Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 49: Trắng tay


Trong phòng thẩm vấn, Tôn Tuấn Lễ ngồi cạnh Lý Tuyền, đứng một bên họ là anh cảnh sát đang chờ nhóm Lâm Hinh.

Sau khi thấy Trần Xung, Lâm Hinh, và Dương Thông bước vào, anh tự giác rời khỏi phòng thẩm vấn.Lâm Hinh và Trần Xung ngồi đối diện hai người, Dương Thông đứng phía sau Lâm Hinh.Phòng thẩm vấn rơi vào im lặng, chỉ có tiếng hít thở.Nét mặt Tôn Tuấn Lễ suy sụp, ông mím môi, đôi mắt sưng đỏ, đau lòng cho đứa con trai chết oan của mình.Vài tiếng trước, báo cáo khám nghiệm đã chứng thực tứ chi được tìm thấy ở hiện trường thuộc về Tôn Chí Kiên.

Phần thân của cậu bé được tìm thấy ở nhà Đường Kiến Huy, cũng đã bị may vá.

Cơ thể cậu đã được về nhà xác.Lâm Hinh thấy hai người ngồi đối diện im lặng, nàng nhìn Trần Xung, bảo ông có thể bắt đầu thẩm vấn.Trần Xung hắng giọng, nói: "Tôn Tuấn Lễ, cơ thể của Tôn Chí Kiên vừa được tìm thấy ở nhà Đường Kiến Huy.

Ông có quan hệ gì với bác sĩ Đường?"

Tôn Tuấn Lễ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng, trông ông già nua, tiều tụy đi rất nhiều.

Ông đáp: "Tôi không biết ông bác sĩ đó."

Trần Xung nhìn Lý Tuyền, nói: "Vậy thì ông biết."

Lý Tuyền gật đầu: "Ông ta là khách hàng của chúng tôi."

Lúc này Lâm Hinh ngồi thẳng, hùng hổ chất vấn: "Nói cách khác, ông thay ông Tôn thực hiện hành vi lừa bán trẻ em?

Cho đến nay, ông luôn là người gặp mặt khách hàng, còn ông Tôn chỉ đứng sau liên lạc và thu tiền?"

Lý Tuyền nhìn Tôn Tuấn Lễ như tìm kiếm sự giúp đỡ.Lâm Hinh thấy vậy, cũng biết gã chỉ làm theo lệnh.Vì thế, nàng hỏi: "Tôn Tuấn Lễ, ông có biết một trong những kẻ mua trẻ em của ông là hung thủ sát hại con ông không?

Ông có nằm mơ cũng không ngờ, tay bác sĩ Đường kia khám bệnh cho con ông đã sớm để mắt đến thằng bé?"

Nét mặt Tôn Tuấn Lễ đau đớn nhưng ông vẫn giữ im lặng.

Lâm Hinh thấy vậy, không tiếp tục.Trần Xung nói: "Tôn Tuấn Lễ, ông có biết vì dấu răng trên cánh tay trợ lý Lý Tuyền của ông đã bại lộ hành vi mua bán trẻ em của các người?

Chúng tôi luôn tự hỏi, là ai đem bọn trẻ nông thôn đến thành phố, có nào ngờ kẻ đó lại chính là ông trùm bất động sản."

Lâm Hinh đáp lời: "Các nạn nhân được tìm thấy đều không có hộ khẩu.

Chúng tôi dựa vào màu da của chúng suy đoán chúng không thể là trẻ thành phố.

Nhưng có lẽ các ông cũng không dám bắt cóc trẻ ở vùng mình đem bán, đúng không?"

Tôn Tuấn Lễ gật đầu: "Có nhiều cặp vợ chồng, sau khi sinh con, vì không đủ khả năng nuôi nấng nên đã bán con.

Vậy nên chúng tôi có một đường dây chuyên đến mua con của họ."

Lâm Hinh: "Nếu không có thương nhân như các người, có lẽ giao dịch như vậy sẽ giảm bớt.

Trước giờ ông không quan tâm cuộc đời của lũ trẻ bị ông bán sao?

Hay ông còn tham tiền hơn tôi nghĩ?"

Tôn Tuấn Lễ nghe vậy, á khấu không đáp được.Lúc này, Dương Thông cất lời: "Ông mua bán trẻ em như vậy, có nghĩ đến con mình sẽ bị bắt cóc không?

Ông buôn người làm giàu, con trai ông phải chịu tội ác đó thay ông.

Nó chỉ mới tám tuổi, lại chết thảm trong tay hung thủ.

Thật đúng là...."

Nói đến đây, Dương Thông im lặng, anh không thể nói nổi hai chữ "báo ứng", chỉ tức giận hừ.Trần Xung: "Chúng tôi đã điều tra lý lịch của ông, phát hiện ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Sau khi có vợ con, cuộc sống của ông vẫn không thể tốt lên nên ông bắt đầu hành vi phạm pháp này.

Sau đó, chờ khi ông có tiền, mở công ty địa ốc, ông hẳn nên ngừng tay.

Nhưng tôi nghĩ, ông càng làm càng quen, lòng tham cũng không đáy nên ông vẫn tiếp tục.

Ông không thấy cắn rứt khi trục lợi từ bọn trẻ sao!"

Tôn Tuấn Lễ ôm đầu, nức nở: "Tôi vốn trắng tay, tôi làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn cho vợ con có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng bây giờ vợ đã hận tôi, con thì đã mất.

Cuối cùng, trắng tay vẫn hoàn trắng tay."

Lâm Hinh lạnh lùng nói: "Sai rồi, ông vốn đã rất may mắn vì ông có được nhiều thứ.

Ông có cô vợ thương mình, có đứa con đáng yêu.

Nhưng vì lòng tham mà ông mới trắng tay như giờ.

Hiện tại ông còn trách ai?"

"Hơn nữa, nửa năm trước, ông bán căn biệt thự đó cho tay bác sĩ, còn bán bọn trẻ cho hắn.

Chính ông là người lót đường, tiếp tay cho hắn thực hiện tội ác, cũng chính ông đã đẩy con mình vào đường chết.

Cuộc đời ông đã kết thúc trong tù nhưng còn vợ ông thì sao?

Ông muốn bà ấy sống thế nào!

Bà ấy đã mất con, chồng thì ngồi tù, ông đã nghĩ đến hậu quả đó chưa?

Ông làm chồng làm cha vậy sao!"

Trần Xung lớn tiếng chất vấn.Cảnh sát Trần cũng có vợ con nên ông rất căm ghét hành vi mua bán trẻ em.

Nhưng đứng sau đường sau buôn người ấy lại là các công ty lớn, còn nhiều vô số kể.

Dù ông tóm được người này vẫn còn rất nhiều người khác.

Vụ án này liên quan đến hành vi buôn người càng khiến ông căm tức.Lâm Hinh nói: "Những lời ông và Lý Tuyền nói hôm nay về hành vi buôn người sẽ là bằng chứng trước tòa.

Khi đó, tòa tuyên án thế nào phải xem quyết định ở họ.

Còn vợ ông... chúng tôi cũng sẽ nói tất cả cho bà ấy, vì bà có quyền được biết."

Sau khi nói xong, nhóm Lâm Hinh rời khỏi phòng thẩm vấn, nàng nói với Trần Xung: "Cảnh sát Trần, lần này cũng nhờ sự hợp tác của các anh.

Nếu không, có lẽ bọn chúng đã chạy thoát."

Trần Xung cười nói: "Cô nói quá lời.

Đây cũng là nhờ sự cơ trí của cảnh sát Lâm nên chúng ta mới tóm được cả lũ."

Lâm Hinh cười khổ đáp: "Thật ra, có vài việc tôi vẫn chưa rõ, có lẽ chúng ta chỉ có thể hỏi bác sĩ Đường."

Hai người khách sáo vài câu, Trần Xung bảo: "Bây giờ mới sáu giờ sáng, xe áp giải hắn còn đang trên đường về.

Cảnh sát Lâm muốn ở đây chờ hay về ngủ bù?

Tôi đoán, cũng khoảng giờ trưa, chúng ta mới có thể thẩm vấn hắn."

Lâm Hinh nói: "Tôi còn có việc muốn hỏi bác sĩ Trình nên chúng tôi sẽ đến bệnh viện Phương Đông.

Theo lịch thì hôm nay anh ta làm ca sáng."

Trần Xung đáp: "Được, vậy trưa gặp lại."

Lâm Hinh và Dương Thông bước ra khỏi Sở, hướng thẳng đến bệnh viện Phương Đông."

Thông, em có mệt không?

Nếu mệt thì để chị lái cho?"

Lâm Hinh ngồi vào xe hỏi."

Chị Lâm, bây giờ em tỉnh lắm.

Nếu tên Đường Kiến Huy được giải đến, em muốn xem hắn sẽ khai ra những gì."

Dương Thông tức giận nói.Không bao lâu, hai người đã đến bệnh viện.

Sau khi hỏi lễ tân, bọn họ biết bác sĩ Trình cũng vừa đến, giờ có lẽ anh đang ở căn teen.Khi bọn họ vào nhà ăn, thấy Trình Viêm đang ngồi ăn sáng, nhìn biểu cảm của anh chắc còn chưa hay ton.

Khi anh thấy Lâm Hinh đi về phía mình, hơi bất ngờ, sau đó anh mới nhận ra nàng.Lâm Hinh ngồi đối diện anh: "Bác sĩ Trình, xin lỗi vì quấy rầy anh dùng bữa nhưng hiện chúng tôi đang có công vụ nên cần anh hợp tác với chúng tôi."

Đời này, bác sĩ Trình chưa từng trò chuyện với cảnh sát liên quan đến phạm tội.

Anh nghe thấy vậy, lòng chợt thấy lo lắng.Bác sĩ Trình buông đũa hỏi: "Sao cảnh sát Lâm lại tìm tôi?"

Lâm Hinh nói: "Chắc bác sĩ cũng nghe thấy hàng loạt vụ sát hại trẻ em gần đây trong thành phố?"

Bác sĩ Trình nghiêm mặt, đáp: "Tôi có biết, bên phòng pháp y có nói với chúng tôi."

Lâm Hinh hỏi tiếp: "Vậy anh có biết kẻ chủ mưu của các vụ án là bác sĩ Đường Kiến Huy không?"

Nghe nàng nói vậy, dù người bình tĩnh như Trình Viêm cũng hoảng sợ.

Lúc lâu sau, anh mới ngập ngừng hỏi: "Là... là bác sĩ Đường sao?"

Lâm Hinh gật đầu: "Chính là anh ta."

Trình Viêm sợ hãi hỏi: "Sao, sao cậu ta lại làm vậy?"

Lâm Hinh thở dài, đáp: "Hiện chúng tôi vẫn chưa biết.

Chúng tôi thấy anh thân với bác si Đường nên muốn hỏi anh về gia cảnh nhà Đường Kiến Huy."

Trình Viêm vẫn còn chưa hết bàng hoàng.Lâm Hinh: "Bác sĩ Trình, có lẽ anh không biết bác sĩ Đường mạo danh anh, đến khám bệnh cho con trai của ông trùm địa ốc Tôn Tuấn Lễ."

Bác sĩ Trình nhíu mày đáp: "Tôi có biết cậu ta đến nhà họ Tôn.

Hôm ấy là ngày nghỉ của cậu ta nhưng cậu ta có đến bệnh viện rủ tôi đi ăn trưa.

Sau đó, bệnh viện phái tôi đến xem cho nhà họ Tôn nhưng hôm đó bệnh viện thiếu người, tôi cũng đang bận nên cậu ta xung phong đi thay tôi.

Tôi còn nhớ mình đã hỏi vậy có phiền cậu ta nghỉ ngơi không.

Cậu ta bảo chỉ đến khám bệnh nên không phiền, vì thế tôi đồng ý.

Tôi đâu ngờ, cậu ta lại dùng danh thiếp của tôi giả mạo tôi....."

Lâm Hinh hỏi tiếp: "Bác sĩ các anh có thường trao đổi danh thiếp không?"

Trình Viêm gật đầu: "Có chứ, nhưng cậu ta đòi tôi nhiều hơn người khác.

Chúng tôi thân nhau nên tôi cũng đưa cho."

Lâm Hinh "ừ", tiếp tục: "Sao hai người các anh biết nhau?"

Trình Viêm thở dài, kể: "Chúng tôi là đồng hương nên biết nhau từ nhỏ.

Tôi là trẻ mồ côi còn cậu ta thì được ba nuôi lớn."

Lâm Hinh: "Vậy quan hệ hai cha con họ thế nào?"

Trình Viêm nghe vậy, ánh mắt buồn bã.

Quan hệ hai cha con Đường Kiến Huy không ai biết, chỉ có sau khi anh thân với Đường Kiến Huy, có nghe Đường Kiến Huy nhắc mình bị ba bạo hạnh.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 50: Bóng tối tuổi thơ


Trình Viêm đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt anh đượm đầy tiếc nuối khi nhớ về quá khứ.

Anh bắt đầu hồi tưởng: "Lần đầu tôi gặp Đường Kiến Huy là trên lớp.

Tôi thấy cậu ta rất giống mình, cả hai đều ít nói và không có bạn.

Tôi là cô nhi, còn cậu ta là con của gia đình đơn thân nên bọn cùng lớp không đứa nào chịu chơi cùng.

Khi đó, cậu ta rất chăm chỉ, rồi tôi đến bắt chuyện với cậu ta, sau đó chúng tôi thành bạn."

Lâm Hinh và Dương Thông im lặng nghe Trình Viêm kể."

Đường Kiến Huy thông minh lắm, nhiều lúc gặp phải bài khó, cậu ta thường hay chỉ tôi nhưng con người cậu ta quá u tối.

Khi đó, chúng tôi còn nhỏ nên dù cậu ta không năng nổ, tôi cũng không nghĩ nhiều.

Bởi chúng tôi đều không có bạn nên hai bọn tôi hay chơi chung."

"Nhưng... tôi phát hiện cậu ta luôn mặc quần áo dài tay, dù trời nóng cũng mặc.

Tôi có hỏi cậu ta không thấy nóng sao, cậu ta chỉ giữ im lặng nên tôi cũng không chú ý.

Hơn nữa, cậu ta cũng nói, mặc vậy thì muỗi không đốt.

Chúng tôi sống ở quê nên đương nhiên có muỗi, vì vậy tôi cũng tin lời cậu ta."

"Rồi đến một ngày, tôi vô tình phát hiện vết thương trên tay cậu ấy.

Chúng không phải vết bầm mà là những vết thương bết máu.

Tôi hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Kiến Huy chỉ bảo bất cẩn bị ngã.

Lúc đó, chúng tôi đang tuổi nghịch ngợm nên tôi cũng cho qua."

Lâm Hinh gật đầu, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Chuyện sau đó tôi cũng không chú ý.

Tôi chỉ nhớ có hôm, làng tôi nổi lên vụ chơi xếp hình, thậm chí nhiều người lớn trong làng còn cá cược nhau.

Lúc đó, tôi mới biết Đường Kiến Huy cũng thích trò này, vì tôi thấy cậu ta hay chơi trên trường.

Vì cậu ta thích nên tôi cũng chơi cùng.

Hai bọn tôi thường chơi mỗi khi tan học, thậm chí chúng tôi còn đua nhau."

"Rồi từ từ, cậu ta không còn thích chơi nữa.

Nhiều lần tôi hẹn nhưng cậu ta từ chối.

Sau đó, cậu ta lại bắt đầu mang theo mấy bộ 3000 mảnh, 5000 mảnh đến lớp.

Mấy bộ đó thật sự quá sức với bọn nhóc chúng tôi nhưng cậu ta như bị ma nhập luôn muốn hoành thành chúng trong một ngày."

"Lúc ấy, tôi tò mò sao cậu ta cố gắng đến vậy.

Khi bị hỏi thì cậu chỉ bảo muốn luyện tốc độ nhưng tôi phát hiện tay cậu ta càng lúc càng có nhiều vết thương.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại có, thậm chí khắp người cậu ta cũng có nhưng Đường Kiến Huy chưa bao giờ nói nguyên do."

Nói đến đây, Lâm Hinh và Dương Thông nhìn nhau, họ cũng đoán ra vết thương này từ đâu.

Ngoài ba của Đường Kiến Huy, sẽ không ai ngược đãi một đứa trẻ.Quả nhiên, họ nghe Trình Viêm nói: "Đến một hôm, tôi cho rằng tan trường bọn tôi sẽ cùng chơi xếp hình nhưng Đường Kiến Huy lại bảo mình cần phải về nhà ăn trưa với ba.

Vì không muốn về côi nhi viện nên tôi im lặng đi theo sau cậu ta."

Nói đến đây, Trình Viêm cười: "Lúc đó, tôi cũng không biết sao mình phải làm vậy, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ.

Khi còn nhỏ, tôi luôn ước có thể được ăn cơm cùng ba mẹ nhưng gương mặt của Đường Kiến Huy trông buồn bã nên tôi tò mò đi theo cậu ta."

"Nếu không có lần đó, tôi cũng không biết hoàn cảnh nhà Đường Kiến Huy.

Bên ngoài, cha cậu ta là một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn, vậy mà chính mắt tôi thấy ông ta đánh đập Đường Kiến Huy.

Tôi còn nhớ cảm giác sợ hãi khi nghe tiếng gào khóc đau đớn của cậu ta mỗi lúc bị ba đánh nhưng tôi nhát gan, không dám xông vào, chỉ có thể đứng ngoài nhìn."

Lâm Hinh hỏi: "Tiếng khóc đó không bị hàng xóm chủ ý sao?"

Trình Viêm lắc đầu: "Đường Kiến Huy vừa khóc, ba cậu ta đã nhét giẻ lau vào miệng cậu ta, thậm chí còn cột cậu ta vào bàn, rút dây nịt đánh.

Tôi nhớ, ông ta luôn miệng nói mình thua tiền trò xếp hình đều do Đường Kiến Huy xui xẻo.

Tôi nghe thấy vậy mới biết ông ta có máu cờ bạc.

Ông ta mê trò đỏ đen đến mức học đòi cược trò xếp hình."

"Đánh một lúc sau, ông ta ép Đường Kiến Huy chơi xếp hình, bảo cậu ta phải hoàn thành chúng trong thời gian ngắn nhất.

Nếu không ghép xong sẽ đánh tiếp.

Lúc ấy, cả người Đường Kiến Huy đầy vết thương bắt đầu ghép hình, còn ba cậu ta ra ngoài.

Tôi thấy vậy vội chạy vào nhà, Đường Kiến Huy thấy tôi đến, đẩy tôi đi, bảo tôi về đi.

Nếu tôi không đi, cậu ta sẽ không chơi với tôi."

"Từ sau hôm ấy, đôi khi tôi vẫn thường đi theo sau cậu ta về nhà nhưng lần nào cũng thấy cậu ta bị ba đánh.

Ba cậu ta còn lên cơn ép Đường Kiến Huy bỏ học, ở nhà chơi xếp hình.

Quá đáng hơn, ông ta ép Đường Kiến Huy luyện tập ngày đêm, còn giới hạn thời gian xếp."

Nói đến đây, Lâm Hinh đã hiểu: "Ba Đường Kiến Huy nghiện cờ bạc nên lấy trò xếp hình của trẻ con để cá cược.

Đám ma bạc này thứ gì cũng cược được.

Đường Kiến Huy bị chấn thương tâm lý từ ba nên căm hận trò này, thậm chí vì bóng ma quá khứ khiến anh ta quyết định sát hại bọn trẻ."

Trình Viêm nói: "Cũng phải.

Cậu ta chưa nhắc chuyện này với ai.

Dù cả tôi, cậu ta cũng không nói.

Mãi sau lên cấp hai, cậu ta có thành tích vượt trội nên vào thành phố học mới thoát khỏi ba mình.

Lúc ấy, Đường Kiến Huy cũng bắt đầu đi làm, cậu ta không nhận tiền của ba nên cũng hiếm khi về quê.

Tôi cho rằng cậu ta đã buông bỏ nhưng bây giờ vụ án xảy ra, tôi mới biết cậu ta vẫn luôn bị tuổi thơ ám ảnh."

Lâm Hinh hỏi: "Vậy trò Lego thì sao?

Đường Kiến Huy thích chơi Lego?"

Trình Viêm nói: "Đến khi lên đại học, việc học nặng nên bạn cùng phòng cậu ta có chơi Lego thư giãn, Đường Kiến Huy cũng thích chơi từ dạo đó.

Thậm chí, cậu ta còn cố gắng kiếm tiền để mua chúng.

Bạn đại học của chúng tôi cũng biết cậu ta si mê trò ấy, mà cũng nhờ Lego, cậu ta hòa đồng hơn, chỉ là tôi thấy đam mê của cậu ta khác thường.

Giống như cậu ta muốn dùng nó để che giấu gì đó nhưng tôi không biết cậu ta muốn giấu gì?"

Lâm Hình đáp: "Che giấu quá khứ đau khổ của anh ta, cũng muốn che giấu nỗi đau mà trò xếp hình mang đến.

Anh ta muốn dùng cách đó để quên đi những chuyện đó hoặc để dời sự chú ý cũng mình.

Hành vi của anh ta rất cực đoan, tâm lý cũng vặn vẹo nghiêm trọng."

Vì thế, Lâm Hinh nói những phát hiện của cô trong nhà Đường Kiến Huy cho Trình Viêm.Bác sĩ Trình nghe xong, sợ hãi.

Anh cho rằng rời khỏi người cha tệ bạc, Đường Kiến Huy sẽ sống vui vẻ, vì anh nhìn thấy Đường Kiến Huy đã mở lòng hơn.

Lẽ nào tất cả là giả dối?Đôi khi anh vẫn thấy vết sẹo trên tay Đường Kiến Huy, tuy đã mờ nhưng lẽ nào Đường Kiến Huy không thể quên đi quá khứ đau khổ?Trình Viêm lẩm bẩm: "Tôi không ngờ cậu ta vẫn luôn bị ám ảnh.

Tôi cứ tưởng ba cậu ta mất sẽ khiến cậu ta buông bỏ, thì ra vẫn không được..."

Lâm Hinh hỏi: "Ba anh ta qua đời?"

Trình Viêm gật đầu: "Ừ, ông ấy mất lâu rồi.

Tôi nghe nói là bất ngờ đổ bệnh, không bao lâu thì qua đời."

Lâm Hinh hỏi: "Ba anh ta bệnh gì qua đời?"

Trình Viêm nói: "Tôi không biết.

Chỉ biết khi ba mình bệnh, Đường Kiến Huy thường về quê chăm sóc ông ta nhưng cuối cùng ông ta vẫn mất."

Lâm Hinh tò mò về cái chết của ông ta, nếu Đường Kiến Huy đã buông bỏ hành vi ngược đãi của ba mình, thậm chí còn về chăm sóc ông lúc ông đau ốm.

Vì sao hắn vẫn bị ám ảnh tâm lý?Vì sao anh ta muốn nhìn đám trẻ đau khổ?Vì sao phải sát hại bọn chúng?Lâm Hinh nghĩ vậy, tạm biệt Trình Viêm.

Sau đó, cô và Dương Thông rời khỏi bệnh viện.Dương Thông nhìn người đi trên đường, cảm thán: "Em không ngờ quá khứ của Đường Kiến Huy lại tăm tối đến vậy.

Tâm lý của hắn vặn vẹo nhưng vì xấu hổ nên không nói ai, dẫn đến càng lúc càng nghiêm trọng, đến mức không thể cứu vãn."

Lâm Hinh đồng ý, đáp: "Em nói đúng, chỉ là chị đang tự hỏi, vì sao khi ba mình bệnh, hắn vẫn tận tụy chăm sóc ông ta mà lại không thể buông bỏ chuyện quá khứ.

Lẽ nào, khi hắn chăm sóc ba mình, đã có chuyện gì xảy ra?"

Trong lúc hai người đang thảo luận, Lâm Hinh nhận được cuộc gọi từ phòng pháp y: "Cảnh sát Lâm, chúng tôi vừa tìm thấy thạch tín trong người Tôn Chí Kiên.

Khối lượng không nhiều nhưng đủ khiến đứa trẻ tiêu chảy."

Lâm Hinh hỏi lại: "Thạch tín?"

Pháp y: "Phải."

Nàng nhớ, Tôn Chí Kiên thường phát sốt, sau đó tiêu chảy.

Lẽ nào, khi đến khám bệnh, Đường Kiến Huy đã động tay vào thuốc của cậu bé?Vì để thăm dò đường đi ở nhà họ Tôn nên hắn cho đứa bé dùng thạch tín để khiến nó tiêu chảy, sau đó thuận lợi bắt cóc?Hắn ta có thể dùng thạch tín với một đứa tẻ, chẳng lẽ ba hắn cũng...Nghĩ vậy, Lâm Hinh hiểu rõ.Thì ra là vậy!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 51: Chiếm hữu


Sau khi Lâm Hinh và Dương Thông tranh thủ ăn trưa, bọn họ vội vàng chạy về Sở cảnh sát địa phương.

Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Đường Kiến Huy, đặc biệt là những chuyện liên quan đến người ba đã mất của hắn.

Khi cả hai đi đến phòng thẩm vấn, Đường Kiến Huy ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, như thể hắn đang nhớ lại những chuyện đã qua.Trần Xung đã có mặt ở phòng thẩm vấn trước đó, đôi mắt ông thẳng vào Đường Kiến Huy.

Gương mặt luôn hiền hòa lại đầy phẫn nộ vì cái chết thảm của lũ trẻ.Đường Kiến Huy bị nhìn vẫn ngồi yên bất động, đôi mắt không rời bức tường.Lâm Hinh ngồi cạnh Trần Xung, nàng đưa mắt về phía Đường Kiến Huy, thấy đối phương không nhìn mình."

Dù trong đầu anh đang nghĩ gì cũng không thể khiến anh quay lại quá khứ để ngừng hành vi bạo hành của ba anh lên anh.

Nếu lúc đó có người ngăn cản, có lẽ cuộc đời anh sẽ thay đổi.

Đường Kiến Huy, tôi rất lấy làm tiếc với những gì anh đã trải qua nhưng đây không phải là nguyên nhân để anh ra tay sát hại ba mình."

Lâm Hinh nói.Lời của nàng đã thu hút sự chú ý của Đường Kiến Huy.

Đôi mắt vô hồn của hắn lóe lên sự thù hận, hắn nói: "Đúng ra ông già đó nên chết sớm.

Tôi để ổng sống nhiều năm vậy là nhân từ với ổng lắm rồi."

Giọng điệu căm hận khiến Lâm Hinh cảm nhận được sự đáng thương.Lâm Hinh: "Khi hay tin ba mình đổ bệnh, anh đã tức tốc về nhà.

Lúc đó, có phải anh đã hạ độc ông ta?

Anh không cho ông ta uống nhiều, chỉ mỗi ngày một chút, đủ để ông ta yếu dần rồi từ từ chết mòn.

Cách này cũng không khiến người khác hoài nghi vì người ta sẽ cho rằng ông ta bị bệnh chết, mà không phải do anh sát hại.

Đúng không?"

Đường Kiến Huy lườm Lâm Hinh, lạnh lùng nói: "Cô có biết tôi đợi ngày đó lâu lắm rồi không, nhưng cũng may, tôi cũng chờ được ông ta đổ bệnh.

Nếu tôi không đầu độc ổng thì ổng cũng sẽ chết.

Tôi chỉ gia tốc thời gian tử vong của ông ta thôi mà!"

Lâm Hinh gật đầu, nàng đã hiểu nhưng chuyện đầu độc không quan trọng vào lúc này.

Hiện tại, các cô cần tập trung vào vụ án của bọn trẻ."

Chúng tôi đã điều tra bối cảnh của anh, biết được anh từng bị ba mình bạo hành.

Chuyện này khiến tâm lý của anh bị chấn thương, nhưng anh có biết đám trẻ mà anh sát hại, chúng vô tội không?"

Lâm Hinh nói.Đường Kiến Huy cười lạnh: "Cái lũ đó bị ba mẹ vứt bỏ mới bị bán cho tôi.

Dù tôi không giết tụi nó, tụi nó cũng sẽ bị giết bởi sự nghèo khó của gia đình thôi.

Tôi chỉ giúp chúng nó kết thúc sớm cuộc sống để tụi nó bớt đau khổ."

"Khốn nạn!

Đồ ngụy biện!

Anh đừng nhân danh chính nghĩa ở đây.

Không một ai có quyền tước đoạt mạng sống của ai, bao gồm cả anh!

Hơn nữa, sao anh có thể nhẫn tâm bạo hành bọn trẻ, sao anh dám ngược đãi bọn nhỏ!"

Dương Thông lớn tiếng mắng.Đường Kiến Huy bất ngờ đứng lên, gào thét: "Anh thì biết cái gì!

Anh biết đau khổ là gì không?

Anh có biết mỗi ngày bị đánh đau đớn thế nào không?

Anh có biết người vốn nên yêu thương mình lại liên tục đánh đập mình, anh có biết cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi đó không?

Anh biết ông ta đánh tôi thế nào không?

Anh biết tôi đã tuyệt vọng, đau đớn dường nào không?"

Nói đến đây, đôi mắt Đường Kiến Huy ẩn đỏ, không biết vì đang giận hay vì đang đau buồn.

Nhưng những lời chất vấn từ tận đáy lòng ấy khiến người khác không thể không đồng cảm.Lâm Hinh: "Đường Kiến Huy, chúng tôi hiểu những lời anh nói nhưng lũ trẻ cũng không cần chịu những đau khổ mà anh đã chịu."

Đường Kiến Huy nghe vậy, từ từ ngồi xuống.Khi hắn ta nghĩ đến quá trình bạo hành bọn trẻ, gương mặt ấy gợi lên nụ cười tà ác, đôi mắt Đường Kiến Huy lăm lăm nhìn Lâm Hinh.

Hắn cất giọng: "Cô từng nghe tiếng la khóc của trẻ con khi bị cô đánh chưa?

Đó là thứ âm thanh êm dịu nhất trên đời.

Mỗi lần tôi đánh chúng, chúng nó đều kêu khóc, tiếng kêu đó làm tôi hưng phấn.

Mà ai biểu tụi nó ngu làm gì, mỗi bộ 3000 mảnh mà ghép lâu vậy.

Chỉ có lúc tôi đánh tụi nó, tụi nó mới ghép nhanh hơn.

Tôi chỉ đang dạy chúng thôi mà.

Cô xem, không phải đứa nào cũng tiến bộ sao?"

Ba người nghe thấy lời miêu tả của Đường Kiến Huy, trong lòng ớn lạnh.

Tên này điên rồi sao?"

Nhưng, có một đứa thông minh lắm.

Nó không vội xếp, nó dựa vào tranh trên hộp mà ghép nên ghép cũng nhanh, cũng bị ít đánh, chỉ là... hahaha..."

Đường Kiến Huy bật cười.Sau đó lại hỏi: "Cô biết tôi làm gì nữa không?"

Lâm Hình nhìn Đường Kiến Huy, biết chắc chắn không phải lời tốt đẹp, nàng chỉ khoanh tay nhìn hắn.Đường Kiến Huy thấy Lâm Hinh chỉ nhìn mình, chợt thấy nhạt nhẽo, hắn ngồi tựa vào ghế, lười biếng kể: "Tôi thấy đôi mắt màu hổ phách của nó rất đẹp.

Khi tôi đánh nó, nó không né, cũng không khóc, chỉ mở to mắt nhìn tôi.

Ôi!

Đôi mắt đó sáng làm sao!

Sau đó, tôi không kiềm được, đành trói nó lại, quan sát tròng mắt màu hổ phách khiến tôi si mê kia...

Lúc đó, hình như nó biết tôi muốn làm gì nó nên trông nó sợ lắm."

"Tôi thấy vậy khoái chí nên cũng dứt điểm nó luôn.

Đầu tiên là tôi đánh thuốc mê, đợi nó tỉnh cho nó biết nó bị mất một bên mắt."

Đường Kiến Huy nhẹ nhàng kể.Nhưng Lâm Hinh lại cảm thấy buồn nôn.

Tên này còn bệnh hoạn hơn nàng nghĩ.Trần Xung trầm giọng hỏi: "Anh làm vậy có thấy vui không?"

Đường Kiến Huy nhìn ông, cười đáp: "Sao lại không vui.

Mắt màu hổ phách đẹp lắm, nếu không lấy nó ra thì thật uổng phí.

Mấy người có thấy tác phẩm của tôi chưa?

Tối qua tôi tính sơn lại nhưng mấy người không cho.

Tôi chọn màu rồi nhưng hai cô cậu cảnh sát này đến phá đám làm tôi không thực hiện được bước cuối cùng."

"Tên cầm thú!"

Dương Thông mắng.Đường Kiến Huy nhìn anh, đáp: "À, tôi quên hỏi mấy người.

Mấy người có biết làm sao tôi nảy ra ý ghép người không?"

Ba người im lặng, làm lơ hắn.Đường Kiến Huy cười, lẩm bẩm: "Thời đại học, tôi thích chơi Lego, nó làm tôi quên đi quá khứ.

Có ngày, tôi cảm thấy đồ chơi chỉ là vật chết.

Nếu tôi ghép vật sống, không biết sẽ thế nào, không biết có khiến tôi quên chuyện quá khứ tốt hơn không.

Thế là, tôi bắt đầu bắt mấy con mèo, con chó đến thử.

Dần dần, tôi thấy không đã ghiền, vì tụi nó không biết nói, chỉ biết kêu nên tôi nghĩ đến cách khác.

Quả nhiên, tiếng kêu la của lũ trẻ mới là tốt nhất.

Đáng tiếc, bây giờ tôi không thể nghe."

Lâm Hinh không muốn nghe hắn nói nhảm, nàng ngắt lời: "Nhưng anh cũng sợ.

Anh sợ chúng tôi tìm ra anh nên sau khi giết bọn trẻ, anh rạch mặt bọn nhỏ, đúng không?

Dù cả nạn nhân cuối cùng, Tôn Chí Kiên, anh cũng rạch mặt thằng bé.

Sau đó, anh còn sợ người khác chú ý nên anh luôn đến mua ở các cửa hàng khác nhau, anh còn để bọn trẻ trả bằng tiền mặt.

Nhưng anh lười thật, vì anh giết người nhưng không muốn mai táng.

Hơn nữa, anh còn sát hại Tôn Chí Kiên.

Ba thằng bé là ai, ông ta là trùm bất động sản, con vừa mất tích, ông ta đã trình báo cảnh sát.

Chuyện này xem như anh sơ xót."

Đường Kiến Huy lộ vẻ tiếc nuối: "Tôi thật sự sơ xót nhưng tại không nhịn được mà.

Thằng nhỏ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu hơn mấy đứa trước gấp mấy lần.

Cho nên tôi đành lấy thân của nó, cũng là phần tôi thích nhất.

Da của thằng nhóc trơn mượt, tô màu lên đẹp biết bao."

Ba người thấy hắn bắt đầu chìm vào mơ tưởng của mình bèn ngắt ngang: "Hay lắm Đường Kiến Huy, những lời anh nói chúng tôi đã ghi lại.

Anh cứ tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ của mình rồi chờ phán quyết của tòa đi."

Nói đến đây, Lâm Hinh không muốn dây dưa với hắn.

Nàng vốn còn thương hại cho hoàn cảnh của hắn nhưng những lời ngông cuồng đó đã phủi sạch cảm xúc của nàng.Đây là tên điên, ngục tù là nơi thích hợp nhất với hắn.

Nếu tội danh giết người thành lập, vậy thì phán quyết cuối cùng của hắn sẽ là tử hình.Cuối cùng, vụ án kéo dài mấy tuần đã kết thúc.Lâm Hinh trở về căn chung cư.

Cô vừa định lấy chìa khóa, đã sờ phải món gì đó lạnh lạnh.

Nàng lấy ra, là móc khóa Lãnh Du tặng mình.

Nàng vuốt ve nó, cảm thấy ấm áp.Lâm Hinh thầm nghĩ, hình như lâu rồi cô chưa gặp ai kia.Nhưng rồi nàng lại lập tức khinh bỉ, không phải mới một ngày không gặp thôi sao.Bản thân thật đúng là khó hiểu.Tắm xong, nàng nằm lên giường, đôi mắt lại nhìn móc khóa.

Trong đầu nàng nhớ đến nụ cười của Lãnh Du, và cảm giác ấm áp từ tay khi cô đưa móc khóa cho mình.Lâm Hinh bật cười, hôn lên móc khóa.

Và... cô choáng váng phát hiện ra hành vi khác thường của mình.Thôi xong, mình đang mê muội sao?Từ khi nào mình lại vui vẻ vì một chiếc móc khóa.Nàng cảm thấy tay mình nóng rát, nàng vội đặt móc khóa lên đầu giường.

Sau đó, lại nằm lên giường, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.Nhưng... trong mơ, nàng thấy người nào đó cướp đi nụ hôn đầu của mình.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 52: Cậu từng hôn ai chưa?


Giấc mơ bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.

Lâm Hinh vươn tay, tắt nó.

Thường ngày, nàng sẽ nằm lười vài phút rồi mới rời giường, nhưng hôm nay thì khác.

Lâm Hinh xốc chăn, mở to mắt nhìn trần nhà.Trong lòng nàng vừa vắng vẻ, vừa không cam tâm.

Tiếng chuông báo thức chết tiệt phá hư giấc mơ của nàng.Nàng nhớ lại, trong giấc mơ, Lãnh Du đang tỏ tình với nàng.

Sau đó, cô từ từ bước đến, hôn lấy nàng.

Nhưng bản thân nàng lại đắm chìm trong nụ hôn ấy, chân mềm nhũn cần người ta đỡ lấy.Nếu không phải vì tiếng chuông báo thức, có lẽ hai người đã làm đến bước tiếp theo.Nghĩ vậy, Lâm Hinh ngơ ra.Trời đất, mình đang nghĩ gì vậy.Nàng nhìn thời gian, mới bốn giờ sáng.

Hôm qua, nàng về nhà lúc 7 giờ, ăn cơm xong rồi lăn ra ngủ nên mới mơ thấy giấc mơ này.Lâm Hinh quyết định đến Sở sớm để viết báo cáo nên đứng lên sửa soạn.Nàng nhìn đôi mắt thâm quầng trong gương, thầm nghĩ xem ra mình vẫn còn thiếu ngủ.

Sau đó, lại đảo mắt xuống môi, đầu nhớ về giấc mơ ban nãy.Lâm Hinh cúi đầu, tay phải xoa môi, cảm nhận dư vị của nụ hôn trong mơ.Dư vị thì còn nhưng nàng vẫn không nhớ rõ đó là cảm giác gì.Khi môi chạm môi, có phải chúng sẽ mềm ướt không?

Có trơn không?Có mềm không?Lưỡi chạm lưỡi có ngứa không?Sự tò mò thôi thúc nàng muốn thử cảm giác được hôn nhưng nàng chợt nhận ra mình làm gì có người yêu.Người yêu?Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Du lại xuất hiện, cảnh hôn cô lại càng rõ ràng.Lâm Hinh vừa cười ngây ngốc vừa xoa mặt mình.Nhưng rồi nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vui sướng của mình.Lâm Hinh bèn lắc đầu nguầy nguậy.

Mơ thôi, có gì ghê gớm mà cứ nghĩ mãi.Cuối cùng, nàng bỏ qua giấc mơ, lái xe đến Sở.Chỉ là, nàng không nhận ra mình vô thức tìm kiếm bóng hình ai đó.Lãnh Du đến trước văn phòng của Lãnh Du, thấy bên trong tối đen.

Nàng nhìn đồng hồ, mới 7 giờ.Có lẽ.... cậu ta chưa đến.Sau đó, nàng đến căn teen, khi đi ngang qua văn phòng của Lãnh Du để trở về phòng mình, nàng thấy đèn phòng vẫn chưa bật.Quái lạ, mấy giờ rồi mà cậu ta còn chưa đến?Lẽ nào cậu ta ngủ nướng?Chắc không đâu.Nàng vào phòng họp, thấy Hoa Mai và Dương Thông đang dọn đống xếp hình bèn hỏi: "Ủa?

Chú Giản đâu?

Sao chú ấy không dọn chỗ này?"

Hoa Mai đáp: "Chú Giản xin nghỉ phép rồi chị."

Lâm Hinh nhìn quanh phòng vẫn không thấy Lãnh Du.Hoa Mai thấy nàng ngó nghiêng xung quanh, hỏi: "Chị Lâm, c đang tìm gì vậy?"

Lâm Hinh nhìn nàng, đáp: "Không có gì."

Rồi nàng xoay người rời đi.Lúc bước đến cửa phòng, nàng gặp Hoàng Lâm, bèn hỏi: "Hoàng Lâm, sếp của cậu đâu rồi?

Sao nay mình không thấy cậu ấy đến?"

Hoàng Lâm dừng bước đáp: "À, cậu ấy xin nghỉ."

Lâm Hinh sửng sốt.

Xin nghỉ?

Sao cậu ấy xin nghỉ mà mình không biết?Hoàng Lâm thấy nàng đứng yên, cười bảo: "Cậu ấy nói dịp Giáng Sinh nên muốn về nhà.

Mà... cậu ấy không nói với cậu sao?"

Lâm Hinh chợt thấy cô đơn, nói: "Không có."

Hoàng Lâm thấy nàng rời đi, vội lấy điện thoại nhắn tin.Sếp ơi, cục vàng cảnh sát Lâm của cậu tìm cậu sáng giờ mà không thấy, bây giờ đang buồn kìa.

Sao cậu không nói với người ta là cậu nghỉ phép?Thế là, Lâm Hinh vùi đầu vào báo cáo tận mấy hôm.Đôi khi nàng vẫn sẽ nhớ Lãnh Du, nhớ đến giấc mơ đó nhưng nàng buộc bản thân phải tỉnh táo, trong lòng lại thấp thoáng buồn.Rất nhiều lần, nàng muốn nhắn tin cho Lãnh Du rồi chợt nhớ đến việc cô về không báo nên không thèm hỏi.Sau khi làm xong báo cáo, Lâm Hinh nhận được cuộc gọi của mẹ Lâm."

Hinh Hinh à, chuyện hôm đó mẹ nói con thấy thế nào?"

Giọng mẹ Lâm vui vẻ hỏi."

Hôm đó mẹ nói nhiều chuyện quá, con không biết mẹ nói chuyện nào?"

Lâm Hinh tức giận đáp."

Thì chuyện xem mắt đó."

Mẹ Lâm."

Mẹ à, con đã nói rồi, con không đi."

Lâm Hinh.Mẹ Lâm: "Không đi cũng được, con cần gì phải nổi nóng.

Đúng rồi, mẹ nghe bé Du nói, bên con vừa kết án nên mai con lập tức về nhà cho mẹ."

Lâm Hinh: "Dạ dạ dạ, con đang soạn đồ."

"À mà bé Du đang ở nhà mình, để mẹ bảo con bé nói chuyện với con."

Bé Du?Sau Lãnh Du lại ở nhà mình?

Nghĩ vậy làm nàng chợt hồi hộp.Lâm Hinh đang tính từ chối thì nghe bên kia cất lời: "Alo..."

Theo sau là vài tiếng xào xạc, tiếng gió, có lẽ là cô ra ngoài ban công đứng."

Alo, mẹ mình bảo cậu nghe máy thì cậu phải nghe máy?"

Lâm Hinh hỏi."

Ừm, vì mình tôn trọng cô nên mình đành phải nghe."

Lãnh Du đáp."

Không biết xấu hổ."

Lâm Hinh lại hỏi: "Mà cậu về lúc nào?

Sao... sao không nói tiếng nào với mình?"

Cuối cùng nàng vẫn không kiềm được, muốn hỏi.

Giọng nàng theo đó cũng ủ rũ.Lãnh Du nghe nàng hỏi, cô nhớ đến tin nhắn hôm trước Hoàng Lâm gửi.

Cô mỉm cười, đáp: "Sao vậy?

Ai chọc cậu?

Sao mình nghe thấy giọng cậu không vui?"

Lãnh Du lảng tránh câu hỏi của Lâm Hinh."

Thôi, không có gì...

Mình không nói với cậu nữa.

Cúp máy nha."

Lâm Hinh đáp."

Lâm Hinh, mai mình ra sân bây nha."

Lãnh Du bỗng nói."

Hả?

Để làm gì?"

Lâm Hinh tò mò hỏi."

Để đón cậu."

Nói rồi Lãnh Du che điện thoại.Lâm Hinh choáng váng nhìn màn hình.Hình như đây là lần đầu tiên Lãnh Du đi đón nàng.--------------------------------------------------------------------Trưa hôm sau, Lâm Hinh bước xuống sân bay của Thành phố Long.

Vì là dịp lễ, cho nên sân bây tấp nập, nàng tìm mãi vẫn chưa thấy người bảo sẽ đến đón mình."

Biết vậy mình khỏi tin cho rồi."

Lâm Hinh lẩm bẩm."

Khỏi tin ai vậy?"

Giọng lạnh nhạt quen thuộc truyền đến.

Lâm Hinh quay đầu thấy Lãnh Du cầm ly cà phê, đang cười mỉm chi nhìn mình.Lãnh Du đưa cà phê cho nàng, tay cầm lấy ba lô của Lâm Hinh, đi về phía cửa.Lâm Hinh nhìn ly cà phê.

Trời lạnh, ly cà phê nóng làm ấm tay nàng, cũng làm lòng nàng ấm áp, Lâm Hinh vội nhấc chân đuổi theo Lãnh Du."

Sao tự nhiên cậu muốn đến đón mình?"

Lâm Hinh vừa đi vừa hỏi."

Vì mình nghĩ cậu muốn mình đến đón."

Lãnh Du cười đáp.Giọng điệu vẫn ngứa đòn, tự luyến.Lâm Hinh giận bảo: "Vậy cậu về đi.

Tự mình về được."

Nàng hụt hẫng bước đi trước Lãnh Du.Rõ ràng, lúc mình điều tra, cậu ta còn cho tổ viên đến giúp mình.Rõ ràng, không lâu trước đó, cậu ta còn cùng mình đến bệnh vện điều tra.Rõ ràng, khi thấy mình bất lực trong quá trình phá án, cậu ta còn an ủi.Khi Lâm Hinh đi đến cửa, gió lạnh thổi đến làm nàng lạnh run.Mình thật sự đánh giá cao sức chịu lạnh của bản thân.Đột nhiên, cơ thể nàng ấm áp, áo khoác lông trên người mang theo hương thơm thoang thoảng xông vào mũi.

Khi nàng nhận ra, Lãnh Du đã đi đến bên cạnh.Lâm Hinh ngước mắt lên nhìn, thấy Lãnh Du kéo khóa áo cho nàng.

Sau đó, thấy cô đội mũ len cho nàng, cẩn thận che hai tai."

Trời lạnh lắm nên cậu đừng chủ quan."

Giọng lạnh nhạt nhưng xóa nhòa những tâm sự của Lâm Hinh.Hai người ngồi trên xe Lãnh Du về nhà.Trên đường, Lãnh Du hỏi: "Cậu đói chưa?

Muốn đi ăn gì không?"

"Thôi, nãy trên máy bay mình ăn rồi."

Lãnh Du gật đầu.Lâm Hinh nhìn người đi bộ đang hối hả trên đường, nàng tự hỏi họ đi đâu trong tiết trời giá lạnh như này.Nàng lại nhìn Lãnh Du, thấy cô im lặng.

Không biết vì sao, Lâm Hinh cảm thấy ở cạnh cô cũng không còn cảm giác lạnh lẽo như trước kia."

Cậu tính về chơi đến khi nào?"

Lâm Hinh hỏi."

Qua năm mình đi.

Còn cậu?"

"Mình cũng vậy."

Trong xe lại im lặng.Xe nhanh chóng chạy đến khu dân cư của các nàng.

Lãnh Du cho xe dừng trước cửa, sau đó xuống xe, mở cửa cho Lâm Hinh.Lâm Hinh muốn mở đai an toàn nhưng vì xe của ba Lãnh Du khá cũ nên đai bị kẹt."

Lãnh Du, đai này bị kẹt rồi."

"Để mình."

Lãnh Du cúi người, chui vào ghế phụ, thay nàng mở đai.Lâm Hinh vừa ngẩng đầu đã trông thấy gương mặt trắng nõn của Lãnh Du, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở của cô đang tỏa lên mặt mình.Nàng nhìn ánh mắt chăm chú của cô, lại nhìn đôi môi mỏng.Trong đầu hiện lên giấc mơ đó, giấc mơ khiến nàng hoảng loạn.Hiện tại, khoảng cách giữa hai người là vài phân, chỉ cần nhích người, nàng có thể hôn lên môi Lãnh Du.Không biết cảm giác sẽ ra sao, có mê người như trong mơ không.Càng nghĩ Lâm Hinh càng căng thẳng, nàng bật thốt: "Lãnh Du, cậu từng hôn ai chưa?"

Lãnh Du vừa mở đai, nghe thấy, kinh ngạc hỏi: "Cậu nói gì?"

Bốn mắt nhìn nhau làm tim Lâm Hinh đập mạnh, cảnh hôn lại xuất hiện trong đầu.

Nàng nhìn người cướp đi nụ hôn đầu của mình trong mơ nhưng nàng không giận mà còn muốn thử.Gió lạnh lùa vào thổi tỉnh Lâm Hinh.

Nàng đẩy Lãnh Du ra, bình tĩnh đáp: "Thì mình đọc truyện nên tò mò hỏi cậu thôi."

Giọng điệu xen lẫn chột dạ.Dứt lời, nàng vội xuống xe, đi một mạch vào nhà, để lại Lãnh Du với vẻ mặt khó hiểu.Cô đứng ngoài cửa, tự hỏi, truyện gì mà khiến cậu ta muốn hôn thử?Lúc này, hai má Lâm Hinh đỏ ửng.

Nàng quên cảm ơn, cũng không dám nhìn Lãnh Du.

Lâm Hinh ngại ngùng vội đi vào nhà.Trời biết, nàng ngại cỡ nào.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 53: Tên xấu xa


Ăn cơm tối xong, Lãnh Du về nhà.

Cô tắm rửa rồi ngồi ngay đầu giường, bắt đầu đọc sách.

Cô không đọc được mà chỉ nhớ đến câu Lâm Hinh hỏi mình lúc chiều."

Lãnh Du, cậu từng hôn ai chưa?"

Tuy Lâm Hinh bảo là đọc truyện nên tò mò nhưng Lãnh Du vẫn không kiềm được tự hỏi vì sao.Mình vẫn còn nụ hôn đầu nên làm sao mà từng hôn ai?Cô lại nhớ đến lời mẹ Lâm nói với mình.Tối qua cô đến nhà Lâm Hinh.Vì hai nhà là hàng xóm nên mỗi khi có dịp về quê, Lãnh Du sẽ luôn sang thăm nhà Lâm Hinh.Mẹ Lâm rất thích cô đến, lần nào cũng giữ cô đến lúc ăn cơm tối xong mới thả cô về khiến cô cảm giác mình như con cháu trong nhà.Ba mẹ Lâm cũng là người nhìn cô lớn lên."

Bé Du, kỳ này con về rồi khi nào quay lại thành phố Dương?"

Mẹ Lâm ngồi cạnh cô hỏi."

Dạ sang năm mới con đi.

Lần này con về thăm ba mẹ và cô chú."

Lãnh Du ngoan ngoãn đáp."

Con hiếu thảo thật.

Nếu Hinh Hinh nhà cô mà cũng hiếu thảo như con là cô khỏe.

Con nhỏ cứ rời nhà là chẳng bao giờ thấy nó về."

Mẹ Lâm nói.Lãnh Du: "Dạ là vì Lâm Hinh bận việc đó ạ.

Chứ thật ra, lúc nào cậu ấy cũng nhớ cô chú."

Mẹ Lâm: "Chỉ có con chọc cô vui.

Mà bé Du à, con có nghe Hinh Hinh để ý đến ai không con?

Nó cũng lớn rồi nên cô lo chuyện hôn sự của nó quá."

"Dạ cậu ấy không nhắc."

Lãnh Du nói rồi nghĩ đến dáng vẻ vô tư của đầu gỗ kia lại muộn phiền.Mẹ Lâm chú ý biểu cảm của cô.

Bà biết Lãnh Du chú ý đến Lâm Hinh, dù cô đã che giấu nhưng vẫn bị bà nhìn ra.Chỉ có bé con Hinh Hinh nhà bà không rõ, vừa nhìn người ta đã thấy ghét khiến bà đau đầu không thôi."

Bé Du, vậy còn con?

Con có thích ai không?"

Lãnh Du bỗng run lên, trong đầu nhớ đến gương mặt hay cười của Lâm Hinh.

Cô nhìn mẹ Lâm, chột dạ, cúi đầu đáp: "Sao.... sao tự nhiên chủ đề lại về con...."

"Bé Du, nếu con chưa thích ai thì con thấy Hinh Hinh nhà cô thế nào?"

Mẹ Lâm hỏi tiếp.Lãnh Du nhìn đôi mắt đang cười của mẹ Lâm.Lãnh Du thông minh biết bà nhìn thấu tình cảm của mình.

Gương mặt cô hơi đỏ, thở dài: "Nhưng mà...

Lâm Hinh.... không thích con."

Dù sao mẹ Lâm đã nhận ra tình cảm của mình nên Lãnh Du cũng thừa nhận.Mẹ Lâm bật cười, bà càng nhìn càng ưng Lãnh Du.

Bà nắm tay cô, cười nói: "Bé Du, hai đứa con lớn lên cùng nhau, Hinh Hinh nhờ con mới có thể như bây giờ.

Bằng không, cô cũng không biết tính tình của con bé sẽ kéo nó đi về đâu.

Cô chấm con, bây giờ cô gọi cho nó bảo mai nó về.

Con cứ đi chung với nó, còn cô sẽ góp lời vào."

Lãnh Du nghe thấy, hoảng loạn không biết làm sao.Nghĩ đến đây, cô gấp sách, nhìn cửa sổ.Cô đứng lên, đi đến cạnh cửa sổ nhìn cửa sổ đối diện nhà.

Nhìn ánh đèn nhà hàng xóm, cô chợt nhớ hồi còn đi học, cô luôn thích nhìn Lâm Hinh.Nhìn bóng người mờ mờ sau bức màn khiến Lãnh Du nhìn mãi không chán.Lần này, tuy đèn sáng nhưng bên kia không một bóng người.

Cô tự hỏi không biết giờ nàng đang làm gì.Nhớ đến Lâm Hinh, Lãnh Du mỉm cười.

Cô quay lại cạnh giường, cố đọc vài trang sách."

Cốc cốc cốc...."

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.Lãnh Du tưởng mình nghe lầm, không chú ý, tiếp tục đọc sách."

Cốc cốc cốc...."

Tiếng gõ cửa sổ lại vang lên.Lúc này, Lãnh Du chú ý, cô chắc chắn bên ngoài có người.

Cô đi đến cửa sổ, mở cửa nhìn xuống dưới.

Cô thấy dưới sân có người mập mạp trong bộ quần áo dày, tay cầm cây gậy.Sau khi thấy rõ mặt người nọ, cô bật cười.Khi cô thấy Lâm Hinh tính gõ thêm bèn mở cửa làm nàng ngừng tay.Lãnh Du vươn đầu ra ngoài cửa, lạnh lùng nhìn Lâm Hinh như ăn trộm, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Lâm Hinh nhỏ giọng, ngẩng đầu nói: "Cậu mau xuống đây!"

Gương mặt nhỏ giấu trong áo khoác và đôi mắt lấp lánh làm Lãnh Du nhớ đến chuyện lúc nhỏ, cô chỉ đáp: "Không."

Quả nhiên, cô thấy Lâm Hinh xụ mặt, kêu: "Xuống nhanh không thì bảo!"

Lãnh Du mỉm cười, đóng cửa sổ, thay quần áo.Khi cô xuống lầu, đi qua phòng khách, thấy mẹ đang đan len, nói: "Mẹ ơi, con ra ngoài một chút, lát tối con về."

Mẹ Lãnh ngẩng đầu nhìn con, buồn cười đáp: "Đi đi."

Sao bà không biết con vì ai mà ra ngoài vào giờ này.

Con bé Lâm Hinh nhà bên chỉ cần ngoác tay đã câu mất hồn phách con bà.Lãnh Du mở cửa, nhìn Lâm Hinh cầm cây gậy dài đứng trước nhà.

Cô đi đến cạnh nàng, thay nàng sửa áo khoác, nói: "Mình làm bài xong rồi nhưng không cho cậu mượn đâu."

Lâm Hinh cười hỏi: "Không cho mình mượn thì cậu xuống đây làm gì?"

Lãnh Du không đáp, chỉ cây gậy, hỏi lại: "Cái bình trên cây đâu rồi?"

Lâm Hinh: "Cái bình đó mình dùng từ lúc còn đi học để xin chép bài của cậu.

Mấy năm trời rồi nên mình cho nó nghỉ hưu."

Lãnh Du cười, nói: "Vậy lần này cậu tìm mình làm gì?"

Lâm Hinh: "Không có gì thì không thể tìm cậu?

Bọn mình đi uống rượu."

Lãnh Du gật đầu, theo nàng ra ngoài.Khoảng này hai người rất ăn ý.

Lâm Hinh có thể trực tiếp gõ cửa nhà cô, hẹn cô ra ngoài nhưng cố tình dù cách cũ để hỏi, mà cô cũng không hỏi nàng vì sao.Hồi cấp hai, Lâm Hinh lười học, không thích làm bài nhưng sợ bị thầy cô phạt nên nàng nghĩ ra cách chép bài của Lãnh Du.Vì hai mẹ thân nhau nên nàng sợ mẹ Lãnh biết mình chép bài Lãnh Du, sẽ nói với mẹ mình khiến nàng bị mắng.Thời đó, điện thoại chưa phát triển, nàng không dám trắng trợn gõ cửa nhà Lãnh Du, cũng không dám gọi điện nên mới nghĩ ra cách này.Cứ như vậy, nàng tìm cây gậy cao vừa đủ gõ cửa sổ lầu hai của Lãnh Du.

Sau đó, nàng lại cột một chiếc bình để Lãnh Du tiện cho vở bài tập vào đó.

Như vậy, thần không biết, quỷ không hay chuồn về nhà mình.May mắn, số lần Lâm Hinh lười học không nhiều, đôi khi nàng hỏi mượn, Lãnh Du cũng sẽ từ chối.

Nhưng cô vừa từ chối vừa lại mong lần sau Lâm Hinh đến tìm mình.

Hơn nữa, cô không chịu được vẻ yếu ớt, đáng thương của Lâm Hinh nên lần nào cũng mềm lòng, cho nàng mượn.Gió đêm thổi đến.Hai người đi dạo trên phố, Lãnh Du bất giác đi bên trái Lâm Hinh, tránh cho nàng đi ngoài đường.Lâm Hinh đi một lúc, hà hơi lên tay, than: "Trời gì mà lạnh quá."

Lãnh Du nhìn nàng: "Vậy cậu còn muốn ra ngoài uống rượu?"

Lâm Hinh đáp: "Uống rượu giúp làm ấm cơ thể."

Uống rượu chỉ là cái cớ Lâm Hinh nghĩ ra.Thật ra, không biết vì sao, hôm nay nàng không muốn ở nhà.

Nàng ngồi trước cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía phòng Lãnh Du.

Đáng tiếc, bên kia kéo màn, nàng có cố nhìn thế nào cũng không biết ai kia làm gì.Câu hỏi lúc chiều lại vang lên trong đầu.

Cô không biết Lãnh Du nghĩ thế nào, lại lo đối phương nghĩ lung tung.Đôi khi, thích một ai đó, người ta thường bất chợt chú ý đến suy nghĩ của người mình thương, cũng thường suy đoán vị trí của mình trong lòng họ.Nàng vẫn không thể quên được giấc mơ đó.Lâm Hinh tìm Lãnh Du uống rượu chẳng qua là lấy cớ nhằm quan sát biểu cảm của cô, muốn nhìn xem cô có nhớ chuyện lúc chiều không.Quán bar cách nhà các cô khoảng 15 phút đi bộ.

Khi cả hai đến, thấy bên trong vắng khách.Vì trời lạnh nên mọi người không ra ngoài, quán rượu cũng vì thế vắng người.Các nàng ngồi ở bàn nhỏ, mỗi người một chai bia.Lãnh Du ngồi cạnh Lâm Hinh, thấy đối phương im lặng, cô cũng không lên tiếng.

Cô nhìn cần cổ lên xuống của Lâm Hinh mỗi khi nàng uống bia.

Cổ là phần gợi cảm của phái nữ, cũng là điểm mẫn cảm, Lãnh Du mê mẩn nhìn nhưng cô đang giữ bình tĩnh.Lâm Hinh ngưỡng cổ uống bia, đôi mắt lại thường chú ý Lãnh Du, quan sát biểu cảm của cô.

Thấy cô vẫn như thường ngày, nàng mới thở phào.

Lâm Hinh thấy từng phút trôi qua nhưng Lãnh Du vẫn chưa lên tiếng, nàng suy đoán cô hoàn toàn không để tâm chuyện lúc chiều.Nhưng chuyện không như ý nàng.Vì Lãnh Du bất ngờ hỏi: "Chiều nay cậu hỏi vậy là có ý gì?"

Lâm Hinh hoảng sợ, chai bia suýt rơi xuống đất.

Nàng cho rằng Lãnh Du không để tâm, nào ngờ cô lại hỏi, nàng biết trả lời thế nào?"

Thì mình đã bảo là do mình đọc truyện rồi mà."

Lâm Hinh căng thẳng đáp."

Hửm?

Truyện tên gì, mình cũng muốn đọc?"

Lâm Hinh nhìn cô, thấy cô đang nghiêm túc, chăm chú nhìn mặt."

Mình quên rồi."

Lâm Hinh tiếp tục nói dối."

Vậy thì tiếc quá."

Lãnh Du nói."

Tiếc cái gì?"

Lâm Hinh hỏi.Lãnh Du nâng má, đáp: "Thì tại cậu hỏi vậy làm mình cũng muốn nghiên cứu xem là tác giả thiên tài nào mới khiến một người theo chủ nghĩa độc thân như cảnh sát Lâm bỗng muốn hôn thư."

Nói rồi, chưa đợi Lâm Hinh đáp lời.

Cô vươn tay, xoa khóe miệng Lâm Hinh, nói: "Môi cậu dính bia."

Không biết có phải vô tình không mà tay cô chạm nhẹ khóe môi Lâm Hinh.Lâm Hinh hoảng sợ, giấc mơ lại trỗi dậy.

Mặt nàng đỏ lên, thầm mắng: "Tên Lãnh Du xấu xa!

Hại mình trong mơ thì thôi, còn trêu mình cả ngoài đời."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back