Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 77: Lễ Trao Giải


Lễ trao giải Thiên Ý được tổ chức long trọng vào dịp đầu năm mới.

Lễ trao giải Thiên Ý sẽ điểm danh những minh tinh hoạt động tích cực trong năm và trao giải cho người có sức ảnh hưởng.

Tưởng Thiên đã sớm biết tin, lần này nàng nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất nhờ phim Thân Mật Của Em.Hôm nay nàng và Thẩm Tích Nhược cùng đi thảm đỏ."

Vốn dĩ ban tổ chức không phải xếp như vậy.

Chị đi chung với em thì nam chính của phim phải làm sao đây?"

Tưởng Thiên hỏi."

Cậu ta sẽ đi cùng đạo diễn, hai người đàn ông đi chung sẽ thoải mái hơn."

Thẩm Tích Nhược bình tĩnh đáp.Hai người thay trang phục, khi lên xe, Tưởng Thiên vẫn thấy khó tin.

Có lẽ đây là sức mạnh của đồng tiền?

Thứ tự đã sắp trước cũng có thể bị Thẩm Tích Nhược đổi, quả nhiên thế giới trong truyện......Nàng cảm thấy, phát triển hiện tại của mỗi người, nam chính Thẩm Tích Chu không ai bì nổi đã hoàn toàn tiêu đời mà cô chị Thẩm Tích Nhược ít được nhắc đến thì lại nhận nhiều cơ hội.Chẳng qua, Thẩm Tích Nhược có phá sản hay không?

Nếu sắp phá sản mà còn chi tiền cho việc này thì thật quá lãng phí.Tưởng Thiên thẫn thờ, nàng không nhịn được đau lòng nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược thấy nàng nhìn mình, cười hỏi: "Em đang nghĩ gì đó, có phải lại nghĩ lung tung rồi không?"

Tưởng Thiên lúng túng nhưng không muốn nói rõ vì nàng biết Thẩm Tích Nhược là người có lòng tự trọng cao.Vì thế đành khéo léo hỏi: "Tích Nhược, bộ trang phục hôm nay của chị...... có đắt không?"

Thẩm Tích Nhược cúi đầu nhìn trang phục của mình.Nàng và Tưởng Thiên mặc đồ cặp.

Tưởng Thiên mặc váy màu xanh biển nhạt, cô mặc váy màu xanh biển đậm.Thẩm Tích Nhược nói: "Không đắt lắm, hôm trước chị vừa nên tối nay lấy ra mặc, váy này rất hợp với bộ váy của em."

Tưởng Thiên hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Thẩm Tích Nhược: "Khoảng hơn một triệu."

Tưởng Thiên: ".............."

Quá đắt.Tưởng Thiên bỗng thấy câm lặng, một lúc lâu mới chỉ vào cổ mình: "Còn cái nào bao tiền?"

Vòng cổ, khuyên tai của nàng đang mang là hồi chiều Thẩm Tích Nhược vừa đem đến.

Đá quý xanh phối với vòng cổ màu đen mang cảm giác độc đáo, cuốn hút tựa như ngôi sao sáng giữa màn đêm.Thẩm Tích Nhược nhìn nàng một lúc, cười hỏi: "Sao tự nhiên em lại quan tâm đến chuyện này?

Mấy món trang sức em mang đẹp là được rồi, không phí tiền."

Tưởng Thiên xoa ngọc bích, cảm thấy mình hỏi tiếp sẽ như chướng mắt trang sức Thẩm Tích Nhược mua nên không tiếp tục.Thẩm Tích Nhược chạm vào tay Tưởng Thiên: "Có phải dạo này.... em đang lo tình trạng tài chính của chị không?"

Tưởng Thiên dịu dàng nhìn Thẩm Tích Nhược, khẽ nói: "Em..... chỉ quan tâm chị."

Thẩm Tích Nhược: "Em nghe thấy chị có vấn đề tài chính ở đâu?"

Tưởng Thiên không dám nói mình nghe lén, vội hỏi: "Vậy cuối cùng chị có gặp vấn đề không?"

Thẩm Tích Nhược nhìn vào mắt Tưởng Thiên, kéo tay nàng đặt vào tay mình.

Cô vừa xoa vừa khảy bàn tay nàng như bàn chải chạm lên tay làm Tưởng Thiên vừa ngứa vừa tê, ngón tay bất giác cử động."

Nếu em lo....

đợi mình về nhà, chị đưa sổ tiết kiệm cho em xem."

Tưởng Thiên ngạc nhiên: "Em không có ý đó!

Tiền tiết kiệm của chị là của chị, em không có ý hỏi chị......."

Thẩm Tích Nhược nhéo tay nàng: "Chúng ta yêu nhau, sống chung với nhau, đương nhiên cũng phải chia sẻ chuyện tiền nông."

Lòng bàn tay Tưởng Thiên có phần thịt, cảm giác mềm mại làm cô không nhịn được nhéo nó.Tưởng Thiên nghe thấy "sống chung với nhau" đỏ mặt, nàng cúi đầu, lúc lâu sau mới gật đầu: "Vậy em cũng cho chị xem tiền tiết kiệm của em."

Thẩm Tích Nhược lại bảo: "Em thì không cần, đó là tiền riêng của em, em cứ giữ mà dùng."

Tưởng Thiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Như vậy sao được?"

Thẩm Tích Nhược: "Tiền chị là tiền em, tiền em vẫn là tiền em.

Nghe lời chị, em cứ giữ tiền mình, có gì cần vẫn có tiền để dùng hoặc sau này có thể đầu tư.

Con gái không thể không có tiền riêng, có biết không?"

Trong nháy mắt, Tưởng Thiên cảm thấy lời Thẩm Tích Nhược nói rất giống lời mẹ dạy!Tuy nàng không có mẹ nhưng nàng vẫn nghiêm túc gật đầu.Thẩm Tích Nhược còn đang xoa bàn tay Tưởng Thiên một lúc mới hôn tay nàng.Thời gian chờ đợi luôn rất dài.Xe từ từ đến sự kiện, Tưởng Thiên từ xa đã nghe thấy tiếng hô của các fans, rất nhiều fans đang gọi tên idol mình, nàng còn nghe thấy tiếng gọi "Tưởng Thiên Tưởng Thiên"."

Còn có người gọi tên em?"

Tưởng Thiên kinh ngạc, nhìn ngoài cửa sổ."

Em đã sớm nổi tiếng."

Thẩm Tích Nhược vừa nói vừa nhìn sườn mặt duyên dáng của Tưởng Thiên.Thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp này sẽ không biết mình nổi tiếng thế nào nhưng nàng không biết mình được bao nhiêu người yêu thích.Trong lòng Thẩm Tích Nhược đều là hình bóng của nàng như khi nhìn Tưởng Thiên, cô cảm thấy tình yêu từ trong đáy lòng dâng lên muốn lan tỏa khắp người mình.Đó là vì đợi chờ hai kiếp cũng gặp được linh hồn khiến cô thật lòng vui vẻ."

Năm nay, có một bộ phim xuất hiện rất nhiều trên các trang mạng xã hội, mang đến cho chúng ta cảm giác ngọt ngào khi xem.

Đó là phim thần tượng Thân Mật Của Em!

Bây giờ, chào mừng nữ chính của Thân Mật Của Em, Tưởng Thiên và bạn thân của cô ấy Thẩm Tích Nhược!"

Xe dừng trước thảm đỏ, sau khi MC nhiệt tình giới thiệu, hiện trường lập tức hoan hô.Lúc nãy, minh tinh nổi tiếng vượt bậc năm nay bước vào cũng không được hoan hô nhiều như vậy.Thẩm Tích Nhược ở trong xe lại thoáng nhíu mày.Ban tổ chức vì để tránh phiền phức mà nói mình là bạn thân.

Thẩm Tích Nhược rất không thích điều này.Tưởng Thiên bước ra khỏi xe, fans lập tức hét lên:"Aaaa!

Tưởng Thiên đẹp quá aaaaa!"

"Thiên Thiên nhìn bên này này!

Em thích chị hai năm rồi, chị có thể ký tên cho em không!"

"Hôm nay Thiên Thiên đẹp lắm!

Váy đẹp, vòng cổ cũng đẹp nốt!"

Tưởng Thiên vui vẻ, cười vẫy tay với fans, sau đó nàng quay đầu nhìn Thẩm Tích Nhược bước xuống xe.Thẩm Tích Nhược mặc váy quần màu xanh biển cùng chiếc sơmi lụa trắng vừa ngầu lại không mất đi sự nữ tính.Tưởng Thiên mặc váy màu xanh nhạt, trên váy điểm xuyến lấp lánh như ánh sao trên biển.Nàng makeup tông nhẹ nhàng, hồng phấn.

Ánh ắặt rực rỡ cùng cần cổ trắng nhìn về phía Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Tưởng Thiên, cô đưa tay, hai người nắm tay nhau, nhìn nhau cười.Trước màn ảnh, trong livestream, hai người nắm tay nhau, dựa gần nhau, đi lên thảm đỏ.Bình luận lập tức đông đúc, fans ở hiện trường hò hét hoàn toàn không nghe thấy tiếng của MC.MC quyết định im lặng nghe các fans reo hò.

Rõ ràng trời đang rét nhưng không khí lại náo nhiệt, nóng ấm."

Mọi người yên lặng chút để Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược của chúng ta giao lưu với mọi người được không?"

Dựa theo sắp xếp, MC đưa microphone cho Tưởng Thiên, bảo nàng giao lưu với fans.Fans dần yên lặng.Tưởng Thiên nhìn đám đông, thấy những ánh mắt kích động, nóng rực của các fans khiến nàng nhận ra các fans cũng giống mình, cũng sẽ điên cuồng khi gặp người mình thích.Nàng cất tiếng: "Chào buổi tối, cảm ơn mọi người đã đây dù trời rất lạnh......"

Các fans thét lên đáp: "Không lạnh!

Không lạnh chút nào!"

Còn có người thét lên: "Tưởng Thiên, em yêu chị!

Em muốn cưới chị!"

Đó là giọng một cậu thiếu niên, các fans nghe vậy bật cười.Có fans kích động hét: "Không ai được cưới Tưởng Thiên!

Con gái tôi còn nhỏ chưa đến tuổi yêu đương!"

Tưởng Thiên bị các fans chọc cười.Thì ra thành phần các fans lại phức tạp như vậy?

Còn muốn làm mẹ nàng.Chờ mọi người yên lặng, Tưởng Thiên tiếp tục: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.

Sang năm tôi sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ ra nhiều tác phẩm tốt hơn cho mọi người, cảm ơn!"

Fans hoan hô, cổ vũ vỗ tay.Tưởng Thiên tính đưa microphone cho MC.

Người bên cạnh bỗng lấy microphone khỏi tay nàng.Tưởng Thiên quay đầu nhìn, thấy Thẩm Tích Nhược cầm microphone, nhíu mày nhìn các fans.Tưởng Thiên thắc mắt nhìn cô.Mày Thẩm Tích Nhược giãn ra, gật đầu với nàng, cầm microphone nói: "Tôi muốn làm sáng tỏ một việc."

Các fans lập tức im lặng, có người xì xào: "Má!

Lẽ nào muốn sáng tỏ mình với Tưởng Thiên không yêu nhau?"

"Tôi cảm thấy chuyện đó ngộ lắm mà!

Mau trả trong sạch cho con gái tôi!"

"Thiên Thiên còn nhỏ, má không cho con yêu đương aaaaaaaaaaaa............"

Thẩm Tích Nhược nhìn những ánh mắt khác nhau dưới sân khấu, giọng bình tĩnh nói: "Tôi muốn sửa lại cách dùng từ MC vừa nói.

Tôi không phải bạn thân của Tưởng Thiên, chúng tôi không phải bạn."

MC cũng không nhịn được, hơi kinh ngạc, muốn cướp microphone về, nàng có cảm giác mình sắp gặp rắc rối.Lẽ nào Thẩm Tích Nhược muốn ở đây làm sáng tỏ mình không có quan hệ với Tưởng Thiên?Tâm trạng của Fans cũng bất ổn, các fans CP nắm tay nhau, trong lòng buồn bã.Trời ạ, CP mới nhú đã BE?Có fans còn sắp khóc.Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên, chậm rãi nói: "Thiên Thiên từng nói, tôi là người yêu của em ấy.

Không lâu sau, sẽ là vợ của em ấy."

Nước mắt chưa kịp rơi trên mặt CP lập tức đổi thành tiếng hét:"Má má má má!

Là thật sao!

Đây là công khai kết hôn!

Chắc chắn luôn!"

"Kết hôn kết hôn kết hôn!

Lập tức kết hôn!"

"Cục Dân Chính đâu, bên kia có xe, tôi kéo hai người đến Cục Dân Chính!

Aaaaaa tôi chết mất thôi!"

Thẩm Tích Nhược chưa nói xong, cô nâng tay, ra hiệu im lặng.Các fans lại im lặng."

Cho nên, mọi người không cưới được Tưởng Thiên, không chỉ kiếp này, kiếp sau cũng không được, tôi đã hẹn với em ấy rồi."

Tuy đang cười nhưng giọng điệu cô lại nghiêm túc, chắn chắn.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 78: Lời Cảm Ơn


Lúc này, đừng nói fans ở hiện trường, cả fans xem livestream cũng ngừng lại, trên màn hình không xuất hiện thêm bình luận nào.

Khoảnh khắc ấy cả thế giới im lặng vì lời của Thẩm Tích Nhược.Trái tim Tưởng Thiên như khinh khí cầu bị bơm đầu khí hạnh phúc bay thẳng lên trời.Cả người nàng như con diều ngao du nơi chân trời, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy người lâng lâng.Ánh mắt nàng chạm ánh mắt Thẩm Tích Nhược, cô như dây diều dẫn nàng, để nàng không rời đi, cam nguyên trở về với cô.Trong không khí long trọng, tráng lệ, Tưởng Thiên bị tình yêu bao phủ, thời gian như ngừng trôi.Một lúc sâu, Tưởng Thiên mới nhận ra lòng bàn tay mình đổ mồ hôi nhưng vẫn bị Thẩm Tích Nhược nắm chặt không buông.Nàng khẽ động, Thẩm Tích Nhược cười với nàng, thì thầm gì đó rồi kéo nàng vào bên trong sự kiện.Cảnh tượng quen thuộc với thảm đỏ dài và lưng ghế sang trọng lúc này lại trông xa lạ, tất cả đều mờ dần trước mắt nàng.Toàn bộ sự chú tâm của nàng đều đặt trên người Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược mặc trang phục màu xanh, dáng cô thướt tha, xinh đẹp mỗi khi bước đi.Mặt Thẩm Tích Nhược vẫn tươi cười, chỉ khi gặp người quen, cô mới nghiêm túc chào hỏi.Tay Thẩm Tích Nhược nắm chặt tay nàng, trong lòng bàn tay là mồ hôi của nàng.Tưởng Thiên rụt tay về mãi vẫn không được, nàng mới nhận ra Thẩm Tích Nhược nắm rất chặt, bèn nói với Thẩm Tích Nhược: "Tích Nhược, chị buông tay em ra chút, em muốn lau mồ hôi......"

Thẩm Tích Nhược vẫn ngoảnh mặt làm ngơ đến khi cô kéo Tưởng Thiên ngồi xuống vị trí của hai người, mới buông tay ra.Tưởng Thiên cúi đầu, khóe mắt nhìn Thẩm Tích Nhược run rẩy buông tay, nàng thở phào, lấy khăn giấy trong túi ra.Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Sao tay chị run quá vậy?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy nhìn tay mình, cô phát hiện tay còn đang run, cười đáp: "Chị..... hơi run thôi."

Tưởng Thiên lập tức thấy thương, không ngờ Thẩm Tích Nhược nhìn cứng rắn cũng có lúc như hồi hộp."

Chị đừng hồi hộp, vừa rồi.... chị tuyệt lắm."

Tuy nói vậy nhưng nàng cũng không biết mình đang nói gì, càng nói nàng càng ngượng nhưng song song là cảm thấy tự hào.Người yêu nàng công khai chủ quyền trước mặt mọi người.....Thật sự nàng sửng sốt!Huống hồ, lúc nghe thấy câu "không chỉ kiếp này, kiếp sau cũng không được", chân Tưởng Thiên mềm nhũn, khí phách đó làm nàng muốn ngã quỵ!Tưởng Thiên nhớ lại cảm thấy mình như oreo chấm sữa vừa ngọt vừa mềm"Chị không hồi hộp vì người khác, chị chỉ hồi hộp..... vì em."

Thẩm Tích Nhược muốn nói lại thôi đành bỏ lững câu.Tưởng Thiên hơi kinh ngạc, nàng không hiểu Thẩm Tích Nhược có ý gì bèn hỏi: "Vì sao lại hồi hộp vì em?"

Thẩm Tích Nhược thở dài, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chị chưa được em đồng ý, đã bảo, sau này chúng ta sẽ..... vợ của nhau, chị còn tự quyết định kiếp sau của em.

Chị lo em nghe thấy sẽ không vui nên chị lo."

Tưởng Thiên há hốc, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược thật lâu.Thẩm Tích Nhược bị nhìn, bất giác ngồi thẳng lên, càng lo lắng.Tưởng Thiên sửng sốt một lúc bỗng lớn tiếng nói: "Làm gì có!

Em vui còn không kịp!"

Giọng nàng khá lớn, cả Thẩm Tích Nhược cũng bị dọa, run lên.Phía sau có cô diễn viên bị nàng dọa xém ngã.Tưởng Thiên vội đứng lên xin lỗi chợt nhận ra là Trịnh Dương.Từ sau lần quay quảng cáo chung, cả hai đã lâu không gặp, chỉ có ngày lễ ngày Tết nàng nhận được lời chúc của Trịnh Dương thì cả hai có trò chuyện đôi câu.Năm nay Trịnh Dương cũng nhận một bộ truyền hình khác, nhưng hôm nay nàng đến đây với tư cách nữ phụ của Thân Mật của Em.Tổ chương trình sắp xếp nàng ngồi phía sau Tưởng Thiên, nàng vội vàng đến còn chưa thấy rõ ai ngồi bên trên đã nghe thấy giọng Tưởng Thiên vang lên."

Trịnh Dương!

Cậu tới đến!

Đã lâu không gặp, dạo này cậu thế nào?"

Tưởng Thiên vui vẻ bắt chuyện."

À.....

Tôi ok.

Hôm nay cậu đẹp lắm, bộ váy này rất hợp với cậu."

Trịnh Dường tươi cười, đôi mắt lấp lánh nhìn Tưởng Thiên.Nhưng vừa quay đầu, nàng đã trông thấy Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh Tưởng Thiên, đang mỉm cười với mình.Vì ban nãy ngồi trong xe nên nàng không thấy cảnh đặc sắc ở thảm đó, lúc này nàng đang khó hiểu khi bắt gặp Thẩm Tích Nhược ở đây."

Thẩm tổng, cô cũng đến đây sao?"

Trịnh Dương chủ động chào hỏi Thẩm Tích Nhược."

Tôi đến cùng Thiên Thiên."

Trịnh Dương nghe vậy chua xót.

Hôm nay nghe thấy Tưởng Thiên come out trong livestream, dù sớm biết nhưng nàng vẫn hãi hùng.Nàng cho rằng tuy hai người công khai nhưng vẫn sẽ giữ khoảng cách trước mặt công chúng.Lại không ngờ, Thẩm Tích Nhược vốn không quan tâm công chúng, cô chỉ quan tâm đến việc của mình.Trịnh Dương nhìn Thẩm Tích Nhược, muốn nói lại thôi.Thẩm Tích Nhược cũng nhìn Trịnh Dương, gương mặt dịu dàng gật đầu với nàng rồi quay người lên.Tưởng Thiên vẫn đang hào hứng trò chuyện với Trịnh Dương.

Hai người bắt đầu châu đầu tán dốc.Lễ trao giải bắt đầu.Trên sân khấu, các nghệ sĩ được mời bắt đầu biểu diễn, dưới sân khấu, các diễn viên đều giữ trạng thái mỉm cười, thưởng thức tiết mục.Lễ trao giải có rất nhiều camera quay về phía họ nên nghệ sĩ, đặc biệt nghệ sĩ nữ, luôn sẽ giữ dáng vẻ ưu nhã, tránh đối thủ mua bài bảo "trạng thái kém".Tưởng Thiên cảm thấy công việc của các nghệ sĩ nữ quá mệt mỏi nhưng nàng lại mê đóng phim.

Nàng còn phải dựa vào con đường phim ảnh này để nuôi gia đình, chờ Thẩm Tích Nhược phá sản, nàng sẽ bao nuôi cô.Tưởng Thiên tưởng tượng, nàng thấy hơi mệt, che miệng ngáp.Thẩm Tích Nhược đưa khăn tay đến che cho nàng .Tưởng Thiên cảm động nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy đối phương thì thầm: "Cũng không đẹp bằng em."

Tưởng Thiên há to miệng, cười tít mắt.Lễ trao giải bắt đầu.Đầu tiên là trao giải đạo diễn, biên kịch cho các phim truyền hình sau đó là những bộ phim xuất sắc nhất xen kẽ là phần biểu diễn của các khách mời.Tiết mục này nối tiếp tiết mục kia, lễ trao giải đã tổ chức được hai ba tiếng.Giải diễn viên mới xuất sắc nhất nằm ở cuối chương trình.Tưởng Thiên cần phải giữ trạng thái đến cuối cùng.

Khi thời khắc huy hoàng nhất, nàng phải trong trạng thái tốt nhất lên nhận thưởng."

Giải diễn viên mới xuất sắc nhất ..............

Tưởng Thiên!"

Dù nghe thấy tên mình, Tưởng Thiên cũng không có biểu cảm kinh ngạc mà thong thả đứng lên.Nàng cúi người với đạo diễn, chào mọi người ngồi cạnh, mới lên sân khấu nhận giải.Nàng nhận cúp, phát biểu cảm nghĩ: "Hôm nay nhận được giải này, tôi thật sự rất xúc động.....

Cảm ơn tổ đạo diễn đã đến đây cùng tôi...."

Nói cảm ơn tất cả những nhân viên đoàn phim, nàng nhìn chiếc cúp diễn viên mới xuất sắc nhất.Khung cảnh náo nhiệt, ánh đèn lộng lẫy, nàng nhìn vị trí dưới sân khấu.Người ngồi đó là người yêu của nàng, là người nàng thương yêu nhất trên thế giới này.Nàng nghiêm túc cất tiếng: "Tôi còn muốn cảm ơn bạn gái tôi, Thẩm Tích Nhược.

Nếu nói tôi là ngôi sao thì cô ấy là tọa độ, là cô ấy dẫn lối tôi thoát khỏi tăm tối, là cô ấy mang đến ánh sáng cho tôi.

Cảm ơn chị, Tích Nhược!"

Cả khán đài vỗ tay như sấm.Tưởng Thiên dưới tiếng vỗ tay và camera vây quanh trở về chỗ ngồi.Thẩm Tích Nhược đứng đó, hai mắt nóng rực nhìn Tưởng Thiên như muốn bốc cháy nàng.Chờ Tưởng Thiên đến cạnh, cô đứng yên mỉm cười.Thẩm Tích Nhược cảm thấy lý trí của mình biến mất.Thẩm Tích Nhược ôm Tưởng Thiên vào lòng, hôn lên mắt người thương.Các nghệ sĩ ở khán đài kinh ngạc há hốc, sau đó bất giác vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang lên."

A!!!!

Hai người hôn nhau!"

"Trời ơi!

Góc này tôi thấy không rõ, cần camera phóng to!"

"Không phải hôn môi là hôn mắt!

Thẩm tổng quá thương vợ, tôi xỉu!"

Bình luận lập tức bủa vây màn hình.Trong không khí vui mừng của khán đài, chỉ có Trịnh Dương im lặng, rời khỏi đám đông.Thẩm Tích Nhược buông Tưởng Thiên ra, mặt Tưởng Thiên đỏ như tôm luộc.Thẩm Tích Nhược sửa trang phục cho nàng, nắm tay nàng về chỗ ngồi, gương mặt lại trở về vẻ nghiêm túc, đứng đắn.Lễ trao giải tiếp tục.Mà trái tim Tưởng Thiên như ngừng đập.Bên tai nàng còn vang lên câu nói Thẩm Tích Nhược vừa thì thầm: "Chị muốn hôn em ở đây."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 79: Ảnh Chụp


Tối nay đã định là hồi ức ngọt ngào, lung linh không thể xóa mờ.

Nó biến thành ngôi sao băng, vụt lên biến mất trong tâm trí Tưởng Thiên.

Nhưng lúc này, Tưởng Thiên chỉ cảm thấy mình được hạnh phúc ôm lấy, không điều gì có thể khiến hạnh phúc này biến mất.Nàng không biết thì ra tình yêu là vậy, thì ra thể hiện sự ưu tú của người yêu cho người khác thấy lại sung sướng đến vậy.Tưởng Thiên cười nhìn Thẩm Tích Nhược, tất cả như biến mất, chỉ có đôi ta.Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược đứng lên, các nàng vốn có thể đến bãi đậu xe rồi rời đi nhưng khi ra ngoài, Tưởng Thiên chợt nghe nhân viên đang nói:"Bên ngoài còn fans chờ sao?"

"Ừ đã đợi mấy tiếng rồi, tôi còn nghe thấy tiếng hét của bọn họ."

"Là fans của ai vậy?"

"Của ai cũng có........"

Hai nhân viên trò chuyện một lúc bỏ đi, Tưởng Thiên nói với Lý Hồng rồi bước ra ngoài.Thẩm Tích Nhược và Lý Hồng nhìn nhau, cũng đi theo.Tưởng Thiên mặc váy dày, khi đi phái nâng đuôi váy, có chút bật tiện.

Bây giờ trời đang lạnh 10 độ, nàng cũng không thể lộ da thịt bên ngoài.Thẩm Tích Nhược nhận áo lông trong tay Lý Hồng, cô đi đến cạnh Tưởng Thiên, khoác áo lên người nàng.

Cô giữ nàng lại, mặc áo lông cho nàng, bọc người Tưởng Thiên kín mít.Áo lông màu vàng phối với váy dài xanh, Tưởng Thiên cúi đầu nhìn, bật cười: "Có phải bây giờ em trông giống cái áo gối lắm không?"

Thẩm Tích Nhược ngắm nghía, cũng cười tán thành: "Giống lắm."

Lý Hồng đưa áo lông đen cho Thẩm Tích Nhược: "Cái này cũng là áo của Tưởng Thiên, cậu mặc vào đi."

Lễ phục Thẩm Tích Nhược mặc tuy kín đáo nhưng lại mỏng manh.Thẩm Tích Nhược nhận áo lông, mặc lên người, phía trên có mùi hương của Tưởng Thiên, cô cúi đầu ngửi.Tưởng Thiên thấy vậy, đỏ mặt, bỏ đi trước.Thẩm Tích Nhược lại không buông tha, đi theo cạnh nàng, cười khẽ: "Thơm lắm."

Tưởng Thiên: ".......

Em mới mặc mấy lần, hơn nữa có giặt rồi."

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc đáp: "Em đừng giặt áo lông nhiều quá."

Tưởng Thiên: "..................."

Rồi chị tính đưa cái áo thúi quắc cho chị mặc?

Không ngờ, người chính chắn, đàng hoàng như Thẩm Tích Nhược lại là kẻ lụy tình.Tưởng Thiên đi đến cửa khách sạn, thảm đỏ đã được các nhân viên dọn dẹp, chuẩn bị gọi xe chở về.Nhưng quả nhiên có khoảng vài chục fans, nửa đêm run rẩy, đứng đợi bên ngoài, muốn gặp idol của mình.Thấy có người bước ra, các fans vốn uể oải lập tức phấn chấn đứng lên.Tưởng Thiên nhìn lướt qua, thấy hầu hết là fans nhà khác, chỉ có vài chữ "Thiên" thưa thớt."

Là Thiên Thiên!

Thiên Thiên em xong việc rồi sao!"

"Thiên Thiên đẹp quá, em có lạnh không, tối vậy rồi sao chưa về?"

"Thiên Thiên, chúc mừng em được nhận thưởng!"

Các fans ở đây rất lịch sự, dù không phải fans của Tưởng Thiên cũng chúc mừng nàng.Tưởng Thiên vẫy tay, nói với fans của mình: "Mọi người lại đây, em ký tên cho."

Các fans hạnh phúc muốn khóc, đi đến cạnh Tưởng Thiên.Fans nhà khác hâm mộ, cảm thán:"Tốt quá!

Thiên Thiên còn biết bọn mình đang đợi."

"Thiên Thiên tốt quá, biết chăm sóc fans nhà mình."

"Hâm mộ thật, nửa đêm rồi còn có thể tiếp xúc với mỹ nữ, tôi cũng muốn ký tên!"

Tưởng Thiên ký tên cho fans mình rồi thôi.Các fans nhận được chữ ký, liên tục chúc mừng nàng:"Chúc mừng Thiên Thiên hôm nay đoạt thưởng!

Còn có chúc mừng chị có bạn gái!"

"Thẩm tổng ngầu lắm, hôm nay hai người siêu ngọt.

Thẩm tổng tỏ tình ở thảm đỏ, sau đó chị nhận thưởng cảm ơn, quá ngọt!"

"Nhưng Thiên Thiên phải chú ý đó, nếu chị ta không tốt, em phải quyết đoán chia tay!

Có biết không?

Em còn trẻ lắm....."

"Ừa, Thẩm tổng có khi chỉ muốn trải nghiệm thôi.

Nếu thật vậy em phải chia tay gấp, hạnh phúc của mình là quan trọng nhất, biết không?"

Thẩm Tích Nhược đứng trong góc tối, không chú ý cô, mọi người đều tập trung về phía Tưởng Thiên, cho nên các fans khuyên bảo hoàn toàn không biết chính chủ đang nghe.Tưởng Thiên nghe thấy, bật cười, nàng nhìn thoáng phía sau, vội nói với các fans: "Em biết rồi, cảm ơn mọi người."

Các fans vẫn không yên tâm, có người còn khuyên tiếp: "Hiện tại hai người đang yêu nồng nhiệt, về sau không biết sẽ thế nào nhưng chị come out như vậy còn ở lễ trao giải, nói thật em cảm thấy không ổn....."

Cô nàng còn đang nói bỗng thấy phía sau Tưởng Thiên có người bước đến, gương mặt xinh đẹp làm nàng khắc sâu.Là sắc mặt lạnh nhạt của Thẩm Tích Nhược.Nàng bị dọa, lắp bắp: "Đương nhiên, phận làm fans, em chỉ nhắc chị thôi, không có ý gì đâu!"

Thẩm Tích Nhược nhìn cô.Cô nàng run rẩy chui vào đám đông.Tưởng Thiên nhìn thấy cảnh này, bật cười, vỗ tay Thẩm Tích Nhược: "Sao chị lại cố ý dọa fans em, chị xem con bé sợ chưa."

Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên, kéo tay nàng cho vào túi mình, nghiêm túc: "Tay em lạnh quá."

Hành động của Thẩm Tích Nhược làm các fans hít sâu.Có cần công khai âu yếm nhau vậy không!Một tay của Tưởng Thiên nằm trong túi, tay còn lại vẫy tay với mọi người: "Những người khác về cả rồi, mọi người mau về đi, nhất định phải chú ý an toàn!"

Các fans ồn ào, có người rụt rè hỏi: "Bọn em có thể chụp chung với hai chị không?"

Vừa dứt lời, có vài fans phụ họa: "Đúng đó, chụp chung đi!"

Tưởng Thiên vốn không muốn chụp nhưng Thẩm Tích Nhược lại nói: "Được, xem như kỷ niệm ngày hôm nay của chúng ta."

Vì thế Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược đứng phía trước, các fans đứng phía sau, Lý Hồng cầm điện thoại của một fan, giúp mọi người chụp vài tấm.Các fans hoan hô, vây quanh người có ảnh chụp, muốn kết bạn với nàng.Tưởng Thiên bị Thẩm Tích Nhược kéo ra khỏi đám đông.Đến lúc lên xe, Tưởng Thiên mới hỏi: "Chị không muốn lấy ảnh sao?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, mở điện thoại: "Không phải ở đây có rồi sao?"

Tưởng Thiên nhìn điện thoại, giao diện là siêu topic Nhược Thiên.Chỉ mới vài phút, bên trong đã có fan đăng ảnh chụp chung vừa rồi."

Đêm nay có cả ảnh chụp chung của Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược!

Xem như tôi không lãng phí thời gian chờ đợi!"

Tưởng Thiên bật cười, cảm thấy các fans rất thú vị.Thẩm Tích Nhược thấy nàng cười, ánh mắt hơi tối, hỏi: "Mai em có lịch trình không?"

Tưởng Thiên không nhớ bèn hỏi Lý Hồng: "Em có không chị?"

Lý Hồng gật đầu: "Chiều có một sự kiện, buổi sáng em trống."

Thẩm Tích Nhược nghe xong, suy tư gật đầu.Xe chạy trong khuya, đường phố trống trải chỉ có tiếng xe và tiếng gió gào thét.Tưởng Thiên mắt chạm mắt Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược đang cười nhưng không phải nụ cười dịu dàng ngày thường mà có chút ranh mãnh.Tưởng Thiên cảm thấy người này đang nghĩ xấu nên hỏi: "Chị đang nghĩ gì đó?"

Thẩm Tích Nhược cười, nhéo mũi Tưởng Thiên: "Chị đang nghĩ hôm nay Thiên Thiên thật đáng yêu."

Tưởng Thiên ngại ngùng, lúng túng hỏi Thẩm Tích Nhược: "Đáng yêu chỗ nào?"

Yêu đương khiến nàng không còn là chính mình.Không thầy tự biết làm nũng, biết lắng nghe lời khen, biết trái tim đang loạn nhịp.Nàng cảm thấy mình ngại ngùng nhưng gan dạ, nhút nhát nhưng dũng cảm.Thẩm Tích Nhược thong thả nói: "Chị sẽ nhớ mãi biểu cảm khi nhận giải của Thiên Thiên.

Thiên Thiên của chị là người đáng yêu, thẳng thắn, ngọt ngào nhất hành tinh.

Đời này kiếp này Thẩm Tích Nhược chị sẽ cưng chiều, yêu thương Thiên Thiên, tuyệt đối không buông tay."

Tưởng Thiên nghe thấy, bên tai đỏ ửng, ánh đèn đường chiếu lên tai nàng, lộ ra gương mặt ấm áp.Thẩm Tích Nhược cúi người đến, hôn nhẹ lên vành tai.Tưởng Thiên run rẩy, trong lòng ấm áp, nàng ôm lấy cổ Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược thủ thỉ bên tai nàng: "Thẩm Tích Nhược chị sẽ luôn mãi mãi bảo vệ Thiên Thiên của chị."

Những lời hứa đơn giản nhưng Tưởng Thiên lại nghe thấy quyết tâm chống lại thế giới.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 80: Ngại Ngùng Và Xấu Hổ


Khi về đến nhà, cả người Tưởng Thiên mệt mỏi, không mở mắt nổi.

Các nàng ra khỏi thang máy, suốt cả quãng đường, nàng luôn vòng lấy cổ của Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược ôm eo nàng, đưa nàng vào nhà."

Tách", ánh đèn chối mắt làm Tưởng Thiên tỉnh ngủ.

Nàng mơ màng muốn lao vào giường.Thẩm Tích Nhược kéo nàng lại, bế nàng lên, bước vào nhà vệ sinh: "Em tẩy trang trước đã, bằng không sẽ nổi mụn."

Tưởng Thiên lẩm bẩm: "Không muốn tẩy trang, em muốn đi ngủ..... cho em ngủ đi mà........"

Thẩm Tích Nhược hết cách, đành kéo ghế, cho Tưởng Thiên ngồi xuống.

Cô cầm dầu tẩy trang, ngồi xổm xuống, tẩy trang cho nàng.Tưởng Thiên đã thay trang phục trên xe, bây giờ nàng mặc áo lông, quần jean, dầu tẩy trang dính dính lau lên mặt làm nàng khó chịu.Nàng ngước mặt, mơ màng nhìn Thẩm Tích Nhược đang kề gần mặt mình, bật cười.Thẩm Tích Nhược vừa nghiêm túc tẩy trang vừa hỏi: "Em cười chuyện gì?"

Tưởng Thiên khờ khạo đáp: "Nhìn thấy chị là em muốn cười."

Thẩm Tích Nhược: ".........Không ngờ chị còn có năng khiếu tấu hài."

Tưởng Thiên ngây ngô lắc đầu: "Không phải, em cảm thấy vừa nghĩ đến chị, là em vui nên em cười."

Thẩm Tích Nhược nghe thấy, mỉm cười, dịu dàng mắt chạm mắt Tưởng Thiên."

Chị cũng vui lắm."

Tưởng Thiên muốn nói tiếp đã bị Thẩm Tích Nhược lau phần son môi.

Thẩm Tích Nhược còn dặn, không được mở miệng.Tưởng Thiên ủ rũ ngậm miệng, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược thấy biểu cảm của nàng, ánh mắt trầm xuống.Cô rũ mi, ngón tay chạm vào mặt nàng, thủ thỉ: "Em phải tẩy trang mỗi ngày mới được ngủ.

Như vậy da mới không nổi mụn."

Tưởng Thiên gật đầu, làm nũng: "Nhưng em lười lắm, nếu ngày nào chị cũng tẩy trang giúp em thì tuyệt nhất."

Tưởng Thiên chỉ bông đùa, không để tâm Thẩm Tích Nhược có đồng ý hay không.

Nàng nói xong nhắm mắt, tiếp tục hưởng thụ.Ngón tay ấm của Thẩm Tích Nhược thoa dầu tẩy trang mát xa nhẹ lên mặt nàng khiến nàng thư giãn.Nàng càng muốn ngủ.Thẩm Tích Nhược rửa mặt cho Tưởng Thiên xong, lộ ra gương mặt căng bóng, mịn màng.Tưởng Thiên buồn ngủ, còn cố ý áp mặt vào tay Thẩm Tích Nhược: "Chị xoa nữa đi, nữa đi mà.

Em đã thấy sướng lắm."

Thẩm Tích Nhược nâng mặt Tưởng Thiên như đang nâng mặt búp bê.Đầu ngón tay của cô khẽ vuốt ve mặt nàng.Tưởng Thiên nhắm mắt, hưởng thụ.

Nàng luôn ngoan ngoan trước mặt Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược nhéo mũi nàng.Tưởng Thiên nhăn mũi, cười: "Haha, ngứa quá."

Tưởng Thiên lắc cổ, vùi mặt vào tay Thẩm Tích Nhược.Nàng nhắm mắt, cảm nhận được Thẩm Tích Nhược đang nhìn má nàng.Ánh mắt cô nóng rực khiến nàng không thể làm lơ.

Ánh mắt ấy làm Tưởng Thiên ngại ngùng, chỉ đành nhắm mắt, không muốn đối mặt với cô.Nhưng đó chỉ là cách tạm thời.Sau khi nhắm mắt, nàng không chỉ cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Tích Nhược.Còn có hơi thở, mùi nước hoa và sợi tóc thi thoảng chạm vào nàng của Thẩm Tích Nhược.Nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ bị bỏ qua, những thứ vốn ít được chú ý lại xuất hiện.Tưởng Thiên sắp không nhịn được, nàng muốn bỏ trốn.Đôi môi nàng chợt cảm nhận sự mềm mại quen thuộc.Đây là đôi môi nàng biết rõ nhất, môi của Thẩm Tích Nhược.Như chìm vào dòng sông ngọt ngào, hai bên bờ sông là hàng dài bông hoa nở rộ làm khung cảnh tươi sáng.Nàng có thể cảm nhận được hương hoa, có thể đắm mình vào cảm giác êm ấm, hoàn hảo này.Sau khi hôn xong, Tưởng Thiên từ từ mở mắt.Nàng thấy Thẩm Tích Nhược gần trong gang tấc.Nàng chưa bao giờ gặp một Thẩm Tích Nhược như vậy.Biểu cảm đó như đang có được thứ trân quý nhất trên đời.

Cảm giác may mắn, yêu thương, và cả bi thương hiện lên trên nét mặt cô.Trông cô như cất giấu nhiều bí mật không thể nói.Tưởng Thiên nhẹ nhàng hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Tích Nhược ngẩn người, lúc lâu sau mới hoàn hồn đáp: "Chị....

đang nghĩ về em."

Cô nghĩ đến có phải kiếp trước môi của Tưởng Thiên cũng mềm mại như này không?

Đáng tiếc khi ấy, không ai thật lòng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng.Thẩm Tích Chu xem nàng như công cụ, một món đồ để khoe khoang.

Món đồ ấy còn không rời khỏi mình.

Dù đến phút cuối, có lẽ hắn cũng không thật lòng yêu Tưởng Thiên.May mắn thay, vẻ đẹp của Tưởng Thiên bây giờ chỉ thuộc về riêng cô.

Cả thế giới đều biết, Tưởng Thiên là người yêu của Thẩm Tích Nhược.Và sẽ là vợ cô.Cảm giác thỏa mãn tiêu tan sự thổn thức ban nãy trong cô.Đương nhiên, những điều này dù Thẩm Tích Nhược muốn kể cho Tưởng Thiên nghe, có lẽ nàng cũng sẽ không hiểu.Thẩm Tích Nhược rũ mắt, nhìn cánh môi hồng mình vừa hôn, khen: "Em đẹp lắm."

Tưởng Thiên bật cười: "Haha, chị nhìn cứ như fans của em ấy.

Rồi rồi, mình đi ngủ thôi."

Nói đến ngủ, Tưởng Thiên lập tức ngáp, bước ra ngoài.Thẩm Tích Nhược đứng lên, một tay quàng qua lưng nàng, một tay vòng dưới chân, bế nàng lên.Bế kiểu công chúa!Tưởng Thiên bất ngờ, vỗ vào tay Thẩm Tích Nhược: "Chị làm gì vậy!

Coi chừng ngã, chị thả em xuống đi!"

Thẩm Tích Nhược im lặng không đáp.

Cô không buông, ôm nàng vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.Cô đặt Tưởng Thiên lên giường, cởi giày, cởi vớ giúp nàng.Tưởng Thiên được chăm, đỏ mặt.

Tuy hai người đang yêu nhau nhưng cả hai chỉ vừa xác định quan hệ vài hôm trước.

Thẩm Tích Nhược làm vậy, thật sự rất thân mật.......Nhưng nàng rất thích cảm giác này.Có người chăm mình, có người thương mình thật sự khiến nàng đắm chìm."

Chị đừng....

Em tự làm được....."

Tưởng Thiên nỉ non, muốn ngồi dậy lại bị Thẩm Tích Nhược ấn xuống.Thẩm Tích Nhược nghiêm túc giúp Tưởng Thiên, nói: "Không phải em than mệt sao?

Để chị giúp em."

Tưởng Thiên vừa nghe thấy "mệt", ngáp theo phản xạ.Đây không phải là tự lộ nhược điểm sao!Thẩm Tích Nhược cởi vớ rồi cởi nút thắt quần jean của Tưởng Thiên.Đến bước này, Tưởng Thiên cũng có phản ứng, ngón tay của Thẩm Tích Nhược chạm vào bụng mình, này.... quá.....!Nàng bật người dậy, đè chặt cái tay đang trên quần mình: "Đừng đừng đừng, em tự làm được!

Em thật sự tự cởi được!"

Thẩm Tích Nhược ngừng tay, đứng ở cạnh giường, cười như không cười nhìn nàng.Tưởng Thiên: "Em em em em......

Má nó!"

Thẩm Tích Nhược nhướng mày: "Sao?"

Tưởng Thiên giữ chặt quần jean, hốt hoảng: "Chị chị chị lẽ nào nghĩ đến chuyện đó!"

Thẩm Tích Nhược: "Chuyện gì?"

Tưởng Thiên đỏ mặt, đỏ tai, lắp bắp: "Thì thì chuyện đó....."

Thẩm Tích Nhược vờ đã hiểu: "À.....ý em là....cái chuyện.....mình làm khi lần đầu gặp nhau?"

Tưởng Thiên nghẹn lời.Trước kia, nàng xem Thẩm Tích Nhược là bạn, hai người đã từng thảo luận về đêm ấy nhưng mỗi lần nhắc đến, tuy có xấu hổ nhưng nàng chưa từng ngại ngùng như bây giờ.Xấu hổ và ngại ngùng là hai cảm xúc khác nhau.Hiện tại, Thẩm Tích Nhược vừa nhắc đến, Tưởng Thiện đã muốn bỏ trốn!

Chuyện ngày đó, sau khi hai người tâm đầu ý hợp, lực sát thương tăng lên gấp bội!Nhưng nàng còn có thể làm gì khác, chỉ gật đầu, sau đó dời mắt nhìn góc chăn, rất nghiêm túc nghiêng cứu họa tiết trên ga giường.Thẩm Tích Nhược xoa đầu Tưởng Thiên.Tưởng Thiên muốn né, sau khi tránh thì hối hận.

Sao nàng lại tránh?

Cũng không phải chưa từng chạm qua.....Thẩm Tích Nhược rụt tay lại, nghiêm túc nói: "Chị đi tắm."

Tưởng Thiên: "..........."

Thẩm Tích Nhược rời khỏi phòng ngủ.Tưởng Thiên một mình nằm trên giường như cá nằm trên thớt.

Nàng mở mắt nhìn trần nhà.Hồi hộp, rất hồi hộp.Bây giờ nàng còn hồi hộp hơn lần đầu gặp mặt!Vì lần đầu nàng mang suy nghĩ "chỉ là người lạ, sau này không gặp nhau".Nhưng bây giờ..... từ người lạ biến thành người yêu bên nhau suốt đời!Tâm trạng thay đổi, mọi thứ thay đổi.

Tưởng Thiên hồi hợp, nghĩ đến mình không có nhiều kinh nghiệm rồi lại ghét bỏ mình chưa tắm.Chẳng lẽ đợi lát xong việc rồi đi tắm?

Nhưng như vậy Thẩm Tích Nhược có ghét mình không?

Mà chuyện này nên làm từ bước nào đây?

Nên tắm trước rồi làm hay làm trước rồi tắm?Tưởng Thiên rối rắm mãi đến khi nghe thấy tiếng nước dừng.Nàng ngừng thở, trái tim lo sợ, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.Điện thoại bỗng sáng lên.Nàng cầm lấy nó, mở ra xem.Là tin nhắn của Thẩm Tích Nhược.

"Ngủ ngon."

Tưởng Thiên: ????Gì vậy?

Không phải đã bảo sẽ làm sao?Sau đó, Thẩm Tích Nhược nhắn tiếp: "Chị còn cả đời bên em nên không vội."

Tưởng Thiên cảm thấy lời này có hai ý.Nàng vẫn bình tĩnh, trái tim đập loạn dần chậm đi.Thẩm Tích Nhược luôn thích dày vò mình.

Cô luôn nàng đoàn già đoán non rồi lại đưa nàng đáp án ổn định.Đây là cảm giác an toàn.Tưởng Thiên ôm điện thoại, hạnh phúc nhắn: "Chị ngủ ngon!

Moah moah!

Hôn chị!"

Thẩm Tích Nhược không nhắn lại.Tưởng Thiên đang thấy kỳ lạ, nghe thấy tiếc phòng bên mở cửa lại thấy cửa phòng mình mở ra.Thẩm Tích Nhược mặc áo ngủ lụa, bước vào, giữ chặt lấy mặt Tưởng Thiên, hôn sâu.Tưởng Thiên bị hôn choáng váng, chỉ nghe thấy Thẩm Tích Nhược khàn khàn nói: "Chị hôn rồi!"

Sau đó, Thẩm Tích Nhược rời đi như cơn gió, còn tiện tay khóa cửa lại.Tưởng Thiên:.......Có gì đó không đúng.....Tiếp tục như vậy, Thẩm Tích Nhược sẽ không phải nhịn đến hỏng người chứ......Sao mà nàng thấy lo quá!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 81: Gia Cảnh của Tưởng Thiên


Hôm sau, Tưởng Thiên ngủ đến trưa mới tỉnh.

Nàng nằm trên giường, lướt điện thoại, thấy hot search của mình và Thẩm Tích Nhược.Bình luận dưới hot search nửa tốt nửa xấu, có người cảm thấy tình cảm của hai người thật ngọt ngào, có người lại thấy phiền khi cả hai công khai."

Đây là lễ trao giải gì chứ, sửa thành lễ come out của Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược luôn đi!

Suốt chương trình chỉ toàn là cảnh hai người ân ái, còn có để idol khác nổi bật không?"

"Tưởng Thiên này không đơn giản, mọi người xem, cô ta mới debut bao lâu đã có giải người mới xuất sắc nhất, bây giờ còn quen cả chủ của truyền thông Khuynh Thành.....

Về sau cô ta có thể thoải mái tung hoành showbiz quá.

Thời này ai mà còn công khai với kim chủ?"

"Trước lễ trao giải, Thẩm Tích Nhược đã chủ động bảo vệ vợ, đó không phải chân ái sao!

Ai nói Tưởng Thiên bám lấy Thẩm Tích Nhược, rõ ràng là Thẩm Tích Nhược bám lấy Tưởng Thiên!"

"Trời ơi, đây là sân chơi của cư dân mạng không phải của fans Tưởng Thiên.

Mấy người nghĩ sao nói Thẩm tổng bám lấy Tưởng Thiên, có thấy buồn cười không?"

"Video chiều qua, Thẩm tổng khép nép xin tha trước cửa Tưởng Thiên, xem xong rồi lại bàn chuyện nhà người ta."

"Idol nhà ai người đấy đu, đừng ăn vạ hay chửi nhau nữa, mọi người phải sống chan hòa."

Một cảnh phong ba, Tưởng Thiên đọc một lúc thấy đau đầu.

Nàng bỏ điện thoại xuống, mở gương trong tủ quần áo, soi mình.Nàng chỉnh tóc, vỗ vỗ mặt, cắn môi khiến mặt mày hồng hào.

Dù không make up nhưng rất có tinh thần.Nàng không muốn để Thẩm Tích Nhược thấy dáng vẻ lôi thôi khi rời giường của mình nên phải cố gắng giữ hình tượng.Đáng tiếc muốn đi rửa mặt nhất định phải ra khỏi phòng ngủ.

Vì đây là phòng ngủ nhỏ nên không có nhà vệ sinh.

Nàng dự tính sau này phải mua phòng ngủ có phòng tắm bên trong....mà hình như sắp đến sinh nhật của Thẩm Tích Nhược?

Mình phải chuẩn bị quà....

Nhưng chị ấy thích gì?Tưởng Thiên càng nghĩ, khóe môi càng cong lên.Cuộc sống ngọt ngào bình dị thường ngày, chỉ nghĩ đến đối phương đã đủ hạnh phúc.Tưởng Thiên mở cửa phòng, thấy phòng bếp có tiếng động.

Nàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó rón rén đến phòng bếp.Trong phòng bếp, Thẩm Tích Nhược đang bận rộn trước chiếc nồi đang bốc khói, cô không phát hiện nàng đứng ở cửa.Tưởng Thiên không mang giày, bước lên thảm, tay chân nhẹ nhàng đến sau lưng Thẩm Tích Nhược.Nàng nhìn thấy cô đã múc đồ ăn xong, chuẩn bị xoay người thì ôm chặt lấy eo cô.Nàng cười trộm, trẻ con hỏi: "Đoán xem em là ai?"

"Thiên Thiên tỉnh rồi sao?

Sao em không gọi chị?"

Thẩm Tích Nhược muốn quay đầu nhìn nàng, Tưởng Thiên hoảng sợ che mắt cô.

"Chị mau đoán xem em là ai!"

Tưởng Thiên sốt ruột nói."

Ừm....

Để chị đoán, có phải là công chúa hamster bé bỏng đáng yêu nhất trần đời không?"

Thẩm Tích Nhược cười, chậm rãi nói."

Hả?

Em trở thành công chúa hamster khi nào?"

Tưởng Thiên khó hiểu lẩm bẩm, nàng vẫn không buông tay, lớn tiếng đáp: "Vậy chị phải tặng quà cho công chúa thì công chúa mới thả chị ra!"

Thẩm Tích Nhược cười lớn nói: "Công chúa ơi, quà của em chính là....."

Nhân lúc Tưởng Thiên thả lỏng tay, cô quay đầu hôn lên má Tưởng Thiên: "Cái này."

Tưởng Thiên được hôn đỏ mặt, nàng kéo tay Thẩm Tích Nhược, nũng nịu: "Quà này công chúa thích lắm, chị còn quà khác không?"

Thẩm Tích Nhược nhìn nồi, cô đẩy Tưởng Thiên ra khỏi phòng bếp: "Rồi rồi, em ra ngoài ngồi, chờ ăn cơm."

Tưởng Thiên lưu luyến đi đến cửa, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, nói: "Nhưng em không muốn cách xa chị."

Thẩm Tích Nhược cười, đôi mắt dịu dàng như sóng nước: "Chị sẽ đến ngay."

Tưởng Thiên vẫn ra ngoài, vì câu nói vừa rồi khiến nàng ngại ngùng.

Nàng xoa mặt mình, ngồi trước bàn, mỉm cười.Hai người đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, dù chân bước lên thảm nhưng cũng cảm thấy như bước lên mây, chỉ một hành động, một câu nói cũng khiến trái tim rung động.Cảm giác kỳ diệu này làm Tưởng Thiên bồi hồi không thôi.Khi đang đắm mình trong cảm giác kỳ diệu, Tưởng Thiên bỗng nhận điện thoại của Lý Hồng."

Thiên Thiên, có chuyện này....

Hôm nay chị nhận được cuộc gọi lạ, bà ta tự nhận là mẹ em, muốn tìm em tâm sự nhưng em đã block bà ta."

Đây.... chẳng lẽ là mẹ của nữ chính Tưởng Thiên trong truyện?Tưởng Thiên nghĩ rồi mở danh sách chặn, quả nhiên có cái tên: Mẹ.Nữ chính là người nhu nhược, thánh mẫu, vì sao lại block mẹ mình?Tưởng Thiên không hiểu, nói với Lý Hồng: "Em sẽ mở block ra, chị bảo bà ta gọi em nha."

Lý Hồng đồng ý, dặn nàng lịch trình chiều nay rồi gác máy.Tưởng Thiên mở block ra, cố nhớ lại cốt truyện.Trong truyện, gia cảnh của Tưởng Thiên rất tệ, ba là tên rượu chè cờ bạc.

Sau khi sinh con, mẹ Tưởng Thiên giao con cho bà nội nuôi, còn mình vào thành phố làm việc.

Bà nuôi nàng đến khi nàng vào đại học.Năm hai đại học, bà nội qua đời.Khi nàng về thôn tìm ba, ông uống nhiều rượu nên trở thành kẻ ngốc, chỉ có thể tự chăm bản thân, không thể nhận ra nàng.Nàng đưa ba đến trước mộ bà vái lạy rồi nhờ dân làng chăm ba, nàng đưa tất cả tiền mình kiếm được cho họ.Đó là tiền tiết kiệm nàng để dành đóng học phí.

Bây giờ đưa hết cho hàng xóm, học kỳ sau, nàng chỉ có thể mượn tiền đi học.Tưởng Thiên trằn trọc tìm kiếm người mẹ đã mất liên hệ, nàng phát hiện mẹ đã gả cho người khác, hiện đang có cuộc sống hạnh phúc.Tưởng Thiên có số điện thoại của mẹ, nàng rối rắm thật lâu mới gọi cho bà, nói rõ thân phận của mình.Nào ngờ, chưa đợi nàng dứt lời, bà ta đã bắn rap: "Tao sinh mày ra chưa nuôi mày ngày nào.

Bây giờ thiếu tiền thì đừng tìm ta, tìm nhà nội đi, không phải mày còn có mấy chú sao.

Con gái con lứa học chi cho cao, còn bày đặt học trường điện ảnh.

Học phí vừa đắt vừa chỉ làm được vài năm.

Tao thấy mày đi dạy...."

Tưởng Thiên không nghe xong, gác máy.Đến cuối năm, Tưởng Thiên gửi tin chúc mừng năm mới cho mẹ, nhận ra bà đã block mình.Nhìn hàng chữ "gửi thất bại", tâm trạng Tưởng Thiên tụt dốc.Mang tâm lý trả thù, nàng cũng block số mẹ.Trong cuộc đời thiếu tình thương gia đình, nữ chính gặp được Thẩm Tích Chu, vì đối phương quan tâm, ân cần một chú đã mù quàng, điên cuồng yêu thương hắn.Đời sống tình cảm có thể bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ và quá khứ.

Người thiếu tình thương sẽ lầm tưởng sự vờ quan tâm là tình yêu mà dẫn đến những điều không mong muốn sau này.Có đôi khi Tưởng Thiên cũng đồng cảm với nữ chính.Nàng yêu thương Thẩm Tích Chu cũng không hẳn là ý của nàng, nàng chỉ không hiểu tình yêu là gì.Nghĩ vậy, Tưởng Thiên ngẩng đầu, thấy Thẩm Tích Nhược bưng khay, đi đến.Dưới cái nắng ấm, gương mặt Thẩm Tích Nhược xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, bước đi nhẹ nhàng.Tưởng Thiên nhìn cô đặt đồ ăn trên bàn, nàng cảm thấy lúc này thật hạnh phúc.Nàng đưa tay nói: "Ôm cái nha!"

Thẩm Tích Nhược chỉnh lại thức ăn trên bàn, bỏ tạp dề, cười ôm lấy Tưởng Thiên.Cảm giác ấm áp làm Tưởng Thiên chợt thấy buồn, nàng bật khóc.Đây không ý của nàng.Nàng không muốn khóc.Có lẽ đây là phản ứng của cơ thể này.Sau khi nghe thấy chuyện của mẹ, nữ chính Tưởng Thiên bị cái ôm của Thẩm Tích Nhược làm cảm động?Tưởng Thiên lau nước mắt, bỗng nghe thấy chuông điện thoại.Nàng cúi đầu, nhìn người gọi đến: Mẹ.Trùng hợp, Thẩm Tích Nhược cũng nhận thấy điện thoại trong túi mình đang reo.Cô mở ra xem là ba.Hai người nghiêm túc nhìn nhau.Thẩm Tích Nhược bảo nàng nghe máy còn cô ra ban công nghe: "Con nghe, có chuyện gì ạ?"

Tưởng Thiên chuẩn bị tâm lý, cầm điện thoại, ấn nút nghe.Đầu dây bên kia là tiếng giọng nữ già gấp gáp nói: "Tưởng Thiên?

Là Tưởng Thiên sao?

Là mẹ đây!

Thiên Thiên, mẹ tìm được con rồi!"

Tưởng Thiên không biết nên nói gì, chẳng lẽ không phải người block mình là bà ta sao?

Giờ bà ta còn diễn cảnh mẹ con tình thâm?Nàng cười lạnh, đáp: "Bà Tôn Quyên, bà đừng giả vờ nữa.

Lúc trước, tôi tìm bà, bà đã vội chặn số tôi, bà nhớ chuyện hai năm trước không?"

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu như bị nghẹn.Tôn Quyên, mẹ của Tưởng Thiên thận trọng nói: "Thiên Thiên....

Lần này mẹ gọi cho con là muốn tìm cơ hội tâm sự.

Mẹ con ta nhiều năm không gặp.....

Mấy ngày nay mẹ luôn mơ thấy con nên mẹ buồn lắm....."

Giọng Tôn Quyên nghẹn ngào, dạt dào tình cảm.Tưởng Thiên lạnh lùng từ chối: "Có gì bà cứ nói trên điện thoại là được rồi."

Tôn Quyên lập tức khóc thảm thiết: "Em con....

Nó gặp chuyện rồi.

Mẹ vừa ly hôn, bây giờ nhà nghèo không có tiền để ăn....

Con không thể thấy chết không cứu, con là đại minh tinh, con phải giúp mẹ!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back