- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,544
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 29: Sự cố liên tiếp
Chương 29: Sự cố liên tiếp
Trên máy bay, Ôn Ngôn nhíu mày.
Cô vừa nãy sao lại nói mấy lời như vậy?
Rõ ràng trong đầu định nói cái khác.Cô quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần đây, cô ngày càng không kiểm soát được bản thân.Thương Từ vừa rời khỏi sân bay, đang chuẩn bị gọi taxi thì một chiếc xe máy lao vút tới.Cô đứng chết trân tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ kéo mạnh tay cô lại, chiếc xe máy vụt qua.Thương Từ quay đầu nhìn người vừa cứu mình, người phụ nữ đội khẩu trang và mũ lưỡi trai, chỉ để lộ đôi mắt nâu.Cô ấy hỏi:"Cô không sao chứ?"
Thương Từ định thần lại, gật đầu:"Tôi ổn, cảm ơn cô."
"Đi đường nhớ cẩn thận."
Người phụ nữ nói xong định rời đi, Thương Từ gọi giật lại:"Cảm ơn cô!"
Người phụ nữ không quay đầu, tiếp tục rời đi.
Thương Từ nhìn theo hướng chiếc xe máy vừa đi, trong đầu bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.Cô bắt taxi đến phim trường, vẫn còn đang ngẩn người thì Thì Mộ đến ngồi cạnh."
Thương Từ, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Cô hoàn hồn, lắc đầu:"Không có gì."
Thời Mộ định nói tiếp thì Ôn Vân Hy bước tới, đưa cho cô một chai nước:"Thương Từ."
Cô không nhận, chỉ lịch sự gật đầu:"Cảm ơn, tôi không khát."
Ôn Vân Hy bĩu môi:"Cậu còn giận chuyện hôm qua à?
Xin lỗi nhé, tôi không cố ý.
Chị tôi tính khí hơi tệ một chút, dù sao tụi tôi là chị em... nhưng tôi..."
Còn chưa nói hết, Thương Từ đã đứng dậy:"Tôi thấy chị cô rất tốt mà, tính khí chẳng có gì tệ cả.
Hơn nữa, chuyện tối qua hình như cũng chẳng liên quan gì đến tính khí chị ấy thì phải?"
Ôn Vân Hy sững người, ngập ngừng nói:"Tôi chỉ muốn nói... tôi thật sự muốn làm bạn với cậu, nhưng chị tôi mỗi lần đều không cho tôi lại gần cậu...
Cậu không thấy chị ấy có phần chiếm hữu quá mức sao?"
Thì Mộ nhìn vẻ mặt ấm ức của cô ta, hơi cau mày, bịt mũi lại:"Thương Từ, cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi gì cơ?"
Thì Mộ đứng dậy:"Mùi trà."
Nói xong mỉm cười rời đi.
Thương Từ cũng gật đầu rồi bỏ đi theo.
Ôn Vân Hy đứng lại với vẻ mặt tiếc nuối ấm ức, nhưng sau khi hai người rời đi, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên âm hiểm, độc ác.Thương Từ quay xong một cảnh, đang định thay đồ thì thấy đạo diễn cùng một người phụ nữ bước tới."
Chào đạo diễn."
Đạo diễn gật đầu, người phụ nữ bên cạnh chú ý đến Thương Từ.
Thương Từ cũng nhận ra: chính là người đã cứu cô sáng nay.Cô mỉm cười:"Là cô à."
Người phụ nữ tháo khẩu trang:"Chào cô."
Đạo diễn giới thiệu:"Đây là Dư Cận, một tiền bối lớn đó."
Thương Từ từng nghe danh Dư Cận, từ nhỏ đã là sao nhí, 20 tuổi đoạt Ảnh hậu, có tiếng trong giới.Thương Từ cười:"Cảm ơn tiền bối Dư sáng nay đã giúp tôi."
Dư Cận mỉm cười lắc đầu:"Cô nói ba lần rồi đấy.
Chuyện nhỏ thôi, lần sau đừng ngẩn người giữa đường nữa."
Thương Từ gật đầu rời đi.
Đạo diễn hỏi Dư Cận:"Hai người quen nhau à?"
"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi."
Dư Cận cười nói, đạo diễn cũng cười:"Câu này hay thật, ai mà chẳng biết nữ thần quốc dân Dư Cận chứ.
Tôi nói thật nhé, phim sau tôi muốn cô góp mặt, dù là vai khách mời cũng được."
"Thôi đi, tôi giờ chỉ muốn nghỉ ngơi."
Dư Cận khoát tay từ chối.
Đạo diễn nói tiếp:"Ôn Ngôn đi công tác rồi, đợi cô ấy về, mọi người tụ tập một bữa.
Lâu lắm rồi không ăn cùng nhau."
"Không vấn đề."
Thương Từ thay trang phục chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cảnh Ngân Nguyệt lặn xuống hồ tìm trâm.Trên phim trườngMặt hồ yên ả, Ngân Nguyệt đứng lặng người.
Cô không muốn Yêu chủ bị trói buộc bởi tình cảm, nên đã ném chiếc trâm mà pháp sư trừ yêu Dư Phong tặng Yêu chủ xuống hồ.Thế nhưng giờ thấy Yêu chủ lo lắng đi tìm trâm, cô lại không đành lòng, trong mắt hiện lên nỗi đau.Cô có thể dùng yêu lực để nhặt trâm lên, nhưng vì thương tích trước đó khiến yêu lực tổn hại, nên đành tự nhảy xuống nước tìm.Cô nhảy xuống hồ, tìm thấy chiếc trâm mai hoa, vừa định nổi lên thì đạo diễn hô:"Cắt!"
Quay phim trồi lên khỏi mặt nước, đạo diễn quay sang Dư Cận:"Dạo này Thương Từ tiến bộ thật đấy, không ngờ Ôn Ngôn lại có mắt nhìn người như vậy."
Dư Cận gật đầu, không nói gì.
Quay phim lau tóc xong, nhìn quanh:"Thương Từ đâu?"
Đạo diễn và Dư Cận đồng loạt nhìn ra hồ.
Thì Mộ cũng nhìn mặt nước tĩnh lặng:"Thương Từ sao chưa lên?"
Dưới nước, Thương Từ vùng vẫy dữ dội.
Dù bơi giỏi, cô lại có cảm giác như bị một lực vô hình kéo lại, không thể trồi lên.Cô dốc toàn lực bơi về phía mặt nước.
Dư Cận bước tới mép hồ, định lao xuống thì...Thương Từ cuối cùng trồi lên mặt nước, thở hổn hển.Dư Cận cúi người:"Cô không sao chứ?"
Thương Từ đảo mắt nhìn quanh, rồi bước đến chỗ chuyên viên trang điểm:"Có dao cạo lông mày không?"
Người trang điểm đưa dao ra.
Dư Cận và Thì Mộ đều nghi hoặc.
Cố Dư thấy vậy liền hỏi:"Cô định làm gì?"
Thương Từ đưa dao rạch một nhát vào lòng bàn tay.
Máu lập tức chảy ra, cơn đau buốt đến từng tế bào.Cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:"Thế giới này... thật khiến người ta không thể hiểu nổi."
Dư Cận lấy khăn tay quấn lại vết thương cho Thương Từ, Cố Dư cũng tiến lại gần:"Thương Từ, cậu làm cái gì vậy?"
Đạo diễn đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Dư Cận cũng cảm thấy hành động của Thương Từ thật kỳ lạ.Còn Thương Từ thì đang trầm tư.
Trước đây, trong bức thư kia đã nói rõ: Cơ thể của cô chính là bản thân cô.
Nếu cô gặp nguy hiểm ở thế giới này, tức là chết thật.Ánh mắt Thương Từ đầy những cảm xúc phức tạp.
Cô không hiểu, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng cô?