Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 14: Vậy cậu mời mình một bữa


Sau khi kết án vụ hài cốt của Lục Hồng Vân được phát hiện ở trường Công Giáo.

Ba người cùng nhau về Thành phố Dương.

Tuy phá được án nhưng cả bọn ai cũng thương tiếc cho Lục Hồng Vân.

Người xinh đẹp, dịu dàng như cô lại chết oan vì Ngô Thân."

Cuộc sống của Lục Hồng Vân vốn sẽ rực rõ, cuộc đời cô ấy không nên kết thúc như vậy, lão già Ngô Thân làm người ta căm hận."

Hoa Mai tức giận nói."

Tuy cô yêu Thương Đông Hải lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cũng không nên gặp bi kịch này.

Ngô Thân đúng là kẻ cuồng yêu."

Dương Thông lên tiếng."

Xì!

Lão mà yêu gì, nhìn dáng vẻ trong phòng thẩm vấn của lão, còn hơn cả ma quỷ."

Hoa Mai tiếp lời.Lâm Hinh ngồi cạnh yên lặng nghe hai người trò chuyện.

Mấy hôm trước, khi tạm biệt Trương Quân, gương mặt anh thanh niên đã rạng rỡ.

Ký ức và bí mật chôn giấu đã lâu cũng vì vụ án mà anh đã được giải thoát.

Anh thoát khỏi cơn ác mộng nhiều năm, cuộc đời cũng vừa bắt đầu.Lâm Hinh nghĩ vậy, mỉm cười.

Người mất cũng đã mất, người còn sống nên tận hưởng cuộc sống của mình, dù đau thương hay vui vẻ, chỉ cần còn sống, sẽ còn hy vọng.Vì đội Lâm Hinh phá được án, đội trưởng Vương quyết định mời toàn bộ đội trọng án ăn tiệc.Buổi tối, cả đội đến nhà hàng, đội trưởng Vương ngồi xuống.

Ông vẫy tay với Lâm Hinh, nói: "Cô lại ngồi bên cạnh tôi."

Lâm Hinh mỉm cười, ngồi cạnh đội trưởng Vương.Đội trưởng Vương nhìn cấp dưới đắc ý khác của mình: "Cảnh sát Lãnh cứ ngồi cạnh cảnh sát Lâm.

Hai cô đã lâu không gặp, chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói."

Lâm Hinh: "........."

Cả đội nghe xong, nhìn nhau.

Hai người này không phải luôn đối đầu nhau sao?

Khi nào mà thân thiết, có nhiều chuyện để nói?

Nhưng hai người cũng không mất tự nhiên nên mọi người cùng ngồi xuống, không khí trở nên náo nhiệt."

Cảnh sát Lâm lợi hại thật, có thể nhanh chóng phá án."

"Phải đó, vụ án khó giả quyết mà chị ấy cũng phá được."

"Không ngờ trường danh tiếng vậy mà lại giấu hai bộ hài cốt, đáng sợ thật đó."

"Không biết trường Công Giáo có ma không nữa?"

"Cháu tôi hay ở lại trường, nếu kể nó nghe vụ này, dám chắc sau này nó không dám ở lại trường lâu, haha."

Mọi người góp chuyện, không nhận ra Lâm Hinh và Lãnh Du bên cạnh đội trưởng Vương cũng đang thì thầm trò chuyện."

Cậu về Thành phố Dương lúc nào?"

Lâm Hinh hỏi nhỏ."

Sáng hôm cậu phá án.

Sao vậy?"

Vì không khí ồn ào, Lãnh Du sợ Lâm Hinh không nghe rõ nên cúi xuống bên tai nàng hỏi.Lâm Hinh cảm thấy tai hơi ngứa, bất giác dịch người, rũ mắt nói: "Không có gì, mình thuận miệng hỏi thôi."

Lãnh Du phát hiện nàng cách xa mình thì im lặng, ngón tay nghịch ly nước.Mỗi khi thấy bực bội, cô sẽ vô thức làm hành động này, cô nàng bên cạnh không biết đã khiến cô làm động tác này bao nhiêu lần.Từ sau khi hai người về lại Thành phố Dương, các nàng cũng không trò chuyện tựa như những ngày ở chung tại Thành phố Long vốn không tồn tại.Lâm Hinh trở về, nàng vẫn luôn tất bật với đống báo cáo, cả cơm cũng không rảnh ăn, làm sao có giờ trò chuyện?Cơm no rượu say, cả nhóm uống say, nói chuyện cũng to gan hơn.Sau khi đội trưởng Vương nhận cuộc gọi, vì vợ đang hối thúc ông về nhà, ông đã vội vã rời đi.

Mọi người thấy ông về, càng mạnh dạn trò chuyện.Vì hai sếp của hai tổ trọng án không thích nhau nên cả bọn không dám trò chuyện công khai nhưng ai cũng hợp ý nhau.

Hiện tại là giờ tan ca, cả nhóm không để tâm, vui vẻ trò chuyện.Tuy mọi người phá nhiều vụ nhưng vẫn còn giữ tính trẻ con.

Cả nhóm bắt đầu chơi trò Truth or Dare.Lâm Hinh bị cảnh sát tổ mình bắt đi chơi, chỉ có Lãnh Du mặt nghiêm túc, ngồi nhìn mọi người chơi đùa.Sau đó, không biết là cảnh sát nào uống nhiều, thấy cô một mình bèn gọi: "Sếp Lãnh cũng đến chơi cho vui!"

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức yên lặng, có mấy người lườm tên vừa mời Lãnh Du.Cái tên này không thấy dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày của cô sao?

Sao còn to gan mời cô vào chơi?Lâm Hinh cùng mọi người nhìn về phía Lãnh Du, thấy nét mặt cô thờ ơ, thầm nghĩ cô nàng hướng nội này chắc chắn sẽ từ chối.Lãnh Du nhìn Lâm Hinh, thấy gương mặt đỏ bừng xinh đẹp vì rượu của nàng, hạ quyết tâm, nói: "Được."

Thế là cô ngồi cạnh Lâm Hinh, chơi cùng mọi người.Lâm Hinh thấy cô gia nhập, càng lạ lẫm, sao nay cô nhỏ cũng chơi trò này?Nàng nhớ khi còn ở Thành phố Long, tuy Lãnh Du lạnh lùng với nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy chút ấm áp khác với trước kia.

Hiện tại cô không từ chối tham gia trò chơi, hoàn toàn khác với tính cách của mình.Chẳng lẽ vụ án của Lục Hồng Vân đã làm ấm trái tim Lãnh Du khiến cô trở nên dịu dàng?Hay vụ án làm trái tim mình thay đổi nên không ghét bỏ Lãnh Du như trước?Dù sao mình có thể phá được án cũng nhờ vào cô.....Vì nhiều người chơi nên trò chơi càng lúc càng cao trào, rất nhiều câu hỏi riêng tư được hỏi.Cấp trên lớn nhất của cả đội là đội trưởng Vương đã rời đi nên hai người có quyền nhất ở đây là Lâm Hinh và Lãnh Du.Lâm Hinh rất hòa đồng với cấp dưới nên khi chơi, mọi người đặt rất nhiều vấn đề riêng tư với nàng.

Mọi người lại khá e dè với Lãnh Dũ, dù rượu vào cũng chỉ đặt những câu bình thường.Lâm Hinh xoay bình rượu, miệng bình xoay vòng rồi dừng trước Lãnh Du.Lần này mọi người càng hưng phấn, cả đám chưa từng thấy hai đội trưởng chính diện đấu nhau, các nàng chỉ tranh đấu trong vụ án.

Lâm Hinh bắt được cơ hội, quyết không từ bỏ.Lâm Hinh chơi vui, rượu xông lên não nên hỏi: "Truth or Dare?"

Lãnh Du chưa thấm rượu, đầu óc tỉnh táo, thấy Lâm Hinh ngà ngà say, cũng biết mọi người đang chờ mong nên đáp: "Truth."

Giọng nói làm người ta thấy lạnh.Lâm Hinh nhìn chằm chằm cô, cười hì hì hỏi: "Hiện tại cậu có thích ai không?"

Nếu người được hỏi là ai khác thì sẽ bình thường nhưng người này lại là Lãnh Du.

Từ lúc Lãnh Du làm việc ở đội trọng án, không ai biết đời sống cá nhân của cô nhưng dù có tò mò cũng không ai dám hỏi.

Lần này, Lâm Hinh đã hỏi ra thắc mắc trong lòng cả bọn.Lãnh Du nhìn Lâm Hinh, đáp: "Có."

Không chút chần chờ, rất chắc chắn khiến người ta tin tưởng.Đáp án của cô làm Lâm Hinh ngẩn người, cấp dưới của hai người cũng kinh ngạc.Cô sếp lạnh lẽo, không sợ thi thể đã phải lòng ai đó, chẳng qua bọn họ không dám hỏi người nào may mắn được sếp thích.Lâm Hinh vừa tính hỏi, Lãnh Du đã tiếp lời: "Quy tắc trò chơi chỉ được hỏi một câu.

Bây giờ mình trả lời rồi nên đến người tiếp theo."

Dù mọi người tò mò về người trong lòng của Lãnh Du, lại không dám hỏi tiếp.Sau đó không đến lượt Lãnh Du.

Lâm Hinh cảm thấy quái dị, nàng không còn hăng say như ban đầu, trong đầu chỉ nghĩ đến câu trả lời vắn tắt của Lãnh Du.Cậu ta nói có người thích nhưng người đó là ai?Mình có biết người này không?

Nam hay nữ?

Cao hay thấp?

Mập hay ốm?Từ sau khi tốt nghiệp, cậu ta một lòng làm việc, sao lại có thời gian hẹn hò?Lâm Hinh bực bội, nàng nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nói: "Đã khuya rồi, mọi người chơi đi, tôi về đây."

Nàng cầm ba lô rời khỏi phòng.Lãnh Du thấy nàng đi lại thấy cả bọn nhìn mình, nghiêm mặt nói: "Tôi ở đây mọi người cũng không thoải mái, vậy tôi trước."

Cô cũng mang theo túi của mình rời đi.Ba cấp trên đã đi, cả đám chơi càng vui.Lãnh Du rời đi, thấy Lâm Hinh đang ở trên đường, cô cũng đuổi theo.Lâm Hinh đi trên đường, gió lạnh thổi đi bực bội trong lòng nàng.

Nàng chậm rãi bước, đột nhiên thấy đêm nay dài quá.

Vì là cảnh sát, ngũ quan của Lâm Hinh rất nhạy bén, nàng đi một lúc đã nghe thấy có người đi theo.Chỉ là nàng không xoay lại, gió thổi mùi hương đến, nàng quen với nó, đó là mùi của Lãnh Du.Lãnh Du kề vai đi cạnh nàng, hai người im lặng không nói.Lần cuối hai người đi cạnh nhau là lúc cả hai học cấp ba.

Khi đó, xe đạp của Lâm Hinh bị tuột xích, Lãnh Du vừa lúc đi đến.

Hai người cũng chậm rãi đi về nhà như bây giờ, tuy lúc ấy nàng không thích cô."

Câu không cần đi theo mình, tự mình đẩy xe về được."

Lâm Hinh nói."

Mình đâu có đi theo cậu, mình chỉ đi ngang qua để cười cậu thôi."

Lãnh Du bình tĩnh đáp.Khi đó nàng giận lắm nên làm lơ Lãnh Du.

Hai người im lặng đến lúc đến nhà.Lâm Hinh nhớ mình đặt xe ở ngoài, cũng không nói với ba về chuyện xe đạp bị tuột xích nhưng thần kỳ là sáng hôm sau, xa đã được sửa.

Khi đó nàng đã hỏi ba mẹ có phải đã giúp mình không, hai người đều phủ nhận."

Câu không cần đi theo mình, mình có thể tự về được."

Lâm Hinh bất ngờ nói.Nhiều năm qua, những lời này lại được cất lên, Lâm Hinh cũng không biết vì sao mình lại nói vậy."

Đêm khuya gió lớn, lỡ có người xấu, cậu đánh thắng không?"

Lãnh Du hỏi.Vẫn cái giọng lạnh ngắt nhưng Lâm Hinh cảm thấy khác khác.Hai người bước đi, nhìn dòng xe chạy ngang bên mình.Lúc lâu sau, Lãnh Du bắt chuyện: "Vụ của Lục Hồng Vân, sao cậu biết Ngô Thân là hung thủ."

Lâm Hinh cúi đầu, nói: "Vì trong phòng khách nhà ông ta có vách tường giấy rất giống tường giấy ở cửa.

Nếu không phải vợ ông ta mở cửa từ phòng bếp ra châm trà cho mình và Hoa Mai, mình cũng không phát hiện ở đó có cửa.

Vợ Ngô Thân còn bảo đây là thiết kế Ngô Thân thích nhất, xem ra ông ta đã dùng thiết kế mình thích giết người, chôn xác."

Lãnh Du khẽ "ừ".Lâm Hinh đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: "Nếu không phải hôm đó cậu nói vụ hộp cơm hai ngăn với mình, có lẽ mình cũng không nghĩ đến thiết kế nhà ông ta."

Lãnh Du dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Vậy.... mình có thể xem như đã vô tình giúp cậu phá án không?"

Lâm Hinh mỉm cười, đi đến trước mặt cô, trêu: "Thế cảnh sát Lãnh muốn tiểu nhân báo đáp người thế nào?"

Trong mắt lộ vẻ tinh quái.Lãnh Du nhìn đôi môi khép mở của nàng, cô nhìn mắt nàng, biểu cảm bình tĩnh, không đáp hỏi lại: "Khi nào cậu rảnh?"

Lâm Hinh sửng sốt, hỏi: "Hả?"

Lãnh Du cười nói: "Không phải cậu bảo muốn báo đáp sao?

Vậy mời mình đi ăn đi."

Nói rồi, cô xoay người đi, bóng dáng cao gầy bước về phía trước.Lâm Hinh nhìn bóng lưng cô, lắc đầu cười
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 15: Xem phim


Sau giờ ngọ, cái nóng ôi bức làm người ta chỉ muốn trốn trong nhà và hôm nay Lãnh Du có hẹn.

Cô đã hẹn sẽ cùng Lâm Hinh đi ăn trưa tại tiệm cơm Âu.

Đây là cuộc hẹn từ sau hôm đó.Lãnh Du đứng trước gương, cô chọn một chiếc áo sơmi trắng phối với quần jeans.

Nhìn mình trong gương kiểu nào, cô cũng thấy bản thân không thu hút.Vì thế bèn đến tủ quần áo, nhìn xem có món nào hay hay.

Cô mở cửa tủ, thấy quần áo bên trong không trắng thì đen, tiếp theo là một loạt quần jeans xanh, không một chiếc váy.Cô đứng xoa đầu, hối hận vì sao mình không mua vài chiếc váy xinh xinh để nay có váy đẹp mặc.Đây là lần đầu cô hẹn Lâm Hinh đi ăn.

Không phải nhà ăn ở Sở Cảnh Sát cũng không phải căn ten trường mà là tiệm cơm Âu.Lãnh Du lại đứng trước gương, nhìn quần áo trên người.

Cô nghĩ, bây giờ mua thì không kịp, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ hẹn, sao mua kịp?

Cô còn chưa make up.Lãnh Du thở dài.Hết cách, cô quyết định mặc vậy ra ngoài, cô quay lại nhìn mặt gương, biểu cảm nghiêm túc.

Cô nhìn gương mỉm cười......

Cười gì trông ghê quá.Cô đứng trước gương cười đủ kiểu đến khi nhìn thấy nụ cười tự mình công nhận đẹp rồi bắt đầu tập luyện đến lúc hài lòng.Lãnh Du rối rắm xách túi ra ngoài.Khi cô đến tiệm cơm Âu đã hẹn, từ xa đã trông thấy Lâm Hinh, cô vội bước về phía nàng.Nhưng vừa đến, gương mặt đang cười lập tức xị xuống, Dương Thông và Hoa Mai đang ngồi đối diện Lâm Hinh.Thì ra không phải hai người hẹn hò mà là cả đám hẹn hò.Tuy chỉ có bốn người nhưng Lãnh Du vẫn cảm thấy đông đúc.Lâm Hinh đột nhiên cảm thấy bên cạnh có làn gió lạnh lẽo xông đến làm nàng run lên, ngước mắt nhìn, thấy Lãnh Du.Nàng dịch người, nhường chỗ cho cô, cười nói: "Cậu tới rồi hả?

Ngồi đây này."

Lãnh Du lạnh lùng ngồi cạnh nàng, đôi mắt nhìn về phía Dương Thông và Hoa Mai ngồi đối diện.Khi Dương Thông thấy nhân vật bí ẩn mà Lâm Hinh nói là Lãnh Du đã cảm thấy bất ổn nhưng bây giờ không kịp rời đi.Anh vốn tưởng Lâm Hinh dẫn theo cô em xinh đẹp nào để mình ngắm cho đã mắt.

Nào ngờ người đến lại là người anh không muốn gặp nhất Sở Cảnh Sát, cả người anh như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên.Đặc biệt lúc đôi mắt lạnh đó nhìn mình, anh cứ ngỡ bản thân đang bị ngàn dao xẻo thịt.Nhân viên đưa thực đơn cho Lãnh Du, cô nhìn lướt qua nói: "Cho tôi phần sườn dê."

Giọng không cảm xúc.Bốn người ngồi ăn trưa, Lâm Hinh nói với Lãnh Du: "Xong bữa cơm này, sau này chúng ta không ai nợ ai."

Lãnh Du im lặng cắt thịt dê, "ừ" đáp.Hoa Mai trộm nhìn Lãnh Du.

Dù sao nàng cũng là con gái, nàng nhìn ra Lãnh Du không vui.

Tuy không đoán được nguyên nhân nhưng nàng cảm thấy có liên quan đến mình và Dương Thông.Nàng vờ lấy điện thoại, nói: "Thôi chết, mẹ nhắn cho em muốn em đi dạo với mẹ.

Em đi trước nha."

Dương Thông thấy nàng đi, nhìn nàng với ánh mắt "cứu tôi nữa".

Hoa Mai nhìn anh, nhịn cười, tung tăng rời khỏi bàn.Dương Thông nhìn bóng nàng dần xa, lại nhìn hai người đối diện, thấy Lâm Hinh vẫn thản nhiên ăn cơm còn Lãnh Du im lặng nhai sườn.Không khí thật quái dị.Dương Thông đau khổ nhưng không thể bổn cũ soạn lại."

Chờ ăn trưa xong, cậu có bận chuyện khác không?"

Lãnh Du vờ vô tâm hỏi."

Hôm nay mình rảnh.

Sao vậy?"

Lâm Hinh hỏi."

Vậy lát mình đi xem phim?"

Lãnh Du tiếp tục hỏi.Không đợi Lâm Hinh đáp lời, Lãnh Du bỗng ngẩng đầu nhìn Dương Thông, thản nhiên hỏi: "Anh Dương có muốn đi cùng không?"

Giọng lạnh lẽo, khách sáo vẫn làm người ta thấy gió lạnh thổi qua.

Tuy bên ngoài trời đang nóng nhưng anh lại không thấy chút oi bức nào.Dương Thông vội đáp: "Không, không đâu.

Lát em còn có việc phải làm."

Lâm Hinh buông dao nĩa xuống, lau môi, hỏi: "Em bận?

Ban nãy chị nhớ em nói bạn gái không ở đây nên em đang chán mà?

Người hẹn chị với Hoa Mai là em sao bây giờ lại đột nhiên bảo bận?"

Dương Thông sửng sốt, vội cười nói: "Chị Lâm, em bỗng nhớ có chút chuyện riêng cần làm.

Cảm ơn vì bữa ăn, em đi trước."

Nói rồi, anh gật đầu chào Lãnh Du, rời đi."

Cậu xem cậu dọa người ta bỏ chạy rồi kìa."

Lâm Hinh bình tĩnh nói."

Sao không thấy cậu bị dọa bỏ chạy?"

Lãnh Du đáp trả."

Nếu mình cũng chạy thì ai lại ở bên cậu?"

Lâm Hinh nhìn cô cười đáp.Lãnh Du nhìn nàng cười, gương mặt không còn nghiêm nghị, kèm thêm vẻ nhu mì.

Trong lòng cô bỗng chốc đập loạn vì câu nói của Lâm Hinh....Cậu ấy nói vậy là có ý gì...."

Đi thôi, không phải cậu bảo muốn đi xem phim sao?"

Lâm Hinh lên tiếng."

OK."

Lãnh Du hoàn hồn đáp.Lâm Hinh thanh toán rồi hai người đến rạp chiếu phimKhi các nàng bước vào rạp, thấy người đến xem hầu hết là các cặp tình nhân, rất ít người có quan hệ đặc biệt giống các nàng.Mối quan hệ vừa là bạn bè vừa là đối thủ."

Cậu muốn xem phim gì?"

Lâm Hinh vừa hỏi vừa nhìn các phim đang chiếu."

Cậu chọn đi, mình sao cũng được."

Lãnh Du đáp."

Vậy bộ này được không?"

Lâm Hinh chỉ vào một bộ phim tình cảm.Lãnh Du gật đầu.Hai người mua vé, vào phòng chiếu, ngồi cạnh nhau.Khi phim bắt đầu chiếu, đập vào mắt các nàng là người đàn ông đầy vẻ thu hút, là nam chính của phim.

Chàng nam chính mặc vest, diễn vai thương nhân.Tuy nam chính đã gần tứ tuần nhưng vẫn tỏa ra sức hấp dẫn khiến các cô gái xem phim điên đảo.Sau đó nữ chính xuất hiện, cũng là một người rất xinh đẹp, dáng người thon thả, xứng đôi với nam chính.Lâm Hinh ngồi xem phim, nàng không chú ý đến nam nữ chính mà chỉ nghĩ tình yêu của thương nhân giàu có và cô gái nghèo khó liệu có thật ngoài đời?Lãnh Du ngồi cạnh lại không có tâm tư xem phim, cô luôn nhìn trộm Lâm Hinh.

Tuy ngoại hình của nam nữ chính rất thu hút nhưng người có sức hấp dẫn nhất với cô chỉ có người bên cạnh.Cho nên các nàng xem phim như đang lãng phí thời gian.Một người cho rằng tình yêu trên phim chỉ là truyện cổ tích, xem xong rồi thôi.Một người vốn không chú ý nội dung phim, chỉ nhớ nam nữ chính rất đẹp nhưng vẫn không bằng người trong lòng mìn.Một bộ phim không có chiều sâu khiến các nàng cảm thấy thời gian trôi qua quá dài nhưng không ai trong các nàng không muốn rời đi.

Hai người cảm thấy đã mua vé thì không nên lãng phí, ngồi đây hưởng máy lạnh cũng ổn.Các nàng nhịn mãi mới hết phim.

Các nàng vừa bước ra ngoài vừa thảo luận."

Cậu thấy phim thế nào?"

Hai người đồng loạt hỏi.Lâm Hinh bật cười, bảo: "Cũng bình thường, không thực tế.

Cón cậu?"

Lãnh Du ngây ngốc trả lời: "Cũng tạm."

Lâm Hinh: "Hay không?"

Lãnh Du: "Hay."

Sau đó im lặng.Lâm Hinh thầm nghĩ: "Cái tên hướng nội này."

Lãnh Du thầm nghĩ: "Phim có tuyệt cũng không tuyệt bằng cậu."

Hôm sau, Lâm Hinh và Lãnh Du đến Sở Cảnh Sát thấy cả đội trọng án đang bàn luận sôi nổi."

Mọi người có nghe nói vụ đạo diễn Chu Liên Anh bắt đầu quay phim mới chưa?

Chủ đề tố tụng đó!"

Hoa Mai hưng phấn nói."

Tôi thích phim tố tụng lắm!"

Nam cảnh sát tên Tiêu Trình đáp."

Phim của đạo diễn Chu bảo đảm hay, tôi xem hết tất cả phim của ông ấy!"

Nữ cảnh sát tên Hoàng Lâm đáp."

Tuy gần 60 nhưng ông lại đầy lý tưởng.

Phim quay ra chỉ hướng đến giải thưởng."

"Hơn nữa, ông ta chọn diễn viên kỹ lắm, rất khó mà quay phim dở."

"Phải rồi, ai mà không biết đạo diễn Chu nghiêm túc với nghề.

Có lần ông ta quay một bộ phim đến mấy năm trời.

Đúng là kiên nhẫn."

"Nam chính phim mới đã được xác định là Tăng Vĩ Kiến."

"Sao?

Là anh chàng vừa đẹp vừa ngầu đóng nam chính của phim Tình Yêu Của Hai Ta vừa ra mắt đúng không?"

"Đúng rồi, là anh ta!"

Lâm Hinh bước vào, hỏi: "Tăng Vĩ Kiến là ai?"

Hoa Mai cầm báo giải trí, chỉ vào người đàn ông đẹp mã nói: "Là anh ta."

Lâm Hinh nhìn thoáng, nhíu mày nói: "Đây không phải nam chính phim Tình Yêu Của Hai Ta?"

"Dạ phải!

Mà chị Lâm, sao chị biết?"

Hoa Mai thắc mắc hỏi.Nàng nhớ Lâm Hinh rất hiếm khi xem phim.

Sao sếp lại biết tên nam nghệ sĩ này?Dương Thông đi đến nói: "Hôm qua chị Lâm đi xem phim với sếp Lãnh."

Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Lâm Hinh.Sếp Lâm đi xem phim với ma đầu mặt lạnh hồi nào?

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Quan hệ của hai người sao mà tốt vậy?"

Các cô cậu không cần làm việc nữa sao?

Tiêu Trình, Hoàng Lâm, sao hai người còn ở đây?"

Lúc này, giọng nói lạnh lùng phát ra phía sau mọi người.Tiêu Trình và Hoàng Lâm biến sắc, nói với Lãnh Du: "Chào buổi sáng, thưa sếp."

Lãnh Du gật đầu, bước vào văn phòng mình.Lần này, mọi người không dám tiếp tục thảo luận, ai về chỗ nấy, đặc biệt là Tiêu Trình và Hoàng Lâm, cả hai theo Lãnh Du nhiều năm, biết tính cô không thích người khác bàn chuyện sau lưng mình.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 16: Quay phim


"Cắt!" giọng đạo diễn trầm trầm vang lên.

Tiếp theo, các diễn viên trong phòng đều ngã xuống ghế.

Đây là tiếng "cắt" thứ 15 của cảnh này không biết bao giờ mới có thể qua cảnh khác.Chu Liên Anh nghiêm mặt, nói: "Làm lại!"

Camera và ánh sáng vào vị trí, mọi người về vị trí của mình, quay lại cảnh phim.

Gương mặt và tấm lưng của bọn họ ướt đẫm mồ hôi trong căn phòng nhỏ chỉ có cây quạt tròn đang xoay làm mát."

Action!"

Chu Liên Anh nói.Các diễn viên bắt đầu diễn."

Tôi nói vậy là không đúng!"

Một nam diễn viên tức giận đứng lên, hét vào một nam diễn viên khác đang ngồi."

Cắt!"

Lại "cắt", đây đã là lần thứ 16, bởi vì anh diễn viên nói sai lời thoại mà toàn bộ cảnh bị cắt.Ánh mắt của mọi người tuyệt vọng, có vài người thở dài, có hai ba người bắt đầu oán trách.Chu Liên Anh lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi.

Ông cầm bình nước uống vài ngụm, nói: "Nếu các cậu cố gắng hết mình thì chúng ta không cần ở đây lâu, công việc cũng nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ mọi người nghỉ ngơi trước đi."

Nói rồi ông rời đi, nhân viên đoàn phim theo đó thả lỏng, ra ngoài hít thở không khí.Lúc này phó đạo diễn Lý Quảng Ích đứng lên nói với 12 nam diễn viên trong phòng: "Đạo diễn Chu yêu cầu cao với tác phẩm của mình, ông ấy đã dày công chuẩn bị cho bộ phim rất lâu nên muốn đạt hiệu quả quay tốt nhất.

Mọi người nghỉ ngơi chút, chúng ta bắt đầu lại."

"Đạo diễn Lý, đạo diễn Chu khó chịu thật đó, nhốt cả đám chúng tôi trong căn phòng không có máy lạnh bắt đóng phim.

Nóng muốn chết!"

Nam diễn viên Trần Khuông than thở."

Phải đó, chúng ta đã quay trong phòng này hơn 4 tiếng, ai cũng mệt, sao có thể diễn hay được?"

Diễn viên Tiền Hạo đáp lời.Lý Quảng Ích nhìn thùng nước suối trên bàn, ông đi đến, xé thùng giấy, chia nước cho mọi người.Mọi người uống vài ngụm, giải tỏa căng thẳng.

Vừa rồi liên tiếp NG làm cả bọn khát khô họng, hơn nữa phòng nóng khiến ai cũng mệt mỏi.Bộ phim có chủ đề về tố tụng tên Bồi Thẩm Đoàn.

Nội dung phim khác với những bộ phim cùng thể loại ở điểm không tập trung cảnh luật sư quyết đấu vì bị cáo hoặc người bị hại.

Bộ phim xoáy sâu vào 12 bồi thẩm viên tranh cãi, biện luận ra phán quyết.Mười hai bồi thẩm viên sẽ phán quyết xem hung thủ của vụ án có tội hay không.

Theo những bằng chứng và biện luận từ phía luật sư, bọn họ sẽ bắt đầu những cuộc tranh luận kịch liệt để đưa ra phán quyết cuối cùng.

Chỉ cần một người có cái nhìn khác với mười một người còn lại, cuộc biện luận vẫn sẽ tiếp diễn, đến khi mười hai người cùng nhất trí mới xem như kết thúc.Cảnh quay của phim chỉ gói gọn trong một gian phòng nhỏ, mười hai diễn viên cần ngồi trong phòng tranh luận cho nên bộ phim nhìn đơn giản nhưng lại rất khó.

Xuyêt suốt phim, các diễn viên chỉ việc tranh luận nhau nên mỗi vai diễn đều có rất nhiều lời thoại.

Chỉ cần nói nhầm một chút sẽ lệch nghĩa nên Chu Liên Anh mới nghiêm khắc, không cho phép sơ suất.Mười hai diễn viên được chọn đều là những người có diễn xuất xuất sắc.

Tuy theo đuổi những dòng phim khác nhau nhưng diễn xuất thì lại ngang nhau.

Nếu không diễn tốt, bộ phim dựa vào lời nói và biểu cảm sẽ rất khó thu hút người xem.Mọi người cũng biết độ khó của phim nhưng trời nóng, bị nhốt ở trong căn phòng chật chọi lâu, dù diễn tốt cũng mắc lỗi.Lý Quảng Ích là phó đạo diễn, ông hiểu đây là lúc mấu chốt nên nhân lúc đạo diễn Chu rời đi, đưa nước cho cả đoàn."

Vẫn là đạo diễn Lý tốt tính, đạo diễn Chu hà khắc quá mất."

Diễn viên Quách Nhất Phàm nói."

Đừng nói lung tung, có thể được chọn vào phim của đạo diễn Chu là may mắn của chúng ta.

Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang xếp hàng chờ đợi."

"Tăng Vĩ Kiến nói phải, nhận được vai của phim đạo diễn Chu khó như lên trời.

Bây giờ anh có vai còn oán trách."

Tăng Vĩ Kiến là diễn viên nam có diễn xuất đặc biệt trong giới điện ảnh.

Lúc trước Tăng Vĩ Kiến từng đóng phim tình cảm Tình Yêu Của Chúng Ta.

Đối với một diễn viên theo phái thực lực, bộ phim tình cảm đó chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con.Lần này, Tăng Vĩ Kiến được Chu Liên Anh chọn làm một trong số nam chính của phim, đây là cơ hội đẩy sự nghiệp của chàng diễn viên này lên cao.Trong phim, Tăng Vĩ Kiến đóng vai bồi thẩm viên duy nhất cảm thấy hung thủ không nên bị phán có tội.

Mười một người còn lại nhất trí hung thủ có tội, chỉ có Tăng Vĩ Kiến cho rằng cần phải biện luận mới có thể phán xem người đó có tội hay không.

Tăng Vĩ Kiến cho rằng không thể quyết định qua loa rồi phán tử hình.Tiêu điểm của bộ phim thuộc về Tăng Vĩ Kiến, dưới sự chất vấn của mười một người, một mình nam chính nêu ra cái nhìn và lý do của mình rồi từng bước dẫn dắt các bồi thẩm viên đứng về phía mình, cuối cùng thuyết phục họ đạt đến phán quyết cuối cùng.Sau khi mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút, Chu Liên Anh quay lại phòng, bắt đầu quay phim.Lần này mọi người tập trung tinh thần, diễn lại cảnh vừa rồi.

Vì ai cũng muốn nhanh chóng xong việc nên đóng phim rất nghiêm túc.

Sau mười bảy lần cuối cùng cảnh quay này cũng đạt.Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm, nét mặt vui mừng, chỉ cần quay xong cảnh này, cả đoàn có thể về khách sạn nghỉ ngơi.Chu Liên Anh vẫn ngồi yên, xem lại cảnh quay vừa rồi, ông nhìn mười hai diễn viên đẫm mồ hôi không ngừng tranh luận.

Dưới cái trời nắng nóng, gương mặt căng thẳng của mỗi người đều đổ đầy mồ hôi.

Đây là hiệu quả ông muốn, chỉ có một chỗ ông chưa hài lòng."

Quảng Ích, cậu lại đây xem."

Chu Liên Anh đột nhiên lên tiếng.Lý Quảng Ích nghe thấy, ngồi cạnh Chu Liên Anh."

Cậu xem cảnh này đi, có ý kiến gì không?"

Chu Liên Anh chăm chú nhìn màn hình nói.Lý Quảng Ích nghiêm túc quan sát biểu cảm của mỗi người, trong nhất thời ông không thấy có vấn đề nào."

Đạo diễn, bọn họ diễn rất tốt, có gì không ổn sao?"

Lý Quảng Ích tò mò hỏi."

Cậu từng theo nhiều đoàn phim, cũng theo tôi ba bộ rồi mà vẫn không nhìn ra sao?"

Chu Liên Anh quay đầu nhìn ông.Lý Quảng Ích nghe thấy hổ thẹn, sau đó lại chăm chú xem."

Hình như trông bọn họ rất có tinh thần?"

Lý Quảng Ích lên tiếng.Chu Liên Anh hài lòng đáp: "Phải, bọn họ quá hăng hái.

Có phải vừa rồi cậu đã cho họ uống nước?"

Lý Quảng Ích gật đầu, đáp: "Phải, tôi thấy bọn họ mệt nỏi...."

Chu Liên Anh cười đáp: "Thật ra, đóng phim là công việc của diễn viên, nó không đơn giản như những nghề khác, nếu không sao thù lao lại cao ngất ngưỡng."

Ông ngừng lại, nói tiếp: "Vừa rồi tôi cho bọn họ NG nhiều lần chỉ để đạt được hiệu quả này.

Bộ phim cần liên tục tranh luận.

Tuy ở giữa có giải lao nhưng tôi muốn tạo cảm giác bọn họ rất mệt mỏi.

Bồi thẩm đoàn biện luận vốn không dễ.

Nếu cãi nhau lâu mà không hiện vẻ mệt mỏi thì bộ phim trông quá giả."

"Hơn nữa vừa rồi bọn họ cãi nhau mấy tiếng đồng hồ vẫn không nhất trí.

Thử hỏi dưới tình huống đó, cộng thêm trời oi bức và căn phòng chật hẹp, có ai mà hăng hái, tràn đầy tinh thần?"

Lý Quảng Ích ngồi bên cạnh, khiêm tốn nghe ông giảng dạy, trong lòng hiểu rõ.

Quả nhiên người khác nói đúng, đi theo đạo diễn Chu sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.

Lần chỉ điểm này làm Lý Quảng Ích hiểu thêm về diễn xuất.Mười giờ tối, Chu Liên Anh về khách sạn.

Ông quay xong cảnh hồi chiều, chỉ đạo nhân viên làm công tác hậu cần, sau đó thì tan làm, ăn cơm tối, cuối cùng mới lê tấm thân mệt mỏi trở về."

Muộn vậy mới về, ông xã có mệt không?"

Khi mở cửa, Chu Liên Anh thấy người phụ nữ xinh đẹp bước ra, cởi áo khoác thay mình.Chu Liên Anh hôn lên má bà, cười đáp: "Thấy bà xã là anh không mệt."

"Vậy sao?

Nói không chừng anh vừa lêu lổng bên ngoài nên mới trông tràn đầy tinh thần."

Bà này tên Tần Sương, là vợ của Chu Liên Anh, hai người kết hôn 20 năm vẫn ân ái, hòa thuận.

Giới giải trí luôn đăng tin tức về cuộc sống của hai người.Tần Sương luôn theo chân chồng đến đoàn phim.Chu Liên Anh cười, bế Tần Sương lên giường, nói: "Có lêu lổng hay không lát nữa em sẽ biết."

Xong việc, Tần Sương tắm rửa, sau đó mở nước cho Chu Liên Anh tắm."

Hôm nay quay có thuận lợi không anh?"

Tắm xong, Chu Liên Anh leo lên bên phải giường, Tần Sương nằm bên trái hỏi."

Không tệ lắm, chỉ là không đạt được hiệu quả như anh mong muốn."

Chu Liên Anh nói."

Phim này không có nữ chính, đạo diễn Chu thân mến, anh có thấy nặng nề không?"

Tần Sương hôn ông, ánh mắt quyến rũ hỏi."

Không phải có em rồi sao?

Có cô vợ xinh đẹp bên cạnh, anh nào có rảnh chú ý người khác."

Chu Liên Anh nói rồi đè lên Tần Sương."

Già rồi mà anh còn sung ha?"

Tần Sương ái muội cười trêu."

Gặp em thì anh phải sung rồi."

Nói rồi hôn Tần Sương.Cửa phòng đúng lúc bị gõ, Chu Liên Anh vội bò xuống, kề bên tai Tần Sương nói: "Lát nữa xem anh xử em thế nào."

Ông chỉnh trang lại áo ngủ, đi đến cửa.Ông mở cửa, nói với người bên ngoài: "Ôi!

Trễ thế này rồi mà còn đến tìm tôi sao?"

Nói rồi Chu Liên Anh nhìn Tần Sương trên giường, thấy bà đã mặc chỉnh tề, mở cửa cho người nọ vào phòng.Người nọ bước vào, bỏ mũ và áo gió, hỏi: "Đạo diễn Chu, có một số việc tôi muốn thương lượng với ngài, hiện tại ngài có rảnh không?"

Chu Liên Anh đóng cửa, xoay người vừa lên tiếng, ngực trái đau đớn, ngã phịch xuống đất.Tần Sương chưa kịp hô lên, cũng bị đè lên giường, ngực đầy máu.Trong không gian yên ắng, tiếng hít thở của người nọ vang lên rất rõ.

Y đứng đó, ánh mắt khoái chí nhìn hai người trong phòng.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 17: Cậu cười trông đẹp lắm


Phòng tập luyện truyền đến tiếng va đập, Lãnh Du ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ 6 giờ rưỡi, cô vừa chạy bộ về, bộ đồ thể dục đẫm mồ hôi.

Nàng lấy khăn lông trắng vắc trên cổ lau mồ hồi, bước vào phòng tập luyện.Ngay sau khi bước vào, đôi mắt vốn thờ ơ chợt dịu dàng nhưng chỉ thoáng qua rồi lại trở về nét lạnh lùng.Cô yên lặng đứng ngoài cửa nhìn cô gái có mái tóc dài, cao gầy đang không ngừng đấm đá vào bao cát, những bộ quyền pháp sắc bén, mạnh mẽ được huấn luyện từ lâu.Trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng va đập của bao cát, cô nàng kia vẫn chưa phát hiện có người đứng ở cửa quan sát, ánh mắt vẫn tập trung vào bao cát.Lãnh Du mang bao tay đấm bốc, bỏ khăn lông xuống, đi vào giữa sân, nhẹ nhàng vòng qua sau Lâm Hinh.

Nàng đột nhiên đánh về phía Lâm Hinh, tay phải đấm vào bả vai Lâm Hinh.

Lâm Hinh xoay người chân trái đá lên, nàng nghiêng thân, né tránh cú đấm của Lãnh DuLãnh Du thấy nàng đá đến, lắc người, tránh thoát, nắm đấm tiếp tục hướng về Lâm Hinh.Hai người bắt đầu vật lộn, không phải cậu trốn thì mình tránh.

Cả hai tiến thủ tới lui bất phân thắng bại.

Nét mặt Lâm Hinh nghiêm túc, còn Lãnh Du thì thờ ơ, cô vẫn cố gắng né tránh công kích của Lâm Hinh.Rất nhiều năm trước, khi hai người còn học ở trường cảnh sát, từng tham gia huấn luyện như vậy.

Huấn luyện viên bảo các học viên chia nhóm ra tập luyện, rất nhiều lần, Lãnh Du và Lâm Hinh bị chia thành một nhóm.Năm đó, các nàng rất ngây ngô, thân thủ cũng không nhanh nhạy như bây giờ nên khi đấu sẽ khó tránh đả thương đối phương.

May hai người chịu được khổ, tuy người đầy vết bầm vẫn cố gắng chịu đựng.Lãnh Du tiếp vài cước của Lâm Hinh, trong đầu nhớ lại cảnh tập luyện trước kia.Khi đó, huấn luyện viên chia nhóm, Lãnh Du thi sớm hơn Lâm Hinh.

Tuy thuận lợi thông qua cuộc thi nhưng trên người cô xuất hiện vài vết bằm.Cô nhớ lúc tắm xong, đi về phòng ngủ, trên giường có chai thuốc trật khớp.

Cô cầm thuốc, nét mặt khó hiểu, cô nhớ đã dùng hết chai rượu thuốc của mình, còn chưa mua chai mới, sao trên giường lại có một chai?"

Đây là Lâm Hinh đưa cậu."

Bạn cùng phòng nói.Lãnh Du nhìn cô bạn, nhướng mày hỏi: "Cậu nói gì?"

Bạn cùng phòng cười bảo: "Mình nói Lâm Hinh đưa cho cậu.

Cậu không biết Lâm Hinh sao?

Là cô bạn đẹp nhất trường mình đó."

Lãnh Du chỉ khẽ "ừ", đặt chai thuốc lên giường.Bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Cậu thân với Lâm Hinh lắm sao?

Sao cậu ấy lại đưa rượu thuốc cho cậu?"

Lãnh Du nằm trên giường, chỉ đáp: "Không thân."

Bạn cùng phòng trừng mắt: "Thế sao cậu ấy đưa thuốc cho cậu?"

Thật ra Lãnh Du cũng không biết vì sao Lâm Hinh lại đưa rượu thuốc cho mình, đến nay cô vẫn không rõ.

Lâm Hinh không có hảo cảm với mình, thậm chí còn không ưa mình nhưng cô vẫn chưa có cơ hội hỏi.Bạn cùng phòng thấy Lãnh Du im lặng, hỏi tiếp: "Cậu không dùng sao?

Trên người bầm tím hết cả rồi."

Lãnh Du trở mình, để lại bóng lưng cho bạn cùng phòng, đáp: "Không cần."

Lúc sau, bạn cùng phòng đi đến cạnh giường cô, hỏi: "Có phải cậu đau không thoa nổi không?

Để mình giúp cậu."

Nói rồi, cô vờ cầm chai thuốc, nào biết Lãnh Du bật dậy, bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Hoàng Lâm, mình đã bảo không cần."

Hoàng Lâm thấy cô vậy, buồn cười nói: "Vậy cậu cho mình mượn nha, mình cũng bị bầm, hơn nữa không có ai đưa rượu thuốc cho mình."

Lãnh Du nhìn cô, lạnh lùng đáp: "Tự đi mà mua.

Còn đụng nữa thì đừng trách mình không khách sáo."

Hoàng Lâm líu lưỡi, IQ và sức mạnh của cô thuộc dạng không tệ của trường, cô nhìn hành động của Lãnh Du cũng đoán được đôi điều.Cô biết Lãnh Du đối xử rất khác với Lâm Hinh.Sau đó, mọi người tốt nghiệp, vào làm ở Cục Điều Tra Liên Bang, Lãnh Du và Hoàng Lâm bị phân đến đội trọng án, hai người hợp tác đến nay.Đêm đó, Lãnh Du lấy chai rượu thuốc Lâm Hinh đưa từ dưới gối ra.

Cô dựa vào ánh trăng, nhìn nhãn hiệu và cách dùng, cô dịu dàng nhìn chai thuốc thật lâu.Cô ôm nó vào lòng, chìm vào giấc ngủ.Lãnh Du vẫn nhớ đến giờ.

Trong lúc lơ đãng, cô không tránh kịp cú đá của Lâm Hinh, bước chân lảo đảo.

Lâm Hinh thừa thắng xông lên, hạ gục Lãnh Du, hai tay nắm chặt tay cô.Nàng cười, nhướng mày hỏi: "Chịu thua chưa?"

Lãnh Du thấy gương mặt Lâm Hinh gần trong gang tấc, lông mi dài, hai mắt lấp lánh.

Tư thế của cả hai rất ái muội.Lãnh Du nhìn nàng hồi lâu không đáp, gương mặt bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng.

Lâm Hinh vốn không biết suy nghĩ của cô, cho rằng Lãnh Du không chịu thua, hỏi lại: "Cậu có chịu thua không?"

"Không."

Chỉ lạnh lùng đáp một chữ.Lâm Hinh thấy cô vậy, cau mày muốn nói.

Lãnh Du đột nhiên nhìn phía sau nàng, hỏi: "Đội trưởng Vương, sao sếp lại ở đây?"

Lâm Hinh không nghe thấy tiếng bước chân, nàng đoán là cú bịp nên tay vẫn ấn chặt Lãnh Du, dưới chân phòng thủ.

Vì an toàn, nàng chỉ quay đầu xem, thấy quả nhiên phía sau rỗng tuếch.Khi nàng xoay người, thấy Lãnh Du đang tươi cười.

Lãnh Du rất đẹp, bây giờ cô cười lên, đôi mắt như hút hồn nàng, tim Lâm Hinh đập loạn, tay hơi nới lỏng.Lãnh Du thấy thế, nhanh chóng lắc mình, áp Lâm Hinh dưới thân, hai tay đè lấy tay nàng, gương mặt trở về nét thờ ơ.Lâm Hinh thấy mình rơi vào tình huống bất lợi, không phục, nói: "Cậu......."

Chỉ một chữ "cậu", không biết nên nói gì thêm.Vừa rồi nàng đã khuất phục trước sắc đẹp của Lãnh Du?Quả nhiên, nụ cười của người đẹp luôn có chứa độc.Lãnh Du từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Cậu cái gì?"

Lâm Hinh cau mày, đáp: "Cậu.... cậu gian xảo!"

Lãnh Du khẽ cười: "Binh bất yếm trá."

Lâm Hinh không phục nhìn cô, biết mình không thể so IQ với cô, thở dài nói: "Thôi, mình không so nữa.

Chân của cậu sao rồi?"

Vừa rồi mình dùng rất nhiều sức đá cô nàng.Lãnh Du không đứng lên, tay vẫn ấn nàng.

Cô cúi đầu nhìn chân mình, hình như bị bầm.

Khi cô cúi đầu, càng cách Lâm Hinh thật gần.

Cô đột nhiên cảm thấy má phải mềm mại, cơ thể cô cứng lại, chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Hinh xoay người, đè lại.Cô nhìn thấy Lâm Hinh cười tít mắt, hỏi mình: "Sao?

Còn chưa chịu thua?"

Lãnh Du lạnh nhạt.

Cô vừa nhận ra mềm mại ban nãy là môi của Lâm Hinh.

Này có xem như cô đã bị cô nàng trước mặt khinh bạc không?Lâm Hinh thấy cô im lặng, biết mình đùa hơi quá.

Nàng biết tính cách Lãnh Du lạnh nhạt, không rõ tâm tư của cô.

Vừa rồi nàng hôn cô có lẽ đã chọc giận cô.Phòng tập luyện yên lặng, không một tiếng động.Lãnh Du dần bình tĩnh, cô im lặng không có nghĩa đang giận, ngược lại trong lòng đang nhảy nhót.

Chỉ là trước nay cô vốn thận trọng, chưa xác định được cảm xúc của đối phương về mình, tuyệt đối sẽ không thăm dò, sẽ không thổ lộ tâm ý.Điều duy nhất cô có thể che giấu tình cảm của mình là giữ im lặng kèm nét mặt thờ ơ.Giữa sân, chỉ có tiếng hít thở của hai người.Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Hinh phá vỡ bầu không khí, nàng rũ mắt, áy náy nói: "Vừa rồi mình không cố ý, cậu đừng để bụng."

Lãnh Du biết Lâm Hinh không cố ý nhưng nghe chính miệng nàng nói ra, trong lòng vẫn mất mát.

Vì thế, lạnh nhạt "ừ".Lâm Hinh chăm chú nhìn cô muốn nhìn ra suy nghĩ của cô.Lãnh Du thấy Lâm Hinh yên lặng nhìn mình, không đứng lên, chỉ cử động tay.

Lâm Hinh thấy thế, rũ mắt thấy mình đang đè lên người cô, đỏ mặt, buông cô ra, ngồi bên cạnh.Lãnh Du cũng ngồi dậy.Lâm Hinh nhìn chân cô, thấy có vết bầm.

Nàng áy náy nhưng không xuống nước an ủi được.Sau đó, nàng lại nghĩ đến cái hôn kia, quyết định sáng tỏ thêm lần nữa: "Vừa rồi, mình thật sự không cố ý."

Lãnh Du không nhìn nàng, chỉ khẽ gật đầu.Lâm Hinh nhìn cô hồi lâu, trong lòng càng bất an.

Nàng sợ cô giận thật bèn sáp lại, đưa má trái đến, cẩn thận nói: "Nếu cậu không phục thì hôn ngược lại đi.

Vừa rồi mình bị nụ cười của cậu lừa nên cậu bị mình hôn lừa lại.

Bây giờ mình cho cậu hôn mình, xem như cậu có lời....."

Dẻo mồm dẻo miệng.Lãnh Du bắt được trọng tâm, xoay đầu hỏi: "Cậu thật sự bị nụ cười của mình lừa sao?"

Lâm Hinh gật đầu, nịnh nọt đáp: "Ừ, cậu cười lên đẹp lắm.

Cho nên, sau này cậu phải cười nhiều vào, bằng không, người ta thấy cậu sẽ tránh xa."

Lãnh Du "ừ", không đáp.Lâm Hinh thấy đối phương không đáp bèn nhìn nàng, thấy ánh mắt Lãnh Du đang cười.

Tuy không đủ rung động như ban nãy nhưng vì cô không hay cười nên vẫn trông rất đẹp.Lâm Hinh ngẩn ngơ, vội dời mắt vờ nhìn hướng khác, nói: "Nè, sao tự nhiên cậu cười vậy?

May mình là con gái, nếu con trai thấy thì phải làm sao?"

Lãnh Du thấy hết phản ứng của Lâm Hinh.

Gương mặt cô trở về vẻ bình tĩnh, trong lòng ấm áp.Có phải cậu ấy bối rối bởi nụ cười của mình?Lâm Hinh cảm thấy không khí hơi xấu hổ, vừa định chuyển chủ đề.

Có tiếng bước chân vội vã, giọng Tiêu Trình từ xa truyền đến: "Sếp ơi!

Đội trưởng Vương gọi sếp đến, nói khách sạn Hoàng Phủ vừa phát hiện hai thi thể!"

Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn nhau, Lãnh Du không trì hoãn, chạy đến cửa.Lâm Hinh chợt nhớ, kêu lên: "Lãnh Du!"

Lãnh Du dừng bước, thắc mắc nhìn nàng.

Lâm Hinh giơ tay, nói: "Bắt lấy!"

Lãnh Du đưa tay đón lấy, cảm giác lạnh lạnh, cứng cứng trong tay.

Cô nhìn thoáng, thấy là chai rượu thuốc.

Cô rời đi, khóe môi mỉm cười.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 18: Máu thịt lẫn lộn


Lãnh Du thay đồ, cùng Tiêu Trình đi qua hành lang.

Cô nhìn hai bên tường, trên bức tường màu xanh nhạt là những dòng chữ khích lệ, dù đã cũ nhưng vẫn chưa đổi.

Cô nhìn thấy dòng chữ "dũng cảm", cô không xem tiếp mà bước vào gian phòng cuối dãy.

Tiêu Trình theo sau, tuy hai người đi nhanh nhưng tiếng bước chân lại nhẹ.Lãnh Du thấy bảng đề đội trưởng Vương, cô đưa tay gõ cửa, bước vào.

Tiêu Trình đi sau, đóng cửa.Đội trưởng Vương cúi đầu xem tài liệu, dưới cặp kính dày là đôi mắt trầm ngâm.

Ông nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu là Lãnh Du, lên tiếng: "Ngồi đi."

Lãnh Du gật đầu, ngồi vào ghế.

Cô ngẩng đầu quan sát quanh phòng, thấy dán đầy những vụ án từ nhiều năm trước được cắt ra từ báo.

Bức tường đã kín hơn lần trước cô vào.Cục trưởng Vương bỏ tài liệu đang xem xuống.

Ông cũng ngồi vào ghế, nâng cặp kính dày, nói: "Vụ mưu sát lần này xảy ra ở chính Thành phố Dương.

Theo cảnh sát Thành phố, vụ án liên quan đến giới giải trí, nạn nhân là đạo diễn có tiếng, thi thể được phát hiện ở khách sạn Hoàng Phủ."

Lãnh Du nghiêm túc nghe.

Cô không rõ chuyện giới giải trí nên không chú ý là đạo diễn có tiếng nào mất mạng mà chỉ để tâm chuyện xảy ra ở một khách sạn cao cấp quen thuộc trong Thành phố Dương.

Người đến khách sạn này hầu hết thuộc giới thượng lưu, lại có thêm đoàn phim đang ở, ai lại to gan gây án ở khách sạn này?Lãnh Du tựa vào ghế im lặng, trong lòng không ngừng phân tích.Đôi trưởng Vương thấy cô im lặng, ông ngừng một chút, nói tiếp: "Thi thể khác được phát hiện trong cùng một phòng.

Thi thể là nữ, nếu thông tin không sai thì đó là vợ của đạo diễn.

Cảnh sát Lâm vừa kết án nên lần này vất vả cảnh sát Lãnh."

Lãnh Du gật đầu nói: "Dạ đội trưởng Vương, tôi lập tức bắt tay vào điều tra."

Cô đứng lên, vừa cùng Tiêu Trình ra ngoài, cô đã hỏi: "Hoàng Lâm đâu?"

Tiêu Trình nói: "Cô ấy đang chờ ở bãi đậu xe."

Lãnh Du gật đầu, bước vội.

Sau khi gặp nhau, Tiêu Trình lái xe, hướng về khách sạn Hoàng Phủ.Đến hiện trường, bên ngoài khách sạn được cảnh sát Thành phố Dương phong tỏa, không cho người không phận sự tiến vào khách sạn.Tuy vậy, bên ngoài vẫn đông nghịt người, có người mang theo camera không ngừng chụp ảnh.

Lãnh Du nhìn bọn họ, thấy tất cả đeo thẻ công tác, xem ra là phóng viên của tòa soạn hay tin đến đây lấy tư liệu.Ngoài cửa khách sạn chật như nêm cối, ồn ào náo nhiệt.Lãnh Du bước vào trong, cảnh sát Thành phố nhận ra cô cùng thẻ công tác cô đang đeo nên cho nhóm ba người vào trong.Đột nhiên, một người đàn ông lao về phía cô, tay cầm camera chụp mặt cô và khách sạn, Tiêu Trình nhanh tay tóm lấy gã, tức giận mắng: "Anh làm gì đó!

Không thấy cảnh sát đang làm việc sao?"

Gã đàn ông cười bảo: "Tôi đến đây du lịch, nghe nói ở đây có vụ án nên muốn chụp cho người nhà xem."

Tiêu Trình và Hoàng Lâm lộ vẻ khó tin, thầm nghĩ: "Bây giờ người ta bị sao vậy, đã biết có vụ án còn muốn chụp hình?

Vẻ mặt đắc chí ấy có lương tâm không?

Có phải vì muốn chụp được thi thể mà không bận tâm đến lý lẽ."

Lãnh Du mặc kệ, cô bước vào đại sảnh khách sạn, thấy bên trong cũng đông người.

Hành lang có dải ngăn cách thuận tiện cho cảnh sát di chuyển.Cô tìm cảnh sát phụ trách vụ án, bên tai nghe tiếng mọi người thảo luận."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sao lại sơ tán tất cả xuống đây?"

"Sao tự nhiên có nhiều cảnh sát và phóng viên tập trung?

Giám đốc khách sạn đâu rồi?

Tôi muốn hỏi ông ta cho ra lẽ, phá hỏng kỳ nghỉ của chúng tôi."

"Đừng ồn ào nữa, có lẽ xảy ra chuyện rồi, bằng không cảnh sát đến đây làm gì."

"Ở đây là khách sạn cao cấp, chắc có vụ trộm cắp nào đó?"

"Không đâu, nếu là vụ trộm thì gọi bảo vệ là được.

Cần gì cử nhiều cảnh sát đến?"

"Hình như nãy tôi thấy có cháy, hay có hỏa họa?"

"Thế sao không ngửi thấy mùi khó."

"Chắc khách sạn sắp xếp tiết mục thú vị nào đó chăng?"

Lãnh Du lắc đầu, trí tưởng tượng của bọn họ quá phong phú, còn nghĩ là tiết mục của khách sạn.

Nếu bọn họ biết có án mạng, không biết sẽ thế nào.Khi cô đang tìm xung quanh, một cảnh sát độ khoảng trung niên có dáng người vạm vỡ, đi đến chào hỏi: "Cảnh sát Lãnh, lại gặp nhau."

Lãnh Du bắt tay với anh, gật đầu, không khách sáo, nói: "Cảnh sát Trần, phiền anh lấy tên và số phòng của các khách trọ ở đây, đặc biệt là của nhân viên đoàn phim."

Cảnh sát Trần gật đầu, rời đi.Hoàng Lâm đi đến cạnh Lãnh Du: "Sếp, nhân viên đoàn phim đã có mặt đầy đủ ở phòng hội nghị tầng dưới của khách sạn.

Những người trong đại sảnh là khách trọ không liên quan đến đoàn phim."

Lãnh Du hỏi: "Sao xác định được nhân viên đoàn phim sẽ không hòa lẫn vào khách trọ bình thường?"

Hoàng Lâm nói: "Tiêu Trình đã thẩm vấn lấy thông tin."

Lãnh Du đáp: "Thẩm vấn cũng không thể chắc chắn hung thủ đã rời đi hay hòa vào đám đông.

Dù sao vụ án được phát hiện sáng nay, thời điểm xảy ra án mạng có lẽ từ tối qua đến rạng sáng hoặc sớm hơn.

Hai thi thể cần phải đưa đến phòng Pháp Y mới có thể xác định được thời gian tử vong chính xác.

Điều duy nhất chúng ta có thể điều tra là thân phận của hung thủ nằm trong danh sách đang trọ của khách sạn."

Hoàng Lâm gật đầu đồng ý.Lãnh Du bỗng hỏi: "Nạn nhân là đạo diễn, đã tra được thân phận chưa?"

Hoàng Lâm đáp: "Tra ra rồi, ông ta tên Chu Liên Anh."

Lãnh Du cảm thấy dường như mình đã nghe qua cái tên này nhưng cô vẫn không nhớ Chu Liên Anh là ai.

Tất cả đều do mình không chú ý tin tức giới giải trí nhưng ngày nào mình cũng vùi đầu làm việc, nào có rảnh theo dõi."

Ông ta từng quay phim gì?"

Lãnh Du hỏi."

Các bộ phim ông ta quay đều nổi tiếng và đoạt giải.

Phim gần đây nhất của ông ta là Bồi Thẩm Đoàn, chủ đề tố tụng."

Hoàng Lâm nói.Lãnh Du nhớ ra đây là bộ phim mà đội viên của đội trọng án thảo luận.Hoàng Lâm thấy cô im lặng, nói tiếp: "Một trong những nam diễn viên của phim là Tăng Vĩ Kiến, là nam chính của phim Tình Yêu Của Chúng Ta lần trước cậu và cảnh sát Lâm cùng xem."

Lãnh Du đương nhiên hiểu ẩn ý của Hoàng Lâm, cô không đáp, chỉ hỏi: "Tăng Vĩ Kiến cũng ở đoàn phim này?"

Hoàng Lâm nói: "Phải, có lẽ đang ở cùng các nhân viên trong đoàn trong phòng hội nghị."

Lãnh Du nói: "Vậy chúng ta đến hỏi chuyện bọn họ."

Hoàng Lâm nói: "Hiện tại tất cả mọi người đều trở thành kẻ tình nghi."

Dù minh tinh được quần chúng săn đón nhưng dính đến án mạng cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bọn họ.

Dù không gây án nhưng dưới những lời bình luận của truyền thông, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng.Lúc này, Lãnh Du nghe thấy giọng nữ chua nói: "Thì ra Tăng Vĩ Kiến ở đây?"

"Ai nói?

Sao cô biết?"

"Anh ấy đâu?

Mấy người có thấy anh ấy không?"

"Có khi nào ở đây còn có nghệ sĩ khác?"

"Tôi thích anh ấy lắm!"

"Anh ấy đẹp trai lắm!"

Đại sảnh bàn tán sôi nổi, có không ít người là fans của Tăng Vĩ Kiến ở đây.Lãnh Du nhìn biểu cảm của bọn họ, hình như họ không biết đoàn phim ở đây.

Xem ra đoàn phim chỉ vừa đến đây, nếu không sao đến giờ các fans vẫn chưa biết minh tinh ở khách sạn này.

Hơn nữa, diễn viên đóng phim cũng tiến hành trong bí mật nên tránh được các fans ầm ĩ đến xem idol.Lãnh Du suy đoán hung thủ có lẽ không phải fans, cũng không phải khách trọ, hẳn là người quen.Cảnh sát Trần Xung đi đến cạnh Lãnh Du: "Cảnh sát Lãnh, nhân viên khách sạn đã in danh sách khách trọ của khách sạn.

Cấp dưới của tôi đang tiến hành kiểm tra.

Khi danh sách hoàn chỉnh sẽ đưa cho cô, hiện tại chúng ta đến hiện trường?"

Lãnh Du gật đầu, nàng nhìn Tiêu Trình trong đám đông, thấy đối phương cũng nhìn lại.

Hai người hợp tác lâu nên hiểu ý nhau.Trần Xung đưa Lãnh Du và Hoàng Lâm đến thang máy, bấm số 8, thang máy bắt đầu chạy lên.

Ba người im lặng, chờ đợi tháng máy dừng trước tầng 8.Khi thang máy mở ra, mùi máu xông vào mũi, có hai ba cảnh sát đang canh giữ hiện trường, nhân viên phòng pháp y cũng có mặt.

Bên ngoài phòng được che bởi mảnh vải cùng màu với mảnh ở đại sảnh."

Cảnh sát Lãnh, phía trước là phòng 888."

Trần Xung nói.888 là con số được mọi người yêu thích.

Nếu người ta biết căn phòng 888 này từng có người chết, không biết khách trọ sau có dị ứng số phòng 888 không.Lãnh Du và Hoàng Lâm đến trước phòng, thấy thi thể nằm trên chiếc giường bừa bộn.

Áo tắm dài trắng trên người nạn nhân đã nhuốm màu đỏ máu, Lãnh Du nhìn ra đây là nạn nhân nữ.Cô cúi đầu nhìn thi thể khác nằm trên đất, cũng mặc áo tắm bị nhuốm máu, thi thể nam này là đạo diễn Chu Liên Anh.Lãnh Du gật đầu chào nhân viên phòng pháp y, cô nhìn Hoàng Lâm, bảo nàng mình sẽ vào hiện trường.Nhân viên pháp y theo sau Lãnh Du đến cạnh xác Chu Liên Anh, kiểm nghiệm sơ bộ về thi thể.

Hoàng Lâm theo ba cảnh sát quan sát xung quanh, thu thập chứng cứ.Trong phòng ngoài tiếng quần áo cọ nhau, tiếng bước chân và tiếng hít thở đều đều.

Lãnh Du ngồi xổm cạnh xác Chu Liên Anh, cô chú ý thấy tay ông nắm chặt thứ gì đó.

Cô mang bao tay, mở ngón tay ông ra, món đồ trong tay nạn nhân rơi xuống, một nữ pháp y hô lên.Các nam cảnh sát thấy món đồ rơi xuống, trên mặt lộ vẻ đau đớn, còn nữ cảnh sát lại bình tĩnh nhặt món đồ cho vào túi vật chứng.Là cơ quan sinh dục nam bị cắt, đặt vào tay nạn nhân.Một pháp y mở áo tắm của Chu Liên Anh ra, thấy thân dưới ông đẫm máu, biểu cảm của mọi người phức tạp, chỉ có Lãnh Du mặt không đổi sắc.

Trần Xung nhìn mặt cô muốn thấy cô sẽ có biểu cảm gì, là phẫn nộ, sợ hãi hay kinh ngạc.Đáng tiếc, cô chỉ thờ ơ.

Xem ra, mọi người nói không sai, Lãnh Du thật sự máu lạnh.

Dù hiện trường thế nào, cô cũng không có nhiều biểu cảm, lạnh đến đáng sợ.Lãnh Du đứng lên, đi đến cạnh mép giường.

Cô nhìn nạn nhân nữ, nét mặt không đổi, Hoàng Lâm bên cạnh lại ngẩn người.Mặt nạn nhân bị hung thủ rạch rất nhiều nhát, máu thịt lẫn lộn, không thấy rõ mặt bà.

Hai mắt bà mở to, miệng há lớn như nhìn thẳng những kẻ đang quan sát gương mặt xấu xí của mình với đôi mắt vô hồn, trống rỗng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back