Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 64: Thẩm vấn anh Đinh


Hoàng Lâm im lặng một lúc, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn Lãnh Du.

Lãnh Du gật đầu, đưa cô xem tin nhắn Tống Nguyên vừa gửi đến, nói: "Mình vừa nhận được tin này."

Hoàng Lâm giật mình, đáp: "Thật vậy sao?"

Lãnh Du cất điện thoại, gật đầu.Cô gọi về cho đội trưởng Vương, báo: "Thưa sếp, đêm nay tôi và Hoàng Lâm sẽ về lại thành phố Dương, chúng tôi đã tìm ra được ý nghĩa của bài thơ.

Hung thủ dùng cái chữ cái đầu trong bài thơ theo dạng pinyin để tạo thành thông điệp, và điều hắn muốn truyền tải chính là scorpion."

Cô nói tiếp: "Thêm vào đó, chúng tôi đã nhận được báo cáo từ phía cảnh sát Tống.

Ông nói nguyên nhân tử vong của nạn nhân blà bị một loài bò sát kịch độc cắn chết.

Họ tìm thấy chất độc trong người ông ta, và dưới bàn chân, phần chưa bị cháy rụi, họ phát hiện chằng chịt vết cắn của loài bò sát này.

Nếu ghép chữ scorpion vào, tôi tin nạn nhân bị bò cạp cắn chết."

Sau khi gọi báo cho đội trưởng, Lãnh Du liên lạc với Hazmi, rồi cùng Hoàng Lâm về thành phố Dương.Trên máy bay, Hoàng Lâm nhíu mày hỏi: "Vì sao, hung thủ lại phải dùng bò cạp?"

Lãnh Du đáp: "Mình không biết nhưng cậu có nhớ cảnh sát Tống nói thằng bé phát hiện ra quan tài là vì đi theo con bò cạp không?

Lúc trước mình còn tưởng vì chỗ đó là rừng nên có bò cạp nhưng bây giờ có lẽ nó được người ta cố ý đưa đến đó.

Và mình cảm thấy, hung thủ không chỉ mang theo một con, có điều mình không rõ sao hắn lại bỏ sót con này."

Hoàng Lâm bất ngờ hỏi lại: "Lẽ nào hắn mang theo cả bầy bò cạp?"

Nháy mắt, Hoàng Lâm ớn lạnh.

Cô nghĩ đến cảnh tượng xung quanh toàn bò cạp đã rùng mình."

Hoàng Lâm, mình còn nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn."

Lãnh Du bình tĩnh nói."

Chuyện gì?"

Hoàng Lâm tò mò hỏi."

Chuyện về chiếc quan tài đó."

Lãnh Du đáp."

Quan tài ấy bị làm sao?"

Hoàng Lâm hoảng sợ hỏi.Cô cảm thấy lời Lãnh Du sắp nói rất đáng sợ."

Vì sao hắn phải dùng quan tài?

Là vì hắn cần chứa một số lượng bò cạp khổng lồ.

Cậu xem nếu không có cái quan tài đó, bò cạp sẽ bò lung tung, có khi còn bò vào nhà người ta.

Hung thủ chỉ bỏ sót một con đã mau chóng bị người ta phát hiện.

Nếu số lượng bò cạp khổng lồ chắc chắn sẽ khiến dân làng xôn xao."

Lãnh Du phân tích."

Hơn nữa, hung thủ dùng quan tài vì muốn để đám bò cạp ở cùng Hứa Linh Long, nhằm cắn chết ông ta.

Vì một con cắn thì hắn thấy không đã hận.

Nếu thả một trăm, một ngàn con vào chung với Hứa Linh Long, đóng nắp lại, làm vậy vừa tra tấn nạn nhân lại có thể khiến ông ta sợ hãi.

Cách làm này không phải càng khiến hung thủ thấy thỏa mãn hơn sao?"

Giọng Lãnh Du đều đều lên tiếng làm Hoàng Lâm tưởng tượng đã rợn người.Hoàng Lâm khoanh tay, nói: "Vậy hai dòng thơ cuối miêu tả tiếng kêu thả thiết là nói về tiếng kêu của Hứa Linh Long trong quan tài sao?

Đáng sợ quá....

Nếu nạn nhân bị sát hại vào ban đêm thì còn rùng rợn hơn.

Hung thủ hận nạn nhân đến mức nào mà tra tấn ông ta đến vậy?"

Lãnh Du: "Chuyện này chúng ta còn cần phải điều tra.

Hơn nữa, mình vẫn chưa rõ vì sao phải nhất định dùng bò cạp.

Và hung thủ làm sao có được số lượng bò cạp nhiều đến như vậy?

Những điều này đều là bí ẩn, việc tìm hung thủ càng lúc càng khó khăn."

Dứt lời, Lãnh Du tựa vào ghế, nhắm mắt nói: "Thôi ngủ đi.

Đợi khi tìm được Đinh Chính Hoàng, có lẽ chúng ta sẽ biết thêm manh mối mới."

Hai người cùng tựa lưng nghỉ ngơi.Bôn ba cả ngày làm đầu Lãnh Du đình trệ, cô không thể suy nghĩ thêm.Các cô về thành phố Dương lúc 3 giờ sáng, hai người đã ngủ bù trên máy bay nên không quá mệt.Khi Lãnh Du mở máy, thấy có vài tin nhắn chưa đọc đến từ Tiêu Trình.Tiêu Trình.

Sếp ơi, chúng tôi vừa tìm thấy anh Đinh Chính Hoành, hiện anh ta đang trên đường đến Sở Cảnh Sát thành phố Dương.Tin nhắn được gửi lúc 11 giờ rưỡi, lúc các cô còn ngồi trên máy bay.Lãnh Du nhắn lại.

Mọi người tìm thấy anh ta ở đâu?Đợi 5 phút, cô vẫn không nhận được tin nhắn từ Tiêu Trình, Lãnh Du bèn nói với Hoàng Lâm: "Bọn mình về nhà trước.

Nãy Tiêu Trình báo đã tìm thấy Đinh Chính Hoành, bây giờ đang đưa về Sở Cảnh Sát Thành phố Dương.

Sáng mai mình muốn tự mình đi thẩm vấn anh ta."

Nói đến đây, Lãnh Du xoa tay mình, cô còn nhớ hành vi bất lịch sự của Đinh Chính Hoành vào ngày trước Giáng Sinh.Nghĩ vậy, cô vui vẻ nhớ đến khi đó Lâm Hinh đã đến giúp cô.Sáng hôm sau, Lãnh Du, Hoàng Lâm và Tiêu Trình đến phòng thẩm vấn.

Họ vừa vào đã trông thấy Đinh Chính Hoành.

Khi hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn gương mặt nghiêm túc của Lãnh Du, hắn bỗng run rẩy.Trong trí nhớ của hắn, dù Lãnh Du lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhưng vẫn xinh đẹp như tiên.

Nhưng bây giờ nhìn Lãnh Du nghiêm nghị như phán quan mặt lạnh khiến hắn cảm giác như bị đưa trước cẩu đầu đao.Lãnh Du ngồi đối diện, nói: "Anh Đinh, chúng ta lại gặp nhau."

Đinh Chính Hoành không dám nhìn cô, hắn cúi đầu nhìn bàn.Lãnh Du thấy hắn im lặng, quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ mệt mỏi cũng biết mấy ngày qua hắn luôn trốn đông trốn tây.Tiêu Trình cúi đầu thủ thỉ bên tai Lãnh Du.

Cô gật đầu, lạnh lùng lên tiếng: "Anh Đinh, đồng nghiệp ở phía bắc của chúng tôi phát hiện anh đang muốn xuất cảnh, vậy nên, anh tính trốn sang nước nào?

Chúng tôi chỉ muốn tìm anh hỗ trợ phá án, không phải bắt anh để định tội, sao anh phải làm vậy?

Có phải anh cũng tham gia vào vụ án mưu sát này không?"

Đinh Chính Hoành bị dọa, sắc mặt tái mét, trán đổ đầy mồ hôi, hốt hoảng kêu lên: "Tôi... tôi không có giết ông ta!

Tôi chỉ sợ bị liên lụy!

Tôi thật sự không có giết ông ta!"

Lãnh Du cười mỉm, giọng cô dữ vậy cũng chỉ muốn thử người này, không ngờ hắn nhát như chuột.

Cô thầm nghĩ xem ra lát có thể thuận lợi thẩm vấn hắn."

Chúng tôi phát hiện anh là giám đốc phòng kinh doanh tại công ty của Hứa Linh Long ở nước M.

Có phải nếu ông ta không chết, anh vẫn sẽ tiếp tục làm việc cho ông ta không?"

Lãnh Du hỏi.Đinh Chính Hoành không dám nhìn cô.

Tuy đầu óc mơ hồ nhưng hắn vẫn nghe thấy lời Lãnh Du nói nên gật đầu."

Anh làm việc cho ông ta bao lâu?"

Lãnh Du hỏi."

Năm năm."

Đinh Chính Hoành đáp.Lãnh Du nhướng mày, nói: "Năm năm mà anh đã thân với Hứa Linh Long, còn leo lên được chức giám đốc, xem ra anh cũng nhiều thủ đoạn lắm.

Nói đi, mấy hộp đêm đó có phải cũng là do anh giới thiệu cho ông ta không?

Chúng tôi phát hiện hung thủ là người rất thân thiết với Hứa Linh Long nên tôi nghĩ mãi, ngoài anh ra, thật sự không ai có cơ hội xuống tay với ông ta.

Nếu không phải là anh, lẽ nào là đám hầu rượu ở hộp đêm?

Nhưng động cơ là gì?

Chẳng lẽ tranh giành tình cảm?

Nhưng tôi thấy không phải, vậy nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi anh."

Đinh Chính Hoành nghe Lãnh Du liên tục chất vấn khiến hắn đổ đầy mồ hôi, không biết đáp thế nào.

Hắn chỉ liên tục nói: "Không phải do tôi giết, Lãnh... sếp à, tôi thật sự không giết ai cả."

Lãnh Du chăm chú nhìn Đinh Chính Hoành, thấy hắn đang gấp gáp, đổ đầy mồ hôi, cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Vừa rồi cô nói vậy cũng chỉ là dọa hắn để trả thù cho hành vi bất lịch sự hồi Giáng Sinh.Nếu Đinh Chính Hoành hiểu Lãnh Du, biết cô là người có thù tất báo.

Tuy gương mặt lạnh lùng, thờ ơ nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đắc tội mình.Tiêu Trình và Hoàng Lâm đứng sau Lãnh Du đã quá hiểu thủ đoạn của cô.

Nên khi nghe cô muốn tự mình thẩm vấn, họ thầm nghĩ anh Đinh này chắc hẳn vừa đắc tội cô.Lúc này, trông Lãnh Du sắc bén hoàn toàn xứng với danh xưng ma đầu mặt lạnh."

Thôi, đừng ồn ào nữa.

Chúng tôi đã nghe bà Alice, vợ ông Hứa nói...."

Lãnh Du lại nhìn Đinh Chính Hoành, thấy hắn trốn tránh mình, cô bèn đổi câu hỏi: "Anh Đinh biết bà Alice?"

Đinh Chính Hoành nghe vậy, run rẩy đáp: "Có biết, tôi có gặp bà ấy vài lần."

"Vậy anh từng đến nhà ông Hứa?"

Lãnh Du hỏi."

Phải, tôi có ghé qua đó vài lần."

Đinh Chính Hoành cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Lãnh Du.Lãnh Du thấy vậy hiểu rõ.

Cô nói: "Lần đầu hẳn là lúc Hứa Linh Long ở nhà.

Lúc ấy anh thấy vợ ông đẹp nên nổi lòng tham.

Vài lần sau đến là lúc Hứa Linh Long đi công tác, đúng không?"

Đinh Chính Hoành đỏ mặt, hắn không rõ sao Lãnh Du lại đoán được chuyện của mình và Alice, hắn chỉ cúi đầu im lặng."

Anh không đáp vậy tôi xem đây là động cơ.

Anh thèm sắc đẹp của Alice, cũng vì Hứa Linh Long thường đi vắng nên bà ta cô đơn đành cặp kè với anh.

Bà ta cũng bị mấy lời đường mật của anh lừa dối nên hai người nhiều lần thân thiết.

Sau khi anh thấy Alice đã yêu mình sâu đậm bèn nãy ra ý muốn giết Hứa Linh Long, đúng không?"

Lãnh Du bình tĩnh nói."

Không không không!

Tôi và Alice chỉ là bạn tình, chúng tôi không có tình cảm.

Vậy nên tôi giết chồng bà ấy làm gì!"

Đinh Chính Hoành vội giải thích.Lãnh Du cười lạnh, đáp: "Alice nói hôm 20 tháng 12 bà gọi cho chồng hỏi ông có về đón Giáng Sinh không.

Tôi cảm thấy lời bà ta rất mâu thuẫn, bà ta bảo không gọi cho chồng mình mỗi khi ông bận, hơn nữa còn gọi ra nước ngoài.

Thêm vào đó, Hứa Linh Long không ở nhà nên tình cha con với hai đứa nhỏ cũng mờ nhạt thành ra ông ta có về đón Giáng Sinh cùng gia đình hay không đâu có quan trọng.

Tôi cảm thấy bà ta đang nói dối.

Bà ta thật sự có gọi vào ngày hôm đó nhưng không phải cho Hứa Linh Long mà là cho anh.

Có đúng không?"

Đinh Chính Hoành tái mặt, đáp: "Bà ấy có gọi cho tôi, mà nội dung không liên quan đến ông Hứa."

Lãnh Du im lặng.

Cô tin lời Đinh Chính Hoành, trong lòng cũng giảm khả năng Alice là hung thủ.Bà ta chỉ vì cô đơn nên mới cặp kè với tên đàn ông này, thêm vào đó, bà ta cũng không nhắc đến vấn đề tài sản nên cho thấy bà ấy không có ý muốn giết Hứa Linh Long.Lãnh Du gật đầu, hỏi tiếp: "Alice khai sáng 21, Hứa Linh Long được một cấp dưới đưa đến sân bay về M.

Người cấp dưới đó phải là anh?"

Đinh Chính Hoành gật đầu, đáp: "Chính là tôi nhưng...."

"Nhưng chuyện gì?"

Lãnh Du hỏi."

Nhưng sau khi nhận được tin nhắn, ông ta bảo không cần tôi đưa nên hôm đó tôi đã đặt vé máy bay về thành phố Long luôn.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp ông Hứa."

Lãnh Du nghe vậy, cô quay đầu nhìn Hoàng Lâm, hai người có cùng một suy nghĩ.Nếu Đinh Chính Hoành không đưa Hứa Linh Long ra sân bây, vậy thì ai đưa?

Hay ông ta vốn không ra sân bay?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 65: Son dưỡng của cậu là mùi gì?


Lãnh Du sắc lẹm nhìn Đinh Chính Hoành, cô hỏi lại: "Anh thật sự không đưa Hứa Linh Long đến sân bay?"

Đinh Chính Hoành lắc đầu, đáp: "Phải, sáng 21 ông ấy nói muốn về M nhưng sau đó nhắn tin bảo không cần tôi đưa, ngoài ra không nhắn thêm gì.

Tôi thấy vậy có gọi cho ông ta nhưng ông ấy không trả lời."

Lãnh Du hỏi: "Anh Đinh, chắc hẳn anh đã ở cùng khách sạn với ông Hứa.

Nếu vậy các anh ở khu nào?

Lần cuối, ông ấy nhắn cho anh là mấy giờ?"

Đinh Chính Hoành trả lời: "Chúng tôi ở khách sạn Thiên Nga thuộc thành phố Xuyên, lần cuối ông ta nhắn là tối 10 giờ ngày 20."

Lãnh Du nhớ thành phố Xuyên là quê quán của Hứa Linh Long, nơi đó chỉ cách thành phố Tần ba tiếng lái xe.

Rất có khả năng, hung thủ luôn túc trực ở thành phố Xuyên, thậm chí chờ sẵn ở khách sạn.

Đợi Hứa Linh Long đến thì mang ông ta đến thành phố Tần sát hại.

Nhưng hung thủ chờ Hứa Linh Long bằng cách nào?

Lần cuối còn liên lạc được với ông ta là đêm 20 cho nên có khả năng ông ta cũng gặp hung thủ vào hôm ấy.Người này rốt cuộc là ai?

Vì sao lại không khiến Hứa Linh Long nghi ngờ?Lãnh Du suy đoán rất nhiều điều, cô hỏi: "Khi ông Hứa không trả lời anh, anh không thấy lạ sao?"

Đinh Chính Hoành lắc đầu, đáp: "Ừ thì... lúc ấy ông Hứa đã nói vậy nên tôi không nghĩ nhiều, chỉ tưởng ông ấy mệt, ngủ sớm thôi."

Lãnh Du hỏi tiếp: "Sau khi rời khỏi khách sạn, anh cũng không gặp lại ông ấy?"

Đinh Chính Hoành gật đầu, nói: "Phải.

Hôm sau, tôi xuống sảnh khách sạn ăn sáng cũng không thấy ông ta.

Ăn xong tôi ra sân bay về thành phố Long."

Lúc này, Tiêu Trình đưa một chồng giấy cho Lãnh Du.Lãnh Du nhìn thấy lịch trình bay của Đinh Chính Hoành, thấy giữa trưa hắn thật sự lên máy bay về thành phố Long.Cô lại mở trang sau, tập trung xem lịch trình bay của Hứa Linh Long, thấy ngày 21 ông không về M.Xem ra, sau khi về nước, Hứa Linh Long vẫn chưa bay kịp về M đã chết ở quê nhà.Lãnh Du đặt tài liệu sang một bên, ngẩng đầu nói: "Anh Đinh, anh vẫn chưa nói mình theo ông Hứa về nước với mục đích gì."

Đinh Chính Hoành đáp: "Chúng tôi đến bàn chuyện làm ăn."

Lãnh Du hỏi: "Vậy vụ làm ăn này đến đâu rồi?"

Đinh Chính Hoành khai: "Hiện chỉ đang ở bước đầu, chúng tôi chỉ mới bàn được hai tháng."

"Cho nên, tháng trước anh cũng từng về nước?"

Lãnh Du hỏi tiếp."

Phải."

Đinh Chính Hoành gật đầu."

Vậy khi anh về đây, anh đi một mình hay cùng ông Hứa?"

"Tôi đi cùng ông Hứa đến."

"Vậy hai người đã đi qua chỗ nào?"

"Chúng tôi đến thành phố Xuyên, Tần, Lăng, Toàn, Võ,..."

Đinh Chính Hoành đọc tên vài thành phố.Lãnh Du nghe tên cũng biết các thành phố này là những vùng quê vắng vẻ, chưa phát triển.Cô tò mò Hứa Linh Long đến đó bàn chuyện làm ăn gì.Bỗng cô nhớ đến từ scorpion.Cô hỏi ngay: "Anh Đinh, có phải các anh tính nuôi bò cạp trong nước?"

Đinh Chính Hoành ngẩn ra, hắn không rõ sao Lãnh Du đoán được.

Vì thế, hắn đành gật đầu nói: "Phải, ông Hứa muốn mở thị trường bò cạp trong nước."

"Chỗ các anh đến là những nơi ông ấy muốn xây trại bò cạp?"

Lãnh Du hỏi."

Phải."

Đinh Chính Hoành đáp."

Trong nước nuôi bò cạp chủ yếu làm thuốc.

Có phải ông ta cũng muốn mở rộng thị trường ở các nước khác như nước T bên cạnh nước M?"

Lãnh Du hỏi tiếp."

Phải, bò cạp là món đặc sản của dân T.

Du khách đến T du lịch đều sẽ thử đặc sản ở đó, và cả bò cạp."

Đinh Chính Hoành nói.Lần này Lãnh Du đã tìm ra được vài manh mối.Nếu Đinh Chính Hoành nói thật, hung thủ cũng là người biết rõ về bò cạp, thậm chí, hắn có thể từng nuôi chúng.Ngoài ra, hung thủ có thể đang nuôi bò cạp, hoặc là người môi giới chuyên cung cấp bò cạp.Tóm lại, hung thủ chắc chắn có liên quan đến bò cạp.

Nhưng người này là ai.Đến đây, nhóm của Lãnh Du lại mịt mờ.Hung thủ có thể mang theo nhiều bò cạp đến hiện trường chứng mình hắn rất quen với chúng nên không sợ bị cắn trúng.Lãnh Du ngồi thẳng lưng, hỏi: "Anh Đinh, anh có theo ông Hứa đến nước T chưa?"

Đinh Chính Hoành nói: "Tôi có."

"Vậy anh ăn qua bò cạp chưa?"

Lãnh Du bất ngờ hỏi.Đinh Chính Hoành nghĩ đến đặc sản bò cạp của nước T, hắn nhớ nhiều du khách đến đây ăn thử bèn rùng mình, nổi da gà.Hắn nói: "Chưa, tôi chưa ăn."

Lãnh Du cười hỏi: "Anh sợ bò cạp?"

Đinh Chính Hoành đáp: "Tôi không sợ nhưng tôi không có can đảm ăn chúng."

Lãnh Du hỏi: "Vậy còn ông Hứa?

Ông ta có ăn không?"

"Ông ta thì ăn."

"Ha, chắc ông ta không ngờ, mình ăn bò cạp xong sau này bị bò cạp cắn chết."

Lãnh Du thông thả nói."

Cảnh sát Lãnh, cô nói ông Hứa bị bò cạp cắn chết sao?

Không phải ông ấy bị thiêu chết à?"

Đinh Chính Hoành tò mò hỏi."

Phải, hơn nữa tôi tin không chỉ bị một con cắn, mà là rất nhiều con.

Anh không ngờ đúng không?

Nhưng trước mắt, đó chỉ là suy đoán của tôi."

Lãnh Du nói.Phòng thẩm vấn chìm vào im lặng, mọi người buồn nôn nghĩ đến cảnh Hứa Linh Long bị bò cạp cắn chết thảm.Tưởng tượng đến lúc hung thủ gây án, hiện trường còn man rợn đến cỡ nào.Tuy mọi người chưa thấy cảnh đó nhưng đều có thể hình dung ra được cảnh tượng và ánh mắt đầy hận thù của hắn.Đó sẽ đôi mắt đầy phẫn nộ và bi thương.Lúc lâu sau, Lãnh Du lên tiếng: "Nếu ông Hứa không về nước M, vậy chắc chắn khách sạn có lưu lại ngày giờ ông ta ra vào và người nào đến tìm ông ta.

Hoàng Lâm, Tiêu Trình, lát chúng ta phải đến thành phố Xuyên, sẵn liên lạc với cảnh sát Bành bên đó xem ông ta có biết gì không hoặc có tra được manh mối nào không."

Hai người đứng sau cô nhận lệnh.Đoạn, cô nói với Đinh Chính Hoành: "Anh Đinh, tuy chúng tôi không có chứng cứ chứng minh anh là hung thủ nên chỉ có thể xem anh là kẻ tình nghi.

Bây giờ anh có thể rời khỏi Sở Cảnh Sát nhưng vụ án này có liên quan đến anh nên chúng tôi sẽ thẩm vấn anh bất kỳ lúc nào, vì vậy, anh không thể ra nước ngoài.

Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ được tự do, chúng tôi mong anh hiểu cho."

Đinh Chính Hoành nghe vậy tái mặt, hỏi: "Vậy khi nào vụ án mới kết thúc?"

Lãnh Du cười lạnh, thông thả đáp: "Không biết nữa, 10 năm, 20 năm gì đó."

"Vậy... vậy chẳng phải tôi sẽ...."

Nói đến đây, Đinh Chính Hoành ngừng lại.Lãnh Du hỏi: "Sao?

Còn muốn gặp người tình Alice của anh?

Nghe đây, chúng tôi không cho anh xuất cảnh nhưng anh vẫn có thể hoạt động tự do trong nước.

Vậy nên để cảnh sát mau phá án, anh buộc phải ở yên trong nước.

Ngày nào chưa phá án, ngày đó anh vẫn sẽ là kẻ bị tình nghi."

Lãnh Du nói xong, rời khỏi phòng thẩm vấn để lại Đinh Chính Hoành ngơ ngác ngồi trên ghế.Hắn không ngờ về nước chuyến này lại gặp phải chuyện xui rủi, sau này hắn nhất định sẽ thường xuyên đi chùa.Lãnh Du rời khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng trà.

Cô vừa vào thấy Lâm Hinh đưa lưng về phía mình pha cà phê.Lãnh Du đang nhíu mày bỗng mỉm cười.

Cô im lặng đi đến sau nàng, đợi cách đối phương 10cm, cô im lặng, quan sát hành động của nàng.Khi Lâm Hinh xoay người muốn lấy đường, chợt một bàn tay trắng đưa đến, giọng lạnh nhạt quen thuộc nói: "Cầm đi."

Nàng ngẩn ra, cầm lấy gói đường.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt bản thân nhung nhớ bao đêm.Mắt Lâm Hinh sáng rực, hỏi: "Cậu về đây hồi nào?"

Lãnh Du thấy nàng cười, cũng cười đáp: "Mình vừa về rạng sáng, về là vào phòng thẩm vấn gặp bạn thuở nhỏ của cậu."

Lâm Hinh hỏi lại: "Bạn thuở nhỏ của mình?"

Lãnh Du gật đầu.Sau đó, cô cũng pha cho mình một ly.Lâm Hinh hoàn toàn làm lơ bạn thuở nhỏ, nàng đến cạnh Lãnh Du, hỏi: "Cậu về rồi còn đi không?"

Lãnh Du thấy nàng không quan tâm bạn thuở nhỏ mà chỉ chú ý đến mình, cô hài lòng cười.Lâm Hinh thấy cô im lặng, khẽ đẩy tay cô, lẩm bẩm: "Mình đang hỏi cậu đó."

Lãnh Du xoay người lại, nhìn vào đôi mắt đang hỏi kia, cúi đầu cười bảo: "Cậu hỏi vậy là đang lưu luyến mình đấy à?"

Lâm Hinh rộn ràng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lãnh Du.

Nàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ từ người Lãnh Du và nghe cô trêu mình khiến nàng lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.Vì thế, nàng lui về sau muốn giữ khoảng cách với Lãnh Du nhưng bất cẩn va vào ghế.

Lãnh Du vội vàng nắm tay nàng, kéo vào lòng mình.Lâm Hinh bị kéo mới đứng vững nhưng tay khác lại chạm vào eo Lãnh Du.Eo vốn là điểm nhạy cảm.Lâm Hinh vội bỏ tay xuống, Lãnh Du cũng buông tay nàng, hai người vô tình chạm vào mắt nhau.Lâm Hinh tham lam hơn khi mắt nàng dời đến đôi môi mỏng.Nàng nhìn đôi môi ấy vài giây, nhíu mày nói: "Môi cậu khô lắm rồi này."

Lãnh Du khó hiểu hỏi: "Cậu nói gì vậy?"

Lúc này, hai người đứng gần nhau, hơi thở mập mờ lan tỏa khắp phòng.Lâm Hinh mới chợt nhận ra hai người đang dựa gần nhau nên nàng lui về sau, nói: "Môi cậu khô lắm, Đông Nam Á nóng đến vậy sao?"

Lãnh Du hiểu ra, đồng thời cũng mất mát vì Lâm Hinh giữ khoảng cách.

Cô xoa chỗ bong trên moi, đáp: "Ừm, do mình quên thoa dưỡng môi."

Lâm Hinh tức giận mắng: "Không phải mình đã chuẩn bị một đống cho cậu rồi sao?

Sao cậu lại không dùng?"

Lãnh Du nhìn môi Lâm Hinh, cười hỏi: "Cậu dùng mùi son gì?"

Lâm Hinh sửng sốt, nói: "Mùi cam."

Lãnh Du gật đầu, cười đáp: "Mình không dùng vì mình cảm thấy son mùi cam thơm hơn son mùi dầu, chẳng hạn như cây son cậu đang dùng."

Cô không đợi Lâm Hinh đáp, cầm ly cà phê rời đi.Lâm Hinh đứng đó nhìn bóng lưng cô, nàng lại nhớ đến giấc mơ xấu hổ.Đã không quên được giấc mơ ấy mà còn mang nó đến hiện thực.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 66: Địa điểm tình nghi - Khách sạn


Sau khi Lãnh Du, Tiêu Trình và Hoàng Lâm thảo luận, họ quyết định đến khách sạn ở thành phố Xuyên.

Vì thế, họ báo với đội trưởng Vương rồi tranh thủ xuất phát đến địa điểm.Cả đội đặt chân xuống thành phố Xuyên lúc 3 giờ chiều, họ nhanh chóng chạy đến Sở cảnh sát thành phố nhưng cảnh sát Bành vắng mặt.

Cảnh sát địa phương nói rằng, sau khi cảnh sát Bành nhận được thông báo của Cục, đã xuất phát đến khách sạn Thiên Nga trước.Thế là nhóm ba người ngồi trên xe cảnh sát, cũng đi đến đó.

Đến nơi, họ thấy khách sạn này không quá tráng lệ như các khách sạn trong thành phố lớn.Cảnh sát lái xe giới thiệu: "Sếp Lãnh, khách sạn Thiên Nga này là khách sạn tốt nhất thành phố.

Doanh nhân đến đây bàn chuyện làm ăn, họ thường sẽ ở đây.

Có điều.... thành phố chúng tôi không phát triển nhanh bằng chỗ khác nên ít có doanh nhân nào chịu đến."

Lãnh Du gật đầu đồng ý.Cô bước xuống xe, đi vào khách sạn.Lãnh Du đến quầy lễ tân, đưa thẻ cảnh sát.

Lễ tân thấy cô uy nghiêm, nàng biết người này có lẽ có thân phận cao hơn cảnh sát Bành vừa đến.Vậy nên, nàng vội vàng tiếp đón: "Cảnh sát Lãnh, cảnh sát Bành đã đến.

Ông ấy hỏi tôi số phòng ông Hứa Linh Long đã trọ vào tháng 12.

Hiện ông ấy đang ở đó, tôi sẽ dẫn cô lên."

Lãnh Du gật đầu, cô cúi đầu thủ thỉ với Hoàng Lâm rồi cùng Tiêu Trình lên phòng.Khách sạn này có sáu tầng, lễ tân đưa họ đến tầng sáu.

Nàng dẫn các cô đến một phòng xép nơi có nhiều cảnh sát tập trung thu thập bằng chứng.

Cảnh sát Bành đứng giữa phòng, quan sát xung quanh.Lãnh Du nhìn sơ căn phòng, cô thấy nội thất bên trong sang trọng, sạch sẽ.Cảnh sát Bành thấy các cô, chào hỏi: "Cảnh sát Lãnh, sau khi nhận thông báo từ Cục các cô, chúng tôi lập tức chạy đến đây.

Có điều, ở đây rất bình thường, còn được lao công dọn dẹp sạch sẽ nên chúng tôi không phát hiện được bất cứ điều khác thường nào."

Sau khi Hứa Linh Long rời đi, phòng đã được dọn lại nên rất khó tìm được bằng chứng.

Dù hung thủ lưu lại dấu vân tay cũng đã bị xóa sạch.Lãnh Du nói: "Dù sao ở đây cũng không phải hiện trường đầu tiên nên không lưu bằng chứng cũng bình thường.

Hơn nữa, có ai ngờ Hứa Linh Long lại bị sát hại ở đây.

Nhưng điều này cũng chứng minh được ông ấy đã trả phòng theo đúng lịch trình.

Vậy nên, không ai nghi ngờ ông ta mất tích.

Nếu là vậy, có khả năng sau khi rời khỏi khách sạn, ông ta mới gặp hung thủ."

Cảnh sát Bành đáp: "Phải, chúng tôi cũng hoài nghi là thế nên đã yêu cầu phía khách sạn chiết xuất camera xem xét."

"Vậy có phát hiện gì không?"

Lãnh Du hỏi."

Hiện vẫn chưa, tất cả trông rất bình thường."

Cảnh sát Bành nói."

Không có kẻ khả nghi nào sao?"

Lãnh Du hỏi tiếp.Ông cười khổ, lắc đầu: "Không có.

Chúng tôi chỉ phát hiện ông ta luôn ra vào với nhiều cô gái nhưng họ luôn rời đi lúc nửa đêm, có lẽ xong việc bị Hứa Linh Long đuổi về."

Nói rồi, ông hắng giọng tiếp tục: "Khách sạn này vắng khách nên ngoài những cô gái đi vào với Hứa Linh Long, còn có một người đàn ông tên Đình Chính Hoành ở cùng ông ta.

Tuy có thêm vài khách đến trọ nhưng họ không có biểu hiện lạ nào."

Lãnh Du xoa cằm nói: "Đinh Chính Hoành là cấp dưới của Hứa Linh Long, sáng này chúng tôi vừa thẩm vấn anh ta.

Còn những người phụ nữ Hứa Linh Long mang về mỗi đêm có lẽ là các cô gái bên hộp đêm.

Vậy còn ở hành lang?

Có điểm nào khác lạ không?"

Cảnh sát Bành đáp: "Ở ngoài hành lang của mỗi tầng ngoài lao công dọn dẹp, chúng tôi không phát hiện có gì bất thường."

Lãnh Du thắc mắc: "Vậy thì lạ thật.

Anh Đinh khai với chúng tôi rằng, tối ngày 20 nhận được tin nhắn bảo anh ta đừng đến đón Hứa Linh Long ra sân bay nên anh ta mới rời đi.

Vì vậy, chúng tôi suy đoán trong đêm ấy, ông ta gặp được người quen nhưng nếu trong camera không phát hiện người khả nghi nào thì đúng là kỳ lạ."

Cảnh sát Bành nhíu mày nói: "Vậy thì lạ thật, dù sao hung thủ cũng đâu có khả năng tàn hình."

Lãnh Du nghe vậy, bật cười đáp: "Đương nhiên rồi, chuyện này quá phi logic."

Đến tận lúc này, mọi người vẫn chưa có manh mối vì sao Hứa Linh Long đột nhiên mất tích.

Vụ án càng khó giải quyết hơn khi bên khách sạn không tìm ra được điểm bất ổn.Lãnh Du hỏi: "Cảnh sát Bành, anh có danh sách nhân viên của khách sạn không?"

Cảnh sát Bành đáp: "Khi vừa đến tôi đã cho người in một bản, bây giờ có lẽ họ sắp đưa đến rồi."

Lãnh Du: "Vậy chúng ta đi xem thôi."

Cảnh sát Bành cho hai cảnh sát ở lại tiếp tục điều tra phòng ở, còn ông theo Lãnh Du và Tiêu Trình xuống đại sảnh.Lãnh Du ngẩng đầu nhìn camera thấy vị trí bình thường.

Góc quay này có thể quan sát hết đại sảnh và các khách trọ làm thủ tục nhận, trả phòng.Sau khi giám đốc mang danh sách đến cho cảnh sát Bành, ba người cùng nhau chăm chú đọc.

Hoàng Lâm ở gần đó đi đến cạnh Lãnh Du, báo cáo: "Sếp à, toàn bộ khách sạn thoạt nhìn bình thường, camera cũng không bị phá hư."

Lãnh Du thở dài, cô còn đang mong Hoàng Lâm sẽ mang đến manh mối mới nhưng xem ra hy vọng đã tan biến.Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục xem danh sách nhân viên.

Cô chú ý thấy có vài nhân viên được tuyển vào ngày 1 đầu tháng.Vì thế, cô bèn hỏi giám đốc đang đứng cạnh mình: "Sao đầu tháng 12 lại có một tốp nhân viên mới vào làm vậy?"

Giám đốc vội vàng giải thích: "Khách sạn chúng tôi là dạng nhỏ nên nhân viên không nhiều.

Hơn nữa, Giáng Sinh sẽ có mấy nhân viên muốn nghỉ phép về quê nên chúng tôi sợ không đủ người đành thông báo tuyển nhân viên thời vụ."

"Những nhân viên này làm công tác dọn vệ sinh à?"

Lãnh Du hỏi."

Phải, công việc của họ là dọn dẹp phòng vệ sinh hành lang."

Lãnh Du gật đầu, tiếp tục xem danh sách.Danh sách người mới gồm hai nam hai nữ, hoàn toàn không có điểm khả nghi.Lãnh Du hỏi: "Vậy những nhân viên thời vụ này hiện vẫn đang ở đây?"

Giám đốc lắc đầu đáp: "Bọn họ đã nghỉ sau lễ, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng không thuê được nhiều nhân viên."

Lãnh Du: "Vậy thì khá khó đây.

Tôi còn tính hỏi họ đôi điều."

Lãnh Du xem phần thông tin, thấy ở đây có điền tên, địa chỉ, giới tính, tuổi tác và ảnh, tuy nhiên cô không biết bao nhiêu phần trăm trong đó là thật.Khách sạn quy mô nhỏ sẽ không có quy trình tuyển chọn nhân viên gắt gao, hơn nữa, lại còn là nhân viên thời vụ.Lãnh Du khép danh sách lại, đưa nó cho cảnh sát Bành.

Cô biết không tra được gì đành nói: "Cảnh sát Bành, chúng ta mang video giám sát này về Sở, tôi muốn xem lại chúng."

Cảnh sát Bành gật đầu đáp: "Vậy mọi người có thể cùng nhau xem lại."

Sau đó, bốn người trở về Sở.Cảnh sát Bành đưa họ đến phòng họp, mở video giám sát.Nhóm của Lãnh Du ngồi đó, chăm chú nhìn từng đoạn một.

May mắn hình ảnh rõ nét, họ có thể thấy rõ hành động, tiếng nói của khách trọ và tiếp tân.Cảnh sát Bành nói đúng, trong video chỉ thấy Hứa Linh Long và Đinh Chính Hoành cùng nhau nhận phòng.

Sau khi Đinh Chính Hoành đến lầu 3, ra khỏi thang máy, Hứa Linh Long một mình lên tầng cao nhất, vào phòng.Đến sáng hôm sau, Hứa Linh Long rời khỏi phòng.

Sau đó, ông và Đinh Chính Hoành đi ăn sáng rồi đến bãi đậu xe.Hứa Linh Long là người bận rộn, sau khi rời đi vào sáng sớm, đến hơn 10 giờ tối ông mới về lại khách sạn.

Lãnh Du thấy dáng người ông trung bình, trán to rộng, mang kính, hoàn toàn là dáng của một doanh nhân bình thường.Hơn nữa, trong video, sắc mặt Hứa Linh Long hồng hào, xem ra việc khảo sát các trại bò cạp rất thuận lợi.Đúng như cảnh sát Bành nói, Hứa Linh Long luôn mang theo các cô gái khác nhau về khách sạn, họ trang điểm đậm, dáng người yểu điệu, quyến rũ.Có điều những người này vẫn chưa đủ khiến nhóm Lãnh Du hoài nghi.

Họ chỉ vào phòng của Hứa Linh Long một lúc rồi rời đi.Đến khi họ đi xuống đại sảnh, các cô vẫn không phát hiện điểm bất thường.Hơn nữa, Hứa Linh Long luôn ra ngoài vào sáng hôm sau, ông không bị thương cũng không mất tích.Video phát đến đêm 20, Hứa Linh Long lại về khách sạn, chỉ khác, lần này ông không đưa cô gái nào về.Nhưng 10 giờ tối, ông có gọi cơm.Nhóm Lãnh Du thấy một nhân viên đẩy toa ăn đưa cơm vào phòng Hứa Linh Long.

Khoảng 15 phút sau, nhân viên đẩy toa ăn ra, người nọ còn chào hỏi bảo vệ đi tuần trong lúc đó.Đến sáng hôm sau, Hứa Linh Long lại xuất hiện.

Lúc này ông mang kính râm, đi xuống làm thủ tục trả phòng, rồi rẽ vào bãi đậu xe.Xem đến đây, Lãnh Du bỗng nói: "Chúng tôi muốn xem camera của bãi đậu xe."

Cảnh sát Bành đồng ý, đổi video.Mọi người thấy Hứa Linh Long đi bãi đậu xe, tự mình lái xe rời đi.Lãnh Du ấn nút tạm dừng, nói: "Mọi người không thấy lạ sao?

Ông ta làm chủ sao lại phải tự mình lái xe?

Hơn nữa, mọi người xem, ông ta mang kính râm.

Nhưng vì sao phải làm vậy?

Chiếc kính đó đủ lớn để che nửa khuôn mặt.

Từ ngày ở khách sạn đến hôm trả phòng, chỉ có mỗi sáng 21 là ông ta mang kính râm, rõ ràng ông ta không muốn cho người khác thấy mặt mình."

Tiêu Trình và Hoàng Lâm nghe vậy, cũng đoán được ý của Lãnh Du.Cô nói: "Trừ phi, sáng 21 ấy, người ra khỏi phòng không phải Hứa Linh Long mà là người khác."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 67: Xe đẩy thức ăn


Nghe thấy lời của cô, mọi người cũng nhận ra điểm mấu chốt.Lãnh Du nói: "Chúng ta giả định rằng người này không phải Hứa Linh Long thật.

Tuy hắn mang kính râm nhưng phần trán và dáng của hắn rất tương tự Hứa Linh Long.

Có lẽ người này biết hóa trang, đáng tiếc hình ảnh camera không thể rõ nét để chúng ta xem hắn có cải trang hay không."

Sau đó, Lãnh Du nhìn cảnh sát Bành nói: "Phiền anh tua lại video tối 20, đoạn nhân viên phục vụ đưa cơm cho Hứa Linh Long."

Cảnh sát Bành hiểu ý, tua băng lại.Mọi người chăm chú xem video, họ thấy phục vụ đẩy xe đẩy thức ăn vào phòng Hứa Linh Long rồi đẩy xe đẩy thức ăn rời đi, Lãnh Du hỏi: "Mọi người có nhìn ra gì không?"

"Thời gian khoảng 15 phút, vậy thì hơi lâu."

Hoàng Lâm nói."

Sao có người lại mang đồ ăn cho khách lâu như vậy?"

Tiêu Trình hỏi."

Rốt cuộc là khách gọi gì mà phải vào tận 15 phút."

Cảnh sát Bành góp lời.Ba người đều có cùng quan điểm, Lãnh Du gật đầu, đáp: "Tuy tôi chưa từng gọi cơm nhưng bình thường, phục vụ sẽ không mất nhiều thời để đưa cơm.

Thời gian 15 phút đó, đủ để người ta làm được nhiều thứ."

Tiêu Trình hỏi: "Ý sếp là...."

Lãnh Du nói: "Chính xác, người phục vụ này rất đáng nghi, không chừng hắn chính là hung thủ sát hại Hứa Linh Long.

Dù không phải hắn, vậy chắc chắn hắn cũng sẽ có liên quan đến vụ án.

Hơn nữa, rất có khả năng, hắn chính là người đưa Hứa Linh Long ra khỏi khách sạn."

"Nhưng hắn làm bằng cách nào?"

Hoàng Lâm hỏi.Tiêu Trình: "Lẽ nào hắn chuyển Hứa Linh Long bằng đường cửa sổ?

Nhưng ông ta ở tận lầu sáu, như vậy rất không khả thi."

Thật ra, Lãnh Du vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.

Cô cũng chưa biết tên phục vụ này đưa Hứa Linh Long ra khỏi phòng bằng cách nào.Ngoài cửa sổ khách sạn, thật sự không còn cách nào khác.Phục vụ đưa cơm đến thành công mang Hứa Linh Long đi, mà một người đàn ông khác lại có thể đường hoàng bước ra từ phòng ông ta, thậm chí không bị ai nghi ngờ.

Hung thủ làm bằng cách nào?Lãnh Du đi quanh phòng họp, thi thoảng cô lại nhìn mặt đất, và video giám sát.

Lúc này, mắt cô chú ý đến xe đẩy thức ăn.Chính là nó!

Hung thủ đã sử dụng cách này!Nghĩ ra được cách thử, cô nhờ cảnh sát Bành tua lại đoạn video cảnh phục vụ đẩy xe đẩy thức ăn ra khỏi phòng, cô nói: "Cảnh sát Bành, anh chỉnh tốc độ video chậm xuống một chút."

Sau đó, cô tập trung nhìn vào xe đẩy thức ăn.Xe đẩy thức ăn được phủ dưới một lớp khăn trải bàn trắng.

Vì cửa phòng đóng lại tạo gió nhẹ làm xốc phần khăn lên, đồng tử của Lãnh Du co lại.Tuy không chắc chắn nhưng cũng đủ khiến cô nghi ngờ.Khi Lãnh Du quay đầu, cô thấy ba gương mặt đang chăm chú nhìn mình với đôi mắt đầy thắc mắc.Lãnh Du cười, chỉ vào màn hình, giải thích: "Mọi người cùng nhìn xem, chúng ta không cần quan tâm thứ khác, chỉ tập trung vào xe đẩy thức ăn của phục vụ sau khi đẩy ra khỏi phòng là được."

Ba người hướng đôi mắt về phía màn hình, video được tua lại, những cặp mắt sáng ngời tập trung vào đoạn giám sát Lãnh Du chỉ.Chớp mắt, Hoàng Lâm thốt lên: "Dưới xe đẩy thức ăn có gì đó màu xanh lơ!"

Lãnh Du hài lòng gật đầu, hai người còn lại cũng đã thấy.Cô khoanh tay nói: "Rất hiển nhiên, tên phục vụ này đã đánh thuốc mê Hứa Linh Long, sau đó mang ông ta vào vali đặt trong xe đẩy thức ăn.

Chiếc vali này cũng có thể do Hứa Linh Long tự mình mang theo.

Vì nếu phục vụ tự mình mang đến sẽ khiến người khác nghi ngờ."

Sau đó, Lãnh Du nói với cảnh sát Bành: "Chúng ta lại xem camera vào tối 20 ở bãi đậu xe xem có người khả nghi nào xuất hiện hoặc tên phục vụ này có xuất hiện cạnh xe Hứa Linh Long không.

Dù sao, hắn cũng không thể đẩy đến đẩy lui chiếc valy được nên hắn cần tìm chỗ cất giấu, và chỗ đó rất có thể là trong xe."

Cảnh sát Bành gật đầu, mở video bãi đậu xe.Bốn người lại tiếp tục quan sát.Trong lúc đó, Hoàng Lâm hỏi: "Sếp thấy tên phục vụ này có khả năng là hung thủ không?"

Lãnh Du lắc đầu, đáp: "Mình không chắc.

Có thể có cũng có thể không nhưng chắc chắn hắn có liên quan đến hung thủ."

Có điều, camera bãi đậu xe hoàn toàn bình thường, ngoài những chiếc xe của các khách trọ tựa hồ không thấy bất kỳ đối tượng khả nghi nào.Lãnh Du nhíu mày nói: "Hung thủ rất nhạy bén, hắn chắc chắn biết bãi đậu xe có camera.

Vì để ngăn cảnh sát điều tra, hắn đã không mang valy về xe, mà đặt ở góc khuất nhưng đó là đâu?

Tóm lại, dù là đâu cũng không quan trọng, dù sao hung thủ cũng đã thành công đưa Hứa Linh Long đi."

Cô lẩm bẩm rồi dần chìm vào suy tư.Hung thủ rất cẩn thận, hắn có thể dễ dàng mang Hứa Linh Long đi cho thấy hắn rất thông minh và gian xảo.Lãnh Du cảm thấy mình mờ mịt trước chân dung kẻ sát nhân.Nhưng nếu đã không nghĩ ra chuyện này, vậy cô đành nghĩ đến chuyện khác.

Chẳng hạn sau khi đưa Hứa Linh Long ra, hắn chắc chắn trả phòng.Vậy trả phòng xong, hắn sẽ đi đâu tiếp theo?Lãnh Du ngồi xuống, nói: "Người này đến bãi đậu xe rồi lái xe rời đi.

Phải rồi, hắn cần có xe để chở Hứa Linh Long, chiếc đó chính là chiếc Đinh Chính Hoành lái đến.

Đinh Chình Hoành và Hứa Linh Long về nước nên không có xe, vậy nên họ phải thuê xe."

Cảnh sát Bành nghe vậy, ông mở camera của bãi đậu xe lên.

Trong đoạn băng, một người đàn ông đi đến chiếc xe đen rồi lái rời đi.

Tuy nhiên, trong suốt quá trình, kẻ đó không mang theo bất kỳ hành lý nào.Nhưng chuyện này rất dễ giải thích.Người đàn ông không muốn việc mang hành lý để tránh bị phát hiện hay bị theo dõi, vì vậy, hắn sẽ giấu nó ở nơi khuất camera.

Vẫn câu hỏi cũ, nơi đó là đâu?Lãnh Du bắt đầu suy đoán tâm tư của đối phương.Rất lâu sau, cô nói với Tiêu Trình: "Chiếc xe kia đã bị camera quay trúng nên bảng số xe....."

Cô chưa nói xong, Tiêu Trình đã tiếp lời: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức điều tra."

Lãnh Du gật đầu, nói: "Nếu là xe thuê chắc chắn có thời gian thuê mướn.

Nếu hắn không trả xe về, chủ xe chắc chắn sẽ báo mất."

Cô nói đến đây lại nghĩ đến một ý tưởng khác.Vậy còn quan tài?Lãnh Du quyết định nêu ra suy luận của mình: "Mọi người, tôi đoán hung thủ có chuẩn bị quan tài từ trước và rất có thể nó nằm ở một chiếc xe khác.

Dù sao, xe này cũng là xe thuê, nó sẽ nhanh chóng bị tìm ra, hắn sẽ không đủ thời gian vác quan tài đến.

Vậy nên, hung thủ đổi xe, có thể là một chiếc 7 chỗ hoặc xe vận tải nhỏ để đưa quan tài và Hứa Linh Long đến thành phố Tần.

Thêm vào đó, hắn đã bỏ bò cạp vào quan tài trước.

Tổng hợp những thông tin đó, tôi tin hắn sẽ lái chiếc xe đen này đến một chỗ hẻo lánh để đổi xe."

Lãnh Du dứt lời, Tiêu Trình cũng đã tra được địa điểm của xe đen.

Anh báo cáo: "Tôi vừa nhận được tin, xe đen hiện đang ở con đường vắng thuộc thành phố Xuyên.

Có điều, chiếc xe đã bị thiêu cháy, chỉ có bảng số xe là chưa cháy kịp."

Lãnh Du gật đầu, nói: "Vậy là đúng rồi.

Đốt xe sẽ tiết kiệm thời gian trong việc tiêu hủy bằng chứng hơn.

Tiêu Trình, tôi và anh sẽ đến đường vắng đó.

Hoàng Lâm, cậu theo cảnh sát Bành về khách sạn điều tra xem tay phục vụ ấy là ai.

Dù vậy, mình tin hắn không phải người của thành phố Xuyên, căn cước có lẽ cũng là giả nên chúng ta cần điều tra cẩn thận."

Dứt lời, cô bước ra khỏi phòng họp.

Vừa ra khỏi, cô đã quay lại vào trong, bảo: "Hoàng Lâm, nhóm cậu có thể điều tra thêm khu vực quanh khách sạn xem có thứ gì khả nghi như dây thừng chẳng hạn.

Mình tin tên phục vụ hoặc bản thân hung thủ đã dùng dây thừng trèo vào phòng để bước ra đại sảnh trả phòng."

Hoàng Lâm nhận lệnh xong, Lãnh Du bước ra lại khỏi phòng họp.Cảnh sát Bành há hốc trước sự thông minh của Lãnh Du.

Ông tự hỏi, trong thời gian ngắn, sao cô có thể nghĩ ra được nhiều thông tin như vậy.

Dù ông hay cảnh sát khác có tra thế nào cũng không ra nhưng vụ việc vào tay cô, chỉ một chi tiết nhỏ cũng biến thành manh mối quan trọng.Cảnh sát Bành phái vài cảnh sát đi theo Lãnh Du đến nơi tìm ra xe đen.

Lúc họ chạy đến, đã trông thấy một chiếc xe bị cháy vứt ở ven đường.Họ dừng xe cách đó không xa, sau đó bước đến quan sát.Lãnh Du chợt ngồi xổm xuống nhìn dấu vết bánh xe trên lớp bùn đất.Cô chỉ vào nó, nói: "Mọi người xem, ở đây có dấu bánh xe, hung thủ chắc chắn đã đổi xe khác.

Vết này hình như là từ một chiếc xe tải nhỏ."

Điểm này càng củng cố cho quan điểm hung thủ đổi xe sau khi mang Hứa Linh Long ra khỏi khách sạn.Tiêu Trình đứng cạnh cô, anh vẫn còn chuyện thắc mắc bèn hỏi: "Vậy lẽ nào Hứa Linh Long bị đánh thuốc mê xong thì không tỉnh lại?"

Lãnh Du nhìn anh, đáp: "Tôi nghĩ hung thủ tiêm thẳng thuốc mê cho ông ta nên ông ta sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Và tôi tin, sau khi đưa Hứa Linh Long ra khỏi phòng, tên phục vụ luôn canh chừng valy đó.

Tuy hắn không canh giữ cả đêm nhưng sẽ luôn để mắt đến nó.

Tôi đoán, hắn đã mang vali đến bãi rác của khách sạn, như vậy, hắn có thể lấy lý do vứt rác đến chỗ vắng người, đồng thời có cơ hội thuận lợi quan sát valy."

Tiêu Trình lại hỏi: "Tôi thấy như vậy khá mất công.

Sao hắn lại muốn bỏ Hứa Linh Long vào xe đẩy thức ăn để mang ra?

Sao hắn không đợi hôm sau trả phòng sẵn mang hành lý ra luôn.

Người ta cũng không xem trong valy hắn chứa gì."

Lãnh Du giải thích: "Anh nói rất đúng.

Nhưng có lẽ hắn lo thuốc mê không đủ, lỡ Hứa Linh Long tỉnh lại giữa chừng thì sao?

Nếu hắn hành động một mình, hắn không thể chờ trong phòng suốt đêm.

Dù sao một nhân viên bất chợt biến mất trong ca làm sẽ khiến nhiều người chú ý.

Thêm vào đó, càng sớm mang ra khỏi khách sạn chừng nào, càng an toàn cho hắn chừng đó.

Người ta thường nói đêm dài lắm mộng, không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì."

Nghe vậy, Tiêu Trình đã thông suốt.Sau khi tìm kiếm xung quanh, ngoài vết bánh xe, mọi người không phát hiện thêm manh mối khác.

Lãnh Du đoán đây chẳng qua là nơi đổi xe, sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.

Cô đang mong phía cảnh sát Bành sẽ có thêm phát hiện mới.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 68: Đây chính là thích


Tổ của Lãnh Du trở về khách sạn Thiên Nga.

Họ thấy khách sạn vắng hơn trước, giám đốc vừa gặp họ đã ủ rũ.Hoàng Lâm thấy Lãnh Du đến, cô đưa dây thừng ra, bảo: "Bọn mình phát hiện dây thừng này ở bãi rác gần đây."

Lãnh Du nhận lấy, cô nhìn sơ nó rồi đưa cho cảnh sát Bành.

Cô nói: "Chúng ta tạm xếp nó vào vật chứng.

Người đàn ông trong camera có lẽ đã dùng nó leo vào phòng."

Cảnh sát Bành giao cho cô cảnh sát khác.

Sau đó, ông nói với Lãnh Du: "Tôi vừa phái vài người đến kiểm tra.

Chúng tôi tìm thấy có dấu giày ở bệ cửa sổ phòng, chỗ mép ở ngoài cửa sổ.

Tuy nó khá mờ nhưng chứng minh được thật sự có người xâm nhập phòng ngủ từ cửa sổ."

"Và chúng ta cũng có lý do tin rằng, hành lý cũng được đặt ở đây.

Mãi đến sáng hôm sau khi trả phòng, hắn mới lái xe đến gần đó, lấy hành lý đi.

Bãi rác này khá xa khách sạn, chỗ đó hoang vắng, hắn có hóa trang nên sẽ không bị ai nhận ra."

Lãnh Du nói.Hoàng Lâm bỗng giao cô tờ giấy từ quầy: "Đây là thông tin của tên phục vụ ấy."

Lãnh Du cúi đầu nhìn thông tinHoàng Lâm thấy vậy, nói tiếp: "Bọn mình dựa vào camera nhờ nhân viên chỉ ra thân phận của tay ấy.

Đồng thời, bọn mình cũng hỏi bảo vệ trò chuyện với hắn đêm đó nên chắc chắn chính là người này, cũng là một trong những nhân viên thời vụ."

Lãnh Du nghe vậy, đáp: "Mình thấy gương mặt của hắn khá khác so với trong camera."

Hoàng Lâm nói: "Ừm, có lẽ bức ảnh này là của nhiều năm trước.

Nhân viên còn bảo vì hình ảnh và gương mặt khác nhau nên họ còn hay trêu hắn vụ này."

Lãnh Du chăm chú đọc kỹ phần thông tin cơ bản của tên phục vụ.

Hắn tên Đoạn Liên Thịnh, 48 tuổi, quê quán thành phố Toàn.

Cô còn nhớ thêm vài thông tin khác.Sau đó, cô quan sát ảnh thẻ của Đoạn Liên Thịnh.

Mép tóc hắn cao, vầng trán to rộng tương tự với phát hiện mới từ camera.

Thêm vào đó, hắn và Hứa Linh Long đều thuộc mẫu đàn ông trung niên hơi hói đầu và có mép tóc cao.Ảnh thẻ chỉ có mỗi gương mặt nên không thể chắc chắn người sáng 21 trả phòng có phải hắn không.Hơn nữa, hắn để râu trong ảnh nhưng trong camera, hắn không có.Và cả đôi mắt kia.Xuyên suốt video, Đoạn Liên Thịnh luôn cúi đầu nên các cô không thấy rõ mặt hắn, có điều trong ảnh, mắt hắn khá nhỏ.Thêm vào đó, trong video hắn đội mũ nên không thể biết kiểu tóc, dẫn đến họ không biết độ chênh lệch trong ảnh và video của hắn.Lãnh Du chợt đi đến chỗ giám đốc, hỏi: "Ông Hoàng, tôi có chuyện muốn hỏi ông."

Giám đốc Hoàng đáp: "Sếp muốn biết chuyện gì?"

Lãnh Du: "Tên phục vụ này từ chức khi nào?"

Ông Hoàng: "Anh ta từ chức hôm 31 cùng với các nhân viên thời vụ khác.

Lúc ấy, các nhân viên chính đã về.

Nhưng mà...."

Lãnh Du: "Nhưng mà?"

Ông Hoàng: "Hôm 21, Đoạn Liên Thịnh có xin nghỉ bệnh nhưng hôm 22, anh ta đã đi làm lại bình thường."

"Hắn xin nghỉ bệnh vào hôm 21, và trong hôm ấy có người đàn ông khá giống hắn, suy ra tay phục vụ này chính là người đàn ông ra khỏi phòng Hứa Linh Long.

Có thể hắn không phải đồng phạm mà chính là hung thủ sát hại Hứa Linh Long."

Tiêu Trình nói.Lãnh Du: "Phải, ngoài ra, tôi tin tay phục vụ này và gã trong camera là cùng một người.

Hắn có phần mép tóc cao giống Hứa Linh Long, trán hai người đều to rộng, dáng người cũng tương tự nên không khó để hắn giả dạng Hứa Linh Long.

Dù giọng họ có khác biệt nhưng mấy ai chú ý đến điểm này?

Hứa Linh Long không phải khách trọ thường ở đây và ông ta cũng hiếm khi trò chuyện nhân viên.

Người duy nhất ông ta tiếp xúc nhiều là anh Đinh nên cũng bình thường khi không ai chú ý giọng nói."

Tuy đã tra được manh mối mới nhưng hiện tại Đoạn Liên Thịnh đang ở đâu?

Mọi người vẫn chưa tìm ra được đáp án chính xác nên manh mối này tạm dừng ở đây.Hiện tại, các cô đã tra được tên của tay phục vụ nhưng liệu đây có phải thân phận thật của hắn?

Dù sao thời nay việc làm giả căn cước rất dễ.Từ lúc các cô xuống máy bay đã bận rộn đến giờ trăng đã lên cao.Lãnh Du nhìn sắc mặt mệt mỏi của Hoàng Lâm và Tiêu Trình, cô bèn nói: "Khuya rồi, nếu không tổ mình ở đây luôn đi?

Sáng mai mới tiếp tục điều tra?"

Hai người gật đầu đồng ý.Sau khi sắp xếp xong hành lý, cả ba đến tiệm ăn gần đó giải quyết bữa tối.

Tiêu Trình ở phòng riêng, Lãnh Du và Hoàng Lâm ở phòng chung.Lãnh Du rửa mặt xong bước ra thấy Hoàng Lâm nằm lười trên giường.

Cô lắc đầu cười bảo: "Những lúc rãnh rỗi cậu vẫn nên vận động thêm đi.

Cậu xem, mới mấy giờ mà đã nằm xìu vậy rồi.

Trông cậu chẳng khác nào mèo lười."

Hoàng Lâm nằm đó, đáp: "Bạn sếp yêu dấu ơi, không phải ai cũng tràn đầy tinh thần giống cậu."

Lãnh Du không nói.

Cô xem điện thoại, thấy có vài tin nhắn của Lâm Hinh.

Cô bèn ngồi lên giường, cúi đầu vào WeChat.Tin nhắn được gửi từ chiều."

Vụ án thế nào?"

"Sau khi phá án, bọn mình tính đi câu cá giống lần trước.

Cậu thấy vậy có được không?"

"Nãy mọi người muốn đi leo núi, cậu có muốn đi cùng không?"

Lãnh Du nhìn mấy dòng tin, cảm giác mệt mỏi bực bội tan biến."

Bên mình đã tìm ra được vài manh mối, tuy vậy hung thủ rất gian xảo nên bọn mình vẫn đang đấu trí với hắn."

Lâm Hinh rất nhanh phản hồi, tốc độ như thể nàng luôn cầm điện thoại trên tay."

Cậu nói vậy có nghĩa hung thủ là nam?"

Lãnh Du nhanh chóng bấm điện thoại: "Chỉ là đối tượng tình nghi thôi, bọn mình vẫn chưa chắc có phải nam không."

Lâm Hinh nhắn: "Mình tin cậu chắc chắn sẽ phá được án.

Lãnh Du cố lên!"

Tuy chỉ là những dòng chữ lạnh lẽo nhưng Lãnh Du tưởng tượng được cảnh Lâm Hinh nghiêm túc với đôi mắt sáng ngời cổ vũ mình.Nghĩ vậy cô mỉm cười.Cô đáp: "Cảm ơn cậu."

Bên kia: "Không có gì."

Lãnh Du trả lời tiếp hai tin khác: "Nhắc đến câu cá, lẽ nào cậu quên chỗ đó từng xảy ra án mạng."

Lâm Hinh đang ở chung cư thấy tin này, mắng.

Mất hứng!Nàng mím môi, bảo: "Cậu có cần làm mình tụt mood vậy không.

Đến giờ mình vẫn chưa quên vụ đó.

Nó đã khắc sâu trong đầu mình mà cậu còn lôi nó ra."

Lãnh Du bật cười thu hút sự chú ý của Hoàng Lâm ở giường bên.

Cô khinh bỉ nói: "Cậu đang làm gì?

Đang nhắn tin với bé yêu của cậu à?

Xem cậu cười tươi chưa kìa."

"Cậu bớt nói nhảm."

Lãnh Du trừng cô, đáp.Sau đó, cô làm lơ, tiếp tục nhắn tin với Lâm Hinh."

Rồi, sau này mình không nói nữa, mình xin lỗi."

Giọng điệu đầy sự dỗ dành.Lâm Hinh lăn lộn nhìn tin nhắn.

Nàng đang sung sướng, đây là lần đầu Lãnh Du nhắn vậy với nàng.

Có phải cô đang dỗ nàng?Tim nàng loạn nhịp, lẽ nào đây là cảm giác say nắng?Khi được người mình thích nói chuyện nói với mình, và mình thì cười như con ngốc.Lâm Hinh không kiềm được cảm giác xa lạ này.

Nó như bình rượu ũ, càng ũ lâu càng thơm nồng.Nàng đã tra biểu hiện của mình trên mạng và đưa ra kết luận: Đây chính là thích.Lãnh Du thấy đối phương không nhắn tiếp, cô tưởng nàng giận, bèn vội vã hỏi: "Lâm Hinh, cậu đang giận à?"

Lâm Hinh thấy thông báo.

Nàng hớn hở muốn trả lời chợt thấy thêm tin nhắn khác."

Lâm Hinh, cậu tha lỗi cho mình nha."

Vì thế, nàng nhắn: "Muốn mình tha lỗi thì cậu đồng ý đi leo núi với bọn mình đi."

Bên kia phản hồi ngay: "OK!"

Lâm Hinh nhìn chằm chằm chữ ok.

Tuy chỉ một chữ nhưng nó lại mang đến sức hấp dẫn thần kỳ.Như thể, đây là minh chứng Lãnh Du chiều theo ý nàng.Thôi trời, mình nghĩ nhiều quá rồi, toàn tự mình suy diễn.Lâm Hinh lăn lộn trên giường, nàng chợt nhớ Lãnh Du từng nói đã có người thích, tâm trạng nàng chợt tụt dốc.Không biết kẻ nào may mắn vậy.Lãnh Du ở trên giường thấy Lâm Hinh không nhắn tiếp.

Cô quyết định đọc lại cuộc trò chuyện nãy giờ đến lúc hài lòng.Cô bỗng nghĩ đến mấy thành phố Đinh Chính Hoành từng khai.

Vì thế, cô lên mạng nhập tên các thành phố kèm cụm từ trại chăn nuôi bò cạp.

Tin tức đầu tiên khiến cô bất ngờ.Hỏa hoạn xảy ra ở trại nuôi bò cạp thành phố Toàn, bảy người mất mạng trong biển lửa.Lãnh Du nhìn ngày tháng, phát hiện vụ việc xảy ra mười sáu năm trước.Cũng là năm Hứa Linh Long rời nước đến M.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back