Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 19: Bầu không khí gia đình


Sáng hôm sau, Thương Từ vẫn đang ngủ.

Ôn Ngôn đã dậy, rời giường vào phòng tắm rửa mặt.Thương Từ mở mắt, đi vào thì thấy Ôn Ngôn đứng ngẩn người trước gương.Cô dựa lười vào khung cửa:"Tổng giám đốc Ôn, đứng ngơ ra làm gì đấy?"

Ôn Ngôn hoàn hồn, xoay người bước lại gần:"Hôm nay tôi về trung tâm thành phố."

Thương Từ không nói gì.

Ôn Ngôn rời phòng tắm, đi tới giường cầm điện thoại rời khỏi phòng.Thương Từ vẫn đứng yên.

Cô nhìn thấy trong mắt Ôn Ngôn có nỗi buồn.Cô mơ hồ nhớ lại vài dòng ngắn ngủi trong cuốn tiểu thuyết, gia đình Ôn Ngôn không êm ấm, đây cũng là lý do khiến tính cách cô ta trở nên cực đoan.Thương Từ lắc đầu: Liên quan gì tới mình chứ?

Lo lắng cho một nhân vật giấy làm gì...Rửa mặt xong, cô gõ cửa phòng Cố Dư và Thì Mộc.

Cố Dư mở cửa:"Thương Từ à."

"Hôm nay tôi phải về nhà, còn hai người thì sao?"

Cố Dư mỉm cười:"Thì Mộc còn muốn chơi thêm chút."

"Vậy tôi về trước nhé, mai gặp ở đoàn phim."

"Bai bai"Thương Từ rời khỏi homestay.

Ôn Ngôn đã ngồi lên xe, thư ký đang chuẩn bị đóng cửa thì..."

Chờ chút!"

Tiếng Thương Từ vang lên.

Ôn Ngôn ngạc nhiên, cô bước lên xe:"Cho tôi đi nhờ với, tôi cũng về nhà."

Ôn Ngôn lạnh lùng:"Tôi không phải tài xế của cô."

"Tôi là bạn gái cô mà, chở tôi một đoạn có sao đâu?"

Thương Từ làm bộ ấm ức.

Nhìn gương mặt ấy, Ôn Ngôn cuối cùng cũng không nói thêm gì.Xe chạy ba tiếng, đi thẳng tới biệt thự gia tộc tại Lệ Thành.Thương Từ bước xuống xe, mỉm cười nói:"Tạm biệt nha."

Cô xoay người bước về phía biệt thự nhà mình.

Ôn Ngôn ngồi trong xe, nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng lại có một cảm giác bị kéo căng đầy khó hiểu.Thương Từ bước vào biệt thự, lúc này Bạch Tề đang trò chuyện với chị giúp việc.

Vừa thấy bóng dáng Thương Từ, bà lập tức chạy lại:"Bảo bối của mẹ, sao hôm nay con lại về?"

Thương Từ cười đáp:"Đoàn phim nghỉ hai ngày, nên con tranh thủ về nhà."

"Về là tốt rồi, hôm nay mẹ đích thân vào bếp nấu cho con một bữa!"

Chị giúp việc Vương vừa nghe thấy Bạch Tề định xuống bếp thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thương Từ, nhưng cô lại không hiểu gì cả.Thương Từ định mở miệng thì Bạch Tề đã lẩm bẩm:"Để mẹ nấu mấy món mẹ mới học được mấy hôm nay."

Nói rồi, bà vui vẻ đi vào bếp.

Chị Vương chỉ biết thở dài rồi vội vàng đi theo vào.Thương Từ đứng yên tại chỗ, mặt đầy nghi hoặc.

Cô trở về phòng thay đồ rồi lấy điện thoại ra nhắn tin:【Thương Từ: Cô đang làm gì vậy?】Ôn Ngôn nhận được tin nhắn, mở ra xem:【Ôn Ngôn: ?】【Thương Từ: Tôi hỏi vậy thôi.】【Ôn Ngôn: Ở sân bay.】Thương Từ lẩm bẩm: "Sân bay làm gì?"

Rồi tắt điện thoại, nhún vai: Thôi kệ, không liên quan tới mình.Buổi chiều, cô ở nhà ngủ một giấc dài.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối.Cha cô, Thương Vân Nam, vừa về đến nhà.

Ông cởi áo vest đưa cho chị Vương:"Tiểu Tề đâu?"

"Phu nhân bà ấy..."

Chị Vương định nói lại thôi.

Thương Vân Nam nhíu mày khó hiểu.

Đúng lúc đó, Bạch Tề từ bếp bước ra, mặt đầy phấn khởi:"Tiểu Từ về rồi, mẹ vào bếp nấu cơm cho nó nè!"

Thương Vân Nam nhìn thấy mặt bà còn dính bột mì, vội bước tới lau đi:"Để chị Vương nấu là được rồi, sao em lại vào bếp làm gì?"

"Em muốn tự tay nấu cho con gái ăn."

Ông vừa định nói tiếp thì bà hốt hoảng:"A, canh cá của em!"

Thương Vân Nam ôm đầu bất lực, xem ra tối nay lại phải đói bụng nữa rồi.Thương Từ từ trên lầu đi xuống, thấy cha đang ngồi ở bàn ăn mặt mũi đầy tuyệt vọng.Cô ngồi xuống:"Sao vậy ba?"

Thương Vân Nam nắm tay cô:"Mẹ con mà vào bếp, sao con không ngăn lại?

Tối nay cả nhà lại nhịn đói rồi."

Cô còn chưa kịp nói thì Bạch Tề đã bưng mâm thức ăn ra:"Xong rồi, hôm nay mẹ làm canh cá, cá kho, tôm xào trứng, trứng xào cà chua, và thịt viên kho."

Ánh mắt Thương Từ dừng lại trên bàn ăn, cô nhìn từng món — không nhận ra được món nào.Cô cầm đũa gắp thử một cục đen thui:"Cái này là...?"

"Trứng xào cà chua đó."

Bạch Tề trả lời với vẻ xấu hổ.

Thương Từ nghi hoặc:"Trứng...

đen à?"

Bạch Tề bĩu môi:"Mẹ lỡ tay cho nhiều nước tương quá."

Thương Vân Nam gắp một con tôm lên:"Em có quên lấy chỉ tôm không đấy?"

"A đúng rồi, xin lỗi nha."

Bạch Tề rót hai bát canh cá:"Nếm thử cái này đi, tuy nhìn xấu vậy thôi chứ vị ngon lắm."

Thương Từ uống một ngụm... suýt phun ra, mặn muốn chết!

Cô chưa từng uống canh nào mặn đến vậy.Thương Vân Nam ăn một miếng cá, rồi vội uống nước:"Em ơi, sao cá ngọt thế?"

"Sao lại thế được?"

Bạch Tề ăn thử một miếng, biểu cảm đơ cứng.

Lúc này, Thương Từ mới hiểu vì sao ban chiều chị Vương cứ nháy mắt với mình.Bạch Tề thấy hai cha con không động đũa:"Xin lỗi nhé, mẹ cứ tưởng tay nghề mình tiến bộ rồi."

Thấy vẻ mặt thất vọng của bà, Thương Từ vội an ủi:"Không sao đâu, vẫn ngon mà.

Dù sao trong này cũng có đầy tình yêu của mẹ."

Nói rồi cô gắp đại vài món trộn cơm ăn.

Thương Vân Nam há hốc mồm kinh ngạc.Trước kia hễ ăn món "ẩm thực đen tối" của mẹ là Thương Từ lập tức nổi đóa, nay lại còn an ủi.Ông gật đầu đầy mãn nguyện: Con gái lớn thật rồi.Ông dịu dàng nói:"Vợ anh nấu làm sao mà dở được, anh cũng ăn!"

Bạch Tề thấy Thương Từ chịu ăn, nước mắt rưng rưng."

Tiểu Từ, con không trách mẹ sao?"

"Không mà, đây là bữa ăn mẹ vất vả cả chiều để nấu cho con đấy chứ."

Thương Từ tiếp tục ăn.

Bạch Tề bật khóc, Thương Vân Nam vội đứng dậy lau nước mắt cho bà.Thương Từ dừng đũa:"Sao vậy?

Con nói sai gì à?"

Bạch Tề lắc đầu:"Không, chỉ là lần đầu tiên con khen mẹ, lại còn chịu ăn món mẹ nấu... mẹ vui lắm."

Thương Vân Nam mỉm cười an ủi vợ, còn Thương Từ thì sững người.Chẳng lẽ nguyên chủ trước đây không bao giờ như vậy?Ánh mắt cô kiên định:"Xin lỗi, có thể trước đây con ăn nói chưa đúng mực, nhưng sau này con sẽ thay đổi."

Bạch Tề và Thương Vân Nam đều ngơ ngác.

Thương Từ nhìn hai người trước mặt, cô cứ ngỡ bản thân sẽ không bao giờ cảm động bởi những "nhân vật giấy" này.Nhưng tận mắt chứng kiến họ vì cô mà vào bếp, nhớ đến ánh mắt lo lắng lúc ở bệnh viện, cùng với sự chăm sóc không chút toan tính, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự yêu thương từ một gia đình.Thương Vân Nam pha trò:"Thôi nào, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa."

Thương Từ và Bạch Tề cùng gật đầu.

Bạch Tề xua tay:"Thôi được rồi, hai người đừng ép mình ăn nữa, để mẹ đặt đồ ăn ngoài."

"Tốt quá."

Nhà họ ÔnSo với không khí ấm áp nhẹ nhàng của nhà họ Thương, nhà họ Ôn lại ngột ngạt và đầy áp lực.Ôn Ngôn bước xuống xe, phía sau còn có một cô gái cũng bước xuống, hai người cùng nhau bước vào biệt thự.Cha cô ,Ôn Mục, đặt ly trà xuống, mở rộng vòng tay:"Hi Hi!"

Ôn Vân Hi nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến ôm ông.

Một người phụ nữ mặc váy dài thắt eo cũng mỉm cười:"Hi Hi, cuối cùng con cũng về rồi."

"Vâng, mẹ."

Ôn Ngôn đứng ở một bên không nói gì, Ôn Mục nhìn thấy gương mặt cô cũng không còn chút nụ cười nào."

Lại đây ăn cơm đi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 20: Cái Ôm


Ôn Ngôn cởi áo vest đưa cho người giúp việc, rồi ngồi xuống bàn ăn.

Lúc này, Ôn Vân Hi đang cùng mẹ cô là Tiêu Vân nói chuyện vô cùng rôm rả.Ôn Mục nhấp một ngụm rượu vang:"Đừng chỉ lo cho cái công ty giải trí đó, có thời gian thì về thăm Tập đoàn Ôn Thị nhiều hơn."

"Vâng."

Ôn Ngôn không có chút biểu cảm nào.

Ôn Mục thấy vậy thì bực mình:"Con lúc nào cũng cái bộ dạng đó, về nhà một chuyến mà như bị ép uổng vậy hả?"

Giọng ông đầy tức giận, Ôn Vân Hi vội nắm tay ông an ủi:"Ba đừng giận, tính cách của chị con vốn vậy mà."

Ôn Ngôn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nâng ly uống rượu.

Tiêu Vân nhìn cô, cũng dần thu lại nụ cười.Ôn Mục đặt ly rượu xuống:"Con cũng không còn nhỏ nữa, sắp 28 rồi, cũng nên tính chuyện lập gia đình đi.

Ba đã hẹn gặp con trai nhà họ Trần, vài hôm nữa đi gặp mặt."

Ôn Ngôn đặt ly xuống, dựa lười biếng vào lưng ghế:"Con sẽ không đi.

Với lại con đã nói rồi, con không thích con trai."

Ôn Vân Hi sửng sốt, đây là lần đầu cô nghe chuyện này.Ôn Mục giận dữ:"Con nói ra những lời này không thấy xấu hổ à?!"

Ôn Ngôn ngồi thẳng người, mắt lạnh lùng:"Không có gì đáng xấu hổ cả."

Ôn Mục tức giận đến mức bật dậy:"Ta nói cho con biết, đừng có nói bậy!

Con gái mà thích con gái, chuyện đó là sai trái!

Ghê tởm vô cùng!"

"Đủ rồi!"

Ôn Ngôn cũng đứng dậy, lông mày nhíu chặt:"Đúng, con chính là cái loại 'ghê tởm' đó, không phải lần đầu ông nói vậy..."

Chát!Cô còn chưa nói hết, một cái tát đã giáng mạnh xuống mặt cô.Ôn Mục chỉ tay vào cô, gằn giọng:"Ta nói cho con biết, người thừa kế của Ôn gia tuyệt đối không thể là một kẻ đồng tính!"

Ôn Ngôn che mặt, bật cười lạnh:"Thế thì chịu thôi.

Con đúng là đồng tính đấy."

Nói xong, cô quay người bước đi.

Ôn Mục gào lên:"Đứng lại cho ta!"

Ông ôm ngực tức giận.

Tiêu Vân và Ôn Vân Hi vội vàng đứng dậy, Tiêu Vân đỡ ông:"Thôi nào, đừng tức giận.

Con bé đó từ nhỏ đã vậy, chẳng bao giờ khiến người khác yên tâm cả.

Không biết có phải giống cái con... chết yểu kia không..."

Tiêu Vân còn chưa nói xong, Ôn Mục đã trừng mắt nhìn bà chằm chằm.

Bà lập tức im lặng.Ôn Vân Hi muốn nói lại thôi, phụ nữ yêu phụ nữ, cô cũng từng thấy khi ở nước ngoài, nhưng thật sự không thể hiểu nổi loại tình cảm này.Ôn Ngôn bước ra khỏi nhà họ Ôn, một đường đi đến cửa hàng tiện lợi, mua rượu.

Trùng hợp, Thương Từ cũng đang ở đó ăn onigiri, nhìn thấy cô.Ôn Ngôn vừa định rời đi, thì Thương Từ gọi:"Ôn Ngôn."

Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Ngôn dừng bước, quay đầu lại thì ánh mắt hai người chạm nhau.Thương Từ chầm chậm tiến đến, vừa thấy rõ dấu tay in rõ trên má Ôn Ngôn, lòng cô như bị siết chặt.Cô lấy hai cây kem que từ tủ lạnh, thanh toán rồi kéo tay Ôn Ngôn ra khỏi cửa hàng.Lòng bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ôn Ngôn, tim đập rộn ràng.Ôn Ngôn để mặc cho Thương Từ dắt mình đi đến bờ hồ gần khu dân cư.Thương Từ áp que kem lên má cô.

Ôn Ngôn hơi sững người, ngẩng lên nhìn cô, lại là cảm giác đó.Tim đập nhanh hơn.Trái tim từng như bị khóa bằng vô số sợi xích, lạnh lẽo và tê dại.

Nhưng lúc này, như thể những sợi xích ấy đang bị chặt đứt từng chút.Thương Từ khẽ thở dài:"Chuyện gì xảy ra vậy?

Ai nỡ ra tay nặng như vậy?"

Ôn Ngôn hoàn hồn:"Liên quan gì tới cô?

Sao lại kéo tôi đến đây?"

Thương Từ bất đắc dĩ:"Chị hai à, cô đã tới rồi còn hỏi thế, có ổn không vậy?"

Ôn Ngôn định cãi, Thương Từ lẩm bẩm:"Biết thế lúc nãy mua thêm mấy gói mơ ngâm cho cô ăn."

Ôn Ngôn im lặng không đáp.

Thương Từ nhét que kem vào tay cô:"Tự đắp đi."

Cô vừa định quay đi thì bị Ôn Ngôn giữ tay lại:"Thôi được rồi, đã đến đây rồi... hay là cùng uống với tôi chút?"

Thương Từ dừng bước, khoanh tay trước ngực:"Được thôi, bản cô nương miễn cưỡng uống với cô vài chai."

Ôn Ngôn điềm nhiên nói:"Cô nên gọi tôi là chị, tôi hơn cô hai tuổi."

"Ồ, thì sao?"

Ôn Ngôn lười tranh luận, ngồi xuống ghế mở bia uống.Thương Từ cũng mở nắp, uống vài ngụm, tựa vào lưng ghế:"Ôn Ngôn, có chuyện gì xảy ra với cô vậy?"

"Không có gì, chỉ là người nhà bắt tôi đi xem mặt thôi."

Ôn Ngôn tiếp tục uống, Thương Từ gật đầu rồi cũng cụng lon.Ánh trăng phủ xuống mặt hồ yên ả, gió nhẹ lướt qua khiến lá cây xào xạc.Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn trăng:"Tôi cứ cảm thấy thế giới này rất ảo."

Thương Từ khựng lại, quay sang:"Ý cô là gì?"

"Tôi cứ có cảm giác mình bị ai đó điều khiển.

Mỗi lần tôi cố gắng làm một chuyện gì đó thì y như rằng sẽ gặp trở ngại.

Tôi nhìn thấy người khác hạnh phúc, còn tôi thì luôn lỡ mất hạnh phúc ấy.

Giống như tôi bị đa nhân cách vậy..."

Vừa nói, Ôn Ngôn vừa uống tiếp.

Ánh mắt cô xa xăm:"Tôi đang nói linh tinh cái gì vậy... chắc tôi điên rồi."

Thương Từ nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì.

Cô cảm nhận được nỗi thất vọng trong lời Ôn Ngôn, nhưng lại không biết cách an ủi.Vì...

Ôn Ngôn nói đúng.

Cô là một nhân vật giấy, bị điều khiển.Thương Từ cúi đầu, cô lại thấy thương cảm cho một người không có thật.Ôn Ngôn thấy cô im lặng thì nhếch môi:"Coi như chưa nghe thấy đi."

Thương Từ ngẩng đầu, nếu kết cục của Cố Dư và Thời Mộc có thể thay đổi, thì của Ôn Ngôn liệu có thể không?Cô không phải thánh nhân, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Ngôn gần đây đã không còn quá lạnh lùng và dữ dội nữa.Biết đâu... kết cục của cô ấy thật sự có thể thay đổi.Thương Từ đứng dậy, nâng lon bia lên..."

Ôn Ngôn, tôi tin rằng hạnh phúc của cô rồi cũng sẽ đến, chỉ là...

đến muộn một chút thôi."

Ôn Ngôn nhìn ra, biết rõ Thương Từ đang an ủi mình, cô hít sâu một hơi:"Cảm ơn vì đã an ủi tôi."

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Thương Từ nhìn đôi mắt chứa đầy buồn bã ấy, trong lòng khẽ siết lại.Ôn Ngôn uống nốt ngụm rượu cuối cùng:"Chúc ngủ ngon."

Cô đi vòng qua Thương Từ, sải bước rời khỏi.

Nhưng Thương Từ vẫn đứng đó nhìn bóng lưng cô đơn ấy, rồi đột ngột đuổi theo.Thương Từ kéo tay Ôn Ngôn lại, ôm chặt cô vào lòng.

Ôn Ngôn khựng người đứng yên tại chỗ."

Bà ngoại tôi từng nói, ôm nhau có thể chữa lành mọi nỗi buồn."

Ôn Ngôn tay vẫn lơ lửng trong không trung, Thương Từ ôm cô thật chặt, ánh đèn đường chiếu xuống khiến bóng hai người kéo dài."

Tôi không giỏi an ủi người khác, nhưng tôi thật sự tin rằng, cái ôm này có thể làm dịu nỗi buồn."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 21: Đôi Tay Đẹp


Ôn Ngôn trở về căn hộ riêng, bật đèn rồi ngồi trên ghế sofa, trong lòng vẫn mông lung.Vừa rồi mình ôm Thương Từ?Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại chuyện đó.

Điện thoại vang lên, cô mở tin nhắn ra:【Ôn Mục: Tốt nhất cô nên biết vị trí của mình!

Tôi còn chưa chết, cô đừng mơ ngồi lên vị trí Chủ tịch Ôn thị!】Ôn Ngôn cười lạnh.

Nếu cô thật sự muốn ngồi vào đó, e là Ôn Mục cũng phải ngoan ngoãn dâng ghế lên thôi.Dù sao thì... thủ đoạn của cô chưa bao giờ đơn giản.Cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia, ngồi xuống uống.Bên kia, Thương Từ về đến nhà, đang định thay đồ đi ngủ thì điện thoại reo.

Nhìn tên người gọi là "Giang Mạt", cô hơi do dự.Người này là ai?Cô nhấc máy.

Đầu dây bên kia là giọng đàn ông nồng nặc mùi rượu:"Thương Từ, lão tử về nước rồi!

Cô không ra đón là sao hả!

Chúng ta còn là anh em tốt không đấy?!"

Thương Từ nhíu mày, thì ra là bạn của nguyên chủ.Cô hít sâu một hơi:"Anh về nước rồi?"

"Phải đấy!

Tôi gửi địa chỉ cho cô, mau đến đây!"

Điện thoại vừa tắt, tin nhắn Wechat đã đến:【Giang đầu to: Đến đây, quán rượu Zero Point.】Thương Từ nhìn cái biệt danh "Giang đầu to" mà bật cười.

Cô bắt đầu gõ chữ:【Thương Từ: Tôi là người của công chúng, đến đó dễ bị chụp hình lắm.】【Giang đầu to: Yên tâm, chỗ của tôi không có phóng viên hay tài khoản marketing nào dám lộng hành.

Mau đến đây đi, không thì nghỉ chơi luôn!】Thương Từ tắt điện thoại, thay đồ đơn giản, đeo khẩu trang rồi bắt xe đi.Tới địa chỉ Giang Mạt gửi, cô do dự một chút rồi bước vào quán rượu.Bên trong vắng tanh, chỉ có một người ngồi ở quầy, Giang Mạt đang uống rượu.Thấy cô, Giang Mạt quay đầu lại:"Trời ơi, cô từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy?"

Thương Từ im lặng.

Giang Mạt nhìn từ trên xuống dưới:"Cô đổi phong cách để theo đuổi Cố Dư à?"

"Tôi không thích cô ấy."

Thương Từ khoanh tay, đầy vẻ khinh khỉnh.Giang Mạt uống rượu:"Chiều tôi vừa về nước, không ai đón tôi ở sân bay.

Cô biết tôi buồn cỡ nào không?"

"Tại anh không nhắn tin trước."

Thương Từ gọi một ly rượu, cố giữ bình tĩnh.Giang Mạt ghé sát lại:"Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô mà."

Thương Từ lườm anh ta, cứ tưởng "Giang Mạt" là con gái, không ngờ lại là một tên đàn ông.Uống hết một ly, cô đứng dậy:"Tôi đi vệ sinh."

Vừa bước vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy tiếng khóc lạnh cả sống lưng.Gặp ma rồi à?Cô bước vào trong, xong việc rồi rửa tay thì tiếng khóc càng rõ.Thương Từ nhíu mày, bước đến gian cuối thấy một cô gái đang ngồi xổm dưới đất, nức nở.Cô lấy khăn giấy từ túi áo, đưa qua:"Cô ổn chứ?"

Người đó ngẩng lên, cầm khăn giấy:"Cảm ơn."

Cô gái này nhìn rất quen...

Thương Từ vừa định đi thì cô ta gọi lại:"Cô có mang son môi không?"

Thương Từ quay đầu:"Không có."

Cô gái đứng dậy, đi tới bồn rửa mặt rửa qua rồi lau khô.Thương Từ đang định đi thì bị cô chắn trước mặt:"Cô cần bao nhiêu tiền?

Tôi chuyển khoản."

Thương Từ ngơ ngác, gì cơ?Nhìn kỹ lại, váy trắng bó sát, tóc xoăn nâu xõa ngang ngự, là Ôn Vân Hi."

Tôi không cần tiền."

Ôn Vân Hi nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác:"Hy vọng cô không nói ra chuyện hôm nay."

Thương Từ cạn lời, lách người đi ra.Vừa về tới quầy bar, cô hỏi:"Quán hôm nay có mở không vậy?"

"Không, đóng cửa rồi." – Giang Mạt trả lời.Ngay lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên, Ôn Vân Hi bước vào.Giang Mạt vội vẫy tay:"Jasmine, bên này."

Ôn Vân Hi thoáng ngạc nhiên khi thấy Thương Từ, rồi bước đến ngồi cạnh Giang Mạt.Giang Mạt bắt đầu giới thiệu:"Thương Từ, bạn thân từ nhỏ của tôi, cũng là một diễn viên."

"Ôn Vân Hi – Jasmine, bạn tôi lúc ở nước ngoài."

Ôn Vân Hi nhìn kỹ Thương Từ, tóc xám cột nửa, áo sơ mi trắng, kính gọng bạc; khác xa tưởng tượng.Cô chủ động chìa tay:"Xin chào, tôi là Ôn Vân Hi."

"Thương Từ."

Cô bắt tay, rồi uống hết ly rượu và đứng dậy."

Mai tôi còn phải quay phim, tôi đi trước."

Giang Mạt cũng đứng dậy theo:"Từ bao giờ cô lại nghiêm túc với chuyện quay phim thế?

À đúng rồi, cô với Ôn Ngôn là thế nào đấy?

Tôi thấy Thì Mộc đăng ảnh bốn người tụi cô, sao bỗng nhiên thân thiết thế?"

Ôn Vân Hi nghe thấy tên Ôn Ngôn thì khựng lại.

Thương Từ cười:"Ôn Ngôn là sếp trực tiếp của tôi, có thể là thế nào chứ?

Tôi với Thì Mộc và Cố Dư là bạn, tụi tôi đi chơi chung thôi."

Thương Từ đeo khẩu trang chuẩn bị rời đi, Ôn Vân Hi cũng mỉm cười:"Tôi cũng đi đây."

Vừa bước ra khỏi quán bar, Thương Từ liền nhìn thấy Ôn Ngôn đang đi tới.

Cô mặc áo đen, tóc buông trước ngực, mặt mộc, trông cứ như vừa ngủ dậy.Ôn Ngôn nhìn thấy Thương Từ, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên:"Sao cô lại ở đây?"

Thương Từ đánh giá cô từ đầu đến chân:"Sao cô lại ở đây?

Mà nhìn cô thế này, vừa mới ngủ dậy à?"

Nhắc đến chuyện này Ôn Ngôn liền bực bội.

Cô vừa định đi ngủ thì bị em gái gọi tới, còn nhất định bắt cô đến đón người.Ôn Ngôn đang định mở miệng thì Ôn Vân Hi chạy tới khoác tay cô:"Chị ơi~"Nghe thấy tiếng gọi "chị", Thương Từ nhìn hai người đều họ Ôn, lập tức hiểu rõ quan hệ của họ.Trên gương mặt Ôn Ngôn hiện lên vẻ khó chịu, cô hất tay Ôn Vân Hi ra:"

Sau này đừng có gọi điện cho tôi nữa.

Tính tôi không tốt đâu."

Thương Từ chuẩn bị gọi xe thì Ôn Ngôn lên tiếng:"Cô đi cùng tôi về."

Cô ngồi vào xe.

Ôn Vân Hi cũng định chui vào, nhưng Ôn Ngôn nghiêm mặt:"Cô ngồi ghế phụ."

Ôn Vân Hi ngoan ngoãn ngồi lên phía trước, Thương Từ ngồi cạnh Ôn Ngôn.

Xe bắt đầu lăn bánh.Thương Từ tựa người lười biếng vào ghế, Ôn Ngôn cười khẩy:"Cô đúng là bận thật đấy.

Mới an ủi tôi xong, quay đầu lại đã thấy ở quán bar.

Ngày mai chắc lại có lịch gì mới?"

Nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu, Thương Từ bật cười:"Sao?

Cô ghen à?"

Ôn Vân Hi ngồi phía trước, nghe hai người đối thoại liền bắt đầu nghi ngờ quan hệ của họ.Ôn Ngôn thích phụ nữ, vậy người cô thích... có khi nào là Thương Từ?Ôn Ngôn nhìn ra cửa sổ, không đáp.

Ghen ư?

Không thể nào.

Cô chỉ thấy hành vi của Thương Từ khiến mình khó chịu.Cảm giác bực bội dâng lên chắc là do bị gọi dậy lúc nửa đêm.Thấy cô im lặng, Thương Từ chuyển ánh mắt sang tay cô.

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đường gân xanh nổi lên nhẹ nhẹ.Cô nhìn tay mình, tuy cũng đẹp nhưng rõ ràng không bằng tay Ôn Ngôn.Ôn Ngôn thấy Thương Từ không giải thích gì, lại càng bực.

Cô chợt thấy nhột nhột...Thương Từ đang dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên gân tay cô.

Ôn Ngôn nhíu mày:"Cô làm gì đấy?"

"Tôi phát hiện tay cô đẹp thật đấy.

Với bàn tay này, chắc y tá trong bệnh viện rất thích, nhìn là muốn tiêm luôn ấy."

Nói rồi, Thương Từ vẫn tiếp tục nghịch.

Ôn Ngôn vội rút tay lại:"Tránh xa tôi ra."

"Gì mà hung dữ vậy.

Dịu dàng chút đi."

Thương Từ vừa cằn nhằn vừa cười.

Ôn Vân Hi ngồi nghe mà thấy không khí giữa hai người thật thú vị.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 22: Cảnh treo dây


Mặt trời lên, Thương Từ dậy sớm chạy bộ cùng ba.

Sau khi chạy xong, hai người đứng bên hồ giãn cơ.Thương Vân Nam nhìn thấy bóng người quen thì vẫy tay:"Tổng giám đốc Ôn."

Ôn Ngôn bước lại, Thương Từ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục giãn cơ.

Thương Vân Nam cười:"Tiểu Từ làm ở công ty có gây phiền phức gì cho cô không?"

Ôn Ngôn không có biểu cảm gì, bình thản nói:"Không có."

"Vậy là tốt.

Con bé này đôi lúc bướng bỉnh, mong cô thông cảm nhiều."

Thương Vân Nam nói xong lại tiếp tục vận động.

Thương Từ dừng lại, nghe cứ thấy là lạ?Ôn Ngôn bước tới, đưa cho cô một chiếc khuyên tai:"Cô làm rơi trong phòng."

Thương Vân Nam nghe xong thì đứng khựng lại, gì thế này?!Ông nhìn chằm chằm hai người, Thương Từ nhận lại khuyên tai, thầm oán: Cô ấy chọn thời điểm đưa khuyên tai đúng là... khéo thật.Ôn Ngôn bổ sung:"Tôi quên đưa mấy hôm nay rồi."

Thương Từ còn chưa kịp phản ứng thì Thương Vân Nam đã chen vào:"Bỗng nhiên thấy đau bụng, tôi về nhà trước đây."

Nói xong, ông biến mất như gió.

Thương Từ đứng ngẩn ngơ.Ôn Ngôn thấy cô không nói gì, nhíu mày:"Cô câm rồi à?"

"Cô mới câm!"

Thương Từ phản bác, rồi định đi.

Ôn Ngôn kéo tay cô lại:"Mấy ngày tới tôi không tới đoàn phim."

"Không đến thì không đến.

Báo tôi làm gì?"

Thương Từ rút tay đi mất, Ôn Ngôn đứng nhìn theo bóng lưng cô, có chút nghi ngờ: Sao hôm nay Thương Từ lạ thế nhỉ?Thương Từ hít sâu một hơi rồi quay vào nhà.

Thương Vân Nam và Bạch Tề đang ngồi ở ghế sofa, thấy cô vào cũng không nói gì.Ăn sáng xong, cô tắm rửa rồi đến phim trường.

Trong khi đó, Bạch Tề đang giúp Thương Vân Nam chỉnh lại cà vạt.Sắc mặt ông trông nghiêm trọng:"Tề Tề, Tiểu Từ cũng gần 26 rồi.

Em để ý xem có anh chàng nào tốt thì giới thiệu cho nó."

Gương mặt Bạch Tề hiện lên chút lúng túng, nụ cười cũng cứng lại:"Chưa cần vội mà, mới 26 thôi."

"26 rồi không còn nhỏ đâu."

Nói xong, ông đeo đồng hồ rồi rời khỏi nhà.

Bạch Tề đứng tại chỗ, nhẹ cắn môi.Thực ra, Thương Từ chưa từng công khai xu hướng tình cảm, nhưng Bạch Tề là mẹ, bà cảm nhận được.Lúc mới phát hiện, bà cũng từng tra cứu rất nhiều thông tin.

Hai cô gái yêu nhau nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu con gái thích thì bà chỉ mong nó được hạnh phúc.Bạch Tề cúi đầu:"Tiểu Từ, con yên tâm, mẹ sẽ luôn đứng về phía con."

Bà hít sâu một hơi.

Dù bây giờ thời đại đã khác, phim nữ nữ, nam nam đầy rẫy, nhưng ánh mắt thế gian thì vẫn khắc nghiệt.Bà không muốn con gái ở ngoài đã phải chịu áp lực, về nhà lại càng mệt mỏi.Bà phải để Thương Vân Nam từng bước từng bước chấp nhận sự thật này.Thương Từ đến đoàn phim, thay đồ hóa trang.

Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, đạo diễn tiến tới:"Thương Từ, cảnh tiếp theo cần treo dây.

Cô từng thử chưa?"

Cô lắc đầu.

Đạo diễn nhíu mày:"Vậy thì..."

"Không sao đâu đạo diễn, tôi làm được."

Đạo diễn không nói gì, chỉ trầm mặc một lúc rồi rời đi.

Thương Từ đứng lặng tại chỗ.Treo dây, cô có một điểm yếu chí mạng, đó là sợ độ cao, rất sợ, đến mức ngoài đời ngay cả máy bay cũng không dám ngồi.Cô đang chìm trong dòng suy nghĩ thì một cô gái giơ tay ra:"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Thương Từ hoàn hồn, nhìn sang thì ra là Ôn Vân Hi.Cô bắt tay lại:"Cô Ôn."

"Đừng gọi tôi là cô Ôn nữa, gọi tôi là Jasmine đi.

À đúng rồi, Giang Mộ cũng đến rồi.

Tôi sẽ đóng vai Thần nữ, anh ấy đóng Thái tử Thần tộc.

Bộ phim này có ảnh đế tham gia, thêm cả chúng ta nữa, tôi nghĩ chắc chắn sẽ nổi đấy!"

Nói xong, Ôn Vân Hi đi vào phòng thay đồ.

Thương Từ lộ ra vẻ nghi hoặc, cô lấy điện thoại ra và tra tên "Giang Mộ" trên Baidu.Kết quả khiến cô kinh ngạc:Giang Mộ là Ảnh đế?

Mới 26 tuổi đã là Ảnh đế?Thương Từ tắt điện thoại, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc, chẳng phải dàn diễn viên đã định từ trước sao?Hai người này sao lại xuất hiện như "rơi từ trên trời xuống" vậy?Cô lắc đầu rồi bước vào phim trường.

Cảnh quay hôm nay là cảnh cô chiến đấu để bảo vệ yêu chủ và Thái tử Thần tộc, nên bắt buộc phải lơ lửng giữa không trung.Nhân viên bắt đầu kiểm tra thiết bị.

Thương Từ nhìn sợi dây buộc quanh eo, hơi thất thần.

Thì Mộc đưa cho cô một chai nước:"Cô căng thẳng à?"

Cô cúi đầu:"Không sao."

Đạo diễn là người rất nghiêm khắc, nên bối cảnh được dựng y như trong tiểu thuyết.

Cảnh quay này yêu cầu phải treo ở độ cao 30 mét.Thì Mộc nắm lấy tay Thương Từ để an ủi:"Không sao đâu, đừng sợ.

Ai lần đầu cũng sẽ thấy căng thẳng, nhưng một khi nhập vai thì sẽ ổn cả."

Thương Từ ngẩng đầu:"Tôi làm được."

Thì Mộc vỗ vai cô rồi rời đi.

Thương Từ uống một ngụm nước, nhìn lên không trung:"Con người luôn phải vượt qua nỗi sợ."

Đạo diễn ngồi vào ghế chỉ đạo, Giang Mộ trong trang phục bạch y, nhìn Thương Từ, nhếch môi:"Ồ, có người trông cũng được đấy."

Nhưng đầu óc Thương Từ lúc này chỉ nghĩ tới việc bị treo lên không, chẳng buồn đáp lại, chỉ hít sâu điều chỉnh hô hấp.Giang Mộ thấy tay cô hơi run, liền cười trêu:"Sao thế?

Sợ rồi à?"

"Giang Đại Đầu, anh im mồm được không?" cô khoanh tay đáp lại.Nhân viên đoàn phim nghe thấy biệt danh "Giang Đại Đầu" liền cố nén cười, không ngờ Ảnh đế lại có cái tên đó!Giang Mộ ho khan:"Chị gái, tôi gọi chị là chị còn không được à?

Nhưng đừng có gọi tôi thế nữa, hỏng hết hình tượng của tôi đấy."

Thương Từ bật cười, cô chỉ gọi theo tên ghi trong danh bạ, chứ cũng không rõ vì sao anh lại có biệt danh đó, rõ ràng...

đầu anh ta không to chút nào.Đạo diễn ra hiệu:"Được rồi, mọi người chuẩn bị.

Bắt đầu!"

Trên phim trườngThái tử lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn xuống Yêu Chủ:"Yêu chủ, hôm nay nên ngoan ngoãn đầu hàng đi."

Giọng điệu bình thản nhưng đầy uy nghi.

Yêu Chủ bật cười khinh thường:"Vậy sao?

Nếu ta không chịu thì sao?"

Thái tử định ra tay thì Ngân Nguyệt lao tới chắn trước mặt Yêu Chủ.

Cô cũng lơ lửng giữa không trung, giọng nói có chút run rẩy:"Anh..."

"Cắt!"

Mọi người tạm ngưng.

Thương Từ nắm chặt vạt áo, nhắm chặt mắt.

Nhân viên nhanh chóng hạ dây kéo cô xuống.Cô ngồi xổm xuống đất, bắt đầu thở dốc.Đạo diễn đứng bật dậy, cáu gắt:"Cô bị làm sao thế?

Tư cách làm diễn viên ở đâu?

Cái trò này mà cũng sợ?"

Thương Từ gắng gượng đứng dậy:"Xin lỗi, tôi làm lại."

Cô nhìn quanh:"Thật xin lỗi mọi người."

Thì Mộc tỏ ra lo lắng:"Thương Từ, cô thử chuyển hướng chú ý đi.

Tí nữa hãy nghĩ mình chính là Ngân Nguyệt.

Đừng nhìn xuống đất."

Giang Mộ bất ngờ:"Cô không phải trước đây không sợ độ cao à?

Chúng ta còn từng nhảy bungee mà.

Hôm nay sao vậy?"

Ánh mắt Thương Từ lóe lên chút lúng túng, nguyên chủ không sợ độ cao, nhưng cô thì rất sợ.Cô không thể để lộ sơ hở.Cô gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười:"Không sao.

Lần đầu, hơi hồi hộp."

Thương Từ hít sâu:"Bắt đầu đi."

Cảnh quayThái tử định ra tay thì Ngân Nguyệt từ trên trời đáp xuống, chắn trước Yêu Chủ, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:"Ngươi không xứng đấu với Yêu Chủ.

Ta sẽ đấu với ngươi."

Thái tử quanh người tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, Ngân Nguyệt bắt đầu niệm chú.Thương Từ khẽ cúi đầu nhìn đất, chóng mặt, choáng váng.Nhân viên bắt đầu nâng dây, cô và Giang Mộ vào cảnh giao đấu.Động tác nhanh gọn, Thương Từ cố gắng nhập vai, nhưng đạo diễn vẫn không hài lòng:"Cắt!"

Cô được hạ xuống đất, ngực căng tức, khó thở.

Đạo diễn bật dậy, nổi giận:"Tôi không hiểu sao cô lại được làm diễn viên.

Có mỗi chuyện nhỏ xíu cũng không xong.

Mới có 30 mét mà đã thế này, sau này quay cao hơn thì định dùng diễn viên đóng thế à?

Tôi nói cho cô biết, phim của tôi không có đóng thế.

Diễn được thì diễn, không thì biến."

Ông quay sang mọi người:"Cảnh tiếp theo!"

Thương Từ tháo dây bảo hộ, chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn mửa.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 23: Cảm giác khác lạ


Thương Từ đứng trước bồn rửa, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, chẳng lẽ thật sự không vượt qua được nỗi sợ này sao?Cô rửa tay, cúi đầu bước ra thì va ngay vào một vòng tay.Người kia thuận thế ôm lấy eo cô, hai cơ thể sát chặt vào nhau, mùi hương quen thuộc hoa dành dành lan vào mũi, Thương Từ khựng lại.Ôn Ngôn cũng khựng lại.Hôm nay cô nhận được tin từ Thì Mộc nên tới đây, và đã chứng kiến tất cả những gì Thương Từ trải qua.Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, một cảm xúc lạ lẫm trào lên trong tim, cô không kiềm chế được mà đi đến nhà vệ sinh để tìm...Ôn Ngôn hoàn hồn lại, buông Thương Từ ra."

Cô..."

Thương Từ lùi lại một bước, cả người trông vô cùng mệt mỏi.

Ôn Ngôn nhìn thấy mà lòng thắt lại.Đây là lần đầu tiên cô thấy Thương Từ như vậy.Trước giờ, trong mắt cô, Thương Từ luôn là người tự tin, rực rỡ, thậm chí có chút ngạo nghễ.Nhưng giờ phút này, Thương Từ khác hẳn, cô cúi đầu, giọng khàn:"Sao cô lại đến đây?"

"Có chút việc."

"Ừ."

Thương Từ bước qua cô, định rời đi thì Ôn Ngôn níu lấy cổ tay cô."

Cô ổn chứ?"

"Tôi nói không ổn thì được không?"

Thương Từ cúi đầu, khẽ thốt.Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thể hiện cảm xúc yếu đuối trước mặt người khác.Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Ngôn, một nỗi tủi thân dâng lên nghẹn ngào.Ôn Ngôn không biết là cảm giác gì đang dâng trào trong lòng.Cô nắm chặt cổ tay Thương Từ, khẽ nói:"Tôi không giỏi an ủi người khác."

Thương Từ nhìn vào mắt cô, định nói gì đó thì Ôn Ngôn bước lên trước ôm chầm lấy cô.Cô đứng sững, không phản ứng, Ôn Ngôn vỗ nhẹ lưng cô:"Cứ dùng cách của cô đi."

Thương Từ vòng tay ôm lại cô.Từ xa, Ôn Vân Hi đứng nhìn, khoé môi khẽ nhếch lên."

Ôn Ngôn... cảm ơn cô."

Thương Từ không ngờ mình lại được an ủi bởi một "vai phản diện".

Nhưng kỳ lạ là, cái ôm đó...khiến cô bớt sợ hơn.Hai người buông nhau ra, Ôn Ngôn đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối trên trán Thương Từ:"Nếu cô không muốn diễn nữa, tôi có thể sắp cho cô một vai khác."

"Không.

Tôi muốn diễn.Tôi không muốn bị nỗi sợ đánh bại."

Thương Từ nói chắc nịch, ánh mắt kiên định.Cô không muốn trốn chạy nữa.Ôn Ngôn gật đầu, không nói gì thêm.Thương Từ quay lại phòng hóa trang, dặm lại lớp trang điểm trước gương."

Mới 30 mét thôi mà, mình không thể bị đánh bại được."

Cô trở lại phim trường, bước đến trước mặt đạo diễn:"Xin lỗi đạo diễn, ông có thể cho tôi một cơ hội nữa không?

Lần này tôi nhất định làm được."

Đạo diễn đặt cốc nước xuống, đánh giá cô từ trên xuống dưới.Bình thường, ông mắng ai một trận là bỏ đi, vậy mà cô gái này bị mắng nhiều lần rồi vẫn kiên trì.Ánh mắt cô rất kiên định, đạo diễn đứng dậy:"Đừng chỉ nói mồm, muốn chứng minh thì dùng hành động."

"Vâng."

Đạo diễn ngồi xuống:"Thế này đi, chỉ cần cô có thể treo 30 mét mà vẫn linh hoạt như bình thường, tôi sẽ để cô tiếp tục đóng.

Phim của tôi không bao giờ dùng phông xanh.

Nếu dùng thì chỉ cần treo vài mét là được, nhưng những cảnh sau toàn là quay ngoài trời, đều phải treo mấy chục mét.

Cô dám đảm bảo mình sẽ làm được hết không?"

Đạo diễn thật ra cố tình làm khó, ông rất ghét diễn viên có "quan hệ" chống lưng, nên muốn ép Thương Từ bỏ vai.Thương Từ gật đầu:"Được."

Thì Mộc và Cố Dư đứng bên cạnh đều lo lắng.Cố Dư lên tiếng:"Đạo diễn, ông đừng làm khó Thương Từ quá..."

Thì Mộc cũng định lên tiếng, nhưng Thương Từ nói trước:"Không sao."

Đạo diễn dẫn Thương Từ ra khu vực ngoài trời, nhân viên bắt đầu buộc dây bảo hộ vào người cô.Cố Dư và Thì Mộc ánh mắt lo lắng.Dù từng quay cổ trang, nhưng với Cố Dư, 30 mét vẫn là thử thách cực lớn.Đúng lúc nhân viên chuẩn bị kéo dây thì Ôn Ngôn bước tới.Đạo diễn thấy cô, định lên tiếng thì cô giả như không thấy, đi thẳng đến trước mặt Thương Từ.Cô đứng đối diện cô ấy, Thương Từ ngây người.Thì Mộc nhìn hai người, trong lòng bắt đầu "đẩy thuyền" mạnh mẽ.Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ:"Tôi sẽ đứng ở đây."

Thương Từ vẻ mặt đầy nghi hoặc, cô ấy đứng đây thì có liên quan gì?Ôn Ngôn ôm lấy cô một lần nữa.Đạo diễn há hốc mồm, nhân viên đoàn phim mắt tròn mắt dẹt.Thương Từ khẽ nuốt nước bọt:"Hôm nay cô sao thế?"

Ôn Ngôn nhẹ vỗ lưng cô:"An ủi cô một chút.

Dù sao hôm qua cô cũng an ủi tôi mà.

Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là an ủi thôi."

Nói rồi, cô quay đi, đến đứng bên cạnh Cố Dư.Thương Từ nhìn bóng lưng cô giữa đám đông, trái tim bắt đầu đập loạn.Hôm nay Ôn Ngôn mặc áo sơ mi trắng, áo vest đen khoác ngoài, tóc đen xõa ngang ngực, đeo kính gọng vàng, một hình ảnh khiến người ta không thể rời mắt.Thương Từ hít sâu một hơi.Đạo diễn hắng giọng:"Bắt đầu."

Dây bắt đầu kéo lên.Thương Từ được nâng lên độ cao 30 mét, gió nhẹ thổi tung váy áo cô.Ôn Ngôn đứng dưới, khẽ nhíu mày.Cô giật mình, mình đang lo cho Thương Từ sao?Gần đây, từ khi Thương Từ xuất hiện, cô cảm thấy bản thân dường như mới thật sự sống.Trước kia, trong đầu cô chỉ có hai chuyện:Một là khống chế tập đoàn Ôn thị.Hai là có được Thì Mộc.Ôn Ngôn nhìn về phía Thì Mộc – trái tim không còn cảm giác gì.Ngược lại, khi gần Thương Từ, tim lại có những rung động kỳ lạ.Cô nhìn quanh phim trường – mọi thứ nơi đây đều giả tạo, chỉ có Thương Từ là chân thật.Giữa không trung, Thương Từ bắt đầu xoay người, động tác nhẹ nhàng, trôi chảy.Cô vẫn rất sợ, nên cố gắng không nhìn xuống.Một lúc sau, cô hạ xuống đất.Đạo diễn không biết nên nói gì.Thật ra động tác võ thuật của cô không có vấn đề, chỉ là khi treo trên cao thì vẫn hơi căng cứng, nhưng rõ ràng tốt hơn ban sáng rất nhiều.Thương Từ tháo dây bảo hộ:"Đạo diễn..."

Cô còn chưa nói xong, ông đã gật đầu:"Được rồi, có tiến bộ.

Cô luyện thêm đi."

Nói xong, ông quay người rời đi.Thì Mộc và Cố Dư vỗ tay chúc mừng, Thương Từ đặt tay lên ngực, vẫn cảm thấy tức ngực, cô vẫn còn sợ độ cao.Ôn Ngôn nhìn thấy hai người kia vây quanh Thương Từ, ai cũng cười rạng rỡ.Cô quay người rời đi.Thương Từ nhìn theo bóng lưng đó, trái tim chợt thắt lại.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 24: Nụ hôn bất ngờ


Nửa tháng trôi qua, gần đây Thương Từ luôn bám trụ ở phim trường, chăm chỉ luyện tập.Kết thúc cảnh quay, cô lại tìm Cố Dư và Thì Mộc cùng ôn thoại, học diễn xuất.Hai người cũng rất nhiệt tình chỉ dạy, nhờ vậy Thương Từ tiến bộ rõ rệt, đạo diễn cũng giảm bớt sự nghiêm khắc.Cô tranh thủ thời gian rảnh luyện treo dây, nên hiện giờ đã không còn quá căng thẳng khi bay trên không.Trong nửa tháng đó, Thương Từ và Ôn Ngôn không hề gặp nhau, bởi Ôn Ngôn đã đi công tác ở nước Y, còn Thương Từ thì gần như ăn ngủ luôn tại phim trường.Lúc này, Thương Từ đang uống nước, Thì Mộc đi đến:"Tối nay qua nhà tôi uống chút rượu không?"

"Tối nay à?"

Thương Từ tỏ vẻ nghi hoặc, Thì Mộc cười nói:"Đúng thế, lâu rồi chưa tụ họp."

Sau khi cô rời đi, Thương Từ vẫn ngồi trên ghế với vẻ khó hiểu.

Lúc này trợ lý Lục Điềm bước tới:"Chị Thương Từ, tối mai mình có một buổi livestream nha~""Biết rồi."

Thương Từ quay xong liền thay đồ đến nhà Thì Mộc.Vì cô chưa có tài xế riêng nên vẫn tự lái xe.Cô đang chạy xe thì một chiếc xe tải từ ngã tư phóng qua, không hề dừng đèn đỏ, lao thẳng vào hướng của cô.Thương Từ lập tức đánh lái, quẹo gấp sang một bên.Cô dừng xe, mở cửa bước xuống, chiếc xe tải kia đã biến mất.Nhìn con đường vắng tanh không một bóng người, trong lòng Thương Từ dâng lên cảm giác bất an.Điện thoại đổ chuông.Cô quay lại xe, nghe máy:"Thương Từ, cần tôi xuống đón không?"

"Không cần đâu, tôi lên ngay."

Cô cúp máy rồi tiếp tục lái xe, đỗ lại trong khu chung cư.Vừa bước xuống xe, Thương Từ chuẩn bị đi vào thì bất ngờ bị một người kéo lại ôm vào lòng.Cô chưa kịp phản ứng gì thì một chậu hoa từ tầng trên rơi xuống, vỡ nát ngay bên cạnh.Ôn Ngôn mở miệng:"Cô không sao chứ?"

Thương Từ thoát khỏi vòng tay cô, nhìn lên cửa sổ:"Chậu hoa..."

Ôn Ngôn bước lên không nói gì thêm, còn trong lòng Thương Từ thì dấy lên nghi ngờ mãnh liệt.Xe tải, rồi chậu hoa, tất cả như thể đều nhằm vào cô.Ôn Ngôn thấy cô đờ người:"Sao thế?"

Thương Từ hoàn hồn, nhìn kỹ:"Cô về rồi?"

"Ừ, hạ cánh chiều nay.

Thì Mộc nhắn tin nên tôi tới luôn."

Câu trả lời khiến cảm xúc lạ lùng trào lên trong lòng Thương Từ.Cô ấy về nước chẳng thèm báo mình, chỉ vì Thì Mộc nhắn là lập tức xuất hiện?Thương Từ cười lạnh, bước vào trong, Ôn Ngôn đi theo sát.Hai người đứng trước thang máy, Thương Từ lại ngừng bước.Cô cảm thấy mọi thứ hôm nay đều rất bất thường."

Nhà Thì Mộc chỉ ở tầng 5, đi thang bộ đi."

Cô rẽ sang cầu thang bộ, Ôn Ngôn không nói gì, lặng lẽ đi theo.Cả hai gõ cửa, Thì Mộc mở cửa mời vào.Trên bàn ăn đã bày biện đầy đủ, Cố Dư đang ngồi chơi game trên sofa.

Cô thấy hai người bước vào thì đứng dậy:"Hai người tới rồi, Thì Mộc nói muốn ăn lẩu cùng nhau."

Ôn Ngôn im lặng, còn Thương Từ vào phòng tắm rửa tay.Khi cô đang rửa tay, đèn chùm trên trần nhà bỗng rơi xuống.Phản ứng nhanh, Thương Từ lùi ngay lại, chiếc đèn rơi vỡ tan tành trước mặt.Ba người nghe tiếng chạy vào, Thì Mộc nhìn lên trần:"Chuyện gì thế này?"

"Không biết, tôi đang rửa tay thì nó rơi xuống."

Thương Từ nói xong thì ngây người.Không đúng, mọi thứ hôm nay đều không ổn.Cố Dư cầm chổi dọn dẹp:"Chắc là lỏng đinh thôi."

Mọi người đều không để tâm, chỉ có Thương Từ là tâm sự nặng nề.Cả nhóm ngồi ăn lẩu, Ôn Ngôn đang gắp thức ăn thì ánh mắt cô như bắt được tín hiệu, bắt đầu chăm chú quan sát Thì Mộc và Cố Dư.Cô thấy hai người cười đùa thân mật, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, khóe môi cũng khẽ cong.Thương Từ nhận ra điều đó, sững lại.Cô lại thấy ánh mắt đầy sát khí trong mắt Ôn Ngôn.Cô cầm ly rượu trên bàn, uống cạn một hơi.Xem ra kết cục này vẫn rất khó thay đổi.Rõ ràng cô đã gần thay đổi được rồi... nhưng nơi này như bị điều khiển bởi ai đó, ngăn cản cô thay đổi số phận câu chuyện.Thấy Ôn Ngôn chăm chăm nhìn Thì Mộc, Thương Từ bắt đầu bực bội, lại tiếp tục uống.Không hay biết, cô đã uống rất nhiều, má đỏ bừng.Thì Mộc thấy vậy liền hỏi:"Thương Từ, cô say rồi à?"

Cô lắc đầu, vẫn tiếp tục uống, Cố Dư giật lấy ly rượu:"Loại rượu này hậu vị rất mạnh."

Thương Từ đứng dậy:"Tôi đi rửa mặt."

Đi đứng đã hơi loạng choạng, Thì Mộc lo lắng nhìn sang Ôn Ngôn:"Tổng giám đốc Ôn, cô giúp đỡ đưa Thương Từ nghỉ ngơi một chút được không?"

Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp bị đa nhân cách, rõ ràng cô lo lắng cho Thương Từ,nhưng lại muốn ở cạnh Thì Mộc.Bàn tay dưới bàn siết chặt, cô lặng lẽ đứng dậy đi theo vào phòng tắm.Thương Từ rửa mặt xong bước ra, lảo đảo, Ôn Ngôn đỡ lấy cô.Hai người trở ra phòng khách, Ôn Ngôn nói với Thì Mộc:"Tôi đưa cô ấy về."

Cô giúp Thương Từ đeo khẩu trang, dìu cô xuống xe.Tài xế ngồi phía trước:"Tổng giám đốc Ôn, chúng ta đi đâu?"

Ôn Ngôn ngẩn người, liếc nhìn Thương Từ đang nửa tỉnh nửa mê, thấy tình trạng thế này mà về nhà thì không ổn."

Đến căn hộ."

Ôn Ngôn đưa Thương Từ về căn hộ của mình, đặt cô nằm lên giường.Cô vừa quay người định rời đi thì Thương Từ bất ngờ nắm lấy tay cô.Một luồng nhiệt lan khắp cơ thể, Ôn Ngôn quay đầu nhìn – Thương Từ đã ngồi dậy."

Cô sao thế?"

Giọng cô khàn, lẫn chút nghẹn ngào.Ôn Ngôn ngẩn ra, Thương Từ nắm chặt tay cô:"Nửa tháng cô không nhắn cho tôi lấy một câu, Vậy mà Thì Mộc gọi là cô đến ngay...

Ôn Ngôn, cô có thể đừng như thế được không?"

Mắt cô đỏ hoe, Ôn Ngôn nhìn mà ngẩn người, cô không hiểu vì sao Thương Từ lại nói như vậy.Cô ngồi xuống, hít sâu một hơi:"Tôi vốn dĩ... thích Thì Mộc."

"Tôi biết.

Nhưng Thì Mộc thích Cố Dư mà, Sao cô cứ muốn chia rẽ họ?"

Thương Từ ôm chặt lấy cô:"Cô rõ ràng có thể là nữ chính của riêng mình, Tại sao lại cam tâm làm vai phụ cho người khác?"

Ôn Ngôn không biết phải trả lời thế nào.Cô cũng không muốn như vậy,Nhưng cô không kiểm soát nổi chính mình."

Thương Từ, cô say rồi."

Ôn Ngôn nhíu mày, đẩy cô ra.Nhưng Thương Từ khẽ cười, môi khẽ nhếch lên..."

Tôi không say."

Cô nâng tay, ôm lấy khuôn mặt của Ôn Ngôn, đôi mắt của người này thật sự rất dễ khiến người ta say lòng.Ánh mắt của Thương Từ dừng lại trên đôi môi của Ôn Ngôn, cô nghiêng người lại gần:"Mắt của cô thật sự rất đẹp."

Nói xong, Thương Từ hôn lên môi cô.Đồng tử của Ôn Ngôn co rút.Nụ hôn đó vừa nồng cháy lại vừa dịu dàng.Đầu óc Ôn Ngôn như trống rỗng, tim đập loạn nhịp, giây phút ấy cô cảm giác mọi xiềng xích trong cơ thể đều bị chặt đứt.Thương Từ nhắm mắt lại, căn phòng yên tĩnh đến mức Ôn Ngôn có thể nghe rõ âm thanh từ nụ hôn sâu ấy.Hai người hôn đến mức nghẹt thở, Thương Từ gối đầu vào hõm cổ Ôn Ngôn rồi thiếp đi, còn Ôn Ngôn thì gần như không thở nổi.Cô khẽ nuốt nước bọt, hít sâu một hơi.Ôn Ngôn bước đến bên cửa sổ, tim vẫn đập thình thịch, nhưng trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy mình thực sự là chính mình.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 25: Cảnh Báo


Tiếng mưa rơi lộp độp, Thương Từ mở mắt, cô ngồi dậy dụi mắt, nhìn quanh căn phòng.Đau đầu ập tới, cô ôm lấy trán:"Dạo này sao dễ say thế không biết..."

Ôn Ngôn cũng mở mắt, ngồi dậy bên cạnh cô.

Hai người nhìn nhau.Một giây.Hai giây.Ba giây.Thương Từ lập tức nhảy xuống giường, ôm lấy ngực:"Cô cô cô cô..."

Ôn Ngôn bước xuống giường, từng bước từng bước tiến đến gần:"Nói lắp rồi à?"

Thương Từ đối mặt với đôi mắt xám tro của cô, không dám lên tiếng.

Ôn Ngôn lại tiến gần thêm chút nữa:"Tối qua..."

"Cô đã làm gì tôi rồi?!"

Thương Từ đẩy cô ra, vội cúi đầu kiểm tra quần áo xem còn nguyên vẹn không.Ôn Ngôn khẽ cười khinh miệt:"Tôi làm gì cô á?"

Thấy quần áo vẫn còn nguyên, Thương Từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ngờ vực:"Sao cô lại ngủ bên cạnh tôi?"

"Tối qua chẳng phải chính cô kéo tôi ở lại ngủ cùng sao?"

"Không thể nào!

Hoàn toàn không thể!"

Thương Từ lập tức phản bác, Ôn Ngôn đánh giá cô từ trên xuống dưới.Cô ta thật sự không nhớ chuyện tối qua sao?Thương Từ lùi lại vài bước, trong đầu trống rỗng.

Cô nhớ mang máng là hình như mình đã nằm mơ... mơ thấy mình hôn Ôn Ngôn, mà cái cảm giác ấy... quá thật.Ôn Ngôn thấy cô ngẩn người thì không nói thêm gì, rời khỏi phòng đến phòng thay đồ, lấy một bộ đồ sạch.Cô quay lại, ném quần áo cho Thương Từ:"Phòng tắm có sẵn đồ dùng mới."

Nói xong cô đi vào rửa mặt, Thương Từ đứng ngẩn người tại chỗ.Ôn Ngôn rửa mặt xong, vào bếp chuẩn bị.

Thương Từ cũng đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong bước ra.Hôm nay không có cảnh quay, nhưng buổi tối thì có một buổi livestream.Cô đang xem điện thoại thì Ôn Ngôn đặt bữa sáng lên bàn:"Ăn sáng đi."

Thương Từ gập điện thoại lại, liếc nhìn bàn ăn:Cháo kê bí đỏ, sủi cảo, trứng, cùng một loạt đồ ăn kèm.Cô ngạc nhiên nhìn bữa sáng thịnh soạn:"Cô gọi đồ ăn ngoài à?"

"Không, tôi tự làm."

Thương Từ sững người.Cô ấy biết nấu ăn?Lần đầu tiên cô biết điều đó.Thương Từ nhìn chén cháo trước mặt với vẻ nghi ngờ:"Cô không bỏ thuốc đấy chứ?"

"Ăn hay không tùy cô."

Ôn Ngôn vừa ăn vừa nhìn điện thoại.Hôm nay cô mặc áo đen đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng, trông rất sắc sảo.Thương Từ thầm nghĩ:Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp.Ôn Ngôn liếc thấy cô nhìn mình chằm chằm:"Tôi không bỏ thuốc."

Thương Từ hoàn hồn, cầm lấy thìa bắt đầu ăn.Cô nghĩ món ăn của Ôn Ngôn chắc sẽ dở, ai ngờ... ngon một cách bất ngờ."

Không ngờ cô thật sự biết nấu ăn."

"Ừ."

Ôn Ngôn vẫn chăm chú vào điện thoại.

Thương Từ nói tiếp:"Dù sao cũng cảm ơn tối qua đã chăm sóc tôi, may mà cô không để tôi say xỉn về nhà."

Ôn Ngôn không đáp, Thương Từ thấy cô im lặng thì hỏi:"Cô câm rồi à?"

Ôn Ngôn vẫn không trả lời.Thương Từ cúi đầu ăn tiếp, không hiểu sao lại chọc phải Ôn Ngôn nữa.Thực ra Ôn Ngôn đang rất tức.Cô không ngờ Thương Từ lại vô trách nhiệm đến thế, tối qua rõ ràng là như thế, mà giờ lại không nhớ gì.Thương Từ thấy cô vẫn không nói gì, đang định lên tiếng thì điện thoại reo.Cô nghe máy, đầu dây bên kia là quản lý Hạ Tâm:"Thương Từ, tối nay em livestream cùng Jasmine, giờ chị cũng đang quản luôn cô ấy."

"Vâng."

Cúp máy xong, Ôn Ngôn lạnh giọng:"Ai vậy?"

"Chị Hà Tâm, nói là tối livestream với Jasmine."

Thương Từ trả lời rồi tiếp tục uống cháo.Cháo nóng làm dạ dày dễ chịu hơn nhiều.Nghe đến tên Ôn Vân Hy, Ôn Ngôn siết chặt điện thoại.Ánh mắt cô lúc này...

đầy băng giá."

Thương Từ, cô tránh xa Ôn Vân Hy ra một chút."

Nói xong cô đứng dậy, bước vào phòng ngủ.Thương Từ ngồi nguyên chỗ cũ, ngơ ngác.Gì vậy?Cô vừa mới thấy trong ánh mắt Ôn Ngôn...là cảnh cáo.

Là sự dữ dằn.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 26: Chỉ có hai người


Sau khi ăn xong, Thương Từ dọn dẹp bát đũa và rửa sạch, rồi đến trước cửa phòng ngủ của Ôn Ngôn, gõ nhẹ:"Tôi về nhà đây."

Vừa quay người định đi thì Ôn Ngôn mở cửa bước ra, ngồi xuống ghế sofa:"Dù gì chiều cô cũng phải vào công ty, hay ở lại đây đến tối rồi hãy về."

"Ý cô là muốn tôi ở lại cả ngày?"

Thương Từ hỏi lại.

Ôn Ngôn không trả lời, chỉ lười biếng tựa người vào ghế, ngón tay dài gõ lạch cạch trên máy tính bảng.Thương Từ ngồi xuống cạnh cô:"Được rồi, thấy cô cô đơn một mình, tôi ở lại bầu bạn."

Ôn Ngôn dừng tay, gập máy lại, ánh mắt sắc bén:"Cô bầu bạn với tôi?"

"Ừ thì."

Thương Từ tựa vào sofa, vắt chân lên gối, dáng vẻ tùy ý.Ôn Ngôn nhìn cô mà... chẳng còn gì để nói.Ngoài trời mưa rơi lất phất, Thương Từ nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua, liền đứng dậy bước đến bên cửa sổ.Chiếc xe tải, chậu hoa, đèn chùm không có cái nào là ngẫu nhiên.Thương Từ thầm nghĩ:Tất cả đều là có người nhắm vào cô.Những giọt mưa rơi tí tách lên kính cửa sổ, tụ lại thành từng giọt lớn rồi trượt xuống.Ôn Ngôn thấy Thương Từ đang thất thần, liền đứng dậy bước tới.Cô nhìn nghiêng khuôn mặt nghiêm túc của Thương Từ:"Cô sao thế?"

Thương Từ lấy lại tinh thần, nhún vai:"Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ... nếu một ngày tôi biến mất, cô sẽ thế nào?"

Nghe vậy, khóe môi Ôn Ngôn cong lên:"Tôi sẽ đốt pháo ăn mừng."

Thương Từ nghiến chặt răng, Ôn Ngôn thấy thế lại cười càng ranh mãnh:"Sao thế?"

"Tốt thôi."

Thương Từ quay về ghế sofa ngồi, rút điện thoại ra chơi game.Ôn Ngôn đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn cô.Nếu Thương Từ biến mất... chắc cô sẽ đi tìm.Dù sao, cô ấy không còn, cũng chẳng còn ai cãi nhau với mình nữa.Ôn Ngôn khẽ thở dài rồi quay người vào thư phòng.Hôm nay là ngày nghỉ, mà mỗi lần nghỉ, Ôn Ngôn đều dành cả ngày đọc sách trong thư phòng.Ở phòng khách, Thương Từ yên tĩnh chơi game, Ôn Ngôn thì đọc sách.Cô đọc, nhưng trong đầu toàn hiện ra khuôn mặt Thương Từ.Ôn Ngôn nghĩ, cảnh tượng này thật giống hai người yêu nhau.Cô cảm thấy mình với Thương Từ...

đúng là có gì đó khác rồi.Giữa trưa, Thương Từ gõ cửa phòng:"Vào đi."

Thương Từ mở cửa:"Tôi đói rồi, định gọi đồ ăn ngoài, cô muốn ăn gì không để tôi gọi luôn?"

"Đồ ngoài dầu mỡ quá.

Để tôi nấu."

Ôn Ngôn đặt sách xuống, bước ra khỏi thư phòng.

Thương Từ cũng đi theo:"Tôi phụ cô."

Ôn Ngôn không từ chối.Hai người cùng vào bếp nấu ăn.Thương Từ nhìn Ôn Ngôn đang chăm chú thái rau, bỗng thấy lòng xao động.Nếu sau này Ôn Ngôn có bạn gái, chắc cũng sẽ nghiêm túc nấu ăn cho người ta như vậy nhỉ...Nghĩ đến đó, Thương Từ cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu.Sau khi ăn xong, Thương Từ nằm trên ghế sofa xem điện thoại, còn Ôn Ngôn thì quay lại thư phòng đọc tiếp.Đến chiều, thấy phòng khách yên ắng quá, Ôn Ngôn đứng dậy đi ra xem.Thương Từ ngủ thiếp đi trên ghế, dáng vẻ rất yên bình.Ôn Ngôn cúi xuống bên cạnh cô, thấy hơi thở đều đặn, gương mặt thanh thản.Ánh mắt cô dừng lại ở nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi của Thương Từ, cô đưa tay chạm nhẹ vào đó.Nốt ruồi nhỏ xíu, nằm ngay trên chóp mũi, rất đặc biệt.Mỗi lần nhìn thấy, Ôn Ngôn đều muốn chạm vào một cái.Thương Từ cảm thấy mặt hơi tê tê, hé mắt ra nhìn:"Gì thế?"

Giọng cô khàn khàn, nghe quyến rũ lạ kỳ.Ôn Ngôn nuốt khan một cái, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hồng nhạt của cô.Ký ức về đêm qua lại ùa về, Thương Từ thấy Ôn Ngôn ngẩn người thì ngồi dậy, hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở.Ôn Ngôn định nói gì đó thì Thương Từ nghiêng đầu sát vào, chóp mũi chạm nhau:"Cô định giở trò đồi bại với tôi đấy à?"

Ôn Ngôn hoàn hồn lại, ánh mắt lạnh lùng:"Đồi bại gì?

Mau đứng dậy đi làm, kiếm tiền cho tôi!"

Thương Từ biết cái miệng của Ôn Ngôn chưa từng nói được lời dễ nghe, cô đứng dậy cười giả lả:"Dạ vâng, sếp.

Tôi đi kiếm tiền cho cô ngay đây."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 27: Sóng gió Livestream


Thương Từ đến công ty, vừa vào đã gặp Hà Tâm.Cô đưa Thương Từ đến phòng thay đồ.Vừa vào, Thương Từ thấy trên sofa có một người phụ nữ đang ngồi, chính là Ôn Vân Hy.Thương Từ gật đầu nhẹ thay lời chào.Lúc đó, chuyên viên đang trang điểm cho Ôn Vân Hy.Hà Tâm sắp xếp buổi livestream này vì lý do rất đơn giản:- Thương Từ gần đây được chú ý trở lại, cần củng cố hình tượng.- Còn Ôn Vân Hy thì muốn tăng độ nhận diện tại thị trường nội địa.Hà Tâm vỗ vai Ôn Vân Hy:"Jasmine, còn nhớ những gì chúng ta đã bàn không?"

Ôn Vân Hy cười ngọt ngào, Hà Tâm hài lòng gật đầu.Cô lại quay sang nói với Thương Từ:"Chút nữa chăm sóc Jasmine một chút nhé."

"Vâng."

Thương Từ trang điểm xong, vào phòng thay đồ thay trang phục.Cô mặc xong bước ra, Ôn Vân Hy đi tới:"Cậu thế này trông thật đẹp."

Thương Từ búi nửa tóc xám, mặc áo sơ mi xanh nhạt phối với blazer trắng, đeo kính gọng mảnh, phong thái rất "cool".Ôn Vân Hy thật lòng khen ngợi, Thương Từ khẽ gật đầu:"Cảm ơn."

"Tớ đi thay đồ đây."

Thương Từ lấy điện thoại định selfie đăng lên Weibo, dạo này fan tăng rồi, phải "duy trì nhiệt".Cô chụp xong thì Ôn Vân Hy cũng bước ra, mặc váy ngắn xanh nhạt, tóc nâu xoăn buông xuống ngực.Thương Từ liếc nhìn, thấy váy hơi ngắn, định lên tiếng thì Hà Tâm thúc giục:"Đi thôi."

Hai người đến trường quay livestream, MC đang kiểm tra máy móc.3...

2...

1...

Bắt đầu.MC đứng trên sân khấu:"Xin chào mọi người, chào mừng đến với phòng livestream của W.S Entertainment.

Hôm nay, chúng tôi có hai nghệ sĩ rất hot gần đây!"

Bình luận bắt đầu rôm rả:【Là Thì Mộ và Cố Dư sao?】【Hay là Thương Từ nhỉ?】【Thương Từ chắc luôn, gần đây nhiều tin lắm.】【Tôi là fan CP Từ-Mộ, mong là họ!】W.S tổ chức livestream mỗi tháng, mời nghệ sĩ giao lưu với fan.MC cười:"Không úp mở nữa, chào đón Ôn Vân Hy và Thương Từ!"【Thật là Thương Từ, không xem nữa, bye.】【Ôn Vân Hy còn ổn, Thương Từ thì thôi đi, cô ta bám mãi thế?】【Mà công nhận... gần đây Thương Từ đẹp trai quá trời.】【Chị ấy giết tôi mất!】【Thấy Thương Từ là tôi lại bật "gaydar".】【Hai người mặc đồ cùng tone nữa chứ, tôi thấy có gì đó nha.】【Trả lại hoa nhài nhà tôi, Thương Từ biến xa ra!】Thương Từ và Ôn Vân Hy bước lên sân khấu, bắt đầu tự giới thiệu:"Chào mọi người, mình là Ôn Vân Hy.

Rất vui được gặp mọi người hôm nay."

Ôn Vân Hy nở nụ cười ngọt ngào, toàn thân toát lên vẻ tự tin và rạng rỡ, bình luận trực tiếp cũng toàn lời khen dành cho cô.Thương Từ cầm micro lên:"Chào mọi người, tôi là Thương Từ.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi buổi livestream hôm nay."【Giọng của Thương Từ hay quá, chị gái lạnh lùng này tôi yêu mất rồi】【Tôi thấy Thương Từ dạo này đẹp lên hẳn, cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ à?】【Mấy người này lạ thật, hễ có người đẹp lên là lại nghi người ta dao kéo, đúng là không chịu được ai tốt hơn mình】【Đồng tình với bình luận trên】【Sao không phải cùng livestream với Thời Mộ vậy, hu hu hu】MC mời hai người ngồi xuống.

Thương Từ mặc quần nên ngồi xuống rất thoải mái.Trong khi đó, Ôn Vân Hy có chút lúng túng, vì váy của cô quá ngắn, ngồi xuống sẽ dễ bị lộ.MC ra hiệu cho nhân viên dưới sân khấu mang chăn lên, nhưng bọn họ vờ như không thấy.Thương Từ nhìn ra tình huống khó xử, liền đứng dậy cởi áo khoác đưa cho Ôn Vân Hy.Ôn Vân Hy hơi sững lại, rồi nhận lấy.

Bình luận lập tức bùng nổ:【Hành động này ngầu quá!】【Từ anti chuyển sang trung lập rồi đấy】【Thôi được, cho vợ tôi áo khoác thì tôi không ghét cô nữa】【Ờm...

đột nhiên không biết nói gì luôn】【Bạn gái lực max luôn】Hai người cùng ngồi xuống.

MC mỉm cười:"Hôm nay hai người mặc đồ phối hợp thế này là có bàn trước không?"

Cả hai nhìn nhau, cùng lắc đầu.MC nhìn điện thoại:"Có một câu hỏi từ fan: Ấn tượng đầu tiên của hai người về nhau là gì?"

Thương Từ thoáng chút ngạc nhiên.

Cô với Ôn Vân Hy gần như không có quan hệ gì, sao lại có fan hỏi như vậy?Ôn Vân Hy nghiêng người lại gần Thương Từ:"Tôi nói được không?"

Thương Từ gật đầu, không đáp.Ôn Vân Hy mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"Lần đầu tôi gặp cô ấy, cô ấy đưa khăn giấy cho tôi.

Lúc đó cô ấy mặc áo sơ mi trắng.

Tôi đã nghĩ sao lại có cô gái vừa đẹp vừa ngầu như vậy chứ."

Ôn Vân Hy nói rất nghiêm túc, MC nhìn cô với ánh mắt như đang hóng chuyện:"Lúc đó là ở phim trường à?"

"Không phải."【Họ quen nhau từ trước?】【Tôi thấy ánh mắt của Ôn Vân Hy nhìn Thương Từ có gì đó khác lạ?】【Tôi thấy được ánh nhìn chưa từng thấy trên mặt Ôn Vân Hy luôn đó】MC quay sang Thương Từ:"Còn cô thì sao?

Ấn tượng đầu tiên về Vân Hy?"

Thương Từ mặt không cảm xúc, bình thản nói:"Cũng tốt thôi."

Năm chữ đơn giản khiến MC khựng lại không biết tiếp chuyện sao.Ôn Vân Hy chỉ cười gượng:"Tính cô ấy vậy đó, mọi người đừng để ý."

Không nói còn đỡ, nói xong càng khiến người ta nghĩ hai người rất thân thiết.Thương Từ trong lòng cảm thấy kỳ lạ.Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải Hà Tâm đang cố ý sắp xếp để mình và Ôn Vân Hy "couple" nhằm câu fan?Hơn nữa, nhìn biểu hiện của Ôn Vân Hy... hình như đã biết trước việc này từ lâu.Thương Từ không thích như vậy.Cô muốn chuyên tâm làm diễn viên, không muốn giả bộ thân thiết với người mình không quen chỉ để kiếm độ hot.Trong khi đó, Ôn Ngôn nhìn vào màn hình livestream, chân mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh băng đầy khó chịu.MC tiếp tục hỏi:"Fan muốn biết hình mẫu bạn trai lý tưởng của Jasmine là gì?"

Ôn Vân Hy hơi ngượng ngùng, cầm micro lên:"Hình mẫu lý tưởng cũng không nhất thiết phải là con trai."【Woa!

Woa!

Ôn Vân Hy là bách à?】【Tin sốc nhất hôm nay là do chính cô ấy tiết lộ】【Sốc thật, nhìn cô ấy thẳng lắm mà.

Trước còn có bạn trai mà?】【Sao lại bị chửi vậy?】【Vì ở Hàn Quốc idol không được yêu đương, quy định là thế mà】【May mắn thật, chuyện này có thật không vậy?】MC cười hỏi tiếp:"Vậy mẫu người lý tưởng của cô là kiểu gì?"

"Tôi xem cảm giác là chính.

Thích kiểu lạnh lùng."

Nói xong, cô quay sang nhìn Thương Từ cười nhẹ:"Còn Thương Từ, mẫu người lý tưởng của cô là?"【Cô ấy đang thử dò ý đấy à?】【Kiểu lạnh lùng... chẳng phải đang nói Thương Từ sao?】Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình, tay siết chặt lại thành nắm đấm.Cô chưa bao giờ biết em gái mình lại thích con gái.Thương Từ do dự một chút.Trước kia, cô thích kiểu ngọt ngào dễ thương, nhưng giờ trong đầu lại hiện lên hình ảnh một người khác...Cô nâng micro, trả lời:"Miệng độc, lạnh lùng... giống hồ ly tinh ấy."

Một câu đơn giản, nhưng nụ cười trên mặt Ôn Vân Hy lập tức cứng lại, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc.MC nghe vậy, liền thử thăm dò:"Nghe như là...

Thương Từ đã có người trong lòng rồi?"

Thương Từ lấy lại thần trí, mỉm cười:"Cô đoán xem?"【Vẻ mặt vừa rồi của Thương Từ đúng kiểu đang yêu ai đó thật ấy】【Trước đây không phải Thương Từ mê mẩn Cố Dư sao?】【Không giống Ôn Vân Hy chút nào, chắc họ chỉ là bạn thôi】【Không sao, chỉ cần có "hint" là tôi vẫn còn "ship" được】Ôn Ngôn nghe câu trả lời của Thương Từ, buông lỏng tay, lông mày giãn ra."

Miệng độc?

Lạnh lùng?"

Khóe môi cô khẽ nhếch lên.Thư ký ngồi ghế phụ mỉm cười nói:"Tôi nghĩ Thương Từ đang nói về cô đấy, Tổng Giám."

Ôn Ngôn ngẩng đầu:"Tôi miệng độc lắm à?"

Thư ký không dám nói tiếp.Livestream gần kết thúc.Thương Từ và Ôn Vân Hy đứng dậy, MC hỏi thêm vài câu rồi chốt chương trình.Lúc Ôn Vân Hy chuẩn bị rời sân khấu, chân trượt một bước suýt ngã, Thương Từ nhanh tay đỡ lấy cô.Máy quay vẫn chưa tắt, cảnh này được phát trực tiếp, bình luận bùng nổ:【Tôi thấy CP này lại có "hint" rồi】【Đỡ đẹp thật đó, cứu tôi ra khỏi cái hố này đi】Ôn Vân Hy đứng vững lại:"Cảm ơn cô."

"Không có gì."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 28: Bạn gái


Thương Từ kết thúc buổi livestream, cô bước vào phòng thay đồ.

Hà Tâm cười đến mức không khép miệng nổi:"Tốt quá rồi!

Hai em vậy mà đã có siêu thoại couple rồi!

Với đà này, chắc chắn couple của hai em sẽ vượt qua cả Cố Dư và Thì Mộ cho xem!"

Ôn Vân Hy mỉm cười gật đầu.

Thương Từ lại cau mày:"Chị Hà Tâm, chị hình như chưa từng nói với em chuyện này."

Hà Tâm cất điện thoại, đóng cửa phòng thay đồ lại, ngồi phịch xuống ghế sofa với dáng vẻ lười biếng:"Giờ biết cũng chưa muộn mà.

Chị thấy hai đứa rất hợp."

Ánh mắt Thương Từ lạnh nhạt, cô tháo kính trên mặt xuống:"Em chỉ muốn nghiêm túc đóng phim, không phải đi tạo couple."

"Chị biết chứ, có ai cấm em đóng phim đâu?"

Hà Tâm đứng dậy, giọng bắt đầu sắc hơn:"Thương Từ, em không biết tình hình dư luận trước kia của em à?

Cả mạng xã hội bôi đen em, giờ thì khác rồi.

Em phải nghĩ cho công ty nữa, hiểu không?"

Ôn Vân Hy vẫn ngồi uống nước, không lên tiếng.

Hà Tâm nói tiếp:"Công ty không nuôi người vô dụng."

"Ai nói vậy?"

Mọi người quay lại nhìn, Ôn Ngôn mở cửa bước vào phòng thay đồ, cả người tỏa ra khí thế cấm người lại gần.Cô đi thẳng đến bên cạnh Thương Từ, ánh mắt lạnh lùng quét qua Ôn Vân Hy và Hà Tâm, khiến cả hai rùng mình."

Hà Tâm, chuyện livestream hôm nay, tôi cần chị cho tôi một lời giải thích."

Hà Tâm cẩn trọng mở miệng:"Tổng Giám, tôi thấy Thương Từ và Ôn Vân Hy có thể đi theo tuyến couple giống Thì Mộ và Cố Dư..."

Ôn Ngôn ánh mắt băng giá, khẽ cười lạnh:"Chị muốn bạn gái của tôi đi tạo couple với người khác à?"

Câu này khiến Thương Từ chết lặng, Ôn Vân Hy mặt đầy khinh thường, còn Hà Tâm thì trợn tròn mắt.Thương Từ và Tổng Giám... là một cặp?Ôn Ngôn một tay đút túi quần:"Thương Từ chỉ cần lo nghiêm túc diễn là đủ.

Từ giờ trở đi, chị chỉ cần phụ trách Ôn Vân Hy, không cần quản cô ấy nữa."

"Tôi hiểu rồi, Tổng Giám."

Ôn Ngôn nắm lấy tay Thương Từ, kéo cô ra khỏi phòng, cả hai đi thẳng xuống tầng dưới, lên xe rời công ty.Trên xe, sắc mặt Ôn Ngôn vô cùng khó coi.

Còn Thương Từ thì mơ hồ, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không hiểu gì cả."

Ôn Ngôn, vừa nãy chị nói... em là bạn gái chị?"

"Đúng vậy, chẳng phải chúng ta đang giả làm người yêu sao?"

Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt xám không có chút dao động.

Lúc này Thương Từ mới nhớ ra chuyện "giả làm người yêu".Cô dựa lưng vào ghế:"À đúng rồi, em quên mất."

Ôn Ngôn nghiêng người sát lại gần cô:"Sao?

Em thật sự muốn đi tạo couple với Ôn Vân Hy à?"

Thương Từ lập tức xua tay:"Em không muốn đâu!

Em chỉ muốn nghiêm túc đóng phim, rồi ghép đôi cho..."

Nói đến đây, ánh mắt Ôn Ngôn hơi híp lại, Thương Từ vốn định nói "ghép đôi cho Thì Mộ và Cố Dư", nhưng nếu nói thật ra chắc cô bị giết mất.Cô cười gượng:"Ghép đôi cho chị và Thì Mộ."

Nghe vậy, Ôn Ngôn chẳng hề vui, ngược lại trong lòng càng thêm bực bội.Cô lại tiến sát thêm một chút:"Ồ?"

"Đúng mà, không phải chị bảo em mai mối giúp chị sao..."

Phần sau Thương Từ không nói nổi nữa.

Hương hoa dành dành thoang thoảng nơi đầu mũi khiến cô thấy ngột ngạt.Cô đẩy nhẹ Ôn Ngôn ra:"Chị đừng nói chuyện sát như vậy chứ."

Ôn Ngôn không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng.

Thương Từ thấy cô không nói gì, cũng hơi lo lắng:"Dạo này chị thật sự rất kỳ lạ...

Có chuyện gì vậy?"

Ôn Ngôn cũng không rõ rốt cuộc mình bị làm sao.

Cô dứt khoát không trả lời.Thương Từ lắc đầu:"Thôi được rồi, em về đây.

Mai còn phải quay phim."

Cô vừa mở cửa định xuống xe, thì Ôn Ngôn nắm lấy cổ tay cô."

Tôi sắp đi công tác."

Ánh mắt Thương Từ lóe lên:"Chị đi công tác thì đi, nói với em làm gì?"

Ôn Ngôn nhìn xuống:"Có thể sẽ đi một tháng."

Nghe vậy, Thương Từ không hiểu sao lại cảm thấy vui.

Một tháng Ôn Ngôn không có mặt, cô sẽ dễ dàng mai mối cho Cố Dư và Thì Mộ, tiện biết bao.Cô quay sang nói:"Vậy chị nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nha."

Ôn Ngôn nhìn thấy niềm vui trên mặt cô:"Tôi đi mà em lại vui vậy sao?"

Thương Từ cầm tay cô, hơi lạnh:"Sao lại vui được, yên tâm đi, dù là người yêu giả, em cũng sẽ nhớ chị mà."

Nói xong cô xuống xe, đeo khẩu trang rồi rời đi.Ôn Ngôn nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.Thương Từ đi một đoạn thì dừng bước.Lúc nghe nói Ôn Ngôn đi một tháng, cô đã thấy nhẹ nhõm.

Nhưng không hiểu sao, giờ đây... lại thấy có chút không nỡ.Ôn Ngôn tiếp tục nói:"Tốt nhất là em nên để mắt tới Thì Mộ và Cố Dư, tôi không có ở đây, đừng để xảy ra mấy trò lố bịch gì."

Nói xong, cô sải bước rời đi.

Thương Từ đứng yên tại chỗ, một luồng khí tức nghẹn ứ trong ngực.Cô cảm thấy bản thân mình đúng là có bệnh thật rồi.

Cô thức cả đêm không ngủ, sáng sớm dậy sớm đến sân bay tiễn Ôn Ngôn...Vậy mà câu đầu tiên Ôn Ngôn nói ra lại là: Thì Mộ.Thương Từ cười lạnh.

Cô đúng là ngu ngốc, còn tưởng tối qua Ôn Ngôn đã đổi tính.Quả nhiên, đáng thương cho vai phản diện thì chỉ rước họa vào thân.

Thương Từ siết chặt nắm tay.

Ôn Ngôn đi vắng cũng tốt.

Cô phải tranh thủ một tháng này để ghép đôi Cố Dư và Thì Mộ thành công!
 
Back
Top Bottom