Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 67: Thông Báo


Việc Tưởng Thiên bị bắt cóc mấy hôm sau đã được truyền trên Weibo.

Dưới sự khống chế của Lý Hồng, nội dung rất hạn chế, tất cả chỉ là thông tin sơ bộ và an ủi.

Nhưng các tay phỏng viên vẫn điên cuồng về nó.Bọn họ cần làm rõ về tất cả chi tiết trong vụ việc, họ dùng rất nhiều cách, ở trước sảnh khách sạn vây kín phóng viên, họ phỏng vấn cả bảo vệ, đến giám đốc khách sạn cũng bị gọi điện quấy rầy.Bọn họ xâu chuỗi lại sự việc rồi đặt tiêu đề gây sốt, dẫn dắt dư luận."

Toàn bộ quá trình Tưởng Thiên bị bắt cóc!

Hải hùng!

Thì ra nguyên nhân là vì........."

"Suýt nữa bị hiếp!

Giới giải trí đại loạn, điểm danh những nghệ sĩ nữ từng bị bắt cóc!"

"Độc thủ phía sau thì ra là anh ta?

Sự việc còn ly kỳ hơn cả phim trinh thám!

Bí ẩn phía sau vụ án bắt cóc Tưởng Thiên!"

Bên truyền thông đều trình bày và phân tích sự việc giống nhau.

Tất cả đều nói Tưởng Thiên bị bỏ thuốc trong tiệc đóng máy, sau đó kẻ bắt cóc bắt nàng vào khách sạn.

Trong lúc đó, trợ lý của nàng đã gọi cho cảnh sát, cảnh sát tiến hành cứu Tưởng Thiên rồi điều tra những người có liên quan, trong đó có Khúc Hổ.Thế nhưng nguyên nhân khiến Tưởng Thiên gặp nạn thì được họ mặc sức phát huy trí tưởng tượng."

Nghe nói, Tưởng Thiên đắc tội với Khúc Hổ nên bị ghi hận......."

"Người biết chuyện lên tiếng Tưởng Thiên được kim chủ bao nuôi."

"Tưởng Thiên vừa debut đã gặp chuyện này có lẽ cô ta vướng vào sóng gió gia tộc."

Những suy đoán phức tạp cùng chân tướng khó phân biệt khiến mọi chuyện rẽ ra nhiều hướng làm cư dân mạng hoang mang.Một vài người đồng cảm với Tưởng Thiên, họ khiển trách kẻ ác, hy vọng Khúc Hổ bị xử phạt đúng tội.

Kẻ cặn bã như này nên sớm biến mất.

Và cũng có người vui sướng khi người gặp hoa, đặc biệt là các antifans của Tưởng Thiên.Antifans nói: "Tục ngữ có câu, nước sông không phạm nước giếng, Tưởng Thiên chắc làm gì rồi nên mới bị như vậy."

"Nếu không phải tất cả những chuyện xảy ra sau khi tiến tổ có liên quan đến Tưởng Thiên đều do Tưởng Thiên làm ra thì đoàn phim cần gì gặp nhiều sóng gió như vậy.

Lẽ nào phong thủy của đoàn phim bất ổn."

"Tưởng Thiên cũng không phải nạn nhân mềm yếu, là minh tinh cô ta không biết tự bảo vệ mình sao, sao ai mời rượu cũng uống chứ?

Bó tay."

Các antifans hận Tưởng Thiên thấu xương còn có không ít antifans chuyên nghiệp thêm mắm dặm muối."

Mấy người nói bậy gì đó, hiện tại nạn nhân là Tưởng Thiên của chúng tôi, nước sông nước giếng gì chứ, tôi thấy các người là nước bẩn thì có!

Cút cút cút!"

"Phong thủy hay không tôi không biết, dù sao chuyện của Khúc Hổ không liên quan đến Tưởng Thiên của chúng tôi, đừng có mơ mà dính đến Tưởng Thiên!"

"Cô ấy tiếp rượu thì mấy người nói không biết bảo vệ mình, cô ấy không tiếp rượu thì các người bảo cô ấy không biết đối nhân xử thế, không biết tạo quan hệ với đoàn phim, miệng là của các người, mấy người muốn nói gì thì nói nhưng cần gì phải bắt nạt Tưởng Thiên của chúng tôi!"

Vì thế hai bên lại mắng nhau, nhiều người vì hóng hớt cũng bị kéo theo, rất nhiều người đứng về phía Tưởng Thiên, không trách mắng người bị hại.

Các antifans nói lời cực đoan, ngược lại khiến Tưởng Thiên được phần đông dân mạng đồng tình.Sau vụ này lượng fans của Tưởng Thiên tăng lên cũng lên hot search nhiều lần.Thật ra cánh nhà báo đăng tin đều có chọn lọc, hầu hết đều bỏ qua Thẩm Tích Nhược và cũng không dám chọc cô.Chuyện này cũng được các fans CP Nhược Thiên chú ý.Siêu topic Nhược Thiên có người đăng tin: "Tôi không biết có nên nói không nhưng tôi là hộ sĩ chăm sóc Tưởng Thiên khi cô ấy nhập viện....

Hiện tại chuyện của cô ấy đã bị tuôn ra, có lẽ tôi cũng có thể nói...... chuyện mọi người nghĩ là thật đó...."

Lời nói mơ hồ nhưng nội dung rõ ràng lập tức có nhiều bình luận đổ dồn bên dưới."

Trời ạ, trời ạ, trời ạ!

Để tôi ra ngoài mua đồ nhắm với mấy lon bia về!"

"Vậy mời bạn ngồi cạnh tôi!

Hàng ghế trống này vẫn còn chỗ!"

"Chuyện này có thật không, cô mau nói đi, tôi muốn nghe lời thật lòng!"

Vì thế chính chủ đã đăng một đoạn văn ngắn trên Weibo."

Tối hôm đó, Tưởng Thiên được đưa đến bệnh viện chúng tôi.

Dù tinh thần còn minh mẫn.

Hôm đó là ngày tôi trực ban, tôi thấy cô ấy được Thẩm tổng ôm vào....

Thiên Thiên đi vào phòng phẫu thuật súc ruột, cô ấy luôn chăm chú đứng xem...

Sáng hôm sau tôi vào phòng kiểm tra thì thấy thì thấy.....

Huhu tôi không dám nói, tôi sợ tôi nói bọn họ sẽ gửi thư luật sư cho tôi!"

Mọi người gấp gáp nói: "Chủ thớt ơi, tôi chỉ muốn vỗ đùi hỏi thớt rằng, thớt đã thấy gì!

Thấy gì vậy!"

"Tôi điên rồi, thớt viết nửa chừng rồi ngừng ai mà chịu được!"

"Tôi đoán chủ thớt bịa thôi!

Chừng nào có bằng cứ thì tụi tôi mới tin!"

Chính chủ đã đăng thẻ công tác ở bệnh viện, là bệnh viện Tưởng Thiên từng nằm.Chính chủ nói: "Nói thì nói, có lẽ hai cô ấy cũng không tìm thấy tên tép riu như tôi đâu.

Khi tôi đến kiểm tra phòng, thấy Tưởng Thiên sắp hôn Thẩm tổng, môi hai người chỉ cách vài centimet!

Lúc ấy Thẩm tổng tựa vào mép giường ngủ, Tưởng Thiên ngồi, cúi đầu xuống."

Chuyện này khiến mọi người náo nhiệt, hưng phấn.Vô số người khóc lóc thảm thiết.

Không ít người vừa khoái vừa lên tiếng kêu mọi người bình tĩnh.

Tuy hành động này rất ái muội nhưng có khi là do chị hộ sĩ nhìn lầm!Nhưng mặc kệ ra sao cũng đủ khiến các fans CP viên mãn."

Trước kia tóc tôi nhiều lắm, từ khi đu CP Nhược Thiên, tóc tôi ngày càng ít, ăn ngọt riết tôi tiểu đường luôn quá........"

"Tôi thỏa mãn thật sự, mấy chị em ơi, kẹo hôm nay ngọt đến mức tôi muốn qua đời!

Ngày này năm sau đưa rượu mừng đến mộ tôi, báo với tôi tên con của hai người, cảm ơn mấy chị em!"

"Thì ra đây là CP thành thật!

Hiện tại tôi đang phê!"

"Đáng tiếc, nếu có ảnh là tốt rồi.....

Huhuhu!

Chị hộ sĩ ơi, vì sao chị kiểm tra phòng không mang theo camera!

Đáng tiếc đáng tiếc!"

Chị hộ sĩ:.............?Mấy hôm nay Tưởng Thiên nghỉ trong nhà, Lý Hồng cũng không sắp xếp công việc cho nàng.

Nàng nằm ở nhà Thẩm Tích Nhược vì bên nhà nàng đang vây kín phóng viên.Tưởng Thiên rãnh rỗi không biết làm gì thì xem TV rồi giống cô vợ nhỏ đợi Thẩm Tích Nhược tan tầm cùng nhau nấu cơm, ăn cơm và ngủ.Sức khỏe của Tưởng Thiên rất yếu, Thẩm Tích Nhược không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của nàng nên chia phòng ngủ.Một hôm chiều, Tưởng Thiên nhàm chán lướt siêu topic thấy bên trong náo nhiệt như ăn Tết.Nàng vừa xem vừa cười.Chờ khi Thẩm Tích Nhược về nhà, nàng đưa bài đăng của cô hộ sĩ cho cô xem, cười bảo: "Không ngờ cô hộ sĩ hôm trước suy diễn nhiều vậy."

Thẩm Tích Nhược lại không cười, cầm điện thoại, mở camera canh góc: "Không bằng chúng ta phát chút phúc lợi cho fans nha."

Cô tựa đầu vào vai Tưởng Thiên, cong môi cười, chụp.Tưởng Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, cô đã chọn ảnh đăng lên Weibo.Tưởng Thiên kinh ngạc, mau chóng lấy điện thoại ra xem thì thấy Thẩm Tích Nhược Khuynh Thành đăng ảnh kèm với caption: Mạnh khỏe.Trong ảnh, Thẩm Tích Nhược cười còn Tưởng Thiên thì khiếp sợ, há to miệng, đôi mắt to tròn cùng gương mặt đỏ hồng tất cả đều rất hợp với hai chữ mạnh khỏe.Ảnh được đăng lên lập tức bùng nổ.Fans đương nhiên không ngừng chia sẻ, Khương Tử Hi là người chia sẻ đầu: "Bức ảnh này làm tôi nhớ đến bản thân làm bóng đèn ở thành phố X, hôm đó tôi muốn rơi nước mắt luôn.....

Chúc Thiên Thiên và sếp khỏe mạnh, bình an!"

Không bao lâu, Phương Ứng Hứa chia sẻ: "Chúc nữ vương và công chúa hạnh phúc!"

Tiếp theo Uyển Duyệt chia sẻ, cả Thành Việt nửa năm rồi chưa đăng Weibo cũng chia sẻ.Mọi người liên tục chia sẻ làm Tưởng Thiên không dám dùng điện thoại, nàng cảm thấy tay mình như nóng lên.Sao chuyện này giống công khai hẹn hò?Đến lúc này Tưởng Thiên chia sẻ cũng không ổn, không chia sẻ cũng không ổn.Chia sẻ thành thừa nhận hai người đang hẹn hò.

Không chia sẻ thì là giả vờ câm điếc.... cuối cùng nàng vẫn chia sẻ.........Tưởng Thiên nghĩ mãi, nhìn thoáng Thẩm Tích Nhược đang nấu cơm trong bếp.Nàng chia sẻ lại Weibo của Thành Việt.Xem đây cũng không phải thông báo chính thức....

Dù sao nếu thông báo chính thức nhất định phải chia sẻ của Thẩm Tích Nhược.........."

Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, tôi sẽ cố gắng dưỡng thương!

Cũng cảm ơn Thẩm tổng đã quan tâm, chăm sóc!"

Giọng rất đường hoàng.Tưởng Thiên đăng lên, thầm nghĩ sẽ không khiến mọi người hiểu lầm mới yên tâm.Nàng vừa đăng Weibo xong Lý Hồng bỗng gọi đến: "Thiên Thiên hai người công khai hẹn hò?

Chị còn chưa chuẩn bị phương án xong mà!"

Tưởng Thiên vội giải thích: "Chị xem Weibo của em đi, em đâu có công khai hẹn hò, này đâu giống công khai, em không có yêu đương!"

Lý Hồng: "Nhưng chị thấy Thẩm tổng thì đang trong trạng thái yêu nồng cháy."

Tưởng Thiên: "Không đúng không đúng!

Chị ấy, chị ấy đăng chơi thôi........."

Lý Hồng: "À, vậy giờ chị mặc kệ, nếu em muốn công khai thì phải nói trước với chị."

Tưởng Thiên đồng ý, Lý Hồng hỏi thăm sức khỏe của nàng bảo nàng đừng lo dư luận trên mạng rồi gác máy.Tưởng Thiên cũng thở phào, gác máy, đặt điện thoại bên cạnh.Sau cổ chợt lạnh, nàng quay đầu vừa thấy suýt hét lên.Thẩm Tích Nhược cúi đầu, tựa vào cổ nàng, khẽ cắn.Khoảng cách này rất gần, nàng thấy rõ ánh mắt gian xảo, đèn nén dục vọng của Thẩm Tích Nhược."

Chị làm gì vậy?"

Giọng Tưởng Thiên."

Vừa rồi chị nghe em bảo không yêu đương?"

Đuôi mắt Thẩm Tích Nhược hẹp dài quyến rũ.Giọng cô như sóng biển, vỗ nhẹ vào tai người nghe.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 68: Đồng Minh


Tưởng Thiên rụt người về sau, vùi mình vào sô pha, lắc tay nói: "Em không có, em chỉ ứng phó với chị Lý thôi!"

Thẩm Tích Nhược chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt cô nguy hiểm như thứ gì đó chiếu vào mắt nàng.Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.Tưởng Thiên nhìn một lúc rồi nhảy xuống sô pha, chạy trên thảm nhung lao vào phòng.Căn hộ của Thẩm Tích Nhược có ba phòng hai sảnh, một phòng là thư phòng luôn được khóa kín, Tưởng Thiên cũng chưa từng đi vào.Nàng vội chạy đến cạnh thư phòng, bất ngờ phát hiện hôm nay cửa không khóa nên mở cửa chui vào trong.Thẩm Tích Nhược đứng ngoài phòng, cất cao giọng nói: "Em căng thẳng như vậy làm gì, chị cũng không ép em."

Tưởng Thiên yên lặng nắm chốt cửa, không biết nên làm gì, vừa rồi nàng chỉ chạy bừa vào mà bây giờ nghe Thẩm Tích Nhược nói vậy, nàng cũng không biết đáp lại thế nào.Nàng không biết nói gì đành im lặng không đáp.Giọng Thẩm Tích Nhược vẫn dịu dàng như nước, chậm rãi nói: "Chị biết nỗi lòng của em, em cũng hiểu tình cảm của chị.

Chúng ta giống bây giờ cũng rất tốt, chị sẽ không ép em nên Thiên Thiên đừng sợ."

Tưởng Thiên khàn khàn đáp lại: "......Là do em không tốt."

Thẩm Tích Nhược bật cười hỏi: "Sao em lại không tốt?"

Tưởng Thiên không biết nên nói từ đâu, đành giải thích: "Em cảm thấy mọi vấn đề đều do em.

Nếu không phải em sợ xác định quan hệ thì có thể chị sẽ càng vui hơn.........."

Thẩm Tích Nhược lại lắc đầu, cách vách cửa, Tưởng Thiên vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ cưng chiều và bất đắc dĩ."

Đó không phải là lỗi của em, những chuyện mà em trải qua cũng không phải là lỗi của em.

Thiên Thiên à, em không biết em đã mang đến cho chị sự can đảm, niềm tin vào cuộc sống này nhiều đến đâu nên em đừng cảm thấy mình sai."

Tưởng Thiên xúc động khi mình được nâng niu trong lòng.Thẩm Tích Nhược tiếp tục: "Vì em mà chị mới đến đây."

Vì em nên chị mới trọng sinh.Em là mục tiêu, là khát vọng và chấp niệm mà chị hướng đến.Cách vách cửa, hai người tựa vào cửa, kể ra nỗi niềm luôn chôn giấu."

Em cảm thấy chị giỏi lắm, Tích Nhược, hơn nữa chị còn rất thương em."

"Chị thương em vì em xứng đáng.

Em không biết ưu điểm của em nhiều ra sao."

"Tích Nhược, về sau.... hai đứa mình, chị tính thế nào?"

"Chuyện về sau ai mà biết được, không bằng mình cứ như vậy trước nha?"

"Dạ......"

Nói rồi, Tưởng Thiên mở cửa phòng.Thẩm Tích Nhược đứng ở cửa, khoảng cách hai người rất gần, thấy nàng ra, Thẩm Tích Nhược cong môi cười.Sau đó, Thẩm Tích Nhược quẹt chóp mũi Tưởng Thiên: "Con bé nghịch ngợm này."

Tưởng Thiên cười, trong mắt lấp lánh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đủ.Nàng giơ hai tay ra muốn ôm, đôi môi cong lên muốn cười.Thẩm Tích Nhược đơ người, Tưởng Thiên không đề phòng như này rất đáng yêu làm cô không thể kháng cự.Cô ôm lấy Tưởng Thiên, vùi đầu nàng vào ngực mình, đưa tay xoa tóc nàng.Tưởng Thiên cũng ngoan ngoãn vùi lòng Thẩm Tích Nhược.Hai người ôm thật lâu, tâm trạng cũng bình tĩnh.Cô buông Tưởng Thiên ra, ngón tay xoa từ tóc dài rũ bên má nàng, ánh mắt mềm ấm nhìn Tưởng Thiên: "Mình đi ăn cơm thôi em."

Tưởng Thiên ngại ngùng gật đầu, chủ động kéo tay Thẩm Tích Nhược.Mười ngón tay đan nhau, chỉ đi vài bước từ thư phòng đến phòng bếp mà Tưởng Thiên cũng thấy nóng.Mặt nàng hồng hồng ngồi trước bàn ăn, giây lát đã bị đồ ăn muôn màu muôn vẻ thu hút: "Oa!

Trông ngon quá!"

Ở giữa bàn đặt một chiếc nồi gang, trong nồi nấu canh cá diếc nóng hổi, nước súp màu trắng sữa đang sôi nổi bong bóng sau đó vỡ tan thành các bọt nước làm mùi hương thoang thoảng bay trong không khí ấm áp.Bên cạnh là món đậu hũ chiên sốt tương đỏ, thịt bò phi lê cùng ớt chuông xanh, đỏ, và món chay sen xào rau củ cùng món súp cà chua nấm.Đây là những nguyên liệu đơn giản trong nhà nhưng mỗi món đều sắc hương đầy đủ.Tưởng Thiên gấp gáp cho đậu hũ vào miệng, lớp da giòn phần đậu hũ mềm hòa quyện cùng nước sốt.Thịt bò phi lê tươi ăn vào mềm thơm.

Món chay cũng đậm đà hương vị mang lại dư vị vô tận của những nguyên liệu cơ bản, ăn cùng với canh cá diếc là sự kết hợp tuyệt vời."

Ngon quá..........."

Tưởng Thiên gắp một miếng lớn cho vào miệng.Nàng đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Thẩm Tích Nhược lập tức nghiêm túc, cô đi đến cửa nhìn qua mắt mèo rồi quay đầu nói với Tưởng Thiên: "Cô bạn của chị đến, Thiên Thiên cho cô ấy vào nhé?"

Cô như đang hỏi chủ nhà làm Tưởng Thiên nghe thấy đỏ mặt, không đáp chỉ gật đầu.Vì thế Thẩm Tích Nhược mở cửa, người còn chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng: "Bây giờ bà chị vừa tan làm là chạy về nhà luôn hả?

Tôi đến công ty tìm cũng không thấy bà chị ở đâu.

Sao ở đây có thêm cô em nè?"

Tưởng Thiên nhìn thấy một cô gái tóc dài mắc áo da giày bò bước vào nhà.Cô nàng cởi giày bò, mái tóc đỏ rủ xuống, che đi mặt nàng nhưng vẫn thấy được chiếc mũi thẳng cùng bờ môi đỏ tươi.Kiểu makeup này rất dễ được chú ý vào mùa đông.Tưởng Thiên chăm chú nhìn người mới đến.

Nàng rất thích ngắm mỹ nữ, cảm thấy mỹ nữ là tài nguyên của thế giới, các cô nên thường đăng ảnh hoặc hay dạo phố để mọi người cùng ngắm.Thẩm Tích Nhược trả lời cô nàng: "Nhà tôi có khách, cậu nhỏ giọng chút."

Người nọ ngừng tay, từ từ buông giày, mang dép vào rồi nhìn thoáng phòng khách.Vừa lúc Tưởng Thiên đứng ở phòng khách chuẩn bị nghênh đón cô bạn của Thẩm Tích Nhược.Tưởng Thiên đưa tay, chào hỏi: "Chào chị, em tên Tưởng Thiên."

Người nọ nhướng mày, cười nói: "Chà chà, không ngờ tiểu thư nhà họ Thẩm mà cũng kim ốc tàng kiều!

Chào em, chị là bạn thân của Thẩm Tích Nhược, chị tên Lâm Hoán."

Tưởng Thiên: "Em có nghe Tích Nhược nhắc về chị, chị ngồi đi."

Lâm Hoan bật cười, cầm túi, quyến rũ đi vào: "Vừa nhìn đã thấy giọng điệu của bà chủ nhà rồi.

Đại tiểu thư ơi, việc này cậu làm đỉnh lắm nha."

Lâm Hoán đi đến, đưa tay về phía Tưởng Thiên, cánh tay nàng quấn lấy cổ Tưởng Thiên, nói với Thẩm Tích Nhược: "Tôi nói này, cậu bắt cóc cô em ngoan này hồi nào vậy, còn không thèm phát kẹo mừng cho tôi làm tôi buồn lắm đó!"

Thẩm Tích Nhược treo áo khoác của Lâm Hoán lên cửa xong, thấy cánh tay của Lâm Hoán đặt lên vai Tưởng Thiên đang không ngừng lộn xộn, ánh mắt sắc bén nhìn nói: "Lâm Hoán đừng trêu em ấy, em ấy hay ngại lắm."

Lâm Hoán nhanh chóng dịch đến dịch lui trên vai Tưởng Thiên, trêu: "Cậu sợ cái gì, em ấy cũng không phải đồ sứ mà không cho tôi chạm vào?"

Thẩm Tích Nhược đáp: "Sợ cậu một phát ăn luôn bé."

Tưởng Thiên tiếp lời: "Vậy thì không ổn đâu, sẽ bị đau bụng đó."

Lâm Hoán nhìn hai người, vỗ tay cười lớn: "Hai người được lắm!

Rất ăn ý!

Oh!

Đang ăn cơm hả cho tôi xin đôi đũa nha!"

Thẩm Tích Nhược yên lặng vào bếp lấy thêm đôi đũa cùng chén cơm đưa cho nàng.Lâm Hoán gắp đồ ăn cho vào miệng, nhấm nháp một lúc mới nói: "Là hương vị của đại tiểu thư.

Lợi hại thật!

Cậu vừa lên được phòng khách xuống được phòng bếp!"

Nàng chọc chọc Tưởng Thiên bên cạnh: "Đây là good girl, em phải trân trọng cậu ấy nha em dâu."

Tưởng Thiên bị nàng trêu đỏ mặt.Ăn xong, Tưởng Thiên cảm thấy mình như tôm luộc bị Lâm Hoán trêu đến nóng người.Chờ khi Lâm Hoán ăn xong, lấy khăn ướt lau miệng, nói muốn vào nhà vệ sinh thoa lại son.Thẩm Tích Nhược không nhịn nổi, kéo nàng lại: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Hoán bật cười: "Thì chuyện của Thẩm gia.

Dạo này tôi thấy hình như Thẩm Tích Chu đang làm gì đó, mọi người phải cẩn thận, còn Thẩm Bác thì vừa đi Đức, không biết có liên quan đến kế hoạch của cậu không."

Thẩm Tích Nhược nhíu mày suy nghĩ.Tưởng Thiên nghe thấy lo lắng, cả người vừa nóng vừa lạnh.Thẩm gia rất khó đối phó mà đồng minh Lâm Hoán này.... trông không đáng tin!Thẩm Tích Nhược trầm tư một lúc, cười nói: "Ông ta trúng chiêu rồi."

Những lời còn lại, cô kéo Lâm Hoán vào thư phòng bàn, để lại Tưởng Thiên ngồi trong phòng khách.Tưởng Thiên nhàm chán bấm điều khiển TV, trong lòng vẫn lo lắng nên đi đến cửa thư phòng nghe lén.Cửa phòng khép hờ nên nàng chỉ nghe thấy nội dung đứt quãng."

Giải trí Khuynh Thành.... không đủ..... tài chính.... chuẩn bị..... phá sản....."

Những lời này là do Thẩm Tích Nhược nói.Tưởng Thiên lập tức hoảng hốt, ngồi lại trên sô pha, không dám nhúc nhích.Thẩm Tích Nhược nói vậy là sao?

Giải trí Khuynh Thành sắp phá sản?Tưởng Thiên cảm thấy mình nên có một phần trách nhiệm.Nếu Thẩm Tích Nhược có thể phá sản vậy mình phải phụ trách nuôi gia đình, phải chăm sóc Thẩm Tích Nhược!

Nàng nhất định phải chăm Thẩm Tích Nhược thật tốt!Thù lao nàng đóng phim khoảng hai mươi vạn, nàng phải đưa Thẩm Tích Nhược xoay sở!Nghĩ đến cảnh giúp được Thẩm Tích Nhược, trong lòng Tưởng Thiên vui sướng!Cuối cùng thì một sinh viên vừa tốt nghiệp như mình cũng có thể bao nuôi được Thẩm tổng!

Tiến lên Thiên Thiên ơi!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 69: Giải Cứu


Tưởng Thiên lặng lẽ ngồi lại trên sô pha, bất an xem TV.

Mình nên hành động thế nào để Thẩm Tích Nhược cảm nhận được mình quan tâm và yêu thương chị đây?

Chị có lòng tự trọng cao, dù công ty thật sự phá sản cũng sẽ không nói với mình mà còn giấu đi.Hay là mình giả vờ nghe lời nhưng sau lưng thì chuyển toàn bộ tiền của mình cho chị?

Hoặc là mình sẽ tặng quà dùng cách này để nói mình cũng có thể nuôi được chị!Phá sản không đáng sợ chỉ cần chúng mình có nhau.Tưởng Thiên càng nghĩ càng cảm động.

Một mình đi đến thế giới này, nàng gặp được Thẩm Tích Nhược cùng chị trải qua nhiều sóng gió, khó khăn vượt qua đến bây giờ yên ổn thì lại sắp phá sản.Nàng nhất định phải ở bên Thẩm Tích Nhược, dùng sức của mình, giúp đỡ chị, bảo vệ lòng tự trọng của chị để chị cảm nhận tấm lòng son của mình.Tưởng Thiên nghĩ, không nhịn được muốn hét: "Tích Nhược ơi, xông lên đi!

Em sẽ mãi là hậu phương của chị!"

Tưởng Thiên suy diễn phong phú, khi quay đầu, thấy Thẩm Tích Nhược và Lâm Hoán bước ra, nàng lập tức nghiêm mặt.Tưởng Thiên quan sát sắc mặt của cả hai thấy cũng không có vấn đề gì, Lâm Hoán vẫn ngã ngớn còn Thẩm Tích Nhược thì lạnh lùng."

Đi đi, tôi không tiễn."

Thẩm Tích Nhược nói với Lâm Hoán rồi đẩy cô đi."

Nè nè... người ta cùng cậu ngắm trời ngắm sao, khi đó cậu còn gọi người ta là bé Hoán Hoán, một hai bảo người ta ở nhà cậu.

Bây giờ thì đẩy người ta đi.

Haiz, chỉ nghe người mới cười đâu nghe người xưa khóc, trái tim của đại tiểu thư sao mà lạnh quá!"

Lâm Hoan bắt đầu diễn xuất.

Nàng như con cá trượt từ chỗ Thẩm Tích Nhược đến chỗ Tưởng Thiên.Tưởng Thiên lập tức ngồi thẳng, nàng cảm thấy mình cần đứng đắn trước mặt Lâm Hoán bằng không sẽ theo nhịp của nàng.Lâm Hoán quả nhiên xà đến trước mặt Tưởng Thiên, bí ẩn gọi: "Em gái ơi."

Tưởng Thiên: "Chào....

Chào chị bé."

Lâm Hoán: "Hihi, em dẻo miệng thật.

Chị có chuyện muốn hỏi em, quan hệ của em và Thẩm Tích Chu là gì vậy?"

Tưởng Thiên ngẩn người, vội nhìn Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược gật đầu, ý bảo nàng nói thật.Vì thế, Tưởng Thiên kiên quyết nói: "Em ghét anh ta lắm, anh ta là tên cặn bã!

Em không có quan hệ gì với tên cặn bã đó, về sau cũng sẽ không!"

Lâm Hoán cũng nghiêm túc nói: "Hận thằng nhóc đó thì phải chơi chị nó!

Chị ủng hộ em, em Thiên Thiên, em nhất định phải bền lâu với bà chị của chị để nó tức chết."

Nói rồi Lâm Hoán vỗ tay, đứng lên, cầm quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa rời đi.Nàng lột vỏ xong, ném xuống đất, Thẩm Tích Nhược nhíu mày gọi: "Nhặt lên rồi đi!"

Lâm Hoán rời đi, cho quýt vào miệng: "Ngọt quá, bye nha, cảm ơn đã mời tôi ăn cơm!"

Thẩm Tích Nhược đóng cửa lại, thấy Tưởng Thiên đang quét vỏ quýt.Thẩm Tích Nhược lấy chổi lại nói: "Để chị quét cho."

Tưởng Thiên không tranh với cô, chỉ đi theo sau Thẩm Tích Nhược, cẩn thận hỏi: "Lâm Hoán nói vậy là sao?"

Thẩm Tích Nhược nhíu mày, nhìn nàng: "Em cứ kệ cậu ta có ý gì, nhỏ khùng lắm, lơ đi là được."

Tưởng Thiên: "Dạ."

Nàng quan sát biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, thấy không có gì khách thường thì ủ rũ.Lâm Hoán có ý gì đây?

Chắc là đang hỏi mình, nếu Thẩm Tích Nhược không đấu lại Thẩm Tích Chu, bị đối phương làm phá sản thì mình phải làm sao!Lâm Hoán chắc chắn đang cổ vũ mình phải hạnh phúc với Thẩm Tích Nhược để bản thân chuẩn bị tâm lý!Trong truyện, Thẩm Tích Chu không làm việc nhưng lại là nam chính nên rất có năng khiếu kinh doanh, sau đó còn kế thừa sản nghiệp của Thẩm gia.Hiện tại, Thẩm Tích Nhược chắc chắn không thể vặn ngã Thẩm Tích Chu và Thẩm Bác trừ phi cô biết những chuyện tiếp theo xảy ra thì mới có thể!Nhưng Thẩm Tích Nhược là một bá tổng bình thường, sao có được năng lực đó?Tưởng Thiên càng nghĩ càng buồn, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, chị vì để mình không lộ u sầu nên gương mặt cố gắng bình thường.

Dù mình có hỏi gì, sắc mặt chị cũng không đổi........Thật ra, nàng biết, trong lòng Thẩm Tích Nhược đã sóng to gió lớn thế nào.....Thẩm Tích Nhược quét nhà xong, dẹp chổi, bỗng nhiên được ôm từ phía sau.Hương thơm của Tưởng Thiên thoang thoảng, nóng hỏi như thỏ con.Cô cúi đầu, dịu dàng xoa bàn tay đang vây lấy mình: "Sao vậy em?"

Tưởng Thiên im lặng, siết chặt eo cô.Eo của Thẩm Tích Nhược rất nhỏ, một tay ôm hết nhưng lại săn chắc, cảm giác xuyên qua lớp áo lông khiến người ta dễ chịu.Tưởng Thiên vùi mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô, thầm quyết tâm:Kể từ ngày mai, mình sẽ gánh vác trách nhiệm để Thẩm Tích Nhược trải nghiệm cảm giác được bao nuôi!Hôm sau, Thẩm Tích Nhược vẫn đi làm như thường ngày, trước khi đi, cô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Tưởng Thiên.Bữa sáng là sandwich với trứng chiên vàng đều, mặt bánh được phết một lớp bơ tự làm kèm theo ly sữa.Tưởng Thiên ăn xong, mở trang mua sắm online, đặt mua rất nhiều món.Nàng mua gạo, mì, rau củ, trái cây và nhiều nguyên liệu khác.Nàng thầm nghĩ những món này sẽ không khiến Thẩm Tích Nhược phát hiện ra sơ hở.Mua xong, Tưởng Thiên mặc quần áo, nàng giấu mình trong khăn quàng, khẩu trang và áo khoác.

Nàng đi đến trung tâm mua sắm gần nhà, mua quà cho Thẩm Tích Nhược.Nàng không mua những món số lượng có hạn nhưng ít ra sẽ mua một vài món thể hiện hữu dụng sau khi Thẩm Tích Nhược phá sản.Tưởng Thiên mua xong, vừa nghĩ đến việc tối nay nên nói thế nào với Thẩm Tích Nhược vừa vào nhà hàng ở thương xá ăn trưa.Nàng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông trước mặt mình.Là người rất quen thuộc còn mang theo một cô gái ngồi đối diện mình.Nhà hàng Âu này mang phong cách lịch sự, trang nhã mà tên đàn ông mang giày da mặc đồ vest lại là Thẩm Tích Chu!Tưởng Thiên nhìn kỹ mới xác nhận là Thẩm Tích Chu mà nàng không nhận ra người đi cạnh hắn.

Tuổi tác cô gái còn trẻ, mặc đồ công sở.Tưởng Thiên thu mình lại, vờ cúi đầu ăn cơm nhưng hai tai lại vểnh lên nghe bàn bên kia nói chuyện.Thẩm Tích Chu nói: "Có phải em chưa từng đến chỗ xa hoa như này không?"

Cô gái rụt rè, gật đầu: "Dạ phải, Thẩm tổng, sao anh lại hẹn tôi ra đây?"

Thẩm Tích Chu: "Khoan nói về chuyện này, ăn cơm trước đã.

Em ăn beef steak muốn chín bao nhiêu?"

Cô gái: "À, tôi không quen mấy món này....

Anh hiểu vậy anh gọi đi."

Thẩm Tích Chu: "Beef steak tiệm này cũng ngon nhưng được cái là bò Tomahawk Úc.

Lần sau tôi dẫn em đi ăn bò Osaka cao cấp dùng với rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon.

Em ở quê hẳn chưa ăn mấy món này, đừng khách sáo, sau này còn có cơ hội."

Cô gái: "Thẩm tổng, tôi vừa nhậm chức chưa đến một tháng, anh tốt với tôi như vậy, có phải... công tác có việc cần làm không?"

Thẩm Tích Chu: "Không đâu, chỉ là, khi em làm đổ cà phê lên người tôi thì tôi đã nhớ rõ em."

Tiếp theo là một tràng bá đạo tổng tài trong ngôn tình, Tưởng Thiên nghe thấy ớn lạnh.Rõ ràng Thẩm Tích Chu đang nhử nhân viên nữ của công ty mình mà cô gái đáng thương kia lại chẳng hay biết gì.Tưởng Thiên oán hận cho thịt dê vào miệng, vừa ngước mắt đã thấy cảnh khiến nàng nhíu mày.Dưới bàn, Thẩm Tích Chu đang xoa đùi cô gái.Cô này bị dọa lui về bên cạnh: "Thẩm tổng.... anh đang đụng tôi!"

Thẩm Tích Chu nắm chặt đùi nàng không buông, cợt nhã nói: "Đám phụ nữ các em không phải thích kiểu ỏng ẹo vậy sao?"

Cô gái rơi nước mắt, đáp: "Thẩm tổng!

Không phải vậy, anh đừng nói tôi như vậy, tôi đã có bạn trai...."

Thẩm Tích Chu: "Vậy thì từ hôm nay trở đi, bạn trai của em là tôi, có vui không?"

Cô gái bật khóc, run rẩy muốn phục vụ giúp đỡ, ngập ngừng nói: "Giúp... giúp tôi với...."

Có cậu phục vụ đi về phía này, đã bị đồng nghiệp ngăn lại, lắc đầu, ý bảo không cần xen vào.Thẩm Tích Chu mỉm cười.Hắn nhịn lâu rồi mới ra tay với nhân viên trong công ty.

Dạo này công ty xuống dốc, thanh danh của hắn bị hủy, tất cả phụ nữ tránh hắn như tránh tà.Dù hắn mang danh là thiếu gia nhà họ Thẩm nhưng đám phụ nữ luôn vây quanh hắn cũng lơ hắn làm hắn tức giận.

Bây giờ gặp được một cô nhân viên ngây thơ mới nhậm chức, hắn đương nhiên phải ra tay.Dù sao, chỉ cần làm chuyện này ở chỗ công cộng thì người khác sẽ nghĩ: "Là cô ta dụ dỗ Thẩm tổng."

Sẽ không ai cứu cô nàng, cuối cùng cô ta phải chịu đựng, khuất phục là món hàng của mình.Thẩm Tích Chu liếm môi, ánh mắt đáng khinh nhìn cơ thể cô nhân viên.

Hắn hưởng thụ cảm giác con mồi run rẩy, giãy giụa."

Tên ngốc này, buông tay cho tôi!"

Nào ngờ, có ly rượu đổ từ đỉnh đầu hắn xuống.Thẩm Tích Chu ngơ ngác ngẩng đầu thấy đôi mắt khiến hắn không quên.Sao lại là cô ta?Không chờ hắn hỏi, cô nhân viên cũng hất nước chanh lên mặt hắn.Tất cả khách trong nhà hàng đều nhìn về phía này, kinh hô.Tưởng Thiên đập vỡ ly thủy tinh, nàng cầm mảnh vỡ đặt ngay họng Thẩm Tích Chu.

Động tác nhanh nhẹn, tay cũng ổn định như muốn cắt cổ hắn.Đôi mắt nàng lạnh lẽo, hung ác nhìn Thẩm Tích Chu khiến hắn rợn người: "Buông tay ra!"
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 70: Dũng Cảm Xông Pha


"Trời ạ!

Sao phục vụ chỉ đứng xem?"

"Chuyện gì vậy, cái cô đó sao trông quen quá...."

"Báo cảnh sát chưa, có ai báo cảnh sát chưa?"

Tưởng Thiên nghe người xung quanh bàn tán không giao động, mảnh vỡ vẫn đặt trên cổ Thẩm Tích Chu.Sắc mặt Thẩm Tích Chu hết trắng rồi đỏ như cầu vồng.Hắn có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp Tưởng Thiên ở đây mà nàng còn không phân phải trái đã làm vậy với hắn.Hắn gầm giọng, bỏ tay khỏi đùi, đặt lên bàn, nói với Tưởng Thiên: "Đừng ầm ĩ ở đây, cô buông tay ra!"

Tưởng Thiên nhìn hắn cười lạnh, tay vẫn nắm chặt ly chỉ là đã để xa Thẩm Tích Chu một chút.Quần chúng xung quanh bàn tán nhưng lại không có ý giúp đỡ, cả phục vụ cũng thờ ơ chỉ gọi bảo vệ.Thẩm Tích Chu cao 1m87, là thanh niên cường tráng, Tưởng Thiên muốn đối phó hắn đương nhiên sẽ không buông vũ khí duy nhất này.Ít nhất cầm nó, Thẩm Tích Chu sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.Vì thế, Tưởng Thiên cầm mảnh vỡ, nói với cô nhân viên đang ngơ ngác: "Cô có ổn không?"

Cô gái gật đầu, do dự nhìn Tưởng Thiên: "..........Cảm ơn cô."

Tưởng Thiên gật đầu đáp lại: "Vậy cô mau về đi."

Cô gái vẫn còn băn khoăn, sợ hãi nhìn sắc mặt tái mét của Thẩm Tích Chu.Tưởng Thiên mỉm cười đáp: "Anh ta không dám làm gì đâu, cô về đi hoặc có thể để số liên lạc của cô lại, tôi sẽ liên lạc với cô."

Tuy cô gái còn đang ngơ ngác nhưng nàng vẫn đưa số của mình cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên nhận lấy, không lấy điện thoại ra lưu mà cho vào túi.Cô gái rời đi, Thẩm Tích Chu nhìn Tưởng Thiên, sắc mặt như đèn Led hết trắng rồi đỏ còn có màu nâu và xanh vì giận."

Cô rốt cuộc muốn gì, Tưởng Thiên!"

Thẩm Tích Chu gằn giọng như muốn phát điên.Đáng tiếc, bây giờ hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.

Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ với mãnh vỡ trong tay Tưởng Thiên.Người xung quanh thấy cô gái kia khóc thì phát hiện chuyện không đơn giản bắt đầu thảo luận.

Vừa rồi Thẩm Tích Chu quấy rối cô nàng, không ai nhìn thấy nhưng bây giờ cô rời đi, mọi người có thể mặc sức tưởng tượng Thẩm Tích Chu chắc chắn đã làm gì đó khiến cô nhân viên không vui."

Vậy cuối cùng chuyện là sao?

Vì sao cô này lại giúp cô nhân viên kia?

Hai người là bạn sao?"

"Tôi tìm thấy rồi!

Cô này hình như là minh tinh.

Khó trách tôi thấy quen mắt lắm, lúc trước tôi có xem quảng cáo của cô ta, cái quảng cáo mà lặp đi lặp lại ấy nên nhớ rõ lắm!"

"Thật sự là cô ta, hình trên mạng cũng không đẹp bằng ngoài đời."

Bảo vệ đến, lịch sự yêu cầu Tưởng Thiên buông mảnh vỡ xuống."

Cô à, cô bỏ mảnh vỡ xuống đi, không cần làm người khác bị thương, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Bảo vệ cho rằng đây là vụ hành hung nên căng thẳng ứng phó nhưng không ngờ bọn họ dứt lời, Tưởng Thiên đã ném mảnh vỡ xuống.Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người, Tưởng Thiên kéo ghế ngồi đối diện Thẩm Tích Chu."

Cô ơi, bây giờ có lẽ cô nên rời khỏi đây để bình tĩnh......."

Tưởng Thiên cười với bảo vệ: "Tôi đang rất bình tĩnh, kẻ không bình tĩnh chính là anh ta.

Tôi có việc muốn nói với anh ta, chúng tôi là người quen."

Bảo vệ nghiêm túc nhìn Thẩm Tích Chu: "Lời cô ấy là thật sao anh?

Anh và cô đây là người quen?"

Thẩm Tích Chu muốn lật bàn mắng, quen cái búa!

Ông với nhỏ là kẻ thù!Nhưng vì giữ hình tượng, hắn không dám làm vậy, vốn dĩ hôm nay bị uy hiếp đã ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài của hắn, bây giờ mà nổi điên thì chỉ có thảm.Thế là hắn cắn răng, nhìn Tưởng Thiên, gật đầu.Bảo vệ thấy khó tin.

Nếu là người quen sao cô em lại muốn đâm mãnh vỡ vào họng anh ta?Nhưng bọn họ đã được đào tạo, sẽ không tò mò chuyện của khách nên quay lại vị trí, quan sát hai người sợ cả hai nổi điên đánh nhau.Tưởng Thiên vẫy tay, cười gọi phục vụ: "Cho tôi ly nước."

Sau đó nàng hưng phấn, cầm nĩa, ăn phần beef steak chưa ai dùng.Thẩm Tích Chu bị hành động của nàng làm ngơ ngác, hắn không hiểu nàng có ý gì đành nén giận, rầm: "Cô đến tột cùng muốn làm gì?"

Tưởng Thiên nói: "Tôi chỉ muốn đến đây ăn trưa, ai ngờ anh lại chạy đến trước mắt tôi, phá hỏng tâm trạng tôi."

Thẩm Tích Chu nghiến răng, trước mặt nhiều người, hắn không thể làm gì nàng: "Vì sao cô luôn thích xen vào việc của người khác?

Tôi làm gì thì liên quan gì đến cô?

Cô là ai của tôi mà thích quản tôi vậy?"

Tưởng Thiên ngạc nhiên nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, rõ ràng anh quấy rối phụ nữ mà còn không thích tôi làm việc tốt sao?

Anh là người rừng mới xuống núi hay sao mà không biết quấy rối tình dục sẽ bị bắt?"

Thẩm Tích Chu bị nàng mắng muốn phun máu.Tưởng Thiên lại ăn ngon, uống nước xong, nàng thỏa mãn khen: "Oa..... ngon quá."

Thẩm Tích Chu bị nàng chọc giận, muốn đứng lên rời đi.Tưởng Thiên lại bảo: "Anh tốt nhất đợi chút?"

Thẩm Tích Chu thắc mắc hỏi: "Đợi gì?"

Tưởng Thiên nhìn về phía cửa, cười.Thẩm Tích Nhược mặc áo khoác lông dê màu xám vội bước vào.Thẩm Tích Chu: ".....

Chị ta đến đây làm gì?"

Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Tưởng Thiên, cô quan sát nàng thấy nàng không sao còn đang hào hứng mới thở phào.Tưởng Thiên dang hai tay, Thẩm Tích Nhược hiểu ý, ôm nàng vào lòng, thì thầm: "Em có sao không?"

Tưởng Thiên lắc đầu: "Em không sao, chị không biết đâu vừa rồi em ngầu lắm."

Thẩm Tích Nhược cưng chiều nhìn nàng, cười: "Không cần xem, chị cũng biết em ngầu nhất."

Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược ngọt ngào làm người ta không xen vào được.Hai người càng ngọt ngào, ân ái, Thẩm Tích Chu càng đau mắt, hắn nổi giận quát lên: "Hai người sao có thể vô sỉ như vậy?

Ở đây là chỗ công cộng!"

Tưởng Thiên cười lạnh đáp: "Ha!

Anh còn nhớ đây là chỗ công cộng hả?

Vừa rồi khi quấy rối nhân viên công ty mình sao không thấy anh nhớ đi?"

Nàng vừa dứt lời, mọi người vây quanh đã hô lên: "Trời!

Thì ra là vậy!"

"Tôi đã bảo nếu không phải quấy rồi thì ai mà khóc dữ vậy!"

"Cô bé hồi nãy đáng thương quá, tên này đúng là không phải người!"

Có người nhận ra Tưởng Thiên, vỗ tay khen ngợi:"Tưởng Thiên làm tốt lắm!

Tưởng Thiên, cô vừa đẹp vừa ngầu!"

"Thiên Thiên lợi hại nhất, tấn công tên khốn đó trông ngầu lắm!"

Tưởng Thiên mỉm cười, làm hành động ngã mũ cảm ơn mọi người.Mặt của Thẩm Tích Chu đen như đích nồi.Hắn lớn chừng này chưa bao giờ mất mặt như hôm nay!Mọi người vây quanh hắn luôn chiều hắn, nghe lời hắn, nịnh nọt hắn.

Hắn như hoàng tử cao ngạo không ai dám động đến hắn.Bây giờ thì sao?Khách của nhà hàng này thuộc giới thượng lưu, bọn họ đang phỉ nhổ, căm ghét hắn.Tuy hắn không quen bọn họ nhưng hắn không chịu đựng được ánh mắt họ nhìn mình.Nghe xem, bọn họ đang mắng hắn thế nào?"

Đồ khốn không biết xấu hổ!"

"Đồ tinh trùng lên não, anh không phải đàn ông mà là xúc vật!"

"Đúng là kẻ bại hoại!"

"Ghê tởm quá đi mất!"

Thẩm Tích Chu không nhịn được.Hắn nhớ đến lúc trước, chuyện của mình bại lộ, đám dân mạng cũng mắng mình như vậy.Bọn họ mắng hắn bao lâu, hắn nổi điên bấy lâu.

Hắn chưa từng bị mắng nhiều như thế.

Những tiếng mắng chửi khiến hắn phát điên muốn tra tấn hết tất cả.Tiếng mắng chửi không khiến Thẩm Tích Chu ăn năn mà chỉ càng khiến hắn hận Tưởng Thiên và cả Thẩm Tích Nhược đang đổ dầu vào lửa.Bây giờ cũng cùng hoàn cảnh, cùng là hai người này để hắn bị mắng không ngóc đầu lên được.Mặt Thẩm Tích Chu đen đi, quát Thẩm Tích Nhược: "Con mẹ nó, chị đến đây làm gì?

Chị là chị tôi!

Chị không giúp tôi mà giúp con nhỏ này?"

Thẩm Tích Nhược đưa tay lên tát vào má trái của Thẩm Tích Chu, "bốp": "Vì tôi là chị cậu nên mới phải dạy cậu."

Tiếng "bốp" lại vang lên, má phải của Thẩm Tích Chu cũng bị đánh, hai bên má hắn đỏ ửng, sưng lên."

Cái này là cho cấp dưới cậu."

"Bốp", má trái của Thẩm Tích Chu lại bị đánh."

Cái này là cho Thiên Thiên, vì cậu đã làm hỏng tâm trạng dùng cơm của em ấy."

Thẩm Tích Chu phát điên lên muốn đánh lại Thẩm Tích Nhược nhưng hắn không chú ý phía dưới chân đã bị Tưởng Thiên vướng ngã.

Hắn ngã lên bàn, gương mặt sưng đỏ úp lên mì ý và phô mai.Tưởng Thiên cảm thán: "Ew..... ghê quá."

Thẩm Tích Nhược đánh xong, lấy khăn ăn lau ngón tay, lòng bàn tay rồi mu bàn tay.Sau đó, cô vòng tay qua vai Tưởng Thiên: "Mình đi qua nhà hàng khác ăn trưa đi em."

Tưởng Thiên vui vẻ rời đi, còn vẫy tay với quần chúng vây xem: "Mọi người ngon miệng!"

Thẩm Tích Nhược trước khi đi cũng lịch sự nói: "Xin lỗi vì quấy rầy mọi người dùng bữa.

Bữa trưa hôm nay tôi sẽ mời mọi người.

Mong các vị thứ lỗi.

Ngoài ra tiền cơm của Thiên Thiên, tôi sẽ trả gấp ba."

Nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, phục vụ cũng tươi cười, nhận thẻ của Thẩm Tích Nhược.Ngoại trừ Thẩm Tích Chu đang điên tiết thì mọi người đều vui vẻ.-------------------------------------------------------------

Tác giả:Thẩm Tích Chu: Vì sao không đánh luôn má phải, dù có sưng thì phải cho đều như vậy mặt tôi mới trông đẹp hơn!

Đồ đáng ghét!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 71: Tỏ Tình


Thẩm Tích Nhược kéo Tưởng Thiên ra ngoài nhà hàng, lúc này Tưởng Thiên mới thở phào, cả người yếu ớt tựa vào người Thẩm Tích Nhược.

"Cũng may chị đến nhanh....

Nếu không em không đối phó nổi anh ta, anh ta đáng sợ lắm!

Chị không biết anh ta nhìn em thế nào đâu như muốn ăn tươi nuốt sống em.

Ánh mắt đó làm em bây giờ còn đang sợ."

Thẩm Tích Nhược nhìn tiệm cà phê phía trước, kéo Tưởng Thiên đang mềm yếu ngồi vào ghế, ôm nàng vỗ về."

Bé hư cũng biết sợ sao?

Sao không đợi chị đến xử lý?"

Thẩm Tích Nhược mắng nhưng đôi mắt lại dịu dàng, cưng chiều.

Cô mát xa tay nàng.Ngón tay của hai người mềm mại, tay Thẩm Tích Nhược dài hơn, tay Tưởng Thiên thì tròn, nắm tay nhau trông rất hài hòa."

Thẩm Tích Chu ghê tởm lắm!

Em không chịu được, cô gái kia còn khóc, mà khi cô ấy xin giúp đỡ, ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ!

Em không thể nhìn nổi gái đẹp bật khóc nên em tức giận lao đến giúp."

Tưởng Thiên vừa kể vừa nghịch ngón tay Thẩm Tích Nhược.Ngón tay Thẩm Tích Nhược như bị điện giật, cô buông tay Tưởng Thiên ra, nghiêm mặt nói: "Chuyện này quá nguy hiểm!

Sau này em phải đợi chị đến, biết không?"

Tưởng Thiên tươi cười đáp: "Em cảm thấy em làm ổn mà, trước khi xông đến, em đã nhắn tin cho chị còn gì."

Thẩm Tích Nhược gật đầu khen nàng: "Việc này thì em làm đúng."

Tưởng Thiên nhìn mặt cô cảm thấy bình yên.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Thẩm Tích Nhược trông xinh đẹp, trong sáng.Nàng nhìn một lúc, không kiềm được, đưa tay xoa mặt cô, thì thầm: "Tích Nhược, chị là số một.

Nếu không có chị, em có lẽ sẽ không có tự tin để làm việc đó."

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, dịu dàng nhìn Tưởng Thiên: "Không đâu.

Em mới là người dũng cảm, không hổ là Thiên Thiên của chị."

Tưởng Thiên ngại ngùng, lẩm bẩm: "Ai mà là của chị............."

Thẩm Tích Nhược mất mát nói: "Không phải sao?

Có lẽ chị hiểu lầm ý em."

Tưởng Thiên vội quay mặt lại, hai má đỏ hồng, đáp: "Rõ ràng chị mới là của em!"

Thẩm Tích Nhược mỉm cười, biểu cảm dịu dàng làm người ta mê muội.Cô nhìn Tưởng Thiên một lúc lâu mới nói: "Em muốn ăn gì?

Chị cũng chưa ăn trưa, hai đứa mình ăn chung đi."

Tưởng Thiên nghĩ rồi đáp: "Em ăn gì cũng được miễn là đừng ăn món Âu.

Có lẽ em sẽ ngừng ăn món Âu mấy tháng, em ám ảnh quá."

Thẩm Tích Nhược lái xe đưa nàng đến tiệm cơm gia đình.

Sau khi no bụng, Thẩm Tích Nhược hỏi: "Vì sao hôm nay em không ở nhà mà chạy đến tận đây?"

Tưởng Thiên bật thốt: "Em muốn đi dạo thương xá."

Thẩm Tích Nhược lại hỏi: "Em cần mua gì sao, em có thể dùng thẻ của chị."

Tưởng Thiên vẫy tay nói: "Không cần đâu, em cũng có tiền của mình mà."

Thẩm Tích Nhược im lặng gật đầu lại làm Tưởng Thiên thấy là lạ.Nàng quan sát biểu cảm của cô một lúc mới hỏi: "Chị đang giận em sao?"

Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, lấp lánh đáp: "Không, sao chị lại giận em."

Tưởng Thiên cúi đầu, lẩm bẩm: "Em cứ tưởng chị giận em vì em không dùng thẻ của chị là không tin tưởng chị."

Thẩm Tích Nhược nghe vậy hỏi lại: "Vậy em cảm thấy em có tin chị không?"

Tưởng Thiên gật đầu: "Có chứ có chứ!"

Thẩm Tích Nhược cười, xoa tóc nàng: "Chị biết em tin chị, niềm tin của em không cần thể hiện về việc em có dùng thẻ của chị hay không mà là khi em xông pha đã nhắn tin cho chị.

Chị rất cảm động, cũng cảm ơn em đã luôn tin chị."

Tưởng Thiên hiểu, cười lúng túng: "Em nhắn cho chị giống như là phản xạ không điều kiện có quấy rầy chị không?"

Thẩm Tích Nhược cong môi, cuốn lấy lọn tóc của nàng: "Nếu chị bảo có thì sao?"

Tưởng Thiên sốt ruột vội hỏi: "Vậy, vậy em phải bồi thường thế nào đây?"

Thẩm Tích Nhược cười càng tươi: "Này phải xem em muốn bồi thường thế nào."

Tưởng Thiên: "Hửm?

Vậy em mua quà tặng chị nhé?

Hoặc là em lại nặn tượng đất sét giống lần trước thì sao?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào môi mình.Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Chị chỉ vào môi làm gì?

Chị muốn em mua son tặng chị?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy tức cười, khó tin Tưởng Thiên ngày thường thông minh, trong chuyện tình cảm thì IQ bằng 0.Thật đúng là đáng yêu, Thẩm Tích Nhược nghĩ thầm.May mắn tiệm cơm không đông, hai người chọn phòng VIP, trong phòng không có người khác.Tưởng Thiên đến gần Thẩm Tích Nhược, nghiên cứu xem vì sao Thẩm Tích Nhược lại chỉ vào môi mình.

Nàng quan sát thấy miệng cô cân xứng, mềm mại, căng tròn, còn có màu son rất đẹp.Nàng thầm nghĩ không biết màu son nào hợp với dáng môi này?

Là màu đỏ tươi như của Lâm Hoán?

Hay mua màu cam đất?

Màu hồng cam?

Hay màu hồng baby?Tưởng Thiên chọn mấy màu, thấy màu nào cũng hợp với môi Thẩm Tích Nhược!

Chỉ cần xinh đẹp, son màu nào cũng đẹp!Nàng quyết định hôm nào tìm Lý Hồng, nhờ nàng đề cử cho mình hãng son môi, thời trang cao cấp rồi mua cho Thẩm Tích Nhược mười mấy hai mươi phần cho cô chọn."

Xinh đẹp như này nên thử nhiều đồ!"

Tưởng Thiên vừa tưởng tượng Thẩm Tích Nhược thay trang phục vừa lẩm bẩm.Nàng muốn biến Thẩm Tích Nhược thành búp bê, trang điểm cho cô, mua quần áo cho cô, dẫn cô đi chơi.....

Tất cả những món xinh đẹp, lóng lánh đều sẽ mua tặng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược vừa đẹp, vừa ngoan nên hoàn toàn xứng đáng.Thẩm Tích Nhược nhìn thấy Tưởng Thiên đang thơ thẫn.Cô chạm vào môi Tưởng Thiên, ngón tay xoa nhẹ môi nàng: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tưởng Thiên bừng tỉnh đáp: "Không có gì!"

Bây giờ nàng mới cảm nhận môi đang được xoa.

Vân tay trên ngón tay Thẩm Tích Nhược xoa lên bờ môi mềm mại làm Tưởng Thiên cảm nhận rõ vân tay của cô.Cảm giác sàn sạt, thích thích.Tưởng Thiên nghịch ngợm chu môi, dán lên ngón tay cô xem như chủ động hôn tay cô.Tay Thẩm Tích Nhược dừng lại, ánh mặt tối đi.Tưởng Thiên nhìn mắt cô, sợ hãi lắp bắp: "Haha, em không nhịn được, chị có thích không?"

Thẩm Tích Nhược nhìn gương mặt xinh đẹp, ngây thơ cùng má lúm đồng tiền kia đang làm nũng mà ngọt ngào.Cô cúi đầu hôn lên má đồng tiền của Tưởng Thiên."

Chị thích."

Tưởng Thiên bị cô hôn run lên, đầu óc đình trệ chỉ thấy mỗi người trước mặt, cảm giác trên mặt phóng to vô hạn.Nàng cảm thấy hiện tại mình như quả dưa chíh, trong lòng thơm ngọt.Nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược.Thấy gương mặt cô nghiêm túc, đôi mắt sâu đang nhìn mình như nhìn bảo vật.Đôi mắt cô đầy tình cảm nồng cháy và lòng chiếm hữu lớn.Tưởng Thiên hiếm khi thấy cô như vậy, nàng ngẩn ngơ nhìn cô, nàng không biết Thẩm Tích Nhược sẽ lộ ra biểu cảm chiếm hữu này."

Chị....."

Nàng chưa nói xong, Thẩm Tích Nhược cúi xuống, hôn lên chóp mũi nàng.Nụ hôn thoáng qua như làn gió, Thẩm Tích Nhược buông nàng ra, lặp lại: "Chị thích."

Nội tâm Tưởng Thiên cuồn cuộn sóng vỗ, tất cả chuyển hóa thành tiếng tim đập nhanh.Thẩm Tích Nhược lại cúi đầu về phía Tưởng Thiên.Lần này, cô hôn lên cánh môi của nàng.Giọng khàn khàn nói: "Chị thích em."

Thời gian trong nháy mắt như dừng lại.Tưởng Thiên ngước mắt nhìn đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc của Thẩm Tích Nhược.Chỉ nhìn ánh mắt cô đã khiến cả người nàng như có luồn điện chạy qua.

Trong lòng nàng như khoai lang nướng chính, thơm ngọt, mềm mại.Nàng hiểu ý Thẩm Tích Nhược.

Nàng cũng biết mình có cùng cảm xúc với cô.Nàng vùi vào cổ Thẩm Tích Nhược, hít lấy hương thơm của riêng cô, đó là hương thơm sang trọng, tươi mới như băng tuyết khi gần khi xa.Nàng hôn lên má Thẩm Tích Nhược, hôn lên mặt cô, bồi hồi thật lâu mới đáp: "Em.... cũng vậy."

Khi nói ra, tảng đá trong lòng như hạ mạnh xuống đất.Những rối rắm, bất an theo lời nói bay đi.Dịu dàng cất giấu trong lòng được giải phóng trong bầu không khí bình an.

Tưởng Thiên cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.Thẩm Tích Nhược không chịu buông tha nàng, nắm chặt tay nàng, gặng hỏi: "Em cũng cái gì?"

Tưởng Thiên nhớ đến thiếu nữ váy trắng trong trí nhớ và Thẩm Tích Nhược váy đỏ trong lần gặp đầu.Tưởng Thiên nghĩ, nàng không thể dùng nỗi đau quá khứ dằn vặt người con gái trước mặt.Vì thế nàng đáp: "Em cũng thích chị."

Dứt lời Thẩm Tích Nhược không nhịn được, cúi đầu, hôn sâu cánh môi nàng.Dưới ánh mặt trời, hai người hôn nhau nồng cháy.
 
Back
Top Bottom