"Em không muốn chị lo, chuyện đó thật ra nhỏ thôi."
Ôn Ngôn lùi lại:"Nhỏ?
Vậy với tư cách là bạn gái em, chị không có quyền biết gì cả?"
Thương Từ cảm thấy trận cãi vã này thật khó hiểu, một lúc sau mới nhận ra:"Không phải vậy, em chỉ sợ chị lo thôi.
Em cũng không định giấu mãi.
Nếu hôm nay là chị ngất, chắc chị cũng không muốn em lo, đúng không?"
Ôn Ngôn hỏi:"Vậy nếu chị ngất, không nói em biết, em có giận không?"
Thương Từ chết lặng.
Nếu đổi vai, đúng là cô sẽ rất giận.Ôn Ngôn nhìn cô:"Ừm?"
"Xin lỗi.
Lúc đó em chỉ nghĩ theo cách của mình.
Em không giỏi chuyện yêu đương, đây là lần đầu em yêu, có thể em làm chưa tốt."
Cô kéo tay Ôn Ngôn lắc nhẹ.
Ôn Ngôn mềm lòng:"Chị không thích bị giấu giếm hay lừa dối."
Thương Từ ỉu xìu:"Em biết sai rồi mà.
Sau này có gì em sẽ nói hết, được không?"
Thấy Thương Từ thật lòng xin lỗi, cơn giận trong lòng Ôn Ngôn cũng tan dần.
Cô khẽ gật đầu.Thương Từ bèn sà lại gần:"Vậy chị hứa với em, sau này giận gì thì cứ nói ra, đừng chiến tranh lạnh với em nhé?"
"Ừ."
Thương Từ nhặt gối dưới đất lên:"Vậy... chị ơi ngủ cùng em nha?"
Ôn Ngôn ngẩn người, vừa nãy cô ấy gọi mình là "chị ơi"?Thương Từ thấy chị không phản ứng, tiếp tục làm nũng:"Chị không ngủ cùng em, em sẽ gặp ác mộng đó~"Giọng nói ngọt ngào mềm mại.
Ôn Ngôn lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.Thương Từ chưa kịp phản ứng, Ôn Ngôn đã hôn sâu hơn:"Gọi lại lần nữa đi."
"Chị... chị ơi."
Vừa nói xong, Ôn Ngôn bế cô lên kiểu công chúa, đặt xuống giường.
Hai người ôm nhau ngủ ngon trong giấc mơ ngọt ngào.