Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 69: Nhiều thân phận


Vụ hỏa hoạn xảy ra ở trại nuôi bò cạp thành phố Toàn vào mười sáu năm trước.Cùng năm đó, Hứa Linh Long rời nước đến M.

Hai chuyện này liệu có liên quan?Lẽ nào Hứa Linh Long liên quan đến vụ hỏa hoạn này?Bởi sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?Lãnh Du vội tìm vị trí của thành phố Toàn.

Cô thấy nơi đó cách thành phố Xuyên hai tiếng lái xe.Và chỉ cách thành phố Tần bốn tiếng.Ba địa điểm này cách gần nhau, và đây là những nơi Hứa Linh Long đã đến và muốn mở thị trường bò cạp.Nếu là vậy, có phải hung thủ cũng rất hiểu rõ ba nơi này?Có phải hắn đã biết việc Hứa Linh Long về nước nên đã lên kế hoạch trước?Nếu thật vậy, chắc chắn hung thủ có liên lạc chặt chẽ với người nuôi bò cạp, thậm chí còn là một trong những chủ trang trại thuộc các thành phố đó.Lãnh Du nghĩ ra bèn ngồi vào bàn.

Cô viết lên giấy tên các thành phố mà Đinh Chính Hoành đề cập.Cô đứng lên, đi đến bên giường khác, thấy Hoàng Lâm đã ngủ.

Vì không muốn đánh thức đồng đội nên cô tắt đèn, để lại một chiếc đèn ngủ, nghiên cứu vụ việc hỏa hoạn mười sáu năm trước.Cô nghiêm túc xem tất cả các bài báo đưa tin về vụ này.

Cô nhớ mình chưa đọc qua tin này trong hồ sơ cảnh sát, có lẽ cảnh sát phụ trách năm đó nhận định đây là sự cố.Lãnh Du cmar thấy vụ hỏa hoạn này có lẽ sẽ là điểm đột phá.

Nếu đây không phải sự cố mà là âm mưu, vậy nó có thể là động cơ sát hại Hứa Linh Long.Sáng hôm sau, Lãnh Du và Hoàng Lâm hẹn Tiêu Trình ăn sáng tại khách sạn.

Vừa xong bữa sáng, Lãnh Du nói: "Tối qua trước khi ngủ, tôi đã tìm thấy tin này trên mạng."

Nhân lúc hai người đọc tin, cô đến máy cà phê, tự pha cho mình một ly rồi trở lại chỗ ngồi.Đợi cô ngồi xuống, Hoàng Lâm nói: "Sếp cảm thấy đây không phải là sự cố?"

"Mình không biết nhưng cảm thấy quá trùng hợp.

Hai người ngẫm lại xem, mười sáu năm trước cũng là năm Hứa Linh Long đến M, và vụ hỏa hoạn cũng xảy ra cùng năm.

Mình nhớ cảnh sát Hazmi đã nói Hứa Linh Long còn mang theo tiền khi đến M.

Cũng nhờ thế mà ông ta có thẻ thường trú, nếu không có tiền, dễ gì ông ta có được thẻ ấy."

Lãnh Du đáp."

Ý sếp tiền ông ta mang đến là tiền bẩn?"

Tiêu Trình hỏi."

Ừm, số tiền này rất đáng nghi."

Lãnh Du nói.Cô nhìn hai người, nói tiếp: "Dựa theo lời khai được báo chí đưa tin, nguyên nhân xảy ra vụ cháy là do một công nhân của trang trại thiếu nợ, trong lúc tức giận, người này đã thiêu người mình nợ tiền.

Lúc ấy, cả hai ở trong trang trại, không biết vì sao, người phóng hỏa cũng chết cháy bên trong, kết quả khiến bảy người thiệt mạng."

"Hơn nữa, cảnh sát còn tìm thấy gần đó que diêm và vài lá bài, xem ra người sống sót nói thật.

Điều khiến tôi khó hiểu là trong bảy nạn nhân có một phụ nữ và một đứa bé.

Tôi tự hỏi sao họ ở trang trại đó."

"Đáng nghi hơn là thân phận của hai người này là vợ con của chủ trang trại.

Khi vụ việc xảy ra, người chủ này không ở thành phố Toàn.

Theo tin tức, sau tang lễ vợ con, ông chủ trại bò cạp phá sản, dẫn đến nợ nần, hiện vẫn chưa biết tung tích của ông ta."

"Lúc này, Hứa Linh Long muốn mở thị trường bò cạp trong nước, một lĩnh vực mà ông ta chưa từng làm trước kia nên tôi đoán ông ta từng tiếp xúc với kinh doanh bò cạp.

Nếu đúng thật vậy, ông ta rất có thể từng ở trang trại này."

Hoàng Lâm hỏi: "Lẽ nào...

Hứa Linh Long là công nhân phóng hỏa trang trại?

Nhưng không phải báo đăng người đó đã chết cháy rồi sao?"

Lãnh Du nói: "Cậu tin lời nhân chứng vậy sao?

Nếu đây là âm mưu, vậy tin tức báo chí đăng cũng chưa chắc là thật.

Nếu Hứa Linh Long là thủ phạm vụ cháy, ông ta có thể thu mua nhân chứng để biến nó thành một sự cố."

Đến đây, ba người đều im lặng.

Nếu suy đoán của Lãnh Du là đúng, vậy thân phận của Hứa Linh Long không phải chỉ là công nhân bình thường.

Ông có thể thu mua nhân chứng, vậy địa vị của ông trong trang trại chắc chắn không nhỏ.

Nhưng vì sao ông lại muốn phóng hỏa nó?"

Báo chí đăng không biết tung tích của chủ trang trại, có phải chúng ta nên xem người này có liên quan đến hung thủ không?"

Tiêu Trình hỏi."

Có lẽ ông ta còn sống và đã đợi ngày này lâu.

Nếu vụ hỏa hoạn không phải tai nạn, công ty phá sản chắc chắn cũng không phải sự cố, và nó có liên quan rất lớn đến số tiền mà Hứa Linh Long mang đến M."

Lãnh Du nói."

Đợi đã, chủ trang trại này cũng họ Hứa này!"

Hoàng Lâm cúi đầu nhìn tin tức hô."

Đây cũng là chuyện mình muốn nói.

Có quá nhiều trùng hợp, Hứa Linh Long họ Hứa, ông chủ trại cũng họ Hứa, còn nữa..."

Lãnh Du nói rồi mở album có ảnh chụp người phục vụ hôm qua."

Hai người xem tướng mạo của Đoạn Liên Thịnh và Hứa Linh Long xem có giống nhau không?"

Tiêu Trình và Hoàng Lâm cùng đến xem.Hai người đều có phần trán to rộng, đôi mắt híp."

Lẽ nào....."

Hoàng Lâm mở to mắt nói.Lãnh Du gật đầu đáp: "Có lẽ vậy.

Tên của gã này có lẽ không tên thật, có lẽ gã họ Hứa.

Cũng có thể đây là chủ của trang trại mười sáu năm trước, và cũng có thể có quan hệ huyết thống với Hứa Linh Long.

Sau cùng, mọi chuyện có thể là kế hoạch của một mình hắn.

Từ đầu chí cuối, Đoạn Liên Thịnh không cần bất kỳ ai trợ giúp, hắn luôn tự mình làm lấy."

"Vậy còn nạn nhân nữ và đứa bé bị chết cháy thì sao?"

Tiêu Trình hỏi.Lãnh Du bỗng đổi chủ đề: "Có phải Hứa Linh Long là tên háo sắc không?"

Hoàng Lâm và Tiêu Trình nghe vậy, tay họ nắm chặt lại.

Nếu họ đoán đúng, Hứa Linh Long thật sự không bằng cầm thù.Nhưng ông đã bị sát hại, dù có bất mãn thế nào, họ vẫn cần thực hiện chức trách tìm ra hung thủ của mình.Vậy nên, Tiêu Trình hỏi: "Theo ý sếp, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Lãnh Du rút tờ giấy đã viết vào tối qua, bảo: "Đây là những thành phố mà Đinh Chính Hoành từng khai.

Nếu hung thủ có thể nắm được lịch trình của Hứa Linh Long, chắc chắn hắn có liên lạc với các chủ trang trại bò cạp trong nước.

Vậy nên, Tiêu Trình, Hoàng Lâm, hai người cần liên lạc với các cảnh sát của những thành phố này, đặc biệt là hai thành phố Toàn và Tần, bảo họ chào hỏi các chủ trang trại.

Xem xem có ai biết Đoạn Liên Thịnh không, tôi sẽ gửi ảnh của hắn cho cả hai."

Cô nói xong, gửi ảnh kẻ tình nghi cho họ."

Còn phần tôi, tôi muốn đến khách sạn, nếu có tin gì, hai người cần liên hệ với tôi ngay."

Dứt lời, Lãnh Du rời đi.Hai người biết thói quen của sếp, nếu có việc gì khó giải quyết, cô thường luôn một mình suy ngẫm.Lãnh Du đón cơn gió lạnh buổi sớm, cô chỉ nắm chắc 50% các suy luận của mình.

Cô có thể đúng, cũng có thể sai.Nếu sai, tất cả những việc họ làm là lãng phí, cũng xem như đã thua hết cả bàn cờ trong cuộc đấu trí với hung thủ.Vì vậy, cô cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Trước mặt người khác, cô trông cơ trí, điềm đạm, đáng tin.

Nhưng khi chỉ còn chính mình, cô cảm thấy mình không lợi hại như mọi người nghĩ, cô cũng chỉ là một người thường, cô chỉ đang cố ép bản thân phải mạnh mẽ.Đi trên con đường của thành phố Xuyên, cô nhớ về thành phố Dương.Không, cô nhớ về Lâm Hinh.

Mỗi khi gặp phải khó khăn, cô luôn rất nhớ nàng.

Không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Hinh, hoặc khi ở bên nàng, cô cảm thấy mình vững tâm hơn.Tuy đến giờ, Lâm Hinh vẫn chưa thích cô.Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng, trong lòng có điểm tựa, dù vụ án có khó thế nào, cô cũng sẽ nghĩ cách giải quyết.Lãnh Du cho tay vào túi áo, thông thả cước bộ.

Cô mỉm cười, cảm thấy bản thân quá nhu nhược.

Có điều, tình cảm nhiều năm qua đã sớm len lỏi từng ngỏ ngách trong người cô, làm sao cô có thể nói buông là buông.Cô mở điện thoại, vào WeChat, nhắn "mình nhớ cậu lắm" cho Lâm Hinh.Nhưng cô không gửi đi.Rất nhiều lúc, khi nhớ Lâm Hinh quá đỗi, cô luôn nhắn dòng này vào khung chat nhưng chúng chưa từng được gửi đi.

Cô chỉ muốn giải tỏa nỗi nhớ của mình nên lặng lẽ viết rồi lại lặng lẽ xóa nó.Khi Lãnh Du vừa rời khỏi WeChat, cô bèn nhận tin nhắn của Lâm Hinh.Lãnh Du vội vàng bấm vào xem, thấy ảnh chụp có chén cháo lẽ loi nằm trên bàn.Dưới đó là dòng chữ "bữa sáng của mình."

Lãnh Du mỉm cười, đáp: "Trông ngon quá ta."

Cô hỏi tiếp: "Cậu thấy trời trở lạnh nên tính dùng chén cháo nóng dụ dỗ mình phải không?"

Lâm Hinh đang ăn cháo bèn bật cười.Nàng cầm điện thoại, nhắn lại: "Vậy cậu có bị dụ không?"

Lãnh Du cười đáp: "Mình có."

Lâm Hinh mím môi, bảo: "Cậu đừng gạt mình, lần trước mình nấu cho cậu, khó ăn muốn chết."

Lãnh Du: "Đâu có, tuy hơi mặn nhưng mình thích ăn mặn nên nó hợp khẩu vị mình."

Lâm Hinh tươi cười nhìn điện thoại.Dạo này, cậu ta luôn thích trêu mình cười.

Câu này thật sự rất an ủi Lâm Hinh khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào."

Dù có tự nhận mình là đầu bếp thì mình vẫn nấu không bằng cậu."

Lâm Hinh ủ rũ nói."

Sao cậu lại phải so với mình?

Mình cũng đâu thiếu đầu bếp."

Lãnh Du đáp.Lâm Hinh đang tính trả lời, Lãnh Du lại nhắn tiếp: "Lẽ nào cậu muốn làm đầu bếp của mình?"

"Ứ thèm."

Lâm Hinh trả lời."

Cậu đang làm cảnh sát, lại muốn làm đầu bếp, sau này cậu còn muốn làm gì?"

Lãnh Du hỏi.Lâm Hinh nhìn vậy, trong đầu nghĩ đến muốn làm gì đó chợt đỏ mặt.Sao chỉ một câu vu vơ đã khiến nàng suy nghĩ miên man.Nàng vội tịnh tâm nói: "Không muốn làm gì cả.

Nhiều thân phận vậy, sao mình làm hết nổi."

Nhiều thân phận?Đoạn Liên Thịnh từng làm phục vụ.Hắn từng cải trang thành Hứa Linh Long.Mười sáu năm trước, ông chủ trang trại bò cạp trong vụ hỏa hoạn lại họ Hứa.Hắn có thể lấy được nhiều bò cạp, có phải tháng trước hắn cũng công tác tại trại nuôi bò cạp ở thành phố Tần?

Đám bò cạp đó còn sống, sẽ rất phiền phức nếu vận chuyển chúng từ thành phố khác.Có phải mười sáu năm trước hắn cũng từng đến thành phố Tần?

Bằng không sao hắn lại quen thuộc chỗ này?Vậy trong mười sáu năm qua, Đoạn Liên Thịnh rốt cuộc đang làm gì?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 70: Không thể chấp nhận


Đoạn Liên Thịnh mang nhiều thân phận và hiện tại hắn đang dần bị vạch trần.Nếu hắn thật sự là ông Hứa, chủ trang trại của vụ hỏa hoạn 16 năm trước vậy trong thời gian qua, ông ta đã đi đâu?16 năm ròng rã, ông ta phải có ý chí lớn thế nào mới sống đến hôm nay sau hàng loạt bi kịch.Và chắc chắn ông ta cũng phải có một sự kiên nhẫn lớn.Lãnh Du cảm thấy suy đoán mình chưa hẳn đúng nên cô cần chờ tin tức của Tiêu Trình.Và cô báo với Lâm Hinh về những phát hiện của mình kèm theo lời cảm ơn.Lâm Hinh nhìn tin nhắn Lãnh Du gửi đến, mỉm cười, xoa màn hình.Sau đó, nàng lại nhận thêm một tin từ cô: "Cảm ơn cậu đã giúp mình tìm ra thêm manh mối.

Mình bận việc trước, cậu chờ mình về nha."

Sau khi nhắn tin, Lãnh Du quay về khách sạn, Tiêu Trình đúng lúc đứng ở cổng.

Anh đang tính gọi cho cô thì thấy cô đã về.Anh vội nói: "Thưa sếp, cảnh sát Tống vừa nhắn tin đến báo, người bên trại bò cạp thật sự biết Đoạn Liên Thịnh!"

Mắt Lãnh Du sáng lên, cô hỏi: "Thật sao?

Chỉ dựa vào bức ảnh?"

Tiêu Trình đáp: "Dạ phải, chỉ dựa vào bức ảnh và còn có hình xăm bò cạp trên cánh tay Đoạn Liên Thịnh."

"Cái gì?

Trên tay hắn có hình xăm?"

Lãnh Du kinh ngạc hỏi.Hình xăm trên cánh tay chứa nhiều ý nghĩa nhưng tin tức liên tục kéo đến, còn thêm cả hình xăm khiến nhóm Lãnh Du càng khẳng định Đoạn Liên Thịnh rất có thể là hung thủ của vụ này.Tiêu Trình gật đầu, nói: "Cảnh sát Tống bảo chúng ta đến đó, ông ấy sẽ giải thích tỉ mỉ hơn."

Lãnh Du lại tập trung vào điểm khác: "Hình xăm trên cánh tay rất có thể là bị người khác vô tình thấy.

Hắn cẩn thận vậy, không thể cố ý để lộ ra."

Tiêu Trình: "Về chuyện này thì tôi không biết."

Lãnh Du nói: "Vậy còn các thành phố khác?

Hắn có đến những chỗ đó không?"

Tiêu Trình nói: "Có, ngoài thành phố Toàn."

Lãnh Du: "Hắn không đến thành phố Toàn cho thấy hắn không muốn ở đó.

Nếu vậy, ông chủ Hứa của vụ hỏa hoạn khả năng cao là ông ta.

Vì thành phố Toàn sẽ gợi lên nỗi đau của ông ta."

"Tiêu Trình, anh và Hoàng Lâm cùng đến thành phố Tần xem Đoạn Liên Thịnh có thật sự là ông chủ Hứa không, vì tôi tin ở đó sẽ có rất nhiều hồ sơ liên quan đến vụ việc.

Chúng ta không thể xác định tính chân thật của sự việc khi chỉ dựa báo chí.

À, anh có thể nhờ cảnh sát thành phố Toàn làm nhận dạng gương mặt xem độ chính xác của ông chủ Hứa với Đoạn Liên Thịnh."

"Còn tôi sẽ đến thành phố Tần để tìm hiểu tất cả.

Thành phố Xuyên là quê quán của Hứa Linh Long, nếu Đoạn Liên Thịnh và Hứa Linh Long là người thân, vậy đó cũng là quê quán của hắn.

Ở đây, có lẽ họ vẫn còn họ hàng.

Thêm vào đó, khả năng cao là quan tài cũng được mua ở đây và hung thủ chỉ đặt nó tại một nơi hẻo lánh.

Vậy nên, tôi sẽ nhờ cảnh sát Bành hỗ trợ chúng ta điều tra tất cả."

Khi Lãnh Du nói xong, cô mượn xe của Sở cảnh sát lái đến thành phố Tần.Khoảng cách từ thành phố Xuyên đến thành phố Tần là ba tiếng.

Trong thời gian lái xe, Lãnh Du suy đoán tâm trạng khi đó của Đoạn Liên Thịnh là gì?Khi người nằm phía sau xe là kẻ mình hận nhất, tâm trạng khi ấy của hắn là gì?Là thù hận?Đau khổ?Hay đằng đằng sát khí?Hay là tất cả tâm trạng ấy?

Là nỗi đau đớn tột cùng nhưng phải lại cố nén để thực hiện tội ác?Đặc biệt là người nọ còn có máu mủ với mình.Thủ đoạn của hung thủ quá máu lạnh, thậm chí còn dùng bò cạp cắn chết Hứa Linh Long, cảm giác đau đớn đó, người khác không thể chịu nổi.Nếu hung thủ bất nhân, vậy Hứa Linh Long của năm đó thì sao?Nếu Lãnh Du đoán đúng, Hứa Linh Long lẽ nào có nhân tính?Bàn về thị phi đúng sai, nếu Đoạn Liên Thịnh là hung thủ, ông ta chỉ đang trả thù cho vợ con mình, lẽ nào ông ta sai sao?Lãnh Du lên cao tốc tiến về thành phố Tần, đến nơi, cô lập tức được đưa đến văn phòng của Tống Nguyên.Tống Nguyên thấy cô đến, chỉ cau mày ngồi trên ghế.Ông nói: "Không ngờ được là ông ta, tôi đã từng gặp Đoạn Liên Thịnh."

Quả nhiên, hắn thường đến thành phố Tần, khó trách Tống Nguyên không hoài nghi hắn."

Cảnh sát Tống, có phải hắn ta thường đến đây?"

Lãnh Du hỏi."

Cũng không thường lắm.

Một năm ông ta chỉ đến đây hai lần để bán thuốc."

"Bán thuốc?"

Lãnh Du mở to mắt hỏi."

Ừm, ông ta đến bán thuốc Bắc cho dân làng nên ai ở đây cũng biết ông ta.

Tôi tin ông ta không chỉ bán thuốc ở đây mà còn bán ở những thị trấn khác."

Tống Nguyên đáp.Thì ra là từng bán thuốc.Nghĩ vậy, Lãnh Du lại nhớ đến bò cạp.

Phải rồi, hắn có nghiên cứu về bò cạp, chắc chắn cũng hiểu về thuốc Bắc.Thuốc hắn bán rất có khả năng được điều chế từ bò cạp, hiện tại dù hắn không trực tiếp liên quan đến nghành chăn nuôi bò cạp nhưng vẫn có liên hệ với các chủ trang trại nhằm có hàng để cung ứng.Vậy nên, hắn mới biết Hứa Linh Long muốn khai thác thị trường trong nước.Hứa Linh Long nằm trong bảng xếp hàng người giàu của M, những tin này chắc chắn sẽ truyền vào tai Đoạn Liên Thịnh.

Trong mấy năm ngắn ngủi, việc Hứa Linh Long có thể chen chân vào bảng xếp hạng như vậy đã khiến ông ta gặp phải họa sát thân.Nếu ông ta khiêm tốn, Đoạn Liên Thịnh mãi mãi cũng sẽ không tìm thấy ông ta.Nghĩ vậy, Lãnh Du càng hiểu rõ hơn.

Cô bèn nói hết những suy đóa của mình cho cảnh sát Tống.Tống Nguyên gật đầu đáp: "Cảnh sát Lãnh nói đúng, vào tháng 12, Đoạn Liên Thịnh cũng đến trại chăn nuôi làm nhân viên thời vụ.

Ông ta làm ở đó có lẽ nhằm tăng tốc quá trình báo thù."

"Tháng 12?

Nhưng ông ta cũng đã làm phục vụ ở khách sạn vào tháng đó, làm part-time ở hai thành phố.

Bộ ông ta không muốn sống nữa sao?"

Lãnh Du hơi kinh ngạc."

Ừm, nếu ông ta là thủ phạm thật, vất vả một tháng vậy cũng đáng.

Dù sao, ông ta cũng đã chờ nhiều năm.

Hơn nữa, ông ta còn lấy được bò cạp từ chỗ đó."

Tống Nguyên nói.Ông ngừng lại, nói tiếp: "Người này mưu tính sâu xa, bề ngoài trông ông ta nhã nhặn, không giống người sẽ làm chuyện hung ác.

Có lẽ ông ta biết Hứa Linh Long không ở trong nước lâu nên ông ta không chờ kịp.

Tuy ông ta thông minh nhưng vẫn để lại nhiều manh mối.

Nếu không phải để sót con bò cạp, tôi thấy sẽ không ai biết sâu trong rừng có chôn quan tài hay bài thơ được khắc kia.

Dù có tìm thấy, cũng là chuyện của nhiều năm sau."

"Hắn có thù hằn sâu đậm với Hứa Linh Long nên muốn các dòng chữ ấy chôn cùng ông ta.

Phải rồi, tôi nghe Tiêu Trình nói, trên cánh tay Đoạn Liên Thịnh có hình xăm?"

Lãnh Du hỏi."

Ừ, đó là lời của một công nhân trang trại, lúc nửa đêm người này vô tình bắt gặp ông ta dùng dao gạch hình xăm.

Có điều, anh ta không dám hỏi nguyên nhân."

Tống Nguyên nói."

Hắn thích bò cạp nên mới làm ăn trong thị trường này, còn xăm hình nó lên người.

Và ông ta nhận ra, cũng chính bò cạp đã hại chết vợ con ông, thậm chí hủy hoại cả cuộc đời ông nên ông ta quyết định gạch bỏ nó, ông ta muốn xóa bỏ nó khỏi người mình."

Lãnh Du phân tích.Nói đến đây, điện thoại của Lãnh Du vang lên.

Cô mở loa ngoài, nghe Tiêu Trình báo cáo: "Thưa sếp, chúng tôi vừa xác nhận với cảnh sát Ngô thuộc thành phố Toàn.

Đoạn Liên Thịnh có 95% độ giống nhau với ông chủ của trang trại 16 năm trước.

Vậy nên, cảnh sát bên này chắc chắn Đoạn Liên Thịnh chính là ông Hứa Trấn Hiên đã mất tích năm đó."

Lãnh Du nhìn Tống Nguyên, đáp: "Anh nói tiếp đi."

Tiêu Trình: "Ngoài ra, vợ Hứa Trấn Hiên họ Giản.

Khi ấy, công ty ông đặt tên theo họ vợ là Giản Thức, công ty này cũng có chút tiếng tăm trong thành phố Toàn.

Có điều, dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy vợ ông ấy chết vì trúng độc, rất có khả năng là độc bò cạp.

Khi thi thể vợ con ông được phát hiện, năm nạn nhân khác cũng có cái chết tương tự.

Lúc ấy, hỏa hoạn xảy ra nên người ta tin rằng bà ta đã bị bò cạp cắn khi đó nên trên người mới có độc của chúng.

Cảnh sát còn phát hiện thêm, nơi xảy ra hỏa hoạn có dây thừng nằm cạnh bà Giản."

Nghe vậy, Lãnh Du chợt hỏi: "Vậy có ai biết vì sao bà ấy xuất hiện ở trang trại không?"

"Chuyện này không ai biết."

Sau khi gác máy, cô ngước mắt nhìn cảnh sát Tống.Tống Nguyên cười khổ nói: "Xem ra chất độc trên người vợ ông ta không trùng hợp."

"Tôi cũng nghĩ vậy.

Nếu Hứa Trấn Hiên thật sự là Đoạn Liên Thịnh thì từ thủ pháp gây án, xem ra ông ta đã biết được vợ mình bị bò cạp cắn chết."

Hai người bất chợt im lặng.Hỏa hoạn, dây thừng, bà Giản bị cắn chết, đứa nhỏ xuất hiện ở đó cũng không phải ngẫu nhiên.Nhưng manh mối trên giúp hai người khái quát tình huống năm đó.Nếu mọi thứ chính xác, Hứa Linh Long mới thật sự là kẻ máu lạnh.Chân tướng đã gần sáng tỏ, chỉ còn một điều, hiện tại Hứa Trấn Hiên đang ở đâu?"

Cảnh sát Tống, không ai biết nơi ở của Hứa Trấn Hiên sao?"

Lãnh Du hỏi."

Sau ngày 25 rời khỏi trang trại bò cạp, không ai biết gì về ông ta.

Ông ta đã đạt được mục đích nên cũng không cần ở lại đây.

Còn chỗ thành phố Xuyên, tôi nghĩ ông ta cũng không đến đó mà đã cao bay xa chạy."

Nói rồi Tống Nguyên cười thở dài: "Cảnh sát Lãnh, không dối gạt cô, Hứa Trấn Hiên mà chúng tôi biết là một người đàn ông rất thương trẻ con.

Không lâu trước đây, mỗi dịp Giáng Sinh, ông ta luôn hóa trang thành ông già Noel để phát quà cho bọn trẻ con trong làng.

Ông ấy còn chuẩn bị thêm quà Giáng Sinh cho cả những đứa trẻ mồ côi."

"Ừm."

Từ việc ông hóa thân thành ông già Noel, cô cũng biết Hứa Trấn Hiên biết cách hóa trang.Hơn nữa, người này giống như có hai nhân cách.

Một nhân cách dịu dàng, một nhân cách tàn ác.Thù hận khiến ông ta trở nên ác độc.Khi biết rõ mọi chuyện, Lãnh Du tạm biệt Tống Nguyên.

Bây giờ cô cần về thành phố Xuyên xem xem phía cảnh sát Bành có thông tin nào về Hứa Trấn Hiên không.Trên đường, cô mở điện thoại muốn thông báo với Long ở thành phố Dương về việc điều tra nơi ở của Hứa Trấn Hiên nhưng Lâm Hinh đã gửi một bức ảnh cho cô.Lãnh Du nhấn vào xem.Khi nhìn thấy bức ảnh, Lãnh Du vội dừng xe.Cô nhìn lại bức ảnh lần nữa.

Trong ảnh là ông già Noel đang chơi cùng bọn trẻ, khung cảnh hình như ở thành phố Tần.Điều đáng sợ hơn chính là tin nhắn Lâm Hinh gửi đến."

Lãnh Du, cậu mau về đi, lớn chuyện rồi!

Người trong ảnh chính là chú Giản."

Chú Giản, bà Giản.Thì ra là thế.Sau đó, Lâm Hinh lại gửi thêm bức khác cho cô.

Lãnh Du càng chắc chắn suy đoán của mình.Cô nhắn tin phản hồi: "Mình biết rồi, mình sẽ về ngay.

Các cậu bắt chú ấy lại giúp bọn mình, cảm ơn."

Lãnh Du mờ mịt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

Cô tưởng phải mất thời gian tìm kiếm, không ngờ hung thủ lại là người luôn xuất hiện trước mắt cô.Cô điều chỉnh tâm trạng rồi nhắn tin cho Tiêu Trình và Hoàng Lâm.Sau khi gác máy, hai người cũng hoảng sợ như Lãnh Du.Mọi người bất ngờ, giật mình, nhiều hơn là không thể chấp nhận sự thật.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 71: Sinh mệnh vô tội


Điện thoại được đặt bên cạnh vẫn sáng màn hình, tấm ảnh Lâm Hinh gửi vẫn dễ thấy như đang nói rằng đây là gương mặt thật của hung thủ.Xuyên suốt quá trình phá án, cô chưa từng hoài nghi chú, cũng không ngờ chú luôn che giấu bản thân sau lớp hóa trang mỗi khi đến Cục.Nhưng vì sao chú Giản lại phải vào làm ở Cục?Lẽ nào thật sự đúng như lời đồn?Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Nhiều năm qua, chú ẩn mình trong Cục nhưng không bị ai phát hiện ra.Nếu không phải Lâm Hinh gửi bức ảnh thứ hai cho cô.

Có lẽ cô vẫn chưa tin tên hung thủ máu lạnh kia lại chính là chú Giản.

Nhưng, pháp luật là vô tình.Dù là ai, người thường hay quan lớn chỉ cần có tội đều sẽ bị pháp luật trừng trị.Điện thoại nằm trên ghế phụ vẫn là bức ảnh ấy.Trong ảnh, chú Giản ở trong phòng ngủ ký túc xá của Cục.

Lúc ấy, nhóm Lâm Hinh thấy không ổn, nhân lúc chú vắng mặt, các cô phá cửa xông vào.

Sau khi lục soát, các cô đã tìm được vài bằng chứng, gồm: râu giả, lông mày giả, tóc giả, mẫu bò cạp và tờ báo đã ố vàng năm tháng.Nội dung đưa tin về vụ hỏa hoạn của trang trại bò cạp cách đây 16 năm trước, hình trong báo là vợ con chú Giản.Lãnh Du tính đợi khi phá xong án, cô sẽ hỏi Lâm Hinh vì sao nàng lại nghi ngờ chủ Giản.Cô về lại thành phố Xuyên lúc 8 giờ tối, Tiêu Trình và Hoàng Lâm cũng từ thành phố Toàn về.Cảnh sát Bành thấy ba người về liền mời họ vào văn phòng.

Bốn người ngồi cùng nhau, nhóm Lãnh Du báo cáo lại những gì vừa phát hiện với cảnh sát Bành.Cảnh sát Bành lấy vài tấm ảnh đưa cho họ, tay ông chỉ vào đó, nói: "Nếu Hứa Linh Long và Hứa Trấn Hiên có quan hệ máu mủ vậy tôi tin nơi trong ảnh này chính là quê của họ."

Lãnh Du nhìn ngôi nhà trong ảnh không có điểm gì đặc biệt.Cảnh sát Bành nói: "Khi chúng tôi đến, ở đây có đậu một chiếc xe tải.

Mọi người xem bánh xe của chiếc này, nó dính ít bùn đất ướt chứng minh xe mới được sử dụng thời gian gần đây.

Cho nên, chúng tôi tin rằng Hứa Trấn Hiên đã dùng chiếc xe này chở Hứa Linh Long và quan tài đến thành phố Tần."

Lãnh Du bèn hỏi: "Vậy các anh có tra được trước đó xe này dùng cho mục đích nào chưa?"

"Khi chúng tôi điều tra xe tải đã ngửi thấy mùi thuốc Bắc nhưng bên trong không chứa gì."

"Hứa Trấn Hiên là nhân viên bên sản xuất thuốc Bắc nên không lạ khi ông ta lấy thuốc từ nhà cung ứng bán cho dân làng.

Nếu không thì đây là xe chở hàng của cửa hàng thuốc Bắc."

Lãnh Du nói."

Ngoài ra, bên anh còn phát hiện gì không?"

Lãnh Du hỏi."

Cô còn nhớ chiếc xe bị cháy lần trước?

Nơi Hứa Trấn Hiên tiêu hủy xe đó chỉ cách quê họ 1km.

Chúng tôi dựa vào vết bánh xe thấy nó xuất hiện từ phía nhà đó đến chỗ chiếc xe cháy.

Tuy có đoạn đứt quãng nhưng không ảnh hưởng việc điều tra.

Vậy nên, chúng tôi tin ông ta dừng chiếc xe đó ở cách nhà mình 1km, sau đó đi bộ rồi lái xe tải về.

Sau đó, ông ta kéo thi thể của Hứa Linh Long từ xe này sang xe tải."

"Chúng tôi còn làm một cuộc thí nghiệm.

Vì nơi đó là đoạn đường vắng nên trong một tiếng, không hề có bất kỳ người hoặc xe nào xuất hiện ở đó.

Vậy nên tôi suy đoán rằng Hứa Trấn Hiên đã mạo hiểm đậu xe ở đó, sau đó vội vã lái xe đến mà không bị ai phát hiện hành động của mình.

Nhưng người này liều thật, nếu như bị phát hiện, chậm trễ kế hoạch, không chừng còn bị bắt sớm."

"Xem ra chân tướng đã rành rành trước mắt.

Cảnh sát Bành, chỗ đó có phát hiện ngôi mộ nào không?"

Lãnh Du chợt hỏi.Cảnh sát Bành nghe vậy, bật cười đáp: "Cảnh sát Lãnh quả nhiên thông minh như lời đồn.

Ở đó thật sự có mộ."

Sau đó, ông ngừng cười, nghiêm túc nói: "Phải, ở đó có một ngôi mộ.

Chúng tôi có đến xem, trên bia khắc họ Hứa nên chúng tôi đoán đây là phần mộ của nhà họ Hứa."

"Bên cạnh còn có hai ngôi mộ là của bà Giản và cậu con trai, mộ của họ rất sạch sẽ.

Dù ở đó có mộ nhưng không thấy lạnh lẽo.

Tôi nghĩ Hứa Trấn Hiên thường xuyên về đây bái tế vợ con và ba mẹ."

"Cảnh sát Bành, có phải mộ của nhà họ Hứa có cái hố không?"

Lãnh Du hỏi ông."

Haha, chuyện gì cũng không gạt được sếp Lãnh.

Đây cũng là chuyện tôi muốn nói với các cô.

Chỗ đó thật sự có hố nhưng đã bị lấp, phần bùn đất còn ướt nên tôi đoán nó vừa được Hứa Trấn Hiên đào ra, sau đó hắn xúc đất lấp lại."

Lãnh Du: "Ừm, quan tài quả nhiên được chuẩn bị từ trước.

Có điều, tôi đoán nó vốn không dùng cho Hứa Linh Long mà dùng cho chính Hứa Trấn Hiên.

Nhưng đúng lúc biết được tội ác của Hứa Linh Long nên đã dùng cho ông ta."

Hoàng Lâm mở to mắt thối: "Ý sếp là...."

Lãnh Du cười đáp: "Sau nỗi đau mất vợ con, chú ấy muốn tự sát, quan tài đó là chuẩn bị cho chính mình.

Có lẽ, sau vụ việc, chú ấy đã nghĩ đến việc kết thúc sinh mệnh của mình, thậm chí, còn chuẩn bị di thư.

Nhưng sau đó chú ấy vô tình biết lịch trình của Hứa Linh Long nên đã tạm gác mong muốn tự sát."

"Nhưng nếu quan tài được đặt ở trong sảnh nhà thì dễ bị chú ý nên chú ấy đành đào hố chôn nó để dùng cho ngày sau."

Lãnh Du nói tiếp."

Cảnh sát Lãnh nói đúng, vì chúng tôi cũng phát hiện dấu bánh xe bên cạnh cái hố.

Một mình Hứa Trấn Hiên không thể lấy quan tài ra nên chỉ đành dùng xe tải kéo nó lên.

Hơn nữa, dấu bánh xe còn mới, có thể là được lấy ra vào ngày Hứa Linh Long bị sát hại."

Cảnh sát Bành đáp.Mọi người bàn đến đây cũng đã biết quá trình gây án của Hứa Trấn Hiên.

Thì ra bên trong vụ án là có nhiều ẩn khuất như vậy, chỉ là phải đợi về thành phố Dương thẩm vấn chú Giản mới biết rõ.Sau khi tạm biệt cảnh sát Bành, ba người bắt chuyến máy bay đêm bay về.Trên máy bay, Hoàng Lâm nói: "Mình không ngờ người đó là chú Giản.

Chú ấy là lao công ở Cục nhiều năm, còn giấu tóc giả, mi giả trong phòng, khó trách bọn mình không thể nhận ra gương mặt của chú ấy ngay.

Trán chú Giản cũng không to rộng, có lẽ chú ấy đã dùng tóc giả che đi.

Còn râu thì dùng cho hằng ngày để không ai biết gương mặt thật của mình."

Nói đến đây, cô không thể nói tiếp."

Hoàng Lâm, chú ấy biết hóa trang, mà mình ngạc nhiên là chú ấy lại có nhiều thân phận.

Hứa Trấn Hiên làm nhiều nghề vậy, chẳng qua là muốn đặt chân đến nhiều nơi trong nước để tìm hiểu tin tức của Hứa Linh Long.

Mình nghĩ Hứa Linh Long không chỉ về nước hai tháng này mà ông ấy còn về nhiều năm trước.

Khi đó, Hứa Trấn Hiên vô tình biết được sự thật cái chết của vợ con, bằng không chú ấy sẽ không nghĩ nhiều cách đến vậy."

Lãnh Du nói."

Chuyện này bọn mình phải hỏi chú Giản mới biết."

Hoàng Lâm nói.Đến lúc này, Hoàng Lâm vẫn gọi Hứa Trấn Hiên là chú Giản."

Phải rồi, vụ hỏa hoạn xảy ra 16 năm trước đúng là ngày 15 tháng 1 hôm nay nên hôm nay cũng là ngày giỗ của vợ con ông..."

Nói đến đây, Lãnh Du ngừng lại, thắc mắc: "Kỳ lạ, sao vừa nãy cảnh sát Bành không phát hiện Hứa Trấn Hiên ở ngôi mộ?

Lẽ nào chú ấy không về bái tế?"

Nghĩ vậy, Lãnh Du thấy không ổn.

Sao Hứa Trấn Hiên lại không về thành phố Xuyên?Lúc này, ba người đang trên máy bay, không thể liên lạc với bên Cục.

Không biết họ có thành công bắt giữ Hứa Trấn Hiên, cũng không biết ông ta đã rời khỏi thành phố Dương chưa.Nếu đã rời đi, muốn kiếm ông ta phải mất thêm thời gian.Lãnh Du lo lắng bước xuống máy bay.

Khi vào sân bay, cô vội vã mở điện thoại.Lúc này, có tin nhắn của Long báo đến, Lãnh Du giật mình đọc tin."

Thưa sếp, chúng tôi vừa phát hiện thi thể của chú Giản ở nhà vệ sinh nam, chú ấy thắt cổ tự sát."

Ngoài giật mình, Lãnh Du còn hối hận.

Cô phải nghĩ ra sớm hơn.Hôm nay là giỗ vợ con, ông ấy đã sát hại Hứa Linh Long thành công, nên không còn gì tiết nuối để nối gót họ.Nhưng ông ta sợ cảnh sát Xuyên tìm được mình, không thể chọn ngày nên lựa chọn tự sát ở Cục.Ông ta đã tính tất cả, kể cả ngày tự sát.Sau đó, điện thoại của cô lại sáng lên, vẫn là tin nhắn từ Long."

Chúng tôi tìm thấy một quyển nhật ký cũ trên người chú ấy.

Sau khi sếp về, chúng tôi sẽ đưa đến cho sếp."

Người này để lại nhật ký có lẽ viết lại cuộc đời của mình bên trong.Lãnh Du báo tin cho Tiêu Trình và Hoàng Lâm, ba người cảm thấy tiếc hận."

Tuy đã phá được án nhưng còn chút chuyện chúng ta vẫn chưa xác thật.

Nếu quyển nhật ký không nhắc đến, tôi nghĩ có một vài chân tướng sẽ biến mất theo dấu chân Hứa Trấn Hiên."

Lãnh Du đứng ngoài sân bay, nhìn bầu trời đêm nói.Hôm nay là 15 tháng 1, cũng vào tối nay của 16 năm trước, một vụ hỏa hoạn xảy ra đã cướp mất bảy sinh mệnh vô tội.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 72: Không hề thay đổi


Nhóm Lãnh Du mệt mỏi đến Cục.

Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, các cô không thể về nhà nghỉ, vì các cô muốn đến xem thi thể của chú Giản.Theo trình tự, thi thể sẽ được đưa đi giải phẫu, Lãnh Du vừa vào sảnh, cánh tay bèn bị người khác nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc."

Mình dẫn cậu đến bệnh viện Phương Đông gặp chú."

Đêm về khuya cô nghe thấy giọng nói lười biếng pha lẫn dịu dàng của nàng khiến cô ấm áp.Lâm Hinh không về nhà mà lại chờ mình.

Lâm Hinh dứt lời, kéo Lãnh Du đến xe mình, nhét cô vào ghế phụ.Lãnh Du ngồi yên, ấm áp nhìn Lâm Hinh vào ghế lái.

Từ lúc vụ án xảy ra, cô luôn tập trung đấu trí với hung thủ, đã lâu rồi, cô chưa ở cạnh với Lâm Hinh.

Bây giờ, cô thấy nàng bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, đang ngồi cạnh mình, lòng cô thấy thư giãn, nỗi xúc động len lỏi trong tim.Lâm Hinh khởi động xe xong, nàng nhận thấy người bên cạnh mình đang chăm chú nhìn nàng.

Nàng quay đầu chạm vào mắt Lãnh Du.Chỉ nhìn quầng thâm nhạt dưới vành mắt cô, nàng đã biết mấy hôm nay cô vất vả thế nào.

Nàng hơi nghiêng người, mỉm cười nói: "Cảnh sát Lãnh, đêm nay mình sẽ là tài xế riêng của cậu.

Lịch trình hôm nay là đến xem chú Giản sau đó mình đưa cậu về."

Vừa săn sóc vừa tỉ mỉ.Lãnh Du nhìn nụ cười của nàng, tay đặt lên đùi cử động nhưng vẫn không nâng lên.

Cô cố kìm mong muốn muốn xoa mặt nàng, hỏi: "Cậu không thấy uất ức khi làm tài xế của mình sao?"

Lâm Hinh cười khẽ, ngồi về ghế, tập trung lái xe."

Không uất ức."

Nàng đáp.Lãnh Du rũ mắt mỉm cười.Vốn cô vẫn đang thương tiếc vì cái chết và vụ án của chú Giản nhưng Lâm Hinh đã vực dậy tinh thần cô, giúp cô thả lỏng khiến cô bất chợt ngủ quên.Lâm Hinh vừa lái xe vừa nhìn Lãnh Du ngủ.

Nàng mỉm cười, nhả chân ga để tránh đường xóc đánh thức người bên cạnh.Khi các nàng đến nơi, Lâm Hinh dừng xe, đánh thức Lãnh Du.

Nàng bật cười nhìn biểu cảm ngây ngốc khi tỉnh của cô, bảo: "Thì ra lúc tỉnh ngủ trông cậu như vậy."

Sau đó, nàng mở dây an toàn, bước xuống xe.Lãnh Du ngồi đó, ngơ ngác tự hỏi lẽ nào tướng ngủ của mình xấu lắm?Hai người đến nhà xác, pháp y thấy các cô bèn giải thích: "Trên người ông ấy không có vết thương, tay chân không có dấu vết giãy giụa.

Dấu dây thừng rõ ràng nên chúng ta có thể kết luận ông ấy thắt cổ tự vẫn."

Sau khi có được xác nhận, Lãnh Du và Lâm Hinh ra khỏi bệnh viện.

Các cô không biết nên xử lý thi thể của chú Giản thế nào, dù sao hiện giờ chú đã không còn người thân.

Chú là lao công của Sở Cảnh Sát nhưng đồng thời cũng là tội phạm đang bị cảnh sát truy bắt.

Tuy hiện đã tử vong nhưng với thân phận đó, ngoài việc chấp hành án tử hình, cảnh sát không thể làm việc khác.Lãnh Du được Lâm Hinh đưa về nhà.

Cô đi tắm rồi ngã lưng say ngủ.Đến sáng hôm sau, đồng hồ sinh học trong cô đánh thức cô dậy.

Nhớ đến quyển nhật ký của chú Giản, cô đứng lên, lái xe đến Sở Cảnh Sát.Vì chú Giản đã mất nên dì lao công khác đã thế chỗ chú.

Lãnh Du thấy vậy lại tiếc nuối.Cô pha ly cà phê, đến phòng họp, đặt quyển nhật ký lên bàn, rồi ngồi vào bàn, mở quyển sổ ra.Chỉ thấy trang đầu tiên có mỗi một dòng."

Hy vọng người đọc có thể hiểu nỗi lòng tôi.

Sau khi chết, xin hãy chôn tôi cạnh bên vợ."

Lãnh Du nhìn phần chữ ký: Hứa Trấn Hiên.Cô lật qua vài trang, nhìn thấy chú viết không liên tục, có lẽ chỉ ghi lại những chuyện quan trọng.Ngày 1 tháng 3 năm 1995,Hôm nay là ngày vui nhất của đời tôi.

Cuối cùng tôi cũng cưới được người con gái mình yêu, cô ấy tên Giản Tuyên Ân.Tôi đúng là người hạnh phúc nhất trên đời.Vợ ơi, anh yêu em.Ngày 10 tháng 7 năm 1995,Vợ mang thai rồi, vẫn chưa biết là trai hay gái nhưng tôi vẫn sẽ thương con, chúng tôi cũng đã chọn tên.Nếu là con trai thì tên Hứa Trấn Tuyên, nếu là con gái thì tên Hứa Trấn Ân.Ngày 5 tháng 11 năm 2002,Vừa khai trương trại bò cạp đầu tiên, tôi quyết định dùng họ của Tuyên Ân.

Bởi trong lúc khó khăn, cô ấy đã luôn sát cánh cùng tôi.Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, vừa có gia đình vừa có sự nghiệp, đời này tôi còn cầu gì hơn.Ngày 25 tháng 12 năm 2002,Anh hai Hứa Linh Long vừa từ nơi khác về.

Ngay dịp Giáng Sinh, anh ấy đòi góp vốn vào trại bò cạp.

Vì anh ấy làm ăn bên ngoài đã lâu nên tôi nghe vậy đồng ý.Ngày 11 tháng 1 năm 2003,Tôi khuyên Hứa Linh Long bỏ rượu chè, gái gú đi nhưng anh ấy không nghe.

Có lẽ mấy năm làm ăn bên ngoài anh ấy cũng vậy nhưng ai bảo anh hai là anh hai.

Khuyên mãi anh không nghe, tôi chỉ đành mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc.Thôi, qua thời gian nữa tôi lại khuyên.

Dù sao anh hai cũng lớn tuổi, anh ấy cũng nên ổn định.Ngày 15 tháng 1 năm 2003Đau đớn quá.Hôm nay là ngày đau khổ nhất đời tôi.

Nếu biết vậy, tôi còn đến nơi khác làm ăn làm gì?

Tôi đã mất đi Tuyên Ân cũng mất đi Trấn Tuyên, ngọn lửa đã cướp đi sinh mệnh của hai mẹ con cũng cướp đi sinh mệnh của năm công nhân khác.Ông trời đang đùa tôi sao.Tôi không còn thiết sống.Ngày 18 tháng 1 năm 2003,Tôi sẽ tiễn Tuyên Ân và Trấn Tuyên lần cuối, tôi sẽ mai táng hai mẹ con ở phần mộ họ Hứa, vì hai mẹ con là một phần của dòng họ.Tên anh hai kia của tôi đã cao bay xa chạy trong lúc hỏa hoạn, tôi không tìm thấy, cũng không biết anh ta đi đâu.Ngày 19 tháng 1 năm 2003,Tôi ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ.

Sống vậy còn ý nghĩa gì.Ngày 20 tháng 1 năm 2003,Công ty đã phá sản, tiền bị cỗm đi.

Đến cuối, tôi còn không giữ nổi công ty, công sức hai vợ chồng coi như xong.

Tôi không biết rốt cuộc là kẻ nào làm.Hứa Linh Long mất tích, không ai biết anh ta đi đâu.Ngày 18 tháng 5 năm 2003,Cái xác không hồn.Lãnh Du thấy năm 2003 dừng ở dòng chữ này.Cô lật tiếp, nội dung tiếp theo là ba năm sau.Ngày 5 tháng 7 năm 2006,Tôi không biết sao mình vẫn đang sống, Hứa Linh Long vẫn biệt vô tăm tích.

Tôi không chịu nổi nữa, tôi nghĩ đã đến lúc mình nên kết thúc.Tôi mua quan tài rồi, chỉ không biết ai sẽ phát hiện ra mình chết, dù sao chỗ này cũng ít người đến.Ngày 9 tháng 7 năm 2006,Thì ra thằng khốn Hứa Linh Long đến M, tiền đó cũng là hắn cỗm đi.

Nếu không phải muốn làm ma no nên tôi đi mua cơm, có lẽ tôi cũng không hay tin.Ngày 16 tháng 7 năm 2006,Tôi bắt đầu đi làm, tôi sẽ chờ hắn.Ngày 2 tháng 6 năm 2010,Hứa Linh Long vẫn không đổi, giọng hắn vang khắp quán bar vậy mà hắn chẳng nhận ra tôi.

Hắn thì phất lên như đại gia còn tôi thì biến thành bộ xương khô nghèo khổ.Tôi muốn chất vấn hắn sao lại cỗm tiền công ty đi.

Vì sao hắn phải làm vậy với tôi?

Nhưng luôn có người ở cạnh hắn, tôi không thể đến gần.Ngày 8 tháng 6 năm 2010,Tức trào máu não, tôi muốn giết thằng khốn Hứa Linh Long!Ngày 9 tháng 8 năm 2010,Tôi chôn quan tài, tôi chờ hắn.Ngày 7 tháng 9 năm 2010,Nếu không phải tôi làm lao công ở quán bar, đời này chắc tôi cũng không biết sự thật.

Sau khi say rượu, hắn lảm nhảm với bạn nhậu nhưng không ai tin.Cả tôi cũng không tin.Hắn nói hắn mê sắc đẹp của vợ tôi, lừa cô ấy đến trang trại muốn cưỡng hiếp cổ nhưng cô ấy phản kháng.

Hắn ngại quá hóa giận đã bắt đứa con bảy tuổi của chúng tôi uy hiếp cô ấy.

Sau đó trói vợ tôi lại, cho bò cạp cắn chết cô ấy.

Hắn nói đó là tiếng kêu êm tai nhất.Sau đó thì thiêu cháy họ.Đúng là thằng khốn nạn!Nếu tôi không giết hắn, còn ai có thể giết hắn!Lãnh Du đọc đến bèn thở dài, quả nhiên Hứa Linh Long từng về nước mấy năm trước.Đoạn sau của quyển nhất ký là kế hoạch trả thù của Hứa Trấn Hiên, hầu hết giống với những gì họ đã suy đoán.Lãnh Du gửi quyển sổ đến phòng hồ sơ sau đó lên sân thượng của Sở.Trời đã dần lạnh, cô khoanh tay, ngắm nhìn thành phố náo nhiệt.Trong đầu nghĩ đến những hung thủ trong các vụ án mình từng phá.

Có kẻ hung ác, có kẻ đáng thương, có kẻ điên loạn, có kẻ tàn nhẫn, có nam có nữ và có cả vị thành niên.Nhưng không có ai ở quanh cô như chú Giản, một người gần gũi đến mức không ai nghĩ tay ông đẫm máu.Nếu chú không chết, cô nên thẩm vấn thế nào?Nên vô cảm thẩm vấn như các tên sát nhân khác sao?Lúc này, Lâm Hinh đi đến Sở Cảnh Sát.

Nàng không thấy Lãnh Du nên lên sân thượng để tìm, quả nhiên bắt gặp cô ở đây.Lâm Hinh mím môi, trời đã lạnh vậy mà cậu ấy đứng đó, cậu ấy không màng bản thân sẽ bị cảm sao.Nàng đứng cạnh Lãnh Du, cùng cô nhìn chân trời."

Cảnh sát Lâm, nếu là cậu, cậu có tự tay bắt giữ chú ấy không?"

Cô chợt lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.Lâm Hinh nghe cô hỏi cũng im lặng.

Thật ra nàng cũng không biết nên làm thế nào, bởi hung thủ là chú Giản.Mấy hôm trước, nàng vẫn trò chuyện với chú, chú ấy bảo chờ uống rượu mừng của mình.Chú dịu dàng thế mà.Hai người im lặng, thời gian từng khắc trôi qua."

Mình vẫn sẽ bắt chú ấy."

Lâm Hinh cúi đầu nhìn giày, đáp.Lãnh Du bước đến gần nàng, khẽ hỏi: "Cậu nói thật sao?"

Lâm Hinh thở dài.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lãnh Du, thấy cô đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt không có sự lạnh lùng ngày thường."

Mình nói thật."

Lâm Hinh khẳng định.Lãnh Du mỉm cười, nỗi cô đơn trong mắt thay bằng ánh sáng.

Cô đáp: "Mình cũng sẽ bắt nhưng...."

Nói rồi, cô vén lọn tóc bị gió thổi của Lâm Hinh, ngón tay khẽ lướt trên trán nàng.Lâm Hinh cảm giác trán hơi ngứa.

Nàng ngơ ngác nhìn cô, nghe cô nói: "Nhưng mình không ngờ, cậu cũng nói vậy, bởi mình nhớ cậu luôn niệm tình xưa.

Nếu đã là người cậu có cảm tình, mình mà bắt họ, có khi cậu sẽ ghét mình."

Lãnh Du nói rồi, rụt tay về, gương mặt trở về sự tự tin thường ngày.Lâm Hinh chìm vào đôi mắt tự tin của cô, sau đó nàng vội dời mắt.

Nàng cố cho giọng mình trông tự nhiên, đáp: "Không phải cậu luôn nói trách nhiệm của cảnh sát là tìm ra bằng chứng, truy bắt hung thủ.

Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện đúng sai bởi đây là việc của tòa án.

Dù hung thủ có thân với ta thế nào, chỉ cần phạm sai, vậy họ đã không còn đường lui."

Lãnh Du nghe nàng đường hoàng nói bèn nhéo má nàng, cúi đầu hỏi: "Ra là cậu luôn nhớ rõ lời mình."

Lâm Hinh bị cô chạm mặt, tai đỏ ửng, nói: "Cậu nhắc nó suốt, mình không nhớ mới lạ."

Nhìn Lãnh Du dời tay đi, nàng không kìm được bảo: "Lãnh Du, cậu chẳng đổi chút nào, suốt ngày cứ nhéo má mình."

Lãnh Du tươi cười, nhướng mày đáp: "Mình thấy cậu cũng thích lắm mà.

Mình không thấy cậu né nên tưởng cậu thích."

Phải, mình vẫn luôn không đổi, vẫn luôn đứng phía sau cậu.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 73: Kết quả bất ngờ


Cuối cùng, vụ án của Hứa Linh Long cũng kết thúc, cả Sở Cảnh Sát đều tiếc thương cho cái chết và nỗi bất hạnh của chú Giản.

Tuy người chú giết là anh mình nhưng đội trưởng Vương vẫn theo di nguyện của chú ấy mà lo chuyện hậu sự.Tro cốt của chú được mai táng cạnh mộ vợ mình ở phần mộ nhà họ Hứa.Sáng một ngày cuối tuần, Lãnh Du dậy sớm chạy bộ.

Mấy ngày qua vì vụ án mà cô đã bỏ bê việc rèn luyện sức khỏe.

Chạy một lúc làm tinh thần cô thấy sảng khoái, tâm trạng cũng tốt hơn.Khi cô về lại chung cư, chợt thấy bóng người quen thuộc đang đi qua lại dưới lầu.

Lãnh Du mỉm cười, lau mồ hôi rồi thong thả đến sau lưng người nọ."

Cậu chờ mình à?"

Lãnh Du nói.Lâm Hinh giật mình, xoay người lại.

Nàng không ngờ Lãnh Du đứng gần mình, vì thế nàng vừa xoay người đã suýt đụng phải cô.Nàng vội lùi về sau, thấy Lãnh Du đang cười mỉm chi nhìn mình, bèn đỏ mặt đáp: "Mình tiện đường ghé qua nên tính rủ cậu đi ăn sáng chung."

Lãnh Du chăm chú nhìn nàng, thấy nàng đứng dưới lầu hồi lâu, không giống tiện đường nhưng cô không nói ra."

Vậy để mình đi thay đồ, tụi mình lên nhà trước nha."

Hai người cùng nhau vào chung cư của Lãnh Du.Đây là lần thứ hai Lâm Hinh đến nhà Lãnh Du, nàng nhìn quanh nhà, thấy bao cát vẫn còn đó.Lãnh Du vào bếp làm ly nước chanh, cô đưa cho Lâm Hinh, bảo: "Cậu thong thả ngồi đây, uống ly nước đợi mình."

Cô nói rồi về phòng, đóng cửa.Lâm Hinh thấy cô đóng cửa bèn uống nước.

Sau đó nàng đến chỗ TV nhìn hai bức ảnh đặt ở đó.

Bên trái là ảnh tốt nghiệp của Lãnh Du, trông nghiêm nghị nhưng thanh tú.

Tấm bên phải là ảnh tốp nghiệp của cả lớp.Ngoài ra, không còn tấm nào khác."

Đúng là thanh niên nghiêm túc!"

Lâm Hinh vuốt ve dung nhan của Lãnh Du trong ảnh, thốt lên."

Cậu nói ai đó?"

Giọng Lãnh Du phía sau vang lên.Lâm Hinh lại bị giật mình, sao người này đi đường không có tiếng, nàng nghe vậy vội vàng rụt tay lại.

Lúc này người phía sau đã đứng sóng vai cùng nàng.Khung hình phản chiếu bóng hai người, bóng Lãnh Du chỉ cao hơn bóng nàng một tí.Lúc này bóng các nàng cách gần nhau, Lâm Hinh thân mật hơi nghiêng đầu như tựa vào vai Lãnh Du.Đôi mắt nàng nhìn Lãnh Du, đôi mắt đen tròn như câu lấy hồn phách nàng, còn cả nụ cười tự tin và quyến rũ."

Có đẹp không?"

Lãnh Du chợt hỏi."

Cái... cái gì đẹp?"

Lâm Hinh vẫn đang chìm đắm trong bức ảnh riêng của Lãnh Du, nàng lại còn nghe thấy chính chủ thủ thỉ hỏi mình nhưng câu hỏi thì....Lãnh Du cười, chỉ vào bóng của hai người, nói: "Cậu nhìn này, cậu đang đứng cạnh mình, bên ngoài có nắng sớm rọi vào chiếu bóng bọn mình vào khung ảnh.

Cậu không thấy như bọn mình đang chụp chung sao?

Cậu không thấy nó đẹp sao?"

Thì ra là chuyện này, Lâm Hinh còn tưởng chuyện mình chăm chăm nhìn ảnh của Lãnh Du bị chính chủ phát hiện.Nàng vừa định thở phào, chợt nhận ra ý nghĩa của Lãnh Du.

Nàng xoay người lại hỏi: "Lãnh Du, cậu muốn nói gì?"

Bât ngờ, khi nàng xoay người, khóe môi Lâm Hinh cọ vào má trái của Lãnh Du.Nàng giật mình, đỏ mặt vội nói: "Mình xin lỗi, mình không cố ý."

Nhưng trong lòng lại nghĩ mặt cậu ta vừa mềm vừa mịn.Lãnh Du xoay mặt đi, đáp: "Không sao."

Cô che giấu đôi tai đỏ ửng.Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ mới giở trò tí mà đã có kết quả bất ngờ, chẳng hạn nụ hôn vô tình vừa rồi."

Mình thay đồ rồi giờ bọn mình đi luôn nha?"

Lãnh Du bước đến cửa, hỏi.Lâm Hinh im lặng gật đầu.

Giờ phút này nàng vừa chột dạ vừa vui sướng.Tâm trạng nàng bây giờ cứ như trên tàu lượn siêu tốc hết lên lại xuống.Các nàng chọn ăn sáng tại tiệm bánh bao gần nhà Lãnh Du.Lâm Hinh vẫn chưa quên được nụ hôn phớt ban nãy, nàng sợ bản thân để trí tưởng tượng bay xa nên đành bắt sang chuyện khác: "Chuyện của chú Giản làm đến đâu rồi cậu?"

Lãnh Du uống cà phê, đáp: "Xong cả rồi.

Đội trưởng bảo Long và Tiêu Trình mang tro cốt của chú về phần mộ nhà họ Hứa, và đặt chú ở cạnh vợ."

Lâm Hinh: "À...."

"Lâm Hinh này, mình có chuyện muốn hỏi cậu."

"Hả?

Chuyện gì?"

"Ừ thì....

Sao cậu lại phát hiện ra chú Giản là hung thủ?"

Lâm Hinh bỏ bánh bao xuống, kể: "Cậu còn nhớ sáng lúc cậu còn ở thành phố Xuyên đã kể ngọn nguồn vụ án cho mình không?

Sau đó mình đến Sở thấy chú Giản đang ngồi ăn sáng.

Trên áo chú có vết rách, mình vô tình thấy cánh tay chú có hình xăm trông như con bò cạp nên thấy là lạ.

Rồi mình báo chuyện này với đội trưởng, sau khi có lệnh, bọn mình vào tra phòng ngủ ký túc xá của chú thì phát hiện được vật chứng."

"Thì ra là hình xăm trên cánh tay nhưng mình nghe nói chú ấy xóa nó rồi mà."

"Ừm, nhưng xóa chưa hết, mình vẫn loáng thoáng thấy được đuôi bò cạp."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện đến khi hết buổi sáng.Nhìn thấy chủ quán sắp đóng cửa, nhiều khách trong quán đã rời đi, Lãnh Du và Lâm Hinh cũng biết ý đứng dậy, thanh toán.Trên đường, xe cộ hàng ba hàng năm nối đuôi nhau phả khói."

Dạo này ở rạp mới ra phim mới."

Lâm Hinh cho tay vào túi, nói."

Bộ muốn hẹn mình vất vả lắm sao?"

Lãnh Du nghiêng đầu hỏi.Lâm Hinh đỏ mặt, đang tính đáp lại, tay nàng bị kéo, theo sau nghe Lãnh Du thét lên: "Coi chừng!"

Chiếc xe máy xẹt ngang qua người Lâm Hinh, chỉ cách vài centimet.

Người lái xe còn không quên quay đầu chửi nàng.Đến khi Lâm Hinh hoàn hồn, nàng cảm giác được eo mình đang được ôm, bên mũi ngửi thấy hương thơm từ người Lãnh Du."

Lâm Hinh, cậu chán sống rồi sao!"

Nghe thấy cô mắng mình, Lâm Hinh ngước mắt, bắt gặp đôi mắt lo lắng, tức giận của Lãnh Du.Lãnh Du thấy sự hốt hoảng trong mắt nàng chợt mềm lòng.

Cô cúi đầu kiểm tra quanh người Lâm Hinh, thấy không có vết máu nhưng cô vẫn không yên tâm, hỏi tiếp: "Cậu có sao không?

Có bị thương ở đâu không?"

Lâm Hinh vẫn chăm chú nhìn cô, nàng bất chợt hỏi: "Nếu mình có chuyện thật thì cậu sẽ thế nào?"

Vừa dứt câu hai người đã ngạc nhiên.Lúc này, Lãnh Du cũng không để tâm đến câu đó, cô kéo nàng vào góc hẻm.

Vừa rồi khi thấy chiếc xe máy suýt đụng Lâm Hinh, nếu cô không nhanh tay kéo nàng, chắc chắn Lâm Hinh đã gặp chuyện.

Nghĩ vậy, Lãnh Du vẫn còn sợ.Cô lại kiểm tra quanh người Lâm Hinh lần nữa, chắc chắn nàng không sao mới yên lòng.Cô không biết mình sẽ thế nào nếu Lâm Hinh thật sự có chuyện, có lẽ cô sẽ luống cuống cả lên.Lâm Hinh thấy cô quan tâm mình, nàng ngọt ngào kéo tay cô, nũng nịu nói: "Mình không sao."

Lãnh Du nhìn thoáng cánh tay đang được nàng nắm, cô không né, chép miệng, đáp: "Đi thôi, không phải cậu muốn đi xem phim à?"

Lâm Hinh sửng sốt, hỏi: "Bây giờ luôn á?"

"Sao vậy?

Cậu không muốn xem nữa à?"

Lãnh Du dừng bước hỏi.Sao có thể, nàng mừng còn không kịp.Khi các nàng đến rạp đã hơn 11 giờ.

Vì sáng ăn no nên cả hai quyết định xem xong phim rồi ăn tiếp.Các nàng chọn một bộ hành động rồi đến khu bán bắp rang."

Cậu đợi mình đi mua bắp."

Lâm Hinh nói rồi, bước nhanh đến quầy bán bắp.Lãnh Du lắc đầu nhìn bóng nàng.

Cậu ta chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích đồ ngọt như lúc nhỏ.Khi Lãnh Du đang tập trung ngắm nhìn Lâm Hinh mua bắp, cô phát hiện có người bước về phía mình.Quả nhiên, có giọng nam vang lên: "Không ngờ lại gặp cô ở đây, cô Lãnh."

Giọng nam trầm dày khiến Lãnh Du nhớ ra người này là ai.Cô xoay người lại, nhìn đôi mắt trong trẻo của anh, thấy anh dịu dàng mỉm cười đứng cạnh nhìn mình.

Phía sau anh là một người đàn ông mang kính râm mặt vest, Lãnh Du nhận ra đây hẳn là bảo vệ đi cùng.

Cô dời mắt, đáp: "Anh Triệu, đã lâu không gặp."

Đôi mắt thi thoảng lại nhìn về phía Lâm Hinh.Triệu Gia Quân chú ý cũng đưa mắt nhìn phía về phía quầy bắp, anh bắt gặp Lâm Hinh.

Anh nhớ Lâm Hinh là một người đẹp khác mình gặp ở Sở, khi ấy nàng đi cùng Lãnh Du, đồng thời là người muốn chia hoa anh tặng Lãnh Du cho các cô cảnh sát đồng nghiệp."

Cô Lãnh đi cùng bạn đến sao?"

Triệu Gia Quân lịch sự hỏi.Lãnh Du thấy Lâm Hinh đã lấy bắp, đáp: "Ừm, nếu không còn gì nữa, tôi đi trước."

Sau đó, cô gật đầu với Triệu Gia Quân rồi cất bước rời đi."

Cô Lãnh đợi đã."

Triệu Gia Quân đuổi theo cô nói."

Còn chuyện gì sao?"

Giọng Lãnh Du lạnh lùng.

Cô không muốn dây dưa với người này.Triệu Gia Quân mỉm cười hỏi: "Tôi muốn hỏi cô Lãnh xem phim gì?"

Lúc này, Lâm Hinh đi đến, nàng thấy có người đàn ông đang dây dưa với Lãnh Du.

Nàng nhớ đây là chàng hoa hồng, kẻ đã tặng hoa cho Lãnh Du.Vì thế nàng bước vội đến."

Hello anh, tụi mình lại gặp nhau!

Xin lỗi nha nhưng nay tôi hẹn với cổ rồi.

Vậy nên cả ngày hôm nay cổ sẽ là của tôi, tạm biệt anh."

Lâm Hinh vừa cầm bắp rang vừa kéo tay Lãnh Du, nói.Triệu Gia Quân nhìn nàng thân mật kéo tay Lãnh Du, lại thấy ánh mắt dịu dàng Lãnh Du nhìn nàng, anh hiểu rõ nhưng vẫn tươi cười, hỏi: "Chào cô, cho hỏi cô họ gì?"

Lâm Hinh: "Tôi họ gì không quan trọng, thôi phim chiếu rồi, bọn tôi đi đây."

Nói rồi, nàng kéo Lãnh Du đi.Lãnh Du gật đầu chào anh rồi theo Lâm Hinh vào rạp.Triệu Gia Quân thở dài nhìn bóng các nàng dần xa.

Anh cho tay vào túi, sờ hai tấm vé người ta vừa tặng mình.Anh lại nhìn bảo vệ đi theo mình, đưa phiếu cho hắn nói: "Có rảnh cậu mang bạn đi xem đi."

Sau đó, bóng dáng cao lớn kia cô đơn rời khỏi rạp phim.Bảo vệ nhìn thoáng cuống vé.Buổi ký sách Thiêm Thụ của CúPhía dưới có hàng chữ nhỏ: Ghế khách VIP.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back