Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 29: Sự cố liên tiếp


Trên máy bay, Ôn Ngôn nhíu mày.

Cô vừa nãy sao lại nói mấy lời như vậy?

Rõ ràng trong đầu định nói cái khác.Cô quay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gần đây, cô ngày càng không kiểm soát được bản thân.Thương Từ vừa rời khỏi sân bay, đang chuẩn bị gọi taxi thì một chiếc xe máy lao vút tới.Cô đứng chết trân tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ kéo mạnh tay cô lại, chiếc xe máy vụt qua.Thương Từ quay đầu nhìn người vừa cứu mình, người phụ nữ đội khẩu trang và mũ lưỡi trai, chỉ để lộ đôi mắt nâu.Cô ấy hỏi:"Cô không sao chứ?"

Thương Từ định thần lại, gật đầu:"Tôi ổn, cảm ơn cô."

"Đi đường nhớ cẩn thận."

Người phụ nữ nói xong định rời đi, Thương Từ gọi giật lại:"Cảm ơn cô!"

Người phụ nữ không quay đầu, tiếp tục rời đi.

Thương Từ nhìn theo hướng chiếc xe máy vừa đi, trong đầu bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.Cô bắt taxi đến phim trường, vẫn còn đang ngẩn người thì Thì Mộ đến ngồi cạnh."

Thương Từ, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Cô hoàn hồn, lắc đầu:"Không có gì."

Thời Mộ định nói tiếp thì Ôn Vân Hy bước tới, đưa cho cô một chai nước:"Thương Từ."

Cô không nhận, chỉ lịch sự gật đầu:"Cảm ơn, tôi không khát."

Ôn Vân Hy bĩu môi:"Cậu còn giận chuyện hôm qua à?

Xin lỗi nhé, tôi không cố ý.

Chị tôi tính khí hơi tệ một chút, dù sao tụi tôi là chị em... nhưng tôi..."

Còn chưa nói hết, Thương Từ đã đứng dậy:"Tôi thấy chị cô rất tốt mà, tính khí chẳng có gì tệ cả.

Hơn nữa, chuyện tối qua hình như cũng chẳng liên quan gì đến tính khí chị ấy thì phải?"

Ôn Vân Hy sững người, ngập ngừng nói:"Tôi chỉ muốn nói... tôi thật sự muốn làm bạn với cậu, nhưng chị tôi mỗi lần đều không cho tôi lại gần cậu...

Cậu không thấy chị ấy có phần chiếm hữu quá mức sao?"

Thì Mộ nhìn vẻ mặt ấm ức của cô ta, hơi cau mày, bịt mũi lại:"Thương Từ, cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

"Mùi gì cơ?"

Thì Mộ đứng dậy:"Mùi trà."

Nói xong mỉm cười rời đi.

Thương Từ cũng gật đầu rồi bỏ đi theo.

Ôn Vân Hy đứng lại với vẻ mặt tiếc nuối ấm ức, nhưng sau khi hai người rời đi, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên âm hiểm, độc ác.Thương Từ quay xong một cảnh, đang định thay đồ thì thấy đạo diễn cùng một người phụ nữ bước tới."

Chào đạo diễn."

Đạo diễn gật đầu, người phụ nữ bên cạnh chú ý đến Thương Từ.

Thương Từ cũng nhận ra: chính là người đã cứu cô sáng nay.Cô mỉm cười:"Là cô à."

Người phụ nữ tháo khẩu trang:"Chào cô."

Đạo diễn giới thiệu:"Đây là Dư Cận, một tiền bối lớn đó."

Thương Từ từng nghe danh Dư Cận, từ nhỏ đã là sao nhí, 20 tuổi đoạt Ảnh hậu, có tiếng trong giới.Thương Từ cười:"Cảm ơn tiền bối Dư sáng nay đã giúp tôi."

Dư Cận mỉm cười lắc đầu:"Cô nói ba lần rồi đấy.

Chuyện nhỏ thôi, lần sau đừng ngẩn người giữa đường nữa."

Thương Từ gật đầu rời đi.

Đạo diễn hỏi Dư Cận:"Hai người quen nhau à?"

"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi."

Dư Cận cười nói, đạo diễn cũng cười:"Câu này hay thật, ai mà chẳng biết nữ thần quốc dân Dư Cận chứ.

Tôi nói thật nhé, phim sau tôi muốn cô góp mặt, dù là vai khách mời cũng được."

"Thôi đi, tôi giờ chỉ muốn nghỉ ngơi."

Dư Cận khoát tay từ chối.

Đạo diễn nói tiếp:"Ôn Ngôn đi công tác rồi, đợi cô ấy về, mọi người tụ tập một bữa.

Lâu lắm rồi không ăn cùng nhau."

"Không vấn đề."

Thương Từ thay trang phục chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cảnh Ngân Nguyệt lặn xuống hồ tìm trâm.Trên phim trườngMặt hồ yên ả, Ngân Nguyệt đứng lặng người.

Cô không muốn Yêu chủ bị trói buộc bởi tình cảm, nên đã ném chiếc trâm mà pháp sư trừ yêu Dư Phong tặng Yêu chủ xuống hồ.Thế nhưng giờ thấy Yêu chủ lo lắng đi tìm trâm, cô lại không đành lòng, trong mắt hiện lên nỗi đau.Cô có thể dùng yêu lực để nhặt trâm lên, nhưng vì thương tích trước đó khiến yêu lực tổn hại, nên đành tự nhảy xuống nước tìm.Cô nhảy xuống hồ, tìm thấy chiếc trâm mai hoa, vừa định nổi lên thì đạo diễn hô:"Cắt!"

Quay phim trồi lên khỏi mặt nước, đạo diễn quay sang Dư Cận:"Dạo này Thương Từ tiến bộ thật đấy, không ngờ Ôn Ngôn lại có mắt nhìn người như vậy."

Dư Cận gật đầu, không nói gì.

Quay phim lau tóc xong, nhìn quanh:"Thương Từ đâu?"

Đạo diễn và Dư Cận đồng loạt nhìn ra hồ.

Thì Mộ cũng nhìn mặt nước tĩnh lặng:"Thương Từ sao chưa lên?"

Dưới nước, Thương Từ vùng vẫy dữ dội.

Dù bơi giỏi, cô lại có cảm giác như bị một lực vô hình kéo lại, không thể trồi lên.Cô dốc toàn lực bơi về phía mặt nước.

Dư Cận bước tới mép hồ, định lao xuống thì...Thương Từ cuối cùng trồi lên mặt nước, thở hổn hển.Dư Cận cúi người:"Cô không sao chứ?"

Thương Từ đảo mắt nhìn quanh, rồi bước đến chỗ chuyên viên trang điểm:"Có dao cạo lông mày không?"

Người trang điểm đưa dao ra.

Dư Cận và Thì Mộ đều nghi hoặc.

Cố Dư thấy vậy liền hỏi:"Cô định làm gì?"

Thương Từ đưa dao rạch một nhát vào lòng bàn tay.

Máu lập tức chảy ra, cơn đau buốt đến từng tế bào.Cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:"Thế giới này... thật khiến người ta không thể hiểu nổi."

Dư Cận lấy khăn tay quấn lại vết thương cho Thương Từ, Cố Dư cũng tiến lại gần:"Thương Từ, cậu làm cái gì vậy?"

Đạo diễn đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Dư Cận cũng cảm thấy hành động của Thương Từ thật kỳ lạ.Còn Thương Từ thì đang trầm tư.

Trước đây, trong bức thư kia đã nói rõ: Cơ thể của cô chính là bản thân cô.

Nếu cô gặp nguy hiểm ở thế giới này, tức là chết thật.Ánh mắt Thương Từ đầy những cảm xúc phức tạp.

Cô không hiểu, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng cô?
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 30: Bắt Đầu Quan Tâm


Ôn Ngôn đã đến nước F, cô về khách sạn chuẩn bị tắm thì điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Dư Cận.【Dư Cận: Tôi phát hiện Thương Từ là một người khá thú vị.】【Ôn Ngôn: Ý cô là gì?】【Dư Cận: Tôi cảm thấy mình bắt đầu có chút hứng thú với cô ấy.】Ôn Ngôn nhìn dòng tin nhắn, nét mặt lập tức cứng đờ.【Ôn Ngôn: Tôi nói rồi, cô không chịu nổi đâu, tốt nhất đừng đụng vào cô ấy.】【Dư Cận: Sao vậy?

Khó khăn lắm tôi mới gặp được người khiến tôi có hứng thú, sao cô lại không cho tôi thử?

Hay là... cô cũng thích cô ấy?】【Ôn Ngôn: Tôi làm sao có thể!】【Dư Cận: Vậy thì không cần nói nữa.】Ôn Ngôn nhìn giao diện tin nhắn, tay siết chặt điện thoại.

Là bạn từ nhỏ, cô hiểu rất rõ tính cách của Dư Cận:Một khi cô ấy để ý đến thứ gì, sẽ không từ thủ đoạn để có được.Ôn Ngôn giật mình.

Nhưng... tại sao cô lại quan tâm chuyện này?Cô và Thương Từ chẳng phải chỉ đang giả vờ làm người yêu sao?

Hơn nữa, người cô thích là Thì Mộ mà.

Thương Từ có ở bên ai cũng không liên quan đến cô.Sau khi suy nghĩ rõ ràng, cô bước vào phòng tắm.Cô ghét Thương Từ, đời này không bao giờ thích người như cô ấy.Nụ hôn đêm đó chỉ là ngoài ý muốn.Mấy ngày gần đây trong lòng rối loạn cũng chỉ vì Thương Từ quá đặc biệt mà thôi.Cô nhất định sẽ không rung động với kiểu người như Thương Từ.Ở phía bên kia, Thương Từ đang ngồi ngẩn người trong phòng hóa trang.Có phải tác giả đã phát hiện cốt truyện bị thay đổi nên đang tìm cách sửa lại?Hoặc, tất cả nhân vật trong truyện bắt đầu thức tỉnh, còn cô là "kẻ ngoại lai", nên thế giới này đang tìm cách loại bỏ cô?Cô không nghĩ ra được gì, chỉ ngửa đầu nhìn trần nhà.Dư Cận bước vào phòng hóa trang:"Tay cô không đi bệnh viện xử lý à?"

"Không sao, chuyện nhỏ thôi.

À, cảm ơn cô đã cho tôi mượn khăn tay, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cô."

Thương Từ định rời đi, Dư Cận đưa cho cô một túi nhỏ:"Bên trong là thuốc, nhớ bôi vào.

Đôi tay đẹp thế, đừng để lại sẹo."

Thương Từ không nhận lấy, cảm thấy Dư Cận nhiệt tình quá mức.Cô chỉ cười nhẹ:"Cảm ơn, tôi tự đi mua là được rồi."

Dư Cận bật cười:"Tôi là bạn thân của Ôn Ngôn, chỉ thay cô ấy quan tâm nhân viên thôi, cô đừng nghĩ nhiều."

Nghe thấy tên Ôn Ngôn, trong mắt Thương Từ thoáng qua một tia cảm xúc không rõ, bị Dư Cận bắt trọn.Dư Cận chậm rãi bước lại gần:"Cô Thương, cô thấy Ôn Ngôn thế nào?"

"Cũng... bình thường."

Thương Từ mặt không biểu cảm.

Dư Cận vẫn nhìn thẳng vào mắt cô:"Thôi cứ bôi thuốc đi."

Nói xong liền nhét túi thuốc vào tay Thương Từ rồi rời khỏi phòng.Thương Từ nhìn túi thuốc:"Dư Cận?

Trong truyện có nhắc một lần... là một nữ 'hải vương'.

Chẳng lẽ giờ cô ta đang để mắt đến mình?"

"Cô ta để mắt gì vậy?"

Lục Điềm bước vào phòng.

Thương Từ lắc đầu:"Không có gì.

À, Lục Điềm, túi thuốc này cho cậu.

Tớ về khách sạn ngủ chút."

Cô đưa thuốc cho Lục Điềm rồi rời đi.Thương Từ ra khỏi phim trường, đến hiệu thuốc mua thuốc rồi về khách sạn.Trong phòng, cô uống một viên giảm đau rồi nằm vật ra giường:"Ngủ thôi..."

Tại F quốcÔn Ngôn cùng đối tác uống rượu, hai người đang bàn chuyện công việc.

Khi thấy bên kia bắt đầu không chịu nổi, cô đứng dậy ra hiệu cho thư ký:"Đưa anh ta về khách sạn."

"Vâng."

Ôn Ngôn uống một viên thuốc giải rượu rồi ra khỏi nhà hàng, đang định lên xe thì thấy một cửa hàng nước hoa.Tài xế mở cửa xe, Ôn Ngôn do dự rồi quay người bước vào cửa hàng nước hoa.Cửa kính lớn, không gian tràn ngập hương thơm nhẹ.

Ông chủ cất tiếng:"Xin chào!"

Ôn Ngôn khẽ gật đầu, bắt đầu trò chuyện cùng ông chủ.Sáng hôm sau, Thương Từ thức dậy, vươn vai.Hôm nay còn hai cảnh quay cần hoàn thành.Cô vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đến phim trường.

Vừa đến nơi, cô thấy Cố Dư mặt mày ủ rũ.Cô bước tới:"Cậu sao vậy?"

Cố Dư dựa vào tường, nhíu mày:"Cậu nói xem, Thì Mộ có thích tớ không?"

Thương Từ lập tức hạ giọng:"Chắc chắn có.

Tớ nhìn ra được ánh mắt của cô ấy là thích cậu thật đấy."

Cố Dư khoanh tay:"Thế sao cô ấy còn nói chuyện thân mật với Giang Mộ thế?"

"Ghen rồi à?"

Thương Từ cười.

Cố Dư lườm cô, không nói gì."

Thế thì tỏ tình đi."

Thương Từ gợi ý."

Tớ sợ bị từ chối.

Hai cô gái bên nhau không dễ dàng, lại còn đều là diễn viên nữa.

Mặc dù có fan ghép cặp, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt thiên hạ."

Cố Dư đầy lo lắng.

Thương Từ an ủi:"Cậu không thể vì sợ ánh mắt người khác mà từ bỏ hạnh phúc được.

Ai biết ngày mai hay tai nạn đến trước?

Điều chúng ta có thể làm là sống thật trọn vẹn hôm nay.

Cậu không thể chỉ vì sợ cô ấy từ chối mà không dám nói lòng mình."

Cố Dư cúi đầu.

Thương Từ vỗ vai cô:"Vậy đi, bọn mình cùng lên kế hoạch một màn tỏ tình thật lãng mạn.

Mấy hôm nữa tớ đóng máy rồi, đến lúc đó tớ sẽ kiếm cớ đưa Thì Mộ đến, cậu ở đó chờ tỏ tình."

Cố Dư như muốn nói lại thôi.

Thương Từ thấy vậy thì đùa:"Tớ thấy cái Giang Đầu To đó hình như cũng có ý với Thì Mộ đấy, nếu cậu mà chần chừ thì tớ ghép đôi..."

"Không được!

Thì Mộ là của tớ!"

Cố Dư ngắt lời, Thương Từ bật cười:"Đấy!

Vậy là đúng rồi!

Mau nghĩ cách trang trí sân khấu tỏ tình đi!"

Thương Từ bước vào phòng hóa trang, không giấu nổi sự phấn khích; tuyệt quá, hai nữ chính sắp đến với nhau rồi!Chỉ cần cô cản Ôn Ngôn, nhiệm vụ coi như hoàn thành.

Như vậy là có thể trở về thế giới thực.Nghĩ đến đây, Thương Từ bất giác mỉm cười.

Nhưng rồi khi hình ảnh Ôn Ngôn hiện lên trong đầu, nụ cười cô lập tức cứng đờ.Cốt truyện tiến triển suôn sẻ như vậy, mình chưa làm gì nhiều mà hai nữ chính đã sắp thành đôi rồi...Lẽ nào phía sau sẽ có biến cố?Cô lắc đầu, thôi kệ, đừng lo xa quá, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.--Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^^Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 31: Tỏ tình thất bại


Trong trường quay"Ngân Nguyệt, ta không thể nhìn em chết được..."

Yêu chủ rơi lệ, nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt của Ngân Nguyệt đang nằm trong lòng.

Cô yếu ớt giơ tay lau đi giọt lệ đó."

Yêu chủ, được theo người bao năm nay, tiểu nhân đã mãn nguyện rồi..."

Khóe môi Ngân Nguyệt rỉ máu, giọng nói run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tuyết trắng phủ ngập không trung.Yêu chủ nhỏ lệ đỏ như máu, Ngân Nguyệt nhìn nàng như vậy, vẫn cố gắng mỉm cười:"Yêu chủ đừng khóc..."

Cô từ từ nhắm mắt lại, thân thể tan thành làn khói trắng, yêu chủ khóc không thành tiếng."

Cắt!"

Thương Từ vội đưa khăn giấy cho Thì Mộ, người vẫn chưa rút khỏi cảm xúc:"Cậu ổn chứ?"

Thời Mộ mỉm cười:"Ổn mà."

Thương Từ cũng cười rồi lắc đầu.

Lục Điềm tiến lên, đưa cho cô một bó hoa:"Hoàn tất cảnh quay rồi!"

Thì Mộ cũng nhận hoa từ trợ lý:"Chúc mừng đóng máy!"

Cố Dư cũng ôm hoa đến:"Chúc mừng!"

Thương Từ đỏ mắt, cô đã ở đây gần hai tháng, dần thân thiết với mọi người.

Giờ phút nhận được ba bó hoa, nhìn ai cũng nở nụ cười, cô thấy tất cả đều rất thật."

Cảm ơn mọi người."

Đạo diễn bước lên:"Thương Từ, hy vọng sau này em vẫn cứ cố gắng như bây giờ."

"Cảm ơn đạo diễn."

Thương Từ là vai phụ nên cảnh không nhiều, quay khoảng hơn một tháng rưỡi là xong.

Mọi người chụp ảnh chung rồi đăng lên Weibo.Thương Từ trở lại phòng hóa trang tẩy trang, thay đồ, rồi nhắn cho Thì Mộ:【Thương Từ: Tối đừng quên nhé.】【Thì Mộ: Ừ.】Thương Từ lấy cớ là buổi tiệc đóng máy để mời Thì Mộ đi ăn, bởi tối nay Cố Dư sẽ tỏ tình.Tối đó, thành phố S sáng rực ánh đèn, dòng xe tấp nập.

Cố Dư run bần bật vì hồi hộp.

Thương Từ trấn an:"Đừng căng thẳng, đừng đến lúc đó cứng họng không nói được gì."

Địa điểm được chọn là một nhà hàng hoa viên, bao quanh bởi biển hoa, bóng bay được tự tay Cố Dư chuẩn bị.Cô mặc áo sơ mi trắng, cầm bó hoa hồng lam nhạt, toàn thân khẽ run.Điện thoại Thương Từ vang lên, cô bắt máy:"Được, tớ ra đón cậu."

Cô cúp máy, quay sang:"Tớ đi đón Thì Mộ."

Thương Từ bước ra ngoài.

Thời Mộ vừa bước xuống xe, Thương Từ tiến lại sau lưng, che mắt cô lại:"Cậu làm gì vậy?"

"Cứ đi theo tớ là được."

Thì Mộ nghe theo, bước từng bước đến khi dừng lại.

Tiếng đàn guitar vang lên, Thương Từ buông tay ra, Thời Mộ mở mắt.Ánh đèn ấm áp chiếu lên Cố Dư, cô đang ngồi giữa biển hoa, ôm đàn guitar cất tiếng hát.Thì Mộ ngẩn người.

Trong khi hát, Cố Dư chỉ nhìn vào mắt cô.Thương Từ đứng một bên, lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc.Cố Dư hát xong, đứng dậy, cầm hoa đi tới trước mặt Thời Mộ:"Thì Mộ, có một chuyện tớ giữ lâu rồi...

Thật ra, từ lần đầu gặp cậu, tớ đã thích cậu rồi.

Tớ rất hồi hộp nên nói không trôi chảy, mong cậu đừng để tâm.

Chỉ là... tớ muốn nói, tớ thích cậu.

Cậu có đồng ý..."

Câu chưa dứt, Thì Mộ thẳng thừng:"Không đồng ý."

Cố Dư sững sờ.

Thương Từ cũng choáng váng.Gì cơ?Ánh mắt Thì Mộ thản nhiên:"Cố Dư, chắc cậu hiểu nhầm rồi.

Tớ coi cậu như bạn tốt, tớ không thích con gái."

Cố Dư như bị sét đánh ngang tai, Thương Từ thì như bị giội nước lạnh.Không thích con gái???Thì Mộ cười nhạt:"Không sao đâu.

Chuyện tối nay cứ coi như chưa có gì.

Tớ vẫn xem cậu là bạn."

Nói xong, cô xoay người rời đi.Ra khỏi nhà hàng, Thì Mộ hít sâu một hơi, mắt hoe đỏ:"Xin lỗi..."

Thương Từ đứng tại chỗ, nghẹn họng không nói nên lời.Quả nhiên, không thể thuận lợi như vậy.

Dù sao thì đây cũng là một cuốn tiểu thuyết "drama" mà.Cô dựa vào tường, cảm thấy bất lực:Tại sao Thì Mộ lại từ chối Cố Dư?Hay là vì hoàn cảnh gia đình?Cô nhíu mày, rồi lại lắc đầu:Không đúng.

Là vì cái tác giả ngu ngốc kia!Thương Từ bước đến bên Cố Dư:"Tuổi trẻ phải trải qua thất bại thì mới trưởng thành.

Cậu yên tâm, hai người nhất định sẽ đến được với nhau."

Cố Dư thả bó hoa xuống:"Tớ muốn yên tĩnh một lúc."

Cô quay lưng bỏ đi, Thương Từ cũng không biết phải an ủi thế nào.

Nhưng rồi cô chạy đuổi theo:"Đi, đi uống rượu giải sầu!"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 32: Dừng lại ở đây


Thương Từ và Cố Dư vừa ra khỏi nhà hàng, còn chưa kịp đi uống thì đụng ngay Ôn Ngôn.Cô tưởng mình đang mơ, mới nửa tháng thôi mà?

Sao về nhanh thế?Ôn Ngôn đã quay về.Cố Dư thấy vậy thì lên tiếng:"Thương Từ, cậu ở lại với bạn gái đi, tớ đi trước."

Nói xong cô rời khỏi, để lại Thương Từ đứng trơ ra giữa đường.

Gió lạnh thổi qua, cô khẽ rùng mình.Ôn Ngôn một tay đút túi, ánh mắt băng giá.

Thương Từ cười xòa chào:"Về rồi à?

Nhanh vậy?"

Ôn Ngôn bước lại gần:"Sao tôi có cảm giác cô chẳng vui vẻ gì khi tôi quay lại thế?"

Thương Từ lùi một bước, đổi chủ đề:"Tôi hơi đói..."

Cô còn đang định chuồn đi, thì Ôn Ngôn đã tóm lấy tay cô, kéo thẳng lên xe.Hai người lên xe, thư ký thấy sắc mặt Ôn Ngôn cực kỳ khó coi, lập tức xuống xe và đóng cửa lại.Ôn Ngôn siết chặt nắm đấm:"Từ đầu đến cuối, cô đều lừa tôi."

Thương Từ khoanh tay trước ngực, nhíu mày:"Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Thái độ này càng khiến Ôn Ngôn tức giận, cô túm lấy cổ Thương Từ:"Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối!"

Đôi mắt Ôn Ngôn đỏ ngầu.

Thương Từ cười lạnh:"Vậy thì bóp đi.

Tốt nhất là bóp chết tôi luôn."

Không gian trong xe chật hẹp, Ôn Ngôn rất khỏe.

Dù Thương Từ từng học võ, nhưng cô biết mình không phải đối thủ.Chi bằng mặc kệ, cô đánh cược rằng Ôn Ngôn sẽ không giết người, vì giết người là phạm pháp.Ôn Ngôn nhìn gương mặt Thương Từ, từ từ buông tay, nhắm mắt lại cố gắng lấy lại bình tĩnh.Thương Từ ho khan mấy tiếng sau khi được thả ra, cô ngồi dựa vào ghế:"Ôn Ngôn, nếu cô thật sự thích Thì Mộ, thì tôi chẳng còn gì để nói."

Ôn Ngôn mở mắt, bản thân cô cũng không rõ tại sao lại thích Thì Mộ.Cô không trả lời.

Trong xe rơi vào im lặng.Một lúc sau, Thương Từ phá vỡ bầu không khí, nét mặt nghiêm túc:"Đúng vậy, tôi lừa cô từ đầu đến cuối.Tôi không muốn cô và Thì Mộ ở bên nhau, vì tôi nhìn ra cô vốn chẳng thích cô ấy đến vậy.Cô còn nhớ đã từng nói mình giống như bị ai đó điều khiển không?"

Ôn Ngôn sững người, không hiểu ý Thương Từ muốn nói gì, chậm rãi quay đầu nhìn cô.Thương Từ hít sâu một hơi:"Nếu cô thật lòng yêu, cô sẽ dốc sức theo đuổi, bảo vệ cô ấy.Nhưng suốt hai tháng qua, cô có làm được gì không?Tôi thấy thứ cảm xúc của cô rất vô lý."

Ôn Ngôn nhíu mày:"Rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Thương Từ mặt không cảm xúc:"Đã đến nước này thì tôi cũng không cần giấu nữa.Tôi chưa từng muốn chia rẽ Thì Mộ và Cố Dư, vì tôi không hề thích Cố Dư.Tôi lừa cô chỉ để câu giờ, giúp hai người họ đến với nhau.Tôi có lý do riêng, không thể không làm vậy."

Nói xong, cô mở cửa xe, để lại một câu:"Ôn Ngôn, mối quan hệ giả giữa chúng ta đến đây là kết thúc."

Cô đeo khẩu trang, bước đi không quay đầu lại.Ôn Ngôn ngồi trong xe lặng im, trong lòng dâng lên một nỗi bức bối không tên.

Thư ký rón rén ngồi lại vào xe:"Tổng giám đốc Ôn, lọ nước hoa này..."

Cô ta đưa ra một hộp quà.

Ôn Ngôn nhìn hộp quà rồi lạnh nhạt nói:"Vứt đi."

Thương Từ đi bộ dưới mưa, hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất từ khi cô đến thế giới này.Cô dừng chân lại.Cốt truyện này... khó sửa quá.Thì Mộ và Cố Dư chưa đến được với nhau, cô và Ôn Ngôn thì coi như đã trở mặt hoàn toàn.Thương Từ thở dài:"Phải chăng... mình không thể quay lại thế giới thực nữa?"

Cô đến trạm xe buýt, dựa vào biển quảng cáo, đăm chiêu suy nghĩ.Xe của Ôn Ngôn đi ngang qua trạm, tài xế và thư ký liếc nhìn Thương Từ đang đứng lặng lẽ.Thư ký khẽ nói:"Cô Thương đứng một mình ở đó trông thật cô đơn..."

Nghe vậy, Ôn Ngôn mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu.Chiếc xe lướt qua, tiếng sấm vang trời.

Thương Từ hoàn hồn lại, đi đến lề đường vẫy taxi.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 33: Sóng gió buổi xem mắt


Thương Từ xuống xe trước cổng nhà.

Mưa lớn bắt đầu trút xuống, cô bước chầm chậm tới cửa biệt thự định gõ cửa.Một bóng người bước tới.

Là Ôn Ngôn.Thương Từ sững lại.Ôn Ngôn đi tới, ném cho cô một cái hộp.

Thương Từ đón lấy:"Cô làm gì vậy?"

Ôn Ngôn không nói một lời, che dù quay lưng rời đi.

Thương Từ nhìn theo bóng cô, đầy nghi hoặc.Về đến nhà, Thương Từ tắm rửa xong bước ra thì thấy hộp quà màu đen trên bàn.

Cô bước tới.Cô mở hộp ra, một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra, là một lọ nước hoa trong chai thủy tinh màu trắng.Thương Từ nhấc lên, mở nắp ra ngửi thử:"Hương hoa dành dành..."

Cô đứng chết trân.Cô nhớ lại hôm ở sân bay đã nói với Ôn Ngôn rằng nước hoa ở F quốc khá nổi tiếng.Giờ...

Ôn Ngôn thật sự mua về tặng cô?Cô ấy chỉ vì một câu nói mà mua nước hoa tặng?Việc này... không giống cách hành xử của Ôn Ngôn chút nào.Thương Từ ngồi xuống giường, tay vuốt nhẹ lên thân chai thủy tinh.Cô xịt một chút, mùi hoa dịu dàng lan tỏa.Gương mặt Ôn Ngôn bất giác hiện lên trong đầu.

Cô nhìn lên trần nhà, thì thầm:"Ôn Ngôn..."

Ngoài trời mưa như trút, Ôn Ngôn ngồi bên cửa sổ, uống rượu.

Cô nhấp một ngụm, nghĩ lại những lời Thương Từ đã nói.Cô thật sự... không thích Thì Mộ đến thế.Đôi lúc cô cũng thấy rất vô lý, tại sao mỗi lần nhìn thấy Thì Mộ lại không thể kiểm soát được bản thân?Ôn Ngôn nhắm mắt lại.Có lẽ thế giới này vốn đã là ảo ảnh.Trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh về Thương Từ trong khoảng thời gian qua.Cô mở mắt:"Thương Từ..."

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa.

Thương Từ tỉnh dậy, rời giường.Cô xuống tầng sau khi rửa mặt, Bạch Khê và Thương Nam Nam thấy cô thì cười hỏi:"Hôm nay nghỉ à?"

Cô ngồi xuống bàn:"Hôm nay không có lịch trình gì."

Cô cầm ly nước cam uống một ngụm, điện thoại báo tin nhắn:【Giang Mộ: Trưa nay ra ngoài ăn nhé, có chuyện muốn nói.】【Thương Từ: OK, gửi địa chỉ cho tôi.】Thương Từ ăn sáng xong, ở nhà xem phim giết thời gian.

Gần trưa, cô thay quần áo ra ngoài.Trong nhà hàng Tây, tiếng piano du dương vang lên.

Giang Mộ ngồi bên cửa sổ, vừa nhâm nhi rượu vang.Thương Từ bước tới ngồi xuống:"Không sợ bị chụp hình à?"

Giang Mộ nhếch mép:"Sao mà bị chụp được, nơi này là nhà hàng cao cấp, khách đều là người có thân phận.Chẳng ai rảnh đến mức chụp bừa đâu."

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Thương Từ cầm dao nĩa chuẩn bị cắt bít tết.Giang Mộ ghé sát, hạ giọng nói:"Cậu biết tôi vừa thấy ai không?"

"Thấy ai?"

"Ôn Ngôn, cô ấy đang đi xem mắt."

Nghe xong, Thương Từ lập tức đặt dao nĩa xuống, nhìn về phía đối diện: Ôn Ngôn đang ngồi trước một người đàn ông đeo kính gọng tròn, thân hình hơi mập.Người đàn ông nâng ly rượu vang, cười nói:"Ôn tiểu thư đúng là khuynh quốc khuynh thành, đẹp như trăng che hoa nhường."

Khóe miệng Ôn Ngôn co giật, hôm nay cô bị Ôn Mục lừa đến đây, nên sắc mặt đối với người đàn ông đó cũng chẳng dễ chịu gì.Cô định mở miệng, thì đối phương đã nói trước:"Ôn tiểu thư, tôi phải nói rõ trước, nhà chúng tôi ba đời độc đinh, nên sau khi kết hôn phải sinh con sớm, nhất định phải sinh con trai.Còn nữa, tôi thấy cô vẫn còn đi làm, sau này đừng làm nữa, ở nhà lo cho chồng dạy con là được rồi."

Ôn Ngôn siết chặt ly rượu trong tay:"Anh lặp lại lần nữa thử xem?"

Ánh mắt cô sắc như dao, khiến người đàn ông rùng mình một cái, vội chỉnh lại áo vest:"Còn nữa, tôi thấy phong cách ăn mặc của cô chẳng giống phụ nữ chút nào.Phụ nữ nên mặc váy, như vậy mới hấp dẫn được đàn ông chứ."

Ôn Ngôn suýt tức đến thổ huyết.Thương Từ tuy không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ nhìn sắc mặt của Ôn Ngôn, cô cũng đủ hiểu, chắc chắn không ổn rồi.Cô cười lạnh, không ngờ cũng có ngày Ôn Ngôn bị xỏ mũi như vậy.Lúc này, Giang Mộ ăn một miếng bít tết, vừa nói:"Tôi định nói với cậu chuyện trợ lý của cậu, Lục Điềm, cô ta..."

Thấy Thương Từ đang ngẩn người nhìn về phía kia, Giang Mộ khua tay:"Thương Từ, cậu đang đơ cái gì thế?"

Thương Từ nhớ lại chai nước hoa tối qua, lại tiếp tục nhìn về phía Ôn Ngôn.Cùng lúc đó, Ôn Ngôn không chịu nổi nữa, cô đứng phắt dậy:"Tôi hoàn toàn không biết về buổi gặp mặt hôm nay.

Tôi đi đây."

Cô vừa quay người, thì người đàn ông kia liền chộp lấy tay cô:"Cô gì kỳ vậy?"

Ôn Ngôn liếc hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, vung tay gạt ra:"Tránh xa tôi ra."

Gã đàn ông còn định mở miệng, thì bỗng nhiên một giọng nữ ngọt ngào vang lên:"Anh yêu ơi!"

Ôn Ngôn vừa nghe thấy giọng quen thuộc, quay đầu lại, là Thương Từ đang đi tới, ôm chặt cánh tay cô:"Chẳng phải anh nói hôm nay đi với em à?

Vậy mà dám lén lút hẹn hò người khác hả?"

Gã đàn ông ngơ ngác, Ôn Ngôn cũng tròn mắt, chưa kịp phản ứng, thì Thương Từ nâng cằm cô lên:"Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không~?"

Ôn Ngôn nghe giọng điệu làm nũng của Thương Từ mà cả người cứng đờ.

Gã đàn ông kia chưa từng thấy cảnh này, liền hỏi:"Cô là ai?"

Thương Từ liếc mắt lạnh nhạt:"Tôi là bạn gái của cô ấy.

Còn anh là ai?

Sao lại dám nắm tay người yêu tôi?"

Gã đàn ông sốc toàn tập:"Bạn gái...?

Ôn Ngôn, cô thích con gái à?!"

Ôn Ngôn kịp phản ứng, liền nắm lấy tay Thương Từ:"Đúng vậy.

Đây là bạn gái của tôi.

Anh quay về nói với ba tôi và ba anh, chúng ta không có khả năng đâu."

Gã đàn ông giận tím mặt, rồi quay người bỏ đi.

Thương Từ bật cười:"Yếu vậy á?

Tôi còn tưởng phải vật lộn với hắn thêm tí nữa."

Rồi cô nhìn Ôn Ngôn:"Đừng hiểu lầm nha, tôi làm vậy là để cảm ơn cô chai nước hoa tối qua.Chúng ta coi như huề nhau."

Cô vừa nói xong liền định rút tay lại, mới phát hiện hai người vẫn còn nắm tay, mà Ôn Ngôn không có ý định buông ra.Thương Từ cố vùng ra, nhưng Ôn Ngôn khỏe hơn, không gỡ ra được:"Ôn Ngôn, cô làm gì vậy?"

Ôn Ngôn áp sát, khẽ nói:"Ai nói huề rồi?

Cô lừa tôi, còn chưa tính sổ đâu."

Thương Từ cau mày:"Cô điên à?"

Ôn Ngôn nhướng mày cười:"Tôi điên, chẳng phải cô biết từ lâu rồi sao?"

Thương Từ muốn nổ tung:"Không, là tôi điên!

Tôi mới vừa rồi bị gì nhập mà đi giúp cô chứ!

Đúng là điên thật!"

Ôn Ngôn cong môi:"Không chừng...

Cô gọi tôi một tiếng chị gái với giọng ngọt ngào lúc nãy, tôi sẽ thả tay ra đó?"

Thương Từ nghe xong há hốc mồm nhìn cô như sinh vật ngoài hành tinh:Cái phản diện này thật sự bị bệnh.Cô giả vờ cười ngọt ngào:"Được thôi~"Ôn Ngôn còn chưa kịp lên tiếng thì đau nhói dưới chân, cúi đầu xuống, Thương Từ vừa giẫm mạnh lên chân cô."

Gọi cái đầu cô ấy!"

Ôn Ngôn nghiến răng, vẫn không chịu buông tay:"Cô..."

"Không buông thì tôi giẫm tiếp!"

Thấy Ôn Ngôn vẫn im lặng, Thương Từ giẫm thêm một cú mạnh hơn.

Ôn Ngôn rít lên một tiếng, cuối cùng cũng buông tay."

Cô thần kinh hả?!"

"Cô mới là đồ điên!

Rối loạn cưỡng chế!"

Thương Từ ném lại một câu, quay người bỏ đi, rồi ngồi xuống trước mặt Giang Mộ:"Sao lúc nãy cậu không ngăn tôi?

Lẽ ra tôi không nên giúp cô ta."

Giang Mộ vô duyên bị lôi vào, bật cười:"Đại tỷ à, rõ ràng là cậu tự lao đi với tốc độ ánh sáng, chẳng khác gì người yêu ghen tuông nổi đóa ấy."

"Ai ghen?!

Tôi không có!"

Thương Từ nhíu mày, Giang Mộ chỉ cười không nói.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 34: Không thể trốn thoát


Thương Từ và Giang Mộ ăn xong rời khỏi nhà hàng.

Cô quay sang hỏi:"Hồi nãy cậu định nói gì?"

Giang Mộ do dự một chút rồi lại ngậm miệng.

Thương Từ thấy vậy liền hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không có...

Tự dưng tôi quên mất tiêu rồi."

Sắc mặt Giang Mộ thoáng lộ vẻ không tự nhiên, Thương Từ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng thấy anh không muốn nói thì cô cũng không ép.Lúc này xe chạy tới, Giang Mộ nói:"Lên xe, tôi đưa cậu về."

"Không cần, tôi tự về được."

Giang Mộ gật đầu, rồi rời đi.

Thương Từ rút điện thoại gọi xe.Bỗng nhiên một chiếc xe đen dừng trước mặt cô.Cô nhìn một cái đã nhận ra là xe của Ôn Ngôn.Cửa kính hạ xuống, Ôn Ngôn lạnh nhạt nói:"Lên xe."

Thương Từ lùi lại hai bước:"Tại sao?"

"Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Thương Từ do dự một chút, rồi cũng lên xe, cô đóng cửa lại:"Cô định làm gì?"

Ôn Ngôn xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, tựa lưng một cách lười biếng vào ghế:"Đưa cô về, coi như trả lại ân tình vừa rồi."

Thương Từ đánh giá Ôn Ngôn: khi nào thì người này lại tốt bụng thế?Ánh mắt cô đầy khinh thường:"Không cần trả, chúng ta huề nhau rồi.

Nếu cậu thật sự lương thiện vậy, làm ơn nhanh chóng sắp xếp cho tôi một chiếc xe riêng với quản lý đi."

Nói xong, cô mở cửa xe định xuống, nhưng Ôn Ngôn lên tiếng:"Trên đường tôi sẽ nói cho cô biết lịch trình công việc sắp tới."

Thương Từ lại đóng cửa xe, Ôn Ngôn tiếp tục:"Sáng mai đến công ty, người quản lý mới của cậu sẽ liên lạc với cô."

Thương Từ không nói gì, xe chạy thẳng đến biệt thự.Cô xuống xe rời đi, Ôn Ngôn nhìn bóng lưng cô mà khóe môi khẽ cong lên.Về đến nhà, mẹ Thương sắc mặt nặng nề, cô bước tới hỏi:"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Bạch Tề đang thất thần, nghe con gái hỏi mới hồi thần lại:"Tiểu Từ, ba con nói tối nay sẽ có khách tới nhà."

Thương Từ gật đầu:"Dạ được."

Ánh mắt Bạch Tề hiện lên vẻ lo lắng, Thương Từ thấy lạ:"Có chuyện gì thế ạ?"

"Không có gì đâu, con lên phòng nghỉ ngơi đi."

Bạch Tề ngồi xuống sofa, Thương Từ bước lên tầng hai, trong lòng thấy có gì đó rất kỳ quặc.Khi vào phòng, cô thấy một chiếc váy trắng để trên giường.

Cô nhấc váy lên:"Là sao đây?"

Bạch Tề như sực nhớ ra điều gì, bước lên lầu, gõ cửa phòng Thương Từ.Cô mở cửa, Bạch Tề lên tiếng:"Ba con bảo tối nay con mặc cái váy này."

Thương Từ ngạc nhiên:"Khách gì mà phải ăn mặc trang trọng thế?"

Bạch Tề cúi đầu:"Tiểu Từ, mẹ không biết nói sao nữa...

Ba con mời cậu ấm nhà họ Vương tới, muốn sắp đặt cho con một buổi xem mắt..."

Bạch Tề ngại ngùng cúi mặt, Thương Từ hiểu ngay ra vấn đề, đây chẳng phải chính là bị ép xem mắt sao?Không ngờ ngoài đời tránh được, vào truyện rồi vẫn không tránh khỏi.Thương Từ thở dài một hơi:"Con không muốn xem mắt."

Bạch Tề định nói gì đó lại thôi.

Thương Từ đặt váy xuống:"Tối nay con có việc, mẹ nói với mọi người một tiếng, khỏi đợi con ăn tối."

Cô bước ra khỏi nhà, trong lòng thở dài thườn thượt, đi đâu cũng không thoát được cái số xem mắt này.

Có lẽ nguyên tác chưa từng nói rõ về xu hướng tình cảm của cô.Cô đeo khẩu trang, đi bộ ra đường.

Buổi tối này biết đi đâu bây giờ?

Thì Mộ và Cố Dư thì đang quay phim, Giang Mộ có sự kiện.Trong thế giới này, Thương Từ chỉ quen có vài người, cô mở điện thoại đặt một khách sạn, định tối nay ngủ một giấc cho ngon.Đến khách sạn đã đặt, cô đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.

Bỗng, một người phụ nữ bên cạnh cười nói:"Thương Từ?"

Cô quay sang, thì ra là Vu Cận."

Vu tiền bối."

Nghe Thương Từ gọi mình là "tiền bối", Vu Cận vội nói:"Cứ gọi tôi là Vu Cận là được rồi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 35: Phiền muộn


Trong thang máy khách sạn, Thương Từ và Vu Cận đều im lặng.

Cô nghĩ bụng: Thế giới này đúng là nhỏ, đi đâu cũng đụng người quen.Vu Cận đeo khẩu trang đen, rút điện thoại gõ gì đó trên màn hình.Thang máy đến nơi, hai người bước ra cùng một tầng, Thương Từ lên tiếng trước:"Vu tiền bối, chị cũng ở tầng này à?"

Vu Cận mỉm cười gật đầu, Thương Từ không nói gì nữa.

Cô đến trước cửa phòng quẹt thẻ, Vu Cận thì ở phòng đối diện.Vừa mở cửa, Vu Cận cười nói:"Tôi thấy chúng ta đúng là có duyên."

Thương Từ còn chưa phản ứng, thì thấy hai người phụ nữ đi đến.Một người trông khoảng 40 tuổi, người còn lại chính là Thì Mộ.Người phụ nữ lớn tuổi hơn đặt tay lên eo Thời Mộ, còn thỉnh thoảng ngửi tóc cô.Thì Mộ trông rất khó chịu, Thương Từ đứng chết trân tại chỗ, không thể tin nổi vào mắt mình.Vu Cận dựa người vào khung cửa, môi khẽ nhếch:"Tổng giám đốc Bạch, thật trùng hợp quá."

Tổng giám đốc Bạch dừng lại, Thì Mộ nhìn thấy Vu Cận thì sững người, rồi thấy cả Thương Từ, lập tức cúi đầu.Bạch tổng buông tay khỏi eo Thì Mộ:"Vu Cận, sao cô lại ở đây?"

Vu Cận nhai kẹo cao su, ánh mắt đầy khinh thường:"Cô đoán xem?"

Nụ cười trên mặt Bạch tổng cứng lại.

Thương Từ nhìn sang Thì Mộ, cô ấy mặc đầm quây lưng trần bó sát, trông rất hở hang.Bạch tổng không để ý tới Vu Cận nữa, định tiếp tục khoác tay Thì Mộ, thì Thương Từ kéo Thì Mộ về phía mình.Cô cởi áo khoác ngoài choàng lên người Thời Mộ.

Trong ánh mắt Bạch tổng ánh lên sự thất vọng:"Cô làm gì vậy?"

Thì Mộ nắm lấy tay Thương Từ:"Thương Từ..."

Thương Từ che chắn Thì Mộ phía sau mình:"Cô đoán xem tôi đang làm gì?"

Vu Cận bật cười khẽ, Bạch tổng tiến lên đánh giá Thương Từ:"Cô chính là cái con phẫu thuật thẩm mỹ Thương Từ đúng không?

Không ngờ ngoài đời trông cũng được phết."

Thương Từ thấy người phụ nữ trước mặt thật kinh tởm, cô suýt buồn nôn."

Xin lỗi, bạn tôi không được khỏe, mời cô rời đi."

Bạch tổng nhíu mày, giơ tay chỉ vào Thương Từ:"Cô là cái thá gì, dám phá chuyện của tôi?"

"Tôi là Thương Từ, không phải cô vừa nhận ra sao?"

Cô phản bác.

Bạch tổng định vòng ra sau để kéo Thì Mộ lại.Thì Mộ mắt đỏ hoe, liên tục lùi lại, Thương Từ đẩy mạnh Bạch tổng ra:"Đừng ép tôi phải ra tay."

Vu Cận thu lại nụ cười, chậm rãi bước tới bên cạnh Thương Từ:"Bạch tổng, cô còn nhớ trong điện thoại tôi có..."

Chưa kịp nói xong, Bạch tổng đã vội vàng cắt lời:"Thì Mộ là tự mình tìm tới tôi, nếu hôm nay cô không biết điều, thì tiền tôi sẽ không đưa nữa đâu!"

Bà ta giận dữ quay đầu bỏ đi, Vu Cận khoanh tay trước ngực..."

Tổng Bạch trong giới nổi tiếng là chuyên 'quy tắc ngầm', cả trai trẻ lẫn gái xinh bà ta đều không tha, mà còn có mấy sở thích kỳ quặc nữa.

Thì Mộ, cô đúng là hồ đồ rồi."

Thì Mộ hai tay che mặt ngồi sụp xuống, Thương Từ nhìn cô mà không biết làm sao.Vu Cận mặt không biểu cảm, chỉ lắc đầu, rồi bước vào phòng mình đóng cửa lại.Thương Từ ngồi xổm xuống bên cạnh:"Thì Mộ, chúng ta vào phòng nói chuyện đi."

Thì Mộ từ từ đứng dậy, khuôn mặt đã đầy nước mắt.

Thương Từ mở cửa, hai người bước vào trong.Cô lấy giấy đưa cho Thì Mộ:"Lau đi."

Thì Mộ không nhận, chỉ ngồi trên sofa lặng lẽ khóc, Thương Từ im lặng đi sang một bên không nói gì.Cô hiểu rằng, cảm xúc cần phải được giải tỏa, mà nhìn bộ dạng Thì Mộ thế này, chắc là đã dồn nén lâu rồi.Thương Từ nhớ lại nội dung cốt truyện: hoàn cảnh gia đình Thì Mộ rất tệ, mẹ mắc ung thư cần số tiền lớn để chữa trị, còn cha thì là một tên nghiện rượu, nghiện cờ bạc.Dù Thì Mộ có là một tiểu hoa đán nổi tiếng, có bao nhiêu lời mời đóng phim, thì gia đình vẫn như một cái hố đen khổng lồ, lấp mãi không đầy.Thì Mộ khóc tầm mười phút rồi mới dần bình tĩnh lại, Thương Từ thấy vậy liền bước tới.Thì Mộ lúc này mới nhận lấy khăn giấy từ tay cô:"Thương Từ, hôm nay cảm ơn cậu."

Thương Từ ngồi xuống bên cạnh:"Cậu gặp khó khăn gì à?"

Thì Mộ ngẩn người nhìn cô, trong lòng vốn nghĩ rằng Thương Từ sẽ khinh thường hoặc chán ghét mình, không ngờ câu đầu tiên lại là câu hỏi như thế.Cô cúi đầu không nói, Thương Từ thở dài:"Cần bao nhiêu?"

Thì Mộ do dự, rồi lắc đầu:"Không sao đâu, tôi sẽ tự nghĩ cách."

"Đừng cố gượng nữa.

Tôi nghĩ nếu không phải thật sự hết đường, cậu cũng sẽ chẳng tìm đến cái bà Bạch tổng đó.

Cậu yên tâm, tôi là người đàng hoàng, chúng ta là bạn, coi như tôi cho cậu mượn, sau này trả lại là được."

Vừa nói, Thương Từ vừa cầm điện thoại lên.

Thì Mộ mắt đỏ hoe:"Thương Từ, cậu hứa với tôi, đừng nói với Cố Dư được không?"

Ánh mắt Thì Mộ đầy cầu xin, Thương Từ lúc này cũng hiểu ra vì sao cô ấy lại từ chối Cố Dư.Cô gật đầu, Thì Mộ tiếp tục lau nước mắt:"Tôi cũng là bất đắc dĩ mới tìm tới Bạch tổng..."

Còn chưa nói hết, chuông cửa vang lên.

Thương Từ đứng dậy mở cửa, thấy người đến là Ôn Ngôn.Cô thoáng ngạc nhiên, sao Ôn Ngôn lại tới đây?

Nghĩ đến Vu Cận, cô lập tức hiểu ra.Ôn Ngôn một tay đút túi:"Thì Mộ đang ở đây?"

"Ừ."

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

Nét mặt Ôn Ngôn rất lạnh nhạt, Thương Từ gật đầu, nhường phòng lại cho hai người.Ôn Ngôn bước vào phòng và đóng cửa, Thương Từ đứng ngoài hành lang, ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn.Cô tựa vào tường, Ôn Ngôn chắc chắn sẽ tìm cách giúp Thì Mộ, vì cô ấy thích Thì Mộ, không thể nào ngó lơ.Thương Từ trầm ngâm suy nghĩ, tại sao mỗi lần nhìn thấy Ôn Ngôn tìm Thì Mộ, trong lòng cô lại khó chịu đến thế?Vu Cận chậm rãi đi tới, vẫy tay:"Ghen rồi à?"

Thương Từ giật mình:"Cái gì ghen?"

"Cô thấy Ôn Ngôn tìm Thì Mộ, nên trong lòng mới thấy khó chịu chứ gì?"

Vu Cận nghiêng đầu cười, Thương Từ hờ hững:"Không có."

Vu Cận cười mà như có ẩn ý, khiến Thương Từ cảm thấy người phụ nữ này đúng là thần bí khó đoán."

Tôi định đi mua đồ ăn, đi cùng không?"

Thương Từ gật đầu, hai người cùng xuống lầu, đến cửa hàng gần khách sạn.Vu Cận mua sữa chua và trái cây sấy, Thương Từ thì lấy một lon bia trong tủ lạnh.Mua xong, hai người cùng quay lại khách sạn.

Vu Cận vừa đi vừa nói:"Cô thay đổi nhiều đấy.

Trước kia tôi gặp cô, cô nói chuyện toàn chua ngoa, lại còn bám riết lấy Cố Dư."

Thương Từ cười gượng, đúng là nhắc đúng cái mình không muốn nghe.Hai người đi đến hành lang khách sạn thì thấy Ôn Ngôn từ phòng bước ra.

Cô nhìn thấy Thương Từ và Vu Cận đang cười với nhau, ánh mắt liền lạnh hẳn đi, nhìn Vu Cận nói:"Cậu rảnh rỗi thật."

Vu Cận nhướng mày:"Sao có người nói chuyện cứ như đang ghen ấy nhỉ?"

Ôn Ngôn không đáp, lúc này Thì Mộ cũng bước ra, đi tới trước mặt Thương Từ:"Thương Từ, tôi về trước nhé.

Hôm nào ăn với nhau bữa cơm."

"Ừ."

Thì Mộ rời đi, Thương Từ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng cực kỳ phiền muộn, không biết Ôn Ngôn và Thì Mộ đã nói gì.Ôn Ngôn nhìn cô:"Tôi nhớ là tôi đưa cô về tận nhà mà, sao giờ lại ở khách sạn?"

Lông mày Thương Từ nhíu lại, ánh mắt lạnh tanh:"Bây giờ không phải giờ làm việc, tôi nghĩ không cần phải báo cáo với cô."

Nói rồi cô vòng qua Ôn Ngôn, vào phòng rồi đóng sầm cửa.Ôn Ngôn đứng nguyên tại chỗ, siết chặt nắm tay.Vu Cận bên cạnh che miệng cười:"Thú vị thật đấy."

"Im miệng."...
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 36: Ý Thức Thức Tỉnh


Thời tiết nói thay đổi là thay đổi, đến 9 giờ tối, mưa lớn trút xuống, Thương Từ ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài.Trong căn phòng khác, Dư Cận và Ôn Ngôn đang cùng nhau uống rượu, Ôn Ngôn vẫn lặng lẽ uống mà không nói một lời.Dư Cận chống cằm bằng hai tay:"Ôn tổng tài, hôm nay tâm trạng cậu không tốt phải không?"

Ôn Ngôn không trả lời, tiếp tục cầm ly rượu uống, Dư Cận nghiêng người lại gần cô:"Cậu có gì đó không ổn."

Ôn Ngôn đẩy cô ra:"Tránh xa tôi ra một chút."

Dư Cận dựa vào sofa.

Là người bạn thân từ nhỏ của Ôn Ngôn, cô biết rõ dạo gần đây chắc chắn Ôn Ngôn đã gặp chuyện gì đó.Chỉ khi gặp chuyện, Ôn Ngôn mới uống rượu không kiềm chế như thế.

Dư Cận chợt nghĩ đến Thương Từ, cô cầm ly rượu xoay nhẹ trong tay."

Ôn Ngôn, nói thật đi, cậu không còn thích Thời Mộc nữa đúng không?"

Ôn Ngôn khựng lại, cô không biết phải nói sao về những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây."

Tôi có thể nhìn ra, cậu không bình thường."

"Vu Cận, chị nói xem, tại sao em lại thích Thời Mộ nhỉ?"

Ôn Ngôn lộ ra vẻ hoang mang, Vu Cận thì sững sờ:"Chị đại à, ngay cả em còn không biết, thì chị hỏi chị làm gì?

Chị chỉ nhớ lúc đó em nói với chị rằng, ngay lần đầu tiên gặp Thì Mộ, trong đầu em đã bất chợt nảy ra ý nghĩ phải chiếm được cô ấy."

Ôn Ngôn đập mạnh ly rượu xuống, phát ra tiếng vang trong trẻo khi va vào mặt bàn kính.Vu Cận bị dọa cho giật mình, vội vã lùi ra xa một chút, đề phòng bị "vạ lây", bởi cô rất hiểu, mỗi lần Ôn Ngôn nổi giận đều cực kỳ đáng sợ.Ánh mắt Ôn Ngôn như dao:"Vấn đề chính là ở đó.

Những suy nghĩ đó đến với em một cách rất kỳ lạ, em hoàn toàn không kiểm soát được.

Lần đầu gặp Thì Mộ, trong đầu em chỉ có một ý niệm đó, nhưng từ khi Thương Từ xuất hiện... mọi thứ đã khác."

Vu Cận trầm ngâm suy nghĩ, Ôn Ngôn lại nâng ly rượu, nhìn chăm chú vào chất lỏng đỏ như máu bên trong:"Từ khi cô ấy xuất hiện, lần đầu tiên em cảm nhận được cảm xúc.

Dù cô ấy đôi lúc độc miệng, hung dữ, đáng ghét... nhưng em vẫn không kìm được mà muốn lại gần.

Hôm đó nghe cô ấy nói đến nước hoa, em thậm chí như bị ma xui quỷ khiến bước vào cửa hàng mua tặng cô ấy một lọ."

Vu Cận nhấp một ngụm rượu, chơi đùa với lọn tóc uốn buông trước ngực:"Xem ra, em thích cô ấy thật rồi."

Ôn Ngôn sững người, Vu Cận tiếp tục:"Ôn Ngôn à, chị nghĩ em đừng nghĩ nhiều quá.

Em còn nhớ hồi cấp ba chị từng nói với em chứ?

'Người định mệnh sẽ xuất hiện một cách bất ngờ.' Có lẽ Thương Từ chính là người đó, cô ấy đã đến bên cạnh em rồi."

Ôn Ngôn cúi đầu, lần đầu tiên cô dám đối mặt với cảm xúc trong lòng mình, đúng vậy, Thương Từ đối với cô thật sự rất khác biệt.Nhưng... trong lòng Thương Từ, mình là gì?Ánh mắt Ôn Ngôn ánh lên sự mất mát.

Thương Từ sao có thể có tình cảm với mình được?Vu Cận lại ngồi xuống bên cạnh cô:"Người đúng luôn xuất hiện trong hoàn cảnh rất bất ngờ."

Ôn Ngôn không nói gì, chỉ tiếp tục uống rượu.

Vu Cận thấy không thuyết phục được, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng...Trong phòng bên kiaThương Từ sau khi uống hết hai chai bia thì đi tắm, rồi nằm lên giường đọc tiểu thuyết.Cô bỗng như sực tỉnh, vội tắt điện thoại:"Không được, lỡ mình lại xuyên sách thì sao?

Thôi nghỉ đi, không đọc nữa."

Cô tắt đèn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, đang mơ màng thì chuông cửa cứ vang lên không ngớt, khiến cô đau đầu.Cô loạng choạng bước ra mở cửa:"Ai vậy trời..."

Vu Cận nhanh chóng lên tiếng xin lỗi:"Xin lỗi, Thương Từ, chị không cố ý làm phiền em đâu.

Chuyện là, Ôn Ngôn uống say rồi, mà chị thì có chuyện gấp lắm, nhờ em chăm cô ấy một lát nhé."

Thương Từ dụi mắt, nghi ngờ hỏi:"Chị để cô ấy trong phòng không được à?"

"Không được đâu, Ôn Ngôn bị đau dạ dày nặng, chị thấy cô ấy bắt đầu khó chịu rồi.

Phiền em nhé."

Nói xong, Vu Cận đẩy Ôn Ngôn sang cho Thương Từ, rồi chạy biến.Thương Từ đứng đó, mặt mày ngơ ngác.

Cô đỡ lấy Ôn Ngôn:"Dạ dày yếu vậy còn uống rượu làm gì..."

Ôn Ngôn không nói gì.

Thương Từ đóng cửa phòng, vứt cô lên giường."

Phiền chết đi được, gặp cô là chẳng bao giờ có chuyện tốt cả."

Ôn Ngôn nhắm chặt mắt, Thương Từ ôm đầu, lại một đêm mất ngủ rồi.Cô cởi áo vest của Ôn Ngôn ra, rồi đỡ cô ấy vào phòng tắm:"Ôn Ngôn, cô mau tắm cái đi."

Ôn Ngôn ôm bụng, Thương Từ nhíu mày:"Đau lắm à?

Tắm trước đi, tôi ra ngoài đặt thuốc."

Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, Thương Từ ra ngoài đặt thuốc qua app.Trong khi đó, Ôn Ngôn vẫn đang tắm trong phòng.

Thương Từ ngồi trên ghế sô pha, liên tục ngáp, mệt đến rã rời.Đến khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy nhận thuốc xong mới chợt nhớ:"Chết rồi, cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng tắm..."

Thương Từ hoảng hốt, mở cửa phòng tắm thì đứng hình tại chỗ.Ánh đèn vàng ấm áp, sương mù phủ mờ không khí, lưng trần trắng ngần lộ ra trước mắt, Ôn Ngôn từ từ quay lại, Thương Từ thấy rõ hình xăm hoa dành dành nơi xương quai xanh.Ôn Ngôn thấy cô đứng đó, khẽ nhíu mày, Thương Từ vội đóng cửa lại.Tim cô đập loạn không thể kiểm soát.

Cùng lúc, Ôn Ngôn mở cửa phòng tắm, bước ra loạng choạng.Thương Từ nhanh tay đỡ lấy:"Uống thuốc đi."

Ôn Ngôn vẫn không nói lời nào.

Hai người mắt chạm mắt, cô ấy không nhận thuốc, mà từ từ tiến lại gần, nhìn cô chằm chằm.Thương Từ đứng đơ, không hiểu gì:"Cô làm gì vậy?"

"Thương Từ, có phải em đến thế giới này để cứu chị không?"

Ôn Ngôn mắt đỏ hoe, Thương Từ nghe câu đó thì sững sờ.Cứu Ôn Ngôn?

Chưa bao giờ cô nghĩ đến.

Việc cô xuyên vào đây chỉ là ngoài ý muốn, và cũng chưa ai nói rằng phải cứu phản diện mới quay về được.Cô nghi ngờ hỏi lại:"Sao cô lại hỏi vậy?"

Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô:"Không biết nữa...

Chỉ là chị cảm thấy thế giới này quá hư ảo... chỉ có em là thật."

Hai cơ thể sát lại gần nhau, Ôn Ngôn ôm cô rất chặt.Tim Thương Từ lại đập loạn lên, cô hít sâu; không được, không thể rung động với nhân vật giấy được.Cô nhẹ đẩy Ôn Ngôn ra:"Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Thương Từ cảm thấy tình tiết bây giờ đã lệch hết khỏi cốt truyện, chẳng lẽ...

Ôn Ngôn đã bắt đầu "tỉnh thức ý thức"?Cô đỡ Ôn Ngôn nằm lên giường, đắp chăn lại, rồi quay ra ngồi sô pha.Giấc mơ..."

Mẹ ơi, mẹ hay nói người định mệnh...

Nhưng 'người định mệnh' là gì ạ?"

Cô bé Ôn Ngôn nhỏ xíu nhìn người phụ nữ trước mặt, đầy thắc mắc.

Người phụ nữ mặc váy voan trắng, ánh mắt màu xám dịu dàng, nụ cười nhẹ như gió sớm."

Người định mệnh... là người mà số phận đã sắp đặt để con gặp.

Cô ấy sẽ mang theo một sứ mệnh đến bên con.

Chính vì con, mà cô ấy mới xuất hiện.

Mẹ cũng không biết giải thích thế nào cho con nữa..."

Ôn Ngôn cụp mắt xuống, người phụ nữ kia khẽ ngồi xổm, vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng:"Chờ đến khi con gặp được người đó, con sẽ hiểu 'người định mệnh' là gì."

"Mẹ..."

Thương Từ nghe thấy Ôn Ngôn lẩm bẩm trong mơ, cô đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy:"Ôn Ngôn?"

Ôn Ngôn nắm lấy tay cô, Thương Từ nhẹ nhàng vuốt mặt cô:"Ngủ đi.

Ngủ ngon."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 37: Nụ cười của Ôn Ngôn


Nắng sớm rọi vào phòng, chiếu sáng cả gian nhà.

Thương Từ vẫn nắm tay Ôn Ngôn, ngồi bên giường suốt cả đêm.Ôn Ngôn mở mắt, ánh nhìn dừng lại ở đôi bàn tay đang nắm nhau.

Thương Từ thì nhắm mắt ngủ gà gật, cổ đau nhức nên hé mắt ra.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Ngôn vội rút tay về:"Cô..."

"Khoan đã, thứ nhất, tối qua là bạn cô vứt cô lại chỗ tôi.

Thứ hai, tôi không lợi dụng cô, cô tự đi tắm và mặc áo choàng tắm.

Thứ ba, tay là do cô nắm tôi chứ không phải tôi nắm cô.

Hiểu chưa?"

Thương Từ nói liền một mạch, rồi đứng dậy xoay cổ xoay tay, Ôn Ngôn ngây ra tại chỗ.Cô còn chưa kịp nói gì, Thương Từ đã lo giải thích rất rõ ràng về chuyện tối qua.

Dù Ôn Ngôn đúng là có uống rượu, nhưng cô vẫn lờ mờ nhớ được một số chuyện như việc Thương Từ thấy cơ thể cô, hai người ôm nhau khá lâu.Ôn Ngôn bước xuống giường, tiến sát đến gần Thương Từ:"Cô sốt sắng giải thích vậy, là vì thấy tội lỗi à?"

Thương Từ nghẹn lời, Ôn Ngôn vòng qua cô vào phòng tắm.

Cô phát hiện quần áo của mình đã được giặt, vẫn còn mùi nước xả vải thoang thoảng.

Ôn Ngôn đóng cửa, khóe miệng khẽ cong lên.Thương Từ nhún vai, lấy điện thoại đặt đồ ăn sáng.

Một lát sau, Ôn Ngôn thay đồ xong bước ra, Thương Từ đang xoa thái dương trên ghế sô pha, mệt mỏi.Ôn Ngôn bước đến:"Cô sao vậy?"

"Không sao.

Lát cho tôi quá giang nhé."

Thương Từ dựa vào ghế nói.

Ôn Ngôn không từ chối, chỉ yên lặng ngồi đối diện cô.Chuông cửa vang lên, Thương Từ mở cửa nhận đồ ăn, đặt cháo kê nóng hổi lên bàn:"Ăn đi, ăn xong gọi tôi.

Tôi chợp mắt một chút."

Ôn Ngôn nhìn bát cháo còn bốc khói, cảm thấy khó hiểu, có lúc Thương Từ lại lạnh lùng xa cách, có lúc lại âm thầm quan tâm.Cô húp một muỗng cháo nóng, dạ dày cảm thấy dễ chịu hẳn.

Thương Từ thì ngủ li bì trên sô pha.Nửa tiếng sau, Ôn Ngôn đứng dậy, Thương Từ nghe động liền mở mắt:"Ăn xong rồi?"

Ôn Ngôn đưa cho cô một túi đồ, bên trong có sữa và bánh mì:"Ăn đi rồi chúng ta đi."

Thương Từ định từ chối, nhưng ánh mắt của Ôn Ngôn lại ngập tràn sự cảnh cáo, cô đành ngoan ngoãn ăn.Ôn Ngôn thấy vẻ mặt "ngoan ngoãn bất đắc dĩ" đó, khóe môi khẽ nhếch cười.

Thương Từ ngẩng đầu lên thấy cảnh đó, rùng mình:"Cô cười kiểu gì mà rợn vậy?"

Nụ cười của Ôn Ngôn lập tức đông cứng:"Rợn?"

"Ừ, sau này đừng cười nữa, dọa người."

Thương Từ nhanh chóng ăn bánh uống sữa:"Đi thôi."

Ôn Ngôn để mặc cô kéo đi, hai người rời khách sạn.

Thư ký mở cửa xe, thấy hai người cùng nhau bước ra, còn tưởng họ làm lành rồi, liền nở nụ cười vui vẻ.Vào xe, Thương Từ hỏi:"Người đại diện của tôi là nam hay nữ?"

Ôn Ngôn không trả lời.

Thương Từ nhìn thấy biểu cảm "mặt cá chết" của cô liền cạn lời.Cô cũng chẳng hỏi thêm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thư ký ngồi ghế phụ quay đầu lại nói:"Tổng giám đốc Ôn, vừa rồi chủ tịch gọi bảo cô dẫn bạn gái về nhà."

Thương Từ nghe xong mở mắt, nhớ đến vụ ở nhà hàng Tây, liếc nhìn Ôn Ngôn.Ôn Ngôn trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt nói:"Ừ."

Thương Từ định phản đối, thì ánh mắt Ôn Ngôn nhìn về phía cô:"Xem ra mối quan hệ tình nhân của chúng ta vẫn phải tiếp tục."

Thương Từ hít sâu:"Tôi chỉ là muốn trả ơn, không ngờ còn phải dây dưa với cô, không được, tôi không đồng ý."

Ôn Ngôn cười lạnh:"Cô không đồng ý, vậy tôi tìm Thì Mộ..."

Chưa dứt lời, Thương Từ lập tức hét lên:"Không được!"

Cô siết chặt nắm tay, nếu Ôn Ngôn mà tìm đến Thì Mộ, thì tình cảm giữa Cố Dư và Thì Mộ sẽ bị phá, mình không thể trở về thế giới thực được.Cô khoanh tay:"Được rồi, chúng ta tiếp tục làm tình nhân.

Nhưng nói trước, sau khi cô qua được cửa ải cha mình, chúng ta kết thúc.

Còn nữa, cô phải hứa với tôi một chuyện."

"Chuyện gì?"

Thương Từ nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Ôn Ngôn, nghiêm túc nói:"Không được phá chuyện tình cảm giữa Cố Dư và Thì Mộ."

Nghe vậy, Ôn Ngôn thoáng chút hoài nghi.

Cô nghĩ lại mấy ngày nay mới nhận ra, Thương Từ hình như rất để tâm đến hai người kia.Chẳng lẽ...

Thương Từ không thích Cố Dư, mà là... thích Thì Mộ?Cô thắc mắc hỏi:"Tại sao?"

"Vì tôi là bảo vệ tình yêu của họ."

Câu trả lời khiến nét mặt Ôn Ngôn đơ cứng.

Lý do kiểu gì thế này?Trong lòng cô lại dấy lên nhiều nghi vấn hơn, nhưng rồi cô ngả người về phía Thương Từ:"Được.

Tôi hứa với cô."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 38: Ông già Tư


Ôn Ngôn và Thương Từ đến công ty giải trí W.S, cùng bước vào thang máy.

Nhiều nhân viên nhìn thấy hai người đi chung lập tức tâm hồn tám chuyện bùng cháy.Khi thang máy dừng, hai người cùng bước ra, phía sau liền vang lên những lời xì xào:"Gì vậy trời?

Tổng giám đốc Ôn và Thương Từ sao lại đi cùng nhau?"

"Tôi còn thấy Thương Từ ngồi xe tổng giám đốc Ôn tới đây đó, hai người họ là bạn thân hả?"

"Không thể nào... tôi vừa mới đẩy thuyền Thì Mộ với Thương Từ đấy.

Không lẽ... sắp kết thúc rồi?"

"Cái đầu óc cô chỉ toàn mấy thứ này!

Lỡ đâu Thương Từ là gái thẳng thì sao?"

"Chắc tổng giám đốc Ôn tiện đường đưa cô ấy đi thôi..."

Đúng lúc đó, cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, một người đàn ông tóc bạc xuất hiện trước mặt Thương Từ.Anh ta mặc một chiếc áo hoodie đen, dưới mái tóc bạc ngắn là khuôn mặt vô cùng điển trai, sống mũi cao, dưới mắt có một nốt ruồi lệ khiến khí chất càng thêm đặc biệt.Mặc dù có ngoại hình ưa nhìn, nhưng toàn thân toát lên cảm giác lạnh lùng và xa cách.

Anh ta liếc nhìn Thương Từ rồi thu lại ánh mắt.Ôn Ngôn ngồi xuống ghế:"Làm quen một chút đi.

Thương Từ, đây là người quản lý mới của cô, Tư Vũ Thần."

Thương Từ đánh giá Tư Vũ Thần, cô chưa từng thấy nhân vật này trong nguyên tác.

Ôn Ngôn nói tiếp:"Tư Vũ Thần, đây là Thương Từ."

Tư Vũ Thần chỉ gật nhẹ coi như chào hỏi.

Ôn Ngôn mở tập hồ sơ trên bàn:"Những chuyện còn lại, hai người tự liên hệ làm việc."

Nói rồi, cô đeo kính và bắt đầu đọc tài liệu.

Tư Vũ Thần và Thương Từ cùng rời khỏi văn phòng.Hai người bước vào thang máy, Tư Vũ Thần không nói một lời.

Thương Từ phá vỡ sự im lặng:"Chuyện công việc sau này là..."

Cô còn chưa nói hết, ánh mắt Tư Vũ Thần đã nhìn sang cô:"Diễn xuất tệ, thích tạo scandal, bình hoa di động."

Một câu khiến Thương Từ chết lặng tại chỗ.

Vẻ mặt Tư Vũ Thần không chút biểu cảm, thang máy lại rơi vào yên lặng.Khi cửa thang máy mở ra, một người đàn ông chạy tới:"Thương Từ!

Thương Từ!

Tôi sắp tức chết đây!"

Thương Từ quay sang thì thấy Giang Mộ – mặt đỏ bừng bừng – chạy như bay tới.

Anh vừa định vươn tay kéo Thương Từ, thì một bàn tay mạnh mẽ đẩy anh ra:"Là người của công chúng, nên chú ý lời nói hành vi của mình."

Tư Vũ Thần lạnh lùng lên tiếng.

Giang Mộ thấy anh ta thì lộ vẻ ghét bỏ:"Ông già Tư, sao ông lại có mặt ở công ty này?"

Thương Từ nghe đến biệt danh "ông già Tư" thì hơi sửng sốt.

Tư Vũ Thần liếc Giang Mộ rồi lạnh lùng rời đi.Giang Mộ hừ lạnh:"Xì, suốt ngày chỉ biết dạy đời người khác."

Thương Từ đi đến bên cạnh anh, nhìn bóng lưng Tư Vũ Thần:"Anh ta là ai vậy?"

"Tư Vũ Thần, quản lý vàng của W.S Entertainment.

Mới 26 tuổi đã là kim bài quản lý, thực lực miễn bàn.

Nhưng tôi cực kỳ không ưa anh ta, vì lúc nào anh ta cũng gây khó dễ cho tôi!"

Giang Mộ tức giận nói.

Thương Từ lắc đầu:"Độc miệng quá, nãy trong thang máy anh ta nói mấy câu làm tôi cứng họng luôn."

"Gì cơ?

Tổng giám đốc Ôn lại để anh ta dẫn dắt cô à?"

Giang Mộ ngạc nhiên.

Thương Từ gật đầu như mất hết niềm tin vào cuộc sống – không hiểu nổi Ôn Ngôn nghĩ gì mà lại giao cô cho người lạnh lùng, độc miệng như vậy."

Cố lên, chúc cô may mắn."

Giang Mộ vỗ vai cô đầy cảm thông rồi rời đi.

Lúc này, Tư Vũ Thần trở về văn phòng, mở hồ sơ của Thương Từ ra xem và nhíu mày.Thương Từ gõ cửa bước vào, Tư Vũ Thần ngẩng đầu:"Cô muốn làm minh tinh hay làm diễn viên?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Thương Từ sững người, không hiểu ý anh là gì.

Cô trả lời:"Diễn viên."

"Tôi thấy trước đây Hà Tâm sắp cho cô quay show thực tế, nhưng tôi cho rằng không cần thiết.

Việc cô nên làm là rèn luyện diễn xuất.

Công ty có rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh đang quay, bắt đầu từ ngày mai, cô đi theo tôi đến phim trường."

Nói xong, anh xé bỏ toàn bộ hồ sơ của cô vứt vào thùng rác:"Lý lịch của cô coi như đã thành giấy lộn, có nghĩa là mọi thứ bắt đầu lại từ đầu."

Anh đứng lên, chìa tay:"Đưa điện thoại cho tôi."

Thương Từ đưa điện thoại, Tư Vũ Thần lập tức xóa tài khoản Weibo của cô:"Phần lớn người theo dõi đều là bot Hà Tâm mua cho cô, tài khoản này chẳng còn giá trị.

Bắt đầu từ bây giờ, lập tài khoản mới.

Tôi bảo cô đăng gì thì đăng cái đó.

Đừng nghĩ đến chuyện mua fan."

Sau đó anh lưu WeChat và số điện thoại của mình vào máy cô rồi trả lại:"Một năm, tôi sẽ khiến cô lột xác hoàn toàn."

Thương Từ cầm điện thoại, nhìn gương mặt Tư Vũ Thần, trong lòng dâng lên một cảm giác... tin tưởng.Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy vậy, chỉ biết người đàn ông này không hề đơn giản.Và cô cũng biết, nhiệm vụ của mình ở thế giới này không chỉ là thay đổi vận mệnh của Thì Mộ và Cố Dư, mà còn là thay đổi cuộc đời của nguyên chủ Thương Từ.Trong suốt khoảng thời gian sống ở đây, Thương Từ đã tìm hiểu nguyên chủ từ nhỏ đã mơ ước trở thành một diễn viên, vậy nên cô tin rằng Tư Vũ Thần chính là người có thể giúp cô thực hiện điều đó.
 
Back
Top Bottom